Tokyo hoàng đạo án - Soji Shimada (Trinh thám - full)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35



      Chẳng thần kinh gì đây: Kiyoshi hóa điên. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình tê dại. “, , , Kiyoshi. kiệt sức rồi. Bình tĩnh , bình tĩnh lại nào!” Tôi cứ lặp lặp lại mấy từ đó. Tôi nắm lấy vai và từ từ đẩy cậu ấy ngồi xuống ghế đá.


      Cuối cùng Kiyoshi cũng bình tĩnh trở lại và tôi thở phào nhõm. Tôi thấy sốc trước tình cảnh trớ trêu cay đắng này: kiệt sức và áp lực khiến Kiyoshi phát điên, nhưng nó lại chẳng giúp ích gì cho việc điều tra của chúng tôi. Tôi nhận ra mình nên để Kiyoshi tham gia vào vụ này; tôi biết sức khỏe tinh thần của cậu được tốt. Nhưng cậu là người đưa ra lời thách thức với lão Takegoshi Con. Giờ kết quả rất ràng: Kiyoshi phải chịu thất bại. là vô vọng. Lão Takegoshi Con chẳng cần phải làm gì ngoài việc chờ đợi chúng tôi tới cúi đầu xin lỗi như những thằng ngốc đáng ghét. Bí này thể giải quyết được suốt bốn mươi năm rồi; chúng tôi quả là điên rồ mới nghĩ rằng mình có thể khám phá trong vòng tuần. Tôi vẫn hy vọng rằng Shusai Yoshida chính là Heikichi Umezawa cải trang. Chỉ là chút hy vọng mong manh, nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy rất tự tin. Tuy nhiên, với tình hình này, Kiyoshi thể chuyện cách tỉnh táo được. Tôi phải tự hành động ngay lập tức cho dù phải bỏ lại Kiyoshi tội nghiệp trong tình trạng gần như hóa điên này. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi. Tôi cần bắt Yoshida, vì cả hai chúng tôi.


      Lúc này là hơn 10 giờ sáng. Tôi định gọi Emoto tới giúp Kiyoshi lại lên tiếng.


      “Tôi nên báng bổ Sherlock Holmes. đúng, Kazumi, lẽ ra tôi nên biết vị thế của mình. Tôi nghĩ mọi việc với tôi rất dễ dàng, và thực tế tôi gần như tới đích. Trời ơi, tất cả rất dễ dàng - như bàn cờ đô-mi-nô. Tôi chỉ cần biết chạm vào vị trí nào để tất cả đổ rạp xuống. Chỉ cần quân thôi - đó là tất cả những gì tôi cần - và khi đó mọi quân khác đổ xuống đúng vị trí! Chó chết ! Tôi dồn hết mọi nỗ lực của mình vào vụ này và giờ tôi thua cuộc. Tôi cần cảm hứng. Tôi cần cái gì đó, chút gì đó truyền cảm hứng cho tôi.” Cậu ấy ôm đầu “Ôi! Chuyện này kinh khủng. bảo tôi phải trả giá cho kiêu ngạo của mình và giờ tôi có thể cảm nhận được đôi môi mình sưng lên. Tôi cử động môi rất khó khăn. Làm sao tôi có thể được với tình trạng như thế này? Tôi để lỡ đà của mình: vô vọng. Ít nhất còn có vẻ làm được mọi việc rất ổn. Kể tôi nghe những gì khám phá được nào.”


      Thái độ tán dương cách tỉnh táo và nhún nhường hiếm thấy này đáng mừng, nhưng trạng thái ổn định và mình mẫn của cậu ấy lại là chuyện khác. chàng này - người bạn thân nhất của tôi - bị suy sụp về tinh thần. Và giờ cậu ấy phải nhận thua trước mặt gã thám tử cảnh sát ngạo mạn. Tôi tài nào chịu được ý nghĩ đó. Thậm chí phải làm việc mình tôi càng quyết tâm gắng sức vượt qua thử thách này.


      “Nào, kể tôi nghe những gì tìm được,” Kiyoshi lại giục.


      Vậy là, với thái độ rất cân nhắc, tôi giải thích cho Kiyoshi nghe toàn bộ những việc tôi làm: trở lại gặp con ông Yasukawa; cuộc gặp với Shusai Yoshida; chuyến tới Meiji-Mura để gặp ma-nơ-canh mà Yasukawa nhắc đến và cuộc trò chuyện với Hachiro Umeda, người mà Yasukawa nghĩ là Heikichi.


      Trong khi tôi , Kiyoshi nằm dài ghế, hai tay ôm đầu, nhìn lên trời với đôi mắt vô hồn, chẳng tỏ vẻ quan tâm dù là nhất. Hoặc là cậu ấy hóa điên, hoặc là cậu ấy từ bỏ cuộc đấu. Tôi cảm thấy thất vọng tràn trề.


      Đột nhiên, cậu ngồi thẳng dậy. “ đến lúc viếng thăm Nyakuoji rồi…” Kiyoshi bằng giọng ngái ngủ.


      “Nyakuoji ư? Là ai vậy? đền thờ à?”


      “Đó là đền thờ… , tôi muốn vậy! Ý tôi là, tòa nhà ở đằng kia…”


      Cậu ấy chỉ lên đỉnh tháp đồng hồ theo kiểu phương Tây.


      “Ấy là nơi tôi muốn đến! Hãy quên chuyện đền thờ !”


      “Tòa tháp đó là gì thế?”


      quán cà phê. nghĩ là gì nào? Tôi cần đồ uống nóng.” Kiyoshi trở lại với cuộc sống rồi.


      Quán cà phê nằm ở sân nhà của diễn viên nổi tiếng. Có cái giếng kiểu Tây Ban Nha và vài bức tượng. Bất chấp tình trạng của Kiyoshi và thực tế rằng thời gian sắp hết, việc được ngồi bên chiếc bàn trong ánh nắng ban mai là khoan khoái. Chúng tôi là những khách hàng duy nhất ở đó và gian yên tĩnh làm cho chúng tôi thêm tỉnh táo.


      chỗ tuyệt vời,” tôi với Kiyoshi.


      Cậu ấy gật đầu. “Ừ…”


      “Tôi nghĩ tôi gặp Yoshida bây giờ. có muốn với tôi ?”


      “À, có, tôi rất vui…”


      “Nào, vậy !” Tôi khích lệ. “Chúng ta sắp hết thời hạn rồi…”


      Tôi đứng dậy, cầm phiếu thanh toán bàn. Trong túi tôi chỉ còn mỗi tờ 10.000 yên, và còn rất sớm nên nhân viên thu ngân phải mất lúc mới có đủ tiền lẻ trả lại. Kiyoshi vẫn đợi tôi bên ngoài. Khi chúng tôi quay xuống Đại lộ Triết gia, tôi sắp xếp lại chín tờ tiền 1.000 yên để tất cả quay về hướng - đó là thói quen của tôi. tờ tiền bị rách và được dán lại. Để gợi chuyện, tôi chìa tờ tiền chắp vá cho Kiyoshi xem.


      “Băng dính à? Mà lại phải băng dính mờ đúng ?” Cậu và cầm lấy tờ tiền, săm soi nó. “, họ dùng băng dính trong. Đúng như vậy.”


      “Băng dính mờ có gì ổn à?”


      “Người ta dùng thứ đó với các tờ tiền giả, thường là với các tờ 10.000 yên chứ phải những tờ tiền mệnh giá thấp thế này.”


      “Tại sao họ lại dùng băng dính mờ?”


      “Bởi vì… Ồ, quá khó để giải thích. Tôi cần cây bút và mẫu giấy để cho thấy. Mà này, giả mạo chưa phải là từ chính xác. Đúng hơn… có lẽ… lừa đảo… có lẽ…” Giọng cậu dần. Thỉnh thoảng vẫn như vậy. Thông thường, điều đó là dấu hiệu của tâm trạng chán nản. đáng buồn!


      Tôi quay lại đối diện với Kiyoshi lúc này vừa tới chỗ nghỉ. Tôi rất ngạc nhiên. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu mở to cách bất thường và miệng há hốc. Cậu siết chặt nắm tay và bắt đầu hét: “AAAAAAAAAA!”


      Vài ba khách du lịch dừng lại đường. Chú chó mực nhìn cậu ấy chòng chọc.


      Tôi vẫn thường phàn nàn về hành xử kỳ quặc của Kiyoshi, nhưng chưa bao giờ tôi nghi ngờ tài năng, trí thông minh, kiến thức và sức mạnh trực giác của cậu ấy. Đó là những ưu điểm. Nhưng giờ chúng trở nên nhạt nhòa so với thảm họa này.


      Tất cả chấm hết!


      ràng Kiyoshi bước vào ngưỡng cửa điên khùng.


      “Bình tĩnh nào!” Tôi , nắm lấy vai và cố gắng lay Kiyoshi.


      Gương mặt mệt mỏi của cậu ấy ngay sát mặt tôi. Nhưng kẻ đờ người ra phải là cậu ấy mà chính là tôi. Kiyoshi trông như con sư tử - đói và yếu, nhưng vẫn tràn đầy giá trị đích thực. Đột nhiên, cậu ngừng hét, giật khỏi tay tôi và bắt đầu chạy.


      Giờ cậu ấy làm gì biét? Ảo giác chăng?


      Kiyoshi nhắm thẳng tới chỗ con kênh.


      Cậu ấy định nhảy xuống sao? Cứu đứa trẻ chết đuối chăng?


      Tôi chạy theo sau nhưng Kiyoshi nhanh quá. Chạy khoảng 100 mét, Kiyoshi dừng bước, quay nhìn xung quanh và chạy trở về chỗ tôi. Vài du khách phải nhảy bật ra. Cách đó quãng, chú chó mực vẫn nhìn người bạn cuồng điên của tôi.


      Kiyoshi ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, thở phì phò. Sau đó cậu ngước nhìn tôi và mỉm cười, “Ồ, Kazumi! vừa ở đâu thế?”


      “Được rồi, chạy nhanh đấy,” tôi lầm bầm.


      “Tôi ngu ngốc quá!” Kiyoshi kêu lên, nhưng lần này lớn. “Tôi làm gì biết? Tôi cứ tìm cặp kính vẫn nằm nguyên đầu tôi! Mẹ kiếp! Lẽ ra tôi nên cố gắng hết sức với vụ này ngay từ đầu! Ơn Trời, tôi làm khổ ai với cái cẩu thả của mình. Chúng ta rất may mắn!”


      “Chà, rất may! Nếu tôi ở đây, những người kia gọi xe cứu thương đến đấy.”


      “Chỉ là cái đinh ghim xíu, Kazumi ạ! Tôi tìm ra nó! Tôi nhổ cái đinh ghim và, RẦM, mọi thứ rơi xuống đúng chỗ! Quả là phù thủy đại tài! mẹo rất đơn giản! Thực chất là nó quá ư đơn giản, chúng ta chẳng hề nghĩ đến… đơn giản cách nực cười. Tôi làm gì biết? Tôi khác gì con chuột chũi đào củ cải từ bên này đến tận bên kia trái đất… Kazumi! Cười nhạo tôi . Xin tất cả hãy cười nhạo tôi ! Tôi muốn cả thế giới cười nhạo tôi. Tôi quá ngu ngốc. Sao tôi lại mù quáng đến thế chứ? Đứa trẻ nào cũng nhận ra điều này. Giờ tôi phải rất khẩn trương. Mấy giờ rồi nhỉ?”


      “Sao cơ?”


      “Tôi hỏi mấy giờ rồi. đeo đồng hồ à?”


      “Mười giờ rồi…”


      “Trời ơi! Chuyến tàu cao tốc cuối cùng về Tokyo là mấy giờ?”


      “Ờ… 8 giờ 29 phút tối nay, tôi nghĩ…”


      “Đúng, tôi bắt chuyến tàu đó. có thể chờ tôi ở căn hộ của Emoto được ? Tôi gọi cho sau. Hơi lâu đấy!” Cậu ấy bắt đầu quay .


      “Đợi , đợi nào! đâu đấy?”


      “Dĩ nhiên là gặp hung thủ rồi!”


      Tôi sững sờ. “ điên à? thậm chí còn biết kẻ đó ở đâu, nhưng vẫn cứ lao đầu vào sao?”


      mất thời gian, nhưng đừng lo. Đến tối là mọi việc xong xuôi.”


      Tôi phải chạy đuổi theo Kiyoshi suốt cả buổi sáng và cảm thấy như sắp xỉu đến nơi. “ biết mình làm gì mà, Kiyoshi,” tôi . “Chúng ta hề về việc tới văn phòng tìm kiếm người mất tích. Thế chúng ta làm gì với Yoshida? Chúng ta gặp ông ta nữa à?”


      “Yoshida nào? Ông ta là ai? Ồ, phải, kể về ông ta. , , chẳng có gì cần phải gặp ông ấy cả.”


      “Nhưng sao lại chứ?” Tôi lên giọng.


      “Bởi vì ông Yoshida phải là hung thủ.”


      “Sao biết?”


      hiểu ư? Bởi vì giờ tôi biết kẻ nào ra tay rồi!”


      “Đợi ! giỡn phải ?”


      Kiyoshi ngoặt góc và biến mất.


      Tôi đứng đó, bất lực, kiệt sức.


      Mình làm gì để bạn mình ra nông nổi này chứ? Nếu đây là nghiệp chướng ắt hẳn mình làm việc gì đó rất xấu xa ở kiếp trước.


      Giờ tôi lại đơn độc và tôi phải quyết định. Tôi có nên tới gặp Yoshida ? Kiyoshi hãy quên ông ta , nhưng liệu cậy ấy có thực biết được nhiều hơn tôi ?


      Đơn giản cách nực cười ư? vụ án đơn giản đến nực cười ư? Có gì đơn giản cách nực cười trong vụ án này chứ? Chưa hề có vụ án nào phức tạp đến bực mình như vậy! Thậm chí đứa trẻ cũng nhìn thấy ư? Thậm chí đứa trẻ cũng có thể thấy cậu ấy bị điên có…


      Cứ cho là Kiyoshi đột nhiên nhìn thấy ánh sáng liệu cậu ấy có thể tìm ra hung thủ vào tối nay ?


      Thiên hạ tìm cách giải quyết vụ này suốt bốn mươi năm - bốn mươi năm trời! - và Kiyoshi vừa bỏ để tìm hung thủ cứ như tìm cái ô bỏ quên tại trạm điện thoại cách đây năm phút bộ ư? , mình nghĩ vậy. Mình sai, mình tự thân đào xới khắp Kyoto…


      Kiyoshi thể có nhiều thông tin hơn tôi. Cậu ấy vẫn nằm dài ghế và nhịn đói, gặp Yoshida cũng chẳng gặp Umeda. Và giờ lại bảo biết kẻ đó là ai.


      Làm sao cậu ấy dám thế chứ!


      Cậu ấy muốn tôi ngồi ở nhà Emoto đợi điện thoại muốn tôi đừng làm gì cả và cứ tin rằng cậu ấy biết mình làm gì.


      Chỉ vài phút trước cậu ấy hề biết mình định làm gì. Nhưng nếu cậu ấy cần giúp đỡ sao? Tôi phải làm gì đây? Thế còn trực giác của tôi sao?


      Cuối cùng trực giác của tôi cũng gạt được mọi nghi ngờ sang bên và cố gắng hình dung ra cách Kiyoshi giải quyết bí này. Điều gì bất ngờ khiến cậu nhận ra tất cả? Điều đó xảy ra khi cậu ấy nhìn thấy tờ tiền 1.000 yên bị dán băng dính của tôi. Tôi rút ví ra và nhìn lại tờ tiền. Chẳng có gì khác lạ cả: chỉ là đoạn băng dính vị trí bị rách. Kiyoshi có thể phát ra cái gì từ thứ đó chứ? Băng dính nằm ở cả hai mặt tờ tiền; Kiyoshi chỉ nhìn mặt trước mà thôi.


      mặt trước có gì nhỉ? Có gì được viết lên chăng?... . Mọi thứ đều rất bình thường. Vẫn là gương mặt của chính trị gia huyền thoại Ito Hirobumi. Hay có gì đó liên quan đến tên ông ấy? thể được. Hay có gì đó liên quan đến tờ tiền 1.000 yên? Rất có thể. Điểm mấu chốt: Mình có manh mối. Thử lại lần nữa: tờ 1.000 yên đồng nghĩa với tiền, các vấn đề tài chính. cuộc đấu vì tiền bạc - được đấy - nhưng chẳng có gì mới cả. Có lẽ đó là - cậu ấy gọi là gì nhỉ? - giả mạo! Cái gì đó giả mạo, cái gì đó . Đúng! Có lẽ hung thủ là kẻ giả mạo. Có lẽ tất cả chỉ là cái bẫy, để hướng chú ý khỏi tội ác nào khác chăng? , như thế cũng đúng. Nhưng còn tội ác nào nữa nhỉ? Cậu ấy rằng tờ tiền có thể bị làm giả nếu sử dụng băng dính mờ, nhưng bình thường là với tờ 10.000 yên, chứ phải là tờ 1.000 yên. Giá trị càng cao càng tốt ư? Như thế có nghĩa là những tờ 100.000 yên, nếu có tồn tại, tốt hôn các tờ 10.000 yên. Nhưng thế còn băng dính mờ nghĩa là sao?Những kẻ giả mạo in ra tiền giả. Chúng dán băng dính lên các tờ tiền có… Ặc, mình chẳng hiểu gì cả!


      Tôi cố nghĩ về Kiyoshi nữa. Tôi đợi ở nhà Emoto như cậu đề nghị. Kiệt sức cũng là lý do. biết làm gì khác là lý do thứ hai. Tôi chỉ muốn cái lằn ranh mỏng manh giữa kẻ thần kinh và thiên tài bị xóa nhòa…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Giải Lao: Thông Diệp Từ Tác Giả



      Độc giả thân mến!


      bình thường khi tác giả xen vào giữa chừng thế này, nhưng đến đây tôi thấy có điều cần phải .


      Tất cả thông tin cần thiết để giải quyết bí giờ nằm trong tay các bạn, và thực tế, gợi ý quan trọng cũng được cung cấp. Tôi thắc mắc biết các bạn có nhận thấy nó ? Nỗi sợ lớn nhất của tôi là có thể tôi tiết lộ với các bạn quá nhiều manh mối! Nhưng vì khí của trò chơi, và cũng muốn hỗ trợ phần nào cho các bạn, nên tôi mạnh dạn làm như vậy.


      Để tôi thách đấu nhé: Tôi thách các bạn giải quyết được bí trước khi đến các chương cuối cùng!


      Chúc các bạn may mắn.


      Lời của Muathienkieu


      Bạn đọc thân mến,


      Mưa rất là tò mò đoán xem biết có bạn nào từng đọc vụ con rắn uống sữa của Sherlock chưa? Và có bạn nào đoán ra bí phía sau vụ án của Tokyo Hoàng Đạo Án chưa?


      Nếu chưa cùng mình theo dõi diễn biến phía sau nhé.


      Còn bạn nào tò mò về vụ án của Sherlock hãy tìm đọc phần 13 - tập 1: Dải băng lốm đốm để biết thêm chi tiết nhé.


      Mình xin trích đoạn chính trong tập để bạn hiểu hơn:


      "Toà nhà được xây bằng đá xám; phần giữa cao, còn hai chái xây cong. Mấy khung cửa sổ ở bên chái vỡ, nên phải bít lại bằng những thành gỗ. Ngói mát sút lở nhiều chỗ. cảnh tường đổ nát phơi bày trước mắt chúng tôi. Phần giữa nhà khá hơn ít nhiều ; nhưng đại hơn cả vẫn là khối bên phải. Những tấm rèm mấy khung cửa sổ và làn khói bay lên từ mấy cái lò sưởi cho thấy cả gia đình sống tại phần này. Holmes lại bãi cỏ, chăm chú ngắm nhìn phía ngoài mấy khung cửa sổ.


      - Tôi đoán cửa sổ này là cửa phòng ngủ trước đây sử dụng; cái chính giữa là phòng của chị , còn cái kế cận với toà nhà chính là phòng của bác sĩ Roylott, đúng , thưa ?


      - Vâng, đúng rồi. Nhưng tôi phải ngủ tại căn giữa.


      - Chỉ tạm thời trong lúc sửa chữa thôi, nếu tôi lầm. à luôn tiện cũng xin hỏi: hình như chẳng việc gì phải sửa chữa gấp như vậy phải. Vì tôi thấy bức tường ở đầu nhà còn chắc lắm mà.


      - Đúng vậy. Tôi tin chắc đó chỉ là cái cớ để bắt tôi phải chuyển phòng thôi.


      - à! Có thể đúng thế . Nay, mặt trong cái chái hẹp này có dãy hành lang mà cả ba phòng ngủ đều ăn thông ra, phải ? Bên phía đó chắc cũng phải có cửa sổ chứ?


      Vâng, nhưng lắm. đến nỗi ai có thể chui qua được.


      - Vậy là từ mặt đó, ai có thể lọt vào phòng hai chị em , nếu đêm nào các cũng khoá chặt cửa. Bây giờ, làm ơn vào phòng và đóng chặt mấy cánh cửa chắn lại nhé.


      Stoner làm theo lời Holmes, và cố tìm mọi cách thử mở cánh cửa chắn, nhưng vô hiệu.


      Hừm! - - Giả thuyết đầu của tôi như vậy là bị loại bỏ. ai có thể chiu qua ngả này, nếu cửa chắn bị cài chặt. Được rồi, bây giờ ta thử vào phía trong, xem có phát được gì mới .


      cánh cửa bên hông dẫn vào hành lang mà cửa của ba phòng ngủ đều ăn thông ra. chúng tôi vào căn phòng thứ nhì, là phòng ngủ của Stoner và cũng là nơi chị gặp tai hoạ. Đó là căn phòng , đủ tiện nghi, trần thấp và có lò sưởi lớn. cái tủ gỗ nâu đựng quần áo, có ngăn kéo, kê ở góc phòng; còn góc kia là cái gường trắng hẹp và cái bàn con đặt bên trái cửa sổ. Hết thảy những thứ vừa kể cùng hai chiếc ghế dựa là toàn bộ đồ đạc trong phòng, nếu kể tới tấm thảm trải giữa sàn. Holmes đặt vào góc phòng chiếc ghế, ngồi xuống im lặng nhìn quanh toàn bộ căn phòng, bỏ sót chi tiết nào.


      Sợi dây kéo chuông này ăn thông vào đâu?- mãi sau, mới lên tiếng, tay chỉ vào sợi dây giật chuông cỡ lớn buông thõng xuống sát đầu giường.


      - Nối với phòng người quản gia.


      - Trông có vẻ mới hơn mọi thứ vật dụng trong phòng.


      - Vâng. Vì mới được lắp cách đây vài năm.


      - Chắc chị đòi mắc?


      - tôi chẳng bao giờ thấy chị tôi giật chuông cả. chúng tôi toàn tự tay làm lấy mọi việc, vì nhà nuôi người hầu.


      - Xin lỗi mấy phút nhé, tôi muốn xem kỹ thêm sàn căn phòng chút.


      bò tới bò lui, xem xét cẩn thận từng đường rãnh những tấm ván lát sàn. Cuối cùng, đến cạnh giừơng ngủ, nhìn chằm hằm lúc, rồi lại đưa mắt nhìn bức tường từ xuống dưới rồi từ dưới lên . Đoạn, cầm lấy dây chuông giật mạnh cái.


      - Sao nghe chuông reo gì cả? Thậm chí nó cũng chẳng được nối vào sợi dây thép kéo chuông. Lạ ! nhìn kìa, sợi dây thậm chí chỉ buộc vào cái móc sắt nằm ngay phía cửa thông gió.


      - vô lý quá! Vậy mà lâu nay tôi chẳng để ý.


      - Rất kỳ lạ! Holmes vừa lẩm bẩm, vừa giật sợi dây. Căn phòng này có vài điểm rất kỳ quặc. Chẳng hạn, gã thợ xây hẳn phải điên rồi lắm mới trổ cửa thông hơi sang phòng bên cạnh; lẽ ra có thể trổ ra ngoài; cũng chỉ mất chừng ấy công thôi.


      - Cái này cũng mới làm gần đây - tiểu thư


      - Chắc làm cùng lúc với sợi dây kéo chuông - Holmes nhận xét.


      - Vâng dạo đó có số thay đổi trong nhà.


      - Stoner, vui lòng cho chúng tôi sang phòng ông bác sĩ xem qua chút.


      Phòng bác sĩ Roylott rộng hơn phòng hai con riêng của bà vợ trước, nhưng đồ đạc bài trí rất đơn sơ. Chỉ có cái giừơng, giá sách bằng gỗ, cái ghế bành kê cạnh giường, giá sách bằng gỗ, cái ghế bành kê cạnh giường, cái ghế xếp đặt sát tường, cái bàn tròn và tủ sắt lớn. Holmes thong thả quanh phòng, xem hết sức kỹ lưỡng từng món đồ đá.


      - Tủ này đựng gì? Holmes vừa hỏi gõ vào chiếc tủ sắt.


      - Giấy tờ làm ăn của bố dượng tôi.


      - ồ, thế ra có dịp nhìn vào bên trong?


      - Chỉ lần duy nhất, cách đây vài năm. Tôi nhớ là trong tủ đầy ắp giấy tờ.


      - Ông ta có nuôi gì trong đó ? Như mèo chẳng hạn.


      - , ông hỏi gì lạ thế!


      - Thề nhìn đây! - cầm lên cái đĩa lót tách , đựng sữa, đặt nóc tủ.


      - , chúng tôi nuôi mèo. Nhưng có con báo bờm và con khỉ đầu chó.


      à, vâng. Dĩ nhiên! Báo bờm chẳng qua chỉ là con mèo lớn xác thôi. Nhưng tôi nghĩ rằng đĩa sữa này e khó lòng chu cấp đủ cho con vật đó. Còn điểm nữa tôi muốn làm sáng tỏ - lấy kính lúp ra soi lên mặt chiếc ghế gỗ, xem xét mặt ghế hết sức kỹ lưỡng.


      - Cảm ơn . Thế là rồi, vừa vừa đứng dậy, cất chiếc kính lúp vào túi. Chà! Món này lý thú đây!


      Vật khiến chú ý là chiếc roi , treo góc giường. Tuy nhiên, chiếc roi ấy bị uốn cong ở đầu mút, rồi thắt lại thành vòng tròn.


      - Watson, nghĩ gì về món này?


      - Đó chí là cái roi cũng bình thường thôi. Có điều tôi hiểu tại sao lại thắt vòng ở đầu mút.


      - Chẳng bình thường lắm đâu, thấy sao? Tôi nghĩ tôi xem xét xong rồi đấy, Stoner ạ. Điều hết sức hệ trọng là từ bây giờ, nhất nhất phải làm đúng những điều tôi khuyên. Vụ này nghiêm trọng lắm, ta được chần chừ phút nào nữa. Tính mạng của tuỳ thuộc đấy.


      - Tôi xin phó thác hết cho ông.


      - Trước hết, đêm nay cả hai chúng tôi phải ở lại trong phòng .Cả tôi lẫn Stoner đều kinh ngạc trố mắt nhìn .


      - Vâng, phải như thế mới được. Để tôi cắt nghĩa. Chắc ở đằng kia là cái quán trọ của vùng này?


      - Vâng, đó là quán trọ Crown Inn.


      - Rất tốt. Từ đó nhìn sang có thể thấy được cửa sổ căn phòng ?


      - Thấy được chứ.


      - Khi nào bố dượng về, được ra khỏi phòng, lấy cớ là bị nhức đầu. Bao giờ nghe thấy lão sửa soạn ngủ, hãy mở ngay cửa sổ, đặt lên bậu ngọn đèn để báo hiệu cho chúng tôi . Xong xuôi, mang hết những gì mình cần sang bên phòng cũ của . Tôi tin chắc rằng, tuy sửa chữa, vẫn có thể nghỉ tạm đêm bên đó.


      - Vâng, chuyện đó chẳng có gì khó.


      - Phần còn lại cứ để mặc chúng tôi lo liệu.


      - Nhưng các ông làm gì


      - chúng tôi ngồi bên căn phòng mới của để tìm cho ra nguyên nhân của những tiếng động quấy rầy .


      - Ông Holmes, tôi tin rằng ông đến được kết luận - Stoner vừa vừa đặt tay lên ống tay áo của bạn tôi.


      - Có lẽ đúng.


      - Vậy xin ông cho tôi biết tại sao chị tôi chết.


      - Trước lúc cho biết, tôi muốn có những bằng chứng hiển nhiên hơn.


      - ít nhất ông cũng có thể cho tôi biết là tôi đoán định như vậy có đúng : chị tôi chết vì nỗi hoảng sợ quá đột ngột?


      - ồ , tôi cho là vậy. Tôi nghĩ là có nguyên nhân cụ thể hơn nhiều . Còn bây giờ, chúng ta phải tạm biệt nhau, vì nếu bác sĩ Roylott quay về mà bắt gặp chúng tôi ở đây, chuyển này coi như uổng công. Tạm biệt , hãy can đảm lên nhé! Nếu làm đúng những gì tôi dặn, có thể tin rằng chúng tôi sớm loại bỏ những hiểm hoạ rình rạp .


      Sherlok Holmes và tôi thuê phòng ngủ và phòng khách tại quán trọ Crown Inn. Cả hai đều nằm ở tầng cùng, nên chúng tôi có thể nhìn dãy nhà được sử dụng trong trang trại Stoke Moran. Vào lúc nhá nhem tối, chúng tôi thấy chiếc xe ngựa chở bác sĩ Grimesby Roylott chạy ngang qua cửa sổ phòng trọ. Vóc người lão trông càng cao lớn bên cạnh cậu xà ích bé . Đến cổng, cậu đánh xe loay hoay lúc mới mở được hai cánh cổng sắt nạng, và chúng tôi nghe được cái giọng khàn của bác sĩ Roylott gầm lên, trong khi lão giận dữ khua hai nắm đấm trước mũi cậu xà ích. Cỗ xe chạy qua cổng và chỉ lát sau, chúng tôi thấy giữa lùm cây loé lên ánh đèn mới thắp trong phòng khách tại nhà lão.


      - Watson ạ, quả tình tôi chưa dám chắc đêm nay có nên đưa cùng hay - Holmes khi chúng tôi ngồi bên nhau trong bóng tối - Tình hình chắc nguy hiểm lắm!


      - Tôi có thể giúp ích cho chút nào ?


      - Có cùng là rất quí.


      - Vậy tôi nhất định cùng .


      - Cám ơn, tốt quá.


      - đến nguy hiểm. Chắc chắn là phát được nhiều điều trong những căn phòng đó hơn tôi.


      - , tôi nghĩ rằng tôi chỉ rút ra được nhiều kết luận hơn thôi. Tôi cho rằng cũng trông thấy những gì tôi trông thấy.


      - Tôi chẳng phát được gì đáng chú ý, ngoại trừ sợi dây giật chuông. Tôi hình dung nổi sợi dây đó được dùng làm gì.


      - cũng nhìn thấy cả cái lỗ thông gió chứ?


      - Có. Nhưng tôi nghĩ rằng chẳng có gì kỳ lạ là có lối hở giữa hai phòng. Nó tới mức con chuột nhắt cũng khó chui quá.


      - Tôi biết trước thế nào chúng ta cũng phát được cái lỗ thông gió đó ngay từ khi chưa đến Stoke Moran.


      - Thế hơi quá đây, Holmes thân mến ạ.


      - ồ, đúng thế. nhớ là Stoner cho biết chị ấy có lần ngửi thấy mùi khói xì gà của lão bác sĩ Roylott hay sao? Điều đó cho thấy ngay rằng giữa hai căn phòng tất phải có lối thông sang nhau. Có điều cái lối thông đó phải rất , nếu viên dự thẩm nhận thấy. Tôi rút ra kết luận: đó chỉ là cái lỗ thông gió.


      - Nhưng cãi lỗ đó phỏng có hại gì?


      - ồ, ít ra cũng có trùngkhớp đáng lưu ý giữa các việc: người ta trổ cái lỗ cửa thông gió ngay phía đầu giường, người ta treo sợi dây giật chuông lên, thế là ngủ cái giường kia chết. thấy trùng khớp đó là kỳ lạ?


      - Tôi vẫn chưa thấy những cái đó có gì dính dáng với nhau.


      - Thế thấy có gì kỳ lạ nơi chiếc giường ngủ kia sao?


      - .


      - Chân giường được gắn chặt vào sàn nhà. bao giờ thấy kiểu kê giường như thế chưa?


      - Có lẽ chưa bao giờ.


      - thể di chuyển được cái giường. Nó luôn được đặt cố định bên dưới lỗ thông gió và sợi dây thừng. Chúng ta có thể gọi đó chỉ là sợi thừng , vì người ta treo nó lên phải để giật chuông.


      - Holmes- tôi reo lên - Bây giờ như tôi hiểu được lờ mờ những gì muốn . Vậy là chúng ta có mặt vừa kịp thời để chặn đứng tội ác khủng khiếp.


      - Phải, cũng khá khủng khiếp . Nhưng chúng ta còn phải nếm đủ mùi khủng khiếp chừng nào đêm nay còn chưa trôi qua. Cho nên, ta hãy bình tâm thưởng thức những tẩu thuốc này và nghĩ tới cái gì đó vui hơn trong vài tiếng đồng hồ,


      Khoảng chín giờ tối, ánh đèn giữa các lùm cây vụt tắt, cả trang trại bỗng chìm vào bóng tối. Hai tiếng đồng hồ nữa chậm chạp trôi qua, rồi thình lình ánh đèn đơn độc loé sáng phía trước.


      - Đó là ám hiệu của chúng ta -Holmes , rồi đứng bật dậy - ánh đèn phát ra từ cánh cửa sổ ở giữa.


      Lát sau, chúng tôi xuống đường. Trời tối, gió lạnh quạt vào mặt. ánh đèn vàng ệch đằng trước soi đường cho chúng tôi trong đêm tối. Chúng tôi lách qua giữa những gốc cây, đến chỗ bãi cỏ, rồi băng qua nó. Khi chúng tôi sắp trèo qua cửa sổ, từ trong những bụi rậm gần đó bỗng lao tới quái vật tựa như đứa bé dị dạng. Nó gieo mình xuống đất, trụ lại bốn cẳng chân co quắp, rồi lao qua bãi cỏ, mất hút vàp bóng đêm.


      - Trời ơi! - tôi rỉ tai Holmes - có trông thấy gì ?


      Trong khoảng phút đồng hồ Holmes cũng hoảng sợ như tôi. Rồi cười khẽ và thầm vào tai tôi:


      - cơ ngơi khả ái. Con khỉ đầu chó đó.


      Tôi quên khuấy mất lũ ”gia súc“ kỳ quặc của lão bác sĩ hiểm độc. Thú thực, tôi cảm thấy cả người, khi noi gương Holmes, cởi giày và trèo qua cửa sổ vào phòng. Bạn tôi khẽ đóng cánh cửa chắn lại, đặt ngọn đèn lên bàn, rồi đảo mắt nhìn quanh phòng. Mọi thứ vẫn y nguyên như hồi chiều. Rồi rón rén tiến lại gần tôi, rỉ tai tôi, giọng khẽ đến mức khó lòng nghe được từng lời:


      - Chỉ tiếng động nhất cũng có thể khiến những dự tính của chúng ta tiêu ma.


      Tôi gật đầu để cho Holmes biết là tôi nghe thấy.


      - Chúng ta phải tắt đèn ngay. Lão có thể phát được ánh sáng qua lỗ cửa thông gió kia.


      Tôi lại gật.


      - Nhớ đừng ngủ gật nhé. Mạng sống của tuỳ thuộc vào đó. Chuẩn bị khẩu súng để khi cần, ta có thể ra tay. Tôi ngồi ở mép giừơng; còn , hãy ngồi tạm xuống chiếc ghế kia.


      Tôi lấy khẩu súng ngắn ra, đặt lên góc bàn.


      Holmes có mang theo cây gậy dài, mảnh. đặt nó lên mặt giừơng, sát bên tầm tay. Cạnh đó, đặt bao diêm và cây nến; xong xuôi, tắt đèn, và chúng tôi ngồi im trong bóng tối.


      Chắc chẳng bao giờ tôi quên được cái đêm mất ngủ khủng khiếp đó! Tôi thể nghe được thanh nào, thậm chí cả tiếng thở. Tôi biết bạn tôi ngồi cách mình mấy bước, mắt mở trừng trừng và cũng trong trại thái thần kinh cẳng thẳng như tôi. Cánh cửa chắn ngăn hết mọi thứ ánh sáng, chúng tôi ngồi trong bóng tôi dày đặc. Bên ngoài chốc chốc lại vọng vào tiếng chim ăn đêm; và có lần vang lên tiếng hú dài tựa tiếng mèo kêu: hẳn là con báo bờm được thả. Từ xa vẳng lại tiếng chuông nhà thờ điểm giờ: cứ mười lăm phút lại buông tiếng trầm trầm. Ôi, những khoảng thời gian mười lăm phút đó sao mà dài thế! Đồng hồ điểm mười hai giờ, giờ, hai giờ, rồi ba giờ.. ., và chúng tôi vẫn im lặng ngồi đợi xem điều gì xảy ra.


      Bỗng ánh lửa loé lên từ bên kia lỗ cửa thông gió, rồi vụt biến mất ngay. Sau đó mùi dầu cháy và mùi sắt nung khé tlẹt bay sang. Ai đó ở phòng bên châm đèn. Tôi nghe tiếng di động rất khẽ, rồi tất cả lại chìm vào im lặng, tuy mùi khét mỗi lúc nồng nặc. Suốt nửa giờ tôi căng tai nghe ngóng. Rồi thình lình tôi nghe tiếng động khác, rất khẽ, tựa như tiếng luồng hơi nước thoát ra từ ấm đun nước. Đúng vào lúc tôi nghe thấy thanh đó, Holmes đứng bật dậy, đánh diêm và giận dữ vụt cây gậy tới tấp vào sợi dây giật chuông.


      - có thấy nó , Watson? - rít lên - có thấy nó ?


      Nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Vào lúc Holmes đánh diêm, tôi nghe thấy có tiếng huýt sáo khẽ, nhưng .Tuy vậy, ánh lửa ở đầu que diêm đột ngột loé sáng đập vào cặp mắt mệt mỏi của tôi, khiến tôi thể đích xác bạn tôi đạp tới tấp vào cái gì. Tuy vậy, tôi có thể thấy mặt tái nhợt như xác chết và đầy kinh hãi. ngừng tay, ngước nhìn chằm chằm vào lỗ cửa thông gió, rồi giữa cảnh im ắng của đêm khuya bỗng vang lên tiếng rú kinh hoàng mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Tiếng rú mỗi lúc to hơn, tiếng rú khàn khàn, chứa đầy đau đớn, sợ hãi và phẫn nộ. Tôi đứng nhìn trừng trừng vào Holmes, còn nhìn tôi, cho tới lúc những tiếng vọng cuối cùng của tiếng rú kia chìm vào cảnh im ắng của đêm khuya như ban nãy.


      - Thế nghĩa là thế nào? - tôi thở dốc.


      - Thế nghĩa là mọi chuyện kết thúc, - Holmes đáp - và xét cho cùng, kết thúc như thế là hay hơn cả. cầm súng lên, chúng ta vào phòng bác sĩ Roylott.


      Vẻ mặt trang nghiêm, châm đèn lên và bước ra hành lang. Tôi ngang sáng phòng bên. gõ cửa hai lần, nhưng bên trong có tiếng đáp. vặn quả đấm, rồi vào phòng. Tôi vào theo, súng lăm lăm trong tay.


      cảnh tường kỳ lạ đập vào mắt chúng tôi. bàn đặt ngọn đèn, hắt ánh sáng chói gắt lên chiếc tủ sát với cánh cửa hé mở. Ngồi chiếc ghế gỗ kê cạnh đó là bác sĩ Grimesby Roylott mình choàng chiếc áo chùng màu xám; và vắt ngang đùi lão là chiếc roi mà chúng tôi để ý tới hồi chiều. Cằm lão ta hếch lên, còn đôi mắt nhìn trừng trừng vào góc trần nhà: cái nhìn bất động trông rất khủng khiếp. Quanh đầu lão quấn dải băng màu vàng kỳ dị, điểm những đốm màu nâu sẫm. Khi chúng tôi bước vào, lão vẫn ngồi im lặng và bất động.


      Dải băng! Dải băng lốm đốm! Holmes khẽ thốt lên.


      Tôi bước tới bước. Ngay trong khoảnh khắc đó, dải băng bắt đầu chuyển động. Từ đám tóc của bác sĩ Roylott ngóc lên cái đầu có cạnh và cái cổ ngẳng của con rắn gớm ghiếc.


      - Đó là giống rắn độc đầm lầy! - Holmes kêu lên - Độc hơn bất cứ giống nào ở ấn Độ. Lão ta chết mười giây sau khi bị rắn cắn. hãy nhốt ngay con rắc độc kia vào tủ sắt , rồi đưa Stoner đến nơi an toàn; xong báo cảnh sát địa phương.


      vừa , vừa rút vội cây roi đùi viên bác sĩ. tròng đầu roi vào cổ rắn, thắt lại, rồi nhốt rắn vào tủ, đóng lại.


      Đó là kiện đích thực về cái chết của bác sĩ Grimesby Roylott ở Stoke Moran. đường về vào sáng hôm sau, Holmes thêm cho tôi những việc còn lại mà tôi chưa biết về vụ này.


      - Ban đầu, tôi kết luận hoàn toàn sai - . Điều đó cho thấy, Watson thân mến, nguy hiểm biết chừng nào khi lý giải mà chưa có đủ thông tin. còn nghi ngờ gì nữa, chính việc tội nghiệp nọ dùng dải băng đễ diễn tả những gì trông thấy nhờ ánh sáng của que diêm và cả có mặt của đám Di gan trong trang trại - hai thứ đó gợi ra trong đầu tôi ý nghĩ hoàn toàn sai lầm. Nhưng tôi gạt bỏ ngay giả thuyết đó khi hiểu rằng thể có hiểm hoạ nào đe doạ ấy từ phía cửa sổ và cửa ra vào. ý nghĩ của tôi nhanh chóng đổ dồn vào cái lỗ thông gió và sợi dây giật chuông thõng xuống đầu giường, như tôi có lưu ý với .Tôi còn phát thêm được rằng sợi dây nọ chỉ là đồ giả và chiếc giường ngủ bị gắn chặt vào gỗ lát sàn. những chi tiết đó khiến tôi nghĩ ngay; sợi dây kia chỉ là thức cầu nối, giúp ột vật từ lỗ thông gío xuống giường ngủ. Tôi đoán đó phải là con rắn, vì biết lão bác sĩ có nhận số giống vật từ ấn Độ gửi sang.Tôi cảm thấy hình như mình lần ra đầu mối. Rồi tôi nghĩ tới tiếng huýt sáo. Dĩ nhiên lão phải gọi con rắn kia về trước khi trời sáng, để khỏi bị nạn nhân phát . Lão luyện cho nó chắc là bằng đĩa sữa mà chúng ta thấy, khi nghe tiếng huýt sáo mà lão gọi. Lão chỉ cho nó leo qua lỗ thông gió vào thời điểm thích hợp, và biết rằng nó theo sợi dây mà bò xuống đầu giừơng. Con rắn có thể cắn người ngủ giừơng, mà cũng có thể . Đêm đêm, có thể thoát chết trong vòng tuần nhưng sớm muộn gì rồi cũng bị nó cắn.


      Tôi đến những kết luận đó trước khi đặt chân vào phòng lão. Khi quan sát mặt ghế, tôi thấy lão hay đứng lên đó. Lão nhất thiết phải làm vậy, vì thể nào với tay tới lỗ cửa thông gió sát trần nhà. Cái tủ sắt, đĩa sữa và ngọn roi đủ để xua tan những ngờ vực còn lảng vảng trong trí tôi. Tiếng động mạnh do vật bằng kim loại phát ra, mà Stoner nghe được, ràng do ông bố dượng gây ra: lão cần đóng mạnh cánh cửa sắt để nhốt con vật nuôi đáng sợ đó. Sau khi đến những kết luận đó, tôi liền tiến hành việc chứng minh, nhưng thấy đó. Khi nghe được những tiếng động rất khẽ mà tôi nghĩ chính cũng nghe , tôi lập tức thắp đèn lên và tấn công con vật“.


      - kết quả là đuổi nó bò trở lại lỗ thông gió.


      Và cũng chính bằng cách đó, tôi xua nó về lại với ông chủ ngồi ở phòng bên. Bị đánh tới tấp, con rắn trúng gậy mấy lần, nó nổi giận và tấn vào kẻ đầu tiên mà nó chạm trán đường về. Và chính vì vậy, còn ngờ vực gì nữa, tôi gián tiếp chịu trách nhiệm về cái chết của bác sĩ Grimesby Roylott. Nhưng chắc là việc đó chẳng đè nặng lên lương tâm tôi lắm đâu."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: Cơn Bão



      Cảnh 1: Quán trà


      Tôi quyết định nghĩ về vụ án thêm nữa. Nếu , tôi thể ngồi yên đợi cuộc gọi của Kiyoshi và chạy bổ ra ngoài gặp Yoshida mất. Tôi cần ở đâu đó mà Kiyoshi có thể liên lạc được, nhưng giết thời gian bằng cách nào đây?


      Trở lại nhà Emoto, tôi ăn bữa trưa chậm rãi hết mức, rồi đặt điện thoại gần bên mình và nằm xuống sàn. Tôi vẫn thấy thoải mái khi phải chờ đợi, nhưng tôi quyết định tự làm cho mình phấn chấn lên. Chí ít người bạn tốt nhất của tôi thoát khỏi mộ địa, lấy lại được thái độ tích cực và năng nổ hoạt động.


      Hai mươi phút sau, điện thoại đổ chuông. Còn quá sớm nên thể là Kiyoshi gọi. “A lô, nhà Emoto nghe đây ạ,” tôi trả lời máy.


      “Tôi tin đâu! Nghe giống như tôi vừa gọi tới nhà Ishioka chứ!” Chính là giọng Kiyoshi.


      “Là đấy à? Có chuyện gì thế? ở đâu?”


      “Tôi ở Arashiyama.”


      “Tuyệt. Đó chính là nơi tôi ngắm hoa đào nở, thứ mà chẳng mảy may quan tâm. Công việc tiến triển thế nào rồi?”


      “Thuận lợi hơn bao giờ hết!” Kiyoshi đáp, giọng rất sôi nổi. “ biết Togetsu-kyo, cái đầu gỗ dài chứ? Chà, có trạm điện thoại ở gần đó hình dạng giống miếu thờ?”


      “Có, tôi có biết.”


      “Chậc, tôi gọi cho từ đó đấy. Bên kia đường, có quán trà mang tên Kotogiki Chaya. Món bánh gạo của quán ngon tuyệt, nhân đậu quá ngọt. Đến đây nhập bọn với tụi tôi . Tôi muốn tới gặp người.”


      “Chắc chắn rồi. Nhưng ai thế?”


      biết. Cứ đến !” Đúng là phong cách đặc trưng của Kiyoshi, phải thừa nhận là tôi thấy rất vui.


      “Cuộc gặp xã giao à? lãng phí thời gian đấy? quên luôn hung thủ giết người rồi à?”


      “Ồ, hề. muốn gặp người này. Và nếu gặp, tôi bảo đảm bao giờ tha thứ cho tôi. Cho nên nhanh lên và đến đây ngay! Bà ấy rất nổi tiếng và bận rộn, thể ở đây lâu đâu.”


      “Bà ấy là minh tinh màn bạc hay gì đó à?”


      “Hừm, đúng đó, phải, ngôi sao, siêu minh tinh. Này, trời kéo mây đấy. Trông có vẻ như sắp mưa. Nhớ mang ô cho tôi và mượn cái của Emoto cho . Nhanh lên! Gặp sau!”


      Tôi lên đường ngay tức khắc, cầm theo hai chiếc ô.


      Nhưng chuyện gì diễn ra chứ? minh tinh màn bạc ư? Ý tôi là gặp gỡ minh tinh màn bạc có thể rất tuyệt, nhưng chuyện đó giúp gì được cho chúng tôi chứ?


      Khi tôi xuống tàu ở Arashiyama, bầu trời xám xịt và gió bắt đầu nổi. Những tia chớp lóe lên từ phía xa khi tôi đến cây cầu. cơn bão xuân tiến đến rất nhanh chẳng kém gì nhịp tim tôi đập rộn.


      Trong quán trà có mấy vị khách. Kiyoshi ngồi gần cửa sổ chiếc ghế băng phủ vải đỏ, đặc trưng phổ biến trong các quán trà truyền thống. Cùng ngồi với cậu ấy là phụ nữ mặc kimono. Kiyoshi vẫy tôi lại và tôi ngồi xuống cạnh cậu. Từ chỗ này nhìn ra cây cầu rất .


      “Quý khách muốn dùng gì ạ?” bé phục vụ bước lại phía sau tôi hỏi.


      “Cho tôi sakura mochi nhé.” Kiyoshi gọi cho tôi món bánh gạo đào là đặc sản của quán. Cậu đưa cho phục vụ mấy đồng xu.


      Mặc dù vị khách bí cúi gằm mặt, tôi vẫn có thể nhìn bà ấy. Gương mặt mỏng nhưng rất ưa nhìn, tuổi khoảng 45 hoặc 50 và khi còn trẻ chắc phải là phụ nữ rất đẹp. Bà hề đụng đến trà và bánh gạo đặt trước mặt. Tại sao vị khách này lại ngẩng lên nhìn chúng tôi nhỉ? Người phụ nữ đối diện tôi có minh tinh màn bạc ?


      Kiyoshi giới thiệu chúng tôi với nhau và điều này khiến tôi rất thoải mái. “Chúng ta chuyện khi bà dùng bánh và trà.” Kiyoshi .


      Chúng tôi ngồi lặng im.


      Khi bé phục vụ mang bánh sakura mochi cho tôi, Kiyoshi đội ngột phá tan khí im lặng.


      “Đây là Kazumi Ishioka,” cậu bắt đầu với vị khách bí . “ ấy và tôi làm việc cùng nhau.”


      Người phụ nữ ngước lên nhìn tôi lần đầu tiên, mỉm cười và hơi cúi đầu, dáng điệu ngại ngùng như thiếu nữ mới lớn. Đồng thời, ở bà cũng toát lên chín chắn và khiêm nhường. Quả hấp dẫn.


      Kiyoshi từ từ quay sang tôi và điều thể tin nổi: “Để tôi giới thiệu với bà Taeko Sudo. Bà ấy là người chúng ta ngưỡng mộ từ lâu. Thủ phạm trong các vụ án mạng hoàng đạo Tokyo…”


      Tôi thốt lên được lời nào. thể tin vào tai mình. Tôi ngất mất. Khoảng thời gian im lặng sau câu của Kiyoshi cảm giác dài bằng bốn mươi năm.


      Đột nhiên, lằn chớp nhá lên soi sáng quán trà và im lặng bị phá tan bởi tiếng sét inh tai. phục vụ phải cố gắng lắm mới kìm được tiếng thét. Sau đó những giọt mưa lớn lộp độp mái nhà, chỉ trong vài giây, mưa ào ào trút xuống.


      Khung cảnh qua ô cửa sổ biến thành bức họa sumi-e[1] trong màn mưa. Chúng tôi nhìn thấy mọi người hối hả tìm chỗ trú mưa; vài người lao vội vào quán trà, đẩy cánh cửa trượt bằng gỗ kêu rầm rầm và năng ồn ào.


      [1] Tranh thủy mặc của Nhật Bản được vẽ bằng hai màu đen và trắng.


      Tôi nhìn tất cả những cảnh ấy trong trạng thái xuất thần, cứ như thể mọi thứ thế giới từ từ biến mất. cảm giác kiệt quệ bao trùm lên tôi. Tôi hình dung ra mảnh giấy bốc cháy và teo lại…


      Phải chăng Kiyoshi lại trêu chọc mình như mọi khi? Nếu vậy, quý bà kia phải phản ứng rất quyết liệt…


      Tôi định thần lại. Taeko Sudo ư? Tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên này. Làm sao Kiyoshi biết được rằng bà ấy là hung thủ chứ? Như thế có nghĩa là mấy vụ giết người do người ở trong gia đình thực ư? Nhưng người phụ nữ này chỉ khoảng 50 tuổi thôi. Vào thời điểm xảy ra án mạng, bà ấy vẫn chỉ là đứa trẻ. Làm sao đứa trẻ có thể giết được Heikichi, Kazue và sáu chứ?


      Xin đừng với tôi rằng những tội ác đó do đứa trẻ gây ra! Chẳng lẽ người phụ nữ này hăm dọa Bunjiro Takegoshi? Chẳng lẽ quý bà đây cưa và lắp ghép xác của sáu để tạo ra Azoth? Như vậy có nghĩa là phải Heikichi, Yoshio, Ayako, Yasukawa, hay Yoshida là hung thủ mà chỉ mình người phụ nữ này? Tại sao? Quan hệ của bà ấy với nhà Umezawa là gì? hề có tên Taeko trong phả hệ gia đình. Bà ấy từ đâu xuất ? Hàng nghìn người cố gắng giải quyết bí này nhưng ai biết đến tồn tại của bà ấy ư? Làm sao đứa trẻ có thể làm nổi việc này?


      Và điều quan trọng nhất: làm thế nào Kiyoshi có thể tìm ra bà ấy chỉ trong thời gian ngắn như vậy? Chỉ mới có vài tiếng kể từ lúc cậu ấy rời khỏi tôi. Bốn mươi năm trôi qua và rồi vụ việc được giải quyết chỉ trong vài tiếng ư? Làm sao có thể như thế được?


      Mưa vẫn trút xuống, điểm xuyết bằng những lằn chớp. Quán trà trở nên ẩm ướt. Ba chúng tôi vẫn ngồi im lặng như những ma-nơ-canh.


      Khi cơn bão bắt đầu lắng xuống, chính Taeko lên tiếng trước.


      “Tôi luôn mong đợi có ai đó tìm ra tôi,” bà với giọng khàn khàn, giọng già trước tuổi. “ khó tin là chuyện này lại trở thành bí mật thể giải đáp trong suốt thời gian lâu như vậy, nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng người phá được vụ án này thanh niên như .”


      “Cho phép tôi hỏi bà câu,” Kiyoshi rất chân thành. “Tại sao bà lại ở đây? Bà có thể chuyển tới bất kỳ nơi nào để náu. Bà đủ thông minh để học ngoại ngữ. Bà có thể ra nước ngoài sống.”


      Bầu trời hửng màu xám vàng, trong khi mưa vẫn tiếp tục rơi nhưng dịu hơn.


      “Rất khó giải thích… Có lẽ vì tôi đợi được gặp … Tôi rất đơn, chưa bao giờ tìm được người để thương. Tôi tin rằng bất kỳ ai giải quyết được bí này và tìm ra tôi có suy nghĩ giống như tôi… Ồ, tôi có ý rằng người độc ác như tôi hay có khả năng làm những việc như tôi làm…”


      “Tôi hiểu điều bà muốn ,” Kiyoshi nghiêm túc trả lời.


      “Tôi rất vui vì cuối cùng cũng được gặp .”


      “Tôi còn vui gấp ba lần vì được gặp bà,” Kiyoshi .


      chàng trai tài ba. Tôi tin chắc làm được những việc lớn trong tương lai.”


      “Cám ơn bà. Nhưng tôi tự hỏi biết tôi còn có cơ hội để tham gia vào vụ việc thách thức như thế này nữa .”


      ai có thể biết được điều đó, cho nên đừng quá thỏa mãn vì giải quyết được bí mật này.”


      “Xin đừng lo. Điều đó dễ vì tôi bị bịt mắt suốt thời gian dài. Chà, chúng tôi phải trước khi tôi quá tự mãn về thành tích nhoi của mình. tiếc, thưa bà Sudo, nhưng khi tôi quay lại Tokyo, tôi phải báo tin về bà ột cảnh sát biết – đó là con trai của ông Bunjiro Takegoshi, đương nhiên rồi. Vì thách thức nhau, tôi bảo ông ấy tôi giải quyết được bí mật này. Có lẽ niềm kiêu hãnh của tôi khiến tôi làm như vậy. Ông ấy có thái độ rất thô lỗ và tôi cảm thấy có nghĩa vụ trước việc. Nếu tôi kể cho bà biết tại sao hiểu. Tôi phải gặp ông ta vào ngày mai. Có lẽ ông ấy và các thám tử đồng nghiệp tới gặp bà vào tối mai. Bà vẫn có thời gian để bỏ trốn. Chắc chắn tôi cản bà. Đó là lựa chọn của bà.”


      “Cho dù các quy định ràng buộc hết, nhưng cũng nên giúp đỡ kẻ phạm tội,” bà ấy rất đơn giản.


      Kiyoshi quay và cười. “Tiếc là tôi lại chưa bao giờ vào tù. Tôi ước gì tôi có thể giải thích được nó là như thế nào.”


      biết sợ hãi. Tôi cũng từng như vậy khi tôi còn trẻ.”


      “Tôi cứ tưởng rằng trận gió này nhanh qua, nhưng có vẻ nó vẫn còn dai dẳng. Xin cứ cầm theo cái ô này,” Kiyoshi , trao cái ô của tôi cho bà ấy.


      Taeko ngập ngừng. “Nhưng tôi thể trả lại nó cho được.”


      “Đừng lo. Nó giá trị cho lắm,” Kiyoshi mỉm cười .


      Cả ba chúng tôi đứng lên để về. Khi bước ra ngoài, tôi đến chết vì tò mò, nhưng muốn phá hoại bầu khí giữa hai người. Tôi cảm thấy mình như kẻ ngoài cuộc, nên giữ im lặng.


      Taeko mở ví, dùng tay trái rút ra túi lụa trắng và đỏ. “ là người tốt bụng nhất. Cho phép tôi đáp lại lòng tốt của bằng thứ này.”


      Kiyoshi nhận lấy món quà bằng tay trái và cảm ơn bà cách cộc lốc. Cậu ấy liếc nhìn nó.


      Taeko Sudo, tay cầm cái ô của tôi, cúi người thấp, trước hết là chào Kiyoshi, sau đó quay sang tôi. Tôi bối rối, nhưng vẫn cúi chào đáp lễ. Bà từ từ quay .


      Kiyoshi và tôi che chung cái ô về phía cầu. Khi vượt qua cầu, tôi quay lại nhìn. Taeko cũng quay lại nhìn chúng tôi và lại cúi chào. Kiyoshi và tôi cũng cúi chào. Tôi thể tin rằng bà ấy là kẻ giết người hàng loạt từng tạo ra câu chuyện giật gân như vậy. Bà tiếp tục chậm rãi bước ai chú ý tới bà.


      Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn như thể vở kịch đến hồi kết thúc.


      giải thích cho tôi chứ?” Tôi hỏi Kiyoshi.


      “Dĩ nhiên rồi, nếu quan tâm.”


      nghĩ là tôi quan tâm à?”


      “Dĩ nhiên là có, nhưng tôi chỉ nghĩ có thể là muốn thừa nhận rằng thua cuộc.”


      Tôi im lặng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38: Cảnh 2: Gieo Xúc Xắc



      Khi chúng tôi trở lại nhà Emoto, Kiyoshi gọi cú điện thoại. Hình như cậu chuyện với bà Misako Iida.


      “Vâng, vụ việc được giải quyết... Vâng, thủ phạm vẫn còn sống. Chúng tôi vừa gặp... Là ai ư? Chà, nếu bà muốn biết xin hãy đến văn phòng tôi vào chiều mai. Tên trai của bà là gì nhỉ?... Fumihiko à? Hừm, tôi ngờ ông ấy lại có cái tên hay thế! Tất nhiên ông ấy cứ thoải mái mà tham dự cùng chúng ta, nhưng xin nhắc ông ấy mang theo cuốn sổ ghi chép của cụ ông. Nếu ông ấy mang theo cuốn sổ, tôi tiếp chuyện với ông ấy... Vâng, tôi ở đó cả ngày mai. Bất kỳ lúc nào cũng được, nhưng xin hãy gọi cho tôi trước khi đến... Chào bà.”


      Kiyoshi gác máy và quay số khác, gọi cho Emoto ở chỗ làm.


      Tôi tìm cái chổi và bắt đầu quét căn phòng chúng tôi lưu trú. Sau cuộc gọi, Kiyoshi tiếp tục ngồi lơ đễnh ở giữa phòng, nhìn mông lung vào hư . Tôi phải dùng chổi xua cậu ra chỗ khác.


      Khi chúng tôi đến ga Kyoto, Emoto đợi sẵn sân ga.


      “Mấy thứ này cho các ông. Cầm lấy ,” ta và đưa cho chúng tôi hai hộp bento ăn trưa. “Lúc nào tiện lại đến chơi với tôi.”


      “Cám ơn ông rất nhiều,” tôi đáp. “Ông tốt quá. Tôi có những khoảnh khắc rất thoải mái. Nhớ tới thăm chúng tôi ở Tokyo bất kỳ khi nào ông rảnh. Cảm ơn ông vì mọi thứ.”


      “Ồ, tôi có làm gì được đâu. Bạn bè tôi vẫn đến ở lại rồi . Cứ thoải mái sử dụng chỗ của tôi bất kỳ lúc nào. Tôi rất vui được biết vụ việc giải quyết xong.”


      “Tôi cũng thế, nhưng tôi vẫn chưa hiểu hết. Tôi vẫn thấy rối beng. Chỉ có vị thiên tài chưa chịu cạo râu này là biết thôi,” tôi , tay chỉ Kiyoshi.


      “Thế vẫn giữ bí mật à?”


      “Phải,” Kiyoshi nhăn nhở đáp.


      chẳng bao giờ thay đổi. khoái giấu giếm mọi thứ, nhưng lại chẳng bao giờ nhớ mình giấu ở đâu! Nếu dọn dẹp phòng , ông thấy đồ đạc của khắp mọi nơi.”


      “Tôi chỉ hy vọng quên cách giải quyết bí mật thôi.”


      “Bảo giải thích mọi chuyện khi còn nhớ ấy.”


      “Tôi cứ thắc mắc tại sao lại có nhiều thầy tướng số mắc chứng lập dị thế chứ?”


      “Thường là vì họ già rồi,” Emoto .


      “Cho nên cũng là trong số mấy lão già gàn bướng bỉnh đó..., ở cái tuổi còn rất trẻ! Quá trẻ, phải, tôi cảm thấy tiếc cho quá!”


      “Này, hai quý ông, đến lúc rồi!” Kiyoshi , cắt đứt chuyện phiếm của chúng tôi. “Tàu đưa chúng ta quay lại thời đại cách đây năm trăm năm. Chúng ta khoác những bộ giáp La Mã và cưỡi lưng con la màu trắng.”


      “Thấy chưa? lúc nào cũng như vậy,” tôi với Emoto.


      “Chắc ông đến phát rồ,” Emoto đáp đầy cảm thông.


      “Nhưng nếu và lúc nào tôi nghe giải thích, tôi cho ông biết. Có lẽ là cả lá thư dài đấy.”


      “Tôi chờ thư. Nhớ rảnh lại đến chơi với tôi nhé!”


      Đoàn tàu cao tốc chạy qua những cánh đồng lấp loáng trong ánh hoàng hôn. Tôi ép Kiyoshi phải giải thích mọi chuyện.


      cho tôi chút gợi ý nào sao? Như thế hại gì, phải ?”


      Kiyoshi có vẻ mệt, nhưng cưỡng được cảm giác thắng thế. “ thấy rồi đấy, chính là băng dính trong.”


      “Sao cơ? đùa à!”


      “Tôi chưa bao giờ nghiêm túc hơn. Còn hơn cả chìa khóa đấy, nó giải quyết toàn bộ bí này.”


      Tôi cảm thấy rất rối.


      “Vậy là Yasukawa cùng con ông ấy, Shusai Yoshida, và Hachiro Umeda hề cung cấp được chìa khóa nào cho bí mật này à?”


      “Chà, họ có liên quan đến vụ việc, nhưng chúng ta cần đến họ.”


      là chúng ta có đủ mọi thông tin cần để giải quyết vụ việc à?"


      "Đúng, dĩ nhiên là chúng ta có rồi. Chẳng còn gì hơn thế."


      "Nhưng gượm ... chúng ta có biết địa chỉ Taeko Sudo đâu, phải ?"


      "Ồ có chứ, chúng ta biết."


      "Từ thông tin chúng ta có hả?"


      "Từ thông tin chúng ta có."


      "Nhưng chắc chắn phải có số thông tin mới - điều gì đó mà tôi biết - trong khi tôi chạy tới chạy lui giữa Kyoto, Osaka và Nagoya."


      "Hoàn toàn . Tôi chỉ tranh thủ bên cạnh sông Kamo. Thực tế, chúng ta có thể gặp Taeko ngay sao khi chúng ta tới Kyoto. Chỉ là chúng ta bất tài tới khó tin."


      "Nhưng bà ấy là ai? Đó có phải là tên của bà ấy ?"


      ", dĩ nhiên là phải."


      "Tôi có biết tên của bà ấy ?... Tôi biết rồi phải ? cho tôi xem nào! Thế còn Azoth? Nàng có được tạo ra ?"


      "Azoth à?... Hừm, nàng có tồn tại," Kyoshi đáp. "Azoth đứng lên, lại và gây ra toàn bộ vụ án."


      Tôi đờ đẫn. "Cái gì? Nhưng bằng cách nào?"


      "Dĩ nhiên là nhờ phép mầu."


      "Vậy là đùa rồi," tôi , vẻ phấn khích giảm hẳn. “Được rồi. chẳng bao giờ là cả... Nhưng người phụ nữ đó là ai? Tôi chẳng hiểu gì hết.”


      Kiyoshi hơi hé mắt và cười nhăn nhở.


      phải kể cho tôi nghe. Chuyện này bỏ qua được! Tôi tò mò muốn chết đây này!”


      “Tôi chợp mắt lúc, hãy suy nghĩ về vụ án và thư giãn ,” Kiyoshi cười khùng khục, tựa đầu vào cửa sổ.


      “Là bạn của tôi, nghĩ có nghĩa vụ kể cho tôi mọi việc bây giờ sao? Chúng ta làm việc cùng nhau mà. thách thức tình bạn của chúng ta đấy.”


      “Ồ, hóa ra giờ đe dọa tôi đấy à? Tôi là tôi bao giờ giải thích cho biết, nhưng tôi thể làm việc đó ngay lập tức. Khi thời điểm đến, tôi lần lượt kể cho biết mọi chuyện. Tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần rồi. Tôi thể nghỉ ngơi nếu quấy rầy tôi bằng những câu hỏi. nên nghỉ ngơi và ngủ giấc . Mọi chuyện được hóa giải ở văn phòng của tôi vào ngày mai.”


      “Nhưng tôi buồn ngủ!”


      “Có thể như vậy. Nhưng tôi có đấy. Tôi gần như nhịn đói suốt hai ngày. Tôi được ngủ giường sạch được cạo râu mấy ngày rồi. Râu ria khiến da tôi ngứa ngáy khi tôi áp mặt vào cửa sổ. Tôi muốn được cạo râu ngay bây giờ. Tại sao đàn ông lại phải chịu đựng phiền toái đó nhỉ?” Kiyoshi quay sang nhìn tôi, “Được rồi, tôi cho thêm gợi ý. nghĩ bà Taeko Sudo bao nhiêu tuổi rồi?”


      “Khoảng gần 50 tuổi.”


      “Nào, họa sĩ vẽ tranh minh họa phải ? đoán được à? Chà, thực tế bà ấy 66 tuổi rồi.”


      “Sáu mươi sáu à?! Thế ra bà ấy 26 tuổi cách đây bốn mươi năm...”


      “Bốn mươi ba năm trước.”


      “Được rồi. Vậy khi đó bà ấy 23 tuổi ư?... Tôi hiểu rồi! Bà ấy là trong sáu bị chết! Nhưng điều đó có nghĩa là có xác ai đó thế chỗ cho bà ấy, đúng ?”


      Kiyoshi ngáp. “Buổi tổng dượt hôm nay thế . Nhưng hãy nghĩ xem: liệu bà ấy có thể dễ dàng tìm được vũ công ba lê cùng tuổi ?”


      “Cái gì? Ý là tôi sai à? Mẹ kiếp! Tối nay tôi mất ngủ rồi!”


      “Tốt lắm. Vì tình bạn của chúng ta, hãy ngủ đếm giống như tôi xem sao. Ngày mai thấy tốt hơn,” Kiyoshi và nhắm mắt lại vẻ thỏa mãn.


      thích thú nhìn tôi chịu đựng phải ?”


      , hề. Mắt tôi díp lại rồi.”


      Sau vài giây đánh đố như vậy, Kiyoshi mở mắt, rút cái túi mà Taeko Sudo đưa cho cậu ấy và bắt đầu xem xét nó.


      Bầu trời đỏ rực khi hoàng hôn xuống. Tôi nghĩ đến cơn bão ở Arashiyama vài tiếng trước. Tôi nghĩ đến bảy ngày qua ở Kyoto: Những địa danh khác nhau, những con người khác nhau, quá nhiều điều khác nhau. Tất cả chỉ trong tuần.


      “Tôi đoán toàn bộ việc chạy khắp nơi của tôi là vô ích, phải ?”


      thế đúng,” Kiyoshi , trong lúc lơ đễnh nghịch chiếc túi.


      “Sao lại vậy?”


      “Bởi vì quãng thời gian tuyệt vời ở Meiji-Mura.”


      Khi Kiyoshi dốc chiếc túi xuống, có hai viên xúc xắc rơi ra. Cậu đổ chúng lên tay. “ biết đấy, bà Taeko rằng bà ấy nghĩ vụ việc được thanh niên giải quyết phải ?”


      Tôi gật đầu.


      “Bà ấy có hài lòng với chúng ta nhỉ?” Kiyoshi hỏi.


      “Ý là sao?”


      “Ồ, chỉ là tôi tự với mình.”


      Kiyoshi tiếp tục chơi xúc xắc trong khi ánh hoàng hôn rực rỡ nhạt dần vào màn đêm.


      “Màn trình diễn ảo thuật kết thúc,” Kiyoshi phán.


      Khi chúng tôi quay trở về Tokyo, tôi ngồi nghĩ về bà Taeko Sudo. Chuyện gì xảy ra với bà ấy? Tôi biết gì về pháp luật, nhưng theo lời Kiyoshi, luật pháp Nhật Bản quy định thời hiệu tố tụng là mười lăm năm kể từ khi xảy ra án mạng. Cho nên bà Taeko có thể bị pháp luật trừng phạt vì những tội ác của mình. Tuy nhiên, khi nghĩ về câu chuyện rùng rợn, khủng khiếp năm nào, bà ấy chẳng bao giờ có được cuộc sống bình yên nữa…


      Giải lao: Thông điệp nữa từ tác giả


      Độc giả thân mến, chúng ta hãy tạm xa Kiyoshi và Kazumi tàu trở về Tokyo lúc…


      Trước khi tiếp tục, tôi chỉ muốn rằng Kiyoshi hề phóng đại. Lúc cậu ấy và Kazumi đến ga Kyoto, các bạn có thể xác định được hung thủ. Tuy nhiên, tôi tiếp tục câu chuyện này bởi vì tôi nghĩ có thể các bạn cần thêm số gợi ý. Sau hết, vụ án này có lời giải suốt bốn mươi năm, cho nên nhiều khả năng là các bạn vẫn thấy rối!


      Tại sao lúc này lại tạm nghỉ và xem xem liệu bạn có thể trả lời được hai câu hỏi rất đơn giản trước khi tất cả được hé lộ trong những trang tiếp theo :


      1. Taeko Sudo là ai?


      Chà, thực tế, nhân dạng của bà ấy bị tiết lộ.


      2. Làm thế nào bà ấy hoàn thành được kế hoạch giết người của mình?


      Tôi chúc các bạn may mắn trong việc tìm ra .


      Trân trọng


      Soji Shinada

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Phép Mầu Trong Màn Sương Mù Thời Gian



      Cảnh 1: Sát thủ vô hình


      Sáng sớm thứ Sáu ngày 13, tôi xuống tàu tại ga Tsunashima. Vạn vật yên ắng trong màn sương sớm, mặc dù cũng khu vực này vào ban đêm lại rất nhộn nhịp và sáng rực với những tấm biển đèn nê-ông của các khách sạn. Đêm qua tôi ngủ được ngon. Càng nghĩ về Taeko tôi càng thấy rối. Kiyoshi tiết lộ rất ít và tôi vẫn thấy bí. Giờ tôi nhận ra rằng khả năng lập luận của mình hơn mức bình thường là bao nhiêu. Tôi ăn sáng tại quán cà phê và cố gắng dự đoán trước tình hình trong ngày. Nó ngày đáng nhớ.


      Tuy nhiên, khi tôi đến văn phòng của Kiyoshi, cậu vẫn ngủ. Tôi đánh rửa mấy cốc cà phê bỏ lại trong bồn và chuẩn bị chỗ cho hai vị khách sắp đến. Sau đó bật nhạc vừa đủ nghe và nằm xuống trường kỷ, tôi mơ màng chợp mắt. Cuối cùng, Kiyoshi cũng chui ra từ phòng ngủ, ngáp và gãi đầu. Cậu thay quần áo và cạo râu sạch , trông Kiyoshi thực rất bảnh bao.


      ngủ ngon ?” Tôi hỏi.


      “Cũng tàm tạm,” cậu trả lời. “ đến sớm thế. Tôi cá là đêm qua cóc ngủ được, phải ?”


      “Vì hôm nay là ngày lịch sử.”


      “Lịch sử à? Tại sao?”


      “Chậc, hôm nay là ngày bí lớn lao cuối cùng cũng sáng tỏ. là người công bố , cho nên phải phấn khích như tôi chứ.”


      “Công bố cho cái con đười ươi Takegoshi Con ấy à? Tôi chẳng thích tí nào. Khoảnh khắc lịch sử đến và qua rồi, nhưng tôi sẵn sàng giải thích vụ việc cho nghe.”


      “Thế nhưng cuộc gặp hôm nay mới là chính thức, đâu phải chỉ ình tôi.”


      “Chính thức dọn sạch mớ hỗn độn chứ gì?” Kiyoshi đáp lại.


      “Thế nào chẳng được. Hôm nay chỉ có vài thính giả thôi, nhưng chắc chắn câu chuyện được lan truyền rộng rãi.”


      “Ờ, đúng, hồi hộp đấy,” Kiyoshi khụt khịt. “Tôi đánh răng .”


      Kiyoshi phấn khích hay sốt ruột tí nào. Nếu có, đó là miễn cưỡng.


      “Kiyoshi, hôm nay người hùng!” Tôi để khích lệ cậu ấy quay lại.


      “Tôi quan tâm đến việc trở thành hùng hay được đối xử đại loại như vậy. Tôi giải quyết bí , thế thôi. Tôi muốn được tán dương thêm! Chán chết! Những bức vẽ đẹp cần đóng khung, biết mà… Cứ nghĩ rằng tôi giúp lão cớm côn đồ ấy là tôi lại bực mình. Nếu vì cha lão tôi chẳng thèm với lão chuyện gì hết, hừ!”


      Quá trưa, bà Iida gọi điện thông báo rằng cùng trai tới trong vòng tiếng nữa. Trong lúc chờ đợi, Kiyoshi vẽ vài biểu đồ lên cuốn sổ tay.


      Cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.


      “Xin chào, mời vào.” Kiyoshi . Trông cậu có vẻ bối rối khi bà Iida bước vào với người đàn ông khác phải trai bà ấy. “Ồ, ông Fumihiko đâu ạ? Ông ấy đến sao?”


      “Hôm nay ấy đến được, cho nên chồng tôi cùng tôi. Đây là ông Iida.”


      Ông Iida cúi chào chúng tôi hai lần. Ông có vẻ ngoài khiêm nhường, giống với ngưới quản lý cửa hàng kimono hơn là thám tử.


      “Ông ấy cũng làm ở sở cảnh sát nên có vấn đề gì đáng ngại,” bà Iida tiếp tục. “Tôi cũng muốn xin lỗi về thái độ khiếm nhã của trai tôi khi ấy tới gặp ông, ông Mitarai. Tôi rất tiếc về chuyện đó.”


      “Chà, tôi cũng rất tiếc ông ấy thể đến đây,” Kiyoshi trả lời, cố gắng kiềm chế giọng điệu châm biếm của mình. “Tôi tự hỏi liệu ông ấy có vắng mặt nếu như tôi giải quyết được vụ việc này. Chậc, chúng ta phải hiểu rằng người đàn ông ở vị thế cao luôn bận rộn. Ishioka, pha cà phê cho chúng ta à?”


      Tôi vội vã chạy vào bếp.


      Khi mọi người ổn định vị trí và cà phê sẵn sàng, Kiyoshi tiến lên, đứng trước tấm bảng đen .


      “Tôi mời các vị tới đây hôm nay,” cậu bắt đầu, “bởi vì tôi muốn giải thích về vụ án hoàng đạo Tokyo, các vị có mang theo cuốn sổ ghi chép của cha mình đấy?... Tốt quá. Làm ơn cho tôi mượn được ?”


      Di vật của ông Bunjiro Takegoshi rất quan trọng với Kiyoshi. Viên cảnh sát phải chịu đựng suốt cả đời mình và Kiyoshi làm việc miệt mài để giành lại danh dự cho ông ấy. Khi cậu nhận cuốn sổ từ bà Iida, tôi nhận thấy các mạch máu mu bàn tay cậu nổi hẳn lên.


      khó để với các vị tên của hung thủ. Giờ bà ấy mang tên Taeko Sudo, điều hành cửa hàng chuyên kinh doanh túi gần Đền Seiryoji ở Sagano tại Kyoto. Tên cửa hàng đó là Megumi. Ở Sagano còn cửa hàng nào khác mang tên Megumi cả, cho nên các vị dễ dàng tìm thấy nó. Tôi kết thúc cuộc gặp mặt này ở đây được chứ? Các vị biết toàn bộ câu chuyện khi các vị hỏi bà ấy mọi tình tiết – trừ phi các vị muốn tôi tiếp tục? Tôi tiếp tục ư? Được thôi, vậy để tôi tiếp. câu chuyện rất dài...”


      Phần giải thích của Kiyoshi rất ràng, chặt chẽ và trôi chảy như thể trình bày cho cả ngàn thính giả trong cái văn phòng bé đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :