Tokyo hoàng đạo án - Soji Shimada (Trinh thám - full)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40



      vụ án rất đơn giản. mình Taeko Sudo sát hại toàn bộ gia đình Umezawa. Vậy có lẽ chúng ta đặt câu hỏi tại sao tội ác đơn giản như vậy lại có lời giải trong suốt bốn mươi năm trời? Đó là vì Taeko Sudo, kẻ giết người hàng loạt, làm ình trở nên vô hình. Như Ishioka đây từng phỏng đoán, đó chính là sản phẩm của trò ảo thuật. Nhưng phải là trò ảo thuật do ông Heikichi Umezawa thực hay như ấy tưởng tượng, thầy phù thủy ở đây chính là Taeko. Kế hoạch của bà ấy thành công là nhờ nền tảng chiêm tinh của ông Umezawa. Cho nên có lẽ gọi nó là màn ảo thuật chiêm tinh học đúng hơn. Nhưng tôi đến đoạn đó sau.”


      “Trước hết, chúng ta hãy cùng xem xét bí cái chết của Heikichi Umezawa trong xưởng vẽ khóa trái. Chắc các vị còn nhớ, tất cả các cửa sổ đều có chấn song sắt, hề có lối thoát bí mật, cửa chính được đảm bảo bằng then cửa và ổ khóa. Hơn nữa, do hôm đó tuyết rơi dày nên khách khứa tới xưởng vẽ thể đến hoặc để lại vết chân.”


      “Ông Heikichi uống ít thuốc ngủ trước khi bị sát hại. Râu ông ấy bị cắt ngắn, nhưng có kéo hay dao cạo ở trường vụ án. Có hai vệt dấu giày để lại tuyết. là giày nam còn vệt kia là giày phụ nữ. Có vẻ như người mang giày nam rời khỏi xưởng vẽ sau người mang giày nữ. Trời ngừng tuyết lúc 11 giờ rưỡi đêm, và vì thế thời điểm cái chết của ông Heikichi được cho là giữa 11 giờ đêm và 1 giờ sáng. Người ta cho rằng tối hôm đó có người mẫu ngồi cho ông Heikichi vẽ nhưng bao giờ tìm ra được người đó cả.”


      “Như vậy chúng ta có thể nghĩ ra được bao nhiêu kịch bản khả dĩ? Chà, tôi nghĩ ra được sáu kịch bản: 1. Vụ án mạng xảy ra sau 11 giờ đêm và hung thủ bỏ ngay lập tức. Tuyết phủ kín dấu giày của . Hai vệt giày là của hai người khác; 2. Ông Heikichi bị giết bởi chính người mẫu của mình; 3. Người giày nam giết ông Heikichi; 4. Hai người đó phối hợp cùng nhau; 5. Người mẫu cố ý tạo ra hai loại dấu giày; 6. Người giày nam cố gắng đánh lừa chúng ta bằng đôi giày nữ.”


      số người phán đoán rằng giường của ông Heikichi được kéo lên tận trần nhà rồi thả xuống. Tuy nhiên giả thuyết này khả thi với tôi, cho nên chúng ta bỏ qua luôn.”


      “Vấn đề dấu giày rất thú vị. Nhưng dù tiếp cận nó cách hợp lý đến thế nào nữa các manh mối cũng chẳng đưa chúng ta tới đâu cả. Đây là phần lý do giải thích tại sao vụ việc lại có lời giải lâu đến vậy. Tuy nhiên, việc tìm được câu trả lời thực tế lại chính là chìa khóa tuyệt vời cho bí này. Các vị biết đấy, chính các khoảng lặng giữa những nốt nhạc mới tạo nên nhạc!”


      Sau câu đầy kịch tính, Kiyoshi ngừng lại nhấp ngụm cà phê.


      “Nào, chúng ta hãy cùng nhìn lại sáu kịch bản này. Kịch bản thứ nhất cũng hơi hợp lý, tôi thừa nhận như vậy. Nhưng nếu có hai người chứng kiến trường vụ án sau khi hung thủ bỏ , họ bao giờ để lộ mình. Tại sao ư? Nếu họ muốn che giấu lý do tới thăm xưởng vẽ của Heikichi, họ có thể gửi bức thư nặc danh cho cảnh sát. Và nếu họ là những kẻ tình nghi giết người, họ muốn khẳng định vô tội của mình. Nhưng có ai xuất cả.”


      “Kịch bản thứ hai thực tế. Căn cứ vào thời gian tuyết rơi, người giày nam và người giày nữ chắc chắn phải gặp nhau bên trong xưởng vẽ. Nếu người mẫu giết hại Heikichi người giày nam chắc chắn phải chứng kiến việc. Nhưng hề có dấu hiệu cho thấy tình huống đó xảy ra.”


      “Tương tự, kịch bản thứ ba cũng thực tế. Nếu người giày nam giết nạn nhân người giày nữ chắc chắn chứng kiến việc. lần nữa, cũng hề có dấu cho thấy chuyện đó xảy ra.”


      “Kịch bản thứ tư khả dĩ hơn, nhưng có chắc ông Heikichi uống thuốc ngủ khi có diện của hai vị khách ? Dĩ nhiên, có thể ông ấy bị đe dọa và ép phải uống. Và có phải chính là hai hung thủ này dính đến cái chết của Kazue và các vụ án mạng Azoth ? chi tiết nào chứng tỏ hai hung thủ liên can đến những vụ việc kia. Hai người cùng giữ kín bí mật chết người là rất khó. Và nếu có hai sát thủ chắc chắn họ cần ông Takegoshi làm công việc chôn giấu xác chết. Tất cả những điều này gợi ý rằng các vụ án mạng chỉ do người duy nhất tổ chức – người với bộ óc và trái tim lạnh lùng.”


      “Kịch bản thứ năm cũng chắc chắn. Người mẫu vào xưởng vẽ sau 2 giờ chiều ngày 25. Lúc đó, tuyết chưa rơi nên ấy nghĩ đến chuyện mang theo giày nam tạo bằng chứng giả về sau. Chắc chắn ấy phải dùng giày của Heikichi. Trong xưởng vẽ của ông ấy có hai đôi giày trước và sau vụ án mạng. Tuy nhiên, dấu giày cho thấy người mẫu hề trả lại giày sau khi bỏ . Vậy khả năng là người mẫu bước ra khỏi xưởng vẽ bằng giày của mình, và sau đó quay trở lại bằng đầu ngón chân với kiểu sải bước rộng như nam giới; sau đó ta đôi giày của Heikichi và giẫm lên những vết mũi bàn chân của mình. Nhưng nếu như vậy, ta thể trả lại giày vào trong xưởng vẽ. Và tại sao ta để lại dấu giày lần đầu ra, mặc dù ta có thể che giấu được tất cả những dấu giày của mình? Có lẽ mục đích của ta là làm cho các điều tra viên bị rối, khiến cho họ nghĩ rằng có nhiều hung thủ kéo chiếc giường lên trần nhà – hoặc là tội ác do người đàn ông gây ra.”


      “Kịch bản thứ sáu mới nhìn qua có vẻ khả dĩ nhất. người đàn ông đến xưởng vẽ mình sau khi trời có tuyết. ta mang theo đôi giày của nữ giới, và tạo ra dấu giày nữ trong khi bỏ bằng chính giày của mình. Nhưng nếu như vậy, cảnh sát nghĩ rằng các dấu giày nữ là của người mẫu và kết luận rằng hung thủ là nam giới. Hơn nữa, Heikichi có nhiều bạn bè nam thân thiết, và rất ít khả năng là ông ấy uống thuốc rồi ngủ khi có diện của người đàn ông. Do đó, kịch bản này cũng rơi vào bế tắc.”


      “Nhưng có cách nào cả buộc chúng ta phải xem xét lại cả sáu kịch bản. Như tôi , chúng ta hoàn toàn có thể gạch bỏ kịch bản thứ nhất và thứ tư. Cả hai kịch bản đều thể. Kịch bản thứ hai và thứ ba cũng vững vàng. Cho nên chúng ta còn lại kịch bản thứ năm và thứ sáu. người đàn ông để lại dấu giày phụ nữ thực cũng rất khó tin. Cho nên tôi thấy rằng chúng ta chỉ còn lại kịch bản thứ năm.”


      “Hãy cùng xem xét cẩn thẩn lần nữa: người mẫu cố ý tạo ra hai kiểu dấu giày. Thực tế rằng hung thủ thể trả lại giày về xưởng vẽ và rằng dấu giày phụ nữ bị để lại trở nên rất quan trọng với bí này. Nhưng câu hỏi vẫn còn đó. Người giày nữ có đúng là người mẫu của Heikichi ? Giả sử rằng câu trả lời là đúng và rằng ta chính là người sát hại Heikichi liệu ấy có xuất để làm chứng điều gì ? Dĩ nhiên là !”


      “Vậy người mẫu này là ai? ta phải đủ thân cận với Heikichi để có thể trả giày của ông ấy về xưởng vẽ. Chúng ta hãy tập trung vào người duy nhất, Taeko Sudo.”


      “Taeko lên kế hoạch cho các vụ giết người này suốt thời gian dài. ta quyết tâm giăng bẫy Masako và các con bà ấy. ta quyết định đêm 25 giết Heikichi. ta đập vỡ kính cửa trời của xưởng vẽ rồi thay lại. Nhưng mọi việc hoàn toàn đúng như kế hoạch, bởi vì trời có tuyết lúc ta ngồi làm mẫu cho Heikichi. Khi tuyết tích tụ, chắc chắn ta càng lúc càng thấy hoang mang. Nhưng ta đủ khôn ngoan để nghĩ ra mẹo mới. Tạo dấu giày của người đàn ông làm cho cảnh sát nghĩ hung thủ là nam giới. Chắc chắn ta cũng có kế hoạch chính xác đến từng chi tiết để giết Kazue, cho nên rất khớp nếu như vụ án của Heikichi cũng do người đàn ông ra tay. ta chắc chắn vũ khí giết người trong đầu – chẳng hạn cái chảo rán – cho nên ngay cả khi tuyết trở thành trở ngại bất ngờ ta cũng cần phải thay đổi kế hoạch của mình.”


      “Sau khi đập Heikichi tới chết, Taeko rắc ít bụi lên tóc ông ấy để hàm ý rằng Heikichi bị ngã khỏi giường và đập đầu xuống sàn. Sau đó ta dùng kéo cắt râu của ông. Tại sao hung thủ làm như vậy? Có lẽ để đánh lạc hướng cảnh sát, vì Heikichi và em trai trông rất giống nhau. Tuy nhiên, Taeko làm rắc rối mọi chuyện cách cần thiết. Đây là lần đầu giết người nên chắc chắn ta rất hoảng hốt – phương pháp của ta còn nghiệp dư. ta cần phải tạo ra hai dấu giày. Chỉ cần dấu giày nam giới thôi cũng đủ để các điều tra viên mất thời gian tìm hung thủ nam – và dành thời gian cố gắng tìm người mẫu. Tương tự, nếu cảnh sát nghĩ rằng vị khách của Heikichi là nam giới biết đâu họ có thể suy đoán rằng nhóm phụ nữ nhà Umezawa trèo lên nóc nhà khi vị khách nam giới kia ra về. Tuy nhiên, vì Taeko để lại dấu giày của phụ nữ nên tôi có thể loại trừ nghi vấn về can dự của đám phụ nữ nhà Umezawa.”


      “Nhưng làm thế nào Taeko trả lại giày của Heikichi khi mà xưởng vẽ bị khóa từ bên trong? Thực tế, để khóa xưởng từ bên ngoài phải là khó. Các vị nhớ rằng dấu giày bị chồng chéo gần cửa sổ phía bồn rửa. ta đứng ở đó, ném sợi dây vào trong, móc trúng cái then cửa và đưa khóa vào vị trí.”


      “Đó chính là phương pháp thực vụ sát hại Heikichi Umezawa.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41



      Kiyoshi ngừng để nhấp thêm ngụm cà phê, và tất cả chúng tôi cũng làm như vậy.


      “Giờ chúng ta chuyển sang vụ án mạng của Kazue. Tôi rất xin lỗi, nhưng kể rành rẽ mọi chi tiết khá mệt, nên cho phép tôi cho quý vị kết luận trước. Ông Bunjiro Takegoshi vào nhà Kazue khoảng 7 giờ 30 phút tối và ra về lúc gần 8 giờ 50 phút tối. Thời gian giả định lúc Kazue chết là từ 7 giờ đến 9 giờ tối. Khả năng này như thế nào? Câu trả lời rất đơn giản: Kazue chết khi ông Takegoshi vào nhà ấy. Nếu mở cửa sang phòng kế bên, ông nhìn thấy xác ấy trần truồng nằm sàn. Người phụ nữ dụ dỗ ông ấy phải là Kazue mà chính là Taeko. Kế hoạch của ta là giăng bẫy ông rồi đe dọa để buộc ông phải xử lý xác của các . Sau khi làm tình với Takegoshi, ta lấy ít tinh dịch của ông trong người mình đưa vào đạo Kazue. Điều đó giải thích khác biệt giữa lời thú nhận của ông ấy với kết luận điều tra cho thấy quá trình giao hợp thực sau khi nạn nhân chết.”


      “Nhưng,” tôi ngắt lời Kiyoshi, “nếu Taeko muốn tất cả các vụ giết người đều giống như do hung thủ nam thực tại sao ta lại mất thời gian lục tung căn nhà của Kazue?”


      ta muốn làm cho vụ việc trông liên quan gì đến vụ án mạng của Heikichi,” Kiyoshi đáp. “ ta cần mọi thứ trông như thể xảy ra vụ trộm cắp và vụ hãm hiếp. Nếu , cảnh sát lục soát khắp căn nhà và tìm thấy thi thể các trong nhà kho. Tuy nhiên, ta lại phạm phải sai lầm rất nghiệp dư: ta để Kazue ăn mặc quá gọn gàng trong bộ kimono mặc dù nạn nhân được cho là bị cưỡng bức. Điều đó từng khiến tôi tò mò. Thêm nữa, kế hoạch cơ bản của Taeko là kéo Masako vào các vụ án mạng Azoth, người đàn ông sát hại Kazue là tình huống mở đường cho việc Masako bị kết án giết hại sáu nhà Umezawa.”


      “Nhưng giữ xác các trong nhà Kazue là hành động đầy rủi ro. Do đó, Taeko phải ép ông Takegoshi xử lý những cái xác ngay lập tức. ta rất may mắn, bởi vì các cuộc điều tra của cảnh sát vùng quê thời đó thường chậm và tinh vi. mưu của ta ở thời nay có tác dụng, vì điều tra hình tiên tiến và chính xác hơn nhiều. Báo chí cũng trong tình trạng như vậy. Hình in ấn ảnh Kazue xấu đến mức ông Takegoshi dám khẳng định liệu đó có phải là người phụ nữ ngủ với mình hay .”


      “Nào, máu của Kazue được lau sạch khỏi cái bình hung khí. Sau đó Taeko đặt cái bình vào chỗ để ông Takegoshi chắc chắn nhìn thấy và ghi nhớ trong đầu, để ông nghĩ rằng vụ án mạng xảy ra sau khi ông ghé tới. Việc biết rằng chiếc bình chính là hung khí giết người cũng làm tăng mức độ sợ hãi của ông ấy.”


      “Kazue bị giết trong khi ngồi soi gương. ấy hề tìm cách bỏ chạy và cũng cố gắng vật lộn, điều đó cho thấy nạn nhân quen hung thủ. Sau khi đánh Kazue tới chết, Taeko cũng cẩn thận lau sạch vết máu gương và đưa xác Kazue sang phòng bên cạnh. Tại sao Taeko giết Kazue tại nhà ấy chưa , nhưng phụ nữ khi soi gương thường mất cảnh giác. Hoặc Taeko lên kế hoạch như thế hoặc có chuyện gì đó xảy ra giữa ta và Kazue để tạo ra xung đột. Tôi là đàn ông, cho nên tôi chỉ có thể hình dung được những gì nảy ra trong đầu Taeko vào thời khắc ấy. trong những động cơ của ta có thể là đố kỵ ăn sâu bén rễ đối với Kazue, nhưng chúng ta xem xét động cơ sau. “


      về vụ sát hại các thiếu nữ nhà Umezawa, tôi nghĩ Taeko giết họ khi tất cả đều có mặt ở nhà Kazue. Nơi đó hẻo lánh và thuận tiện, ta có thể đầu độc họ cùng lúc, giấu các xác chết và chặt họ ra. Xét trong bức tranh rộng hơn vụ sát hại Kazue chỉ là bước đệm cho Azoth mà thôi.”


      Kiyoshi ngừng lại, nhấp thêm ít cà phê.


      “Nào, giờ đến vụ án mạng Azoth. Vụ giết người hàng loạt làm cả nước kinh hoàng và sững sờ như thể màn trình diễn ảo thuật ngoạn mục. Lần đầu tiên nghe đến vụ án, tôi có cảm nhận rằng mấy chốt là phép thuật, nhưng tôi hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của vụ việc và vì thế tôi thường bỏ qua mất cái cốt lõi của bí mật. Nhưng ngày hôm qua, tình cờ nhớ lại trò ảo thuật, tôi nhanh chóng giải quyết được vụ án và chỉ hai giờ sau, tôi có thể gặp được thủ phạm.”


      “Bản thân bí quyết đơn giản đến mức ai nghĩ rằng nó lại đước sử dụng trong vụ án. Tôi tin chắc rằng cành sát xa lạ gì với điều này. Đó là tiểu xảo để gian lận những tờ tiền 10.000 yên được sử dụng chủ yếu tại vùng Kansai vài năm trước. Có lần dùng bữa tại nhà hàng, tình cờ tôi có thấy chương trình thời truyền hình nhắc đến đại loại như thế này: ‘Hôm nay, người ta phát được tờ tiền 10.000 yên có phần bị mất nhưng được che bằng băng dính mờ. Tờ tiền được cắt và dán lại với nhau, dài như tờ 10.000 yên bình thường, số xê-ri mặt phải và mặt trái cũng khớp nhau. Các điều tra viên nghi ngờ có gian lận. Đây là vụ gian lận đầu tiên sử dụng tiểu xảo này bị phơi bày ở Tokyo.’ Có lẽ để ngăn chặn tình trạng gian lận ăn theo, bản tin giải thích thêm nữa. Thực tế, mấy thanh niên ngồi ở bàn bên cạnh tôi trong nhà hàng lập tức bàn bạc ngay về cách tạo ra tiền bằng việc cắt các tờ tiền ! Vì các vị có thể biết chắc cách thực mẹo này nên cho phép tôi chứng minh.”


      Kiyoshi quay sang bảng đen và vẽ loạt hình chữ nhật.


      “Đây là hai mươi tờ tiền. Mười tờ cũng làm được, nhưng nguy cơ bị phát quá cao do kích thước của phần bị mất. Cách an toàn nhất là dùng ba mươi tờ tiền, nhưng như thế có ảnh hưởng đến lợi nhuận! Hai mươi tờ là ổn. Nào, mỗi tờ tiền chúng ta vẽ đường kẻ, như thế này này. Bắt đầu với tờ tiền đầu tiên, khoảng cách của đường kẻ tính từ mép trái tăng dần lên. Khi chúng ta đến tờ tiền cuối cùng, đường kẻ gần như trùng với mép phải. Sau đó, với cây kéo, chúng ta cắt từng tờ tiền theo đúng đường kẻ. Giờ chúng ta có hai mươi tờ tiền bị cắt thành bốn mươi mảnh.


      “Như vậy cách làm ràng, tôi ghi tên từng mảnh theo cách này, với chữ cái T nghĩa là bên trái của tời tiền còn P là bên phải: như thế này, 1T, 1P, 2T, 2P và vân vân... Đây chính là lúc bắt đầu trò ảo thuật – hoặc gian lận, tùy quan điểm của quý vị.”


      “Tất cả hai mươi tờ tiền được cắt như thế này – và như tôi , phần bên trái tờ tiền rộng dần cho tới khi gần như trùng khớp với mép bên phải. Từ tờ tiền 1, chúng ta để riêng mảnh 1P, phần bên phải bị cắt ngắn ít của tờ tiền. Sau đó chúng ta lấy miếng bên trái, 1T, ghép với 2P, mảnh bên phải của tờ tiền 2, bằng băng dính mờ... Chúng ta lại lấy mảnh bên trái của tờ tiền 2, ký hiệu là 2T, và gắn với mảnh 3P của tờ tiền 3... và cứ thế. Cuối cùng, chúng ta ghép mảnh 19T với mảnh 20P, và giữ lại mảnh 20T là tờ tiền hơi chút, giống như mảnh 1P. Như các vị thấy, chúng ta có được khoảng 21 tờ tiền 10.000 yên! Tờ đầu tiên và tờ cuối cùng trông rất bình thường, nhưng nếu nhân viên thu ngân kiểm tra kỹ chúng ta thành công rồi. Chúng ta tạo ra tờ tiền mới bằng băng kéo và băng dính, phải là băng dính mờ để che những gì làm.”


      “Tiểu xảo gian lận này cho tôi chìa khóa giải đáp bí . Tôi nhận ra rằng hung thủ áp dụng đúng tiểu xảo đó với các xác chết. Chúng ta tin rằng có sáu nạn nhân trong Azoth và chúng ta chưa bao giờ nghi ngờ con số. Nhìn bề ngoài, trông có vẻ như là sáu mạng người, nhưng thực tế chỉ có năm mà thôi!”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: Cảnh 2: Điểm Ảo



      Tôi bật kêu lên kinh ngạc.


      Vậy hóa ra chỉ là ảo giác! Azoth chưa bao giờ tồn tại cả. ta chỉ là ảo ảnh.


      Tôi choáng váng đến còn nghĩ được. Tôi phải cố gắng lắm mới giữ mình ngồi vững. Tôi bị đánh lừa.


      Bà Iida và ông chồng thám tử của bà cũng rất ngạc nhiên. Cả ba chúng tôi đăm đăm nhìn Kiyoshi, háo hức được nghe phần giải thích tiếp theo.


      “Nào, dĩ nhiên, các phần cơ thể thể ghép lại với nhau bằng băng dính mờ,” Kiyoshi tiếp tục với giọng tỉnh bơ. “Do đó, Taeko cần thứ khác có tác dụng như keo dính. Khái niệm về Azoth kỳ quái đến mức ý nghĩ lắp ghép các phần cơ thể của các khác nhau cũng chẳng bao giờ được chấp nhận trong suy nghĩ của bất kỳ ai. Tất cả mọi người đều cho rằng cái đầu bị mất được dùng để tạo ra Azoth, người phụ nữ hoàn hảo với vẻ đẹp tối thượng. Hình ảnh nụ cười bí của ta trói buộc mọi người suốt bốn mươi năm, cứ như thể nghệ thuật của họa sĩ thời Phục Hưng là mẹo lừa vậy. Trong trường hợp này, hung thủ sử dụng luật phối cảnh để vẽ ra bức tranh hoàn hảo của các vụ án mạng. Nhưng Azoth chỉ thực tồn tại ở điểm ảo mà thôi. ai từng tính đến khả năng là bị mất đầu có thể vẫn còn sống. Đúng thế - Azoth chưa bao giờ được tạo ra, kể cả trong tâm trí của hung thủ; hơn nữa, chưa bao giờ Azoth có ý định tồn tại.”


      “Chà, tôi tin chắc các vị tự gỡ rối được phần còn lại của bí này. Xin cảm ơn các vị lắng nghe.”


      Cả ba chúng tôi ngồi đờ đẫn mất lúc.


      Sau đó tôi kêu lên, “Đợi ! thể dừng lại vào lúc này được!”


      Tôi có nhiều câu hỏi hơn mức tôi tự giải đáp được. Kiyoshi, lúc này vờ tỏ ra chán ngán, chỉ cười cười và tranh thủ thời gian nhâm nhi cà phê.


      Tôi vẫn hoàn toàn rối trí. Tôi cảm thấy như thể mình đứng trước khu rừng xung quanh có hàng trăm gốc cây hình dấu hỏi. Cảm xúc của tôi tạo ra cơn bão làm cây cối lung lay. Những câu hỏi ào ào tuôn ra.


      “Nhưng thủ phạm là ai? Tại sao mấy cái xác lại được chôn chỗ sâu chỗ nông? Vị trí chôn các xác chết có liên quan gì đến chiêm tinh ? Các vị trí được lựa chọn như thế nào? Kinh tuyến 138o 48’ Đông có ý nghĩa gì? Thứ tự phát ra các xác chết có quan trọng ? Động cơ chính của hung thủ là gì? ta lẩn trốn ở đâu? Ghi chép của Heikichi mang ý nghĩa gì?...”


      “Chà, Ishioka, tôi ngạc nhiên là lại quan tâm đến những chi tiết như vậy!” Kiyoshi và mỉm cười. “Thường chẳng chịu nghe khi tôi những điều quan trọng. Giờ có vẻ như tôi ca tụng hung thủ - và thực tế tôi nghĩ rằng đúng là như vậy. Taeko Sudo thực các vụ án cực kỳ xuất sắc, ta xứng đáng nhận được bái phục của chúng ta. Nếu tôi là hung thủ, tôi dám chắc mình cũng làm y như vậy. Tiếc là chúng ta thể nghe ấy trực tiếp giải thích. Nhưng các vị có thực muốn tôi tiếp tục ?”


      Ông Iida và tôi đều gật đầu còn bà Iida mở to mắt, thúc giục cậu tiếp tục.


      Kiyoshi mở cuốn sổ tay mà cậu vẽ vời lúc trước.


      “Được rồi, thưa các vị, đây là hình minh họa về sáu cái xác theo thứ tự tìm được, bắt đầu với phần xác được xác định là của Tomoko ở bên trái. Các vị có thể thấy tôi đưa tất cả thông tin cá nhân của họ và cũng ghi phần cơ thể nào bị mất. Tuy nhiên, chỉ mới nhìn vào đây, dễ biết trò lừa kia như thế nào, mà dĩ nhiên, đó mới là toàn bộ vấn đề! Nhưng nếu chúng ta sắp xếp sáu cái xác theo trật tự khác, các vị thấy bố cục rất mạch lạc.” Kiyoshi tiến tới bảng đen và vẽ sáu cái xác lần nữa trong khi vẫn giải thích.


      “Trước hết, ở bên trái, chúng ta có Tokiko, cung Bạch Dương, bị mất đầu; sau đó đến Yukiko, cung Cự Giải, mất phần ngực; rồi tới người thứ ba, Reiko, cung xử nữ, bị mất bụng...


      “Giờ xin hãy xem lại hình minh họa đầu tiên của tôi cho thấy thứ tự tìm thấy các xác chết. Vào thời điểm phát ra những cái xác này, các vị nhớ chứ, xác thứ tư, thứ năm và thứ sáu đều ở trong quá trình phân hủy. Gương mặt của họ thể nhận diện được. Tuy nhiên, cái xác thứ nhất, thứ hai và thứ ba vẫn còn khá nguyên vẹn để nhận diện. Xin hãy nhớ ràng ghi chép của ông Umezawa được dùng như chỉ dẫn.”


      “Tiếp tục, tôi ghi tên của từng phần cơ thể được tìm thấy – để cho thấy thực tế phần cơ thể nào thuộc về ai...”


      “Như các vị có thể thấy ở đây, ngoại trừ trường hợp đầu tiên, mỗi ‘cơ thể’ thực tế đều gồm các phần cơ thể của hai người phụ nữ khác nhau. Trong từng trường hợp, việc kết hợp những phần cơ thể này đều được xác định – hoặc xác định nhầm – thành người.”


      “Giờ để tôi cho các vị thấy cũng chính tiểu xảo này được sử dụng như thế nào, giống như trò gian lận với những tờ 10.000 yên...”


      “Hung thủ cắt năm xác chết như thế này. Sau đó phần dưới của mỗi xác được chôn cùng với phần của xác bên cạnh. Cuối cùng, các vị có ảo giác là có đến sáu xác chết.


      “Khi chứng kiến bản chất kinh khủng của vụ việc và sức lực ghê gớm phải bỏ ra, các vị có thể rất ngạc nhiên khi biết rằng vụ này do người phụ nữ thực . Chà, cho đến giờ, ai cũng nghĩ rằng hung thủ phải cưa sáu xác người đến mười lần – hai lần với bốn xác và lần với hai xác. Thực tế, chỉ có nửa công việc bởi vì ta chỉ cưa có năm xác chết thành mười phần. Sau đó ta phải ghép nối các phần theo cách tôi chỉ ra ở đây và đem chôn. Dĩ nhiên, việc thay đổi quần áo cho họ cũng khá vất vả, nhưng hung thủ ràng hoàn thành công việc.”


      “Nào, thế còn vị trí chôn cất xác chết sao? Chà, ràng là nếu cả sáu xác chết được chôn cất ở cùng vị trí thủ đoạn của hung thủ dễ dàng bị các điều tra viên nhận ra khi người ta tìm thấy các xác chết. Để tránh được điều này, ta chọn sáu vị trí khác nhau. Vâng, đúng như vậy, ta chọn các vị trí chứ phải Heikichi! Hung thủ chính là người viết phần ghi chép của ông ấy. Tôi nghĩ ả tin vào kiến thức chiêm tinh mà ta đưa vào phần ghi chép, bởi vì, như các vị thấy, phần và phần dưới của mỗi xác phụ nữ thực tế được chôn tách biệt ở phía tây và đông Nhật Bản. Nhưng thực tế đây là thủ đoạn rất xuất sắc.”


      “Giờ rất , Taeko Sudo chính là trong sáu . Và giờ tôi có thể tiết lộ đó là ai. Cảnh sát bị dẫn dắt đến chỗ cho rằng ta chết cùng với những người khác và rằng cái xác đầu chính là ả. Đúng, người tìm thấy đầu chính là... Tokiko. Cho nên chắc chắn ả là hung thủ.”


      Cả phòng lặng phắc. Tất cả chúng tôi đều lên lời lúc lâu.


      “Như vậy,” tôi lên tiếng. “Ý là thực ra Taeko Sudo là...”


      “Tokiko Umezawa.”


      lần nữa, khí lại im phắc khi chúng tôi cố gắng tiếp nhận lời tiết lộ này.


      Kiyoshi để chúng tôi ngừng lại lúc lâu rồi mới cách hờ hững, “Chà, thưa quý vị, các vị còn có câu hỏi gì ?”


      Cả ông và bà Iida ràng đều nghĩ đến vụ việc nhiều như tôi; họ cũng biết về Kiyoshi như tôi. Cho nên tôi đành nhận lấy vai trò thủ lĩnh của nhóm thính giả đầy bối rối.


      “Trước hết, về độ sâu chôn những cái xác...” tôi bắt đầu. “Các xác chết được tin là của Yukiko, Nobuyo và Reiko được tìm thấy muộn hơn ba cái xác đầu bởi vì họ được chôn sâu hơn. Như thế cũng là có chủ ý phải ?”


      “Đúng như vậy,” Kiyoshi đáp. “Đó chính là mấu chốt của việc chôn sâu hơn: nhằm trì hoãn thời gian bị phát . Ở đây chúng ta có thể thấy cao tay của Tokiko. ả dàn xếp để ba xác chết đầu tiên được tìm thấy vào mùa xuân; mùa hè ấm áp đến gần, vì vậy các xác chết nhanh chóng được đem hỏa táng. Cho nên khi tìm ra ba xác chết còn lại, cảnh sát còn ba cái xác đầu tiên để so sánh nữa. Nếu họ vẫn còn đủ cả sáu xác họ có thể so sánh tiết diện vết cắt và phát ra kết hợp mặc dù quần áo có thể làm ảnh hưởng đến phán đoán của họ. Tất nhiên, thủ đoạn này có tác dụng ở các nước dùng biện pháp mai táng thay vì hỏa táng.”


      “Tokiko chọn để cho xác của Tomoko bị phát đầu tiên, bởi vì đó đúng là Tomoko, mặc dù ấy bị mất đôi chân. Cái xác được xác định là Tomoko ngay lập tức. Đó là lý do vì sao xác được bỏ lại mặt đất – để dễ phát . Mặt khác, cái xác được xác định là Tokiko thực tế lại là Yukiko – có đầu. Tokiko biết rằng cái xác mất đầu được kiểm tra rất kỹ càng, cho nên ta sắp xếp để cho nó bị phát sau – nhưng phải cuối cùng. Nếu Tomoko được phát đầu tiên, Akiko và Tokiko có thể được phát kế tiếp, tiếp đến là Yukiko, Nobuyo và Reiko. Đó là trình tự mong muốn bởi vì theo thời gian phát ba cái xác cuối cùng, các phần cơ thể bị cưa ra phân hủy và ít nhiều biến thành khung xương.”


      “Việc cắt khúc các xác chết và trình tự phát rất có hiệu quả, bởi vì phần cơ thể bên hoặc bên dưới của mỗi nạn nhân đều được đem hỏa táng trước khi phần cơ thể còn lại được tìm thấy. Và bên điều tra thể nhận ra kết hợp giữa hai phần cơ thể là hoàn toàn sai, thậm chí nếu ba cái xác tìm thấy đầu tiên được để cùng chỗ với nhau.”


      “Xác của Yukiko – bị nhận diện nhầm là Tokiko – được chôn sâu lắm. Nhưng các phần cơ thể được xác định là Yukiko lại được chôn rất sâu. Đó chính là mẹo thực trò gian lận này.”


      “Làm cách nào Tokiko bảo đảm được rằng xác của Tokiko bị nhận diện nhầm thành xác ta?” Tôi hỏi.


      “Chậc, hai chân của Yukiko bị biến đổi do nhiều năm múa ba lê, đó là trong những những đặc điểm nhận diện, nhưng chưa phải là đủ. Cho nên Tokiko khôn khéo chuẩn bị những bằng chứng giả. Trong ghi chép của Heikichi, Tokiko được mô tả là có vết bớt. Thực tế, chính Yukiko mới là người có vết bớt bên sườn phải. Tokiko cố ý tạo ra vết tương tự người mình và để lộ ẹ mình thấy để sau này bà ấy có thể nhận diện ta. Xác Yukiko chôn sâu để có thể được phát khi vẫn còn nhận ra được vết bớt và xương bàn chân bị biến đổi; và chắc chắn là Tae nhận nhầm cái xác thành xác của con bà ấy.”


      “Có rủi ro từ phía mẹ của Yukiko, bà Masako, người đương nhiên cũng biết vết bớt của Yukiko. Do đó, điều quan trọng là bà Masako phải có cơ hội tới nhận diện xác có vết bớt lẫn xác được chôn cùng với đầu của Yukiko – thực ra là của Reiko. Bà Masako lập tức phát ra chi tiết dối trá. Cho nên xác của Yukiko phải được chôn sâu.”


      “Thời gian Yukiko, Nobuyo và Reiko được tìm thấy trong quá trình phân hủy bà Masako bị giam như nghi phạm. Trong tù, chắc chắn bà ấy trở nên loạn trí. Cảnh sát xem xét những lời oán hận của bà ấy cách nghiêm túc. Họ để cho bà ấy xem cái xác được tìm thấy cùng với đầu của Yukiko để nhận diện, chắc chắn là khi nó bị phân hủy khá nhiều. Cơ thể của Yukiko được thiêu hủy và người ta coi đó là Tokiko mà cần cho bà Masako nhận diện.”


      “Nhưng bà Ayako Umezawa cũng là vấn đề. Reiko và Nobuyo đều là các con của bà ấy và Tokiko biết bà ấy tới bất kỳ đâu để nhận diện họ; bà ấy kiểm tra xác họ kỹ càng, cho dù trông họ có kinh khủng đến thế nào. Và nếu dường như có gì đó ổn, chắc chắn bà ấy ra. Hơn nữa, do được loại trừ khỏi danh sách nghi can nên có thể cảnh sát tin những gì bà ấy – hoặc ít nhất cũng lắng nghe bà ấy. Do đó, các phần cơ thể được xác định là các con của bà ấy phải chôn sâu nhất.”


      “Tôi xin rằng trở ngại lớn nhất Tokiko gặp phải khi tiến hành kế hoạch của mình phải là quá trình điều tra của cảnh sát mà là mẹ của các nạn nhân, bởi vì trực giác của người mẹ rất mạnh mẽ.”


      “Điều cũng rất quan trọng là cái xác đầu tiên – bị mất hai chân – được tìm thấy lâu sau khi các biến mất sao cho cảnh sát có thể liên hệ các vụ án mạng với kế hoạch sáng tạo Azoth của ông Heikichi. Nếu tất cả các xác chết đều được chôn sâu chúng phân hủy, làm hỏng mất những bằng chứng quan trọng – vết bớt và các xương ngón chân bị biến đổi của các vũ công ba lê. Bên cạnh đó, số xác có thể bao giờ được tìm thấy; Tokiko cần người ta phát ra tất cả sáu nơi chôn xác trước khi ả có thể cảm thấy an toàn.”


      “Nhưng chẳng lẽ quá trình xét nghiệm nhóm máu lại lật tẩy được gì sao?” Tôi hỏi.


      “Cả năm đều có nhóm máu A. Đúng là trùng hợp, đặc biệt là họ đều có cung chiêm tinh khác nhau. Thực tế này hỗ trợ cho Tokiko. Nhưng đúng, Ishioka ạ - tình thế ngày nay rất khó khăn. Nếu việc xét nghiệm nhóm máu được thực vào bây giờ chắc chắn người ta phát ra điều gì đó. Tôi tin chắc ông Iida cũng biết , xét nghiệm ABO thông thường có vài cách phân loại khác nhau, chẳng hạn MN, Q và Rh. Nghĩa là nay máu có thể được phân loại thành hàng nghìn nhóm khác nhau. Hơn nữa, pháp y bây giờ có thể kiểm tra được nhiễm sắc thể, mô xương và nhiều thứ khác của nạn nhân để nhận diện. Có thể tiếp nhận thông tin từ máu, nước bọt, tinh dịch, da, xương, và vân vân. Thậm chí xác chết bị đốt cháy hoặc phân hủy cũng cung cấp những bằng chứng nhiễm sắc thể. Các vụ án mạng Azoth thực thành công vào năm 1936; còn bây giờ thể thành công được. Tóm lại, khoa học giúp ngăn chặn tội ác trong xã hội của chúng ta, bởi vì có rất nhiều cách để bắt giữ tội phạm.”


      “Nhưng còn các đồn cảnh sát ở các khu làng hẻo lánh sao?” Tôi hỏi. “Liệu họ có khả năng làm được tất cả các xét nghiệm đó ?”


      “Làm tốt, Nhật Bản là nước tương đối với hệ thống giao thông thuận tiện. Từ bất kỳ đâu, chỉ trong vòng ba hoặc bốn tiếng, bằng chứng được gửi tới các trung tâm sử dụng những phương pháp pháp y đại. Tuy nhiên, theo như tôi biết, cách phân loại MN và Q được phát rất nhiều năm sau khi chiến tranh kết thúc. Ông có biết chi tiết này , ông Iida?”


      “Đúng như vậy,” ông Iida đáp. “Quay lại năm 1936, chỉ có mỗi cách phân loại ABO thôi.”


      Kiyoshi gật đầu. “Có còn câu hỏi nào nữa ạ?”


      “Có,” tôi ngay. “Giờ tôi hiểu vì sao kế hoạch của Tokiko lại thành công và bằng cách nào. Chẳng trách hết ầm lên ở Kyoto lúc bất chợt nghĩ ra ! Nhưng làm thế nào biết rằng Taeko Sudo – tức Tokiko – có mặt ở Kyoto?”


      “Ồ, rất dễ! Hãy nghĩ đến động cơ của bà ấy, Ishioka thân mến.”


      “Nhưng tôi vẫn rất mù mờ. Tại sao bà ấy lại làm chuyện này?”


      “Chà, có quyển Tokyo hoàng đạo án ở đây chứ? làm ơn mở tới trang có phả hệ gia đình được ?... Đúng, nó đấy. Giờ hãy nghĩ về hoàn cảnh của gia đình Umezawa xem. Tokiko là con duy nhất của Tae, vợ đầu của Heikichi. Trong cả gia đình, Tae là người duy nhất xuất thân giàu có và là người duy nhất sống cách phong lưu.”


      “Tôi hình dung bức tranh thế này: Heikichi, vốn là người phong tình, hắt hủi Tae khác gì đứa trẻ vứt bỏ món đồ chơi khi nó chán. Ông ta ly hôn bà ấy và cưới Masako. Khi Masako và ba con của bà ta chuyển vào ngôi nhà của gia đình Umezawa, cuộc sống của Tokiko thay đổi, nhưng chắc chắn theo chiều hướng xấu hơn. đứa trẻ rất nhạy cảm với những chuyện như vậy. Sau này, các cháu họ của Heikichi, Reiko và Nobuyo, cũng gia nhập với họ. Yukiko và Tokiko có chung dòng máu với Heikichi, người phản bội mẹ của Tokiko. Chắc chắn Tokiko có cảm giác bị ghét bỏ. Tôi hình dung ra đơn và oán giận của bà ấy lớn dần mỗi ngày, và cuối cùng biến thành cơn cuồng nộ dữ dội trút lên những thành viên khác trong gia đình. Ngày hôm qua tôi hề hỏi bà ấy về chuyện đó, bởi vì đơn giản là chúng ta có đủ thời gian. Có lẽ bà ấy phải mất rất nhiều thời gian để giải thích. Chỉ cần biết rằng, bà ấy phạm tội ác kinh khủng như vậy vì chính bà ấy lẫn vì mẹ đẻ của mình.”


      “Tae gặp rất nhiều khó khăn kể từ khi công việc kinh doanh của cha mẹ bà thua lỗ. Số phận hẩm hiu của bà lẽ ra kết thúc khi bà ấy cưới Heikichi Umezawa, người đàn ông giàu có; nhưng ông ta có người tình và ly hôn bà ấy. Phụ nữ thời nay mạnh mẽ và thông minh – họ làm bất cứ điều gì để giữ gìn cuộc sống hôn nhân của mình nhằm tránh khó khăn về tài chính hay coi thường về mặt xã hội – nhưng bà Tae là phụ nữ rất truyền thống, khiêm nhường và cam chịu. Bà ấy bao giờ than vãn; có lẽ bà ấy biết mình có thể làm được gì khác. Tokiko luôn phải chứng kiến mẹ mình độc, nghèo khó và khổ sở trong khi những phụ nữ nhà Umezawa có cuộc sống phè phỡn. Bằng việc sát hại họ, Tokiko trả thù ẹ mình và cũng giúp đỡ bà ấy về tài chính.”


      “Tôi cho rằng nếu những tội ác của Tokiko xuất phát từ động cơ là tình thương và cảm thông của bà ấy dành cho bà Tae bà ấy lánh về nơi: Sagano, ở Kyoto. Mơ ước của bà Tae là mở cửa hàng ở đó, bởi vì đó chính là nơi duy nhất bà ấy có những kỷ niệm dịu ngọt. Nhưng bà Tae qua đời ở Hoya mà thực được giấc mơ của mình. Tôi cảm thấy Tokiko muốn biến giấc mơ của mẹ mình thành thực.”


      “Tôi lập tức đến Sagano và tới đồn cảnh sát. Tôi hỏi liệu có cửa hàng nào quanh đó bán những chiếc túi và mang tên gì đó đại loại là Tae ; hoàn toàn hợp lý khi suy luận bà ấy lấy tên mẹ mình đặt cho cửa hàng. Người ta bảo tôi có cửa hàng túi tên Megumi. Tôi tới để kiểm tra, và chắc chắn là bốn mươi ba năm sau các vụ án mạng, Tokiko vẫn ở đó. Bà ấy đổi tên thành Taeko Sudo.”


      “Thế có nghĩ bà ấy chính là người mẫu có mặt bên Heikichi ngày 25 tháng Hai ?”


      “Có, tôi tin chắc điều đó.”


      “Thế còn bí về xưởng vẽ khóa trái?”


      “À, chuyện đó rất đơn giản. Các vị cần nhớ rằng vào cái đêm xảy ra án mạng, trời bắt đầu có tuyết rơi trong khi Tokiko làm mẫu cho cha mình. Tuyết giúp bà ấy nảy ra ý tưởng tạo các dấu giày đánh lạc hướng. Ông Heikichi chắc chắn ngần ngại gì khi uống hai viên thuốc ngủ trước mặt con . Có lẽ, bà ấy vờ như sắp ra về để khi ông bố quay lưng lại, bà ấy đánh vào đầu ông bằng vật dẹt, làm ông ấy chết. Bà cắt râu, dịch chuyển giường và cái xác. Bà bố trí ột chân ông ấy ở dưới giường để trông như thể ông ấy ngã khi được kéo tít lên tận trần nhà bằng dây. Sau đó ra khỏi cửa, giày của mình và mang theo giày của cha, tới bên cửa sổ được bà ấy mở sẵn từ trước và dùng đoạn dây choàng vào then cửa, kéo nó vào vị trí. Bà ấy thành công với cái khóa – bà ấy thể khóa được nó từ bên ngoài.”


      “Sau đó khi mang giày của mình hết lớp tuyết đến đường phố, Tokiko sải chân quay lại cửa xưởng vẽ, nhưng lần này bằng mũi chân. Tokiko xỏ giày của cha mình và cẩn thận giẫm lên đúng những dấu mũi chân của mình để quay ra phố lần nữa.”


      “Chắc chắn Tokiko ở ngoài trời cả đêm; bà ấy có thể trở về nhà mẹ đẻ của mình nhưng quá muộn nên bắt được tàu hay xe buýt. Đón chiếc taxi là thể được vì lái xe nhớ mặt bà ấy. Chắc chắn bà ấy phải lang thanh đâu đó trú tạm vào cái đêm tuyết lạnh lẽo đó. Bà ấy cũng phải tìm nơi để chôn giấu hung khí.”


      “Sáng hôm sau, Tokiko quay lại nhà Umezawa. Chắc chắn Tokiko phải mang theo giày của cha mình trong cái túi. Bà ấy nấu bữa sáng cho cha như thường lệ, mang đồ ăn tới xưởng vẽ, nhìn vào cửa sổ, sau đó kêu ầm ĩ và chạy tìm người cứu giúp. Có thể bà ấy ném đôi giày vào tiền sảnh qua cửa sổ. Đám phụ nữ nhà Umezawa chạy tới xưởng vẽ và hợp lực tìm cách phá cửa. Họ chú ý đến đôi giày. Trong tình trạng hỗn loạn đó, tôi đoán Tokiko bấm khóa khi dọn dẹp những mảnh vỡ quanh cửa.”


      “Tôi hiểu rồi,” tôi . “Vậy là khi cảnh sát hỏi bà ấy, bà ấy rằng cửa khóa.”


      “Đúng thế.”


      “Và mẹ bà ấy cũng dối giúp bà ấy?”


      “Chính xác. Bà mẹ khai rằng Tokiko ở suốt đêm tại nhà mình.”


      “Sau đó Tokiko giết Kazue và giăng bẫy ông Takegoshi phải ?”


      “Đúng, đó là phần ghê tởm nhất của câu chuyện. như gia đình Umezawa, ông Takegoshi có lý do gì để phải chịu nạn. Giờ có thể quá muộn, nhưng cuối cùng chúng ta biết và có thể cầu nguyện cho ông ấy. Ishioka, làm ơn mang giúp tôi chai dầu hỏa ở phòng bên được ?”


      Tôi ra và tìm thấy chai dầu chúng tôi dùng để nhóm lò sửa vào mùa đông. Khi tôi quay lại, Kiyoshi đứng bên bồn rửa. Cậu ấy thả cuốn sổ của Takegoshi vào và đổ ít dầu hỏa lên .


      “Mời mọi người lại gần đây,” cậu ấy . “Bà có mang theo diêm hay bật lửa , bà Iida?... À, tốt quá. Cho tôi mượn được chứ?”


      Tôi lên tiếng rằng mình có mang theo.


      “Cám ơn Ishioka, nhưng tôi nghĩ tốt hơn nên dùng của bà Iida.” Cậu gỡ lấy que diêm của bà Iida, quẹt lửa và ném vào bồn. Cuốn sổ cháy bùng lên ngay lập tức.


      Cả bốn chúng tôi đứng quanh bồn như ở chỗ đốt lửa trại. Kiyoshi dùng cái que chọc vào cuốn sổ cháy và những đám tro đen bay lên trung.


      “Cuối cùng mọi chuyện cũng qua,” bà Iida bằng giọng rất .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43: Cảnh 3 : Cấu Trúc Cơ Bản



      Sau khi vợ chồng Iida ra về, Kiyoshi lập tức quay lại với nhịp sống thường nhật. Tôi trở về nhà mình mà vẫn còn lâng lâng thích thú. Thực tế, với tôi, vụ việc chưa khép lại – chưa cho tới khi nào tôi thấy những thành tích của Kiyoshi được công chúng nhìn nhận. Tôi mong ngóng đến lúc đó.


      Và tôi vẫn hiểu hết được toàn bộ câu chuyện. Trong đầu tôi đầy rẫy các câu hỏi:


      Bằng cách nào Tokiko có được chất độc?


      Tokiko trốn tránh ở đâu và bằng cách nào trong suốt bốn mươi năm qua dưới tên gọi Taeko Sudo?


      Làm thế nào bà ấy lại có gan làm người mẫu khỏa thân cho cha mình?


      Phải chăng bà Tae có dính dáng đến mưu này ngay từ đầu?


      Làm thế nào Shusai Yoshida biết được rẳng ông Heikichi thuận tay trái?


      Tôi quyết định rằng câu hỏi cuối cùng là câu tôi có thể tự mình trả lời được. Tôi gọi cho Yoshida và hỏi ông ấy. Câu trả lời của ông rất đơn giản: Tamio Yasukawa cho ông ấy biết!


      Sáng hôm sau, tôi mở báo ra đọc, hồi hộp nghĩ rằng kiện chính được đưa tin là việc các vụ án hoàng đạo ở Tokyo cuối cùng cũng được giải đáp bởi thám tử bậc thầy Kiyoshi Mitarai. Nhưng chẳng có gì cả.


      Tuy nhiên, tôi thấy mẩu tin chấn động, phụ nữ ở Kyoto có tên Taeko Sudo tự tử. Người ta tìm thấy bà ấy chết vào đêm thứ Sáu ngày 13 ở căn phòng phía sau cửa hàng của mình tại Sagano. Có lẽ cảnh sát đến đó sau khi ông Iida báo cáo việc về văn phòng. Bà tự tử bằng thạch tín, để lại bức thư tuyệt mệnh ngắn, ít tiền và lời xin lỗi gửi tới hai nữ nhân viên của mình. Mối liên hệ của bà ấy với các vụ án mạng hoàng đạo có được nhắc đến nhưng được giải thích.


      Tôi vớ lấy tờ báo và chạy ngay gặp Kiyoshi. Đầu óc tôi quay mòng mòng với thêm nhiều câu hỏi:


      Phải chăng bà Taeko vẫn giữ ít thạch tín dùng với những phụ nữ nhà Umezawa?


      Chắc chắn bà sống cuộc sống rất đơn độc suốt hơn bốn mươi năm. Liệu bà ấy có tính đến việc tự sát trong thời gian đó ?


      Nhưng nếu bà ấy chờ đợi lâu như vậy tại sao bà ấy phải chết mà cho công chúng biết?


      ràng, tờ báo gửi cho tôi là bản đầu ngày, bởi vì ở ga tàu, các quầy báo còn cả chồng báo cao nghệu với những dòng tít: ÁN MẠNG HOÀNG ĐẠO CÓ LỜI GIẢI và HUNG THỦ LÀ PHỤ NỮ! Tôi mua vài số báo trước khi người ta mua hết.


      ©S.T.E.N.T


      Các bài viết thỏa mãn cho lắm. Cùng với lời giải thích qua loa về vụ việc, các bài viết này chỉ rằng vụ việc được giải quyết nhờ nỗ lực ngừng của các cảnh sát viên điều tra. hề có chi tiết gì về việc thủ phạm cưa năm xác người để biến thành sáu như thế nào. Và cũng nhắc gì đến con người có vai trò trung tâm trong việc phá án.


      Khi tôi tới văn phòng Kiyoshi, cậu vẫn ngủ trong phòng. Tôi tiến lại gần, kéo tuột chăn và , “Bà Taeko Sudo chết rồi.”


      Kiyoshi mở choàng mắt.


      Kiyoshi ngồi im lặng lúc. Tôi đợi cậu gì đó. Cuối cùng, cậu lên tiếng, “Kazumi, có muốn pha ít cà phê ?”


      Trong lúc uống cà phê, Kiyoshi đọc báo rất cẩn thận, rồi bỏ xuống bàn.


      “’Nỗ lực ngừng đưa cảnh sát tới thành công.’ đọc tin đó chưa?” Cậu ấy hỏi và cười khùng khục. “Lão Takegoshi Con tìm được gì nếu lão tiếp tục điều tra thêm trăm năm nữa? Chà, lão tiêu rất nhiều tiền mua giày và làm giàu cho các hãng giày, tôi cho là như vậy!”


      Dường như tâm trạng Kiyoshi rất thoải mái, cho nên tôi quyết định nêu ra những câu hỏi tôi vẫn còn thắc mắc về vụ việc.


      “Bà Tokiko chỉ mới 22 tuổi khi thực các vụ án mạng. Làm thế nào bà ấy kiếm được thuốc độc để sử dụng?”


      “Tôi chịu,” Kiyoshi đáp.


      “Nhưng có thời gian trò chuyện với bà ấy ở Arashiyama, phải nào?”


      “Đúng, nhưng chúng tôi gì nhiều.”


      “Tại sao lại chứ? Bà ấy là người chúng ta tìm kiếm cơ mà.”


      “Chà, Kazumi, tôi muốn dính dáng tình cảm với thủ phạm. Mà này, cách tiếp cận của tôi khác với của thám tử. Khi tôi nhìn thấy bà ấy, tôi cảm thấy như mình vừa trải qua nhọc nhằn để tìm được bà ấy. Tôi bận tâm về những gì phải bỏ ra để đến được đó. Tôi bận tâm về các tình tiết.”


      Tôi nghĩ cậu dối. Kiyoshi thích hành xử như thiên tài, che giấu những đau đớn của mình khi trò chuyện với tôi.


      “Tôi tin chắc biết bà ấy có được chất độc như thế nào. Làm ơn cho tôi nghe !”


      mở lời nghe cứ như cảnh sát ấy! Tất cả mấy thứ đó, tức là bảy – hoặc là sáu – thứ chất khác nhau và vấn đề kinh độ-vĩ độ chỉ là những yếu tố thêm thắt mà thôi. Bà ấy rất giỏi, chúng ta bị rối bời chính những thứ trang trí hoa lá cành như vậy. Nhưng điều quan trọng nhất là nhìn ra kết cấu cơ bản. kiểm tra phần trang trí kỹ đến đâu cũng thành vấn đề, phải nắm bắt được kết cấu của công trình kia. Việc làm thế nào bà ấy có được các chất độc có gì là bí cả. Bà ấy cần chúng nên bà ấy phải tìm ra cách có được chúng. Bàn luận chuyện như thế vào lúc này có gì thú vị nào?”


      “Được rồi, tôi . Nhưng còn câu hỏi khác đây. Phải chăng bà Tae và Tokiko cùng lên kế hoạch giết người? Hoặc phải chăng Tae lên kế hoạch và Tokiko thực ?”


      “Tôi nghĩ vậy.”


      nghĩ Tokiko tự mình làm tất cả mọi việc ư?”


      “Đúng.”


      “Tôi đoán có thể như vậy, nhưng làm sao dám chắc chứ?”


      “Chỉ là cảm nhận thôi.”


      thể làm thế với tôi được, Kiyoshi! Hãy cho tôi biết tại sao lại tin như thế !”


      “Thực tôi thể giải thích cho ràng được. Nhưng nếu Tae là người chủ mưu tôi nghĩ Tokiko dám chuyển tới bất kỳ nơi nào gần Sagano. Tuy nhiên, bà ấy vẫn tới đó, chờ đợi lúc bị phát . Thực tế, bà ấy thậm chí còn tự sát ở đó. Và nếu Tokiko và Tae cùng nhau làm mọi việc chắc chắn họ cùng hưởng số tiền mà bà Tae được thừa kế sau cái chết của ông Heikichi. Nhưng, theo chúng ta biết, hề có giao dịch tiền bạc nào cả. Và nếu bà Tae có dính đến kế hoạch chắc chắn bà ấy chuyển tới Sagano ngay lập tức và thực ước mơ của mình đúng nào? Nhưng thậm chí khi có tiền, dường như bà ấy cũng chẳng làm gì để cải thiện tình cảnh của mình. Điều đó chắc chắn kiến Tokiko rất thất vọng. Cho nên bà ấy tự mình chuyển tới Sagano – như tôi kể với – để biến giấc mơ của mẹ mình thành thực. Và có lẽ đó là lý do tại sao bà ấy ở đó, bất chấp nguy cơ bị phát .”


      “Tôi hiểu...”


      “Mặt khác, bà Tokiko cũng có thể rời khỏi Sagano vì chính lý do như vậy. Nhưng giờ bà ấy chết, chúng ta bao giờ biết được nữa.”


      “Chúng ta bỏ lỡ mất cơ hội cả đời rồi!”


      , hề. Chúng ta chỉ để nó trôi qua thôi.”


      có nghĩ bà Tokiko có thể gửi cho lá thư cuối cùng ?” Tôi hỏi đầy hy vọng.


      thể nào. Tôi cho bà ấy địa chỉ, cũng chẳng giới thiệu đầy đủ về mình. Thêm nữa, tôi muốn phá hỏng mất thời khắc lịch bằng chính cái tên của mình”.


      Tôi nghe cười nổi. “Nhưng bà Taeko, hay Tokiko, có thể kể với bà ấy đâu sau các vụ án mạng ?”


      “Mãn Châu Lý.”


      “Mãn Châu Lý ư?... Tôi hiểu. Giống như tội phạm ở bỏ trốn sang Hoa Kỳ.”


      “Bà ấy kể với tôi chuyện bà ấy quay lại Nhật Bản và chuyến tàu. Bà ấy rằng sau khi rời khỏi lục địa châu Á mênh mông, mọi thứ dường như trở nên gần đến mức núi non trông chẳng khác gì nhảy bổ lên tàu vậy. Nghe rất nên thơ. có đồng ý vậy ?”


      “Ừm...”


      “Ôi, bao giờ cho đến ngày xưa! Ngày nay, rất nhiều người Nhật chẳng bao giờ còn nhìn thấy đường chân trời.”


      “Nhật Bản khá , và tầm nhìn của chúng ta cũng vậy. Nhưng hãy nhìn vào những gì bà ấy làm được! Kế hoạch táo bạo đó được thực bởi người phụ nữ đơn độc, lúc đó chỉ mới 22 tuổi!”


      Kiyoshi ngước nhìn lên trần nhà. “Phải, bà ấy giỏi. Bà ấy lừa được cả đất nước suốt bốn mươi năm. Tôi chưa bao giờ gặp được phụ nữ như vậy. Tôi phải ngả mũ trước bà ấy.”


      “Tôi cũng vậy, nhưng làm thế nào nhận ra được mưu mẹo của bà ấy? Tôi biết rằng cái tờ tiền dán băng dính giúp manh mối, nhưng chắc chắn phải có những manh mối khác nữa. Lúc đầu, tôi với tất cả những gì tôi biết về vụ việc, nhưng như thế chưa phải là đủ, đúng ?”


      đúng. kể với tôi về vụ việc từ giả thiết chính xác: rằng Azoth được tạo ra. Khi tôi xem xét tất cả các dữ kiện, tôi sao tìm được ai có đủ thời gian hoặc gian để làm việc đó. Nhưng việc Azoth có được tạo ra hay quan trọng. Mấu chốt chính lại là cuốn sổ ghi chép của ông Heikichi. Nhiều mô tả trong đó có ý nghĩa lắm với tôi, cho nên tôi thấy nghi ngờ.”


      “Ví dụ?”


      “Có rất nhiều thứ... Trước hết, điều sai cơ bản. Trong phần ghi chép, ‘Heikichi’ những ghi chép của ông ấy nhằm để cho ai đọc và cần được đặt bên cạnh Azoth ở trung tâm nước Nhật. Mặt khác, ông ấy rằng Azoth đem lại tiền bạc, và số tiền đó phải dành cho Tae. Chứng tỏ ông ấy thực muốn ai đó đọc ghi chép của mình.”


      “Thứ hai, lẽ ra hung thủ nên cầm cuốn sổ theo, nhưng lại làm vậy. có nó, làm sao có thể chỉ dẫn cho ông Takegoshi? Nếu Heikichi viết ra phần ghi chép đó hung thủ cần phải sao chép lại hoặc ghi nhớ toàn bộ. Nhưng để che dấu tội ác của mình, hung thủ nên để lại cuốn sổ. ràng hung thủ để lại cho công chúng đọc.”


      “Thứ ba, tác giả đại loại rằng Azoth tạo ra bộn tiền. Điều đó tôi thấy kỳ cục. Azoth được tạo ra để cứu Đế chế Nhật Bản, phải để làm lợi ột cá nhân cụ thể. Và rồi tác giả có phần tiền dành cho Tae. Lẽ ra tôi nên chú ý đến chi tiết này sớm hơn.”


      “Còn nhiều chi tiết khác nữa. Ông Heikichi là người hút thuốc lá liên tục, nhưng phần ghi chép lại ông ấy thích tới các hộp đêm bởi vì ông ấy thích khỏi thuốc. Đó là Tokiko viết về chính mình rồi!”


      “Còn gì nữa ư?... Ồ đúng, phần nhạc nữa. Tác giả bản ghi chép rằng mình thích Đảo Capri và Phong lan dưới ánh trăng. Đây là những bài hát đình đám vào những năm 1934 và 1936. Tôi thường sưu tập nhạc thời kỳ đó, cho nên tôi biết rất mấy bài này. bài nổi tiếng nữa là Yira, Yira của Carlos Gardel – chậc, là vô nghĩa. Năm 1935 là năm trước khi Heikichi chết. Thời gian đó, ông ấy nhốt mình trong xưởng vẽ, và chúng ta biết ông ấy hề có đài hay máy hát, có cách nào nghe được những bài hát đình đám mới nhất cả, ông ấy cũng chưa bao giờ hát chúng. Nhưng những bài hát đó rất quen thuộc với Tokiko, bởi vì Masako thích chơi nhạc trong nhà.”


      Mọi điều Kiyoshi đều rất hợp lý. Tại sao tôi lại nghĩ ra chi tiết nào trong số này chứ?


      “Vậy tại sao bà ấy lại tự sát mà cho ai biết về những tội ác của mình?” Tôi hỏi. “Ý định của bà ấy là gì?”


      “Ý định của bà ấy ư? muốn tôi gì đây? Chúng ta đọc được gì báo chí nào? Chỉ toàn những mẫu rập khuôn và định kiến! Khi sinh viên cần cù tự sát, người ta luôn rằng chính canh tranh khốc liệt trong các kì thi tuyển giết chết cậu bé. vớ vẩn! Mọi người chẳng bao giờ nghĩ xem là gì. Hầu hết mọi người đều sống cuộc đời rất tẻ nhạt, họ cố gắng biện minh cho bản thân bằng cách đặt tất cả những người khác vào các nhóm phân loại. Bà Taeko Sudo sống sáu mươi năm và rồi bà ấy quyết định kết thúc tất cả. Như tất cả chúng ta đều biết, có thể bà ấy nhiều đêm mất ngủ, với những suy nghĩ quay cuồng... Làm thế nào bà ấy lý giải được tại sao mình muốn tự sát chứ? Và tại sao bà ấy cần phải làm vậy? Bà ấy chọn cái chết, có vậy thôi. quan tâm đến lý do bà ấy tự sát, nhưng chắc chắn đến giờ biết tại sao rồi, phải ?”


      Tôi im lặng dù vẫn còn rất bối rối.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Cảnh 4: Tiếng Gõ Cửa



      Kiyoshi hé lộ thêm suy nghĩ về việc bà Taeko tự sát. ràng, cậu tin nguyên nhân phải do tội ác của bà ấy bị tiết lộ mà do điều gì đó khác. Bất cứ khi nào tôi cố gắng tìm hiểu trong đầu cậu ấy nghĩ gì là Kiyoshi lại lảng tránh.


      “Hãy nghĩ về viên xúc xắc mà bà Taeko đưa cho tôi và hiểu,” cậu ấy chỉ như vậy, kèm theo nụ cười toe toét.


      đến xúc xắc, tôi có ấn tượng rằng quá trình điều tra các vụ án mạng hoàng đạo giống như chơi Cờ Tỷ phú. Tôi gieo xúc xắc và dừng ở “Bí mật chiếc giường của Heikichi” hoặc “Kinh độ 138o48’ Đông” hoặc “Số 4, 6 và 3” và vân vân. Kiyoshi và tôi chơi trò chơi chẳng khác gì những nhân vật truyện tranh ở thế kỷ 19 là Yajirobei và Kitahachi trong cuốn biên niên về các cuộc phiêu lưu và rủi ro của Jippensha Ikku có nhan đề Tokaidochu Hizakurige. Cứ thế, trò chơi kết thúc khi tôi thua hết vốn ở Meiji-Mura. ngớ ngẩn, là như vậy!


      Nhưng tôi lại có nhiều kỷ niệm đẹp từ cuộc phiêu lưu. Những người tôi gặp đều thú vị và tốt bụng, ngoại trừ lão Takegoshi Con. kỳ cục khi điều này, nhưng người tôi có ấn tượng dễ chịu nhất lại chính là thủ phạm, bà Taeko Sudo.


      Tin tức về việc có lời giải cho vụ án mạng hoàng đạo khiến mọi người rất hứng khởi. Các báo và tạp chí phát cuồng với câu chuyện suốt tuần liền. Rất nhiều chương trình truyền hình, kênh nào cũng tỏ ra mình hơn những kênh khác. Ông Takegoshi Con và ông em rể Iida được phỏng vấn liên tục, mặc dù truyền thông quá thích thú với vẻ ngoài hoặc thái độ của lão đười ươi ấy.


      Sách về vụ việc này cũng bùng nổ. Vẫn là những nhà văn nêu ra các giả thiết về chuyện ăn thịt người hay người ngoài trái đất bắt cóc nay lại tái xuất với những cuốn sách mới về chủ đề này.


      Ông Iida được thăng chức nhờ đóng góp của mình trong quá trình phá án, nhưng Kiyoshi chẳng được gì cả, ngoại trừ mảnh giấy cảm ơn ngắn ngủn từ bà Iida. Tên cậu được nhắc đến ở bất kỳ đâu. Người bạn thân thiết của tôi, con người thực giải quyết được vụ án, hoàn toàn bị phớt lờ. Tôi cảm thấy bất công. Nhưng ít nhất điều đó cũng tốt ột người: ông Bunjiro Takegoshi quá cố. Lời thú nhận của ông ấy bao giờ bị phơi bày trước công chúng và điều đó làm tôi cảm thấy vui; Kiyoshi cũng vậy. Nhưng tôi hoàn toàn thoải mái.


      bực mình sao?” Tôi hỏi Kiyoshi.


      “Vì cái gì?”


      được công trạng gì trong việc giải quyết bí này. làm tất cả nhưng lại hoàn toàn bị phớt lờ. Lẽ ra có thể xuất truyền hình, lẽ ra nổi tiếng, lẽ ra kiếm được ít tiền. Tôi biết phải loại người đó, nhưng tiếng tăm có thể giúp công việc thuận lợi hơn. Tôi nghĩ ngoại lệ. có thể chuyển tới chỗ tốt hơn, mua được cái trường kỹ đẹp hơn, làm cho cuộc sống thoải mái hơn...?”


      “Đúng, có lẽ như thế. Nhưng sau đó ngày nào tôi cũng bị cả đống người ngu ngốc, tọc mạch tới quấy rầy,” Kiyoshi đáp. “Văn phòng của tôi chật cứng người, tôi phải gào tên lên mới tìm được trong đám đông ở phòng chờ. có thể nhận thức được chuyện này, nhưng tôi thích cách sống tại của mình. Tôi muốn bị mọi người làm phiền. Hãy nhìn những gì tôi làm lúc này. Tôi có thể ngủ muộn tùy thích. Tôi có thể thoải mái trong bộ quần áo ngủ bất kỳ lúc nào tôi muốn. Tôi có thể dành thời gian nghiên cứu bất kỳ thứ gì tôi say mê. Tôi chỉ nhận khách hàng khi tôi muốn, tôi phải hứa hẹn với ai. Tôi trân trọng tất cả những điều này. Tôi muốn thay đổi gì cả. Và tôi có thể vượt qua mọi cảm giác đơn bởi vì có ở đây!”


      Những lời chân tình của Kiyoshi ngoài dự đoán và chúng khiến tôi rất hạnh phúc. Giờ chính là lúc tiết lộ kế hoạch của tôi với cậu ấy. Tôi cố gắng cách nghiêm túc, nhưng tôi thể mỉm cười. “ sao nếu tôi tôi muốn viết cuốn tiểu thuyết về vụ án này?”


      Kiyoshi sững lại như thể vừa bị bắt quả tang thò tay vào hộp bánh. “Đùa dở ẹc, Ishioka ạ!”


      “Tôi biết liệu có nhà xuất bản nào thích , nhưng tôi nghĩ rất đáng thử sức.”


      “Tôi chịu được bất kỳ điều gì, bạn tôi ạ,” Kiyoshi khẽ, “nhưng xin , hãy giữ kín chuyện này. sách vở gì cả!”


      “Tại sao chứ?”


      “Tôi vừa giải thích với đấy thôi. Tôi cũng có những lý do khác nữa.”


      “Ồ, thế à? Kể cho tôi nghe xem là những gì.”


      “Tôi muốn.”


      Căn cứ theo thái độ phản ứng Emoto là độc giả đầu tiên của cuốn sách này, và Kiyoshi là người cuối cùng. Xét góc độ công việc của họa sĩ minh họa như tôi, tôi cũng có vài mối liên hệ rất tốt với các nhà xuất bản. Tôi dự định triển khai ý tưởng này.


      chẳng bao giờ hình dung nổi tôi lo lắng đến thế nào khi người ta hỏi tên tôi,” Kiyoshi lầm bầm khe khẽ và ngồi thụp xuống trường kỷ. “Tôi xuất trong sách của à?”


      “Dĩ nhiên rồi! là trung tâm câu chuyện – con người với tính cách mạnh mẽ và khác thường.”


      “Chà, cho tôi cái tên hay ho hơn được ? Tên gì đó nghe như minh tinh màn bạc ấy.”


      “Chắc chắn rồi,” tôi cười đáp lại, “dĩ nhiên được xuất lộ hình tích.”


      “Phép ảo thuật... của nhà chiêm tinh...”


      Nhưng vụ việc vẫn chưa kết thúc với cả hai chúng tôi.


      buổi chiều nắng ráo tháng Mười, sáu tháng sau tất cả những chuyện vừa qua, chúng tôi nghe có tiếng gõ cửa ngập ngừng.


      “Vâng,” Kiyoshi lên tiếng, nhưng vị khách dám mở cửa. Có lẽ đó là phụ nữ phân vân, tôi nghĩ bụng. Lại có tiếng gõ cửa.


      “Mời vào!” Kiyoshi nhắc lại to.


      Cánh cửa từ từ mở ra để lộ người đàn ông cao to. Thử đoán xem là ai... lão đười ươi!


      “Ôi trời ơi! Là ông đấy à, ông Takegoshi?” Kiyoshi , bật dậy khỏi ghế và cười tươi. “Ishioka, pha trà .”


      “Ồ, , xin cảm ơn. cần phải phiền phức. Tôi ở lại lâu đâu,” lão Takegoshi Con , rút ra chiếc phong bì lớn trong cặp xách và trao cho Kiyoshi. “Tôi chỉ ghé qua để đưa cho cái này,” lão tiếp tục vẻ ngập ngừng. “Tôi xin lỗi vì để quá lâu như vậy... Và xin bỏ qua cho tôi vì đưa cho bản gốc... nhưng nó là bằng chứng quan trọng, các xem... và phải mất thời gian mới đoán ra được bức thư dành cho ai...”


      Tôi hiểu lão ta gì.


      “Nó được gửi cho , Mitarai,” lão ta và quay bước.


      “Cảm ơn ông. Nhưng ông đấy à? Chúng ta còn rất nhiều chuyện để mà. quá lâu rồi,” Kiyoshi , thể giấu nổi thái độ châm chọc.


      Lão Takegoshi Con đáp lại. Lão bước qua cửa và khép lại. Nhưng sau đó lão dừng lại và từ từ mở cửa lần nữa.


      “Là người đàn ông, tôi phải điều này,” lão lầm bầm, nhìn xuống chân chúng tôi. “Rất cảm ơn các giúp đỡ. Tôi rất muốn cảm ơn các nhân danh cha tôi nữa. Ở cõi vĩnh hằng, chắc ông rất vui... Và tôi xin lỗi vì mất lịch với các trong lần trước khi chúng ta gặp nhau. Chà... xin chào... và cảm ơn các .”


      Lão ta đóng cửa lại nhanh, nhưng rất lịch . Lão nhìn vào mắt chúng tôi lần nào.


      “Hừm, có lẽ lão ta còn là người xấu nữa!” Kiyoshi và cười toe toét.


      “Ừ. Tôi nghĩ lão học được điều gì đó từ .”


      “Hừm, có lẽ đúng. Ít nhất lão ấy học được cách gõ cửa!”


      Đúng như tôi hy vọng, phong bì chứa bức thư của bà Taeko gửi cho Kiyoshi. Tôi muốn kết thúc câu chuyện này bằng việc in lại toàn bộ nội dung, bởi vì nó hoàn tất phần giải thích cho vụ Tokyo hoàng đạo án.


      Giải lao: Tiếng của Azoth


      Gửi quý ông tôi gặp ở Arashiyama.


      Tôi đợi suốt thời gian dài. nghe có vẻ kỳ cục, nhưng đúng là như vậy. Tôi chịu đựng tâm trạng vô cùng lo lắng, có lẽ là điều rất tự nhiên, căn cứ vào những gì tôi làm. Kể từ khi tôi đến Kyoto, nơi mẹ tôi ưa thích, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng giống nhau, đó là câu chuyện tiếp diễn ngừng: người đàn ông kinh khủng áp sát tôi, chửi bới tôi bằng giọng trầm đục, tay tóm lấy tôi và kéo tôi vào tù. Giấc mơ khiến tôi sợ hãi và rùng mình. Nhưng, có vẻ rất lạ lùng, tôi luôn mong đợi gặp người đàn ông đó.


      Cuối cùng, người đàn ông đó ấy cũng xuất trong đời thực và đứng trước mặt tôi. Đó chính là . rất trẻ và lịch lãm, hề cầu tôi kể những tình tiết khủng khiếp về tội ác trong quá khứ của tôi. Tôi biết ơn chu đáo của . Tôi muốn cảm ơn nên tôi viết cho bức thư này.


      Tôi chưa hề làm được việc gì tốt trong đời mình cả. Nhờ thận trọng của , tội ác của tôi có thể được giữ kín mãi mãi. Nhưng lúc này tôi rất muốn được giải thích các chi tiết về những gì tôi làm và thú nhận tội lỗi của mình.


      Những ngày sống với gia đình Umezawa trước kia thực vô cùng nghiệt ngã. Bà Masako, mẹ kế của tôi, cùng các con bà ấy vô cùng cay nghiệt với tôi. Do vậy, tôi hề cảm thấy hối tiếc vì sát hại bọn con và giăng bẫy bà ta. Lúc tôi sống với họ, dường như chẳng có gì thế giới này tồi tệ hơn thế. Đó có lẽ là lý do khiến tôi có thể sống cho tới ngày hôm nay.


      Cha tôi, ông Heikichi Umezawa, phụ bạc mẹ tôi, bà Tae, khi tôi mới chỉ tuổi. Mẹ tôi muốn chăm sóc tôi, và van nài cha tôi để cho tôi được sống với mẹ. Nhưng ông ấy đồng ý, khăng khăng rằng mẹ tôi quá nghèo. Nếu đúng như vậy, sao ông ấy nỡ để người phụ nữ nghèo khó đó sống mình?


      Chỉ ít lâu sau khi mẹ tôi rời khỏi nhà Umezawa, cha tôi cưới bà Masako. Dì ghẻ tôi là con ác quỷ. hay khi xấu người chết, nhưng mẹ kế đối xử với tôi vô cùng hiểm độc. Bà ấy bao giờ mua cho tôi thứ gì và chẳng bao giờ cho tôi tiền tiêu vặt. Tất cả quần áo, đồ chơi và sách vở của tôi đều là đồ thừa của Tomoko hoặc Akiko. Yukiko và tôi cùng học chung trường tiểu học. Tôi học hơn nó lớp, nhưng việc học cùng trường với nó khiến tôi cảm thấy mình chỉ là người vô tích . Tôi phải mặc những chiếc áo len gián nhấm, những chiếc áo và váy ố màu trong khi nó luôn được ăn mặc gọn gàng với quần áo mới tinh. Để quên nỗi cay đắng của mình, tôi học như điên. Tôi bắt đầu đạt điểm số cao hơn Yukiko, cho nên bà Masako và Yukiko nghĩ ra mọi thủ đoạn để phá rối tôi khi tôi học.


      Nếu bà Masako ưa tôi, tại sao bà ta lại giữ tôi trong nhà chứ? Có lẽ bà ta sợ mang tiếng với hàng xóm láng giềng, hoặc có lẽ bà ta thích biến tôi thành con ở. Mọi việc nhà đều đổ lên đầu tôi từ khi tôi còn rất . Tôi xin được về sống với mẹ ruột nhưng mẹ ghẻ đồng ý. Cả hàng xóm và bạn bè cùng lớp tôi đều biết những gì diễn ra bên trong gia đình Umezawa. Họ che giấu rất khéo.


      Mỗi lần tôi sắp tới thăm mẹ mình, bà Masako và lũ con bà ta giở đủ trò để cản trở tôi. Nhưng điều đó chẳng bao giờ ngăn được tôi thăm mẹ mình. Lý do hẳn là tôi muốn thăm mẹ, mà là tôi tìm được công việc bí mật. Tôi phải giúp đỡ mẹ tôi và chính tôi. Bà phải kiếm sống bằng việc bán thuốc lá.


      Mẹ tôi, người hiểu rất hoàn cảnh của tôi, giúp tôi giữ bí mật công việc của mình. Thỉnh thoảng nhà Umezawa hỏi bà có đúng tôi tới Hoya thăm bà . Bà luôn lảng tránh câu hỏi của họ. Thời đó, phụ nữ thể kiếm được việc làm, thậm chí tại các hộp đêm, nếu có người giới thiệu. Tôi may mắn gặp được quý ông tốt bụng. Với giúp đỡ của quý ông đó, tôi bắt đầu làm việc mỗi tuần lần tại bệnh viện trường đại học. Tôi thể ra tên của quý ông tốt bụng đó hay tên của bệnh viện, bởi vì tôi muốn làm tổn thương tới ân nhân và gia đình của ông.


      Tôi học hỏi được nhiều điều từ công việc, nhưng đồng thời tôi cũng trở thành kẻ nổi loạn. Chính tại bệnh viện nay tôi có cơ hội được nhìn thấy giải phẫu tử thi. Quan điểm của tôi về cuộc sống thay đổi mạnh mẽ. Cái chết trở nên rất gần gũi với tôi. Tôi có ấn tượng rằng những người làm nghề y có quyền năng kiểm soát sinh mệnh con người. Cuối cùng, tôi bị hấp dẫn bởi ý tưởng về tự sát. Tôi biết các trẻ thời này có cùng cảm nhận nhưng thời đó rất nhiều thiếu nữ thích thú với ý tưởng tự sát trước khi họ trở thành đàn bà.


      hôm, tôi có cơ hội tới thăm khoa Dược. đồng nghiệp cho tôi xem chai thạch tín, ý định tự sát lập tức nảy ra trong đầu tôi. Về sau, tôi lẻn vào kho thuốc, đánh cắp thìa thạch tín và cho vào lọ mỹ phẩm hết. Tôi tới thăm mẹ để vĩnh biệt bà. Khi tôi nhìn thấy cửa hàng của bà từ phố, bà ngồi bên cạnh lò than như thường lệ. Bà mỉm cười và giơ lên cái túi giấy. Bà đợi tôi và mua ít bánh quế. Chúng tôi ngồi ăn bánh với nhau, tôi nhìn vào mắt bà, hỏi về ý nghĩa cuộc sống. Tôi chẳng thấy cuộc sống của mình có gì tốt đẹp, nhưng tôi nhận ra hoàn cảnh của mẹ mình còn tệ hơn. Tôi biết rằng tôi phải làm gì đó tốt đẹp cho bà trước khi tôi chết.


      Mẹ tôi lúc nào trông cũng buồn và đơn. Bà giống như cái vỏ hộp rỗng bị ai đó bóp bẹp và quẳng ra bãi đất trống. Mỗi lần tôi thấy bà, bà đều ngồi đúng ở vị trí tại đúng nơi. Nhận thức được rằng cuộc sống của bà chẳng bao giờ thay đổi khiến tôi rất đau xót. Đám phụ nữ nhà Umezawa hưởng cuộc sống phè phỡn. Mỗi lần tôi nghe thấy bọn họ trò chuyện, cười đùa, hoặc chơi nhạc, nỗi oán giận và căm ghét của tôi dành cho họ càng tăng thêm. Tôi có thể cảm nhận được máu trong người mình sôi lên, tim tôi ngập tràn cuồng nộ.


      hôm, Kazue tới thăm gia đình Umezawa. Chị ta là chúa than vãn: thường vớ lấy bất cứ điều gì hài lòng mà càu nhàu suốt ngày về nó. Hôm ấy, chị ta than vãn rằng cái ghế ngồi bị cập kênh. Bà Masako bèn bảo, “Đây, lấy mảnh giẻ này đệm xuống ghế cho nó bằng.” Bà ta ném cho Kazue cái túi của mẹ tôi. Nó nằm trong bộ sưu tập của mẹ. Tôi hiểu làm thế nào bà Masako có được nó – có lẽ nó rơi khỏi va li của mẹ tôi khi bà dọn đồ ra khỏi nhà. Nhưng hành động đó khiến tôi nổi giận – kiên nhẫn của tôi cạn kiệt. Khi đó và tại đó, tôi quyết định rằng tôi trả thù họ thay mẹ mình, cho dù phải giết sạch bọn họ. Tôi bắt đầu dành hết tâm trí của mình lên kế hoạch trả thù – đúng, tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch về án mạng Azoth.


      Tôi thường xuyên vào được khoa Dược ở bệnh viện, lấy trộm dần dần thạch tín. Sau đó, đến cuối năm 1935, tôi nghỉ việc mà thông báo gì. Họ có cách nào liên lạc được với tôi bởi vì tôi khai tên giả và địa chỉ giả trong hồ sơ xin việc.


      Tôi luôn nghĩ rằng mình có gương mặt xinh xắn, nhưng tôi chưa bao giờ hài lòng với bộ ngực, hông và đôi chân của mình. Đó là lý do vì sao ý tưởng về Azoth lại đến với tôi. có thể cười tôi, nhưng đó là bản năng của phụ nữ.


      Tôi biết rằng phải tìm ai đó giúp xử lý những cái xác khi tôi giết họ. Tôi suy nghĩ, tìm kiếm người thích hợp làm việc này. Và rồi, tôi chú ý đến ông Takegoshi, thám tử cảnh sát, người thường xuyên qua nhà Kazue. Tôi thực rất xin lỗi về những gì tôi làm với ông ấy. Tôi mong mình có thể giải thích được toàn bộ tình hình và xin lỗi ông ấy. Nhưng tôi thể làm việc đó bởi vì tôi thà tự sát còn hơn để bị bắt.


      Cha tôi phải là mục tiêu , ông ấy chỉ là người ích kỷ và trẻ con. Tôi giết ông bằng cái hộp gỗ rất cứng mà tôi mua ở chỗ làm. Tôi nhét đầy hộp hỗn hợp xi măng và rơm, phương pháp những thợ mộc vẫn làm cho tường nhà vững chãi. Tôi đóng lên hộp cái quai, nhưng nó khá nặng. Khi tôi dùng nó nện vào đầu cha tôi, nó vỡ tan. Đó là thời khắc tồi tệ nhất tôi từng trải qua. Mặc dù là người ích kỷ, nhưng cha tôi chưa bao giờ tàn ác với tôi. tuần trước khi ông ấy bị giết, tôi bảo với ông rằng tôi sẵn sàng làm mẫu khỏa thân cho ông và tôi cho ai biết cả. Ông ấy rất hạnh phúc và phấn khích chia sẻ bí mật với tôi. Về mặt tình cảm, ông ấy khác gì đứa trẻ.


      Hôm ông ấy bị giết, tôi làm mẫu cho ông như thường lệ, đợi cơ hội ra tay. Rồi trời đột ngột có tuyết rơi, tuyết tích tụ lại chỉ trong thời gian ngắn. Tôi nhận ra rằng kế hoạch của mình có thể còn hiệu quả nữa. Tôi nghĩ có lẽ ông trời bảo tôi dừng tay lại. Tôi nghĩ ra được phải làm gì. “Tối nay hợp, tốt hơn nên thực vào ngày mai,” tôi nhủ mình như vậy lúc cha tôi uống thuốc ngủ. Tuy nhiên, tình hình cho phép tôi trì hoãn kế hoạch giết người. Bức vẽ của ông sắp hoàn tất, và ông vẽ thêm gương mặt tôi lên tranh vào ngày hôm sau. Khi đó bất kỳ ai xem tranh cũng nhận ra người mẫu của ông ấy.


      Tôi dùng cái hộp nện vào đầu cha. Cảnh sát xác định rằng ông chết ngay lập tức, nhưng hẳn như vậy. Tôi thể giết chết ông ấy bằng cú đánh duy nhất. Ông ấy ngã xuống và đau đớn vật vã. Cuối cùng tôi phải làm cho ông ấy ngạt thở. Tôi bịt mũi và miệng ông bằng mấy miếng giấy thủ công ướt. Sau này, tôi cũng hiểu tại sao cảnh sát lại phát ra nguyên nhân khiến cha tôi chết.


      Khi ông ấy tắt thở, tôi lấy kéo cắt râu ông và định bụng dùng dao cạo để làm cho gương mặt ông nhẵn nhụi, với mục đích khiến các điều tra viên rối trí. Nhưng máu bắt đầu chảy từ mũi và miệng ông. Tôi rất sợ hãi và phải dừng lại. Tôi cố gắng cẩn thận để rơi những sợi râu của ông ra sàn, nhưng được.


      Sau đó tôi ra ngoài, đặt túi xách của mình ở mái hiên, nơi có tuyết, tôi đứng từ cửa sổ quăng sợi dây chuẩn bị sẵn để móc then cửa và kéo nó để chốt cửa. Rồi tôi ra phố, mang theo giày của cha. Dấu chân của tôi nhìn mồn tuyết, tôi định tạo ra dấu chân thứ hai bên bằng đôi giày của ông ấy. Bằng cách cẩn thận bước nhón gót lên đúng những dấu chân vừa tạo ra, tôi quay trở lại xưởng vẽ. Nhưng khi nhìn kỹ, tôi có thể nhận ra những chỗ lõm ở giữa dấu chân ban đầu của mình. Tôi phải che dấu chúng bằng cách nào đó. Tôi xỏ giày của giày của cha và cố gắng giẫm lên những dấu chân đầu tiên của mình cách bình thường. Khi tôi quay lại phố, tôi đổi giày lần nữa và cho giày của cha tôi vào cái túi. Nếu trời đổ tuyết nhiều và phải vào buổi sáng toàn bộ trò bịp này có thể có tác dụng.


      Tôi mình trong rừng ở Komazawa đêm hôm đó. Có nơi gần khe núi tôi biết rất , chỗ thấp có những dây gai phủ kín. Gai móc vào tôi rất đau, nhưng đó quả là nơi lý tưởng để nấp. Nếu kế hoạch của tôi thất bại, tôi quyết định tự sát ở đây. Tôi đào sẵn cái hố và dùng cành cây với cỏ phủ lên. Đó là nơi tôi chôn cái hộp, cái kéo, và những sợi râu của ông Heikichi. Tôi đợi trời sáng, ngồi giữa những bụi cây. Nếu tôi lòng vòng, ai đó nhìn thấy tôi và đó có thể là điều tồi tệ nhất. Vài chiếc xe phóng qua trong đêm hôm đó, nhưng tôi may mắn bị ai nhìn thấy.


      Trời lạnh đến mức tôi nghĩ mình chết cứng. Trong thời gian ngồi, tôi cảm thấy hối hận và dao động. Tôi có nên về nhà lúc trời có tuyết hay ? Tôi quyết định nên làm như vậy – tôi phải tránh bị nhìn thấy. Tôi bảo bà Masako rằng tôi qua đêm ở Hoya. Nếu tôi về nhà bây giờ, rất dễ bị nghi ngờ. Nếu tôi về nhà và nếu bà Masako hỏi bà Tae rằng tôi có ở với bà ấy , tôi biết mẹ tôi dối cho tôi. Cho nên tôi cứ ở yên đó, run bần bật.


      Cuốn sổ mà mọi người lầm tưởng của ông Heikichi chính là sáng tác của tôi. Tôi để lại nó trong xưởng vẽ sau khi giết ông, nhưng tôi dám chắc nó có tác dụng hay . Tôi rất sốt ruột, và bắt đầu nghĩ mình nên thực việc này. Tôi có thể thực toàn bộ mọi việc cách đơn giản và chỉ việc dùng chất độc giết tất cả mọi người. Tôi bận tâm chuyện tôi bị bắt, nhưng tôi muốn mẹ tôi phải chịu đựng vì tôi – bà ấy mang tiếng là mẹ của kẻ sát nhân. Tôi cần bí mật thực tội ác để bà ấy được bảo vệ. Và tôi muốn để cho bà Masako phải chịu khổ sở suốt phần đời còn lại.


      Tôi cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ tiêu cực của mình. Tôi cảm thấy chắc chắn rằng có ai nghĩ cuốn sổ viết tay của ông Heikichi là đồ giả, bởi vì ông ấy chưa hề viết bất kỳ lá thư hay bưu thiếp nào cho bất kỳ ai kể từ hồi 20 tuổi. Tôi từng nhìn thấy chữ viết tay của ông Heikichi trong cuốn sổ ký họa từ thời ông ấy còn ở châu u. Trông rất giống chữ của tôi. Tôi nghĩ buồn cười là chữ viết tay của cha và con lại giống nhau đến vậy. Để ngụy trang thêm chữ mình, tôi dùng chiếc bút chì vẽ khiến cho chữ mờ thêm.


      Trong lúc viết, tôi nghĩ về cha mình. lạ là tôi chỉ nhớ được những điều tốt đẹp về ông. Cha rất tử tế với tôi... Tôi nghĩ mình hóa điên vì cảm giác tội lỗi. Cha tôi tự với mình rất nhiều về tôi, bởi vì ông tin tưởng tôi. Cha tôi ít bạn bè – có lẽ Tomita và tôi là những người bạn duy nhất của ông. Chính vì thế mà tôi có thể đưa những cảm xúc như vậy vào trong phần ghi chép. Và sau đó, trong số tất cả những việc tôi có thể làm... tôi giết ông ấy!


      Đêm mùa đông dài. Trong lúc nấp, tôi cảm thấy buổi sáng chẳng bao giờ đến. Khi bầu trời phía đông bắt đầu hé sáng, tôi lo sợ rằng người của nhà Umezawa tìm thấy xác ông Heikichi trước khi tôi quay về. Tôi cần trả lại đôi giày, bà Masako và lũ con có thể biết ràng ông ấy có hai đôi giày trong xưởng vẽ. Tôi muốn quay về ngay lập tức. Nhưng nếu tôi về quá sớm, bà Masako nghi ngờ vì họ cho rằng tôi vẫn ở Hoya. Và nếu tôi đến thẳng xưởng vẽ để trả lại đôi giày dấu chân tôi lộ ra tuyết.


      Mang theo đôi giày của cha tôi phải là phần kế hoạch ban đầu của tôi. Nó là chi tiết ngoài dự tính khiến tôi rất lo lắng. Hay tốt hơn cả là tôi chôn giấu chúng hoặc vứt chúng ? Chúng bị ướt vì tuyết. Nếu cảnh sát so sánh đôi giày với dấu giày, họ phát ra trò bịp. Tôi rối trí mất lúc, nhưng cuối cùng tôi quyết định trả đôi giày về xưởng vẽ. Tôi lại may mắn lần nữa, cảnh sát hề xem xét khả năng dấu giày nam được tạo ra bằng chính đôi giày của chính nạn nhân. Chắc chắn là thậm chí họ hề thử so sánh giày của cha tôi với các dấu giày. Và buổi sáng trời lại có tuyết, làm cho việc nhìn các dấu giày thêm khó khăn.


      Tuy nhiên, quá trình thẩm tra của cảnh sát rất quyết liệt. Dĩ nhiên tôi chuẩn bị rất kỹ, nhưng đám phụ nữ rất hoảng loạn, điều đó khiến tôi cảm thấy vui. Tôi rùng mình vì cảm lạnh do phải nấp trong rừng ban đêm. Nhưng các điều tra viên lại nghĩ rằng đó là phản ứng tự nhiên của thiếu nữ vừa mới phát thấy xác cha của mình.


      Người ta hỏi mẹ tôi về bằng chứng ngoại phạm của tôi. Mẹ tôi tin rằng tôi vẫn còn làm việc ở bệnh viện, cho nên bà cam đoan rằng tôi ở nhà với bà suốt đêm. Ý định của mẹ là bảo vệ tôi trước đám phụ nữ nhà Umezawa. Mẹ tôi quả là có trái tim bằng vàng.


      Giờ tôi giải thích về vụ án mạng của Kazue. Tôi giết chị ấy ngay sau việc bởi vì tôi muốn chị ấy có thời gian so sánh cuốn sổ ghi chép với bà Masako. Trước kia tôi từng tới thăm chị ấy mình để biết nhà. Tôi trải qua cảm giác sợ hãi và lo lắng ghê gớm khi giết ông Heikichi, nhưng giết Kazue giống như dây vậy. Tôi giết chị ấy, và đợi ông Takegoshi làm về. Tôi rất sợ ông ấy xuất hoặc đường khác về nhà vào tối hôm đó.


      Tôi rất muốn mặc bộ kimono giống như Kazue vẫn mặc, nhưng tôi lại làm được thế. Cho nên khi chị ấy chết, tôi phải tự lột đồ của chị ấy và mặc lên người. Trong lúc đợi ông Takegoshi phố, tôi phát ít máu ở cổ áo. Vì thế tôi tìm chỗ tối cho cuộc gặp gỡ lên kế hoạch. May thay, viên cảnh sát mà tôi mong chờ xuất . Tôi dẫn ông ấy trở lại nhà Kazue. Tôi có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng, nhưng dường như ông ấy phát ra. Tôi đề nghị ông ấy bật đèn. Ông ấy nghĩ tôi xấu hổ, thực tế đó là mẹo để che giấu vết máu.


      Khi các điều tra viên Kazue chết trong khoảng thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ tối, chắc chắn ông Takegoshi rất hoảng sợ - nhưng đó lại là may mắn cho tôi. Thực tế, tôi giết chị ấy ngay sau 7 giờ tối.


      Khi tôi dự đám tang của Kazue, tôi vẫn chưa làm xong việc dọn dẹp lại nhà chị ấy như cũ. Tôi giặt sạch vết máu vỏ đệm và phơi ở trong nhà. Tôi muốn tỏ ra còn rất nhiều việc phải dọn dẹp sau cái chết của Kazue – lý do chính đáng để đám phụ nữ nhà Umezawa đến ngôi nhà đó sau khi trở về từ núi Yahiko.


      Đến lúc đó tôi quen với việc giết người. Tôi thậm chí còn thấy thích thú, cứ như thể tôi chơi trò chơi. Tôi chưa bao giờ thấy thích việc mất thời gian với đám phụ nữ nhà Umezawa, nhưng cùng họ tới núi Yahiko là phần kế hoạch của tôi và tôi mong chờ việc đó. May thay, cảnh sát công bố những nội dung ghi chép của ông Heikichi, cho nên ai biết về câu chuyện Azoth. Lần này, mọi thứ rất suôn sẻ. Khi tôi gợi ý về chuyến , bà Masako lập tức đồng ý. Trong suốt chuyến tham quan của chúng tôi tới suối nước nóng, tất cả đám con đều muốn ở lại lâu hơn – điều này tôi cũng gợi ý nếu như chúng chủ động. Đúng như tôi mong đợi, bà Masako tách nhóm chúng tôi và Aizu-wakamatsu để thăm bố mẹ bà ấy. Tôi biết mẹ kế của mình ra ngoài thăm nom ai cả trong thời gian đó bởi vì bà ấy biết tất cả mọi người đều tò mò về gia đình Umezawa. Trở ngại duy nhất của tôi là bà Masako bảo tôi và các em họ: Reiko và Nobuyo, tách đoàn để quay về Tokyo. Nhưng điều quan trọng trong kế hoạch của tôi là cả sáu người chúng tôi cần phải cùng nhau. Chúng tôi cùng lên chuyến tàu, nhưng Tomoko, Akiko và Yukiko ngồi cùng nhau, tách khỏi Nobuyo, Reiko và tôi. ai nhìn thấy cả sáu người chúng tôi cùng nhau cả.


      Tôi gợi ý chúng tôi có thể cùng tới nhà Kazue để hoàn tất việc dọn dẹp, nhưng Tomoko và Akiko rằng tôi có thể mình làm việc đó. Làm sao chúng lại có thể như vậy với tôi như thế chứ? Kazue chính là ruột thịt của chúng, phải họ hàng thân thích của tôi. Chúng chỉ ích kỷ, mà tính tình còn rất xấu xa. Chúng tôi sống trong cùng ngôi nhà và cùng học múa ba lê với nhau, nhưng chúng là những vũ công rất tệ. Trong số tất cả bọn họ, Tomoko và Yukiko đặc biệt xấu tính. Khi tôi nhảy giỏi, chúng bỏ ra khỏi phòng tập. Lúc tôi hết thời gian ở sàn tập, chúng mới chịu quay vào và bắt đầu nhảy, cười đùa và tán dóc.


      Để dụ chúng tới nhà Kazue, tôi làm như thể tôi cần chúng. “Xin các chị cùng em. Em sợ vào nhà đó mình lắm,” tôi . “Các chị phải làm gì cả đâu. Em mua ít hoa quả rồi, em có thể pha nước quả cho các chị.”


      Chúng tôi đến nhà Kazue ngay sau 4 giờ chiều ngày 31 tháng Ba. Tôi lập tức xuống bếp, vắt nước quả và bỏ chất độc vào trong. Tôi làm việc này khẩn trương để bọn chúng chết trước khi trời tối. Nếu chúng vẫn còn sống và trời tối, đèn đóm phải thắp lên, và hàng xóm biết có ai đó ở trong nhà. Cả năm người bọn chúng đều uống nước hoa quả có độc và chết ngay lập tức.


      Tôi phải uống thuốc giải độc từ trước, phòng trường hợp chúng bắt tôi nếm nước quả, nhưng tôi phải làm việc đó. Tuy nhiên, kịch bản xấu nhất của tôi trở thành thực, bởi vì mấy đứa bọn chúng hề có ý định vào bếp giúp hay xem xem tôi làm gì.


      Tôi vứt xác chúng vào trong nhà tắm. Nơi đó rất an toàn để giữ những xác chết, nhưng đó là nơi duy nhất tôi nghĩ ra. Hơn nữa, tôi thể giữ năm thi thể ở đâu đó khác rồi mang trở lại vào ngày hôm sau được. Nếu cảnh sát tìm ra những xác chết này, tôi phải hủy bỏ toàn bộ kế hoạch và tự sát bằng thạch tín: cảnh sát nghĩ hung thủ tìm cách tạo ra Azoth với sáu xác chết. Nếu hung thủ vẫn bị phát mẹ tôi chẳng bao giờ bị liên can. May thay, ai phát ra những xác chết trong nhà tắm.


      Tôi quay lại nhà Umezawa mình. Tôi để sợi dây và chai chất độc vào phòng bà Masako. Sau đó tôi ngủ qua đêm ở phòng của mình. Ngày hôm sau, tôi quay trở lại nhà Kazue. Mấy xác chết bắt đầu cứng cơ. Dưới ánh trăng lọt qua cửa sổ phòng tắm, tôi bắt đầu cưa và cắt xẻ chúng. May mắn cho ý tưởng về Azoth của tôi là tất cả phụ nữ nhà Umezawa, kể cả tôi, đều có nhóm máu A. Tôi phát ra chuyện đó trong lần chúng tôi hiến máu. Sau đó tôi bọc các phần xác bằng giấy dầu, mang tất cả tới nhà kho ở trong vườn, và dùng tấm vải phủ lên. Tôi quét dọn sạch bụi và rác ở đó vào hôm đám ma Kazue, cho nên dễ phát dấu vết những xác chết từng ở đó.


      Vấn đề là mấy cái túi du lịch của các . Tôi phải hủy chúng như thế nào? Chúng lớn lắm, nhưng có đến sáu cái túi cùng lúc. Tôi thể nào bảo ông Takegoshi mang chúng theo. Tôi bỏ ít đá vào trong rồi ném xuống sông Tama. Tôi cũng vứt cái cưa và con dao xuống sông.


      Tôi cũng chuẩn bị sẵn bức thư hăm dọa ông Takegoshi. Tôi giết lũ con vào ngày 31 tháng Ba và gửi thư vào mùng 1 tháng Tư, cũng là ngày tôi xẻ xác. Mọi thứ phải được thực nhanh, bởi vì quá trình phân hủy sắp bắt đầu. Mà ông Takegoshi cũng cần thời gian để thực nhiệm vụ của mình.


      Tôi hề có vết bớt, Yukiko mới có. Trong cuốn sổ của ông Heikichi, tôi tả vết bớt của Yukiko như thể nó là của tôi. Để hoàn tất ý đồ của mình, tôi dùng thanh sắt đập vào sườn mình để tạo ra vết bầm và tôi với mẹ mình rằng tôi có vết bớt. Mẹ tôi rất ngạc nhiên, bà cố gắng tìm cách tẩy bỏ nó! Cho nên khi bà ấy nhìn thấy vết bớt xác Yukiko, bà xác nhận đó là xác của tôi.


      Sau khi giết người, tôi thay đổi kiểu tóc và quần áo, trú trong mấy khách sạn rẻ tiền ở Kawasaki và Asakusa, làm việc ở bất kỳ đâu có thể. Tim tôi đau nhói khi nghĩ đến mẹ rất buồn và đơn.


      Tôi có thể tiếp tục sống như thế với số tiền tiết kiệm của mình, nhưng có gì bảo đảm rằng tôi bị truy lùng và bắt giữ. Tôi nghĩ cách tốt nhất là trốn khỏi Nhật Bản thời gian, và quay lại sau. Trong tất cả các thuộc địa của Nhật, tôi nghĩ đến Mãn Châu Lý là nơi tốt nhất để lẩn trốn. Tôi thấy rất khó khăn khi phải rời xa mẹ mình, nhưng cho dù tôi có ở ngay tại Nhật tôi cũng thể tới thăm bà trong thời gian. Và nếu bà biết những gì tôi làm, tôi tin chắc bà thể giữ được bí mật. Cho nên vì cả mẹ và chính tôi, tôi quyết định ra .


      Trong thời gian làm việc ở khách sạn, tôi gặp người phụ nữ sắp cùng các trai sang Mãn Châu Lý định cư. Tôi năn nỉ bà ấy cho tôi cùng. Người ta rằng Mản Châu Lý là nơi phồn thịnh và rất tuyệt vời, nhiều người Nhật chuyển đến đó làm nghề nông. Tôi là trong những người nuôi giấc mơ đó. Sau này tôi hiểu rằng giấc mơ đó xa vời. Ở Mãn Châu Lý hề thiếu đất những chúng tôi phải chịu đựng thời tiết rất khắc nghiệt. Nhiệt độ xuống thấp tới 40oC.


      Sau thời gian, tôi bỏ việc ở nông trại và tìm việc trong thành phố. phụ nữ đơn thân kiếm sống ở đó cực kỳ nhọc nhằn. Tôi thể mô tả được những gì xảy đến với mình. Cho phép tôi chỉ rằng tôi hiểu tại sao mẹ tôi muốn tới Mãn Châu Lý. Khi tôi phải chịu đựng, tôi luôn nghĩ rằng ông trời trừng phạt mình.


      Khi chiến tranh kết thúc, tôi trở về Nhật Bản. Tôi sống thời gian ở Kyushu. Những vụ án mạng nhà Umezawa vẫn còn rất nổi tiếng và tôi biết rằng mẹ tôi được thừa kế nhiều tiền tử tài sản của ông Heikichi. Tôi rất mừng, bởi vì giờ đây bà có thể thực được ước mơ mở cửa hàng của mình ở Kyoto. Tôi sao ngăn được mình tới thăm bà. Vì thế vào năm 1963, tôi tới Sagano. Tôi tìm kiếm ở khu vực này trong vô vọng – chẳng thấy mẹ cũng chẳng thấy cửa hàng. Tôi biết tả sao cho hết nỗi thất vọng của mình. Tôi chẳng có việc gì để làm ở Kyoto cả, cho nên tôi quay về Tokyo.


      Tokyo thay đổi hoàn toàn. Phố phường toàn xe hơi và nhiều đường cao tốc được xây dựng. Khắp nơi là những tấm biển chỉ dẫn và biển hiệu lòe loẹt quảng bá kiện Thế vận hội sắp diễn ra. Tôi tới Meguro, nơi ngôi nhà của gia đình Umezawa tọa lạc. Giữa những lùm cây, tôi nhìn thấy tòa nhà mới nằm mảnh đất gia đình Umezawa. Sau đó, tôi tới Komazawa để thăm lại con kênh, khu rừng và nơi tôi chôn giấu hung khí. Tôi nghe giờ ở đó có sân golf. Khi tôi tới nơi, tôi bị sốc. Khu rừng và con kênh hoàn toàn biến mất. Chỉ có dải đất trống rất rộng với màu đất đỏ đặc trưng của vùng Kanto. Những chiếc xe xúc và xe tải nườm nượp chạy qua chạy lại, đào hố và chở đất thừa đổ. Có những ống xi măng rất lớn, chắc chuẩn bị dùng làm hệ thống cống thoát nước. Có lẽ đó chính là vị trí từng là con kênh trước đây. Công nhân xây dựng bảo tôi rằng họ xây khu liên hợp thể thao và sân vận động cho Thế vận hội. Hôm đó là ngày hè nóng nực và tôi toát mồ hôi đầm đìa dù đứng dưới ô. Mọi thứ quá khác. Tôi thể tin đây từng là nơi tôi trải qua đêm rét run dưới tuyết. Thậm chí mặt trời dường như cũng rất khác. Khung cảnh yên tĩnh bao bọc quanh tôi vào cái ngày đông hôm đó còn nữa.


      Sau đó tôi đến Hoya để thăm mẹ. Tôi tin chắc bà ở đó. Lúc đó mẹ tôi 75 tuổi. Khi được thừa hưởng tiền bạc, bà cũng hơn 60 tuổi. Tôi nghĩ ra. Làm sao bà có thể khởi nghiệp kinh doanh mình ở tuổi đó được nữa chứ? Tôi cảm thấy ghét nông cạn của mình. đường tới cửa hàng thuốc lá, hai đầu gối tôi run bắn. Khi rẽ qua góc phố, tôi rất hy vọng nhìn thấy bà ngồi trong cửa quầy như vẫn luôn vậy... nhưng bà có ở đó. Cửa hàng vẫn nguyên xi, nhưng bà . Tất cả các cửa hàng phố giờ đây đều có khuôn cửa sổ và cửa ra vào bằng nhôm rất đại, khiến cho cửa hàng thuốc lá cũ kỹ, tàn tạ của mẹ tôi trông đáng thương. ai để ý đến cửa hàng cả. Tôi đẩy cửa sổ ra và gọi to để xem có ai ở đó . phụ nữ trung niên xuất , tôi bảo bà ấy tôi là bà con của bà Tae từ Mãn Châu đến. Người phụ nữ để tôi vào cửa hàng và sau đó ra.


      Mẹ tôi nằm giường trong phòng khách. Trông bà như thể sắp trút hơi thở cuối cùng. Tôi ngồi xuống cạnh bà. Mắt bà rất yếu, bà nhận ra được tôi.


      “Xin cảm ơn, thưa bà,” bà . “Bà lúc nào cũng tốt.”


      Tôi sao cầm được nước mắt chảy tràn xuống má. Tôi là kẻ ngu ngốc! Tôi nhận ra rằng việc tôi trả thù nhà Umezawa chẳng mang lại gì tốt đẹp. Tôi thể làm ẹ mình sung sướng hơn, cũng chẳng làm thay đổi cuộc sống của bà theo hướng tốt lên. Tôi hoàn toàn sai lầm.


      Tôi ở lại chăm sóc bà, kiên trì chờ đợi với hy vọng bà nhận ra tôi. Vài ngày sau, bà đột ngột gọi tên tôi. “Ôi, con chính là Tokiko... Tokiko!” Bà phấn khởi kêu lên. Dường như bà thể hiểu được hết sao lại có chuyện như vậy, hoặc vì quá lâu kể từ lần cuối hai mẹ con nhìn thấy nhau. Tôi muốn bà biết thêm điều gì ngoài chuyện tôi quay trở lại.


      Thế Vận hội Tokyo được tổ chức vào năm tiếp theo. Tôi mua chiếc ti vi màu, hy vọng làm bà vui, nhưng bà gần như bị hôn mê, cuộc sống của bà cạn dần. Ngôi nhà của bà trở thành rạp chiếu phim cho cả khu. Thời đó rất ít người có thể mua nổi ti vi màu. Hôm khai mạc Thế Vận hội, cả nhà chật ních người dân xung quanh hớn hở xem màn trình diễn ngoạn mục của những chiếc máy bay nhào lộn tạo ra năm vòng tròn khói lồng vào nhau. Nhưng với tôi, tất cả chỉ có nghĩa rằng mẹ tôi hoàn tất cuộc đời của bà; như vòng khói của những chiếc máy bay, bà thanh thản ra , xung quanh là bà con xóm giềng.


      Tôi cảm thấy mình có rất nhiều nghĩa vụ với mẹ, và trong những nghĩa vụ đó là mở cửa hàng ở Sagano. Hoàn thành giấc mơ của bà là lý do duy nhất khiến tôi còn muốn sống. Tôi hề hối tiếc vì giết người. Nếu nghĩ rằng ngày kia mình hối hận tôi chẳng bao giờ làm những việc đó. Tôi chắc rằng cũng hiểu.


      Mở cửa hàng cùng với hai nhân viên trẻ đem lại cho tôi niềm vui, nhưng dường như điều đó quá ư tốt đẹp với tôi. Cho nên tôi quyết định đánh cược với chính mình. cũng là nhà chiêm tinh, hiểu điều này. Tôi sinh ra ở Tokyo vào lúc 9 giờ 41 phút sáng ngày 21 tháng Ba năm 1913. Căn cứ theo biểu đồ chiêm tinh của mình, nhà đầu tiên của tôi có Diêm Vương Tinh là sao chủ quán, biểu tượng của cái chết và tái sinh. Chắc hẳn thiên hướng thích những điều kỳ dị của tôi xuất phát từ ảnh hưởng của hành tinh này. Tương tự, tôi có Kim Tinh, Mộc Tinh và Mặt Trăng tạo ra tam giác trong lá số tử vi của mình. Tôi sinh ra khá may mắn. Tuy nhiên, ở nhà thứ năm, liên quan đến gia đình và quan hệ đương – lại thuận lợi. Đồng thời, nhà thứ bảy – liên quan đến tình bạn và ước vọng – cũng rất dở. Thực tế, tôi có bạn, có người , và có con cái.


      Tôi quan tâm đến việc có tiền bạc, tài sản hay địa vị. Ước mong duy nhất của tôi là tìm được người dành cả đời mình bên tôi. Tôi quyết định rằng nếu tôi gặp được người đàn ông như thế, tôi mãi mãi dâng hiến cả thể xác và tâm hồn mình. Tôi ở lại Sagano, chờ đợi, đánh cược rằng người ấy đến, giải đáp được bí mật, tìm ra tôi. lạ lùng, nhưng ngay cả khi tôi biết mình được may mắn trong tình , nhưng tôi vẫn tin rằng số phận của tôi thay đổi qua trung vận. Tôi sinh ra có quý nhân phù trợ, cho nên nếu tôi ở nguyên tại chỗ, điều kỳ diệu đến với tôi. Cho dù là ai, tôi biết đấy cũng là người thông minh, đáng thương. Tôi người ấy, bận tâm đến nguồn gốc gia đình. Đây chính là số phận, cũng là ván cược của tôi.


      Nhưng giờ tôi nghĩ tôi ngu ngốc. Thời gian trôi qua và tôi già . Giả sử có người tìm ra tôi, tôi quá già thể đương được nữa. Những kế hoạch sát nhân của tôi hoàn hảo đến mức tôi thể thỏa mãn mong muốn của mình. Tôi thua trong chính vàn bài cùa mình. Đó mới là hình phạt ột phụ nữ như tôi đây.


      Tôi hề có ác cảm gì với . Khi tôi gặp , tôi nghĩ kết quả ván cược của tôi đến nỗi tệ. Chỉ là ván gieo xúc xắc ra kết quả gì mà thôi. Tôi quyết định chấm dứt cuộc đời mình khi tôi thua ván cược. Cung chủ quản của tôi nằm ở nhà thứ tám, liên quan đến cái chết và di sản, được tốt lắm. Có lẽ như vậy nên tôi cần phải nỗ lực quá nhiều để tìm đến với cái chết bình yên.


      Tôi chúc sức khỏe và tương lại xán lạn.


      Vĩnh biệt.


      Tokiko Umezawa[1]


      [1] Tại phần Giải lao: Thông điệp nữa từ tác giả, tác giả Soji Shimada có khẳng định nhận dạng của hung thủ - bà Taeko Sudo dã bị phát . Cái tên Taeko trong tiếng Nhật bao gồm cái tên “Tae” và thành tố vĩ ngữ “ko” có nghĩa là đứa con. Vì thế, khi lấy cái tên giả này, thực ra Tokiko muốn ám chỉ rằng mình chính là con của bà Tae, và vì thế, ngay từ khi nghe thấy cái tên này, độc giả có thể đoán ra chính Tokiko là thủ phạm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :