1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 4: Hồ ly độc tài


      Suốt mười ngày giày vò, buồn khổ xe ngựa, qua thăm dò và đích thân quan sát, ta rút ra kết luận: con hồ ly đó tuyệt đối là kẻ tôn thờ chủ nghĩa độc tài quân phiệt. Đồng thời, kẻ luôn được sáu ông thương em đến phát cuồng bảo vệ 24/24h, ngù ngờ về chuyện đương hết đường chối cái như ta nhưng qua kết hợp giữa lí luận và thực tiễn, cộng thêm thuyết biện chứng và phản biện chứng, cuối cùng ta cũng có thể khẳng định…… Cổ Nguyệt Lan tuyệt đối nung nấu ý đồ bất chính với mình!

      Bởi vì ngày hôm ấy ta bị rắn đuổi chạy tới bạt mạng mới lao như tên vào lòng , tiếp đó lại vì nhất thời tức lên mà dùng kế thất sách “mượn đao giết người” khiến cho thú tính của Cổ Nguyệt Lan được đà bột phát rồi gây ra hành vi “quấy rối tình dục” với ta……..sau khi mổ lên đôi môi non nớt còn “nguyên đai nguyên kiện” biểu thị “lấy thân báo đáp”, quay ra đấu trận “hoành tá tràng” với mĩ nam nghiệt áo đen. Ta vừa hân hoan hưởng thụ thiên chất “họa thủy” khi mới còn bé của mình vừa ngậm đắng nuốt cay trả cái giá “mất trinh môi” thê thảm.

      Hai mĩ nam hắc bạch nhàm chán quyết đấu 300 hồi mà vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng dừng lại khi bé con ngoạc miệng ra ngáp. Ngay sau đó, con sói mắt xanh háo sắc nở nụ cười làm điên đảo ngây ngất hàng vạn thiếu nữ ngây thơ trong sáng với bé con lêu lêu làm mặt quỷ: “Nha Nha dấu, chúng ta còn gặp lại đó…..!”




      Nhìn đám bụi tung mù mịt do đoàn người áo đen lũ lượt cuốn xéo dần dần mờ nhạt, ta cảm thán câu: “Quả nhiên ập tới vội vàng, chuồn vội vã mà…….”

      Sau khi cùng Cổ Nguyệt Lan dẫn dụ và phản dẫn dụ chiến tranh xong, ta cuối cùng cũng đến được căn cứ địa của Huyền Nguyệt Môn – Huyền Nguyệt Sơn Trang mà chỉ nghe danh khiến hai phái chính tà giang hồ “sợ mất mật”. Trước khi thâm nhập vào trận địa của địch, vốn tuân theo nguyên tắc “ vào hang cọp sao bắt được cọp”, ta Vương Nha Nha chuẩn bị tâm lí chiến đấu vững vàng cùng đối sách “trường k ỳ kháng chiến” trong 10 năm ròng.

      đoàn thị vệ bích y vũ trang tinh kém đại đứng thành hai hàng thẳng tắp để cung nghênh, đôi mắt chỉ ngang với thắt lưng bọn họ linh hoạt lướt từ hai chân rắn chắc dần dần lên phần bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng lại khuôn mặt vô biểu cảm của bọn họ.

      Kế hoạch tác chiến thứ nhất: Đối đãi với bạn bè phải ấm áp như gió mùa xuân, đặc biệt đối với quần chúng lao động tầng lớp trung lưu trong lòng địch, càng phải gia tăng mức độ thân thiện và tình hòa hữu.

      “Các đồng chí vất vả rồi!” Cái nơi đến ruồi cố gắng vật vã cũng lọt vào được, bỗng ngừng vang lên tiếng con nít lanh lảnh. Trong trường hợp đặc biệt này, Vương Nha Nha ta vận dụng hết mức hình tượng “tiếp cận gần gũi trò chuyện với dân”, cốt để thu hút lực lượng ủng hộ hùng hậu, tạo cơ sở nền tảng vững chắc cho cuộc sống tươi đẹp sau này tại sơn trang.

      “Ca ca nhớ nhà rồi phải ?” Dừng lại trước khuôn mặt non nớt dễ thương của thiếu niên đẹp trai, phớt lờ luồng lục quang bạo phát đến đáng sợ đằng sau, ngón tay mũm mĩm nhàng vuốt vuốt vết chai trong lòng bàn tay của thiếu niên: “Thân thể là của cải Cách Mạng, ca ca xin đừng quá lao tâm tổn khí nha!”

      “Chuồng ngựa thiếu người chăm sóc, Cổ Mông, từ giờ trở ngươi đảm nhiệm việc này!” Tóm lấy bàn tay bé xinh, Cổ môn chủ luôn ưu nhã nay chỉ câu lãnh khốc vô tình hủy luôn tiền đồ sáng lạn của thiếu niên ưu tú.

      Ta bị cưỡng ép lôi về phía hậu viện nên chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình cực hạn xót thương cho vận mệnh xui xẻo bị định đoạt chỉ bằng câu của Cổ Mông thị vệ. Xin lỗi! Ta sai rồi! Ta ngờ môn chủ của các người lại biến thái đến level này……nhưng mà………..tái ông thất mã…….trong họa có phúc……….ngày mai trời lại sáng……..cho nên đừng có quá đau buồn nhé!

      “Môn chủ! Có cần bưng bữa tối lên ạ?” lão quản gia râu dài tóc bạc xem chừng là nhân vật quan trọng, đứng trong phòng khách bài trí lịch tao nhã, hỏi dò.

      “Giờ chưa cần!” Khẽ vỗ bé mập Nha Nha nghịch ngợm tung hoành cả buổi chiều đến mệt mỏi nằm trong lòng, khuôn mặt tuấn dưới ánh đèn, tràn ngập nhu tình, ngón tay thuôn dài khe khẽ mơn trớn vầng trán non nớt, hồng hào.

      “Con muỗi chết tiệt!” Đập bốp vào bàn tay to lớn tác oai tác quái mặt, thân hình tròn tròn ngừng cựa quậy, cố gắng tìm vị trí dễ nhắm mắt nhất để vào giấc mộng.

      “Tiểu nghịch ngợm!” Mĩ nam hề tỏ ra giận dữ chỉ mỉm cười chiều chuộng, tiếp tục say sưa thực hành vi mờ ám của mình.

      Ngộ thấy môn chủ nhà mình hành động rất bất bình thường, bác quản gia Cổ Ba cố gắng dụi dụi mắt để nhìn cho , nhưng ngày ngày bị áp bức, nô dịch quen rồi, lúc này bác chỉ có thể trung thành với “cương vị công tác”, môn chủ bác nào dám cãi hai.

      Đợi tiểu mĩ nhân ngủ say, Cổ Nguyệt Lan nhàng đặt Nha Nha xuống giường của mình, kéo tấm chăn mỏng, dịu dàng đắp lên người bé con.

      “Ba thúc! Bắt đầu từ ngày mai ta bế quan luyện công tháng!” Cổ mĩ nam khẽ dặn dò: “Nhớ kĩ, từ giờ đến lúc đó, phải phái 20 sứ giả của Cổ gia trang bảo vệ tiểu chủ nhân trong phạm vi xung quanh Nguyệt Cư. Trước khi ta xuất quan, chỉ có thể cho phép tiểu chủ nhân chơi đùa quanh Nguyệt Cư mà thôi!” Ngón tay cầm quai cốc dần dần siết chặt: “Còn nữa, phàm là đàn ông con trai đều được phép tới gần tiểu chủ nhân 3 bước, nghe chưa?”

      “Môn chủ! Tiểu nhân hiểu ! Xin môn chủ cứ yên tâm!”

      “Rất tốt!”

      ————–

      “Tiểu Đậu Phụ, mau lên đây!”

      “Nha Nha! Muội mau xuống đây! Nhỡ bị ngã làm sao? Ông mắng huynh đó!”

      “Xì! Tiểu Đậu Phụ, huynh đúng là “đồ thỏ đế”!”

      “Nha Nha! Đừng có trèo lên nữa! Nguy hiểm lắm đó!”
      “Tiểu Đậu Phụ, huynh mà còn gào muội cẩn thận nữa là muội cho huynh trận đó”

      “Huynh mách ông!”

      “Muội cảnh cáo huynh! Nếu huynh dám mách bác quản gia, muội thèm chơi với huynh nữa!”

      “Nha Nha!”

      Từ hồi Cổ hồ ly bế quan luyện công, cả Huyền Nguyệt sơn trang từ lớn tới bé đều do mình ta độc tài. Vô tình kết giao với Cổ Tiểu Đậu xong, ta cuối cùng cũng thu nhận được tiểu đồ đệ ở cổ đại, tuy so lại với đội ngũ lâu la tiền hô hậu ủng hoành tráng trước đây nhưng ta tin dưới tinh thần “chỉ dung nạp chứ loại trừ”, tay chân càng ngày càng nhiều.

      “Tiểu Đậu Phụ! Quả táo này cho huynh! Vừa to vừa đỏ! Nhất định rất ngon đó!” Đôi mắt to sáng như sao khẽ híp lại, khuôn mặt cười dễ thương khiến mặt bé Tiểu Đậu 8 tuổi liền ửng đỏ.

      “Nha Nha! Muội tốt đấy!” Tuy tuổi còn nhưng bạn Tiểu Đậu của chúng ta tuyệt đối có tư chất thành mĩ nam sau này!

      “Cái này có thấm tháp gì! Lần sau Nha Nha muội dẫn huynh bắt ếch, như vậy mới vui chứ!” Tên Đậu Phụ trước mặt quả nhiên là hạt giống tốt để nảy thành “lâu la”.

      “Ưm! Nha Nha kêu huynh huynh nhất định !” Đồng chí Tiểu Đậu Phụ! Tự chủ chút nào!

      Cổ Nguyệt Lan vừa mới luyện xong tầng thứ 9 Huyền Nguyệt Công vốn định cùng tiểu mĩ nhân tận hưởng thế giới hai người, nhưng khi nhìn thấy cảnh nam nữ tán tỉnh nhau như ban ngày ở đằng xa, đôi mắt bích ngọc thâm sâu phút chốc bốc lửa ghen ngùn ngụt.



      “Ba thúc! Nếu để ta nhìn thấy cháu trai ông tiếp cận Nha Nha lần nữa đừng trách ta vô tình!”

      “Tạ ơn môn chủ tha tội chết!”

      Từ đó giở , Tiểu Đậu Phụ hoàn toàn hề xuất trước mặt ta!

      “First love” của Cổ Tiểu Đậu bị bóp chết ngay khi mới nảy mầm trong bàn tay cường quyền của Cổ hồ ly như vậy đó!

      Sau khi trải qua kinh nghiệm của Cổ Mông và Cổ Tiểu Đậu, trong Huyền Nguyệt sơn trang, ngoài Cổ Môn chủ, ông lão tám mươi lụ khụ, bé trai mới đẻ ra, chẳng có ai dám ho he nửa lời với bé mập nhà ta.

      Kế hoạch tác chiến thứ nhất của ta tuyên bố chấm dứt trong thất bại cay cú tại đây…

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 5 : Ngủ chung với hồ ly
      “Cổ Nguyệt Lan là tên đại khốn kiếp!” tờ giấy chao liệng bay xuống……
      “Cổ Nguyệt Lan là tên độc tài khốn kiếp!” Lại tờ nữa phiêu phiêu bay xuống………
      “Cổ Nguyệt Lan là tên độc tài biến thái khốn kiếp” Thêm tờ nữa xoay xoay lượn xuống……..
      “……….”
      “Cổ Mông bị hại thê thảm!”
      “Cổ Tiểu Đậu là chú mèo bị chà đạp tàn nhẫn!”
      “……………”
      “Các đồng chí trong Huyền Nguyệt Sơn Trang! Hãy vùng lên đả đảo chính quyền độc tài!”
      “Kiên quyết phản đối chính sách cường quyền của Cổ Nguyệt Lan!”
      “………”
      Khắp sơn trang rộng lớn, chao chao liệng liệng nghiêng nghiêng lượn lượn từng tờ từng tờ giấy trắng, bay bay đáp đáp từ cây cổ thụ cao tít tắp xuống……… rừng lá “tờ rơi” đó là dòng chữ tròn tròn to to, uốn uốn éo éo, khúc khúc khuỷu khuỷu, ngoằn ngoằn nghoèo nghoèo như đàn nòng nọc lũ lượt rủ nhau thi bơi.
      Bất luận là nha hoàn hay thị vệ canh gác khắp nơi, khi nhìn thấy tiểu chủ nhân sắc mặt xanh xao đứng cành cây cao tít đều nơm nớp lo sợ lách qua rừng giấy trắng chạy như bay tới gốc cây.
      “Tiểu thư! Người mau xuống !”
      !”
      “Tiểu thư! Môn chủ cũng chỉ muốn tốt cho người thôi mà!”
      “Hừ! Đạo đức giả…….”
      “Cổ quản gia! Bác cần phải khuyên cháu!”
      “Tiểu thư……”
      “Ba thúc! Mặc kệ nha đầu đó!” Đôi mắt xanh thăm thẳm lướt qua những dòng chữ giấy, Cổ Nguyệt Lan lạnh lùng ngăn cản : “Nếu thích cứ để nha đầu đó đứng đấy !”
      “Hừ! Có van nài ta cũng thèm xuống!” Vật thể trắng như tuyết cuộn tròn lại dựa vào chẽ cây cứng cáp, cái cằm mũm mĩm kiêu ngạo hếch lên, đôi mắt đen láy to tròn khiêu khích nhìn bạch y mĩ nam đẹp tựa thần tiên dưới gốc cây.
      “ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!” Trận trận sấm rền cùng với gió thét gào khiến cho thân hình bé cây kinh hồn bạt vía, đung đưa chực ngã.
      “Tiểu thư! Lão Cổ xin người đấy! Mau xuống mà!” Cổ Ba đại thúc lòng lo cho Nha Nha của chúng ta, ở dưới gốc cây run rẩy hoảng sợ nhìn vọng lên.
      “Hừ! Cho dù có bị sét đánh thành than, Nha Nha ta vẫn quyết xuống!” Ta chịu đựng đủ rồi!
      “Môn chủ! Mưa sắp ập đến rồi!” Từng đàn mây đen ầm ập kéo tới. Gió giục mây vần, sét đánh rẹt rẹt cơ hồ muốn xé nát bầu trời.
      Lại đợt sét nữa đánh cái RẸT bên cạnh cây, thân hình tròn tròn bị dọa cho cứng đơ. Mưa ào ào trút nước, bé con cẩn thận hẫng chân………
      Đương lúc la hét chói tai thân hình cao lớn vận bạch y mau tốc phi lên, chuẩn xác mà say đắm đón gọn thân hình tròn tròn rơi xuống.
      “Hu…….Cổ Nguyệt Lan, ngươi là đồ khốn!”
      “Nha Nha ngoan………”
      “Hu………Ta sắp bị sét đánh chết rồi ngươi cũng mặc kệ…….”
      “Là sư phụ tốt…….”
      “Hu……..Cổ Mông đáng thương!”
      “Ba thúc! Ngày mai bảo Cổ Mông về Nguyệt Môn trình diện!”
      “Hu……..Ta muốn gặp Tiểu Đậu Phụ!”
      được……..”
      “Hu………Ta muốn gặp Tiểu Đậu Phụ………”
      “Ta được!”
      “Hu………Ta muốn gặp Tiểu Đậu Phụ……….”
      “Nha Nha! Con đừng được voi đòi tiên!”
      “Hu………”
      Cổ quản gia biết ý lui xuống, chỉ còn lại Cổ mĩ nam và bé mập “cò kè bớt thêm hai” giữa mưa to gió lớn………
      *********************************
      “Nha Nha……….Lại đây!”
      muốn……..”
      “Cởi quần áo ra cho phụ!”
      ……..”
      “Xem ra sư phụ phải đích thân động thủ rồi!”
      “Rẹt……….”
      “AAAAAAAA! ~~~~~~~~~! QUẦN ÁO CỦA TA!”
      “Nha Nha……….Con lại đây sao?”
      “….. cần mà……..Nha Nha, cơ thể ………..Ngồi đây là được rồi……..”
      Mĩ nam lõa thể đương ngồi trong hồ nước nóng tự nhiên, bốc khói nghi ngút, mái tóc đen nhánh được cột lại bằng dải lụa tơ tằm sau gáy, lồng ngực trắng nõn gợi cảm hờ hờ lộ ra trong nước, dưới những múi cơ săn chắc là đôi chân thon dài như như ……..
      “Nha Nha…….” Giọng nam trầm trầm tỉ tê như gọi tình nhân khiến người khác “mặt hừng hực đỏ, tim rớt lộp độp” vang lên, đôi con ngươi xanh thăm thẳm như rừng rậm về đêm tà mị nhìn thân hình bé thu lu ngồi ở góc hồ, ngón tay đẹp đẽ quyến rũ lướt qua eo, từ từ chậm rãi lướt xuống bên dưới……….
      Đối với hành vi quấy rối của mĩ hồ ly lõa thể phơi bày đầy đủ “sắc, hương, vị” ra trước mặt, ta chỉ còn nước tự thôi miên mình………. Ta là Nha Nha mới 5 tuổi………..Ta là Nha Nha mới 5 tuổi, là trẻ vị thành niên, là đối tượng đứng đầu list được bảo vệ…….Ta buồn ngủ……….Rất rất buồn ngủ……….
      Đương lúc, công tử phiêu dương tuấn dật Cổ Nguyệt Lan được khắp võ lâm bang phái xưng tụng là thiên hạ đệ nhất võ công, người chửa có, con cái càng , ý đồ dùng “mĩ nam kế” mê hoặc bé con 5 tuổi cộng với thuật tự thôi miên của mình, Lady Nha Nha dễ thương của chúng ta sớm chìm vào giấc ngủ tự hồi nào………
      “Nha Nha dấu……….Ta phải làm gì với nàng đây………” Ôm lấy thân hình bé bỏng say ngủ, bàn tay to lớn khẽ rửa cánh tay mũm mĩm trơn mịn trong nước, từ xương quai xanh quyến rũ đến hai “nụ hoa” hồng hồng, rồi trườn xuống “u cốc” gập ghềnh…………(Ặc!!!!!!)
      “Thoải mái ?” Nhìn thân hình bé bỏng dần dần thả lỏng, lực đạo cánh tay dần dần gia tăng, đôi con ngươi xanh thẳm càng ngày càng đậm đặc mùi dục vọng…………..
      “….A…..Sư phụ……….Đừng rửa nữa………..Nha Nha buồn ngủ……” Gạt phắt bàn tay ngừng quấy rối mộng đẹp của ta, từng đợt ve vuốt khiến cơ thể ta dần dần mơ màng……….
      “Nha Nha ngoan………Chỉ chút nữa thôi là ổn…….” Cực lực kéo lí trí trở lại, Cổ Nguyệt Lan hít hơi sâu, với tay lấy khăn tắm bên bờ hồ, tỉ mỉ lau lau thân hình bé .
      Đặt bé con chỉ mặc độc bộ quần áo ngủ xuống giường, cơ thể cao lớn cường tráng thân mật ôm gọn lấy thân hình bé bỏng mềm mại vào lòng, thâm tình hôn lên đôi môi non nớt hồng hồng, thầm vào tai bé con lời thề hối tiếc : “Nha Nha! Ta nàng…….” (Sặc!!!!!)
      *****************
      Nhè mở đôi mắt xanh như ngọc bích, khóe miệng mĩ nam ưu nhã như mây, lạnh lùng như tuyết khẽ nhếch lên cười gian, cánh tay to ôm lấy vòng eo mũm mĩm, ngón tay kia sủng ái vuốt đôi môi hồng hào ngừng khai hợp của bé con chìm trong mộng.
      hồi lâu sau………
      “Ừm……..” Thân hình bé sắp tỉnh giấc an phận khẽ nhúc nhích, khiến cho đôi mắt mĩ nam nằm bên dưới ngừng gia tăng dục hỏa : “Nha Nha! Nàng là bé con hư hỏng chỉ biết hành hạ người ta…….”
      “Ưm……..Đây là đâu?…….” Bàn tay mũm mĩm khẽ dụi dụi mắt, cảnh vật lạ lẫm, chiếc giường lộng lẫy lạ lẫm, dưới thân lại có cảm giác mềm mềm, rốt cuộc đây là đâu?
      “Tỉnh rồi à? Tiểu đồ nhi của ta!” Vòng eo bị ôm chặt, giọng đầy nam tính quen thuộc vang lên dưới thân.
      “Sư phụ!!!!” Ngóc đầu, thể tin nổi trợn mắt nhìn ! Ta với Cổ Nguyệt Lan, sao lại ngủ cùng nhau? nằm dưới ta manh áo che thân, lẽ nào tối qua…………cuống cuồng cúi đầu nhìn xuống, may quá, ta vẫn mặc quần áo!
      Mau tốc ngồi bật dậy : “Con muốn xuống giường!”
      “Ưm……..Nha Nha…….Khẽ chút……….” Lúc vội vàng để ý, ta chẳng may khẽ vẩy tay qua chỗ mẫn cảm nhất của . Nghe thấy chất giọng khàn khàn do bị tình dục hun đốt, ta ngừng an ủi bản thân, phải sợ, ta mới là hạt đậu 5 tuổi, cần phải sợ!
      “Sư phụ! Cẩn thận kẻo cảm lạnh đó!” Giả vờ quan tâm chăm sóc, ta vội vàng vơ lấy cái chăn mỏng, chùm kín con hồ ly xinh đẹp mê hoặc lòng người………..
      Dưới luồng mắt phóng điện nghìn Vôn, ta cuống cuồng khoác áo lên, vội vã phi ra khỏi phòng, vuốt vuốt lồng ngực đập thình thịch, ta tự nhủ, Nha Nha, đây là con hồ ly tu luyện nghìn năm, ngươi nhất quyết đừng để mê hoặc……..
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 6 : PAYMENT OF A PLAYFUL KISS!
      “TA MUỐN LUYỆN CÔNG!”
      “TA MUỐN LÀM NỮ HIỆP!”
      “TA MUỐN ĐÁNH BẠI CỔ HỒ LY ĐẠI GIAN ĐẠI ÁC!”
      “………..”
      “AAAA! TA MUỐN PHẢN KHÁNG!!!!!” Bị áp bức đè nén lâu ngày, ta phát tiết gào thét lên từng dãy từng dãy núi trùng trùng điệp điệp………nghe từng đợt thanh vang vọng càng ngày càng xa, trái tim điên cuồng cũng dần dần bình ổn nhịp đập.
      “VƯƠNG NHA NHA! PHẢI CÓ CỐT KHÍ! ĐỪNG NGHĨ NGỢI LINH TINH NỮA!” Nỗ lực lắc mạnh cốt để gạt hình ảnh con hồ ly xinh đẹp ra khỏi đầu, ở đại ta đâu phải từng lén các ông xem trộm mấy cuốn phim ABCD, cũng đâu phải cùng các chị em bình phẩm chỗ “good” nơi “bad” người mấy tên hot boy! Con hồ ly đó cùng lắm mức trung bình tí, ngực vạm vỡ như Lý Đức, đôi mắt hút hồn như Hero Jaejoong, nụ cười quyến rũ như Kim Bum, mông mẩy bằng Ngô Tôn, chân dài tắp tít như Lee Min Ho………tại sao ta vẫn luôn nghĩ tới chứ? Haizzzzzzzz, đời người mà, thế khôn lường!!!!
      “Nha Nha muốn học võ?” Cổ Nguyệt Lan lười nhác dựa cả người vào thành ghế, ngón tay thon dài khẽ vén sợi tóc dài, vạt áo phóng đãng phanh ra, để lộ bộ ngực trắng nõn, đôi mắt xanh ngọc như nước hồ lăn tăn gợn sóng.
      “Đúng vậy! Nha Nha chăm chỉ học tập! Ngày ngày tăng tiến!” Ta là người có chí nguyện lớn lao, nhớ hồi 5 tuổi ta bị bà bô bất lương ép lên Lương Sơn học ba lê, năm đại học nhân đêm dạ hội đón giao thừa, ta lên sân khấu vũ khúc “Hồ Thiên Nga”, khiến cho vô số mĩ nam quỵ ngay tại trận.
      “Luyện công vô cùng vất vả, Nha Nha chịu đựng được?” Nhìn bé mập cặm cụi sát phạt cái đùi gà, mĩ nam thoát tục khẽ nhếch mép, ưu nhã gắp miếng ớt xanh, đặt vào bát cho bé.
      “Nha Nha sợ!” “Bơ” cái nhíu mày của hồ ly, ta tự nhiên gắp trả lại miếng ớt xanh lè đáng ghét vào bát , nén trả thù, khẽ lau mấy ngón tay dính đầy mỡ vào vạt áo trắng tinh của , đôi mắt khẽ nheo lại, khóe miệng cong cong cười nịnh, nhẫn nhịn da gà gai ốc đua nhau mọc : “Sư phụ, dạy Nha Nha được ? Nha Nha vô cùng chăm, vô cùng ngoan đó!”
      “Việc này mà, để sư phụ suy nghĩ kĩ !” Nhìn vết mỡ dính áo, Cổ Nguyệt Lan chiều chuộng cười cười, ngón tay thon dài cám dỗ mà dịu dàng lấy mẩu thịt còn sót khóe miệng của ta, nhàng ưu nhã cho vào miệng mình, đôi mắt xanh ngọc tràn ngập dục vọng : “Ừm! Quả nhiên là mĩ vị!”
      “Hừ! Sư phụ dậy Nha Nha tìm Phong thúc thúc!” Vỗ vỗ cái bụng tròn vành vạnh, thân hình vừa lùn vừa mập ý đồ leo xuống ghế ra ngoài!
      được phép !” Tay vươn ra, kéo quả bóng tròn tròn vào lòng! Khuôn mặt tuấn dật bất phàm khẽ dụi dụi vào cái trán trơn mịn của ta : “Nha đầu hư hỏng! Sư phụ dạy con là được chứ gì!” Sau đó nâng cái cằm xinh xinh, bờ môi gợi cảm đóng dấu lên mặt ta cái chụt……….
      Kìm nén cú ‘ê-lêc-tric sốc’ tê tê……….Vương Nha Nha ta………chỉ cần học được võ công……….hi sinh chút đậu hũ………..là đáng giá mà!!!!
      *************************
      “Heo con! Mau dậy !!!!” Mĩ nam áo trắng lần thứ 10 gọi con heo con giường dậy!
      “Cút!” Chùm trăn kín đầu!
      “Ngoan! Mau dậy thôi!” Nhìn cái bánh bao tròn tròn bọc kín người lại, mĩ nam kiên nhẫn nhè nhắc nhở.
      muốn!” Bàn tay bé nắm chặt mép chăn.
      “Còn tỉnh dậy! Sau này đừng nhắc 2 chữ “luyện công” trước mặt sư phụ nữa nhé!”
      “Hừ! Dậy dậy! Có gì to tát chứ!”
      Dưới ánh nắng chói chang, tiểu oa nhi rập khuôn chật vật luyện các đường bước cơ bản, dưới bóng cây râm mát, mĩ nam tử khoan thai hóng gió ăn bánh thưởng trà.
      Hừ! Cổ hồ ly! Vương Nha Nha ta quyết để ngươi xem thường!
      “Vương Nha Nha! Phải kiên trì!” Ngày ngày rèn luyện, thân thể khỏe mạnh!
      “Vương Nha Nha! Nhất định phải kiên trì!” Luyện công là bước đệm cơ bản con đường “cao chạy xa bay” của ta!
      “Vương Nha Nha! Nhất quyết được bỏ cuộc!” Dựa vào tư chất thông minh trời phú của ta, kiểu gì mà chả vượt mặt Cổ hồ ly!!!
      Khuôn mặt nhắn bị nắng thiêu đỏ rực, vì luyện tập quá lâu nên mồ hôi đầm đìa, thân thể béo trắng béo tròn vì luyện công khắc khổ mà dần dần biến thành săn chắc, nhắn………
      Thời gian từ từ lướt qua cuộc sống tất bật, chớp mắt ta thành tiểu nương 8 tuổi, kết tinh từ vẻ đẹp tuấn bất phàm của Dược Vương cha và sắc đẹp chim sa cá lặn của mẹ mĩ nhân, chỉ cần nở ra nụ cười tươi rói là vô số thiếu hiệp ở Nguyệt Môn cúi gằm mặt thẹn thùng lách qua ta. (Tác giả : Cúi mặt vì thẹn hay vì sợ hãi hả con?)
      Dưới lòng kiên trì “được chăng hay chớ” khiến cho “bậc tài” võ học như ta, tuy bì lại 1/1000 của Cổ hồ ly nhưng “tóm gà rượt chó” dư sức!
      “Huynh tại sao lại đường vòng?” Chắn trước mặt chàng đẹp trai bợt bạt mặt mày, ta bất mãn hỏi.
      “Nha Nha tiểu thư! Tiểu nhân có!” Qua 1 lần dùng xương máu để thể nghiệm, Cổ Mông thị vệ duy trì cự ly xa ta nhất để trả lời.
      có? Ta tin!” Từ năm lên 5 tới năm lên 8, ngoài Cổ hồ ly ra, trước giờ có lấy mống đàn ông nào xuất trước mặt ta : “Rốt cuộc là tại sao? Có phải ai ai cũng ghét Nha Nha ?”
      phải! phải! Nha Nha tiểu thư! Người đại từ đại bi tha cho tiểu nhân !” Trán Cổ Mông lúc này đầm đìa mồ hôi!
      “Hôm nay huynh mà nguyên nhân, ta tha cho huynh đâu!” Bàn tay nắm chặt lấy vạt áo , ta từ từ uy hiếp sán lại gần.
      “Nha Nha tiểu thư! Người mau buông tay ra !” Muốn dùng lực giằng nhưng lại sợ làm tổn thương tới bàn tay nhắn non nớt, đồng chí Cổ Mông bị dọa cho sắp ngất xỉu rồi!
      !”
      “Được! Được! Tiểu nhân ! Nhưng tiểu thư phải bảo đảm với môn chủ!” Sốt sắng nhìn ngó tứ phương, Cổ Mông bất lực trả lời.
      “Được!”
      “Là mệnh lệnh của môn chủ!”
      “Vậy sao?” Việc này chính xác là do Cổ Nguyệt Lan làm ra! Hừ! Định “Cận thủy lâu đài tiên đắc Nha” sao? (Nguyên văn : Cận thủy lâu đài tiên đắc Nguyệt, nhưng Nha Nha đổi “Nguyệt” thành“Nha” : ý là : nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Ông Cổ Nguyệt Lan này mục đích giề thiên hạ ai cũng !)
      “Nha Nha tiểu thư! Tiểu nhân xin cáo lui trước!”
      “Cổ Mông ca ca! Cảm ơn!” Bám eo, vịn cổ, đôi môi xinh xắn của ta ác ý in lên má của giai Cổ Mông.
      “Vương Nha Nha! Nàng làm gì thế?” Tiếng quát “lay đình đổ chùa” từ xa vọng tới, sau đó là bóng trắng vù vù lao tới.
      “Nàng dám hôn ?”
      “Môn chủ! liên can tới Nha Nha tiểu thư! Là lỗi của tiểu nhân!”
      “Hừ! Tự mình lĩnh 100 trượng cho ta!” Đôi mắt xanh lục phát ra sấm rền sét giật chằm chằm nhìn vào bé con biết sống chết!
      “Tạ ơn môn chủ!”
      ****************
      “Vương Nha Nha! Nàng lại đây cho ta!”
      muốn!”
      “Nàng biết sai chưa?”
      “Ta có sai!”
      “Nàng lại dám hôn gã đàn ông khác!”
      “Cổ Mông ca ca là người tốt!”
      là đàn ông!”
      “Đàn ông sao chứ?”
      “Nha Nha! Nàng là của ta! Hiểu chưa? Nàng là của ta!”
      phải! Ta là của ta!”
      “Rúc ở góc tường làm gì? Còn mau lại đây!”
      “Hừ! Ngươi bỏ gậy xuống ta mới ra!”
      “Vương Nha Nha! Xem ra ta quá nuông chiều nàng rồi!”
      “Hừ!”
      “Nha Nha! Nàng trốn thoát đâu!”
      “Bỏ ta xuống!”
      “Nha Nha! dạy cho nàng bài học xem ra nàng chừa rồi!”
      “Cổ Nguyệt Lan! Ngươi lột quần ta ra làm gì?”
      “Nàng xem ta định làm gì đây? Nha Nha?”
      muốn! Ta mới có 8 tuổi! Ta kiện ngươi tội ngược đãi trẻ vị thành niên!”
      “Nha Nha! Nàng nên hôn gã đàn ông đó mới phải!”
      “Ta sai rồi! Đừng đánh nữa được ? Đau quá!”
      “Nha Nha! Đây là giá cho việc nghe lời!”
      “Hu……….! Ta muốn về nhà! Ta muốn Dược Vương cha! Ta muốn mẹ mĩ nhân!”
      “Nha Nha! Dược Vương bán nàng cho ta rồi! Nàng nên giác ngộ !”
      “Hu………! Cổ Nguyệt Lan! Ngươi đánh ta! Ngươi dám đánh ta! Hu….đau quá!”
      “Nha Nha! Sau này còn dám hôn gã đàn ông khác nữa ?”
      “Hu…….. dám nữa!”
      dám nữa?”
      “Hu…….. mà!”
      Vì mông đau rát ràn rạt, ta chỉ còn cách bò lồm cồm lên giường, úp mặt xuống gối khóc thút thít!
      Cổ Nguyệt Lan! Thù này trả! Ta thề tên Vương Nha Nha!
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 7: Hồ ly lớn
      “Nha Nha! Còn đau ?” Giọng nam trong trẻo, đau lòng dò hỏi, bàn tay to nhè xoa xoa cái mông nho hồng hào, đôi mắt xanh lục ra tia áy náy.
      “Đừng có quan tâm tới ta! Ta dù sao cũng chỉ là cọng cỏ được cha mẹ thương mà thôi! Để ta đau mông tới chết !” Thứ thuốc lành lạnh ràng khiến vết thương bớt đau, nhưng ta tuyệt đối tha thứ cho .
      “Hừ!”
      “Nha Nha! Tại sao luôn nghe lời sư phụ?” Ngón tay ngọc ngà lưu luyến ve vuốt mái tóc đen càng ngày càng dài.
      “Đừng có đụng vào ta!” Bàn tay tủi hờn gạt bay cánh tay , nhớ lại bộ mặt như hung thần, ra tay đánh người chút lưu tình, từng giọt nước mắt lăn dài má.
      “Ta xin lỗi nàng đâu!” Bất chấp phản kháng, Cổ Nguyệt Lan bá đạo bế ta đặt lên người, trầm giọng trêu chọc : “Ba năm rồi! nằm lên người sư phụ, Nha Nha ngủ được sao?” Bờ môi lưu luyến hôn lên những giọt nước mắt : “Được rồi! Ngủ nào!”
      “Cổ Nguyệt Lan! Mau đặt ta xuống! Ta muốn ngủ mình!” Thân hình ngừng xoay sở người .
      “Ư………..Nha Nha! Ngoan! Đừng động đậy!” người còn là tiểu oa nhi 5 tuổi, đối mặt với người mình sắp trở thành thiếu nữ, lí trí của Cổ Nguyệt Lan đấu tranh kịch liệt với dục vọng dâng trào.
      “Ta cứ đấy!” Nhất thời giận quá mất khôn, ta hề biết nguy hiểm cận kề, càng ngọ nguậy dữ hơn! Thân hình ngừng nhúc nhích thỉnh thoảng lại miết qua ngực và chỗ mẫn cảm nhất của !
      “Nha Nha! Nàng mà động đậy nữa là phải trả giá đắt đó!” Giọng khàn khàn trầm trầm vang lên trong bóng đêm mờ ám, bàn tay linh hoạt to lớn càng khiêu khích ve vuốt cơ thể bé bỏng mỹ miều.
      “A! Mông ta đau quá!” Cảm nhận được dị vật cưng cứng chọc chọc bụng mình, dưới ma sát cố ý của , dị vật đó càng biến dài dị thường. Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta cuối cùng cũng phát huy bản sắc mĩ nữ mới 8 tuổi, tùy cơ mà ứng biến : “Nha Nha buồn ngủ quá!”
      “Được rồi! Mau ngủ !” Nam nhân bị tình dục giày vò hít hơi mạnh, cực lực dằn dục hỏa xuống!
      “Ta ghét ngươi!” Nỗ lực đấu tranh với hai mí mắt đánh nhau, giọng mềm mại khe khẽ thầm .
      “Ta biết!”
      “Nha Nha! Ta phải làm thế nào với nàng đây?” Dưới ánh trăng bạc, nam tử chiều khẽ vuốt khuôn mặt nhắn, đẹp như tinh say ngủ : “Nha Nha! Mau lớn nhanh ! Sư phụ nhịn nổi nữa rồi!”
      ****************
      Thời gian vùn vụt trôi, tháng năm thấm thoắt thoi đưa, xuân qua thu đến, lại 5 năm nữa trôi qua, trong 5 năm này, dưới ảnh hưởng của ta, Huyền Nguyệt sơn trang biến hóa cực lớn.
      Thứ nhất, đồng chí Cổ Mông chịu ngược đãi về tinh thần, dưới sắp đặt của Cổ hồ ly, cuối cùng lấy vợ sinh con, được liệt vào danh sách “ Hiền phu lương phụ”!
      Thứ hai, Tiểu Đậu Phụ dưới phương thức huấn luyện kiểu địa ngục, mới bước vào tuổi 16 liền bị ông nội Cổ Ba đá bay ra khỏi sơn trang, lăn lộn trong giang hồ, thực nghiệm võ công, sau đó xưng được cái danh “Cổ thiếu hiệp”, đồng thời cũng gây dựng được đội fan hùng hậu.
      Thêm vào đó, Nha Nha ta càng lớn càng xinh đẹp, tên Cổ hồ ly đố kị thành tính, chỉ còn cách dùng danh nghĩa Môn chủ “hãm hại” các thị vệ đẹp trai làm nghĩa vụ tại các phân đà giang hồ.
      Cuối cùng, cũng là vô cùng quan trọng nhất, sau khi luyện xong tầng thứ 10 của Huyền Nguyệt Thần Công, mức độ nguy hiểm trong phương thức chỉ giáo của ngày càng leo thang, tỷ như :đôi mắt phượng xanh như ngọc tà mị, vô tình mà như cố tình, lại như đánh giá đo đạc luôn dính chặt lên người ta, ánh mắt háo sắc trần trụi đáng sợ đó luôn khiến ta đứng ngồi yên.
      “Thảm cỏ xanh xanh, sương trắng mang mang
      mĩ nữ, đứng cạnh triền đê
      Bờ cỏ sum sê, sương trắng mê li
      mĩ nữ, dựng nhà ven đê……..”
      (Nước ở bên – Đặng Lệ Quân)
      Nhìn bóng mình trong nước ngày càng mĩ miều, ta khẽ than thở! Haizzzzzzz! Vương Nha Nha à Vương Nha Nha! Ngươi sao lại có dung mạo “hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn” vậy chứ? Sao lại có thân hình đầy đặn, mềm mại, quyến rũ nam nhân như vậy chứ? Nếu khuôn mặt bình phàm chút, thân hình tầm thường chút, Cổ hồ ly 24/24 chơi trò “quấy rối tình dục” với ta rồi!
      “Haizzz!” viên đá nương theo đường pa-ra-bol đáp xuống mặt hồ, từng con sóng lăn tăn tỏa ra. Khổ não quá!
      “Gừ……gừ……uuu………….uuuu……� ��gừ!” Tiếng rên rỉ kêu gào của động vật khiến ta tò mò, lần theo tiếng vọng, chỉ thấy con hồ ly đáng thương bị đàn sói vây quanh, cả cơ thể đầy máu biết cố gắng bảo vệ cái gì.
      Liều mạng phản kháng!
      Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ! Vốn mang trong mình bản lãnh “trừ hung diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu”, ta lập tức đứng phắt dậy, lao vào chiến trường.
      Nhìn thấy mĩ thực tròn tròn trăng trắng, lũ sói lập tức chuyển hướng, nhào về phía ta.
      Vuốt sói vẫn chưa kịp chạm vào người ta, hồi gió rít ào ào, chỉ nhìn thấy đoàn sứ giả Nguyệt Môn từ trời bay xuống, sau hồi hợp sức chiến đấu, cả đàn sói hoang bị giết cùng diệt tận, lại trận gió rít gào, đám sứ giả áo xanh lại xuất thần nhập hóa nấp quanh ta!
      Thi thể sói hoang vương vãi đất! Hừ! Cổng thiên đàng rộng mở chào đón lại , cứ nhè cổng địa ngục đóng im lìm mà lao tới! Muốn ăn thịt ta! Cũng thèm tìm hiểu xem Thái Sơn phía sau ta hùng vĩ cỡ nào!
      “Ư…..Ư……..Ư….Ư!” Hồ ly mẹ thấy nguy hiểm qua, thoi thóp thở mặt đất, lưu luyến nhằm về hướng bụi cỏ xanh rờn rên rỉ!
      “Ư………Ư……….Ư……….Ư!” bé Tiểu Hồ trắng tinh, múp míp từ bụi cỏ lăn ra, đáng thương vạn phần, dùng cái mũi ti đen đen ngửi ngửi vết máu mình mẹ. Mẹ hồ ly thân mang trọng thương, gối mặt lên người con, mắt nhắm mắt mở rên ư ử. Nhìn thấy cảnh đó mà lòng ta đau xót!
      Thân hình bé, lông mượt trắng phau yếu đuối rên rỉ nhìn mẹ, hi vọng được sống bỗng lóe lên trong mắt của hồ ly mẹ, loạng choạng định gượng dậy nhưng lại ngã khuỵu xuống. Lúc này hồ ly mẹ chỉ có thể đau xót nhìn đứa con tội nghiệp, cuối cùng nó dùng ánh mắt van lơn thống thiết nhìn ta…
      Trông thấy cảnh mẫu tử tình thâm rung động lòng người ấy, lòng ta xót xa, vội vàng quỳ xuống ôm Tiểu Bạch Hồ lên, bé con này tuy xíu bằng bàn tay ta nhưng móng vuốt mọc sắc nhọn, cố gắng phản kháng để lại mấy vết cào mu bàn tay ta, nhưng lúc này ta màng tới chúng, chỉ nóng lòng muốn bế bé con tới gần mẹ để mẹ nó phấn chấn lên mà sống.
      Hồ ly mẹ bịn rịn lưu luyến liếm liếm mặt con,bé con chỉ biết rên ư ử, dùng cái đầu bé xíu đẩy đẩy mẹ mình……nhưng cuối cùng hồ ly mẹ vẫn đuối sức rồi từ từ nhắm mắt. Cảm động trước tình cảm sâu đậm của mẹ con hồ ly, mắt ta rưng rưng, bế bé con vẫn chưa biết chỉ biết lăn lên, khư khư ôm chặt trong lòng, nghẹn ngào an ủi : “ Đừng sợ! Đừng sợ! Đừng quá đau buồn! Chúng ta đồng cảnh tương lân, cùng là cọng cỏ cha , mẹ thương! Tiểu Bạch Thái! Sau này chúng ta cùng sống bên nhau được ?”
      “Ư……Ư…………..Ư……..Ư” Cảm nhận được mẹ bỏ mình mà , bé con đau thương rúc trong lòng ta rên rỉ.
      “Ngoan! Tiểu Bạch Thái khóc! Tỷ tỷ chăm sóc bé mà!” Dưới lời an ủi ngừng, cảm nhận được thành ý của ta, bé con cuối cùng cũng yên lặng nằm trong lòng, đầu lưỡi nhàng liếm vết cào rướm máu.
      “ Tiểu Bạch Thái, theo tỷ tỷ sống được ăn sơn hào hải vị! Sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!” Cổ Nguyệt Lan cũng là hồ ly cả, hi vọng lớn hòa bình chung sống!
      ******************
      “HAHAHA! Tiểu Bạch Thái! Đừng liếm nữa! Buồn lắm!” Cái lưỡi nhắn hồng hào khẽ liếm đầu mũi ta, ta buồn chịu nổi liền cười phá lên : “Bạch Thái thối! Tiểu hồ ly háo sắc!”
      “BÙNG!” tiếng, cánh cửa bị người ta dùng chưởng đánh bung. Mĩ nam mắt xanh áo trắng tức tốc phóng lửa địa ngục về thiếu nữ quần áo xộc xệch cùng “gian phu” giường (Gian phu : con hồ ly trắng vắt mũi chưa sạch!)
      Nhìn thấy lửa Atula trong mắt Cổ hồ ly, ta lập tức che ngay bộ ngực trắng sữa nửa kín nửa hở lại. Sau đó nở nụ cười cực cute nịnh nọt, tít mắt, giơ Tiểu Bạch Thái ra trước mặt giới thiệu : “Sư phụ! Con mới nhận nuôi đó! Tên là Tiểu Bạch Thái!”
      Mĩ nam áo trắng tuấn dật bất phàm nở ra nụ cười như phù vân, những sợi tóc đen dài óng ả khiến người khác mê mẩn thần hồn rủ xuống hai vai, đôi mắt phượng hẹp dài câu dẫn hồn phách, đôi môi đỏ mọng sexy, khóe miệng nhếch lên nét cười trào phúng như như , con ngươi ngọc bích sâu thăm thẳm quét từ đầu đến chân tiểu hồ ly trong lòng ta.
      “Tiểu Bạch Thái? Đưa sư phụ xem nào!” Ngón tay thon dài tuyệt mĩ túm lấy bé Hồ trong lòng ta, sau đó khẽ vạch lớp lông giữa hai chân, khóe miệng nhếch lên nụ cười lãnh khiến người khác sợ hãi khôn nguôi, khắp người toát ra tà khí khiến người ta rét run cầm cập : “ ra là hồ ly đực!”
      Bị mĩ nam bấu chặt lấy thớ thịt sau gáy, bé Hồ đương bị nhấc bổng lên lưng chừng trời khó chịu lắc qua lắc lại, đôi mắt đỏ hoe ủy khuất nhìn ta.
      Ta đau lòng nhìn Tiểu Bạch Thái bị Cổ Nguyệt Lan ngược đãi! Tri nhân tri diện bất tri tâm! Biết người biết mặt khó biết lòng! Bề ngoài tuấn bất phàm như thần tiên giáng thế, ai ngờ, lòng dạ lại thâm hiểm ác độc như ma quỷ!
      “Nha Nha! Trước khi sư phụ vặt lông lột da cho vào nồi! Mau đem con hồ ly này vứt lên núi!”
      ! Con muốn nuôi, muốn nuôi………nuôi nó………Huhu……….!”Đây là thứ chính thức thuộc về ta ở cổ đại! Có chết cũng phải giữ lấy nó!
      được!”
      “Tại sao được?”
      “Nó là hồ ly đực!”
      “Vậy sao chứ? Nó chỉ là bé con thôi mà!”
      “Hừ! Là đực con nào cũng được!”
      “Ta mặc kệ! Kiểu gì ta cũng nuôi nó…….Huhu!” Nước mắt nước mũi giàn giụa, giật lại tiểu bạch cầu, giơ nó lên trước mũi Cổ Hồ, nức nở : “Nó bé như vậy!Con nuôi nó, nó chết mất……….Nó, nó dễ thương như vậy……….Nuôi nó ……… Mẹ, mẹ nó mất rồi………Người xem…….Nuôi nó mà……….Huhu…….Được ?”
      được!”
      “Ta cứ nuôi nó đấy!” Lửa giận bừng bừng, khư khư ôm chặt bé con trong lòng. Bé con ngừng run lẩy bẩy, ta thương xót cúi đầu nhìn bé.
      “MAU ĐƯA NÓ CHO TA!” Dưới tiếng quát nạt, bé con giật bắn, càng vùi chặt vào lòng, co ro run rẩy.
      ĐƯA!” An ủi vỗ lên đầu bé.
      ĐƯA?”
      ĐƯA ĐÓ!”
      “ĐƯỢC! Nàng đừng có hối hận đó!” Cổ Nguyệt Lan liền cười gian, thổi khí nóng vào tai ta, khiến tai ta lập tức cảm thấy nhồn nhột.
      ổn! Não ta “reng reng” rung hồi chuông cảnh báo. định bỏ chạy bị ôm gọn vào lòng, bé con bị giật lấy lẳng ra ngoài, sau đó đóng cửa cái sầm.
      “Ngươi muốn làm gì?”
      “Nha Nha phải muốn nuôi nó sao?”
      “Sư phụ! Người dựa sát vào như thế làm gì? Nam nữ thụ thụ bất thân! Người biết sao?”
      “Sao vậy? Cuối cùng cũng biết xấu hổ rồi sao?” Hai bên bị hai cánh tay rắn chắc bao vây, Cổ Nguyệt Lan trầm trầm cười vang, phả khí nóng vào tai, giọng khàn khàn đầy vẻ mờ ám : “ ngủ bên cạnh ta 8 năm rồi!”
      “Ta có……….Ua!” Lời chưa kịp dứt bị dùng miệng chặn lại, ta trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc. thể tin nổi kẻ luôn biết kìm nén như lại làm ra hành vi tiểu nhân bỉ ổi này. Ta muốn đẩy ra, nhưng bản thân vốn chỉ là bông hoa bé ven đường sao có thể địch lại công kích của con hồ ly phát dục chứ? Ta chỉ còn cách cắn chặt răng, cho lưỡi len vào, nhưng con hồ ly đó cơ hồ hề vội vã làm điều đó. Chỉ chầm chậm liếm láp quanh cái miệng xinh xinh, hút hút lại hoa thơm mật ngọt trong miệng ta. Đột nhiên, bờ môi nhói đau, định há miệng kêu lên đầu lưỡi của nhanh nhẹn luồn vào, như cuồng phong bạo vũ quấn lấy cái lưỡi nhắn. Bàn tay vốn giữ lấy eo, dần dần trườn xuống, ve vuốt, nắn bóp cái mông be bé. Mẹ ơi! Cứ đà này thế nào cũng bị ăn sạch! ! Nhất quyết thể để nó xảy ra!
      “Nha Nha! Nha Nha dễ thương của ta!” Khẽ giãn cách cự ly, Cổ Nguyệt Lan say mê vuốt hàng mi vừa dài vừa cong, rồi tới cái mũi xinh xinh thẳng tắp cùng bờ môi đỏ thắm mềm mại……..ánh mắt càng trở nên mơ màng……….
      “Cổ hồ ly!” Kinh hoàng hất bàn tay háo sắc nắn bóp ngực : “Tại sao ngươi lại cởi áo ta! Này! Này! Sao ngươi cũng tự cởi áo mình vậy? Sư phụ! Con biết thân hình người rất đẹp! Đừng cởi nữa được ? Nha Nha yếu ớt bé bỏng! chịu nổi đâu!”
      “Nha Nha! Lại đây!”
      “Hu……. muốn!”
      “Đừng sợ!”
      “Hu………. Nha Nha sợ!”
      “Nha Nha ngốc! định ngủ sao?”
      chỉ ngủ đơn thuần?”
      “Ồ? Nha Nha định làm gì với sư phụ sao?”
      “Haha! phải! phải! ngủ! ngủ!”

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 8: Cứu sói “chết đuối”!
      Hôm nay trời trong sáng

      Phong cảnh nơi nơi đều đẹp

      Đều đẹp

      Chị bướm bận rộn

      ong bận rộn

      Chú chim bận rộn

      Mây cũng bận rộn

      A

      Vó ngựa dẫm lên hoa đua nở

      Lạc đà từng đàn qua trước mắt

      Lục lạc kêu đinh

      Kêu đinh

      Đây cũng hát ca

      Kia cũng hát ca

      Gió cũng hát ca

      A

      Thảm cỏ xanh xanh trời xanh xanh

      Thảm cỏ xanh xanh trời xanh xanh

      Trời xanh xanh

      (Hôm nay trời trong sáng – Hoàn Châu Cách Cách)

      Chân trần giẫm thảm cỏ mềm mại, mái tóc đen dài tới eo chỉ bới thành hai bím đơn giản, bộ quần áo vải thô mặc người, nhìn ta khác gì thôn nữ!

      Khoan khoái chơi trò đuổi bắt cùng Tiểu Bạch Thái thảm cỏ xanh mượt, tiếng cười giòn tan văng vẳng trong gian bao la rộng lớn.

      “Tiểu Bạch Thái! Có muốn cùng tỷ tỷ xuống hồ dưới núi bắt cá ?” Chơi tới toát cả mồ hôi, ta cùng Tiểu Bạch Thái ngồi bệt xuống thảm cỏ, ác ý dùng ngón tay mũm mĩm chọc chọc vào cái bụng tròn tròn của nó : “Rất vui, rất thú vị đó!”

      Sợ buồn, bé con cuộn tròn lại thành trái bóng, lông mượt như nhung, chốc chốc lại gại gại cái chân. Haizz! bõ công ta nuôi nấng! Quả nhiên có vài phần thiên chất dễ thương giống ta! Khó trách Cổ hồ ly mắt nhắm mắt mở để nó lăn lộn lung tung phá phách mà thèm trách móc!

      “Được! Nhân lúc Cổ Hồ xuống núi thị sát! Chúng ta mau về mau!” Ôm lấy bé con, ta quay mặt về bốn phía to : “Cảnh cáo các ngươi! Nếu dám theo ta, ta mách với môn chủ rằng các ngươi thèm thuồng mĩ sắc ý đồ phi lễ Nha Nha tiểu thư ta!”

      “Bịch! Bịch! Bịch!” Lời vừa dứt, mấy sứ giả áo xanh sợ điếng hồn chân tay mềm nhũn, rơi như sung rụng từ mấy cành cao gần đó!

      “Nha Nha tiểu thư! Người đại đức độ lượng! Tha cho chúng nô tài mà!”

      “Hừ! Ai khiến chủ nhân các ngươi biến thái! Còn các ngươi! Nối giáo cho giặc!”

      “Nha Nha tiểu thư! Người muốn đâu?”

      “Ta lại lần nữa! Cấm theo ta! đừng trách Nha Nha ta trở mặt thành thù!”

      thèm để ý tới đám thị vệ đáng thương ở đằng sau! Ta hùng dũng dẫn đường cho Tiểu Bạch Thái lóp ngóp theo sau!

      “Sao giờ! Theo hay theo!” Thị vệ A là người trung hậu hiền lành chất phác, hề có lấy tí chủ kiến nào, đau đầu hỏi.

      “Đương nhiên là theo rồi! Trong Sơn trang ai cũng biết Nha Nha tiểu thư là trang chủ phu nhân tương lai! Nếu như Nha Nha tiểu thư mất sợi tóc, chúng ta chẳng phải thành lũ toi cơm hay sao? Đừng là môn chủ, những người khác trong sơn trang nhất định đều tha cho chúng ta!” Thị vệ B là sứ giả bảo hộ trung thành của Cổ Nguyệt Lan, sinh tại Huyền Nguyệt Môn, lớn tại Huyền Nguyệt Môn cho nên tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân!

      “Haizzz! Lời của Nha Nha tiểu thư chúng ta nghe thấy sao? Nếu chúng ta theo, tiểu thư chỉ cần kề vai ấp gối câu, dựa vào tính cách chiều tiểu thư như bảo bối của Môn chủ, chúng ta còn sống mà lượn lờ qua mắt ngài ? Các ngươi cũng chịu nghĩ, từ lúc Nha Nha tiểu thư đến tới giờ, em trong sơn trang người đến người ! Đặc biệt là Cổ Mông huynh, con quỷ dạ xoa nhà huynh ấy các người chưa nhìn thấy qua, đó là ví dụ cực kỳ khủng bố! Haizz! Đường đường nam nhân tốt, chỉ vì Nha Nha tiểu thư xem trọng huynh ấy mà bị Môn chủ đày đọa khổ sở! Haizzzz!” Thị vệ C là người thông minh biết nhìn mặt đoán lòng, do vậy, chết cũng chịu theo!

      “Mọi người đừng lo lắng! Đất đai quanh đây đều là địa bàn của Huyền Nguyệt Sơn Trang, ai dám chọc tới Nha Nha tiểu thư chứ? Cho nên, Nha Nha tiểu thư , các người , ta , Môn chủ sao mà biết được chứ?” Thị vệ D hổ danh là người đọc qua mấy năm sách thánh hiền, quả nhiên nhìn xa trông rộng!

      Qua nghiên cứu cùng thảo luận lên xuống, sau khi cân nhắc kỹ lợi và hại, mấy người giơ tay tán thành : Nha Nha tiểu thư thể đắc tội, vậy nên, Môn chủ quý, chúng nô tài đành có lỗi với người!

      Nhìn nước hồ trong vắt sạch , ta nhịn nổi, bơi trong làn nước tận hưởng cảm giác mát lạnh. Bộ quần áo mỏng manh dính chặt lấy thân, những đường cong quyến rũ dưới ánh nắng lung linh càng mê hoặc lòng người! Cảm thụ làn nước nhè chảy qua từng sợi tóc dài, nhất thời nghịch ngợm, tay chân thành thạo lướt mấy đường, bơi ra xa đoạn rồi ngoi lên! Ừm! có Cổ Hồ quấy rối càng có mấy tên sứ giả theo dõi, đây mới là cuộc sống mà Nha Nha ta luôn theo đuổi!

      “Ha! Ha! Ha!” Ta khoan khoái lặn ngụp trong làn nước, ngừng vớt nước vẩy vào Tiểu Bạch Thái bờ : “Tiểu Bạch Thái lại đây! Xuống đây chơi nào!”

      “Ư…..ư…..ư!” Nỗ lực trốn tránh nhưng thân hình được kết tinh từ thịt gà thịt vịt, tròn tròn mập mập né nổi mà nhiều lần trúng chiêu!

      ngờ “thâm sơn cùng cốc” lại có thể gặp được Mĩ Nhân Ngư!” Giọng ngả ngớn tà mị mà gợi cảm bỗng dưng lọt vào tai! Ta ngẩng đầu lên nhìn, tóc đen, áo đen, ngựa đen, mắt xanh biếc tà ác! Nam nhân ngựa biếng nhác chống cằm, cẩm bào đen sì khoác hờ người, thắt lưng buộc lỏng, lộ ra bộ ngực cường tráng, ánh mắt phóng điện đầy mê hoặc : “Tiểu mĩ nhân! Nàng tên gì?” Tuy cười nhưng ánh mắt lại khiến ta lạnh run!

      “Công tử giữa thanh thiên bạch nhật lẽ nào muốn chòng ghẹo con nhà lành?” Tạo nghiệt! ngờ sau 8 năm, Nha Nha ta lại gặp lại con sói mắt xanh này! Nhớ tới ảnh hưởng tiêu cực ngày đó gây ra, ta vội vàng bơi ra giữa hồ!

      “Tiểu mĩ nhân! Nàng thoát nổi đâu!” Tuy lời khá ngông cuồng nhưng trong đôi con ngươi xanh biếc lại có tư chất bá chủ thiên hạ, người toát ra khí chất bá đạo dị thường!Loại người này, ta tin, nếu bị tóm được, trinh tiết của Nha Nha ta khó mà bảo toàn!

      “Ta cảnh cáo ngươi! được lại đây!”

      “Hừ! Dám mệnh lệnh bổn vương chỉ có mỗi mình nàng!” nhàng nhảy xuống ngựa, nhón chân, đạp nước, bay lại phía ta.

      Nhìn càng ngày càng tới gần, ta cuống cuồng dìm mình xuống nước, cố ra vẻ hoảng loạn, đạp chân vung tay loạn xạ, thất thanh kêu cứu.

      “Nắm chặt lấy tay bổn vương! Bổn vương kéo nàng lên!”

      Ta cố ý vùng vẫy loạn xị ngậu hất tay ra, nhìn vật thể bất lực trong làn nước, chau mày càng chặt! Nhân lúc phân tâm, ta tận dụng thời cơ kéo mạnh xuống hồ, sau đó linh hoạt bơi về phía bờ. Ta đánh cược, kẻ được nuông chiều từ bé, hoang dâm vô độ như nhất định bì nổi “Phi Ngư công chúa” giành giải quán quân 100m là ta!

      Mặt nước bạo động hồi, sau đó vật thể đen đen từ từ tiến lại! Ý? Động tác tên này sao lại cứng nhắc vậy? Thậm chí có chút hoảng loạn……… phải……….bị chuột rút đó chứ? Như vậy cũng tốt! Dám chòng ghẹo bản nương! Cho ngươi nếm thử mùi vị đắc tội Vương Nha Nha ta!

      Khó khăn lắm mới vẫy đạp tới chỗ ta, con sói mắt xanh chưa kịp quẫy đạp thêm vài mét nữa đuối hẳn, dần dần chìm nghỉm. Mái tóc đen bồng bềnh như như trong nước……Chạy thôi! Giờ là lúc chạy trốn tốt nhất! Bỏ lỡ lúc này có thể còn cơ hội nữa! Tiểu Bạch Thái vẫn đợi ta!

      Nhưng tên này tuy háo sắc lại đáng ghét nhưng ta là người tốt bao giờ làm chuyện xấu! Trơ mắt nhìn sắp chết mà cứu, ta làm nổi………nhưng mà……..haizzzz…….bỏ ! Ta linh hoạt quay người, bơi về phía vật thể đen đen nổi lềnh bềnh……..

      Sức cùng lực kiệt, ướt như chuột lột nằm bờ, lồng ngực ta ngừng nhấp nhô lên xuống, mắt đối diện với trời xanh, hổn hển thở mà hối hận. Xong rồi! Lần này phá hỏng cơ hội chạy trốn rồi………. đúng! Con sói nghiệt này sao động đậy? Vội vàng đặt ngón tay lên mũi ! May quá! Vẫn còn thở!

      “Tại sao lại cứu ta?”

      “Ta thích “thấy chết cứu”!”

      “Nàng tên là gì?” thoi thóp thở, mĩ lang bỗng dưng khàn khàn hỏi.

      “Ta tên Ngưu Xuân Hoa! Nhà ở Ngưu Gia Thôn!”

      “Ta tên Lang Minh Thần!”

      “Ừm!”

      “Cứu bổn vương, nàng muốn được báo đáp thế nào? Làm tiểu thiếp của ta được ?”

      cần!”

      cần?”

      Con sói mắt xanh tà mị cười, lật người, đè lên ta!

      “Ngươi làm gì? A! Bỏ tay ra! Phi lễ! Đừng có xé áo ta! A! AAAAAAAAA! Ngươi cắn ta!!!!”

      Sau hồi kêu la thảm thương, bả vai trắng nõn chút tì vết của ta bị con sói háo sắc dương dương tự đắc lưu lại dấu hai hàm răng!

      “Xuân Hoa! Nhìn thấy dấu ấn này ta biết được đó là nàng!”

      “Bốp!” cái, Lang Vương gia trước giờ bách chiến bách thắng trong cả chiến trường lẫn tình trường nay vì đuối sức mà bị ta tát cho đỏ ửng bên má.

      Nhìn năm ngón tay hằn , ta mới cảm thấy hạ hỏa : “Tiểu Bạch Thái, chúng ta !” Bé con vội vàng nhảy lên vai, nhè liếm mặt ta.

      “Chúng ta nhất định gặp lại! Ngưu Xuân Hoa!”
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :