1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      TIẾP CẬN LÔI MINH




      Lôi Minh, nguyên quán Trừ Châu, An Huy, tốt nghiệp khoa Quản lý Đại học Phúc Đán, giảng viên kiêm chuyên gia quản lý doanh nghiệp, từng là Phó Tổng Giám đốc cao cấp của công ty trách nhiệm hữu hạn Điện tử Phổ Huệ (Thượng Hải), năm 2006 tới Quảng Đông làm Tổng Giám đốc cho công ty nào đó. Sở thích , có con trai học tại Mỹ, tình hình của chồng .




      Đây là những tài liệu liên quan tới Lôi tổng mà tôi nhận được qua e-mail, ràng lắm, đặc biệt là sở thích, con trai học ở nước ngoài, tình hình của chồng để trống, biết nên bắt tay từ đâu. Với người có thân phận như vậy, thể dùng phương thức lôi kéo Hoàng Lực trực tiếp tới nhà chị ta, như thế chỉ khiến người ta sợ hãi mà chạy mất, chắc chắn ở giữa phải có người bắc cầu, chỉ có điều, người trung gian này là ai tôi vẫn chưa nghĩ ra. Lâm Thăng để Dương Hùng Vĩ bắc cầu, nhưng tôi lập tức phủ quyết, như thế chẳng khác nào đánh mà khai, trực tiếp lộ ra Dương Hùng Vĩ là người của chúng ta, phạm vào đại kỵ. Lâm Thăng lại tìm đồng nghiệp của chị ta ở Thượng Hải hoặc theo con đường về chồng con. Tôi có thể thử, nhưng đường vòng xa như vậy biết có kịp ?




      Nghĩ nghĩ lại chỉ có người phù hợp nhất, Dương Hồng Năng. Giờ có quan hệ làm ăn với cả Khoa Đạt và Khoa Mỹ.




      Ngược lại với khiêm tốn và dè dặt của Triệu Hữu Tài, cái bệnh lớn nhất của Dương Hồng Năng là thích bốc phét, hơn nữa mở miệng ra phét là cần phải nháp:




      - Trưởng phòng Vương? Mấy hôm trước còn chơi mạt chược với nhau, cái gã này vận may chán lắm, còn nợ tôi ba nghìn tệ.




      - Đội trưởng Lý của đội cảnh sát giao thông? cần phải , hôm qua vừa uống rượu với nhau, hẹn cái là ra ngay.




      Thấy y như , tôi còn tin là , lần đó bị cảnh sát giao thông kiểm tra, quên mang bằng lái, tôi nhờ giúp, vừa nghe thấy thế ấp a ấp úng, là để thử xem thế nào, năm phút sau gọi lại, là Đội trưởng Lý tắt máy rồi, chắc là ở Mỹ, bên đó giờ là nửa đêm. Tôi suýt ngất! Sau khi bị tôi vạch mặt, còn mặt dày cười lớn:




      - Con người lại giang hồ, ai mà diễn kịch, việc gì phải nghiêm túc thế, cứ coi như tôi bừa là được rồi.




      Ngay lúc đó tôi đáp trả lại câu:




      - thế có thể coi là người trong giới diễn viên, nghệ sĩ rồi.




      Nửa tháng trước bàn mạt chược có chuyện với Lôi tổng, Dương Hồng Năng :




      - Lúc nào cũng có thể hẹn ăn cơm!




      Tôi liếc mắt buông câu:




      - Lại bốc phét hả?




      Dương Hồng Năng ghé sát người tôi câu:




      - Lần này !




      Sau lần mất mặt vụ đội trưởng đội cảnh sát giao thông lần trước, tôi đoán chắc dám bốc phét với tôi nữa, huống hồ máy nén mà làm là bộ phận quan trọng ở điều hòa, nếu nguồn hàng cần gấp, chừng Khoa Mỹ cũng phải nhờ tới . Lúc gần hết giờ làm, tôi gọi điện thoại cho Dương Hồng Năng, là lâu lắm gặp, tối nay tôi mời ăn cơm và chơi bài, trong điện thoại ấp ấp úng úng, lúc lâu vẫn chưa trả lời.




      - Chẳng phải định hỏi chuyện tiền của Khoa Đạt sao?




      Tôi lập tức buông mồi câu. Dương Hồng Năng như con cá khát mồi, nay ngửi thấy mùi tanh, thái độ lập tức thay đổi, thẳng:




      - mời làm gì có chuyện , ở đâu?




      Để ngăn Dương Hồng Năng thắng tiền rồi rút lui, Lộ Cường chặn trước:




      - Hôm nay được thắng tiền là rút lui đâu, đừng mang bà vợ của ra để lừa chúng tôi. - Lộ Cường sai, Dương Hồng Năng rất giảo hoạt. Lúc nào trong cốp xe của cũng có mấy chai rượu, mỗi lần về nhà khuya, để câu chuyện mình kể hơn chút, cứ đến lầu dưới là uống vài ngụm rượu, sau đó vài giọt lên quần áo, lúc vợ ra mở cửa, cố ý lẩm bẩm câu:




      - Hây a, bọn khách hàng bây giờ đúng phải người, kiếm được đồng tiền mệt quá.




      Kết quả buổi tối hôm đó là tôi mời ăn cơm hết năm trăm tệ, nhưng chơi mạt chược thắng được năm nghìn tệ, lúc tàn canh, Dương Hồng Năng chửi tôi xảo quyệt, ràng có việc nhờ nhưng lại dùng con mồi biết để câu:




      - Thằng ranh này biết làm ăn, lại còn biết cách dùng mồi câu nữa chứ.




      Chơi đến khoảng hai giờ sáng là giải tán, về nhà ngủ vùi giấc. Lưu Hân gọi điện thoại tới làm tôi thức giấc, mười giờ có cuộc họp thường lệ mà sao giờ mười giờ mười lăm phút tôi còn chưa tới?




      Tôi giật mình vội vàng nhỏm dậy, bất chấp cái đầu ong ong lên của mình, lập tức đánh răng rửa mặt rồi lái xe ngay tới công ty, vừa lái xe vừa tự chửi: Sao đêm qua ngủ chịu đặt chuông báo thức? Cứ mười giờ sáng thứ Hai hàng tuần là cuộc họp thường lệ, trừ phi tôi công tác. Mặc dù bình thường tôi rất thoải mái, nhưng vào những lúc quan trọng lại vô cùng bình tĩnh. Hai mươi phút sau, tôi tới công ty, tất cả mọi người ngồi trong phòng họp, vừa thấy tôi bước vào, tiếng cười ngừng bặt, khí trở nên nghiêm túc.




      - Trước tiên tôi xin lỗi mọi người vì đến muộn, tôi tự nguyện phạt mình năm trăm tệ mời mọi người ăn sau khi tan làm. - Chút tiền này là gì so với khoản tiền tôi thắng được tối qua.




      Nghe tôi vậy, mọi người trở nên nhốn nháo hẳn. Vương Diệu :




      - Lý tổng mời là trưa nay em ăn cơm nữa, để tối ăn cho bỏ. - Lưu Hân ngồi cạnh :




      - Cậu đừng giả vờ đói khát, có món gì ngon mà cậu chưa từng được ăn?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Là Tổng Giám đốc, tôi cho rằng lỗi của mình là mình phải nhận, phải có độ lượng và lòng tự tin như thế, nếu hôm nay lấy cái cớ uống rượu say ra để làm lý do, ngày mai bọn họ lừa rằng mẹ bị bệnh để trốn việc, nhất là đám người làm công việc bán hàng, ngày nào cũng lăn lộn ở bên ngoài, muốn hư rất nhanh, thể để họ mang mấy chiêu đối phó với khách hàng về để đối phó với công ty. Về điểm này tôi thường xuyên rất mâu thuẫn, khi dạy bọn họ làm thế nào để “giở trò” với khách hàng, trong lòng thầm lo ngày nào đó, bọn họ cũng áp dụng ngược lại để đối phó với tôi. Thực ra lo lắng như thế cũng thừa, sau đó Vương Diệu làm việc suýt khiến cả công ty sụp đổ.




      Lâm Thăng cũng tiếp:




      - Tối tôi ủng hộ chai XO, coi như chúc mừng vì ký hợp đồng được với Songyang.




      Mọi người đều hoan hô rộn rã. Tôi nhìn cái, gã này ủng hộ là giả, thực ra là muốn khoe khoang, bao giờ quên thể công lao của mình, ràng là muốn thị uy với tôi. Với phong cách của , hoàn toàn sợ bị người ta sau lưng rằng Lý tổng phóng khoáng, chỉ có là keo kiệt nhất, nếu có người với trước mặt cũng tự hào :




      - Keo kiệt cái gì? Nên thế! Tiêu xài hoang phí là việc làm đúng đắn.




      lần còn ca thán với tôi, mỗi tháng trả lương cho bọn họ đúng ngày, chưa bao giờ nợ tháng nào, vì sao còn phải mời ăn cơm?




      Đây đúng là chỗ ngu dốt của Lâm Thăng. Chút ân huệ làm hại gì bản thân mà còn lôi kéo được lòng người. Mà lòng người và khả năng kêu gọi là mấu chốt ảnh hưởng tới tồn vong của công ty. Trong việc xảy ra sau đó, Vương Diệu suýt nữa khiến công ty sụp đổ, nhưng cũng lập được công lớn. Quy củ và linh hoạt, cái nào quan trọng hơn? Trung thành và năng lực, cái nào quan trọng hơn?




      Nhắc tới trung thành và năng lực, tôi vẫn luôn phân vân đoán bên trọng bên khinh. Bao nhiêu năm nay, tôi cố gắng tìm kiếm những nhân viên vừa trung thành đáng tin, vừa thông minh tài giỏi để bồi dưỡng, nhưng sau thời gian dài và nỗ lực, tôi phát chỉ là công cốc, những người này phải có, có, nhưng làm được bao lâu bị người khác tài giỏi hơn “đào” mất hoặc là tự mình tách ra ngoài làm ông chủ, thế nên thực vô tình ép tôi chỉ được chọn thứ. Tôi và Lâm Thăng từng chuyện với nhau về vấn đề này, nhưng tìm được đáp án cái nào quan trọng hơn. Chỉ có điều tôi rất tỉnh táo, bọn tôi là doanh nghiệp tư nhân, đơn đặt hàng mới là quan trọng nhất, tất cả đều phải dựa vào thành tích, chỗ chúng tôi còn giản đơn hơn nhiều, tác phong sống tự có vợ quản lý, ai định làm việc vi phạm pháp luật có công an điều tra, hoàn toàn cần tôi lo lắng, giống như Polanski, kẻ từng cưỡng hiếp phụ nữ, trẻ em, bị truy nã toàn thế giới nhưng lại nhiều lần nhận được giải thưởng lớn, các giám khảo rất đúng:




      - Chúng tôi coi trọng tác phẩm, còn về việc ta là người như thế nào liên quan gì tới chúng tôi.




      Điểm này tôi vô cùng tán đồng. Trong vấn đề dùng người ở công ty tôi cũng áp dụng thái độ như thế. Bành Tiền Tiến hồi mới vào công ty, vì quá nóng nảy nên Cảnh Phú Quý và Vương Diệu thích , “tà môn ngoại đạo”. Nhưng Lâm Thăng kiên quyết cho làm bán hàng, là đầu óc nhanh nhẹn, là nhân tài, có thể bổ sung cho thà của Vương Diệu. Lý do này rất chắc chắn, dần dần tôi phát ra thằng nhãi này cũng rất đáng . Sau đó có người phản ánh với tôi, Bành Tiền Tiến trước mặt lãnh đạo giả vờ ngoan ngoãn, nhưng trước mặt người khác lại hỗn láo, thích chỉ tay năm ngón, thấy ai vừa mắt là chửi ngay người ta. Nghe thấy vậy, tôi làm ra vẻ lắng nghe rất chăm chú, nhưng thực ra trong lòng rất bực mình, chỉ cần làm tốt công việc, mặc kệ là quân tử hay tiểu nhân, tôi là ông chủ chứ có phải bố nó đâu. Thế nên tôi luôn rất khoan dung với ngang ngược của Bành Tiền Tiến. Hôm nay lại là người đầu tiên lên tiếng:




      - Nhóm bọn em vừa có được đơn đặt hàng với xưởng điện tử Long Huy ở Thâm Quyến, số tiền hàng năm là hai triệu tệ. - đến đây giơ đơn đặt hàng trong tay lên, nhìn người khác bằng ánh mắt đắc ý.




      Thực ra các nhân viên đều hiểu được tình cảnh khó khăn nay của công ty, chỉ có điều ai dám ở những nơi công cộng mà thôi. Càng vào lúc khó khăn càng phải củng cố lòng tin của mọi người, tôi biểu dương Bành Tiền Tiến, sau đó hỏi Vương Diệu về tình hình khoản tiền bên Khoa Đạt. Mấy hôm trước Vương Diệu cùng Trưởng phòng Cảnh tới Khoa Đạt quậy hồi, nghe Khoa Đạt nhận được khoản tiền khoảng hơn mười triệu tệ, nhưng giờ Khoa Đạt chỉ nợ mỗi công ty chúng tôi, chút tiền này làm sao đủ dùng. Tôi vỗ bàn :




      - Lập tức kiếm cho tôi kế hoạch thanh toán của phòng Mua hàng bên đó, xem họ định trả chúng ta bao nhiêu tiền, nếu có trong kế hoạch cũng phải đút bằng được vào! - Tôi đưa tay phải ra làm tư thế chém.




      Cảnh Phú Quý nãy giờ ngồi cạnh lời nào bỗng dưng bật cười, mọi người hiểu, nhưng trong lòng tôi hiểu nghĩ gì. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía , rồi dần dần hiểu ra, tôi dùng ánh mắt lướt qua lượt, Bành Tiền Tiến và Vương Diệu mím miệng cười, Lưu Hân, Tiểu Diệc và Lạc Lạc cúi đầu xuống, mặt biểu cảm.




      Tôi chuyển chủ đề về Bành Tiền Tiến:




      - Tiến, quan hệ của cậu với Tiểu Phương thế nào rồi?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bành Tiền Tiến biết tôi định gì:




      - Vẫn bình thường ạ, bọn em đồng hương Trùng Khánh. - Câu này là tốt, cũng tốt, tiến thoái đều được, sau khi hiểu dụng ý của tôi rồi kĩ hơn. Đây là điểm thông minh của , biết quan sát sắc mặt người khác hơn là Cảnh Phú Quý và Vương Diệu, Cảnh Phú Quý mặc dù làm bán hàng bao nhiêu năm nhưng học được điều này, tôi từng với :




      - Cậu phải học cách quan sát sắc mặt người khác mới phát ngôn, người khác bốc phét chỉ tin nửa thôi, lãnh đạo phê bình phải nhân đôi lên.




      hiểu ý tôi , có vẻ bất cần:




      - Quan cái gì mà quan, sống mệt bỏ cha, tôi là người thô lỗ, thẳng thắn quen rồi, đâu có như cậu, sống giả dối.




      Trước đó tôi từng với kinh nghiệm nghe lời nên nghe nửa lời sau, vẫn chẳng học được tí nào khiến tôi cũng bó tay. Tôi tỏ thái độ với Bành Tiền Tiến:




      - Đồng hương là phải qua lại thường xuyên, công ty hỗ trợ chi phí cho cậu!




      Bành Tiền Tiến lập tức rướn thẳng lưng:




      - Dạ vâng, Lý tổng.




      Tan họp, tôi gọi Cảnh Phú Quý lại, sau này ở những trường hợp như thế nên nghiêm túc chút, Cảnh Phú Quý nghe vậy bèn :




      - Tôi cậu thôi, cậu còn tôi, tôi hiểu cậu sao? Lúc cậu là đút vào còn dừng lát, thực ra là cũng nghĩ đến chuyện đó, chỉ có điều cậu biết giả vờ, nhưng tôi giả vờ được mà thôi!




      Bị vạch mặt đầu óc đen tối, tôi hơi thấy mất mặt, nhưng miệng vẫn chịu thường nhận, làm thế càng khiến Cảnh Phú Quý cáu tiết:




      - Đừng tưởng chỉ có mình thông minh còn người khác ngu, ban đầu khi Lâm Thăng tìm cậu hợp tác mở công ty, cậu còn giả vờ là thích lắm, tôi còn hiểu cậu định làm gì sao? Cậu muốn có điều kiện tốt, chỉ tiếc là chỉ có gã ngu luôn tưởng mình thông minh như Lâm Thăng mới trúng kế của cậu. Tôi khuyên cậu sau này trước mặt người khác muốn giả vờ thế nào tôi mặc kệ, nhưng trước mặt tôi tốt nhất là hãy thà chút.




      Tôi vỗ vai , bật cười:




      - Quý, kích động làm gì, cậu đánh giá tôi cao quá rồi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6: Mâu thuẫn chuyện cũ và thực






      LƯU HÂN TIẾN BƯỚC




      Vì phải đón người của Cục thuế nên tôi cầu Cảnh Phú Quý làm đại diện trong bữa cơm mời buổi tối, Cảnh Phú Quý có thời gian, chiều phải Quảng Châu chuyến.




      Tôi đoán chắc là gã này vẫn chưa chấm dứt với Thẩm Tịnh, đến Quảng Châu rất có khả năng là cùng Quảng Châu để nhập hàng thời trang, Thẩm Tịnh đúng là con hồ ly tinh; lần đầu tôi gặp ta là ở suối nước nóng, ta mặc bộ đồ bơi hoa, nước da hơi đen, thân hình gầy gò, nhưng ngực rất to, tính tình hoạt bát, nhảy từ hồ này sang hồ kia như con bươm bướm. Lúc ăn cơm, Cảnh Phú Quý liên tục gắp thức ăn cho ta:




      - Tịnh, đói rồi phải ? Ăn cua .




      - Tịnh, canh này tốt cho phổi, ăn nhiều chút.




      Ánh mắt tràn đầy tình ý, giọng vô cùng dịu dàng, nhìn thôi mà tôi với Dương Hồng Năng thấy buồn nôn. Thẩm Tịnh vừa bóc vỏ cua vừa :




      - Ông xã, sau này đừng gọi tên người ta, gọi là "em " hay "baby" là được rồi.




      Tôi với Dương Hồng Năng quay sang nhìn nhau ngơ ngác, Cảnh Phú Quý hỏi vì sao. Thẩm Tịnh vừa mút gạch cua dính ngón tay, vừa thản nhiên :




      - Ngốc thế, bình thường gọi tên em quen rồi, nằm mơ cũng gọi ra phiền phức lắm, phải gọi em là "em " hay "baby", vợ tưởng là gọi chị ta, cảm động lắm đấy! - Bọn tôi gật đầu như bổ củi, trong lòng thầm phục, Dương Hồng Năng cười cười, đoán là lại học được chiêu để đối phó với bà vợ hay ghen.




      Nếu bạn là người đàn bà có gia đình, bạn phải đặc biệt cẩn thận với các tên "Lực, Kiệt, Sơn" trong danh bạ điện thoại của chồng mình, nó rất có thể là tên "Lệ, Khiết, San" lái . Chiêu này là Cảnh Phú Quý tiết lộ cho tôi. Có lần di động của để quên ở văn phòng tôi, có cuộc điện thoại gọi tới, tên là "Thẩm Tiến", tôi hơi ngạc nhiên, đứa bạn nào của mà tôi quen, duy chỉ có tên "Thẩm Tiến" này là lạ quá, tôi đưa điện thoại cho , nghe điện thoại kiểu lén lút, sau đó với tôi, "Thẩm Tiến" là "Thẩm Tịnh!". chiêu này là do Thẩm Tịnh dạy , như thế để đề phòng bị kiểm tra! Vợ có xem điện thoại, thấy cái tên này chắc chắn nghi ngờ gì! Tôi bạn của cậu đúng là làm vợ lẽ nhiều quá thành tinh rồi, chẳng trách cậu bị ta làm cho thất điên bát đảo.




      Năm giờ chiều có hai người, nam nữ của Cục thuế tới, giờ là cuối năm, phải tới các doanh nghiệp để nghe tiếng hoan hô của họ. Tôi biết là chỉ có khách sáo thế thôi, danh nghĩa là phục vụ cho các doanh nghiệp, nhưng thực chất là có ý đồ khác. chuyện hơn tiếng đồng hồ thấy đến giờ cơm tối, tôi :




      - Hai vị lãnh đạo bình thường phải phục vụ nhân dân, chắc là vất vả nhiều, công việc quan trọng nhưng nên làm ảnh hưởng tới sức khỏe, chúng ta vừa ăn cơm vừa báo cáo tình hình được .




      Lưu Hân cũng tỏ ra rất tích cực:




      - Đúng thế, chúng tôi còn nhiều chính sách thuế vụ chưa hiểu , muốn thỉnh giáo hai vị!




      Hai người lên tiếng từ chối, là cơ quan quy định được tùy tiện nhận lời mời dùng cơm, tôi cố kéo lại:




      - Đó là được "tùy tiện", bọn tôi có phải kẻ địch đâu, cũng phải là làm ăn gì chính đáng, vì sao ăn bữa cơm cũng được?




      Bữa cơm này Lưu Hân chắc chắn tham gia với tư cách là người phụ trách tài vụ, tôi là Tổng Giám đốc tham gia ràng là nể mặt người ta, nhưng tôi lại e dè vì muốn ở riêng với Lưu Hân, muốn kéo thêm người cùng cho thoải mái, Lâm Thăng làm chủ quen rồi, những bữa cơm mà phải quy lụy, xin xỏ người khác là tới, Cảnh Phú Quý Quảng Châu, hai người này đều được, duy chỉ còn Tiểu Phần, nàng chỉ biết làm quen với các con số, mồm miệng vụng về, ngộ nhỡ sai điều gì quả biết phải làm sao, nghĩ nghĩ lại chẳng còn ai thích hợp, tôi đành nhắm mắt cho qua. Lúc khởi động xe ở bãi đỗ xe, tôi là tới Hoàng Triều Ngũ Nguyệt Hoa nhưng họ kiên quyết chịu, là nếu tới đó họ xuống xe. Xem ra nếu cứng rắn được, tôi bảo vậy chị giới thiệu chỗ nào đó, người nam giờ trời hơi lạnh, đến Đại Thảo Nguyên ăn lẩu dê, vừa rẻ vừa ngon. Người phụ nữ cũng mực tán thành. Lúc ăn cơm, chúng tôi có mở chai rượi vang, sau ba tuần rượu trở nên hưng phấn, tôi kể liền ba câu chuyện cười để khí trở nên náo nhiệt lên. Lưu Hân liên tục tỏ ra thân thiện với người phụ nữ, nhắc gì tới những nếp nhăn và gương mặt già nua của chị ta, khen chị ta có thân hình đẹp, giống bà mẹ có con mười tám chút nào, khiến người phụ nữ đó cũng cảm thấy mình như trẻ thêm mười tuổi, hai người liên tục cụng ly.




      - Lý tổng yên tâm, lần sau trừ phi có người tố cáo, nếu bọn tôi tuyệt đối tới, tạo cho các chị môi trường kinh doanh an toàn là trách nhiệm của chúng tôi.




      Hai tiếng "tố cáo" ta tự nhiên khiến tim tôi đập mạnh.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ăn cơm xong là hai mốt giờ, Lưu Hân hơi say, lúc bước xuống bậc cấp, ta hơi loạng choạng, tôi vội vàng đỡ lại. Bắt đón tắc-xi hay lắm, nghĩ lại ta vì công việc nên mới thế, dù sao Thanh Thanh cũng có ở đây, chẳng ai nhìn thấy, tôi cũng chẳng phải tị hiềm điều gì, thế là mở cửa xe, dìu ta vào trong. Dọc đường Lưu Hân lời nào, tôi lén nhìn ta qua kính chiếu hậu, dưới ánh đèn đường, đôi mắt ta sáng lấp lánh và mơ màng, tay chống đầu như thể suy nghĩ điều gì đó, tôi hỏi ta:




      - sao chứ?




      Lưu Hân lắc đầu, sao, chỉ hơi chóng mặt chút. Tôi quan tâm nên lại hỏi:




      - Hay là tôi mua cho chai nước ngọt?




      - cần đâu, trong tủ lạnh nhà em có. - Giọng của Lưu Hân rất và ngắn, như thể trôi dạt tận phương trời nào.




      Chiếc xe tới khu Trúc Uyển, tôi do dự biết có nên đưa ta lên lầu , Lưu Hân mở miệng trước:




      - Đèn nhà em hỏng rồi.




      - Mẹ ở nhà sao?




      - Bà về Hồ Nam thăm em trai rồi, tháng sau mới quay lại.




      Tôi nghiến răng, tắt đèn ô tô:




      - Nào, tôi đưa lên nhà.




      Tôi dìu Lưu Hân lên tầng sáu, dọc đường ta nghiêng nghiêng ngả ngả, tôi tay giữ tay ta, tay vòng qua hông ta, ta ngả đầu lên vai tôi. Vừa vào cửa tôi bật đèn phòng khách, dìu Lưu Hân tới sô-pha, ta ngã ngay xuống đó.




      Đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng bài trí rất đơn giản nhưng gọn gàng, sạch .




      - Tôi lấy nước.




      ta yếu ớt nhấc tay lên chỉ vào vị trí của phòng bếp. Tôi bước vào lấy chai nước ngọt, mở ra đưa cho Lưu Hân:




      - Cái đèn nào hỏng? Mai tôi mua cho cái.




      - Là cái... cái kia, đèn trong phòng ngủ, thôi bỏ , mai em tự thay.




      Tôi kiên quyết đòi xem, Lưu Hân ngăn tôi lại, tôi đẩy cửa vào phòng ngủ, thử đèn trần và đèn bàn đều vẫn sáng, ra hỏi Lưu Hân, Lưu Hân :




      - Thế thôi, hôm qua nó hỏng, chắc do tiếp xúc tốt, đến là chúng nó tự động bình thường lại.




      Lưu Hân nửa nằm nửa ngồi sô-pha. ta mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt, hai bầu ngực ngập phồng, đôi má ửng đỏ, mái tóc rũ xuống che cả mắt, nhưng ánh mắt ta nóng bỏng nhìn về phía tôi, khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên:




      - còn việc gì nữa tôi về đây, nghỉ ngơi , có chuyện gì gọi điện cho tôi.




      - Vội gì chứ, em là hổ ăn thịt người sao?




      - Hả, tôi có ý đó, chỉ là... chỉ là Dương Hùng Vĩ bên Khoa Mỹ hẹn tôi tối nay gặp mặt. ... nghỉ sớm . - Tôi hơi hốt hoảng, quay người bỏ , bỗng dưng ta ôm chầm lấy tôi, áp đầu vào lưng tôi, tôi giật mình đứng sững lại, như bị điện giật, biết phải làm thế nào.




      - Phi, em thích , ... có thích em ?




      - Chuyện này... ... tốt lắm, làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm, trung thành với công ty, giúp tôi rất nhiều việc, tôi... tôi cảm ơn .




      - Em chuyện này. - Lưu Hân vẫn ôm tôi rất chặt, mái tóc cọ sát vào lưng tôi.




      Giây phút đó, trái tim tôi đập mạnh, con sóng mãnh liệt dâng lên, Cảnh Phú Quý bình thường tôi là kẻ mồm mép, nhưng vào lúc quan trọng lại mềm như cọng bún. sai, tôi sợ trời, sợ đất, người nào quản lý được tôi, nhưng khi đụng phải đao thương thực , tôi lại luôn lo lắng và suy nghĩ quá nhiều, nếu như Lưu Hân chỉ là bèo nước gặp nhau thôi bỏ , chờ ám thị có lẽ tôi cũng tiến tới, mỡ dâng đến miệng mèo rồi còn ăn, người khác giễu cợt bạn là kẻ bất lực, huống hồ bây giờ chơi trò tình đêm, sau khi trời sáng chia tay nhau là chuyện quá thường tình. Nhưng giây phút đó, nỗi đau thương của Thanh Thanh, công ty, đấu thầu, Macao, Thanh Đảo, tất cả như những sợi dây thừng từ khắp nơi ập tới, bao vây lấy tôi, buộc chặt lấy tôi, khiến lồng ngực tôi tức tối thể nào thở nổi. Thế giới này tràn ngập những cám dỗ, thuốc lá, rượu ngon, đồ ăn, đàn bà, ma túy, ai có thể chống lại những cám dỗ? Thứ gì cũng đòi phải trả giá, nếu như tôi chấp nhận Lưu Hân, hậu họa khôn cùng.




      Tôi thở mạnh hơi, tay phải nắm chặt lấy tay trái, cảm giác đau đớn kích thích tới thần kinh, tôi quay người lại, đầu óc chuyển động nhanh để tìm lời nào để , bỗng dưng tôi nhớ tới cảnh thường xuyên nhìn thấy tivi, bèn bằng giọng vô cùng thương tiếc:




      - Lưu Hân, tốt, tìm được hạnh phúc thuộc về mình. - Quay người lại, rút hai tay ra nắm chặt lấy cánh tay Lưu Hân, đẩy ta ra xa, tôi cúi đầu nhìn ta, - Tôi rất quý , tôi thực lòng muốn lời cảm ơn với những chăm sóc thường ngày dành cho tôi.


      Lưu Hân ngẩng đầu lên, nhìn tôi trân trối, những giọt nước mắt khẽ lăn xuống, giọng trùng lại:




      - Em cần lời cảm ơn của , em tình nguyện.




      Tôi mím môi gật đầu:




      - Vậy được rồi, bảo trọng! - Tôi buông tay ra rồi quay người bỏ .




      - Chờ chút! - Lưu Hân bỗng dưng hét lên, tôi giật mình, vội vàng dừng chân rồi quay người lại, tôi còn chưa kịp hỏi, Lưu Hân đưa cái hộp màu đỏ ra trước mặt tôi. - Chúc mừng sinh nhật!




      - Cái gì? Hôm nay là sinh nhật tôi? - Nhiều ngày bận rộn khiến tôi quên hết chuyện này.




      - quên hả? Đúng là... Đây là món quà tặng nhân ngày sinh nhật lần thứ ba sáu, lần trước em mua ở Hồng Kông.




      - Thứ gì thế? - Tôi nâng cao lượng, tỏ vẻ tò mò, cố ý để ta thấy vui hơn.




      Lưu Hân cũng lây tâm trạng của tôi, cười :




      - mở ra xem là biết!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :