1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 28 : Dã lang tập kích giữa đêm
      Mĩ nam ngực trần nhàn hạ nằm ngửa giường, lặng lẽ khép hờ đôi mắt tuyệt đẹp lại, ngủ như ngủ, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ lên dưới ánh trăng vài phần mong mỏi chờ đợi. Nhớ tới mỗ Nha đêm nào cũng lén lén lút lút mò đến phòng mình, rồi rón rón rén rén bò lên giường mình, khuôn mặt nhắn hạnh phúc gối lên cánh tay mình, cơ thể mềm mại dính chặt ngực mình, đôi chân mũm mĩm vắt qua eo mình, những cảnh kích tình đó lần lượt ùa về khiến mĩ nam bị dày vò chịu nổi liền từ từ mở mắt, nước hồ xanh như ngọc bích cũng dần dần ra trong đôi mắt phượng hẹp dài. Lạ , nha đầu này…..sao mãi chưa tới vậy?

      “Bé con……..” Bàn tay cứng như thép đột ngột chặn trước cánh cửa vừa được mở ra toan khép lại, thân hình to lớn ép sát khóa chặt lấy cơ thể mềm mại thơm ngát, đôi mắt xanh lam quyến rũ thoáng lóe lên đầy gian manh : “Đêm hôm khuya khoắt, vẫn còn muốn đâu? Hử?” Tiếp tục cúi đầu cắn lên rái tai trắng nõn : “Lại muốn tìm gã đàn ông đó sao?”

      “Ha ha! Là vương gia à? Nửa đêm canh ba, ngài tới khuê phòng của tiểu nữ để làm gì vậy?” Thảm rồi! người chỉ mặc độc bộ đồ ngủ mỏng tang, cơ thể tròn trịa đầy đặn của ta ơi, đừng có khiêu khích cám dỗ con sói háo sắc này nhé!!!

      “Hừ! Chẳng lẽ, bổn vương cứ thế trơ mắt đứng nhìn nàng và “đêm đêm xuân sắc” hay sao?” Đôi mắt xanh lam tà mị nương theo bầu ngực như như từ từ lướt xuống vòng eo nhắn, chưa đủ thỏa mãn, lại tiếp tục men tới đôi chân dài nuột nà, rồi dừng tại hai bàn chân xinh xắn trắng múp : “Nàng mặc ít đồ như vậy, có phải là muốn câu dẫn bổn vương ?”

      “Tiểu nữ mặc để cho ngài xem!” Ta tức tối định đẩy ra, nhưng tay bị nắm chặt, người bị ôm gọn vào lòng, bầu ngực tròn trịa bị ép sát vào lồng ngực vạm vỡ rắn chắc của , muốn nhúc nhích cũng được. Cố nặn ra vài giọt nước mắt, ta tỏ vẻ đáng thương nhìn : “Vương gia! Buông tiểu nữ ra được ? Ngoài này trời lạnh, tiểu nữ muốn vào phòng mặc thêm áo!”

      Khóe môi cong lên cười mỉm, con sói mắt xanh cố ý phả khí nóng bên chiếc cổ trắng ngần, say mê hít mùi thơm man mác của thiếu nữ trong lòng : “Vội gì chứ! Dù gì lát nữa cũng phải cởi hết ra! Để bổn vương giúp nàng được ?”

      “Hức! cần đâu ạ!” Hai mắt đảo như hai hòn bi, Tiểu Bạch Thái đâu? Con hồ ly ham ăn ham ngủ đó chạy đâu mất tiêu rồi???

      phải tìm nữa! Con hồ ly nhiễu đó bị bổn vương xử lí rồi!”

      “Vương gia giết Tiểu Bạch Thái rồi?”

      “Yên tâm! Ta chỉ điểm huyệt ngủ của nó thôi!”

      “Có chuyện này! Vương gia khó khăn lắm mới tới đây thăm thú lần, bên ngoài cảnh sắc lại vô cùng phong tình! Chi bằng, hai ta cùng tới đình nghỉ mát ngoài kia nhâm nhi tách trà, sau đó kêu nha hoàn chuẩn bị vài món để cùng thưởng hoa vọng nguyệt! Vương gia thấy thế nào?”

      “HỪ! Bé con! Đừng tưởng ta biết trong đầu nàng mưu tính cái gì! Hôm nay nàng trốn nổi đâu!”

      “Này! Ngài đóng cửa vào làm gì vậy?”

      “À! Đương nhiên là để làm việc bổn vương thích làm rồi!”

      “Ha ha! Trong phủ vương gia có hằng hà sa số mĩ nhân, Nha Nha vẫn chỉ là nhóc tì mà thôi, xứng với vương gia người đâu!”

      “Tiểu tinh! Từ ngày gặp gỡ tời giờ, nàng hại ta còn nảy sinh hứng thú gì với giai nhân khuynh thành khuynh quốc, nàng còn định giả vờ vô tội sao?”

      Lời vừa dứt, bờ môi gợi cảm liền nương theo chiếc cổ trắng nõn trượt tới trước ngực, rồi như phát tiết dục vọng kìm nén lâu ngày, ngậm chặt lấy nụ hoa, mút lấy hương thơm mật ngọt đó! tay lần vào trong áo, nham nhở xoa quanh tấm lưng trắng tì vết, tay lần xuống bờ mông căng tròn mặc sức nhào nặn; hạ thể nam tính cứng cáp dính chặt lấy thân hình mềm mại, đẫy đà; dị vật cứng ngắc thể chịu nổi liền cố tình ma sát, cọ cọ……….

      “A! Đừng!” Đầu lưỡi giảo hoạt thành thạo kích thích búp hoa trước ngực ta, hạ thể đồng thời cũng phải chịu công kích đầy ác ý của dị vật! Hức! Chịu hết nổi rồi! Người ta nóng như lửa đốt! Kiểu hành hạ bức bối đó khiến ta kìm nổi liền buột miệng mắng : “Hức! Lang Minh Thần! Ngươi là tên háo sắc lòng lang dạ sói! Mau buông ta ra!”

      buông! Có chết ta cũng buông!” Đôi mắt bị dục vọng thiêu đốt thành màu xanh xám cứ nhìn chăm chăm vào ta, hơi thở nam tính cũng dần dần nặng nề, tay nắm lấy vùng mềm mại nhất của ta, ve vuốt, mê đắm vùi mặt vào cắn mút điên cuồng : “Nàng là của ta! Là của ta!”

      “Hu! Buông ta ra! Đừng ép ta hận ngươi!” Nhìn tròng trọc vào đôi mắt xanh lam, ta cười khinh bạc : “ ngờ, kẻ đường đường là Tứ vương gia của Lang quốc như ngươi lại hành động khác gì tên dâm tặc!”

      “Tại sao? Tại sao nàng mãi chịu chấp nhận ta! Là vì tên Cổ Nguyệt Lan đó sao? Có điều, nếu nàng trở thành người của ta, nàng chạy thoát được nữa đâu!”

      Lang Minh Thần cười tà, đột nhiên gập người bế bổng ta lên, sau đó nhàng đặt ta lên giường, nhanh tay điểm huyệt rồi vừa như quyến rũ lần lượt rũ bỏ lớp quần áo người . Lồng ngực vạm vỡ săn chắc, làn da nâu đồng đầy mê luyến, đôi chân dài cứng cáp cùng phần nam tính kiêu ngạo vô đối từ từ ra trước mặt ta……..

      thể động đậy nên ta chỉ nhắm chặt mắt, thầm cầu khấn trong lòng : “Trời tuyệt đường của ai bao giờ, Hồ ly sư phụ, mau tới cứu con………”

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 29 : Lang tính đại phát
      “Bé con, mở mắt ra nhìn ta nào!” Thân hình cao lớn chầm chậm đè lên cơ thể mềm mại kiều bên dưới. tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần luôn khiến ngày đêm mơ tưởng, tiếp tục lướt qua đôi chân mày thanh tú, đôi mi cong dài, chiếc mũi xinh xắn tinh nghịch, rồi dừng lại đôi môi đỏ thắm, tỉ mỉ dùng ngón tay vẽ đường thẳng, đôi mắt biếc thăm thẳm tràn ngập ý cười thâm tình : “Còn chịu mở mắt là ta hôn nàng đó!”

      “Đừng!” Đôi mắt to tròn đen láy vừa mở ra liền được “phủ” thêm lớp sương mỏng, van lơn nhìn gã đàn ông bị dục hỏa thiêu đốt, mi mắt rưng rưng hàm lệ, nhất quyết để chúng chảy xuống, hi vọng chiêu “mưa trút hoa lê” đầy vẻ thương xót lúc này có thể khiến con sói đói đó bình tĩnh lại : “Đừng ép ta được ? Lang Thần?” Nũng nịu gọi hai tiếng “Lang Thần” xong, toàn bộ lông tơ lông măng của ta đều thi nhau dựng ngược lên, đến cả da đầu cũng tê tê khó tả!

      “Gọi lại lần nữa !” Bàn tay rờ vạt áo của ta nhàng kéo xuống, ngữ khí mang theo vẻ nhàn nhạ mê hoặc thấm tận xương tủy.

      “Lang Thần!” Cố nén nhịn cơn lợm giọng dợm lên cổ, ta giả bộ thẹn thùng gọi thêm lần nữa.

      Bàn tay to dần dà lột lốt tấm vải che thân cuối cùng người bé con, tiếp đó là giữ hai cánh tay trần trụi trắng nõn lên đầu, đôi mắt lam rừng rực lửa say đắm lướt chiếc cằm thon thon kiêu ngạo tới đôi môi đỏ xinh mê hoặc lòng người rồi men theo đường cong quyến rũ kiều xuống chiếc rốn tinh xảo tuyệt đẹp, mái tóc đen dài óng mượt càng tôn lên vẻ đẹp của vòng eo mảnh khảnh : “Hậu viện có lấy giai nhân, bổn vương đuổi hết rồi. Sau này, bổn vương chỉ duy nhất người. Nha Nha, bổn vương rất muốn có nàng, cho ta, được ?”

      được! chút cũng được!” Ta vội lắc mạnh mái đầu xinh – thứ duy nhất có thể động đậy lúc này, tức tối đầy vơi trừng : “Lang Minh Thần! Ta ghét ngươi! Ta vô cùng vô cùng căm ghét ngươi!”

      “Ghét? Ừm! Nào! Đợi nếm thử mùi vị của bổn vương xong, nàng thích mê cho mà coi!” Tóc mai được vén qua tai, đôi môi gợi cảm tha thiết mơn trớn đôi môi đỏ đắn, sau tiếng than đầy thỏa mãn liền hôn như điên như dại, giữ chặt mái đầu xinh, khéo léo xoay vần từ trái qua phải , hôn mút luân phiên : “Ngoan, mở miệng ra nào!”

      “…….” Hừ! Đừng có mơ!

      “Nha Nha, đừng giày vò ta nữa được ? Mỗi lần nhìn thấy nàng và gã đàn ông đó thân mật bên nhau, tim ta liền quặn đau; nhìn ôm nàng vào lòng, hôn nàng say đắm, ta liền đố kỵ, đố kỵ tới phát điên…..Bé con, đừng ngó lơ ta nữa….Cho ta được ….Ta muốn nàng, muốn tới phát điên lên rồi…….Làm Vương phi của bổn vương được …..”

      Ta mím chặt môi, hằn học nhìn , răng cắn chặt lưỡi, cho dù cảm giác đau thốn cứ liên tục truyền tới, ta nhất quyết chịu hé răng nửa lời.

      “Đừng nhìn ta như vậy! Dù nàng có hận ta thấu xương, ta cũng nhất quyết buông tay!” Lang Minh Thần lúc này triệt để biến thành dã thú máu nóng sục sôi, tóc tai rũ rượi cũng màng, đè mạnh xuống, hôn hít mút mát, nhào nặn vân vê, liếm láp từng nơi nhô lên hõm xuống người ta; dưới môi dưới tay là cảm giác trơn láng mịn màng như # # kích thích mọi dây thần kinh của . thể kiềm chế được nữa! Dục vọng muốn có bên dưới cơ hồ thiêu rụi , muốn cùng nàng hòa làm , cùng khiến phát điên vừa vừa hận này hòa làm , muốn làm người đàn ông của nàng……(Đáng thương!!!)



      Cảm giác tanh nồng dần dần lan ra trong miệng, ta để mặc cho tơ máu nương theo khóe môi chảy xuống. Hừ! Lang Minh Thần! Vương Nha Nha ta quyết để ngươi toại nguyện!

      “Bé con, muốn ta cứ kêu lên, hãy để ta nghe thấy tiếng rên rỉ nỉ non đầy mê hoặc của nàng!” Kiềm chặt lấy cơ thể trắng nõn ở bên dưới, phần nam tính cứng ngắc kiêu ngạo từ từ ma sát bên cửa thâm cốc chật chội, Lang Minh Thần vừa ngang ngược vừa dịu dàng ra lệnh : “……Ta sắp vào rồi…..Nhìn ta ……Cảm nhận ta ….Nhìn vào mắt ta ……” (Xịttttt!!! => AH! Mẹ ơi!! Máuuuuuu!!!!)



      “Ư…..” Từng cơn đau ập tới, tuy cơ thể thể động đậy nhưng ta vẫn cứ kiên trì phản kháng vô thanh!

      “Bé con ngang ngạnh! Nàng làm gì vậy? Mau há miệng ra!!!” Nhìn thấy máu đỏ tươi bên khóe miệng ta, Lang Minh Thần lập tức dừng hết mọi động tác kích thích, bàn tay to khỏe cố gắng bạy hai hàm răng của ta cắn chặt vào nhau!

      “Hức….” Ta nhịn nổi liền nấc lên tiếng, mắt vẫn hằn học trừng , hai hàm răng càng cắn chặt vào nhau.

      “Lang Minh Thần! Ngươi làm gì vậy??? Mau buông nàng ra!!!” Cửa bất ngờ bị đạp bung, nhanh như cắt, bóng áo trắng phi ngay về phía giường; nhìn thấy cảnh người con thương của mình bị gã đàn ông khác nằm đè lên , cuồng phong bão táp ngay lập tức liền nổi lên trong đôi mắt xanh ngọc bích. chưởng hất tung con sói háo sắc người ta, tiếp đó vội lên trước nhàng lau những giọt mồ hôi lạnh buốt trán ta, nhìn thấy ta từ đầu tới cuối có lấy manh vải che thân, đôi mắt bích ngọc lãnh đầu tiên là nheo lại sau đó dùng chăn quấn chặt lấy người ta, cuối cùng là ôm ta vào lòng thận trọng dè dặt dỗ dành : “Nha Nha! sao nữa rồi! Sư phụ tới đây rồi! Đừng cắn nữa! Là do sư phụ tốt! Sư phụ đến muộn! Còn đau ??? Để sư phụ xem vết thương của con nào!”

      “Hu! Đauuuu!!!” Huyệt vừa được giải, ta liền nhào vào lòng , bờ vai run rẩy vì sợ, cố gắng kiềm chế bản thân để khóc thành tiếng……..

      “Đừng sợ! Để sư phụ xem nào!!!” nhàng nâng cằm ta lên, lại nhàng dỗ dành : “Ngoan! Đưa lưỡi ra cho sư phụ xem nào!”

      Từ từ há miệng đưa chiếc lưỡi hồng ra, đôi mắt to tròn rưng rưng ngấn nước : “Đau lắm…..”

      sao nữa rồi! Ngày mai nhờ cha con xức chút thuốc là sao nữa đâu!!”

      Đau lòng hôn lên đôi mắt ngấn lệ, nhìn thấy bé con vốn luôn vui tươi nghịch ngợm dễ thương hoạt bát bị tổn hại tới nhường này, Cổ Nguyệt Lan thầm hận trong lòng tại sao lại đến muộn như vậy!

      “Xin lỗi….Bé con…. Ta biết….. Xin lỗi……” Hối hận, lo lắng nhói lên trong tim, Lang Minh Thần hấp tấp mặc vội quần áo rồi chạy tới bên giường, nhìn thấy máu tươi ứa đầu lưỡi hồng hào nhắn của ta, đôi mắt xanh lam càng thêm áy náy, tự trách.

      “Ngươi xứng chạm vào nàng! Ngươi hại nàng vẫn chưa đủ sao??? Cút cho ta!!!” Hồ ly thối tha, ngươi tức giận là lẽ thường tình, song, có cần phải quấn cả đầu ta vào trong chăn ? Ta chật vật thò đầu ra, đôi mắt to tròn đen láy nhìn màn đọ mắt tóe lửa của Hồ Ly và Sắc Lang.

      Hai gã đều cao to đẹp trai ngang nhau, gã : tuấn tú bất phàm, gã : tà mĩ mê hoặc, cả hai đều đứng trước mặt ta, bị bốn luồng ánh mắt sáng quắc như muốn giết người phóng về phía mình, ta thầm nghĩ : “Trước lúc Hồ – Sói choảng nhau, ta có nên giả vờ ngất nhỉ……Kệ xác hai tên khùng đó đánh nhau “ mất còn”…..”

      “Vương Nha Nha! Sư phụ biết con hề ngất! Đừng có giả bộ đáng thương với sư phụ!!” Giọng trầm khàn của con Hồ ly đáng ghét nào đó vang lên bên tai : “Lát nữa sư phụ tính sổ với con!”

      Hết cách nên đành mở mắt ra, liếc xéo con Hồ ly đó cái! Hừ! Đúng là Hồ ly thối tha!

      “Cổ Nguyệt Lan! Ngươi đừng vội đắc ý!!” Đôi mắt xanh lam hiểm nheo lại, ánh mắt dừng người ta đầy vẻ kiên định, sau đó ngang ngược tuyên cáo : “Đời này, nàng đừng hòng thoát khỏi ta! Nàng là của ta!”

      “Cổ mỗ xin được lại lần nữa cho vương gia hay : Nha Nha là người con của Cổ mỗ!!!”

      “Người con của ngươi??? Hôm nay nếu phải là bị ngươi chen vào, nàng trở thành người con của ta!! Hơn nữa, ngày nào nàng còn chưa xuất giá ngày đó nàng vẫn còn có quyền lựa chọn!!!”

      “Lang Minh Thần! Đừng ép ta ra tay!!”

      “Ra tay sao? Ta tin ngươi có thể làm gì được ta?!”

      Lời còn chưa dứt, hai gã điên cuồng lao vào nhau ngay trước cửa phòng!! Trong chớp nhoáng, hai bóng người : đen trắng “bay lên hạ xuống” như chim chiền chiện trước mắt ta!!!

      “Này……Hai người nếu muốn đánh nhau….bên ngoài đất rộng……ra ngoài đánh được …..phòng của ta …..chịu nổi hai vị tuyệt thế cao thủ các người quyết đấu đâu…..” Vì lưỡi hãy còn đau ỉ nên sau khi nhọc nhằn thốt lên câu đó xong, ta liền ngồi thở hổn hển. Hai tên đó nếu cứ đấu nhau kiểu này, khuê phòng của ta liệu biến thành thứ gì????

      Hai gã bất phân thắng bại đều quay ra lườm ta cái, nhưng cả hai đều dừng lại !!

      “Bé con! Ngậm miệng lại cho ta! Ngoan ngoãn nằm yên giường chờ! Đợi ta xử lý xong quay lại tiếp tục với nàng!”

      “Hừ! Lang Minh Thần! Có bản lĩnh đánh thắng Cổ mỗ xong rồi hãy !! Đồ nhi dấu, nếu muốn sư phụ phân tâm mau chóng mặc quần áo vào!!!”

      “Ha ha! Hai vị, tiễn, tiễn nha!!”

      Đợi hai con Hồ – Sói khuất ta liền lấy quần áo quấn chặt lên mình, nơi này nên ở lâu, xem ra đêm nay ta phải tranh chỗ ngủ trong phòng mẹ mỹ nhân rồi!!!

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 30 : Hồ – Sói đàm đạo
      Nhè mở cửa phòng lại len lén thò đầu khe khẽ kêu “mi-eo mi-eo”! Uhm! Quá tuyệt! Hai vị đại hiệp vẫn chiến đấu hăng say! Cao thủ quả nhiên là cao thủ! chỉ thấy hai bóng trắng – đen tuyệt mĩ quay qua quay lại như con thoi, quần nhau từ cây cao xuống vườn hoa dưới đất, chưởng kình bộ pháp dữ dội oanh tạc khiến cho hoa bay rợp trời, lá rơi xào xạc. Nếu như phải là đương trong trận chiến kinh thiên động địa này, ta nhất định lựa chỗ có tầm nhìn tốt nhất, chụng bình trà ngon, nhâm nhi thưởng thức “mĩ cảnh”, thỉnh thoảng lại cất tiếng bình phẩm tán dương này nọ!!! Tuy nhiên, trước mắt, trái có Hồ phải có Sói, hai bên đều thể đắc tội, càng huống hồ ta thể ở nguyên trong phòng đợi hai kẻ đó tới xâu xé, nhân cơ hội “Sói – Hồ” dốc sức “tranh hùng”, lúc này bỏ trốn, còn đợi tới khi nào nữa??

      Rón rén nhón chân, ta len lén mò tới phòng của mẹ mỹ nhân!

      “Sư phụ phải dặn con ở yên trong phòng sao?” Thoáng thấy bé con định bỏ chạy, bóng trắng bay vụt tới, nhàng đáp xuống cản trước thân hình cứng đờ. Ánh trăng lung linh càng làm tôn lên nước da trắng nõn hơn tuyết, chân mày đen rậm như kẻ như vẽ khuôn mặt tuấn của ai đó; ánh trăng vụn vỡ len qua tán lá rậm rạp đáp mái tóc đen dài khiến cho chiếc bóng nhìn nghiêng của càng thêm mê ly huyền ảo, đôi mắt hẹp dài của Hồ ly khẽ nheo, hơi thở nhàn nhã vây lấy bốn xung quanh, khóe miệng thấp thoáng ý cười uy hiếp : “Đồ nhi dấu, con định trốn đâu vậy??”

      có gì đâu ạ! Chẳng qua là Nha Nha thấy đêm nay trăng thanh gió mát nên định ra ngoài uống trà thưởng nguyệt ấy mà!” Con hồ ly đẹp mã chỉ ăn điểm bởi cái vẻ ngoài quyến rũ này hễ mở miệng thốt ra câu nào là chướng tai câu nấy!

      “Tứ vương phi tương lai dấu của ta!! Muốn bỏ ta ư??? dễ vậy đâu!!!” Sóng nước biêng biếc dạt dào xô trong đáy mắt, khóe miệng sexy khẽ cong thành đường gian xảo mê hoặc, lời thốt ra đượm mùi hung ác tàn bạo đầy quyền uy của đấng bá vương!

      “Lang Minh Thần! Ngươi đừng có ăn hàm hồ!!” Vừa mới quay người né được Hồ ly lại đụng ngay phải luồng lam hỏa phát ra từ con sói nào đó ngăn lại. Hừ! Con sói mắt xanh nhà ngươi, dù có phong thái trác việt, tuấn tú bất phàm, nặng nghĩa thâm tình như thế nào chăng nữa trong mắt Vương Nha Nha ta, ngươi bằng cọng cỏ!!!

      “Nếu như thế ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta!!!” Đồng thanh thốt ra câu xong, lửa chiến lại từ hai gã đàn ông lan ra, ngùn ngụt cháy.

      “Ta muốn! Ta muốn ở lại đây!!” Phì phì phì, hai tên mặt người dạ thú nhà các ngươi, ta còn lâu mới về phòng đợi các ngươi tới bâu xâu, nam quả nữ trong căn phòng, há phải ta tự chuốc họa vào thân hay sao???

      “Vương Nha Nha!!!” Sau tiếng nghiến răng kèn kẹt của gã mắt xanh ngọc là lửa giận hừng hực càng cháy càng hăng.

      “Bé con!!!” Sau tiếng nạt tâm bất cam tình bất nguyện của gã mắt xanh dương là phong ba bão táp cuồn cuộn ập tới.

      “Có được ~~~~???” Hồ ly sư phụ, con biết người là mĩ nam tuyệt thế khôi ngô tuấn tú, vướng bụi trần, song, đừng có dùng ánh mắt hiểm nhìn con như vậy, còn cả sắc Lang vương gia nữa, tiểu nữ biết đôi mắt xanh da trời biết phóng điện của vương gia là thiên hạ tuyệt thế vô song trong lòng các , nhưng, cũng cần phải thiêu đốt tiểu nữ tới cháy rụi như vậy chứ????

      Thoáng thấy bốn luồng mắt tóe lửa như muốn thiêu sống ta của hai gã nào đó, ta vội vàng niệm chú ru mình ngủ: “Vương Nha Nha! Nếu thể trực diện đối đầu chỉ còn nước “ngủ vi thượng sách”, hai tên đó, hiểm khó lường, hung bạo ngang ngược, bé yếu đuối như ta, tuyệt đối phải là đối thủ của hai gã đó, ngủ giấc là ổn thôi!!” Ngáp ngắn ngáp dài, lấy ngón tay mũm mĩm dụi dụi mắt, hai mí mắt của ta bắt đầu díu lại, cơn buồn ngủ liền ập tới. Ừ! OK rồi! Ngủ được là tiên!!
      “Sư phụ! Con buồn ngủ rồi! Con muốn ngủ ở đây!!” Dứt lời, chẳng màng tới hai gã đó, ta bước tới giữa đình nghỉ, đặt mông ngồi xuống ghế đá, đầu gối lên hai cánh tay, ngủ gục bên chiếc bàn đá. Hừ! Chỉ cần phải về phòng đâu cũng là giường!!
      “Bé con ương bướng! Ngủ như vậy sao được!” Mỗ Hồ quang minh chính đại vòng tay bế ta lên, ôm lấy thân hình mềm mại của ta vào lòng, khóe miệng thấp thoáng ý cười khiêu khích nhìn mỗ Lang : “Bé con mệt rồi, ta phải ôm nàng ngủ, ngươi về !!!”
      “Cổ Nguyệt Lan! Đưa nàng cho ta!!!” Giọng bị dằn xuống lộ ý uy hiếp cảnh cáo, trong đôi mắt xanh lam của gã đàn ông gian xảo quyến rũ như nghiệt toát lên vẻ cam lòng và hiếu thắng. kích động xấn lại giật lấy tay ta, ngang ngược tuyên bố : “ được phép ôm nàng như thế!! Nàng là của ta! Có ôm chỉ có mình bổn vương được quyền ôm!!!”
      “A! Đau!!!”Taybỗng nhiên bị tóm chặt, ta cảm thấy lực cực mạnh hòng lôi ta từ lòng của Hồ ly sang lòng của kẻ khác……Hu! Ta muốn!!! Dùng tận lực định giằng tay về!!!! xong rồi!!Taycủa ta sắp bị kéo gãy rồi!!!
      “Buông ta ra!!! Lang Minh Thần!!! Tên khốn nhà ngươi mau buông tay ra!!!”
      “Nha Nha! Đừng sợ! Có sư phụ ở đây rồi!!” Chiếm hữu ôm chặt lấy ta, Hồ ly nhìn con sói mắt xanh đầy ý thù địch, tức giận : “Vừa nãy làm nàng bị thương vẫn chưa đủ sao? Ngươi biết nàng sợ nhất là bị đau sao??? Ngươi lại còn ra tay mạnh như vậy???”
      Lang Minh Thần sững người, rồi định thần lại trong giây lát, vội vàng buông tay ta ra, trông thấy đối phương ôm chặt lấy ta, đôi mắt của nheo lại đầy nguy hiểm, chòng chọc trừng Hồ ly lúc, tiếp đó, ánh mắt sắc bén chiếu lên người của ta, răng nghiến trèo trẹo : “Bé con, bổn vương nghĩ nàng tốt hơn hết là tự xuống cho bổn vương…….” Giọng của cứ như thể bắt được vợ “hồng hạnh xuất tường” vậy, lại còn hàm chứa cả cơn thịnh nộ ngút trời nữa chứ……..
      “Ta muốn ngủ!!!” Ông trời ơi! Rốt cuộc là ai chọc tức ai đây hả??? Điên tiết lườm cho con sói mắt xanh cái : “Lang Minh Thần! Đừng có làm phiền ta ngủ! Ngủ đủ, Nha Nha ta vô cùng khó chịu, ngươi biết hả???” Dứt lời, ta lập tức nhắm đôi mắt cay xè của mình lại, vùi đầu vào bộ ngực thân quen ấm áp của ai đó, từ từ chìm vào giấc mộng.
      “Nàng……” Trông thấy ta ngủ ngon lành trong lòng của Hồ ly, sắc mặt của Lang Minh Thần càng lúc càng khó coi, gân xanh trán cuộn lên như những dòng nham thạch sục sôi căm phẫn trực chờ bạo trào, bàn tay nắm chặt, trắng còn giọt máu : “Cổ Nguyệt Lan, ngươi đừng vội đắc ý!!!”
      “Xuỵt! khẽ chút! Đừng đánh thức nàng!” Đôi mắt xanh ngọc bích si dại ngắm dáng ngủ ngon lành dưới ánh trăng lung linh của người thương, hàng mi dài cong vút in bóng khuôn mặt xinh xắn, mái tóc đen nhánh óng ả vương lồng ngực , chốc chốc mấy sợi tóc mảnh như tơ lại bay phất phơ trong gió, khẽ lướt môi , nhồn nhột khiến tim ai đó loạn nhịp………
      “Nha đầu này đẹp!” Đôi mắt xanh lam ngắm gương mặt trong sáng thuần khiết, xinh như thiên thần ấy mà kìm lòng đặng, định đưa tay vuốt lên đôi má hồng hào trơn mịn, nhưng lại bị ánh mắt xanh ngọc sắc bén xéo cho cái, cuối cùng đành ấm ức thu tay về. Ngẫm nghĩ hồi, mắt lam quay qua nhìn mắt lục, nghiêm túc : “Cổ Nguyệt Lan! Nhường nàng cho ta được ??? Bổn vương thề, thương nàng trọn đời trọn kiếp!!!”
      “Bảo bối ta gìn giữ trong suốt tám năm ròng, ngươi thử coi, ta có nhường cho ngươi được ???” Đưa tay miết cánh môi hồng : “Chính vì là nàng, cuộc sống của ta mới có thể biết đến hai chữ “hoàn mĩ”!”
      Mĩ nam áo trắng xong liền ôm chặt thân hình mềm mại vào trong lòng, nhàng giấu cánh tay mũm mĩm vào trong vạt áo mình, còn tay kia được khẽ khàng ôm nép vào thân.
      “Ta thừa nhận, trước đây ta rất phóng đãng, kẻ hoang dâm vô độ như ta quả thực phải là gã đàn ông tốt đẹp gì! Song, nếu như ông trời sắp xếp cho ta được gặp nàng, bất luận thế nào ta cũng nhất quyết buông tay!” Khẽ dựa vào chiếc bàn đá, ánh mắt tràn ngập ý suy tư nhìn bé con tinh nghịch say ngủ, Lang Minh Thần từ trước tới giờ chưa từng quả quyết như vậy : Bản thân bé con dễ thương, ngang ngạnh đó mất rồi!
      “Chỉ đáng tiếc! Ngươi thắng nổi ta!” Cổ Nguyệt Lan bình tĩnh đáp lại, che bọc ấm cho bé con trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nét cười đầy ý vị thâm sâu : “Ta và nàng sống chung suốt tám năm, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được ta sao??”
      Giọng lạnh băng như mũi dao nhọn hoắt : “Hừ! Tám năm??? Sau này, ta có nguyên khoảng thời gian hơn mười mấy năm, ta tin là thể đấu lại được với ngươi!!”
      Mắt lam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt lục, đầu tiên là vẻ u ám thoảng qua, tiếp đó là lửa chiến hừng hực cháy, bập bùng ý bất cam, bực tức, đố kị, kiên định và……vui mừng.
      “Muộn vẫn là muộn!” Mắt xanh ngọc bích lộ ra vẻ hiển nhiên và đắc ý : “Nàng thích ăn gì nhất? Nàng ghét cái gì nhất? ngày nàng ngủ mấy giấc? Dáng ngủ khi nào là đẹp nhất? Khi nào tức giận?……..Những điều này, ngươi có biết ??”
      “Ta…….ta biết…….nhưng ta có thể dùng thời gian cả đời để hiểu nàng” Đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo bỗng tràn đầy quyết tâm, từng con sóng ngầm mang theo định hướng tương lai ào ạt ùa về : “Cho nên, Cổ Nguyệt Lan! Ta quyết từ bỏ! Ta muốn có nàng trọn đời trọn kiếp, , muôn đời muôn kiếp!!”
      “Bề ngoài, nàng có vẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng, thứ nàng ghét, có ép cũng chẳng được!” Cổ Nguyệt Lan lắc đầu thở dài, lãnh đạm : “Ngươi có biết thế nào là “Gần ngay trước mắt mà như cách xa góc biển chân trời” ? Ngươi, mãi mãi thể chạm tới tim nàng!”
      “Ngươi đắc ý cái gì hả? phải nàng cũng chẳng hề ngươi sao??” Cơ thể cao lớn của Lang Minh Thần thoáng sững lại, tay nắm chặt thành đấm, hàn khí tỏa ra vây lấy xung quanh, nghiến chặt răng gằn giọng : “Nếu như vậy, ta vẫn còn cơ hội!!”
      “Được!”
      Cánh tay rắn chắc được phép đỡ lấy cơ thể mềm mại, thương vô hạn ôm bé con vào lòng, vụng về vỗ lưng dỗ dành : “Bé con, ngủ ngoan nào, đừng động đậy!”
      “Đừng ngọ nguậy! Bé con! Là ta đây mà!” Ngón tay thuôn dài miết đôi chân mày thanh tú nhíu chặt : “Nha Nha! Ngủ ngoan, được ?”
      “Hồ ly sư phụ! Người ở đâu???” Cảm giác áp bức bất an càng lúc càng tăng : “Hu! Ta muốn sư phụ cơ!!!”
      “Đủ rồi!”
      Cổ Nguyệt Lan đón lấy bé con từ trong lòng mĩ nam áo đen đau đớn, đờ ra như tượng…..

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 31: Hoa Điền Thịnh Hội
      Hội Hoa Điền mỗi năm lần được tổ chức rất trọng đại ở Lang Quốc, chỉ cần là nam nữ chưa kết hôn đều có thể ăn vận phấn son, tìm nhân duyên của mình trong hội hoa đăng. Tương truyền, trong hàng ngàn chiếc đèn lồng nơi đây mà hai người cùng cầm tay hai chiếc giống nhau nhất định là kiếp trước có duyên, kiếp này nhất định nên phận, tương thân tương ái, bách niên giai lão, con cháu đầy đàn.
      Ánh đèn chiếu sáng đường phố như ban ngày, khắp nơi chốn đều có thể thấy được những thanh niên nam tử hoặc bình thường hoặc phong độ cùng với các thiếu nữ trang điểm lộng lẫy, các loại đèn lồng độc đáo với vô vàn hình dạng khác nhau khiến người ta hoa mày chóng mặt cũng nhìn hết được.
      chiếc xe ngựa chậm rãi đỗ lại nơi cửa thành, rèm xe là loại vải xa hoa đắt tiền màu tím đậm, người hầu bên cạnh xe vừa nhìn biết là cao thủ, cùng với đó là nữ tử áo tím mĩ mạo khí ngồi xe ngựa, khiến người đường đều phải quay lại ngắm nhìn.
      “Dừng xe!” Từ trong xe truyền ra giọng nam tử lạnh lùng, tiếp theo bàn tay to lớn khẽ vén màn che lên, ngón tay trắng dài nổi bật sắc tím hoa lệ càng thêm dụ hoặc.
      Mĩ nữ khí khái hùng lập tức đánh xe đến chỗ đỗ, bất an khuyên chủ tử: “ đường nhiều người, công tử vẫn nên…”
      “Các ngươi đến dịch quán trước !” thân ảnh áo tím cao lớn từ trong xe ngựa nhàng đáp xuống đất, khí chất tôn quý băng lãnh từ người tỏa ra khiến những người qua đường bất giác say mê ngắm nhìn nhưng cũng dám đến gần.
      “Vâng! Công tử!” Thái độ ra lệnh lạnh lùng khiến trong mắt nữ tử xẹt qua tia buồn bã đau thương…”
      “Nha Nha! Lúc này chúng ta xem đèn lồng cần phải cẩn thận chút!” Hồ ly thân bạch y lóe sáng vừa kéo cái tay đầy thịt của ta vừa đẩy dòng người phía trước để , ngừng lải nhải bên tai ta: “Nhớ kỹ, nên nhìn nam nhân xa lạ, lại càng được cười với bọn họ, gặp phải nguy hiểm nhớ kêu to gọi vi sư, biết chưa?”
      “Vâng!” Ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn làn da hồ ly càng thêm sáng bóng lấp lánh, khuôn mặt hoàn mỹ thể chê vào đâu được, trong đám người nhốn nháo hỗn loạn, nếu như phải cẩn thận chu đáo che chở ta sớm bị cái đoàn người với đèn hoa lóa mắt này đẩy đến chỗ nào biết.
      “Bé cưng! Chúng ta lại gặp nhau rồi!” giọng rất thức thời vang lên bên tai làm gián đoạn cảm xúc hăng hái ngắm đèn hoa của ta.
      Ta quay lại liền thấy vị áo mũ chỉnh tề, đôi mắt sói màu lam đầy hứng thú nhìn ta, ánh mắt càn rỡ dán chặt khiến cả người ta đều khó chịu, đúng là con sói háo sắc, nhất định là nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tuy rằng bản tiểu thư rất muốn trảo xé rách cái bản mặt tươi cười khiến người ta sôi máu kia của , có điều, con đường đông đúc người qua lại như vậy ta cũng dám phát tác, vì vậy đành lui về phía sau chút, khách sáo đối đáp lại nụ cười của : “Vương gia tới sớm đấy!”
      “Bản vương đêm nay đợi nàng từ rất lâu rồi.” Mỗ lang có ý tốt gì cười cười dụ hoặc rồi bỡn cợt nhìn ta chằm chằm: “Ừm! Toàn bộ nữ tử trong hội Hoa Điền này, vẫn là tiểu Nha Nha của ta đẹp nhất!!’
      “Ha ha! Ánh mắt của vương gia đặc biệt.” Tư sắc của ta như thế nào tự ta biết, cái con sói này, chỉ giỏi dối chớp mắt: “Xin lỗi!! Xin cho ta qua được ?”
      “Tiểu Nha Nha!” Mỗ lang vừa vừa chặn lối của ta, lại thổi khí bên tai, giọng trêu đùa: “Có cơ hội chúng ta lại tiếp tục làm cho xong chuyện hôm qua!!” Ánh mắt nhìn ta đầy thâm thúy lại còn thoáng lên ý cười tỏ ra ý định quyết tâm làm cho bằng được.
      “Đồ nhi Nha Nha thân ái, có thể được chưa?” đôi tay tráng kiện ôm chặt lên người ta, mỗ hồ ly rốt cục cũng thể nhịn được nữa: “Hay là nàng muốn tiếp tục cùng vương gia chuyện trời dưới đất nữa sao?”
      “Ta mà thèm để ý đến chắc!” haiz, quên mất ở đây vẫn còn vị đại phiền phức nữa! Ta cật lực kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười : “Được được, sư phụ chúng ta !” Ta giãy giụa trong lòng muốn nới lỏng ràng buộc, thế nhưng cánh tay vẫn kiên quyết ôm ta, nhìn ánh mắt tò mò của những người xung quanh, ta thấp giọng hỏi : “Này! Có thể buông tay ra được ?”
      “Được!” Liền đổi sang kéo tay ta, thèm quan tâm đến con sói kia, ngang nhiên bỏ .
      “Nguyệt công tử, chờ ta với!” Ta nhìn lại thấy biểu tỷ Mẫn Kiều xinh đẹp sắp bị đè bẹp thành đậu côve nỗ lực chen lấn trong biển người tới.
      “Tỷ tỷ, cẩn thận chút!” Vội vàng đỡ lấy vị nữ tử bị người xô về bên, giữa lúc Lâm Lệ Kiều cật lực đỡ tỷ tỷ nhà mình dậy đột nhiên hai mắt sáng ngời: “A! Là tứ vương gia! Người cũng ở bên đó.”
      “Minh Thần ca ca! Chúng ta ở chỗ này!” Tiếng thanh lệ từ đằng sau truyền tới, là biểu ca tuyệt đại giai nhân, mà theo phía sau nữa đến còn có vị biểu ca nhãn nhặn cùng mỹ nữ kiều.
      “Mọi người đều tới!” Ta cứng nhắc thay đổi thái độ, tươi cười nhìn qua các vị mỹ mạo kia từng người từng người .
      “Nha Nha biểu muội!” Liếc nhìn hai vị hồ lang bên cạnh ta, Lâm Nhã Thần cười đầy vẻ quỷ dị, nhìn tới mức khiến lòng ta kinh sợ, tay tứa ra đầy mồ hôi lạnh…Nam nhân này, sau này nên ít tiếp xúc hơn.
      “Nha Nha muội muội, Nguyệt công tử, Tứ vương gia, mọi người làm cái gì vậy?” Đầu tiên là liếc mắt nhìn ta…rồi nhìn nhìn hai nam nhân bên cạnh ta…tiện đà khóe miệng buông ra lời trào phúng…như thể là nghiêm trọng lắm vậy…
      có gì, ta và sư phụ vừa lúc gặp được Tứ vương gia, tùy tiện chút chuyện thôi!”
      “Bé cưng” thanh xót xa vang lên, rốt cục nam nhân hắc y mị vẫn chịu được bị giai nhân lạnh lùng, đôi mắt sói xanh gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử đáng nhất vẫn luôn coi mình như khí kia.
      “Tứ vương gia cứ theo chúng ta như vậy thấy mệt sao?” Đôi mắt khách sáo mở to nhìn , cái nam nhân này, người nhà bên cạnh ta phải ai cũng đẹp hơn ta vài phần sao, nhìn bọn họ mà cứ nhìn ta làm gì?”
      “Tứ vương gia! Người cũng đến tìm nhân duyên của mình sao?” Lâm Lệ Kiều trải qua nhiều gian khổ tới thở phì phò, dung mạo lịch tao nhã dưới ánh đèn liếc mắt đưa tình với hắc y Tứ vương gia.
      “Nguyệt công tử! Ta cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!” Lâm Mẫn Kiều đồng dạng yếu đuối đầy cõi lòng say đắm nhìn chăm chú vào bạch y mỹ nam tiêu sái, phong tư lỗi lạc.
      Mỹ nhân biểu ca đầu tiên thưởng cho ta cái nhìn đầy oán hận, rồi đôi mắt thê lương xinh đẹp mông lung nhìn về phía hắc y nam nhân cao to, ai oán nũng nịu: “Minh Thần ca ca! Hiên nhi tìm huynh lâu lắm rồi!”
      tay đẩy ra Lâm Lệ Kiều và Lâm Nhã Hiên bám dính quá thân mật, Lang Minh Thầm chỉ chăm chú nhìn ta – kẻ muốn tàng hình: “Cưng à, chúng ta nhất định tìm được hai đèn hoa giống nhau như đúc.” Dung nhan tuấn tú mị hoặc lại ghé sát đến, ánh mắt xanh kia càng thêm thâm sâu.
      “Vương gia là người cao quý, đương nhiên tìm được giai nhân mỹ mạo! Nha Nha ta chỉ là cỏ dại ven đường, tuyệt đối xứng với người cao quý như vương gia!” Nhìn ánh mắt mỗ lang bày ra với ta càng lúc càng tà ác, nụ cười càng lúc càng ý vị sâu xa, ta chỉ còn cách nắm chặt tay hồ ly, trong lòng thầm kêu khổ, chỉ mong con sói này phát điên lên mới tốt: “ ra biểu tỷ Lệ Kiều của ta, văn nhã tiêu sái, cùng với vương gia đúng là đôi trai tài sắc, trời sinh cặp!”
      “Dừng! Cục cưng!” nhìn thấy làn thu ba tràn ngập tình ý chân thành của Lâm Lệ Kiều, ánh mắt xanh thâm thúy của Lang Minh Thần hung hăng trừng tiểu nữ nhân hề đặt trong lòng kia, ánh mắt càng lúc càng sâu, khiến người ta phải sợ hãi : “Đừng mong thoát khỏi ta!”
      “Ha ha!” Ta vừa mạnh mẽ tự trấn định vừa tươi cười khả ái: “Vương gia, xin cứ tự nhiên!”
      “Nàng cứ vội vã như vậy mà rời ta sao?” Cánh tay mạnh mẽ nắm lấy bàn tay tinh tế của nữ tử, đôi mắt xanh lộ vẻ bất đắc dĩ ưu thương, cố gắng khống chế nỗi tức giận trong lòng, dễ phát trong giọng có chút run run: “Bản vương vì nàng làm vẫn chưa đủ hay sao?”
      “Nha Nha!” Bóng hình cao to mạnh mẽ bao phủ quanh người nữ tử, ngón tay thon dài nhàng kéo bàn tay khéo léo hướng về phía mình, đôi mắt lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng như suối băng, giọng đầy vẻ ngạo mạn bá đạo : “Chúng ta thôi!”
      “Được.” Sắc lang mặc dù tà ác nhưng ta biết sư phụ hồ ly nhà mình hiểm phúc hắc đối thủ, sau khi cười gượng vài tiếng, ta chỉ đành ngoan ngoãn thuận theo kéo rời .
      “Vương Nha Nha! Nàng đúng là cục cưng vô tâm vô phế!” Nhìn bóng lưng thân mật của hai người họ, Lang Minh Thần siết chặt nắm tay, hai tay buông rồi lại nắm chặt, lửa nóng đố kị hừng hực bốc lên thiêu đốt lý trí , cố gắng hít thở trấn tĩnh, nỗ lực đè xuống lửa nóng trong lòng, nhưng ngọn lủa này những dập tắt, ngược lại càng cháy càng dữ dội…
      Hai vị tiểu thư Lâm gia tận mắt chứng kiến cũng cách nào tin được, kẻ thua xa họ về vóc dáng yểu điệu, khuôn mặt mỹ lệ như bọn họ, khí chất thua bọn họ cao nhã, lễ nghi cũng bằng bọn họ, nha đầu suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, vì sao cùng lúc có thể bắt giữ trái tim hai tuyệt thế nam tử…
      Mà Hồ Yên Nhiên đứng tại trường cùng với huynh muội Lâm gia vẫn dửng dưng nhìn ba người dâng trào cảm xúc mãnh liệt, dưới ánh đèn mờ ảo là Lâm Nhãn Thần có chút sâu xa suy nghĩ cùng nụ cười nhạt khinh miệt của Hồ Yên Nhiên, giọt nước mắt thanh lệ chảy xuống khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Nhã Hiên.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 32: Huynh đệ trở mặt
      trong đám người, hai bên đường treo đầy những chiếc đèn hoa rực rỡ, mà nam nữ qua ta ai cũng cầm trong tay những chiếc đèn muôn màu muôn dạng, trong biển người mênh mông muốn tìm nửa còn lại của mình.
      Nhìn từng đôi trai nên duyên hoặc đứng bên hàng dương liễu cao lớn phiêu diêu hoặc đứng bên cây cầu cạnh hòn giả sơn có suối róc rách chuyện tình ái, chàng chàng thiếp thiếp, nam nhân tình đưa ý, nữ nhân thẹn thùng e ấp, quá ư lãng mạn ấm áp! Ta thầm lấy làm lạ trong lòng: ngờ Lang quốc cũng cởi mở, chí ít mỗi năm lần tổ chức hội Hoa Điền, có thể tạo cơ hội cho nam nữ thanh niên tự tìm hạnh phúc của mình. Chỉ có điều, theo như khí chất và cách ăn vận của bọn họ quan niệm hôn nhân môn đăng hộ đối vốn dĩ ăn sâu vào nếp nghĩ vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt.
      Trong tay vẫn trống , vậy phải làm sao bây giờ? Biết ăn thế nào với hồ ly đây? Mấy cái hoa đăng treo bên đường này, long phượng cát tường ta ngại tầm thường, tài tử giai nhân ta thấy thực tế, nam cày bừa nữ dệt vải phù hợp với chí hướng làm sâu gạo của ta, uyên ương nghịch nước quá sến súa, hồ điệp song phi lại quá bi quan…haiz! Lẽ nào trong ngàn vạn cái đèn lồng Vương Nha Nha ta lại chọn nổi cái phù hợp với tâm tư ư?
      “Tiểu Nha Nha, sao rồi? Vẫn chưa chọn được ư?” đau đầu mệt óc chọn trái chọn phải, giọng trêu ghẹo ở đâu xán tới: “Có cần bản vương chọn giúp ?”
      Ta ớn lạnh giật giật hai mắt: “Vương gia cao quý ngàn vạn! cần phí sức bận tậm!!’ Hồ ly ở đây, ta tuyệt dám mình đối mặt với con sói này, nhìn trái ngó phải, hừ, người qua người lại đông đúc như vậy, chắc con sói này cũng dám làm mấy việc cầm thú đâu.
      “Ha ha! Đáng quá! Chúng ta đánh cược ?” Đôi môi hoàn mỹ khẽ nhếch lên đường cong nhưng càng tạo cảm giác là nụ cười tà ác: “Nha Nha nếu thua phải tiếp tục cùng bản vương làm nốt chuyện dang dở kia!”
      thèm!” Ta cũng phải bé quàng khăn đỏ ngốc nghếch, mắc mưu của con sói háo sắc nhà ngươi mới lạ.
      “Ha!” Khuôn mặt nghiệt tuấn tú mê người đột nhiên phóng đại trước mặt ta, cánh môi gợi cảm gần như thể chạm vào cái miệng nhắn của ta: “Tiểu thư đáng này dám cá sao?”
      “Hừ! Ta cá đấy!” Ta cáu giận hung hăng vênh mặt trừng , ngón tay nõn nà càng sợ chết dứ dứ cái mũi cao thẳng của : “Lang Minh Thần, đừng lãng phí thời gian với ta nữa! Hơn nữa ta có hôn ước với người ta rồi! Ngươi đường đường là vương gia, có địa vị có uy quyền, lại là trụ cột nước nhà, dây dưa với nương có chồng như vậy, lẽ nào sợ bị người đời đàm tiếu chê trách.”
      có chồng? Là chỉ tên nam nhân Lâm Nhã Thần kia sao! cho nàng biết, bản vương tuyệt đối cho bọn họ cơ hội lấy được nàng! Hơn nữa ta vốn coi mấy cái thế tục lễ giáo kia ra gì!” Mỗ lang coi thương cúi đầu cười khẽ, móng vuốt đè lên đôi tay bé của ta xoa nắn, cười đến là mị hoặc: “Ơn cứu mạng của Nha Nha bản vương còn chưa báo đáp đâu nhỉ?”
      “Hơ hơ! Cứu mạng người như xây bay tòa tháp, vương gia chỉ cần sau này ít đến làm phiền ta là đủ rồi!” Ngay lúc định gặm cắn ngón tay ngon mắt của ta, ta vội vàng rút tay về.
      “Tiểu Nha Nha!” Ngữ điệu cảu nam nhân trở nên lạnh lùng: “Người bản vương muốn, từ trước chưa bao giờ chiếm được, nàng cũng vậy thôi! Tứ vương phi của ta!”
      “Hừ! Vương Nha Nha ta thèm làm tứ vương phi của ngươi! Cảnh cáo ngươi! Đừng theo ta nữa!” Sau khi hung hăng dứ dứ nắm đấm về phía , ta vội vã chạy như bay.
      Lang Minh Thần say đắm nhìn theo bóng hình bé xinh chạy xa xa kia, thể giấu được ý cười tràn ngập trong đôi mắt xanh thẫm như đại dương kia, khiến hận thể trừng phạt cực cưng bé bỏng kia, lúc nào mới hoàn thành được tâm nguyện đây…
      “Nhã Thần! Sao huynh cũng ở chỗ này?” Vừa mới xoay người thấy nam tử cao lớn chắn lối của .
      “Minh Thần! Lẽ nào huynh quên chuyện chúng ta muốn làm?” Cái nhìn ủng hộ với màn kịch tính trước mắt vừa rồi với nam tử áo đen, môi lộ ra nụ cười lạnh nhạt châm chọc: “ Huynh thể nàng ta!”
      “Nhã Thần! Chuyện này liên quan đến huynh!”
      “Minh Thần! Đừng quên hoài bão của huynh!”
      “Vậy sao? Có liên quan gì đến nàng?”
      “”Chọn nàng làm tứ vương phi! Huynh sau này còn muốn mượn sức trung thần như Dương gia ?” Huynh biết , chỉ cần lấy nữ nhi của nhà họ huynh mới nhận được ủng hộ của họ.”
      “Hừ! cần dựa vào bọn họ bản vương cũng đoạt được thiên hạ.”
      “Dù cho như vậy nhưng biểu muội Nha Nha của ta tuyệt đối thích hợp với chốn tam cung lục viện. Tâm tư nàng đơn thuần như vậy tuyệt đối thể ứng phó được với quan hệ phức tạp nơi hậu cung.”
      “Hừ! cần huynh lo! Sau này nàng là hoàng hậu của ta, đến lúc đó, có ta sủng ái nàng còn chưa đủ hay sao? Hậu cung chỉ có chủ nhân duy nhất là nàng, có quan hệ phức tạp gì hết!”
      “Với tính cách của nàng, huynh nghĩ nàng lưu lại trong hậu cung sao? Huynh nghĩ Cổ Nguyệt Lan chắp tay nhượng bộ sao? Hơn nữa, nàng huynh! Huynh hà tất vì nữ tử mà…”
      “Thôi ! Nhã Thần ! Chuyện của ta huynh cần xen vào!” Đôi mắt xanh thẳm trừng trừng nhìn nam tử áo xanh: “Nhớ kĩ, nàng là nữ nhân của ta! Quan tâm cũng là chuyện của ta, huynh hãy bớt lo lắng vớ vẩn !”
      “Nữ nhân của ngươi! danh nghĩa nàng là thê tử chỉ hôn của ta! Cũng là mẫu thân của con ta sau này!”
      “Ngươi muốn thế nào? Đừng quên ngươi còn có Hồ Yên Nhiên! Đừung trêu chọc nữ nhân của ta!”
      “Của ngươi?” Đôi mắt đen sáng ngời của Lâm Nhã Thần chống chọi lại đối phương: “Nếu như ta muốn được hưởng phúc đó sao?”
      “Ngươi dám?” Lang Minh Thần quát lên giận dữ: “Nếu như ngươi dám, đừng trách ta hạ thủ với Lâm gia!”
      “Minh Thần!” Lâm Nhã Thần ung dung quay đầu, vẫn tươi cười như trước nhưng trong mắt còn chút ý cười nào: “Còn nhớ lời thề mười năm trước chúng ta kết bái huynh đệ ?”
      “Vậy sao? Liên quan gì đến chuyện Nha Nha?”
      “Để thống nhất thiên hạ, đoạn tuyệt ái tình!” mặt Lâm Nhã Thần lúc này vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, yên lặng nhìn đối phương, khóe miệng lộ ra tia trào phúng: “Nhớ ?”
      “Hừ! Ta quên! Có điều, thiên hạ này bản vương muốn, nha đầu kia ta cũng muốn! Giang sơn mỹ nhân ta đều buông tay!”
      “Thế nhưng! Ta có dự cảm, vì nàng ngươi có thể từ bỏ giang sơn này, thậm chí khiến mình thành hai bàn tay trắng!” Lâm Nhã Thần cười nhạt: “Ngươi tin ?”
      “Ha ha ha ha ha…” Lang Minh Thần nghe vậy cười phá lên như thể Lâm Nhã Thần điều gì đó hết sức nực cười, cười đến mức đôi mắt nheo nheo lại, khó mới dừng được cười, trêu chọc vẻ mặt bình thản của Lâm Nhã Thần: “Nếu như có ngày đó! Muốn ta chọn lựa giữa giang sơn và mỹ nhân! Vậy ta chọn nàng! Cho dù bị nàng nô dịch ta cũng cam tâm tình nguyện.” (OMG!!!Nửa đêm nửa hôm làm con nhà người ta ngọt đến tận tim thế này có chết k cơ chứ @@)
      “Minh Thần! Nếu như nàng làm hao mòn hùng tâm tráng khí của ngươi, ta diệt trừ nàng!” Lời thản nhiên nhưng đầy ý sâu xa: “Tuy nhiên nữ nhân đáng thú vị như vậy, ta cũng nỡ xuống tay!”
      “Lâm Nhã Thần! Nếu như ngươi dám đụng đến sợi tóc của nàng! Đừng trách ta nể tình huynh đệ!” Thân thể cao to tỏa ra luồng khí sát nhân, trong đôi mắt xanh thẫm mãnh liệt cuộn trào sóng dữ .
      “Được thôi! Ta chống mắt chờ xem! “ Tuy rằng mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh nhưng trong lời cũng hàm chứa chút chua chát khó : “ ngờ tình cảm huynh đệ chúng ta nhiều năm như vậy lại vì nữ nhân mà trở mặt thành thù!”
      “Nhã Thần! Ta lại lần nữa, đừng động vào nàng!”
      “Thái tử Bắc quốc trong vòng hai ngày tới kinh thành! Trong thời khắc mấu chốt như này ngươi cũng đừng bị nữ nhân che mờ con mắt!”
      “Bắc Ngao Liệt?”
      sai! Chính là !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :