1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 77: Chuyến đào hôn kinh hồn (thượng)

      Trong căn phòng tại phủ tể tướng có người nào đó toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chỉ nghe thấy những tiếng nam nhân rên rỉ tục tĩu xen lẫn tiếng kêu yếu ớt vô lực.
      “A…thân thể này còn mê người hơn cả hoa khôi thanh lâu.” Hai tên hạ lưu bên cạnh vừa sờ mó vừa cười phóng đãng: “Các ngươi mau nhìn xem, thắt lưng eo thon như vậy, làn da trắng mịn, cái mông cũng tròn trịa kiều, đôi chân vừa thẳng vừa đẹp…”
      “A~~~ đừng mà~~~ chút” Thân thể đau đớn thống khổ giãy giụa, trong đôi mắt tuyệt đẹp rớm lệ lên tuyệt vọng xen lẫn hận thù.
      sướng! Ha ha…mỹ nhân đúng là mỹ nhân, đúng là danh bất hư truyền, haha….làm cho ta thích thú!!” sung sướng gia tăng tốc độ, thân thể cường tráng hết sức hành hạ thân thể bé yếu ớt.
      “Này Hắc Hổ, có thể cho chúng ta nếm thử chút ?” Bị cảnh tượng trước mắt làm cho dục hỏa tăng vọt khiến nhịn được lên tiếng xin xỏ.
      “Chờ ta làm xong đến lượt các ngươi, muốn xếp hàng , rồi đến lượt.” Vậy là mấy nam nhân hung ác vô cùng hợp tác cởi y phục đứng chờ bên.
      “Nhớ kĩ chuyện các ngươi đáp ứng với ta.” cắn chặt môi khắc chế nỗi nhục nhã đau đớn, trong mắt lên đầy hung dữ, Vương Nha Nha, thứ ta chiếm được ngươi cũng đừng hòng mà có.
      Tiểu mỹ nhân, xem ra rất hưởng thụ đúng !” giọng dâm tà vang lên bên tai : “Ngũ hổ Giang Bắc chúng ta phải hữu danh vô thực, chỉ cần khiến huynh đệ chúng ta hài lòng tiểu mỹ nhân cầu gì chúng ta cũng nhất định hoàn thành mỹ mãn!”
      Trong đêm khuya tĩnh mịch, tại gian phòng tiếng nam nhân thở dốc rên rỉ vẫn ngừng liên tiếp vang lên, mà cũng mở màn cho mưu…
      Là chủ nhân của Huyền Nguyệt sơn trang, hơn nữa mang danh Nguyệt công tử mỹ nam đệ nhất cao thủ giang hồ, mặt khác thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến uy nghiêm nhà . Xét thấy Huyền Nguyệt sơn trang địa thế xa xôi, lại lại đón dâu quá phiền phức, nếu đường lại bị hai nam nhân ý đồ đen tối nào đó chặn đường cướp dâu vậy lại càng rắc rối, chẳng may phòng bị tốt đến ngay cả tân nương tử nhà mình cũng bị cướp mất hỏng. Suy tính lại, mỗ hồ ly gian xảo quyết định mua biệt viện cao cấp tại kinh thành chuẩn bị cho việc đón dâu.
      Mắt thấy lại thêm ngày nữa qua , cả ngày quay quay lại cũng chỉ thấy ba vị mỹ nam vây quanh cũng coi như bổ mắt, có điều vì tương lai tươi đẹp tự do phải lo suy nghĩ, ta quyết định mang theo tiểu bạch thái đào hôn, cho dù bị hồ ly bắt lại cũng coi như được lần ra bên ngoài hiểu biết thế . Hơn nữa, thông qua lần đào hôn này, biết đâu bọn họ cũng ép buộc ta phải thành thân nữa.
      Vì vậy, đêm gió to trăng khuyết, dựa vào những lí do khác nhau tránh mặt ba tên thú kia, ta để lại phong thư trình bày nguyện vọng chuẩn bị sẵn từ trước, uyển chuyển bày tỏ oán giận với cuộc hôn nhân ép buộc này, đương nhiên sau này thành thân cũng được nhưng với điều kiện hồ ly sư phụ phải lòng ta, nguyện ý chờ đến lúc sông cạn đá mòn cũng oán trách hối hận, chậm ba năm sau, lâu chín mười năm nữa, Vương Nha Nha ta nhất định quay trở lại.
      Sau khi làm xong mấy việc linh tinh đó, ta mặc bộ y phục dạ hành, dùng miếng vải đen che kín khuôn mặt nhắn lại, lưng đeo bao y phục , ôm tiểu bạch thái mê man ngủ thể phản kháng tay nghênh ngang rời . Sau khi vượt qua vô số cửa ải kín cổng cao tường, ta quay lại nhìn cửa lớn hoàng tráng, mẫu thân mỹ nhân thân ái, cha bất lương, bà ngọai phúc hậu, ông ngoại cổ hủ, còn có các vị thân thích thương ta, Nha Nha bất hiếu khiến mọi người thất vọng rồi, cục diện thành thân có tân nương này vô cùng rối ren, lại gây phiền phức khiến các vị vất vả rồi…
      Nhìn bóng người nho rời khỏi phủ tể tướng, vài bóng người khác lén lút theo sau…
      Sau đó canh giờ, khi biết được tin tức mỗ Nha trốn nhà chơi, ba thân ảnh trong lòng nóng như lửa đốt cùng song song bay ra từ tường cao, nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm.
      Đêm khuya tĩnh mĩnh đường bóng người, ta biết phương hướng càng chạy càng sa vào nơi hẻo lánh, nhìn hai bên đường dần ra rừng cây rậm rạp, càng càng vào sâu trong núi, ta bi quan phát : bị lạc đường núi rồi!!!
      “Quác~~ quác quác” Thấy có người sống chạy vào địa bàn của mình, vài con quạ đen kinh hãi bay vụt lên nhanh chóng mất hút trong rừng cây.
      “Haiz~~~” Ta càng ôm chặt tiểu bạch thái vào lòng, hai chân gấp rút quay lại đường cũ, hic hic~~ cái rừng già u này dọa người, hô ly sư phụ, người ở đâu rồi?
      “Đùng ~~ đoàng~~~” Đột nhiên vài tiếng sấm ầm ầm vang lên, ta lo lắng nhìn vào màn mưa dày đặc, con đường núi bỗng chốc trở nên vừa trơn vừa lầy lội, ta vừa vội vừa sợ bước lảo đảo, hiển nhiên cẩn thân ngã oạch xuống đất. Lau bùn đất mặt, ta cố sức đứng dậy, sợ hãi nhưng vẫn phải cố lấy hết can đảm tiến về phía trước.
      “Ngao~ Ngao ~ ngao” Quả cầu trắng bị mưa xối xả vào người, lại ngã mạnh xuống đất lấm lem bùn lầy, nhìn bốn phía cảnh vật xa lạ, lại nhìn chủ nhân giờ cũng chả khác gì cục bùn, nó mở to đôi mắt mờ mịt biết phải làm sao, nhìn sấm sét đùng đoàng cao, móng vuốt kinh hãi bám chặt vào áo ta, cái mặt rúc sâu vào ngực dám ló ra.

      “Đừng sợ, đừng sợ, tiểu bạch thái, có tỷ tỷ ở đây phải sợ gì hết.” Ta nhàng trấn an hồ ly trong lòng: “Chỉ là chút sấm sét thôi mà, có gì phải sợ.” Bị mưa lớn xối xả, y phục người từ lâu ướt lướt thướt, vừa lạnh vừa sợ nhưng ta vẫn cứ tập tễnh bước con đường lầy lội xuyên qua màn mưa mịt mùng, mở to đôi mắt nhìn bốn phía xem có chỗ nào trú được hay .
      “Hắc hắc~~~ tiểu mỹ nhân, muốn đâu vậy, có muốn đùa vui cùng các ca ca ?” giọng nam nhân trầm thấp vang lên trong màn mưa, trước khi ta kip phản ứng thấy nam nam nhân xấu xí xuất trước mặt mình.

      “Các ngươi là ai, mau tránh ra!!” Nhìn mấy nam nhân trước mặt này, ta thực vô cùng hối hận a, sớm biết vậy mang tiểu bạch thái bỏ trốn nữa.
      “Chúng ta là ai?” Tên nam nhân cầm đao đứng đầu cười khẩy gian ác: “Tiểu mỹ nhân đến tên của chúng ta cũng chưa từng nghe qua hay sao?” Vừa cười dâm đãng vừa bước đến gần nàng: “Tiểu mỹ nhân à, chúng ta chính là ngũ hổ Giang Bắc, thế nào, gặp chúng ta ở đây có phải nàng rất may mắn đúng ? Haha…”
      “Lão đại, đừng nhiều nữa, con này tuy xinh lắm nhưng thân thể quả mê người.” nam tử độ hơn ba mươi tuôi, diện mạo hèn mọn hạ lưu lộ ra ý cười xấu xa, đôi mắt ti hí gian manh lộ dục vọng tà ác.
      “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu mỹ nhân, lần này là nàng tự chui đầu vào bẫy, ha ha~~~” nam nhân mũi chim ưng nóng ruột mở miệng: “Lão đại, để ta lên trước có được ?”

      “Vậy sao được, ta còn chưa được hưởng qua, cùng lắm phải đợi ta làm xong mới đến lượt ngươi, có được ?”
      “Ha ha, lão đại, chỉ cần có phần cho bọn đệ thế nào cũng được.” người tướng mạo xấu xí cười gian : “Tiểu mỹ nhân đừng sợ, chúng ta rất nhàng.”
      “Các ngươi mau rời cho ta, đừng có động vào ta.” Ta cầm hòn đá ném qua rồi nhanh chóng dặn tiểu bạch thái: “Mau, tìm sư phụ đến đây.”

      “Hừ, đừng bày mưu tính kế gì ở đây, ngay hôm nay bất luận thế nào ngươi cũng chạy được đâu” nam tử khác mặt tua tủa râu ria tiếp lời: “Nào, để ca ca ta chơi đùa vui vẻ chứ.”
      “Đừng tới đây~~~” Trong màn mưa đêm, nhìn năm nam nhân dung mạo ghê tởm dần dần tiến về phía mình, ta nhất thời nghĩ ra biện pháp nào, nhưng dù sao Vương Nha Nha ta tuyệt đối phải kẻ ngồi chờ chết…

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 78: Chuyến đào hôn kinh hồn (trung)

      “Các vị hái hoa ca ca, tất cả đều là người trong giang hồ, có chuyện gì bằng từ từ thương lượng có được ?”
      Nhìn năm vật thể xấu xí trước mặt hẳn là bọn hái hoa tặc, khuôn mặt lấm lem bùn đất của ta cố nặn ra nụ cười thành , trong đầu nhanh chóng triển khai chiến lược đối phó với bọn này: “Chuyện này, bạo lực là được tốt đẹp cho lắm, các huynh đều phong lưu khí bức người, cái khác làm gì, trong đôi mắt trải qua nhiều hồng trần như các huynh loại tuyệt sắc mỹ nhân nào chưa gặp qua chứ, bọn họ phải đều chủ động dâng hiến cho các vị hay sao, ta chỉ là cây cỏ dại tầm thường sao đáng để các vị nhìn vào mắt đây? bằng hôm nay các vị để lại cho tiểu muội còn đường, ngày sau gặp lại đường cũng dễ chuyện.”

      “Tiểu mỹ nhân, vốn dĩ mấy người chúng ta cũng muốn giết muội đâu. Thế nhưng chúng ta đáp ứng với vị biểu huynh mỹ nhân nhà muội rồi, hắc hắc, thân thể mỹ vị đấy chúng ta còn muốn thưởng thức vài lần nữa, thế vậy đành làm khó muội vậy.” Nét mặt bọn chúng trong đêm càng thêm dữ tợn: “Yên tâm , huynh đệ chúng ta từ trước đều rất thương hương tiếc ngọc, nhất định khiến muội phải dục tiên dục tử.”

      “Chờ chút, chờ chút!” Đôi bàn tay bé khua loạn xạ rồi lại chỉ vào bộ quần áo bê bết bùn của mình: “Các vị mỹ nam, các vị tốt xấu gì cũng là những nhân vật danh chấn giang hồ, đến mức phải xuống tay với kẻ lầy lội bùn như ta chứ? Như vậy có phải quá tổn hại cho thân phận các vị hay ?”
      “Lão đại, nha đầu kia cũng có cái đúng.” Nam nhân có cái mũi như chim ưng sờ tóc sờ cằm, đôi mắt ti hí như hai hạt đậu xanh chợt lóe sáng: “ bằng chúng ta trước tiên tìm chỗ cho con này tắm rửa, sau đó làm màn uyên ương nghịch nước, phải càng kích thích hay sao?”
      Ta nôn! Sao ngươi có thể nghĩ ra cái của nợ gì mà uyên ương nghịch nước? Thằng cha mũi khoằm kia, đầu óc đúng là xấu xí như khuôn mặt của ngươi đó.
      “Hừ, đừng nghe con này loạn, nó chỉ muốn kéo dài thời gian chờ người tới cứu mà thôi, đại ca đừng trúng gian kế của nó.” Nam nhân thô lỗ râu ria xồm xoàm híp chặt đôi mắt hình tam giác, miệng cười đến rớt nước dãi: “Tiểu mỹ nhân, đến đây , để ca ca thương nàng nào.”

      “Các vị ca ca oai hùng này, chờ chút , hic, nếu ta lọt vào mắt xanh của các vị, phiền các vị hạ thủ lưu tình, đừng vùi hoa dập liễu chứ~~~” Ta làm vẻ đáng thương khóc lóc: “Các vị hái hoa ca cũng biết tướng công tương lai của ta là ai chứ?”
      Hứ nhìn mấy kẻ hung hãn các ngươi, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà: “Haiz! biết sao? nghe qua đại danh Cổ Nguyệt Lan chưa, nếu biết chuyện các ngươi muốn hại ta, nhất định bỏ qua cho các ngươi đâu. Còn cả Lang tứ vương gia nữa, các ngươi hẳn cũng xa lạ chứ, tuy rằng đẳng cấp cao hơn các ngươi nhiều nhưng phải cũng là đồng đạo với các ngươi sao? Với ngoan trá chiến trường của , nếu như biết được hồng nhan tri kỉ của mình bị các ngươi vấy bẩn nhất định khiến kẻ đó sống bằng chết. Thế nên, căn cứ vào nguyên tắc lợi người lợi mình, các vị cũng thấy đó, thả ta là cách làm tốt nhất.”

      “Hahaha, nữ nhân của Cổ Nguyệt Lan? Hừ, cái tên tự cho mình là nhất như huynh đệ chúng ta sớm vừa mắt, chúng ta tiền dâm hậu sát ngươi, đến lúc đó, trời biết đất biết, còn sao biết được chuyện tốt này chứ?”
      “Hừ, còn cả tên Lang Minh Thần kia nữa, ỷ vào mình có tiền có quyền, đoạt mất bao nhiêu cơ hội gần gũi mỹ nhân của chúng ta. Hừ, ngươi là hồng nhan tri kỉ của , chúng ta lại càng muốn nếm thử mùi vị của ngươi đó.”
      “Ha ha, các vị đúng là hùng cái thế, tiểu muội thực bội phục.” Nhìn mưa mỗi lúc to, nhớ tới công phu mèo cào của mình, ta cũng thể nào đánh lại mấy tên nam nhân như hổ đói này.
      “Đến đây tiểu mỹ nhân, thử qua mùi vị của chúng ta nhất định khiến nàng thỏa mãn.” Vài đôi bàn tay kinh tởm hướng về phía nàng: “Hắc hắc~~~ các ca ca chờ lâu lắm rồi~~”
      “Huhu~~~ được đến đây!” Ta vừa gạt phắt bàn tay định quấn lên người mình, vừa tung cước đá văng khuôn mặt lởm chởm râu ghê tởm, lúc này ta chỉ biết tuyệt đối thể để bọn chúng thực được ý đồ: “Hồ ly sư phụ, vương gia sắc lang, A Ngưu ca, các người mau tới cứu ta ~~~”
      “Hắc hắc, đừng hi vọng nữa, đêm mưa to gió lớn như này, lại là nơi rừng núi hoang vu cho dù nàng có hét vỡ họng cũng có ai tới cứu đâu.”
      Hừ, Vương Nha Nha ta dù chết cũng để các ngươi đắc thủ, nhìn đường xuống núi bị bọn chúng chặn lại, ta chỉ có thể nhanh chóng chạy lên phía .
      “Ha ha ha~~~ Muốn chạy trốn sao? dễ như vậy đâu!!! Các huynh đệ, lên !”
      Ta liều mạng chạy lên con đường phía trước, tuy rằng phía sau là mấy kẻ bám đuôi dứt nhưng ta tin rằng chỉ cần kéo dài được thời gian, tiểu bạch thái nhất định hoàn thành sứ mệnh mang sói hồ đến.
      “Ầm ầm~~~ đùng đoàng~~” vài tia sấm sét xẹt qua bầu trời đêm đen kịt, lại thêm rừng cây quỷ dị càng khiến khí thêm trầm.
      “Cổ Nguyệt Lan, tìm được bé cưng chưa? “ Y phục ướt đẫm dán chặt vào thân thể cao lớn lộ ra những đường nét gợi cảm, nắm chặt tay khiến móng tay cắm sâu vào da thịt, lúc này trong lòng Lang Minh Thần lạnh lẽo, nếu như nhanh chóng tìm được mỗ Nha bị lạc đường kia nhất định vạn kiếp bất phục, nghĩ đến thảm cảnh thiên hạ thương của gặp chuyện chẳng lành, nén được lại tự dằn vặt chính mình, tim đau đớn quằn quại, đau đến thành lời: “Tiểu tinh chết tiệt này, rốt cuộc chạy đến nơi nào rồi? Nếu như để ta bắt được nàng nhất định hung bạo ném lên giường làm ba ngày ba đêm, khiến hai chân nàng mềm nhũn chạy đâu được nữa.”

      “Tiểu đồ nhi, nàng tốt nhất được xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu ta chôn sống toàn bộ Lâm gia.” Tim đau đến mức như bị hàng ngàn lưỡi dao cứa vào, đau đớn đến cực hạn, đôi mắt híp chặt xuyên qua bốn phía màn mưa bụi, khuôn mặt như ngọc lên nụ cười ảm đạm đau khổ, Nha Nha, là do vi sư quá cưỡng cầu ư? Là vi sư bức nàng phải làm vậy sao? Khóe miệng nhếch cười trào phúng, thế nhưng dù nàng có bất mãn thế nào cũng đừng vọng tưởng trốn thoát. Thế nên đến lúc ta bắt lại được nàng, ta khiến nàng mỗi năm sinh đứa , đến lúc đó xem nàng còn có tinh lực làm loạn như vậy nữa .

      “Tiểu tinh, nàng quá ngoan độc. Nàng có thể bỏ trốn, nhưng sao nàng nhẫn tâm bỏ rơi bản vương như vậy?” Đôi mắt chất chứa lửa giận hầm hầm nhìn về phía nam tử áo trắng: “Đều tại ngươi, là ngươi ép nàng phải gả cho mình, khiến nàng chịu được phải bỏ trốn, đều do ngươi, do ngươi bức nàng đến nông nỗi như vậy. Cổ Nguyệt Lan, nếu nàng có mệnh hệ gì ta nhất định bỏ qua cho ngươi.”
      Đờ đẫn nhìn màn đêm mưa tầm tã, trong lòng đau như bị xé rách từng mảng, Cổ Nguyệt Lan chỉ lặng lặng đứng trong mưa quan sát, đôi mắt sắc bén buông tha bất cứ dấu vết khả nghi nào. ( Bản lĩnh bình tĩnh của đại phu quân J )
      “Tên trâu kia chạy đâu rồi?” Đôi mắt lam sâu thẳm hơi híp lại phảng phất nguy hiểm, kì quái, ràng kẻ vừa cùng bọn họ giờ lại thấy đâu, lẽ nào biết bé cưng ở đâu? (Tam phu quân phải tranh thủ người ta mới đc sủng hạnh chứ :v )
      “Ngao ngao ~ ngao ngao” tiếng kêu gào của tiểu hồ ly truyền đến khiến hai người bọn họ lập tức vô cùng kinh hỉ chạy đến.
      “Tiểu bạch thái, bé cưng ở đâu rồi?” Bàn tay lập tức tóm lấy quả cầu bùn, sau đó lại lên giọng uy hiếp tiểu hồ ly đáng thương: “, nàng ở đâu?”
      “Ngáo ngáo ~~ ngáooo” Nó khó chịu giãy giụa bốn chân cái chân ngắn, bị hắc y nam nhân nắm chặt cổ đầy hung bạo, tiểu bạch thái đáng thương chỉ có thể dùng ánh mắt biểu thị ái oán ấm ức.
      “Tiểu bạch thái ngoan, mau cho ta biết đồ nhi nhà ta rốt cuộc ở chỗ nào?” Đôi tay khéo léo đoạt lấy quả cầu bùn, rồi dịu dàng đặt nó xuống đất, trong đôi mắt ngọc bích sâu thẳm chất đầy lo lắng khiến hồ ly liên tục lui về phía sau.

      “Ngao~~~ngao~~~ngao~~~” nó kêu gào vài tiếng, đôi mắt long lanh như hạt trân châu nhìn về phía rừng sâu tối om, cắn cái lên vạt áo bạch y mỹ nam hướng lên phía núi cao.

      “Bảo bối này, sao lại lên chỗ núi hoang có gì tốt đẹp này!!!” Mưa to như vậy, đường núi lầy lội trơn tuột, nghĩ đến mỗ Nha mình mò mẫm nếu cẩn thận rơi xuống vực sâu, trong lòng Lang Minh Thần đau đớn dữ dội.
      “Huhu~~~”

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 79: Chuyến đào hôn kinh hồn (hạ)

      “Ngao ngao~~” Kêu gào ra hiệu bảo hai nam nhân phía sau theo mình, Tiểu bạch thái vội vàng chạy lên núi.
      Ngầm hiểu ý nó, hồ ly áo trắng cùng sói áo đen lập tức theo, Vương Nha Nha, nàng nhất định được xảy ra chuyện gì…
      “Hắc hắc hắc~~~” Năm tên nam nhân cao to vây tròn quanh thân thể bé: “Tiểu mỹ nhân, nàng trốn thoát được khỏi ty huynh đệ chúng ta đâu, ngoan ngoãn để huynh đệ chúng ta dịu dàng với nàng nếu đừng trách bọn ta thô lỗ.”

      Nhìn vách núi còn đường lui, trước mặt lại là năm con sói hạ lưu, ngờ cuối cùng vẫn thoát khỏi xui xẻo. Quên , đời người ai phải chết, nếu trước sau gì có đường sống, Vương Nha Nha cũng đành thuận theo số mệnh.
      “Các vị ca ca, nếu các ngươi còn ép ta, ta nhảy từ này xuống tự vẫn.” Ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía năm khuôn mặt ô uế, khóe môi nở nụ cười lãnh khốc, kiên định : “Vương Nha Nha ta gì cũng có tôn nghiêm của đại nữ hiệp, quyết cho các ngươi thực được mục đích.”
      “Được, chúng ta cũng muốn xem ngươi nhanh hơn hay chúng ta nhanh hơn.” xong tên nam nhân cầm đao đứng đầu liền hung hãn xông lên.
      “Các ngưoi muốn chết!” Từ trong màn đêm đen bay đến thân ảnh áo tím cao lớn vững vàng hạ xuống chắn trước mặt ta, bảo vệ chặt chẽ, trong đôi mắt hàm chứa ý cười an tâm nhìn ta: “Tiểu thư Nha Nha, nàng sao chứ?”

      “A Ngưu ca, sao lại là huynh?” Trong lòng vốn đầy sợ hãi bỗng chốc được thay thế hoàn toàn bằng nỗi an tâm, vui mừng, bàn tay tự chủ được nắm chặt bàn tay to của : “Huhu~~~ có đúng là huynh ?”

      “Ngoan, đừng khóc nữa, là ta đây, ta tới cứu nàng rồi đây.” đầy thương vươn bàn tay to lớn xoa lên khuôn mặt lấm lem bùn đất, nụ cười tỏa sáng như nắng mùa xuân ấm áp, dịu dàng: “Tiểu nha đầu, nhìn nàng xem…sao lại thành ra thế này. Ta biết ngay mà, với cái tính lơ ngơ của nàng nhất định bị lạc núi!”
      “Hichic, A Ngưu ca, ta sợ quá, vừa rồi ta rất sợ.” Đôi mắt đẫm lệ đầy sợ hãi, ta rúc chặt khuôn mặt bé vào lồng ngực rộng lớn của , thoải mái, an toàn.
      “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Các ngươi còn nhìn gì nữa?” Vừa dịu dàng ân cần trấn an người trong lòng vừa dùng ánh mắt tàn khốc cảnh cáo năm tên dâm tặc kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác ma: “Đến người của ta các ngươi cũng dám vọng tưởng, xem ra là muốn sống nữa đúng ?”
      “Hừ, ngươi là ai, chuyện của ngũ hổ Giang Bắc chúng ta ngươi cũng dám quản?” Nhìn nam nhân trước mặt tỏa ra khí thế băng lạnh, năm tên nổi máu háo sắc vẫn tiến về phía trước: “Ông đây khuyên ngươi để lại tiểu mỹ nhân, nếu ~~”
      thế nào?” Nam nhân mũi chim ưng chưa kịp xong bị mỗ ngưu dùng chưởng đánh văng ra xa mấy trượng, bắn mạnh lên gốc cây đại thụ sau đó nằm úp sấp bất tỉnh mặt đất.
      “Lão tam!!” Nhìn huynh đệ bị thương ngã xuống, bốn tên khác nổi giận gầm lên tiếng, hung hãn lao về phía tử y nam nhân tấn công.
      “Tiểu thư Nha Nha, nàng đứng tránh qua bên, đừng lộn xộn, chờ ta xử lý bọn chúng xong đưa nàng , chưa?”
      “Vâng, huynh phải cẩn thận đó.” Trong lúc an nguy ta cũng suy xét đến chuyện vì sao mỗ Ngưu lại biết võ công, liền nhanh chóng trốn sau phía cây đại thụ, nhìn màu áo tím tung hoành giữa bọn ác ma.
      “Lão đại, làm sao bây giờ, thằng nhóc này khó đối phó!” Nhìn lại thêm huynh đệ nữa bị đánh ngã, tên mặt mày đầy râu bên tai: “Nếu chúng ta…”
      “Được, xem ra chúng ta cũng chỉ có thể dùng chiêu này!!” Tuy rằng khó khăn lắm mới đoạt được xuân dược cao cấp của hái hoa đạo tặc nhưng vì cái mạng của mình cũng đành phải lấy ra sử dụng.
      “A Ngưu ca!!” Nhìn tên mặt sẹo hiểm ném về phía A Ngưu ca cái túi , ta thất thanh kêu to: “Cẩn thận phía sau!”

      “Tiểu nhân vô sỉ!!” Vừa xoay người liền đánh bay vỡ vật thể bay tới kia, phấn bột bên trong tuy rằng phần lớn rơi xuống theo mưa nhưng vẫn có phần dính lên tay , cảm nhận được nội lực của mình dần dần bị khắc chế, đôi mắt lóe lên tia sáng tím lãnh khốc tàn ác nhìn tên bỉ ổi cười gian kia: “Ngươi cho rằng làm vậy có thể chế ngự được ta sao?”

      “Hahaha~~~ quá muộn, ai có thể chống đỡ lại được dược lực của nhuyễn hương phệ cốt tán, trong vòng canh giờ nếu có nữ nhân cùng ngươi hoan ái, ngươi cứ chờ kiệt sức mà chết !!” Ba tên chưa bị trúng chưởng liền tiến lại gần: “Thế nào, ta sai chứ, chúng ta lạ muốn xem ngươi có thể phản kháng lại hay đây, muốn làm hùng cứu mỹ nhân hả? xem lại bản thân ngươi . Hừ, bây giờ bọn ta cưỡng bức tiểu mỹ nhân kia ngay trước mặt ngươi!!” Lướt qua tử y nam nhân, ba tên liền lao về phía con cừu sắp dâng đến tận miệng kia: “Ha ha ha~~~ đến đây , tiểu mỹ nhân, để tình lang của ngươi tận mắt nhìn chúng ta vui vẻ.”
      “Hừ, cho dù phải chết ta cũng cho phép các ngươi đụng đến nữ nhân của ta.” Cố hết sức vận lực, đầu ngón tay thon dài nhanh chóng điểm huyệt ba tên hạ lưu, sau đó thở hồng hộc chống tay xuống mặt đất lầy lội, đôi mắt nhìn về phía nữ tử đầy thương trân quý, đôi môi gợi cảm khẽ mỉm cười cố gắng áp chế nỗi thống khổ ngừng kéo đến: “Tiểu thư Nha Nha, sao rồi, chúng ta mau thôi.”

      “Huhu~~~ A Ngưu ca, làm sao bây giờ, huynh chết đúng !!! Làm sao bây giò?” Ta ôm , vùi sâu đầu vào trong lồng ngực khóc lóc tự trách móc: “Xin lỗi huynh, A Ngưu ca, xin lỗi…đều do ta, đều do ta tốt…” Nhìn khuôn mặt trắng bệch nhắn chôn sâu trong lồng ngực mình, dường như có gì đó vỡ nát bên trong , trước ngực phập phồng nóng bỏng, ngay đến hô hấp cũng khó khăn.

      “Ngoan, đừng khóc, tiểu nha đầu của ta, đừng khóc nữa được ?” Chân tay vô lực nhưng vẫn cố sức muốn chống đỡ, trong đôi mắt bắt đầu mê man ảo mộng, người trân quý gì sánh bằng ở trong lòng mình, vỗ về thân thể run rẩy, giọng an ủi: “Nha Nha đừng khóc, phải sợ, ta sao đâu!!” ôm chặt nữ nhân của mình trong lòng, chỉ cần nàng sao dù ta phải chết cũng hối tiếc…

      “A Ngưu ca, nào, để ta đỡ huynh về, cha dược vương nhất định cứu được huynh.” Ta cật lực đỡ đứng dậy, để thân thể cường tráng dựa vào người mình nhưng được vài bước vô lực rã rời thể bước tiếp.
      “Đừng cố sức nữa, tiêu thư Nha Nha, vô dụng thôi, nàng để mặc ta .” bình tĩnh nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú có chút hoảng hốt mà ngược lại là nụ cười thản nhiên, ôm chặt ta vào lòng, làn môi nóng rực nhàng dán lên đôi môi đào: “Ta sắp xong rồi, nàng , đừng để ý đến ta nữa…”
      “A Ngưu ca, huynh cố gắng chút nữa, mau đứng lên , ta cầu xin huynh, mau đứng lên .” Nước mắt thương tâm ngừng tuôn rơi, đều tại ta, nếu vì ta mà chết, cả đời này ta cũng có phút giây nào có thể thanh thản.

      “Đừng khóc, tiểu nha đầu của ta là đáng nhất, đừng khóc được …” Trong đôi mắt tím phản chiếu thân ảnh bé run rẩy, ánh mắt bắt đầu mơ hồ mờ mịt, tự mộng tự huyễn.
      “Huhu~~~ A Ngưu ca, huynh làm sao vậy?” Ta cố sức đỡ thân thể cao lớn nhưng vô lực đứng lên, nhưng bản thân cũng yếu ớt vô dụng ngã xuống mặt đất lầy lội, chỉ có thể bi thống khóc lớn: “A Ngưu ca, huynh đừng chết mà.”

      “Tiểu thư Nha Nha, ta muốn làm vấy bẩn nàng, nàng đừng để tâm đến ta nữa, mau .” Nhìn người thương trong lòng mình, trái tim run lên từng nhịp cam chịu đau đớn, thể nhẫn tâm làm tổn thương thuần khiết của nàng.

      “A Ngưu ca, xin lỗi huynh~~” Ta ngửa đầu hứng những giọt nước mưa táp vào mặt giảm bớt nỗi đau đớn trong lòng. , ta thể để huynh ấy chết. Dứt khoát mở to đôi mắt, đỡ thân thể run rẩy của lảo đảo đứng dậy, ta từng bước từng bước lần mò về phía trước: “A Ngưu ca, ta cứu huynh.”
      “Tiểu thư Nha Nha, nàng muốn làm như vậy sao?” Nghe được lời ta , thân hình mỗ ngưu hơi hoảng loạn, đôi mắt nhất thời thất thần, đôi tay vươn lên ngớt run rẩy nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt dưới làn mưa của nàng: “Nàng …muốn cứu ta?”

      “Đừng nữa, giữ chút sức lực hít thở .” Ta gồng mình đỡ lấy , loạng choạng về phía trước. nước mưa ngừng táp lên mặt, cho dù đau đớn thế nào ta cũng quyết kìm nén cho nước mắt chảy xuống, trong lòng ngừng lặp lặp lại: “A Ngưu ca, bất luận thế nào ta cũng thể để huynh chết….

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 80: Đêm mưa cuồng tình (thượng)

      , ngươi giấu bảo bối của ta ở đâu?” Lang Minh Thần chạy thẳng lên núi nhưng chỉ thấy ba tên xấu xí bị điểm huyệt đứng trơ ra đấy, giải huyệt đạo cho tên mặt sẹo, trong mắt nổi lên lam quang tàn độc lãnh khốc: “ muốn chết mau cho ta!”

      “Vương gia, xin ngài tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân nào dám giấu nữ nhân của ngài đâu!!” sợ chết quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tục xuống mặt đất lầy lội: “ liên quan đến tiểu nhân, đều do Lâm Nhã Hiên bắt chúng ta làm vậy.”

      “Lâm Nhã Hiên?” Đầu tiên ngạc nhiên nhìn tên mặt sẹo, trong đôi mắt tà mị tràn đầy khiếp sợ, nháy mắt cuồng nộ bao trùm toàn thân, Lang Minh Thần đá cước trúng ngực rồi lại vươn chưởng chộp lại: “Vì sao lạ bắt ngươi làm vậy?”
      “Vương gia, đó là !” Tên mặt sẹo là quỳ sụp xuống ôm chân nam nhân khát máu cười nhạt: “Là chỉ cần huynh đệ chúng tiểu nhân bắt Vương Nha Nha , tiền dâm hậu sát, phục vụ huynh đệ chúng tiểu nhân trận sảng khoái.”

      “Thế nên các ngươi định có ý đồ với đồ nhi của ta sao?” góc áo trắng khẽ đến cạnh tên nam nhân ngừng dập đầu trước mặt, ánh mặt lạnh lùng tàn ác khiến phải run bần bật, lớn tiếng quát: “, bây giờ nàng ấy ở đâu?”

      “Nguyệt công tử, cầu xin ngài đại phát từ bi, đừng làm khó năm huynh đệ chúng tiểu nhân~~~ chúng tiểu nhân chưa có làm gì, tiểu mỹ nhân kia bị nam nhân áo tím cứu rồi!”
      “Bắc Ngao Liệt?” Đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, khuôn mặt đẹp như ngọc thoáng lên vẻ ghen ghét: “ tại bọn họ ở đâu?”

      “Nguyệt công tử, tiểu nhân biết~~~ Vừa nãy, vừa nãy lúc bị trúng nhuyễn hương phệ cốt tán được tiểu mỹ nhân đỡ rồi!”
      “Nhuyễn hương phệ cốt tán? Ngươi trúng nhuyễn hương phệ cốt tán?” Lửa giận trong đôi mắt lam lại bốc lên hừng hực, Bắc Ngao Liệt, nếu như ngươi dám động đến sợi tóc của Nha Nha, ta nhất định san bằng Bắc quốc nhà ngươi.
      “Các ngươi xem ta nên xử lý các ngươi thế nào đây?” Giọng u lạnh lẽo như đến từ địa ngục khiến ai nấy đều dựng tóc gáy, đôi mắt xanh bích lên đầy sát ý: “Nếu dám động đến người của ta, các ngươi cũng đừng mong bình yên vô tồn tại cõi đời này!”
      “Các ngươi đừng lại đây!!” Tên mặt sẹo thấy hai tên huynh đệ kia chết nay lại chứng kiến cảnh tượng hai tên còn lại mỗi người trúng chưởng vỡ đầu vô cùng đáng sợ, khiến tự chủ được điên cuồng gào thét: “ chuyện này liên quan đến ta, các ngươi muốn tính sổ hãy tìm đến Lâm Nhã Hiên !”

      ? như vậy ta cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội!!” Giọng lạnh như băng mang theo hàn khí lạnh thấu xương.
      “Bây giờ ngươi trở về bắt tên Lâm Nhã Hiên kia mang , nếu thích bị kẻ khác đè như vậy, mỗi ngày ngươi tìm hơn mười nam nhân hung hãn thô bạo cưỡng bức , ngược , nhớ kĩ được để chết, ta muốn cả đời vĩnh viễn thể ngóc đầu dậy, chỉ có thể khuất nhục sống trong cảnh bị người ta cưỡng bức. Nếu để ta biết được ngươi dám trái lời bản vương, vậy ngươi cũng đừng mong được sống cõi đời này!!”

      “Tiểu nhân biết rồi, tiểu nhân biết rồi, tiểu nhân lậo tức làm ngay, lập tức làm nay đây!!” Sau đó vội vàng đứng lên, chạy trối chết xuống núi.

      “Đồ nhi Nha Nha thân ái, vi sư hi vọng nàng được quá tốt bụng…” Nhìn màn mưa đêm mịt mùng, bạch y nam tử chỉ lẳng lặng đứng im trong mưa, biết ai nghiền nát tim ai, là ai nợ tình ai, là ai chặt đứt hi vọng của ai…
      “A Ngưu ca, huynh hãy cố chịu đựng thêm chút nữa!!” Mưa to như chút nước dần rửa sạch bùn đất mặt ta, cảm nhận được thân thể cường tráng mỗi lúc suy yếu, càng lúc càng trở nên lạnh dần, ta chỉ có thể cố gắng ôm chặt hơn nữa: “A Ngưu ca, huynh nhất định được xảy ra việc gì!”
      “Tiểu nha đầu, đừng lo lắng, còn chưa tới canh giờ, ta vẫn có thể chống đỡ được.” Trong đôi mắt mơ màng ấm áp dịu dàng như mặt hồ êm ả, vẫn luôn nhìn chằm chằm dứt khỏi khuôn mặt nhắn kia: “Mưa to quá, nếu tiếp tục nữa nàng bị cảm lạnh, ta biết phía trước có sơn động, chúng ta vào đó tránh mưa thôi.” (Sao biết có cái sơn động vậy? [​IMG] )
      “Được!!” Càng ôm chặt thân thể hơn, nhìn khuôn mặt tuấn tú vô lực trắng bệch, trong lòng ta lại trào lên trận đau đớn, nhìn sơn động phía trước, ta càng cố gắng bước nhanh hơn nữa.
      “A Ngưu ca, huynh sao rồi, có thấy đỡ hơn chút nào ?” Ta nhàng đỡ nằm xuống mặt đất khô ráo, bàn tay run rẩy chậm rãi xoa lên khuôn mặt nam nhân này: “Xin lỗi, tất cả đều tại ta, đều là lỗi của ta, A Ngưu ca, huynh đừng chết!”

      “Ừ~~~Ta sao.” yếu ớt cố gượng dậy nhưng cơn đau đớn trước ngực khiến lại ngã xuống, hai tay nắm chặt đỡ lấy ngực mình nhưng trong mắt tràn đầy hạnh phúc ấm áp: “ tại khá hơn rồi.”

      “A Ngưu ca…” Ta dùng ống tay áo nhàng lau nước mưa khuôn mặt , đôi môi hơi tái nhợt lên nụ cười ảm đạm: “Huynh gạt ta…huynh gạt ta…đúng ?”

      khẽ ôm nàng ngả đầu vào lồng ngực ướt đẫm của mình, khẽ nhắm mắt lại rồi bất chợt lại mở ra, vỗ sau lưng ta: “Ta chưa từng gạt nàng.”
      “Huynh gạt ta!!!” Nhìn đôi môi tái nhợt kia, nước mắt cuối cùng cũng kìm lại được bắt đầu tuôn rơi: “Huynh gạt ta…A Ngưu ca, ta chỉ biết…huynh gạt ta…”

      đau lòng nhìn đôi mắt viền đỏ ngấn lệ kia, càng ôm chặt vào lòng hơn thân tể nhắn của nàng, dịu dàng dỗ dành: “Ừ, tiểu nha đầu, đừng khóc nữa.” Đôi môi tái nhợt khẽ mân mê, đôi lông mi dày xinh đẹp thống khổ khép lại như muốn kìm nén che giấu tất cả, nắm chặt tay ta lúc rồi lại buông ra, sau đó từ từ nằm xuống, cả người run rẩy, khẽ cười buồn bã: “Ta… sao.”

      “A Ngưu ca, huynh làm sao vậy, mau tỉnh lại !!” Ta dùng tay vỗ lên khuôn mặt tuấn tú, cảm nhận được lạnh giá, ta chết lặng nhìn bờ môi tái nhợt nhưng vẫn vô cùng gợi cảm kia, trong lòng bất an, tình cảnh này, có phải nên hô hấp nhân tạo, cấp cứu cho mỗ ngưu bị hôn mê bất tỉnh hay ?

      “Ưm…tiểu nha đầu, đừng đánh nữa, ta vẫn chưa chết đâu.” Đôi mắt hẹp dài khé hé mở, trong đôi mắt là mảnh tăm tối, u ám, si ngốc nhìn nữ tử trước mặt, thất thần cất tiếng : “Ừm, tiểu thư Nha Nha…nàng mau , ta…ta sắp kiềm chế được nữa rồi…”

      , ta !” Chôn chặt khuôn mặt vào lồng ngực , ta nghẹn ngào nức nở: “A Ngưu ca, ta , ta muốn ở lại cứu huynh.”

      , nàng mau cho ta. Ta cam tâm tình nguyện chết vì nàng, ta muốn nàng vì cứu ta mà đau lòng như vậy.” thống khổ ôm đầu, đôi lông mi cong dày rung động kịch liệt, bàn tay vì cố kìm nén mà run rẩy, lúc này dược lực của nhuyễn hương phệ cốt tán dần dần ăn mòn tâm trí , ăn mòn lục phủ ngũ tạng… “Ta chịu nổi nữa…nàng mau !” Để áp chế dược lực, nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, ít máu đỏ tươi trào ra từ kẽ tay.

      “A Ngưu ca, ta .” Ta nức nở thào : “Ta phải vì thương xót mà cứu huynh, A Ngưu ca, huynh đối với ta vô cùng tốt, ta muốn huynh chết.”

      “Tiểu thư Nha Nha, nàng hối hận?” từ từ mở mắt, trong đôi mắt là khoảng sâu thẳm trong trẻo như ngọc, cố gắng vươn tay nhàng nắm tay ta, trong mắt tràn ngập chờ đợi, có chút hoài nghi, lại có chút nỡ: “Vì hạ nhân như ta, đáng.” xong khuôn mặt tuấn tú lên bi thương trống rỗng, biểu câm lặng ấy khiến người đối diện xót xa đau lòng.

      “Ta hối hận!!!” Nghe giọng trong trẻo như ngọc, nhìn biểu tan nát bi thương, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người đối diện cảm nhận nỗi đau đớn thấu tim, ta mạnh mẽ nắm chặt tay khẳng định: “Chỉ cần có thể cứu được huynh, ta tuyệt đối hối hận.”

      “A~~~” thống khổ mở mắt nhìn thiên hạ trước mặt từ từ cởi thắt lưng, rồi đến chiếc áo ngoài, nỗ lực muốn ngăn cản lại, nhưng vừa ngẩng đầu thấy cảnh đẹp mê hoặc dần hữu trước mắt…bản thân cũng cách nào tìm ra lối thoát…

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 81: Đêm mưa cuồng tình (hạ)

      “Tiểu thư Nha Nha… là nàng sao? Nàng muốn cứu ta ư?” Đôi mắt phiếm màu tím si ngốc, kinh ngạc nhìn thân thể tuyết trắng như ngọc, trong đôi mắt hẹp dài lấp lánh thủy quang mê ly, quá lâu rồi…nghĩ đến để có được ngày này phải chờ đợi quá lâu rồi…

      “Ừm…đúng, ta….ta để huynh phải chết đâu!!!” Cởi nốt phần y phục còn lại, sau đó vươn lại gần cởi đồ cho , nước mắt kìm được tuôn rơi: “A Ngưu ca, ta muốn huynh chết!” rồi nàng nhàng ôm lấy , xấu hổ hỏi: “Huynh…còn sức ?” (*phụt* chết cười mất)

      “A…tiểu thư Nha Nha~~~” Được thân thể xích lõa ôm ấp, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của mỗ ngưu đỏ ửng lên, trong đôi mắt sóng sánh nhu tình, chậm chạp nâng tay lên, chạm lên khuôn mặt đáng của nàng, khóe miệng gợi cảm cong lên nụ cười: “Còn sức hay rồi nàng biết! Ngoan, đừng khóc nữa!” vừa dịu dàng dỗ dành nàng, vừa thỏa mãn thở tiếng, đôi mắt bỗng trở nên sâu thẳm: “Chỉ cần là nàng, chỉ cần có nàng bên cạnh…ta rất hạnh phúc rồi.”

      “A Ngưu ca…đến giờ huynh còn vậy, sao vậy? Có còn lạnh nữa ?” Ta ngoan ngoãn để ôm ấp, bàn tay nhàng đặt lên ngực cảm giác vô cùng lạnh, ta càng cố ôm chặt hơn nữa, thầm nghĩ muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình giúp cảm thấy ấm áp hơn cả về thể xác lẫn tinh thần.

      “Tiểu thư Nha Nha, có nàng ở đây, ta thấy lạnh nữa.” Hai đôi mắt sóng sánh ánh nước mông lung nhìn từng động tác của ta, tử y nam cười vô cùng cưng chiều, trong lòng đầy thương, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt phảng phất ánh màu tím nhạt: “Tiểu nha đầu, đây là lần đầu tiên của ta, nàng phải dịu dàng với người ta đó!!!” (Oa, rau sạch trong truyền thuyết a *rớt nước miếng*)

      “A Ngưu ca~~~ mắt của huynhh đẹp, còn có chút ánh tím nhàn nhạt.” Nhìn nụ cười ôn nhu kia, lại nhớ tới chăm sóc thầm lặng của , còn cả đêm nay liều mạng cứu mình, ta như bị mê hoặc, bị nụ cười kia trói chặt, si ngốc ngả vào người , rụt rè vươn đầu lưỡi chạm vào bờ môi gợi cảm kia.

      “Ưm~~~ tiểu nha đầu~~~ nàng đùa với lửa đó.” Cho dù chỉ là mê hoặc ngây ngô nhưng vẫn khiến kẻ lạnh lùng như cách nào cự tuyệt, tựa như được nàng khích lệ, đôi tay thon dài nhàng vuốt ve thân thể trắng nõn, thỏa mãn với hành động vụng về của nàng, mỗ ngưu dùng lưỡi bá đạo tách đôi môi mím chặt kia, vài lần thăm dò liếm mút sâu tiến nhập vào trong khoang miệng thơm ngát của nàng.

      “Ưm~~~” Ta kìm được khẽ run rẩy toàn thân, nhìn mỗ ngưu trước mặt đột nhiên trở nên nóng cháy gợi cảm, ta căng thẳng muốn mím chặt môi lại nhưng bị đôi tay to lớn kia tác quái người khiến sợ hãi đến mức vô lực phản kháng.

      “Đừng sợ~~~ nếu ta dừng lại đó.” Hơi thở hổn hển, đôi mắt si ngốc dừng lại trước đôi mắt to mông lung phiếm nước: “Tiểu nha đầu, nàng đừng sợ…” rồi dịu dàng mơn trớn thân thể, tiếp tục lấn chiếm đôi môi đào kia.

      “A~~~” Lưỡi bị cuốn chặt lấy, cách nào trốn chạy, chỉ có thể tiếp nhận…A Ngưu ca, đây là muội nợ huynh, A Ngưu ca, ta để huynh phải chết…

      “Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu của ta, heo con của ta!” cực lực lấy lòng thiên hạ nằm dưới thân mình, lúc dịu dàng ngọt ngào liếm hôn đôi môi nàng, lúc lại cuồng dã đùa giỡn cái lưỡi phấn hồng kia. Nghe được từng trận thở gấp, đôi môi quyến rũ liếm lên cái tai béo mập, nhìn thân thể vì mình mà run rẩy, ngón tay càng tà ác chậm rãi di chuyển xuống dưới, khiêu khích bộ ngực sữa mẫn cảm của nàng.

      “A~~~” cảm giác sung sướng dội lên từ đáy lòng, từng trận sóng nhiệt dồn dập tập trung phía bụng dưới, từng đợt sóng tình trào dâng khiến ta tê dại, hô hấp khó khăn, đôi môi chạm lên người nam nhân: “A Ngưu ca, đừng mà!”

      “Tiểu thư Nha Nha, xin lỗi, có phải khiến nàng đau ?” Nhìn đôi mắt mở to chứa đầy sợ hãi của ta, mỗ ngưu cố gắng áp chế dục vọng: “Vậy ta dừng lại nhé?”

      Nhìn đôi mắt cố kìm nén dục vọng, dung nhan tuấn thống khổ, trong lòng ta lại nổi lên từng trận đau đớn, nhàng nhắm mắt lại, thân thể lạnh run dính sát vào : “A Ngưu ca, huynh cứ tiếp tục .”

      “Tiểu nha đầu, đừng sợ~~” đau lòng vuốt ve thân thể mỹ lệ tì vết: “Ngoan... phải sợ…” Đôi môi lại dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhắn, đôi lông mày đáng , liếm giọt nước mắt đọng mi mắt, sau đó lần nữa ấn lên đôi môi đào, ngón tay dài linh hoạt vuốt ve eo , tiện đà trượt lên cánh hoa.

      “Ưm…” Cảm nhận được vuốt ve mang theo đầy thương, cảm giác tê dại biết từ đâu lại lần nữa tập kích toàn thân, tiếng rên rỉ khe khẽ kìm được bật ra khỏi môi, nhàng nâng eo đón nhận ngón tay tà ác: “A Ngưu ca~~~ mau~~”

      “Rất thích đúng ? Tiểu nha đầu, ta nàng nhất!!” Nhìn khuôn mặt nhắn phiếm tình, nghe từng tiếng thở dốc dồn dập, ôm chặt thân thể kìm được mà run rẩy, đôi mắt hẹp dài hoàn toàn bị dục vọng chi phối nồng đậm sắc tím, ngón tay phía dưới cũng càng lúc càng bạo dạn ra vào nơi u cốc.

      “A Ngưu ca, đừng làm vậy nữa.” Ta bất an giãy giụa thân thể, cảm giác thân thể như sắp bị thiêu đốt khiến ta sợ hãi kêu to: “Huhu~~~ ta muốn~~~”

      “Tiểu nha đầu, đừng sợ, hãy cảm nhận ta, đừng sợ, tiểu nha đầu!!” tiếng gọi triệu hồi đến từ nơi xa xôi, mang theo vô hạn mê hoặc thổi vào trong tai ta, khí nóng trêu chọc khiến thân thể ta run rẩy.

      “Ư~~~ A Ngưu ca, cho ta~~~”
      “Đến đây ~~~ nha đầu đáng của ta~~” Ôm chặt khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp vào ngực, thân thể dán chặt vào thiên hạ phía dưới để hô hấp dồn dập của hai người dính chặt vào nhau, dục vọng trong cơ thể càng dâng trào, khó nhịn: “Nàng có biết mình xinh đẹp như thế nào ?” Ngắm nhìn thân thể đầy đặn gợi cảm đặt dưới thân mình, nơi nào đó còn lấp lánh bọt nước, khuôn mặt tròn trịa của nàng ửng hồng vô cùng đáng .

      “Ưm…A Ngưu ca…đừng vậy nữa…sắp hết canh giờ rồi!!!” Trời ạ, muốn làm nhanh chút , còn tiếp tục đùa giỡn như vậy nữa, độc của còn muốn giải nữa hay đây, ta nhịn được thở gấp thúc giục : “Muốn làm nhanh chút !” (Sốc nặng với mợ này O><O)

      “Hắc hắc, nha đầu nóng vội sao, nàng chờ được nữa ư? Được, bây giờ ta chiều theo ý nàng!!” Giọng kiều mỵ khiến hồn phách mỗ ngưu càng say mê nhộn nhạo, kéo chặt thân thể mềm mại xinh đẹp dán chặt vào lồng ngực nóng hổi của , nhìn thiên hạ phía dưới mị nhãn như tơ, đôi môi hơi hé mở, cảm giác hồn siêu phách lạc này khiến muốn làm nhiều, nhiều lần…

      “Ư…” Cái tên sắc ngưu bỗng chốc trở nên thô bạo khiến ta chợt ngẩn ra, tay vươn lên muốn đẩy ra lại bị giữ chặt cái gáy cách nào nhúc nhích, chiếc lưỡi đinh hương bị ép triền miên chặt chẽ trong khoang miệng của
      “Tiểu nha đầu…ta muốn nàng…nàng có biết ta đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi …” Giọng trầm khàn say mê gợi cảm mơn trớn mặt nàng, đôi tay tà ác liên tục xoa bóp bộ ngực sữa đẫy đà, đôi mắt tối thẫm sâu vô cùng: “ đẹp!” Tiếp xúc với hai đỉnh hồng tròn tròn, để ý đến phản kháng của ta, cúi đầu liếm mút, tiện đà khẽ cắn cắn hương vị ngọt ngào mất hồn của nàng.

      “A….ưm…” Ta chỉ cảm thấy trong đầu như nổ ầm trận, sau đó dần dần chìm vào mê muội, từng đợt vui sướng khiến ta run rẩy, trôi nổi bồng bềnh.

      “Nào, tiểu nha đầu thân ái, theo ta ~~” đôi tay linh hoạt dọc theo thắt lưng chậm rãi đè xuống, tiếp xúc đến gần nhưng vẫn chưa vào, cẩn thận áp sát dục vọng từng chút từng chút : “Ngoan, đau đâu~~~” vừa vừa tiếp tục nhàng cắn mút khắp nơi, cảm nhận được thiên hạ dưới thân thả lỏng liền yên tâm tăng thêm lực đạo: “Nếu nàng đau phải với ta…”

      “A Ngưu ca….” Giọng ấm áp, vuốt ve dịu dàng khiến ta chìm đắm trong nhu tình của , cách nào thoát ra…khóe mắt hơi tiết ra giọt lệ chậm rãi rơi xuống, xin lỗi, hồ ly sư phụ, xin lỗi, Nha Nha xin lỗi người, thế nhưng, ta thể để A Ngưu ca phải chết.
      “Ầm ầm~~ đùng ~~ đoàng~~~” ngoài động vẫn mưa to xối xả, sấm chớp long trời lở đất, tất cả chìm ngập trong màn mưa, trong thế giới riêng biệt, hai người dần dần chìm đắm trong bóng đêm…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :