1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 33: Chỉ mành treo chuông
      “Tứ vương gia!” Khuôn mặt như ngọc lên ý cười , nam tử áo trắng ung dung ưu nhã : “ ngờ chúng ta lại chạm mặt sớm như vậy!”
      “Cổ Nguyệt Lan! Vì sao ngươi vẫn chưa chọn hoa đăng? Lẽ nào…” đến đây Lang Minh Thần lên nụ cười tà ác: “Ngươi tự nguyện chịu thua, tự động rút lui?”
      Nam tử áo trắng cao lớn chỉ nhìn theo đèn treo dọc đường, thỉnh thoảng vươn tay nhàng đẩy đẩy nhưng chiếc lồng đèn, nhìn năm bảy loại trang trí, chợt nghĩ biết bảo bối dễ thương kia lang thang dạo nơi nào, khóe miệng khẽ nhếch: “ phải là ta chọn mà vì những chiếc đèn lồng này, Nha Nha bướng bỉnh của ta cũng chọn! Nếu nàng chọn ta chọn để làm gì?”
      “Ngươi làm sao biết nàng nhất định chọn!” Tuy cam lòng nhưng Lang Minh Thần vẫn nhịn được hỏi lại, ngữ khí lộ ra chút hờn giận, phẫn nộ: “Ngươi lo nàng chọn hoa đăng giống với nam tử khác sao?”
      “Nha Nha từ theo ta, tính tình của nàng, nàng thích gì ghét gì ta đều biết .” Khuôn mặt ngạo mạn tự đắc, đôi mắt xanh như ngọc toát ra cái nhìn băng giá khác thường như hồ nước lạnh: “Những hình vẽ tầm thường này sao có thể lọt vào trong mắt nàng.”
      “Ngươi…” Nhất thời, hắc y nam nhân được lời nào, sắc mặt trầm tức giận đến cực điểm, trong đôi mắt màu lam càng lóe lên lòng đố kị xen lẫn lửa giận.
      “Tứ vương gia! Sao ngươi cũng chưa chọn vậy?” Đôi mắt dài hẹp của hồ ly nhìn đối phương đầy khiêu khích, đùa cợt liếc mắt nhìn : “Hay là sợ chọn sai rồi chỉ có thể thành đôi với nữ nhân khác?”
      “Buồn cười ! Ta đường đường là vương gia, chẳng lẽ có kẻ dám cường ép ta sao?” Lang Minh Thần bị trúng tim đen chỉ có thể hậm hực nhìn đối phương, mặt hầm hầm địch ý. Đúng, dám chọn, bởi vậy dứt khoát tay trở lại, vẻ mặt đầy chán ghét với Cổ Nguyệt Lan: “Cổ Nguyệt Lan…Ngươi cần phải giở trò quỷ, nếu …bản vương nhất định tha cho ngươi đâu!”
      “Ta cũng vậy!” xong trong đôi mắt xanh lục có hơi trầm tư nhìn vào đám người: “Lạ , tiểu bướng bỉnh này sao vẫn chưa trở lại?”
      “Đùng…đùng…đùng…” Hàng loạt những đóa pháo hoa lan rộng trong trung khiến bầu trời sâu thảm càng trở lên diễm lệ lạ thường.
      Nơi giữa con đường dựng lên chiếc dàn lớn được làm bằng trúc và gỗ trụ, bên treo hơn nghìn chiếc đèn lồng làm cho kinh thành càng thêm rực rỡ.
      “Nha Nha biểu muội!” giọng thanh nhã vang lên bên cạnh, Yên Nhiên biểu tỷ tay cầm đèn lồng tài tử giai nhân nhìn ta với vẻ gì đó hả hê châm chọc: “Muội vẫn chưa tìm được chiếc đèn nào ưng ý sao?”
      “Vâng! Làm sao được may mắn như biểu ca và Yên Nhiên tỷ tỷ hai người được! Nhanh như vậy tìm được hai chiếc đèn lồng giống nhau!”
      Nghe được những lời ý tại ngôn ngoại của ta, Hồ yên Nhiên cười đầy ý: “Nha Nha muội muội cứ đùa.”
      “Tỷ tỷ cần phải khiêm tốn! Nhã Thần biểu ca đối với tỷ như thế nào muội đều hiểu !” Ta ngẩng cao đầu, trong mắt đầy ý cười đối mặt với đôi mắt sâu thẳm khó đoán của Lâm Nhã Thần: “Phải ? Lâm Nhã hần biểu ca?”
      “…” Lâm Nhã Thần hơi ngẩn người, tuy rằng Hồ Yên Nhiên tràn ngập mong chờ nhưng lúc này đây, biết vì sao muốn thừa nhận…” hề có chuyệnNha Nha muội đừng đoán bừa!”
      “Biểu ca! Huynh…” Nước mắt lưng tròng, trong đôi mắt là vẻ thất vọng lẫn thể nào tin nổi.
      “Yên Nhiên! Chúng ta lúc về sau!” Vẫn là lời ấm áp dịu dàng nhưng lại phảng phất chứa xa cách.
      “Đúng vậy! Hai vị cứ từ từ chuyện, muội xin cáo từ trước!” Ta thấy Nhã Thần biểu ca bên cạnh tuấn tiêu dao, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, lại nhìn trước mặt là tuyệt sắc giai nhân Hồ Yên Nhiên hờn dỗi nước mắt long lanh điềm đạm đáng , thời khắc khó xử như vậy nên để bọn họ tự giải quyết với nhau là tốt nhất.
      “A! Mau tránh ra! Dàn đèn lồng sắp bị sập xuống rồi!” Vì trang trí quá nhiều nên dàn treo đèn lồng lung lay sắp đổ, mà dây buộc nối các đầu trụ cũng bắt đầu lỏng lẻo, biết bao nhiêu đèn lồng bị gió thổi bùng lên, lửa bắt cháy vào giấy dán, nhất thời lửa cháy bừng góc trời, đoàn người phía dưới hỗn loạn vội vã túa ra khắp bốn phía tránh né.
      “Cứu mạng với! Mau tới cứu chúng ta!” đôi tỷ muội Lâm gia được nuông chiều từ bé chưa từng gặp phải tình trạng nguy hiểm như vậy, bọn họ tay vẫn cầm đèn lồng bị hoảng loạn đến mức chân tay nhũn như chi chi, vốn thể tự thân vận động thoát hiểm.
      “Nhã Hiên! Chạy mau!” Nhìn Lâm Nhã Thần sắc mặt trắng bệch, cứ ngơ ngác đứng nhìn dàn đèn lồng nghiêng ngả mãnh liệt, Lâm Nhã Thần phi thân ôm đệ đệ đến chỗ an toàn: “Yên Nhiên, nàng trước tiên để ý đệ ấy, ta cứu hai đứa Mẫn Kiều.”
      “Đại ca nhanh cứu muội!” Hai đôi tay bé nhất loạt nắm chặt tay Lâm Nhã Thần, ai cũng muốn là người bị bỏ lại.
      “Mẫn Kiều, Lệ Kiều!” Nhìn dàn cột bắt đầu có dấu hiệu đổ xuống, kẻ luôn luôn bình tĩnh cách lạnh lùng như Lâm Nhã Thần cũng bắt đầu bất an: “Các muội cứ buông tay ra trước, ta nhất định cứu hai người!”
      “Hu! Đừng thế! Muội sợ lắm” Lâm Mẫn Kiều vừa đẩy muội muội ra vừa ôm chặt tay nam tử: “Ca ca! Đừng bỏ muội lại!”
      “A! Lửa cháy to quá! Huhu, y phục của ta!!” em sống chết cũng chịu buông tay bám chặt thắt lưng nam tử: “Ca ca! Nhanh đưa muội !”
      Lúc ba người lằng nhằng mãi thôi những đầu dây nhanh chóng bắt lửa cháy xèo xèo, lửa càng lúc càng lan đến gần.
      số cọc gỗ bị cháy trụi, lung lay sắp đổ.
      “Nhanh cứu bọn họ!” Nhìn ba người bị vây trong vòng nguy hiểm, Hồ Yên Nhiên kêu gào cầu cứu: “Vân cầu các người, nhanh cứu bọn họ với!”
      Có điều, vào thời điểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào như này ai nguyện ý ra mặt cứu người chứ!! đám người chỉ đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ, ai dám tiến lên.
      nương, đừng vào, nguy hiểm lắm!” Lúc thân hình áo hồng bé tách khỏi đám người nhằm vào chỗ cháy cứu giúp, mội người đều nhao nhao tiếc hận : “Haiz, nương kia chẳng lẽ thần kinh có vắn đề sao, biết toi mạng mà vẫn lao vào!”
      Khi mọi người đều tiếc hận cảm thán ta chạy đến trước mặt ba người họ, vung bàn tay bé nung núc thịt hung hăng “bốp bốp bốp” vài cái vào hai khuôn mặt như hoa như ngọc khiến hai vị biểu tỷ hoa mắt trần, lại gỡ tay mỹ nhân lệ Kiều ra, trừng mắt nhìn vị biểu ca ngây đơ câm nín kia: “Ngươi trước đưa biểu tỷ Mẫn Kiều .” Sau đó kéo Lâm Lệ Kiều phát cuồng chạy về phía an toàn.
      “Buông ta ra.” Mỹ nhân yếu ớt bị ta kéo bỗng phát cuồng mà đẩy ta va vầo cột chống: “Vương Nha Nha, ta cần ngươi cứu!”
      “Á! Dàn treo đổ rồi!” Bị đẩy cái, cả người ta va vào cột chống, dàn treo lỏng lẻo chịu nổi cuối cùng cũng đổ sập xuống.
      “Đừng lo cho ta! Mau mang tỷ ấy !” Ta mặt đổi sắc hét to về phía nam tử định lao đến cứu mình, vừa định đứng dậy mới bi thương phát , thảm rồi! Vừa bị Lâm Lệ Kiều đẩy chân ta bị trật khớp rồi! Nhìn lại cột chống bị đổ xuống, xem ra chẳng mấy chốc Vương Nha Nha ta phải chết chắc rồi!
      “Á” Nhìn cột gỗ to lớn rơi xuống phía nữ tử, đám người hẹn mà cùng hét to: “Chạy mau , nương, kệ họ , chạy mau a!”
      “Nha Nha.” Bạch y nam tử phi thân đạp lên đám người lao tới, khuôn mặt như ngọc lên đầy nỗi bất an sợ hãi, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy nỗi hỗi hận, tự trách móc bản thân, nên sớm biết nữ nhân thích xen vào chuyện người khác này, đúng là giây cũng được lơi lỏng rời mắt.
      “Cục cưng?” Song song phi tới là hắc y nam tử cũng kinh hoàng kém, khuôn mặt vốn luôn tà mị giờ đây chỉ còn nỗi hoảng loạn lẫn bất an…
      “Biểu muội Nha Nha!” Lâm Nhã Thần vừa đưa Lâm Lệ Kiều đến nơi an toàn định xoay người tiến tới liền bị Hồ Yên Nhiên mạnh mẽ kéo ống tay áo lại…
      Ngay trong giờ phút chỉ mành treo chuông, ta cứ nghĩ mình chết đến nơi rồi bóng người áo tím lại đột nhiên bay về phía ta….(Nam chính số 3 chuẩn bị lên thớt nha mn!)

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 34: Tử mâu băng nam
      Hai tay vẫn ôm chặt nữ tử, có bất luận dấu hiệu nào muốn trả người lại cho đối phương.
      Mỗ Hồ tuy rằng bề ngoài vẫn phẳng lặng như gương, ôn nhu như ngọc, thản nhiên cười khẽ như có gì, có điều chỗ lông mày hơi nhăn lại, đôi mắt xanh lửa giận khiến ta kinh hãi thôi, tựa giác túm ống tay áo tím: “Ân nhân! Vị này là sư phụ ta! Ta muốn cùng người trở về!”
      “Nếu như ta giao nàng cho sao?” – cùng với giọng điệu ràng nhưng lạnh lùng là đôi mắt tím khiến người nhìn phải run sợ, thậm chí làm cho khí xung quanh cũng lạnh lẽo hẳn lên. Lần thứ hai ta nhịn được rùng mình cái, nam nhân này lẽ nào luyện hàn băng công cũng biết chừng.
      “Bé cưng, sao rồi, còn chưa muốn xuống đây sao?” Sau đó nam nhân áo đen phi tới hổn hển nhìn chằm chằm thân thể xinh hạnh phúc trong vòng tay của nam nhân kia. Sau đó mới liếc mắt sang nam nhân áo tím mỹ mạo tôn quý, ánh mắt màu xanh đầy bí hiểm: “Ngao Liệt huynh! lâu gặp! Vẫn ổn chứ?”
      “Hai người quen nhau?” Nhìn dáng vẻ hung thần ác quỷ của tên sói kia, lại nhìn nhìn vị ân nhân cứu mạng siết chặt lấy cái eo đáng thương của ta, ngũ quan khuôn mặt đẹp như từng nét chạm nét khắc tỏa ra từng luồng khí băng lạnh, làn môi quyến rũ hơi mím chặt, đôi mắt sâu thẳm khó đoán bắn ra những tia nhìn sắc bén về phía ánh nhìn chằm chằm đề phòng kẻ thù của Lang Minh Thần.
      “Chúng ta là đánh nhau mà quen biết! Phải , Ngao Liệt huynh?”
      sai, trận chiến ấy tại hạ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
      “Ngao Liệt huynh phục?”
      “Nước cờ của Minh Thần huynh quá cao siêu, tại hạ cam lòng nhận thua.”
      “Có cơ hội chúng ta lại phân tài cao thấp được ?”
      “Được! Ta phụng bồi đến cùng!”
      “Ha ha, việc này, nếu hai vị lâu chưa gặp nhau chắc còn ngàn lời muốn với nhau, vậy tiểu nữ cản trở hai vị tâm tình nữa!” Cảm nhận mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người bọn họ, ta phối hợp với tay bé về phía hồ ly: “Sư phụ, chúng ta thôi!”
      Đôi mắt tím băng lạnh đầu tiên là hơi nhìn về phía nữ tử trong lòng, đôi mắt u thoáng chốc trở nên lạnh lẽo như hồ băng sâu đáy lại nhìn về phía hắc y nam tử châm ngòi nổ: “Nàng là nữ nhân của ngươi?”
      “Chuyện chúng ta liên quan đến nàng!” Vẻ mặt đầy giận dữ nhắm thẳng đến đối phương : “Mau đưa nàng lại cho ta.”
      “Ta nhất định trả nàng lại cho ngươi, có điều…” chút tỏ ra yếu thế khi đối mặt với hắc bạch hai nam tử lồ lộ khí tức đáng sợ kia, ngón tay thon dài đẹp như ngọc cực kỳ nhàng, dịu dàng xoa mái tóc người trong lòng, nét cười nơi khóe miệng trong phút chốc biến hóa kỳ lạ, khuôn mặt tỏa ra lạnh lẽo: “Muốn nàng quay lại? Trước đuổi kịp ta rồi hãy !”
      Nhìn thân ảnh áo tím lao vun vút trong màn đêm, Lang Minh Thần và Cổ Nguyệt Lan chút do dự đuổi theo, Lâm Nhã Thần vốn cũng định đuổi theo nhưng trước ánh mắt chờ đợi đẫm lệ của đám mỹ nhân nhà mình nên đành phải dừng cước bộ, nhìn những đạo thân ảnh xa dần kia chợt buồn bã vô cớ : “Ta đưa các ngươi về phủ trước .”
      “Á! Đừng bay cao như thế chứ!” Đột nhiên bị bay lên trung, ta sợ hãi ôm chặt cổ : “Ngao ân nhân! Đừng bay nhanh như vậy được , ta nhát gan chịu nổi đâu!”
      “Im mồm!”
      “Chuyện này, ân nhân tiên sinh, ôm ta mà bay khiến huynh mệt sao?”
      “Còn nữa ta ném ngươi xuống!”
      “Huynh tốt như vậy nỡ vử kẻ yếu ớt như ta xuống đâu.”
      “Có muốn thử ?”
      “Hơ hơ, ân công cứ đùa.”
      “Ngươi thấy ta có vẻ gì là đùa ?”
      “Cái này ư, đúng là giống.”
      “Còn muốn kêu gào nữa ?”
      đâu, cổ họng ta bị đau, nữa.”
      “Vương Nha Nha, nàng đúng là nữ nhân tuân thủ nữ tắc, ôm tên nam nhân kia chặt như vậy để làm gì, nhanh buông tay ra cho ta.”
      “Nha Nha đồ nhi, vi sư khuyên nàng hãy nhanh nha buông tay mới tốt, nhảy xuống, vi sư nhất định đỡ được nàng.”
      “Hu hu, được, nếu như ngươi đỡ được Nha Nha biến thành bánh thịt nhão mất! Ta muốn thế đâu.”
      sao đâu, nhanh nhảy xuống!”
      “Bắc Ngao Liệt, trả bé cưng lại cho ta!”
      “Á, Ngao ân nhân, ngươi làm cái gì vậy, ngươi kéo áo ta ra làm gì, ngươi muốn lấy cái gì vậy, ngươi đừng có mà sờ! Á, phi lễ a, hồ ly sư phụ mau đến cứu ta!”
      “Nha Nha ngoan, sư phụ ở đây, có chuyện gì hết!”
      “Bắc Ngao Liệt, ngươi mau dừng tay lại cho ta, đừng động vào nữ nhân của ta.”
      “Lang Minh Thần! Ngao ân nhân, ở chỗ cao như thế này đừng đánh nhau nữa có được ? Ta biết các vị là cao thủ trong cao thủ, có điều trước cứ buông tiểu nữ xuống trước, đánh nhau như vậy mới thích thú!”
      “Bé cưng, muốn sống lập tức ngậm miệng lại cho bản vương.”
      “Ngoan ngoãn đừng động đậy, biết chưa? Nếu chưởng phong làm nàng bị thương đấy!”
      “Hồ ly sư phụ, người phải trông chừng ta đấy nha.”
      “Hừ, đúng là nữ nhân vướng chân vướng tay!”
      “Á! Ngao đại ca! Ngươi muốn buông tay cũng phải báo trước cho ta tiếng chứ! Sư phụ, ta ngã xuống rồi, người nhất định phải đỡ được ta đấy!”
      “Bắc Ngao Liệt! Ngưoi dám buông tay, nếu như bé cưng có việc gì bản vương nhất định san bằng Bắc quốc nhà ngươi!”
      “Tiểu bướng bỉnh, còn mở mắt ra, sao rồi!” Thanh trêu ghẹo vang lên ngay đỉnh đầu, ta mở mắt ra chăm chú nhìn , tự chủ được xoa mặt , đôi mày kiếm tỏa ra thần khí phi phàm, trong đôi mắt tựa tiếu phi tiếu lúc này tràn ngập ấm áp, đôi mắt xanh biếc rất sâu như cuốn hút người ta trầm luân sâu thẳm, tuy rằng đáng ghét nhưng vẫn dấu nhưng tia sáng đẹp đẽ, sống mũi cao cao, làn da trắng nõn mịn màng, sờ bao nhiêu vẫn thấy thoải mái vô cùng, khóa miệng hàm chứa nụ cười quyến rũ…đúng là con hồ ly chết tiệt…
      “Hu hu sư phụ, may mà có người.” Nắm chặt lấy y phục hồ ly, lại cảm nhận được bàn tay to ấm áp ôm chặt lấy ta, nhất thời kìm được bật khóc nức nở: “Huhu, vừa rồi làm ta sợ muốn chết!”
      “Được rồi, tiểu bướng bỉnh, có việc gì rồi!” Cho dù đầy lửa giận dữ lo lắng nhưng lúc thân thể mềm mại an toàn nằm trong vòng tay mình tất cả dường như hóa thành hư ảo, Cổ Nguyệt Lan đau lòng trấn an người trong lòng vừa trải qua cảm giác kinh hoàng: “Sư phụ mãi bảo vệ nàng!”
      “Hu hu!” Tỏ vẻ đáng thương dựa vào ngực vì hồ ly kia, thương tâm lau nước mắt sau đó quệt sạch nước mắt nước mũi vào vạt áo trắng hồ ly: “Người vì sao đến sớm chút, vì sao cứu ta sớm hơn nữa. Người biết đâu…vừa rồi…hu hu…ta hận người…ta hận người…”
      “Được, nàng cứ mắng , là ta tốt.” Cổ Nguyệt Lan âu yếm ôm nữ tử khóc thút thít trong lòng, thương cúi xuống hôn lên khuôn mặt đẫm lệ, sau đó mềm mại triền miên đến chiếc tai trắng noãn, giọng hơi khàn khàn: “Là ta tốt…đều là do lỗi của ta…”
      “ Hu hu, vốn là lỗi của ngươi…hồ ly đáng chết…” Ta được voi đòi tiên tiếp tục khóc lóc, tay ôm chặt cổ hồ ly, tay hung hăng đấm đấm ngực , bặm trợn lườm , đôi mắt to rưng rưng ngập nước, đến lúc vỗ về nhàng, ta vốn dĩ giãy dụa chống cự náo loạn dần dần cũng an tĩnh hưởng thụ vỗ về dịu dàng của .
      Trong đôi mắt ngọc bích tràn ngập sủng nịch thương, Cổ Nguyệt Lan tùy ý để thiên hạ trong lòng dương oai diễu võ cũng oán thán câu, mặt mãi mãi là nụ cười dịu dàng ấm áp…
      Cuối cùng ta khóc lóc đấm nhéo mệt mỏi xong, vừa ngoan ngoãn dựa vào ngực hồ ly vừa xem nam nhân tà ác với lãnh nam áo tím vẫn chiến đấu kịch liệt trong trung.
      “Haha, Lang Minh Thần, Ngao ân nhân, hai vị tạm dừng tay lại được ? Cho dù có thù cũ hận mới cũng nên ngồi xuống từ từ chuyện !”
      Nghe được giọng của ta, Lang Minh Thần dừng tay, thấy cảnh ta cùng hồ ly thân mật dán lấy nhau, lòng đố kị bùng cháy bắn về phía ta.
      Thân ảnh áo tím cao lớn trong chớp mắt bay đến trước mặt ta với hồ ly, đôi mắt tím sâu thẳm lóe lên hàn quang, lạnh lùng chiếu thẳng đến phần ngực của ta.
      “Cái này, ân nhân, ngươi muốn làm gì?” Bị đôi mắt tím lạnh như băng của chiếu tướng, ta sợ hãi lui sâu vào trong ngực hồ ly, cảm giác như gà con chiêm chiếp hỏi .
      “Đưa vật đó cho ta!” Đôi mắt đẹp đầy nguy hiểm nheo lại, lông mày chau lại, lời băng hàn khiến ta ớn lạnh toàn thân.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 35: Ước định xưa cũ
      “Ngươi…ngươi muốn làm cái gì?” Nắm chặt vạt áo, nam nhân này cứ nhìn ta chằm chằm làm gì? Chẳng lẽ muốn ta lấy thân báo đáp chắc! Cái luận điệu cũ rích như vậy ra quyết làm theo. “Ta có vị hôn phu rồi, ân nhân ngươi đừng làm loạn nữa!” Càng bám chặt vào hồ ly mong nhiệt độ cơ thể nóng rực kia của có thể xua cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ nam nhân kia.
      “Nàng rất sợ ta?” Tuy rằng khuôn mặt của Bắc Ngao Liệt dưới ánh trăng rất tuấn tú mê hoặc lòng người nhưng có điều dưới diện mạo bình tĩnh kia là đôi mắt cùng khí chất lạnh lùng thâm trầm, đôi mắt sâu thẳm tựa như hồ lạnh cuồn cuộn nổi sóng.
      phải, ta sợ.” Ưỡn thẳng lưng, ta dũng cảm đối đầu với đôi mắt lạnh lẽo của , ra toàn bộ lông tơ người ta dựng ngược hết cả lên, toàn thân ớn lạnh từng đợt.
      “Vậy vì sao nàng run rẩy sợ hãi như vậy?” Hàn ý trong đôi mắt hơi thu lại, chứa trong đó có chút cười cợt thú vị.
      “Hi hi, buổi tối khí trời lạnh, tiểu nữ thân thể yếu đuối, cảm thấy hơi lạnh mà thôi.”
      “Bé cưng thấy lạnh phải ?” Ngữ điệu trầm đục mà khiêu khích của tên sói kia vang lên bên tai, tiện đà đôi mắt đầy lửa nóng dán chặt vào ta: “Có muốn bản vương sưởi ấm thân thể cho nàng ?” Trong lời tràn ngập lửa giận đố kị như đêm trước bão.
      “Hừ, bản tính háo sắc đổi.” Vừa xong ta thấy thắt lưng như bị bóp chặt, cả người bị giữ chặt trong lòng hồ ly sao nhúc nhích được nữa.
      “Bắc Ngao Liệt! Muốn gì thẳng !” vẻ mặt nghiêm nghị cứng rắn nhìn nam nhân cao ngạo lạnh lùng, cánh tay vững chắc của Cổ Nguyệt Lan giữ chặt thân hình bé : “Bất luận thế nào ta đều cảm tạ ngươi cứu Nha Nha trong hội đèn lồng.”
      “Nếu phải vì nó, ngươi nghĩ ta cứu nàng ta chắc?” Đôi môi hoàn mĩ khẽ nhếch nụ cười trào phúng, đôi mắt trong suốt ngập hàn ý càng tỏa ra sắc lạnh dưới ánh trăng.
      “Nó rốt cuộc là cái gì?” Lang Minh Thần nheo nheo đôi mắt tà mị, nghiến răng sỉ vả: “Bắc Ngao Liệt, đừng có thừa nước đục thả câu?”
      “Ngọc bội phượng hoàng của Bắc quốc thất lạc hơn mười năm trước-vật biểu tượng cho hoàng hậu đương triều qua các đời.” Ánh nhìn tìm kiếm lại dán lại trước ngực ta hề có ý dời : “Nếu như ta nhìn lầm hẳn là nàng đeo vật đó.”
      “Cái ngươi đến là nó sao?” Lấy ngọc bội phượng hoàng luôn đeo trong người ra: “Thế nhưng đây là bảo bối của mẫu thân ta chỉ truyền cho nữ truyền cho nam, làm sao biến thành cái gì gì đó của Bắc quốc nhà ngươi được?”
      “Bà ngoại ngươi có phải tên Liễu Thi Thi ?” Nghe câu hỏi của ta, Bắc Ngao Liệt dùng đôi mắt tím lãnh đạm nhìn ta, sau đó sắc lạnh trong đôi mắt lại khôi phục như cũ.
      “Vậy sao?” Tuy rằng ta cũng chỉ hời hợt ngắm nhìn vài lần nhưng bí mật dấu dưới ngọc bội phượng hoàng kia cũng khiến ta có chút bất an lo lắng.
      “Hoàng gia gia năm đó thương Liễu Thi Thi, tận tay trao tặng ngọc bội cho bà! Thế nhưng bà ngoại nàng lại thà chọn người phàm phu tục tử cũng chịu vào hậu cung.”
      “Bởi vậy gia gia ngươi cam nguyện buông tay, thành toàn cho ông ngoại bà ngoại ta?”
      sai! Có điều gia gia là nam nhân si tình, người cũng thu hồi lại ngọc bội.”
      “Hi hi ngờ bà ngoại phúc hậu của ta cũng có mị lực lớn như vậy.”
      “Nàng muốn biết ước định giữa gia gia ta và bà ngoại nàng là gì sao?”
      “Ước định cái gì?”
      “Lần thứ hai ngọc bội long phượng tái hợp, nam nữ nắm giữ ngọc bội trong tay ước định nên duyên vợ chồng.”
      “Ta đồng ý, cái này thể tính như vậy được. Bà ngoại có quyền quyết định chuyện hôn nhân đại của ta! bằng như này , ta trả lại ngọc bội cho ngươi được ?”
      “Mẫu nghi thiên hạ là vị trí biết bao nữ tử tha thiết muốn có, lẽ nào nàng muốn?”
      “Ta cần. Hậu cung sâu như đáy biển, cùng biết bao nữ nhân chia sẻ nam nhân của chính mình, ta thèm.”
      “Vậy nàng muốn làm trái với ước định.”
      “Hừ, chỉ là ước định của bề . Hơn nữa nhà ta cũng phải chỉ có nữ nhi, hai biểu tỷ của ta, muốn tri thức có tri thức, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn khí chất có khí chất, chắc chắc so với ta càng đảm đương được tốt hơn.”
      “Hừ, những kẻ chỉ có bề ngoài mĩ mạo sao có thể đảm đương trọng trách mẫu nghi thiên hạ.”
      “Bắc Ngao Liệt! Nữ nhân của ta ngươi cũng dám tơ tưởng?” Đôi mắt xanh tà ác chuyển hướng nhìn ta chằm chằm, dần dần nổi lên giông bão, giọng càng to hơn như thể muốn trút hết nỗi giận dữ trong lòng ra: “Vương Nha Nha, nàng là tứ vương phi của ta, tuyệt đối được gả cho !”
      “Nữ nhân của ngươi? Tứ vương phi của ngươi?” Thoáng nhìn cách lãnh đạm, khí lạnh trong đôi mắt tím lại dâng trào, khí xung quanh bỗng dưng trở nên băng lạnh dị thường: “Lang Minh Thần, ngươi đừng tự cho là mình đúng.”
      “A ! Sư phụ, đau!” Ngón tay trong phút chốc bị mỗ hồ mạnh mẽ xiết chặt, đột nhiên đau nhói đến tận tim hại ta suýt chút nữa há mồm gào to, đến lúc phục hồi lại tinh thần cũng chỉ dắm cắm môi thầm oán hận lườm cái.
      “Đau? Vương Nha Nha, đầu tiên là Lâm Nhã Thần chỉ phúc vi hôn, bây giờ lại là Lang tứ vương gia. Nàng gả cho Lâm Nhã Thần thôi, giờ lại chòi đâu ra thêm cái ước định ngọc phượng long bội chết tiệt. Nàng , rốt cuộc nàng trêu chọc bao nhiêu nam nhân hả?”
      “Ta có. Những nam nhân này phải do ta trêu chọc!” Hừ, sớm bị ngươi ăn đến xương cũng còn, ta còn lấy đâu ra hơi sức câu dẫn nam nhân khác.
      Ôm chặt người ta vào lòng, đôi mắt xanh biếc hẹp dài của Cổ Nguyệt Lan tựa tiếu phi tiếu đối diện với nam nhân áo tím, hòa nhã cười : “ khéo, Dược vương đồng ý gả Nha Nha cho tại hạ. Chờ lúc Nha Nha cập kê chúng ta liền hoàn tất việc hôn nhân, bởi vậy, ngọc bội long phượng này hãy giữ lại cho người có nhân duyên với ngươi hơn.”
      Ta nghe vậy cả kinh, vừa định cái gì đó bên hông lại bị hồ ly giữ chặt lại, hàm ý uy hiếp ràng, ta cũng chỉ có thể ngậm mồm làm thinh, thậm chí còn giả vờ làm bộ mặt xấu hổ đánh cái: “Hứ, sư phụ, người xấu quá , trước mặt người ngoài mà cũng biết xấu hổ ra!”
      ?” Lời chầm chậm phun ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt ta.
      “Lời của sư phụ chính là !” Ta vô cùng chân thành ngước đôi mắt long lanh, trong lòng đầy áy náy : “Xin lỗi, ta với sư phụ là lòng thương.”
      “Nàng có ý trung nhân, ước định của đời trước vậy thôi cho qua!” Khóe môi vốn dĩ chẳng được câu nào nhiệt tình lạnh lại còn lạnh hơn, ánh mắt lạnh lẽo như vô tình lại như cố ý bắn về phía ta.
      hành hạ của hồ ly phía bên hông ta dừng lại chút lại bị bồi thêm lời ác độc nhẫn tâm: “Thực ra ta cũng muốn lấy nữ nhân chẳng khác gì heo về làm vợ.”
      “Đúng…vậy… có cách nào hoàn thành ước định của bề . Thực là…đáng tiếc quá…” Hừ! Ta đúng là béo, nhưng dám ta béo như heo, liệu có quá mức phóng đại . Tốt xấu gì ta cũng được coi là người gặp người thích, trắng nõn hồng hào, phải tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người hay sao? Chỉ bằng những điểm đó thôi, Vương Nha Nha ta tuyệt đối khinh thường ngươi! (Bản chất tự sướng của nữ9 lộ )
      Trong lúc hoàn thành nghi thức trao trả ngọc bội cách đơn giản mà cũng vô cùng thận trọng, trong lúc Lang Minh Thần giám sát ta giây cũng lơi lỏng, ta lập tức bị hồ ly ôm lấy bay mất, nhìn từng gợn sóng lạnh trong đôi mắt tím của Bắc Ngao Liệt, trong lòng ta thầm nghĩ: hi vọng tất cả mọi chuyện sau này đều thuận lợi, nên lưu lại di chứng gì đó mới tốt…

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 36: Sói Hồ bất đắc dĩ
      “Sư phụ, về đến nhà rồi, sao vẫn chưa thả ta xuống?” Bị cánh tay hồ ly chặt chẽ ôm lấy, tuy rằng cái ôm ấm áp phảng phất mùi thơm nhưng chẳng may bị người trong phủ bắt gặp lấy làm hay ho gì cho lắm! Ngón tay chỉ chỉ chỉ vào lồng ngực rắn chắc của bạch y nam tử, ta nhắc nhở lần thứ hai: “Này, ôm ta lâu như vậy người thấy phiền hay sao, ta muốn xuống!”
      “Hừ, đồ nhi Nha Nha thân ái, nàng vẫn làm như có chuyện gì xảy ra sao?” Vẻ mặt hiểm của Cổ Nguyệt Lan bật ra tiếng cười , trong đôi mắt xanh màu lục bích phảng phất hàm chứa tà ý.
      “Bé cưng, nàng cho rằng việc ngày hôm nay cứ như vậy cho qua sao?” dám trêu trọc nam nhân khác, nàng cho rằng bản vương cứ như vậy bỏ qua cho nàng hay sao? Đôi mắt lam của ác ma lóe lên dục vọng hung dữ tà ác, làn môi quyến rũ khẽ nhếch lên nụ cười mê hoặc lòng người.
      “Các ngươi muốn thế nào?” Hồ ly luôn luôn giữ bộ dáng ung dung bình thản giờ lại trầm tầm ngầm đến đáng sợ, nụ cười nửa miệng chao đảo lòng người khiến ta toát mồ hôi lạnh. Còn con sói nghiệt càng cười càng thấy dâm tà háo sắc! Hai đôi mắt sáng như đèn pha phóng điện quang xèn xẹt dứt về phía ta!!
      “Nàng xem?” Giọng điệu bỡn cợt của mỗ hồ nhanh chậm bay đến, sợ đến mức mặt ta lúc xanh lúc trắng từng trận. Mỗ sói mắt lam lạnh lùng sau khi đặc biệt bồi thêm cú: “Hừm! Ngày hôm nay ta giáo huấn nàng được!” lại khiến ta càng thêm hoảng loạn sợ hãi, tim đập loạn nhịp dứt! Hu hu lẽ nào hôm nay là ngày Vương Nha Nha ta phải chịu khổ sao?
      “Hu hu, cần đâu!” Ta buồn rầu trưng ra đôi mắt đẹp long lanh ngấn nước, diễn lại màn Đại Ngọc thầm đau thương: “Đêm nay ta chịu đủ kinh sợ rồi! Các ngươi còn muốn thế nào nữa?”
      “Hừm! Bản vương thấy nàng đêm nay rất đắc ý. Thế nào? Có phải bị khối băng kia hút hồn rồi đúng ?
      bậy. Ta phải thế.” Tên nam nhân nhìn thôi ớn lạnh toàn thân, ta sao có thể thích được.
      “Đồ nhi Nha Nha. nhắc lại vi sư chút nữa cũng quên mất!” Tiếp tục ôm vào phòng, lại đặt ta nằm giường, trong đôi mắt màu ngọc bích lên hàn băng lạnh thấu xương: “Nếu lần sau vẫn sợ chết chạy cứu những kẻ vô vị kia, vi sư nhất định nhốt kín nàng trong phòng, khiến nàng muốn cũng được!”
      “Những kể vô vị kia là ý gì chứ, bọn họ đều là người thân của ta! Chuyện này tính, ta cũng thể nhắm mặt bịt tai làm ngơ khi thấy người thân gặp nguy hiểm được.”
      “Nàng đúng là bé cưng biết sợ chết. Suýt chút nữa giữ được cái mạng này lại còn dám to gan cãi lại. nếu như nàng có việc gì, bản vương nhất định ném hai chị em họ Lâm kia vào kĩ viện, để bọn họ bị lũ nam nhân bẩn thỉu dã man nhất chà đạp.”
      “Này, Lang Minh Thần! Ngươi cũng phải cái gì của ta, kích động như vậy làm gì?” Sói mắt lam lườm lườm, ta dứ dứ nắm tay bé về phía : “Đêm khuya rồi, vương gia vẫn nên hồi phủ thôi.”
      “Ta phải là gì của nàng?” Bàn tay mạnh mẽ dùng sức nắm lấy cằm của ta, đôi môi mê người của Lang Minh Thần nhếch cười đầy kiêu ngạo: “Có tin ta lập tức biến nàng thành nữ nhân của ta?”
      “Ngươi dám?” Sói mắt lam vừa thốt ra xong, khuôn mặt đẹp như ngọc của hồ ly sư phụ lập tức mờ mịt sương lạnh, ánh mắt ngọc bích sắc như đao bắn về phía lang . Mà sói áo đen cũng hề tỏ ra yếu kém cũng chống mắt so chiêu đáp trả. Bầu khí bao quanh yên tĩnh cách đáng sợ, trong thời khắc vô thanh thắng hữu thanh, ta hít sâu nín thở nhích nhích cái mông rời giường chuẩn bị chuồn .
      “Vương Nha Nha, vi sư khuyên nàng vẫn nên ngồi yên giường là tốt nhất!” đạo lục quang thẳng tắp bắn về phía ta.
      “Cưng à, muốn đâu?” Giọng khan khan gợi cảm khiến tóc gáy ta dựng ngược hết lên.
      “Huhu, chân ta đau quá!” Cái chân béo trắng chuẩn bị đáp đất nhói lên cái, vết thương lúc trước đau nhức vô cùng. Ta buồn bã nhìn sói hồ trước mặt có khuynh hướng bốc hỏa, đau thương ngã xuống đất, nước mắt như ngọc lã chã rơi xuống khuôn mặt trắng như tuyết: “Huhu! Đau mà!”
      “Hừm! Mau đứng lên! Đừng giả vờ đáng thương trước mặt bản vương!” Lời lạnh lùng vừa thốt ra, bàn tay to vươn đến muốn kéo ta đứng dậy.
      “Hu hu, đừng động vào!” Bị mạnh mẽ kéo lên, vết thương càng đau đớn vô cùng, ta ai oán nhăn nhó nhìn đôi mắt xanh lục lạnh nhạt của sư phụ: “Sư phụ, chân Nha Nha đau lắm mà!”
      “Đau! Nàng xem có đau hơn tim ta ? Nàng có biết tâm trạng bản vương lúc nhìn thấy cây gỗ đổ về phía nàng như thế nào ?” Đôi bàn tay to mạnh mẽ giữ chặt khuôn mặt ta, nụ cười đầy vẻ tự châm chọc: “Nàng là tiểu ma vô tâm vô phế, ta hận thể ngụm ăn sạch nàng luôn, để nàng thể làm bản vương phải đau lòng như thế này nữa.”
      “Huhu, sư phụ cứu ta!” Bị giữ chặt như vậy vết thương của ta ngừng đau nhói: “Đau quá, Lang Minh Thần, ngươi buông tay!”
      “Thả nàng lần nàng lại trêu trọc nam nhân khác lần nữa. Nàng , có đúng ?”
      “Hu hu, sư phụ, đau đau đau đau.” Ta ngừng bi thương phát tín hiệu cầu cứu mỗ hồ. Hồ ly thối! Ngươi cũng đủ tuyệt tình! Nhìn ta bị bắt nạt cũng ra tay.
      “Hừ! Đừng tưởng rằng xót nàng, thương nàng có thể dựa dẫm, ngày hôm nay ta giáo huấn nàng cẩn thận!”
      “Hu hu! Ta đúng là thể sống được! Hai người các ngươi thế mà liên thủ bắt nạt nữ tử yếu đuối như ta! Hai người các ngươi là đồ trứng thối! Vương Nha Nha ta hận các ngươi!” Hai tay ta ôm đầu gối, cái mặt cúi gằm xuống, rúc mặt vào tay khóc lóc kêu gào ầm ĩ.
      “Nàng đứng lên cho ta!”
      đấy!”
      “Đủ rồi đấy!”
      “Mặt đất mát như vậy, ta rất thoải mái!”
      “Khóc lâu như vậy mệt sao?”
      “Hứ! Ta thích khóc đấy! Ai bảo các ngươi hung dữ như vậy với ta!!”
      “Bảo bối à! mặt đất lạnh lắm, đứng lên được ?”
      được!”
      “Cổ Nguyệt Lan, ngươi mau khuyên nàng , cứ ngồi như vậy bị cảm lạnh mất!”
      “Hứ! Khuyên ta ta cũng đứng dậy!”
      “Được rồi Nha Nha, là sư phụ tốt, đứng dậy được chưa?”
      “Hứ!”
      “Bảo bối! Là bản vương tốt! nên giận dữ với nàng!”
      cần giả vờ tốt bụng!”
      “Nha Nha, giận dỗi đủ chưa? Mau đứng lên !” Bạch y nam nhân khẽ thở dài, hai tay căng cứng ôm nha đầu béo mặt đất vào lòng, ôn nhu thổi khí bên tai: “Đừng giận nữa!” vừa vừa dùng miệng vuốt ve những giọt nước mặt khuôn mặt hồng phấn nộn.
      “Hứ, ta muốn các ngươi xin lỗi ta! Hứa từ nay được động tay động chân với ta!” Thấy xuống nước ta chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mềm nhũn, ở trong lòng , ta lại trở nên bé , bị cuốn sâu vào dịu dàng của , cách nào trốn thoát.
      “Tiểu bướng bỉnh, là ta sai rồi, được chưa?” Đôi mắt xanh lục sâu thẳm, khí lạnh toàn thân tan biến tăm hơi, lần thứ hai kéo thân thể béo tròn của ta ôm lên giường, ôn nhu nâng chân ta lên, sau đó thay ta xoa bóp nhàng chỗ đau, dung túng cưng chiều nhắc nhở ta: “Nàng có thể an phận chút được , nên khiến vi sư sợ hãi như vậy nữa.”
      “Vâng!” Thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ như đúng rồi xoa bóp của hồ ly, cái miệng nhắn liên tục chỉ huy: “Này! chút chút! phải xoa ở đó! Ưm! Được rồi! Cứ như vậy! Lại mạnh thêm chút nữa!” Trừng mắt nhìn mỗ sói cố nén tức giận: “Còn ngươi nữa! Có muốn xin lỗi ta đấy!”
      “Tiểu tinh quỷ quái, xem như nàng lợi hại!!!” Lang Minh Thần nghiến răng nghiến lợi , đôi mắt lam vốn dĩ đầy mưa rền gió dữ cuối cùng lại trở nên tĩnh lặng như hồ nước…

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 37: Nhất thời động tâm
      “Nha Nha! Nhớ kĩ, sau này ít tiếp xúc với tên Bắc Ngao Liệt kia!” Đôi mắt ngọc bích híp lại nghiêm nghị nhắc nhở nha đầu nào đó nghịch ngón tay mình.
      “Vâng! Biết rồi!”
      “Cái tên Bắc Ngao Liệt kia phải người tốt. Nhất định để nhan sắc của hấp dẫn mê muội, biết chưa?” Lang Minh Thần trong lòng biết bản lĩnh thích xen vào chuyện náo nhiệt của nha đầu này ai sánh kịp nên vẫn yên tâm căn dặn lần nữa.
      “Rồi! Ta biết rồi!”
      “Nếu như để bản vương biết nàng lại vướng vào rắc rối, ta liền buộc chặt nàng lại lên người, để nàng thể đến đâu được nữa!”
      “Hừ, đúng là cái đồ mặt người dạ thú!” Ném cho cái nhìn khinh bỉ, ta quay ngoắt thèm nhìn lại .
      “Dù sao nàng cũng gặp lại nữa đâu.”
      “Sư phụ, ta mệt rồi!!” Vừa gạt phắt móng vuốt của con sói muốn bẹo đôi má trắng mềm, ta ngáp lớn cái, dựa vào lòng hồ ly sư phụ, hai mí mắt bắt đầu dính chặt vào: “Đừng véo ta.”
      Nhìn nha đầu mê mê man man này, Lang Minh Thần chỉ có thể oán hận phun chữ “Được!”
      để ý tới hai nam nhân nửa đêm nửa hôm vẫn nhàm chán thuyết giáo, ta vốn mệt mỏi cả tối nhắm chặt hai mắt, an nhàn vào giấc ngủ.
      “Ngủ rồi ư?” Nhìn tư thế ngủ ngây thơ đáng của nữ tử mũm mĩm, trong đôi mắt lam tràn đầy say đắm, chiều!
      “Ừ!!” Say đắm nhìn người trong lòng với khuôn mặt mê man ngọt ngào đáng dựa vào ngực mình, hô hấp của Cổ Nguyệt Lan cũng trở nên dịu dàng hơn, đôi mắt sâu thẳm đầy thương chăm chú nhìn mãi thể dứt ra được thân thể bé phập phồng hít thở.
      ngờ bảo bối khi ngủ cũng đáng hút hồn như vậy!” Bị đôi mắt xanh ngọc bích kia cản trở, Lang Minh Thần thể làm gì khác hơn đành đứng bên cạnh đầy khao khát nhìn nha đầu này. Hưm! muốn ôm nàng trong lòng để nàng an phận thể đâu câu dẫn đôi mắt đen tối của những tên nam nhân khác.
      “Cổ Nguyệt Lan! Có việc bản vương vẫn rất lo lắng!”
      “Việc gì?”
      “Với loại người như Bắc Ngao Liệt, đương nhiên dễ dàng từ bỏ mục đích.”
      “Thế nên?”
      “Chúng ta nhất định phải trông coi bé cưng cẩn thận! Tuyệt đối thể để tên Bắc Ngao Liệt kia thừa cơ lợi dụng!”
      “Có ta ở đây làm sao bắt Nha Nha được?”
      “Hừ, Cổ Nguyệt Lan, ngươi cứ dung túng nàng như vậy nhất định có ngày xảy ra chuyện.”
      “Nha Nha là người mẫn cảm, tuy rằng ra nhưng nàng vẫn biết trong lòng!” nhàng vỗ về thân thể bé trong lòng: “Hơn nữa nàng nhát gan, hung thần ác sát kia nhất định dọa nàng sợ run rồi!”
      “Dọa nàng sợ!!” Lang Minh Thần ngẩn ra, đôi môi hoàn mỹ nhếch lên đường cong gợi cảm: “Nhìn nàng trêu chọc hết nam nhân này đến nam nhân khác ta muốn ngụm ăn sạch nàng rồi!”
      “Lang Minh Thần! Ta lại lần nữa, nàng là của ta!” Đôi mắt ngọc bích trở nên bí hiểm, lời của Cổ Nguyệt Lan hề có chút đứt quãng.
      ? Trước đây ta đối với nàng tốt!” Trong giọng lạnh như băng của Lang Minh Thần có chút hỗn loạn tự giễu: “Thế nhưng bây giờ để đối phó với Bắc Ngao Liệt, ta nhất định phải canh giữ bên người nàng!”
      “Tùy ngươi thôi!” Đôi mắt xanh ngọc bích thâm thúy nhìn đối phương, Cổ Nguyệt Lan nhịn được trào phúng: “Có điều, nếu muốn Nha Nha thích ngươi tuyệt đối có khả năng!”
      “Bản vương biết!” Nụ cười của Lang Minh Thần có chút sầu khổ, thân thể như hơi cứng lại, hai tay nắm chặt, đôi mắt lam tà mị phảng phất cảm giác đau thương…
      “Đến đây! Đến đây với ta nào!” Đôi chân nhắn lướt cỏ xanh, thân thể hồng nhạt bé của ta tung tăng trong rừng hoa đào tung bay, mái tóc đen dài ngang eo phất phơ tung bay theo làn gió, vừa chạy vừa réo gọi hồ ly béo phì phía sau: “Tiểu Bạch Thái! Đến đây! Mau đuổi theo ta !”
      “Ngao ngao!” Thân thể mập mạp của hồ ly bé cật lực chạy theo, ngừng kêu gào kháng nghị.
      “Hí hí! Chỉ cần em đuổi theo tỷ tỷ, ta thưởng cho em cái đùi gà to!!”
      “Ngáo ngáo!!!” Nghe thấy được ăn, Tiểu Bạch Thái cật lực quơ quơ bốn chân béo ị, đầu ngẩng cao, thè cái lưỡi xinh xinh thở hổn hển đuổi theo!”
      “Nào, đến đây, chúng ta chạy thêm vài vòng nữa!” Hừ! Vương Nha Nha ta nhất định phải giảm mười mấy cân nữa, đỡ cho suốt ngày bị mắng là con heo ngốc nghếch chỉ biết ăn với ngủ!
      Nhìn tung tẩy cùng con hồ ly chơi đùa trong vườn hoa đào, Lâm Nhã Thần tự chủ được đành dừng bước! Tiếng cười đùa trong như tiếng chuông bạc, khuôn mặt nhắn vì chạy đùa mà trở nên đỏ hồng, đôi mắt sáng như sao, tinh khiết như suối rừng, còn có bộ ngực nở nang ngừng phập phồng đều khiến lưu luyến thể rời .
      “Này, đến đây, tiểu Thái Bạch, mệt chưa, chúng ta nghỉ chút!” Dựa lưng vào cây đào, hai chân duỗi thẳng cỏ, vuốt ve đám cỏ mềm mượt, để Thái Bạch nằm người ta, đôi chân trắng nổi bật thảm cỏ xanh, cánh hoa ngừng theo gió rơi xuống bám y phục của ta, hít sâu hơi! Ưm! Cảm nhận hương vị phảng phất nhàn nhạt của hoa đào, thoải mái quá!
      Vươn tay bắt lấy cánh hoa hồng nhạt phiêu diêu, ta nghịch ngợm tung hết lên người Bạch Thái, nhìn thân thể bé con trắng toát bị phủ lớp hoa đào hồng hồng khiến ta cười như nắc nẻ.
      “Hi hi, tiểu Bạch Thái, đừng lắc lắc, rất đẹp nha!” Hồ ly bị ta trêu đùa tức giận lắc phủi hết hoa đào người rồi nhảy nhót người ta, ngừng dùng cái lưỡi liếm láp mặt ta.
      Nam tử tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong mình sau rừng đào, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt nhất cử nhất động của nữ tử, nhìn khuôn mặt tươi sáng nhắn, nụ cười đáng , đôi mắt phượng luôn tỏa ra ánh sáng sắc bén lại trở nên ấm áp dịu dàng.
      “Ta cảnh cáo ngươi, tiểu Bạch Thái, ngồi im lại cho ta!” Kéo cái tai trắng kia, lại dứ dứ cái mũi của tiểu hồ ly: “Nhớ kỹ đây, tỷ tỷ ta là cơm áo cha mẹ của em, em ăn của ta, uống của ta, ở chỗ ta, nếu ngoan ngoãn nghe lời ta ném em về núi đó.”
      “Ngao!” Tiểu Bạch Thái liền ngoan ngoãn ghé vào trước ngực ta, cái đầu bé xíu lấy lòng dụi dụi mặt ta.
      “Hừ, thôi , cần nịnh nọt. Tỷ tỷ tha thứ cho em! Mệt chưa, nhân lúc hồ ly sư phụ ở đây chúng ta ngủ ở đây chút !”
      Nam nhân mặc cẩm bào xanh nhạt chậm rãi đến bên thân hình hồng nhạt ôm chồn trắng say sưa ngủ, nhàng ngồi gần lại, ngón tay thon dài kìm được khẽ cuốt ve làn da hồng hào, trong mắt tràn đầy say đắm ôn nhu đến chính cũng lường được, đôi môi gợi cảm triền miên thân mật gọi: “Nha Nha…Nha Nha…”
      “Hưm! Bỏ ra!” quen bị động chạm trong giấc ngủ, ta bất giác gạt bàn tay quấy rối kia ra.
      “Hừm! đáng !” Bàn tay chuyển đến làn váy, khẽ qua lại đôi chân trắng trần: “ an phận như vậy, chẳng trách hai nam nhân kia kìm lòng được.”
      Đôi môi nhếch lên chút cười tự giễu, ngờ lý trí trấn tĩnh như mình cũng nén được lòng bị nàng hấp dẫn, từ bao giờ vậy? Từ lúc thấy nàng giả tạo phùng mồm ăn cơm trước mặt, hay là từ lúc cảm nhận được đáng ngây thơ của nàng, hay cũng là khi đêm hội Hoa Điền ngày ấy nàng màng đến an nguy bản thân lao đến cứu người…
      Khuôn mặt tuấn mỹ dần ghé sát khuôn mặt nhắn xinh đẹp của nàng, cảm giác tiếp xúc tinh tế, Lâm Nhã Thần biết, giờ phút này, động lòng…
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :