1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @fantasy nàng ơi mấy post truyện cách dòng để mem đọc cho ràng nhé. Nàng sửa xong ib ta mở topic cho nàng post tiếp :)

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 73: Xuân dược phong ba

      “Nữ nhi à, xem ra chuyện đêm nay tiến hành vô cùng thuận lợi.” đôi mắt phong tình vui mừng nhìn hai nữ nhi như hoa như ngọc nhà mình, nhớ đến năm đó bà ta cũng từng dùng chiêu này mới bước được vào cửa lớn Lâm gia.
      “Mẫu thân, cũng nhờ tài trí của người.” Vừa nghĩ tới việc có thể cùng nam nhân mình ái mộ hòa hợp ân ái, nét mặt Lâm Mẫn Kiều sung sướng ửng đỏ.

      “Nếu như sớm xuống tay chỉ sợ bọn chúng quay về Huyền Nguyệt sơn trang, chúng ta có hối cũng kịp.” May mà chính mình lừa được vào tròng vị tướng công văn nhân chưa từng nạp thê thiếp, nếu tất cả đều thành công cốc.

      “Hứ, nha đầu xấu xí biết xấu hổ kia, muốn tranh giành vương gia với ta sao? Cũng tự nhìn lại xem ả đáng giá bao nhiêu.” Khuôn mặt thanh lệ bỗng chốc trở nên hung ác thâm hiểm, chỉ cần cùng vương gia gạo nấu thành cơm, với thân phận của Lâm gia, đến lúc đó có muốn trở tay cũng kịp, vị trí Vương phi cuối cùng cũng thuộc về Lâm Lệ Kiều ta mà thôi.

      “Hơn nữa con nhóc Vương Nha Nha kia cũng uống xuân dược, Tăng A Ngưu tuy thà nhưng vẫn là thanh niên cường tráng sung mãn, đến lúc đó củi khô bắt lửa nhất định cũng nhịn được quấn lấy nó, đến lúc đó nó bị thất thân ô nhục đâu còn mặt mũi nào dám ở bên cạnh Nguyệt công tử, cuối cùng cũng chỉ còn nước theo cha mẹ nó về dược vương cốc cư mà thôi.” Vừa nghĩ đến tháng ngày được trở thành nữ chủ nhân Huyền Nguyệt sơn trang, trong đôi mắt xinh đẹp lại lóe sáng đắc ý.

      “Được rồi, cũng còn sớm nữa, các con mau trở về phòng mình .” Sau đó lại cười vô cùng đen tối với hai nữ nhu xấu hổ đỏ mặt kia: “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hơn nữa bọn họ đều uống xuân dược, với thân hình xương cốt đó, ta còn sợ hai con chịu được nổi đó.”
      “Mẫu thân, người cứ trêu chúng con.” Với vóc dáng nhan sắc của mình hai nàng vô cùng tự tin, nhất định khiến ý trung nhân của mình vô cùng thỏa mãn.
      “Được rồi, nhớ những gì mẫu thân dạy các con rồi đó, nam nhân mà, có ai thích nữ nhân phóng đãng giường đâu.”

      “Biết rồi ạ, nữ nhi nhất định để mẫu thân thất vọng đâu.”
      Trong lúc ba mẹ con nhà họ hưng phấn mơ tưởng có hai bóng người lén bê hai chiếc túi lớn ném vào phòng của Lâm Mẫn Kiều và Lâm Lệ Kiều.
      “Cổ Ba, Nha Nha sao rồi, có chuyện gì phát sinh chứ?” đứng trong góc tối nhìn Lâm Mẫn Kiều hứng khởi bước vào căn phòng tối đen của ả, lại nghe trong phòng truyền đến tiếng xé áo cùng tiếng nữ nhân phóng đãng, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc…
      “Trang chủ yên tâm, ta bảo lão quái Vi Bức kia báo cho vợ chồng dược vương rồi, cái tên Bắc Ngao Liệt kia cho dù có nhanh tay cỡ nào cũng làm nên chuyện gì.”
      “Lang Phúc làm việc, bản vương vô cùng an tâm.” Nghe thấy tiếng nữ nhân trong phòng ngừng rên rỉ, trong đôi mắt lam tỏa ra hàn khí u đáng sợ, giọng tản mát ngoan độc gì sánh được: “Hừ, loại nữ nhân chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như ả cũng dám ám toán bản vương sao, ta cho các ngươi biết thế nào là sống bằng chết.”
      thôi.” Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nam nhân động dục mãnh liệt cùng tiếng rên rỉ cầu xin của nữ nhân, ba người bọn họ trong chớp mắt biến mất dấu vết…

      “A Ngưu ca, huynh buông ta ra, ta muốn bắt gian hai đôi gian phu dâm phụ kia.” Ta vừa giãy giụa vừa kêu gào, huhu….hồ ly chết tiệt, ta cho phép ngươi gian dâm cùng nữ nhân khác, còn cả tên sắc lang kia nữa, suốt ngày thề thốt chỉ mình ta, thế mà mới thấy mỹ nhân liền bị quyến rũ đến mức hồn phi phách tán. Ta bị tức giận dồn nén, lại thêm nỗi khó chịu về thể xác càng khiến nóng bức vật vã: “A…Nóng quá, A Ngưu ca, ta nóng quá.”

      “Tiểu nha đầu chết tiệt, đừng náo loạn nữa. Ngoan, đừng cởi y phục của ta được ?” bất đắc dĩ nhìn thân thể giãy giụa ngừng, mỗi lần bộ ngực sữa cao ngất kia cọ sát lên lồng ngực sục sôi khiến lý trí như muốn rơi vào trạng thái vỡ tan, sắc tím trong mắt càng lúc càng nồng đậm: “Cố nhịn thêm chút, về phòng ta để muội cởi tiếp được ?”

      “Ưm, được, ta nóng, ta nóng quá.” để tâm đến biểu tình phản đối của mỗ ngưu, bàn tay nóng cháy của ta càn rỡ xâm nhập vào bên trong áo , bàn tay mũm mĩm vuốt ve lồng ngực mát lạnh rắn chắc, mát lạnh khiến ta thoải mái trầm luân say mê.

      “Hứ, tiểu nha đầu, nếu chủ động quyến rũ ta như thế, nhất định được hối hận đâu đó.” Chiếc mũi cao thẳng mê người khẽ dụi vào chiếc mũi , đôi mắt ám sắc tím đầy thâm tình nhìn dung nhan tinh xảo của thiên hạ trong lòng ngừng ăn đậu hũ ngực mình, hô hấp nóng cháy phả lên khuôn mặt trắng nõn: “Mở mắt nhìn kĩ xem ta là ai?”

      “Ừm…A Ngưu ca, hichic, hồ ly sư phụ đâu, ta muốn hồ ly sư phụ.” Nghĩ đến cảnh tên hồ ly xấu xa kia lăn lộn long trời lở đất với nữ nhân khác, ta vừa nóng vừa tức giận, giọng mang theo đầy thương tâm khổ sở: “A Ngưu ca, đưa ta tìm bọn họ.”

      trở lại đâu, tiểu nha đầu.” ngón tay thon dài lau hàng nước mắt khuôn mặt bé đầy vẻ lo lắng, để ý đến những tiếng lẩm bẩm cầu xin của ta, tàn khốc tiếp câu: “Cổ Nguyệt Lan trở lại, Lang Minh Thần cũng trở lại. Tiểu nha đầu, thế giới này chỉ có ta phụ nàng.”

      “A…” Từng trận sóng nhiệt trào lên khắp toàn thân, ta bị xuân dược khống chế chỉ có thể bất lực nằm trong vòng tay rộng lớn, lúc này chỉ muốn tìm kiếm thứ gì đó khiến cho ta tỉnh táo và mát lạnh.

      “Nha đầu, vì sao nàng đáng như vậy.” Nhìn thiên hạ ngừng dùng bàn tay bé cởi bỏ y phục của , dáng vẻ lóng ngóng ngốc nghếch, trong lòng Bắc Ngao Liệt kìm được ấm áp dịu dàng trào dâng, mặt cũng lên đầy nét tươi cười cưng chiều: “Sao lại thích mò mẫm ngực ta như vậy chứ?”, khóe môi nhếch cười thỏa mãn, đôi mắt lấp lánh ánh tím.

      “Ưm, A Ngưu ca xinh đẹp, đôi mắt của huynh đẹp.” Nhìn màu tím lấp lánh như màu nắng tự nhiên, ghé sát nhìn nụ cười tà mị của , ta si ngốc kéo mặt cúi gần, nhàng vươn đầu lưỡi nếm thử đôi môi nhếch cười tà ác, xấu xa kia, cảm nhận được thân thể người ôm mình chở trở nên cứng nhắc, ta cố len sâu vào bên trong cắn mút, hai tay nhanh chóng luồn vào bên trong áo mỏng manh xoa vuốt làn da trơn mịn của .

      “Hắc hắc, tiểu nha đầu, kìm lòng được nữa sao?” Cho dù là những động chạm ngây ngô nhưng vẫn khiến tử y nam nhân vô cùng hưng phấn, nhàng cổ vũ thiên hạ ngốc nghếch trong lòng mình đẩy nhanh động tác tay, Bắc Ngao Liệt vẫn chưa thỏa mãn nghịch ngợm của nàng liền khép chặt đôi môi, đầu tiên là thử cắn liếm môi nàng, rồi dần dần len lỏi chiếm cứ khiến dục vọng dâng trào.
      “Ưm…” Hơi thở hổn hển, dục vọng tràn tới đè ép khiến ta càng ôm chặt , thân thể mỗi lúc thêm khó chịu hơi run rẩy: “Nóng quá, ta nóng quá, giúp ta.”

      “Ngoan, ta để nàng phải thất vọng đâu.” vào phòng rồi nhàng đặt thân thể bé lên giường, si ngốc nhìn đôi mắt ướt át mơ màng của nàng rồi vuốt ve nhàng lên thân thể ngừng chuyển động kia, làn môi lần nữa áp sát vào nang: “Tiểu nha đầu, nàng nhìn kĩ , tại người có được nàng là ta…”

      , ngươi , ngươi phải hồ ly sư phụ, ta muốn…” Đôi mắt ướt át hơi mở, nhìn thấy nam nhân trước mặtkhông phải sư phụ hồ ly nhưng đầu lưỡi muốn trốn tránh cũng vô lực phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận…

      “Đừng sợ, ta rất dịu dàng…” ra sức vỗ về lấy lòng người dưới thân mình, khi cẩn thận liếm hôn ngọt ngào, khi lại triền miên mút lấy cái lưỡi mềm mại thơm tho, có lúc lại khiêu khích xâm nhập, tiện đà xẹt qua nơi mẫn cảm dưới lớp áo: “Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu của ta, ta nàng, ta thực rất nàng.”

      “Ưm…ta nóng…ưm…” Ta vô lực phản kháng hưởng thụ nụ hôn mê hoặc, trêu trọc của mỗ ngưu, khiến thân thể gần như sắp bị thiêu đốt.
      “Ngoan, đợi lát nữa còn nóng…” nhàng cởi lớp y phục phấn hồng mỏng manh, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve khắp làn da mềm mịn, đôi môi hoàn mỹ dịu dàng liếm mút nơi cao ngất trắng tròn, nhìn cảnh sắc mê người trước mắt, Bắc Ngao Liệt cảm thấy cỗ hưng phấn vui sướng dội lên từ đáy lòng, từng trận sóng nhiệt dồn về phía dưới, loại khát vọng khiến người ta hít thở thông này khiến sắc tím trong mắt càng thêm nồng đậm.

      “Buông ta ra, ta muốn.” Ta cố gạt bàn tay cuồng dã làm loạn người mình, tuy rằng thân thể cũng khao khát đụng chạm nóng cháy của nhưng thể, tên hồ ly khốn kiếp kia đối với ta bất trung nhưng ta thể.

      “Ngoan, đừng động.” nhàng vỗ về, rồi lại dịu dàng hôn nàng nhưng thân thể ngừng phả kháng kia sắp bức phát điên, cuối cùng còn giữ được nhẫn nại, mỗ ngưu buông câu cảnh cáo lạnh lùng: “Vương Nha Nha, nếu như ngoan ngoãn nằm im, còn tiếp tục gọi tên Cổ Nguyệt Lan nữa cũng đừng trách ta biết thương hương tiếc ngọc.”

      “Huhu…đồ trứng thối, ngươi là đồ trâu bại hoại.” Vì sao đến A Ngưu ca thà luôn đối với ta gì nghe đấy lại cũng hung bạo như vậy chứ, nhớ đến hai tên sói hồ khốn kiếp háo sắc kia, ta lại hung dữ đánh lên thân thể đè người mình: “Huhu…Hồ ly sư phụ cần ta nữa, tên vương gia sắc lang kia cũng bị nữ nhân khác quyến rũ bỏ , giờ đến ngươi cùng muốn cưỡng ép ta. Vì sao, vì sao số Vương Nha Nha ta lại khổ như vậy chứ…huhu…nếu như ngươi còn tiếp tục cưỡng bức, ta chết cho ngươi xem…”

      “Tiểu nha đầu, đừng khóc nữa được ?” Nhìn hai hàng lệ ngừng tuôn rơi, mỗ ngưu hung hăng nắm chặt tay đến trắng bệch, từng chút từng chút áp chế lửa dục vọng trong lòng xuống.”
      “Huhu…A Ngưu ca, ta vẫn nóng quá…huynh phải làm sao mới hết nóng đây…” Gương mặt ngây thơ vô số tội mông lung trong làn nước mắt, bàn tay bé lại kìm được dán lên lồng ngực mát lạnh của : “A Ngưu ca, giúp ta tìm hồ ly sư phụ trở về đây được ?”
      được…”
      “Huhu…ta nóng…nóng chết mất, huynh cũng buồn quan tâm sao?”
      “Hứ, phải còn có ta sao? Muốn ta liền câu được hay sao tiểu nha đầu.”
      “Huhu…ta muốn ngươi…ta muốn hồ ly sư phụ.”
      “Nha Nha ngoan, sư phụ của nàng ở cùng chỗ với Lâm Mẫn Kiều, có lẽ quay cuồng ân ái đến phát điên rồi…”

      “Ngươi dối, hồ ly sư phụ như vậy…huhu…hồ ly chết tiệt, sắc lang khốn kiếp, cả ngươi nữa tên trâu xấu xa…tên trâu độc ác chịu giúp ta…”

      “Tiểu nha đầu, nàng ngay lập tức câm miệng lại cho ta…”

      “Ta cứ đấy, đồ trâu bại hoại, huhu…ta nóng, ta muốn hồ ly sư phụ…”
      “”Vương Nha Nha, nàng thử lần nữa xem, ta lập tức ăn sạch nàng…”
      “Huhu….ta đúng là đứa trẻ đáng thương nhất đời, ta chỉ biết ta là đứa trẻ đáng thương ai muốn.”
      “Vương Nha Nha….đủ rồi…”

      “Huhu…ngươi cho ta tìm bọn , ta chết cho ngươi xem…huhu…ta chết đây…”
      Xem trận khóc nháo đến mức thể kiềm chế được nữa, nam nhân đành bất đắc dĩ điểm huyệt ngủ cho ai đó ngừng gào khóc đến lạc cả giọng kia.
      Phù, Bắc Ngao Liệt cuối cùng cũng thành công chế ngự được mỗ Nha khóc hai làm loạn ba đòi thắt cổ, sau đó thở dài ngao ngán, vốn tưởng rằng nàng là con heo ngây thơ thuần khiết, ngờ lại khóc nháo đáng sợ vô cùng.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 74: Xuân dược phong ba (hạ)


      “Ưm…” Trong cơn mê man ta vẫn bị dược hiệu khống chế khiến ngừng thở dốc, cả người run rẩy khó chịu, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu nho giải tỏa chút nào nóng bức

      “Hừ, Nha đầu biết tốt xấu này, lúc ngủ cũng đáng .” thương vuốt đôi lông mày nhíu chặt lại, ngón tay nhàng trấn an: “Nhưng nha đầu này, vì sao nàng chịu muốn ta vậy, ta có điểm nào kém so với hai nam nhân kia…” Khuôn mặt nhắn xinh đẹp hơi ửng hổng làm nhịn được hôn lên cái trán trắng mềm, sau đó liếm lên những giọt nước mắt đọng hàng mi, làn môi gợi cảm chuyển dần xuống đôi môi hồng xinh, chậm rãi lướt qua xương quai xanh, bộ ngực sữa nở nang, hai bàn tay cũng chạy loạn xoa vuốt từ lưng xuống nụ hoa mềm mại…phần bụng dưới cọ sát vào người nàng, môi hôn dịu dàng khiêu khích, cảm giác được người dưới thân vì những động tác của mà run rẩy phản ứng, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười thỏa mãn.
      “Ưm…” Dừ ngủ nhưng ta vẫn cảm nhận được từng trận dục vọng thiêu đốt cơ thể mình, những động tác đầy thương cứ như vậy rót vào tận đáy lòng, thỏa mãn lần thứ hai tập kích toàn thân khiến ta bất tri bất giác bật ra tiếng rên rỉ nho , nhớ đến hai tên sói hồ có lẽ vẫn còn say sưa ái ân, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi: “Huhu…ta muốn hồ ly sư phụ, huhu, tên sói đáng ghét…”
      “Tiểu nha đầu đừng khóc nữa được ?” vô cùng đau lòng lau những giọt lệ trong suốt, rồi cẩn thận mặc lại lớp quần áo của nàng suýt bị mình lột sạch ra, cho dù cam lòng hay có khó chịu đến mức nào chăng nữa nhưng lúc này chỉ muốn thấy khuôn mặt nhắn đáng này luôn tươi cười vui vẻ, đôi môi lần nữa hôn lên mô nàng: “Bây giờ ta tìm cái tên Cổ Nguyệt Lan kia về cho nàng, cho dù phải khiêng ta cũng khiêng về được chưa?”

      “Ừm, còn cả tên sói háo sắc kia nữa.” Tuy còn mộng mị nhưng ta biết A Ngưu ca thà lừa ta, trong đôi mắt mơ màng lên vẻ mừng rỡ, khóe miệng hé ra nụ cười ngây ngô, cái miệng nhắn vô thức nỉ non ngọt ngào.

      cần nữa, cái tên Cổ Nguyệt Lan kia làm sao hết.” Vị soái ca trung niên bị tên Vi Bức áo đen vô duyên tách ra khỏi người ái thê mềm mại thơm ngát, đầu tóc rối loạn, áo quần chỉnh tề cầm hòm thuốc đến bên giường tức giận mắng mỏ: “Nha đầu này lại gây loạn gì cho ta nữa đây? May mà mẫ thân ngươi ngủ nếu lại lo lắng đến mức khóc ngất lên ngất xuống.”

      “Dược vương, trước tiên ngài nên xem bệnh tình của tiểu thư Nha Nha như thế nào .” Khuôn mặt vô cảm nhìn về phía vị soái ca trung niên vô cùng bất mãn kia, tròng mắt hắc ám, đôi môi đỏ như máu, khuôn mặt trắng bệch khiến những người vốn nhìn quen mắt rồi cũng vẫn thấy ớn lạnh.
      Nhưng dược vương chỉ liếc mắt cái nhìn khuôn mặt hồng hồng mê man kia rồi thản nhiên trả lời: “ phải là trúng xuân dược loại mạnh sao? Có ta ở đây chẳng có dược nào giải được hết.” xong lấy cái bình ra từ trong người, đổ viên thuốc tròn tròn đen đen đưa cho mỗ ngưu vẫn luôn chăm sóc bên cạnh nàng: “Ngươi cho nó ăn . Ta phải về chăm sóc mẫu thân của nó đây.” rồi lại hung hăng lườm đứa nhóc nằm giường kia: “Hừ, nha đầu xấu này, sớm biết ngươi tối ngày gây phiền phức cho cha mẹ như vậy năm đó ta để nương tử sinh ra ngươi nữa.”

      “Nào, uống thuốc .” nhàng giải huyệt đạo nàng, dưới ánh mắt giám thị cẩn mật của lão đầu Vi Bức kia, mỗ ngưu biết nha đầu này siêu cấp ghét uống thuốc đắng vẫn dịu dàng dỗ dành: “Mở cái miệng xinh này ra , ăn xong sao nữa.”

      “Ứ, ta uống đâu, đắng lắm.” Vị đắng tràn ngập trong miệng khiến ta ngay lập tức muốn nhổ cái viên thuốc kia ra, nhưng bị mỗ ngưu dùng bàn tay lạnh lẽ chặn lại. “Bỏ ra…” Ta ú ớ định kêu gào nhưng cảm thấy được ngọn lửa thiêu đốt trong người thần kì bị dập tắt dần dần.

      “Tiểu thư Nha Nha, mau tỉnh lại , Vương gia tới ngay đây.” Vương gia, cuối cùng Lang Phúc cũng phụ giao phó của người nhanh chóng kịp thời mang dược vương đến.

      “Phúc, Phúc quản gia, ông, ông sao lại ở đây?” Mở mắt ra thấy ông lão Vi Bức môi đỏ mặt trắng này thực vô cùng khủng bố. Lại nhìn sang đôi mắt đen lóe sáng tươi cười của mỗ ngưu, nhớ lại tình cảnh vừa nãy, ta hừ tiếng quay mặt thèm để ý đến .
      “Đừng giận dỗi nữa.” vẫn kiên trì nhàng an ủi nàng: “Là ta tốt, ngày mai ta làm đồ ăn ngon cho nàng được ?”

      “Hứ, phải giả làm người tốt.” Ta vẫn quay mặt thèm để ý đến , lạnh lùng ngầm ra lệnh đuổi khách: “Ngươi , ta muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

      ? Nếu tiểu thư Nha Nha thích, ta đây ngày mai lập tức rời khỏi phủ tể tướng, đỡ phải khiến tiểu thư thấy phiền lòng.” Mái tóc đen bóng hơi rối loạn càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch, đôi mi dày khẽ chớp , làn môi hoàn mỹ hơi mím chặt lẳng lặng nhìn thiên hạ tỏ vẻ hờ hững với mình kia, từ sâu trong đáy mắt lên sắc tím đau thương mất mát: “Nàng yên tâm, Tăng A Ngưu ta vĩnh viễn xuất trước mặt nàng nữa.”

      , nhiều như vậy làm gì?” Hứ, ta lại buông thêm câu nữa: “Nhớ kĩ cho xa vào, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”

      Nghe ta vậy, mỗ ngưu hơi sững người lại nhưng sau đó lại bình tĩnh dị thường, nhìn thẳng vào ta: “Nàng để ta …dễ dàng như vậy sao?” Cưỡng chế lại nỗi bi thống trong lòng, cố nén nước mặt sắp tuôn trào nơi khóe mắt, bi thương : “Ta cũng chỉ là kẻ đơn độc, trời đất bao la này luôn có chỗ dung thân cho ta, tiểu thư Nha Nha, A Ngưu đây, nàng hãy bảo trọng.”

      “Ngươi quay lại đây cho ta.” Nhìn khuôn mặt như ngọc che giấu hết vẻ bi thương đau đớn, từ trong lòng ta dội lên nỗi chua xót, khổ sở, có chút nỡ, nhưng mà với tên trâu xấu xa này nhất định thể dễ dàng tha thứ cho : “Ngươi là đầu bếp của riêng ta, ta cho phép ngươi rời , có nghe thấy hả, ta cho phép đó.”

      “Nếu tiểu thư Nha Nha để ta , ta nữa.” Nhìn khuôn mặt nhắn vì phát tác được hết nỗi bực tức nên đỏ bừng lên đáng , khóe môi mỗ ngưu lén cong lên nụ cười xấu xa khi thực được mưu, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười thống khổ thê lương, sau đó nắm bàn tay bé ấm áp: “Tiểu thư yên tâm, sau này ta tuyệt đối nghe lời nàng, nàng bảo ta đông, ta dám về phía tây.”

      “Hứ, tiểu nhân vô sỉ, phải diễn kịch.” Mỗ lang vừa bước vào cửa thấy màn giận dỗi ấm áp như vậy liền lập tức đoạt lại bàn tay bé sau đó mới hung hăng : “Bảo bối, người ta muốn như vậy, nàng còn giữ lại làm cái gì chứ?”

      ‘Lang Minh Thần, ngươi còn đến đây làm cái gì nữa?” Ta lập tức rụt tay nhét vào chăn: “Thế nào? Lệ Kiều biểu tỷ của ta hợp khẩu vị của vương gia sao? Nhanh như vậy quay lại rồi hả?”
      “Bảo bối, tức giận sao?” Khóe miệng cong lên nụ cười quyến rũ, ngả ngớn bắn mị nhãn về phía ta, lại lần nữa cầm tay ta đầy thâm tình, chân thành khai báo: “Nha Nha thân ái, ta bị thất thân với Lâm Lệ Kiều kia…”

      “Phi phi phi….ngươi thất thân hay liên quan gì đến ta?” Sau đó ta lại nhìn xung quanh: “Hồ ly sư phụ đâu? Sao vẫn chưa trở lại.”

      “Tiểu đồ nhi, phải vi sư vẫn ở đây sao?” Đôi mắt khẽ lóe lên sắc lục quang, khóe môi ra nụ cười đầy thương: “Tiểu bí đao, vi sư cũng phản bội nàng đâu.”

      “Hứ, ngươi còn quay về đây làm gì nữa?” Nhớ lại hành vi dâm loạn của mỗ hồ, hai mắt ta hơi phiếm hồng, trong mắt long lanh ánh nước, cố gắng mở to mắt kìm nén cho nước mắt rơi xuống: “Hồ ly xấu xa, ta ghét ngươi.”

      “Đừng khóc, trong lòng sư phụ chỉ có mình nàng thôi, sao có thể để nữ nhân khác thực được mưu kế.” nâng khuôn mặt nhắn mịn màng lên, khóe môi đầy ý cười: “Đừng giận dỗi nữa được ?”

      “Hứ…” Ta híp hai mắt hung dữ lườm hai tên sói hồ tra khảo: “…vì sao các ngươi uống rượu của hai tỷ ấy? Huhu, hồ ly xấu xa, sắc lang chết tiệt, ta ghét các ngươi.” Ta gạt mạnh móng vuốt của tên hồ ly ra, tay còn lại chỉ thẳng ra cửa: “Các ngươi cút cho ta.”
      , bảo bối? Nàng muốn bản vương hay sao? Nàng muốn ta bị nữ nhân khác vấy bẩn ư?” nhìn sắc mặt nàng mà hắng giọng nhận lỗi: “Tiểu tinh, là ta sai rồi được ? Sau này ta liếc mắt nhìn bất kì nữ nhân nào nữa. Ngoan, nàng tức giận khiến cõi lòng ta tan nát mất.”
      “Tiểu Nha Nha, nếu nàng còn giận dỗi làm loạn như vậy đừng trách vi sư…” Trong đôi mắt xanh ngọc bích khẽ phát ra uy hiếp mơ hồ, khóe môi lộ ra nụ cười khiến người ta phải rét run: “Nàng là thê tử của ta, Nha Nha tam tòng tứ đức phải nàng biết chứ? Có muốn để Cổ Ba thúc dạy dỗ lại nàng thế nào mới là nữ chủ nhân mẫu mực hay ? Những giáo huấn đó Nha Nha có học mười ngày mười đêm cũng hết đâu đó…”

      “Á…” Nghe hồ ly đe dọa khiến trong lòng ta lại căng thẳng, từng trận chua xót trào lên nghẹn cứng khiến hô hấp trở nên khó khăn, nước mắt cứ vậy lại tuôn rơi: “Sư phụ, đừng dọa đồ nhi…”
      “Vậy còn mau thu lại nước mắt .” Nhìn khuôn mặt đáng , giọng ngây thơ khiến mỗ hồ dịu dàng vươn tay ôm nàng vào lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve: “Đừng tức giận nữa, uống chén rượu kia sư phụ sao có thể danh chính ngôn thuận xử lý hai nữ nhân tâm địa rắn rết kia? Nào mau ngủ giấc rồi mai dậy xem kịch vui.”

      “Sư phụ, Nha Nha nghĩ người cần ta nữa.” Ta vươn tay ôm eo của , nước mắt kìm được cứ thế tuôn rơi: “Người nhẫn tâm…huhu….hồ ly chết tiệt, cả tên vương gia sắc lang kia nữa, đều đáng đánh hết.”

      “Tiểu bí đao, đừng khóc nữa.” ôm chặt thân thể mềm mại, thương trong lòng càng thêm sâu đậm, đôi mắt ngọc bích cũng chứa đầy thâm tình: “Trong lòng sư phụ chỉ có mình Nha Nha thôi.”
      “Huhu…sau này các ngươi được làm ta tức giận nữa…” Ta lầm bầm khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ nhìn sói hồ trước mặt, rồi quay sang lườm trâu áo tím: “Cả ngươi nữa, trâu bại hoại, được nghe lời ta nữa.”
      “Được, bảo bối, nàng chính là vậy được chưa. Nàng xem, khóc đến mắt sưng húp lên rồi kìa.”
      “Tiểu thư Nha Nha, A Ngưu ta nhất định luôn nghe lời nàng.”
      “Ta muốn các ngươi phải đảm bảo sau này được làm việc ta thích nữa.” Ta vừa lau nước mắt vừa hung dữ cảnh cáo: “Nếu ta khóc thành bí đao héo luôn, khóc khóc khóc mãi ngừng.”
      “Tiểu đồ nhi, nàng uy hiếp vi sư hả?” xiết chặt vòng tay, hai mắt chằm chằm đối diện với kẻ sợ chết là ta, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo lại đành hít sâu hơi, tình nguyện : “Được…”
      “Bảo bối, nàng gì liền là vậy.”
      “Tiểu thư Nha Nha, A Ngưu tuyệt đối cãi lời nàng đâu.”
      “Được…”Ta liền hài lòng thu hồi lại nước mắt, ngọt ngào mỉm cười: “Nhớ kĩ những gì các ngươi hứa đó.”
      Nhìn nụ cười đáng ngọt ngào của mỗ Nha, ba tên thú xinh đẹp cho dù cam lòng cũng chỉ có thể nuốt hết vào bụng.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 75: Sói hồ lãnh khốc

      “Hứt..hứt…hứt…cha, mẹ, tướng công, tỷ tỷ, mọi người phải làm chủ cho Mẫn Kiều Lệ Kiều nhà ta a!” Lâu Phán Phán mới sáng sớm cho gọi đống người vào viện của mình, bản thân bù lu bù loa khóc sướt mướt, tuy rằng là mỹ nhân hết thời nhưng vẫn động lòng người.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khóc lóc om sòm còn ra thể thống gì nữa.” Ông cậu nhìn bộ dạng vờ vịt của bà thiếp thanh lâu này với vẻ chán ghét quát lên tiếng: “Có chuyện gì mau .”
      “Huhu…tướng công…tối hôm qua…tối hôm qua…” Ả ngừng dùng khăn tơ tằm lau nước mắt, rồi lại ra vẻ yếu ớt ngã vào ngực ông cậu văn nhã: “Tướng công, người phải làm chủ cho nữ nhi nhà chúng ta a…nếu hai tiểu thư khuê các bị hủy thanh danh thuần khiết sau này còn ai muốn lấy chúng nữa.”

      “Được rồi, muội muội, có chuyện gì ngươi cứ thẳng , tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sau đó nàng nhàng đỡ lấy nữ nhân khóc lóc: “Mẫn Kiều và Lệ Kiều xảy ra chuyện gì?”
      “Huhu…tỷ tỷ, tối hôm qua Nguyệt công tử và Lang vương gia giữa đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng hai đứa, làm…làm ô nhục thanh danh…”, chưa hết lại bi thống quỳ xuống trước mặt trưởng bối nhà họ Lâm, sống chết nắm chặt tay áo ông “Hức hức, cha, người nhất định phải đòi lại lẽ phải cho hai đứa nó….”

      thể thế được, tính tình của đứa Nguyệt Lan này ta rất , ngoại trừ Nha Nha, bất cứ ai cũng muốn động vào. Về phần Minh Thần, tuy là trước kia có trêu hoa ghẹo liễu, nhưng tuyệt đối xuống tay với cháu của sư phụ. Phán Phán, chuyện như vậy được phép mở miệng lung tung!”
      “Mẹ, người như vậy phải chăng là tin lời con ?” Đôi mắt rưng rưng như hoa lê đọng mưa “Con biết trước đây con làm sai nhiều chuyện, nhưng Mẫn Kiều và Lệ Kiều dù sao cũng là cốt nhục của Lâm gia, kẻ làm mẫu thân như con thể nhắm mắt làm ngơ, sáng nay gọi mọi người đến thấy con dối.”
      “Nếu đúng như lời ngươi , Nguyệt Lan và Minh Thần làm chuyện bằng cầm thú như thế, ta đương nhiên đòi lại lẽ phải cho cháu mình.”
      “Đa tạ cha”. mặt lên nụ cười đắc ý, “Mọi người theo ta xem, có mọi người ở đây, đến lúc đó bọn họ có chối cũng được.”
      Đúng lúc mọi người bước vào trong viện nghe thấy hai tiếng kêu thất thanh, bước chân càng nhanh hơn.

      Cửa phòng lập tức bị mở rộng, lọt vào tầm mắt mọi người chính là Lâm Mẫn Kiều cùng Lâm Lệ Kiều ôm y phục hét chói tai ngừng. Mà hai người đàn ông giường cũng phải công tử Cổ Nguyệt Lan, cũng phải lãng tử tình trường Lang Minh Thần mà là thằng ngốc Phùng Tiểu Cẩu nhà quan thất phẩm tép riu trong kinh thành và Hoàng Đại Hổ - ác bá vui nhà Hoàng viên ngoại phía đông thành….

      Lâu Phán Phán nhìn nữ nhi thương tích đầy mình giường, lại nhìn nhìn hai gã đàn ông nếu phải đứa ngốc nhìn mỹ nhân đến chảy nước miếng cũng là gã hung thần ác sát, vóc người vạm vỡ rốt cuộc chịu nổi đả kích, điên cuồng kêu lớn: “ thể nào, thể nào, vì sao lại như vậy? Sao lại thế này? Hu hu…con đáng thương của ta …” Mụ ác độc nhướng mắt lên nhìn “Nhất định là bọn họ, nhất định là bọn họ làm vậy, vì sao? Vì sao? Cổ Nguyệt Lan, Lang Minh Thần, vì sao các người muốn hại nữ nhi của ta?”
      Nhìn hai vị mỹ nhân tỷ tỷ khóc lóc ai oán thê lương, đứt ruột đứt gan, thần trí hoảng loạn, rồi lại nhìn bên cạnh mình hai vị mỹ nam đầu sỏ gây chuyện sói hồ vẫn tỏ vẻ thản nhiên như , ưu nhã thưởng thức trà, ta tự giác tránh xa đôi lãnh khốc hồ lang này chút.
      “Tiểu Nha Nha, lại đây, sao lại đứng cách xa như vậy chứ?” Móng vuốt Cổ hồ ly nhàng vươn tới, kéo thân thể mũm mĩm quay về bên cạnh mình, thuận tiện nắm chặt bàn tay bé trong tay mình, đầu ngón tay trêu trọc lòng bàng bàn tay nung núc thịt. “Có vi sư ở đây, cần sợ.”
      “Bảo bối, nhìn thấy chưa? Đây là kết quả của kẻ dám chọc giận bản vương đó.” Đôi mắt lam chăm chú nhìn ta, khóe môi nhếch lên mang theo tiếng đe dọa lãnh tà mị: “Vậy nên tiểu tinh cũng đừng bày mưu tính kế chọc phá ta làm gì cho mệt.” Dứt lời, móng vuốt sói từ từ bò lên giúp ta uống nước, bộ dáng tươi cười toát ra mị lực từ xương tủy.
      “Ha ha”, ta cố bật ra vài tiếng cười, ta muốn trở thành tiêu điểm đâ
      u nha, đành phải buông xuống, đối với hai mỹ nhân ngoài việc tỏ vẻ thông cảm bên ngoài, còn có chút lo sợ với hai tên hồ ly – sói xám này. Nếu có ngày ta thực làm chuyện có lỗi với bọn họ, biết bọn họ dùng cái thủ đoạn tàn khốc gì đối phó với ta đây? là mới nghĩ thôi thấy kinh hãi.
      “Cổ Nguyệt Lan, Lang Minh Thần, tại sao các ngươi lại hại nữ nhi nhà ta? Các nàng với người thù oán, vì sao các ngươi lại làm vậy?

      “Lạ đấy, nữ nhi nhà bà vụng trộm với đàn ông, tại sao lại liên quan đến Cổ mỗ?” Khóe miệng phiếm cười lạnh, toàn thân lộ ra lãnh, đôi mắt xanh lục tỏa ra hàn quang khốc liệt. “Mọi việc đều phải có chứng cứ, nếu như phu nhân còn ăn lung tung, Huyền Nguyệt sơn trang cũng nương tay đâu.”

      “Sau yến tiệc sinh nhật Vương tiểu thư tối qua, chúng ta đều tự về phòng, về phần nữ nhi nhà bà, ai biết các nàng làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy?” Giọng mang hơi lạnh thấu xương, mắt mỗ sói trưng ra nụ cười ngây thơ vô số tội nhưng kém khí thế vương giả trong đó, “Lâm tiểu phu nhân, xấu vương tộc cũng phải là chuyện tiểu thiếp như ngươi có thể gánh chịu được đâu.”
      “Bọn họ bậy, bọn họ ràng uống xuân dược, tối qua bọ họ còn…. kháng cự về phòng chúng ta, vì sao, vì sao lại chối bỏ?” Lâm Mẫn Kiều bị đả kích tinh thần mạnh mẽ, có cách nào tiếp nhận nổi chuyện mình bị tên ngốc cưỡng bức, vừa nhìn gã ngốc vừa quay sang ta: “Còn có nó, Nha Nha, tối qua ngươi tận mắt thấy Nguyệt công tử cùng ta trở về phòng, ngươi cũng bị uống xuân dược, Vương Nha Nha, ngươi mau, mau.”

      “Chuyện này…”Cảm nhận được hai cái nhìn nóng bỏng bên cạnh, có điều đối với mỗ sói và mỗ hồ dễ chọc hơn nữa hai chị em mặt hoa da phấn nhưng tâm địa độc ác này đến ta cũng muốn hại, nhìn đến nụ cười cầm thú uy hiếp hai bên, ta đành bịt mắt lương tâm mình mở miệng : “Xin lỗi, tối qua ta cùng hai người họ trở về, chuyện này của hai vị biểu tỷ, Nha Nha thực biết.”

      láo, ngươi dám láo, Vương Nha Nha, ràng tối qua ngươi cũng uống xuân dược, ngươi phải bị Tăng A Ngưu mang sao? Có phải ngươi và làm ra chuyện bại hoại, bị người phát nên bịa ra lời dối?” Lâm Lệ Kiều phát cuồng nhìn ta chằm chằm, hai mắt phát ra oán giận căm thù, thấy ta bình yên vô ngồi ở chính giữa, trái Cổ hồ ly phải Lang vương gia mà đố kỵ vô cùng.

      “Được rồi, ba người các ngươi chưa làm loạn đủ hay sao?” Nhìn ba mẹ con mỹ nhân đứng đó, bà ngoại ta thở dài, mặt tràn đầy uể oải. “Phán Phán, chuyện trước khi ngươi vào Lâm gia thế nào ta để ý, nhưng con ngươi bị dạy dỗ thành vậy cũng là do ngươi sai, cũng là ngươi có tâm địa bất minh nên mới xảy ra chuyện. Việc xấu trong nhà thể lộ ra, Mẫn Kiều cùng Lệ Kiều thất thân rồi, muốn gả tới cửa hào môn là chuyện thể. Thôi , nếu gia thế hai người kia trong sạch, cũng chỉ có thể gả các nàng vào cửa Phùng gia và Hoàng gia thôi.”
      “Vương Nha Nha, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi…” Mười đầu ngón tay hung hăng xông tới, muốn tấn công vào khuôn mặt ta.

      “Làm càn, người của ta ngươi cũng dám động tới?” Cả người Cổ hồ ly tản ra khí phách bức người, lạnh lùng nhìn nữ nhân phát điên cười nhạt: “Lâu Phán Phán, nếu như ngươi dám động đến sợi tóc của đồ nhi ta, ta khiến ba mẹ con ngươi vĩnh viễn biến mất ngay tại đây.”
      “Ha ha…. Ha ha ha…” Lâu Phán Phán điên cuồng cười lớn. “Nó có cái gì tốt chứ, chỉ là tiểu nha đầu ai cùng có thể làm chồng, vậy mà được các ngươi trân trọng như bảo bối?”
      “Mang các nàng về phòng”. Ông ngoại vẫn giữ nguyên trầm mặc từ nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng. “Ngày hôm nay để người qua Phùng gia và Hoàng gia làm mối , mấy chuyện của bọn trẻ ta cũng quản tới.”

      Nhìn phòng khách rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, vì sao ta lại thấy hài lòng chút nào a?
      “Các người tránh ra , đừng tới đây”…Hichic… Cứ nghĩ tới hai tên cầm thú thủ đoạn tàn khốc này, lại nhìn thấy mỗ ngưu vẫn luôn trầm mặc, ta càng lùi lùi thân thể ra phía sau, cố gắng tránh càng xa càng tốt.

      “Đồ nhi ngoan, đừng sợ…” Cổ hồ ly nhàng kéo ta lại trong lòng, bừa bãi cúi đầu chà đạp môi ta, in dấu lên má phấn, rồi quay ra nhìn hai nam nhân nghiến răng nghiến lợi hận thể xé xác , cười như ánh mặt trời sáng chói
      “Tại sao phải làm vậy với bọn họ?” Ta ngẩng đầu, chăm chú đánh giá hồ ly gian xảo trước mặt…Mỹ nam a siêu mỹ nam… nhưng cũng là hung thủ gian ác làm cho tâm can ta khó có thể chấp nhận được: “Bọn họ rốt cuộc làm sai chuyện gì, sao lại đối xử như vậy với các nàng?”
      “Hừ, như vậy vẫn còn tốt đẹp cho bọn họ lắm!” mặt nở ra nụ cười lạnh lẽo. “Tốt xấu gì họ cũng được gả cho gia đình tệ lắm, cả đời phải lo cơm áo, đó cũng chính là sở nguyện của bọn họ còn gì?”
      “…..” Tuy rằng có chăng nữa cũng rồi, có điều nhìn thấy hai vị siêu cấp ác nam bên cạnh, ta lại nhịn được khó chịu thay cho hai vị nhân.
      “Tiểu Nha Nha, phải sợ, chỉ cần nàng làm trái lời vi sư, vi sư thương nàng hết mực, bao giờ nặng tay với nàng.” Khẽ liếc mắt nhìn mỗ ngưu cùng mỗ sói, mỗ hồ ôn nhu vạn phần xoa xoa đầu ta, lời lạnh như gió tháng hai “Đến đây, sư phụ đưa con dạo hoa viên chút?”

      “Ha ha, cần, Nha Nha ở lại trong phòng là được rồi, ba người đều bận rộn, có việc cứ làm , cần để ý đến ta.”
      “Bảo bối, may, hôm nay bản vương rất nhàn rỗi, tại chỉ có thể ở lại chỗ này cùng nàng thôi.”

      “Ta cũng làm xong cơm trưa, cần quay về phòng bếp nữa, tiểu thư Nha Nha, ta cũng .”
      “Đồ nhi thân ái, con biết là sư phụ vì nàng chuyện gì cũng có thể mặc kệ, sao nàng lại nhẫn tâm đuổi ta ?”

      Hừ, ba con thú vô sỉ, muốn ở lại cứ ở lại, ta còn ngủ được sao? Ta hung hăng trừng lớn mắt liếc bọn họ cái, sau đó hậm hực ngồi giường. “Các người muốn ở lại bao lâu ở, đừng đến phá ta.”

      Thấy tiểu bánh bao giường sắp nằm ngủ say sưa, mỗ hồ híp chặt mắt, lục quang nhu hòa sáng lên, đến bên giường ôm thân mình béo tròn kia lại, thấp giọng nỉ non: “Tiểu đồ nhi, yên tâm , vi sư vĩnh viễn bao giờ xuống tay với nàng đâu.”
      “Đúng vậy, bảo bối đáng , bản vương nỡ lòng nào để nàng chịu khổ đâu?” nhàng nắm lấy bàn tay bé, mỗ sói cũng liếc mắt đưa tình, “Bản vương xin thề, cả đời này cũng bao giờ nặng tay với nàng, có được hay ?”

      “Tiểu thư Nha Nha, A Ngưu thế nào nàng biết nhất, tối qua ta có làm chuyện có lỗi với nàng đâu?” ôn nhu vỗ về khuôn mặt nhắn, “Đừng sợ, có ta ở đây, cần phải sợ.”
      Phải vậy ? Tại sao những lời thâm tình này khi tớ tai ta cũng đều lạnh lẽo như từng trận gió đông, hàn khí thấu xương nhỉ?

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 76: Sợ hãi trước hôn nhân

      Có câu việc xấu trong nhà thể khoe ra, hai vị mỹ nhân nối tiếng kinh thành còn hối hận thê thảm, hồn phách chưa kịp trở về, bà ngoại phúc hậu của ta hỏa tốc phái người ép hai mỗ nam bị hại Phùng gia và Hoàng gia cầu hôn. Sau khi biết được chân tướng, cân nhắc nặng hai bên, Phùng Hoàng hai nhà tươi cười rạng rỡ mực chịu trách nhiệm, lập tức chuẩn bị hôn lễ. Tất cả công việc đều tiến hành nhanh như chớp, sợ đêm dài lắm mộng, ông ngoại bà ngoại ngày thứ hai sau kiện xuân dược nhanh chóng để hai vị tỷ tỷ xuất môn về nhà chồng.

      Xét thấy bà tiểu thiếp thanh lâu nhà ta vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn nên cho dù hai vị mỹ nhân biểu tỷ có khóc trời khóc đất cũng thấy ai vì các nàng xuất đầu lộ diện, các vị mỹ nữ đáng thương chỉ có thể bị bà mối hung hăng nhét vào kiệu hoa, theo hai vị tân lang tướng mạo khó coi đón dâu về nhà.

      Có nhân chứng , hai vị tân nương khóc đến hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tiều tụy, mềm yếu vô lực làm người ta sinh tâm thương tiếc. Ngược lại hai vị tân lang cặp mỹ nữ dã thú, cặp còn lại là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Mọi người khỏi thổn thức, là ông trời ưu đãi kẻ khù khờ a, ngờ Phùng Tiểu Cẩu cũng có thể lấy giai nhân, mà ác bá Hoàng Đại Hổ cũng lọt mắt xanh mỹ nữ, lẽ nào cái này chính là duyên phận chăng?

      Mắt thấy hai vị mỹ nhân bị đại thẩm bạo lực cưỡng ép tiến hành mặc trang phục, tiện đà khóc rống ôm lấy cây lớn trước cửa chịu xuất môn, ván đóng thuyền, hôn nhân định nên dù các nàng có sống có chết cũng thể nào thay đổi, mới đến màn sau bi tráng lên kiệu hoa, ta sợ a… Huhu.. Vừa trải qua hai ngày, ta cũng muốn rơi vào tình huống của hai vị mỹ nhân, cũng muốn đối địch với hồ ly hiểm thủ đoạn, chỉ hy vọng có thể xảy ra kiện gì đặc biệt, làm cho hôn lễ lùi lại.

      Mà thời gian lại từng chút từng chút trôi qua, Cổ Ba đại thúc thu xếp hôn lễ vô cùng nhanh chóng, thỉnh thoảng mỗ hồ nào đó lại cười ngọt ngào đến nham hiểm với ta, ngoảnh ngoảnh lại là hai cây si là mỗ sói và mỗ ngưu, trời a…. Lẽ nào Vương Nha Nha ta cả đời cứ điên đảo vậy sao?

      “Vương Nha Nha, nếu như bản vương mang nàng chạy trốn, nàng xem có được hay ?” Thừa dịp ta thử hỉ phục, mỗ sói lẻn vào phòng ta cười cười, lam mâu thâm tình mời gọi.

      “Ha ha, Vương gia đúng là thích giỡn.” Ta xoay người lại, lấy tay day day huyệt thái dương, sắc lang à sắc lang, ta có bỏ trốn cũng chỉ có thể mang theo tiểu bạch thái, tuyệt đối thể cùng ngươi được.

      “Bảo bối, bản vương là lòng đó, nào, nhìn vào mắt ta , theo ta mà, bản vương nhất định khiến nàng hạnh phúc sung sướng cả đời.” mạnh bạo giữ chặt lấy khuôn mặt ta, bắt nhìn thẳng vào cái vẻ vô cùng chân thành nhà : “Thế nào, có muốn ?”

      “Vương gia, ta bận rộn quá, hay ngài về phủ trước ? Việc này để sau lại ?” Ta chưa đủ phiền hay sao, sắc lang còn thêm mắm dặm muối làm gì.
      được, bảo bối, nhìn vào mắt ta mà , tại chỉ còn lại chúng ta, có gì dám ?” Ánh mắt mị phát ra lam quang, khóe miệng càng nhếch lên câu dẫn, nhàng triền miên mê hoặc: “Lại đây cho ta biết, nàng nguyện ý cùng ta.”
      “Lang Minh Thần, ngươi có phải ăn no rửng mỡ hả?” Hai tay nắm chặt thành quyền, này sắc lang quả muốn ăn đòn. “Ngươi…. Ngươi.. Cố tình gây .”
      tay nhàng nắm chặt tay ta, tay kia đưa lên giữ cằm: “Ta mặc kệ, ta chỉ biết là thể để nàng lấy Cổ Nguyệt Lan, có gả cũng phải gả cho ta.”

      “Trời ạ, Lang vương gia, ngài khỏe sao?” Ta tại càng lo lắng, nhớ tới hay ngày sau thành chim trong lồng của Cổ hồ ly, đến lúc đó đúng là trời có cao, có xanh tới đâu, ta cũng thể khỏi. Ta lập tức nảy sinh chút ác độc: “Lang Minh Thần, đây là khuê phòng của ta, ta là tân nương sắp xuất giá, xin ngài đấy, ra ngoài rồi ?”

      “Bảo bối, đừng tưởng ta dễ dàng bỏ như vậy.” Con ngươi lam sắc khẽ thoáng tia rút lui, tràn đần hoảng loạn, bi thống, cam lòng. Kiềm chế suy nghĩ tránh xa thân thể bé, ánh mắt lóa ra tia độc địa, “Nhớ kỹ lời ta, chiếm được nàng, ta tuyệt đối từ bỏ.”

      “Hứ, sắc lang chết tiệt, ngươi mau buông tay.” Ta giãy giụa nhưng vẫn bị mỗ lang gắt gao túm chặt, nhìn ta tà ác cười nhạt, ta càng thêm buồn bực: “Buông ra, ngươi làm đau ta đó.” Vì sao Vương Nha Nha ta mệnh khổ thế này, bị bắt lấy chồng sớm, lại còn phải đối phó với mỗ sói này, lẽ nào cả đời ta tự làm chủ được sao? Nghĩ đến đoạn càng thấy thê lương, viền mắt càng dâng nước lợi hại, cố gắng đem mắt trừng to, ta tuyệt đối thể để ai xem thường ta được.

      “Đau ư, có đau bằng lòng ta ?” Nhìn đôi mắt ngập nước nhìn mình, tâm lý tự chủ thả lỏng, trong lòng lạnh đến đau nhức xương tủy, “Nàng biết mà bảo bối, nàng biết ta thể có nàng?"

      “Lang Minh Thần, ngươi cút cho ta.” Ta trừng mắt dữ dằn quát :“Ngươi rốt cuộc có ? phải ? Được, ngươi ta .”

      “Được, ta .” Thân thể to lớn lảo đảo chút, sau đó đứng thẳng lên, gương mặt tuấn tú tà ác tiến dần đến trước mặt ta. “Bảo bối, ta . Nhưng còn ngày nữa mới tới lễ thành thân, còn chưa biết kết quả thế nào đâu.” rồi sải bước ra ngoài, quên đóng chặt cửa phòng.

      Nhìn cửa phòng bị đóng chặt, ta rốt cuộc thả lỏng nắm tay nắm chặt cứng, kết quả chưa đến giây sau lại có người đến bức bách khiến ta càng thêm nung nấu quyết định bỏ trốn.

      “Tiểu thư Nha Nha, nàng có đó ? Ta muốn cùng nàng chuyện.” Đôi mắt đẹp tràn đầy ý, trong mắt hóa ra vô vàn mật ngọt, nam tử tuấn chỉ ôn nhu âu yếm nhìn nàng, gió thổi vi vu, lướt qua tử ý phấp phới. Thời khắc lãng mạn này, muôn vạn từ ngữ cũng hết được.

      “A Ngưu ca, ngươi muốn gì?” Buồn bực nhìn mỗ ngưu trước mặc, ta ngầm đuổi khách, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi về .”

      “Đừng đuổi ta .” Nghe ta vậy, mỗ ngưu bày ra bộ thương cảm, hơi cúi thấp đầu xuống, mặt còn chưa kịp thu hồi biểu tình, lóe lên tia hoảng sợ, trở lại kéo tay người đóng cửa. “Nàng… đừng đuổi ta .”

      “A Ngưu ca, ta thực mệt chết , để ta nghỉ ngơi chút?” Cố nén từng cơn giận dâng trào trong lòng, ta chỉ muốn tóm mỗ ngưu này đánh cho trận để giải tỏa khuynh hướng bạo lực trong lòng. Ta lấy lại bộ dáng tươi cười: “Có chuyện gì sau hãy nhé?”

      Mặt mỗ ngưu nào đó nhăn nhó, sau lúc lại thong thả dị thường, ngước mắt nhìn nữ tử có ý chí sắt đá. “Nàng ghét ta sao?” Kéo bàn tay bé nắm chặt lại “Tiểu thư Nha Nha, nàng chê ta phiền toái, nàng cần ta?”
      phải vậy…” nhìn mỗ ngưu trước mắt cắn răng đau xót là kích thích thần kinh thương cảm của ta, ôn nhu chậm rãi : “Bên ngoài gió to lắm A Ngưu ca, ngươi mặc mỏng manh như vậy mau trở về thôi.”

      “Được, tiểu thư Nha Nha nhớ kỹ, bất kỳ gả cho ai cũng được vứt bỏ ta.” Nghe được lời quan tâm của ta, mỗ ngưu rốt cuộc cũng buông tay: “Ta ”, tuyệt vọng bao gồm đau đớn tràn ngập con ngươi đen, liếc nhìn ta cái rồi chầm chậm quay .

      Bị hai đại mỹ nam thay phiên nhau đầu độc, ta yên lặng ngồi trong phòng, xem ra, hôn nhân quả là nấm mồ sống, hôn lễ này, được nha.

      “Tiểu bạch thái, ngươi xem, tỷ tỷ ta tại muốn thành thân có được đây?” Tiểu Bạch thái bị lôi kéo hai chân, bi thương đưa mắt nhìn ta. Làm sao bây giờ, tỷ tỷ ta thực muốn sớm như vậy thành thân.
      “Ngao… Ngao… Ngao…” tiểu Bạch thái chỉ ứng phó đáp ứng ta kêu tượng trưng vài tiếng, sau đó lại tiếp tục nghiệp ăn đùi gà.
      “Tiểu bạch thái, nếu tỷ lưu lạc giang hồ, ngươi có muốn theo ta ?”Ta kéo đùi gà lại, ngấm ngầm uy hiếp. “, ngươi có cùng ta hay ?”
      “Ngáo….” Tiểu bạch thái thương cảm nhìn ta, lắc cái đầu qua phải qua trái ngừng, sau đó khẽ liếm tay lấy lòng ta.
      “Ngay cả ngươi cũng ủng hộ ta, lẽ nào ta thực phải gả cho hồ ly sư phụ?” Thong thả buông tiểu bạch hồ xuống, ta mệt mỏi ngồi giường, vùi mặt sâu vào tay… huhu… Vương Nha Nha, thực ai chăm sóc người, quan tâm người, trong lúc nguy cấp này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

      “Tiểu Nha Nha thân ái, sắp làm tân nương tử của ta nên vui sướng đến mức mặt mũi nghệt ra như thế sao?” Khuôn mặt tuấn tú thanh nhã cười đến đắc ý xuân phong, lục mâu toát ra ánh sáng biêng biếc, bạc môi nhếch lên câu dẫn người nằm gường: “Mau đứng dậy, vi sư mang con ra ngoài hít thở khí.”

      “Hừ, ta .” Nghe mỗ hồ dụ dỗ trong lời , thân thể ta càng lúc càng rét run…. Vương Nha Nha ta cũng có tự tôn, vì sao hôn nhân đại ta lại được làm chủ.
      Nhớ tới cuộc sống heo nái sau này, còn có mỗ hồ độc tài chuyên chế, trái tim càng lúc càng lạnh, ngọt bùi cay đắng các loại cảm xúc đâm thẳng vào ngực.
      sắp làm vợ người ta, còn chưa sửa được cái tình trẻ con như vậy sao, qua ba năm sau, chờ con lớn được như thế nữa nghe chưa đồ nhi thân ái.” Ma chưởng chậm rãi vươn đến nhàng vuốt tóc ta. “Qua đây, để phụ ngắm con.”
      “Sư phụ, chúng ta thực phải thành thân sao?” Hồ ly giảo hoạt, cho đến bây giờ chỉ chờ ta sơ ý, mới có thể ôn nhu săn sóc ta thế này.

      “Đương nhiên, Cổ phu nhân của ta.” Đôi mắt mê hoặc nhìn tới, trường bào tuyết trắng, tựa như tiên trời giáng thế, câu hồn đoạt phách thế gian.
      “Cái này … Có thể hay …” Ta cẩn thận nhìn khuôn mặt từ ái của mỹ hồ, khép nép đưa ra ý kiến. “Thời gian hôn lễ….”

      thể được, Vương Nha Nha, tại theo vi sư ra ngoài, cho thân thể dễ chịu sau đó ngoan ngoãn ở trong phòng, an tâm chờ lên kiệu hoa.” Trong con ngươi màu lục xoáy qua con gió lóc, mỹ hồ vươn ma trảo tới “Đến đây, đồ nhi thân ái, chúng ta thôi…”

      Hichic… bị đôi mắt màu lục của hồ ly đảo qua, ta chỉ có thể nâng đầu dậy, lập cập ngồi dậy xuống giường, lê tấm thân đến trước ma trảo, mày liễu nhíu lại, từng bước từng bước vào cạm bẫy của mỗ hồ…
      “Ha ha, đồ nhi bốc đồng, sư phụ nàng nhất.”Ôn nhu ôm thân thể tròn trĩnh trong lòng. “Nhớ kỹ lời vi sư, đừng làm trái, nếu …. Hắc hắc…”
      Nghe mỗ hồ làm như vô tình mà cố ý trong lời , ta chỉ có thể vùi mình sâu trong lòng , muốn ngẩng đầu lên, khóe miệng tự chủ cười khổ, nước dâng dâng lên viền mắt, ê ẩm mũi mím chặt miệng lại, hề lên tiếng.

      “Tiểu Nha Nha, nàng nhất định cả đời phải theo ta.” Vừa vừa vỗ vỗ thân thể dựa trong lòng mình, bích mâu lên ý cười chiều chuộng thương

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :