1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vậy là trận phong ba cuối cùng cũng bình yên, nhưng bản thân tôi vẫn nằm trong vùng tâm bão, tôi rất giỏi giúp người khác giải quyết khó khăn, nhưng vấn đề của mình bao giờ xử lý tốt được, biết mình với Thanh Thanh liệu có kết thúc như thế nào.




      kiện QQ” được giải quyết ổn thỏa, tôi và Cảnh Phú Quý ngồi uống rượu mừng ở “Đông Lai Thuận”, sau khi dốc ba ly vào bụng, nghiêng ly rượu lên bàn, :




      - Cậu làm ra vẻ chính nhân quân tử, ngoài Châu Thanh Thanh và Dương Huệ ra, thế giới này ai mà biết cậu còn tệ hơn cả tôi!




      Tôi cười tự đắc:




      - Như nhau cả thôi. Chuyện này cũng may là tôi phản ứng nhanh, nếu lộ cả rồi.




      Hôm nay Cảnh Phú Quý tửu lượng rất kém, mới uống vài ly mặt đỏ bừng, chuyện cũng ít, tay chống cằm, nghiêm túc nghe tôi giáo huấn, tôi cao hứng :




      - Chuyện này xử lý là hoàn hảo, thậm chí còn có thể viết vào cuốn Cẩm nang xử lý các mối nguy cơ trong quan hệ vợ chồng. - Cũng chính lúc đó tôi phát bình thường, tôi đưa tay ra nắm cánh tay :




      - Sao thế? Nhớ “ lời” của cậu rồi hả? Lẽ ra hôm nay cậu nên vui mới phải.




      chầm chậm ngước mắt lên, trong đó là những tia máu đỏ:




      - Cậu thay đổi rồi.




      Tôi hiểu:




      - Cậu gì cơ?




      - Cậu thay đổi rồi, trở nên tầm thường, thậm chí là vô sỉ, tình bạn bị cậu coi là công cụ, giúp bạn bị cậu mang ra làm giao dịch, điều hết thuốc chữa nhất là cậu lại coi đó là vinh quang! - Tôi hiểu Cảnh Phú Quý những điều này là vì vẫn canh cánh trong lòng việc mà tôi bắt làm. Thực ra, việc tôi bắt Cảnh Phú Quý làm rất đơn giản. Từ sau lần chuyện với Tần tổng, về tới công ty, tôi bàn bạc với Lâm Thăng, chi phí tôi có thể đồng ý với ta, nhưng nếu phải trốn thuế chúng tôi phải thành lập công ty khác, tiền hàng từ công ty Phi Thăng chuyển tới công ty của Tần tổng, sau khi trừ chi phí làm thủ tục, Tần tổng lại phải chuyển tiền về cho chúng tôi, nhưng thể trực tiếp chuyển về Phi Thăng mà phải về công ty thứ ba do chúng tôi kiểm soát. Tôi là đại diện pháp nhân của Phi Thăng, Lâm Thăng là Chủ tịch Hội đồng quản trị, hai người chúng tôi đều thể có bất cứ cổ phần hay chức vụ gì ở công ty mới, nếu rất dễ điều tra ra là công ty liên đới, đại diện pháp nhân của công ty mới phải là người dường như liên quan nhưng hoàn toàn tin tưởng được, nghĩ nghĩ lại chỉ có Cảnh Phú Quý là người thích hợp nhất. Nhưng tôi hiểu vì sao lại muốn làm, có lẽ vì sợ nếu xảy ra vấn đề gì, người đầu tiên bị công an tìm chính là đại diện pháp nhân.




      Tôi vẫn tỏ ra thản nhiên, ngừng ngay nét mặt hí hửng đầy khoa trương của mình, ngậm điếu thuốc, châm lửa:




      - Trong cái xã hội này có ai là thay đổi?




      - phải như thế, cậu thay đổi tới mức tôi sắp nhận ra cậu rồi. Phi, ngày trước cậu chỉ có vẻ xấu bên ngoài, có lúc xấu nhưng đáng , bây giờ cái xấu xa ăn vào xương cốt của cậu, cậu toàn làm những việc khiến người thân đau khổ, khiến kẻ thù sợ hãi. Ánh mắt cậu giờ lạnh lùng, tham vọng và bất chấp thủ đoạn, thậm chí còn có chút điên cuồng, tôi còn tìm được cái cảm giác năm xưa khi có tiền tiêu chung với cậu nữa rồi.




      Những gì Cảnh Phú Quý đều là thực, vì thành công, vì kinh doanh, tôi những mất hết sĩ diện, mà còn vô sỉ. Nhưng thân phận của mỗi người phải vừa sinh ra được định sẵn, điếm phải sinh ra điếm, làm kinh doanh nhiều năm, vì bạn bè, ta rút đao tương trợ nhưng có khi ta lại bị chính bạn bè đâm trả hai đao, kết quả của việc căm ghét cái ác là khiến mình mất đơn đặt hàng, vì người ác là những kẻ có tiền, còn kẻ yếu đuối, nghèo khó lại thể cho bạn chút lợi nhuận, tiếng “cảm ơn” chỉ là vô ích với doanh thu của bạn. Người cao thượng mất hết tất cả, kẻ vô sĩ kiếm được đầy nồi, gặp qua nhiều ví dụ lừa tôi, tôi lừa , tôi thực thầm thay đổi. phải tôi muốn như thế, mà xã hội ép tôi như thế. Tôi ngày càng thiếu lòng tin vào con người, bởi vì lòng tin chỉ đem lại cho tôi bài học, nghi ngờ của tôi ngày càng nhiều, bởi vì nghi ngờ giúp tôi nắm quyền chủ động. Vòng tròn của tôi ngày càng thu hẹp, ngày càng vạch những người là khách hàng và phải khách hàng, tính cách tương đồng còn là lý do để tôi kết bạn, “vô dụng với mình” trở thành vấn đề đầu tiên luôn xuất trong đầu tôi. Cảnh Phú Quý tôi sa đọa, vô sỉ, thậm chí là có lúc điên cuồng, tôi chỉ ầm ừ vài tiếng, tôi sa đọa liệu có bán hàng được ? Tôi vô sỉ có mở công ty được ? Tôi điên cuồng liệu có nuôi sống được mười mấy người trong công ty ? triết gia nào đó từng , thúc đẩy tiến bộ của xã hội chỉ có ấm áp, phải là cao thượng, mà là tham vọng, là vô sỉ, là tiền bạc!

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngày học, giáo cho làm bài văn “Lý tưởng của tôi”, tôi sau này lớn lên, tôi muốn làm nhà khoa học, nhưng thực ra đó phải là lý tưởng thực của tôi, lý tưởng của tôi là làm “Thủ tướng”, tôi tự cho rằng mình là người có tài năng xuất chúng, tôi còn viết ý nghĩ nào vào trong nhật ký, ai ngờ bị đứa bạn cùng bàn là Ngô Chí An đọc trộm rồi còn đọc cho mọi người nghe, mọi người đều chê bai tôi là thằng bé cả ngày thò lò mũi xanh mà đòi làm Thủ tướng, đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga, tôi giận dữ lao lên dùng nắm đấm chuyện với chúng nó, kết quả là má trái tôi bị đấm sưng vù lên trong cuộc hỗn chiến.




      Hồi điền nguyện vọng thi đại học, nhìn mấy chữ “Khoa chính trị quốc tế”, tôi thầm vui trong lòng, đây chẳng phải con đường tốt nhất để thực lý tưởng làm “Thủ tướng” của tôi sao? Theo như hiểu biết của tôi khi đó, chính trị quốc tế chính là giải quyết các mối quan hệ giữa quốc gia này với quốc gia khác, cầu còn cao hơn, phức tạp hơn so với việc quản lý quốc gia, học xong nên làm việc ở Liên hợp quốc, thẳng ra là có khả năng làm “Thư ký Liên hợp quốc, làm “Thủ tướng” của nước đúng là chuyện , thế là tôi cắm đầu vào “thực ước mơ”.




      Nhiều năm trôi qua, tôi thể khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của những người bạn mới thời tiểu học, kết quả đương nhiên là tôi thể làm Thủ tướng, còn Ngô Chí An năm xưa chưa bao giờ muốn làm Thủ tướng giờ là Phó Chủ tịch huyện ở huyện chúng tôi, thế nào cũng có thể coi như là “Phó Thủ tướng”. Mỗi người cuộc đời mỗi khác, có ai biết kiếp trước của mình là gì, cũng ai đoán được mười năm nữa cuộc đời mình ra sao, đây chính là bi kịch của con người. Nhưng giờ đây, chức danh của tôi cũng là người đứng đầu, chỉ có điều tôi là người đứng đầu công ty, phải là nhà nước, so với những kẻ cả ngày chỉ biết gắn mông bên bàn mạt chược, hy vọng thắng được vài chục tệ về mua rau, tôi thấy thỏa mãn lắm rồi.




      Tôi làm việc thường có quy củ, năng nguyên tắc. Lúc bình thường, tôi còn có thái độ nghiêm túc, nhưng gặp bạn bè than thiết hay phải lúc nổi nóng, chút nho nhã hiếm hoi đến đáng thương người tôi bay biến mất. Dạo gần đây mạng thịnh thành từ “dựa”, tôi bèn sửa lời thề Phổ Đà Sơn là: “Tôi dựa vào người khác, chỉ dựa vào chính mình” thành: “Tôi dựa vào chính mình, có bản lĩnh dựa vào người khác”. Khi câu đó, tôi cảm thấy mình trẻ trung, thời thượng, ngay cả những nhân viên thế hệ 8X ở công ty cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.




      Mọi người đều phản ánh tôi làm Tổng Giám đốc mà ra dáng, bao giờ thắt cà vạt, hút thuốc bất kể chỗ nào, hễ ngồi xuống là gác chân lên bàn, nếu hứng chân tay phải cử động, chuyện nghiêm túc, thích ba hoa. Lâm Thăng tôi là răng đen quá, mau tẩy . Tôi được rồi, tẩy khỏe hơn. Rồi tôi cười đểu cáng, động tác khoa trương, hề ra dáng chút nào, câu trong nghề chúng tôi là “ chuyên nghiệp”, thế nên khi Cảnh Phú Quý giúp tôi đặt nickname mạng là “Người đàn ông thành công, trưởng thành” có đến nửa là dối. Điều quan trọng nhất là tôi làm việc rất tùy tiện, thường lá mặt lá trái, lời hôm qua , hôm nay thừa nhận. Có lần Cảnh Phú Quý cầm hóa đơn điện thoại của Vương Diệu tới tìm tôi ký để thanh toán, tôi thấy vượt tiêu chuẩn tám mươi tệ, đồng ý. Cảnh Phú Quý :




      - Tháng trước Vương Diệu tới Thuận Đức đòi nợ mười ngày, tiền điện thoại rất đắt, khi đó nó xin ý kiến cậu, cậu đồng ý thanh toán hết tiền điện thoại tháng này còn gì.




      Tôi nghe thấy thế nổi cáu:




      - Thế nó có mang được tiền về ? Tiền mang về được lại còn đòi thanh toán tiền điện thoại? Cho dù tôi có cũng là lúc đó, bây giờ tôi đồng ý sao?




      Cảnh Phú Quý có chút hơi ngứa ngáy:




      - Có tí tiền, đáng bao nhiêu đâu, huống hồ khi đồng ý cậu cũng có điều kiện kèm, là ông chủ mà lời giữ lời tốt lắm.




      Khi đó tôi rầu rĩ về vấn đề vốn lưu động:




      - được, chưa đòi được nợ về, được là được! Đây phải là vấn đề tiền ít tiền nhiều.




      Sau khi bình tĩnh lại, tôi lại thấy hối hận, làm như thế đúng là hơi quá đáng, sau đó tôi tìm Cảnh Phú Quý hỏi chuyện này, hơi chút ngại ngần:




      - Hay là cứ thanh toán cho nó ?




      Cảnh Phú Quý nhìn tôi vẻ khinh bỉ:




      - cần đâu, Lý tổng, tôi tự móc tám mươi tệ ra cho Vương Diệu rồi, nhưng mà cậu yên tâm, những lời vĩ đại của cậu lọt tới tai nó đâu.




      Tôi thấy hơi xấu hổ, rụt rè đẩy vai Cảnh Phú Quý cái:




      - He he, đúng là em tốt, tan làm tôi mời cậu uống rượu.


      Tính tính lại, tôi vẫn còn tật xấu nữa, đó là cứ vào đến hộp đêm, ngồi xuống bên cạnh việc đầu tiên tôi làm phải ôm ấp, hôn hít mà là xem điện thoại của nàng có “tác phẩm kinh điển” nào mới ra lò hay , nếu có cái gì hợp ý là tôi lập tức gửi tới điện thoại mình, sau đó chia sẻ cho đám em, ngay cả khi Bush được lên làm Tổng thống, tôi cũng chẳng mấy quan tâm.




      Những điều Cảnh Phú Quý vừa phê bình tôi, câu nào cũng đúng thực, tôi tán thành cả hai tay hai chân. Nhưng thân phận có ảnh hưởng tới hành động của bạn, ông chủ dễ làm.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5: Tiếp xúc trực diện với Khoa Mỹ






      THƯ TỪ HỒNG KÔNG




      Lâm Thăng đưa cho tôi xem bản fax mà văn phòng Songyang Hồng Kông gửi sang, hai câu đầu là mấy lời khách sáo, đại loại như kinh doanh thuận lợi, công ty phát triển, còn nhắc tới hai từ "cùng thắng", xem ra họ học được cả từ ngữ "mốt" nhất của Đại lục. Sau đó họ thông báo Hoàng Chính Long và Ms. Lisa tới Đại lục, xuất phát lúc mười ba giờ thứ Tư, ngày người hai, trở về lúc mười tám giờ ba mươi phút, ở dưới còn dặn dò rằng nếu có vấn đề hoặc thay đổi gì, hãy liên lạc với Ms. Lisa trước mười tám giờ ngày mười , còn kèm theo cả số điện thoại bàn và số di dộng của Lisa. Đọc xong, tôi cảm thán, người Hồng Kông làm việc đúng là khác địa lục, chỉ việc rất đơn giản cũng viết ràng, chuyên nghiệp.




      Tôi gọi Cảnh Phú Quý, Vương Diệu và Bành Tiền Tiến vào, giơ tờ giấy ra trước mặt họ:




      - Đọc , xem công ty quốc tế của người ta làm việc thế nào! Các cậu còn kém xa lắm!




      Ba người họ cầm tờ giấy tay tôi, chụm đầu đọc, Cảnh Phú Quý đại diện lên tiếng:




      - Cũng có thấy trình độ gì cao lắm đâu, chẳng qua chỉ là thông báo về thời gian, địa điểm, nhân vật, lịch trình, đơn giản thôi mà, chúng tôi cũng làm được.




      Tôi :




      - Được thôi, có bản lĩnh cậu cũng làm bản kế hoạch đấu thầu đẹp cho tôi xem, hy vọng là tôi đánh giá thấp các cậu. - Tôi xem quyển lịch bàn, hôm nay ngày mồng mười tháng Mười , còn hơn tháng nữa là tới thời gian đấu thầu.




      - Tôi cho các cậu thêm bốn ngày nữa, trước ngày mười bốn, tôi phải có kế hoạch đấu thầu, để tôi thưởng thức trình độ cao của các cậu, nhưng mà tôi trước, tôi cần bảy tỏ quyết tâm bằng cách hô khẩu hiệu, nội dung phải cụ thể, có căn cứ, bằng chứng, phải phân tích cả tình hình của Nam Hưng và Ức Lập, biết chưa, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!




      Gương mặt Cảnh Phú Qúy thoáng tái , nhận ra trong lời của tôi có ý buông tha cho , cũng giống như Lưu Hân từng xỏ . Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, :




      - Số liệu có thể sắp xếp được, nhưng về tình hình của đối thủ hơi khó. - Tôi tỏ vẻ vui:




      - Chẳng phải vừa nãy cậu chỉ là chuyện thôi sao? Bây giờ lại giở quẻ rồi à?




      Cảnh Phú Quý giải thích:




      - Khác nhau mà, đó chỉ là về việc, còn thứ chúng ta cần là báo cáo điều tra.




      Tôi :




      - Chỉ dựa vào bản fax vô cùng đơn giản này tôi tin rằng báo cáo điều tra của người ta chắc chắn làm cũng rất tốt. Hơn nữa, những thứ này bình thường các cậu cũng nên thu thập chứ phải là đến lúc này mới cuống cả lên! Còn nữa, chính vì khó kiếm nên mới cầu Trưởng phòng như cậu làm, mới thể được năng lực của cậu, nếu vì sao tôi bảo hai người họ làm? Cậu làm trưởng phòng thể ngày nào cũng chỉ biết đưa họ trêu hoa ghẹo liễu, dạy bảo cho họ ít kinh nghiệm của cậu được ?




      Vương Diệu và Bành Tiền Tiến vội vàng bày tỏ trung thành:




      - Thực ra Trưởng phòng Cảnh cũng dạy bọn em rất nhiều thứ có ích, là thầy giáo của bọn em.




      Tôi :




      - Các cậu đừng đỡ cho cậu ấy trước mặt tôi, cậu ấy là người thế nào chẳng lẽ tôi còn , làm hỏng các cậu là may lắm rồi. Bây giờ các cậu hãy soạn cho tôi thư hẹn gặp theo quy cách chính thức, nội dung là chúng ta đưa người phụ trách của Songyang Hồng Kông gặp mặt chính thức với lãnh đạo cấp cao của Khoa Mỹ, xem ba người các cậu có làm được ? Hoàng Chính Long vừa mới nhận chức được tháng, Lâm Thăng và ông ta chỉ mới gặp nhau hai lần, vẫn chưa hiểu tính cách và khẩu vị của ông ta. Nhưng cho dù thế nào, kể cả có trúng thầu bên Khoa Mỹ, mọi việc cũng chưa OK, đảm bảo nguồn hàng phải phụ thuộc vào ông ta, huống hồ lần đầu gặp mặt, quy cách tiếp đãi phải tương đương với hàng Tổng thống.




      Phương án tiếp đãi do Lâm Thăng và Lưu Hân lên kế hoạch, họ làm việc tỉ mỉ, chu đáo, đảm nhận việc này là hợp nhất, tôi nghe theo sắp xếp của họ.




      - Tôi với Lý tổng tới đầu đường để đón, Lưu Hân đón ở cửa lớn dưới lầu, tại cổng công ty đặt tấm biển nghênh đón, Tiểu Diệu và Lạc Lạc đứng chào hai bên, nhớ phải ăn mặc lịch , mỉm cười chuyên nghiệp, cười hở đúng tám cái răng, hôm nay nhớ soi gương tập trước . Bàn phòng họp phải có hoa tươi, giấy ăn, nước suối, bút máy và giấy trắng, tủ bên cạnh phải đặt cà phê, phải chuẩn bị sẵn cả sâm-panh và ly rượu. Tuy chúng ta chỉ là công ty , nhưng phải để họ cảm thấy chúng ta có khả năng trở thành công ty lớn. Còn nữa, khi chúng tôi bàn chuyện trong phòng họp, người bên ngoài được chơi điện tử chát chít, mọi người được thường xuyên lại, phải khiến điện thoại đổ chuông liên tục, phải làm ra vẻ vô cùng bận rộn, nhưng tiếng bước chân và tiếng chuyện điện thoại được quá to. Đừng tưởng rằng họ ở trong phòng họp chú ý tới tình hình bên ngoài, các lãnh đạo cấp cao của công ty lớn đều có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, tôi hiểu họ lắm.




      Lưu Hân lấy bút và giấy ra ghi chép lại, Lâm Thăng chỉ chỗ này, trỏ chỗ kia, dặn dò, sắp xếp hơi, sau đó ngồi phịch xuống:




      - Tôi tin là bày ra như thế rồi còn thể ký được hợp đồng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi nhắc lại lần nữa:




      - Các cậu nghe cho kỹ nhé, bình thường các cậu chát chít, chơi điện tử, chơi cổ phiếu tôi đều can thiệp, nhưng các cậu cũng phải biết lúc nào nên, lúc nào , ngày kia hãy thể cho tôi cái dáng vẻ chăm chỉ, chuyên nghiệp ra, sắp xếp cụ thể thế nào, Lưu Hân thông báo với các cậu, nghe chưa?




      Còn vấn đề quan trọng nữa, đó là tiệc tối và giải trí sau bữa tiệc nên sắp xếp thế nào? Mặc dù trong fax là họ ngồi tàu biển về Hồng Kông lúc mười tám giờ ba mươi phút, nhưng là chủ nhà, giữ khách lại ăn cơm là lễ nghĩa cơ bản nhất, thời cách mạng phải thế, nhưng làm ăn kinh doanh buộc phải vậy. Vấn đề này khá khó khăn, Lâm Thăng :




      - Hải sản, bào ngư, vi cá chắc chắn được, ở Hồng Kông ngày nào họ cũng ăn các món đó, hàu sống tuy là đặc sản của Châu Hải, nhưng cao cấp, phải chọn cái gì đặc biệt. - Tôi bỗng dưng nảy ra ý:




      - Thịt thú rừng, thịt thú rừng thế nào?




      Lâm Thăng vỗ vai tôi:




      - Hay lắm, cái món này ở Hồng Kông chắc chắn là ăn được, chọn cái này .




      Sắp xếp tiệc tối xong xuôi, đưa họ tới gặp Khoa Mỹ:




      - Dùng lý do này để giữ khách, vừa thể được quyết tâm của chúng ta với Khoa Mỹ, vừa khiến Hoàng Chính Long biết thực lực của chúng ta, nhất cử lưỡng tiện.




      Lâm Thăng trù trừ lát:




      - Nhưng chuyện này phải thông báo trước để họ chuẩn bị.




      Tôi để tính sau, Lâm Thăng kiên quyết đồng ý:




      - Đây là quy tắc tối thiểu, khái niệm thời gian của các công ty Nhật rất ràng, kế hoạch đưa ra chi tiết, cụ thể, từng bước phải tính bằng phút để thực , thể làm “đến đâu hay đến đó”. Bản thân chúng ta biết thôi, nhưng biết nhất định phải .




      Tôi :




      - Người Trung Quốc sao, chẳng lẽ cậu phải người Trung Quốc? Đừng có sùng bái nước ngoài như thế được ?




      Lâm Thăng hơi ngượng:




      - Đúng, đúng, cậu đúng, chỉ là thói quen làm việc của mọi người khác nhau, phân biệt thân phận cao thấp.




      Tôi :




      - Đúng vậy, như thế mới giống lời người . - xong, trong lòng lại thấy thấp thỏm, Lôi tổng bên Khoa Mỹ có xuất hay còn chưa , nếu gặp được, Hoàng Chính Long mất mặt hậu quả biết như thế nào?




      TM TRẠNG CỦA GỌI




      Lúc ăn cơm với Triệu Hữu Tài, tôi nhận được tin nhắn của Hoa.




      Đây là tín hiệu hẹn trước giữa tôi với Hoa, ý bảo tôi tới.




      lần tôi chủ trì cuộc họp nàng là của Hoa gọi điện thoại tới, cũng hỏi trước tôi là có tiện hay , buông ngay câu:




      - Phi, lâu lắm rồi đến thăm em đấy nhé!




      Giọng nàng rất to khiến tất cả những người tham gia cuộc họp đều nhìn tôi chằm chằm. Tôi lập tức cúp máy, miệng lẩm bẩm:




      - Suốt ngày gọi nhầm số!




      Sau việc đó, tôi lập tức nổi cáu với Hoa:




      - dạy dỗ đàn em kiểu gì vậy? được gọi điện thoại bừa bãi, bảo bọn họ nhắn cái tin đến là tôi biết bọn họ nhớ tôi rồi!




      Hoa là người Đông Bắc, vốn xuất thân từ gọi, sau già chuyển sang làm má mì. Ấn tượng của tôi về lần quen với ả rất sâu sắc. Lần đó tôi uống rượu say, vào nhà vệ sinh, còn nhắm mắt say sưa “trả lời tiếng gọi tự nhiên” nghe thấy tiếng người đàn bà chửi gọi chịu nổi dày vò của khách mà chạy ra:




      - Mày còn giả vờ thanh cao? Có bản lĩnh làm hoa hậu ấy, vài câu được cả đống tiền. Còn đây là phận của mày.




      Ở nhà vệ sinh ra, tôi đụng ngay nàng rửa tay, người là đồng phục, miệng vẫn ngoác ra chửi, tôi đứng cạnh vặn vòi nước, nghiêng đầu khen ả:




      - Em , hay lắm, thích em, lát nữa qua uống ly rượu?




      ả bất chấp bàn tay còn chưa khô nước, chùi vội vào áo rồi móc danh thiếp ra, đưa cho tôi bằng cả hai tay:




      - Hai, cười em rồi, em tên Hoa, nhờ chiếu cố cho!




      Trước đó, tôi tới hộp đêm Kim Bích “hoạt động” đều thông qua Trân Trân, nhưng thực ra tôi thích ả, cánh tay còn thô hơn cả bắp chân tôi, hai cái đùi to bằng eo tôi, hơn nữa năng khéo léo:




      - Hai, chỉ còn mấy em này thôi, muốn chọn cũng có nữa. - Ý ả là chỗ chúng tôi làm ăn tốt lắm, chẳng thiếu vài thằng các , muốn chơi chọn, chọn thôi, khiến tôi mất mặt trước mấy vị khách, chỉ vì ngại với mối quan hệ của Hoàng Lực nên tiện thay người. Quen Hoa, ả biết tôi là khách quen, thường xuyên quyến rũ tôi tìm ả đặt phòng, ngặt nỗi tính cánh đanh đá của Trân Trân nên chưa thành công. Sau đó có lần Trân Trân làm, Hoa vừa gặp tôi vẫy tay từ xa:




      - Ôi, Phi, cuối cùng cũng đến rồi! - Giọng ngọt như mía lùi, mắt sáng lấp lánh, điệu đà tới, cái thần thái này giống với mấy tú bà trong phim. Hoa nắm lấy tay tôi, :




      - Phi may đấy, hôm nay có hàng mới, em nào người cũng ngon, chỗ nào cần to là to, chỗ nào cần . - Mới nghe thôi mà chân tay tôi ngứa ngáy cả lên.




      - Còn có em sinh viên, học Đại học Sư phạm. - Hoa ưỡn ngực chạm vào cánh tay tôi, tay trái che miệng ghé tai tôi thầm như sợ người khác nghe thấy cướp mất.




      - Có ? - Tôi liếc mắt hỏi câu tỏ vẻ nghi hoặc, tôi biết thói quen làm nghề này chính là khoác, ngực người đẹp, eo thô là vô cùng dịu dàng… Cũng giống như mấy em ở phòng sauna, bạn hỏi vào nghề bao lâu rồi, bọn họ đều hôm qua mới nhập môn làm bạn tưởng mình vừa vớ được bảo bối.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hoa vỗ ngực đảm bảo hàng xịn:




      - Lừa người khác được chứ lừa sao nổi .




      Tôi nổi hứng, bèn bảo mau đưa đến cho tôi gặp mặt. Trước khi đó bước vào, tôi nghĩ nếu đúng là sinh viên đại học, có lẽ ngoại hình hơi kém, nhưng ngờ gương mặt thanh tú, nước da trắng nõn, mái tóc dài mượt, duy chỉ có điều thân hình hơi gầy. Tôi nhìn , sau đó chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, đôi mắt mở lớn, há miệng chỉ tay vào mình, tôi gật đầu, nàng cắn môi, hai tay chắp trước bụng bước lại gần, sau đó khép nép ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn đánh giá từ khoảng cách gần, phát ra bàn tay của ta đẹp, ngắn và béo, phải lại tay thon như tôi thích, bèn nghĩ bụng: chừng đôi tay này còn từng xỏ dây thừng dắt bò.




      Rừng rộng chim nào cũng có, bây giờ các giả vờ ngây thơ, trong sáng quá nhiều, chẳng ai hiểu người ngồi bên cạnh bạn, thậm chí là ngủ bên cạnh bạn tới từ đâu, họ có bệnh truyền nhiễm, thậm chí bị AIDS hay , họ từng làm những việc xấu xa nào chưa, đây là thực mà bạn thể nào biết được, có nhiều lúc, bạn chỉ có thể dựa vào vận may.




      - Em tên gì? Học trường nào? - Tôi dùng tăm xỉa răng cắm miếng dưa hấu đưa cho nàng.




      - Tiểu Ngọc, chưa học tới đại học. - nàng giống những người quen nghề, ngồi xuống thoải mái như ở nhà, vẫn cái vẻ thản nhiên.




      - Chẳng phải Hoa với em là sinh viên đại học sao?




      - Phải hay quan trọng lắm ạ? Nếu phải có phải cảm thấy rất có khoái cảm ?




      Thái độ cứng ngắc của Tiểu Ngọc những làm tôi nổi cáu mà ngược lại còn kích thích hứng thú của tôi, tôi nhất định phải tìm hiểu cho ràng. Nếu làm điều này hà tất phải tìm nàng làm gì, còn đầy xinh đẹp hơn, thạo nghề hơn ta nhiều.




      Tôi đề nghị chơi trò oẳn tù tì uống rượu, Tiểu Ngọc động tác chậm chạm, hơn nữa biết gian lận, đâu phải là đối thủ của tôi, phải uống liền tù tì mấy cốc, cuối cùng ta ngồi vững được nữa, gục xuống vai tôi, tôi vỗ cánh tay ta :




      - Này, hỏi em câu, từ “sư phạm” tiếng thế nào?




      Miệng ta lẩm bẩm từ lời:




      - Nor… normal.




      Từ “sư phạm” là từ tương đối “văn hóa”, rất xa lạ, phiên thế nào tôi còn biết, bởi vậy bèn móc điện thoại ra tra, quả sai.




      CHUYẾN VIẾNG THĂM CỦA HOÀNG CHÍNH LONG




      Hoàng Chính Long khoảng ngoài bốn mươi tuổi, tóc điểm bạc, đeo kính gọng, mặc bộ comple màu xám, thắt cà vạt màu xanh lam, trông nho nhã, thư sinh như giảng viên đại học. Trong phòng họp, ta liệt kê ra toàn bộ số liệu kể từ khi chúng tôi bắt đầu hợp tác với nhau đến nay, chính xác tới từng loại sản phẩm và số liệu, cuối cùng rút ra kết luận: Lượng mua năm sau của chúng tôi tăng hai mươi lăm phần trăm cả năm, nếu năm sau lên tới mức triệu hai đô-la Mỹ tốc độ tăng là năm mươi phần trăm, ta tỏ ra nghi ngờ với con số này.




      Chỉ dùng số liệu để chuyện và đưa ra suy đoán, phương thức này nắm ngoài dự đoán của tôi, khiến tôi kinh ngạc. lòng, những tài liệu này đến tôi còn nắm vững, chỉ nhớ là mỗi năm mua sắm khoảng bao nhiêu, bao gồm cả triệu hai đô-la Mỹ cũng là tôi buộc miệng ra trong lúc kích động, ngờ ta tưởng , còn nhiều lần lấy ra làm dẫn chứng. Chờ Hoàng Chính Long xong, tôi mới cảm thán:




      - Tổng giám đốc Hoàng làm việc nghiêm túc, chuyện có căn cứ khiến mọi người đều khâm phục, chúng tôi phải học theo mới được. - Khi câu này, tôi chuyển ánh mắt sang phía Lâm Thăng, ý của tôi rất ràng, sau đó lại quay về chủ đề chính. - Những phân tích của Hoàng tổng rất có lý, nhưng tình hình năm sau đặc biệt hơn chút, mục tiêu của Khoa Mỹ là hai triệu tám chiếc điều hòa, mức tăng trưởng là sáu mươi phần trăm, nếu chúng tôi chiếm được nửa là chắc chắn rồi, thêm vào đó năm nay có thêm mấy khách hàng mới ký hợp đồng, bởi vậy chúng tôi chắc tới chín mươi phần trăm là có thể lên tới mức triệu hai đô-la Mỹ. Hơn nữa, sân vận động Olympic được hoàn thiện, các chuyên gia quốc tế cũng dự đoán điều này, bởi vậy chỉ dựa vào mấy số liệu này thể nào phán đoán chính xác được.




      - Còn Khoa Đạt sao, nghe sắp phá sản, phía các bị tổn thất ít. - Hoàng Chính Long tha cho tôi, tin tức của ta nhanh nhạy. Tôi động não nhanh, nghĩ nên trả lời câu hỏi này như thế nào Lâm Thăng lên tiếng:




      - Hoàng tổng, Khoa Đạt mặc dù là khách hàng lớn nhất của chúng tôi, nhưng thực tế tổng lượng hàng của họ giảm xuống ba mươi phần trăm, cho dù họ có phá sản chúng tôi cũng hoàn toàn có thể lấy lại được từ Khoa Mỹ, thế nên chuyện này Hoàng tổng cứ yên tâm. - Lâm Thăng dừng lát, sau đó cầm tờ giấy mà ghi chép lên. - Vừa nãy Hoàng tổng nhắc tới số liệu mua bán năm 2004 đúng, ít hơn trăm tám mươi nghìn đô-la Mỹ so với thống kê của chúng tôi, bởi vì số hàng này khi đó chúng tôi đặt mua dưới danh nghĩa của công ty khác nên quý công ty thống kê thiếu, nhưng chuyện này cũng thể trách Hoàng tổng, ngài mới nhận chức, nắm được những số liệu đó là tốt lắm rồi. Ngoài ra, tại tôi còn có nhóm số liệu nữa muốn thảo luận với Hoàng tổng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :