1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 23 : Cái khó ló cái khôn
      chú hồ ly”
      “Hai chú hồ ly”
      “Ba chú hồ ly”
      “……………..”

      nghìn trăm lẻ con hồ ly”

      nghìn trăm lẻ hai con hồ ly”

      nghìn trăm lẻ ba con hồ ly”

      “………….”

      Khi đếm tới con hồ ly thứ 1010, ta cuối cùng cũng bỏ cuộc! Mở đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu ra, nhìn tiểu hồ ly cuộn tròn, mặt tràn đầy hạnh phúc , ngủ đến hồ đồ trong vòng ôm của mình! Lòng ta dấy lên đố kị! Tại sao? Tại sao? Tại sao lại ngủ nổi? ràng toàn thân mệt mỏi rã rời, tại sao lại thể nhắm mắt thiếp được? Lẽ nào, Vương Nha Nha ta cứ phải lôi con hồ ly mắt xanh đó ra làm gối ôm mới ngủ được????

      Hức!!! muốn đâu!!!! Chùm chăn kín đầu, tiếp tục nhắm mắt!!!!

      Sau hơn ba mươi lần ôm gối, lăn qua lộn lại giường, nội tâm dằn vặt lên xuống chập, rồi tiếp sau đó là đại chiến giữa cảm tình và lí trí, cuối cùng, ta chỉ có thể thừa nhận, có Cổ hồ ly, ta hoàn toàn thể chìm vào giấc ngủ!

      Thế là, nhân đêm khuya, trăng khuất gió lộng, ta ôm Tiểu Bạch Thái, lẩn trốn lũ thị vệ tuần, từ chái nhà phía Đông lén lén lút lút, kinh qua trăm cay nghìn đắng, trật vật mãi mới mò tới được mục tiêu _Chái nhà phía Tây!!!

      “Sư phụ…..” nhàng gõ cửa phòng, đôi mắt to tròn đen láy nơm nớp lo sợ, dáo dác ngó bốn xung quanh, nhác thấy có lấy bóng người, lúc này mới an tâm mà gọi : “ ngủ chưa ạ?”

      “Ửm…….Nha Nha phải ?” Giọng khàn khàn quyến rũ vọng ra từ trong phòng.

      “Dạ!” Hừ! Chỉ có mình ta mất ngủ! công bằng! Lực cánh tay bất tri bất giác gia tăng : “Là con!!! Mau mở cửa !!!”

      “Việc này ấy mà…..nam nữ thụ thụ bất thân! Nha Nha nên quay về phòng của mình ngủ hơn!”

      “…….” Hồ ly thối! Còn giả bộ đức hạnh! Có điều, ta giờ là người cầu cạnh, nên đành phải nuốt cục tức xuống làm lành : “Con ngủ được!”

      “Ồ? Vậy sao? Nha Nha ngủ nổi liên can gì tới sư phụ đây?”

      “Ta ngủ được! Ngủ được bị đau đầu, đau tim, cả cơ thể đều đau đớn, có biết hả???”

      “Vậy có làm sao? Sư phụ cũng chỉ bất lực mà thôi!”

      “Hách xì……..hách xì……..” Trời gió đêm lạnh, chân trần đạp đất, ta chỉ mặc độc cái áo mỏng manh, chị gió thổi qua vù cơn, rùng mình mấy cái, cuối cùng chịu nổi mà hắt xì liên tục………

      “Mau vào đây…….” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, thoáng chốc, cả cơ thể được vòng ôm ấm áp to lớn bao bọc lấy, giọng an nhàn đầy từ tính vội biến sốt sắng : “Tiểu ngang bướng…….ban đêm sương lạnh, cũng biết đường mặc nhiều áo ấm vào!”

      “Ừ…..” Nhào vào lòng hồ ly, hơi thở pha lẫn cưng chiều cùng nồng nàn bao trùm lấy toàn thân ta, thoải mái quàng tay qua ôm lấy vòng eo săn chắc, khuôn mặt lạnh toát nhõng nhẽo khẽ dụi dụi vào bộ ngực trần của : “Ta buồn ngủ…….”

      “Muốn cùng ngủ với sư phụ cứ thẳng ra là được mà!” Đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn chăm chăm vào ta, cười như cười, đáy mắt lóe lên hào quang rạng rỡ nhưng lại vô cùng quái dị : “ có Nha Nha, sư phụ cũng ngủ nổi! Đợi suốt đêm, Nha Nha cuối cùng cũng tự mình đến gõ cửa phòng sư phụ!”

      “…….” Hừ! ngờ rằng, ta đấu tranh nguyên cả đêm, cuối cùng vẫn tự mình chui đầu vào rọ! Con hồ ly biến thái đáng chết! định thoát thân rời , lại phát chỉ nhàng kéo cái, cả cơ thể của ta theo đà, ngã vào lòng !

      “Nha Nha! Lúc nãy phải là buồn ngủ sao? Hử?” Đầu cúi xuống, môi ghé sát bên mang tai, khe khẽ thầm : “Nếu chủ động tới tìm sư phụ, nàng nghĩ sư phụ để nàng dễ dàng trốn thoát sao? Càng huống hồ, hai ta sớm phải là lần đầu tiên nằm chung giường, đắp chung chăn rồi!!!”

      Đá mạnh vào ống đồng của con hồ ly cái! Ta cam tâm dằn giọng quát nạt : “Nhớ ! Trước khi trời sáng phải bế ta về phòng!”

      “Ừ! Biết rồi!” Đặt bé con bất bình phẫn nộ trong lòng lên giường, Cổ Nguyệt Lan lập tức nằm xuống bên cạnh, ngón tay thuôn dài vén những sợi tóc đen nhánh bị rối xù, dịu dàng in dấu môi lên trán ta : “Ngoan! Mau ngủ !”

      “Ừm! được táy máy sờ soạng linh tinh!” Trước khi thiếp , ta trừng đôi mắt ríu lại, an tâm cảnh cáo lần nữa, dù gì, giờ ở nhà ông ngoại, cái danh thục nữ khuê các vẫn phải cần tới, giống như đầu óc cần có lí trí vậy!

      “Ừ!” Đầu ngón tay vuốt khuôn mặt nhắn thiêm thiếp ngủ, đẹp như tranh vẽ, Cổ Nguyệt Lan phì cười nhìn cái mũi xinh xắn dễ thương chun lại, rồi dần dần thở khe khẽ đều đều, đôi mắt lên ánh xanh ngọc bích, chan chứa nhu tình………

      Khi tiếng chim ríu rít líu lo vọng lên bên tai, ta từ từ mở mắt, vặn vặn cái eo, ừ, ngủ sớm dậy sớm, cơ thể khỏe mạnh! Nhìn cách bày trí xung quanh, xem ra, hồ ly đó quả thực biết giữ chữ tín, ta hoàn toàn muốn bất cứ ai phát giác chuyện ta lén tới phòng Cổ Nguyệt Lan ngủ qua đêm!

      Để trốn tránh cái đuôi bám dính rời của mỗ Hồ, ta ôm bạn trợ thủ đắc lực, Tiểu Bạch Thái, ngồi cây cổ thụ, cành lá rậm rạp sum sê nhất của phủ thừa tướng, vừa đỉnh đương thưởng thức trái cây vừa vắt chéo hai chân đong đưa, nhàn nhã ngắm tiểu hồ ly vui vẻ trêu chọc bé sâu róm xanh lè đáng thương! Ta thảnh thơi nheo tít hai mắt, ừ, ngày tháng như thế này mới chính là cuộc sống mà Nha Nha ta luôn muốn hưởng thụ!

      “Bé con! Nhàn tản quá nhỉ?” Đương lúc ta đắc ý ngân nga khúc nhạc, thân hình cao lớn đen sì, im hơi lặng tiếng, bất thình lình đáp xuống cạnh ta, kéo mạnh cái, vẫn chưa kịp định thần để kinh hô, ta liền bị lôi ngã nhào vào lồng ngực vạm vỡ!

      “Sao lại là ngươi?” Đối diện với khuôn mặt tuấn tú tới gian tà cùng những sợi tóc dài phiêu dương trong gió, hết sợi này đến sợi khác thi nhau rủ xuống trước ngực , cộng thêm đôi môi quyến rũ tươi thắm, mang theo nụ cười nhàn nhạt, ba phần câu dẫn, bảy phần ám muội luôn khiến ta sợ hãi khôn nguôi, vội vàng cảnh giác co người lại : “Ngươi định làm cái gì? Nơi này đường đường là phủ thừa tướng, ta kiện ngươi tội xâm phạm bất hợp pháp nhà riêng của người khác!” Vì cành cao ngất ngưởng, nên ta chỉ có thể hằn học trừng mắt cảnh cáo, cơ thể kiên cường bất phục, cố gắng duy trì cự ly giãn cách với .

      “Đừng nhìn bổn vương đắm đuối như vậy, ta chịu nổi đâu!” Tự nhiên như tình nhân, Lang Minh Thần khẽ kề sát miệng vào tai ta tỉ tê, ngữ khí nghe ra lại mang theo thập phần uy hiếp.

      “Hừ!” thèm để ý tới , ta liền cúi đầu, “bơ” đôi mắt xanh lam phóng điện hòng câu hồn đoạt phách của mỗ Lang!

      “Lúc ta chuyện phải nhìn thẳng vào mắt ta!” Vuốt sói khẽ chỉnh cái cằm thon thon, khuôn mặt tà tuấn của lại lần nữa đập vào mắt : “Nàng có biết, lúc nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của nàng, bổn vương chỉ muốn đè nàng ra rồi “ăn” ngay lập tức ?” đoạn, bàn tay to bắt đầu an phận du ngoạn người ta………

      “Ngươi làm cái gì vậy?” Bắt lấy bàn tay nham nhở, ta thể tin nổi trợn mắt nhìn , con sói háo sắc điên khùng này, đây là cây cao, lại là địa bàn của người khác, sao có thể táo tợn như vậy được?

      “Đừng cây, lưng ngựa bổn vương cũng từng làm rồi!” Ghìm chặt cơ thể mềm mại thơm mát vùng vẫy trong lòng, bờ môi ma mị của Lang Minh Thần nhàng dính cánh môi non nớt khiến ngày đêm tơ tưởng : “Bé con! Có muốn làm thử lần ?”

      “Hức! muốn!” Kinh hoảng quay vội mặt , lo sợ nơm nớp né tránh nụ hôn cưỡng bức của mỗ Lang : “Có người tới rồi! Mau bỏ ta ra!!!”

      “Vậy sao? Có gan, nàng cứ gọi người đến !” bàn tay to bụm chặt lấy miệng ta, tay kia bắt đầu càn rỡ trườn xuống, vuốt qua làn da trắng ngần trơn mịn cổ, sau đó, lướt xuống, bóp lấy bên tuyết nhũ căng tròn trước ngực, mặc sức nhào nặn………

      “Ư……” Nhìn thấy hai vị biểu tỷ chậm rãi bước tới gần gốc cây, nhân lúc mỗ Lang chú ý, ta vội chớp mắt ra ám thị cho Tiểu Bạch Thái…….hai chị họ dấu của em…..vì đứa em đáng thương vạn phần này…..đành phải hi sinh hai chị vậy……

      Tiểu Bạch Thái luôn lòng lo lắng đứng bên, sau khi nhìn thấy ta chớp mắt ba lần, cuối cùng như đột nhiên sáng dạ, năm đầu vuốt giơ ra, gạt mạnh……….

      “A!!!” Lâm Mẫn Kiều sau tích tắc “chọi mắt” với bé sâu róm xanh lè hạnh phúc đầy đồng cảm, đột nhiên rơi xuống trước ngực mình, cuối cùng khiếp đảm quá đỗi, ngất xỉu ngay tại đương trường.

      “Người đâu!!!!! Cứu mạng với!!!!” Lâm Nhị Kiều bị dọa cho thất sắc hoa nhan, vội vàng hét to, chỉ thoáng, dưới tán cây to bị vây kín bởi lũ gia đinh nha hoàn tôi tớ.

      Nhìn lũ người bên dưới gốc cây tá hỏa, nháo nhào, lộn tùng phèo như nồi lẩu thập cẩm, ta dương dương đắc ý khiêu khích đôi mắt xanh lam gian tà : Ta tin, con sói háo sắc nhà ngươi còn có tâm trạng mà làm tới!!!!

      Từ từ buông thân hình bé trong lòng ra, đôi mắt xanh lam sâu thăm thẳm của Lang Minh Thần lên vẻ trìu mến say đắm mà bất lực……..

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 24 : Mỹ nhân thu ba
      (Mỹ nhân thu ba: Đôi mắt trong veo lăn tăn gợn sóng như nước mùa thu của mỹ nữ)

      “Sao thế? Lại gây họa rồi phải ?” Ôm lấy tiểu mĩ nhân mới mở được cánh cửa bước vào phòng, ngữ khí bông đùa như tình nhân vừa dứt, bờ môi quyến rũ đầy bá đạo liền nuốt lấy bé môi đỏ đắn tươi tắn, vừa chòng ghẹo vừa nhiệt tình hôn liếm cánh môi mềm mại, lúc đầu sục sạo tìm kiếm, sau dần biến thành cắn mút cuồng dã.

      có…….Mmm…..Mau buông ta ra……” Hức! Số ta khổ mà!!!! Vừa mới “tống khứ” được con sói háo sắc mắt xanh chuyên môn quấy rối , giờ lại tới con hồ ly đáng ghét này đến góp vui : “Ưm……” Lưỡi hồ ly đáng chết, luồn vào làm cái gì……….

      “Từ sáng sớm bỏ rơi sư phụ thèm ngó ngàng tới, có phải là muốn câu dẫn gã đàn ông khác , hử?” Thành thạo quấn lấy đầu lưỡi thơm tho, sau đó là nụ hôn dây dưa triền miên dứt, kĩ thuật hôn đầy điêu luyện, cuồng dã mà say đắm khiến mĩ nhân trong lòng, thở ra hơi.

      có…….nếu tin…… người có thể hỏi Tiểu Bạch Thái……” Thở hổn hển dựa vào lòng , tư thế mờ ám giờ, sau này, càng ít làm càng tốt!

      “Tốt nhất nên như vậy!” Mang theo quyến rũ lười nhác cùng ý tứ hàm xúc nhàn nhã mơ hồ, khuôn mặt tuấn tú lịch lãm của Cổ Nguyệt Lan lộ ra vẻ mãn nguyện, luồng sáng xanh lục rực rỡ trong đáy mắt bắt đầu di chuyển, mái tóc đen nhánh bồng bềnh bay trong gió : “Nếu , Nha Nha chắc hẳn sư phụ làm gì, có đúng ?” Vừa vừa cúi đầu xuống, chuyển sang chơi trò “hôn phớt”, giống như chiếc lông vũ mềm mại lướt khóe môi non nớt đỏ thắm, vô cùng chậm rãi, khiến cho người khác đê mê ngây ngất……….

      “Ưm……..”Bị đôi mắt ngọc bích hẹp dài trìu mến say đắm quét qua, trái tim bé của ta nghe lời, cứ hăng hái đập bình bịch ngớt, hồ ly dịu dàng như vậy, khiến ta thích ứng nổi………

      “Nha Nha…Biểu tỷ của con……AA…..Các con làm gì vậy???”

      “Mẹ?” Cuống cuồng đẩy hồ ly ra, ta đuối lý thở hổn hển phân trần : “Chúng con làm gì hết !!!”

      “Haiz! Bỏ ! Mau theo mẹ thăm đại biểu tỷ của con! Đứa bé đáng thương đó bị ngất xỉu! Cha con giúp con bé chẩn trị đó!!!”

      “Ha ha! Sao lại cẩn thận như vậy ạ???” Lòng ta cũng áy náy ray rứt lắm chứ! Mẫn Kiều tỷ tỷ dấu! Làm khó cho tỷ rồi!

      Quả nhiên là đại tiểu thư được “nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa”, chỉ con sâu róm nhoi thôi cũng bị dọa cho kinh hãi tới ngất lịm!!!!

      “Cha con có chuyện gì lớn! Chỉ cần uống ít thuốc an thần là khỏi!”

      “Ha ha! Vậy hay quá! Hay đó!!!” Để né tránh ánh mắt dò xét của mỗ Hồ, ta lập tức nắm bàn tay mềm mại nhắn của mẹ mĩ nhân, cực kỳ thành khẩn : “Con muốn thăm Mẫn Kiều biểu tỷ!!!”

      “Ừ! Tốt lắm! Nha Nha càng lớn càng hiểu chuyện rồi!”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      “HU! Con bảo bối của mẹ! Con nhất định được xảy ra chuyện gì đó!!” Vừa mới đặt chân vào phòng, tai được nghe thấy tiếng khóc đầy bi ai của bà mợ hai thanh lâu, mắt được nhìn thấy dáng vẻ vô cùng kiều chấm chấm nước mắt ngừng tuôn rơi cùng hai hàng lông mày lá liễu đau đớn thương xót tới nhíu lại của bả, trông cực nhu mì và hiền thục: “Hức! Mẫn Kiều của mẹ! Con ngoan của mẹ! Nếu con có bất trắc gì, vậy, mẹ con phải làm sao đây???”

      “Mẹ à! Tỷ tỷ có chuyện gì đâu!” Mĩ nhân khóc như “mưa trút hoa lê” luôn khiến người khác “mát mắt đẹp lòng”, vị Lệ Kiều biểu tỷ này, quả thực là mĩ nhân đẹp từ trong trứng đẹp ra!

      “Phán Phán! Nàng đừng khóc nữa, muội phu phải Mẫn Kiều bình yên rồi hay sao?”

      “Nhị gia tẩu! Khóc sướt mướt như vậy còn ra bộ dáng gì nữa?”

      “Đúng vậy! Phán Phán muội muội à! Muội đừng thương tâm như vậy mà!”

      “Phán Phán di nương! Mẫn Kiều muội muội phải tỉnh rồi hay sao? có chuyện gì đâu mà!”

      “Ha ha! Ngoại tổ mẫu! Cữu cữu, cữu ma! Tiểu cữu ma! Lệ Kiều biểu tỷ! Ha ha! Nhã Thần biểu ca cũng tới à? Còn cả Yên Nhiên biểu tỷ nữa? Ha ha! Mọi người đều có mặt đông đủ?”

      “Mau lại đây cho ngoại tổ mẫu xem nào! Tối qua ngủ có ngon ?”

      “Cảm ơn ngoại tổ mẫu quan tâm! Nha Nha ngủ ngon lắm ạ! Mẫn Kiều biểu tỷ sao chứ ạ?”

      “Có cha con ở đây, còn có thể có chuyện gì sao?”

      “Nguyệt công tử? Công tử cũng quan tâm đến Mẫn Kiều nhà ta sao? Nào nào nào! Để ta dẫn công tử vào phòng, có công tử ở đây, Mẫn Kiều Nhà ta nhất định rất mau khỏi!”

      Đột nhiên bị mọi người ghẻ lạnh, Lâu Phán Phán nhác thấy con “rùa vàng” lấp lánh trước mặt, lập tức nhào ra phía cửa, kéo lấy vạt áo của hồ ly!

      “Nếu có việc gì! Mẹ à! Chúng ta về thôi!”

      “Ờ! Được!”

      “Ngoại tổ mẫu! Cữu cữu, cữu ma! Chào mọi người!” Vô cùng lễ phép ra lời khách sáo mà vô cùng kín kẽ : “Cha, mẹ, hai người cũng nên cùng ngoại tổ mẫu quay về nghỉ ngơi ạ! Nha Nha con ở đây chăm sóc Mẫn Kiều biểu tỷ!”

      “Ừ! Quả nhiên là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện!”

      “Ngoại tổ mẫu quá khen Nha Nha rồi ạ!”

      “HỪ! Nha đầu thối tha!” Ông già nhà ta trước khi kéo mẹ mĩ nhân ra ngoài, còn căm phẫn bất bình trợn ta cái : “Chỉ đóng kịch là nhanh!”

      “Ha ha! Biểu ca! Xin lỗi! Muội chắn đường của biểu ca rồi phải ? Yên Nhiên tỷ tỷ hôm nay gài trâm hoa à? vô cùng xinh đẹp đó!”

      “Đâu có đâu!” Ngạo mạn cong cong khóe môi đẹp đẽ, cố ý châm chọc quét lượt thân hình mũm mĩm của ta : “Trắng trắng tròn tròn giống biểu muội mới càng đáng !”

      Giả vờ đố kị chăm chú nhìn vào dáng người đậu ve của bả, ta lấy làm tiếc : “Đúng vậy thiệt! Thân hình mỏng manh liễu yếu đào tơ, gió thổi cái bay như Yên Nhiên tỷ tỷ, Nha Nha rất hâm mộ đó!”

      “……….” Nhìn khuôn mặt kiều diễm của Yên Nhiên tỷ tỷ hết trắng chuyển đỏ, hết đỏ chuyển xanh, niềm vui sướng hả hê thắng lợi trong lòng ta, sớm khai hoa nở nhụy!
      Đậu ve/đậu đũa:

      “Yên Nhiên! Chúng ta thôi!” Lâm Nhã Thần nheo hai mắt lại, vừa hay giúp che giấu được nghi cảm trong lòng, phát ra rằng, cũng có người nhìn thấu được tâm tư, trước mắt, thực khiến nảy sinh cảm giác tò mò, muốn khám phá!

      “Hai người cẩn thận nhé!” Hừ! Nhìn ta chằm chằm như thế làm cái gì? trông thấy con hồ ly sau lưng ta, mặt xanh mét như……..đít nhái rồi hay sao?

      “Nha Nha biểu muội! Lát nữa gặp lại!” trước mặt, chỉ mặc bộ quần áo xanh lục, mái tóc dài chỉ tùy tiện búi lên thành vòng, song, những sợi tóc mượt mà tự nhiên rủ xuống hai vai cùng đôi mắt đẹp đẽ linh động luôn hàm tiếu đầy vẻ tinh nghịch, cộng với hai gò má hồng hào đáng , làm cho dáng vẻ dễ thương tươi tắn đó, vô cùng quyến rũ mê người………

      ……………………

      Trong căn phòng thanh nhã nhưng mất vẻ xa hoa…..

      Đôi mắt khẽ cụp, hai hàng lệ rưng rưng chực chờ tuôn rơi bên hai hàng mi dài cong vút, Lâm Mẫn Kiều yếu ớt muôn phần khẽ ngẩng khuôn mặt kiều diễm lên : “Nguyệt công tử, công tử đến rồi sao?” Giọng nhàng mà dịu dàng quá đỗi, tuy là con , nhưng vẫn cào cào vào tim ta, khiến nó ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

      “Mẫn Kiều, đứa bé này! Cơ thể con vẫn còn yếu ớt! Đừng ngồi dậy mà!”

      “Nguyệt công tử!” Cơ thể gầy yếu chịu nổi sương gió cố gắng chật vật chống người ngồi dậy, đôi mắt trong veo đẹp như nước hồ thu của bà chị kiều, tràn đầy thâm tình nhìn về phía con hồ ly dung mạo như ngọc, tao nhã lịch thiệp đứng cạnh ta!

      “Mẫn Kiều tiểu thư!” Đôi con ngươi xanh lục đầy ắp tinh quang mang theo vẻ hờ hững hời hợt, ý cười tà ác lạnh lẽo bên khóe miệng khiến người ta “ rét mà run”!

      “Nguyệt công tử!” Mĩ nhân yếu đuối cố gắng gượng dậy, ánh mắt mơ màng, hơi thở yếu ớt, Lâm Mẫn Kiều tự tin, nếu là nam nhân bình thường, dấy lên cảm giác “thương hoa tiếc ngọc”, nhất định vội chạy đến đỡ lấy bả. Nhưng, qua hồi lâu sau, khi ta nhàm chán ngáp cái to, biểu tỷ xinh đẹp của ta cuối cùng cũng cảm thấy sân khấu vắng vẻ, lạnh hiu quạnh hắt, liền ngượng ngập, khẽ khụ hai tiếng……….

      “Nha Nha! Xem ra biểu tỷ của nàng cũng có việc gì! Chúng ta quay về thôi!” Phớt lờ ánh mắt tối tăm mờ mịt của mĩ nhân, lời nhã nhặn bao hàm lý lẽ sắc bén mà thờ ơ của Cổ Nguyệt Lan khiến ta có cơ hội để từ “”!!!

      “Biểu tỷ! Nha Nha đây! Biểu tỷ nhớ nghỉ ngơi cho khỏe nhé!!!” Lời vừa dứt, ta liền bị mỗ Hồ cưỡng chế kéo mất hút………

      Hai mẹ con sớm hóa đá tại đương trường, chỉ có thể chết trân nhìn về bóng dáng xa khuất của hai người bọn ta, lời cũng chưa kịp thốt lên ……….

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 25 : Dạ yến của hào gia
      Nhìn vô số cao lương mĩ vị chất đầy bàn, lại nhìn lực lượng nha hoàn xinh đẹp, gia đinh thanh tú, cùng chung sắc phục, vô cùng hùng hậu đương đứng sắp hàng bên cạnh, vốn dĩ là thời khắc “ngon miệng bổ mắt”, nhưng lại vì khuôn mặt mang theo ý cười mị đẹp đẽ mà nhàn nhạ của con dã lang nào đó ngồi đối diện với ta, mà bị cuốn bay hết sạch sành sanh! Ông ngoại đại nhân dấu của con! Bình thường, người luôn cứng ngắc bảo thủ, giờ có cần phải cười hiền lành dịu dàng với con sói đó ? Còn nữa, yến tiệc long trọng phô trương thiết đãi nguyên thủ quốc gia này, có phải hơi lãng phí quá rồi ?

      “Vị tiểu thư này, chắc là cháu ngoại của thầy phải ạ?” Luồng tinh quang xanh thăm thẳm của mỗ Lang phóng ra bốn phía, tràn ngập thâm tình, trìu mến nhìn mĩ nhân cố gắng tỏ ra thục nữ ngồi phía đối diện, khóe môi cong thành đường cánh cung hoàn hảo, ánh nến lung linh bên cạnh càng làm tôn lên sống mũi thẳng tắp cùng những đường nét đẹp như tạc của , giọng đầy từ tính mờ ám vang lên : “Bổn vương có vinh hạnh được biết danh tính của tiểu thư đây ?”

      “……..” Đột nhiên bị con sói giả tạo điểm danh, đám họ hàng thân thích của ta liền quay sang dùng ánh mắt “hành động”, đặc biệt là vị Lệ Kiều biểu tỷ của ta, khuôn mặt thanh nhã diễm lệ bỗng chốc lạnh như băng như sương, càng kỳ quái hơn, vị biểu huynh Nhã Hiên mĩ nhân của ta lại ai oán nhìn mỗ Lang cái, sau đó, đôi mắt câu hồn bỗng đỏ hoe, nhạt nhòa, hai hàng lông mày thẳng tắp nhíu lại, lộ ra vẻ bi thương vạn phần! Ta giả đò e thẹn, mặt cúi xuống 45 độ, khẽ mở cánh môi đỏ thắm như son : “Tiểu nữ tử Vương Nha Nha!”

      “Nha Nha tiểu thư!” Đôi mắt xanh lam bông lơn, chậm rãi đánh giá tỉ mẩn, mái tóc dài óng ả, chân mày thanh tú, sống mũi xinh xắn, bờ môi non nớt tươi tắn, mi mắt cong vút, thân hình đầy đặn kiều của mĩ nhân đối diện, bỗng, hạ thân căng cứng lại, Lang Minh Thần vội vàng khắc chế cơn kích động muốn ôm lấy mĩ nhân cùng nhau “phản long đảo phượng” xuống, giọng khàn khàn khàn quyến rũ lại cất lên, khiến ai nấy đều sững người : “Hai ta có phải từng gặp nhau rồi hay ?”

      “Nha Nha luôn ở bên tại hạ, sao có thể có cơ hội hạnh kiến Tứ vương gia được đây?” Khuôn mặt trắng như men sứ thoáng lóe lên hồ quang lãnh, đôi con ngươi xanh lục như rừng sâu thăm thẳm, bàn tay nắm lấy tay ta dưới bàn bất giác siết chặt, từ tốn mở lời: “Đồ nhi của tại hạ chỉ là tiểu oa oa mà thôi, sao có thể sánh với “hồng nhan tri kỉ” của Tứ vương gia được!”

      “Vị này là?” Mắt lam vs mắt lục, sau hồi mây đen vần vũ, sầm rền chớp rẹt, mỗ Lang mới khẽ nhướng mày hỏi danh tính.

      “Tại hạ là Cổ Nguyệt Lan, trang chủ Huyền Nguyệt Sơn Trang, sư phụ của Nha Nha!” Dưới những đường nét tinh xảo đẹp đẽ, chứa vẻ cao quý đầy sắc bén, mỗ Hồ tuy dùng giọng điệu chân thành, nho nhã lịch thiệp đối đáp, song, đáy mắt lại hừng hực lửa cháy, cái cũng hề chớp, quay sang nhìn ta : “Nha Nha năm 5 tuổi theo tại hạ bái sư học nghệ rồi!”

      “Ha ha! Đúng vậy!” Bị ánh mắt của Cổ hồ quét cái, ta thoáng rùng mình, da đầu bắt đầu ngứa ngáy : “Theo sư phụ bao năm nay, Nha Nha học hỏi được rất nhiều điều hữu ích!”

      “Ồ? Theo học Nguyệt công tử vang danh khắp thiên hạ, Nha Nha tiểu thư, chắc hẳn cũng là tài nữ hiếm có rồi?” Coi như thấy ánh mắt ai oán như sợi tơ tằm mỏng manh mà bền chắc ùn ùn kéo tới che ngợp chân trời của Lệ Kiều biểu tỷ và Nhã Hiên “mĩ nhân”, mỗ Lang chỉ chuyên chú dùng đôi mắt xanh biêng biếc sâu thăm thẳm như Thái Bình Dương, thong dong dìm ngộp ta : “ biết, tiểu thư thường ngày làm những gì nhỉ?”

      “Ha ha!” Ưu nhã mà thục nữ dùng vạt áo che lấy khóe miệng đằm thắm xinh tươi : “Cũng có gì nhiều nhặn, lúc rảnh vẽ hoa phác cỏ, ngâm thi vịnh cổ, gảy đàn thổi sáo, nếu , khâu vá thêu thùa, xuống bếp làm mấy món đạm bạc mà thôi!”

      “Ừ! Giỏi lắm!” Ông ngoại đại nhân hài lòng khẽ vuốt chòm râu bạc phơ.

      “Nha Nha đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng muôn phần!” Bà ngoại hiền từ lại lần nữa “quan tâm” tới thân hình trăng trắng tròn tròn của ta.

      Còn những người khác sao?

      Lệ Kiều biểu tỷ “đố kỵ công tâm”, Nhã Hiên mĩ nhân “thê lương sầu khổ”, Phán Phán cữu nương “nghiến răng kèn kẹt”, cữu cữu cữu ma “mặt mày rạng rỡ”, mẹ mĩ nhân biết con quý báu của mình “cân đo đong đếm” được bao nhiêu chỉ “biến sắc cười khổ”, lại đến đôi tình nhân đối diện, đôi mắt tinh tường của Nhã Thần biểu huynh ý cười”, Yên Nhiên tỷ tỷ “quay mặt làm ngơ”, may là Mẫn Kiều biểu tỷ của ta đau yếu phải nằm giường, nếu , khẳng định lại có thêm mũi tên sắc lẻm nữa “công kích trực diện”!

      “Nha Nha đồ đệ chính xác là tiểu nhân nhi người thấy người !” Dung mạo tuấn mỹ của Cổ hồ liền lên vẻ ôn nhã như ngọc, ngón tay cái vừa cám dỗ vừa đáng ghét khẽ vân vê lòng bàn tay ta, phong thái ung dung thong thả, nụ cười mỉm chi lịch lãm cao sang, khiến cho chúng nha hoàn đứng bên, trong chốc lát, hồn xiêu phách lạc, má hồng tai đỏ, e thẹn ngượng ngùng.

      biết Nha Nha tiểu thư có hôn ước chưa?” Đôi mắt xanh lam của Lang Minh Thần càng ngày càng u tối, đố kị nhìn ta bị mỗ Hồ quấy rối mà mặt mày ửng hồng.

      “Việc này……” Mỗ Hồ buông tha cho bàn tay nhắn của ta xong, liền quay ra rờ rẫm vuốt ve quanh vùng đùi non đáng thương cách trở qua lớp vải mỏng(= =!!!), trong sóng nước cuồn cuộn của đôi mắt xanh lục, ta cố gắng nhẫn nhịn từng cơn rùng mình, cố kiềm nén da gà da vịt thi nhau nổi lên, thẹn thùng mỉm cười, hứng “quả bóng” tung sang ông già bất lương: “Hôn nhân đại , Nha Nha từ trước tới nay luôn nghe theo sắp đặt của phụ mẫu!”

      “Vậy sao?” Khuôn mặt tà tuấn quay sang nhìn ông già đẹp lão giật giật khóe miệng : “Dược Vương, bổn vương vừa gặp mặt đem lòng ái mộ lệnh ái, biết có thể……..”

      “Tứ vương gia biết sao? Nha Nha được gả cho Nhã Thần rồi!” Lâu Phán Phán từ nãy tới giờ ngậm đắng nuốt cay có cơ hội phát ngôn, ngay lập tức “bắt sóng”, chuyển tới kênh của con quý báu nhà mình : “Lệ Kiều nhà ta tri thư đạt lễ, biết vương gia…….”

      “Nha Nha biểu muội là tẩu tẩu của đệ! Minh Thần ca ca nên tìm hồng nhan tri kỉ khác hơn!” Ánh mắt lạnh băng của Nhã Hiên mĩ nhân mang theo ý khuyến cáo, cắn chặt lấy cánh môi trắng bợt : “Lẽ nào, vương gia định “vung dao đoạt ái” sao?”

      “Nhã Thần, có chuyện này sao?” Đôi mắt xanh lam nheo chặt lại, mang theo phong ba mơ hồ, chiếu sang gã đàn ông “bão táp cũng sờn lòng” luôn ngồi im lặng từ nãy tới giờ.

      “Đây là hôn do các vị trưởng bối sắp đặt!” Buông câu “viển vong huyền hão” ra xong, vị Nhã Thần biểu huynh của ta liền dùng ánh mắt an ủi mĩ nhân bất an ngồi bên cạnh.

      “Nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, như vậy, bổn vương vẫn còn có cơ hội rồi, phải , thầy?” Ta định diễn vẻ mặt cười yếu ớt đáng tiếc vạn phần giọng khiến người khác run rẩy của mỗ Lang lại chuyển sang tấn công ông ngoại đại nhân.

      “Minh Thần! Lúc thường đùa giỡn có thể bỏ qua, nhưng Nha Nha là thê tử được đính ước từ trong bụng mẹ của Nhã Thần, con đừng làm cho mọi chuyện rối lên tốt hơn!” Đại gia trưởng vừa xuất ngôn, cục diện sân khấu liền thay đổi chóng vánh, từ “sóng đánh cao trào” biến “trời yên biển lặng”!

      “Dạ! Thầy giáo huấn rất phải ạ!” Đôi mắt tóe lửa xanh lam nhìn về nữ nhân tinh nghịch trước mặt, nhất quyết từ bỏ! ngày, khiến nàng ta cam tâm tình nguyện ngã vào lòng ! Để đạt được điều đó, tiếc phá tan những xiềng xích cấm kị ràng buộc của luân thường đạo lý!

      “Nha Nha! Khát rồi phải ? Uống tách trà cho thoải mái nhé!” Dung mạo tuấn tú khôi ngô nho nhã như ngọc, ngón tay thuôn dài đón lấy tách trà thơm phức của nha hoàn đứng hầu bên cạnh, cố ý phóng luồng điện “giết người đền mạng” với ta!

      “Ha ha! Dạ được ạ!” Ta đỡ lấy tách trà, bàn tay cơ hồ sơ ý run rẩy, cả tách trà, vừa hay vấy đổ lên người ta, trong kinh ngạc của mọi người, ta vô cùng lễ phép với hai vị trưởng bối : “ Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ, Nha Nha xin quay về phòng thay trang phục, có được ạ?”

      “Ừ! Nếu cảm lạnh đó!” Bà ngoại phúc hậu tràn ngập trìu mến, vội vàng giục ta thay quần áo.

      “Vương gia! Thất lễ rồi!” Trước khi quay người rời , ta thở dài luyến tiếc, bữa cơm thịnh soạn này, Nha Nha ta có phúc được hưởng rồi! Nhìn về phía Cổ hồ, ta bất giác co rúm người lại, Hồ ly sư phụ à, đôi mắt xanh lục của ngươi đừng phóng hàn quang về phía ta nữa được ????

      Nam nhân câu nào, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn bóng dáng dần xa khuất của ta, đôi mắt xanh lam “muôn trùng sóng cả”, biến đen mịt mùng như biển lớn trước cơn cuồng phong bạo vũ…….

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 26 : Nỗi bi thương của “mĩ nhân”!
      Để tránh phải làm bia đỡ đạn, ta bảo nha hoàn với mọi người rằng cơ thể khó chịu, thể ở trong phòng nghỉ ngơi.
      Chân ngớt lại lại quanh phòng, đầu nghĩ tới mọi hành vi kỳ quái của mỗ Lang tối nay, cảm giác áp bức trước cơn bão sắp ập tới bao trùm cả tâm tư!
      Sau khi ta lượn được đúng mười vòng quanh nhà, hai hòn bi to tròn đen láy đảo đảo lại của Tiểu Bạch Thái luôn nhìn ta quẩn quẩn quanh quanh bên nó tới hoa hết cả mắt chóng hết cả mặt, cuối cùng chịu nổi, bực bội rên lên kháng nghị! Quay sang liếc xéo quả bóng tròn đó chập, ta thở dài sườn sượt, thôi, bỏ , tùy cơ ứng biến, có Cổ hồ ở bên, chuyện tày đình đến đâu cũng để chống đỡ!



      Lại là đêm trăng khuyết gió lộng,ta tiếp tục ôm Tiểu Bạch Thái, lách qua lách lại như con thoi giữa hành lang và giả sơn, nhằm hướng phòng hồ ly phi tới.
      Khi đương chạy qua cái sân tối om om, bỗng lọt vào tai tiếng đàn cầm thê lương ai oán mà vô cùng réo rắt từ bên trong vọng ra, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, vội phanh cái khực, ta len lén nhảy lên mái hiên, cố gắng căng tròn hai mắt, hề chớp lấy cái nào, cốt để nhìn cho mĩ nhân ngồi dưới gốc cây.
      Dưới ánh trăng bàng bạc, chỉ trông thấy mái tóc dài mượt mà óng ả của Nhã Hiên biểu huynh như thác nước đen tuyền rủ xuống hai vai, vòng eo thon thả mảnh mai khiến ta càng nhìn càng xuýt xoa, cảm giác huyền ảo mơ màng như có như , hoàn toàn chân thực đó khiến người khác nỡ chạm vào, phảng phất chỉ cần chạm , là có thể làm tan biến mĩ cảnh trước mắt! Cảnh đẹp đó, rúng động lòng người!


      Gã đàn ông mắt xanh lam khoác bộ trường bào đen tuyền dệt gấm thêu hoa nhàn nhạ mà quyến rũ, tay vuốt chiếc cằm trơn mịn, tay mân mê vân vê cốc rượu trước mặt, khóe môi cám dỗ phong tình vì nhớ tới nha đầu tinh nghịch nào đó mà cong thành đường cánh cung hoàn hảo, xem ra, bộ dạng tại của khiến tình ý dạt dào của “mĩ nhân” dưới gốc cây đổ sông đổ biển!
      Bên cạnh, Nhã Thần biểu huynh vận bộ trường sam màu xanh nước biếc, tuy có vẻ nho nhã lịch thiệp song lại mang theo nét thâm trầm huyền bí, dung mạo khôi ngôi xuất chúng vẻ cay nghiệt phũ phàng, cũng đồng thời chìm đắm trong suy tư mặc tưởng.
      Nhìn thấy đầu óc hai chàng mĩ nam mải rong ruổi tận đẩu tận đâu, đôi chân mày thanh tú của Lâm Nhã Hiên liền chau lại, ngón tay ngọc ngà ngừng nhảy nhót dây đàn, đôi chân nhanh nhẹn bước tới chỗ hai gã đàn ông, ống tay áo thướt tha lăn tăn gợn sóng, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, rồi cứ thế si mê ngắm nghía mĩ nam mị đối diện, bỗng, đôi mắt đẹp bị nỗi ưu tư u uất bao trùm : “Minh Thần ca ca, ca ca thích nha đầu béo mập đó sao?”
      “Đúng sao, mà đúng làm sao?” Tiếp tục đăm chiêu nhìn cốc rượu trong suốt, tâm trí của Lang Minh Thần vẫn quẩn quanh mũm mĩm đáng đó!


      “Minh Thần ca ca, ca ca ràng biết đệ ca ca mà!” Thân hình mảnh mai yếu ớt đờ ra lúc, sắc mặt của Lâm Nhã Hiên càng trắng bợt bạt, ánh mắt càng thêm bi thương, chỉ nhìn chằm chặp vào gã đàn ông tà tuấn ma mị nhếch mép cười đầy mê hoặc, hàm răng trắng đều bất giác cắn chặt lấy cánh môi non nớt.
      Ta lặng lẽ nằm bò mái hiên, ngắm “mĩ nhân” ai oán ủ dột phía bên đó! Haiz! ra là như vậy, mĩ nhân biểu huynh của ta khốn đốn vì tình! Lông tơ lông măng lập tức dựng lên tua tủa, đầu óc tràn ngập cảnh mỗ Lang dịu dàng mà cuồng dã đè bên CÔNG kích, còn mĩ nhân biểu huynh yếu ớt kiều nằm phía dưới hưởng THỤ!
      “Đệ cũng biết rằng việc này hoàn toàn có khả năng, sao cứ phải tự hành hạ mình như vậy?” Lâm Nhã Thần giọng khuyên bảo mĩ nhân vẫn luôn u mê chịu tỉnh ngộ : “Nhã Hiên! Minh Thần ca ca chỉ coi đệ là em trai mà thôi!”
      “Đệ biết! Nhưng đệ thể chịu nổi!” Ngẩng đầu lên nhìn, hai má đỏ gay, nhục nhã hổ thẹn, kinh hoàng bất an, cứ thế tuôn trào trong tâm tư, đôi mắt bi thương hề giấu giếm lộ ra vẻ đau khổ sâu sắc cùng thương vô vàn : “Lúc , Minh Thần ca ca luôn bảo vệ săn sóc cho đệ! Đệ tưởng rằng, tưởng rằng……..”
      “Xin lỗi! Nhã Hiên, ta từ trước tới giờ hề có ý nghĩ nào vượt quá giới hạn với đệ! Nếu ta khiến đệ hiểu lầm, ta cũng biết phải làm sao!” thèm để ý tới lời vô tình phũ phàng của mình mang lại cho “mĩ nhân” bao nhiêu đau đớn tuyệt vọng, Lang Minh Thần tiếp tục : “Hơn nữa, bổn vương có hồng nhan tri kỉ, bổn vương muốn nàng ấy có bất cứ hiểu lầm nào!” xong, đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp khi nhắc tới mỗ Nha, liền tràn ngập dịu dàng trìu mến, đến bản thân cũng nhận ra.


      “Vậy sao? ra là do đệ luôn tự mình đa tình mà thôi!” Nụ cười thê lương tuyệt vọng của “mĩ nhân” chợt khiến tim ta đau nhói!
      “Trời về khuya, bổn vương phải rồi!” Phất tay áo, phớt lờ “mĩ nhân” rưng rưng nước mắt, bi thương tột cùng, Lang Minh Thần với Lâm Nhã Thần : “Khuyên bảo đệ ấy giùm ta!”
      “Hức! Đừng ! Minh Thần ca ca! Đừng bỏ rơi đệ mà!” Sau tiếng khóc nấc thảm thương, “mĩ nhân” vội níu lấy vạt áo đen tuyền của mỗ Lang, tha thiết khẩn cầu.
      “Nhã Hiên! Đệ tỉnh táo chút !” Giữ chặt lấy thân hình ngừng vùng vẫy của “mĩ nhân”, Lâm Nhã Thần cứng rắn khuyên răn : “Đừng có hồ đồ nữa!!!”
      “Nha đầu béo tròn đó có gì tốt chứ? Vừa mập vừa xấu!” Đôi mắt ướt đẫm lệ sầu trở nên thống khổ bất lực, tiếng cười tuyệt vọng khuôn mặt trắng nhợt nhạt, khiến người khác thấy mà kinh hoàng : “Ả đàn bà phóng túng, ả đàn bà dâm đãng đó có gì hay ho chứ?”
      “Đừng để ta nghe thấy những lời hủy hoại tới danh tiết của nàng!”
      “Đệ cứ ! là thê tử sắp thành thân của Nhã Thần ca ca, lại còn lăng nhăng chung chạ với gã sư phụ của ả, ca ca , thứ đàn bà vô liêm sỉ đó có gì tốt chứ?”
      “Đủ rồi! Đừng nữa!” Nhác thấy khuôn mặt tuấn mỹ của gã đàn ông áo đen càng ngày càng thâm hiểm tà ác tới kinh sợ, Lâm Nhã Thần lập tức cắt ngang lời đệ đệ : “Minh Thần! Đừng để ý tới nó!” Đỡ cơ thể yếu ớt của “mĩ nhân” thẳng dậy : “Nhã Hiên, theo ca ca về!”
      “Đệ tha cho ả ta! Minh Thần ca ca! Đệ tuyệt đối buông tha cho ả ta!!!!”
      Nhìn bóng dáng hai kẻ dìu dắt nhau dần xa khuất, đôi mắt xanh lam đen kịt liền liếc sang áo hồng nằm mái hiên : “Bé con, xem chưa hả?”
      “Ha ha! Cũng tạm!” Quan hệ mờ ám đủ làm trời long đất lở của hai người họ, thiết nghĩ, ta nên đả động tới tốt hơn : “Tứ vương gia quả nhiên là có ma lực bất phàm, trai đều “xơi” tận!”
      “Vừa nãy nàng nghe thấy rồi đó, ta và Nhã Hiên có gì cả!”
      “Ờ!” Ôm Tiểu Bạch Thái nhảy xuống hành lang, ta chẳng thèm để ý tới , quay người, bỏ luôn.
      “Vì nàng, ta giải tán hết đám đàn bà con trong vương phủ!”
      “Ờ!” Mĩ nhân là của ngươi, xử lí thế nào cũng là việc của ngươi!
      “Ta cũng có thể như ! Cả đời chỉ mình nàng!”
      “Ờ!” Hồ ly là hồ ly, ngươi là ngươi, ai ai cũng đều bình đẳng, ai ai cũng có tự do riêng!
      “Nàng cảm động sao?”
      “……..” Thừa lời!
      “Bé con! Rốt cuộc trong lòng nàng có ta ?”
      “………” Ngáp cái to.
      “Đáng chết! Bổn vương hỏi nghiêm túc, nàng dám ngáp đáp lại!”
      “…….” Trợn mắt với , đây là phản ứng sinh lí vô cùng tự nhiên, chưa bao giờ thấy hay sao?
      “Lời của ta vẫn chưa hết, nàng dám bỏ như vậy hả?”
      “….” Buồn ngủ về phòng nằm, lẽ nào, lại thừa hơi đứng ở đây nghe ngươi sủa linh tinh?
      “Nha Nha! Mệt rồi phải ?” màng tới ánh mắt bốc hỏa song hiểm sắp bạo trào vì đố kị của mỗ Lang, hồ ly áo trắng từ trời nhàng đáp xuống, dịu dàng ôm ta vào lòng : “Để sư phụ bế Nha Nha về ngủ nhé!”
      “Ờ! Sư phụ đến rồi à!” Ngoan ngoãn vùi vào lòng , để mặc bế ta bay lên cao, trời đêm rực rỡ muôn vàn ánh đèn lung linh, cùng bay trong gió ngàn, ngắm khuôn mặt nho nhã dịu dàng đẹp như ngọc của , trước khi mi mắt nặng trĩu hạnh phúc nhắm lại, lòng ta dấy lên đợt sóng dạt dào, con hồ ly đó, đẹp trai quá đỗi, muốn thơm cái quá………..

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 27 : Tu tâm dưỡng tính!
      Hai ngày sau, đâu đâu khắp kinh thành cũng xôn xao bàn tán tin vô cùng sửng sốt bàng hoàng. Số là, Tứ vương gia phong lưu thành tính của Lang quốc đột nhiên tuyên bố giải tán hậu viện, hề do dự đuổi hết vô số giai nhân khuynh thành khuynh quốc ra khỏi vương phủ, nghe đồn phong phanh là, ngài tìm được hồng nhan tri kỉ, muốn vì Tứ vương phi luôn sùng bái trong lòng mà “thủ thân như ngọc”.


      Tin tức vừa lọt ra ngoài, như sấm chớp giữa trời quang, lan nhanh như điện xẹt, già trẻ trai ai ai cũng , quả là tin giật gân tự cổ chí kim chưa từng có trong lịch sử. Ngay tức khắc, khắp các thương gia tửu lầu, thậm chí là người qua lại đường, chỉ cần đụng thấy người quen, liền dừng lại hỏi câu : “Này! XXX! nghe thấy chuyện của Tứ vương gia chưa? Haiz! Những mĩ nhân kiều tuyệt sắc đó là đáng thương!”
      Chuyện kể rằng, sau bữa yến tiệc của hào gia, Tứ vương gia từ phủ thừa tướng quay trở về, liền lập tức triệu tập quản gia, thức thâu đêm tính toán sắp đặt, sao cho sáng sớm ngày hôm sau đám mĩ nhân kiều thướt tha phải khăn gói rời hết khỏi vương phủ, trước khi , mỗi giai nhân đều được nhận khoản tiền “trợ cấp gầy dựng gia đình” vô cùng hậu hĩnh, và cũng tuyên cáo sau này “trai khôn dựng vợ, lớn gả chồng”, “đường ai nấy còn can hệ gì tới nhau!
      Lệnh vừa truyền xuống, đám mĩ nhân trong hậu viện, ngoài kỳ vọng, khóc lên ngất xuống, thống thiết thảm thương, gì mà, sống là người của vương gia, chết làm ma của vương phủ, tình, vô cùng thê thảm bi ai, khiến người nghe đau đớn thương tâm, người thấy xúc động rưng rưng nước mắt!
      Có điều, Lang vương gia vốn quá quen với cảnh tranh quyền tước vị thảm khốc trong triều đình cũng nhìn chán cảnh thây chất thành đống ngoài sa trường, tay áo liền phất mạnh, khuôn mặt tuấn tú mị thoáng sa sầm, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo nheo lại, khóe miệng quyến rũ khẽ nhếch lên cười tàn nhẫn, chịu hả? Hừ! muốn trước hết tự hủy hoại dung nhan mỹ miều của mình, sau đó đâm mù đôi mắt câu hồn đoạt phách, rồi dùng thuốc độc khiến cho giọng êm ả thánh thót vĩnh viễn thể cất lên, cuối cùng, ngày cũng như đêm phải ở yên trong căn phòng lạnh lẽo, được phép ló mặt ra ngoài, kẻo khiến Tứ vương phi sau này về phủ vô tình nhìn thấy mà kinh hãi khiếp đảm!!!


      Lời vừa dứt, đám giai nhân thanh lệ đó liền khủng hoảng tranh nhau xô đẩy chạy ra khỏi cửa, cuống cuồng hấp tấp gói ghém mọi vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, ngoan ngoãn lĩnh khoản tiền “phụ cấp thôi việc”, sau đó lũ lượt ngồi những chiếc xe ngựa đen sì sì, trong buổi sớm mai mịt mùng sương khói, nối đuôi nhau làm thành vệt đen kìn kịt………..
      Nhìn hậu viện vắng hiu quạnh hắt bóng người, lòng Lang Minh Thần chỉ cảm thấy khoan khoái nhõm muôn phần, về sau, nơi này còn oanh oanh yến yến nườm nượp lại, cũng còn những thanh lả lướt khúc khích cười đùa nữa, cả vương phủ rộng lớn, chỉ có nữ chủ nhân duy nhất, chính là nha đầu mũm mĩm tinh nghịch đó! Đợi đến khi nàng bước chân về phủ, ban ngày giải quyết chính , còn buổi tối về quây quần ôm ấp bên Nha Nha dễ thương, rồi sau đó, hạ sinh mấy bé tiểu Nha Nha – tiểu Minh Thần tròn tròn mũm mĩm đáng , cùng nàng ân ân ái ái đến bạc đầu răng long………
      Khi tin tức chính xác được truyền , việc làm ăn buôn bán của tiệm trang sức, tiệm phấn son, tiệm quần áo đều trượt dốc phanh; chốn thanh lâu vốn luôn nhộn nhịp hoa khôi áo hồng áo xanh lả lướt, nay vì tâm trạng chán chường mà treo biển “ tiếp khách”; danh yên thục nữ, khuê tú đại gia, bích ngọc tiểu gia, hẹn mà cũng đồng loạt đổ bệnh, cả ngày chỉ ngồi trong phòng than ngắn thở dài, tiếc hoa thương nguyệt, dùng nước mắt để gột rửa nỗi sầu, cứ như vậy, khiến cho thân sinh phụ mẫu lo lắng mất ăn mất ngủ, càng khiến cho danh y lớn trong thành phải tất bật thao thức ngày đêm!!
      Nghịch nỗi là, thanh niên trai tráng trong kinh thành lại tưng bừng phấn khởi như mở hội, nếu tứ vương gia là “hoa thơm có chủ”, vậy , tỷ lệ thành công lập thê nạp thiếp khuynh quốc khuynh thành của bọn họ tự nhiên tăng nhanh vòn vọt!!
      Trái tim Tứ vương gia có chủ? Đời này kiếp này trừ nàng ra lấy ai cả?


      Vậy, “nàng” ở đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại có thể khiến cho trái tim sắt đá của tuyệt đại mĩ nam ngày ngày lăn lộn ngả ngướn trong lòng giai nhân phải tan chảy quỵ lụy, nguyện đời đời kiếp kiếp chỉ mình “nàng”???
      Tiếc là, Tứ vương gia hoàn toàn hé lộ về danh tính của “nàng” ấy câu nào! Cho dù là người chuyên buôn tin bán tức, nắm bắt thời thế cực nhạy chăng nữa cũng tài nào mà tra ra cho nổi!
      Nhưng, đám dân chúng chuyên túm năm tụm bảy ngồi lê đôi mách trong kinh thành nào có chịu chùn bước………nếu như Tứ vương gia từ phủ thừa tướng về mới “tu tâm dưỡng tính”, vậy , người này, ắt hẳn phải sống trong phủ thừa tướng……..nhưng mà…….là Lâm đại tiểu thư xinh như hoa như ngọc……hay là Lâm nhị tiểu thư thanh tú diễm lệ đây?….Hoặc cũng có thể là……. nha hoàn tên tuổi của phủ nhà họ Lâm cũng nên……..
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :