1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đó là lần tôi uống bia nhiều nhất, sau việc đó tôi “tính nợ” với Tiểu Quân, tổng cộng chúng tôi uống mười cân bia, cậu chàng đổ xuống cái là ngủ mạch tới sáng, tỉnh dậy cứ như có việc gì xảy ra, thế là bị Châu Thanh Thanh mắng cho trận:




      - Từ em uống bia quen rồi, Phi làm sao đấu được với em?




      Tiểu Quân khi đó phản đối:




      - Còn chưa cưới mà bênh người ngoài, giờ em chị như thế nào rồi.




      Cái cảm giác ấm áp này, vẫn còn in dấu sâu đậm trong tim tôi, mười năm trôi qua, giờ tôi với Thanh Thanh ở vào tình trạng ngượng ngập, tôi làm việc đáng hổ thẹn, Thanh Thanh cũng còn trong sáng, đáng như năm xưa, chúng tôi làm thế nào để đối mặt với bố mẹ vợ luôn rất khoan dung và Tiểu Quân vẫn luôn thần tượng tôi đây?




      Vừa mới ăn được mấy miếng cơm là Tiểu Quân về tới nhà, thấy tôi mua cho cậu ta chiếc điện thoại Motorola loại mới nhất vui lắm, là mọi người ngày nào cũng chê bai con, chỉ có rể là đối với con tốt nhất! Sau đó cậu ta nhấc chén rượu bàn lên, là nhất định phải cạn với tôi ly trước.




      Thanh Thanh sa sầm mặt lời nào, Tiểu Quân tinh ý nhận ra, muốn thay đổi khí, bèn :




      - rể mua cho chị em quà gì, có thể cho em xem được ?




      Mẹ vợ lập tức ngăn lại:




      - Con nóng ruột thế làm gì, con cứ làm tốt việc của con là bố mẹ tạ ơn trời đất lắm rồi.




      Tôi :




      - mua cho chị em cái túi, để bàn trà.




      Tiểu Quân vội vàng chạy qua, vừa mở hộp ra vừa :




      - Oa, Gucci cơ à, phải tới mấy nghìn? – Sau đó lấy ra đeo lên vai Thanh Thanh để thử.




      Thanh Thanh hất mạnh tay, cái túi rơi xuống đất, cuối cùng ấy cũng mở miệng ra :




      - Ai thèm cái túi của ta, chị có cái phúc phận đó! – Tôi nhặt cái túi lên, nhét vào lòng Thanh Thanh lần nữa, ấy liếc mắt lạnh lùng , - Tôi thế này xứng với cái túi, cầm tay người ta lại tưởng hàng giả.




      Thanh Thanh thế làm tôi biết là đơn giản rồi, ấy từng câu tương tự, bây giờ ấy lại lôi ra để , tôi lập tức lên tiếng:




      - Em ngược rồi, với khí chất cao quý, nho nhã của em, cho dù đeo hàng giả người ta cũng tưởng là .




      Sắc mặt Thanh Thanh lập tức thay đổi, lồng ngực phập phồng, nước mắt tuôn như suối, ấy đứng bật dậy ôm mặt chạy vào phòng, đóng cửa rầm cái, để lại mấy người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau. Thanh Thanh ném ra câu:




      - Đừng tưởng là kẹo ngọt có thể đền được tội lỗi của !




      Buổi tối, tôi và Tiểu Quân cùng nằm chiếc giường, tôi hỏi Tiểu Quân:




      - Gần đây tâm trạng của chị em thế nào? – Tôi muốn thông qua cậu em vợ để tìm hiểu xem rốt cuộc ấy có gặp mặt cái gã họ Trương đó , ai ngờ Tiểu Quân hoàn toàn hiểu tâm trạng của tôi, chỉ ra sức về bản thân:




      - Gần đây có công ty đa quốc gia tuyển Giám đốc Bán hàng khu vực Thanh Đảo, em gửi hồ sơ rồi, rể có thể truyền đạt cho em ít kinh nghiệm về nghề bán hàng được ?




      Tôi cũng dở sống dở chết, ra sao cả, em tự tìm tòi . Nhưng trong lòng thầm nghĩ, toàn làm mấy chuyện có lỗi với chị em, làm nghề này người tốt cũng thành người xấu, người xấu trở nên xấu hơn.




      Tiểu Quân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi trằn trọc mãi sao ngủ được, mặc dù Tiểu Quân , nhưng trực giác mách bảo với tôi rằng Thanh Thanh và gã sĩ quan đó có gì, trong lòng ấy vẫn bỏ được tôi, nếu tại sao lại bị tai nạn xe đường Đông Hải? Là vì trong lòng ấy vui.




      Hôm sau, Thanh Thanh vẫn sa sầm mặt mày, khiến người ta rét mà run, tôi định cứ thế mặt dày chuyện với ấy, nhưng lời ra đến miệng là dừng lại. thăm dò được gì ở Tiểu Quân, tôi đành nhờ cậy con trai, ở nhà này có lẽ chỉ có nó là người duy nhất với tôi:




      - Đô Đô, chẳng phải con muốn Disney Land sao?




      Con trai nghe thấy thế hào hứng hẳn lên:




      - Dạ vâng, bao giờ?




      - Ừm, qua Tết dương lịch, được ?




      Đô Đô nghe tôi thế co chân chạy , tôi túm nó lại:




      - Con làm gì thế?




      - Con ra xem lịch để đếm ngày. – Con trai mở lớn mắt nhìn tôi, tôi thở dài, nghĩ bụng, chuyện này tích cực lắm, là lát nữa hãy , bố hỏi con câu, bạn bè của mẹ con có khỏe ? Con trai chu mỏ:




      - Khỏe ạ!




      Thấy con như thế, tôi hỏi được:




      - Có chú nào đến nhà tìm mẹ con ?




      - Nếu thế bố phải trả lời câu hỏi của con trước, lần này bố lừa con nữa chứ? – Đô Đô chớp mắt.




      Tôi :




      - Đâu dám, lần này chắc chắn đưa con .




      - Thế bố mua pin cho con trước , xe hết pin rồi.




      Tôi cố ghìm lại tâm trạng nóng nảy của mình:




      - Được rồi, lát nữa đưa con mua được ?




      Con trai mỉm cười:




      - Có mấy chú đến, còn có rất nhiều nữa.




      - Trong đó có chú nào mặc quân phục ? Là kiểu quần áo như chú cảnh sát, đội cái mũ ấy? – Tôi ngồi xuống nắm chặt tay con trai. Hai mắt Đô Đô đảo tròn như suy nghĩ:




      - Dạ có, chú ấy còn mua cho con rất nhiều đồ chơi nữa. – Tôi chậm rãi đứng lên, quả nằm ngoài dự liệu, tình cũ rủ cũng đến, xem ra tôi nghĩ quá tốt về Châu Thanh Thanh.


      Tôi lời nào, đưa Đô Đô ra siêu thị gần nhà, dọc đường cứ ngơ ngẩn như kẻ mất hồn. Lúc lên gian hàng đồ chơi ở tầng hai, Đô Đô kéo áo tôi:




      - Bố, bố phải mua cho con máy bay điều khiển từ xa, con cho bố nghe chuyện.




      Tôi cúi xuống sầm mặt lại:




      - Ai dạy con trò này, còn dám ra điều kiện với bố, mau, chuyện gì?




      Thằng bé hơi giật mình:




      - là cái chú đội mũ cảnh sát mà bố đó, chú ấy đến với nữa, bảo là tết này chú làm đám cưới.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      LỜI THỀ SINH TỬ




      Lần đầu tiên tôi tới Thanh Đảo là vào đầu tháng tám, trong kỳ nghỉ hè. So với Thượng Hải, khí hậu của Thanh Đảo ôn hòa hơn nhiều, nhất là buổi chiều tối, gió mát thổi vi vu, con đường , ngoài xa là tiếng sóng vỗ bờ, bên đường là những bụi hoa nhiều màu sắc, tử vi, hải đường, liên kiều, rồi những cây phong, cây ngân hạnh, hồ đào, dương liễu, tất cả đều tạo nên Thanh Đảo vô cùng quyến rũ khiến người ta ra vẫn còn lưu luyến. Khắp nơi, những con đường là những cặp tình nhân sóng vai nhau bước , tạo thành cảnh tượng tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi đùa với Thanh Thanh rằng:




      - phong cảnh tuyệt sắc như vậy, chẳng trách ở thanh Đảo có nhiều mỹ nữ!




      Thanh Thanh nhéo tôi:




      - Cảnh cáo nhé, chỉ được nhìn em, được nhìn người khác say đắm!




      Tôi vội vàng thề thốt:




      - Đương nhiên, đương nhiên, nếu muốn nhìn họ, phải nhìn bằng ánh mắt nghệ thuật.




      Đêm hôm đó, chúng tôi từ Bát Đại Quan đến quảng trường Ngũ Tứ, con đường đông Hải vắt ngang quảng trường, xe cộ lại nườm nượp, tốc độ rất nhanh, bất chấp đoàn người đứng chờ qua đường. Ở ngã tư, tôi nắm chặt tay Thanh Thanh, nhìn kỹ hai bên đường. Thanh Thanh bẩm sinh sợ qua đường, cứ có xe tới là ấy căng thẳng, tôi ôm vai Thanh Thanh:




      - Đừng sợ, có đây…




      Khi chỉ còn chiếc xe ở tít đằng xa, tôi đưa tay ra dấu hiệu là chậm lại, sau đó đỡ thanh Thanh qua ngã tư. Ai ngờ chiếc xe đó đếm xỉa gì đến tôi, vẫn lái nhanh như bay, mọi người xung quanh sợ hãi hét lên, giây phút đó tóc tai tôi dựng đứng, đầu óc tê liệt, bản năng khiến tôi kéo mạnh Thanh Thanh, sau đó tôi mất thăng bằng, ngã xuống đường, đúng vào lúc chiếc xe vẫn ra sức bấm còi và lách qua người tôi, tôi co chân mình lên trước ngực, tại ngay vị trí đó, vệt xe ràng hằn lên đường. Khoảnh khắc đó Thanh Thanh hãi hùng, thần trí như mê , tôi bò dậy chửi vài câu, rồi thản nhiên nắm tay Thanh Thanh tới vòng lan can của quãng trường Ngọn Đuốc, khi đó cơn gió thổi tới, mặt biển mênh mông trước mắt, lớp sương phủ mờ, sóng biển vỗ bờ để lại những bông hoa trắng xóa:




      - Thanh Thanh, hôm nay thề với em, có biển làm chứng.




      Đầu Thanh Thanh ngả vai tôi, thầm:




      - Em cần mấy lời thề lưu manh của .




      Tôi cười ha ha rồi ghé sát miệng vào trán :




      - Em , thề cả đời này bảo vệ em như hôm nay!




      Đôi tay Thanh Thanh ôm chặt thắt lưng tôi, đầu áp vào ngực tôi, mái tóc rối bị cơn gió thổi tung vướng trước mặt tôi, tôi cảm nhận được cơ thể ấy run rẩy, miệng lẩm bẩm:




      - Vừa nãy em sợ chết khiếp, sợ lắm!




      Khí khái hùng của tôi trỗi dậy, vô cùng đắc ý, dang hai tay lên cao hô lớn:




      - khiến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trái đất!




      Mọi người xung quanh quét mắt về phía chúng tôi, có vẻ khinh bỉ, tôi mặc kệ họ, càng đắc ý hơn, hai tay nắm chặt, vung lên trời nắm đất:




      - Dù cho sông cạn đá mòn, Thanh Thanh bao giờ thay đổi.




      Bên cạnh có bé kéo áo mẹ mình:




      - Chú này có phải bị điên mẹ?




      Mẹ bé vội vàng bịt miệng con:




      - Đừng linh tinh.




      Tôi đắc ý nhìn Thanh Thanh:




      - Em , có phải bị điên ?




      Thanh Thanh huých tai vào người tôi:




      - những bị điên, mà còn là gã lưu manh!




      Nhiều năm sau, con đường Tình nhân uốn lượn của Châu Hải, tôi lái chiếc Audi A6 chở Châu Thanh Thanh chầm chậm đường. Bên ngoài là hơi nóng ba mươi sáu độ, ánh mặt trời cháy bỏng tới mức thiêu dốt hết bụi bặm trong khí, trong xe là hơi lạnh từ điều hòa phả ra cùng với mùi nước hoa thoang thoảng, ánh mắt của chúng tôi đều lạnh lùng nhìn về phía trước, tuy ngồi cùng nhau mà như hai người xa lạ. Mười năm sau, những tôi bảo vệ được Thanh Thanh, khiến ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trái đất, ngược lại còn phản bội ấy, chửi ấy là tiện nhân, đánh đổ điểm tựa duy nhất của ấy. Chẳng trách đồng chí Lâm Thăng , thế giới này, cái gì đáng tin tưởng, đáng nhất? Là tiền bạc! Bình thường nó yên lặng nằm trong hầu bao của bạn, gây phiền hà gì cho bạn, khi bạn có nhu cầu hoặc gặp phiền phức, nó nhảy ra bất cứ lúc nào, đáp ứng nguyện vọng của bạn, giải quyết phiền phức của bạn, hơn nữa còn bao giờ phản bội bạn, trung thành như loài chó Becgie; còn thứ giả dối, đáng hận nhất là gì? Là lời thề, lời thề của đàn ông, nó được buông ra khắp nơi, nhưng lúc nào cũng khoác lên mình chiếc áo loang lổ, khiến bạn như tỉnh như say, nhưng khi mục đích đạt được, nó biến mất để lại dấu vết.




      Nếu ra




      tích lại trong tim




      ngày




      hét to




      Tiếng hét bay khắp gian




      Người ,




      Dù cho sông cạn đá mòn




      Trái tim cũng thay đổi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      CÔNG VIỆC BẬN RỘN




      Mới rời Châu Hải được hai ngày mà điện thoại đổ chuông liên tục, chuyện nào khiến người ta vui vẻ làm tôi bực bội vô cùng.




      Lâm Thăng là Hoàng Chính Long vừa về tới Hồng Kông bảo Lisa gửi fax sang cho chúng tôi, là ông rất hài lòng và cảm ơn chúng tôi về chuyến tới Châu Hải. Tôi là đưa cho Cảnh Phú Quý xem, để học cách làm việc của người khác, bất cứ việc gì cũng có đầu có cuối. Sau đó, nhằm giảm bớt những lời trách cứ của Lâm Thăng về vắng mặt của tôi để giải quyết chuyện riêng tư, tôi chủ động :




      - Thăng này, mấy hôm nay vất vả cho chút, tôi xử lý xong chuyện của Thanh Thanh lập tức quay về.




      Lâm Thăng :




      - vừa là việc nhiều kinh khủng, chuyện tiền bảo đảm phải ra mặt mới được.




      Tôi cắn môi, :




      - Được rồi, tôi lập tức gọi điện cho Lưu Hân, đảm bảo giải quyết được chuyện này.




      Cảnh Phú Quý hỏi tôi ở Thanh Đảo sống có sướng , là có tin tốt và tin xấu, hỏi tôi muốn nghe tin nào. Tôi :




      - Làm cái trò gì thế, tin tốt trước !




      Cảnh Phú Quý uống ngụm nước rồi tin tốt là Khoa Mỹ chủ động mời chúng ta chuyện, khi nào cậu quay về để chúng tôi sắp xếp thời gian. Tôi hỏi là ai mời, Lôi tổng hay Dương Hùng Vĩ? Cảnh Phú Quý ngập ngừng chút:




      - Dương Hùng Vĩ thông báo cho tôi.




      Tôi :




      - Vậy cậu phải tìm hiểu cho là ý của ai, việc này có ý ngĩa rất quan trọng. – Xong tôi còn bổ sung câu:




      - Đây tính là tin tốt, tin xấu sao? Tốt nhất là nó đừng có xấu quá. – Trong lòng tôi thấy hơi căng thẳng.




      - Tin xấu này thực hay lắm đâu, vấn đề về bên Khoa Đạt bị làm to lên rồi, các nhà cung ứng chuẩn bị tố cáo nó.




      Tôi chửi thầm trong bụng, con mẹ nó, lúc mình ở đó ít việc, vừa rời khỏi cái bao nhiêu việc đổ dồn đến, người Thanh Đảo còn chưa giải quyết được, việc ở Châu Hải xuất . Tôi hỏi Cảnh Phú Quý:




      - Cậu cho rằng chuyện của Khoa Đạt chúng ta nên làm thế nào, có nên ra tay trước ?




      Cảnh Phú Quý im lặng lát rồi :




      - Cứ chờ hơn, tố cáo họ có đường lùi nữa, Khoa Đạt vẫn chưa đến độ phá sản.




      Tôi :




      - Đúng thế, cậu nên đề phòng những nhà cung ứng kia còn có dụng ý khác, hô hoán là tố cáo nhưng thực chất là muốn để những nhà cung ứng khác xuất đầu lộ diện, còn họ là ngư ông đắc lợi.




      Tôi gọi điện thoại cho Lưu Hân, hỏi tài khoản công ty còn bao nhiêu tiền, trong điện thoại, Lưu Hân ấp a ấp úng, là để kiểm tra, sau đó bổ sung câu:




      - Có chuyện gì cần dùng tiền ạ?




      Tôi rằng chuyện tiền bảo đảm bên Khoa Mỹ, trước ngày hai mươi nhất định phải gửi vào tài khoản của họ. Lưu Hân ồ tiếng, là tiền chắc có, nhưng gần đây phòng Mua hàng mới nhập lô hàng, cũng cần dùng tiền, biết tới lúc đó có đủ hay . Tôi bảo:




      - Thế làm cho tôi bản kế hoạch. – Lưu Hân ngay:




      - Có vay tiền ngân hàng ạ?




      Tôi bảo làm gì đơn giản như thế, chúng ta có gì để bảo đảm, thế chấp, văn phòng là thuê, chỉ có mười mấy người, cũng chẳng khác gì công ty ma, huống hồ vay vốn ngân hàng thủ tục rất chậm chạp, hai tháng chưa thể xong được! Lưu Hân hay là vay nóng trong thời gian ngắn:




      - Em quen người bạn làm trong nghề này, ấy có thể ưu đãi chút, lợi tức hàng tháng chỉ hai tới ba phần trăm thôi.




      Tôi hơi bực mình, nếu vậy khác gì vay lãi suất cao, nhưng ra:




      - Để tính sau, cố gắng con đường chính đáng .




      Lưu Hân dường như còn định gì đó, nhưng lại ngập ngừng rồi thôi, tôi hỏi có việc gì ? ta dừng lại hai giây, có gì, cứ yên tâm ở lại Thanh Đảo xử lý chuyện gia đình , bên này có việc gì lớn. Tôi còn bảo có việc gì, lửa đốt đến mông rồi còn gì nữa. Lưu Hân ngượng ngùng:




      - Vậy sao? Chuyện này… thực ra cũng có gì.




      Tâm trạng của Lưu Hân có gì đó bình thường, ngày trước vần phải kiểm tra, bây giờ việc đến lúc nguy cấp rồi mà ta còn có gì, là kỳ lạ.




      Cảm giác này chỉ thoáng qua trong đầu tôi nhưng tôi suy nghĩ sâu thêm. Tôi lại lại trong phòng, có vẻ nóng ruột, nghiến răng gọi điện thoại cho Hoàng Lực, hỏi thẳng ngay vấn đề:




      - Có người tố cáo các cậu phải ?




      Hoàng Lực chuyện này tôi có biết đâu, chó muốn cắn người chẳng lẽ lại thông báo cho biết? Giọng điệu của rất ngang ngược khiến tôi càng cáu tiết hơn:




      - Khoản tiền của chúng tôi bao giờ trả?




      Hoàng Lực có vẻ bất ngờ với thái độ của tôi, ngập ngừng giây lát rồi tỏ vẻ bực mình, sắp rồi. Tôi mấy câu đó của cậu tôi nghe phát ngán lên rồi:




      - Cho cậu ba ngày, nếu giải quyết xong cho tôi đừng trách người khác trở mặt!

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi vừa dứt trong diện thoại vang lên mấy tiếng mấy tiếng tút tút kéo dài, thanh vô cùng chói tai, chắc đầu bên kia Hoàng Lực ném điện thoại để trút giận. Nghĩ lại cũng đúng, đường đường là trưởng phòng Mua hàng của công ty lớn, người mời an cơm còn xếp hàng dài, vậy mà tôi dám nổi giận với , là ngược đời! Đó cũng là chỗ khác nhau giữa tôi với Dương Hồng Năng, nguyên tắc “khách hàng là thượng đế” ăn sâu vào trong xương tủy của , thấm nhuần vào trong máu , thực sùng bái khách hàng như thể họ là Thần Tài, còn vĩ đại hơn cả bố mẹ , cực đoan chút là sẵn sàng đội khách hàng lên đầu, vứt bỏ cả lòng tự trọng của mình. Còn đối với tôi, tất cả chỉ như vụ giao dịch bạn bè, tôi khiến họ phải chịu thiệt, và khi họ đáp ứng được cầu của tôi, tôi để lộ bộ mặt , nếu cho bọn họ biết chút lợi hại, bọn họ còn tưởng rằng tôi sinh ra có số làm nô tài! thực tàn khốc với tôi rằng, nếu chỉ khẩn cầu vô dụng, phải người nào cũng có lòng trắc , tôi thể đánh cược với lương tâm của người khác, nếu con sói tấn công khiến tôi mất trắng, việc tôi phải làm là nắm chắc “thất thốn” của chúng trong tay, nắm chắt con át chủ bài, như thế cho dù mưa gió có ập đến tôi cũng dễ dàng bị đánh đổ.




      Di động kêu tít tít hai tiếng, là tin nhắn gửi tới: “Bố mẹ, con và bạn tới khách sạn thuê phòng bị công an bắt rồi, phải nộp phạt năm nghìn tệ, mau tới Ngân hàng nông nghiệp gửi tiền vào tài khoản của cảnh sát Miêu Tư Trạch, số tài khoản là 6228481700639164510 mới được thả, được gọi điện thoại, tình hình cụ thể thế nào sau này được ra con !”




      Bình thường tôi mấy quan tâm tới mấy trò lừa gạt này, thấy là xóa ngay, nhưng hôm nay hiểu dây thần kinh nào bình thường, tôi hằn học nhắn trả lại: “Con bà nó, đồ con bất hiếu, làm mất mặt ông, chúng mày đùng có ra nữa, cứ ở trong tù mà cưới nhau, đẻ con rồi chết !”. Gửi xong, tôi bật cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy sảng khoái như giữa mùa hè nóng nực được ăn que kem mát lạnh.




      Bố mẹ vợ thấy tôi gọi điện thoại liên tục, lại thường xuyên nổi cáu trong điện thoại nếu bận việc gì cứ quay về , Thanh Thanh có bố mẹ chăm sóc, con yên tâm. Bọn họ càng khoan dung độ lượng, tôi càng thấy xấu hổ, có việc gì to tát, trước nay toàn như vậy, con quen rồi, cũng vì cái nhà này thôi. Bố vợ :




      - Công việc của con bố mẹ hiểu gì, nhưng cuộc sống gia đình phải thu xếp cho ổn thỏa, các con còn trẻ, cãi cọ nhau cũng là bình thường, nhưng giữa hai vợ chồng phải biết thông cảm và nhường nhịn, khi nào Thanh Thanh khỏe hơn chút, bố bảo thằng Quân đưa nó về Châu Hải.




      Tôi cúi đầu :




      - Cũng tại con chăm sóc Thanh Thanh tốt, lại khiến bố mẹ phải lo lắng.




      Thanh Thanh ngồi sô-pha cười lạnh, tôi lại gần ngồi xuống cạnh ấy:




      - Thanh Thanh, em về với , mời hai bảo mẫu tới chăm sóc em!




      Bố mẹ vợ nghe thấy liền phản đối:




      - Thế được! Vừa tốn tiền mà chăm sóc cũng tốt, để bố mẹ, bây giờ bố mẹ vẫn còn làm được!




      RA




      Tiểu Quân lái xe đưa tôi ra sân bay Lưu Đình, lúc xuống xe, cậu chàng nắm tay tôi :




      - rể, em biết vẫn luôn thăm dò động tĩnh của chị em, giờ em có thể cho , chị ấy với Trương Vạn Phong có gì cả, Trương rất thích chị em, nhưng trong lòng chị em chỉ có thôi! phải tin điều này. Còn nữa, chị là có gửi e-mail cho .




      Lúc vào phòng chờ, tôi thấy có chiếc tủ bày máy tính xách tay có thể dùng wifi, bèn bỏ hành lý xuống rồi vội vàng đăng nhập vào hòm thư của mình.




      Phi, em thương như thế, nhưng giờ có thể thêm vào hai chữ: từng. Em hi sinh tất cả, em coi là bầu trời của em, nhưng hành vi của hết lần này tới lần khác tổn thương em, trong đêm tối đơn, em khóc ướt đẫm cả gối, hết lần này tới lần khác tìm lý do để thuyết phục chính mình, cố ý làm thế, vì quá mệt, vì bất đắc dĩ.




      Em bị đụng xe ngay ngã tư chỗ quảng trường Ngũ Tứ đường Đông Hải, giây phút đó em rất hốt hoảng, em nhớ lại mười năm trước ôm em đứng tại nơi đó, em thẳng sang đường, cảm giác ở bên cạnh em, đến nỗi tiếng còi xe rú rít mà em cũng nghe thấy, giây phút ngã xuống, em còn tưởng là kéo em ngã. Nằm giường bệnh ba ngày, em nhớ lại hết những gì từ khi chúng ta quen nhau cho tới bây giờ. ngày trước lãng mạn, từng làm tặng em bao nhiêu bài thơ, có thể quên, nhưng em vẫn giữ chúng lại, có những bài thơ thậm chí em còn thuộc lòng. Nhưng từ sau khi tới Châu Hải, còn viết cho em bài thơ nào nữa, em tự an ủi mình, bởi vì quá bận, có thời gian, hoặc là có viết thầm trong lòng, song còn bận kiếm tiền. Nhưng trong lòng em, dù chỉ viết cho em vài dòng ngắn ngủi cũng hơn rất nhiều những món quà đắt tiền mà từng mua.




      Có lẽ thể trách , vì xã hội này quá tàn khốc, quan niệm thay đổi rồi, tất cả mọi thứ đều bị bẻ cong. Em thử dùng quan điểm thực nhất để thuyết phục bản thân: chỉ cần kiếm được tiền, mặc kệ lạnh lùng, mặc kệ bất trung. Nhưng rồi lại phát ra, mình thể thuyết phục chính mình, hơn nữa còn chìm đắm vào nỗi đau khổ và hoang mang, thậm chí em còn biết mình nên tin vào cái gì.




      Liệu có ngày em nghĩ thông được ?




      Khéo mắt tôi ướt nhòe. Xin lỗi, Thanh Thanh mà , thể chăm sóc tốt cho em.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau cảm giác mới mẻ ban đầu, giữa tôi và Thanh Thanh dần dần xuất những mâu thuẫn, ấy vốn quen với bốn mùa rệt ở Thanh Đảo, lãng mạn của mùa xuân, trong lành của mùa hè, đa cảm của mùa thu và ấm áp của mùa đông, năm bốn mùa, bốn tâm trạng đều cảm nhận ràng. Còn ở Quảng Đông năm chỉ có hai mùa hạ - thu, muỗi cắn khắp nơi, ẩm thấp, khó chịu, mùa hè ngồi hít thở chút cũng thấy khó khăn, Châu Hải mặc dù gần biển, nhưng lại thể bơi, nước biển đục ngầu, chẳng có mấy khi nước trong xanh, thể nào so được với biển ở Thanh Đảo.




      Những ngày tháng vui vẻ thường ngắn ngủi, những chuyện vui cứ nối tiếp nhau. Làm điều khiển bị lừa, tôi và Lâm Thăng thua lỗ mất ba trăm nghìn tệ, chiếc Audi hóa thành bong bóng, trong phút chốc chìm vào đại dương mất tăm mất tích, thời gian đó tôi điên khùng đến cực điểm, thường xuyên uống say mềm mới về nhà, Thanh Thanh bắt đầu trách cứ tôi, giờ thành chúa Chổm rồi, vì sao tiết kiệm chút tiền rượu thuốc này?




      - bao thuốc lá có thể mua được ba ngày sữa cho Đô Đô, chai rượu đủ tiền điện nước cho cả tháng!




      Tôi là thằng ăn cơm chứ thể hút thuốc, uống rượu, em thể hiểu được tầm quan trọng của thuốc và rượu đối với đàn ông:




      - Là thức ăn tinh thần, là liều thuốc giải tỏa áp lực, em hiểu ? em cũng hiểu.




      Lần đầu tiên cãi nhau là vào buổi tối nửa năm sau khi tới Châu Hải, về tới nhà tôi thấy bình thường, hình tượng của Thanh Thanh có thay đổi, mái tóc dài ngang vai biến mất, thay vào đó là mái tóc ngắn hơn tóc tôi là bao, tôi cảm thấy khó chịu.




      - Sao em cắt tóc? Mà cũng hỏi ý trước! - Tôi dõng dạc buông ra câu, Thanh Thanh chẳng ngước đầu lên, sa sầm mặt làm thức ăn trong bếp, tiếng dao thái rau vang lên rất chói tai.




      Trước đó Thanh Thanh mua đôi giày đế xuồng, lượn lượn lại trong phòng khách, ngắm nghía hồi lâu rồi hỏi tôi có đẹp , tôi thấy phản cảm:




      - Giày như cho công nhân, khắp phố đâu cũng thế, chẳng thể được tao nhã và cao quý của phụ nữ gì cả.




      Thanh Thanh lập tức chuyện với tôi nữa. Hôm sau ấy giận quá, lại tới siêu thị ở cửa khẩu Củng Bắc bỏ ra hai trăm đô-la mua cái túi xách Gucci “ fake 1” (Fake 1 tức hàng nhái cao cấp), rồi vui vẻ ngắm ngía trước gương, hoan hỉ hỏi ý kiến tôi. Tôi chẳng buồn giận, hừ câu:




      - Kết hợp với đôi giày đế xuồng cho dù cái túi Gucci của em có là , người ta cũng tưởng là hàng giả! ngờ gu thẩm mĩ của em lại kém như thế!




      Tâm trạng của Thanh Thanh vốn tốt, muốn shop-ping để ổn định lại, ai ngờ niềm vui trong chốc lát bị tôi dội gáo nước lạnh, gương mặt tối sầm .




      Tôi ôm bụng tức, vào phòng bếp hỏi:




      - Hỏi em đấy! Điếc à! Sao lại cắt tóc?




      Thanh Thanh đặt mạnh con dao xuống thớt, vừa cởi tạp dề vừa hét lên:




      - Sao lại được cắt? Sao phải hỏi ý kiến của ? Tôi nóng! Nóng! Nóng! Công ty có điều hòa, ở nhà có điều hòa, tôi nóng chịu nổi!




      Lửa giận của tôi lại bốc lên:




      - Mới có chút khổ như thế mà chịu được? có biết mái tóc dài đó quan trọng với tôi thế nào ?




      - Quan trọng, quan trọng có ích gì? Có ăn thay cơm được ? Có mặc thay áo được ? Tôi có cái tâm trạng đó.




      Đêm hôm đó mình tôi ngồi ban công, trời nóng khủng khiếp, ngực tôi đau nhức, bên cạnh là chai rượu uống cạn đáy và đầu thuốc lá vương đầy mặt đất. Tôi lôi lại bài thơ “ tóc dài của tòa nhà số 5” từ trong ký ức, đọc từng từ, từng câu, nhớ lại cảm giác khi đó, sau đó nhai từng từ , nhấm nháp nó, tiêu hóa nó, biến nó thành hư , thả nó vào khí, tản mát, biến mất, xóa triệt để trong đầu tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn những vì sao sáng lấp lánh mặt biển phía xa, lẩm bẩm:




      - Thanh Thanh, em biết mái tóc dài quan trọng với như thế nào đâu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :