1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Touch Of Enchantment - Teresa Medeiros ( 31c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11

      Lâu đài Raven được đặt tên rất phù hợp (*Raven: quạ*).Pháo đài cao ngất đó nằm chễm chệ cái dốc đứng lởm chởm như tổ của con chim cổ tích. Mặc dù kích thước của nó còn hùng vĩ hơn gấp đôi, nó trông chẳng giống tí nào với tòa lâu đài Disney mà Tabitha nghĩ. Nhưng cũng phải lại, nơi ở sang trọng của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng chưa bao giờ phải gánh chịu cuộc báo thù cuồng nộ của Brisbane kia mà. Những lỗ châu mai dày đặc của lâu đài đó cũng chưa bao giờ bị phá vỡ bởi những khối đá khổng lồ được ném ra từ cái máy bắn đá. Những bức tường thanh nhã của nó chưa từng nếm trải ngọn lửa, mà những cánh cửa với thanh chắn bằng thép của nó cũng chưa từng bị đập tung dưới những cú thúc liên tiếp từ cọc gỗ hủy diệt.

      Họ cưỡi ngựa qua hai cánh cổng dưới bức tường thành bao bọc cả ngôi làng và tòa lâu đài. Đôi mắt Colin phản chiếu quang cảnh tan hoang xung quanh họ. Tabitha tự hỏi bao nhiêu lần mơ được trở lại nơi này trong suốt sáu năm qua. hẳn trông chờ được chào đón bởi hồi kèn trumpet và những tiếng reo mừng rỡ của gia đình , chứ chẳng phải bởi cơn gió rít bài ca ai oán qua những phiến đá bể nát. rùng mình trước thanh u uất đó, nó nhắc cho nhớ ở rất xa nhà và gia đình .

      Còn tai ác hơn, màn sương mù biến mất trong khi họ cưỡi ngựa qua thung lũng. Màn sương bị thổi tung bởi những đợt gió ngoan cố đẩy những đám mây lưa thưa và thắp nền trời thoáng hoàng hôn. Những khu hàng rào và lều đất hoang tàn lủi thủi trong bóng tối của bức tường thất bại trong việc bảo vệ chúng. Mái lợp bằng tranh bị cháy xém nham nhở bởi những mũi tên lửa, những xà gỗ nứt vỡ và méo mó. Chẳng có gì lay động trong đống đổ nát đó. “Họ rồi,” Colin thẳng thừng. “Ta cũng thể đổ lỗi cho họ. Ở đây họ chẳng còn lại gì. nơi nương náu. thức ăn. thủ lĩnh. Chỉ có cái chết.” Ánh mắt lướt khắp khu đồng trơ trụi, nấn ná những ngôi mộ mới đắp rải rác bãi cỏ bị giày xéo. Tabitha tự hỏi có phải trong những ngôi mộ đó là của cha . Hàm rắn lại. “Roger thậm chí còn biết quý trọng tòa lâu đài để giữ lấy nó cho bản thân . chỉ muốn tiêu hủy nó bởi vì nó là của ta.”

      “Làm sao Chúa của có thể để việc như thế này xảy ra?” Tabitha hỏi nhàng.

      “Chính Giáo hội mới là người cam kết bảo vệ những gì là của ta. Tại sao ta lại đổ lỗi cho Chúa vì tham lam của bè lũ thầy tu thích được vỗ béo bởi đồ đút lót của Brisbane thay vì hoàn thành lời thề của chúng chứ?”

      khỏi nơi xấu số này thôi,” Arjon đề nghị, ánh mắt căng thẳng của phóng tới dãy mộ. “Tôi biết rất nhiều người có dòng dõi quý tộc sẵn sàng chi trả hào phóng cho thanh gươm dũng mãnh như của cậu. Chúng ta có những cuộc phiêu lưu ngoạn mục và hàng tá những nàng xinh đẹp—“ ta kêu hự lên vì đau khi Tabitha vô tình bấu móng tay vào vai ta.

      “Xin lỗi,” lầm bầm. “Tôi cứ nghĩ mình sắp ngã.”

      Để lại Lucy ngồi vắt vẻo lưng ngựa, Colin nhảy xuống và chậm rãi tới đống đổ nát. Arjon kéo ngựa của họ đến cách xa khoảng, để cho bạn ta lời chúc yên nghỉ với quá khứ của mình.

      Colin ngập ngừng, đứng chôn chân tại chỗ trong dáng đứng chờ đợi khiến cho việc ngắm gần như quá đau đớn. Tabitha tự hỏi có phải nhìn thấy tòa lâu đài như lúc nó còn nguyên vẹn trước khi tham gia cuộc thập tự chinh— cộng đồng hối hả, thịnh vượng, ngân vang tiếng cười và điệu nhạc.

      Từ khóe mắt, bắt gặp chuyển động thoáng qua. Nếu Arjon cứng người lại, có lẽ nghĩ mình tưởng tượng. Nhưng bóng dáng mờ ảo đó hóa thành người phụ nữ cao, hốc hác ra từ dưới đống gỗ tan hoang. đứa trẻ với ánh mắt trống rỗng níu váy chị ta.

      táo bạo của người phụ nữ đó như chất xúc tác. Tabitha nín thở khi những bóng hình khác ra từ đống đổ nát. Hai. Ba. Năm. Mười. Mười sáu. Ba mươi. toán những phụ nữ, trẻ em, và những ông lão, mặc những bộ đồ tả tơi, nhưng toát lên niềm tự hào, phải nhượng bộ nhưng còn chưa quy phục. Lúc đầu Tabitha nghĩ tất cả những đứa trẻ đều là con , nhưng khi nheo mắt nhìn, thấy nhiều đứa bé là con trai. Những cậu bé với đôi mắt cứng cỏi, mái tóc dài ở ngưỡng cửa trưởng thành, đủ để được tha chết, nhưng vẫn thể tránh khỏi hủy diệt do cái chết để lại.

      Tất cả bọn họ đều bị thu hút bởi xuất đột ngột của Colin đến mức họ thậm chí còn thấy con ngựa của Arjon đứng dưới bóng của bức tường thành.

      Colin đứng bất động như tượng khi bọn họ tiến lại gần , như thể sợ bất cứ cử động bất thình lình nào cũng có thể khiến họ nhốn nháo chạy về những cái hang của họ.

      Người phụ nữ xuất đầu tiên ngừng lại ngay trước mặt . con của chị ta núp đằng sau, hờ hững quan sát Colin.

      “Có phải ngài ấy là ma?” người phụ nữ đẫy đà thào.

      “Đừng có ngu độn như thế, Iselda,” người phụ nữ cao trả lời, chất giọng chua chát của chị ta cảnh báo chị ta dung thứ cho những chuyện linh tinh. “Tất nhiên ngài ấy là ma.”

      người phụ nữ luống tuổi thổi phù phù cái ống tẩu gật đầu cách thông thái, những sợi râu dài bên dưới cằm bà lúc lắc. “Magwyn đúng. Chauncey tận mắt thấy Ngài Colin bị bắt . Brisbane ngu ngốc đến mức để ngài ấy sống.”

      phụ nữ trẻ có đôi mắt như mắt thỏ với mái tóc bạch kim vặn vẹo hai bàn tay tái nhợt của mình. “Nhưng tại sao ngài ấy trở lại đây? Có lẽ ngài ấy là thiên thần được gửi đến để báo cho chúng ta vận rủi thảm khốc sắp xảy ra.”

      Tiếng cười của Magwyn cay đắng đến mức khiến Tabitha cau mày. “Nếu là thế lời cảnh báo của ngài ấy đến hơi muộn chút. Thế mà các người cứ nghĩ vị thánh trong hàng ngũ của Chúa phải thận trọng hơn với bổn phận của mình mới hay chứ.”

      “Ngừng trò báng bổ của lại, đồ non nớt,” người phụ nữ luống tuổi mắng. “Chúng ta nên cầu nguyện và nghe theo lời chỉ bảo của Chúa để xác định ý đồ của cuộc viếng thăm thần thánh này.”

      Khi người phụ nữ già quỳ gối, những người cùng bà ngoan ngoãn quỳ theo. Người phụ nữ họ gọi là Magwyn cuối cùng cũng quỳ xuống, mặc dù hai vai chị ta vẫn cứng ngắc và chị ta là người cuối cùng chịu cúi đầu.

      Nhưng Colin lại đưa tay ra cho Magwyn, nhàng ôm lấy cằm Magwyn trong tay, giục chị ta ngẩng đầu lên và gặp ánh mắt . Chị ta nhìn lên trong bàng hoàng sửng sốt, lấy tay phủ lên tay như thể để đoan chắc đây là .

      “Ngài phải ma,” chị ta thốt lên.

      Câu xác nhận của Magwyn khiến những bạn đồng hành của chị ta vội ngẩng đầu lên và há hốc nhìn vị thủ lĩnh của họ.

      , ta phải ma,” trấn an họ. “Mặc cho những cố gắng sốt sắng của Brisbane để giết ta.”

      Những giọt nước mắt lăn dài má người phụ nữ kia khi chị ta cúi đầu và nâng bàn tay Colin lên môi. “Ngài ấy còn sống! Tạ ơn Chúa, thủ lĩnh của chúng ta còn sống!”

      “Hãy đứng lên, Magwyn.” nâng chị ta đứng lên bằng bàn tay mà chị ta vẫn níu chặt. Giọng dịu dàng, nhưng gương mặt vẫn cứng rắn như Tabitha thường thấy. “Chị có thể quỳ gối trước Chúa bất cứ khi nào chị muốn, nhưng chừng nào ta còn là thủ lĩnh của tộc Ravenshaw, chị bao giờ còn phải khuỵu gối trước bất cứ người đàn ông nào nữa.”

      Những người phụ nữ, bọn trẻ, và những ông lão bảo bọc trong vòng tay xôn xao của họ, những lời trò chuyện hào hứng của họ bị ngắt quãng bởi những tiếng la “Ngài Colin còn sống!” và “Ngài ấy phải thiên thần!”

      “Điều đó tôi có thể bảo đảm với mọi người,” Arjon gọi to, vỗ ngựa nghênh ngang xông vào giữa đám người.

      “Ngài Arjon! Nhìn này, là Ngài Arjon đấy!” họ thốt lên gọi nhau, chào đón ta vào lễ ăn mừng của họ với những bàn tay hăm hở và những vòng tay mở rộng.

      “Giấu tim các người ,” Magwyn cảnh báo, gửi cho ta nụ hôn gió. “Nếu gã bất lương Norman này cuỗm chúng đấy.”

      Người phụ nữ tóc vàng với đôi mắt thỏ bắn vào Tabitha cái nhìn sưng sỉa. “Trông như ta cuỗm mất trái tim ta rồi.”

      Tabitha tràn trề niềm vui thay cho họ, nhưng khi mọi dân làng trong bãi sân nghểnh cổ để nhìn chòng chọc, có thể cảm thấy nét mặt mình cứng lại thành cái mặt nạ vô cảm. cảm giác như mình trở lại trường trung học, nơi e thẹn của thường bị hiểu lầm là thái độ khinh bỉ.

      “Người phụ nữ của là ai thế, Ngài Arjon?” Magwyn hỏi, nụ cười của chị ta hiếu kỳ, nhưng có ác ý.

      “Tôi k-—“ Tabitha mở miệng, đỏ mặt dữ dội. Trước khi có thể lắp bắp thành câu, Colin nắm lấy tay , kéo khỏi lưng ngựa vào vòng tay .

      quẳng cho cái nhìn, đôi mắt lấp lánh bí vì thích thú và cả cảnh báo. “ ấy phải người phụ nữ của Arjon. ấy là người phụ nữ của ta.”


      Đến buổi tối Tabitha vẫn còn nổi đóa vì lời tuyên bố của Colin trong khi ăn tối dưới bầu trời sao lấp lánh. Ánh sáng của những ngọn đèn thành phố làm lóa mắt quá lâu nên quên mất đêm hè có thể đẹp lung linh như thế nào. Những vì sao trôi lững lờ thung lũng như những viên kim cương hình giọt nước, mời gọi những con người có tâm hồn mơ mộng nhất đến hái ngôi sao nền trời đen như nhung. Nhưng Tabitha biết nếu ngu ngốc đến mức đưa bàn tay ra, chúng lao vụt khỏi tầm với của .

      “Thịt gà gô chứ, tiểu thư?”

      Trước khi Tabitha có thể từ chối, người phục vụ đặt con chim quay lên khúc bánh mì nâu ở trước mặt . ngần ngại chích chọt vào thứ đó. đói ngấu, nhưng trước buổi tối nay, hiểu biết duy nhất của với những con gà gô là xem chương trình Gia đình Gà Gô trang web Nick at Nite.

      đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm cái nĩa. người đàn ông như thần lùn giữ cửa khô quắt ở bên trái cầm cả con chim phần ông ta lên và xé những đụn thịt mỡ màng bằng hàm răng hỏng của mình. Mỡ chảy dài xuống cằm ông ta.

      Tabitha rùng mình và cúi người tới trước để nhìn xuống dưới bàn, nghĩ rằng cái nĩa của có lẽ rớt xuống đất vì nhầm lẫn nào đó. Lucy chẳng có tí kiên nhẫn nào với việc tế nhị. Trong khi bị phân tâm, con mèo con nhảy lên con gà gô và lôi nó xuống bãi cỏ. Bụng Tabitha lồng lộn phản đối khi nhìn con mèo ngấu nghiến bữa tối của .

      Thở dài, mẩu bánh mì ôi và cho vào miệng. Dường như phải là người duy nhất bị mê hoặc bởi thói háu ăn của Lucy. Đống giẻ rách tả tơi Tabitha tưởng khi nãy hóa ra lại là đứa trẻ co rúm dưới cái bàn cạnh đó, đôi mắt cảnh giác của bé gần như bị che khuất bởi những nùi tóc vàng rũ. Háo hức muốn có người trò chuyện, Tabitha tặng nụ cười khích lệ. bé chui tọt vào bóng tối như thể Tabitha mới vừa mắng mỏ bé.

      cái vại sứt mẻ xuất bên khuỷu tay . “Rượu mật ong nhé, tiểu thư?”

      Tabitha xoay lại để “cám ơn” nhưng người hảo tâm vô hình mất.

      Câu khoác ngạo mạn của Colin dường như trao cho vị trị thua gì thành viên của hoàng tộc. được xếp chỗ ngồi ở đầu bàn và giờ được dâng lên những món ngon được lựa chọn kỹ lưỡng nhất với tôn kính vừa khiến thấy thú vị vừa khiến kinh hãi. Magwyn Gay Gắt thậm chí còn đưa cho cái váy và dải ruy băng để cột mái tóc xù của lại.

      Mặc dù Tabitha hạnh phúc khi được cởi bỏ bộ pajama tả tơi của , vẫn thích mặc quần hơn là váy. vuốt bàn tay lên bắp chân trần của mình, hối tiếc là có tầm nhìn xa để ước cái dao cạo dùng lần trước khi chịu đưa bùa hộ mệnh cho Colin. Cái váy xòe này khiến cảm thấy nữ tính cách vô lý. Và mỏng manh. Nhất là vì cởi bỏ bộ đồ lót bằng vải cotton trước khi nhận ra được đưa cho bộ khác.

      May ra nhớ lấy cặp mắt kính ra khỏi bộ pajama trước khi Magwyn cuốn gói chúng . vỗ vỗ lên túi váy, đường viền thân thuộc của gọng kính khiến được an ủi. Cho đến khi có thể dụ Colin trả lại bùa hộ mệnh cho , chúng là tất cả những gì còn lại gợi nhắc về nơi đến.

      uống ngụm rượu mật ong, nhăn nhó vì vị ngọt gắt của nó. Vị thủ lĩnh Ravenshaw cao hứng vẫn chưa ra mặt.

      cậu bé mặt tàn nhang ốm đến mức có thể làm diễn viên đóng thế cho vai Oliver! Lù lù xuất . “Món thịt cừu hầm rau nhé, tiểu thư?”(*Oliver Twist??*)

      “Được, cám ơn cậu rất nhiều.” Tabitha sợ nếu từ chối bất cứ món ăn nào cũng là khôn ngoan, dù cho món ăn đó có ngồ ngộ cỡ nào nữa. Hơn nữa, hương béo ngậy sực nức lên từ cái chén kẹp dưới cánh tay cậu bé khiến miệng chảy nước.

      Cậu bé ngập ngừng, cái muỗng bốc khói trong tay, và nhìn chằm chằm đáng ngại vào cái bàn. “Tại sao lại ăn mất cái đĩa của ?”

      nhìn xuống và khám phá ra đống những mẩu vụn lúc trước còn là cái bánh mì. “Bởi vì tôi đói.”

      “Nhưng tôi đặt món hầm của ở đâu bây giờ?”

      đỏ mặt, nhận ra vừa mới phạm lỗi thể tha thứ được vì ăn mất cái đĩa của mình. “Đừng bận tâm. Tôi còn đói nữa.”

      Cậu bé chạy , vừa lắc đầu vừa lầm bầm gì đó. Tabitha gác cằm lên tay, nghĩ đây chẳng khác mấy so với những bữa đại tiệc quá quắt mà cha tổ chức cho ban giám đốc của ông mỗi kỳ Giáng Sinh. lúc nào cũng hớ, khiến nhà cổ đông giàu có nhất bực mình, hay sử dụng sai nĩa. Ít ra phải lo lắng về chuyện đó ở nơi này.

      Hai cậu bé cao to vũ trang bằng những que củi rượt đuổi nhau quanh bàn. Trò chơi đánh kiếm của chúng giành được những lời reo hò cổ vũ từ những cậu bé khác và những tiếng cười từ mẹ chúng. lũ trẻ chỉ mới biết lõm bõm nhảy lên sung sướng quanh cụm lửa bập bùng. Những vại rượu bằng đất nung được chuyền quanh bảy cái bàn, từ tay người này sang tay người kia với những cái hích trìu mến và những câu đùa cợt tục tĩu. Thức ăn giản dị, nhưng đầy tràn, và được chia đều cho mọi người.

      vui vẻ bị kiềm hãm của họ khiến Tabitha ngơ ngác. có tiếng là suy nghĩ ủ ê hàng tuần liền bởi con virus máy tính xóa sạch toàn bộ ngày làm việc của . Những phụ nữ này mất mọi thứ--nhà họ, chồng họ, trong trắng của con họ, vậy mà họ ăn mừng trở lại của thủ lĩnh họ mà chút ca thán nào.

      cậu bé với mái tóc đen bờm xờm bắt đầu gảy khúc nhạc bằng cây đàn hạc tinh tế. bé được người mẹ cười rạng rỡ của mình khích lệ, ấn cái kèn túi chạm khắc lên đôi môi như nụ hoa của . Những tiếng đàn và tiếng sáo ngân lên hòa lẫn vào đêm với ngọt ngào vào lòng người. Trong thể kỷ 21, bài hát này được xếp hạng là Thời Đại Mới, nhưng nhạc réo rắc của nó cũng có từ rất lâu như những vì sao vậy. Đối với Tabitha, nó vang như bài thánh ca hay lời thầm quyến rũ của vị vua thần dỗ ngọt phụ nữ phàm trần vào giường mình.

      Giũ bỏ cái suy nghĩ kỳ quái đó, đẩy món rượu mật ong sang bên. Men mật ong hẳn làm đầu óc mụ mị rồi.

      cậu bé người quỳ xuống để gõ lên mặt trống bằng da bê được kéo căng cái vạc sắt. Nhưng khi người xa lạ mặc bộ đồ đen thơ thẩn xuống ngọn đồi từ ngôi làng, Tabitha thể phân biệt được đâu là tiếng trống và đâu là thanh tim đập của nữa.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 12
      Lần đầu tiên Tabitha hiểu được cảm giác bị phản bội của Người Đẹp đáng thương khi Quái Vật bù xù của biến thành chàng hoàng tử.

      Colin trông vẫn chẳng có gì giống với Hoàng Tử Quyến Rũ, nhưng với đôi tất dài sẫm màu ôm sát vào hai bắp chân lực lưỡng và đôi vai rộng của được lồng trong cái áo dài thắt ngang lưng màu gỗ mun có hình con quạ bạc, có thể bị nhận lầm là họ hàng xa của Hoàng Tử Bóng Tối. Thậm chí còn cạo hàm râu lôi thôi của nữa.

      Con dao của gã Sát Thủ Diệt Scot được giắt vào thắt lưng như huy hiệu danh dự. thắt mái tóc thành hai bím, rồi cột chúng ra sau bằng sợi dây da, dùng hai bím để gò mớ tóc hỗn độn còn lại. Tabitha cảm giác thôi thúc lố bịch muốn chạy đến và kéo xõa vài nếp tóc ra. Muốn vò nhàu áo dài và quệt lọn ẹ lên mũi .

      Trong khi ngắm len lỏi qua những người dân của để chào những người bạn cũ và dàn xếp ổn thỏa những trận tranh cãi vặt, lúc vỗ lên vai người này lúc mỉm nụ cười khích lệ với người kia, uống cạn cốc rượu mật ong mà hay. bắt đầu hiểu tại sao lại tỏa ra tự tin nguyên thủy như thế, ngay cả lúc đối mặt với trò gian trá của Brisbane. Trong vương quốc biệt lập của Lâu Đài Raven này, vừa là lãnh chúa vừa là luật pháp. Mặc dù phải cần đến cái chết đúng lúc của cha mới đưa lên ngôi, nhưng ngự ở đó với chắc chắn của người có sẵn đặc quyền từ khi mới ra đời. thắc mắc mình có sở hữu được nửa vẻ tự nhiên như thế nếu bị ép phải đứng vào vị trí của cha trong Tập Đoàn Lennox.

      ngừng lại để hôn lên bàn tay nhăn nheo của bà lão đỏ bừng mặt. Khi thẳng lưng lại, ánh mắt họ gặp nhau qua mái đầu rối của bà lão. cái lúm đồng tiền mờ nhạt chạm lên má . cảm thấy ở nơi này là mối nguy đối với hơn cả, càng nguy hiểm hơn nếu quyết định biến câu tuyên bố của thành .

      Những lời trở lại ám ảnh Nếu làm gì? Đem tôi về lâu đài của và cưỡng hiếp tôi chắc? Câu chế nhạo đó giờ nghe hóm hỉnh như cái lúc nhận lầm là George Ruggles từ Bộ Phận Kế Toán. Hay cái lúc còn mặc đồ lót.

      Colin đổi hướng về phía . Nếu còn chưa lấy bùa hộ mệnh ước mình vô hình rồi.

      “Chào tiểu thư,” thầm, ngồi vào cái ghế dài phía đối diện.

      Ravenshaw,” đáp lại cứng nhắc, muốn cho được hài lòng khi nghe gọi là “ngài.”

      có thích lễ hội này ?”

      thể là tại sao nụ cười của lại đẩy vào thế phòng thủ. “Tôi có trộm đồ bạc, nếu đó là điều hỏi. Nhất là khi chẳng có gì để ăn trộm.”

      “Có phải đó là lí do ở trong tâm trạng cáu giận như thế ?”

      “Tôi …!” Câu phản đối phẫn nộ của ấp úng ngừng lại khi nhận ra giận dỗi. “Chà, cũng ở trong tậm trạng cáu giận nếu con mèo ngốn hết món gà gô của , ăn mất cái đĩa của mình, và phải mặc bộ váy ngớ ngẩn này.”

      Ánh mắt rơi xuống vạt áo thêu hoa trong lúc ngắn ngủi.

      “Magwyn làm đám cưới trong bộ váy đó. Iselda với ta chị ấy mạo hiểm cả mạng sống để kéo nó ra từ đám lửa khi người của Brisbane đốt nhà chị ấy.”

      Colin có chút trách móc nào, nhưng Tabitha thấy hổ thẹn cuộn sâu bên trong . có cả tủ đầy những quần áo được thiết kế riêng tại nhà, nhưng chẳng có cái nào được may với chăm chút và được tặng với lòng hào phóng đến thế.

      Trước khi có thể xin lỗi vì vô ơn, Arjon và người hâm mộ tóc vàng của ta loạng choạng đến tham gia cùng họ, sặc mùi rượu bia và nghẹn thở vì cười. Người phụ nữ kia cụp móng vuốt của ta lại sau khi đánh giá Tabitha chẳng phải là địch thủ đáng gờm tranh giành tình cảm của Arjon. ta ngồi vào lòng Arjon và quấn cánh tay đầy sở hữu quanh cổ ta để đùa nghịch với những lọn tóc sau gáy.

      “Cậu duyệt binh chưa?” Arjon hỏi, phớt lờ cái cốc và uống thẳng từ vại rượu mật ong.

      Colin lơ đễnh gật đầu. “Có vẻ những cậu trai trẻ vùng Ravenshaw này tự tổ chức thành lực lượng chiến đấu. Nếu tôi trở lại, họ đề ra kế hoạch để đến lâu đài của Brisbane và trả thù nhân danh thủ lĩnh của họ.”

      Arjon nâng hũ rượu lên. “Uống vì những chàng trai! Tương lai của Ravenshaw!”

      Khi trong những cậu bé có mái tóc dài và đôi mắt dữ dội quăng mình qua cái bàn để đè lên cậu bé khác, Colin phát ra thanh nửa như tiếng cười, nửa như rên rỉ. “Tôi thà trang bị cho những người phụ nữ với cây đinh ba và đá còn hơn là dẫn băng lưu manh đó lâm trận. Tôi còn lựa chọn nào khác là phải đến khẩn khoản MacDuff cầu tăng viện người và vũ khí.”

      Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt nặng nề.

      “MacDuff là ai thế?” Tabitha hỏi.

      Trong khi Colin bận bịu rót cho mình cốc rượu mật ong chứ trả lời, Arjon , “MacDuff là vị thủ lĩnh chăm sóc và nuôi dưỡng Colin khi cậu ấy chỉ là tiểu đồng quèn. Lãnh địa của ông ta tiếp giáp với vùng Ravenshaw ở phía Bắc.”

      “Ông ta giúp chứ?” hỏi, hướng thẳng vào Colin.

      “Phải,” ngắn gọn. “Ông ấy như người cha thứ hai của ta vậy.”

      tỏ vẻ thêm và trước khi có thể giục , nhóm người dự tiệc dẫn đầu là Magwyn bất ngờ đến tham dự cùng họ. Ngó lơ tiếng hắt hơi trách cứ của Arjon, Tabitha thả tõm Lucy vào lòng để mèo khỏi bị giẫm đạp. vòng tròn những đứa trẻ tò mò nhanh chóng vây quanh .

      “Con mèo con có cắn ạ?” cậu bé trông rất nghiêm chỉnh hỏi.

      “Nếu cháu dịu dàng với nó cắn đâu.”

      “Nó ăn lũ chuột à?” bé mặt tàn nhang hỏi, đôi mắt xanh lá sáng lên thích thú khi Tabitha để cho bé vuốt ve bộ lông mềm của con mèo.

      biết. Nó chưa bao giờ thấy con chuột bằng xương bằng thịt bao giờ.”

      Khi lũ trẻ tặc lưỡi và thủ thỉ với con mèo làm dáng, Tabitha nhận thấy đứa trẻ khác lấp ló trong cảnh tranh sáng tranh tối của ngọn đuốc. Chính là bé ăn mặc rách rưới chui dưới cái bàn khi nãy. Đôi mắt to của bé trông còn quá trống rỗng nữa khi ánh lên niềm mong mỏi.

      Tabitha bế con mèo con trong hai bàn tay và đưa nó ra. “Cháu có muốn nựng nó , bé cưng?”

      bé nhảy dựng lên vẻ như mắc tội, rồi phóng nơi khác, biến mất vào bóng tối như hồn ma.

      Khi Tabitha giao phó con mèo cho cậu bé và đám bạn phấn khích của cậu, Magwyn lắc đầu buồn bã. “Jenny của tôi lời nào kể từ khi người của Brisbane tấn công nó. Nó chịu tắm và để cho tôi chải tóc. Nó trở nên bất kham như con thú hoang, luôn luôn bỏ chạy trước khi tôi có thể chạm vào nó.” nụ cười mỉm nuối tiếc chạm lên môi chị ta, mang lại cho gương mặt hốc hác đó vẻ đẹp xương xương. “ nên thấy nó lúc trước đây—lúc nào cũng rộn ràng trò chuyện, xin tôi kết vài bông hoa lên mái tóc xinh xắn của nó hay may cho nó cái váy mới.”

      Tabitha ngây người nhìn vào bóng tối mà bé vừa mới biến mất. hơn tám hay chín tuổi là bao. “Làm sao chị có thể chịu được điều đó?”

      Mẹ của Jenny nhún vai, cử chỉ đó trông mệt mỏi hơn là cay đắng. “Phụ nữ từ trước tới nay luôn là chiến lợi phẩm trong các trận chiến.”

      “Nhưng Jenny phải là phụ nữ. bé là đứa trẻ.”

      Magwyn đứng lên khỏi cái ghế dài, liếc Tabitha cái nhìn thương hại. “Nó còn là đứa trẻ, còn nữa.”

      Cổ họng Tabitha nghẹn ngào vì cơn giận dữ bị khuấy lên bởi bất công khủng khiếp xảy đến cho bé. chuyển ánh mắt mãnh liệt vào Colin, nhận ra rằng mặc cho dáng vẻ hờ hững của , lắng nghe toàn bộ câu chuyện.

      “Có phải đó là điều tin ?” quát lên, nhõm khi tìm thấy mục tiêu cho phẫn nộ của mình. “Rằng phụ nữ chẳng là gì ngoài chiến lợi phẩm của chiến tranh? chỉ vừa mới trở về sau sáu năm chinh chiến, chẳng phải sao? Có phải xem việc cưỡng hiếp vợ và con của kẻ thù như trách nhiệm đáng tiếc nhưng vẫn sẵn sàng thực ?”

      . Nhưng ta có trách nhiệm đáng tiếc nhưng vẫn sẵn sàng thực là hành quyết bất cứ kẻ nào dám làm điều đó.”

      căng thẳng dần biến mất trong . Lẽ ra phải biết trước Colin tự gánh lấy trách nhiệm của vị thần báo thù trong cuộc Thập Tự Chinh Thiêng Liêng. Trước khi có thể xin lỗi, quay mặt trong vẻ khước từ lãnh đạm. suýt chút nữa tin mình vừa lăng mạ .

      tiếng reo hò rộ lên từ cái bàn đối diện. “Uồng vì Già Nana!”

      “Già Nana!” những người khác hét to, nâng cốc của họ lên để tỏ lòng tôn kính.

      “Nana,” Colin nhàng lặp lại, cũng đưa cốc lên.

      “Ai là Nana vậy?” Tabitha thầm với Arjon.

      “Già Nana từng là vú nuôi của Colin và trước đó nữa là của cha cậu ấy.”

      gần như cười khúc khích thành tiếng khi nghĩ chiến binh dũng mãnh như Colin lại có “Nana”.

      “Ngài cũng rất tự hào về bà, thủ lĩnh,” Iselda , chị là người phụ nữ đứng tuổi tròn trĩnh lúc đầu tưởng Colin là hồn ma. “Nana chiến đấu như nữ thần Valkyrie để bảo vệ con của mẹ kế ngài sau khi phu nhân kính mến của chúng ta bỏ mạng. Nana biết đứa trẻ đó có ý nghĩa với phu nhân như thế nào, nó đến với cuộc đời bà muộn màng sau nhiều năm cố gắng để sinh cho cha ngài đứa con. Khi tình thế có vẻ như chúng ta thua cuộc chiến đó, Nana mang đứa trẻ lên nhà nguyện và chắn cửa nhốt những kẻ giết chóc người đó bên ngoài.” Câu sốt sắng của chị trở thành tiếng thở dài. “Bà thể nào biết được cuộc vây hãm diễn ra đến hơn nửa tháng sau đó. Chẳng có ai thấy bà hay đứa bé ra khỏi đó mà còn sống.”

      “Ta tin mọi người tổ chức lễ an táng đàng hoàng cho bà,” Colin .

      Cuộc chè chén rơi vào im lặng thoải mái, chỉ bị ngắt quãng bởi tiếng thét của đứa trẻ nô đùa ở phía xa. Arjon nhướng bên lông mày dò hỏi với người phụ nữ tóc vàng đa tình, nhưng ta lảng tránh bằng cách vùi mặt vào cổ ta.

      “Iselda?” Colin giục. “Chị đặt thi thể em ta vào khu mộ của gia tộc rồi chứ?”

      Khuôn mặt rộng của chị ta đỏ lên. Chị ta xoắn vặn cái váy của mình trong hai bàn tay đỏ ửng. “À, thưa thủ lĩnh, hẳn…”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      12.2

      Magwyn vội đến giải vây cho chị ta. “Chúng tôi trở lại. Khi Brisbane triệu lũ chó của trở về, chúng tôi lôi ra hết lương thực dự trữ trong hầm rượu và tất cả những thứ có giá trị mà chúng tôi có thể mang ra từ nhà kho—những cái rương chứa đầy quần áo như những thứ ngài mặc, đĩa bạc, muối, gia vị--nhưng ai trong chúng tôi đặt chân vào lâu đài kể từ lúc đó.”

      Colin đứng lên. “Tại sao lại ? Những ngôi nhà tranh của mọi người thể ở được. Mọi người sợ ta kết tội mọi người vì vào nấp trong lâu đài sao?”

      phải chúng tôi sợ ngài đâu.” Chị ta làm dấu thánh giá ngực khi ánh mắt chị ta ngước lên tòa thành đổ nát u sầu nổi lên nền trời đêm. “Là vì thứ lẩn khuất bên trong những bức tường đó.”

      “Những linh hồn ngủ yên, thưa thủ lĩnh,” Iselda bật thốt. “Ánh nến lập lòe trong đêm. đứa bé bị giết hại khóc đòi báo thù. Tất cả chúng tôi đều nghe thấy, đấy, mọi người đều nghe.”

      Lời thú nhận của Iselda được chào đón bởi những lời thầm kinh hãi và những cái gật đầu ngượng ngập. Khi Tabitha nhìn theo ánh mắt đầy ám ảnh của Colin đến ngọn tháp đỉnh lâu đài, rùng mình ngoài ý muốn.

      nửa trông đợi người chiến binh can đảm chế nhạo hoảng hốt của họ, nhưng chỉ gật đầu trang nghiêm. “Dựng lều ngoài trời trong mùa hè cũng khá thoải mái, nhưng đến mùa đông phù hợp. Ta cho mời linh mục từ MacDuff đến té nước thánh quanh tòa tháp và cầu nguyện cho những linh hồn chưa siêu thoát.”

      Những người phụ nữ gật đầu với nhau, trông hài lòng, nếu muốn là hoàn toàn được an ủi bởi lời hứa của . Những tiếng thầm của họ bị ngắt ngang bởi ông lão có râu quai nón nhanh đến và vụng về cúi chào Colin.

      “Cậu chủ…” Ông gãi cái đầu hói của mình, như thể đột nhiên nhớ ra chủ nhân của ông thăng chức. “Ừm, thưa thủ lĩnh, nếu ngài và tiểu thư của ngài sẵn sàng nghỉ, lều của ngài được chuẩn bị xong.”

      “Làm tốt lắm, Ewan. Tiểu thư?” Colin đưa bàn tay ra, đôi mắt lấp lánh với thách thức thể nhầm lẫn được.

      Tabitha tự hỏi chuyện gì xảy ra nếu từ chối lời mời của . Nhưng rồi nhận thấy những cái nhìn bẽn lẽn liếc về phía họ. Arjon nháy mắt với trước khi tặng cho người bầu bạn bám riết lấy ta nụ hôn ướt át. Đôi má Tabitha nóng lên, nhưng khám phá ra thể chịu được nếu làm Colin lúng túng trước người dân của .

      “Thưa thủ lĩnh,” thầm, cố ý trêu chọc r rung của khi đặt bàn tay đầy tin tưởng vào tay . “Tôi rất vinh hạnh.”

      Tabitha luôn xem mình là người to xương như con bò đực, nhưng bàn tay rộng của Colin nuốt trọn bàn tay . định rút tay lại ngay khi họ ở ngoài tầm nhìn của mọi người, nhưng lúc họ leo lên đồi dốc, đan những ngón tay họ vào nhau, biến thành tù nhân miễn cưỡng của .

      có tin vào những hồn ma ?” hỏi khi bóng của tòa lâu đài đổ lên lối của họ.

      nhích đến gần hơn. “. Còn ?”

      “Ta từng tin. Nhưng ta e đó chỉ là mơ tưởng mà thôi. Mẹ kế của ta luôn người chết khiến ta đau đớn vì thiếu vắng họ, chứ chẳng phải diện của họ.”

      bà, đúng ?”

      Tình thương mến sưởi ấm giọng cộc cằn của . “Phải. Mẹ ruột ta chết khi còn rất trẻ. Blythe là người mẹ duy nhất mà ta biết.”

      “Và cha sao?”

      “Ông cũng bà.”

      Tabitha thắc mắc có phải Colin cố tình hiểu sai câu hỏi của , nhưng khi tia sáng của ánh trăng rọi lên gương mặt khép kín của , dám hỏi. luồng sáng vẫy gọi nổi lên trong bóng tối. Những bước của chậm dần.

      Colin kéo bằng cái siết tay dịu dàng nhưng suy suyển về phía khu lều hình tròn nằm ở mép rừng. Khi Tabitha cúi đầu bước vào lều, tâm trạng bứt rứt của mở bung thành e sợ.

      Ewan nỗ lực hết mình để chăm lo cho thủ lĩnh của ông được thoải mái. Ánh đuốc sáng dịu tắm lên tổ ấm với những cái gối nhiều màu sắc và cái bàn đó đặt cái bình nước và hai cái cốc bạc. Nhờ có câu khoác lác kia của Colin, người của hẳn cho rằng họ cùng chia sẻ cái giường hẹp với những tấm chăn này. Hương trầm của gỗ đàn hương tỏa ra từ cái đèn có đế bằng đồng, khiến Tabitha lo lắng tự hỏi biết Colin tiêm nhiễm thị hiếu mới lạ gì từ Vùng Đất Thánh.

      trông thoải mái chịu được trong gian hẹp đầy gợi cảm tội lỗi này. Sau khi khép cửa lều lại, rót cho mình cốc đầy thứ gì đó màu đỏ tía và ngả người những cái gối như ông vua bảnh chọe. Tabitha đứng cứng ngắc bên cái bàn, cắn môi để thốt lên điều ước có dây đai trinh bạch bằng thép. Mà có chìa khóa.

      “Điều gì làm phiền à, ? Lucy lấy mất lưỡi rồi sao?” Khi câu moi móc đó chẳng thể khiêu khích trả lời, thở dài. “ vẫn còn dỗi vì ta lấy cái vật trang sức rẻ tiền quý báu của sao?” Đặt cái cốc sang bên, đặt hai cánh tay ra sau đầu như người mẫuplaygirl tạo dáng cho trang bìa và nhướng lông mày lên. “ chưa bao giờ nghĩ cách để có thể lấy lại nó sao?”

      Tabitha thở gấp. cố gạ gẫm quan hệ.

      thể chịu được nụ cười toe toét tinh nghịch của , xoay lưng lại và nắm chặt mép bàn.

      “Ngài đưa ra thỏa thuận quá quắt đấy, thưa ngài,” , giọng nhuốm đầy chua chát.

      “Là lỗi của cám dỗ ta đấy, tiểu thư. Thứ ban cho ta trong cái hang đó hẳn chỉ là thử nghiệm cho những tài nghệ của .”

      Tabitha quay phắt lại đối mặt với . biết thứ nào khiến thấy bị xúc phạm hơn—vì đổ lỗi cho cám dỗ ham muốn bản năng của như đàn ông đổi lỗi cho những phụ nữ ngây thơ trong suốt nhiều thế kỷ qua hay vì làm hỏng kỷ niệm đẹp của về nụ hôn âu yếm mà họ chia sẻ.

      bấu móng vào lòng bàn tay. “Tôi ghét phải làm ngài thất vọng, nhưng ‘tài nghệ’ của tôi vượt quá những gì ngài ‘thử nghiệm’.”

      uống hớp rượu. “Ồ, thôi nào. nhất định học được điều gì đó trong khi cùng đoàn kịch câm chứ. mánh khóe khác như cái chỉ cho ta thấy hay bài hát cũng được?” Vẻ mặt gần giống vẻ mặt của cậu bé tràn trề hy vọng.

      bài hát?”

      “Ừ. bài hát biểu diễn hay khúc ballad về tình phong nhã." (*courtly love*)

      “Courtney Love á?” lặp lại, thậm chí còn ngơ ngác hơn khi đề cập đến ca sĩ hát nhạc rock alternative tai tiếng thống trị những trang báo của tờ Global Inquirer vào cuối thế kỷ hai mươi.

      “Tình phong nhã. Câu chuyện tình buồn về chàng kị sĩ cao quý mong mỏi tình được đền đáp từ tiểu thư của chàng ta.”

      Tabitha ngồi thụp xuống mép giường. Colin muốn . muốn bài hát ru. bị ấn tượng bởi màn trình diễn phép thuật kém cỏi của hơn là nụ hôn của . Chà, nhõm… phải sao?

      ngâm nga vài nốt dạo đầu của bài hát ra từ trí nhớ.

      Colin ngồi thẳng dậy. háo hức của thể cuộc sống thiếu thốn đĩa video và đĩa audio, thời đại mà ngay cả những cuốn sách còn là xa hoa hiếm hoi và đắt giá. “Đó là điệu nhạc nào thế? Ta chưa từng nghe thấy nó trước đây.”

      ngâm nga nhịp nữa. “Bản ‘Camelot’,” , gần như giật mình vì nhận thức đó cũng như .

      Mặc dù Tabitha luôn ghét thứ nhạc kịch sướt mướt, mẹ lúc nào cũng bắt phải ngồi suốt cả buổi diễn dài như vô tận. Ngược với ý muốn của mình, tâm trí ngăn nắp của ghi nhớ toàn bộ cả phần nhạc, đễn mỗi câu từ đầy cảm xúc. Với tất cả những cuộc trò chuyện này về những kị sĩ và lâu đài và những cuộc chinh chiến thiêng liêng cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi bản nhạc lôi cuốn của Lerner và Loewe là thứ đầu tiên ra trong óc .

      “Hát thêm nữa ,” Colin ra lệnh, nằm lại những cái gối và vẫy bàn tay về phía .

      Thấy vui vì cao hứng của , Tabitha làm theo, giọng nữ cao của uyển chuyển dễ nghe, nếu muốn là rất hay. Mỗi lần ngừng lại, Colin lại ra lệnh hoặc phỉnh để tiếp tục, chỉ đủ mủi lòng để ấn cái cốc vào tay để có thể dùng rượu vang thấm giọng.

      thầm hãnh diện vì ân cần của . Dù từng bị lột sạch áo giáp tại lâu đài của Brisbane, vẫn thể tống khứ cái cảm giác đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy người kị sĩ mặc áo giáp.

      gật đầu cách khôn ngoan với những lời tuyên bố huênh hoang trong bài ‘Chính Ta’ và cười với trò chơi chữ tinh nghịch trong bài ‘Tháng Năm Đầy Sức Sống’. Vẻ mặt trở nên trầm ngâm kỳ lạ trong suốt khúc nhạc sâu lắng ‘Nếu Em Có Bao Giờ Xa ’ và căng thẳng khi Guenevere đối mặt với cái chết cọc thiêu vì bị trừng phạt cho tội ngoại tình.

      Vào lúc Tabitha hát đoạn điệp khúc cuối cùng, giọng khản vì bị kéo căng quá nhiều. Nốt nhạc rung động cuối cùng dường như lơ lửng trong trung rất lâu sau khi nó chấm dứt. liếc sang và thấy Colin nằm xoãi ra những cái gối, hàng lông mi sẫm của xếp lại hai gò má, hơi thở và đều. Lucy chui vào lều trong khi Tabitha hát và cuộn tròn bên người . bàn tay ôm ấp che chở quanh con mèo con.

      “Lúc nào cũng là người bảo vệ các tiểu thư,” Tabitha thầm, mất phương hướng vì cảm xúc âu yếm chảy tràn trong .

      quỳ bên người , định quẳng trong những tấm chăn lên người . Nhưng thay vào đó bàn tay lại hướng về gương mặt , giải thoát vài lọn xoăn ngỗ ngược khỏi cái đuôi sam của nó. hề cựa quậy khi chạm vào.

      Nghe lại truyền thuyết cổ đó qua cảm nhận của Colin cứ như nghe thấy nó lần đầu tiên. Mặc dù thương cảm cho Lancelot và Guenevere, bị giằng xé giữa lòng tận tụy đối với vua của họ và niềm đam mê họ dành cho nhau, nhưng chính Arthur mới là người làm lay động tim . Arthur với trong sáng vĩnh cửu, tận tâm suy suyển khi theo đuổi giấc mơ thể thành thực, khả năng hiếm có biết trân trọng những thời khắc ngắn ngủi, dù biết nó chẳng thể tồn tại mãi mãi.

      Khi luồn những ngón tay vào mái tóc đen mượt màu đêm của Colin, thể tự hỏi đánh mất trong sáng của mình như thế nào và những giấc mơ nào bị buộc phải hy sinh cùng với điều đó.

      Tiếng khóc cằn nhằn của đứa bé khiến bàn tay Tabitha đóng băng. Gai ốc nổi lên khắp cánh tay . Nín thở, nghiêng đầu về phía tòa lâu đài. Nhưng tiếng thét kỳ dị đó bị ỉm cũng đột ngột như khi nó vang lên. Nó lặp lại lần nữa.

      Sau nhiều phút nhìn chằm chằm vào cái giường hẹp và chờ trong vô vọng cho trái tim dịu lại thành nhịp đập thường lệ của nó, Tabitha kéo lê những tấm chăn xuống sàn và cuộn mình bên cạnh Colin, Lucy nép mình giữa họ.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 13

      Colin tỉnh dậy vào sáng hôm sau và thấy biến mất, cái bao gươm thắt lưng trống trơn. bật dậy, ánh mắt phẫn nộ của quét khắp căn lều hiu quạnh. “Cái đồ trộm vặt chết dẫm!”

      lật tìm gấu áo dài và thấy sợi dây chuyền cùng viên ngọc vẫn nằm trong cái túi bí mật. ràng tình thường mến Tabitha dành món bảo bối bị đánh cắp này vẫn đủ nhiều để giữ ở bên . hát cho nghe ngọt ngào như người hát rong, đưa vào giấc ngủ sâu mộng mị, rồi bỏ trốn.

      Cảnh tượng tấm lông thú nhàu nhĩ cuộn lại sàn nhà cũng chẳng hề cải thiện cơn nóng giận của . nắm nó trong tay và kéo lên đưa đến mũi . Tấm chăn vẫn còn ấm, mùi hương của vẫn chưa phai.

      quẳng chúng xuống sàn, cả quyết lùng sục trước khi đến náu ở khu trại hay nhà thờ của vị linh mục nào đó. chắc làm gì với khi bắt được , nhưng vài kế hoạch hiểm ác bắt đầu nổi lên trong óc .

      cúi đầu bước ra khỏi lều. tin rằng Ewan buột ngựa ngay gần đây. Con ngựa vểnh tai ra sau và nhảy dựng tại chỗ khi cảm giác được lo âu của chủ nó. Đáng ra nên biết ơn vì trộm ngựa luôn. cảm giác như mảnh vải che thân khi thiếu vắng thanh gươm, nhưng cảm giác túng quẫn gấp đôi nếu thiếu ngựa của .

      tháo dây buột ngựa và đặt chân lên bàn đạp khi nghe thấy thanh đó. nghiêng đầu sang bên, cau mày bối rối. Lúc đầu nghĩ đó chỉ là thanh ám ảnh vọng lại từ đêm trước, nhưng rồi nó trỗi lên lần nữa— khúc nhạc loáng thoáng trong cơn gió sớm. Để lại con ngựa với cái vỗ lưng trấn an, rón rén xuyên bụi cây thấp, bị mê hoặc bởi giai điệu du dương như bài hát của nàng tiên cá và thủy thủ say sưa vội vã đến với ngày tận số của mình.

      Phủi nhánh thông sang bên, bước ra từ bụi cây phủ bóng, tìm kiếm nơi bắt nguồn của bài hát quyến rũ.

      Tia nắng mặt trời buổi sáng đập thẳng vào mắt như cây chùy. chớp mắt để nhìn hơn, rồi ước gì làm thế khi cảnh tượng trước mắt tiếng rống vừa giận dữ vừa kinh hãi khỏi cổ họng .

      Tabitha chưa bao giờ dám mơ rằng líu lo bắt chước bài hát “ Ngày Kia Hoàng Tử Đến” đem người Scot nổi sung nhảy bổ đến chỗ . Bản năng đầu tiên của là dùng tay che ngực lại. Nhưng sau đó nhớ ra mình vẫn mặc nguyên quần áo. chỉ mới nhét cái váy xòe vướng víu vào giữa hai chân để lộ ra bắp chân trắng nõn được bôi xà phòng thô màu nâu mà sáng nay mượn của Magwyn. dòng máu tươi chảy qua lớp bọt xà phòng xuống cổ chân .

      có lẽ bỏ chạy khỏi cơn giận của Colin nếu phải đứng giữa lòng suối, chuôi gươm của Colin trong tay, bàn chân đặt lên mặt đá phẳng nơi Lucy ngồi chải lông tơ bụng nó.

      nhảy thẳng vào lòng suối, làm nước bắn tung tóe lên mỏm đá. Lucy nhảy dựng lên và lắc mình, bắn vào cái nhìn trách móc.

      giơ hai cánh tay ra trong vẻ thất kinh. “Lạy Chúa lòng lành, , có bánh bột thay cho não hay sao? làm cái quái gì thế?”

      Tabitha nhìn xuống bắp chân trần của , rồi vào con dao trong tay mình. “Tôi cạo lông chân.”

      “Trời ơi!” Tiếng rền rĩ của Colin nghe não lòng cứ như găm con dao đó vào tim . lắc đầu, trông còn có vẻ trách cứ hơn con mèo con bị dây bẩn. “ có tí tôn kính nào cho thanh gươm của người ta sao, ? Ta nghĩ ta thức dậy vào ngày mai và thấy dùng nó để cắt móng tay hay xắt hành làm món dạ dày cừu nhồi tim gan. đáng tiếc vì Brisbane lấy mất thanh gươm tốt nhất của ta. có thể dùng nó để xới gò đất hay đào hố nuôi giun.”

      dần hiểu ra. Mặc dù chưa từng phải gánh chịu hậu quả từ thân mật như thế này, nhưng Tabitha từng đọc những bài báo mạng của tạp chí Cosmo về những người chồng nổi cơn tam bành khi vợ họ mượn dao cạo râu để cạo lông chân. an tâm khi biết được những người đàn ông tiến hóa mấy sau cả bảy thế kỷ. có lẽ bật cười nếu vẻ mặt của Colin quá thất kinh.

      quyết định thử giả định của mình. “Chẳng phải dùng con dao này để cạo mặt ngày hôm qua sao?”

      gãi gãi hàm râu buổi sáng cằm đầy phẫn nỗ. “Đúng vậy, nhưng ta dùng nó lần thứ hai. làm hỏng lưỡi dao. Nó có thể bị sượt và cắt phập cổ họng ta mất.”

      Tabitha đảo tròn mắt. “Y như tôi nghĩ.” nhúng con dao xuống nước trước khi đưa chuôi gươm cho . “Tôi rất lấy làm tiếc. Lẽ ra tôi nên hỏi ý trước khi mượn nó.”

      thử liếc con dao lên ngón cái, rồi quắc mắt với khi nó cắt đứt được da .

      ngúc ngoắc ngón tay vào . “Đừng có mà trừng mắt với tôi như thế. Con dao của gây hại cho tôi nhiều hơn là tôi gây hại cho nó đấy.”

      trông lo âu. “ bị thương à, ?”

      vỗ nước hất xà phòng , nhăn mặt vì nước lạnh khiến vết thương đau nhức. “Cứ xem cái cách nhảy bổ ra khỏi rừng mà xông tới đây, tôi may mắn vì cắt cụt mất ngón chân mình. Tôi cứ nghĩ con gấu chứ.”

      chỉ vừa mới tập tễnh bước về phía bờ khi giắt con dao vào thắt lưng và bế lên trong hai cánh tay. Tabitha thở gấp, sợ rằng sắp thả xuống. Nhưng khéo léo bế cơ thể luộm thuộm của , nhắc cho nhớ rằng có rất nhiều điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ ngoài chiều cao. Như những múi cơ cuồn cuộn vai, lưng và hai cánh tay của .

      Khi đặt lên gốc cây bị đổ phơi dưới trời nắng gió, gỡ cánh tay quanh cổ ra, bực bội vì cứ bám riết lấy như đứa trẻ. “Chẳng cần phải gọi 911 đâu. Tôi chỉ cắt phạm da chút xíu khi cạo thôi. Chỉ cần cho tôi nhúm giấy vệ sinh để áp lên đó …”

      khuỵu chân và dùng búi rêu chậm lên vết cắt. Thậm chí sau khi máu ngừng chảy, bàn tay ấm áp của vẫn nấn ná chân .

      “Tại sao lại làm chuyện như thế?” hỏi nhàng khi quan sát thành quả của .

      Tabitha cũng cảm thấy lúng túng như . “Tôi là tôi rất lấy làm tiếc. Tôi nên mượn con dao của xin—“

      “Ta thắc mắc về con dao.” Bàn tay bắt đầu chầm chậm vuốt ngược lên, động chạm dò hỏi của khiến làn da trần của nổi gai ốc. “Chính là chân đấy. Tại sao lại muốn xén lông tơ ở đó?”

      lưỡng lự muốn thừa nhận rằng luôn hơi tự đắc về cặp chân mình. Mặc dù lúc nào cũng giữ chúng bó sát trong đôi Dockers hay trong lớp vải tuýt, chúng vẫn luôn là nét đẹp nhất người —dài, mềm mại, và thon thả. Chúng chưa bao giờ có vẻ dài đến thế như lúc này, khi Colin vuốt tay về phía đùi với tỉ mỉ đầy mê hoặc. gần như rớt khỏi mỏm đá khi những ngón tay chai sạn của chạm đến làn da nhạy cảm sau đầu gối .

      “Đây là tục lệ nơi tôi từng ở,” thốt ra. “Mọi phụ nữ đều làm thế.”

      Những ngón tay nán lại đầu gối , nhưng ánh mắt lướt lên khuôn mặt , khiến thắc mắc có phải cảm nhận được mạch đập dữ dội của .

      “Những người phụ nữ ở Ai Cập,” , giọng khản lại khó mà kháng cự, “tuân theo những tục lệ đó. Phần lớn họ đều từ hậu cung của vua di cư đến nhà thổ. vài người từng là nô lệ, số khác là những người vợ được cưng chìu. Họ ướp hương hoa lài lên đầu và tóc, nhưng giữ mọi nơi khác người họ mịn màng như lụa và xức tinh dầu đàn hương để người đàn ông thoải mái động chạm và chẳng có chướng ngại nào ngăn cách người phụ nữ với khoái lạc của họ.”

      Ánh mắt nhuốm vàng của mê hoặc . cố gắng hít vào, nhưng hơi thở nghẹn lại trong cổ, hoang mang vì khêu gợi suy đồi mà câu tiết lộ khản đặc của khơi lên trong . khêu gợi suy đồi mà thể học được từ trang web được xếp hạng X hay trong những trang giấy quăn góc trong tạp chí dành cho nam giới.

      bỗng thấy hình ảnh sống động về Colin cưỡi ngựa lướt qua sa mạc, bộ áo thụng trắng của bay phấp phới trong gió, mặt trời ve vuốt làn da rám nắng. nhảy khỏi lưng ngựa và cúi người bước vào buồng the thoảng hương, nơi đám phụ nữ Playboy với đôi mắt bí hiểm chờ cái giường với những gối nệm bằng lụa. Làn da láng mịn của họ sáng ánh lên vì xoa dầu, những vòng đeo tay bằng vàng kêu lanh canh như nhạc điệu đón chào khi họ kéo vào vòng tay.

      Cáu kỉnh, đẩy tay và kéo váy xuống. “Tôi có thể đoan chắc với rằng tôi chỉ dùng nó để cạo chân thôi và chẳng ở nơi nào khác hết. Tôi xin lỗi nếu ưng thuận.”

      nhảy khỏi cái gốc cây nhưng nắm chặt bàn tay và níu lại.

      đứng thẳng lên, đẩy đôi môi của họ đến gần nhau cách đáng ngại. “Ta ưng thuận.” ngập ngừng chỉ đủ lâu để khiến nổi giận thêm. “Nhưng ta lại thích như thế.”

      Nếu kèm theo câu thú nhận đó với nụ cười toe toét hay cái liếc mắt đưa tình, có lẽ Tabitha có thể phát biểu câu trả miếng. Nhưng vẻ mặt nghiêm trang của khiến nghi ngại. Chú Sven của dạy cho biết làm thế nào để đánh đuổi kẻ cướp có vũ khí, nhưng dạy làm cách nào để từ chối kị sĩ sa cơ nhìn ngắm như thể là vị vua độc và là mĩ nữ xinh đẹp nhất thế gian.

      Đôi mắt khép lại, mời gọi hãy lấy những gì quá hèn nhát để dâng cho . Môi chỉ chạm vào môi khi nhớ ra còn đeo tấm bùa để bảo vệ khỏi tai họa.

      lao vụt tránh xa , kinh hãi nhận ra có thể mấp mé biến thành con lười ba ngón. Tâm trạng vỡ mộng khiến nổi đóa. “ với dân của rằng tôi thuộc về khiến điều đó trở thành . Phụ nữ phải là vật sở hữu để giành giật và đổi chác.”

      nhướng lông mày, nhắc cho nhớ rằng trong thế kỷ này, phụ nữ chính xác là như thế. “Ta có ý xúc phạm phẩm giá của khi đề nghị bảo vệ .”

      cũng đề nghị đổi bài hát lấy sợi dây chuyền của tôi. Hay cái giá tăng lên rồi? Vậy giờ nó là gì nào? Cả vương quốc của đổi lấy nụ hôn sao?”

      bước bước về phía . “ trả cái giá đó chứ, tiểu thư?”

      bước lùi theo bản năng, kinh hãi vì biết làm.

      Môi cong lên thành nụ cười rầu rĩ. “Ta nghĩ là . Ta nghĩ phải chứng tỏ mình xứng đáng với lòng tin cậy của ta mới có thể lấy lại báu vật của được.”

      “Và làm thế nào mà tôi làm được điều đó nào?” hỏi.

      phải bằng cách lén lút rời khỏi lều vào lúc bình minh và khiến ta sợ chết—“

      nhìn nơi khác và để lọt ra tiếng thở dài, còn tiết lộ nhiều hơn lời . Tabitha bất chợt hiểu được cuộc tập kích dữ dội của xuyên qua những bụi cây. thét vào như cái cách người cha thét vào đứa trẻ lạc khi thấy nó liếm cây kem ở sở cảnh sát thay vì nằm phản nhà xác thành phố.

      vuốt bàn tay qua mái tóc rồi bù của mình. “Ta định hét vào như thế, . Nếu đón con mèo, ta lệnh cho Ewan chuẩn bị cho bồn tắm để bù lại.” dợm bước , rồi rút con dao ra khỏi thắt lưng và ấn chuôi dao vào tay . “Tốt nhất nên lang thang trong rừng mà có khí giới. Nhất là khi Roger ở đâu đó ngoài kia, chờ cơ hội tấn công.”

      Khi biến mất trở lại vào trong những bụi cây, lắc đầu kinh ngạc. Có lẽ còn chưa có ai ở New York biết được biến mất, nhưng Colin nhận thấy ngay tức khắc. bắt đầu mỉm cười, nhưng sung sướng của nhanh chóng tàn lụi khi tưởng tượng hớt hải tìm như lúc nãy sau khi biến mất vào tương lai.

      tìm kiếm trong bao lâu trước khi nhận ra ra mãi mãi?


      Vào lúc Tabitha chìm sâu đến tận cằm trong bồn tắm nước nóng bốc hơi nghi ngút, có thể tha thứ cho Colin gần như bất cứ điều gì.

      Bất cứ điều gì trừ việc khéo léo vượt qua được rào cản bảo vệ mà phải vất vả dựng lên trong suốt hai mươi ba năm qua.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      13.2

      thụp đầu dưới làn nước, rồi xát xà phòng lên tóc như thể để gột rửa suy nghĩ bất an đó. Cái chậu tắm tròn bằng gỗ hơn bồn tắm bằng đá hoa mà quen dùng, nhưng sau hai ngày được tắm rửa đây đúng là cõi cực lạc. Lucy nằm ườn ra mép chậu, đập đập vào những bong bóng xà phòng để thuần hóa nó bằng hai bộ móng bé xíu.

      Ánh nắng mặt trời in lốm đốm vách lều, giải thoát những nỗi sợ hãi ngớ ngẩn đêm qua của Tabitha. Có lẽ nghe thấy đứa trẻ làng cựa mình cáu kỉnh vì mất giấc ngủ thôi. Thậm chí đến tận lúc này, vẫn có thể nghe được những tiếng hò hét và cười đùa từ xa vọng lại, nhưng dám chắc là chẳng có ai dám quấy rầy vị tiểu thư của thủ lĩnh khi tắm. Ý nghĩ đó làm cười khúc khích.

      có lẽ còn nấn ná ở đây suốt buổi sáng nếu nước tắm nguội dần . trèo ra khỏi chậu, nhăn nhó khi dùng tay chải những búi tóc rối. Nếu có thể ngọt cho Colin đưa lại bùa hộ mệnh cho ngay lúc này, ước điều gì tha thiết hơn là được có kem tắm và máy sấy.

      Gáy bắt đầu ngứa ran nhột nhạt. Dường như gian riêng tư của chỉ là ảo tưởng. Có ai đó quan sát .

      Giật lấy trong những cái khăn tắm bằng len thô mà Ethan để lại, Tabitha vùng quay người lại. mình. có ai trong lều ngoại trừ khối lù lù rất đáng ngờ bên dưới những tấm chăn giường— khối lù lù mà Tabitha thề là chẳng hề có ở đó khi trèo vào chậu tắm.

      Cưỡng lại phản xạ bản năng là lấy cái gì đó nặng để đập nó, Tabitha rón rén lại, dở góc chăn lên, và thập thò ngó vào bên trong.

      con tinh thập thò ngó lại .

      thả rơi cái chăn. “Tại sao lại thể là con tinh chứ?” lầm bầm. “Mình gặp những kị sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời và những tên bạo chúa, thậm chí nghe thấy tiếng khóc của hồn ma con nít. Tại sao con tinh lại khó chấp nhận nào?”

      Nhưng sau vài giây trầm ngâm suy nghĩ, bản chất đa nghi của thắng thế. lật tấm chăn ra và thấy đứa trẻ nằm cuộn tròn trong tấm nệm. Cái mũi hếch, đôi mắt xanh, và mái tóc rối tung lại chẳng phải là linh hồn núi rừng nào cả, mà là con của Magwyn—Jenny.

      Vẫn nắm chặt cái khăn tắm quanh mình, Tabitha lảo đảo lùi lại, để ra khoảng trống rộng cho đứa trẻ chạy trốn. chưa bao giờ thoải mái khi ở cạnh những đứa trẻ, vì ít khi tiếp xúc với chúng. Ngay cả khi mới chỉ là bé, cũng thích tiếp chuyện với máy laptop của mình hơn.

      Nhưng Jenny trèo khỏi cái giường và lẻn đến chỗ Tabitha, ánh mắt bé gắn chặt vào thứ gì đó đằng sau đầu . Tabitha nhìn quanh để tìm thứ làm phân tâm , và bắt gặp Lucy vẫn ngồi gờ chậu tắm.

      bế con mèo con lên và đưa nó ra. “Cháu đến để vuốt con mèo xinh xắn này à?”

      Khi Jenny e thẹn rụt lại, Tabitha chà bộ lông tơ mượt của Lucy lên má . “Chẳng có gì phải sợ hết. Lucy rất thích những bé đấy.”

      Jenny đưa bàn tay bẩn ra, cử chỉ đó ngập ngừng, nhưng đầy tin tưởng. ngạc nhiên cho Tabitha, Jenny đưa tay qua con mèo để chụp lấy búi tóc ướt của .

      Tabitha quỳ xuống khi Jenny giật giật tóc . Jenny bị thu hút bởi Lucy mà bởi tóc ! Jenny vuốt ve và vỗ vỗ lên những lọn tóc dày, nụ cười mỉm u sầu nấn ná môi bé.

      Thậm chí khi Lucy vùng thoát khỏi tay và nhảy xuống sàn nhà, Tabitha vẫn dứng yên động đậy. sợ chạy mất cũng như chỉ mới vài giây trước còn sợ rời khỏi. Rồi Jenny chạy đến chỗ cái bàn và chộp lấy con dao Tabitha hớ hênh đặt đó.

      Tabitha vội đứng lên. “Jenny, ! Thả con dao đó xuống. Nó bén lắm.”

      Jenny gật đầu với mãn nguyện quả quyết. bé chỉ lên đầu Tabitha, rồi nắm nhúm mái tóc dài đến eo của mình và làm động tác như cưa nó .

      Tabitha ngồi thụp xuống ngang tầm với bé. được chứng kiến cố gắng giao tiếp đầu tiên của bé kể từ khi người của Brisbane tấn công. Nhưng khi nhận ra bé muốn gì, , “Ồ, Jenny, cháu thể muốn cắt tóc cho cháu như tóc được? Mẹ cháu gì đây?” nắm lấy lọn tóc lơ thơ của bé, nhận thấy ánh vàng lấp ló bị chôn sâu dưới màu nâu bẩn. “Tóc cháu rất đẹp.”

      Jenny lùi lại, lắc đầu dữ dội. Trong mắt bé, Tabitha bắt gặp tia sáng căm hờn, chỉ dành cho những kẻ cưỡng hiếp bé, mà còn với chính bản thân nữa.

      giọt nước mắt lăn xuống má Tabitha. “Ôi, Chúa ơi,” thào. “Bọn chúng với cháu tóc cháu rất đẹp, phải ? Những kẻ làm hại cháu ấy.”

      Jenny gật đầu, rồi nắm chặt hai tay ở hai đuôi tóc, giật mạnh đến mức nước mắt bắt đầu tuôn ra vì đau.

      “Bọn chúng nắm tóc cháu trong khi chúng…” Tabitha nhắm mắt lại, hình ảnh đó quá kinh khủng vượt ngoài sức chịu đựng.

      bàn tay bé quệt lên gò má ướt của , dỗ dành mở mắt ra. Jenny chớp mắt nhìn với đôi mắt xanh trang nghiêm, như thể để an ủi .

      Nếu Tabitha đeo bùa hộ mệnh vào lúc này, ước mình có thể khôi phục niềm tin của bé trong khả năng của . trả lại giọng cho Jenny và giúp bé tin rằng tội ác khủng khiếp đó phải do lỗi của bé.

      Nhưng Tabitha chỉ có món quà để tặng mà thôi. đứng lên và nhanh chóng chùi nước mắt. “Cháu thể trông đợi cắt mái tóc bẩn thế được, tiểu thư. Nếu cháu muốn theo ý mình, cháu phải để gội nó trước .”

      Jenny nhìn sang chậu tắm đầy ngờ vực, nhưng chỉ kéo lê chân phản đối khi Tabitha đặt bàn tay vững chãi lên vai bé và dẫn đến chậu tắm.


      Khi Magwyn nhìn thấy Tabitha làm gì với con mình, chị ta ngất xỉu ngay lập tức.

      Rì rầm như những con cừu bị khủng bố, những người phụ nữ khác túm tụm lại quanh người đồng bạn nằm lăn quay. Iselda khuỵu xuống hai gối núng nính và bắt đầu quạt cho bạn mình bằng cái khăn len.

      bà lão cao và khẳng khiu với cái khăn thắt nút đầu khiến bà trông như cái giẻ bằng cotton khô, đẩy ống tẩu đến mép. “Xén nó như xén con cừu đấy hả? Con trông như thằng cu.”

      Magwyn ngồi lên, vừa kịp nghe lời nhận xét khắc khổ đó và khóc rống lên. Tabitha có lẽ bụm hai tay lên tai nếu Jenny níu lấy tay , đôi mắt mở to ngơ ngác bởi lộn xộn do mái tóc bé gây ra.

      “Thôi nào, Magwyn,” Tabitha mở lời bằng cái giọng mà hy vọng là dịu dàng. “Chị hiểu rồi. Jenny xin tôi—“

      nhảy lùi lại khi Magwyn bật dậy, hai bàn tay đầy tàn nhang cuộn thành móng vuốt. Đôi mắt chị ta như phóng ra những tia lửa xanh. “Sao dám dùng dao cắt mái tóc lộng lẫy của con tôi? Nó hứng chịu nhục nhã bởi bàn tay lũ đó còn chưa đủ hay sao?”

      Như vị khách du lịch sáo rỗng, Tabitha muốn than van rằng là người Mĩ, vì Chúa, phải người . Nhưng bởi vì châu Mĩ còn chưa được khám phá ra, dám chắc chuyện đó chẳng quan trọng. Những người phụ nữ lảng vảng quanh đó như thể trông chờ được chứng kiến cuộc ẩu đả thứ thiệt.

      “Tôi chỉ cố giúp đỡ thôi. Khi Jenny đễn chỗ tôi—“

      Khuôn mặt Magwyn co rúm lại, vẻ đau đớn thấp thoáng trong cơn giận bùng nổ của chị. “Đến chỗ , cái mông tôi này! Nếu nó đến chỗ ai đó, nghĩ nó đến chỗ mẹ nó sao?”

      Lúc nào cũng là người dàn hòa, Iselda chen vào giữa họ. Chị khôn ngoan chọn chuyện với Tabitha, người có lý trí hơn vào lúc này. “Chắc hẳn có thể hiểu được xúc động của Magwyn, . Chỉ khi người đàn bà phạm tội trọng mới bị cắt tóc mà thôi.” Chị liệt kê những ngón tay múp míp. “Trộm cắp, ngoại tình, vô liêm sỉ, đồng nam, làm điếm, gian d—“Chị đỏ mặt đến tận chân tóc khi ánh mắt chị đáp mái tóc ngắn quá vai của Tabitha.

      Tabitha cứng người lại. Có lẽ họ tin phạm hầu hết mấy cái tội đó và vài tội khó khác với chỉ thủ lĩnh của họ, mà còn với nhiều đàn ông khác trước nữa. mỉa mai này xém chút khiến bật cười. Xém chút thôi.

      “Hội đồng họp đấy, Magwyn,” bà lão , bình thản hút ống tẩu. “ nên đến thưa với thủ lĩnh.”

      “Đúng vậy, đễn chỗ thủ lĩnh!” người phụ nữ khác lặp lại.

      “Granny Cora đúng. Ngài biết phải làm gì với ta,” người khác thầm.

      Sau khoảnh khắc im lặng cẳng thẳng, cuối cùng Magwyn gật đầu.

      Chị giật bàn tay con mình khỏi tay Tabitha trong khi những người khác dàn thành phòng tuyến thể xuyên thủng, đẩy bị cáo lên trước. Bước sải tự tin của Tabitha hề nao núng mãi đến khi nhận ra rằng thể nào biết được Colin đứng về phía hay những hậu quả gì phải gánh chịu nếu từ chối điều đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :