1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 82: Tam thú tranh sủng

      Từng cơn gió thanh mát buổi sớm mai thổi vào trong động, thân thể nhắn rúc vào lồng ngực gợi cảm của nam nhân vì lạnh mà càng ôm chặt hơn đôi tay cường tráng: “Hồ ly sư phụ, ta lạnh!”
      khẽ ngồi dậy, nhìn chớp mắt khuôn mặt khả ái ngây thơ của thiên hạ say ngủ, trong mắt lấp lánh ánh tím, đôi tay to lớn ấm áp nhàng xoa cái miệng nhắn vẫn thào mê của nàng: “Tiểu nha đầu, thêm việc tối qua cứu nàng khỏi tay năm tên cọp xấu xa kia, tổng cộng là ba lần rồi, theo như truyền thuyết Bắc quốc ta, nàng vĩnh viễn thoát khỏi tay ta. Dù cho trong lòng nàng chỉ có Cổ Nguyệt Lan, ta cũng nhất định buông tay.” Lúc này, khí chất sắc bén vốn được che giấu dưới vẻ ôn nhu dịu dàng bên ngoài càng lộ hơn nhưng vẫn vô cùng gợi cảm quyến rũ.

      “Ưm~~~ tiểu bạch thái, đừng tới làm phiền ta!” Gạt vật tác quái mình ra, ta xoay người tiếp tục say sưa ngủ.
      “Hừ, cái con hồ ly béo múp kia, ta sớm muộn gì cũng cho ngươi vào nồi nấu chín. Tiểu nha đầu này ngay cả ngủ cũng ngoan ngoãn nghe lời gì hết, thế nhưng…ta thích…ta thích tiểu nha đầu đáng hay gây chuyện là nàng.” Khóe miệng gợi cảm hơi nhếch lên, đầu ngón tay tà ác đùa giỡn da thịt tuyết trắng mẫn cảm: “Tiểu nha đầu, nhanh tỉnh chút được , nếu ta kiềm chế được lại lần nữa muốn nàng~~~”

      “A Ngưu ca~~~ huynh sao rồi chứ?” Ta dụi dụi hai mắt, nhìn nam thanh niên bừng bừng sức sống trước mặt, lại nhìn nhìn y phục chỉnh tề người mình, A Ngưu ca quả nhiên là A Ngưu ca, vô cùng dịu dàng cẩn thận, còn nhớ giúp ta mặc quần áo lại, phải mới sáng sớm lõa thể xấu hổ nhìn .

      “Tiểu thư Nha Nha, nàng~~~ vẫn ổn chứ?” kéo đôi tay mũm mĩm của nàng vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc dài mềm mượt như tơ, sau đó di chuyển lên xoa vuốt đôi môi đào mọng nước: “Tối hôm qua may mà có nàng, nếu , ta…ta vĩnh viễn được nhìn thấy nàng nữa~~~”

      “Hihi, A Ngưu ca, mạng đổi mạng, đây là điều đương nhiên.” quen thân mật như vậy cùng , ta nhàng nghiêng người tránh né.

      “Đừng rời !” Cảm giác nàng cứng nhắc rời người tránh né, mặt vẻ bi thương quyến luyến khiến nàng ngay lập tức ngã vào trong lòng : “Đừng mà, để ta được bên nàng thêm lúc nữa được . Tiểu thư Nha Nha, ta thích nàng, còn nàng sao?” Ngón tay thon dài vuốt ve chiếc cằm nhắn, tiếp tục mê hoặc nàng: “Ta thích nàng…còn nàng, nàng có thích ta ?”

      “A Ngưu ca, huynh cứ buông ta ra .” Giọng khẩn thiết thổi vào trong tai khiến trong lòng ta rung động từng hồi, ta chỉ có thể cười gượng chống đỡ trước đôi mắt đầy bất an của , chân tay luống cuống, cái miệng nhắn khẽ : “Chuyện tối qua cũng là bất đắc dĩ, A Ngưu ca, huynh đừng quá bận tâm.”

      “Tiểu thư Nha Nha, nàng đừng tự lừa chính mình nữa, nếu trong lòng nàng có ta, nàng sao có thể dùng chính thân thể mình để cứu ta.” muốn nàng, dù nàng có nguyện ý hay cũng thể buông tay, trong đôi mắt chợt nồng đậm sắc tím, tức giận đặt thân thể bé dưới thân mình, làn môi gợi cảm nóng bỏng tiếp xúc với đôi môi đào: “Lần đầu tiên của ta đều thuộc về nàng, nàng còn muốn ruồng bỏ ta sao?”

      “A Ngưu ca, chúng ta ra ngoài trước được ?” Nhìn mỗ ngưu ngây thơ như vậy, sai, tấm thân xử nam của dâng trọn cho ta, thế nhưng xem tình cảnh trước mắt, ta thấy ra ngoài vẫn an toàn hơn, củi khô dễ cháy, chỉ sợ mỗ ngưu quá cuồng dã lại lần nữa áp đảo ta.

      “Tiểu thư Nha Nha, hôm nay nàng phải ràng cho ta.” ngẩng đầu trong chốc lát rồi lại cúi xuống mải miết hôn, càng lúc càng cuồng dã.

      “Tăng A Ngưu, ngươi mau buông ta ra.” Hơi thở nam nhân nhàng bao phủ, cảm giác run rẩy quen thuộc tối qua lại lần nữa khơi dậy khát vọng từ nơi sâu thẳm nhất, ta cố sức đẩy ra: “Ta muốn ra ngoài, ngươi có nghe thấy hay ?”

      “Tiểu nha đầu chỉ thích dằn vặt ta, ta muốn ăn sạch nàng ngay lập tức.” Cảm nhận được trận hỏa dục dâng trào trong lòng khiến mỗ ngưu oán hận đứng lên, hít sâu vài hơi rồi mới hé ra nụ cười dịu dàng như mọi khi: “Được, tiểu thư Nha Nha muốn ra ngoài chúng ta liền ra ngoài vậy.”

      Khung cảnh bên dòng suối tươi đẹp, tiếng chim hót líu lo, phảng phất hương hoa thơm dìu dịu.

      “A Ngưu ca, chúng ta trở về .” Ta giật áo mỗ ngưu, cẩn thận dặn dò : “Chuyện tối hôm qua huynh được tùy tiện với người khác, đặc biệt là…”
      “Đặc biệt là Cổ Nguyệt Lan với Lang Minh Thần đúng ?” Khuôn mặt bỗng chốc lạnh băng vô cảm, xoay người ôm chặt khuôn mặt nhắn, khóe môi phảng phất nụ cười chua xót: “Tiểu thư Nha Nha yên tâm, ta đâu.”

      “Xin lỗi, A Ngưu ca.” Đôi mắt ảm đạm của khiến ta chợt cảm thấy vô cùng áy náy, tuy rằng ta trả giá lại bằng thân thể mình, nhưng chung quy mọi chuyện cũng do ta gây nên.

      “Tiểu thư Nha Nha, nàng có thể thỏa mãn nguyện vọng nho của ta hay ?” Đôi mắt nhìn ta đầy thâm tình, bên trong còn phảng phất thỉnh cầu khẩn thiết.

      “Được, huynh , chỉ cần có thể ta nhất định đồng ý với huynh.”
      “Ta có thể gọi nàng tiếng Xuân Hoa muội muội được ?”
      “Hì hì, A Ngưu ca, huynh biết ta phải Xuân Hoa muội muội của huynh mà.”

      “Coi như là hoài niệm cuối cùng của ta với muội ấy.” cố chấp cúi đầu tiến lại gần ta: “Tiểu thư Nha Nha, có được ?”
      “Vậy cũng được.”
      làn gió khẽ thổi qua, ta cùng mỗ ngưu nhìn nhau đắm đuối…
      “Xuân Hoa muội…” nhàng nâng đôi tay bé lên, trong giọng chứa chan thương, sóng mắt lanh lanh lưu chuyển.

      “A Ngưu ca…? Đối diện với đôi mắt tình ý sâu nặng của , tóc gáy ta dựng ngược lên, tự niệm trong lòng đây là giả, đây là giả thôi!
      “Hay cho đôi tiểu tình nhân nồng nàn đắm đuối.” Trong đôi mắt bích lục chứa đầy bão tố phong ba hung hiểm
      “Hay cho đóa hồng hạnh sợ chết dám vượt tường.” Trong đôi mắt lam chứa đầy hàn khí lãnh khốc tàn độc tà ác.
      “Sư phụ, người đến rồi?” Nghĩ đến việc tốt do mình gây ra, ta hơi lùi người lại, dám tiến đến phía trước.
      “Hứ, đồ nhi thân ái, đào hôn có phải rất thú vị ?” kéo người nấp sau mỗ ngưu về phía mình, ôm chặt nàng vào lồng ngực, trong mắt tức giận: “Nàng muốn gả cho ta đến vậy sao?”
      Bị ôm chặt đến nỗi thở nổi, ta lập tức minh oan cho bản thân: “ phải, phải vậy, ta chỉ muốn thành thân quá sớm thôi. Sư phụ, người cứ buông ra , nghe ta giải thích được ?”
      “Bảo bối nàng , tối qua có phải cùng làm cái chuyện đáng xấu hổ kia hay ?” Đôi mắt lam như bị lửa giận lãnh khốc bao phủ: “ mau, có phải nàng hồng hạnh vượt tường sau lưng ta đúng ?”
      “Ta~~~ sư phụ, ta có.” Ta kinh hoàng nhìn sắc mặt hồ ly đổi càng lúc càng đóng băng, ta vội vàng giải thích.
      “Ta…”
      phải sao? Nàng còn muốn lừa bản vương đến bao giờ nữa?” Đôi mắt lam hung hãn nhìn chằm chằm về phía tử y nam nhân vẫn thong dong bình tĩnh như cũ: “Tối hôm qua trúng nhuyễn hương phệ cốt tán, cùng nữ tử ân ái, còn có thể ung dung đứng ở đây hay sao?”
      “Ta…ta…sao ngươi lại biết được?”

      “Hứ! Nếu muốn người khác biết trừ phi mình đừng có làm. Tối hôm qua nàng ở chung với như thế nào, có phải nàng nằm trong lòng , có phải cùng vuốt ve hay ? ! Nàng !” Giọng ghén ghét của mỗ lang mỗi lúc lớn, câu cuối cùng như gào thét giận dữ: “Tiểu tinh chết tiệt, có phải vì nàng nên mới chủ động giúp mà giải độc ?”

      “Tiểu Nha Nha, vì sao lời nào? Vi sư nghe đây.” Đôi mắt xanh bỗng chốc biến thành sắc lục quỷ dị, tay càng dùng thêm sức dịu dàng xoa cần cổ tinh tế của nàng, tiện đà để ý đến hai nam nhân kia, bàn tay tiếp tục len vào bên trong vạt áo, hung bạo nắm lấy vật mềm mại đẫy đà, chỉ mới nghĩ nơi mềm mại này để cho nam nhân khác hôn qua, đố kị dâng đầy trong lòng: “Đồ nhi thân ái, nàng vi sư phải phạt nàng thế nào mới được đây?” Vừa dứt lời, làn môi cướp đoạt chiếm hữu đôi môi đỏ mọng của ta.

      “Ưm, sư phụ, người mau buông ta ra, huhu~~ đừng như vậy!!” Chưa từng thấy sư phụ điên cuồng như vậy khiến ta hơi sợ hãi, phẫn nộ ngùn ngụt tỏa ra từ làm ta nức nở: “Sư phụ, đừng như vậy, đừng làm Nha Nha sợ.”

      “Buông bé cưng ra, Cổ Nguyệt Lan, nhanh buông nàng ra.” Nhìn khuôn mặt nhắn sắp vì hít thở thông mà trắng bệch, Lang Minh Thần nhanh chóng xông lên phía trước, cố sức kéo nàng ra khỏi tay bạch y mỹ nam.

      “Tiểu thư Nha Nha, nàng sao chứ?” nhàng ôm thân thể bất an, trong mắt ánh sáng tím lạnh lẽo: “Cổ Nguyệt Lan, chuyện tối hôm qua tất cả đều do ta, nàng chỉ vì muốn ta chết nên mới tốt bụng cứu ta, ngươi trút giận lên nàng làm gì? Các ngươi muốn chém muốn giết cứ tìm đến ta được rồi!”

      “Tốt bụng? Chính bởi nàng tốt bụng ta mới càng hận.” Nhìn nữ nhân trong lòng tử y nam tử, vì sao, vì sao thân thể thơm mềm kia phải là của riêng ? Vì sao vẫn chỉ là trong những nam của nàng? “Vương Nha Nha, nàng qua đây cho ta!!”

      “Sư phụ, đừng tức giận vì Nha Nha được ? Đừng tức giận nữa mà.” Bàn tay bé ôm chặt thắt lưng , khuôn mặt nho vùi sâu vào trong lồng ngực to rộng: “Tối hôm qua A Ngưu ca vì ta mà bị kẻ khác ám toán, nếu như có huynh ấy, ta sớm bị năm con cọp xấu xí kia tiền dâm hậu sát rồi, bởi vậy, ta thể trơ mắt nhìn huynh ấy chết được.”

      “Bởi vậy nàng cam tâm tình nguyện để ôm nàng, có được nàng đúng ?” Hô hấp càng thêm nặng nề, bàn tay lớn mạnh mẽ nâng ta lên khiến cơ thể ta dính chặt vào , tay kia nắm chặt cái cằm của ta: “ , tối hôm qua ở cùng có phải rất thỏa mãn ? Có phải ? ! Có phải ?”

      “Huhu~~~ đau quá~~~” Hồ ly xấu xa, hồ ly chết tiệt!

      “Đau hả, nàng mà cũng biết đau sao? Ta cứ nghĩ tim nàng được đúc bằng sắt đá cơ mà.” Trong mắt như băng lạnh mờ mịt, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh giá: “Người trong lòng nàng rốt cuộc là ai, là ta, Lang Minh Thần hay tên Tăng A Ngưu kia. !”

      “Huhu~~~ sư phụ, ta, trong lòng ta thích nhất chính là người!!” Nhìn đôi mắt bích lục băng lãnh, trong lòng ta cuồn cuộn đau đớn, loại cảm giác bị lạnh lùng, căm ghét như này đâm sâu vào trong lòng, ta ôm chặt : “Sư phụ, ta thích người, thích nhất chính là người!!”
      “Tiểu Nha Nha, tốt nhất là phải như vậy.” Đôi mắt bích lục hơi nheo lại: “Nếu thích ta như vậy được phép chạy nhảy lung tung trêu ghẹo hết nam nhân này đến nam nhân khác nữa.”

      “Còn ta sao, tiểu tinh, nàng có thích ta ? Nàng mau cho bản vương, trong lòng nàng đến cùng có ta hay ?” triển khai nụ cười mê hoặc, tuấn nhan tà mỹ tản ra mị lực của ác ma: “Nàng mau thành ra .”
      “Ta~~ Ta biết~~” chưa đến mức nhưng nếu phải, vậy cảm giác phảng phất nỡ rời xa trong lòng ta là gì?
      “Ừm~~~ bản vương chỉ biết rằng nàng chính là lưu luyến ta đúng ?” đột nhiên cúi đầu mơn trớn đôi môi đỏ mọng của nàng: “Tiểu tinh…cho dù nàng có thích bao nhiêu nam nhân nữa, bản vương cũng buông tay.” Dứt lời lại cười rộ lên nụ cười tà mị điên đảo chúng sinh.
      “Tiểu thư Nha Nha, chuyện tối hôm qua bọn họ đều biết, vậy nàng cũng thể trốn tránh trách nhiệm được nữa, dù sao thân thể xử nam của người ta trao hết cho nàng rồi.” nũng nịu đáng nhìn ta: “Nàng được ruồng bỏ ta a~~`”

      “Hứ, nam nhân khốn kiếp chỉ giỏi giả bộ đáng thương. Ai chứng minh ngươi còn là xử nam, biết đâu lịch sử phong lưu của ngươi cũng huy hoàng kém bản vương đâu.” (Haha, rau sâu ghen tị vs rau sạch là đây)

      “Tiểu thư Nha Nha, nàng , trong lòng nàng có ta hay ?”
      “Chuyện này, A Ngưu ca, huynh biết mà, chỉ có món ăn do huynh nấu ta mới ăn được, bởi vậy ta nhất định ruồng bỏ huynh đâu.”
      “Tiểu thư Nha Nha, cảm ơn nàng!” Nhìn dáng vẻ thương vuốt ve đôi má phấn hồng, dịu dàng say mê nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở làm ta muốn : “A Ngưu ca, ta vĩnh viễn cũng rời xa huynh.” nhưng cuối cùng lại dám ra.

      “Tiểu Nha Nha, ngoan ngoãn mang tiểu bạch thái ra bờ suối kia rửa mặt, đợi lát nữa chúng ta quay về phủ tể tướng.” đặt quả cầu lấm lem bùn nằm bẹp dưới đất từ nãy giờ bị mọi người coi như khí vào lòng ta: “Ta có việc muốn với bọn họ.” xong lại khẽ hôn ta cái.

      “Tiểu tinh, dù xảy ra chuyện gì nàng cũng đừng lại đây biết ? Bản vương cũng muốn làm tổn thương nàng.” bàn tay lén lút đặt lên người ta, sau đó lại cúi đầu ghé sát bên tai cắn vành tai mềm mềm mẫn cảm, đầu lưỡi tận lực liếm mút trận điên cuồng khiến ta kìm được run rẩy mới tà ác thầm: “Bản vương biết nàng thích ta, nếu sao lại có cảm giác với ta như vậy.” (Kĩ thuật cao siêu nhất hội :v)

      “Tiểu thư Nha Nha, đừng lo lắng, có việc gì đâu.” nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn trán ta, nhìn thẳng vào mắt ta đầy thâm tình: “Cho dù phải chết ta cũng hối hận, tất cả những chuyện đêm qua chính là hồi ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời ta.” (Miệng ngọt như mía lùi <3 )
      Ta vừa về phía bờ suối vừa quay đầu nhìn lại ba tên cầm thú mỹ mạo kia. Kì lạ , ta vừa cái gì vậy? Vì sao hai tên sói hồ siêu cấp bá đạo cùng A Ngưu đáng thương nơi nương tựa kia đều nhìn ta với vẻ bình tĩnh như vậy? Lẽ nào ta bậy bạ gì đó, chắc là đâu?

      “Cổ Nguyệt Lan, ngươi thấy thế nào? Nếu bảo bối chán ghét ta, lại còn có cảm giác như vậy với ta, thế nên nếu có ta nàng ấy vô cùng thương tâm khổ sở.”
      “Tiểu nha đầu cũng thể có ta, nếu như có ta nấu ăn cho nàng, cái gì nàng cũng ăn được.”

      “Hừ, ? Vậy Lang vương gia cùng thần bếp muốn Cổ mỗ phải thế nào đây?”
      câu thôi, bản vương thể rời xa nàng.”
      “Ta cũng chỉ thích người là nàng ấy thôi, nếu cam tâm tình nguyện từ bỏ giang sơn làm trâu làm ngựa cho nàng.”

      “Kì thực có thêm hai nam nhân nữa thương nàng được hay sao? Với tính tình của nha đầu kia, chỉ sợ mình ngươi cũng ứng phó nổi. Bản vương ngại cùng ngươi chia sẻ nàng, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

      “Chia sẻ nàng? Lang vương gia tính toán cũng quá hoàn mỹ rồi đó, ngươi định hỏi trước ý kiến của tướng công danh chính ngôn thuận ta đây hay sao?”
      “Dù thế nào ta nhất định bao giờ buông tay nàng.” Nhớ tới thân thể mê người như hoa túc của nàng, mỗ ngưu càng thêm kiên quyết bảo vệ lập trường, tuyệt đối buông tha cho mỹ thực đưa đến tận miệng.

      “Cổ Nguyệt Lan, ba người chúng ta đều đồng sàng cộng chẩm với nàng, bảo bối ngọt mê người như vậy, ngươi nghĩ chúng ta có thể buông tay sao?” Nhớ tới thân thể thơm ngát mềm mại kia, tên sói háo sắc này càng quyết nhượng bộ.

      “Chỉ cần ta giết chết các ngươi, nàng chỉ có thể là của riêng mình ta.” Trong mắt lồ lộ sát ý, gian xung quanh bắt đầu sục sôi tóe lửa.

      “Dù cho võ công của ngươi cao đến đâu, ngươi cho rằng có thể địch lại hai người chúng ta sao? Nếu bản vương liên thủ cùng , ngươi nghĩ mình có bao nhiêu phần thắng.”
      “Dù thế nào, tướng công của nàng chỉ có thể là ta!!! Người nàng nhất cũng là ta, hai điểm này các ngươi đừng hòng địch lại nổi ta.”
      vậy là ngươi đồng ý để hai chúng ta ở bên cạnh nàng? Lúc nào chúng ta muốn nàng cũng được chứ?”
      “Đừng cao hứng quá sớm, đồ nhi Nha Nha của ta sao có thể để ngươi muốn gì được đấy.”
      “Cổ Nguyệt Lan, ngươi nghĩ là ngươi có thể chắc?”
      “Đương nhiên là vậy rồi, bởi vì ta là tướng công của nàng, mà các ngươi á, cùng lắm cũng chỉ là gian phu lén lút mà thôi.” xong vận lực phi thân đến bờ suối ôm lấy thiên hạ ngẩn ngơ tắm táp cho con hồ ly béo mập kia, trong chớp mắt biến mất khỏi rừng cây.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 83: Hồ ly độc quyền

      “ Sư phụ… Đừng bay cao như vậy, sư phụ người cố ý sao? Người biết Nha Nha sợ nhất độ cao.” Bám chặt vào cổ , nhìn bay xèn xẹt qua từng hàng cây, ta càng thêm kinh hãi la hét: “Cứu mạng với, Sắc lang vương gia, cứu mạng với, A Ngưu ca aaaaaaaa~~~”
      “ Im miệng, nếu ta ném nàng lên đỉnh núi khiến nàng vĩnh viễn có muốn xuống cũng được.” Sau đó hung bạo lườm ta nhưng lại dịu dàng ôm chặt vào trong lồng ngực.
      “ Sư phụ, chúng ta đâu vậy?” hồ ly chết tiệt lúc nào cũng sửa được thói cướp đoạt thú tính.
      “ Ta muốn đem nàng đến chỗ.” Đôi mắt bích lục mang theo tia lạnh ngoan độc: “Nơi mà bọn vĩnh viễn cũng tìm được nàng.”
      “ Ngươi muốn giam cầm ta và tiểu bạch thái sao?” Ôm chặt tiểu bạch thái bị dọa sợ đến phát run, ta trấn an vỗ vỗ nó “ sợ, tiểu bạch thái phải còn có ta đây sao?”
      “ Giam cầm?”
      Tiểu Nha Nha, ta cưng chiều nàng vậy, thương nàng còn hết sao nỡ giam cầm nàng. Ta chỉ lo nàng vừa ra ngoài bị người khác bắt , thế nên…ngoan ngoãn để ta bảo vệ nàng ở nơi chỉ có riêng hai chúng ta được ?”
      muốn muốn!! Ta muốn làm chim hoàng yến trong lồng sắt” Con hồ ly này đến tột cùng muốn bá đạo đến khi nào đây.
      “ Đừng lộn xộn nữa, ngã xuống ta cứu nàng.”
      Phi thân tới chỗ đất trống, ở lưng chừng chỉ thấy tòa kiến trúc hùng vĩ ở trong rừng cây như như .
      Nhìn nơi này dọa người, chả lẽ hồ ly có căn cứ bí mật?
      “ Trang chủ, người trở về!!” Cổ Ba đại thúc hiền lành bước nhanh tới “ Tiểu thư Nha Nha, người cũng tới sao?”
      “ Này!! Sư phụ xấu xa, ta còn chưa chào hỏi Cổ Ba đại thúc, ngươi đưa ta vào phòng làm gì?”
      “ Làm gì? Đương nhiên là làm chuyện ân ái rồi?” nhàng cởi bỏ y phục dạ hành bó sát của ta, hai tay chậm rãi sờ lên bộ ngực, môi lưu luyến ở bên tai ta rời, vừa hít ngửi mùi hương tóc, vừa hơi thô bạo cắn chiếc cổ trắng nõn “ Đồ nhi thân ái, hôm qua nàng cũng là để cho A Ngưu hôn nàng sờ nàng như thế này sao?”
      “ Sư phụ, người vẫn chịu tha thứ cho ta sao? Nếu như vậy, ta với người giải trừ hôn ước là được rồi, như thế người có thể tìm bạn trăm năm, ta tin có rất nhiều mĩ nữ giang hồ, tiểu thư khuê các chấp thuận làm vợ người.” Mắt đỏ lên nhìn hồ ly ưu nhã trước mắt “ Vương Nha Nha ta từ trước đến nay được làm được, chỉ cần ngươi mở miệng, ta tuyệt đối quấn quýt lấy ngươi rời!”

      ? Cho dù ta lấy nữ nhân khác, để cho nàng gọi nàng ấy là sư nương cũng để tâm sao?” Cưng chiều nhìn vẻ mặt ghen ghét của khuôn mặt nhắn, hồ ly tiếp tục tâm kế châm lửa “Nhìn ta cùng với nữ nhân khác ân ân ái ái, sinh con dưỡng cái, nàng cũng để tâm sao?”
      “ Huhu ~~ ngươi để ta , ta muốn gặp lại ngươi.” Hung hăng đánh vào lồng ngực rắn chắc “Ta muốn nhìn ngươi và những nữ nhân khác ở cùng nhau, người cũng được.”
      “ Ngoan, đừng tức giận, ta chỉ thích mình nàng sao có thể lấy nữ nhân khác? Ta chẳng qua là tức giận mà thôi?”
      “ Vậy ngươi tức giận cũng thể luôn nhắc tới chuyện hôm qua. Ngươi biết ta vì cứu người nên mới làm như vậy. Ngươi còn muốn kết hôn cùng nữ nhân khác chọc giận ta, ta chán ghét ngươi, đừng đông vào ta.” Vừa nghĩ tới hồ ly còn , tâm lại càng đau tới khó chịu. Mắt mở to gắt gao nhìn trước mắt vẻ lãnh đạm của hồ ly, thân thể hơi run run, thể, tuyệt đối thể, sư phụ hồ ly phải là của ta.
      “Tiểu Nha Nha, nàng thực chán ghét ta? muốn ta động vào nàng vậy nàng muốn cho ai chạm vào? Lang minh thần? Hay là A Ngưu?” nhàng kéo trường sam trắng như tuyết, cơ thể hoàn mỹ cường tráng trần trụi từ từ hướng tới nửa thân trần trắng mịn, quanh thân tản mát hàn quang lạnh lẽo của lòng đố kị,mắt chứa đầy sát khí..
      “ Ngươi đừng tới đây, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi luôn ép bức ta! !” Cảm nhận được trong khí mơ hồ có tia nguy hiểm, ta lùi tới bên mép giường.
      “ Chán ghét ta? Tiểu đồ nhi, nàng thực chán ghét ta sao?” Giọng cưng chiều, dáng vẻ tươi cười, mắt khẽ híp lại giương mặt từ từ tiến đến trước mặt ta, nâng tay lên cầm chiếc cằm bé “ Tiểu Nha Nha, nhìn ta lại lần nữa xem, thực chán ghét ta sao?”
      “ Ưm~~~ sư phụ chết tiệt! !”
      “ Nhìn thấy sợ hãi trong mắt ta, hồ ly càng tà ác đem ta ôm ngồi lên đùi mình , tay lần mò cởi cúc áo ở eo ta, sau đó tay kia nhấc làn váy… Tiện đà thô lỗ xé rách quần trong… Khóe miệng nhàng ma sát nhũ hoa, cảm nhận được va chạm cơ thể khẽ rùng mình, giọng hấp dẫn thầm “ Tiểu Nha Nha, thế nào, có phải rất muốn ? Có muốn muốn ta ăn nàng ?”
      “Ưm ~~~ hồ ly sư phụ ~~~” Ngón tay lành lạnh xoa đến nơi mẫn cảm giữa hai chân, sau đó chuyển xuống cánh hoa mềm mại, đôi bàn tay to lớn hung hãn muốn kéo hai chân ra khiến ta vừa sợ hãi vừa khao khát, ta giãy giụa muốn chạy thoát khỏi loại mê hoặc chí mạng này, ngừng lắc eo , cái miệng nhắn rên rỉ: “A ~~~ muốn~~~”
      “Thực muốn sao?” nhàng nhấc thân thể tròn trịa lên, cực đại dâng trào nhàng câu dẫn nơi hoa huyệt, làn môi ác ý khiêu khích cảnh đẹp nơi cao ngất, cố nén dục vọng tích tụ bấy lâu, ngón tay nhàng ra vào nơi riêng tư, bắt đầu chậm rãi khơi dậy dục vọng của nàng…
      “A ~~~” Kích thích lan tỏa khắp người, đôi mắt mông lung chỉ nhìn thấy lồng ngực lõa lồ rộng lớn của hồ ly, ta kìm được vòng tay ôm cổ , dán chặt thân thể nóng cháy của mình lên người : “Sư phụ, ta muốn người, sư phụ, Nha Nha muốn người.”
      “Tiểu Nha Nha, nàng là của ta, chỉ có ta mới là tướng công đời kiếp của nàng.” Nhìn cái miệng nhắn hồng hồng bật lên từng tiếng rên rỉ ngắt quãng càng kích thích dục vọng lẫn đố kị trong hồ ly, rút ngón tay, vật to lớn nóng rực chậm rãi tham nhập vào nơi chặt chẽ trong cơ thể nàng…

      “Ưm ~~~ a~~~” Thân thể nóng như thể nham thạch, vì khoái cảm kích thích ngừng mà run rẩy, hạ thể cực đại khiến ta theo bản năng lui về phía sau: “ muốn…đau…”
      muốn? Thân thể của nàng lại thế nha, đồ nhi đáng của ta.” thúc mạnh nơi hạ thân, lực đạo bàn tay nơi tròn trịa càng tăng mạnh tà ác.

      “A~~~” hề báo trước mà tiến nhập khiến nơi sâu trong thân thể ta cảm nhận kinh hoàng, ta ngẩng đầu muốn la hét nhưng bị tên hồ ly độc ác dùng môi lấp đầy cái miệng nhắn, kêu được tiếng. Bị hành hạ ta chỉ có thể thở dốc nức nở, tùy ý bị mở rộng hai chân tấn công tới tấp.
      “Tiểu Nha Nha, đừng sợ, hãy cảm nhận .” Nghe tiếng rên rỉ khổ sở, Cổ Nguyệt Lan chậm lại động tác bên dưới, nhàng đưa đẩy nơi tư mật mẫn cảm.

      “A ~~~” Ta thất thanh kêu lên như bị điện giật, sau đó lại nhàng lắc lắc thân thể, càng thêm dán chặt lên người : “Ta muốn, cho ta~~~”
      “Chuẩn bị xong chưa, đồ nhi Nha Nha thân ái!!” xong hô hấp Cổ Nguyệt Lan trở nên dồn dập, cúi đầu hôn lên đôi môi đào ướt át, vừa mạnh mẽ vừa thương tiến vào nơi mềm mại sâu nhất trong nàng…
      “Ưm~~~ sư phụ, ta người…” Tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của , thân thể dần ướt át, khoái cảm dâng trào, sau đó lại như cấm đoán, toàn thân trở nên phóng túng, rên rỉ thở gấp…giờ khắc này ta biết mình chìm sâu vào biển tình ái của hồ ly…
      “Nha Nha, nhớ kĩ, cả đời này nàng chỉ được mình ta, chỉ được mình ta mà thôi. Cho dù nàng thích bọn , ở cùng chỗ với bọn , thân thể bị bọn giữ lấy, nhưng cái miệng nhắn này chỉ được mình ta thôi.” liều chết triền miên, độc quyền tuyên bố, dán chặt vào thân thể nàng khe hở, chặt chẽ như muốn hợp làm
      “Ta chỉ mình người, chỉ người mà thôi, cho dù ta thích bọn họ cũng ngươi nhất…”Cảm nhận được mãnh liệt bắn ra bốn phía, thân thể triền miên bồng bềnh, khoái cảm vô hạn, ta tựa lên đôi tay vững chãi của hồ ly, hoàn toàn hoàn trong lửa nóng cùng , chìm đắm trong kích tình mãnh liệt…
      nhàng đặt thân thể ửng hồng ngủ say yên tĩnh lên giường, Cổ Nguyệt Lan chậm rãi mở cửa phòng, đôi mắt bích lục hiên ngang khiêu chiến với hai nam nhân lộ vẻ đố kị khuôn mặt.
      “Các ngươi đều nghe được hết chưa? Người nàng nhất chính là ta, người khiến nàng ra chữ cũng chỉ có thể là ta mà thôi.” Khóe miệng đắc ý lộ ra nụ cười: “Trừ ta ra ai có thể khiến nàng bật lên những tiếng rên rỉ mê người như vậy, thân thể của nàng chỉ có thể vì ta mà phóng đãng như vậy…”
      “Hứ” Nghe thanh thở gấp của nữ nhân mình thương nằm trong lòng nam nhân khác bật ra, nghe từng câu từng chữ chứa đầy ý, Lang Minh Thần từ lâu bị lửa đố kị thiêu đốt nắm chặt hay tay đến mức trắng bệch: “Cổ Nguyệt Lan, người đừng đắc ý, với kinh nghiệm phong phú của ta tuyệt đối khiến tiểu tinh dục tiên dục tử, đến lúc đó cái miệng nhắn của nàng cũng ta cho mà xem…”
      ? Có bản lĩnh thử xem.” buông xuống phẫn nộ trong đôi mắt bích lục xinh đẹp, ưu nhã dùng ngón tay như ngọc nhàng đóng chặt cửa để hai tên ngưu sói kia có cơ hội nhìn trộm búp bê xinh đẹp say giấc ngủ bên trong phòng.

      “Cổ Nguyệt Lan, nếu tiểu nha đầu thể rời xa ta, như vậy trong vòng tay thương của ta, thời gian ta nàng, nếu như nàng phản đối, hi vọng ngươi hoành đao đoạt ái, hủy hạnh phúc của nàng.” Cửa phòng đóng chặt tuy rằng che cảnh sắc diễm lệ bên trong nhưng đôi mắt ngập tràn sắc tím của mỗ ngưu ánh lên vẻ tự tin, nếu như tối qua mỗ Nha chủ động nằm dưới thân , như vậy chỉ cần chịu khó đóng kịch nhất định nàng ấy tự chui đầu vào lưới.

      “Nếu như ta có thể để tiểu tinh chủ động nằm giường của bản vương Cổ Nguyệt Lan ngươi cũng đừng đến quấy rầy.” Lang Minh Thần tin chắc với năng lực siêu cường thân kinh bách chiến của , chỉ cần tiểu tinh kia chịu vào khuôn khổ nhất định chết được thân thể cường tráng siêu kĩ xảo, muốn xa rời…
      vậy thử dùng bản lĩnh của mình xem có cơ hội đắc thủ hay …” Đôi mắt ngọc bích cuốn theo cơn lốc, hai nam nhân kia, tuyệt đối để bọn thực được gian kế đâu…

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 84: Nghị quyết phân chia.

      Cái lưng dán chặt lên cửa phòng, cái tai dựng thẳng nghe bọn họ thương thuyết, càng nghe tay càng nắm chặt đến trắng bệch, ba tên cầm thú kia dám bàn luận phân chia Vương Nha Nha ta? Hừ, may mà ta chưa bị tên hồ ly háo sắc kia ép khô đến còn chút khí lực nào, nếu ta sao có thể giả bộ ngủ say, nghe lén được mưu kinh thiên động địa của mấy tên nam nhân này.

      Hồ ly xấu xa, ta tốt xấu gì cũng sắp trở thành thê tử của ngươi, ngươi lại dám trợ Trụ làm càn, dễ dàng để nam nhân khác nhìn trộm nữ nhân nhà mình? Còn cả tên vương gia sắc lang kia, cái gì mà khiến ta ngoan ngoãn nằm giường của ? Ta phi phi phi, ta chẳng thèm bò lên giường nhà ngươi đâu. Càng đáng trách hơn là tên Tăng A Ngưu kia, vốn cứ tưởng là tên trâu đất thà, ngô nghê thế nhưng cũng dám tính kế hạ thủ với ta!!!

      tên hồ ly giảo hoạt ta đối phó nổi, nếu như thêm tên sói háo sắc cùng tên trâu bảo thủ si tình kia, cuộc đời ta còn đào đâu ra tự do nữa đây? Hơn nữa với tinh lực siêu cường của ba tên đó, nếu như đúng như kế hoạch của bọn họ, chưa quá ba ngày ta bị ép thành rau khô mất thôi.
      Phải làm sao đây? Đào hôn ta dám nữa rồi, trải qua kiện kinh tâm động phách vừa rồi…đầu ta cũng còn đâu ý nghĩ rời nhà bỏ trốn nữa, nhưng vừa nghĩ đến cuộc sống bị ba con thú kia canh chừng gắt gao cả ngày ta nuốt trôi nổi.

      Nghe thấy tiếng bước chân của ba nam nhân kia ngoài cửa, ta vội vàng nhảy tót lên giường, trùm chăn tiếp tục giả vờ ngủ say.
      “Hí hí~~~ bảo bối này, ngay cả ngủ cũng yên như vậy.” Nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ, móng vuốt thon dài khẽ chạm định vuốt ve cục bột trắng trắng hồng hồng này.

      “Ưm~~~” Ta giả bộ nhíu mày, xoay người vào trong, nhất định phải để ý đồ ghê tởm của tên sắc lang này thất bại.
      “Tiểu thư Nha Nha, mau dậy thôi, đến giờ ăn trưa rồi.” Đôi tay đầy vẻ quan tâm thương đặt lên vai ta, trong mắt mỗ ngưu còn mang theo chút dịu dàng mê hoặc: “Bữa trưa hôm nay có món thịt gà kho nàng thích nhất đó.”
      “Đừng làm phiền ta!” Ta kéo chăn trùm kín mặt, hứ, ăn xong ta ngươi mới làm đúng , sau này ta nhất định để thức ăn ngon dụ dỗ nữa, tuyệt đối để cho tên sắc ngưu nhà ngươi đắc ý.
      Thân thể cao lớn nhàng ngồi bên cạnh giường, nhìn đôi mi khẽ rung động liền cười gian tà: “Tiểu đồ nhi, mau dậy , nếu dậy vi sư nằm lên giường đó.” Sau đó là loạt thanh tận lực cởi áo xoàn xoạt.
      “Các ngươi cút hết cho ta!” thể nhịn được nữa, ta giật lại áo ngủ bằng gấm, bàn tay bé chỉ vào cả ba tên cầm thú: “Vừa rồi mấy lời các ngươi ta nghe thấy hết rồi, đêm bị trúng xuân dược kia phải các ngươi hứa với ta rồi hay sao? Chỉ cần ta muốn các ngươi ép buộc ta. Hơn nữa chỉ cần là lời ta các ngươi phản đối, còn nhớ đấy?”

      á? Có chuyện này hả? Sao bản vương nhớ tí gì vậy?” Tên sắc lang nghiệt vô sỉ dùng ngón tay gõ lên trán, đôi mắt lam hẹp dài mang đầy vẻ áy náy đối diện với khuôn mặt nhắn đầy phẫn nộ của ta: “Haiz~~~ chẳng lẽ là do bản vương gần đây bận rộn triều chính, ngay đến chuyện quan trọng thế này cũng quên mất? Chắc phải đâu a, trí nhớ bản vương vô cùng tốt đó. Bảo bối, dối là ngoan đâu nha~~~”

      “Đúng thế, tiểu thư Nha Nha, đêm đó ta chỉ cam đoan rời xa nàng thôi, tuyệt đối phải lời kia.” Tử y nam nhân áy náy nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng: “Thế nhưng, A Ngưu hứa với nàng chỉ cần tiểu thư Nha Nha muốn ta sẵn sàng lên giường nàng.”

      “Cổ Nguyệt Lan, còn ngươi nữa? Ngươi có nhớ ?” Bàn tay bé tức đến run rẩy chỉ vào tên hồ ly vẫn ung dung bình tĩnh kia: “Ngươi vừa là sư phụ vừa là tướng công của ta, ngươi nhẫn tâm nhìn nam nhân khác bắt nạt nữ nhân của mình chứ?”

      “Tiểu Nha Nha, cho dù là có chuyện đó nhưng nàng cho rằng vẫn có thể trốn tránh nghĩa vụ hay sao?” Đôi mắt bích lục đầy ý liếc mắt nhìn ta, đầu ngón tay chạm lên bờ môi nhắn: “Nàng thích bọn họ, thậm chí còn muốn giữ bọn họ bên người, nàng nghĩ bọn họ bỏ qua cho nàng sao? Thế nên, Vương Nha Nha, tự làm tự chịu , vi sư thèm quan tâm đâu.” rồi còn bổ sung thêm câu: “Nếu muốn bị bọn sàm sỡ, tự mình nghĩ cách …vi sư nhất định chống lưng cho nàng.”
      “Hic hic~~~ các ngươi đúng là lũ cường hào ác bá.” Nước mắt bắt đầu lã chã tuôn rơi: “Ta muốn hồng hạnh vượt tường, ta muốn làm nữ nhân bại hoại, ta muốn bao dưỡng gian phu!!”
      “Hồng hạnh vượt tường? Bảo bối, ta thích câu này rồi đấy, thế nhưng nàng yên tâm , cả đời ta lấy nữ nhân khác, ta ngoan ngoãn làm tình nhân của nàng, lúc nào nàng gọi đến đến bảo , còn có thể giường cùng nàng cá nước thân mật, nàng vui vẻ ta khiến nàng càng vui hơn, nàng khó chịu mặc nàng đánh mắng. Nàng tìm đâu ra tình nhân ngoan ngoãn như ta chứ, nàng thử xem đúng , hửm?
      “Tiểu thư Nha Nha, chỉ cần nàng để ta ở bên cạnh, mỗi này được nhìn nàng, hôn nàng, đối với ta như vậy đủ lắm rồi.” dung nhan tuấn tú vẻ thâm tình hối hận: “Còn nữa nha, nếu nàng bị Nguyệt công tử và Lang Minh Thần chèn ép quá sức có thể đến phòng ta ngủ đêm mà.” xong, mặt lại ửng đỏ e thẹn: “Dù cho chỉ là tiểu thiếp được sủng ái, A Ngưu cũng cam lòng a~~~”
      “Các ngươi là lũ biến thái~~~ các ngươi mau cút hết cho ta~~~” Ba tên nam nhân này, đúng là điên hết cả lượt…cái gì mà tình nhân, cái gì mà tiểu thiếp, toàn là nhăng cuội, bịa đặt trắng trợn~~~
      “Tiểu thư Nha Nha, chăn của nàng bị rơi xuống kìa.” đỏ mặt đến gần, nhàng gạt móng vuốt hồ ly ra, trong lúc giúp ta kéo lại chăn lên ngón tay biết cố ý hay vô tình lướt qua quả đào béo mập ở nơi tròn trịa cao ngất, thấy thân thể nàng khẽ run rẩy, trong mắt xoẹt qua tia tử quang: “Ta xuống bếp mang bữa trưa lên cho nàng đây.”

      “Tiểu tinh, cái đầu này đừng suy nghĩ bậy bạ đen tối gì nữa, bản vương nhất định khiến nàng vô cùng, vô cùng ~~~ hạnh phúc*!!!” Đôi mắt lam tà mị nhìn đường cong mê người , ngón tay gợi cảm vuốt ve đôi môi đào phấn nộn, sau đó dịu dàng cúi đầu, lưỡi sói liếm lên làn môi, đợi đến lúc ta định ngoác mồm chửi mắng, liền giảo hoạt lẻn vào trong đùa giỡn khắp nơi…(*hạnh phúc trong tiếng trung phát giống tính phúc, còn tính phúc là gì chắc các nàng cũng biết rồi đó *cười dưm*)
      “Ưm ~~~ cút ngay~~~” Ta dùng tay đẩy cái đầu sói nhà ra: “Cút ~~~ nếu muốn ta nổi cơn điên nhanh cút cho ta~~~ á á á~~~”
      “Bảo bối, vậy ta ra ngoài đây, nàng mặc quần áo cho kín đáo lại , đợi chút nữa gặp lại nha.” Vừa dứt lời lại liếm khóe môi: “ tinh ngon miệng như vậy, bản vương chính là nhịn được muốn tận lực hưởng thụ lần.”
      “Á á á ~~~ cầm thú ~~ biến thái ~~~ đồ điên ~~ cuồng sắc ~~” chưa hết, ta hít thở lấy sức sau đó bổ sung thêm câu: “Đồ thú chết tiệt ~~~ Vương Nha Nha ta ~~~ để ngươi thực được ý đồ đâu ~~~”
      “Tiểu đồ nhi, bây giờ biết trêu chọc nam nhân đáng sợ cỡ nào chưa?” lạnh lùng thêm dầu vào lửa, đôi tay dài vung mạnh lên kéo xoẹt cái áo ngủ bằng gấm tay ta, đầu ngón tay mê hoặc nghịch loạn da thịt trắng nõn, lục quang trong mắt lóe sáng: “Nếu như vì bọn vì nàng mà hi sinh rất nhiều, nàng lại nỡ rời xa bọn , vi sư có thể để xảy ra tình cảnh như vừa rồi sao?”
      “Nhưng cũng cần dùng thân thể để báo đáp chứ ~~~” , ta hét ầm trút giận lên hồ ly: “Vì sao ngươi giúp ta? Vì sao ngươi giúp ta?”
      “Tiểu Nha Nha, vi sư giúp nàng đâu.” chậm rãi kéo thân thể bé đến trước mặt, bàn tay to nắm chặt bộ ngực sữa đầy đặn: “ nỡ rời xa bọn để bọn sàm sỡ nàng , nàng cho rằng đời này có chuyện tốt đẹp như vậy sao?” Làn môi nhàng cắn lên đôi môi đào của nàng: “Nếu muốn bị bọn sàm sỡ tự mình nghĩ cách đối phó ~~~”
      sai, tuy rằng ta là con cừu nhưng muốn đấu với hai tên cầm thú kia hẳn cũng phải việc gì quá cao siêu

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 85: Sắc lang quyến rũ

      Dưới giám sát nghiêm mật của ba vị mỹ nam, ta cuối cùng cũng trở về phủ tể tướng, có lẽ việc ta bỏ trốn đào hôn được ba người họ phong tỏa kín kẽ nên cha mẹ ta cùng ông bà ngoại đều cho rằng ta đến biệt viện núi của hồ ly ngủ qua đêm.

      Vừa bước vào phòng khách, chỉ thấy mẫu thân mỹ nhân cùng ông bố đẹp trai mang theo vẻ mặt đau thương, các vị thân thích khác cũng mặt mũi ủ ê, ta thấp thỏm bất an đến bên cạnh mẫu thân, sau đó mới lí nhí hỏi thăm cha dược vương: “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Huhu, Nhã Hiên đáng thương của ta, sao lại bị hái hoa tặc bắt cóc chứ?” Bà bác khuê các khóc lóc thảm thiết nắm chặt tay hắc y nam nhân bên cạnh: “Minh Thần, cháu nhất định phải giúp ta cứu Nhã Hiên trở về, nhất định phải giúp ta cứu nó trở về!” Sau đó lại gục xuống ghế khóc tiếp: “Huhu, vì sao lại nhằm vào Nhã Hiên nhà ta, tên hái hoa tặc đó biết hành hạ nó thành dạng gì nữa!”
      “Đừng lo, bản vương nhất định cố hết sức.” Trao đổi cái liếc nhìn thâm thúy với hồ ly áo trắng, trong đôi mắt lam lên tia lãnh khốc: “Ta lập tức phái người tìm.”
      “Bác, người đừng quá lo lắng, Cổ mỗ lập tức lệnh cho các đại đường chủ tìm kiếm, nhất định đưa biểu ca của Nha Nha bình yên vô trở lại.” Vậy nhưng khóe môi lại lên nụ cười lạnh lùng: “Trừ phi tên hái hoa tặc này có bản lĩnh bay lên trời, nếu lệnh lang nhất định an toàn trở lại.”
      “Chị dâu, chị đừng quá thương tâm. Có sư phụ Nha Nha với Lang vương gia hỗ trợ, Nhã Hiên nhất định bình an trở lại.” Mẫu thân mỹ nhân vừa dùng khăn lau nước mắt vừa hướng về phía hồ ly áo trắng cùng sói áo đen: “Hai con phải nhanh chóng cứu Nhã Hiên trở lại.”
      “Biết rồi ạ!” Hai tên hẹn mà cùng lộ ra nụ cười khát máu, đương nhiên là nỗ lực tìm người rồi, nhưng tìm được hay cũng rất khó đảm bảo.

      Nhìn biểu gian xảo gì sánh được khuôn mặt tuấn mỹ của sói hồ, ta khỏi lo lắng thay cho mỹ nhân biểu ca, bị hai tên cầm thú này ám toán, huynh ấy quá bất hạnh.
      Vì việc xảy ra quá đột ngột, người trong nhà cực độ bi thương, hôn giữa ta và hồ ly sư phụ cũng bởi vậy lại trì hoãn, nhưng với lí do đảm bảo an toàn cho ta, tránh việc phát sinh thảm án hái hoa tặc như biểu ca, mỗ hồ quang minh chính đại bắt ta đến biệt viện núi để Nguyệt Sử – đệ tử Huyền Môn làm thị vệ mười hai canh giờ.

      Vốn dĩ hành vi ở chung trước khi thành thân vô cùng bại hoại giữa ta và hồ ly sư phụ, nhưng người trong nhà sớm bị chuyện của mỹ nhân biểu ca khiến cho lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi yên nên cũng truy cứu nhiều chuyện này, chỉ ngẩn ngơ nhìn ta bị hồ ly xinh đẹp ôm đu, đương nhiên, đồng hành còn có Tăng A Ngưu-đầu bếp riêng của ta.
      “Là lá la…là lá la…Vương Nha Nha ta phải thành thân nữa rồi…” Ta đạp lên thảm cỏ trong biệt viện vừa vui vẻ ngâm nga, nghĩ đến việc tạm thời cần thành thân với tên hồ ly kia, ta vô cùng sung sướng a. Có điều ta cùng hai tên sói hồ kia đàm phán nhưng vẫn thay đổi được số phận bi kịch của mỹ nhân biểu ca nên cũng đành ngậm ngùi oán thán, xem ra nên đắc tội với hai tên này.
      “Hứ… cần phải thành thân với ta khiến nàng cao hứng đến vậy sao?” Hồ ly áo trắng cùng quản gia Cổ Ba bước qua tình cờ nghe được tiếng hát ngớ ngẩn của ai kia, đập vào đôi mắt xanh bích lại thấy ai đó cao hứng bừng bừng chạy nhảy cùng con tiểu hồ ly béo mập, thân thể váy hồng phấn bé xinh kia thể tâm tình nàng vô cùng khoái trá khiến lộ ra nụ cười quyến rũ: “Tiểu Nha Nha, nàng là con cá ta câu được, muốn bơi cũng bơi nổi đâu.”
      “A…” ngâm nga vô cùng vui sướng lại bị đôi tay to chặn ngang ôm lấy eo , ta tức giận ngoảnh đầu lại: “Ai? Kẻ nào dám dương oai giễu võ địa bàn của ta?”
      “Bảo bối, sao thế? Ngay cả ta cũng nhận ra sao?” Bàn tay to nhàng vỗ về lên vật cao ngất tròn trịa, làn môi dán sát lên vành tai xinh hôn hít: “Thế nào? Có nhớ ta hay ?”
      “Sắc lang chết tiệt, ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Ta liều mạng muốn thoát thân nhưng bị ôm chặt đến mức thể động đậy: “Buông ta ra buông ta ra!”
      “Nàng nghĩ ta buông ra sao?” Đôi mắt lam hẹp dài nheo lại đầy vẻ nguy hiểm: “Hừ! Đừng tưởng rằng có bảo vệ bản vương làm gì được nàng!”
      “A…ngươi muốn mang ta đâu?” Bị sắc lang ôm ngang người, nhìn nụ cười khẽ nhếch đầy tà mị cửa , lại nhìn gian vắng lặng xung quanh, ta khỏi ôm chặt ngực mình phòng hộ: “Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
      “Muốn thế nào ư, đợi lát nữa nàng biết ngay thôi.” quăng cho ta cái nhìn tình tứ sau đó đặt ta xuống góc u hiếm người qua lại, hung hãn áp sát thân thể nhắn mềm mại của ta dựa vào tường, vừa hôn lên môi vừa phân trần: “Tiểu tinh, ta nhịn được nữa, hôm nay bản vương nhất định phải ăn sạch nàng.”
      “Lang Minh Thần…ưm…ngươi chờ…chờ, đừng như vậy…” Sói áo đen cuồng dã như vậy, hề có chút dịu dàng mà ngược lại vô cùng thô lỗ khiến ta cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Ưm…hồ ly sư phụ…”
      “Bảo bối, đừng kêu nữa, tới đâu.” Nghe những tiếng thở gấp dồn dập, đôi tay to của mỗ sắc lang bắt đầu an phận, xoa bóp loạn xạ thân thể mềm mại, ngón tay ngừng trêu đùa nơi đầy đặn, tay còn lại lần mò xuống phía dưới kéo làn váy, luồn vào bên trong cách đen tối: “Thế nào, có phải có cảm giác ?”
      “A…” Sắc lang xấu xa chết tiệt, cánh hoa bị ngón tay trêu ghẹp khiến ta hít ngụm khí lạnh: “Đừng đùa nữa, Lang Minh Thần, có người qua đấy…a…”
      “Yên tâm , nơi này có ai qua lại đâu.” Ôm chặt thiên hạ ngừng run rẩy vào lòng, kéo đôi chân mảnh khảnh của nàng vòng chặt quanh thắt lưng mình khiến thân thể yếu mềm dán chặt lên người mình, hạ thân nhàng cách lớp y phục tiến đánh hoa tâm mềm mại.
      “Đừng mà, buông ta ra.” Theo tấn công dồn dập của , lại bị móng vuốt sói trêu đùa nơi nhạy cảm, khoái cảm kích thích xông lên não khiến ta chìm đắm trong tê dại.

      “Bản vương có chết cũng buông.” Bàn tay to nâng cái mông xinh xắn lên cao hơn, mê hoặc cắm rút, cứng rắn to lớn ngừng ma sát bên hoa huyệt, từng đợt khoái cảm khiến lý trí của hoàn toàn bị thiêu đốt, chỉ còn dục vọng chi phối cơ thể mình tiến hành luật động nguyên thủy nhất…

      “Đừng…đừng mà…” Cao trào ập đến khiến ta la hét chói tai, hưm… may quá, tên sắc lang này vẫn còn cách lớp y phục mà làm, Vương Nha Nha ta cũng phải hồng hạnh vượt tường.
      “A…tiểu tinh, nếu như phải vì sợ nàng bị kinh hãi, bản vương dùng đao ăn sạch nàng rồi.” thở dốc từng hồi, tuy rằng phải chân chính có được nàng nhưng xong việc vẫn khiến tên sói háo sắc này thỏa mãn cười đến vô cùng phóng đãng: “Bảo bối, nhớ kĩ vừa rồi chỉ là ăn chay thôi, lần sau nhất định bản vương làm .”
      “Biến thái…” Ta vẫn thở hổn hển nhưng kìm được chửi ầm lên: “Lần sau? Lần sao ta đao chém chết ngươi.”
      “Bảo bối, ta xin lỗi đâu.” dịu dàng ôm ta, đôi mắt lam đầy vẻ cam lòng: “Nhìn nàng vô cùng thân thiết trong vòng tay Cổ Nguyệt Lan, nghĩ đến cảnh nàng thở gấp nằm dưới thân , ta rất đố kị, vô cùng đố kị, nàng có biết loại cảm giác như thiếu đốt này đau đớn cỡ nào ?”
      “Hừ…đố kị, đố kị cường bạo ta hả?”
      “Đừng giận nữa, vừa rồi phải nàng cũng rất thảo mãn hay sao? Bây giờ bản vương chỉ có duy nhất nữ nhân là nàng, trừ nàng ra, ai ta cũng cần, nếu nàng để ta…để ta muốn nàng, lẽ nào nàng muốn ta bị dục hỏa thiêu đốt mà chết sao?” Đôi mắt lam mỹ nhìn chằm chằm vào ta, từng chữ từng chữ tấn công mãnh liệt: “Bảo bối, nàng nhẫn tâm như vậy sao?”
      “Lang…Minh…Thần….cái tên sắc lang nhà ngươi, sao ngươi cứ sờ ngực ta mãi thế?” Ta hung dữ cấu vào móng sói vài cái, sau đó lại đá vào chân vài phát, trời ạ…cái cảnh ban ngày ban mặt bị sắc lang đùa giỡn tới lúc nào mới chấm dứt đây…

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 86: Ngưu ca ấm giường

      Sau khi màn đêm buông xuống, ăn xong bữa tối ta vội vàng ôm tiểu bạch thái trở về phòng, khóa chặt tất cả các cửa trong phòng cẩn thận, từ lần bị sắc lang dọa sợ ta dám đơn độc mình ở những chỗ vắng vẻ, cứ tối đến là đóng cửa lên giường ngủ, tuyệt đối để hồ ly sư phụ hay bất cứ cái gì có cơ hội bò lên giường ta.

      Ban ngày đối mặt với ánh mắt bất mãn lên án của bọn hồ ly, ta nhất quyết tỏ thái độ làm lơ với các loại mị lực dụ dỗ của bọn , cho dù bọn dùng thân thể xinh đẹp lượn lượn lại trước mặt, ngừng cười dâm tiện, ngực phanh lồ lộ, nhưng ta vẫn như cũ hết ăn lại ngủ.

      Cũng may mỗ ngưu thà vẫn theo khuôn phép cũ, ngoan ngoãn làm tốt bổn phận nấu nướng của mình, tuyệt nhiên giở thủ đoạn vùi hoa dập liễu gì đó với ta, thế nên ta bình thường càng chịu khó tươi cười ngọt ngào với . Về phần hai tên hồ lang tức giận đến độ dùng ánh mắt đỏ ngầu vì dục hỏa bất mãn phóng đao vèo vèo về phía mình, ta cũng chỉ làm ra vẻ vô tội chớp chớp hai mắt, chu chu cái môi xinh xinh, hai tay chống hông dương dương tự đắc, haha nhìn hai tên đó dục hỏa dâng đầy trong mắt mà thể phát tác, là sảng khoái a.

      “Sư phụ, Vương gia, ngại quá, Nha Nha mệt rồi, hai người cứ từ từ ăn nhé, ta về phòng ngủ trước đây.” Ta nhanh chóng ăn nốt miếng rau cuối cùng rồi ôm lấy tiểu bạch thái giằng xé chịu buông miếng thịt kho tàu, vừa cười vừa nhanh chân chuồn .
      “Hừ, Vương Nha Nha, vi sư ngược lại muốn xem nàng trốn tránh được bao lâu nữa đây?” Đôi mắt lục bích nén đầy dục hỏa giận dữ, nhìn thân thể xinh dám ngoảnh đầu lấy cái vội vội vàng vàng chạy về phòng tị nạn, nụ cười khóe môi càng thêm lạnh lùng gian tà: “ Đồ nhi đáng ghét, dám để vi sư mình trông phòng.” Nhớ đến đêm qua có thân thể ấm áp mềm mại để mình tùy ý chà đạp, lửa giận lại ngùn ngụt bốc lên trong lòng, muốn kìm nén cũng nén được.
      “Tiểu tinh đáng ghét, ăn xong cái muốn chạy ngay sao?” Khuôn mặt hắc ám nhìn chằm chằm vào mỗi động tác vô cùng thần tốc của thiên hạ, mỗ lang vừa chấm mút được tình ái ngọt ngào lại bắt đầu bị dục hỏa thiêu đốt, xem ra mình vẫn còn quá nhân đạo với nàng rồi, ngày khác phải cật lực ăn nàng đến khớp xương cũng còn mới được.
      “Lang Minh Thần, người còn chưa hả?” Hồ ly áo trắng có chỗ phát tác dục hỏa liền gườm gườm đầy địch ý nhìn về phía tên sói áo đen: “Suốt ngày lởn vởn trong biệt viện nhà ta làm cái gì?”
      “Nguyệt công tử phải muốn xua đuổi bản vương sau đó độc chiếm bảo bối đấy chứ?” Đôi mắt lam mỹ hơi híp lại: “Muốn ta trơ mắt nhìn ngươi cùng tên Bắc Ngao Liệt kia ngày đêm ve vãn bảo bối chắc? Hừ, ta ngốc như vậy đâu, hơn nữa cái biệt viện này to như vậy, phòng khách nhiều, bản vương chọn xong phòng ưng ý rồi đó.”

      “Mặc ~ kệ ~ ngươi!!!!!!!!!!!!!” Hồ ly nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng lườm nguýt sói áo đen đẹp trai, hồ ly áo trắng ưu nhã lại phải trông phòng mình hơi nheo mắt lại đầy gian trá, khóe môi cong lên nụ cười hiểm: “Ngươi thích ở lại cứ lại , Cổ Nguyệt Lan ta tiếp đãi nữa, mặc xác ngươi!” xong, ống tay áo trắng như tuyết vung lên cái, thản nhiên rời .

      “Hừ!!! Cổ Nguyệt Lan, đừng tưởng bản vương biết ngươi đến chỗ nào?” Đôi mắt lam nhìn chằm chằm về phía hồ ly rời , đo chằng phải hướng đến phòng tiểu tinh hay sao? vội vàng đứng lên rồi phóng mình tiến về hướng đó, muốn độc chiếm hương thơm mê người sao, sao có thể để tên đó đạt được mục đích….dù thế nào cũng muốn đoạt được chén canh…

      “Tiểu bạch thái, nhớ phải canh chừng cẩn thận cho tỷ tỷ, nhất định được ngủ say như chết.” Bước vào căn phòng tối om, ta dùng ngón tay búng mũi quả cầu trắng nho này: “Nếu để hai tên sói hồ kia tiến vào nửa bước ta bảo A Ngưu ca hấp chín ngươi đó.”

      “Ngáo ngáo ~~~ ngáo ngáo~~~” Đầu lưỡi nho của quả cầu trắng khẽ liếm ngón tay bé của ta, đôi mắt tròn xoe như hai hạt trân châu ánh lên đầy vẻ kiên định lấy lòng ta.
      “Được, nhớ kĩ, có bất cứ động tĩnh nào dù là nhất phải đánh thức ta dậy nghe chưa?” Ta an tâm đặt nó lên cái kệ, châm cây nến rồi lại cẩn thận dặn dò lần nữa: “Ngươi nằm im đây cho ta, được để kẻ khác bò lên giường của ta.”
      “Ngao ngao ~~~ ngao ngao~~~” Nó dùng cái đuôi cuộn tròn quanh người, tiểu hồ ly dũng cảm gan dạ ngao lên vài tiếng rồi ngoan ngoãn chấp hành nhiệm vụ.
      “Tiểu bạch thái của ta ngoan! Đúng là tiểu đệ tốt của ta!”. Ta vô cùng vui mừng nhìn nó khích lệ, vỗ lên cái đầu nho sau đó vừa chậm rãi cởi đai lưng, y phục sau vừa bước về phía cái giường ấm áp.
      “Á~~~ ai đó, là ai nằm giường của ta?” Hồ ly sư phụ? thể nào!! Sắc lang vương gia? Khả năng này cũng lớn, lại nhớ tối nay thấy bóng dáng mỗ ngưu đâu, ta run run vươn tay giật lấy chăn, nhìn thấy ngưu lang lõa thể gợi cảm nằm giường khiến ta nổi trận lôi đình, lập tức dùng chăn che kín thân thể đẹp đến chói mắt kia lại, sau khi thấy da thịt trắng nõn lộ ra ngoài mới hầm hầm tra hỏi: “A Ngưu ca, sao huynh lại nằm giường ta?”
      “Tiểu thư Nha Nha, nàng đừng nóng giận mà~~~” mảnh mai yếu ớt vươn bàn tay đẹp ra nắm lấy bàn tay bé của ta: “Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ta đến đây phải để làm ấm giường cho nàng hay sao? Tiểu thư yên tâm, chờ chăn nệm ấp rồi ta rời .”
      “Ấm ~~ giường~~” Ta hung hăng chờ mỗ ngưu hé lộ ra dung nhan tuấn tú sau đó đập bốp chưởng lên đầu : “Sắc ngưu dám tự làm theo ý mình, ngươi cho rằng có thể dùng nhan sắc dụ dỗ ta hay sao?” Khuôn mặt tuấn tú hiền lành thế nàu sao lại có tâm hồn ác ma chứ, đại nam nhân mà cứ giả vờ nhu nhược, trong mắt ta bắn ra đầy tia sắc lạnh: “Ấm giường mà cũng cần cởi hết quần áo ra hả?”
      “Nàng tức giận ư?” dùng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn ta, ai oán chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Ta ~~ Ta chỉ muốn nàng nằm trong cái chăn lạnh lẽo này thôi, lẽ nào như vậy cũng là sai hay sao? Nhìn nàng đơn thui thủi ngủ mình, ta sợ nàng bị cảm lạnh. Hơn nữa, ta từ lâu là người của nàng, chỉ cần nàng muốn ta lúc nào cũng sẵn sàng hầu hạ nàng!!” xong buông lỏng chăn xuống để thân thể cường tráng gợi cảm phát sáng lung linh dưới ánh nến: “Đến đây, tiểu thư Nha Nha, chiếm đoạt ta , ta phản kháng đâu mà~~~”

      Cái tên ngưu lang này, vóc người đúng là siêu cấp đẹp, so với hồ ly sư phụ cũng kém cạnh gì, hơn nữa trong mắt lại vẻ nhu nhược khiến ta muốn hung bạo ngược trận. Lúc kinh hoàng ý thức lại mình có những tư tưởng bình thường, ta lập lức chỉnh đốn bản thân chỉ vào quát: “ Tăng A Ngưu, ta cho ngươi thêm cơ hội nữa, lập tức cút này ra ngoài cho ta!”

      “Tiểu thư Nha Nha, đừng đuổi ta mà!” Trong chốc lát thân thể cao lớn đứng dậy về phía ta, ôm chặt ta vào trong lồng ngực nóng rực, mắt mang đầy thâm tình say đắm: “Để ta ở lại cùng nàng được ?”
      “Tăng A Ngưu, lời ta ngươi dám nghe hả?” Cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy phát ra từ thân thể nam nhân, còn dùng hạ thân dâng trào cọ cọ vào người ta, cái loại cảm giác phấn khích này khiến thân thể ta run rẩy, càng ngừng tự cảnh cáo chính mình, Vương Nah Nha, nhất định được khuất phục, thể để tên sắc ngưu này thành công nằm ta, nếu hậu họa khôn lường a!!
      “Ưm, tiểu nha đầu, nàng thơm quá!” Bàn tay to dán lên thân thể mềm mại, khóe miệng khẽ cong lên đầy đắc ý khi nhìn thấy thân thể bé run rẩy, khuôn mặt tuấn dưới ánh nến càng toát lên vẻ tà mị, nhàng giật chiếc áo người thiên hạ ra, cúi đầu mê hoặc áp lên đôi má trắng bóc, đôi mắt đen như mực phảng phất ánh tím ma mị như hoa túc: “Chỉ cần nàng mở miệng, ta lập tức ngoan ngoãn nằm giường mặc nàng chà đạp, thế nào, có muốn nếm thử tư vị ngược đãi tiểu thiếp hay ? Hử~~~”
      “A~~~ Tăng A Ngưu, ngươi đừng cắn nữa được ?” nhàng cắn cắn liên tục khiến ta tực chủ cọ sát thắt lưng .
      “Có phải rất thoải mái , ưm~~~” kéo lộ chiếc áo ra hẳn, thân thể nóng rực lập tức dán chặt lên thân thể mềm mại thơm ngát của nàng, cảm giác sắp sửa được tấn công cuồng dã khiến hô hấp càng dồn dập gấp gáp. Ép buộc thân thể xinh ôm chặt trong lòng, lúc này thầm nghĩ làm sao dụ dỗ nàng cuồng loạn cùng mình….
      “Tăng A Ngưu, ta lại lần nữa, buông ta ra!!!” Bên tai là hô hấp nóng bỏng của , từng thanh dần dần chiếm cứ lý trí của ta khiến ta mơ màng, ý loạn tình mê, thế nhưng ta vô cùng có cốt khí, tuyệt đối để thực mưu, lập tức vung tay đánh !”

      “Tiểu thư Nha Nha, nàng đánh ta?” Đôi mắt phiếm hồng nhìn nữa nhân ngoan tâm trước mặt: “Sao nàng lại nhẫn tâm đánh ta? Hic hic, vì sao chứ? Ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi mà, sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
      “Đánh ngươi sao? Nhớ kĩ được ta cho phép được mon men đến phòng ta nữa.” Vừa ổn định hô hấp vừa ném y phục giường về phía : “Nhanh mặc y phục vào cho ta, ngươi lõa thể như thế còn ra thể thống gì nữa? Còn nữa, nam tử đại trượng phu đổ máu cũng rơi lệ, mau thu hết nước mắt lại cho ta.”

      “Nàng muốn ta ?” thương tâm run rẩy chỉnh trang y phục của mình, kết đai lưng hờ hững quanh eo, sao mà buộc mãi xong vậy tên kia?

      “Ngươi lại đây cho ta.” Ta nhanh chóng buộc chặt đai lưng lại cho sau đó đẩy ra ngoài cửa, trong mắt vô cùng lãnh khốc: “Nhớ kĩ, sau này ta gọi, ngươi được bước vào phòng ta nữa.” xong rầm tiếng đóng cửa lại, mặc kệ tên A Ngưu giả vờ đáng thương kia đứng bên ngoài.
      “Hừ, tiểu nha đầu nhẫn tâm, ta tự đưa đến tận giường nàng cũng muốn?” Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, Bắc Ngao Liệt nheo lại đôi mắt tà mị, làn môi mím chặt: “Ta cũng tin nàng ý chí sắt đá như vậy, ngày nào đó nàng phải tự nguyện nằm dưới thân ta.”
      “Hừ, ngờ đường đường là thái tử Bắc Quốc uy phong lẫm liệt lại rơi vào cảnh làm công cụ ấm giường cho người khác.” Đôi mắt lục bích của hồ ly áo trắng lộ ý thù địch, may mà đồ nhi nhà mình ý chí kiên định nếu sớm phá cửa xông vào đánh trận sống mái với tên sắc ngưu dám bày mưu tính kế nhúng chàm Nha Nha nhà . “Nhưng mà đáng tiếc nha, ngươi có cởi hết quần áo chủ động hiến thân Nha Nha cũng muốn thượng* ngươi, thế nào, loại mùi vị bị người ta cự tuyệt có dễ chịu ?” ( *từ nay rất hay rất hình tượng nên mình hông mún thay bằng từ khác, chắc ai cũng hiểu mà hắc hắc J )
      “Bắc Ngao Liệt, ngờ ngươi đê tiện như vậy, ngươi cho là như vậy tiểu tinh mặc ngươi muốn làm gì làm hay sao? Hứ, đừng mơ mộng nữa, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, bảo bối chỉ vì muốn cứu ngươi mà thôi, bản vương khuyên ngươi nên sớm chết tâm, trở về Bắc quốc làm thái tử, đến lúc đó giang sơn mỹ nhân đều nằm trong tay phải quá tốt hay sao?”

      “Cổ Nguyệt Lan, ngươi ra vẻ quân tử cái gì chứ, đừng tưởng mình là sư phụ hay lắm đó, mỗi lần ngươi muốn nàng phải cưỡng ép dọa nạt.” Sau đó cười nhạt rồi quay sang tên sói áp đen cũng đố kị ra mặt kia: “Còn ngươi nữa, Lang Minh Thần, đừng tưởng ta biết chuyện ngươi đối với tiểu nha đầu làm ra chuyện bằng cầm thú, tiểu nhân ta vẫn chưa bằng ngươi đâu.”
      “Đủ rồi, muốn đánh đấm hay cãi nhau mau ra chỗ khác cho ta, đừng có ầm ĩ trước cửa phòng ta.” Nghe tiếng cãi nhau ồn ào ngoài cửa, ta từ bên trong vọng ra: “Cho dù đánh đến mức sống còn, đứt tay cụt chân cũng đừng để ta thấy phiền phức.”
      “Vương Nha Nha!!” Nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín, trong đôi mắt bích lục bừng bừng cơn lốc lửa nóng tức giận.
      “Tiểu tinh!!” Cùng với tiếng nghiến răng nghiến lợi là tà khí ngùn ngụt trong mắt lam.
      “Tiểu thư Nha Nha!!” Vừa cầu xin với giọng buồn thương thê lương vừa rơm rớm lệ nóng lưng tròng.
      “Cút hết cho ta~~~~” Sau tiếng gầm thét như sư tử hống, tất cả đều rơi vào tĩnh lặng…(Hóa ra là cháu của Kim Mao sư vương, hạnh ngộ~~~ hạnh ngộ~~~)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :