1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 9: Lửa ghen
      Về tới sơn trang, để tránh cơn ghen của Cổ Hồ bột phát, ta tức tốc lao về phòng, thay ngay bộ quần áo ướt sũng ra.

      ”Tiểu Bạch Thái! Việc hôm nay chỉ có ta và ngươi biết, nếu ngươi mà bép xép với Cổ Hồ, ta phạt ngươi cả đời được đụng tới đùi gà, nghe chưa?”

      “Ư…..” Bé con vô tội bị điểm danh bất mãn rên lên phản kháng, đôi mắt be bé tròn tròn tố cáo chính sách độc tài chuyên chế của ta. Cuối cùng, địch lại ánh mắt thập phần uy hiếp, chỉ còn cách nịnh nọt liếm liếm đầu ngón tay ta.

      “Tiểu Bạch Thái! Sao giờ? Ta phải làm sao bây giờ?” Vết răng giờ càng vùng da trắng nõn nơi bả vai! “Thảm rồi! Tiểu Bạch Thái! Ngươi ta giờ phải làm sao đây?” Dựa theo mức độ ăn chơi trác táng của tên Lang vương gia đó, bị cắn cái, liệu có bị nhiễm bệnh ABCD gì gì đó nhỉ? Quan trọng hơn là với máu ghen của Cổ Hồ, nếu bị thấy, rồi nổi “ba máu sáu cơn” lên, nhất định đem ta ra mần thịt!

      được! Tuyệt đối được! Suy tính lại, nhác thấy quả cầu tròn trăng trắng hạnh phúc tít mắt gặm đùi gà, nụ cười hiểm phút chốc ra! Tiểu Bạch Thái! Hôm nay là ngày ngươi báo đáp công ơn dưỡng dục của chủ nhân ngươi rồi!

      “Hôm nay đây vậy?” Đương lúc ta nghĩ trước lo sau, làm sao để lừa gạt qua ải, giọng quyến rũ tới lạnh cả sống lưng từ sau truyền tới. Đồng thời, eo đột nhiên bị hai bàn tay dính vào, sau đó bắt đầu “du ngoạn” bốn phương theo khuôn phép, quy củ gì. Ngửa cổ nhìn khuôn mặt đẹp như tạc của Cổ Hồ, ta nén thở dài, Vương Nha Nha à Vương Nha Nha, có con hồ ly như vậy bên cạnh, rốt cuộc là phúc hay họa đây?

      Dưới ánh nến lung linh, mĩ hồ khịt khịt ngửi : “…..Sao lại có mùi nước hồ? Nha Nha ra hồ nghịch sao?”

      “Haha! Đúng vậy!” Ta dùng ánh mắt phi nhân loại nhìn ……….quả nhiên là có huyết thống hồ ly, khứu giác lợi hại tới đáng sợ, ta có kì cọ n lần vẫn ngửi ra!

      “Trời nóng, Nha Nha vẫn đụ nhiều quần áo như thế! Sao vậy? Cơ thể khỏe à?”

      “Ưm!” Ta giả đò mảnh mai yếu ớt gật đầu : “ Haizzz! Đúng vậy! Nha Nha lớn rồi! Cơ thể giống như trước nữa!”

      “Vậy sao? Nếu cơ thể suy nhược, để ta bồi bổ cho nàng được ?” Tinh quang phóng ra bốn phía, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, đương lúc ta nén thở phào, giọng lãnh bỗng vang lên bên tai : “Xem ra Nha Nha có bí mật thể cho người khác rồi?” Ngón tay thon dài, đầy khiêu khích, khẽ vén áo, mưu đồ ve vuốt bé xương quai xanh dễ thương của ta.

      “Sao có thể chứ? Nha Nha là đứa trẻ ngoan biết dối mà!” Cuống quýt giữ chặt vạt áo, ta dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn .

      tốt……….” Nhìn ta ngoan ngoãn để ôm vào lòng, lục ý trong mắt Cổ Nguyệt Lan càng ngày càng sâu, cái hôn phớt dần dần trượt từ rái tai xuống cổ, ngón tay mân mê gỡ lớp áo, lúc ta định xoay xở tìm cách thoát thân, nụ hôn của đột nhiên khựng lại! Bờ môi dịu dàng bỗng nhiên rời khỏi, đôi mắt vốn thâm sâu nay dính chặt lên dấu răng lộ liễu bả vai : “Nha Nha! Sao nàng DÁM “hồng hạnh xuất tường” HẢ?”

      “Cái gì cơ? AAAAAAA! Ta đâu có “hồng hạnh xuất tường”!!!!!!!” Phì! Phì! Tình nhân trong mộng còn chưa xuất , lấy đâu ra chồng mà “xuất tường”, nhưng Nha Nha ta tâm nguyện cả đời chỉ thờ chồng!

      “Vậy đó là cái gì?” Ngón tay dịu dàng, tựa lông hồng, vuốt qua dấu răng sâu hoắm vai, nhưng ta biết, Nha Nha ta chỉ lỡ lời là hết đường sống!

      “Là Tiểu Bạch Thái cắn đó! tin người hỏi nó!” Tiểu Bạch Thái, lần này tỷ tỷ nhờ cậy cả vào đệ đó!

      “Vậy sao?” Đôi mắt xanh thâm trầm của Cổ Hồ nhìn Tiểu Bạch Hồ gặm đùi gà ngon lành ở đằng xa!

      Bỗng nhiên bị điểm danh, bé Hồ vô tội đáng thương dưới ánh mắt uy hiếp của ta chỉ còn biết gật đầu lia lịa!

      “Tiểu Bạch Thái phải ?” Cổ Hồ thẳng eo, đứng từ cao nhìn xuống bé con đáng thương, ác ý trong lời bọc băng dưới 0 độ khiến cho bé con vốn toàn thân run cầm cập phút chốc tan thành đống bùn nhão!

      “Sư phụ, người định làm gì? Người đừng bóp Tiểu Bạch Thái như thế! A? AA……Hức……….Người………người mau bỏ tay………..Tiểu Bạch Thái……..còn mau chạy ………Đúng……..Mau chạy Tiểu Bạch Thái……..Tiểu Bạch Thái, nhân lúc tỷ tỷ giữ lấy , đệ mau chạy !!!!!!”

      “Nha Nha! Nếu muốn ta bóp chết nó mau ra, GIAN PHU LÀ AI?” Luồng mắt xanh lục chút nương tình nhìn bé con thoi thóp thở!

      “Gian phu gì chứ? Ngươi xem Nha Nha ta là ai? Con sói mắt xanh suýt chết đuối đó làm gì được ta chứ?”

      “Hử?” Lẳng bé con đáng thương sớm mất hết ý thức sang bên, buồn bực, nộ hỏa cùng đố kỵ tích cóp bấy lâu nay phút chốc bạo phát trước dấu răng đầy khoe khoang, khiêu khích bả vai của ta! Dấu răng ám muội mà tràn ngập mùi vị hoang dâm vô độ thành công nhen lên ngọn lửa ghen tuông điên cuồng trong tim Cổ Hồ! Bàn tay tóm lấy cánh tay ta bỗng bóp chặt : “Tên đó là ai? Người đàn bà của ta, cũng dám đụng tới?”

      “A! ĐAU QUÁ!” Ta đau tới thét lên! Hồ ly thối! “Thương hoa tiếc ngọc” – Bốn chữ này lẽ nào ngươi hiểu sao? Nếu như bình thường sớm vội buông nhưng lúc này lại làm lơ! Chỉ hung ác chòng chọc nhìn ta! Ta bị ánh mắt hung tàn đó dọa cho điếng người! giờ mất hết lý trí rồi, cố kiềm nén cơn đau buốt kịch liệt, ta định dịu giọng giảng đạo lý với , nhưng tiếng phát ra lại run rẩy, lập cập : “Sư phụ………người……….người bình tĩnh lại ………..nghe con………..…….….”

      “Là kẻ nào làm HẢ?” Cổ Nguyệt Lan nghiến răng kèn kẹt, gầm lên, khiến ta thất hồn bạt vía!

      “Chuyện này, trong đó, có rất nhiều nguyên nhân……….người, người nghe con giãi bày, thể là thế này……….” Ta vừa thuật lại vụ án lúc đó vừa len lén quan sát biểu cảm khuôn mặt Cổ Hồ. Đương nhiên, chiếu theo ghi chép tốt đẹp về Cổ Hồ, ta thể đem mấy tình tiết quan trọng kể tới sơ lược rút gọn. Nhìn khuôn mặt lãnh chuyển quang đãng, từ quang đãng chuyển hiểm, từ hiểm chuyển giông tố quay cuồng, quả tim nho của ta thấp thỏm lo âu, đập loạn xạ hết cả lên : “Việc này, Giáp, Ất, Bính, Đinh, mấy thị vệ đó là vô tội. Là con ép bọn họ được theo, đừng trách phạt họ nha, sư phụ!”

      “Nha Nha giờ thân khó toàn! Vẫn còn nghĩ tới bảo vệ cho chúng sao?”

      “Hừ! Mình làm mình chịu!”

      “Vậy sao? Hay cho câu “ mình làm mình chịu”! Hôm nay ta cho nàng biết mùi vị “hồng hạnh xuất tường” là như thế nào!” tới câu thứ hai mà cũng để ta thêm câu nào! Cúi đầu, cuồng đạo hôn lấy ta! Bá đạo tới mức khiến ta ngừng bước thối lui! tóm lấy eo, lôi ta lại càng gần, dính chặt vào lòng ! Đôi môi mĩ lướt qua cổ, sau đó, bất chợt cắn mạnh vào vết răng bả vai, đau tới mức ta kinh hô, rồi cơ thể mềm nhũn, từ từ trượt xuống!

      “Nha Nha………….ta phải làm sao mới có thể giữ nàng lại bên mình……….”Hơi thở gấp gáp, rì rầm vào tai ta, đôi mắt nhắm chặt cơ hồ đau khổ vạn phần, do dự, chần chừ, nhưng chỉ thoáng lại quả quyết bế bỗng ta lên, kiên định nhằm hướng chiếc giường trong thị thất soải bước!

      “Sư phụ, người đợi chút được ?” Vừa bị gập eo đặt lên giường, ta vội vàng lật người dùng chiêu “Thập Bát Lăn” ý đồ trốn vào góc giường, nhưng tiếc là ta chưa kịp lăn đủ bị tóm lấy cổ chân lôi về! tay ấn chặt ta xuống giường, tay lưu loát cởi bỏ y phục người mình, chớp mắt phần thân săn chắc, đường cong hoàn hảo quyến rũ khiến người khác xịt máu mũi phô bày ra trước mặt, nhưng tiếc cái là ta giờ có tâm trạng thưởng thức!Bởi vì khi quần áo của ta và đều bị cởi hết cũng là lúc cuộc đời ta chính thức “xuôi chèo mát mái”……….

      “Cổ Nguyệt Lan,ta chỉ mới có 13 tuổi! Cưỡng gian trẻ vị thành niên là phạm pháp, ngươi có hiểu ?”

      “Hừ! Huyền Nguyệt sơn trang, ta là lớn nhất, ai dám này kia?” rỉ vào tai ta ác ý , tay vẫn ngừng hoạt động!

      “Sư phụ! Người cởi áo là được rồi! Sao lại cởi cả quần?”

      “Hừ! Hôm nay ta phải biến nàng thành người đàn bà của mình, sau này, xem nàng còn có gan ra ngoài câu dẫn nam nhân nữa ?”

      “Đừng mà! Sư phụ! Nha Nha biết tội rồi! Sau này dám nữa, được ? Người như vậy dọa Nha Nha đó! Hức! Nha Nha sợ! rất sợ!”

      “Nha Nha! Lần này ta quyết dung tha cho nàng!” Bờ môi quyến rũ nuốt lấy đôi môi non nớt của ta, đầu lưỡi linh hoạt khẽ liếm quanh viền môi, dịu dàng mà triền miên quấn quýt, chan chứa dục vọng dâng trào! Ánh mắt xanh như dã thú, dọa ta điếng người, vừa đẩy ra vừa giật lùi ra sau!

      “Ua……..” Ta bị hôn tới quay cuồng đầu óc, chỉ còn cách ngừng há miệng thở hổn hển………

      “Rẹt” tiếng, lớp áo người bị tên cầm thú đại phát xé toạch thành hai mảnh, hai gò núi cao cao, tròn trịa lộ ra trước mắt!

      “Nha Nha! Nàng có biết tiếp theo sư phụ làm gì ?” Bàn tay ma lực mơn trớn bầu ngực trắng sữa của ta : “Ta khiến nàng nếm trải kết cục của việc để cho gã đàn ông khác chạm vào mình!” Đầu lưỡi khéo léo mê hoặc liếm quanh hai trái đào!

      “Sư phụ! Nha Nha đau bụng quá!” Từng cơn đau nhói truyền từ dưới eo lên, ta khó chịu ngọ nguậy, càng làm cho hai trái đào chốc chốc lại chà xát qua bờ môi : “Đừng! Đừng cởi quần ta ra!”

      “Nha Nha” Bàn tay to lớn ngừng ve vuốt thuận theo đường cong mềm mại, đương lúc đầu óc ta mụ mị, lại nghe thêm tiếng roẹt nữa!

      “Đừng mà! Hu! Cổ Hồ ly! Ngươi là đồ đại khốn kiếp! Ta rất đau mà! Hức!”

      “Nha Nha của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi!” Nhìn chiếc quần dính máu, Cổ Nguyệt Lan cùng cực dìm nén dục hỏa xuống!

      ”Hức! Bụng đau!”

      “Còn đau !”

      “Ư! Nhanh chút! Chuyển ra giữa chút! ! Sang trái chút! Ưm! Sang phải chút chút! Ư! Đúng rồi! Ưm! Đỡ nhiều rồi!”

      Ngày hôm sau, Cổ Nguyệt Lan mặt mày hớn hở bước ra khỏi phòng! Lũ nha hoàn ám muội chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn ta, cả đám Nguyệt sứ giả cũng cúi gằm mặt đỏ ửng qua ta, đặc biệt là Cổ Ba thúc lòng an ủi, giúp ta chuẩn bị thuốc giảm đau! Ta phát cuồng lên! Này này! Các vị! Chỉ là cái ga giường dính chút máu, có thể đại diện cái gì chứ? Nha Nha ta vẫn là xử nữ đơn thuần mà………..

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 10 : Bản sắc dã lang!
      Ngưu Gia thôn, thôn trang trong địa hạt của Huyền Nguyệt sơn trang, cạnh thôn có hồ Tương Tư, phong cảnh tươi đẹp, danh vang khắp vùng! Xưa nay, văn nhân mặc khách đều đến ngâm thơ vịnh cổ, làm câu đối, hoặc giả, thảo bút phác họa cảnh đẹp chốn bồng lai! Cho nên, các thiếu nữ trong thôn, vì muốn “câu rùa vàng”, đại bộ phận đều nô nức học làm thơ, ra câu đối, vẽ vẽ vời vời, có thể đạt chuẩn giai nhân tuyển dụng vào phòng lớn, phòng bếp của các công tử xuất thân trung lưu!

      Hai ngày nay, đội quân áo đen nườm nượp đến lục soát từng hộ dân, phàm là thôn nữ tổ tông 18 đời là họ Ngưu, tuổi 10, dưới 20 đều bị tra xét cặn kẽ. Đối với hành vi nhiễu dân của đội quân áo đen, trưởng thôn Ngưu Đại Quý xưa nay tác oai tác quái giờ lại cung kính cun cút theo hầu, hiếm lắm mới chỉ chỉ trỏ trỏ ra lệnh.Theo tiết lộ của dân tình nguyên nhân lục soát có nhiều phiên bản như sau:

      - Tài tử giai nhân version: “ thư sinh gặp nạn, vừa đói vừa rét, ngất xỉu bên hồ Tương Tư, nương họ Ngưu đẹp tựa tiên sa, động lòng từ bi đem tài tử về nhà, sau đó tặng trang sức cho thư sinh làm lộ phí trảy kinh. Công thành danh toại, thư sinh nặng tình quay lại Ngưu Gia thôn tìm tiên nữ năm xưa với mong ước kết tóc se duyên, dệt nên mối tình trăm năm”

      - Thích khách version : “ nữ thích khách bịt mặt lạnh lùng, vốn định hành thích vị trọng thần nào đó trong triều, ai dè lúc giao đấu thất thủ, khăn che mặt bất hạnh rớt xuống, nhưng lại khiến vị trọng thần “nhất kiến chung tình”, rồi phái quân đội tìm kiếm bốn phương, thề nguyền phá tan băng trong lòng mĩ nhân”

      - Chim sẻ phượng hoàng version : “ thôn nữ họ Ngưu tình cờ cứu Tứ vương gia ngoi ngóp dưới hồ Tương Tư, chỉ lưu lại danh tánh rồi phất áo biến mất, khiến cho Lang vương gia ngày cơm nuốt trôi, đêm vắt tay trước trán mắt nhắm nổi, chỉ canh cánh lòng gặp lại mĩ nhân, tương tư thành bệnh, Lang vương gia chỉ còn cách phái người tìm kiếm, vì thế mà biến thành giai thoại nàng “Xin-đơ-rê-la” đầy kịch tính”

      Cho dù là chính bản hay phản bản lưu truyền khắp nơi, cũng đủ sức làm cho thôn nữ lao tâm loạn ý, tiệm quần áo, tiệm phấn son, tiệm trang sức trong trấn đều nườm nượp người đứng xếp hàng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong thôn xuất hằng hà sa số thôn nữ trang điểm lộng lẫy, lượn lờ khắp nơi, hi vọng biến “mộng chim sẻ hóa phượng hoàng” thành thực!

      Lanh Minh Thần biếng nhác ngả mình thảm nhung, mặc cho mĩ nữ khiêu gợi ngừng nhấp nhô vùi mặt vào phân thân, đôi mắt nheo nheo hưởng thụ nét mặt điên cuồng vì dục vọng của nữ tử, nhưng từ đầu tới cuối tâm trí lại rong ruổi theo hình bóng kiều ngày nào. Đột nhiên, lật người, đè chặt nữ tử đương vắt lên mình xuống, duy trì trạng thái nhấp nhô hồi, rồi động tác càng thêm mãnh liệt, cuồng dã, co giật rùng mình đạt tới cao trào, buồn bực rút phần nam tính vẫn còn dựng đứng ra! Bất chợt, giơ tay túm lấy nữ tử thở hổn hển, dùng lực, lẳng nữ tử vào góc tường, nữ tử chưa kịp kinh hô bị thị vệ chuyên phụ trách giải quyết hậu quả lôi !

      “Vương gia!” để ý tới mĩ nữ khêu gợi bị thị vệ giải , thị vệ áo đen cung kính cúi đầu trưng cầu ý kiến.

      “Sao rồi? Tìm thấy rồi phải ?”

      “Vâng! Vương gia!”

      “Dẫn vào đây!”

      “Vâng!”

      Chớp mắt, cả căn phòng rộng lớn dàn ứng tuyển khuynh lệ trang điểm lộng lẫy, mỗi người vẻ, xếp chật cả phòng.

      “Vương gia! Nô gia Ngưu Xuân Hoa! Nhà ở Ngưu Gia Đông Thôn!” Nữ tử kiều yếu ớt, gió thổi cái bay, đứng ra phía trước, đôi mắt ngấn lệ, rưng rưng chớp chớp, ý đồ câu dẫn mĩ nam bán khỏa thân nằm giường.

      Chòng chọc nhìn khuôn mặt đáng thương vạn phần của ta, khóe miệng Lang Minh Thần nhếch lên cười nhạt, chậm rãi bước tới gần, cúi đầu, nâng cằm ta lên, lời lạnh lùng thốt ra từ bờ môi quyến rũ : “Nhan sắc như vầy mà dám xuất trước mặt bổn vương?” Phất tay, hắc y thị vệ thuần thục góp mặt tại đương trường.

      “Tiểu nữ tử thỉnh an vương gia!” nữ tử đại gia khuê tú, nhấc ngọc bộ, nhàng lướt ra phía trước. Nhìn nam tử trước mặt, trong bá đạo có hung tàn, trong hung tàn có quyến rũ, trong quyến rũ có khí chất vương giả tôn quý, gương mặt thoắt cái ửng hồng.

      Lang Minh Thần giơ tay tóm lấy eo, tay rờ cổ nữ tử, nhìn bờ vai ngọc ngà có chút tì vết, bờ môi khiêu gợi khẽ nhếch, cúi đầu, phả hơi nóng vào tai nữ tử : “Khuynh thành khuynh quốc như vậy sao có thể mang cái tên Ngưu Xuân Hoa đầy dung tục chứ………người đâu, đem vứt ả ta ra ngoài………..”

      “Thiếp cũng tên Ngưu Xuân Hoa!” cặp giò heo xuất trước mặt Lang Minh Thần, tay thô ráp, eo thùng nước, hơi thở “thơm” ngào ngạt tới nhức mũi, hàm răng vàng khè nhe ra đối mặt với mĩ nam mị giật giật khóe môi, mùi tỏi hôi sực nức phả ra dọa tới Lang Minh Thần vội vàng lùi lại vài bước!

      “Lập tức lôi con lợn nái này ra ngoài cho bổn vương!”

      “Dạ! Vương gia!”

      “Hu………Vương gia, người tha cho thần thiếp với………..Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu đáng thương ở nhà đợi thiếp về làm cơm mà………..” Ngưu đại thẩm đáng thương, quỳ sụp xuống nền khóc sướt mướt, kéo vạt quần của mĩ nam mắt biếc, van nài ngớt!

      “Đuổi hết ra ngoài! Đuổi toàn bộ ra ngoài hết cho bổn vương!”

      Dọn dẹp sạch xong trường bát nháo căn phòng lại trở nên lặng ngắt như tờ, ngó thấy phong vân vần vũ khuôn mặt vương gia, đoàn hắc y thị vệ oai phong lẫm liệt nhìn thấy tử khí đằng đằng liền vội vàng rút lui!

      “Vương gia! Ngưu Đại Quý có việc muốn bẩm………..có nên……..?” chết trong im lặng mà bạo phát trong trầm mặc, “tiền đạo tiên phong” dấn thân vào chỗ chết nơm nớp lo sợ giọng dò xét!

      “Truyền vào!”

      Phút chốc, Ngưu trưởng thôn mặt bự tai heo, ton ton chạy vào.

      “Tứ vương gia! Tiểu nhân là trưởng thôn Ngưu Gia thôn Ngưu Đại Quý, tiểu nhân ngưỡng mộ danh tiếng người lâu nay mới được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thượng tiên, minh thần võ, văn võ song toàn, tôn quý uy nghiêm………..”

      “Bớt nhảm ! Có việc mau bẩm!”

      “Thực ra là liên quan tới vị nương đó, tiểu nhân biết Vương gia người tâm kết giai nhân, cho nên đặc biệt tới bẩm báo tình hình ạ!”

      “Hử? ra xem nào!”

      “Việc này…………có phải nương đó trắng trẻo hồng hào, mũm mĩm linh động vô cùng dễ thương?”

      “………….” Con ngươi xanh biếc tà mị khẽ co lại, khóe miệng lộ ra ý cười u ám như đúng mà lại là sai.

      “Có phải nương đó hành vô cùng khác người?”

      “…………” Ngón tay thô cứng cáp khẽ vê vê cằm, ánh mắt hung tàn càng thêm thâm sâu.

      “Có phải bên cạnh nương đó còn có con Tiểu Bạch Hồ?”

      “Tiếp tục !”

      “Vậy phiền phức rồi, nương đó là ái đồ của Nguyệt Công Tử!”

      “Hử? Huyền nguyệt sơn trang, Nguyệt Công Tử?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là ái đồ, Nha Nha tiểu thư còn là phu nhân tương lai của Nguyệt Công Tử nữa, nghe người trong sơn trang Nha Nha tiểu thư ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với Nguyệt Công Tử, ân ái vô cùng!”

      “Hử? Vậy sao hả?”

      “Việc này! Vương gia lẽ nào định…………?”

      “Đúng làm sao?”

      “Vâng vâng! Vương gia đứng vạn người dưới chướng người, đương nhiên là được ạ!”

      “Đủ rồi! Lui xuống lĩnh thưởng !”

      “Tạ ơn vương gia!”

      “Vương Nha Nha! Nàng ta phải trừng phạt nàng thế nào mới phải đây? Nàng chỉ lừa gạt ta mà còn dối trá cả thân phận. Ái đồ của Cổ Nguyệt Lan, con của Dược Vương, cháu ngoại của đương triều thừa tướng! Ha! Ta đúng là thể nghĩ tới! quá coi thường nàng rồi………..” Đôi mắt lãnh tà mĩ nhìn chằm chằm vào ly rượu, toàn thân Lang Minh Thần tỏa ra khí chất ma mị mà nguy hiểm, con ngươi xanh biếc lóe lên ánh quỷ dị dưới ánh nến lung linh………..: “Vương Nha Nha! Nàng lên chọc tức bổn vương, chọc tức ta đừng hòng dễ dàng trốn thoát! Hừ! Nàng nên ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo đợi bổn vương tới lâm sủng là vừa………….”

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 11: bất lực của hồ ly!
      “Cái gì?” Đôi mắt phượng hẹp dài, xanh ngọc lóe lên tia hăm dọa : “Lang Minh Thần dám có mưu đồ đụng vào nữ nhân của ta sao?’

      “Vâng! Môn chủ! Hơn nữa Ngưu Đại Quý còn ra Nha Nha tiểu thư ngụ tại Huyền Nguyệt sơn trang của chúng ta!”

      “Hừ! Tối nay khiến biến mất cho ta!” Kẻ nào dám bán đứng Cổ Nguyệt Lan ta thể dung thứ sống toàn mạng đời này!

      “Dạ! Môn chủ!”

      “Nha Nha tiểu thư đâu?”

      “Tiểu thư …….buồn bực trong phòng ạ!”

      “Hừ! là tiểu nha đầu hay dỗi hờn! Nhớ kỹ! Bất luận thế nào cũng để Nha Nha bước ra khỏi sơn trang nửa bước! Nghe chưa?” Giọng dịu dàng vạn phần nhưng lại giấu hàng ngàn mũi băng lạnh lẽo khiến người khác run cầm cập!

      “Thuộc hạ ạ!” Đau đầu quá! Muốn Nha Nha tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời! ra dễ, còn làm ……….!

      ****************

      “Nha Nha! tắm sao?” Trong làn khói nước, dần dần xuất thân ảnh Cổ Nguyệt Lan, đương lõa thể bước xuống hồ! Thân hình hoàn mỹ vết sẹo như như xuất trước mặt ta! Mái tóc đen dài phiêu phiêu trong làn nước, càng làm tăng thêm vẻ thanh thoát, mị, khác xa so với vẻ lãnh liệt thường ngày, tóc mái thẫm nước dính vầng trán cao cao trơn nhẵn, bờ môi mím mím lộ ra vẻ nhàn nhã cùng……..quyến rũ!

      “Haha! Sư phụ cũng tắm sao? Haha! Nha Nha vừa tắm xong! Sư phụ cứ thoải mái tắm táp, thoải mái……! Haha!” Xém chút bị hồ ly dụ hồn, ta vội vàng định thần lại, hảo nữ so đo thiệt hại trước mắt, nguy hiểm cận kề, Vương Nha Nha ta chọn kế thứ 36! Tẩu vi thượng sách!

      “Nha Nha! Nàng hà tất phải khẩn trương như thế! Ta chỉ muốn với nàng vài lời mà thôi!” Cẳng chân thon dài mà cứng cáp giơ ra, chặn luôn con đường tự do của ta, tay ôm lấy ta, cái cằm dính chặt sau lưng khẽ dụi dụi vào bé xương quai xanh, cự ly quá gần, ta thậm chí có thể nghe thấy hơi thở khe khẽ của , phả hơi nóng vào cổ ta : “Nha Nha…….chỗ này………càng thêm tròn trịa rồi này….” cúi đầu, áp sát vào hai quả đào, giọng than thở!

      Vương Nha Nha ta từ trước tới giờ luôn hiểu đạo lý “Viên kẹo bọc đường bên trong luôn là thuốc độc”! Cho nên, lời dịu dàng mà hàm tình từ miệng thốt ra càng trực tiếp làm cho ta sản sinh dự cảm tính mạng khó bảo….. “Sư phụ! Nha Nha phải giúp Tiểu Bạch Thái tắm rửa, nên, thả Nha Nha ra được ?” Nhìn ánh mắt xanh lục long lanh tới đáng sợ của , ta vừa co người lại vừa thối lui!

      “Tiểu nha đầu! Có muốn sư phụ ?” Nhìn tiểu mĩ nhân cố gắng vùng vẫy chạy trốn, Cổ Nguyệt Lan tà mị hỏi!

      “Muốn……..muốn…………Vô cùng muốn! Ha ha ha! Khí sắc của sư phụ càng ngày càng tốt!”

      Cân nhắc thời điểm này, địa thế này, tình hình hoàn toàn bất lợi cho ta, vốn giữ nguyên tắc “gió chiều nào che chiều ấy” ta chỉ còn cách cuống quýt đáp lại!

      Nhìn thấy nét hoảng loạn của ta, Cổ Hồ tà mị nhếch mép. Phút chốc, khí dị bao trùm lên toàn thân ta!

      “Nha Nha! Chuẩn bị xong chưa?” Cúi đầu, dò hỏi tiểu mĩ nữ trắng trẻo, đầy đặn trong làn nước, nhìn người con trong tim, mái tóc ướt xõa xuống, dính chặt đường cong mềm mại, bộ dáng mị mà tràn trề xuân sắc, đôi mắt phượng xanh lục của Cổ Nguyệt Lan càng thêm thâm sâu. luống máu nóng từ dưới truyền lên, thiêu đốt toàn thân! Cảm thấy nước xung quanh dường như sôi sục, cơ thể nóng tới khó cưỡng lại, hạ thân càng kêu gào đòi giải phóng!

      “Sư phụ! Đừng tiến thêm nữa được ?” Nhìn đôi con ngươi mù mịt, thẳm sâu bên trong là dục hỏa bạo cháy, dọa tới trái tim non nớt của ta nhảy dựng lên, thể tiến lên, nên ta chỉ còn cách thối lui! Nhưng chưa lùi được mấy bước, ta liền bị kéo vào cái ôm nóng rực, cơ thể của cả hai hoàn toàn dính chặt vào nhau, “dục vọng” nóng bỏng của Cổ Nguyệt Lan chọc chọc vào eo ta!

      “HU! Nha Nha lá gan rất ! Đừng dọa Nha Nha được ?” Vật cứng ngắc cứ dài ra thô bạo, khiến ta sợ tới dám ngo ngoe, biết , nam nhân trước mặt giờ thể bị kích thích thêm nữa! Ta càng động đậy, càng kích gợi dục vọng của ! Có điều, chỉ nắm 1/100 hi vọng, ta vẫn cứ tìm cách thoát thân!

      “Nha Nha hình như lại rịn mồ hôi rồi! Cùng tắm với sư phụ được ?” Hơi thở nóng rực phả vào tai, cùng đầu lưỡi ác ý chòng ghẹo liếm quanh rái tai ta, khiến toàn thân ngừng rùng mình!

      “Sư phụ! được!” Phì!Phì! Là mồ hôi chảy ra do bị ngươi dọa mới đúng! Nhất thời rối rắm, nghĩ ra cách, ta chỉ cứng đơ người, dám ngọ nguậy! Sao giờ? Lẽ nào Nha Nha ta phải hiến thân cho con hồ ly biến thái này sao? Hu! Đáng thương cho ta quá! Ta mới có 13 tuổi mà!!!!

      “Ừm! thơm!” Bờ môi mềm mại thuận theo cổ trườn xuống, môi giống như giấu lửa bên trong vậy, từng chút từng chút, nhen nhóm dục hỏa trong người ta! Nghe hơi thở của thiếu nữ trong lòng càng ngày càng nặng nề, lục ý trong mắt của Cổ Nguyệt Lan càng phát quang!

      “Ư! muốn! Nóng quá!” Bất lực, ta nắm tay thành đấm, cơ thể run rẩy, cảm thấy toàn thân như sắp bị thiêu cháy, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ………

      “Sư phụ luôn muốn thưởng thức mùi vị của Nha Nha!” Bờ môi miết tới trước ngực ta, nhìn trái đào đỏ mọng chờ hái trước mắt, Cổ Nguyệt Lan dịu dàng mở miệng ngậm chặt, mút lấy mật ngọt của nó! Thoáng chốc lại cạ răng vào, thoáng chốc lại cắn mạnh, phần nam tính to lớn cứng nóng khẽ miết vào “hoa môn” của ta, từng cơn tê dại nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể!

      “Dừng lại…..A……….. được…….A………..Sư phụ…………..A……Đau…….” Cơn đau nhói trước ngực khiến thần trí ta quay lại mấy phần, trời ơi, tên hồ ly biến thái này muốn ăn sạch ta sao? được! Tuyệt đối được! Ta vốn là nữ thanh niên ưu tú luôn tuân thủ lời kêu gọi của tổ quốc theo con đường “vãn hôn vãn dục” mà! (Vãn hôn vãn dục : lấy chồng muộn, sinh con muộn) Cho nên, bất luận thế nào ta cũng để chuyện năm 13 bị ăn sạch xảy ra!

      Nhân lúc mỗ hồ chìm đắm, ta vội co chân, thúc mạnh vào “dục vọng” cứng ngắc hề phòng bị của ! đê mê trong dục vọng, Cổ Hồ ngờ ta lại ra đòn, nhận cú húc thẳng cánh của ta xong, hự tiếng, ngã nhào xuống hồ, gượng dậy nổi!

      “Sư phụ! Còn đau ?” Vội vàng rẽ nước, nhào lên bờ, lại cuống cuồng mặc bộ quần áo gió len nổi vào xong, ta đứng ở vị trí thể tóm được, giả đò quan tâm hỏi.

      “Nha Nha! Sư phụ đau lắm! Lại đây đỡ sư phụ được ?” Thân hình cao lớn dựa sát vào thành hồ, Cổ Nguyệt Lan đau đớn nhăn mày, khuôn mặt vốn trắng nay càng nhợt nhạt!

      được!” Hừ! Tưởng cứ ra vẻ đáng thương là ta mềm lòng sao? Ta đâu có phải là kẻ dễ dụ! Đối mặt với con hồ ly gian xảo trước mắt, càng phải cẩn thận suy xét đối phó!

      “Sư phụ là thiên hạ đệ nhất cao thủ! Chút đau mọn này thấm tháp gì đâu chứ?” Muốn gạt ta? có cửa đâu! “Haha! Tiểu Bạch Thái vẫn đợi! Nha Nha phải rồi! Sư phụ, người cứ ở lại thoải mái tắm rửa nhé!”

      Nhìn bóng dáng người con dấu bỏ mình mà mê mẩn chạy, đôi mắt xanh lục cười lạnh tự trào phúng : “Cổ Nguyệt Lan, sao ngươi luôn mềm lòng trước nha đầu đó chứ……….lần sau……Nha Nha dấu…..ta tha cho nàng đâu……..”

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 12 : Hồ - Sói tái ngộ
      “Giáp,Ất, Bính, Đinh! Các ngươi mau tránh ra cho bản tiểu thư!” Năm ngày rồi! Nguyên 5 ngày nay, ta chỉ được lượn qua lượn lại trong phạm vi sơn trang, hơn nữa còn phải chịu áp bức "quấy rối” của Cổ Hồ cả về cơ thể lẫn tinh thần. Từ kiện trong hồ tắm ngày hôm đó xong, chỉ cần nhớ tới ánh mắt bị dục hỏa thiêu đốt cháy bập bùng của mỗ Hồ, ta có thể tránh càng xa càng tôt!
      "Nha Nha tiểu thư! Vì an toàn của người, xin người Iại trong sơn trang! Thuộc hạ cầu xin người đó!"
      " được!" Ta muốn 24/24 phải ở gần kề con hồ 1y phát dục!
      "Môn chủ đặc lệnh cho chúng thuộc hạ bảo vệ tiểu thư! Chúng thuộc hạ tốt xấu gì cũng theo tiểu thư 8 năm nay, lẽ nào tiểu thư nhẫn tâm nhìn chúng thuộc hạ…”
      "Hừ! Ngụy quân tử!” Con hồ 1y lãnh đáng chết! Chỉ biết dùng cường quyền hiếp đáp kẻ yếu đuối!
      "Tiểu thư! Môn chủ chỉ muốn tốt cho người mà thôi! Xin người niệm tình, tình cảm sâu đậm mà môn chủ dành cho tiểu thư, tiểu thư, xin người đừng làm khó cho chúng thuộc hạ được ?”
      "Đúng vậy, đúng vậy! Nha Nha tiểu thư, nếu như chúng thuộc hạ canh giữ được tiểu thư, chúng thuộc hạ chỉ còn nước cắp bị ra khỏi sơn trang thôi! Hức ! Chúng thuộc hạ còn có mẹ già 80 tuổi già yếu đáng thương, dưới còn có con mới lọt lòng ở nhà.........Hu! Đến lúc đó, gia đình chúng thuộc hạ làm sao mà sống nổi đây!”
      "Được rồi! Được rồi! Ta ra khỏi là đựợc chứ gì! Cố Giáp đại thúc, xin đại thúc đừng có khóc nữa được ? Tôt xấu gì, đại thúc cũng là nam tử hán đại trượng phu, khóc như vậy còn ra thể thống gì chứ?" Tuy phúc lợi trong Huyền Nguyệt sơn trang nhiều hơn bên ngoài chút chút........tuy nhà vẫn còn "mẹ già con " nheo nhóc cần phụng dưỡng có vất vả chút chút.........Cổ Nguyệt Lan cũng chỉ biến thái có chút chút........nhưng mà, chỉ vì việc đó mà rơi lệ, Cổ Giáp đại thúc, như vậy có dáng ?
      Cạnh giả sơn, bên hồ, ta để lộ đôi chân nhắn trắng nõn, cúi người ngồi bệt xuống bờ hồ, khoác người bộ y phục trắng tinh khiết, bên thêu cành mai hồng, mái tóc dài mượt chỉ cột lại bằng dải lụa trắng, đôi con ngươi đẹp đẽ như sương như mộng ai oán vạn phần nhìn chăm chăm vào mặt hồ..........
      "Tiểu Bạch Thái! Đệ tỷ tỷ làm sao mới phải đây?”
      “Ư…” Ngon lành gậm đùi gà thơm lừng, bé con ứng phó kêu lên tiếng!
      "Haiz! Năm ngày rồi! Tỷ tỷ ăn ngon ngủ yên! Cơ thể cũng vì thế mà sút mấy kí!"
      “Ư…” Đôi tai trắng như tuyết giả đò khẽ vểnh lên nghe, nhưng miệng vẫn đều đều sát phạt mỹ thực.
      “Tỷ mới có 13 tuổi thôi! Sao có thể để thế để con hồ ly đó ăn sạch chứ? Đệ có đúng ?"
      "Ư......." Bé con tròn mũm mĩm khẽ ngoáy ngoáy cái đuôi trắng tinh ngắn cũn, đôi mắt hẹp dài càng híp chặt, thích thú nhìn mĩ thực trước mắt.
      “Tiểu Bạch Thái! Ngươi có nghe đó?”
      “Ư…”
      "Rất ngon có phải ?”
      'Ư............."
      "Hừ! Hay cho con hồ ly ăn cây táo rào cây sung, vong ân bội nghĩa nhà ngươi! Nghĩ xem lúc đầu ta phải vất và thể nào mới cứu ngươi ra khỏi miệng sói? Ngươi còn mặt mũi
      nào mà nhìn linh hồn mẫu thân ngươi trời hả! Ngày ngày cho ngươi ăn cơm lành uống canh ngọt, ngươi báo đáp ta như thế phải ?"
      “Ư…” Vội thả mĩ thực trong miệng xuống, bé con lăn tròn tới chân ta, cào cào móng vuốt đáng thương vạn phần nhìn ta!
      “Hừ! Giờ mới biết lỗi sao?” Uy hiếp nhìn quả cầu tròn : "Ngươi ! Cổ
      Nguyệt Lan có phải là tên đại biến thái ?”
      “Ư…”Gật đầu công nhận!
      "Ngươi ! Cổ Nguyệt Lam có phải là con hồ ly đại háo sắc ?"
      “Ư…” Cái đuôi ngắn cũn cỡn quẫy tợn!
      "Ngươi ! Chúng ta có nên rời nhà ra ! Khiến cho con hổ ly đó vĩnh viễn tìm thấy được ?”
      'Ư........" Bê con cuống cuồng gặm vạt váy ta, cài đầu tròn tròn lắc nguầy nguậy.
      "Hừ! Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi? Tuy ta và ngươi ăn đồ của , dùng đồ của , có người cơm bưng nước rót, hầu hạ đủ điều, nhưng thể vì thế mà có cốt khí! Tiều Bạch Thái! Ta coi thường ngươi!” Tức giận tóm lấy quả cầu tròn, ta phẫn hận tiên hành giáo dục đạo đức cùng giáo dục lễ nghĩa liêm si với nó!
      “Ư…Ư...” Cảm nhận được xâm nhập của kẻ lạ mặt, bản năng động vật khiến cho bé con ngừng rên lên cảnh báo!
      “Này! Này!" Vội bỏ cơ thể ngừng ngoáy tới ngoáy lui ra : "Sao vậy, Tiểu Bạch Thái? Ta mới chỉ có giáo huấn có mấy câu mà giận dỗi thế rồi à? Hừ! Ngươi có thái độ này nghĩa là sao? Còn định chạy? Định chối tội bỏ trốn sao? Hừ! Tiếu Bạch Thái! Đừng có để ta tóm được ngươi! ! Hắc hắc…”
      "Tiều Nha Nha" Tiếng đàn ông đầy cám dỗ, trong cám dỗ mang tà mị, trong tà mị mang vẻ nhàn nhã, trong nhàn nhã mang theo kinh tởm từ đằng sau lưng ta vang lên!
      “Ngươi? Ngươi là ai? Giáp Ất Bính Đinh đâu? Ngươi làm gì bọn họ rồi?" Nhìn con sói mắt xanh Lang Minh Thần đột nhiên xuât trước mặt, ta giả vờ điềm tĩnh chất vấn! Có thể dễ dàng phá vỡ hàng rào phòng vệ nghiêm ngặt cũng chế ngự bốn vị Nguyệt sứ giả của Cổ Nguyệt Lan quỷ biết thần hay, tên Lang Minh Thần này quyết đơn giản!
      "Bé con! Vẫn định nhận ta sao? Hử? Hay là phải gọi nàng là Ngưu Xuân Hoa?” Đôi con ngươi xanh lam tà mị, dâm ô vạn phẩn quét từ đầu đến chân cơ thể kiều của ta, đôi móng vuốt càng kinh tởm hơn cứ vuốt ve lại hai gò má trơn mịn của ta!
      "Công tử, xin hãy tự trọng! Nam nữ thụ thụ bất thân! Công tử hiểu sao? Còn nữa! Cái gì nhận nhận? Ta lần đầu nhìn thấy công từ mà!”
      Pặc tay hất móng vuốt của sói ra, đôi mày thanh tú của ta nhíu lại, giả vờ hiểu nhìn . Ánh mắt kiên định ứng phó với luồng lam hỏa chốc chốc lại phòng về phía ta!
      Ngó thấy có nét hoảng loạn mà trái lại vô cũng bình tĩnh khuôn mặt ta, Lang Minh Thần nhếch mép, dị cười, mang theo áp bức cảm cực đại, từ từ ép sát ta: "Lần đầu? Ha! Đừng với ta là mới có 10 ngày nàng quên sạch nhớ gì! Nếu như thế, ta đành phải dùng cách thức của mình khiến nàng ghi tạc trong lòng rồi! Lần này. ta quyết để mồi ngon trước mắt chạy thoát đâu!" Thoắt cái, kéo thân hình kiều của ta lại, ép chặt ta dính vào cơ thể nóng hừng hực của , lọt ra khe hở, luồng khí nóng rực phả mặt ta!
      “Hức! muốn! Buông tay!" giống với cảm giác nóng ran mà Cổ Nguyệt Lan mang lại, lúc này ta chỉ có ý niệm đánh chết con sói háo sắc vô sỉ trước mặt.
      “Bé con! biết kết cục việc chọc tức bổn Vương chưa?” ,Khí nóng vẫn phả đều đều vào mặt, Lang Minh Thần thưởng thức nhìn thiếu nữ thấy chết sờn trong lòng!
      “Hừ! Tiểu nhân vô sỉ giấu đầu hở đuôi, chỉ biết bắt nạt phụ nữa mỏng manh yếu đuối! Có giỏi đấu với sư phụ Cổ Nguyệt Lan của ta trận thử xem.” Đôi con ngươi đen láy nheo lại : " phải là ngươi biết mình bất tài, nên dám đấu với sư phụ ta chứ gì?”
      "Vương Nha Nha! cho phép nàng nhắc bởi tên gã đàn ông khác trước mặt ta!" Lực đạo siết chặt, khiến cổ tay đau nhói, có điều, Vương Nha Nha ta từ trước tới giờ chỉ "ăn mềm ăn cứng", dằn cơn đau nhức nơi cổ tay xuống, mắt trừng trừng hề sợ hãi nhìn !
      là tiểu nha đầu quật cường!” Khẽ giãn cách cư ly của cả hai, Lang Minh Thần nâng tay ta lên, đau lòng nhìn cổ tay trắng nõn hằn đỏ vết bóp, thản nhiên đưa tay ta lên miệng , khẽ liếm vết hằn đỏ, đôi mắt khẽ khép hờ, lộ ra vẻ say sưa ngây ngất.........
      "Công tử! Xin hãy tự trọng..........." Cơn tởm lợm từ cổ họng dồn lên, bị đôi môi nghìn người thường thức qua của sắc lang trước mặt chạm vào, ta thực chịu nổi!
      "Bé con! Đừng khiêu khích tính kiềm chế của ta, ta phải là Liễu Hạ Huệ...” Tay nắm thành quyền. trong đôi mắt xanh sâu như biển cả là từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt! tay trượt xuống eo ta áp sát, kéo ta sát lại phần nam tính cứng ngắc của : "Bé con........bản vương......rất muốn ăn nàng!” Giọng khàn đặc lại biểu thị dục vọng phát hỏa tại giờ khắc này của !
      "Hu! Tiểu nữ xương cốt cứng ngắc! Sợ rằng công tử ăn nổi! Hu!" Phớt lờ ánh mắt nguy hiểm nheo lại của , phớt lờ khí chất bạo cuồng toát ra toàn thân , ta biết, Vương Nha Nha ta quyết thể để tên sắc lang đó thực được mưu đồ bất chính!
      “Vậy sao? Để bổn vương thử nếm xem sao?” đoạn, nâng cằm ta lên, ngón tay vân vê bờ môi non nớt, nụ cười càng cợt nhả, hào quang xanh lam sáng chói tới kì dị! Ngón tay tiếp tục trườn xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười cuồng bạo mà tà mị, đồng thời, bàn tay to lớn bóp chặt lấy phần nhô ra trước ngực ta, tùy tiện nắn bóp, vừa vân vê vừa day day : "Bé con .......Chô này nhất định là vô cùng ngon miệng. Vương Nha Nha......nàng biết ? Bản vương rât muôn có nàng!"
      "Cổ Nguyệt Lan chết tiệt! Sao giờ này vẫn chưa thèm tới!” thể ngọ nguậy được, ta chỉ còn cách hét lên!Còn tới, trình tiết của Nha Nha ta hôm nay khó mà bảo toàn nổi! Con sói này chỉ thần kinh rung ring thôi đâu mà còn háo sắc tới triệt để, phóng đãng tới triệt để! Hu! Điên! nhất định là tên điên!
      "Bỏ nàng ra!" Giọng lạnh lẽo như mũi băng sắc lèm từ xa bay tới! Con ngươi xanh lục biến lãnh, chằm chằm nhìn vào bàn tay to lớn của sắc lang bóp ngực ta, đanh giọng đe dọa : "Lang Vương gia! Mau thả Nha Nha của ta ra!”
      Cổ Nguyệt Lan dấu, chàng đến rồi sao? Từ trước tới giờ thiếp nghĩ rằng nghe thấy giọng chàng lại có thể vui mừng đến như vậy, để thiếp chọn, thiếp tình nguyện rơi vào tay chàng, còn hơn là rơi vào tay con sói ma quỷ đó!!
      "Bản vượng sao phải nghe lời ngươi! Nàng – là của bổn vương!” Lang Minh Thần bông lơn mà bá đạo tuyên bố chủ quyền, đôi mắt xanh lam hiểm mà đẹp đẽ chằm chằm nhìn Cổ Nguyệt Lan, xung quanh bao trùm khí chất tà mị nguy hiểm!
      "Sư phụ..............” Nhìn thấy , nước mắt vỡ òa lãn dài má : "Hu........Nha Nha sợ..........Hu.........Nha Nha sợ hãi....... là ma quỷ, phải người…” Đáng thương vô cùng, ai oán nhìn nam tử ưu nhã tuấn dật trước mặt, tuy mặt sa sầm tới đáng sợ nhưng ánh mắt nhìn ta lại ngập tràn đau xót cùng lo âu, đương nhiên, đối với phong cuồng chợp giật vì ghen đùng đùng đoàng đoàng nỏ trong đây mắt , ta chọn lựa giả vờ như biết!
      "Nếu như vương gia có ý định buông tay, tại hạ xin đắc tội!”
      Tiểu hồ ly dẫn Cổ Hồ ly tới cũng gầm gừ đe dọa, ý như định cùng chủ nhân xông lên! Xem ra tỷ tỷ trách oan đệ rồi! Đệ là tiểu thiên hồ có ơn trả ơn, có oán báo oán.
      "Nếu như Nguyệt công tử muốn nha đầu này xảy ra bất trắc đừng xốc nổi manh động! Để bản Vương mang nha đầu này !" Bàn tay để cổ ta dần dần bóp chặt, lôi ta ra chắn trước mặt, Lang Minh Thẩm nheo đôi mắt xanh tà mị, khiêu khích nhìn bạch y nam tử thanh thoát bất phàm trước mặt.
      “Sư phụ! Đừng có để ý tớị con!" Khuôn mặt đẹp đẽ, linh động thường ngày vì thiếu dưỡng khí mà trắng bệch, đội măt trong veo thanh khiết nhìn Cổ hồ ly: “Huhu! Con muốn theo ! Huhu! Con có chết cũng muốn!”
      "Tứ Vương gia! Nhân lúc Nguyệt sứ giả chưa ập tới tại hạ khuyên Tứ vương gia mau buông người con của tại hạ ra!Hơn nữa, tại hạ luyện tới tầng thứ 10 của Huyền Nguyệt Thần Công, vương gia căn bản phải là đối thủ của tại hạ!"
      "Vậy sao? Bản vương thả làm sao đây?"
      "Vương gia xem ra quên mất nửa binh khí của Lang quốc đều do Huyền Nguyệt sơn trang chế tạo, Lang quốc và Bắc quốc giao tranh! Tại hạ nghĩ vương gia biết hậu quả việc đăc tội tại hạ rồi!"
      "Haha! Hay cho Cổ Nguyệt Lan nhà ngươi! Được! Hôm nay ta tạm tha cho nha đầu này! Nhưng sau này đừng để nha đầu đó đơn độc xuât trước mặt ta! Nêu bản vương cam đoan quyết buông tay!"
      "Định đâu?" Vừa mới chịu dày vò về tinh thần xong, ta tính quay vô phòng tiến hành "tự mình an ủi, tự mình điều tiết" bị giọng lạnh lẽo tới dị thường gọi giật lại, dọa ta thất kinh tới nỗi bàn chân vừa mới nhấc lên khựng ngay giữa lưng chừng, từng đợt hàn khí bao trùm lấy toàn thân thể! Xong rồi! Ta thầm ai oán kêu lên, con hổ ly ghen tuông thành tính này đời nào chịu để yên! Hơn nữa, dù gì, cũng là ân nhân cứu mạng, cũng nên câu "Cám ơn mới phải!
      "Sư phụ! May là có người, nếu Nha Nha biết làm sao mới thọát khỏi !" Nhìn kẻ có ý đồ bất chính từ từ tiến sát, ta vội cụp mắt xuống, cố nặn ra hai hàng thanh lệ, yếu đuối hết sức nhìn vào ý cười rợn người của nam nhân " bốc lửa ghen" trước mặt : "Sư phụ! Nha Nha biết lỗi rồi! Là Nha Nha tốt!" Nước mắt tong tong xuống, ta giả vờ vô lực, ngã vào lòng , còn bờ môi ta cẩn thận, ta thế là cẩm thận, trượt qua má, phanh lại cổ .
      "Nha Nha! phải ta nàng phải ngoan ngoãn ở trong phòng sao? Sao lại ra ngoài gây hấn với gã đàn ông khác, hả?” Phớt lờ đáng vẻ yếu ớt của ta, cũng phớt lờ cả hành vi chủ động của ta, giọng lãnh của Cổ Nguyệt Lan rít qua kẽ răng, toàn thân phát ra bạo khí! Nhìn bộ mặt Atula của bản, ta biêt chăc mạng mình sắp tận rồi! phải bóp cổ ta tới chết chứ?
      "Sư phụ! Hu! Nha Nha biết sai rồi!Hu! Tay con vẫn còn đau đây nè! Người xem! đau lắm! Đau lắm đó!” Giơ cổ tay bị bóp hằn thành vệt ra trước mặt , ta nước mắt ngắn nước mắt dài nức nở: “Hu! Để con đau chết ! Hu! Con muốn về Dược Vương Cốc!"
      "Nha Nha! Nàng còn định hành hạ ta đến khi nào? Nếu hôm nay có Tiểu Bạch Thái, nàng có biết có hậu qua gì ? Lang Minh Thần là kẻ bụng dạ thâm hiểm khó lường, quyền thế che trời, hoàn toàn hề đếm xỉa tới thế tục luân thế, nàng có biết kết cục khi chọc tới ?”
      Nâng tay ta lên, Cổ Nguyệt Lan đau lòng nhè xoa xoa cổ tay hằn vệt.
      "Sư phụ! Nha Nha thề là mình hề chọc tới !" Vì khóc nấc lên, cũng vì sợ hãi, thân thể ta khẽ run rẩy.
      "Tốt nhất là như vậy! Nhớ điều này cho ta! Nàng là của ta! Nếu còn có lần sau......Nha Nha dấu......nàng biết ta làm gì rồi chứ.......?" Kéo thân hình kiều của ta lại, đôi mắt xanh ngọc mang ý đồ bất chính nhìn ta, bàn tay lạnh lẽo đặt sau gáy từ từ di động, luồn qua kẽ tóc, đến tới đại não, dịu dàng ôm ta vào lòng, như tình nhân, mờ ám cúi xuống thầm vào tai ta, bờ môi quyến rũ như vô ý mà cố ý lướt qua gò má ửng hồng, đến tới khóe môi chúm chím của ta, tay ghìm cho ta vùng vẫy, tay khiêu khích thập phần, mơm trớn làn da nõn nà mịn màng, đầu lưỡi men theo cổ ta từ từ lướt xuống, dùng lại tại hai gò núi tràn đầy sức sống, ngậm chặt lấy nụ hoa cách qua lớp áo, mút mát. khiêu khích..........
      "Nha........Nha..........biết.........." Cố nén hành vi bạo lực muốn thọi cho hẳn cú xuống! Hừ! Quả nhiên quạ nơi nào cũng đều đen như nhau! Cổ Nguyệt Lan…ta biết......ngươi cũng chỉ là......... con hồ ly háo sắc

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 13 : Cha mẹ tới thăm!
      "Sư phụ! Người có biết ? Hôm nay Tiểu Hoàng sinh được mấy bé: Tiểu Hoàng Hoàng rất dễ thương đó!” Theo sau cái với tay nhàn nhã để lấy quyển sách cổ bàn là giọng lanh lảnh của ta vang khắp căn phòng rộng lớn!
      "Ừ........” Mỗ Hồ ưu nhã vạn phần khẽ giở trang sách, ừ lạnh tiếng đáp lại.
      "Tối qua Tiểu Bạch Thái ăn vụng đùi gà của Cổ đại thấm [Vợ của Cổ Phong], đại thẩm tức điên lên rượt đuổi Tiểu Bạch Thái suốt cả ngày trời, cuối cùng tóm được nó còn đánh nó trận tơi bời! Tiểu Bạch Thái đáng thương đến giờ vẫn chưa dậy nổi giường!" Nhớ tới việc xui xẻo của Tiểu hồ ly, tiếng cười trong như chuông gió của ta càng thêm lảnh lót!
      “Ừ…” Khuôn mặt như ngọc của Cổ Hồ vẫn vô biểu cảm, ừ lạnh tiếng đáp lại mấy câu chuyện tiếu lâm của ta!
      "Còn nữa, hôm kìa con nhìn thấy Cổ Mông thí vệ!” thế nào đồng chí Cổ Mông cũng là thị vệ đẹp trai nhất trong Huyền Nguyệt sơn trang, nhìn đồng chí ấy vừa ôm đứa con mới sinh khóc oe oe trong lòng, vừa địu đứa con vắt mũi chưa sạch lưng! Haizzzz! Đáng thương !
      “Nha Nha rất nhàm chán có đúng ?” Vừa nghe thấy tên của gã đàn ông khác, đôi mắt phượng hẹp dài của Cổ Hồ lập tức nổi cuồng phong bạo vũ! Vuốt Hồ giơ ra, thèm để ý tới phản kháng lời của ta, bá đạo đặt thân hình thơm tho mềm mại lên đùi.
      "Ha ha! Đúng là vô cùng nhàm chán!” Hồ ly thối, biết rồi còn hỏi, bắt đứa trẻ ngây thơ trong sáng, lãng mạn, hoạt bát như ta cả ngày chỉ theo mỗi mình con hồ ly nhà ngươi, lại còn mệnh lệnh được cách ngươi 3m, chán chết mới lạ!
      "Vậy , chúng ta nên làm chút chuyện gì đó có hứng thú, được ?” Nhìn người con mình giận dỗi vô cùng đáng thương trong lòng, Cổ hồ nở ra nụ cười nhàn nhã mà vô cùng tà mị, đôi mắt xanh phát sáng long lanh dính chặt vào miệng môi thơm ngon trước mặt.
      "Ha Ha! cần đâu!” Nhìn lại chường ra ý cười hiểm đầy vẻ háo sắc, não ta liên “đinh” cái, tuôn ra dòng chữ "Nguy hiểm!”
      "Nha Nha!" Mỗ Hồ đột nhiên ép sát lại, cúi đầu kề đôi môi quyến rũ lên tai ta, những lọn tóc dài đen nhánh rủ xuống, biến thành cảnh tượng mị mà vô cùng ám muội, khí nóng phả vào tai : "Ngoan ngoãn ở cạnh sư phụ, nếu còn giở trò trẻ con nào ra nữa,sư phụ tuyệt đối tha cho Nha N ha!”
      “Con biết rồi! Nha Nha biết rồi!” Nhàm chán tóm lấy vuốt Hồ nghịch nghịch, biếng nhác dựa người vào lồng ngực vạm vỡ, săn chắc mà vô cùng ấm áp, cơn buồn ngủ dần dần truyền tới, mí mắt chớp giựt đánh nhau vài hồi, cuối cùng yên tâm nhắm mắt ngủ trong vòng ôm đầy cảm giác an toàn của Cổ Nguyệt Lan!
      Nhìn cơ thể mềm mại kiều cuộn tròn an giấc trong lòng, khóe miệng hồng hồng cong cong, hàng mi dài thỉnh thoảng lại chớp chớp, đôi má trắng nõn vì kích động khi này mà ửng hồng, đôi con ngươi ngọc bích tràn ngập thương, chiều chuộng; bảo bối của bất tri bất giác dần dần trưởng thành, xinh đẹp xuất chúng, nhất tiếu khuynh thành, dễ thương, tràn trề sức sống rồi..........
      "Nha Nha! Nàng có biết nàng đẹp biết nhường nào ?” Đầu lưỡi liếm quanh rái tai trắng nõn, cảm giác bé con trong lòng khẽ rùng mình, sắc hồ khẽ cười thỏa mãn. Đôi môi lạnh lẽo khẽ lướt bờ môi non nớt,1uồn đầu lưỡi linh hoạt vào lục lọi tìm đầu lưỡi xinh, sau đó bịn rịn quấn lấy nó, đưa đưa lại trong vòm miệng nhắn, vì sợ làm kinh động tới người con mình say ngủ, Cổ Nguyệt Lan chỉ nhàng thưởng thức, bàn tay to lớn khẽ luồn qua vạt áo, nắm lấy phần vừa mềm mại vừa tròn trịa, khẽ mân mê mơn trớn.........
      "Môn chủ! Thuộc hạ có việc muốn bẩm báo!” Qua cánh cửa, Cổ Ba đại thúc giọng bẩm báo.
      "Có việc gì?” Nhìn đôi môi bị hôn tới sưng đỏ, Cổ Nguyệt Lan thỏa mãn mỉm cười, ngón trỏ khẽ miết viền môi mềm mại.
      "Vợ chồng Dược Vương tới thăm Nha Nha tiểu thư ạ!"
      "Mời bọn họ nghỉ tại phòng khách trước, ta lập tức ra sau, nhớ kỹ, phải tiếp đãi ân cần niềm nở!”
      "Dạ! Thuộc hạ rồi ạ!”
      “Con heo ! Mau dậy !” Kề sát môi vào vành tai trắng nõn, khí nóng tà mị phả ra : “Ưm.........Còn mau tỉnh lại.........sư phụ khách khí đâu đó…” tay ôm chặt lấy cái eo , tay nâng sau gáy, Cổ Nguyệt Lan bá đạo hôn lên đôi môi đỏ thắm, đầu lưỡi như tuyên bố chủ quyền, chút lưu tình sục sao từng mi-li-mét trong vòm miệng bé , sau đó quần lấy đầu lưỡi thơm tho, kéo nó về phía miệng mình, mút mát, dây dưa..........
      “Ư...” Bỗng dưng cảm thấy trung trong mộng biển mơ hồ, ta kinh ngạc mở trừng mắt, chỉ nhìn thấy đôi lông mi đen dài cong vút khiến người khác ghen tị của con hổ ly thối tha động đậy, cơ thể bị hôn vô lực, chỉ còn cách nắm chặt lấy vạt áo , trọng lượng toàn thân đều dựa cả vào lòng , con hồ ly biến thái ngừng thăng tiến chỉ số này, đến cả khi ta ngủ cũng hề bỏ qua.........
      “Mẫu thân! Cuối cùng người cũng đến thăm con rồi!” Hu! Nước bắt đầu tuôn, rưng rưng nhào vào vòng ôm ấm áp của mẹ mĩ nhân, biền biệt 8 năm, cuối cùng Nha Nha ta cũng sắp được sà vào lòng mẹ!
      "Nha Nha! Con ngoan của mẫu thân! Cuối cùng mẫu thân cũng có thể tới thăm con!” Lâm Đại Đại cũng cảm tính vạn phần, khóc nhòe cả mắt, giang tay chuẩn bị ôm lấy cơ thể bé bỏng mềm mại.
      "Nha Nha! Bá mẫu cơ thể yếu ớt, chịu nổi con sà vào như vậy đâu!” Vuốt Hồ giơ ra, cơ thể mũm mĩm rơi vào vòng ôm của mỗ Hồ.
      “Đại Đại! Con lớn rồi! Cơ thể lại béo như vậy! Nàng ôm nổi đâu!" Dược Vương cha thần tuần mĩ dịu dàng kéo mẹ mĩ nhân vào lòng, ngăn cảnh biệt ly trùng phùng rung động lòng người của mẹ con ta tiếp diễn!
      Phi! Béo! Cơ thể của ta phải gọi là đầy đặn tròn trịa viên mãn! Khinh thường nhìn ông già vẫn tuấn ngời ngời trước mặt, ta hận hận trợn mắt với ổng! Hừ! Ông già vô tri có óc thẩm mĩ!
      "Đừng giận mà! Ta thích là được rồi!” Cổ hồ ly giọng kề sát vào tai ta . Đáng tiếc nỗi là hành vi ám muội này, đôi vợ chồng Dược Vương hề nhìn thấy. Chẳng có gì lạ, bởi vì họ cũng cùng lúc chơi trò ám muội........
      Phi! Cơ thể kiều đầy đặn của ta đâu phải để cho Hồ ly thối nhà ngươi ăn! Quay ngoắt mặt ! Lại hằn học nhìn vào cha mẹ ân ái dị thường đằng trước! Haizzzzzzz! Hai vị! Trước đây biểu diễn cho con xem tới phát ngán rôi! Giờ có đông người như vậy, chủ ý hình tượng chút được ?
      “Lại đây, lại đây! Tiểu Bạch Thái! Đây là mẫu thân của ta! Đẹp ?”
      “Ư...ư…ư…” Con hồ ly suốt ngày chỉ biết tới gặm đùi gà, mắt đột nhiên lóe sáng.
      “Hừ! Con hồ ly háo sắc này từ đâu tới vậy?” Ông già đẹp lão cau mày, hất phát, khiến quả cầu tròn vừa lên sàn diễn rơi tọp xuống đất!
      “Tướng công! Chàng quá bạo lực rồi! Như vậy đọa nó đấy!” Dịu dàng ôm quả cầu tròn dưới đất lên, ngón tay búp mãng trắng nôn của mẹ mĩ nhân nhàng an ủi bé hồ bị ngược đãi!
      “Ư…ư….ư... ....” Giả vờ đáng thương, cơ thể be bé run run, ớt vạn phần dụi dụi vào bầu ngực mêm mại của mẹ mĩ nhân!
      “Hừ! Con vật biết sống chết kia, có tin ta độc ngươi “ruột nát gan bấy”, khiến ngươi nhìn thấy ánh mặt trời ?”
      Đố kị với tiểu hồ, ông già đẹp lão uy hiếp nhìn bé con, giọng điệu hiểm lạnh lùng vạn phần dọa bé con cuống cuồng thoát ra khỏi lòng mẹ mĩ nhân, nhảy vội xuống, run cầm cập dưới chân ta.
      “Ha Ha! Cha! Người “lớn chấp bé”! Tha cho Tiểu Bạch Thái được ?”
      “Tướng công! Chàng quá đáng lắm rồi! Chỉ là bé hồ ly cũng buông tha!”
      “Hừ! Hồ ly làm sao? Nó dám chạm vào nàng!”
      “Vương Tử Thần!”
      “Nha Nha, nào, ăn nhiều thịt vào chút!” Lờ lớ lơ cảnh gia đình ta “phong ba bão táp” trước mặt, Cổ hồ ưu nhã ngồi bên cạnh chỉ hàm tiếu cười cười, trìu mến ngắm ta, thỉnh thoảng lại gắp gắp thức ăn, đem
      món ta thích gắp về bát mình, sau đó ăn sạch! "Hừ Bón nữa là có người rước đâu!” Nam nhân bị ái thê lạnh nhạt, tức tối quay sang " đểu". Phẫn nộ nhìn lão già đáng ghét trước mặt! Hừ! Cha à! Ta tốt xấu gì cũng là con của ông! Có người cha nào lại nguyền rủa con của mình như vậy ?
      "Ngoan! Đứng tức giận! Mũm mĩm nhìn mới thấy thoải mái!” Cổ Hồ an ủi, lại gắp miếng thịt bò vào bát ta! " phải Sợ! Nha Nha từ có hôn ước với biểu huynh rồi, ca ca khi Nha Nha tới tuổi cập kê để cho hai đứa con thành thân!” Lời mẫu thân mĩ nhân vừa dứt, miếng thịt trong miệng ta "tiến thoát lưỡng nan", nuốt cũng được mà nhổ cũng xong!
      "Haiz! Con lớn nên giữ ở trong nhà!” Ông già đẹp lão ác ý nhìn Cổ Nguyệt Lan, ánh mắt vô cùng thích thú khi chơi trò "giậu đổ bìm leo".
      "Nha Nha còn nửa tháng nữa mới đến tuổi cập kê, việc này đừng vội nhắc tớì!” Cổ Nguyệt Lan chỉ ưu nhã ung dung, chậm rãi nhai món ta quăng sang bát , có điều, ánh mắt lại lóe lên tia tàn nhẫn.
      “Thực ra, lần này vợ chồng ta tới là muốn đón Nha Nha về sớm hơn hẹn định!”
      "Tướng công đúng! Phụ thân tuổi cao sức yếu, ngày 16 này là đại thọ 60 của phụ thân, người hi vọng Nha Nha cùng với biểu huynh sớm thành thân!”
      “Ừm! Kết hôn sinh con! Rất hợp tình hợp lý!"
      "Mấy năm nay, may mà nhờ có chăm sóc chu đáo của Nguyệt công tử, Nha Nha mới có thể càng lớn càng xinh đẹp như vậy, làm mẹ như ta, vô cũng cảm kích Nguyệt Công tử!”
      "Nha Nha là đô đệ của tại hạ, việc này nên mà!”
      “Ngày mai chúng ta đưa Nha Nha , Nguyệt công từ chắc có ý kiến gì chứ?”
      "Dược Vương quá lo lắng rồi, tại hạ đương nhiên là có ý kiến!”
      “Mẫu thân! Tối nay con ngủ với người nha!”
      " được! Đại Đại là của ta!” Giơ tay vội ôm ái thê lại, ông già đẹp lão lên sàn diễn!
      "Nha Nha! Sáng mai phải khởi hành sớm, chúng ta cũng nên ngủ thôi!"
      Mơ mơ màng màng bị Cổ Hồ lôi về phía phòng ngủ, ngẩng đầu, ngước mắt nhìn luồng sáng xanh sáng rực tới đáng sợ của , kỳ lạ, ràng là lời thường ngày trước khi ngủ, sao hôm nay lại cảm thấy trong đó còn có thâm ý..........có gì đó ấn khuất đằng sau........

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :