1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 19 : Hình phạt thê thảm
      “May là sư phụ tới kịp!” Ta nịnh nọt vươn tay quấn lấy gã đàn ông mặt đương lạnh như tiền, đôi mắt to tròn chớp chớp ra chiều vô cùng ngưỡng mộ, tôn sùng : “Sư phụ vẫn là lợi hại nhất!”
      “Nha Nha! Nàng xem, sư phụ phải trừng phạt nàng như thế nào mới chừa đây?”
      Khuôn mặt tuấn mỹ tới thể hình dung nổi của Cổ Nguyệt Lan bỗng biến thâm hiểm, tà ác, đôi mắt lạnh băng lóe lên ánh sáng xanh ngắt của ngọc bích, lãnh khốc vô cùng tận, toàn thân phát ra hơi thở nam tính vô cùng khiêu gợi. Mái tóc dài rủ xuống hai vai phiêu phiêu bay trong gió, vẻ ưu nhã thường ngày đột nhiên biến thành lãnh liệt khốc hàn đầy vẻ càn rỡ…..
      “Liên can gì tới ta!” Vẫn chưa kịp an ủi trái tim bị mỗ Hồ quở mắng, ta tức ách nhìn .
      “Ta là người bị hại mà, hơn nữa, lúc đó nhiều người như vậy, ai mà liệu được lại nhìn thấy ta, càng huống hồ, bị bắt , đâu có phải là lỗi của ta!”
      “Nha Nha! Hôm nay sư phụ khiến nàng “khắc cốt ghi tâm” hậu quả dám khiêu khích gã đàn ông khác!” Lời vừa dứt, ta liền bị ôm gọn vào lòng, quay người, bay về hướng còn hoang vu heo hút hơn……
      “Đừng! Đừng! Hức! Cha mẹ vẫn đợi chúng ta về ăn trưa mà!” Hồ ly thối tha! Ta biết công phu của ngươi là thiên hạ vô địch, nhưng cũng cần phải bay cao như vậy: “A! Cao quá! Sư phụ! Chậm lại chút được ? Trái tim bé của đồ nhi chịu nổi đâu!”
      “Còn động đậy nữa sư phụ “muốn” nàng cây đó!!!”
      “Đừng! Ta muốn! Lúc nãy phải cưỡng ép ta sao? Hức! Ngươi dối!”
      “Tiểu nha đầu! Biết ngay là “mồm năm miệng mười” bủa vây công kích! Có điều, việc ngày hôm nay, ta quyết dung tha cho nàng!”
      “A! Ngươi muốn làm gì? Hức! Ta muốn! Ta với Dược Vương cha hủy bỏ hôn ước!”
      “Nàng cái gì? Nha Nha! Vừa nãy nàng cái gì? Nàng muốn lật lọng sao?”


      có gì! Sư phụ! Con gì cả! Là người nghe nhầm rồi!”
      “Hừ! Đừng có hòng ta tha cho nàng!”
      “Hu! Sư phụ tuổi tác cao niên, sức cũng có hạn, nên ngày đêm mài lực như vậy! Đồ nhi cũng chỉ muốn tốt cho người mà thôi!”
      “Ửm? Xem ra sư phụ nên ém nhẹm năng lực của bản thân! Vậy, hôm nay để Nha Nha thể nghiệm tiềm năng của sư phụ, có được ?”
      “Hức! cần! cần! Sư phụ mới có 23 tuổi! Con biết mà! Sư phụ cần phải lấy con ra làm vật thí nghiệm đâu!”
      “Bé con tinh quái, “liệu gió chống thuyền”! Nên tiết kiệm sức lực lát nữa ứng phó với sư phụ tốt hơn!”
      “A! Ta muốn! Ta muốn!”


      muốn cũng phải làm!”
      “Ngươi muốn cưỡng bức ta?”
      “Nha Nha! cần cưỡng bức, nàng cũng chủ động lao vào lòng ta!”
      “A! Đây là nơi nào? Hức! Ta muốn ở đây! Hu! Ta muốn “làm” ở mép vực sâu thăm thẳm này!”
      “Nếu như vậy, nàng biết hối cải!” Lạnh lùng buông câu, lời ra mang theo vài phần lãnh liệt và tàn khốc : “! chạm vào những đâu rồi?”
      “Ngươi cởi áo của ta ra làm gì?” Mắt đỏ hoe, chân bị đặt mỏm đá sát mép vực, giờ ta run tới mức còn sức để đứng vững nữa rồi, chỉ còn nước dính chặt lấy : “Nơi này gió lộng, đồ nhi bị cảm lạnh mất!”
      cần lo lắng! lát thôi, sư phụ khiến Nha Nha cảm thấy nóng rạo rực!”
      “Hức! muốn! Ngộ nhỡ rơi xuống làm sao?”
      “Thế hai ta thử luôn bây giờ được ?”
      được! A! Sao ngươi lại cắn ta?” định mở miệng ra phản bác, hề báo trước, đột nhiên cắn lên nụ hoa hồng bé xinh, khiến cơ thể ta thoáng rùng mình.
      “…….Rất mềm……..rất thơm……..rất đẹp……..” Cổ Nguyệt Lan líu ríu giọng khàn khàn, trăn trở mút liếm nơi mẫn cảm, vùng phong doanh đẹp đẽ trước mắt khiến dục vọng của càng khuếch trương…….
      “Ư…… Đừng cắn nữa……..A! Ta sắp rớt xuống rồi! Mau ôm chặt lấy ta! Hức! May quá! Ta muốn thịt nát xương tan!!!”
      “Nha Nha! Chuẩn bị xong chưa?” Ngón tay thon dài lướt qua vùng đùi non mịn, nhàng vuốt ve.
      “Đừng!” Đôi mắt mơ màng, ta thể kiềm nổi mà nhìn , cựa quậy cơ thể, muốn né tránh đầu ngón tay ý đồ len lỏi vào thâm cốc của ta.


      “Đừng động đậy!” Giọng vỗ về vang lên bên tai, Cổ Nguyệt Lan thở dốc, lọn tóc đen dài mượt mà rủ xuống bầu ngực trắng sữa, quần áo người bị gió thổi lất phất, chạm lướt qua làn da mẫn cảm của ta, đôi mắt xanh ngọc bích nhìn ta đầy mê đắm thâm tình……
      “Hồ ly!” Dưới ánh nắng, vô cùng đẹp đẽ câu hồn, bị mĩ sắc làm cho mụ mị, ta nhịn nổi từ từ ngước mắt, cầm lòng đặng, đưa đầu lưỡi ra, đầy cám dỗ, khẽ liếm bờ môi quyến rũ của .
      “Quả dưa tròn! Nàng hối hận đó!” Lưỡi “” môi kết thúc, kéo theo thân hình khẽ run rẩy, giống như là bị phật đứt dây cung, vội vàng biến mãnh liệt người ta, ngón tay thon dài luồn vào u cốc khô hạn, lúc đầu nhàng sau đột ngột biến mạnh mẽ, sục sạo khắp nơi, đôi mắt xanh ngọc tà mị dán chặt vào mĩ nhân kiều, bao hàm dục vọng lia quét lại cơ thể trần trụi.
      “A! Đau!” Ta thốt lên, nhưng cũng biết bản thân cầu xin điều gì, chỉ là cơ thể nóng ran khiến ta chịu nổi!!!
      “Đừng sợ…….Chỉ lát nữa là xong!” căng người, cúi đầu, hôn tới tấp lên cơ thể mềm mại, nụ hôn lành lạnh, nhưng lại mang theo cảm giác đê mê, ngây ngất.
      “Hức!” Khẽ nấc lên, cảm giác ngón tay gia tăng tốc độ, hai mắt mơ màng nhạt nhòa, ta chỉ có thể víu chặt lấy .
      “Nha Nha!” Vội bắt lấy đôi chân mũm mĩm, giang rộng, vắt lên hai eo săn chắc còn nguyên lớp áo trăng ngà, sau đó, áo quần cũng kịp cởi, chỉ vén vạt áo phía dưới lên, cả thân hình to lớn khẽ sà xuống, vẫn chưa đợi ta chuẩn bị xong, thẳng eo, đâm mạnh về phía ta : “Ư……..Chặt quá……….Lơi lỏng chút…….”
      “Hức! chút!” hay lắm! Bên cạnh là vực cao vạn trượng, bảo ta có thể lơi lỏng được ? Lời chưa kịp buông, liền bắt đầu công kích trong cơ thể ta, động tác mãnh liệt như muốn hủy nát bên trong vậy, dần dần, lí trí của ta bắt đầu mê loạn, cơ thể bị ghìm chặt cứng, ta chỉ có thể rên rỉ, ngừng van lơn : “Hức………..đủ rồi……..”


      Hết lần này tới lần khác nài nỉ van xin, mái tóc dài rủ xuống đất, cơ thể vô lực khẽ co giật, còn gã đàn ông ra ra vào vào bên ngó lơ mọi lời cầu khẩn, đôi mắt xanh lục luôn mang theo vẻ tuyệt mĩ tà mị cùng dịu dàng muôn phần, gập ghềnh ôm ta cùng lắc lư, mỗi lần, lại xoáy vào nơi sâu nhất…..
      “Nhẫn nại chút, chút là được!” Khẽ an ủi vỗ về, động tác của Cổ Nguyệt Lan vẫn hề ngơi nghỉ, hết vào lại ra, thậm chí tốc độ ngày càng gia tăng mãnh liệt……..
      “Xin ngươi đó…….Hức……..Ta chịu nổi rồi……Tha………A……..Tha cho ta…….”
      “Sắp xong rồi! Nhẫn nại chút thôi!” Say đắm hôn lên đôi môi ngừng thở hắt yếu ớt, Cổ Nguyệt Lan càng gia tăng tốc độ động tác dưới thân……..
      Khi ta bị sóc cho tới gần hôn mê bất tỉnh, lờ mờ mở đôi mắt mơ màng cay cay ra trời xế bóng, hoàng hôn buông xuống rồi! Con hồ ly chết giẫm, quả nhiên là cầm thú sung mãnh đáng căm hờn!
      “Nha Nha…” tiếng rên rỉ nhàn nhã từ trong miệng của mĩ nam mắt xanh bay ra. Đôi mắt phượng vốn hẹp dài, lúc này lóe lên tia sáng mãn nguyện đầy dịu dàng : “Sau này, còn dám khiêu khích gã đàn ông khác nữa ?”
      “Hức…….. dám nữa rồi……..”

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 20 : Họ hàng thân thích chốn kinh thành
      “Con ! Con sao chứ?” Khi mỗ Hồ bế ta tới chỗ cha mẹ hội hợp, mẫu thânmĩ nhân liền lo lắng hỏi han.
      “Đại Đại! Nàng đừng lo! Có tướng công của nó bảo hộ, nha đầu đó có chuyện gì đâu!” Hằn học trợn mắt biểu thị trách móc ta khiến ái thê của ổng lo âu ngớt, Dược Vương cha giọng an ủi mẹ mĩ nhân nước mắt lưng tròng.
      “Mẫu thân! Con sao!” Cơ thể mềm nhũn rã rời vô lực của ta chỉ có thể ngoan ngoãn ôm Tiểu Bạch Thái, nằm trong lòng Cổ Nguyệt Lan. Haiz! Cho dù có cam tâm tình nguyện hay ủy khuất chăng nữa, cũng chỉ có thể nuốt nó xuống bụng mà thôi!


      có việc gì tốt quá! Vị Lang vương gia đó, Nha Nha lần sau nên tránh càng xa càng tốt!” Thiên chức làm mẹ khiến Lâm Đại Đại kiềm nổi mà căn dặn : “Nguyệt công tử là người vừa chu đáo vừa ân cần, con phải quý trọng tướng công của mình, biết ?”
      “Ha ha ! Mẫu thân chí phải!” Ai oán lườm lườm mỗ nam bề ngoài chính nhân quân tử, dung mạo như ngọc sao, tính cách nho nhã dịu dàng sao, thực chất bên trong cũng chỉ là gã đàn ông độc tài quân phiệt chuyên chế mà thôi.
      “Nhạc mẫu quá khen rồi!” Đôi mắt xanh lục tràn ngập tinh quang, Cổ Nguyệt Lan nhìn ta đầy thâm tình ý vị: “Con đối xử với Nha Nha tốt!”
      “……….” Luồng mắt tràn ngập hàn quang đối chọi với ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc của mỗ Hồ, ta thầm cầu khấn, hồ ly sư phụ, cần phải đối xử với ta tốt quá, Nha Nha ta chịu xiết đâu!!!!
      “Nha Nha! Lát nữa gặp ông ngoại, phải cư xử nhã nhặn, nghe ?” Nhớ đến tính cách nghiêm khắc cứng ngắc tới bảo thủ của cha mình, Lâm Đại Đại lo lắng quay sang với tướng công ở bên cạnh : “Cha dẫu sao cũng là trưởng bối, cho dù có bị thuyết giáo, tướng công cũng phải nhẫn nhịn người chút!”
      “Ừ!” Dầu rằng ông bố vợ trong dĩ vãng từng cầm gậy đuổi đánh đôi uyên ương lên bờ xuống ruộng, khiến cho đường tình duyên của cả hai long đong lận đận nhưng vì muốn ái thê của mình phải khó xử giữa hai bên, Dược Vương chỉ còn nước làm kẻ ba phải mà thôi!
      Nhìn ông già đẹp lão luôn coi ai ra gì, nghênh ngang kiêu ngạo, giờ chường ra cái vẻ mặt héo hon đáng thương vạn phần, ta thầm vui sướng trong lòng, bịt miệng, ngớt cười rúc rích trong lòng Cổ hồ ly.
      “Con ngoan của ta khỏe sao? Có cần cha kê cho con ít thuốc bổ ?”


      cần đâu ạ! Thân thể gân cốt của con vô cùng dẻo dai, khỏe mạnh! cần cha lao tâm đâu ạ!”
      “Hừ! hề hấn gì, trước mặt là nhà của ông ngoại, ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì nữa! Còn mau xuống cho ta!”
      Ông già thối tha! Coi như ông cao tay, ta nhất quyết để ông coi thường! Hất bàn tay định đưa ra đỡ ta của Cổ hồ, phớt lờ ánh mắt lo lắng của mẫu thân mĩ nhân, dưới cái cười châm chọc của ông bố bất lương, ta nỗ lực đứng thẳng người, chịu đựng toàn thân rã rời, ôm người bạn thân thiết vào sinh ra tử, Tiểu Bạch Thái, hiên ngang khí thế nhắm thẳng hướng cánh cổng sơn đỏ trước mặt soải bước……..Ông ngoại bà ngoại dấu, cháu Nha Nha tới thăm ông bà nè……
      “Thỉnh an nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân!” Nhìn ông bố vợ tuy khoan khoái trong lòng, nhưng mặt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, vô biểu cảm ngồi ghế, Dược Vương cúi đầu khom lưng chắp hai tay chào hỏi!
      “Hừ!” Vẻ mặt vốn bảo thủ cố chấp của ông ngoại thừa tướng càng thêm mây đen vần vũ, hừ lạnh tiếng xong liền bị bà ngoại phúc hậu ngồi bên đạp mạnh cái, nhìn thấy sắc mặt bà ngoại vui, lúc này mới ngậm bồ hòn làm ngọt buông câu : “Đến rồi đấy à?”
      “Dạ! Cha! Mẫu thân!” Mẫu thân mĩ nhân kéo ta về bên cạnh, sau đó đẩy ta tới trước mặt hai vị trưởng bối : “Đây là Nha Nha ạ!”
      “Hừ! Sinh mỗi đứa con cũng biết cách đổi cho nó cái tên dễ nghe chút!”
      “Dạ, cha phải ạ! Là con tốt! Nha Nha! Nào! Mau chào ông ngoạI, bà ngoại !”


      “Ông ngoại, bà ngoại! Nha Nha thỉnh an ông ngoại, bà ngoại!” Ta ra vẻ thục nữ, dịu dàng hành lễ, với thói quen thường xuyên giao tiếp với nhân vật có máu mặt, cho nên chút việc cỏn con này đối với ta mà , dễ như trở bàn tay!
      “Ừ! Mau lại đây để bà ngoại mẫu ngắm con nào! Nha Nha sắp mười bốn rồi nhỉ?” Ân cần vỗ vỗ tay ta, khuôn mặt đôn hậu vết nhăn của bà ngoại ngập tràn niềm vui.
      “Dạ! Đúng ạ!”
      “Có biết chữ ?”
      “Dạ! Lúc con có học qua mấy quyển sách, cũng biết dăm ba chữ ạ!”
      “Có biết gảy đàn ?”
      “Dạ! Con biết gảy mấy tiểu khúc đơn giản!”
      “Chơi cờ sao?”
      “Cũng có gì khó khăn ạ!”
      “Nữ công gia chánh sao?”
      “Cũng tạm ạ!”
      Phớt lờ tất tần tật cái cười xấu xa của mỗ Hồ, ý cười khổ bất lực của mẫu thân mĩ nhân cùng nét cười gian của ông bố bất lương, ta mặt đỏ tim đập trả lời trôi chảy mọi câu hỏi của bà ngoại, thỉnh thoảng lại lấy bàn tay xinh bịt miệng nén cười! Hừ! Để tạo ấn tượng tốt cho ông bà ngoại, Vương Nha Nha ta dù trả bất cứ giá nào cũng thèm đếm xỉa tới!
      “Ừ! Khá lắm! Khá lắm! Trắng trắng tròn tròn, vừa nhìn là biết có tướng vượng phu ích tử* ! Lại còn tinh thông cầm kì thi họa, xem ra, Nhã Thần của chúng ta có phúc phận rồi! Ha ha! xem có đúng , ông nhà nó?”
      Vượng phu ích tử : Chồng giàu sang, con cái hiếu thảo.
      “Ừ! Phu nhân đúng! Đúng là khá lắm! Thông hiểu lý lẽ, tri thư đạt lễ, rất có phong thái của Đại Đại hồi !”
      “Mẹ vui rồi! Nhã Thần tuổi tài cao, sớm giành được chức trạng nguyên, giờ là đại học sỹ của Hàn Lâm Viện, Nha Nha sao có thể xứng được với thằng bé đây?”
      “Ờ! Đại Đại, mau cho mẹ nghe, sao lại như thế?”
      “Việc này! Thực ra…….” Mẫu thân mĩ nhân lập tức ghé sát vào tai bà ngoại phúc hậu, thầm vài câu, vừa vừa đưa mắt đầy vẻ ám chỉ, nhìn về phía ta và bạch y hồ ly bên cạnh!


      “……….” Nghe xong, sắc mặt bà ngoại từ nắng chuyển sang râm, từ râm chuyển sang mây đen vần vũ, cuối cùng nhìn sang kẻ luôn cư xử đúng mực, dung mạo tuấn, đẹp như quan ngọc*, mày kiếm mắt sáng đứng cạnh ta : “Vị này là giang hồ đệ nhất công tử, Nguyệt công tử phải ?”
      Quan ngọc* : Viên ngọc đính mão vua, thường là ngọc báu quý hiếm.

      “Tại hạ Cổ Nguyệt Lan, tham kiến tướng gia và phu nhân!”
      “Ừ!” Cử chỉ nho nhã lễ phép, khóe miệng cong thành đường cánh cung hoàn hảo, dịu dàng ôn hòa, đôi mắt sáng ngời xanh ngọc bích đẹp đẽ vô cùng, khiến cho Lâm thừa tướng luôn cầu chặt chẽ sát sao cũng phải mỉm cười tán thưởng : “Công tử chính là sư phụ của Nha Nha nhà chúng ta?”
      “Dạ phải!”
      “Tốt lắm! Có công tử chỉ bảo, bổn tướng cũng cảm thấy yên tâm!”
      “Nha Nha là đồ đệ của tại hạ! Việc này là nên mà!” Nghe ra ý tứ trong lời của , ta bất lực trợn cái, hồ ly, công phu lừa gạt của ngươi, so với ta, quả nhiên là cao hơn cấp!
      “Ừ! Đại Đại cũng mệt rồi, mau lui về nghỉ ngơi trước ! Bữa tối hãy ra chào hỏi các huynh trưởng và tẩu tẩu của con!”
      “Dạ! Mẫu thân!”
      Hàn huyên hồi, dưới sắp đặt của ông ngoại thừa tướng, ta và mẹ được sắp xếp ngủ ở dãy phòng phía Đông, ông già bất lương và Cổ hồ giảo quyệt được sắp xếp ngủ ở dãy phòng phía Tây. Nhìn bộ dạng như sắp phát khùng của ông già, ta cảm thán câu! Gừng! Càng già càng cay!
      Nhân lúc mẫu thân mĩ nhân nghỉ ngơi, ta nhàm chán vạn phần, vừa dẫn Tiểu Bạch Thái dạo chơi vừa thưởng thức cảnh sắc trong phủ viện, chỉ nhìn thấy giữa chái nhà phía Đông, mờ mờ ảo ảo ra rừng hoa đào, nửa trắng nửa hồng, kéo dài xuyên suốt dọc các mái hiên, đẹp đẽ muôn phần, bất giác bước lại gần, bên cạnh rừng hoa đào là khe suối trong veo, chảy róc rách, gió thổi qua, từng cánh hoa đào rơi xuống mặt nước, từng đốm trắng đốm hồng nương theo dòng lềnh bềnh trôi, chỉ thoáng, thấy tăm tích.
      Tiếng sáo du dương truyền tới, nhìn ngó bốn xung quanh, chỉ nhìn thấy nam tử áo xanh, tay cầm tử ngọc tiêu, đứng giữa rừng đào, khôi ngô xuất chúng, hào hoa phong nhã tới bức người, bên cạnh là nữ tử bận y phục màu tím, dung mạo như hoa, thanh nhã gì sánh được, say đắm nhìn nam tử đứng kề bên, hai hàng chân mày lá liễu chốc chốc nhíu lại, ánh mắt đong đưa, ngượng ngùng e thẹn. Ta ôm lấy Tiểu Bạch Thái trốn dưới gốc cây đào, quang minh chính đại vểnh tai lên nghe trộm!
      “Nhã Thần biểu huynh! Nghe con của huynh tới rồi!” Bàn tay mềm mại khẽ xòe ra đón lấy cánh hoa chao liệng rơi xuống, lời mang theo ý ai oán sâu sắc cùng cam tâm vô bờ.
      “Vậy sao? Yên Nhiên biểu muội! Đừng lo lắng, biểu huynh lấy muội ấy đâu!” Trìu mến khẽ nắm lấy bàn tay nhắn của mĩ nhân, Lâm Nhã Thần an ủi : “Yên Nhiên, tâm ý của muội, tình cảm của muội, huynh luôn ghi tạc trong lòng, huynh bao giờ phụ muội!”


      “Tuy hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình, có điều……..” Mĩ nhân cảm thán câu : “Muội ấy là thê tử được hứa hôn từ khi còn trong bụng của biểu huynh, muội là người đến sau, sao có thể bì được!” xong, mắt rưng rưng nhìn nam tử thanh tuấn bên cạnh : “Biểu huynh! Yên Nhiên trách biểu huynh đâu!” Mái đầu lấp lánh ánh ngọc khẽ nghiêng, yếu ớt vô lực dựa vào lòng nam tử.
      “Muội ấy chỉ là người chưa từng gặp mặt, sao có thể bì được với tình nghĩa mười mấy năm của hai ta?” nhàng vỗ về giai nhân trong lòng, nét mặt Lâm Nhã Thần ngập tràn thương xót cùng nhu tình.
      “Biểu huynh! Huynh tốt với Yên Nhiên!” Với kỹ xảo điêu luyện giả bộ khóc rấm rứt trong lòng nam tử, khóe miệng Hồ Yên Nhiên khẽ nhếch lên ý cười đắc chí.
      Ôm Tiểu Bạch Thái trong lòng trốn sau gốc cây, lời của hai người họ chữ lọt đều rủ nhau hết vào tai ta. Hồ Yên Nhiên tuy là người có tâm kế, nhưng, vẫn xứng danh tuyệt đại mĩ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, còn biểu huynh Lâm Nhã Thần của ta, tuy có chút bảo thủ, nhưng cũng là tài tử phong lưu phóng khoáng vang danh thiên hạ. Nếu tài tử biểu huynh thích ta, còn tuyệt đại mĩ nhân lại muốn bám chặt lấy buông, Vương Nha Nha ta đương nhiên làm gậy thọc bánh xe rồi!
      “Tiểu nha đầu! Xem thỏa thích chưa?” thân ảnh áo trắng vút bay vào giữa rừng đào, đường đường chính chính đáp xuống cạnh ta!
      “Ừ! tệ! tệ! Lang tài nữ mạo! Chính xác là trời sinh cặp! Đặc biệt là biểu huynh Lâm Nhã Thần của ta, những tài hoa sóng dậy lại còn tình thâm ý trọng~~~ Ngươi mau xem, mau xem kìa! Biểu cảm đó mới dịu dàng làm sao! Wa~~~ Lãng mạn quá ~~~~”
      “Ồ? như vậy, Nha Nha cảm thấy Nhã Thần biểu huynh của nàng còn phong nhã tuấn dật, dịu dàng ân cần hơn sư phụ nhà mình sao?”
      “Ha ha! Ai vậy? Sư phụ tuyệt đối mạnh hơn cả huynh ấy!”
      “Hừ! Nhớ kỹ! Đừng câu dẫn gã Lâm Nhã Thần đó!”
      “Ngươi xem Vương Nha Nha ta là hạng người gì? Ta thèm làm kẻ thứ ba!”
      “Tốt nhất là như thế! Bụng đói rồi phải ?”
      “Ừm!”
      thôi!”
      “Ờ!”
      Nhân lúc ta quay người, đôi mắt phượng hẹp dài của Cổ Nguyệt Lan quét về phía đôi tình nhân ôm ấp giữa rừng đào, khóe môi khẽ nhếch, cười rạng rỡ như ánh ban mai, song lại quái gở như ma quỷ, tên Lâm Nhã Thần đó, tuyệt đối phải là nhân vật tầm thường!

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 20 : Họ hàng thân thích chốn kinh thành
      “Con ! Con sao chứ?” Khi mỗ Hồ bế ta tới chỗ cha mẹ hội hợp, mẫu thânmĩ nhân liền lo lắng hỏi han.
      “Đại Đại! Nàng đừng lo! Có tướng công của nó bảo hộ, nha đầu đó có chuyện gì đâu!” Hằn học trợn mắt biểu thị trách móc ta khiến ái thê của ổng lo âu ngớt, Dược Vương cha giọng an ủi mẹ mĩ nhân nước mắt lưng tròng.
      “Mẫu thân! Con sao!” Cơ thể mềm nhũn rã rời vô lực của ta chỉ có thể ngoan ngoãn ôm Tiểu Bạch Thái, nằm trong lòng Cổ Nguyệt Lan. Haiz! Cho dù có cam tâm tình nguyện hay ủy khuất chăng nữa, cũng chỉ có thể nuốt nó xuống bụng mà thôi!


      có việc gì tốt quá! Vị Lang vương gia đó, Nha Nha lần sau nên tránh càng xa càng tốt!” Thiên chức làm mẹ khiến Lâm Đại Đại kiềm nổi mà căn dặn : “Nguyệt công tử là người vừa chu đáo vừa ân cần, con phải quý trọng tướng công của mình, biết ?”
      “Ha ha ! Mẫu thân chí phải!” Ai oán lườm lườm mỗ nam bề ngoài chính nhân quân tử, dung mạo như ngọc sao, tính cách nho nhã dịu dàng sao, thực chất bên trong cũng chỉ là gã đàn ông độc tài quân phiệt chuyên chế mà thôi.
      “Nhạc mẫu quá khen rồi!” Đôi mắt xanh lục tràn ngập tinh quang, Cổ Nguyệt Lan nhìn ta đầy thâm tình ý vị: “Con đối xử với Nha Nha tốt!”
      “……….” Luồng mắt tràn ngập hàn quang đối chọi với ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc của mỗ Hồ, ta thầm cầu khấn, hồ ly sư phụ, cần phải đối xử với ta tốt quá, Nha Nha ta chịu xiết đâu!!!!
      “Nha Nha! Lát nữa gặp ông ngoại, phải cư xử nhã nhặn, nghe ?” Nhớ đến tính cách nghiêm khắc cứng ngắc tới bảo thủ của cha mình, Lâm Đại Đại lo lắng quay sang với tướng công ở bên cạnh : “Cha dẫu sao cũng là trưởng bối, cho dù có bị thuyết giáo, tướng công cũng phải nhẫn nhịn người chút!”
      “Ừ!” Dầu rằng ông bố vợ trong dĩ vãng từng cầm gậy đuổi đánh đôi uyên ương lên bờ xuống ruộng, khiến cho đường tình duyên của cả hai long đong lận đận nhưng vì muốn ái thê của mình phải khó xử giữa hai bên, Dược Vương chỉ còn nước làm kẻ ba phải mà thôi!
      Nhìn ông già đẹp lão luôn coi ai ra gì, nghênh ngang kiêu ngạo, giờ chường ra cái vẻ mặt héo hon đáng thương vạn phần, ta thầm vui sướng trong lòng, bịt miệng, ngớt cười rúc rích trong lòng Cổ hồ ly.
      “Con ngoan của ta khỏe sao? Có cần cha kê cho con ít thuốc bổ ?”


      cần đâu ạ! Thân thể gân cốt của con vô cùng dẻo dai, khỏe mạnh! cần cha lao tâm đâu ạ!”
      “Hừ! hề hấn gì, trước mặt là nhà của ông ngoại, ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì nữa! Còn mau xuống cho ta!”
      Ông già thối tha! Coi như ông cao tay, ta nhất quyết để ông coi thường! Hất bàn tay định đưa ra đỡ ta của Cổ hồ, phớt lờ ánh mắt lo lắng của mẫu thân mĩ nhân, dưới cái cười châm chọc của ông bố bất lương, ta nỗ lực đứng thẳng người, chịu đựng toàn thân rã rời, ôm người bạn thân thiết vào sinh ra tử, Tiểu Bạch Thái, hiên ngang khí thế nhắm thẳng hướng cánh cổng sơn đỏ trước mặt soải bước……..Ông ngoại bà ngoại dấu, cháu Nha Nha tới thăm ông bà nè……
      “Thỉnh an nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân!” Nhìn ông bố vợ tuy khoan khoái trong lòng, nhưng mặt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, vô biểu cảm ngồi ghế, Dược Vương cúi đầu khom lưng chắp hai tay chào hỏi!
      “Hừ!” Vẻ mặt vốn bảo thủ cố chấp của ông ngoại thừa tướng càng thêm mây đen vần vũ, hừ lạnh tiếng xong liền bị bà ngoại phúc hậu ngồi bên đạp mạnh cái, nhìn thấy sắc mặt bà ngoại vui, lúc này mới ngậm bồ hòn làm ngọt buông câu : “Đến rồi đấy à?”
      “Dạ! Cha! Mẫu thân!” Mẫu thân mĩ nhân kéo ta về bên cạnh, sau đó đẩy ta tới trước mặt hai vị trưởng bối : “Đây là Nha Nha ạ!”
      “Hừ! Sinh mỗi đứa con cũng biết cách đổi cho nó cái tên dễ nghe chút!”
      “Dạ, cha phải ạ! Là con tốt! Nha Nha! Nào! Mau chào ông ngoạI, bà ngoại !”


      “Ông ngoại, bà ngoại! Nha Nha thỉnh an ông ngoại, bà ngoại!” Ta ra vẻ thục nữ, dịu dàng hành lễ, với thói quen thường xuyên giao tiếp với nhân vật có máu mặt, cho nên chút việc cỏn con này đối với ta mà , dễ như trở bàn tay!
      “Ừ! Mau lại đây để bà ngoại mẫu ngắm con nào! Nha Nha sắp mười bốn rồi nhỉ?” Ân cần vỗ vỗ tay ta, khuôn mặt đôn hậu vết nhăn của bà ngoại ngập tràn niềm vui.
      “Dạ! Đúng ạ!”
      “Có biết chữ ?”
      “Dạ! Lúc con có học qua mấy quyển sách, cũng biết dăm ba chữ ạ!”
      “Có biết gảy đàn ?”
      “Dạ! Con biết gảy mấy tiểu khúc đơn giản!”
      “Chơi cờ sao?”
      “Cũng có gì khó khăn ạ!”
      “Nữ công gia chánh sao?”
      “Cũng tạm ạ!”
      Phớt lờ tất tần tật cái cười xấu xa của mỗ Hồ, ý cười khổ bất lực của mẫu thân mĩ nhân cùng nét cười gian của ông bố bất lương, ta mặt đỏ tim đập trả lời trôi chảy mọi câu hỏi của bà ngoại, thỉnh thoảng lại lấy bàn tay xinh bịt miệng nén cười! Hừ! Để tạo ấn tượng tốt cho ông bà ngoại, Vương Nha Nha ta dù trả bất cứ giá nào cũng thèm đếm xỉa tới!
      “Ừ! Khá lắm! Khá lắm! Trắng trắng tròn tròn, vừa nhìn là biết có tướng vượng phu ích tử* ! Lại còn tinh thông cầm kì thi họa, xem ra, Nhã Thần của chúng ta có phúc phận rồi! Ha ha! xem có đúng , ông nhà nó?”
      Vượng phu ích tử : Chồng giàu sang, con cái hiếu thảo.
      “Ừ! Phu nhân đúng! Đúng là khá lắm! Thông hiểu lý lẽ, tri thư đạt lễ, rất có phong thái của Đại Đại hồi !”
      “Mẹ vui rồi! Nhã Thần tuổi tài cao, sớm giành được chức trạng nguyên, giờ là đại học sỹ của Hàn Lâm Viện, Nha Nha sao có thể xứng được với thằng bé đây?”
      “Ờ! Đại Đại, mau cho mẹ nghe, sao lại như thế?”
      “Việc này! Thực ra…….” Mẫu thân mĩ nhân lập tức ghé sát vào tai bà ngoại phúc hậu, thầm vài câu, vừa vừa đưa mắt đầy vẻ ám chỉ, nhìn về phía ta và bạch y hồ ly bên cạnh!


      “……….” Nghe xong, sắc mặt bà ngoại từ nắng chuyển sang râm, từ râm chuyển sang mây đen vần vũ, cuối cùng nhìn sang kẻ luôn cư xử đúng mực, dung mạo tuấn, đẹp như quan ngọc*, mày kiếm mắt sáng đứng cạnh ta : “Vị này là giang hồ đệ nhất công tử, Nguyệt công tử phải ?”
      Quan ngọc* : Viên ngọc đính mão vua, thường là ngọc báu quý hiếm.

      “Tại hạ Cổ Nguyệt Lan, tham kiến tướng gia và phu nhân!”
      “Ừ!” Cử chỉ nho nhã lễ phép, khóe miệng cong thành đường cánh cung hoàn hảo, dịu dàng ôn hòa, đôi mắt sáng ngời xanh ngọc bích đẹp đẽ vô cùng, khiến cho Lâm thừa tướng luôn cầu chặt chẽ sát sao cũng phải mỉm cười tán thưởng : “Công tử chính là sư phụ của Nha Nha nhà chúng ta?”
      “Dạ phải!”
      “Tốt lắm! Có công tử chỉ bảo, bổn tướng cũng cảm thấy yên tâm!”
      “Nha Nha là đồ đệ của tại hạ! Việc này là nên mà!” Nghe ra ý tứ trong lời của , ta bất lực trợn cái, hồ ly, công phu lừa gạt của ngươi, so với ta, quả nhiên là cao hơn cấp!
      “Ừ! Đại Đại cũng mệt rồi, mau lui về nghỉ ngơi trước ! Bữa tối hãy ra chào hỏi các huynh trưởng và tẩu tẩu của con!”
      “Dạ! Mẫu thân!”
      Hàn huyên hồi, dưới sắp đặt của ông ngoại thừa tướng, ta và mẹ được sắp xếp ngủ ở dãy phòng phía Đông, ông già bất lương và Cổ hồ giảo quyệt được sắp xếp ngủ ở dãy phòng phía Tây. Nhìn bộ dạng như sắp phát khùng của ông già, ta cảm thán câu! Gừng! Càng già càng cay!
      Nhân lúc mẫu thân mĩ nhân nghỉ ngơi, ta nhàm chán vạn phần, vừa dẫn Tiểu Bạch Thái dạo chơi vừa thưởng thức cảnh sắc trong phủ viện, chỉ nhìn thấy giữa chái nhà phía Đông, mờ mờ ảo ảo ra rừng hoa đào, nửa trắng nửa hồng, kéo dài xuyên suốt dọc các mái hiên, đẹp đẽ muôn phần, bất giác bước lại gần, bên cạnh rừng hoa đào là khe suối trong veo, chảy róc rách, gió thổi qua, từng cánh hoa đào rơi xuống mặt nước, từng đốm trắng đốm hồng nương theo dòng lềnh bềnh trôi, chỉ thoáng, thấy tăm tích.
      Tiếng sáo du dương truyền tới, nhìn ngó bốn xung quanh, chỉ nhìn thấy nam tử áo xanh, tay cầm tử ngọc tiêu, đứng giữa rừng đào, khôi ngô xuất chúng, hào hoa phong nhã tới bức người, bên cạnh là nữ tử bận y phục màu tím, dung mạo như hoa, thanh nhã gì sánh được, say đắm nhìn nam tử đứng kề bên, hai hàng chân mày lá liễu chốc chốc nhíu lại, ánh mắt đong đưa, ngượng ngùng e thẹn. Ta ôm lấy Tiểu Bạch Thái trốn dưới gốc cây đào, quang minh chính đại vểnh tai lên nghe trộm!
      “Nhã Thần biểu huynh! Nghe con của huynh tới rồi!” Bàn tay mềm mại khẽ xòe ra đón lấy cánh hoa chao liệng rơi xuống, lời mang theo ý ai oán sâu sắc cùng cam tâm vô bờ.
      “Vậy sao? Yên Nhiên biểu muội! Đừng lo lắng, biểu huynh lấy muội ấy đâu!” Trìu mến khẽ nắm lấy bàn tay nhắn của mĩ nhân, Lâm Nhã Thần an ủi : “Yên Nhiên, tâm ý của muội, tình cảm của muội, huynh luôn ghi tạc trong lòng, huynh bao giờ phụ muội!”


      “Tuy hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình, có điều……..” Mĩ nhân cảm thán câu : “Muội ấy là thê tử được hứa hôn từ khi còn trong bụng của biểu huynh, muội là người đến sau, sao có thể bì được!” xong, mắt rưng rưng nhìn nam tử thanh tuấn bên cạnh : “Biểu huynh! Yên Nhiên trách biểu huynh đâu!” Mái đầu lấp lánh ánh ngọc khẽ nghiêng, yếu ớt vô lực dựa vào lòng nam tử.
      “Muội ấy chỉ là người chưa từng gặp mặt, sao có thể bì được với tình nghĩa mười mấy năm của hai ta?” nhàng vỗ về giai nhân trong lòng, nét mặt Lâm Nhã Thần ngập tràn thương xót cùng nhu tình.
      “Biểu huynh! Huynh tốt với Yên Nhiên!” Với kỹ xảo điêu luyện giả bộ khóc rấm rứt trong lòng nam tử, khóe miệng Hồ Yên Nhiên khẽ nhếch lên ý cười đắc chí.
      Ôm Tiểu Bạch Thái trong lòng trốn sau gốc cây, lời của hai người họ chữ lọt đều rủ nhau hết vào tai ta. Hồ Yên Nhiên tuy là người có tâm kế, nhưng, vẫn xứng danh tuyệt đại mĩ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, còn biểu huynh Lâm Nhã Thần của ta, tuy có chút bảo thủ, nhưng cũng là tài tử phong lưu phóng khoáng vang danh thiên hạ. Nếu tài tử biểu huynh thích ta, còn tuyệt đại mĩ nhân lại muốn bám chặt lấy buông, Vương Nha Nha ta đương nhiên làm gậy thọc bánh xe rồi!
      “Tiểu nha đầu! Xem thỏa thích chưa?” thân ảnh áo trắng vút bay vào giữa rừng đào, đường đường chính chính đáp xuống cạnh ta!
      “Ừ! tệ! tệ! Lang tài nữ mạo! Chính xác là trời sinh cặp! Đặc biệt là biểu huynh Lâm Nhã Thần của ta, những tài hoa sóng dậy lại còn tình thâm ý trọng~~~ Ngươi mau xem, mau xem kìa! Biểu cảm đó mới dịu dàng làm sao! Wa~~~ Lãng mạn quá ~~~~”
      “Ồ? như vậy, Nha Nha cảm thấy Nhã Thần biểu huynh của nàng còn phong nhã tuấn dật, dịu dàng ân cần hơn sư phụ nhà mình sao?”
      “Ha ha! Ai vậy? Sư phụ tuyệt đối mạnh hơn cả huynh ấy!”
      “Hừ! Nhớ kỹ! Đừng câu dẫn gã Lâm Nhã Thần đó!”
      “Ngươi xem Vương Nha Nha ta là hạng người gì? Ta thèm làm kẻ thứ ba!”
      “Tốt nhất là như thế! Bụng đói rồi phải ?”
      “Ừm!”
      thôi!”
      “Ờ!”
      Nhân lúc ta quay người, đôi mắt phượng hẹp dài của Cổ Nguyệt Lan quét về phía đôi tình nhân ôm ấp giữa rừng đào, khóe môi khẽ nhếch, cười rạng rỡ như ánh ban mai, song lại quái gở như ma quỷ, tên Lâm Nhã Thần đó, tuyệt đối phải là nhân vật tầm thường!

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 21 : Gia tộc mĩ nhân
      Khi ta và Cổ hồ bước vào đại sảnh, mọi người đều ngồi vây kín quanh bàn ăn, ông ngoại bảo thủ cùng bà ngoại phúc hậu ngồi hàng ghế đầu. Bị ánh mắt lôi phóng điện xẹt của ông ngoại quét cho nhát, ông già đẹp lão bất lực chỉ còn cách ngồi đối diện với mẹ mĩ nhân, đầu bốc hỏa, mắt gườm gườm nhìn mỗ Hồ dính chặt lấy ta cùng nhau ngồi xuống, Dược Vương cha càng bi ai vạn phần, đăm đăm ngồi ngắm mẫu thân mĩ nhân đối diện, hại mẹ mĩ nhân thẹn thùng đỏ lựng mặt mày, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn ổng dăm ba lần để an ủi.


      “Ngồi hẳn hoi tử tế vào cho ta! Liếc mắt đưa tình còn ra thể thống gì nữa?”
      liên can tới Đại Đại! Là lỗi của tiểu tế!”
      “Hừ! Biết là tốt!”
      “Cha! Xin cha bớt giận! Muội phu cũng cố ý mà!” Cậu của ta, lễ bộ thượng thư hào hoa phong nhã, ôn tồn khuyên nhủ.
      “Đúng vậy! Cha à! Muội muội lâu lắm mới trở về sum vầy, cả nhà chúng ta nên hòa thuận vui vẻ!” Mợ của ta, xuất thân tiểu thư khuê các, hiền từ mở miệng : “Nhã Hiên, lại đây! Thỉnh an , phụ, còn Nha Nha biểu muội của con nữa!”
      , phụ, Nha Nha biểu muội!” Giọng thanh nhã hợp lòng già trẻ trai vang lên, có điều, ánh mắt nhìn ta thoáng lóe lên tia khinh thường dè bỉu…….
      Ta há hốc mồm, chết đứ đừ ngắm mĩ nhân trước mặt, dung mạo đó còn đánh bại cả thần tiên trời, ăn đứt cả tuyệt sắc giai nhân, da dẻ trắng nõn trắng nà. Hận nỗi, mĩ nhân đó lại là đàn ông! Hức! Quả là lãng phí “của quý trời cho”!!!!
      “Sao thế, nhìn đến si ngốc rồi à?” Vuốt Hồ thuôn dài khẽ hợp cái cằm sắp rớt ra ngoài của ta lại, lời dịu dàng của mỗ Hồ mang theo độc dược trí mạng.
      “Ha ha! Biểu huynh dung mạo như tiên, Nha Nha lần đầu tiên được diện kiến đó!” Né tránh câu hỏi của mỗ Hồ, ta thầm kêu ai oán! Ông trời quả nhiên công bằng mà! Nhã Hiên biểu huynh đó thân hình kiều, mảnh mai yếu ớt, sao lại có thể đẹp hơn cả con chứ????
      “Ha ha! Tỷ tỷ, xem ra lại có nữ oa nhi si mê dung mạo của Nhã Hiên rồi kìa ~~~~~” Giọng cười ỏn ẻn khiến người khác mềm nhũn toàn thân bất chợt vang lên, đập vào mắt là mĩ nhân xinh đẹp như hoa, rung động lòng người.
      “Nha Nha! Đây là tiểu cữu ma! Nhị phu nhân của cữu cữu con!” Bà ngoại phúc hậu bình tĩnh giới thiệu, nhưng nét mặt hoàn toàn bất mãn.
      “Tiểu cữu ma ạ!” Bà mợ hai xinh hơn hoa này, thiết nghĩ, chắc hẳn là thanh lâu tri kỷ của ông cậu, Lâu Phán Phán, qua lời kể của Dược Vương cha năm xưa rồi! ( Lâu Phán Phán???? Lâu là lầu, lầu trong lầu xanh, phán nghĩa là chờ mong mòn mỏi, còn có nghĩa là quan tâm chiếu cố, nên hiểu theo nghĩa nào đây nhỉ =”=!!!!!!)

      “Đây là đại biểu tỷ của con Mẫn Kiều, còn đây là nhị biểu tỷ Lệ Kiều!” Bà mợ hai thanh lâu kiêu ngạo giới thiệu hai nữ tử ngồi bên bả, người xinh tươi, người thanh lệ : “Mẫn Kiều sở trường thư họa, Lệ Kiều tinh thông luật. Đều là tài nữ vang danh chốn kinh thành! Từ lúc đến tuổi cập kê tới giờ, công tử danh gia vọng tộc đều nườm nượp tới xếp hàng cầu thân, sắp sửa chen nát cả ngưỡng cửa nhà ta rồi đó~~~”


      “Phán Phán! Câm miệng!” Nghe xong ngữ khí khoa trương vô cùng “khiêm tốn” đó, ông cậu của ta nhịn nổi quay sang quở mắng : “Đừng để muội muội, muội phu chê cười!”
      sao đâu ạ, sao đâu ạ! Hai biểu tỷ dung mạo như hoa, đa tài đa nghệ! Nha Nha con nên học hỏi, xin chỉ giáo mới đúng ạ!” Nhìn hai biểu tỷ đẹp câu hồn đoạt phách, thiết nghĩ, bất cứ nam nhân nào nhìn thấy dung nhan của họ, e rằng, chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn nữ tử khác nữa! Có điều, vẻ ngạo mạn và đắc ý trong mắt của họ, càng nhìn càng thấy chướng!
      “Vị này là Nguyệt công tử phải ? Quả nhiên là tướng mạo xuất chúng! Chẳng hay, công tử có hôn ước nào chưa?” Từ lúc Cổ hồ ly bước vào tới giờ, Lâu Phán Phán luôn cố ý muốn tìm cách chiếm thiện cảm, đôi mắt đẹp đẽ lóe lên lòng tham đáy : “Mẫn Kiều nhà ta vừa hay tròn mười sáu tuổi, biết công tử……..”
      “Mẫu thân!!!” Ngữ khí dịu dàng truyền tới, biểu tỷ Mẫn Kiều dung nhan như ngọc, khẽ ửng đỏ khuôn mặt tựa tranh vẽ, đôi mắt tuyệt đẹp chốc chốc lại liếc nhìn nam nhân ưu nhã thanh tao tuyệt mạo kỳ tài, lòng ái mộ sớm lộ như ban ngày.
      thất lễ! Trái tim tại hạ sớm có chủ!” nhàng nắm lấy tay ta ở dưới bàn, mỗ Hồ sợ chết, trước mặt ba quân, thâm tình nhìn đắm đuối vào mắt ta, ý tứ đầy ám chỉ, : “Cổ mỗ chỉ cần có mình nàng là đủ! Cho nên, Nhị phu nhân, Cổ mỗ chỉ có thể xin lĩnh ý tốt của phu nhân mà thôi!”
      “Nguyệt công tử!” Lâm Mẫn Kiều mặt mày xám ngoét nhìn nam nhân phong thần tuấn lãng trước mắt, nghĩ tới nam nhân quỳ dưới chân nhiều kể xiết, sao có thể để người khác cự tuyệt! Nàng ta quyết cho phép người đàn ông lần đầu gặp mặt đem lòng ái mộ, phải lòng kẻ khác, cho nên, nàng ta nhất định phải cướp chàng về làm của riêng!


      “Ta tin, thế gian này còn có người con nào so với Mẫn Kiều nhà ta…..” Lâu Phán Phán định tiếp nhìn thấy hai kẻ từ ngoài bước vào, liền lập tức khựng lại, ý đồ xấu xa quay sang liếc ta cái……..
      Dưới ánh đèn, Hồ Yên Nhiên sánh vai bước vào cùng Lâm Nhã Thần, nữ mái tóc đen nhánh như thác nước, hiền thục thả sau lưng, thanh thoát mà diễm lệ, nam cao lớn bên cạnh, ưu nhã tuấn tú, quả nhiên là trời sinh cặp!
      “Xin lỗi! Chúng con đến muộn!” Ngữ khí mềm mại mang theo tia áy náy, cộng với cử chỉ lễ phép khiến cho người khác nỡ trách mắng.
      “Yên Nhiên! Ngồi xuống !” Mợ cả tràn ngập thương xót giải thích cho chúng ta : “Yên Nhiên là con muội muội quá cố của ta, cha của nó lại triền miên chinh chiến biên cương, cho nên, ta mới nhận nó về nuôi………”
      , phụ, hai người vẫn khỏe chứ ạ?” Lâm Nhã Thần khi quay sang nhìn ta, trong ngữ khí nho nhã giấu vẻ ngang ngược và sắc bén: “Nha Nha biểu muội, quả nhiên là xinh đẹp kiều!”
      “Ha ha! Biểu huynh quá khen rồi! So với Yên Nhiên biểu tỷ, Nha Nha vẫn còn thua xa!” Nhìn mĩ nữ, tuấn nam ngồi vây xung quanh, xem ra, Vương Nha Nha ta là kẻ tầm thường nhất rồi!
      “Tiểu nha đầu! Trong mắt sư phụ, nàng là xinh đẹp nhất thế gian!” Cảm nhận thấy ta ngồi trầm tư mặc tưởng, mỗ Hồ nhàng ghé sát vào cái tai xinh xinh, sau khi thỏ thẻ lời bày tỏ đầy cảm tính xong, quay sang, ưu nhã gắp miếng thịt ngon miệng vào trong bát ta : “Mau ăn , mũm mĩm thêm chút càng đáng hơn!”
      “…….” Hầm hầm ném miếng thịt sang bát , hừ, Vương Nha Nha ta, từ giờ phút này, nhất định quyết tâm giảm béo, ta nhất định trở thành đại mĩ nhân nhìn thấy là mê………
      Lâm Nhã Thần vừa ân cần chăm sóc cho Hồ Yên Nhiên ngồi bên cạnh, vừa dùng đôi mắt phượng hẹp dài liếc sang bé con ngồi phía đối diện há to, và từng miếng cơm trắng vào miệng!
      “Nha Nha! Ăn chậm chút…….” Đôi mắt hồ ly ngọc bích nheo lại, luồng hàn quang mãnh liệt phóng về gã đàn ông đối diện, khuôn mặt lạnh lẽo tới rét run là vẻ cuồng vọng, cao ngạo……..

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 22: Dã tâm của sói
      Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, nha hoàn tôi tớ tấp nập tới lui, ngớt bưng bê rượu ngon hảo hạng cùng cao lương mỹ vị lên phục vụ.Ánh nến hồng nhạt như như , bao trùm lấy đại sảnh to lớn bằng thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, vô cùng ám muội. Cả lũ quan lại ngồi xếp đầy vào dãy bàn bày biện toàn đồ ăn thức uống, tay ôm mĩ nhân, miệng thi nhau chúc tụng hàn huyên.
      trường kỷ bọc da hổ ở thượng đài, Lang Minh Thần nhàn nhã dựa người vào tay vịn, để mặc cho hai mĩ nữ mềm dẻo xương, quần áo lộ liễu, uốn éo quấn người mình. Hai bầu ngực trắng sữa căng tròn của người đẹp, bỏ sót lấy chút khe hở, dính chặt lên người , mờ ám tới dị thường. Cẩm bào đen tuyền khoác hờ người , phóng đãng vô cùng, phô ra lồng ngực vạm vỡ tráng kiện! Đôi chân nâu đồng thon dài săn chắc, vô cùng thản nhiên, lộ hết ra bên ngoài cẩm bào………
      Đôi mắt xanh lam đẹp đẽ mị hoặc khẽ quét qua lượt vẻ mặt nham nhở của lũ quan lại ngồi bên dưới, lũ sâu bọ chỉ biết đục khoét, chơi bời trác táng trong triều, chỉ là công cụ để đoạt lấy hoàng vị, Lang quốc này, sớm muộn cũng lọt vào tay , còn nha đầu mũm mĩm luôn khiến vừa vừa hận cũng có ngày ngã vào lòng .
      Nghĩ tới dáng vẻ dễ thương nhe nanh múa vuốt của nha đầu đó, bờ môi gây họa vốn vô cùng quyến rũ, càng cong lên thành đường cánh cung, hoàn mĩ, câu dẫn hồn phách.
      bên, mĩ nữ xinh tươi lạ thường, vươn cánh tay mềm mại nõn nà, ve vuốt bộ ngực trần của , ngừng mân mê, vẽ vòng……..Lang Minh Thần tóm lấy bàn tay nhắn của mĩ nữ, kề sát miệng, cắn cái, khiến cho mĩ nữ hờn dỗi kêu lên. Bên còn lại, mĩ nữ khác ngừng dùng bộ ngực tròn trịa láng mịn của mình cọ xát lại người , bàn tay còn táo bạo hơn, trườn xuống, lần mò dưới thắt lưng , ý đồ câu dẫn…….
      Tiếng nhạc du dương vang lên, hàng vũ nữ xinh tươi, mặc trang phục tơ lụa mỏng tang, nối đuôi nhau bước ra vũ đài, sau đó từ từ tách ra, để lộ ra vũ nữ áo đỏ diễm lệ mị đứng ở giữa trung ương! Trang phục đỏ rực như ngọn lửa, dung mạo đẹp đẽ như tinh, động tác tha thướt yểu điệu, đôi mắt thủy tinh long lanh khẽ liếc đưa tình, cánh môi quyến rũ cong cong, nơi đường nét được phác họa ra, ngập tràn mị ý.
      Toàn bộ lũ đàn ông ngồi bên dưới vũ đài đều như si như ngốc, có kẻ kiềm nổi, ôm chặt lấy mĩ nữ hầu rượu bên cạnh, vục mặt xuống, cắn mút liên hồi……….
      Đôi mắt xanh lam mị hoặc chán ngấy nhìn mĩ nữ tuyệt sắc khuấy động khí huyết sục sôi của lũ đàn ông điên cuồng ngồi phía dưới, Lang Minh Thần dựa người vào ghế, vân vê cốc rượu trong tay, chính lúc này, vũ nương vốn nhảy múa dưới vũ đài, bỗng xoay vòng vô cùng diễm tuyệt vời, bay tới trước mặt , cướp lấy cốc rượu trong tay, câu dẫn kề sát khóe môi, ưu nhã nhấp ngụm, sau đó dâng cốc rượu nàng in dấu son lên trước mặt , đôi mắt long lanh đong đưa câu hồn đoạt phách, cánh môi hồng non nớt khẽ nở nụ cười tươi trí mạng……….
      Kiểu câu dẫn từ thủ đoạn của nữ tử đó khiến Lang Minh Thần càng cảm thấy chướng mắt, bàn tay to phất mạnh, phớt lờ mĩ nữ vì sợ hãi mà lập tức quỳ sụp xuống, tay kia hất hai mĩ nữ quấn người mình ra, màng tới lũ quan lại ngơ ngác, giận dữ bước ra khỏi cái nơi hoang dâm vô độ, ăn chơi trác táng này……..
      “Biểu huynh……..” Từng đợt cao trào qua là từng trận kích tình ập tới, mĩ nhân nằm giường gần hôn mê bất tỉnh, cuối cùng chịu xiết kiểu viết “cấm thư” quá mãnh liệt, đáng thương vạn phần yếu ớt van lơn : “Yên Nhiên chịu nổi nữa rồi………..Ư……..”
      “Hôm nay Yên Nhiên sao lại mau chịu nổi vậy………vẫn chưa đủ………nhẫn nại chút……..” Tên trùm đầu sỏ trìu mến vô bờ bến, nâng khuôn mặt nhắn đầm đìa mồ hôi của mĩ nhân nằm bên dưới lên, dịu dàng hôn cánh môi mềm mại, thân hình trần trụi chắc nịch của , toàn bộ đều lộ ra ngoài, đôi tay ngừng ve vuốt mơn trớn làn da trơn mịn trắng nõn, dục vọng mãnh liệt trào dâng khiến vội vã nhấp nhô chuyển động người mĩ nhân……..
      “A…….” Lại đợt xung động khoái cảm ập tới, mĩ nữ lần nữa đạt đến cao trào…….
      “Yên Nhiên…….đợi ta…….” nỡ để mĩ nhân phải chịu đợt sóng gió tròng trành thêm lần nữa , thân hình cao lớn vạm vỡ của gã đàn ông sau vài lần đâm mạnh xoáy sâu, luyến tiếc vô cùng rút phần nam tính vẫn còn cương cứng ra………
      Namnhân cầm quần áo, toan rời , đôi cánh tay trắng nõn khẽ vòng qua ôm lấy người : “Đừng bỏ …….biểu huynh……..” Giọng thánh thót như chim hoàng oanh vang lên, mĩ nhân ngồi đậy, hề chú ý chiếc chăn quấn người tuột xuống, để lộ ra bầu ngực căng tròn, quyến rũ, câu dẫn trí mạng.
      Nhìn thấy “xuân sắc phơi phới” trước mặt, dục vọng của gã đàn ông lại lần nữa gào thét, thể kiềm nén cơn kích động của bản thân, dịu dàng mà mờ ám thủ thỉ: “Yên Nhiên…….Cơ thể của muội chịu nổi đâu……”
      “Biểu huynh đừng ……Yên Nhiên chịu được mà…..Huynh có thể làm lại lần nữa…….đừng bỏ mà……..” Hai hàng lệ châu, lấp lánh lăn dài má mĩ nhân, khiến người khác nhìn mà xót xa, dáng vẻ cố ý giả vờ yếu đuối mỏng manh khiến dục vọng nguội tàn của gã đàn ông lại hừng hực cháy…….
      “Nếu như vậy…….ta chiều lòng muội….” Say đắm ôm hôn mĩ nhân bị đè bên dưới, tiếp đó, lại tái diễn cảnh mây mưa, dây dưa, triền miên dứt, khiến người khác mặt đỏ tía tai tim rớt lộp bộp……..
      Cơn kích tình qua , mĩ nữ yếu ớt, phóng đãng nằm dang hai tay, thở hổn hển, cơ thể còn chút sức để mà động đậy, khẽ quay sang, nhìn vào đôi mắt đen, sâu thăm thẳm, vẫn còn tràn đầy dục hỏa của nam nhân, có ngượng ngùng lại càng có đắc ý, nhịn nổi, giọng hờn oán : “ được nha đầu đó….”
      ai…….Hử…….” Thầm cười cợt trêu chọc mĩ nữ trong lòng, trong màn đêm, đôi mắt thâm trầm của nam nhân hề dấy lên tia thương, trìu mến.
      được nha đầu ục ịch đó!”
      “Đừng lo! Huynh bao giờ!”
      “Biểu huynh! Thân thể của người ta dâng trọn cho huynh rồi! Xin đừng phụ bạc muội!” Nữ tử ôm chặt lấy chỗ dựa duy nhất thế gian, lộ ra biểu cảm nhu mì, dịu dàng, có thể dung hòa cả người có lòng dạ sắt đá nhất.
      “Yên Nhiên! Đừng lo lắng! Sau đại thọ của tổ phụ, ta thưa với tổ phụ, thê tử của ta, chỉ có muội mà thôi!” Thâm tình trong câu đó, chan chứa chân thành thể ra, cũng chất chứa cả hàm ý ma mị thể thốt thành lời , gả giả, cũng chỉ có kẻ ra mới hiểu được!
      “Ừ! Biểu huynh! Huynh tốt!” xong, khuôn mặt đỏ ửng, giống như được dặm thêm lớp phấn hồng, bộ dạng e ấp kiều đó khiến người khác chỉ hận nỗi, thể cắn miếng rồi nuốt xuống bụng.
      Ôm chặt lấy cơ thể mềm mại thơm tho tự động sà vào lòng mình, bỗng nhìn thấy bóng đen bay vút qua cửa sổ, nam nhân liền điểm vào thụy huyệt của nữ tử…….
      “Kế hoạch tiến triển thế nào rồi?”
      phải ngài nhìn thấy rồi sao? Tất cả đều thuận lợi!”
      “Rất tốt! Hai mươi vạn đại quân của Hồ Thiết Hùng rất mau rơi vào tay chúng ta!”
      “Đúng thế ạ! Đến lúc đó, ai trong Lang quốc dám cả gan đụng tới ngài!”
      “Ha ha! Nhã Thần! Ngươi quả nhiên là đồng minh đắc lực nhất của bổn vương!”
      “Thần cũng chỉ muốn Lang quốc có thể xưng bá thiên hạ mà thôi!”
      “Nhã Thần! Bổn vương quả nhiên nhìn lầm ngươi! Ngươi! Có cùng dã tâm với bổn vương!”
      “Ha ha! Quả đúng là vậy!”
      “Vậy, Hồ Yên Nhiên, ngươi định xử trí thế nào? muốn rước về làm chính thê sao?”
      “Nàng ta là mĩ nhân tuyệt sắc! Hơn nữa, có nàng ta trong tay, đối phó với Hồ Thiết Hùng càng dễ dàng hơn!”
      “Nghe , tiểu biểu muội của ngươi đến rồi!”
      “Dạ! Là nha đầu mập mạp, chỉ biết mỗi ăn thôi ạ!”
      “Nhớ kỹ! được đụng vào nàng!”
      “Ồ? Tứ vương gia có hứng thú với nha đầu đó sao?”
      sai!”
      Ánh trăng bàng bạc chiếu khuôn mặt tuấn tú tà mị của hắc y nam tử, luồng lam quang trong đôi mắt phượng hẹp dài như như : “Nàng là người con của ta………”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :