1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 14 : Rơi vào bụng Hồ! (H)
      “Ta vào!” Bàn tay bé cố sống cố chết nắm chặt lấy thân cây bên cạnh, ta cùng với Cổ Hồ chơi “kéo co”.
      “Theo ta vào!” Vuốt Hồ giơ ra, bạy từng ngón từng ngón trong lòng bàn tay biến trắng bệch vì dùng lực quá độ, nam nhân dịu dàng nho nhã, ngọc thụ lâm phong nhưng lại vô sỉ kề sát miệng vào tai ta thủ thỉ : “Nha Nha sợ sao?”
      muốn! Hu! Cổ quản gia, mau giúp ta!” Nước mắt lưng tròng cầu cứu nhìn Cổ Ba thúc hiều hậu!
      “Nha Nha tiểu thư! Người đừng giận dỗi môn chủ nữa mà! Haizzz! Hai vợ chồng, có gì mà phải ngại!”
      phải! Chúng ta phải!” Trời ơi! Ta và Cổ Nguyệt Lan là trong sáng thuần khiết mà!
      “Ba thúc, ngươi lui xuống cho ta!” Bụm chặt lấy miệng của ta, Cổ Hồ biến thái đáng ghét xua đuổi Cổ Ba thúc ra khỏi đương trường!
      “Dạ! Môn chủ!”
      ***********
      “Nha Nha! Vẫn lại đây sao?”
      muốn! Hu! Ta muốn tìm mẫu thân!”
      “Nha Nha! Giờ thể được!”
      “Tại sao chứ?”
      “Giờ tiện!”
      “Hừ! Ta cứ đó!”
      “Nàng muốn ? hối hận?”
      hối hận!”
      “Được!”
      Dưới trăng tỏ, Cổ mĩ Hồ kéo tay tiểu nha đầu ngây thơ, từng bước từng bước lôi con mồi vào cạm bẫy!
      “Đại Đại! Cho ta được ?” Vừa mới đặt chân tới Nhã Cư nghe thấy giọng nài nỉ vì dục vọng được đáp ứng của ông già từ trong phòng vọng ra!
      “Tướng công! Thiếp mệt lắm rồi! Đừng có làm nữa được ?” Mẹ mĩ nhân yếu ớt, vốn chịu nổi sương gió, tràn ngập phòng bị mà thẹn thùng lên tiếng.
      “Đại Đại! lần thôi mà! Được mà~~~~~” Tởm quá! Da gà gai ốc nổi lên kháng nghị, nam nhân ba mươi mấy tuổi đầu điệu chảy nước, nũng nịu vòi vĩnh chỉ khiến người khác buồn nôn!
      mà! Hôm nay ở xe ngựa phải chàng làm mấy lần rồi sao? Giờ người thiếp vẫn còn đau nhức mỏi nhừ đó!” Haiz! Mẹ quý! Chả trách cơ thể mẹ luôn yếu ớt, ra đều do ông già nhà ta hại cả!
      “Đại Đại! Nàng cũng biết lão già đó…..Khụ………phụ thân của nàng luôn thành kiến với ta, đến phủ thừa tướng, người nhất định để ta chạm vào nàng! Đến lúc đó, tướng công chỉ có thể nằm ôm gối mà nhung nhớ trong căn phòng trống trải! Nào! Để tướng công thương nàng mà!”
      “Ứ………Thiếp rất mệt mà!”
      “Đừng sợ……….Nàng cứ ngủ………tướng công mình tất bật là được rồi!”
      “Đại Đại………giang chân ra chút nào…..Đúng, như thế……..Nào…………vắt qua eo ta….”
      “A……..Đừng mà……..Hu……….Đủ rồi…..Ư……..Ưm……”
      Nghe từng tiếng rên rỉ yếu đuối của nữ tử cùng giọng thở dốc nhưng luôn dịu dàng an ủi của nam nhân, toàn thân ta toát rã mồ hôi! Mặt hết đỏ chuyển trắng, hết trắng chuyển hồng, cha mẹ dấu, ở đây dù gì cũng là địa bàn của người khác, hai người cũng ba mươi mấy tuổi đầu rồi, phải biết kiềm chế chút chứ!
      “Sao rồi, còn muốn vào tìm mẫu thân nàng nữa ?” Khuôn mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ dưới ánh trăng đẹp tựa thần tiên, ánh mắt xanh lục của Cổ Nguyệt Lan dần dần trở nên thâm sâu, luồng huỳnh quang tà mị ngừng phát ra…….
      cần nữa! thôi!” Ta mệt mỏi đáp lại. Hôm nay, thần kinh đáng thương của ta, bị hành hạ quá đủ rồi……
      ^ O ^ ^ O ^ ^ O ^ ^ O ^
      “Nha Nha, lại đây nào!” Lồng ngực trắng tuyết để lộ ra, mỗ Hồ thập phần quyến rũ nằm nghiêng giường, bắt đầu tiến hành hành vi câu dẫn!
      “Ừ!” Vốn bị chấn động bởi cảnh phim ABCD phát sóng trực tiếp của cha mẹ, ta vô thức đáp lại.
      “Sư phụ giúp Nha Nha cởi quần áo được ?” Vuốt Hồ ngừng quẩn quanh bên vạt áo ta, giọng khàn khàn kiềm nén dục hỏa.
      “Được!” Đương lúc linh hồn ta vẫn chìm trong bi thương, lớp áo khoác màu hồng phấn rơi xuống, tiếp đó là lớp áo lót trắng tuyết, bé yếm vàng nhạt cùng chiếc quần xinh.
      “Nha Nha! Nàng vô cùng xinh đẹp!” Bàn tay lạnh ngắt du ngoạn thân hình trần trụi trắng nõn của ta, ngón tay càng dâm đãng lướt qua hai trái đào dựng đứng hai gò núi tròn trịa.
      “A? Quần áo của ta đâu?” Cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc da thịt khiến ta thức tỉnh. Trời ơi! Nha Nha ta nghĩ vẩn vơ gì vậy? May quá! May quá! Giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp! Giơ tay lột lấy chiếc áo ngoài trắng ngà người Cổ Hồ, ta cuống cuồng trốn vào góc giường.
      “Sư phụ giúp Nha Nha cởi ra đó!” có áo ngoài, lồng ngực vạm vỡ của Mỗ Hồ được thể show ra, khuôn mặt cười đê tiện càng thêm nhức mắt.
      “Tiểu Bạch Thái đâu?” Giờ khắc then chốt, có kẻ thứ 3, thiết nghĩ, Mỗ Hồ thể táo tợn mà hành !
      “Sư phụ quăng nó ra ngoài rồi!”
      “Tại sao?”
      “Vì chúng ta nhau” mà!”
      “Ha ha! Sư phụ dí dỏm đó!”
      “Nha Nha! 8 năm rồi! Nàng nghĩ ta buông tay sao?”
      “Sư phụ, Nha Nha còn , chịu nổi đâu!” Ta chớp chớp đôi mắt vô tội mà ủy khuất, đáng thương vạn phần nhìn , chỉ hi vọng ánh mắt thuần khiết của ta có thể khiến hồi tâm chuyển ý!
      “Nha Nha ngày ngày ăn sơn hào hải vị, ngủ giường ấm nệm êm, đương nhiên chịu được!” Nhìn đôi mắt đơn thuần cùng thân hình kiều tràn trề xuân sắc, Cổ Nguyệt Lan theo bản năng nuốt nước bọt……..hạ thân càng thiêu đốt đòi giải phóng!
      “………….” Hồ ly thối, ra 8 năm nay, mỗi ngày đều có thịt gà thịt vịt, sơn hào hải vị thơm phức bưng tới chỉ vì phục vụ cho mục đích này……: “Sư phụ, Nha Nha còn rất , đừng dọa Nha Nha mà!” Hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc, mái đầu xinh khéo léo mà ngoan ngoãn vùi vào ngực , khẽ nghiêng mặt, mấp máy khóe môi………..Hồ ly thối, ta bán sức mà diễn xuất, ngươi cũng phải tỉnh táo lại chứ.
      “Sư phụ sao có thể dọa Nha Nha đây? Nha Nha là bảo bối quý giá nhất của phụ mà!”
      nhàng ôm lấy vòng eo nhắn, cơ thể chắc nịch mờ ám cọ cọ, lồng ngực vạm vỡ dính chặt lấy nơi mềm mại nhất của ta, vật cứng to lớn ngừng gia tăng kích thước chọc chọc eo ta, bên tai là giọng tỉ tê đầy từ tính của : “Nha Nha……chuẩn bị xong chưa nào……..”
      “A! Ngươi cởi quần từ lúc nào vậy?” Ngón tay mũm mĩm run rẩy chỉ vào mĩ nam biến thái trần trụi trước mặt! Trời ơi! Còn hoàn hảo hơn cả thần David! Phì! Phì! Phì! Tên hồ ly dung tục biến thái này sao có thể so sánh với thần David chứ????
      “Nha Nha, lại đây!”
      lại!”
      “Được lắm!” Lời vừa dứt, ta liền bị gập eo bế bỗng lên, nhàng đặt xuống chiếc giường mềm mại, ta chống tay toan vùng dậy liền bị thân hình to lớn của Mỗ Hồ đè chặt xuống…………
      “Sư…….sư phụ!” Ta gắng gượng dùng khuỷu tay chống phần , phần dưới bất giác lùi lại ra sau, phòng bị nhìn sắc Hồ trước mặt. hai tay chống hai bên người ta, vì cúi người nên từng sợi tóc đen mượt rủ xuống, mị mà phong tình, ánh mắt xanh thăm thẳm như rừng rậm biến sắc lẻm, khuôn mặt tuấn mĩ nho nhã như ngọc, cùng với hơi thở đầy nam tính đặc thù, toàn thân toát ra vẻ cuồng loạn, bất kham! Khi hơi thở nóng rực của phả vào má, tim ta chịu nổi mà ngừng đập!
      “Sợ rồi sao?” Đọ mắt hồi, cuối cùng Cổ Nguyệt Lan thong thả hỏi.
      “Hu! rất sợ!” Sắc Hồ trước mặt, ta có thể sợ sao?
      cần sợ! Sư phụ tuy có kinh nghiệm, nhưng vẫn biết phải làm như thế nào!” Nhấc tay lên, Cổ Nguyệt Lan nhàng miết quanh viền môi non nớt, ánh mắt xanh lục kiềm nén dục vọng dán chặt vào ta, khóe miệng nhếch lên cười tà mị : “Nha Nha………Ta khiến nàng chìm đắm trong đê mê……….” Lời dứt, môi nuốt lấy môi, tay bóp lấy cằm, ép ta há miệng, đầu lưỡi linh hoạt tiến thẳng vào trong, truy cản đầu lưỡi thơm tho, liếm láp, khiêu khích từng mi-li-mét trong vòm miệng xinh, hoàn toàn cho ta có cơ hội né tránh! Nụ hôn của vừa dịu dàng vừa bá đạo cuồng dã, giống hệt như con người vậy, bề ngoài đường đường là chính nhân quân tử, bên trong lại luôn nung nấu dục vọng thiêu đốt ta!
      “Ưm…..” Ta định giơ tay hẩy ra, nhưng vì cơ thể còn gì để chống đỡ, theo đà ngã xuống giường, cũng ngã theo, nhưng môi lại luôn dính lấy môi, cơ thể đè chặt ta, bàn tay bắt đầu an phận, tác oai tác quái bầu ngực, vân vê mơn trớn, tay kia nương theo đường eo, rờ rẫm “hoa môn” dưới hạ thân………
      Cảm nhận thấy “hoa môn” bị ngón tay thon dài xâm nhập, ta vội mở trừng mắt, cơ thể bắt đầu kịch liệt phản kháng, hai tay nắm lại dùng tận lực đấm vào lưng , nhưng đối với Mỗ Hồ mình đồng da thép mà , chỉ như là gãi ngứa………Đầu ngón tay ngừng luồn lách khám phá, bờ môi ngừng mút lấy hương thơm dần dần miết xuống dưới, lưu luyến rời liếm quanh trái đào bầu ngực trắng sữa. Cảm giác được ta vùng vẫy chống cự, mảy may để ý tới phản kháng kịch liệt của ta, sắc Hồ càng trở nên mãnh liệt, dùng răng thô lỗ khẽ cắn nơi mềm mại nhất của ta…..
      “A——–Ngươi?” Ta khủng bố trợn tròn mắt, thể tin nổi nhìn động tác của , cố gắng lấy tay hất cái đầu vùi trước ngực ra, nhưng hề có chút xi-nhê nào, vẫn tiếp tục chìm đắm trong hành vi của mình, ngón tay cũng thuận theo “hoa môn” tiến vào nơi sâu kín nhất của ta, ở bên trong nhàng khiêu khích!
      “Ư…….Đừng mà………” xâm nhập đột ngột đó khiến toàn thân ta run rẩy…….hai hàm răng báo thù cắn mạnh vào ngực ! Hừ! Ta cắn!Ta cắn chết ngươi!
      “Nha Nha………” Đau đớn ở ngực khiến con ngươi xanh lục Cổ Nguyệt Lan càng thêm thâm sâu, nhìn người con mình luôn khát vọng có được, luôn nâng niu cưng chiều bảo hộ trong lòng bàn tay, cơ thể kiều mềm mại lúc này ở dưới thân mình, dục vọng ở phía dưới ngừng kêu gào, bảo sao có thể ngừng lại đây? Khẽ hừ tiếng, nhấc người, nắm dục vọng nóng rực cứng ngắc của mình sát vào “hoa môn”………
      “A! Đợi ! Sư phụ! Đợi chút !”
      “Ửm? Nha Nha lại nghĩ ra trò gì vậy?”
      “Chúng ta có thể làm ?”
      !”
      thể ?”
      “Nha Nha, ta khuyên nàng nên bớt lung tung, tiết kiệm sức lực!” Lời dứt, Cổ Nguyệt Lan thể nhẫn nại, bàn tay to ôm chặt lấy eo ta, nhắc bên chân trần trụi của ta lên, nắm lấy phần nam tính, nhắm vào “hoa huyệt”, sau đó thẳng eo, “đoản kiếm” chuẩn bị cắm ngập vào………..
      “A! Đừng!” Cảm giác đương đầu với nguy hiểm cùng kích động, hai thứ xen lẫn pha trộn đồng thời bạo phát tới kinh người, ta vội giơ chân, Cổ Hồ “lên cò súng” lập tức bị đạp mạnh ngã lăn xuống đất……….
      “Nha Nha, nàng định hại chết ta sao?” Đôi mắt dâm tà nheo nheo nhìn hai gò núi vì kích động mà ngừng “tung tẩy”, nam nhân bị đạp thẳng xuống giường hề từ bỏ, tiếp tục tiến lên, khuôn mặt như ngọc vì dục hỏa thiêu đốt mà đỏ gay.
      “Sư phụ, Nha Nha chưa chuẩn bị tâm lý tốt mà!!!!” Đối mặt với cơ thể nam tính đầy quyến rũ ngừng áp sát, ta lùi, ta lùi, ta lại lùi!!!!
      “Sư phụ chuẩn bị 8 năm nay rồi! Nha Nha cần phải lo!” Móng vuốt dâm đãng lại lần nữa nhen nhúm dục hỏa người ta, đôi mắt xanh quyến rũ chết người càng thêm nghiêm túc cùng mị hoặc.
      “Sư phụ phần đó quá to, Nha Nha đau chết mất!” Sắc Hồ trời sinh dị phẩm, ta chỉ là tiểu nha đầu bé , tuyệt đối chịu nổi tàn phá!
      đâu! Sư phụ rất cẩn thận!” Đầu ngón tay lại rờ rẫm lần xuống, cuối cùng dừng lại trước “đào hoa nguyên”, từ nông đến sâu dần dần tiến vào trong……….
      “Sư phụ, Nha Nha vẫn còn là trẻ , ăn vào nhất định ngon! Thiếu nữ hâm mộ người khắp thiên hạ, chi bằng người kiếm mấy để phát tiết được ?” Hức! Hồ ly dâm đãng!
      “Nha Nha! Nàng vẫn còn sức để nhăng cuội sao? Xem ra sư phụ cần phải “thương hoa tiếc ngọc” rồi!” Khẽ rút ngón tay ra, Cổ Nguyệt Lan lần nữa đè ta xuống!
      “A! Đợi ! Đợi !” Trước khi dị vật tiến vào, ta lại lần nữa kinh hô!
      “Nha Nha! Đừng nghĩ nàng có thể thoát nổi! Hôm nay nàng muốn làm cũng phải làm!” Cố định chắc cơ thể an phận ở bên dưới, nhẫn nại của Cổ Hồ bị mài nhẵn rồi!
      “Sư phụ! Như vậy đúng đâu!” Cho dù là còn tia hi vọng, ta Vương Nha Nha quyết từ bỏ!
      “Nha Nha dấu, nào, để ta ngắm nàng! Nha Nha! Ta vô cùng nàng!”
      dối! cưỡng ép ta!”
      “Nha Nha! Sư phụ quyết cho phép nàng thành thân với tên biểu huynh gì đó!”
      “Vậy cũng cần phải……làm chuyện này mà!”
      “Hừ! Chỉ cần “tiên hạ thủ vi cường” mới có thể thảnh thơi đời!”
      “Có việc này! Thiên hạ vô số mĩ nhân, Nha Nha muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn kiều kiều, nhất hiểu Nữ Hồng, nhì hiểu Luật, ba biết Tề gia nội trợ! Sư phụ! Người cần phải ủy khuất bản thân như vậy!”
      “Nha Nha có bình thường, có mập mạp chăng nữa, sư phụ vẫn luôn thích Nha Nha!”
      “Hừ! Lời ngon tiếng ngọt!”
      “Nha Nha! Nào, đến đây! Lát nữa nàng rất thích cho mà xem!”
      “Ưm………Dừng tay…….”
      “Thích ?”
      “Ư………Sư phụ……..Chỗ đó của người quá to quá dài………..Nha Nha vẫn còn …….Người nhất định thể thỏa mãn được!”
      phải lo! Chúng ta cứ từ từ!”
      “A! Đợi !”
      “Nha Nha! Lại sao nữa vậy? Nếu cứ ngược đãi sư phụ như vậy,sau này đừng trách sư phụ nương tình!”
      “HU! Dùng bao cao su được ? Nha Nha muốn làm bà mẹ trẻ vị thành niên đâu!”
      “Vương Nha Nha!!!! Nàng đừng lằng nhằng lôi thôi nữa! Xem ra ta phải thực “bá vương giương cung” với nàng rồi!”
      “A….” tiếng kêu đau đớn tới chói tai thốt ra từ miệng ta. Cảm giác đau đớn xé nát thân thể từ dưới truyền lên, nơi mềm mại mà chật hẹp hoàn toàn bị dục vọng cứng ngắc của hung hăng chiếm lĩnh, bức tường mỏng manh yếu ớt cản nổi thô bạo của , cơ hồ rách toạc ra, từng thớ thịt mềm mại bên trong bị ma sát tới muốn tan nát, máu tươi chảy ra, khiến ta đau tới muốn ngất : “Hu……….Hồ ly thối………ta ghét ngươi………Hu……. chút………Đau quá……….”
      “Ừ………” Nhìn ta vì đau đớn mà ngừng run rẩy, Cổ Hồ vội vàng dừng lại động tác, để ta dần dần tiếp nhận . Tha thiết gạt những giọt mồ hôi vầng trán mềm mại, sau đó ôm chặt lấy cơ thể cứng đơ lại, dịu dàng an ủi :
      “Nha Nha………..ngoan………nhẫn nại chút……….. chút thôi…………”
      “Hừ! Đều tại ngươi! Để ta đau chết !” Bất lực, ta chỉ còn cách đau đớn khóc rấm rứt, mồ hôi hòa cùng nước mắt lăn dài má : “Hức………Cổ Nguyệt Lan……..nếu như ta vì đau mà chết………vậy ngươi chính là kẻ sát nhân………”
      “Nha Nha………nàng là tiểu tinh mê hoặc người mà……..”
      ^O^ ^O^ ^O^ ^O^
      “Sư phụ……….người…………tha cho con……..mau kết thúc được ……Nha Nha mệt lắm rồi……….” Quả nhiên là dòng dõi mãnh thú, trường chiến này kéo dài quá lâu rồi, cơ thể đau đớn rã rời của ta sắp chịu nổi!!!!
      “Cố chịu lát! Ta thể dừng lại được!” Ôm chặt lấy cơ thể mềm nhũn vô lực vì hoan ái quá độ mà gần ngất , Cổ Nguyệt Lan vẫn mãnh liệt hết lần này tới lần khác công kích, hết lần này tới lần khác thâm nhập vào chỗ sâu kín nhất của ta………..

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 15 : Gạo nấu thành cơm!
      Ngoài phòng, ánh trăng như mơ màng, quấn quýt lấy hơi sương, trong phòng, chỉ có tiếng thở dốc của nam nhân vì vận động kịch liệt mà phát ra. Cả căn phòng ngập tràn vị tình dục mờ ám, chiếc giường ngà voi chạm long khắc phượng là thân hình trơn bóng như ngọc, mái tóc dài như bị gỡ tung, quấn lại với nhau nhàn nhạ rủ xuống hai bên.
      Khuôn mặt thanh tuấn nho nhã của nam tử rịn ra từng giọt mồ hôi tình dục, đôi mắt xanh lục thâm sâu mang theo mị hoặc cùng cám dỗ khiến người khác điên cuồng, cơ thể săn chắc khóa chặt lấy mĩ nhân đáng thương yếu ớt, dục cùng khí tận nằm bên dưới! Từng đợt triều cường qua là từng trận công kích xung động ập tới, cơ thể ta có mũm mĩm béo tốt cỡ nào chăng nữa cũng thể trụ nổi!
      “Sư phụ! xong chưa?” Có trách chỉ trách ông già lúc bé ép ta nuốt toàn kì hoa dị thảo, 8 năm nay lại được Cổ hồ ly đầy dã tâm công phu chăm bón, nếu như là đàn bà con bình thường, dưới đòi hỏi mãnh liệt cùng nhau “viết sách cấm” của , đảm bảo sớm hôn mê bất tỉnh!
      “Sắp rồi! Nha Nha! Nhẫn nại chút thôi! Ai bảo nàng đẹp như vậy?” Đôi mắt ngọc bích đắm đuối ngắm cơ thể duy nhất thế gian có thể khiến đánh mất trái tim mà si mê đến khờ dại, tên trùm đầu sỏ màng tới van lơn khấn thiết của ta, nhắc hai chân mũm mĩm lên vắt qua eo , lại đặt bé mông hồng hào ngồi hạ thân , rồi vẫn cứ tiếp tục hăng say ra sức công kích, vô số chục lần ra ra vào vào xong, mới điên cuồng xông thẳng vào “thâm cung” ghi vào “bí sử”, sau đó thỏa mãn dừng lại………..
      (Me mệt dịch H lắm oy!!!!!!!!!!! Ngồi cứ cười ngoác hết cả miệng, mỏi mồm lắm!!!!!! *****Hà hà,hay là lần sau cứ đoạn H né, lược 3000 chữ nhỉ, sái cả quai hàm*******Ai đồng ý giơ tay bỉu quyết!)
      “Nha Nha, mệt chưa?” Cổ Nguyệt Lan tha thiết nồng nàn vô bờ bến bế cơ thể mệt mỏi rã rời vô lực của ta lên, nhàng đặt môi hôn ta như hôn bảo vật quý báu nhất trần gian, dịu dàng giúp ta lau mồ hôi, chu đáo tỉ mỉ lấy chăn quấn quanh người ta, cơ thể săn chắc vạm vỡ tràn ngập nhu tình ôm ta vào lòng. Ta cảm giác thấy phần nam tính của vẫn kiên cường bất khuất, cứng ngăng ngắc chọc chọc bên “hoa tâm” của mình!
      “Hức……….tên khốn mặt người dạ quỷ nhà ngươi…….hu….eo ta đau….giúp ta xoa xoa………” Kịch liệt vận động “trường kì kháng chiến”, cơ thể ta vốn đúc kết từ thói “ham ăn biếng làm” nên đương nhiên chống trụ lại !
      “Ha ha………tiểu nha đầu dấu của ta……đỡ chút nào chưa……..” Bàn tay mát lạnh nhàng nắn nắn xoa xoa vòng eo tròn tròn đương đau nhức vì vận động quá độ, tuy vẫn muốn “phản long đảo phượng” thêm lần nữa, nhưng nhìn cơ thể bé bỏng thoi thóp bên cạnh, sợ chịu nổi “viết” thêm trang “cấm thư” nên chỉ còn cách cưỡng chế bản thân cố gắng chịu đựng mà thôi!
      “Ừm………lực vừa đủ…….ta ngủ đây……..ta cảnh cáo ngươi……..đừng có đụng vào ta nữa đó………” Mái đầu xinh dụi dụi tìm vị trí thoải mái trong vòng ôm ấm áp của , vốn mệt lử, nên ta rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
      “Nha Nha dễ thương! Ngủ ngon nhé!” Nhìn đôi mắt chập chờn, hai má ửng hồng, khóe miệng cong cong xinh xinh, bờ môi tươi tắn bóng bẩy, Cổ Nguyệt Lan ôm gọn cơ thể nhắn cuộn tròn theo bản năng lùi ra xa vào lòng.
      “Mmm…….Đừng động đậy……” Nằm cạnh “lò sưởi”, ta theo bản năng dính sát lại.
      “Ngoan……ta động đậy nữa……mau ngủ …….” Cổ Nguyệt Lan khe khẽ an ủi thân hình bé bỏng an phận, sau đó lặng lẽ ôm chặt lấy người , nhắm mắt, nén dục hỏa lần nữa dấy lên xuống, cảm nhận thấy người vơ tay quàng chân vắt lên người mình, khóe miệng cong cong ra nụ cười mãn nguyện nhưng lại có phần bất lực……….
      Dưới ánh trăng bàng bạc, ngọc bội phượng hoàng trước ngực ta khẽ phát ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp………
      Hôm sau, mặt trời lên ba con sào…….
      “Cổ quản gia! Nha Nha vẫn chưa thức dậy sao?” Lâm Đại Đại sốt sắng, lần thứ 12 hỏi Cổ Ba quản gia!
      “Vương phu nhân xin đợi lát! Nha Nha tiểu thư sắp tới rồi!”
      “Hừ! Môn chủ nhà các ngươi đâu? Đường đường nhất gia chi chủ lại hiểu lễ nghĩa môn quy thiết đãi khách quý sao?”
      “Môn chủ chắc cũng sắp tới rồi! Xin hai vị kiên nhẫn đợi thêm lát!”
      được! Cổ quản gia, dẫn ta tới phòng của Nha Nha ! Đứa bé này, ham ngủ mà!”
      “Việc này?”
      “Sao vậy? Có việc gì thể cho người khác biết sao?”
      “Dạ! phải, chỉ là môn chủ xưa nay luôn nỡ để Nha Nha tiểu thư dậy sớm, cho nên……..”
      sao! Cổ quản gia, xin dẫn đường!”
      “Dạ! Hai vị, mời qua lối này!”
      Trước Nguyệt Cư, mang theo tâm trạng thắc thỏm lo âu, Cổ Ba lão bá khe khẽ gõ cửa phòng!
      “Môn chủ!”
      “Vào !” nhàng đặt bé con vẫn ngủ tới hồ đồ sang bên, Cổ Nguyệt Lan lặng lẽ ngồi dậy mặc quần áo.
      “Các ngươi làm cái gì vậy!!!!!” giọng nghiêm nghị xuyên suốt phá tan gian mờ ám trong căn phòng, Lâm Đại Đại thể tin nổi mở tròn mắt, cơ thể yếu ớt mỏng manh nếu như có tướng công vội vàng đỡ lấy, e rằng sớm khuỵu xuống nền đất cứng lạnh ngắt rồi!
      “Mmm……..Mới sáng sớm…….ai mà ồn ào vậy…..?” Hàng mi cong vút như búp bê chớp chớp vài cái, ta nhìn gã đàn ông quần áo xộc xệch bên cạnh, nhìn bản thân mảnh vải che thân dưới chăn, lại nhìn khuôn mặt tức tới trắng bệch của mẹ mĩ nhân cùng nét mặt nghiêm nghị của ông già đẹp lão, tiếp tục quay sang nhìn Cổ Ba lão bá hết mực trung thành đứng kề bên. Kì lạ, giơ tay đập đập trán, có gì đúng nhỉ?
      “Nha Nha! Mau mặc quần áo nào, như vậy cảm lạnh đó!” Trước khi chăn trượt xuống dưới ngực, Cổ Nguyệt Lan nhanh tay lấy áo chùm kín min mít: “Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân! Cổ Mỗ chịu trách nhiệm!”
      “Hừ! Cổ công tử gọi như vậy e rằng quá sớm đó! Ta nhớ tự khi nào gả con cho ngươi?”
      “Các ngươi mau mặc quần áo vào! Ta cùng với cha Nha Nha ra đại sảnh chờ!” Quay người, Lâm Đại Đại bị dọa cho kinh hãi lập tức bước ra khỏi phòng.
      “Hừ! Nguyệt công tử quả nhiên tốc độ ra tay chớp nhoáng!”
      “Nhạc phụ đại nhân quá khen! Cổ Mỗ cùng Nha Nha chỉ là do hai bên cùng cam tâm tình nguyện, kìm lòng đặng mà thôi!”
      “Hừ! Chỉ có nha đầu ngốc nghếch nhà ta mới dễ bị ngươi lường gạt! Ta lại lần nữa! Đừng gọi ta “nhạc phụ đại nhân”!”
      “So với tất tần tật hành vi của Nhạc phụ đại nhân năm đó, tiểu tế chỉ như “múa rìu qua mắt thợ” mà thôi!”
      “Cổ Nguyệt Lan! Ngươi giỏi lắm!”
      “Nhạc phụ đại nhân! Người tám lạng kẻ nửa cân thôi!”
      Cổ Ba lão bá với danh hiệu diễn viên phụ xuất sắc nhất giật giải Oscar, trước khi ra khỏi phòng liền dùng ánh mắt ý vị sâu xa giao tiếp với Cổ Nguyệt Lan thoáng!
      Nhớ lại từng giây từng khắc tối qua, ta lặng người, đơ như khúc gỗ để mặc cho Cổ Hồ vừa giúp mình mặc quần áo vừa tranh thủ ăn vụng đậu hủ, Vương Nha Nha ta, sảy chân bước ân hận cả đời, bữa tiệc Hồng Môn Yến này, ta phải làm sao để đối phó lại đây????
      [Hồng Môn Yến, xuất phát từ điển tích thời chiến quốc
      Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của Tần quốc thời bấy giờ) Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy diệt vong của Hạng Vũ và thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
      Hồng Môn Yến chính là bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!
      (Các nàng “ên u ồ ớt” (lên google search), (thông cảm me cười sái hàm oy > <) để tìm hiểu chi tiết cặn kẽ tình tiết trong bữa tiệc này nhé!!)]
      “Cổ Nguyệt Lan, giao Nha Nha cho ngươi làm đồ đệ, ngờ ngươi lại…….Haiz……Đứa con đáng thương bé bỏng của ta……..lại bị ngươi……..”
      “Nguyệt công tử! Ngươi ! trong trắng của Nha Nha bị ngươi hủy hoại!Sau này, nó………”
      “Đại Đại! Đừng khóc!”
      “Nhạc mẫu đại nhân! Cổ Mỗ cùng Nha Nha sớm ý hợp tâm đầu, xin hai vị tác thành!”
      “Cha……mẫu thân…….. phải đâu……..con có…….”
      “Nha Nha chỉ là thẹn thùng mà thôi! Xin hai vị chớ lấy làm lạ!”
      “Ư…..Ư………” Bị Cổ hồ bịp chặt miệng, ta chỉ còn cách lắc đầu quầy quậy biểu thị phản đối!
      “Nha Nha cùng biểu huynh của nó sớm có hôn ước! Lần này, tướng công, chàng phải làm sao bây giờ?”
      “Việc này, ta nghĩ thằng bé Nhã Thần đó chắc ruồng bỏ Nha Nha của chúng ta đâu!”
      “Tướng công, chàng phải là biết tính cách của thằng bé Nhã Thần đó! Nếu như để lộ ra ngoài, biết thằng bé đó làm loạn lên cỡ nào? Hơn nữa, phụ thân, người……….Haizz…….”
      “Đúng vậy! Tục ngữ có câu “tri nhân tri diện bất tri tâm”, Nguyệt công tử, bề ngoài minh lỗi lạc, đường đường chính chính, ai ngờ lại có thể lén lút thầm trong bóng tối tạo ra cơ này………..”
      “Hai vị, tiểu nhân xin hai vị hãy xét đến tình cảm “cầm lòng đặng” mà “cam tâm tình nguyện” của Môn chủ và Nha Nha tiểu thư, tác thành cho hai người họ, hơn nữa Nha Nha tiểu thư và Môn chủ ân ái dị thường, chỉ sợ, chỉ sợ, sớm mang thai Tiểu chủ nhân rồi biết chừng!”
      “Ư…….ư…….” Cổ lão bá, Vương Nha Nha ta thường ngày đối xử với ngươi tốt như vậy, sao ngươi có thể “dâng ta lên miệng Hồ” chứ?
      “Nha Nha! cần lo lắng! Nhạc phụ và Nhạc mẫu tác thành cho chúng ta mà!”
      Đôi con ngươi xanh lục thâm tình tha thiết cùng đối thị với đôi con ngươi đen thẫm muốn khóc mà còn nước mắt của ta : “Nha Nha, có sư phụ ở đây! có gì phải sợ!”
      “Ư……ư………” Ta phản đối hôn nhân mua bán, ta muốn được tự do hôn nhân!!!!
      “Con mệnh khổ của ta! Nha Nha mệnh khổ của mẫu thân! Đều tại ngươi, cái gì mà cho con tầm sư học võ, đều tại ngươi!”
      “Đại Đại! Đừng khóc nữa! Nếu Nguyệt công tử cùng con chúng ta lòng nhau, chúng ta cũng nên tác thành cho hai đứa chúng nó thôi!” Nhìn ái thê giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng trách cứ mình, Dược Vương vội vàng quay sang ủng hộ Cổ Nguyệt Lan!
      “Đúng thế! Tại hạ nhất định đối đãi chăm sóc Nha Nha tốt! Đời này kiếp này chỉ nguyện lòng Nha Nha mà thôi!”
      “Bỏ ! vậy, đại thọ mừng 60 của phụ thân, Nguyệt công tử cũng cùng với chúng ta lên đường !”
      “Tạ ơn Nhạc mẫu đại nhân!”
      “Ư………ư………” Ta sao? Này! Này! Lẽ nào các người cần hỏi ý kiến của ta sao? Là đương , ý kiến của ta mới là quan trọng nhất, có hiểu vậy?????

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 16 : Mộng thành thực!
      Dưới cái than ngắn thở dài đạo đức giả của ông già đẹp lão cùng khuôn mặt đau xót lòng lo âu của mẹ mĩ nhân, Vương Nha Nha ta cuối cùng bị tuyên bố là “Hoa có chủ”, bị ép thành đôi với Cổ hồ. Lườm lườm cái cười gian đắc ý thành công của Cổ hồ cùng những giọt nước mắt nóng hổi đầy vẻ an ủi của Cổ Ba lão bá tiếp tay cho giặc. Vương Nha Nha ta, lẽ nào, cả đời phải sống như vậy???

      “Nha Nha! Vui mừng cũng cần phải khóc đến như thế mà!” Mẫu thân mĩ nhân cũng rưng rưng ngấn lệ lấy khăn tay thơm ngào ngạt, dịu dàng lau lệ châu lăn dài hai gò má xinh xinh.

      “Mẫu thân……….” Vừa nghĩ tới cuộc sống bị Cổ hồ áp bức chà đạp sau này, nước mắt ta càng rơi tợn! Mẹ dấu, con trông như vậy, con mắt nào của mẹ nhìn thấy con vui vẻ chứ?

      “Nhạc mẫu đại nhân! Giờ cũng còn sớm! Chúng ta lên đường thôi!” Kéo ta về cạnh mình, mỗ Hồ biến thái đáng ghét nở ra nụ cười nho nhã dịu dàng, hàm răng trắng đều tăm tắp khoe ra, mê hoặc tới mức mẹ mĩ nhân lập tức thu lại nước mắt!

      “Nha Nha sau này đều phải nhờ cậy Nguyệt Lan con chăm nom rồi!” Lâm Đại Đại soi xét hiền tế, càng nhìn càng thấy ưng, sớm bị vẻ ngoài đẹp đẽ của Cổ hồ lừa gạt tới mức công nhận địa vị của rồi!

      “Nhạc mẫu đại nhân, xin người an tâm!” Lục ý trong đôi mắt hồ ly hẹp dài thoáng bồng bềnh, khóe miệng quyến rũ khẽ nhếch lên : “Có tiểu tế bên cạnh, đảm bảo Nha Nha HẠNH phúc vô bờ!”

      “Hừ! Tri thức bất lương!” Nhìn quan hệ chàng rể với mẹ vợ hòa hợp biên giới, ta cùng ông già hẹn mà đồng thanh nghiến răng kèn kẹt hừ lạnh!

      Trước Huyền Nguyệt sơn trang là hai cỗ xe ngựa hoa lệ lệ, đương đứng chờ sẵn theo mưu tính. Để tránh Cổ hồ trước ngày thành thân lại gây ra chuyện trái với luân thường đạo lý, mẹ mĩ nhân bất chấp phản đối kịch liệt của ông già, kiên quyết cùng ta ngồi 1 xe, còn hai gã đàn ông luôn gầm ghè gườm gườm nhau với Tiểu Bạch Thái đáng thương ngồi chiếc xe còn lại.

      Ngày đầu tiên xuất phát, Dược Vương cha dựa vào cớ lo lắng cho sức khỏe mà gạt mẫu thân mĩ nhân lên xe ngựa của ổng 3 lần, Cổ hồ ý đồ quấy rối tình dục ta 10 lần, dưới phản kháng kiên trì đến cùng của ta, mỗ Hồ chỉ còn cách “quên Nha” thở dài bất lực, đành xoa xoa nắn nắn cánh tay mũm mĩm, hôn hôn liếm liếm bé môi xinh xinh dễ thương của ta!

      Ngày thứ hai, ông già dắt mẫu thân mĩ nhân đâu đó nguyên canh giờ, nhân cơ hội, sắc Hồ tận lực cưỡng bức dụ dỗ, mưu đồ lột quần áo lôi ta ra ăn cùng nuốt tận, giữa đường bị Tiểu Bạch Thái xông vào quấy phá, mỗ Hồ “sắc dục công tâm” (nhịn sắc, dục mà đau đớn) chỉ còn nước “vắt chân lên cổ bỏ chạy” khi mẫu thân mĩ nhân ập về!

      Tối ngày thứ 3, tại căn phòng chữ “Thiên” của khách điếm…….

      “Hừ! Ngươi tới làm gì?”

      “Nhạc phụ đến làm gì tiểu tế đến làm cái đó!”

      “Cổ Nguyệt Lan! Ngươi!”

      “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng! Thiết nghĩ, Nhạc phụ đại nhân vẫn nên ra tay sớm hơn!”

      “Nha Nha trúng mê dược ta đặc biệt chế ra! Cho dù có vận động kịch liệt nó cũng thể tỉnh lại, nhớ kĩ là trước khi trời sáng trả nó về phòng!”

      “Tiểu tế rồi!”

      “Nha Nha vẫn còn , ngươi nhớ phải biết tự kiềm chế!”

      “Tiểu tế tự biết định đoạt!”

      Hai gã đàn ông gian manh thảm hại, mỗi kẻ ôm lấy người đàn bà của mình, biến mất trong màn đêm………

      “Nha Nha! Vẫn còn ngủ sao?” Nuốt lấy cánh môi non nớt mơn mởn của ta, đầu lưỡi linh hoạt của Cổ Nguyệt Lan cứng rắn tách hai hàm răng của tiểu nhân nhi bên dưới, luồn vào tìm đầu lưỡi xinh thơm tho……..

      “Ua….”Cảm giác phía bị đè nặng, ta khẽ ngọ nguậy cơ thể quyến rũ, vốn muốn mở mắt ra nhìn lại bị cơn buồn ngủ ập tới bao trùm!

      “Nha Nha……….ngủ ……….sư phụ làm nàng thức giấc đâu…….” Gã đàn ông bên dùng lưỡi và môi “vẽ chân dung” thân hình kiều, từ bầu ngực căng tròn tới hai đôi chân ngọc ngã trắng nõn, khẽ mút, khẽ liếm, khiêu khích từng tấc từng tấc .

      Trong mơ màng, ta chỉ nhìn thấy đôi con ngươi xanh lục sâu thấy đáy luôn dán chặt vào người mình, luôn nhìn ta chìm đắm, đê mê trong mắt …….

      muốn………” Bàn tay mũm mĩm đấm mạnh phát, con hồ ly biến thái, lẽ nào, còn chui cả vào trong giấc mộng của ta quấy nhiễu?

      “Quả dưa tròn, quả nhiên là ương bướng!” Bắt lấy nắm đấm, mỗ Hồ nham nhở liếm quanh lòng bàn tay nhắn hồng hào thơm tho, bàn tay càn rỡ bắt đầu ngao du cơ thể mềm mại, kiều. Bờ môi lướt tới trước ngực, qua lớp áo cách trở, liếm láp khiêu khích hai trái đào dựng đứng của ta, cảm nhận thấy người con bên dưới bị dục vọng thiêu đốt nóng như lửa, khẽ hừ tiếng, nhổm dậy, vội vàng cởi bỏ quần áo của mình……….

      “Hức……..Nặng………Cút …..” Trọng lượng bên càng ngày càng nặng, chìm trong cơn mê thể tỉnh lại, ta chỉ còn cách khẽ rên kháng nghị.

      “Đừng động đậy!” Động tác của Cổ Nguyệt Lan càng thêm mãnh liệt, hai tay bóc từng lớp áo đáng thương của mĩ nhân, tay dỡ thắt lưng, tay nhanh chóng luồn vào giữa hai chân non mịn, sờ soạng, rờ rẫm………..

      “Hức………ta muốn……..” Trong mơ, đầu ngón tay lạnh ngắt cùng bờ môi nóng bỏng dấy lên từng đợt khoái cảm khiến ta rùng mình, ta chỉ có thể khe khẽ rên rỉ, bàn tay nắm chặt lấy ga giường bắt đầu run rẩy, tại sao, giấc mơ này lại như vậy?

      “Nha Nha! Chuẩn bị xong chưa?” Mỗ Hồ bên nhắc bé mông mềm mại của ta lên, banh banh tách tách, khiến cho “hoa khẩu” của ta phơi bày ra trước mắt ……Chậm rãi cúi đầu, Cổ Nguyệt Lan há miệng ngậm hai cánh hoa ở hai bên, chốc chốc lại liếm láp, cắn cắn, cạ cạ “bé hạt nho” mẫn cảm, ánh mắt thỉnh thoảng lại dán chặt vào biểu cảm “động tình” khuôn mặt ta…….

      “A!!!!” Trời ơi, giấc mộng này còn tiếp diễn tới khi nào nữa?

      “Nha Nha! Sư phụ đến đây!” đoạn, hạ thân đột nhiên thúc mạnh, vật cứng ngắc nóng bỏng hoàn toàn vào hết, vì hai vách tường bỏng rẫy, chật chội đương nút lấy vật nóng rực của , co bóp kịch liệt khiến khoái cảm như đại hồng thủy ập tới bao phủ toàn cơ thể . Mồ hôi trán, nương theo gương mặt như ngọc, tí tách xuống bụng của mĩ nhân bên dưới. Lý trí còn sót lại hoàn toàn cho bất chấp tất cả mà co rút, chỉ từ từ di chuyển, quá gấp gáp cũng quá chậm chạp, thỉnh thoảng lại xoay xoay vật cứng dựng đứng, để cho người bên dưới dần dần thích ứng với tần suất ra vào…..

      “Hồ ly thối! Ta muốn ngủ! Nhanh lên chút được ?” Trong mơ, bị ngược đãi hành hạ tới sắp phát điên, ta lớn tiếng mắng nhiếc.

      “Ha ha! Bé con nghịch ngợm! Nàng có biết bản thân ? Được! Ta chiều theo ý nàng!” Hừ tiếng, Cổ Nguyệt Lan như ngựa hoang đứt cương, phi như điên dại trong cơ thể ta, phần nam tính cực đại mỗi lần đều rút ra toàn bộ, sau đó lại cắm thẳng ngập vào trong, khoái cảm sản sinh do xung động kịch liệt như bão táp cuốn cả hai vào vòng lốc xoáy. Hơi thở của càng ngày càng nặng nề, ra ra vào vào càng thêm nhanh chóng mãnh liệt dị thường, hai tay bóp lấy “nậm ngọc” ngừng đong đưa trước mặt, nhào tới lặn lui, bờ môi cũng bắt đầu theo sau mút mát…….

      “Cổ hồ ly! Xong chưa? Ngươi rốt cuộc có để ta ngủ ?” Mệt lử, ta dùng đầu móng tay rẹt đường máu lên lưng : “Hừ! Cho ngươi đau chết !”

      “Sắp rồi!” Tiếng thở dốc vang lên bên tai, trong mộng hoàn toàn bất lực phản kháng, ta chỉ có thể cùng trầm luân hết lần này tới lần khác…….

      “Nha Nha! Lại ngủ quá giấc rồi!” Đập vào mắt là dung nhan tuyệt mĩ cùng nụ cười dịu dàng vô bờ bến của mẫu thân mĩ nhân.

      “Tối qua mẫu thân luôn ngủ cạnh con sao?” Nhìn quần áo chỉnh tề nếp nhăn, ta thử cử động cơ thể mệt mỏi rã rời, hạ thân khẽ đau buốt, tối qua, chỉ là giấc mơ thôi sao?

      “Đương nhiên rồi!” Mẫu thân mĩ nhân trìu mến khẽ dí tay vào trán ta : “Mau dậy thôi! Nguyệt Lan chuẩn bị bữa sáng chờ sẵn rồi đó!”

      Khi ta thay xong quần áo, bước xuống lầu, mỗ Hồ đương nhàn nhã dựa người vào thành ghế, toàn thân cơ hồ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ưu nhã nhâm nhi tách trà.Vây quanh đoàn mỹ nữ với trái tim ngưỡng mộ cuồng nhiệt sớm nhảy vọt lên hai tròng mắt……….

      “Nha Nha! Ăn chậm chút!” màng tới đám fan girl xinh tươi rạng rỡ mỗi người vẻ bên cạnh, Cổ Nguyệt Lan vừa mờ ám nhàng lau lau khóe miệng còn dính thức ăn của ta, vừa giúp ta chan bát cháo thịt gà xé : “Tối qua ngủ ngon ?”

      “….Rất……..ngon……..” Nhìn con hồ ly trước mặt, ta thể nhớ tới giấc mơ tối qua, ngoạm miếng bánh bao nhân thịt to! Hừ! Hồ ly thối! Nếu có ngươi, ta còn ngủ ngon hơn!

      “Ha ha! Vậy tốt!” Trước khi cúi đầu nhâm nhi ngụm trà, đôi mắt xanh lục thoáng lóe lên tia đắc chí……….

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 17: Phong thái của Sói
      Mười ngày sau, tại kinh thành phồn hoa hưng thịnh của Lang quốc.

      “Tiểu Bạch Thái! Mau lại đây! Tỷ tỷ dẫn đệ ăn kẹo hồ lô!” Vẫy vẫy quả cầu trắng tuyết ở đằng sau, ta rảo bước tới sạp hàng rong bên cạnh.

      “Ăn chậm chút! Cẩn thận nghẹn đó!” Cưng chiều vô bờ bến nhìn tướng ăn có lấy chút ưu nhã ngoạm từng miếng to của ta, Cổ Nguyệt Lan ném cho ông chủ sạp hàng ít bạc vụn, nhắc con hồ ly béo ú cũng đương ăn ngon lành ở dưới đất lên, bám theo sát gót ta.

      “Hừ! Nha đầu “ếch ngồi đáy giếng”! Cả ngày chỉ biết có ăn!” Nắm chặt bàn tay nhắn của ái thê, Dược Vương thận trọng cho dòng người đụng vào mẹ mĩ nhân!

      “Tướng công! Nha Nha còn ! Nghịch ngợm cũng là điều thường thấy mà!” Ánh mắt dịu dàng theo sau tiểu nương áo hồng đằng trước, Lâm Đại Đại cảm giác nhà có con lớn sắp xuất giá : “Haiz, ngờ rằng con của chúng ta sắp trở thành thê tử của người khác rồi!”

      “Mẫu thân! Người có muốn ăn ?” Nhón lấy quả đỏ mọng, lờ nét mặt vui của mỗ Hồ, ta giơ lên trước miệng mẫu thân mĩ nhân.

      “Mấy loại thức ăn bụi bặm hôi hám dọc đường này sao có thể cho Đại Đại ăn được chứ?”

      “Mẫu thân ăn đâu! Nha Nha ăn !” nhàng lau những giọt mồ hôi má hồng hồng của ta, mẫu thân mĩ nhân khéo léo nhắc nhở : “Lát nữa là đến bữa trưa, nên ăn nhiều quá con à!”

      “Ờ ha!” Vừa mới định đưa quả mọng đó lên miệng mỗ Hồ đột nhiên kéo tay ta về phía , há miệng cắn miếng rồi nhai nhai nuốt nuốt, thuận đường liếm liếm ngón tay trỏ nhắn của ta, đôi mắt phượng hẹp dài mờ ám nheo nheo lại : “Ừm! Chả trách Nha Nha lại thích! Quả nhiên rất ngon!”

      Kinh tởm lau lau lại đầu ngón tay dính đầy nước miếng của mỗ Hồ vào bộ quần áo trắng như tuyết của ! Hừ! Quả nhiên là con hồ ly biến thái, giữa thanh thiên bạch nhật dám chòng ghẹo con nhà lành ngay phố!

      Rầm rập tiếng vó ngựa phi nước đại truyền tới, dòng người phố bỗng chốc xáo xác!

      “Này! Lão Hoàng! Có chuyện gì lớn xảy ra vậy?”

      “Nghe Lang Vương gia đánh bại Bắc quốc! Chiến thắng trở về!”

      “Tứ vương gia quả nhiên là phúc tướng của Lang quốc chúng ta! Mỗi lần vương gia xuất trận là địch quốc đều bị đánh cho tơi bời tan tác!”

      đến vị vương gia này, ngoài uy danh “bách chiến bách thắng” chiến trận ra, ha ha, lão Mã, lão có biết vị vương gia đó còn có sở trường gì ?”

      “Lão Hoàng, lão phải biết, ta là người quê mùa, nào có biết gì về vị vương gia đó!”

      “Họ hàng của ta là đầu bếp trong phủ của vị vương gia đó. Ông ấy ………”

      “Lão Hoàng, đừng có thừa nước đục thả câu nữa! Mau ra !”

      “Việc này! Ông ấy Tứ vương gia đó trời sinh dị phẩm, có thể đêm ngày cùng vô số mĩ nữ hoan ái! Mĩ nữ trong hậu viện của vị vương gia ấy còn đẹp hơn gấp vạn lần so với phi tần của lão Hoàng đế!”

      “Chúng ta có diễm phúc đó nhỉ?”

      “Còn phải ! Người ta bề ngoài tuấn bất phàm lại quyền cao chức rộng, khuê tú nhà quan lại, bích ngọc nhà tiểu thương, hoa khôi thanh lâu đều tranh nhau chen lấn tới toét đầu chảy máu, chẳng phải đều muốn bước vào được cánh cổng lớn của phủ Tứ vương gia hay sao? Lão xem, đứng chen lấn xô đẩy ở hàng cùng phải là các nương xinh đẹp trẻ trung trang điểm lộng lẫy sao?”

      “Ha ha! Chúng ta là những người liên can! Vẫn là đừng chen lên trước!”

      “Ái! Các người đừng chen nhau mà!” Bị đẩy vào dòng mĩ nữ điên cuồng tranh nhau chen lên đầu, ta bị thất tán với Cổ hồ giờ sắp bị người ta nén cho tắc thở rồi! Dưới tình thế bất lực, ta chỉ còn cách la to : “Này! Buông ta ra! Ta muốn ra ngoài!”

      “Hừ! Đừng tưởng có chút nhan sắc mà Tứ vương gia thích ngươi!” dát vàng dát ngọc lên người khinh thường nhìn ta bằng nửa con mắt!

      “Đúng vậy! Béo tròn béo quay hệt quả dưa hấu như ngươi mà cũng đòi tranh giành với chúng ta!” Mĩ nữ quê mùa chân to tay thô gạt phát, ta lập tức liền bị đẩy lùi về phía sau!

      “A! Mau nhìn kìa! Vương gia đến rồi! Mau nhìn kìa! Hu! Vương gia! Thiếp ở đây!” Bên cạnh là thanh lâu nữ tử để lộ hai bả vai trắng nõn, sực nức mùi phấn son đương hưng phấn hò reo!

      Trong vòng vây của dòng mĩ nữ điên cuồng, chỉ nhìn thấy đoàn quân áo đen kiêu căng ngạo mạn đương rầm rập phi tới!

      Tự cao tự đại ngồi lưng con ngựa cũng đen sì, Lang Minh Thần khoác mình bộ quần áo đen tuyền dát vàng óng ánh, mái tóc búi cao, cố định bằng chiếc trâm đen láy, từng sợi tóc đen nhánh quyến rũ rủ xuống hai bờ vai, tự nhiên vô cùng lộ ra uy nghiêm bá chủ thiên hạ, đôi mắt xanh lam tà mị chốc chốc lại quét qua hàng hàng mĩ nữ xinh đẹp rực rỡ gấm hoa, chòng ghẹo phóng ra luồng điện nghìn Volt khiến cho thục nữ danh môn, tiểu thư phú gia, bích ngọc tiểu thương đều chết lịm! Binh đoàn áo đen tới đâu là hoa tươi sặc sỡ, khăn thơm sực nức, thư tỏ tình dạt dào, phấp phới tung bay tới đó!

      “Vương gia! Mau ngoảnh lại nhìn thiếp! Thiếp là Tiểu Thúy ở Trần Gia Thôn! A! Ngài quay lại nhìn rồi!” Tỷ tỷ quê mùa giọng như chuông rền hò hét, vang dội tới mức hai bé màng nhĩ của ta đều ong ong ù ù!

      “Hừ! Ngươi đừng có tơ tưởng, người vương gia nhìn là ta!” Thiên kim phú gia dùng chiếc khăn thơm giơ lên bịt mũi : “Kinh quá! Toàn mùi đất tanh nồng, thối ngạt chết người ta mất!”

      “Hai vị tỷ tỷ, để cho muội muội chen vào trong được ?” Ta thận trọng dè dặt tránh luồng sét từ ti phóng lên, nhàng với hai nương xinh đẹp : “Thực ra, hai tỷ tỷ đều sắc nước hương trời, đều xứng với danh xưng phu nhân của vương gia mà!”

      “Xem như ngươi có mắt đó!” Hai người vừa giãn ra khỏi nhau, ta liền hít sâu khí trong lành lâu ngày mới được thở!

      “Cho ta qua! Cho ta qua! Hu! Vương gia!” Khuê nữ liễu yếu đào tơ, hiếm khi được bước ra khỏi phòng, yếu ớt vô lực van nơn thống thiết bên cạnh ta : “Muội muội! Có thể nhường chỗ cho tỷ tỷ được ?”

      “Được!” Nhón chân né sang bên, mĩ nhân vội vàng chen lên trước mặt ta, gian chật hẹp càng khiến cho đoàn lang nữ càng thêm điên cuồng!

      “Đừng chen!” Tỷ tỷ quê mùa sức khỏe như voi, hích cái mông tròn, gằn giọng cảnh cáo khiến cho tỷ tỷ yếu ớt bên cạnh ta bị dọa cho mất mật.

      “Ai ya! Đừng đẩy ta! Đừng đẩy mà! Chỉ là gã đàn ông, có gì hay ho chứ?” con sói háo sắc đâu cũng phóng điện, có đẹp, có giàu, có quyền cao hơn nữa cũng chỉ là rác rưởi!!!!!

      Mắt sói xanh quét qua chỗ ta, đám mĩ nữ si dại càng thêm điên loạn!

      “Vương gia! Thiếp ngài!” Tỷ tỷ quê mùa bạo dạn tỏ tình giữa phố đông người!

      “Vương gia! Nhớ tới Các Mãn Cư của thiếp nha! Tích Ngọc chuẩn bị món khoái khẩu, canh đậu phụ bát bảo cho người!” Thiên kim phú gia lập tức cuồng nhiệt tung khăn thơm!

      “Vương gia! Như Hoa ở Xuân Phong Lầu đợi người tới~~~” Chớp chớp đôi mắt thủy tinh long lanh, Như Hoa tỷ tỷ diêm dúa lòe loẹt liếc mắt đưa tình giữa thanh thiên bạch nhật!

      “Vương gia! Hức! Thiếp cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy ngài rồi! Hu! Hạnh phúc quá!” Tỷ tỷ yếu ớt khóc như “mưa trút hoa lê” , đáng thương vạn phần, khiến ta bất giác than thở, vì loại đàn ông rác rưởi đó mà si mê cuồng dại, có đáng ?

      Đương lúc đoàn mĩ nữ chen lấn xô đẩy, Lang Minh Thần chỉ chăm chăm nhìn vào điểm, bỗng nhiên thúc ngựa, phi tới!

      “A!!!! Vương gia lại đây kìa!” Tiếng hét chói tai vừa dứt, nhác thấy con ngựa đen sì phi tới chỗ mình, ta vội vàng biến thành “lạc đà rúc đầu vào cát”, cúi gằm mặt xuống!

      “Bé con dấu! Hai ta lại gặp nhau rồi!” Đôi mắt xanh biếc dính chặt lên tiểu nương mặc y phục hồng phấn, khóe miệng nhếch lên cười quyến rũ mà tà mị khiến cho đám cờ-rây-zì fan càng hò hét ầm ĩ!

      “Vương gia! Ngài thiếp sao?” Mĩ nhân yếu ớt mừng rơn mở tròn đôi mắt rưng rưng ngấn lệ!

      “Bé con dễ thương! Định chạy đâu nữa?” thèm liếc mĩ nhân yếu đuối bên cạnh cái, vuốt sói ở cao giơ ra, Lang Minh Thần nhấc , thân hình hồng hào mũm mĩm của ta liền bị mảy may phí sức đặt lên lưng ngựa!

      “A! Tứ vương gia giữa thanh thiên bạch nhật cướp con nhà lành! Hồ ly sư phụ! Mẹ mĩ nhân! Dược Vương cha! Mau tới cứu Nha Nha!!!!!” Vừa bị đặt lên lưng ngựa, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ khóa chặt lấy eo ta, hòa cùng tiếng ngựa phi nước đại rầm rập là tiếng la hét vang vọng khắp trung!

      “A! Nha Nha! Sao giờ? Nha Nha bị người ta bắt rồi!”

      “Nương tử yên tâm! Tức khắc có người đuổi theo nó! Hừ! ngờ nha đầu vừa tròn vừa mập đó lại là món hàng đắt giá như vậy………”

      Đương lúc đoàn người ngẩn ngơ ngây ngốc, thân ảnh áo trắng nhanh như chớp lóe, lướt qua, truy đuổi theo sau………..

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 18 : Hồ ly giảo hoạt vs Sắc lang điên cuồng
      “Bỏ ta ra, thả ta xuống!” Cảnh vật xung quanh lùi lại phía sau theo tốc độ gió lướt, nhìn con đường ngựa phi tới càng ngày càng hoang vu khuất nẻo, trái tim bé của ta đập thình thịch, hoang mang lo sợ vạn phần! Con sói háo sắc này, chẳng lẽ định đem ta vào nơi rừng sâu núi thẳm để giở trò?
      “Bé con! Bổn vương bất kể ngày đêm lăn lộn sa trường, gian khổ chiến đấu với Bắc quốc, cốt chỉ để quay về bắt nàng, nàng xem, bổn vương có thể thả nàng ra ?” Bàn tay to lớn rắn chắc mạnh mẽ, vừa cám dỗ vừa thô bạo “du ngoạn” khắp nơi, đôi mắt xanh lam tràn ngập dục hỏa mãnh liệt : “Mấy tháng gặp, Nha Nha càng thêm “ngon miệng” rồi này!”
      “Này!Tay của ngươi đứng đắn chút được ? Hu! Mau bỏ tay của ngươi ra!” Bàn tay nham nhở thọc sâu vào trong áo, bắt đầu mờ ám khiêu khích nụ hoa non nớt, cơ thể bị kìm kẹp thể động đậy, cảm giác khủng bố khiến ta sắp mất hết lí trí : “Lang Minh Thần! Thả ta ra!”


      “Ừm! Bầu ngực của Nha Nha vẫn là mềm mại nhất, trơn mịn nhất!” Bàn tay thô bạo kéo roẹt vạt áo đáng thương, bả vai trắng nõn ngọt ngào càng khiến luồng lam quang trong đôi mắt thêm sáng rực : “Bé con! Nàng đẹp! Hành hạ bổn vương suốt mấy tháng nay, hôm nay nàng phải để bổn vương phát tiết dục hỏa kìm nén lâu ngày!!!”
      “Hức! muốn! Ta dẫu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi! Ngươi thể lấy oán báo ân như vậy được!” Miệng sói vùi bả vai thơm mát, ngừng cắn cắn mút mút khắp nơi, chốc chốc lại dùng lưỡi liếm láp khiêu khích! Từng đợt sóng tê dại cùng cảm giác ghê tởm liên tiếp truyền tới! Hức! kẻ từ sáng tới tối chìm đắm trong tửu sắc như , tại sao vẫn chường ra cái bộ dạng dục vọng được thỏa mãn như vậy?
      “Ừm! Bé con! Bổn vương muốn nuốt nàng vào bụng!” Xé rách lớp quần áo, Lang Minh Thần nheo mắt ngắm cơ thể trắng mịn, nõn nà, mảnh vải che thân dưới ánh nắng rực rỡ : “Nha Nha! Để báo ơn, bổn vương “lấy thân đền đáp” có được ?”
      “Hức! được! Tuyệt đối được!” Cảm nhận thấy miệng sói ngày càng nham nhở áp sát vào hai gò núi căng tròn trắng mịn, hức, bé con gọi trời trời đáp gọi đất đất hay như ta, phải làm sao mới thoát ra được đây?
      “Đừng sợ! Bổn vương rất dịu dàng!” tay nhào nặn bên gò núi, bờ môi quyến rũ khẽ cọ qua bé nụ hoa xinh xinh : “Ừm! Thơm quá!”
      “Bỏ nàng ra!” Lời vừa dứt, chiếc lá nhắm vào bụng con hắc mã, phi vun vút! Bạch y nam tử như tiên hạ phàm từ trời bay xuống!
      “Hí!!!!!” Con ngựa bị chiếc lá cắm phập vào bụng đau đớn hí tiếng dài, điên cuồng lồng lên, hất mạnh hai người ngồi lưng nó xuống!
      “A! Sư phụ! Cứu con!” Nhìn nam nhân bay lên giao đấu với Lang Minh Thần, ta vội vàng vươn tay ra : “Hức! Sư phụ! Người cuối cùng cũng tới!”


      “Tiểu nha đầu!” Thoắt cái, ta rơi vào vòng ôm ấm áp thân thuộc! Nhìn người thở hổn hển, nước mắt đầm đìa, yếu ớt nằm trong lòng, trái tim khủng bố sợ hãi của Cổ Nguyệt Lan lúc này mới dần dần bình ổn nhịp đập.
      “Hức! Sư phụ!” Nắm lấy vạt áo trắng tuyết xì hết nước mũi vào đó, ta liễu yếu đào tơ vùi vào lòng . Dưới an ủi vỗ về của , tiếng khóc nấc thút thít dần dần dịu lại.
      có làm gì nàng ?” Cổ Nguyệt Lan vô cùng chiếm hữu siết chặt lấy ta, cởi lớp áo ngoài, quấn ta kín như bưng, đôi mắt xanh ngọc tràn ắp địch ý nhìn gã đàn ông áo đen mị điên cuồng phía đối diện : “Lang vương gia, Nha Nha là thê tử vẫn chưa thành thân của tại hạ, vương gia năm lần bảy lượt quấy rối nàng, rốt cuộc có mục đích gì?”
      “Thê tử chưa thành thân?” Mỗ Lang thoáng sững người, lập tức định thần lại, nhìn ta dựa dẫm và tin tưởng vào Cổ Nguyệt Lan, nheo nheo đôi mắt biếc nguy hiểm, đăm đăm nhìn nam nhân tao nhã lịch thiệp hồi, cuối cùng, ánh mắt sắc bén quét lên người ta, nghiến răng kèn kẹt : “Bé con, ta nghĩ nàng tốt nhất nên giải thích khôn ngoan chút……….” Khẩu khí đó cơ hồ giống như bị người khác gạt vố đau đớn, bao hàm cả nộ khí vô cùng tận……..
      “Nàng sớm là người của tại hạ!” Khiêu khích nhìn đối phương, Cổ Nguyệt Lan khẽ nâng bé cằm thon thon, dịu dàng vạn phần, in lên đó dấu hôn : “Tiểu nha đầu, có phải vậy ?”
      “Sư phụ! Người xấu tính!” Ta giả vờ như chú chim non nũng nịu dựa đầu vào lồng ngực vạm vỡ của , chỉnh chỉnh thanh quản, nặn ra chất giọng ỏn ẻn, điệu đà : “Xấu quá………chỉ biết bắt nạt người ta thôi~~~~”


      “Bé con tinh quái!” Mỗ Hồ bị ta véo mạnh sau lưng, cúi đầu, khẽ vào tai ta : “Mạnh lên chút………Sư phụ thấy thoải mái vô cùng………”
      “………” Được! Ta véo, ta véo chết ngươi! Véo chết con hồ ly háo sắc nhà ngươi!
      Đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm bộ dạng quấn quýt bên Cổ Nguyệt Lan của ta, sắc mặt của Lang Minh Thần càng ngày càng khó coi, gân xanh trán nổi lên cuồn cuộn, ỉ có hơi hướm như núi lửa phun trào, hai tay nắm chặt thành đấm : “Cổ Nguyệt Lan, ngươi đừng có đắc ý, chỉ cần bổn vương mở miệng thưa với phụ hoàng, bé con thuộc về bổn vương! Bất luận thế nào, nàng cũng thành vương phi của bổn vương!”
      “Vương gia, ngài nghĩ hoàng thượng để cho sớm mất trong trắng làm phi tử của hoàng tử sao?” Cổ Nguyệt Lan nhàn nhạ nghịch nghịch bàn tay mũm mĩm, đôi mắt ngọc bích lóe tinh quang quét qua gã đàn ông cuồng ngạo : “Vương gia, nàng là bảo bối của tại hạ, tại hạ quyết để bất kì kẻ nào tổn hại tới nàng hoặc cướp mất nàng từ trong tay tại hạ!”
      “Hừ! Chỉ cần bổn vương muốn, cả thiên hạ này đều là của bổn vương!” Đôi mắt xanh biếc long lanh cuồng ngạo càng câu hồn đoạt phách, Lang Minh Thần khẽ nhướng mày, cười tà mị với ta : “Bé con! Nàng xem có đúng ?”
      “Lang vương gia! Ngài sai rồi!”
      người là cưỡng ép nàng, phải luôn nhường nhịn nàng, bảo hộ nàng” Mỗ Hồ vừa giảng đạo vừa vuốt mái tóc dài đen nhánh của ta!
      “………” Ta giả vờ cảm động rưng rưng nhìn ! Hết bàn! Cổ hồ ly! Mở to mắt ra mà nhìn kĩ xem, kẻ được nhắc tới chính là ngươi đó! Lần nào thân mật cũng đều là do ngươi cưỡng ép ta!
      “Còn nữa, người là phải nguyện đời đời kiếp kiếp chỉ có mình nàng trong tim. Nắm tay nhau cùng nhìn con cái trưởng thành, cùng nhau đến cuối đời…….” Lờ lớ lơ khóe miệng ta bắt đầu giật giật, Cổ Nguyệt Lan nhìn ta bằng đôi mắt xanh thăm thẳm, dịu dàng sâu lắng : “Nha Nha, ta nàng! Còn nàng…….. sao?”
      ……….” Con hồ ly giảo hoạt kia! Đây ràng là cái bẫy giăng ra để cho ta lọt vào! Lườm cái bản mặt mãn nguyện của mỗ Hồ, ta chỉ còn nước cố nuốt cục tức xuống bụng, giả vờ phô ra biểu cảm say sưa ngây ngất, cảm động vạn phần : “Sư phụ, Nha Nha cũng người………”


      Lặng lẽ nghe từng câu từng chữ của Cổ Nguyệt Lan, bàn tay của Lang Minh Thần hết buông lỏng lại nắm chặt, hết nắm chặt lại buông lơi, đôi mắt xanh lam tà tuấn mị, thoáng chốc phát ra hàn quang của dã thú : “Nguyệt công tử muốn , bổn vương xứng với nàng sao?”
      “Đúng vậy! Ngài xứng có được nàng!”
      “Vậy, ngươi dựa vào đâu để có được nàng?”
      “Dựa vào trái tim của tại hạ! Trái tim chỉ lòng nàng!”
      “Ngươi có dám khẳng định ngươi thay lòng đổi dạ?”
      “Nha Nha chính là tất cả của Cổ mỗ, Cổ mỗ chỉ cần mình nàng là mãn nguyện rồi!”
      “Vậy ư? Như thế sao? Bổn vương bỏ cuộc! ngày, nàng thuộc về bổn vương!” Đôi con ngươi xanh lam kiêu ngạo chằm chằm nhìn vào đôi mắt ngọc bích kiên định : “Đến lúc đó, ngươi phải trả giá cho mọi lời , mọi hành động của ngươi ngày hôm nay!”
      “Được! Cổ mỗ lúc nào cũng cung kính phụng hầu!”
      Vuốt sói vươn về phía ta : “Tiểu Nha Nha! Nhớ , đừng để bổn vương biết được nàng lại đụng chạm tới gã đàn ông nào khác, ……….” Trong ánh sáng xanh biêng biếc của sắc lang, gò má của ta bị ấn mạnh đường : “Hẹn gặp lại!”
      “Vương gia, ngài đường cẩn thận nhe!” Trốn sau thân hình cao lớn của Cổ hồ ly, ta hành cái lễ vô cùng thục nữ : “Ha ha! Vương gia, chúng ta sau này gặp lại………”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :