Tokyo hoàng đạo án - Soji Shimada (Trinh thám - full)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Giải Lao: Vi Khuẩn Trong Tàu Tốc Hành



      “Theo làm thế nào lão Takegoshi Con lại biết được việc em mình tới gặp ?” Tôi hỏi Kiyoshi khi chúng tôi ổn định chỗ ngồi.


      “Tôi cho rằng chắc chắn bà Iida cảm thấy có lỗi khi đến hỏi ý kiến tôi mà chưa được tán thành của chồng. Sau khi về nhà, bà ấy thú nhận những gì mình làm, và chồng bà ấy gọi điện cho ông vợ.”


      “Xem ra ông chồng là tay trung thực.”


      “Có lẽ thế. Hoặc ông ta sợ lão đầu bò đó.”


      “Phải đấy, lão Takegoshi Con đúng là tay thô tục. có nghĩ cha lão cũng như thế , chắc là nhỉ?”


      “Ôi dào, cảnh sát đều như nhau cả thôi. Họ nghĩ vì họ là cảnh sát nên họ có toàn quyền và họ cứ nhắng lên như những ông tướng, cứ như vẫn còn ở thời phong kiến ấy. Bà em hỏi ý kiến trai trước khi tiết lộ bí mật của cha mình ột người lạ, điều đó chắc chắn làm cho lão nổi đóa lên - kiểu thông lệ về trật tự gia đình thời trước bị vi phạm trong xã hội đại ấy mà.”


      “Tôi nghĩ người Nhật có xu hướng tuân phục giới chức cách cần thiết.”


      “Chậc, lão Takegoshi Con cũng hung hăng chẳng kém những gã Nhật khác mà tôi từng gặp. có thể đem lão trưng bày trong bảo tàng như mẫu hình về chuyên quyền.”


      “Chả trách em lão muốn giữ bí mật với lão về cuốn sổ ghi chép. Tôi có thể hiểu cảm giác của bà ấy.”


      “Ồ, thế à?” Kiyoshi , đột ngột nhìn tôi đăm đăm. “ cho tôi xem, bà ấy cảm thấy thế nào?”


      “Sao cơ?”


      “Tôi rất muốn biết cảm giác của bà ấy khi phát ra sổ ghi chép của cha mình?”


      bà ấy muốn bảo vệ bí mật của cha nên mới quyết định đưa cho với hy vọng rằng vụ việc được kín đáo giải quyết.”


      “Nào, tiếp !” Kiyoshi xen ngang. “Vậy tại sao sau đó bà ấy lại kể cho chồng biết đến gặp tôi? Bà ấy muốn ông chồng giải quyết vụ việc à? Có lẽ bà ấy cho ông chồng xem cuốn sổ ghi chép, nhưng ông ấy nghĩ ra được gì, nên bà mới mang tới cho tôi. Nếu tôi giải quyết được vụ việc, bà ấy có thể giành công trạng đó cho chồng mình - và BÙM, nghiệp của ông chồng thăng hoa. Tôi nghĩ bà ấy vạch sẵn tất cả mọi chuyện.”


      quá xa thế? Trông bà ấy đâu có vẻ…”


      kẻ tính toán phải ? Tôi bà ấy là người nham hiểm; nhưng phụ nữ có gia đình nghĩ theo cách đó cũng là lẽ thường mà.”


      “Nghe như thể nghĩ tất cả phụ nữ đều toan tính. Như thế công bằng đâu.”


      “Hầu hết đàn ông đều ám ảnh với ý nghĩ rằng mọi phụ nữ đều biết tuân phục và có quyền lực. Như thế là công bằng chắc?”


      Tôi chẳng biết sao.


      và tôi chẳng bao giờ thống nhất được vấn đề này,” Kiyoshi tiếp, “khác gì người đại chẳng bao giờ có thể thuyết phục được võ sĩ về giá trị của điều hòa nhiệt độ.”


      “Hả? vẫn rằng phụ nữ là những kẻ toan tính à?”


      phải tất cả bọn họ. Có lẽ cứ ngàn người người phụ nữ tốt mà thôi.”


      phần ngàn cơ à? Ôi, thôi nào, thể thay đổi tỉ lệ ít ra cũng là phần mười sao?”


      thể được,” Kiyoshi đáp và cười phá lên.


      Tôi im lặng lúc.


      “Nào, giờ chúng ta kiểm tra lại tất cả mọi dữ liệu biết về vụ việc nhé?” Kiyoshi đề nghị trong khi tàu tăng tốc. “Chúng ta biết về Masako, vợ thứ hai của Heikichi. Thế còn bà vợ trước Tae sao nhỉ? có nắm được thông tin gì ?”


      “Thời con Tae có tên là Fujieda. Bà ấy sinh ra và lớn lên gần Rakushisha, ở Sagano, Kyoto.”


      “Kyoto à? Hay đấy, biết đâu mũi tên của chúng ta lại trúng hai đích nhỉ.”


      “Tae là con . Khi bà bước vào tuổi thiếu niên, gia đình chuyển tới Imadegawa, khu Kamigyo và mở cửa hàng bán gấm Nishijin. may công việc kinh doanh gặp cố, mẹ Tae bị ốm và nằm liệt giường. Gia đình Tae có họ hàng thân thích nào giúp đỡ được. Cha Tae có người trai ở tận Mãn Châu Lý. Mẹ Tae qua đời, cửa hàng bị phá sản, cha bà treo cổ tự sát. Theo di chúc, cha Tae gợi ý Tae nên tìm ông bác ở Mãn Châu Lý để xin giúp đỡ về tài chính. Nhưng Tae chọn cách tới Tokyo. Tôi biết bà ấy làm thế nào trang trải được khoản nợ của cha mẹ.”


      “Có thể Tae chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế của mình.”


      “Quyền thừa kế ư?”


      “Phải, khi đó bà ấy thừa kế bất kỳ thứ gì, kể cả các khoản nợ nần của cha mẹ.”


      “Tôi hiểu rồi. Tôi biết chi tiết đó. Tại Tokyo, Tae làm nhân viên thường trực tại cửa hàng bán kimono. Khi bà ấy khoảng 22 hoặc 23 tuổi, do cảm thông với hoàn cảnh khó khăn của bà, ông chủ làm mối Tae cho Yoshio Umezawa, em trai của Heikichi. Nhưng sau này chính Yoshio lại giới thiệu bà ấy với Heikichi.”


      “Họ lấy nhau, số phận dường như mỉm cười với Tae, nhưng sau đó Heikichi phụ bạc bà ấy,” Kiyoshi bổ sung những chỗ còn thiếu.


      số người được may mắn. Tôi nghĩ Tae chấp nhận số phận của mình khi bán thuốc lá ở Hoya.”


      “Nếu nghiên cứu tử vi, thấy cuộc sống rất bất công. Còn thông tin gì khác về Tae ?”


      “Tôi nghĩ chỉ nhiêu đó đủ rồi. À, chi tiết này có thể chẳng có gì liên quan đến vụ việc, nhưng bà ấy có bộ sưu tập rất nhiều các loại ví shingen - biết những cái túi lụa xinh xinh mà phụ nữ vẫn thường cầm theo khi mặc kimono ấy chứ. Theo hàng xóm ở Hoya cho biết, Tae ước mơ được trở lại Rakushisha và mở cửa hàng bán các loại túi truyền thống.”


      “Nhưng Tae là người thừa kế còn lại của Heikichi. Sau chiến tranh, chắc chắn bà ấy kiếm được rất nhiều tiền nhờ bán tranh của chồng cũ.”


      “Đúng vậy, nhưng Tae bị ốm và chẳng hề chi tiêu gì ình. Bà ấy dùng số tiền bán tranh để thuê quản gia, tặng quà cho hàng xóm láng giềng những người đối xử tốt với bà ấy và treo thưởng cho ai tìm ra hung thủ gây ra án mạng Azoth. Bà ấy có thể mở cửa hàng ở Rakushisha, nhưng vì lường trước sức khỏe kém của mình nên bà ấy ở lại Hoya trong suốt quãng đời còn lại.”


      “Tôi hiểu. Thế chuyện gì xảy ra với tài sản của bà ấy?”


      “Chuyện này rất ngạc nhiên. người bà con mà trước đây chả bao giờ thân cận với Tae đột nhiên đến thăm bà bên giường bệnh. Người phụ nữ này là cháu ông bác của Tae ở Mãn Châu Lý. Có lẽ ta ở lại và chăm sóc Tae thời gian. Tae đưa tên người phụ nữ này vào di chúc của mình. Câu chuyện hay ở chỗ tại lễ tang, tất cả xóm giềng đều khóc thương Tae vì bà ấy rất hào phóng với họ.”


      “Vậy , có kẻ nào đó được hưởng tiền của Tae giết bà ấy!... Chỉ đùa chút thôi. Thế còn Yasue Tomita, chủ nhân của phòng tranh de Médicis? Có thêm thông tin nào về bà này ?”


      “Yasue xuất thân từ gia đình giàu có. Đó là tất cả những gì tôi biết.”


      “Ayako, vợ của Yoshio sao?”


      “Tên thời con của bà ấy là Yoshioka. Ayako sinh ở Kamakura và có người trai. Yoshio được thầy của mình giới thiệu với Yoshioka. Cha của ông thầy này là tu sĩ[1]. còn cần thêm gì nữa ?”


      [1] Ở Nhật, số giáo phái Phật giáo cho phép tu sĩ được lập gia đình và sinh con.


      , có lẽ thế là đủ rồi. Ayako có vấn đề gì đặc biệt trong quá khứ, phải ?”


      “Theo như tôi biết .”


      Kiyoshi ngồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tì cằm lên cánh tay. Lúc này trời tối và cửa sổ trông như tấm gương, phản chiếu gian sáng trưng bên trong tàu.


      “Tôi có thể nhìn thấy Mặt Trăng.” Kiyoshi khẽ. “Tôi có thể nhìn thấy vài ngôi sao. Chà, khoái khi được thoát khỏi đám sương khói ở Tokyo. có nhìn thấy ngôi sao chẳng hề nhấp nháy kia , ngay bên cạnh Mặt Trăng ấy? Thực tế đó phải là vì sao, đó chính là Sao Mộc, hành tinh đấy. Nếu nhìn thấy Mặt Trăng luôn định vị được các hành tinh cách dễ dàng. Hôm nay là ngày 5 tháng Tư và Mặt Trăng ở cung Cự Giải, sắp chuyển sang cung Sư Tử. Sao Mộc cũng nằm trong cung Cự Giải ở 29 độ. Mặt Trăng di chuyển giống như các hành tinh. biết , nhìn di chuyển của các hành tinh mỗi ngày giúp ta nhận ra cuộc sống thường nhật mới nhoi và vô nghĩa làm sao. Chúng ta tranh cãi. Chúng ta đánh nhau. Chúng ta giành giật. Chúng ta cạnh tranh để gia tăng của cải. Hãy nhìn vũ trụ xem. vận hành của vũ trụ sôi động như cái đồng hồ khổng lồ. Trái Đất chỉ như răng các bánh xe của đồng hồ và con người là gì khác hơn đám vi khuẩn. Hàng triệu con vi khuẩn sống cuộc đời ngắn ngủi chỉ để tranh đấu trong những trận chiến của chúng. Chúng dừng lại để suy ngẫm rằng nếu có cỗ máy vũ trụ, ai trong chúng ta có thể tồn tại được. Hãy nhìn những gì con người làm - họ giết hại nhau vì khoản tiền trong ngân hàng mà họ chẳng bao giờ dùng đến cho tới khi chết. nực cười.” Kiyoshi rất nghiêm túc, rồi đột nhiên cười khúc khích. “Chà, ở đây có con vi khuẩn hứng khởi vì việc ngớ ngẩn. Nó ‘chuyến tàu cao tốc’ này để tới Kyoto, cố gắng làm mất mặt con vi khuẩn to béo ngạo mạn khác.”


      Tôi phì cười.


      “Người ta sống chỉ để phạm hết tội này đến tội khác,” Kiyoshi , mặt tươi tỉnh hẳn lên.


      “Mà này, chính xác chúng ta làm gì ở Kyoto?” Tôi hỏi.


      “Chúng ta gặp Tamio Yasukawa. rất muốn gặp ông ấy đúng ?”


      “Ái chà, đúng, nếu chúng ta có thể.”


      “Ông ấy chưa đến 30 tuổi vào năm 1936, như vậy giờ ông khoảng 70 tuổi nếu như còn sống. Thời gian trôi nhanh .”


      “Phải. Còn gì nữa?”


      “Cho đến giờ, đó là việc duy nhất tôi nghĩ đến. Chúng ta ở chỗ người bạn của tôi tên là Emoto. Cậu ấy là người rất tốt. thích cậu ấy à xem. Bạn tôi chỉ mới 25 tuổi nhưng đầu bếp lành nghề.”


      “Làm thế nào lại biết cậu ấy?”


      “Tôi từng sống ở Kyoto vài năm trước. Đó là thành phố tuyệt vời. Mỗi lần tới thăm, tôi đều cảm thấy rất hứng thú. Thành phố có dạng năng lượng đặc biệt, hơn nữa, đây là trong những thành phố bị oanh tạc trong chiến tranh. Vì thế mà có cả Kyoto mới giống y như những thành phố đại khác và Kyoto cũ với những đền thờ, những ngôi nhà cổ truyền và các geisha[2]. Đến nơi ấy cũng giống như ta quay trở lại quá khứ cả trăm năm - như đến London của thám tử Sherlock Holmes mà thần tượng, ngoại trừ vấn đề nó là của người Nhật mà thôi!”


      [2] Nhật được huấn luyện để mua vui cho đàn ông bằng cách trò truyện, khiêu vũ hoặc ca hát trong quán rượu.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Truy Tìm Azoth



      Cảnh 1: Nước bàn cờ


      “Này, Emoto!” Kiyoshi gọi to khi nhìn thấy cậu bạn đứng đợi sân ga Kyoto.


      “Lâu quá rồi!” Emoto chào hỏi và bắt tay Kiyoshi. Với nụ cười tươi rói mặt, Emoto hồ hởi, “Ông khỏe ?”


      “Rất tiếc,” Kiyoshi cười nhăn nhở, “tôi khỏe cho lắm, nhưng tôi rất vui được gặp ông.” Cậu giới thiệu tôi với Emoto.


      “Ồ, các ông du lịch gọn nhỉ!?” Emoto khi nhấc hành lý của chúng tôi lên. ấy khá cao, để mái tóc ngắn tỉa gọn gàng và dường như có phong thái rất thoải mái, phóng khoáng.


      “Ừ. Chúng tôi chỉ việc nhảy lên tàu thôi mà.”


      “Chà,” Emoto , nhìn Kiyoshi. “Ông đặt thời gian quá chuẩn. Hai ông tới vừa kịp mùa hoa đào nở.”


      “Hoa đào à?” Kiyoshi ngơ ngác. “Ồ, à phải, là mùa đào nở hoa! Kazumi rất vui đây.”


      Ngoài hoa đào, thành phố Kyoto còn nổi tiếng về quy hoạch. Cố đô được quy hoạch thành mạng lưới, giống như bàn cờ. Tất cả các đường phố đều chạy theo hướng bắc-nam hoặc đông-tây, giống như ở New York. Emoto sống ở Nishi-kyogoku, phía tây nam trung tâm thành phố. bạn trẻ lái xe đưa chúng tôi về nhà, tôi say sưa nhìn ngắm thành phố qua cửa xe. Có rất nhiều bảng hiệu đèn nê-ông và những tòa nhà văn phòng. số khu vực của Kyoto trông giống hệt Tokyo.


      Căn hộ của Emoto gồm hai phòng ngủ. ràng, lần đầu tiên trong đời Kiyoshi và tôi ngủ chung phòng.


      “Ngủ chút , ngày mai chúng ta rất bận bịu đấy.” Kiyoshi trong lúc chui tọt vào chăn.


      Giọng Emoto vang lên phía sau cánh cửa. “Ngày mai các ông có muốn dùng xe của tôi ?”


      , cảm ơn,” Kiyoshi nằm gọn dưới chăn trả lời vọng ra.


      Sáng hôm sau, chúng tôi đón chuyến tàu tuyến Hankyu tới Shijo-Kawaramachi, gần địa chỉ của Tamio Yasukawa.


      “Địa chỉ của Yasukawa là Rokkaku-agura, Tominokoji. có biết người ta làm thế nào tìm được ngôi nhà căn cứ vào địa chỉ của nó ở Kyoto này ?”


      “Rất xin lỗi, nếu quên mất là tôi từ Tokyo đến nhé.”


      “Được rồi, bài học rất nhanh thôi. Nhà của ông ấy phố Tominokoji, chạy theo hướng bắc-nam. Và Rokkaku chạy theo hướng đông-tây. Nơi hai con phố cắt nhau chính là vị trí chúng ta tìm kiếm. ‘Agaru’ nghĩa là ngôi nhà hơi ‘nhích lên ’ tính từ Rokkaku cách khác là lệch về phía bắc.”


      “A ha, tôi hiểu rồi.”


      “Rất đơn giản mà lại thuận tiện.”


      Chúng tôi xuống tàu và leo lên bậc cấp.


      “Shijo-Kawaramachi là khu nhộn nhịp nhất Kyoto. Tuy nhiên, những người Kyoto đếu nhất trí rằng đây là nơi tệ hại thứ hai của thành phố, sau Tháp Kyoto.”


      “Sao lại thế?”


      “Bởi vì nó thích hợp với hình ảnh của cố đô.”


      Đúng như lời cậu , khi ra khỏi cổng ga chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy những tòa nhà đại xếp hàng hai bên đường phố. ràng đây là Kyoto mới. Tôi thắc mắc biết phố cổ Kyoto nằm ở đâu.


      Kiyoshi rất nhanh còn tôi bám sát theo sau. Băng qua đường phố đông đúc, chúng tôi đến đại lộ chạy dọc con suối nông và hẹp. Nước trong đến kinh ngạc, nhìn những hòn đá cuội dưới đáy. Rong tảo nhảy múa khẽ khàng trong dòng nước, phản chiếu những tia nắng buổi bình minh. Chắc chắn chúng tôi thể thấy được hình ảnh tương tự ở Tokyo.


      “Đây là sông Takase,” Kiyoshi . “ nó là con kênh. Các thương gia đào nó để cho thuyền bè giao thương.” Cậu giải thích thêm trong lúc chúng tôi tiếp tục . lâu sau, Kiyoshi đột ngột dừng lại trước tòa nhà.


      “Nơi này là đâu thế?” Tôi hỏi.


      nhà hàng Trung Hoa. Chúng ta ăn thôi.”


      Chúng tôi chuyện gì nhiều trong bữa ăn.


      Cả hai đều đắm chìm trong suy nghĩ. Tôi cố gằng hình dung xem cuộc sống của Yasukawa thế nào. Vì tên của ông được nhắc đến trong cuốn Tokyo hoàng đạo án nên chắc chắn ông thường xuyên bị những vị khách mời tới quấy rầy hoặc tìm cách phỏng vấn. Hẳn là Yasukawa rất muốn được yên tĩnh. Buồn thay, hình ảnh mà tôi hình dung về Yasukawa là người đàn ông độc đắm mình trong rượu chè. Chẳng sao cả, mối quan tâm của tôi là chứng minh rằng Heikichi Umezawa còn sống, hoặc ít nhất hề bị giết hại.


      Chúa mới biết được Kiyoshi nghĩ gì.


      Cuối cùng khi chúng tôi tới được địa chỉ của Yasukawa, Kiyoshi tỏ ra bối rối. “Đây là phố Tominokoji… và kia là Rokkaku… nhưng có gì đó đúng nhỉ. Chúng ta thể thêm được nữa; đằng kia là phố khác rồi. Đây là chung cư duy nhất trong khu vực này. Có lẽ ông ấy sống trong căn hộ…”


      Ở tầng trệt, có quán rượu mang tên Bươm Bướm. Chẳng có nhiều lựa chọn, chúng tôi leo lên cầu thang hẹp để lên tầng hai nơi có các căn hộ. Đây chắc chắn phải là tòa nhà sạch nhất hay mới nhất. Chúng tôi lần lượt kiểm tra tên các hòm thư trong hành lang, có cái nào mang tên Yasukawa.


      Kiyoshi bắt đầu tỏ ra thất vọng, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh vốn có khi gõ cánh cửa gần nhất. có ai trả lời, cậu ấy tiếp tục thử cánh cửa tiếp theo, cũng gặp may.


      hay rồi,” cậu . “Có lẽ họ nghĩ chúng ta là đám nhân viên tiếp thị. Chúng ta hay thử đầu bên kia vậy.”


      Chiến thuật này có tác dụng. Khi chúng tôi gõ cánh cửa xa nhất, bà già to béo đáp lời.


      “Xin lỗi, thưa bác, chúng cháu tiếp thị gì cả. Cháu muốn nhờ bác giúp,” Kiyoshi lên tiếng, nhã nhặn hết mức. “Chúng cháu tìm nhà cụ ông có tên Tamio Yasukawa. Ông ấy có sống ở trong khu nhà này ạ?”


      “Ông Yasukawa à?... Để tôi nghĩ xem nào… Ồ, đúng, tôi nhớ ra rồi. Ông ấy chuyển từ lâu rồi.”


      Kiyoshi quay sang tôi như thể đoán trước được.


      “Ồ, vậy ạ? Thế bác có biết ông ấy chuyển đâu ạ?”


      “Tôi . Tại sao các cậu hỏi viên quản lý ở dưới nhà ấy? Tên ông ấy là Okawa, nhưng có lẽ giờ này ông ấy có ở đó đâu. Okawa có quán rượu ở Kita-shirakawa. Nếu có mặt ở đây có nghĩa là ông ấy ở đó.”


      “Tên quán là gì ạ?”


      “Bướm Trắng.”


      Kiyoshi cảm ơn và chúng tôi xuống lầu dưới. Nhưng đúng như bà ấy dự đoán, chẳng có ai trả lời khi chúng tôi gõ cửa.


      “Được rồi, chúng ta Kita-shirakawa và tìm ông Okawa.”


      Xe buýt đưa chúng tôi về phía bắc thành phố, nhiều đền thờ và tòa nhà cổ ra hai bên đường. Cảnh quan đẹp đến mức tôi bắt đầu cố hình dung xem cuộc sống ra sao nếu được sống ở khu vực này.


      Quán rượu ở ngay bên cạnh trạm xe buýt Kita-shirakawa. Chúng tôi chưa kịp gõ cửa người đàn ông ra mở cửa.


      “Xin lỗi, bác có phải Okawa ạ?”


      Ông già sững người khi nghe thấy giọng Kiyoshi và lần lượt quan sát từng người chúng tôi.


      Chúng tôi giải thích lý do cuộc viếng thăm của mình và nêu câu hỏi.


      “Hừm… Để tôi xem… Làm sao tôi nhớ được lâu như thế?” Ông ấy , dò xét chúng tôi cách cảnh giác. “Có lẽ tôi còn lưu trong hồ sơ, nhưng tôi cất ở nhà tôi tại Kawaramachi cơ. Các cậu có liên quan gì đến cảnh sát ?


      Kiyoshi nhã nhặn hết mức. “Ôi giời,” cậu ấy cười toe toét, “chúng cháu trông giống lắm ạ?”


      “Cho tôi xem thẻ ngành của các cậu được ?”


      Tôi thoáng chút bối rối trước đề nghị của Okawa, nhưng Kiyoshi rất nhanh trí. Cậu ấy cau mày và với Okawa bằng giọng rít lên, “ với bác, chúng cháu được phép xuất trình thẻ ngành của mình cho bất kỳ người dân thường nào. Cháu xin lỗi. Bác bao giờ nghe đến Cục Điều tra Công an chưa ạ?”


      “Ừm, có, tôi nghĩ tôi nghe đến…” Okawa lầm bầm. Đến lượt ông già trông hết sức lo lắng.


      “Chậc…” Kiyoshi ngừng lại môt lúc truớc khi tiếp. “Lẽ ra cháu nên nhắc đến. Xin hãy quên tất cả những gì cháu vừa ạ. Khi nào bác có thể tìm địa chỉ nay của ông Yasukawa ạ?”


      Ông Okawa đột nhiên tỏ thái độ hợp tác. “Tôi phải Takatsuki bây giờ nhưng tôi quay lại ngay. Tôi có địa chỉ của ông ấy lúc 5 giờ chiều. Các có thể gặp tôi lúc đó được ? Tôi đưa các số của tôi…”


      cừ lắm,” tôi thào với Kiyoshi khi chúng tôi quay lại phố chính. “Tôi biết rằng tay đại bịp cơ đấy!”


      “Ồ, bình thường thôi,” cậu ấy đáp lại cách hờ hững. “ thám tử tư biết cách bộc lộ ta là ai đúng ?”


      Chiến thuật của Kiyoshi nghe có vẻ có tác dụng, nhung tôi vẫn thấy lo lắng. Chúng tôi mất toi bốn tiếng - bốn tiếng đồng hồ trôi qua lãng phí. Hôm đó là thứ Sáu ngày mùng 6.


      Chúng tôi dọc bờ sông cho tới khi đến cây cầu nườm nượp xe cộ bắc ngang. Tôi nhận ra tòa cao ốc; chúng tôi quay trở lại Shijo-Kawaramachi, nơi bắt đầu các hoạt động của ngày hôm nay. Tôi chỉ ước cốc nước mát khi Kiyoshi bắt đầu lên tiếng.


      “Có gì đó bị bỏ qua… Và có lẽ nó là gì đó rất kỳ cục và khó hiểu, nhưng tôi có linh cảm rằng nó khó hiểu đến vậy. Khi chúng ta tìm ra mắt xích còn thiếu, chúng ta hiểu toàn bộ câu chuyện. Chúng ta có thể phải xem xét lại vụ việc từ đầu, đặc biệt nửa đầu tiên. Đúng, tôi nghĩ tất cả là do mắt xích còn thiếu đó. Trong suốt bốn mươi năm, các thám tử khắp nước Nhật đều lúng túng thể tìm ra lời giải do thiếu mắt xích này. Chà, tôi là thám tử dễ dàng bỏ cuộc đâu!”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Cảnh 2: Hành Động Báng Bổ



      Chúng tôi ngồi giết thời gian trong quán cà phê bằng cách chậm rãi nhâm nhi ly nước hoa quả. Gần đến 5 giờ, Kiyoshi đột nhiên đứng lên và tới máy điện thoại công cộng. Cậu chuyện lúc rồi quay lại.


      “Tôi nắm được rồi!” Kiyoshi chỉ vậy. Tôi vớ vội hành lý của mình và chạy theo cậu ra khỏi cửa.


      Đường phố giờ tan tầm bắt đầu đông dần lên. Kiyoshi thẳng qua đám đông vượt qua cây cầu bắc qua sông Kamo.


      “Thế ông ta sống ở đâu?”


      “Ở Neyagawa, đường Osaka. Chúng ta có thể đón tàu tuyến Keihan từ đằng kia.”


      Nhà ga ngay trước mặt chúng tôi.


      Từ sân ga, chúng tôi trông thấy dòng sông từ từ đổi màu khi ánh chiều tà buông xuống.


      Chúng tôi xuống ga Korien. Tiếng Trung Quốc của tên gọi này nghĩa là “Hương Lí Viên” cho nên tôi hình dung vùng này nhiều cây cối dễ chịu. Nơi này quả đúng như tôi hình dung. Tôi thấy có mấy quán rượu và hộp đêm với những biển hiệu đèn nê-ông lòe loẹt vừa mới được bật sáng để đón chào những người khách đầu tiên của buổi tối. số nhân viên văn phòng chếnh choáng hè phố vì ràng vừa kết thúc sớm chầu nhậu, còn vài tiếp viên phấn son lòe loẹt vượt lên trước chúng tôi để kịp giờ làm.


      Khi chúng tôi tìm được địa chỉ Okawa đưa, trời tối mịt. Quản lý tòa nhà vắng, nên chúng tôi lên gác và lại bắt đầu gõ từng cánh cửa. phụ nữ trung niên chưa bao giờ nghe bất kỳ ai có tên Yasukawa ở đây cả.


      Chúng tôi may mắn hơn khi gặp vị chủ nhà tiếp theo. “Mới hôm trước vừa có người dọn ,” ông cho biết. “Tôi nghĩ tên ông ấy đúng là Yasukawa. Chúng tôi chưa bao giờ chuyện với nhau, nên tôi biết ông ấy chuyển đâu. Sao các vị hỏi người quản lý.”


      Kiyoshi giấu được nỗi thất vọng của mình. Nhưng chúng tôi cố gắng tới văn phòng người quản lý lần nữa và ngạc nhiên thay, ông ấy mới quay trở lại sau khi giải quyết mấy việc vặt.


      “Tôi biết gia đình đó chuyển đâu,” ông với thái độ hết sức hợp tác. “Hình như họ muốn cho ai biết và tôi cũng chẳng quan tâm. Gia đình có vẻ vui vì cụ ông vừa mới qua đời.”


      “Chết rồi ư?!” Kiyoshi và tôi cùng kêu lên.


      “Ý ông là ông Tamio Yasukawa phải ?,” Kiyoshi hỏi.


      “Tamio à? Ồ, phải, chính là tên ông ấy đấy.”


      Vậy là Yasukawa chết ngay tại Osaka này. Tôi cảm thấy nản chí. Giờ chẳng còn cách nào tìm hiểu được cuộc đời của ông ấy nữa. Ông ấy từng sống ở Tokyo, tham gia chiến tranh, rồi chuyển đến Osaka. Cuộc đời ông cụ kết thúc trong căn hộ cũ kỹ xung quanh bốn bức tường nứt nẻ.


      Tuy nhiên người quản lý cung cấp cho chúng tôi số thông tin mới ngoài mong đợi. Ông kể rằng Yasukawa sống mình, ngược lại còn có con trạc ngoài 30 tuổi. Chị này lấy thợ mộc và họ có hai đứa con.


      Bóng đèn trong hành lang nhấp nháy, người quản lý ném cho nó cái nhìn khó chịu mỗi lần ánh sáng sụt xuống.


      Tim tôi trĩu nặng nỗi buồn ghê gớm. Tôi cảm thấy mình như đứa trẻ bị bắt quả tang phạm lỗi. Chúng tôi theo dấu con người tội nghiệp thể có được cuộc sống hạnh phúc và vừa mới qua đời. Đây còn là cuộc phiêu lưu nữa. Có gì đó rất báng bổ khi cứ bới móc vào đời tư của ông già này - hành vi báng bổ thiếu nhân đạo.


      Kiyoshi dường như cũng chìm trong suy tư.


      “Nếu các muốn biết họ chuyển đâu,” người quản lý tình nguyện, “tôi có thế hỏi công ty vận chuyển. Chỉ mới tháng trước họ còn ở đây, cho nên tôi nhớ tên họ. Hãng vận chuyển Neyagawa, trụ sở ngay phía trước ga Neyagawa.”


      Chúng tôi cảm ơn ông quản lý và ra .


      “Mấy giờ rồi nhỉ?” Kiyoshi hỏi.


      “Tám giờ kém mười.”


      “Vậy là chúng ta vẫn có thể hành động,” cậu hào hứng thấy . “Chúng ta tới hãng vận chuyển Neyagawa!”


      Chúng tôi bộ trở lại ga tàu và đón chuyến tàu tới Neyagawa.


      khó để tìm được công ty này, nhưng quá muộn vì tan sở mọi người về hết. Căn cứ vào tấm biển có ghi “DỌN NHÀ? HÃY GỌI CHO CHÚNG TÔI!” Kiyoshi ghi lại số điện thoại của công ty. Sáng mai cậu gọi. Sau đó chúng tôi quay trở về căn hộ của Emoto.


      Và ngày thứ Sáu mùng 6 tháng Tư, kết thúc như vậy.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Cảnh 3: Bắc Qua Mặt Trăng



      Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng của Kiyoshi chuyện với ai đó điện thoại. Lúc ấy khá muộn nên Emoto đến công sở. Tôi ngồi dậy, cất túi ngủ vào tủ và xuống bếp kiếm ít cà phê.


      Khi tôi vào phòng khách tiện thể mang cho Kiyoshi tách cà phê cậu vừa mới kết thúc cuộc gọi. Cậu xé tờ giấy nhắc việc và , “Con Yasukawa ở Higashi-yodogawa tại Osaka. Tôi thể hỏi được địa chỉ chính xác của chị ấy, nhưng công ty vận tải ở gần bến xe buýt tại Toyosato-cho, cuối con hẻm và gần cửa hàng bánh tráng có tên Omichi-ya. Chồng chị ấy tên là Kato. Chúng ta nào!”


      Khi chúng tôi đến Toyosato-cho, từ xa chúng tôi có thể nhìn thấy cây cầu thép bắc qua sông Yodo. Khu vực này vẫn còn rất kém phát triển. Rải rác khắp những rẻo đất bỏ trống mọc đầy lau lách là những chiếc lốp xe cũ. Tuy nhiên, đường phố dường như mới được rải nhựa. Chúng tôi xuống con hẻm nằm giữa cụm lều lán và tìm thấy ngay cửa hàng bánh tráng. Qua chút là vài cụm nhà bình dị. Căn cứ vào những hòm thư có ghi tên, chúng tôi tìm được căn hộ của bà Kato.


      Chúng tôi leo lên thang gỗ và tìm đường vào căn hộ, len qua khu vực giặt ngay lối . Cửa sổ của họ mở hé, chúng tôi nghe thấy tiếng rửa bát đĩa và tiếng khóc của đứa bé.


      Kiyoshi gõ cửa, lập tức phụ nữ xuất . Người phụ nữ trang điểm và mái tóc rối bù. Đó chính là con của Yasukawa. Kiyoshi bắt đầu giải thích mục đích chuyến thăm của chúng tôi, nhưng chủ nhà ngắt lời khi Kiyoshi chưa kịp gì nhiều.


      “Tôi chẳng có gì để về việc đó! Cha tôi làm gì cả. Chúng tôi chán lắm rồi. Hãy để chúng tôi yên!” Chủ nhà đóng sầm cửa, khiến cho đứa bé khóc càng to hơn.


      Kiyoshi đứng trước cửa, nhúc nhích. Trông cậu mất hết tinh thần.


      Tôi rất ngạc nhiên khi nghe con Yasukawa phương ngữ vùng Kanto; chúng tôi ở sâu trong vùng Kansai và suốt hai ngày qua chúng tôi được nghe mọi dạng biến thể của thổ Kansai.


      Khi chúng tôi rời khỏi khu chung cư, Kiyoshi khẽ “Tôi biết chị ấy từ chối chuyện với chúng ta mà. Ông bố cũng như vậy nếu ông ấy vẫn còn sống. Tôi chỉ muốn tới gặp Yasukawa nhân danh Bunjiro Takegoshi. Thôi, chúng ta hãy quên Yasukawa và con ông ấy .”


      “Vậy giờ chúng ta làm gì đây?”


      “Tôi biết. Chúng ta quay về Kyoto .”


      Vậy là chúng tôi lên tàu mà chẳng có kế hoạch nào trong đầu.


      Kiyoshi chìm trong suy nghĩ suốt đường , rồi đột ngột lên tiếng, “Kazumi, giờ ở Kyoto, sao nhân cơ hội này thăm chú chút nhỉ? Tôi gợi ý tới thăm Arashiyama, hoa đào vùng này độ rực rỡ. có thể đổi tàu ở trạm tiếp theo, Katsura. Cẩm nang chỉ dẫn ở đây. Tôi muốn ở mình để tập trung suy nghĩ. Tôi gặp ở nhà Emoto.”


      Tôi xuống tàu tại Arashiyama và thẳng ra phía sông. Kiyoshi đúng chi tiết: hoa đào tuyệt đẹp.


      maiko - thiếu nữ trẻ được huấn luyện để trở thành geisha - ngang qua khiến tất cả mọi người chú ý. mặc bộ kimono và cùng cậu choai choai có mái tóc nhuộm vàng. Cậu nhóc đeo cái máy ảnh cổ. Đôi dép gỗ đế dày tạo ra thứ thanh êm dịu, dễ chịu theo mỗi bước chân của .


      Tôi theo đám đông về phía sông Katsura. Theo sách hướng dẫn, cây cầu có tên gọi Togetsu-kyo, có nghĩa là “cầu bắc qua mặt trăng”. Chắc là khi mặt trăng được phản chiếu mặt sông, du khách có cảm giác mình trôi bồng bềnh phía mặt trăng.


      Gần đây là ngôi miếu . Nhưng khi đến gần, tôi mới nhận ra đó là trạm điện thoại được thiết kế giống như miếu thờ. Tôi nghĩ đến việc gọi cho ai đó từ chỗ này cho lạ, nhưng trong đầu chẳng nghĩ ra ai cả.


      Sau bữa trưa, tôi bắt xe điện dạo. Việc này làm tôi rất thích thú vì Tokyo còn xe điện nữa. Tôi nhớ từng đọc trong cuốn tiểu thuyết trinh thám rằng nhân vật thám tử nảy ra cảm hứng trong lúc xe điện. Tôi cảm thấy những tiểu thuyết trinh thám hay ho ngày trước đều lỗi thời như những chiếc xe điện vậy!


      Tôi chẳng biết xe điện đâu nên đành xuống ở trạm cuối cùng, Shijo-Omiya. Tôi bộ dọc con phố đông đúc và đột nhiên nhận ra mình quay lại Shijo-Kawaramichi. lẽ tất cả đường phố ở Kyoto đều dẫn về Shijo-Kawaramachi?


      Từ đó, tôi thẳng tới đền Kiyomizu nổi tiếng thả bộ theo vỉa hè lát đá Sannen-zaka và dừng lại ở quán trà để uống tách rượu gạo amazake ngọt lịm. Rồi lại tiếp tục lang thang.


      Trước cửa tiệm đồ cổ phụ nữ mặc kimono rẩy nước ra vỉa hè cho đỡ bụi. làm rất cẩn thận, để bắn lên người tôi và tôi cảm kích vì chu đáo ấy.


      Tôi quay lại Shijo-Kawaramachi. thấm mệt với chuyến du lịch vất vả này, tôi quyết định quay về nhà Emoto.


      Emoto về đến nhà.


      “Ồ, ông về rồi à! Tham quan có thích ?”


      “Có, tuyệt lắm!”


      “Kiyoshi đâu rồi?”


      “Chúng tôi tách nhau tàu… Chà, ra cậu ấy bỏ tôi!”


      Emoto nhăn mặt, nửa thích thú, nửa cảm thông.


      Khi chúng tôi chuẩn bị món sốt hải sản cho bữa tối Kiyoshi thẫn thờ bước vào như người mộng du. Cậu chẳng gì, dù chỉ câu chào cộc lốc.


      Ăn xong bữa tối, tình trạng của Kiyoshi cũng chẳng có gì khác. Đồ ăn của Emoto rất tuyệt, nhưng Kiyoshi chú ý lắm.


      “Ngày mai là Chủ nhật,” Emoto với Kiyoshi. “Mai tôi được nghỉ nên ta làm chuyến lên phía bắc Kyoto nhé? Tôi biết các ông bận, nhưng theo lời Kazumi, việc các ông làm ở đây chủ yếu là vận dụng trí não. Cho nên tại sao các ông xe? Các ông vẫn có thể làm việc xe mà.”


      Kiyoshi ngoan ngoãn gật đầu. “Được, miễn là các vị để tôi ngồi yên ở phía sau.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Cảnh 4: Bờ Sông



      Kiyoshi lời trong khi Emoto lái xe đưa chúng tôi tới Sanzen-in, đền thờ ở Ohara, phía bắc Kyoto. Cậu ấy ngồi ở ghế sau lặng im như pho tượng Phật.


      Chúng tôi dừng lại tại tiệm ăn ở Ohara để thưởng thức chút đồ ăn Thiền kaiseki rất ngon. Ngay cả khi Emoto giải thích về các món ăn truyền thống, tâm trí Kiyoshi dường như vẫn ở đâu đâu.


      Emoto và tôi vẫn tiếp tục, tôi thấy hài lòng vì có cơ hội thăm nhiều nơi ở Kyoto: Đại học Doshisha, Đại học Kyoto, Lâu đài Nijo, Đền Heian, Hoàng cung, và phim trường Uzumasa.


      Buổi tối, Emoto đãi chúng tôi bữa tối sushi ở Kawaramichi và sau đó đưa chúng tôi tới quán cà phê rất hấp dẫn chuyên chơi nhạc cổ điển.


      Đó là ngày vô cùng thú vị, mặc dù chúng tôi tiến thêm được bước nào trong vụ án.


      Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, Kiyoshi và Emoto đều mất.


      Tôi ăn sáng ở gần nhà ga rồi bắt đầu lang thang chủ đích. Tôi vào khu mua sắm, băng qua con mương sang sân chơi. Vài nhóm người chạy bộ chạy ngang qua. Tôi cố gắng tập trung trở lại vụ án.


      Vụ giết người hoàng đạo phải là bình thường. Nó có tầm vóc đến mức cuộc sống của nhiều người bị hủy hoại. Có người bán toàn bộ tài sản của mình để đầu tư nghiên cứu vụ án. Có người hóa điên và tự sát bằng việc nhảy từ vách đá xuống biển Nhật Bản. Phải chăng tôi cũng bị hiến sinh trước đàn tế của bí này?


      Tôi quyết định quay lại Kawaramachi. Tôi thấy thích quán cà phê chuyên chơi nhạc cổ điển và nghĩ nên “tị nạn” ở đấy. Sau đó, có lẽ tôi nên dừng ở hiệu sách và mua cuốn sách dạy về minh họa.


      Trong lúc đứng chờ chuyến tàu địa phương sắp đến, chuyến tàu tốc hành chạy ào qua, khiến ột ít rác bị cuốn tung lên. Đột nhiên, cảnh tượng đó làm tôi nhớ đến bờ sông ở Toyosato - cho - vùng đất bỏ , lau lách, những cái lốp xe bị vứt bỏ. Tôi nghĩ về con Yasukawa. Việc thể trò chuyện được với chị ta để lại lỗ hổng lớn trong quá trình điều tra của chúng tôi. Chúng tôi cần câu chuyện của người phụ nữ đó - có rất nhiều điều chị ta có thể với chúng tôi. Tôi đứng lên, xuống sảnh ga và vượt qua mé bên kia của con hẻm. Tôi quay lại gặp con của Yasukawa.


      Đồng hồ chỉ hơn 4 giờ chút khi tôi đến Toyosato-cho. Quanh nhà ga chẳng có gì nhiều. Chỉ có mấy người bán bánh xèo Nhật Bản okonomiyaki và bánh nướng nhân bạch tuộc takoyaki, hai thứ đồ ăn vặt rất được ưa chuộng ở Kansai. Tôi bộ về phía cây cầu bắc qua sông Yodo, dọc ngõ hẻm lần nữa, tìm quán bánh tráng và bắt đầu lên cầu thang của khu chung cư. Chính lúc đó cảm giác ngập ngừng trào lên trong tôi.


      Liệu người phụ nữ kia có sẵn lòng trò chuyện với tôi ? Những vụ án mạng nhà Umezawa chẳng phải là chuyện thú vị, nhưng chí ít chị ta cũng phải quan tâm đến liên đới của cha mình trong vụ án này chứ nhỉ. Có lẽ tôi nên mang theo cuốn sổ ghi chép của ông Takegoshi. Mối liên hệ của chúng tôi với ông ấy chắc chắn nâng tầm chúng tôi lên cao hơn đám thám tử nghiệp dư vẫn đến gõ cửa nhà họ. Tôi có thể tôi là bạn thân của con ông Takegoshi. Tuy là lời dối, nhưng tôi phải làm những gì cần thiết. Điều tôi muốn là thu được manh mối dù nhất chứng tỏ rằng Heikichi Umezawa chưa chết. Ngoài ra, tôi còn muốn tìm hiểu xem cuộc sống của Yasukawa thế nào sau vụ việc. Nếu Heikichi chưa bị sát hại, có lẽ họ vẫn giữ liên lạc với nhau chăng?


      Lần này, còn những người giặt giũ ở lối . Tôi gõ cửa. Chủ nhà mở cửa và hề giấu vẻ khó chịu của mình khi lại nhìn thấy tôi.


      “Tôi rất xin lỗi, xin bỏ qua cho tôi, tôi có ý thiếu tôn trọng, tôi thực rất xin lỗi.” tôi , cúi người nhiều lần. Tôi cố gắng để vài lời của mình lọt được vào trong nhà trước khi chị ta ra đóng sập cửa trước mặt tôi. “Tôi tự mình đến đây. Tôi có vài thông tin mới về vụ việc, và tôi muốn kể cho chị nghe về nó…”


      Có lẽ trông tôi rất nghiêm túc, thậm chí hơi ngốc ngếch khi xin lỗi rối rít. Người phụ nữ mỉm cười, từ từ bước ra khỏi cửa. “Chúng ta ra bờ sông nhé,” chị ta . “Con tôi thích được ra ngoài.”


      Ra đến sông, tôi bắt đầu liên tục, chỉ dừng lại để thở. kỳ cục, người phụ nữ này quan tâm đến câu chuyện của tôi như tôi mong đợi, mặc dù vẫn lắng nghe, cuối cùng chị ta lên tiếng.


      “Chà, Ishioka, tôi có thể gì với đây? Tôi lớn lên ở Tokyo. Nhà tôi gần ga Hasunuma tuyến Ikegami, nhưng mẹ tôi thường bộ tới Kamata để đỡ tốn tiền,” chị ta mỉm cười chua chát. “Cha mẹ tôi kể với tôi về thời tuổi trẻ của họ, cho nên tôi biết giúp được bao nhiêu cho . Những gì tôi biết là sau vụ án mạng nhà Umezawa, cha tôi gia nhập quân đội. Ông ấy bị thương trong chiến tranh: tay phải bị liệt. Khi trở lại Nhật Bản, ông ấy gặp mẹ tôi và cưới bà. Mới đầu họ rất hạnh phúc, nhưng sau đó cha tôi sa vào lối sống khá bạc nhược. Chúng tôi lâm vào túng quẫn và sống nhờ trợ cấp, trong khi ông ấy chơi cờ bạc. Ngày nào cha tôi cũng mò tới các đường đua Omori và Oi. Mẹ tôi buộc phải làm việc kiếm tiền. Căn hộ của chúng tôi chỉ là phòng rộng bằng sáu manh chiếu. Nó quá cho ba người, nhưng còn lựa chọn nào khác. Cha tôi say xỉn và đánh đập mẹ tôi hằng ngày. Thỉnh thoảng ông ấy bị ảo giác, khăng khăng cho rằng ông nhìn thấy những người thân chết từ lâu…”


      Tôi phải ngắt lời. “Họ là ai? Cụ ông có nhắc đến Heikichi Umezawa ?”


      “Tôi đoán hỏi như thế. Có, tôi nghe cha tôi nhắc đến ông Umezawa, nhưng làm sao chúng tôi tin được cha mình? Cha tôi mấy khi làm được những việc có ý nghĩa. Có lẽ cha tôi bị phê thuốc hoặc say rượu. biết đấy, cha tôi thỉnh thoảng có dùng moóc phin.”


      “Nếu cha chị thực nhìn thấy Umezawa ông cụ nhân chứng rất quan trọng trong vụ án.”


      Đầy phấn chấn và hứng khởi, tôi với người phụ nữ về giả thiết của mình: Heikichi giết người thế mạng và biến mất; Heikichi giết Kazue để giữ bí mật tội ác của mình; chỉ có Heikichi mới có động cơ thực vụ án mạng Azoth…


      Mối quan tâm của Kato với vụ việc dường như càng giảm hơn nữa. Chị ta xốc đứa bé lưng, để cho gió thổi qua tóc mình.


      “Thế cha chị có nhắc nhở gì đến Azoth ?” - Tôi hỏi.


      “Chà, có thể có, nhưng lúc đó tôi còn … tôi nghĩ tôi có nghe thấy cái tên Heikichi Umezawa lại được nhắc đến gần đây, nhưng tôi quan tâm đến vụ việc hoặc con người đó. Tôi vẫn cảm thấy phẫn nộ khi nghe đến tên lão. Nó chỉ mang lại những ký ức buồn đau. Toàn những kẻ lạ mặt đến làm phiền chúng tôi. Nhiều lúc tôi về nhà và thấy có người chờ cha trong căn hộ của mình chỉ để hỏi câu ngớ ngẩn. Chúng tôi chẳng còn quyền riêng tư, và tôi sống trong tình trạng bức bối mỗi ngày. Thậm chí đến tận hôm nay, tôi vẫn thấy bực. Đó là trong những lý do khiến chúng tôi chuyển đến Kyoto.”


      “Tôi rất xin lỗi. Chị phải chịu quá nhiều đau khổ, và tôi chỉ làm tăng thêm điều đó. Tôi rất xin lỗi đến làm phiền chị.”


      “Đừng xin lỗi nữa. Tôi cũng xin lỗi vì thái độ của tôi ngày hôm trước. Các đến vào đúng thời điểm khó chịu và tôi kiềm chế được.”


      “Chị tốt và tôi cảm ơn chị vì chuyện với tôi. Mẹ chị có khỏe ạ?”


      “Mẹ tôi ly hôn với cha tôi. Bà cụ muốn mang tôi theo, nhưng cha tôi chịu. Sau khi mẹ tôi ra , ông cụ thực là người cha rất tốt với tôi. Tôi rất tiếc vì cha tôi phải rời bỏ công việc mà ông cụ thích. Chúng tôi nghèo, nhưng thời điểm đó rất nhiều người nghèo, cho nên tôi chẳng bao giờ cảm thấy xấu hổ về điều kiện sống của chúng tôi cả.”


      “Cha chị có bạn bè thân thiết nào ?”


      “Ông ấy đánh bạc và bù khú rượu chè với nhiều người khác nhau, nhưng chỉ có người bạn thân là Shusai Yoshida. Cha tôi vô cùng ngưỡng mộ ông ấy.”


      “Shusai Yoshida vẫn còn sống chứ?”


      “Đúng, ông ấy còn sống.”


      “Ông ấy làm gì?”


      “Tôi nghĩ ông Yoshida là thầy bói kiểu Trung Hoa. Có lẽ ông ấy trẻ hơn cha tôi đến mười tuổi. Họ gặp nhau trong quán rượu ở Tokyo.”


      “Ở Tokyo ư?”


      “Vâng, đúng như vậy.”


      “Cha chị cũng quan tâm đến tướng số phải ?”


      “Tôi nghĩ vậy. Cha tôi quý ông Yoshida vì họ cùng chung sở thích chế tạo búp bê.”


      “Chế tạo búp bê ư?”


      “Vâng, tôi nghĩ đó là lý do khiến họ trở thành bạn bè. Sau khi ông Yoshida chuyển đến Kyoto, cha tôi cũng làm theo.”


      “Chị có kể chuyện này cho cảnh sát ?”


      “Kể cho cảnh sát ư? Tại sao tôi phải làm thế? , chẳng bao giờ.”


      “Thế còn tất cả những thám tử nghiệp dư? Chị có kể với họ điều gì liên quan đến chi tiết này ?”


      , . là người đầu tiên đấy.”


      “Tôi muốn hỏi chị thêm hai câu. Từ những điều chị nghe cha mình , chị có nghĩ Heikichi Umezawa còn sống ? Và chị có nghĩ rằng ông ấy thực tạo ra Azoth ?”


      “Tôi biết. Tôi chú ý nghe cha tôi cho lắm. Có vẻ cha tôi tin rằng Umezawa vẫn còn sống, nhưng - để tôi lại với điều này - cha tôi mất hết mọi cảm xúc. Nếu gặp ông cụ, nhận thấy điều đó. Tại sao tới gặp ông Yoshida nhỉ? Ông ấy đáng tin cậy hơn nhiều. Cha tôi hoàn toàn tin tưởng ông. Tôi nghĩ ông Yoshida thêu dệt .”


      “Ông Yoshida sống ở đâu?”


      “Tôi chỉ gặp ông có lần và tôi có địa chỉ hay số điện thoại gì cả. Tôi chắc là ông Yoshida sống gần xưởng xe Karasuma ở khu Kita, Kyoto. Khu vực đó ở cuối phố Karasuma. Nếu hỏi thăm, tôi tin chắc đến được nơi đó.”


      Tôi cảm ơn người phụ nữ và cáo từ. Chị ta quay , nựng nịu đứa con và hề ngoái lại nhìn tôi.


      Tôi xuống bờ sông, len vào đám lau lách, theo lối hẹp ra mép nước. Lau lách mọc cao hơn cả tôi, khiến tôi có cảm giác qua đường hầm. Ở mép nước, những con sóng nhàng vỗ vào bờ đất đen. Tôi ngước nhìn lên. Cây cầu sắt đổ bóng xuống dòng sông trong ánh sáng nhạt dần và những ánh đèn pha ô tô bắt đầu nhấp nháy.


      Cuộc trò chuyện với con ông Yasukawa khiến tôi thêm nhiệt huyết.


      Vậy là Yasukawa nghĩ rằng Heikichi chưa chết…Yoshida Shusai hẳn phải biết điều gì đó.


      Lúc đó là 7giờ 5 phút tối ngày mùng 9. Chúng tôi còn đúng 3 ngày hết hạn. Tôi thể lãng phí thêm thời gian nữa. Tôi bắt tàu trở lại Shijo-Kawaramachi rồi đón xe buýt đến xưởng xe Karasuma. Tôi biết đường nhưng xe buýt ở đây chạy loanh quanh khắp phố. Gần 10 giờ tối tôi đến nơi. Đường phố vắng ngắt. Tôi bộ kiếm ngôi nhà có tên Yoshida, nhưng tìm thấy. Tôi phải nhờ đồn cảnh sát khu vực chỉ dẫn.


      Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy nhà, nhưng trong nhà sáng đèn. Lại quá muộn! Tôi quyết định quay lại vào ngày hôm sau. Hy vọng khi đó ông ấy có nhà.


      Khi tôi trở về căn hộ của Emoto, Kiyoshi và Emoto ngủ. Kiyoshi còn tử tế dọn sẵn giường cho tôi - có lẽ cậu ấy muốn bị quấy rầy đêm khuya khi ngủ bởi những tiếng lịch kịch dọn giường. Nhừng dù sao tôi cũng rất cảm kích. Tôi khẽ khàng chui vào chăn, nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra và tất cả những gì phía trước. Hơi thở của tôi chậm lại và tôi chìm vào giấc ngủ say.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :