1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

To Catch A Bride - Anne Gracie ( 21c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      19



      Cleeveden là ngôi nhà đá lớn, thanh lịch với mái cổng ấn tượng, hai bên đặt tá hoặc hơn các cột trụ kiểu Hy Lạp cổ đại. Đó là tòa nhà dựng bãi cỏ gọn gàng trong khuôn viên thanh lịch. Trông nó như ngôi nhà trong tranh, chứ phải là nơi có để con người sống.

      “Đó là ngôi nhà mới,” Rafe với . “Họ phá bỏ ngôi nhà cũ và xây ngôi nhà này lên khi họ trở về từ Ấn Độ. Chỉ có khuôn viên là như cũ, nhưng dù vậy nó cũng được thiết kế lại.”

      Ayisha hầu như chú ý vào những gì . Nó lớn hơn nhiều và nguy nga hơn nhiều so với những gì tưởng tượng. tưởng tượng rằng bà nội ở trong ngôi nhà tranh xinh xắn giống những ngôi mà họ qua, chứ phải trong … đền đài đá, lớn thế này. để Cleo vào giỏ của nó với đôi tay đột nhiên còn khí lực.

      “Tóc em trông ổn chứ ạ?” hỏi Rafe, vuốt vuốt mớ tóc đen ngắn với những ngón tay. “Bà ấy chắc nghĩ em là đứa con trai, đứa man di nào đó cho mà xem. Em ước gì nó dài hơn xíu nữa.” vuốt lại váy áo của mình, cố làm phẳng những vết nhàu nhúm do ngồi xe.

      “Đừng lo quá, em trông xinh lắm,” và cho nụ hôn nhanh. “Bà ấy em thôi.”

      gởi lời nhắn tới đây vào đêm hôm trước, vì nghĩ bà lão cần thời gian để thích nghi với những tin vui cho trở về của đứa cháu nội thất lạc lâu.

      Chiếc xe dừng lại tại bậc tam cấp uy nghi. Cánh tay Rafe siết chặt động viên, Ayisha hít hơi sâu và bước về phía trước để gặp bà nội. kéo dây chuông và chờ đợi.

      Sau lúc chờ đợi tưởng chừng như vô tận, cánh cửa mở ra bởi quản gia. Ánh mắt ông lướt qua họ mà biểu nào thoáng qua. Ông nhìn vào Rafe. “Chào buổi sáng, cậu Ramsey, chào . Mời vào trong. Lady Cleeve nhận được tin nhắn của cậu hôm qua, thưa cậu, và chờ các vị.”

      Cái nắm của Ayisha cánh tay Rafe siết chặt lại khi họ bước vào ngôi nhà và nhìn xung quanh. Nó vẫn trông giống đền đài hơn là ngôi nhà. Sảnh vào rộng rãi và tráng lệ, lát đát cẩm thạch và trang trí với những bức tượng. cái cầu thang đôi rộng rãi, bằng đá hoa cương đặt ở góc cuối sảnh, uốn cong duyên dáng lên . Bên đỉnh vòm để lấy ánh sáng.

      “Người xà ích cần nước giải khát và mấy con ngựa cũng cần được chăm sóc. Chúng tôi cũng có hành lý mang theo,” Rafe , và với cái búng tay, viên quản gia cho vài người giúp việc ra ngoài để lo những việc kia.

      “Thưa , nếu cần giúp đỡ hầu đây,” quản gia , ra dấu đến người hầu chờ. “Lady Cleeve chỉ thị rằng cần được phục vụ. nghi ngờ là cũng cần có gì đó để giải khát,” quản gia .

      “Ồ, nhưng mà-” Ayisha bắt đầu, muốn cần uống gì, nhưng thực thể nuốt xuống thứ gì.

      Tuy nhiên viên quản gia tiếp tục, “Lady Cleeve muốn chuyện riêng với cậu Ramsey trước.”

      Ayisha liếc nhìn Rafe, cảm giác dạ dày hẫng . Đây phải là điều mà tưởng tượng trước đó. Nếu cháu của Ayisha đến, ở trong đại sảnh để chào đón nó – nếu cũng là ở cầu thang – chứ phải là có cuộc chuyện riêng tư với người khác trước.

      “Tiểu thư Cleeve và tôi cùng nhau gặp Lady Cleeve,” Rafe cứng rắn .

      “Phu nhân ra chỉ thị rất ,” quản gia .

      “Tôi , cả hai chúng tôi -”

      “Bà chu đáo,” Ayisha nhanh chóng ngắt lời Rafe, biết là sắp làm lớn chuyện cần thiết. “ , Rafe. Em cần vệ sinh chút. Em gặp chút nữa nhé.” cần chút thời gian để suy nghĩ.

      “Vậy chờ cho đến khi em sẵn sàng,” , khoanh tay lại.

      cần đâu, mà,” Ayisha . “Đừng làm bà- Lady Cleeve phải chờ.”

      Rafe nhìn xoáy vào . “Em chắc chứ?”

      “Rất chắc,” Ayisha , cảm thấy bất cứ gì trừ điều đó.

      “Lady Cleeve chờ cậu trong phòng khách, thưa cậu,” quản gia , ra hiệu vào căn phòng. “Tôi thông báo cậu đến.”

      Với vẻ miễn cưỡng, Rafe theo sau. Ayisha cùng với người hầu , ta đưa đến căn phòng phía ngoài đại sảnh.

      “Vật dụng cần thiết có trong đó, thưa ,” với , “và ít nước nóng để lau rửa. Sau đó, tôi đưa tới phòng bếp dùng trà và ăn chút gì đó.” cho Ayisha cái nhìn vừa như lúng túng vừa như biện giải.

      Ayisha hiểu lý do. Nhà bếp phải là nơi dành cho vị khách được chào đón. Đó là nơi sỉ nhục và biết điều đó.

      “Nhà bếp ở đâu?” Ayisha bình tĩnh hỏi, quyết tâm thể bất kỳ thất vọng nào. cầu được đến đây. được đưa đến đây vì Lady Cleeve cầu. Và uống trà của bà ấy trong nhà bếp.

      chỉ. “ xuống đó, thưa , qua cánh cửa nỉ màu xanh lá.”

      Ayisha nhìn. Ở đó có nhiều cánh cửa. “Có cái nào trong số kia dẫn ra ngoài ? Chỉ là tôi có con mèo cùng và tôi nghĩ nó đánh giá cao khoảng đất để nó làm việc của mình.”

      “Tôi dẫn nó ra ngoài cho nhé, thưa ?”

      cần, cám ơn, nó có vẻ được ổn lắm. Tôi tự mình dẫn nó .”

      “Vâng, thưa . Nếu rẽ phải xuống lối hẹp ở đằng sau chỗ đó, sau đó rẽ trái, nó đưa ra sân sâu. Chỉ có người làm mới dùng lối đó, đừng lo, nhưng mà…” ta ngập ngừng vẻ lo lắng.

      “Cám ơn ,” Ayisha . “ cần thiết phải chờ tôi. Tôi gặp trong nhà bếp khi nào tôi sẵn sàng.”

      gật đầu và biến mất qua cánh cửa nỉ màu xanh lá. Ayisha cảm thấy lo sợ. Tại sao Lady Cleeve hành xử như thế này? Bà ấy thậm chí còn chưa biết Ayisha phải là Alicia nữa mà…

      lạnh sống lưng. Nếu bà nội có thay đổi quyết định, Ayisha cũng chịu đựng được. Ngay cả khi còn là đứa trẻ đói khát ở Ai Cập, cũng chưa lần hạ mình ăn xin đường phố, và bây giờ ở nước , cũng từ chối cầu xin những mảnh vụn của tình thương.

      lúc sau, người quản gia xuất ở phòng khách và qua cánh cửa nỉ màu xanh lá để đến khu vực nhà bếp. Ayisha nhón gót quay trở lại sảnh và lắng tai nghe qua cánh cửa phòng khách.

      “- và khi ta phát ra trong bức họa phải là Alicia, mà là đứa con hoang của Henry – chậc, quá muộn để hủy lời cầu với cậu. Cậu lên tàu Ai Cập.”

      Ayisha cứng người. Làm thế nào Lady Cleeve có thể phát những gì xảy ra?

      “Phải, nhưng cũng đồng thời, ấy là cháu nội còn sống duy nhất của bà,” Rafe trong giọng gay gắt. “Hoàn cảnh xuất thân của ấy được ấy lựa chọn.”

      “Nó là đứa cơ hội, nó đến để lấy những gì nó có thể.” Bà nội nghe cứ như đó là điều rất chắc chắn, thể phủ định.

      Có gì đó trong người Ayisha quặn thắt lại.

      “Xằng bậy! Chúa tôi, thưa bà, thực tế tôi phải đe dọa mới làm ấy chịu đến đây.”

      Ayisha cắn môi.

      đáng tiếc-”

      “Dù thế nào nữa, cho dù ấy đến để làm cho cuộc đời mình tốt hơn có làm sao? ấy là con của con trai bà, là máu mủ của bà – và ấy bị bỏ rơi phải tự mình kiếm sống ở Ai Cập hết sức có thể khi mới mười ba tuổi! Đó là điều đáng hổ thẹn.”

      “Phải, chính xác,” Lady Cleeve tuyên bố với vẻ ngay thẳng. “Và ta xin cậu đừng có bôi nhọ hai tai ta bằng cách tả nó kiếm sống như thế nào.”

      Ayisha ngả người vào khung cửa, hai mắt đau đớn nhắm lại khi nghe những từ ngữ nghiệt ngã kia dội xuống người. biết nó như thế nào, nhưng bằng cách nào đó, suy nghĩ của bà nội như thuốc độc ngấm vào .

      “Thưa bà, bà thử thách kiên nhẫn của tôi đấy.” Giọng Rafe lạnh lùng như dây buộc đầu roi. “Từ ngày cha mẹ ấy chết, Ayisha sống cải trang như cậu bé! Để làm gì? Để ngăn chặn chú ý của đàn ông, chứ phải để mồi chài. ấy kiếm từng thứ nhặt bằng cách làm những việc như: chạy việc vặt cho người ta, bán bánh nướng và bánh mì đường phố, và kiếm củi. Cuộc sống luôn bờ vực chết đói.”

      khoảng lặng ngắn, sau đó Rafe tiếp tục, “Cái hổ thẹn kia là của con trai bà. Ông ta lẽ ra phải có dự phòng tốt hơn cho đứa con duy nhất của mình, phải chăm sóc tốt hơn cho ấy.”

      Ayisha nghe tiếng quý bà khịt mũi. “Ta thấy con bé từ cửa sổ khi cậu tới; nó trông giống cậu bé nào mà ta từng thấy. Tin ta , cậu Ramsey thân mến của ta ơi, loại phụ nữ này biết làm thế nào để lừa gạt đàn ô-”

      ấy phải là ‘này nọ’, Rafe cắt ngang. “Ayisha là người có người thứ hai, và ấy là vợ chưa cưới của tôi.”

      “Cái gì? Cậu thể nào cưới đứa con đó! Chúa tôi, cậu trai, mẹ ta là đứa nô lệ!”

      Những lời đó treo trong khí. Im lặng kéo dài. Ayisha thể thở. Làm thế nào Lady Cleeve biết? Đó là bí mật mà Ayisha cho Rafe biết.

      có thể từ sắc im lặng kia rằng việc trở nên nghiêm trọng. Cực kỳ nghiêm trọng. Run rẩy, với những đốt ngón tay ép chặt vào răng, Ayisha chờ phản ứng của Rafe.

      nô lệ? Chứng cớ nào mà bà lại có lời buộc tội như vậy?” Lần đầu tiên kể từ khi gặp tới giờ, giọng chưa bao giờ kém chắc chắn đến vậy.

      “A, ra cậu biết.”

      Tại sao kể cho chứ? Ayisha thầm xỉ vả bản thân. định điều đó khi cho biết về bản thân , nhưng làm sốc bằng cách nhắc lại lời cầu hôn và nó lái mọi thứ khác ra khỏi tâm trí . Rồi sau đó, dường như còn thời điểm thích hợp để , “À, tiện thể cũng cho biết luôn, mẹ em là nô lệ. Papa mua bà ấy từ ông chủ trước của bà.”

      run run đưa hai bàn tay lên mặt . cho sau đó bởi vì kẻ hèn nhát. Đó phải là lỗi của Mama khi bà bị bắt đưa bởi những người -dắc khi còn là thiếu nữ.

      việc Ayisha là con hoang thành vấn đề với , cho nên tự thuyết phục bản thân mình là tình trạng nô lệ của Mama cũng vậy, cũng thành vấn đề, phải vì tin vậy, mà là bởi quá hạnh phúc và muốn bất cứ điều gì làm hỏng nó.

      Bởi vì con của kẻ nô lệ cũng là nô lệ. quan trọng cha ta là ai.

      có gì khác biệt với tôi nếu mẹ ấy là ai,” Rafe lạnh lùng .

      đúng, buồn bã nghĩ. Cái khoảng lặng dài kia cho biết tin đó làm sốc. cách sâu sắc. Giờ chỉ bướng bỉnh, muốn thừa nhận mình phạm sai lầm. Papa cũng phạm phải điều tương tự.

      Qua khe cửa, nghe tiếng bà nội , “Nếu nó cho cậu biết việc đó, biết đâu vẫn còn điều gì khác nữa mà nó vẫn giấu giếm cậu? Nó thuyết phục cậu rằng nó cuộc sống đứng đắn, nhưng làm thế nào cậu biết đó là ? Nó có thể ở với hàng tá đàn ông-”

      “Ayisha là trinh nữ khi tôi gặp ấy.”

      “Sao cậu biết?”

      Rafe gì.

      “A, cậu ở với ta. Giờ ta hiểu rồi.” Bà nghe có vẻ rất mệt mỏi, Ayisha nghĩ, kiệt sức và buồn buồn, như thể mọi chuyện là quá sức với bà. ước gì mình có thể nhìn thấy khuôn mặt bà ấy…

      Quý bà lớn tuổi tiếp tục, “Vậy , ta đồ rằng cậu sắp xếp cho ta vào ở trong ngôi nhà nào đó ở St. John’s Wood. Đó là nơi các quý ông hào hoa cất giấu các nhân tình của mình, ta biết,” bà cay đắng .

      “Tôi làm loại chuyện đó!” Rafe gắt lên. “Tôi hứa cưới ấy và tôi làm vậy.”

      Phải, Ayisha cay đắng nghĩ, bởi vì rất tự hào về việc trọng lời hứa của mình. Ngay cả khi những lời hứa đó dựa thông tin sai lệch…

      “Cưới ta? Còn chuyện thừa kế thế nào?” Lady Cleeve hỏi.

      Ayisha cau mày. Thừa kế gì cơ? Bà ấy có ý gì? ép sát hơn vào cánh cửa.

      “Bá tước Axebridge sao về chuyện hứa hôn này?”

      trai tôi quan trọng.”

      trai chàng là bá tước Axebridge? Ayisha sững sờ.

      Lady Cleeve . “ khi cậu ta biết được người thừa kế của cậu ta hứa hôn với đứa con ngoài giá thú của nô lệ nước ngoài, ta nghĩ cậu ta hẳn có rất nhiều điều để về chuyện đó. Đặc biệt là kể từ khi rất có khả năng con trai của cuộc hôn nhân của cậu, cuối cùng, cũng là người thừa kế địa vị bá tước.”

      Lời của bà lão rớt xuống Ayisha như quả cân đè nghiến xuống. biết Rafe đến từ gia đình quan trọng đến thế. biết quý ông, nhưng thiếu tước vị của làm tự dối lừa mình rằng hôn nhân giữa họ là điều có thể. Nhưng là người thừa kế địa vị bá tước…

      Ayisha, Vợ bá tước Axebridge? Điều đó là thể nào.

      nghe Rafe , “Tôi cưới người tôi chọn. Và tôi chọn Ayisha.”

      Ồ, cứng đầu làm sao. Và tất cả là bởi vì cảm thấy bị ràng buộc danh dự để kết hôn với , bởi vì trong lúc giành lại mạng sống cho , bị làm tổn hại. Và bởi vì lấy trinh tiết của . Và khát khao . Và bởi vì có thể đứa trẻ…

      có đứa trẻ nào, biết; chu kỳ của đến trong tuần trước khi họ tới quốc. Vì thế thực còn cần thiết để kết hôn nữa.

      điều khác với .

      Biết ơn, danh dự và khao khát thôi đủ, nghĩ trong tuyệt vọng đau đớn. khi mất quá nhiều thứ nếu kết hôn với .

      Lady Cleeve tiếp tục, “Còn hôn thê của cậu, Lady Lavinia Fettiplace – con bé thế nào – gia đình con bé phải gì về việc nó bị bỏ rơi vì lợi ích của đứa con hoang của kẻ nô lệ? kiều, từ trong số những gia đình danh giá nhất nước nữ thừa kế cho gia tài, ta tin thế.” Bà khịt mũi. “Chuyện này tạo ra vụ tai tiếng thế nào. cậu chắc cũng gì về việc này đâu nhỉ?”

      cơn lạnh lẽo toát ra từ trong lõm sâu dạ dày khi nghe thấy những lời này đính hôn với Lavinia? Và ấy là Lady Lavinia, chứ phải Tiểu thư Fettiplace? Xinh đẹp và giàu có, thế. Nhưng cũng lược bỏ tước vị của ấy.

      Và đó mới là người phối ngẫu hoàn hảo cho bá-tước-tương-lai.

      Đó là giọt nước cuối cùng. thể để làm điều đó. quá nhiều để cho phép phá hủy bản thân mình vì lòng biết ơn và danh dự. Và bướng bỉnh. Và tử tế.

      nghe tiếng bước chân đến từ phía cuối sảnh và vấp vào căn phòng kế bên. Hai chân gập lại bên dưới người và ngã nhào lên tấm thảm dày, đắt tiền, gập người trong đau đớn và khổ sở. Nước mắt thi nhau rơi xuống.

      Ở cửa phòng bên cạnh nghe thấy tiếng lanh canh của đồ sành sứ. Họ phục vụ trà. Hai lòng bàn tay chống lên lớp lông mịn màng của tấm thảm. liếc xuống và nấc nghẹn trong nụ cười cay đắng. Đây chính xác là tấm thảm mềm mại dọa cuộn vào bên trong và mang .

      Cái tâm trạng nửa vui nửa buồn này làm bình tĩnh lại. ngồi dậy và lau mặt bằng mép váy của mình. Nước mắt chẳng sửa chữa được gì. Mà ra , cũng chẳng có gì để mà sửa chữa. Tất cả đều là giấc mơ, dựa nửa vời và những lời dối trá úp mở và đáng khinh mà phần trong mơ tưởng.

      Như học được khi còn là đứa trẻ đường phố Ai Cập, mơ mộng làm no bụng. Chúng có thể cho bạn đủ hy vọng để đưa bạn vượt qua những đêm tối tăm nhất, nhưng chúng phải là nền tảng cho cuộc sống.

      Bạn cần thứ gì đó vững chắc hơn cho nền tảng: trung thực. Và tình .

      cái bàn trong góc phòng với giấy và bút viết. viết nhanh lời nhắn. Đó là hèn nhát, biết, nhưng khi Rafe còn trong tâm trạng bướng bỉnh, hào hiệp của mình, ích gì để mà với . Nếu tranh luận, biết chỉ việc đưa tới nhà thờ gần nhất và làm lễ cưới ngay lập tức.

      biết liệu mình có đủ sức mạnh để cưỡng lại hay , mặt đối mặt. Chắc là khi mà muốn mọi thứ trao cho và còn hơn thế nữa.

      Nhưng là nguyên nhân làm bị hủy hoại.

      gấp làm ba tờ giấy nhắn, ghi chuyển nó cho Rafe, niêm phong nó lại bằng sáp đỏ; muốn bất cứ ai khác đọc nó.

      Khi những người giúp việc khỏi, nhón chân trở lại đại sảnh và nhét tờ giấy nhắn vào tay cầm chiếc vali của Rafe. Sau đó nhặt cái giỏ Cleo và chiếc vali hơn của lên và theo hướng dẫn lúc nãy của người hầu để đến lối ra phía sau dành cho gia nhân.

      Ở bên ngoài, nhìn thấy có hai con đường, dẫn đến khu vườn áp tường nhà bếp, và con đường kia hướng từ mặt sau ngôi nhà đến nơi trông như ngôi làng. vội dọc theo con đường đó.

      có ý tưởng mình phải đâu. ít tiền – Rafe đưa cho ít tiền quốc để tiêu trong cái cửa hàng mua cho chiếc áo choàng. Thế này còn khá hơn nhiều những gì có vào cái ngày rời khỏi nhà cha trong đêm những kẻ săn nô lệ truy đuổi .

      Khi đó vẫn còn là đứa trẻ, và xoay sở được. giờ trưởng thành và khôn ngoan hơn nhiều. Và quốc, nơi luôn muốn đến. tiếng mèo kêu ai oán làm gián đoạn suy nghĩ của mỉm cười với Cleo, nó bấu chân qua các thanh gỗ trong chiếc giỏ. Và người bạn , hống hách, lông lá để làm bạn, và để thương. Thế là đủ – bắt buộc phải đủ.

      ***

      Rafe rất tức giận. muốn bóp cổ cái bà Cleeve này. Sao bà ấy dám Ayisha như vậy. Bà ấy dám ra ngoài gặp biết Ayisha tổn thương thế nào bởi điều đó; cố bộc lộ nó ra nhưng nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt , thấy thái độ tự trọng trong cách bước xuống hành lang với người hầu .

      nhìn bộ tách trà mà người quản gia mang vào trong. Hai tách, phải ba. mệnh lệnh cộc lốc đưa ra làm người quản gia vội vã ra khỏi phòng để lấy thêm cái tách nữa.

      “Khi nào bà gặp Ayisha, bà thấy mình sai lầm thế nào về ấy, Lady Cleeve,” .

      Bà lão trả lời. Môi dưới bà run run. Bà nhận ra thấy nên với thái độ phẩm hạnh, quay đầu để che giấu đau khổ của mình. Thái độ này chắc là vì Ayisha.

      tức giận của theo đó vơi chút. Lờ cái ấm trà, đứng dậy và rót cho bà ly sherry từ chiếc bình thon cổ tủ búp phê. đưa nó cho bà, , “Uống cái này. Nó làm bà cảm thấy tốt hơn.”

      Bà nhận nó với bàn tay run rẩy và uống hết nó trong ngụm. Bà rùng mình khi nó trôi xuống, sau đó trả lại cái ly cho với tiếng cám ơn lí nhí.

      “Trông nó có – có giống Henry ?” bà hỏi sau lúc.

      “Bà lo mình thích ấy, phải ?” Rafe nhàng . “, ấy trong giống ông Henry.”

      Bà thở dài.

      ấy giống y như bức tranh kia,” kết thúc.

      Đôi mắt bà mở to. “Đó là tôi, khi tôi còn là thiếu nữ.”

      Rafe , “Đó là Ayisha, tại. Chỉ có tóc và quần áo là khác. ấy là cháu nội bà; ai có thể nghi ngờ điều đó. Và từ những gì tôi biết, Sir Henry ấy – và mẹ ấy – rất nhiều.”

      “Ta được khác ,” Lady Cleeve với vẻ mệt mỏi.

      Rafe cau mày. “Ai ?”

      phụ nữ quen biết Henry ở Cairo – trong những người bạn của nó.”

      Rafe rót thêm sherry cho cả hai người. “Bà tiếp ,” . “Làm thế nào bà gặp được người phụ nữ đó vậy?”

      “Cách đây tháng, người bạn của ta chữa bệnh ở Bath. Tại phòng trà Pump Room, bà ta gặp phụ nữ từng sống ở Cairo vài năm. Cố nhiên là câu chuyện về đứa cháu thất lạc lâu của ta được tới – ta đồ là nửa quốc giờ biết câu chuyện này – vì thế khi người phụ nữ nọ, Whittacker, với bà bạn ta rằng ra ta có quen Henry ở Cairo, tất nhiên bạn ta giúp chúng ta liên lạc với nhau và chúng ta sắp xếp cuộc gặp mặt.” Bà thở dài và cho Rafe cái nhìn rầu rĩ. “Ta gần như ước gì mình gặp. Nếu ta chẳng biết gì, ngày hôm nay rất khác…”

      “Hãy kể tiếp,” Rafe nhắc.

      “Whittacker cho ta biết tất cả về Ayisha và mẹ nó. ta là người bạn thân thiết của con trai ta, ràng thế. ta kể cho ta người đàn bà nô lệ kia bấu móng vuốt của ả vào Henry thế nào, và rằng Henry bị sập bẫy và hạnh phúc.”

      “Tôi tin chuyện đó,” Rafe thẳng thừng. “ ràng từ cách Ayisha kể về họ cho thấy cha mẹ rất nhau.”

      Lady nhìn ngờ vực. “ phải vì lợi ích của nó nên nó mới thế sao?”

      Rafe lắc đầu. “Ayisha tin hoàn toàn điều đó, và tôi tin ấy.” nghiêng người ra trước và chạm vào đầu gối Lady Cleeve. “Bà cũng tin thế, khi bà nhìn thấy cách đôi mắt ấy sáng lên khi về họ.”

      Lady Cleeve trông bối rối. “Whittacker bảo với ta rằng chuyện ngoại tình của Henry với người đàn bà đó là vụ tai tiếng ở Cairo. Đứa con kia được sinh ra sau cháu nội ta, Alicia, tháng – và đó là điều ta thể tha thứ cho Henry. Nó có biết vợ nó hẳn bẽ mặt thế nào-”

      “Ayisha rằng ông ấy rất thận trọng. ấy tin phu nhân Cleeve biết bất cứ gì về ấy hoặc mẹ ấy. Chỉ sau khi bà ấy và Alicia mất, ông Henry mới đưa Ayisha và mẹ ấy vào nhà chính.”

      Lady Cleeve lắc đầu. “Đó phải là điều ta nghe. Whittacker rằng, người đàn bà và đứa trẻ kia chỉ đơn giản là đến và buộc Henry chấp nhận ả trong khi nó vẫn còn quẫn trí với đau thương. ta đó là điều thường thấy ở Cairo, rằng Henry tội nghiệp bị lợi dụng, và ai cũng tin là cả đứa trẻ kia lẫn ả đều phải là của Henry.”

      “Nếu thế Ayisha phải là hình ảnh thời con của bà,” Rafe nhận xét, ra dấu vào bức chân dung.

      Lady Cleeve thở dài và lún người vào trong chiếc ghế của mình, trông kiệt sức và nhàu nhĩ. “Ta biết phải nghĩ gì nữa.”

      “Tôi chưa bao giờ gặp con trai bà, nhưng ấn tượng mà tôi có từ Ayisha bảo với tôi rằng ông ấy là người rất cứng cỏi, thông minh, là người đàn ông ít chú ý đến những gì người khác nghĩ, là người độc đoán,tự cho mình là trung tâm, và có phần ích kỷ, nhưng về mặt riêng tư rất thương Ayisha và mẹ ấy.”

      Lady Cleeve chằm chằm nhìn .

      Rafee tiếp tục, “Tôi nên thêm là cái câu tự coi mình là trung tâm và ích kỷ là suy luận của tôi về những gì Ayisha kể với tôi. Ayisha ngưỡng mộ cha mình và nghe lời nào chống lại ông ấy và mẹ mình. Mặc cho mớ lộn xộn mà ông để lại cho ấy.”

      khoảng lặng dài. Biểu của Lady Cleeve đủ hiểu. Bà biết con trai mình, và ông ta là là người đàn ông mà Rafe miêu tả, phải là người mà cái người tên Whittacker kia tả ra.

      “Ayisha , ấy nghĩ cha bắt đầu có chút kỳ lạ ngay sau cái chết của phu nhân Cleeve, sau khi ông ấy đưa ấy và mẹ vào nhà chính, ông ấy đôi khi còn gọi là Alicia trước mặt người khác.”

      “Đúng vậy, ta có thể thấy việc đó,” bà lão chậm rãi . “Bức thư mà nó gởi rằng Alicia và mẹ con bé chết cũng có chút kỳ lạ. lộn xộn.” Làn da mỏng tang như giấy của bà nhăn lại trong hoang mang. “Nhưng tại sao Whittacker lại cố tình xấu người kia với ta?” bà hỏi. “ ta được lợi lộc gì khi làm chuyện như vậy?”

      Rafe nhún vai. “Bà nghĩ bà ta muốn gì?”

      Lady Cleeve lắc đầu “ gì. Chỉ có tình cảm bạn bè.”

      Tình bạn của bà lão quý tộc đơn. bà lão quý tộc giàu có, vợ góa của nam tước, Rafe nghĩ, nhưng điều đó ra. để Lady Cleeve tự suy ra. “Người phụ nữ kia, bà ta có gia đình chứ?”

      Lady mím môi suy nghĩ. “ ta là quả phụ và sống với những người họ hàng. Hẳn là thoải mái gì với ta, người phụ nữ tội nghiệp, thực tế, chúng tôi về-” Bà dừng lại đột ngột, như thể đột nhiên nhận ra gì đó.

      “Về?”

      “Chúng tôi về khả năng ta thuê người bầu bạn – và phải, ta từng nghĩ ta có thể là người phù hợp.” Bà lún người vào ghế. “Ôi trời ơi. Trời ơi. Nghĩ xem, ta tin ta – nhưng ta chuyện rất thuyết phục – và ta có sống ở Cairo trong nhiều năm và có biết Henry, ta bị điều đó thuyết phục, dù nó chưa bao giờ đề cập tới ta trong các bức thư. Nó cũng chưa hề đề cập tới người tình và đứa con . Ôi, trời ơi.” Bà nhìn Rafe với vẻ khổ sở và đột nhiên thoáng hình ảnh Ayisha có thể thế nào khi là bà lão gặp rắc rối.

      Bà áp hai bàn tay già nua, nhăn nheo vào hai má. “Nghĩ xem, ta có thể xua đuổi, thèm nhìn đến đứa cháu nội của mình rồi. Chi vì tin vào lời của người lạ.”

      Rafe nghiêng người ra phía trước và vỗ vào đầu gối bà lần nữa. “Bà hãy yên tâm, Ayisha quan tâm tới tiền của bà. Tất cả những gì ấy muốn là người bà. Có lần ấy bảo với tôi rằng khủng khiếp vì có gia đình, vì thuộc về ai cả.”

      Lady Cleeve nuốt khan.

      ấy là về bà, phải về mình. Tôi cố thuyết phục ấy với tôi đến quốc, và kháng cự quyết liệt của ấy lúc ban đầu giảm khi ấy nhận ra bà chỉ còn lại mình thế giới này.” tiếp trong giọng khô khốc, “Điều đó làm ấy đau lòng ít khi phải rời , bà có biết. Có nhiều người ở Cairo rất mến ấy. ấy là người, rồi bà khám phá ra, rất đáng .”

      Đôi mắt Lady Cleeve ngập nước.

      Rafe đưa cho bà chiếc khăn tay của và khi bà chấm nó vào mắt, bà bằng giọng xấu hổ, “Ta xin lỗi vì những gì ta về St. John’s Wood. Ta … ta có khuynh hướng gay gắt về những tình nhân và con cái của họ. Chồng ta… thôi, cậu cần nghe về chuyện đấy.”

      Rafe cũng thấy thú vị với những chuyện xa xưa. cần làm điều. “Tôi cưới Ayisha. ai – cả bà, trai tôi, và toàn bộ giới thượng lưu – thậm chí Ngài Wellington có thể ngăn tôi làm điều đó.”

      “Nhưng tại sao con bé với cậu chuyện mẹ nó là nô lệ?”

      Rafe thừa nhận giá trị của câu hỏi, nhưng nó phải là điều làm lo lắng. “ ấy chắc là có lý do của mình,” là tất cả những gì trả lời.

      “Cậu nghi ngờ gì sao?” bà với vẻ hoài nghi. “Cậu hẳn rất tin tưởng con bé nhỉ?”

      “Tôi hoàn toàn tin tưởng ấy,” Rafe nhàng . “Và khi nào bà gặp ấy, bà biết tại sao. Bà hoàn toàn đúng vì thận trọng với việc gặp ấy.”

      Hai hàng lông mày mỏng, uốn cong chụm lại với nhau. “Tại sao cậu vậy?”

      Rafe mỉm cười. “Bởi vì bà thể ngừng mến ấy. Ai cũng thế.” Đó là . ấy bỏ bùa toàn bộ mọi người tàu, ngay cả với bà già chanh chua Ferris rốt cuộc cũng trúng bùa.

      “Cậu rất ấy, phải ?”

      Rafe sững người. Câu hỏi dội lại trong đầu . Câu trả lời thậm chí còn dội lại to hơn, làm rung lắc nền nhà dưới chân .

      đột ngột đứng dậy. “Xin phép bà, tôi xem xem ấy làm gì.”

      “Ta bảo Adams phục vụ trà cho con bé trong bếp,” Lady Cleeve thú nhận. “Ta hy vọng con bé hiểu từ điều đó rằng chẳng có gì cho nó ở đây.”

      Rafe bật chửi thề dưới hơi thở của mình. “Tôi tìm ấy.” kéo mạnh cánh cửa phòng khách.

      Quản gia, Adams, bước lùi lại, giật mình. Chắc là đứng nghe ở cánh cửa. Rafe nghĩ.

      “Tiểu thư Cleeve đâu?” gắt.

      Viên quản gia trông lúng túng. “Tôi biết, thưa cậu. Tôi nghĩ có lẽ ấy trong đó.” Ông ta liếc qua Rafe đến chỗ Lady Cleeve và , “ ấy được cầu tới nhà bếp, nhưng ấy . Chúng tôi nghĩ ấy có thể ở trong vườn với con mèo của mình, nhưng ấy cũng có ở đó.”

      Rafe quay ngoắt lại và nhìn đống hành lý vẫn còn ở trong sảnh. Cái giỏ mèo biến mất. Cả vali của Ayisha và cái áo choàng ấm áp mới mua của . Luồn qua tay cầm chiếc vali của mẫu giấy gấp lại. giật nó ra, mở niêm phong, và đọc:

      Rafe quý của em,

      Em xin lỗi vì rời khỏi như thế này, vì bỏ lời từ biệt thế này, nhưng em còn cách nào khác.

      chưa bao giờ cho em biết là người thừa kế địa vị bá tước, chưa bao giờ cho em biết rằng em có khả năng trở thành nữ bá tước. Và cũng chưa bao giờ đính hôn với quý giàu có, có tước vị của gia đình danh giá. tàu về chuyện hủy hoại em, nhưng ràng từ những gì Lady Cleeve vừa , nếu kết hôn với em, em mới là người hủy hoại , và em thể làm điều đó.

      là người tốt bụng và hào hiệp, là người có trái tim cao thượng, nhưng vì em quá -

      Rafe ngừng đọc trong lúc, trái tim đập thình thịch, hơi thở của đóng băng lại trong lồng ngực. ? Phải, câu đó nằm kia, bằng mực xanh đen tờ giấy trắng tao nhã. ấy . Rất nhiều.

      Em quá để cho phép vì cảm thấy trách nhiệm và lòng biết ơn mà bị hủy hoại trước xã hội.

      Trách nhiệm và lòng biết ơn ư, Rafe nghĩ. Vớ vẩn! Nhưng chưa bao giờ cho biết cảm thấy gì. Lỗi của cũng nhiều như bất kỳ ai vì khiến vội vã bỏ như thế này.

      Rời bỏ việc rất khó khăn, nhưng em phải làm. Em thể chịu nổi việc sống như người tình ở St. John’s Wood.

      Rafe bật chửi thề khi đọc tới đó. hẳn nghe được tất cả.

      Đừng lo lắng cho em. Em có tiền mà đưa cho em ở Portsmouth và em ổn thôi. Em sống sót được ở Cairo, cho nên em chắc chắn xoay sở được ở quốc. Cha luôn rằng ông đưa em tới quốc, vì vậy cứ xem như ông ấy làm thế, và em rất vui vì điều đó.

      Đừng lo lắng cho em, Rafe. Hãy bảo trọng và chúc cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.

      , mãi mãi, Ayisha.

      Tái bút: Xin hãy chuyển lời chúc chân thành của em tới Lady Cleeve và giải thích với bà ấy giúp em rằng em chưa bao giờ có bất kỳ trông mong gì với bà. biết đó là . Em muốn bà ấy nghĩ xấu về em.

      Rafe có cảm giác rỗng tuếch mà thường có trước trận chiến. thể mất , phải bây giờ. vò bức thư trong nắm tay. “ ấy bỏ ,” . “Tôi tìm ấy.”

      “Nếu nó muốn ở đây-” Lady Cleeve bắt đầu.

      thêm gì nữa, thưa bà,” Rafe ngắt lời. “Hoặc tôi chịu trách nhiệm cho hành động của mình đấy.”

      Ngỡ ngàng, Lady Cleeve lùi lại hai bước. “Tôi chỉ muốn nếu con bé chọn-”

      Rafe làm bà nín bặt với cái nhìn. “Ông!” bật tách ngón tay với viên quản gia. “ ấy hẳn bằng cửa sau, vì thế hãy chỉ cho tôi biết làm thế nào ấy ra ngoài được. Và tôi muốn mỗi người hầu trong nhà này ra ngoài tìm ấy – ngay! Hiểu?”

      Người đàn ông lắp bắp gì đó, nhưng Rafe quan tâm. chạy xuống hành lang về phía sân sau ngôi nhà, kéo theo viên quản gia cùng với mình.

      ngốc nghếch. nghĩ tới chỗ quái nào chứ? biết ai ngoài trong cả đất nước này. Tuy nhiên, vì là bộ nên chắc thể quá xa được. Chắc mất quá nhiều thời gian để tìm ra . Và khi tìm thấy…

      chạy dọc theo con đường hẹp dẫn ra từ sân sau ngôi nhà bên cạnh rừng và dẫn tới làng Penton Mewsey, quét mắt ra con đường phía trước và quang cảnh xung quanh.

      Nhưng thấy dấu hiệu của cái bóng trong chiếc áo choàng màu hồng sẫm.

      ra đến đường lớn và nhìn thấy phía xa xa chiếc xe bò lăn bánh rời . nheo mắt. có thể nhìn thấy đốm đo đỏ chiếc xe. Có phải có ai đó ngồi đằng sau vậy? Ai đó trong chiếc áo choàng màu hồng sẫm? chắc.

      Khỉ . quay người và chạy ngược trở lại nhà Cleeveden. chạy qua số người hầu. “Tiếp tục tìm kiếm,” ra lệnh. “ theo con đường này xa hết mức có thể.”

      thấy con bé?” Lady Cleeve hỏi, vẻ lo lắng khi trở về.

      “Tôi nghĩ có thể ấy lên chiếc xe bò,” Rafe . “Tôi đuổi theo nó.” giật mạnh dây chuông và với người hầu chạy ra: “Bảo với chuồng ngựa, tôi cầu thắng yên con ngựa chạy nhanh nhất của họ và dẫn lại đây cho tôi ngay lập tức.”

      ***

      cưỡi ngựa xuống đường mòn và phi nước đại dọc theo con đường lớn hướng theo chiếc xe bò , nhưng khi bắt kịp nó, phát cái đốm đỏ mà thấy hóa ra là tấm thảm cũ rách bọc quanh rương đồ.

      Với tiếng chửi thề, quay đầu ngựa và hướng trở lại lối đến.

      Ở chỗ giao nhau giữa đường mòn và con đường lớn, hướng xuống con đường mòn về phía làng Penton Mewsey. Ở đây chỉ có vài cửa hàng và vài ngôi nhà, và người của Lady Cleeve cũng tới tìm. có dấu hiệu của trẻ trong chiếc áo choàng màu hồng sẫm với con mèo trong giỏ, họ với thế. ai nhìn thấy bất kỳ trẻ nào, quanh đây cũng , thưa cậu.

      Vẫn con đường mòn qua ngôi làng. Rafe dọc theo nó. cơn mưa bắt đầu. Rafe mặc kệ. Đôi lúc ở chỗ rẽ phải hoặc trái, và ở mỗi ngã ba đường, hét gọi tên và chờ đợi, tự hỏi Ayisha chọn đường nào. thành phố, sống hầu hết cuộc đời mình ở Cairo, và miền quê này là xa lạ với , với các cánh đồng và hàng rào cây, với cây cối chằng chịt và đồi dốc trập trùng. chắc chọn con đường nào mòn nhất, quyết định.

      Nhưng sau khi theo hàng tá con đường mòn ở mỗi ngôi làng, thôn xóm, hoặc lề đường trong vòng bán kính năm dặm mà thành công, bắt đầu thấy lạ. bắt đầu qua vài con đường lớn hơn. bỏ chuyến xe bò đầu tiên kia, nhưng có lẽ được cho nhờ xe, có lẽ bắt chuyến xe ngang nào đó.

      ít tiền – nhiều, biết, nhưng nó có thể giúp đến được Andover, hoặc thậm chí là Winchester.

      Nếu người lái xe là người đáng tin cậy.

      biết những kẻ bất lương là thế nào, cố trấn an mình. biết sống ở đường phố là thế nào. dễ dàng tin người. Phải mất bao lâu mới tin nhỉ?

      lầm bầm, nghĩ về việc đó.

      vẫn tin . tin để biết muốn gì, biết những gì là tốt cho . Nếu chẳng bao giờ rời bỏ .

      Nếu lấy em, em hủy hoại .

      phải là hủy hoại , mà là cứu rỗi linh hồn . Hà cớ gì phải quan tâm tới ý kiến của kẻ khác chứ?

      lẽ ra nên làm đám cưới với tàu. Họ vẫn có thể kết hôn lần nữa ở trong nhà thờ. Lo lắng của khi đó về việc bảo vệ khỏi những lời đàm tiếu có nghĩa là mất như bây giờ.

      lẽ ra nên cho biết về Axebridge và chuyện thừa kế. nghĩ điều đó là quan trọng.

      dối. Tất nhiên điều đó quan trọng. Hầu hết phụ nữ đều thích cái ý tưởng về tước vị. Hầu hết phụ nữ đều thích cái ý tưởng đó. từng bị tán tỉnh vì cái tước vị đó…

      Có phải, sâu trong , sợ rằng có thể cũng giống những người đó?

      Trời càng lúc càng lạnh thêm. Mưa như trút đá xuống. Nếu vội vàng đến thế, mang theo chiếc áo bành tô của mình. Chẳng quan trọng. kéo cổ áo lên và tiếp tục tìm kiếm. ấy ở chỗ quái nào nhỉ? có tìm thấy chỗ trú ? tưởng tượng né tránh bùn, trú dưới bụi cây, ướt, lạnh và đau khổ. Cái ý nghĩ ấy làm thể chịu đựng nổi.

      Quần áo sớm ướt sũng, trĩu nặng với nước và dính nhớp nháp vào người. run lên vì lạnh, nhưng dừng lại. Nếu thấy lạnh, thế Ayisha, con của vùng đất nóng bức, còn thấy lạnh nhiều hơn thế nào? Với cả quần áo của phụ nữ tương xứng với cái lạnh so với quần áo của đàn ông– quần áo của đàn ông! dừng lại, giật mình. từng ngụy trang mình trong lớp quần áo nam giới trước đây. Liệu có lại làm thế lần nữa?

      phi nước đại trở lại làng Penton Mewsey và hỏi mọi người có thể tìm, nhưng ai nhìn thấy thanh niên hoặc cậu bé với cái vali và cái giỏ đựng con mèo đốm đen trắng.

      Vào lúc đó trời cũng tối dần. Mưa tạnh. Rafe biết cơ hội chỉ còn rất mỏng manh, nhưng cưỡi ngựa trở lại mấy con đường mòn lần nữa trong bóng tối, gọi to tên . Nhưng thanh đó lọt thỏm vào cảnh đồng mông quanh. Trời quá lạnh khiến hơi thở phà ra khói trong khí. Những đám mây che khuất mặt trăng và thể nhìn thấy gì trong bóng tối như mực. Tất cả những gì có thể nghe là tiếng nước giọt và tiếng bì bõm của bùn bên dưới vó ngựa.

      trở đầu con ngựa mệt mỏi của mình hướng về phía Cleeveden. tiếp tục tìm kiếm vào sáng hôm sau.

      ngủ yên giấc, thức dậy sớm, và lần này dùng bản đồ khu vực để thiết lập cuộc tìm kiếm tọa độ, kiểu quân đội. Higgins đến vào tối hôm qua với xe song mã hai bánh của Rafe, vì thế Rafe bắt người cựu chiến binh phụ trách việc tìm kiếm.

      Rafe phân công cho những người hầu, mỗi người đều có những hướng dẫn nghiêm ngặt tìm kiếm khu vực cụ thể, tìm kiếm phụ nữ trẻ hoặc thanh niên với con mèo đốm đen trắng trong cái giỏ. có thể bỏ lại cái vali nặng của mình, có thể quan tâm đến quần áo của mình, nhưng bao giờ bỏ rơi con mèo.

      Rafe tự mình cưỡi ngựa đến Andover và hỏi những người dân ở đó. xe ngựa chuyên chở hành khách rời vào chiều hôm trước, nhưng liệu có phụ nữ trẻ đó , hoặc là cậu bé với con mèo, ai có thể trả lời. biết rồi tới chỗ nào sau đó. về phía đông là London, phía nam là đường họ đến; liệu đó có phải là lối Ayisha ?

      thử luôn cả hai. chọn con đường London trước, và cưỡi hơn bốn mươi dặm, còn xa hơn chặng dừng thứ hai của xe ngựa chở khách kia, nhưng ai ở bất kỳ quán trọ nào nhìn thấy . sau đó trở lại con đường cũ và cưỡi về phía nam, nhưng lần nữa, sau vài điểm dừng của xe chở khách, từ bỏ cuộc truy tìm. ai nhìn thấy .

      Làm thế nào phụ nữ trẻ với con mèo đốm và chiếc vali biến mất hoàn toàn mặt đất thế này? hẳn xin quá giang phương tiện vận chuyển cá nhân nào đó, quyết định. có thể tới bất cứ đâu.

      Kiệt sức, chán nản, và đau khổ, Rafe phi ngựa trở lại Cleeveden. cũng chẳng ngạc nhiên chút nào khi các người hầu ra ngoài tìm kiếm cả ngày nhưng có gì để báo cáo. cảm thấy ruột mình thắt lại suốt ngày nay.

      lạc mất .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      20



      “Hãy đăng ký lời rao hôn phối với mục sư ở nhà thờ giáo xứ của bà,” Rafe với Lady Cleeve tuần sau khi Ayisha mất tích. mỗi ngày đều tìm , trong vô vọng.

      Lady há hốc. “Rao cho ai?”

      “Cho Ayisha và tôi, tất nhiên.”

      “Nhưng con bé bỏ rồi mà. Cậu biết nó ở đâu-”

      “Tôi tìm được ấy,” Rafe kiên quyết . “Và khi đó tôi kết hôn với ấy. Tôi viết thư gởi xin giấy phép đặc biệt, tất nhiên, ngoài ra cũng chẳng tổn hại gì để có lời rao.” Đó là cơ hội mong manh, biết, nhưng nếu Ayisha vẫn còn trong khu vực này, có thể dự lễ nhà thờ, và nếu vậy, muốn nghe được lời rao hôn phối cho chính đám cưới của mình. Điều đó cho thấy ràng quyết tâm của để kết hôn với .

      “Tên mẹ ấy là Kati Machabeli. Tôi viết ra đây.” chuyền cho bà mẫu giấy. “Tôi Axebridge để cầu mục sư của trai tôi làm việc tương tự. Cũng như thông báo cho ấy biết các ý định của tôi.” cho Lady Cleeve nụ cười lạnh. “Chúng tôi làm lễ trong nhà nguyện ở Axebridge. Tôi muốn cả thế giới biết cuộc hôn nhân này có chấp thuận của bá tước Axebridge.”

      Lady cau mày. “Cậu chắc?”

      “Chắc chắn,” Rafe . “ ấy có lựa chọn.” trai nợ , và Rafe buộc ta chấp thuận, ít nhất là ở ngoài mặt.

      ***

      “Tôi đính hôn,” Rafe với trai và chị dâu ở buổi ăn tối hôm sau. tới Axebridge vào lúc xế chiều.”

      “Tôi nghe,” George thận trọng . “Và dâu tương lai là ai?”

      “Ayisha Cl- Tôi nghĩ về mặt pháp lý ấy là Ayisha Machabeli.”

      Mày George nhướng lên. “Ai?” Giọng lạnh lùng.

      “Ayisha Machabeli. ấy là con đẻ của Sir Henry Cleeve và phụ nữ Georgian tên Kati Machabeli,” Rafe với trai vào ngày hôm sau.

      Miệng trai thít lại. “Con đẻ?”

      “Vâng,” Rafe lạnh lùng . “Mẹ Ayisha là người tình của Sir Henry. Ông ấy mua bà như là nô lệ.” xác định là che giấu điều gì, tránh né gì. George biết chính xác em trai mình kết hôn với ai.

      “Và cậu nghĩ cái người – cái người đàn bà này thích hợp là mẹ của bá tước Axebridge tương lai sao?”

      Rafe nhìn . “Còn gọi ấy là ‘cái người đàn bà này’ bằng giọng điệu đó lần nữa, trai, tôi cho răng cú xuống cổ họng và đừng có mơ nhìn thấy chúng lại.”

      Tiếp theo là loại im lặng mà bạn có thể cắt ra được. Hai em lườm nhau qua bàn.

      “Và phải, ấy cực kỳ thích hợp để là mẹ của bá tước Axebridge tương lại,” Rafe tiếp tục sau lúc. “ ấy bao giờ tán thành thỏa thuận ma quỷ như của Lady Lavinia Fettiplace của đồng ý. Ayisha chiến đấu bằng cả răng và móng – theo nghĩa đen – để giữ các con an toàn trong vòng tay mình.”

      Lucy, chị dâu , phát ra thanh , và Rafe liếc qua. Khuôn mặt thô, hơi giống mặt ngựa của chị đầy vẻ áy náy.

      “Cậu phải đổ lỗi cho-” chị dâu bắt đầu.

      Chồng chị đặt tay mình lên tay vợ. “Thôi nào, Lucy,” . “Chúng ta cần phải giải thích gì với cậu ta.”

      lắc đầu. “Tất nhiên là chúng ta phải, George à. Dù gì đấy cũng là con của cậu ấy mà chúng ta mưu toan bắt .”

      Rafe chớp mắt trước thành thực mong đợi.

      “Tất cả là lỗi của em-” bắt đầu.

      “Đó là ý tưởng của tôi,” George át lời . “Vì thế có trách cứ gì cứ trách tôi. Tôi là người đặt vấn đề với Lady Lavinia, cậu có thể tin tôi là người chịu hoàn toàn trách nh-”

      “Nhưng mình làm thế là vì em, bởi vì em, bởi vì em thất bại vô vọng với vai trò là người vợ!” Lucy, chị dâu Rafe, gay gắt thốt lên. Nước mắt rơi lã chã xuống má chị.

      Rafe nhìn chằm chằm, ngỡ ngàng bởi bùng phát kia.

      Trước ngạc nhiên của Rafe, George bật ra khỏi ghế và choàng hai cánh tay quanh vợ. “Em phải là kẻ thất bại, Lucy,” George gấp gáp . “Và tôi cấm em được vậy. Em là người vợ tuyệt vời và tôi – tôi thể sống thiếu em,” thêm vào trong giọng thấp xuống. rút ra chiếc khăn tay và bắt đầu dịu dàng lau khô má .

      Rafe nhìn mà rất đỗi ngạc nhiên. chưa bao giờ nhìn thấy trai mình… tình cảm thế này. Và cho đến thời điểm này, còn biết là ông mình thậm chí cũng biết quan tâm đến vợ.

      Bản thân Rafe lúc nào cũng thích Lucy, thậm chí còn cảm thấy có chút che chở cho chị. Chị là người được đẹp, cao lêu khêu và khuôn mặt hơi thô, nhưng luôn tốt bụng, dịu dàng và khá sâu sắc. Lúc Rafe còn là cậu bé, chị là lý do tốt cho những chuyến về thăm Axebridge.

      George, hồi tưởng, rất thất vọng khi lần đầu tiên gặp chị – bá tước Axebridge chọn dâu cho người thừa kế của ông và dòng máu cùng tài sản của Lucy đều là điểm trội.

      “Dòng dõi xuất thân rất tốt,” cha tuyên bố. “Tuy có thiếu sắc, nhưng thế cũng đủ tốt rồi. Những nàng xấu xí thường trung thành, đặc biệt nếu họ lấy thằng đẹp mã như mày, George.”

      quan trọng George nghĩ gì. Cha phải là người thích bị cãi lại. Và ông chứng minh mình đúng khi nàng Lucy nhút nhát, vụng về vừa gặp vị hôn phu đẹp trai đến si mê.

      Nhưng có vẻ như, ở đâu đó chặng đường này, trai quan tâm tới chị. Quan tâm sâu sắc, nếu Rafe công bằng nhận xét.

      “Đó là vì tôi, Rafe,” Lucy khi bình tĩnh lại. “George làm thế là vì tôi. Tôi quá… quá tuyệt vọng cho đứa con. Và Lady Lavinia… Lady Lavinia …”

      Chồng thay. “Lady Lavinia rất ràng rằng ta thích trẻ con và giao con cho người hầu trông. Và trong khi điều đó chẳng có gì sai cả… chi bằng Lucy…” cho vợ cái nhìn đau khổ.

      “Rafe, tôi khao khát được bồng đứa trẻ trong vòng tay mình,” Lucy nghẹn ngào . “Tôi khao khát điều đó đến nỗi gần như bắt trộm đứa trẻ trong làng. Tôi bế nó lên trong lúc – tôi đặt nó trở lại, nhưng… điều đó làm George lo lắng.” Khuôn mặt chị dúm dó.

      Trong lúc lâu, trong phòng thanh nào trừ tiếng tanh tách của lò sưởi và tiếng sụt sùi của chị dâu hiền lành của Rafe. Chồng chị ôm chị cách bất lực.

      Sau lúc, Lucy cũng thôi khóc, và sau khi rót cho mỗi người ly nước, George tiếp tục câu chuyện. “Tôi nghĩ nếu Lady Lavinia muốn nuôi nấng đứa trẻ… Lucy có thể. ấy người mẹ tuyệt vời…” nhìn Rafe. “Tôi xin lỗi, Rafe, tôi nghĩ cho cậu; tôi nghĩ tới Lucy, chỉ cho Lucy… Tôi hy vọng ngày nào đó cậu tha thứ cho tôi.”

      Rafe thấy sốc trước lời thú nhận. nghĩ sắp đặt với Lady Lavina như là dấu hiệu khác cho thấy Rafe quan trọng gì đối với gia đình mình, rằng trai tôn trọng nào với Rafe và chẳng quan tâm gì trừ cái tước vị bá tước Axebridge và người thừa tự.

      Nhưng phải vì tương lai của Axebridge khiến George chọn giải pháp tuyệt vọng đến vậy, mà là vì tình của dành cho vợ.

      “Tôi biết. Và với việc tôi làm bây giờ, chẳng có gì để phải tha thứ,” Rafe lặng lẽ .

      “Nhưng-”

      lắc đầu. “Tôi kết hôn với Lady Lavinia. Tôi bây giờ có Ayisha, thế nên có gì để tha thứ cả. Được rồi, chị Lucy, tôi tha thứ cho chị, cả hai người. Tôi hiểu.”

      Những lời của lấy thêm nước mắt của Lucy, và Rafe thấy mình phải tới chỗ lò sưởi và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa; hình ảnh trai an ủi vợ khiến … có cảm giác… cảm xúc sôi trào lên trong .

      nhớ Ayisha da diết, muốn trong vòng tay . Ở đây. Bây giờ.

      Nhưng sợ rằng, cũng như chị dâu của mình, có thể đau đớn, khát khao và trống rỗng, cho quãng đời còn lại của mình.

      Khi quay lại bàn, George , “Vậy, cậu nghiêm túc về chuyện kết hôn với nàng cậu tìm thấy ở Ai Cập?”

      Rafe nhìn lên, chuẩn bị lên tiếng phản bác cho Ayisha, nhưng trai trông có vẻ nghiêm túc và chân thành.

      “Ayisha, phải, rất nghiêm túc.”

      George nhìn xoáy vào . “Cậu thích ta,” ta bằng giọng như khám phá ra điều gì đó.

      “Phải,” Rafe thừa nhận. nuốt khan và thêm vào, “Rất nhiều.” hiểu sao, trước lời thú tội của họ cũng như việc nhận ra trai vợ xóa ít khoảng cách giữa hai em.

      George gật đầu. “Thế chúng tôi nên vui mừng chào đón ấy vào gia đình ta, phải , Lucy?”

      “Vâng, tất nhiên,” Lucy . “Cậu tổ chức lễ cưới ở Axebridge chứ, Rafe?”

      Rafe gật đầu. thấy ngỡ ngàng bởi đơn giản của vấn đề. lường trước cuộc tranh cãi, buộc tội, gay gắt, và cắng đắng lẫn nhau. Và theo cách nào đó, đó là những gì xảy ra. Nhưng mong đợi chấp thuận. Và tha thứ.

      “Hay lắm,” Lucy kêu lên. “Tôi luôn muốn tổ chức đám cưới. Thế Machabeli ở đâu?” Cả George và Lucy đều nhìn trong câu hỏi nhàng.

      Im lặng kéo dài.

      “Tôi biết,” cuối cùng Rafe . “Tôi hình như – hình như tôi để mất ấy rồi.” Cổ họng đột nhiên thít lại để có thể , và tất cả những gì có thể làm là rút ra lá thư Ayisha gởi cho , đẩy nó về phía chị dâu, rồi tới và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong khi họ đọc nó.

      “Thế cậu tính làm gì?” George sau đó qua ly brandy.

      “Tìm ấy. Bắt ấy quay lại. Cưới ấy,” Rafe và nhấp ngụm chất lỏng ngọt dịu. chẳng hình dung ra được việc mình ở đây, chuyện với trai như… người bạn.

      “Tôi chỉ đến đây để báo cho biết tôi kết hôn với ấy, cũng như để cầu mục sư đọc lời rao hôn phối, mặc dù tôi viết cho Tổng giám mục Canterbury cầu giấy phép đặc biệt, để phòng xa.”

      Luccy siết tay . “Cậu tìm được ấy.”

      Rafe cũng mong cho chị đúng. Cứ nghĩ tới việc sống mà thiếu vắng Ayisha là thấy… cuộc sống mình sao mà quá lạnh lẽo hoang vắng. “Tôi cũng viết thư cho cảnh sát Bow Street, và họ thực cầu ở London và Portsmouth. Tôi cũng mở cửa ngôi nhà ở London và chuẩn bị sẵn sàng cho Ayisha và tôi vào ở.”

      “Cậu sống ở Foxcotte sao?” Lucy hỏi.

      lắc đầu. “, Ayisha luôn sống ở thành phố. Tôi nghĩ ấy thấy vùng quê này quá vô vị.”

      George gật đầu. “Vậy cậu làm gì với Foxcotte?”

      “Làm gì với nó?” Rafe nhíu mày. “Ý là gì?”

      “Để nhàn rỗi tài sản trong thời gian dài như thế được tốt lắm. Tất nhiên đó là quyết định của cậu,” trai , với vẻ cẩn thận để tránh đụng chạm, “nhưng nếu nó là của tôi, tôi cho thuê hoặc bán nó .”

      Ayisha cũng nhiều lần thế, Rafe nhớ lại.

      “Tôi bán nó.” Rafe ngạc nhiên bởi thấy mình bỗng dưng nổi giận. kiểm soát giọng mình, “Tôi có thể ở đó kể từ năm tôi mười bốn tuổi, nhưng tôi muốn bán nó.

      “Vậy cậu cho thuê nó chứ?”

      “Tôi xem xét việc đó,” Rafe . “Tôi quay lại chỗ Lady Cleeve – bà ấy là bà nội của Ayisha, sống gần Penton Mewsay, xa với Foxcotte lắm – và tôi có thể ghé qua Barry, người quản lý của tôi, đường và xem thử có vấn đề gì .”

      “Cậu nghĩ Ayisha có thể vẫn ở trong khu vực đó à?” Lucy hỏi.

      Rafe nhún vai. “Tôi biết. Nhưng tôi thể nghĩ ấy quay lại đó hoặc viết thư nếu gặp phiền phức. Lady Cleeve dù sau cũng là bà của ấy.”

      “Tôi đăng mẫu thông cáo lên báo nhé?” George hỏi.

      “Thông cáo? Ý là thông cáo mất tích?”

      George mỉm cười. “, ý tôi là đăng thông báo về việc hứa hôn từ tôi, như là người đứng đầu của gia đình. Nếu kia-”

      “Ayisha.”

      “Ừ, nếu ấy thấy nó, nó có thể giúp cậu trong trường hợp cậu muốn cho thấy rằng gia đình ủng hộ cuộc hôn nhân này. Tôi nghĩ bảng tin lớn với huy hiệu gia đình gây được chú ý.”

      “Đúng thế, George. Cám ơn,” Rafe xoay sở để . biết rằng bảng tin lớn cùng huy hiệu gia đình phải là để cho Ayisha đọc – ngay cả nếu có đọc báo, cũng biết đấy là huy hiệu gia đình. Mà đó là lời thông báo cho giới thượng lưu.

      trai làm cho thế giới biết rằng cuộc hôn nhân này hoàn toàn được bá tước Axebridge ủng hộ. Và rằng Bá tước Axebridge cũng mong giới thượng lưu chấp thuận và ủng hộ nó.

      Đó còn hơn là ủng hộ của gia đình mà Rafe từng có trong cuộc đời mình.

      ***

      Vào lúc giữa trưa Rafe tới Andover. mười ngày kể từ lần cuối gặp Ayisha. Tuyệt vọng ngày càng gặm nhắm vào , nỗi sợ có thể thực biến mất mãi mãi thúc giục tìm kiếm ngừng nghỉ. từ chối để cho mình tuyệt vọng. tìm ra . phải tìm ra . Toàn bộ hạnh phúc tương lai của phụ thuộc vào điều đó.

      cưỡi ngựa rẽ qua khỏi hướng vào Foxcotte ý nghĩ bỗng dưng xẹt qua . Có khi nào đến đó? ấy biết nó là của , biết nó ở gần đây – thấy cái biển hiệu lúc mới tới đây.

      Có khi nào Ayisha lại tới Foxcotte?

      thúc ngựa phi nhanh hơn, phi nhanh qua ngôi làng, và dừng lại ở cánh cổng lớn, cũ kỹ bằng sắt chạm trỗ, với biểu tượng con cáo quá quen thuộc và đầy thương từ thời thơ ấu của .

      Khi ấy, cửa cổng này có màu đen, sáng bóng và luôn mở ra, chờ trở về. Còn giờ chúng xám xỉn, đóng chặt, khóa lại với sợi dây xích dày và ổ khóa cũ kỹ.

      Phía bên ngoài, con đường rải sỏi đầy cỏ và trông nhếch nhác. có chiếc xe ngựa nào chạy lên nó trong thời gian dài.

      Rafe buộc con ngựa vào cổng và trèo lên bức tường. Vài viên đá sút ra, thấy. Nó cần được sửa sang lại.

      Khi bước lên con đường mòn, ký ức ùa về trong . Nơi này rất nhếch nhác, nhưng lạ lùng thay, lại có cảm giác hân hoan. luôn thích nơi này, từng rất hạnh phúc ở đây.

      Nhưng bởi vì chưa bao giờ thực chấp nhận về cái chết của bà ngoại, bằng cách nào đó cảm thấy mình… có tội. Bà chết trong đơn độc, có ai bên cạnh nắm lấy tay bà, an ủi bà. lẽ ra phải ở đó. Bà đón nhận khi mà ai muốn . Vậy mà bỏ rơi bà.

      Lý trí phản biện rằng đó phải là lỗi của , rằng ai cho biết, nhưng từ trong trái tim mình, biết, viết thư về thường xuyên như lẽ ra phải, và nếu như làm thế, chắc ai đó – trong những người hầu, báo cho biết. Cái cảm giác tội lỗi ấy vẫn còn trong , vì thế chưa bao giờ trở lại. hưởng lợi từ cái chết của bà.

      Đó là sai lầm, nhận ra. Nơi này giúp ích được cho lương tâm , chứ phải làm trầm trọng nó thêm. bước tới phía trước ngôi nhà. Tất nhiên nó bị khóa. chăm chú nhìn vào các cửa sổ và tất cả vẫn tĩnh mịch, bụi bặm, và các tấm vải vẫn phủ các đồ nội thất.

      có ai ở đây trong thời gian dài.

      bước quanh hông nhà, nhìn chằm chằm vào mỗi cửa sổ bước qua. Cũng thế: tối tăm, bụi bặm, bị quấy rầy gì trong nhiều năm qua, và các tấm vải phủ. Chuồng ngựa trống và tĩnh lặng, cũng bị xích và khóa móc lại. Khu vườn bếp có tường cao mọc đầy cỏ dại; chỉ có góc vườn cạnh ngôi nhà tranh của người làm vườn là được dọn sạch gọn gàng. làn khói mỏng từ ống khói của ngôi nhà người làm vườn già cả.

      Rafe mỉm cười, nhớ lại. Ngôi nhà của lão Nat, xây dựa vào bức tường. có gì thay đổi. Là dây phơi đồ thõng xuống mắc giữa ngôi nhà tranh và cây táo già, và đó kẹp cái tạp dề, vài cái khăn rửa bát, và hai chiếc áo ngủ vải flanen hoa màu hồng sáng khổng lồ của bà Nat, phồng lên như những cánh buồm khổng lồ trong gió. mỉm cười với hình ảnh quen thuộc.

      Ông lão làm vườn hẳn trở thành người thiên cổ. Hoặc có lẽ chỉ có bà Nat là vẫn còn sống ở đó. Bà Nat, người luôn làm lát bát ngọt dày hoặc ít bánh quy cho cậu nhóc tuổi ăn tuổi lớn.

      tới đó và gõ cửa nhà bà. Nếu làm thế, bà pha bình trà và tốn tiếng đồng hồ ở đó hoặc hơn. cần tiếp tục tìm kiếm.

      cần trở lại Cleeveden, xem thử có tin gì mới .

      có ai ở Foxcotte nhiều năm qua. Ayisha cũng có ở đây, sau tất cả.

      lê bước xuống lối , trèo qua hàng rào, và cưỡi ngựa trở lại làng. cho thuê nhà, quyết định. Cuối cùng cũng xua được những bóng ma của mình . Nơi này bắt đầu xuống cấp, và muốn điều đó xảy ra.

      Người quản lý, ông Bay, rất vui khi gặp . “Tôi chuẩn bị dùng trà, cậu Ramsey, và tôi rất vinh dự nếu cậu dùng cùng tôi,” người đàn ông .

      tiệc trà thịnh soạn gồm bánh mì, bơ, mật ong, mứt, kem, phô mai, dưa chua, và vài loại bánh ngọt được sắp ra bàn, cùng với loại bia lạnh địa phương. Rafe thích thú gì với chuyện ăn uống, nhưng cũng chấp nhận lời mời. Tốt nhất là giải quyết cho xong chuyện điền trang càng nhanh càng tốt. muốn mọi thứ đâu vào đó khi tìm thấy Ayisha.

      Họ về điền trang – hay đúng hơn là ông Barry , còn Rafe nghe và gật đầu trong khi người đàn ông dùng trà của mình. Rafe ăn gì. Mấy ngày này có cảm giác muốn ăn. nhấm nháp chút bia chua địa phương.

      “Tôi có nhận được vài lời đề nghị thuê Foxcotte, thưa cậu. Cậu thử cái này xem.” Barry chuyền qua cái đĩa và Rafe lơ đãng lấy miếng bánh nướng.

      Barry tiếp tục, “Tôi viết thư cho cậu, nếu cậu còn nhớ. Ăn chút gì , cậu chủ. Câu trông có vẻ xanh xao nếu cậu phiền tôi thế. Sao cậu cắn cái bánh đó xem?”

      Rafe, kín đáo thở dài trước quan tâm tử tế của người đàn ông, buộc mình cắn cái, chỉ để ông thôi nữa. “Tôi có nhận được thư của ông,” , “nhưng bây giờ tôi nghĩ-” đột ngột ngừng lại và nhìn vào thứ ăn. miếng bánh cá bơn, hình tam giác mà hình dạng và mùi vị rất quen thuộc. Và phải là từ thời thơ ấu của . Tim bắt đầu đập mạnh.

      “Ở đâu có cái bánh này vậy?” hỏi Barry trong giọng bình tĩnh đến lạ lùng.

      “Tiệm bánh trong làng, cậu chủ. Chúng có hơi lạ chút, nhưng mà rất ngon – cậu chủ? Cậu chủ?”

      Nhưng Rafe nhét phần còn lại của miếng bánh vào trong túi áo và ra. Trong ba bước ở bên ngoài đóng sầm cửa ngôi nhà lại, ném mình lên con ngựa, và phi nước đại về phía ngôi làng.

      Ôi Chúa ơi, cầu nguyện. Hãy cho đó là ấy. dám hy vọng, nhưng cái bánh… nó giống y như-

      Chúa ơi, làm ơn.

      Có phải ấy ở đó, trong cái tiệm bánh ấy? Đó phải là ấy, phải là thế.

      xông vào tiệm bánh và nhìn quanh quất. có dấu hiệu gì của Ayisha. Cơn tuyệt vọng sâu hoắm siết chặt vào .

      lấy phần còn lại của miếng bánh ra và chìa nó ra cách quyết liệt. “Ai làm cái bánh này?”

      “Có gì ổn với nó sao?” Người bán bánh tiến về phía trước, gã to con mập mạp, cái cằm nhô ra với vẻ muốn đánh nhau.

      . Nhưng ai làm nó?” Chúa tôi, run run.

      trẻ đem nó tới.”

      Ôi Chúa ơi, Chúa ơi. “ ấy sống ở đâu?” Rafe , ngạc nhiên khi nghe thấy giọng mình bình tĩnh đến thế.

      Người đàn ông cho cái nhìn nghi ngờ, lâu lắc. “Tôi có nghĩa vụ cho bọn nhà giàu biết nơi trẻ có thể sống – ấy là tốt, -”

      Rafe muốn đấm cái tên đàn ông này, đấm vào trong khuôn mặt núc ních, tự mãn của gã, nhưng cũng đồng thời tới bắt tay gã vì bảo vệ Ayisha, vì đó hẳn là – đó phải là ấy. Thay vì vậy cố trấn định mình với cái nhìn lạnh lùng và , “Tôi muốn -”

      “Ồ, Thomas, ông biết đây là ai sao?” người đàn bà trung niên, phốp pháp lăng xăng tiến lên phía trước. “Đó là cậu chủ Rafe ở ngôi nhà cổ, đúng , thưa cậu?”

      “Vâng.” Rafe nhìn chằm chằm vào chị ta và qua lớp sương mù tuyệt vọng, ký ức của bị khuấy động. “Jenny – , Janey Bray, phải ?”

      Người đàn bà cười rạng rỡ. “Chính xác, nhưng tôi giờ là bà Thomas Rowe rồi. Rất vui vì cậu còn nhớ tôi. Tôi gặp cậu kể từ khi cậu còn là thằng nhóc, nhưng tôi nhớ cậu, cậu chủ. Luôn thích những chiếc bánh sữa đông của tôi, cậu đấy.”

      “Tôi nhớ. Nào, người phụ nữ trẻ làm những chiếc bánh này,” Rafe nhắc nhở chị ta.

      “Cháu của lão Nat hửm? Con bé tự mình làm những chiếc bánh nướng này và mang chúng đến đây mỗi ngày. Có chút là lạ, đúng , cậu chủ? Rất ngon.”

      “Cháu lão Nat?” vô thức lặp lại. “Chị chắc chứ? Hoàn toàn chắc chứ?” Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Nếu chị ta biết tất cả mọi người, vậy ta thể là Ayisha được. Vị đăng đắng của những hy vọng bị xẹp hơi trào vào .

      “Chính thế. Xem nào, con bé bất ngờ tới đây, gần hai tuần trước, dọn dẹp sạch chỗ của Nat – ừm, nó cần được thế – rất lâu rồi kể từ khi bà Nat qua đời, và lão Nat trước bà trước đó. Tôi nhớ có ai với chúng tôi bé là cháu của Nat – ông có nhớ , Thomas? à, tôi cũng vậy, nhưng chắc là vậy rồi, chắc thế.”

      Hy vọng thận trọng khuấy động trở lại. Rafe cẩn thận hỏi. “ ấy ở ngôi nhà của ông lão làm vườn?”

      “Đúng thế, cậu chủ, cậu có nhớ-” Nhưng Rafe mất.

      Ngôi nhà tranh của người làm vườn được xây thụt vào trong của bức tường cao của khu vườn, và trong những điều khiến nó thú vị mà Rafe nhớ lại từ thời thơ ấu của mình, đó là bạn có thể vào ngôi nhà tranh từ khu vườn nhà bếp và thẳng qua nó để ra bên ngoài điền trang.

      Rafe cưỡi ngựa vòng ra lối ở sân sau, tim chạy đua. Nghĩ tới chuyện lúc nãy tránh tới đó bởi vì ngại vợ của lão Nat giữ lại chuyện.

      Với hai tay run run, buộc con ngựa vào cái cây, lau hai lòng bàn tay ẩm của mình, và gõ vào cánh cửa ngôi nhà tranh của ông lão làm vườn.

      Cánh cửa mở ra và đứng đó trong bộ váy cũ, kiểu thôn quê nhạt màu của bà Nat và chiếc tạp dề. Có vết nhọ nồi , tóc buộc lên cách cẩn thận với mẫu vải màu xanh lá, mũi đỏ ửng, đôi môi bị nứt nẻ do thời tiết lạnh lẽo, và vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà từng gặp trong cuộc đời mình.

      Cái nhìn đói khát của như muốn nuốt lấy . chăm chăm nhìn , ngỡ ngàng, bất động, im lặng, đôi mắt ánh lên vẻ cảnh giác như khi lần đầu gặp .

      quan tâm. muốn thuần phục làm thế lần nữa. Hoặc chết vì gắng sức.

      Con mèo xuất và cọ cọ vào mắt cá chân , kêu meo meo ai oán để được bế lên.

      Nhưng Rafe chỉ để mắt tới Ayisha.

      “Em lại gầy nữa rồi,” nghèn nghẹn. câu hay ho làm sao. Tất cả những gì tập luyện trong đầu, tất cả những từ ngữ dành để đem trở về với , và khi đến lúc dụng đến, đó là tất cả những gì có thể . Nhưng đó là . mỏng mảnh đến đáng thương. hẳn bị đói khát suốt chừng ấy thời gian. đau nhói lòng vì .

      nhìn chằm chằm vào , buộc mấy từ kia thoát ra, nhưng chỉ có thể nhìn. Và nhìn. Ngấu nghiến nhai bằng đôi mắt mình.

      cũng gầy hơn,” nhàng .

      “Có lẽ, nhưng nếu tôi có gầy hơn, đó phải bởi vì tôi chết đói,” , giọng khàn khàn với cảm xúc. “Mà bởi vì tôi lạc mất em.”

      nở nụ cười run run và ra hiệu ở phía sau . “Em có thức ăn, nhưng em đói vì thiếu ăn. Mà là vì .”

      Với lời đó của , tự chủ của vỡ vụn, và bước lên, nắm chặt quanh eo , và nhấc bổng lên, ôm chặt vào lòng, bao giờ để chạy khỏi lần nữa. ghì chặt , để cảm nhận nhiều hơn cảm giác có trong vòng tay lần nữa, hít hà mùi hương dấu của , vùi mặt vào trong khuôn ngực mềm mại của .

      Hai cánh tay vòng quanh ôm , hôn lên đỉnh đầu , lên tai , lên bất cứ đâu có thể, gấp gáp vuốt ve với thương. “Ôi, Rafe, ôi, Rafe,” thầm.

      từ từ trượt xuống cơ thể cho đến khi mặt họ ngang nhau, và hôn sâu. “Đừng bao giờ bỏ rơi lần nữa,” ra lệnh. Toàn bộ cơ thể run lên.

      khum khuôn mặt trong đôi tay mình và nghiêm túc nhìn . “ chắc chứ, Rafe? Em muốn phá hỏng đời .”

      “Cách duy nhất em có thể phá hỏng đời là rời bỏ ,” mạnh mẽ . “ cần em. Cần em trong vòng tay , trong cuộc đời .”

      nhìn chằm chằm vào mắt trong lúc, sau đó run run thở ra. siết chặt cánh tay mình lên thầm, “Vậy hãy chiếm lấy em ngay bây giờ , tình của em, vì em cần , cần hơn những gì em có thể .”

      đá cánh cửa đóng lại đằng sau mình và mang đến nơi kéo tấm nệm đến trước lò sưởi. đặt lên tấm nệm, ngồi xuống, và kéo đôi ủng của mình ra.

      nằm lặng lẽ, nhìn lên . “Em nhớ nhiều lắm, Rafe.” rà bàn tay mình nhàng lên sống lưng .

      thấy mình như thể trần truồng, là cách cảm nhận được trước cái chạm vào nhất của , thậm chí qua vài lớp quần áo.

      đứng lên để cởi chiếc áo choàng. “Đừng bao giờ bỏ chạy khỏi lần nữa,” , kéo chiếc áo sơ mi ra.

      “Chuyện đấy tệ nhất là vào ban đêm.”

      “Ừ, phải, ở quốc trời rất lạnh vào ban đêm.” bắt đầu cởi nút chiếc quần ống chẽn của mình.

      “Nhiệt độ phải là vấn đề. Em tìm thấy những chiếc váy ngủ dày, ấm, rất tuyệt.”

      cười ngất khi nhận ra mặc chiếc áo ngủ vải flanen rộng thùng thình của bà Nat. “Em mặc-”

      đặt bàn tay quanh đùi , và quên mất mình gì.

      nhớ em sao, Rafe?” hỏi.

      quay lại, chiếc quần ống chẽn mở dở dang, và cho cái nhìn hoài nghi. “Nhớ em? Nhớ em?” Ánh mắt nóng rực của hoàn toàn làm mất hết nhuệ khí, và rên rỉ và quỳ phịch xuống trước mặt . “ thà mất cánh tay hoặc cái chân, hoặc cả hai mắt của mình hơn là mất em lần nữa. chưa bao giờ cảm thấy như thế…” lắc đầu. “Tim quá xúc động để mà thốt nên lời.”

      “Vậy hãy cho em thấy,” nhàng , kéo xuống .

      cho thấy, thương mỗi inch cơ thể với tỉ mỉ dịu dàng làm mềm nhũn và thở hổn hển, bất lực với tình và những giọt nước mắt chực chờ rơi ra – tại sao lại là nước mắt, thể tưởng tượng được.

      là của , hãy làm những gì muốn, cho bây giờ, ít nhất. còn vấn đề gì giữa họ, chỉ còn duy nhất việc nhớ đến tuyệt vọng và , ràng, có cùng cảm giác tương tự. Vì thế, cho bây giờ, cũng là đủ.

      Những ngọn lửa nhảy nhót, mạ vàng da , vuốt ve lên mỗi cơ bắp lộng lẫy, lên mọi góc độ nam tính và lên ngực , người đàn ông vàng nhũ của . Bên ngoài gió rít qua những hàng cây.

      Ngôi nhà tranh này hợp với cách hoàn hảo, kẹp giữa hai thế giới. bên là ngôi nhà rộng lớn mà sở hữu, và bên kia, là hoang dã, khu rừng hoang dã. Cái nào mới là nơi thuộc về?

      , thuộc về vòng tay , nghĩ, khi tay , môi chậm rãi lái bất kỳ suy nghĩ mạch lạch nào trong tâm trí . quan trọng họ ở đâu trong thế giới này, miễn là ở trong… cánh… tay…

      Và sau dó nghe thấy chúng, những từ ngữ mà chưa bao giờ ra, quá trầm bổng và mềm mại đến nỗi lúc đầu chắc có phải mình mơ thấy nó . “ em, Ayisha.”

      Đôi mắt vụt mở. Ánh mắt khóa chặt với ánh mắt . cách điên cuồng, cố góp nhặt lại trí thông minh của mình.

      lại lần nữa. “ em, Ayisha.” Cơ thể vẫn chuyển động trong , làm phân tán mỗi ý nghĩ trừ thứ.

      em, Ayisha.”

      muốn đáp trả, nhưng nghĩ ra được từ nào, thể nào. vỡ ra quanh , những lời ngân vang trong hai tai , như điệu nhạc dồn dập qua chúng: “ em, em, em.”

      Sau đó, nằm trong vòng tay , nhìn lửa bập bùng nhảy nhót. Sau lúc, thở dài và ngồi lên. “Em lẽ ra nên cho phép điều đó. Em trở thành tình nhân của , em-” bắt đầu.

      “Suỵt,” , hôn . “ em. muốn em là vợ và luôn luôn muốn có em.”

      Đôi mắt ngập nước khi hiểu nghiêm túc với mỗi từ . “Ồ, Rafe, em cũng , rất, rất nhiều. Em cũng luôn muốn có ,” thú nhận. “Em thậm chí nghĩ thế lúc còn ở Cairo, dù em cố gắng thôi nghĩ tới nó nữa. Nhưng nếu bá t… Bà nội – Lady Cleeve rằng em là người hủy hoại quan hệ xã hội của .”

      “Em đừng lo lắng nữa. quan tâm người khác nghĩ gì. Em có ý nghĩa với hơn là bất cứ ai hay bất cứ điều gì. em và cần em, và kết hôn với em.”

      “Em bỏ con mình đâu đấy,” cảnh báo.

      “Cả cũng , dù đó phải là vấn đề.” kể cho nghe những gì biết, về việc người chị dâu dịu dàng, đáng thương của gần như đánh cắp đứa trẻ thế nào. Và điều đó làm trai đường cùng mà làm cuộc giao kèo khiến Rafe tức giận thế nào.

      “Chị ấy tội nghiệp,” thầm. “Chúng ta phải làm gì đó về chuyện này, Rafe. Chúng ta phải tìm cho chị ấy đứa trẻ để thương.”

      nhìn với biểu thể đọc được. “Ayisha Cleeve Machabeli, nếu chết đứ đừ vì em, chắc lại em như thế lần nữa, ngay bây giờ,” trong giọng khàn khàn.

      Ồ, những lời làm thấy ấm áp làm sao. thể bày tỏ nó, và điều kế tiếp biết là họ lại làm tình lần nữa.

      “Tại sao em đến Foxcotte?” hỏi lúc lâu sau đó.

      “Vì đây là nơi duy nhất em biết,” . “Em gần như tìm ra nó. Lúc đấy muộn và trời bắt đầu mưa, em bị lạc đường và theo quán tính trong đêm đen, dọc theo bức tường kia, nghĩ nó hẳn dẫn tới đâu đó. Và sau đó em cảm thấy có cái cửa sổ. Và rồi cánh cửa. Vì thế em gõ cửa, nhưng ai trả lời. Em cố mở nó và nó mở ra, vì thế…” tìm thấy củi và hộp đánh lửa và ngay sau đó đốt lửa lên. Đó quả là nơi trú may mắn cho và Cleo.

      “Chỉ khi em vào làng mới biết đây là Foxcotte, sau tất cả. ở đây kể từ khi còn là cậu bé, vì thế em nghĩ đây là nơi cuối cùng nghĩ tới để tìm em. đến đây tìm em, đúng ?”

      “Phải, phải ở Foxcotte. ghé chỗ người quản lý điền trang và tính cho thuê chỗ này. Ông ấy ăn bánh em làm…”

      hôn lần nữa, rồi , “Đến lúc chúng ta mặc đồ vào rồi. muốn trở lại Cleeveden trong khi trời vẫn còn sáng.”

      “Phải làm thế sao?” Ayisha muốn quay trở lại với người bà khinh thường .

      “Đừng lo. nghĩ em khám phá ra có rất nhiều điều thay đổi kể từ khi em bỏ đấy.”

      “Cái gì thay đổi vậy? Kể em nghe .”

      Nhưng Rafe . hôn lên chóp mũi . “Hãy tin . Mặc đồ vào, và khám phá nào.”

      có thể hay làm làm đổi ý, vì thế mặc quần áo vào và thu dọn đồ đạc của mình, sẵn sàng làm chuyến hành trình trở lại Cleeveden.

      “Em thấy mình hạnh phúc ở đây,” , nhìn quanh ngôi nhà .

      “Hạnh phúc?”

      đơn, nhưng được như ý thích,” chỉnh lại. “Nó là ngôi nhà dễ thương. Và vùng quê này xinh đẹp. Với cả biết ? Em còn làm vườn nữa đó.”

      cho cái nhìn ngạc nhiên. “ tưởng là em thích cuộc sống thôn quê.”

      lắc đầu. “ phải. Em chưa bao giờ sống ở nông thôn trước kia, nhưng nó rất tuỵêt. Em rất thích sống ở đây.” đặt bàn tay lên cánh tay . “Nhưng nếu nó làm thấy khổ sở, chúng ta cần phải ở đây.”

      mỉm cười. “, xua được những bóng ma của mình rồi. thể chịu đựng được khi nhìn thấy nơi này mà có bà ngoại ở đây, vì biết rằng bà chết trong đơn. Nhưng nơi này khi còn là cậu bé và cũng nó bây giờ, càng hơn khi nó mang em trở lại với . Bà rất hạnh phúc nếu chúng ta ở đây. Vậy là vấn đề được giải quyết rồi nhé; khi nào chúng ta kết hôn xong, chúng ta sống ở Foxcotte. Và,” thêm vào, “chúng ta giữ ngôi nhà tranh này làm nơi riêng tư của chúng ta.”

      ***

      “Ayisha quý của ta,” Lady Cleeve bước xuống cầu thang để chào đón họ. “Ta phải xin lỗi-” bà đột ngột dừng lại. “Chúa ơi, như thể ta nhìn vào tấm gương cách đây năm mươi năm vậy.”

      Ayisha trao đổi ánh nhìn với Rafe. “Bà ổn chứ, thưa bà? Bà trông hơi nhợt nhạt,” .

      Lady Cleeve thẳng người. “Ta ổn, cháu , cám ơn cháu. Nhìn thấy cháu, nhìn thấy khuôn mặt cháu làm ta có cảm giác tuyệt, mặc dù nó nhấn mạnh rằng ta ngốc nghếch thế nào. với ta nào.” Bà dẫn họ đến phòng khách và chỉ vào bức tranh treo tường.

      “Đấy,” bà . “Ta đấy, ngay trước khi ta kết hôn với ông cháu. Nếu ta có bao giờ nghi ngờ cháu, nghi ngờ lý do mang cháu đến đây, bức tranh này là bằng chứng cho thấy rằng cháu rất có ý nghĩa với ta. Cháu là máu thịt của ta, và gì khác quan trọng bằng.” Bà giơ ra hai cánh tay với Ayisha, và Ayisha ôm bà.

      Sau đó họ chuyện cùng với trà và bánh ngọt.

      “Ta đọc bức thư của cháu viết cho Rafe, cháu –cậu ta có ý định để ta đọc nó,” Lady Cleeve thêm vào với vẻ áy náy, “nhưng ta đọc, và nó cho ta thấy ta tệ thế nào vì đối xử bất công với cháu. Nhưng ta thể hoàn toàn đổ lỗi cho Whittacker; mà là chính thành kiến của ta mới làm ta tàn nhẫn như vậy. Ta muốn giải thích lý do ta đến – về St. John’s Wood.”

      Ayisha im lặng. Nỗi đau đó vẫn còn ỉ.

      “Ta thực có ý vậy. Ta… ta có thành kiến với những nhân tình nhân ngãi, đó là tất cả.” Bà vò nhàu chiếc khăn tay trong những ngón tay già nua xương xẩu và bắt đầu, “Cháu biết , chồng ta người tình trong suốt thời gian chúng ta ở Ấn Độ – người phụ nữ địa phương, đáng làm ta chú ý tới – nhưng trước xấu hổ của ta, ta vô cùng ghen tị. chỉ vì ta có chồng của ta, cháu hiểu , mà vì ta có thể nuôi giữ các con của ta. Có bốn đứa.”

      Bà tiếp tục trong giọng trầm hơn, “Ta mất năm đứa con sơ sinh của mình vì khí hậu Ấn Độ. Henry là đứa con duy nhất của ta sống sót qua tuổi còn ẳm ngửa, nhưng khi nó vừa qua bảy tuổi, chồng ta gởi nó về quốc để học.” Khuôn mặt bà giật giật. “Nó còn quá . Ta cầu xin chồng ta hãy cho nó ở lại với ta thêm vài năm nữa, hoặc là để ta về với nó, nhưng ông ấy rằng tệ hại cho thằng bé được mẹ quá cưng chiều, và chỗ của ta là ở bên cạnh chồng mình. Và ông ấy đưa con ta .”

      Khuôn mặt của bà lão nhăn nhó khi bà cố giữ cho cảm xúc của mình được kiểm soát. Ayisha trượt ra khỏi ghế và quỳ bên cạnh bà nội mình.

      Những ngón tay xương xẩu bấu chặt quanh chiếc khăn tay. “Mỗi ngày ta phải nhìn thấy người phụ nữ đó xuống phố qua nhà chúng ta với những đứa con khỏe mạnh, sinh động, vui vẻ vây quanh bà ta – những đứa trẻ mà chồng của ta cho ta. Trong khi ta đơn độc mình. Và cay đắng… Khi ta gặp lại Henry của ta, trưởng thành và lịch , như người xa lạ.” Giọng bà vỡ vụn ở từ cuối cùng.

      Bà lau nước mắt, hít sâu vài cái, hơi thở run rẩy, sau đó nhìn xuống Ayisha. “Ta vì nỗi đau đó mà trút giận lên cháu, cháu của ta, và ta biết phải bày tỏ hối tiếc của mình thế nào để-”

      “Suỵt, điều đó quan trọng bà ạ,” Ayisha , vuốt ve bàn tay già cả xương xẩu. “Papa đúng với vợ của ông ấy, phủ nhận điều đó, cũng như cha của ông cũng sai với bà.”

      ngập ngừng, sau đó thêm vào, “Chị Laila bạn cháu rằng chúng ta nên để quá khứ ở trong quá khứ, bởi vì nếu chúng ta đưa nó theo chúng ta, nó chỉ gây độc hại cho tương lai.”

      “Bạn cháu là người đàn bà khôn ngoan.”

      Ngay khi đó tiếng gõ cửa vang lên và người quản gia bước vào. “Ông Pilkington, luật sư, thưa phu nhân.”

      Lady Cleeve tươi tắn lên. “Mời ông ấy vào, Adams.”

      Rafe và Ayisha đứng dậy. “Chúng tôi nên để bà mình,” Rafe .

      Lady Cleeve phẩy tay bảo họ ở lại với cử chỉ độc đoán. “, ở lại . Ta cho mời Pilkington hồi tuần rồi để ông ấy viết lại di chúc của ta.” Bà ném cho Rafe cái nhìn có chút thách thức. “Hủy bỏ tên Alicia Cleeve và thay vào đó là Ayisha Machabeli, con duy nhất của Kati Machabeli và Sir Henry Cleeve, nam tước, cháu nội của ta.”

      Viên luật sư bước vào. Lady Cleeve thực việc giới thiệu nhưng khi bà đến Ayisha, giới thiệu là “Cháu nội ta, Ayisha Machabeli,” viên luật sư sửa lại lời bà. “Ayisha Cleeve, tôi tin thế,” ông , với nụ cười.

      Ông giải thích, “Hồi tuần trước, khi phu nhân cho tôi những hướng dẫn về di chúc mới, tôi bị ấn tượng với cái tên Kati Machabeli. Có điều gì đó quen quen, ấy là thế thôi. Chứ tôi lục lại giấy tờ của con trai quá cố của bà và còn nghi ngờ gì nữa, tôi tìm thấy cái này và cái này.” Ông đặt tờ giấy mỏng lên bàn.

      Lady nhặt nó lên và liếc vào nó, nhìn chằm chằm vào viên luật sư, và kiểm tra lại tờ giấy kỹ càng hơn. “Cái này là bản chính?” bà hỏi.

      “Tôi tin thế,” viên luật sư .

      “Ông phiền để chúng tôi nhìn xem tờ giấy này viết gì chứ?” Rafe lạnh lùng hỏi.

      Viên luật sư giật mình, “Ồ, tất nhiên, tất nhiên rồi, thưa ngài.” Ông ta chuyền nó qua Rafe. “Đó là giấy chứng nhận kết hôn của Sir Henry Cleeve với Kati Machabeli – nó được lập tháng trước khi Sir Henry được ghi nhận là qua đời.”

      “Họ kết hôn ư?” Ayisha kêu lên. “Vào lúc nào vậy?”

      Luật sư ngày cho . “Tôi phải lời xin lỗi vì đưa nó cho bất kỳ ai quan tâm đến nó sớm hơn, vì tôi biết. Người ông quá cố của tôi xử lý tất cả những việc này và-” Viên luật sư ngập ngừng. “ thể phủ nhận là, Ông nội trở nên khá lẩm cẩm ở tuổi già của mìh. Các chứng từ này ở trong đống lộn xộn, và mặc dù tôi cố gắng sắp xếp chúng vào trật tự gần đúng sau khi ông ấy mất, nhưng tôi đọc kỹ lắm, vì tất cả các bên liên quan đều qua đời nhiều năm.”

      Ayisha nhìn Rafe. “Chuyến cuối cùng của họ là đến Jerusalem. Tôi lẽ ra cùng họ, nhưng rốt cuộc tôi lại bị sởi vào ngày trước khi khởi hành thế nên thể được. Tôi biết Mama rất phấn khích về chuyến đó, nhưng… tôi biết việc này được lên kế hoạch… Và khi họ trở lại họ chết…” nhíu mày. “ biết , em nghĩ Mama cố cho em biết, chỉ là em hiểu…” tựa người vào ghế, sững sờ. “ kết hôn. tuyệt vời.”

      “A hèm,” luật sư hắng giọng thoải mái. “Tôi e là cuộc hôn nhân này , ừm, như nó mong muốn, thay đổi địa vị, ừm, xuất thân của . vẫn là, ừm, vẫn là…” ông kéo dài.

      “Con hoang,” Ayisha . “Vâng, tôi hiểu điều đó. Nó quan trọng. Cuộc hôn nhân đó minh chứng những gì tôi suốt thời gian qua, rằng Papa thực mẹ tôi.” nhìn Rafe, mắt đẫm lệ. “Và ông ấy cố bảo vệ bà ấy. Cuộc hôn nhân này làm bà tự do, thấy , làm bà ấy là của chính mình.”

      hiểu.” mỉm cười. “ nghĩ điều đó cũng có nghĩa là em được quyền được biết đến như là – trong ít nhất là vài tuần tới – như tiểu thư Ayisha Cleeve.”

      “Phải, thực vậy,” Lady Cleeve .

      “Cũng có nghĩa là thừa kế tất cả tài sản của Sir Henry,” luật sư .

      ?” Ayisha kêu lên. “Gồm cả ngôi nhà ở Cairo phải ạ?”

      Viên luật sư chớp mắt, nhưng cũng lục tìm các giấy tờ của mình. “Vâng, có ngôi nhà, được cho người thuê-”

      “Tuyệt quá,” . “Chúng ta có thể cho nó cho Ali ?” với Rafe.

      bật cười. “Hãy cho nó cho bất cứ ai em muốn. Nó là của em để làm những gì em thích.”

      “Vậy em cho nó cho Ali.” cười rạng rỡ với viên luật sư. “Cám ơn ông, ông Pilkington. Ông làm tôi rất hạnh phúc.”

      Rafe liếc qua Ayisha tới bà nội . Bà nhìn cháu nội với vẻ mặt dịu dàng. Rafe nghiêng người ra phía trước và vỗ lên cánh tay bà.

      “Cháu cảnh báo bà phải thận trọng,” thầm với nụ cười.

      Bà đáp trả lại bằng nụ cười nhòe lệ. “Quá muộn rồi, cậu Ramsey, quá muộn rồi. Cháu nội ta là phụ nữ trẻ đặc biệt. Cám ơn cậu vì đưa nó về với ta.”

      “Chỉ là cho mượn thôi,” Rafe hùng hổ . “Lời rao được gọi rồi bà ạ. Trong bốn tuần nữa ấy là của cháu.”

      Ayisha nghe thấy và bật cười. “ phải,” . “Em là của rồi. Và trong bốn tuần nữa đám cưới.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      21

      Suốt cả tuần nay, những chiếc xe ngựa tấp nập lăn bánh con đường rải sỏi của Axebridge khi mọi người tới dự đám cưới. Danh sách khách mời gồm hai công tước, hầu tước, vài bá tước, số nam tước, vài vị tòng nam tước, và số nhiều hơn những vị thượng khách. Hay thẹn thùng, ưa nhìn, nhưng lại cực kỳ quảng giao, Lucy, nữ bá tước Axebridge, mời, và mọi người đến.

      Lucy xác định em dâu mới của được ra mắt với có mặt của nhiều người nổi tiếng nhất có thể. Nếu mọi người có bàn tán về đám cưới này, họ bàn tán vì những lý do chính đáng, tuyên bố.

      Nhà nguyện xinh xắn Axebridge có từ thế kỷ mười sáu tràn ngập hoa; đó là kết hợp thân thiện giữa những đóa hoa mùa xuân nở rộ, hoa thủy tiên dại, hoa chuông xanh, hoa lan dạ hương hòa cùng các loài lan nhà kính, những chùm hoa liễu tơ, và những cành iris nước cuống dài. Hương thơm của các loài hoa hòa trộn với hương sáp ong được dùng để đánh sáng bóng các băng ghế gỗ sồi. Mỗi ô kính màu cửa sổ đều sáng lấp lánh, mỗi inch các đồ bạc, đồng và vàng trong nhà thờ đều phát ra tia sáng bóng.

      Ayisha nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và hít vào hơi sâu. “Con hy vọng mẹ nhìn con, Mama,” thầm, “Con hy vọng đám cưới của mẹ cũng đẹp như đám cưới sắp diễn ra của con.”

      Bộ váy của là loại lụa trắng đồng bộ được thêu tinh tế, dày, mềm mại và cảm thấy mình rất xinh đẹp khi mặc nó, với phần chân váy xòe như thể nó được làm để dành cho khiêu vũ. Hàng trăm viên ngọc trai xíu được đính thành hàng ở vạt váy – đơn giản, nhưng rất thanh lịch. Lucy thế khi Ayisha lần đầu tiên trình diện trước thiết kế này.

      Cùng với bộ váy, đeo chuỗi ngọc trai tuyệt đẹp của bà nội, và phía chiếc mạng che mặt bằng ren Tây Ban Nha cực kỳ tinh tế mà Lucy cho mượn, đeo chiếc vòng ngọc trai. Dưới chân mang đôi giày cổ cao bằng satin trắng.

      rất thích đôi giày, rất thích phần cổ cao được may thêm và chính cái thêm vào này tạo ra ấm áp cho . Vì ngôi nhà nguyện cách nhà chính năm phút bộ, và cũng vì thời tiết quá lạnh lẽo, cho nên nhờ nó phải bị cứng mấy đầu ngón chân tại chính lễ cưới của mình.

      Phần thân còn lại của cũng lo bị đóng băng, vì Rafe tặng chiếc áo choàng nhung màu xanh lá, viền satin trắng và lông trắng ở mép áo, để mặc trong trường hợp bị lạnh.

      liếc qua chiếc giường, nơi gói quà của chị Laila nằm ở đó, và mỉm cười. “Cho đêm tân hôn của em,” chị Laila vào lúc ấy. Ayisha đụng đến nó cho đến sáng nay, và khi mở nó ra… Đó là trang phục phòng the gợi cảm nhất, chính xác như trong những câu chuyện Ngàn lẻ đêm, với chiếc quần lót lụa trong suốt, chiếc áo lót đính hạt đá , và vài tấm mạng che mỏng mảnh. Và như là những phụ kiện, gồm chiếc lắc chân và những cái chũm chuông đeo ngón tay.

      bộ đồ khiến đàn ông trở nên hoang dã với khao khát.

      Ayisha thể chờ.

      “Tất cả sẵn sàng rồi chứ?” George, Bá tước Axebridge, bước vào phòng. nhìn chăm chú. “Em xinh lắm, Ayisha. Em trai tôi là người đàn ông may mắn.” quay sang vợ và , “Và phù dâu danh dự, Lucy của tôi, trong màu áo xanh, cũng đáng như ngày chúng ta kết hôn.”

      “Ồ, thôi ,” Lucy cộc lốc , nhưng khuôn mặt chị sáng ngời với niềm vui.

      Chị ấy được ưa nhìn lắm, Ayisha nghĩ, nhưng với khuôn mặt sáng bừng lên với tình thế này, trông Lucy xinh đẹp.

      Ba người họ tới nhà nguyện tay trong tay với nhau. kỳ lạ, Ayisha nghĩ, về cách hai người này chào đón vào gia đình họ. Còn hơn thế nữa, nghĩ, liếc nhìn Lucy; họ chào đón bằng cả trái tim.

      đám đông tụ tập bên ngoài nhà nguyện, hầu hết là người dân địa phương đến xem vì hiếu kỳ và vì những đồng xu mà chú rể ném sau đó, nhưng trong đó có ba người phụ nữ mà Ayisha nhận ra.

      “Bà Ferris, bà Wiggs, bà Grenville,” kêu lên. “Làm thế nào-”

      “Chúng ta ở vùng lân cận và nhìn thấy thông cáo báo, và chúng ta nghĩ, tại sao đến để xem đám cưới cháu thế nào,” bà Ferris . “Ta hy vọng cháu phiền.”

      “Phiền ư?” Ayisha . “Cháu rất vui vì được nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Xin mời, vào nhà thờ ạ.”

      “Ồ, , – chúng tôi đến để được mời,” bà Grenville . “Đó là buỗi lễ trọng đại và-”

      mà,” Ayisha . “Các bà có thể ngồi bên phía dâu. còn rất nhiều chỗ trống. Cháu chỉ có mỗi bà nội.”

      Ba quý bà trao đổi những cái nhìn. “Ừm, nếu cháu như thế…” và họ vội bước vào nhà thờ.

      Ayisha hít hơi sâu và, cánh tay George, bước vào nhà thờ, lén nhìn quanh phía đó. Và thở hổn hển.

      những tưởng thấy nhà thờ còn tới nửa chỗ trống, với những băng ghế bên phía chỉ có bà nội và ba quý bà kia. Thay vào đó, tất cả đầy chỗ gần như bằng với phía bên Rafe.

      Mỗi người bạn của Rafe đều chọn ngồi bên phía dâu. Ở phía trước là bà nội , lộng lẫy trong chiếc khăn choàng màu vàng đồng và bộ váy nhung màu vang đỏ, sẵn sàng để trao dâu .

      Cùng chỗ ngồi với bà là người đàn ông trông đạo mạo với mái tóc hoa râm, vị khách bất ngờ của bà nội , Alaric Stretton, người họa sĩ bắt đầu mọi việc bằng bức họa của ông về Ayisha năm mười ba tuổi.

      Bên cạnh bà nội là Harry Morant và người vợ có khuôn mặt dễ thương của , Nell, đến đây vào ngày hôm trước với đứa con còn xíu của họ, Torie. Nhóc Torie hầu hết thời gian được mẹ Lucy bế. Con bé là đứa bé rất vui vẻ, khá dễ chịu khi được bế xung quanh.

      Bên cạnh Harry và Nell là chàng to con, rắn chắc Ethan Delaney, vụng trộm choàng cánh tay lên vợ bé , mang thai của , Tibby. Ngoài ra còn có Lady Gosforth, sang trọng trong bộ váy tím, được hộ tống bởi chàng cháu trai có đôi mắt rắn như đá lửa, Marcus, Bá tước Alverleigh, và Nash Renfrew, em trai ta.

      Chỉ có bạn Gabe của Rafe và vợ, công chúa Zindaria, là vắng mặt, nhưng công chúa sắp sinh con, và chuyến này quá vất vả cho phụ nữ trong giai đoạn thai kỳ lớn. Họ gởi người đại diện đến dự, chàng trai trẻ đẹp mặc đồng phục của cảnh vệ hoàng gia Zindarian. ta ngồi cạnh Nash, chuyện phiếm như thể họ là những người bạn cũ, bên phía dâu trong nhà thờ.

      Còn có Lady Ripton, mẹ Luke, người phụ nữ ấm áp, giàu tình mẹ, người khăng khăng cầu con trai bà đưa người bạn học độc của nó, Rafe Ramsey, về nhà vào các dịp lễ Giáng sinh và Phục sinh. Kế bên bà là em xinh xắn của Luke, Molly, cũng như hai người chị kết hôn của và chồng của họ. Luke ngồi với họ; là phù rể của Rafe.

      Tất cả họ đều ngồi ở phía bên trong nhà thờ, tuyên bố rằng họ là gia đình của . Mắt Ayisha nhòe .

      George ra hiệu và nhạc điệu mở đầu vang lên. Ayisha nhìn vào lối phía trước trong nhà thờ và ở đó, đứng trong vóc dáng cao lớn, nghiêm trang và cực kỳ đẹp trai, là người đàn ông mà vượt qua vòng trái đất vì , người đàn ông bằng cả trái tim. Khoảnh khắc nhìn thấy , đôi mắt sáng lên với ngọn lửa màu xanh…

      Nhạc điệu trầm bổng và chậm rãi bước về phía . Hoàng tử của , Pasa (*) của , tình của .

      (*: tổng trấn, danh xưng ở các nước Ả Rập – ND)

      Foxcotte

      Năm 1818

      thể tin được ông già Johnny thay đổi,” Bertie Baxter . Cậu ta đến báo trước, vừa mới bước xuống con tàu từ Alexandria, mang chồng thư và các món quà từ Baxter, Laila, và Ali.

      ra cuối cùng mặt trời cũng khai sáng được ông ấy khi tôi nghe tin ông ấy bước vào cái bẫy chuột của cha chánh xứ lần thứ hai, nhưng mà, phải là, ông ấy chọn cũng khá – mặc cho cái xứ hỗn mang ấy.”

      “Hỗn mang?” Ayisha . “Nhưng chị Laila là người quản lý nhà cửa rất kỹ lưỡng.”

      “Ồ, tôi bà ấy, phải, bà ấy là phụ nữ tốt và có vẻ rất hợp với chú Johnny từ trong ra ngoài. Mà là về mấy đứa nhóc của bà ấy.”

      “Mấy đứa nhóc nào cơ?” Ayisha hỏi, hiểu.

      Bertie Baxter cho cái nhìn kỳ lạ. “Tôi tưởng bà ấy là bạn của chứ, madam, phải là bà ấy có-”

      “Chị ấy là bạn rất rất thân của tôi,” Ayisha kêu lên.

      “Vậy sao biết bà ấy là mẹ của bốn đứa nhóc nhỉ?” Bertie Baxter hỏi thẳng thừng.

      “Bốn đứa nhóc á?” Ayisha lặp lại.

      “Thằng bé lớn nhất, Ali; nó là thằng nhóc rất khá, nhìn chung là thế. Chú Johnny rất tự hào về nó. Còn đứa kia quậy quọ gì, Rafiq – được đặt tên theo cậu đấy, Rafe, tôi nghĩ thế, nhưng tệ nhất là hai đứa sinh đôi.”

      “Sinh đôi?” Ayisha há hốc.

      Bertie gật đầu. “Hai bé . Ba tuổi và rất xinh xắn như có thể muốn với đôi mắt nâu to tròn và tóc xoăn, như cặp búp bê ấy – nhưng mà hai người chắc tin nổi đâu,” cậu ta tiếp tục với vẻ mặt kinh hãi. “Nghịch như quỷ sứ ấy, cả hai đứa. Hình như tụi nó quen bò toài lên khắp người gã – mà thèm biết có được chào mời hay – rồi còn kéo giật quần áo của gã, phá hỏng cái cà vạt mất hết tiếng đồng hồ mới thắt xong của gã, rồi còn vò nhàu tóc của gã nữa chứ.”

      Ayisha trao đổi cái nhìn thích thú với Rafe. Laila hẳn cực kỳ hạnh phúc với ba đứa con nuôi. Chi tiết chắc ở trong mấy lá thư mà người bà con của Baxter mang tới; vẫn chưa đọc chúng, muốn bất nhã đọc chúng trước mặt vị khách mang chúng đến. Nhưng biết các bức thư ấy tràn đầy những tin tức vui vẻ.

      Bertie Baxter tiếp tục, “Tất cả là lỗi của chú Johnny, tất nhiên. Ông ấy khuyến khích chúng nghĩ mọi người như là đồ đạc vậy.” Cậu ta rùng mình. “ bao giờ nghĩ có ngày tôi nhìn thấy Johnny Baxter với đám nhóc phá phách bò quanh ông ấy – và còn cười ha ha nữa chứ.”

      Cậu ta đứng dậy. “Ừm, tôi tốt nhất là nên nếu muốn về tới nhà trước khi trời tối. Rất vui được gặp lại cậu, Rafe, và rất vui được gặp , Ramsey, sau khi được nghe rất nhiều về . Cám ơn vì mời nước uống.”

      Cậu ta bắt đầu rời , sau đó xoay người lại. “Ồ, tí nữa quên mất, Laila nhờ tôi nhắn lại với , Ramsey. rằng nó rất qua trọng. Là gì nhỉ?” ta cau mày suy nghĩ. “À phải rồi, bà ấy nhắn với rằng bây giờ bà ấy con ngựa giống rất tốt, và bà ấy hy vọng cũng có con như thế.”

      Ayisha cố gắng đỏ mặt và cố hết sức để giữ cho khuôn mặt nghiêm nghị.

      Baxter tiếp tục huyên thuyên, nhận ra, “Rất vui vì nghe bà ấy bà ấy có con ngựa giống, chắc là khỏe lắm đây. Nhưng mà suốt thời gian tôi ở đó, tôi chả thấy bà ấy với bất kỳ con ngựa nào cả – dù là ngựa giống hay . Với cả tại sao lại là ngựa giống nhỉ? Mà là lừa? Đó là thứ họ thường cưỡi ở đó.”

      “Ngựa giống có làm sao?” Ayisha cố xoay sở cái nhìn ngây thơ.

      “Chỉ là tôi nghĩ vậy thôi, Ramsey, con ngựa giống thích hợp để thắng yên cho phụ nữ. Khó chịu, quạu quọ đoán trước được. con ngựa thiến hoặc ngựa cái hợp với hơn nhiều.”

      “Tôi đồng ý,” .

      Baxter cho Ayisha cái nhìn nghiêm túc. “ phải con ngựa giống đấy chứ, Ramsey? Rafe chắc thắng yên cho thứ nguy hiểm như vậy, phải ?”

      Rafe tằng hắng. nhìn Ayisha với đôi mắt nheo lại.

      “Ồ, nhưng con ngựa giống hẳn làm việc cưỡi ngựa rất thú vị,” tinh quái , cho Rafe cái nhìn khiêu khích. “Tôi cưỡi lên bất cứ gì khác.”

      Khuôn mặt Rafe thoáng sựng lại. Ayisha cười khúc khích. hiểu.

      Bertie Baxter lắc đầu. “Phụ nữ có khuynh hướng hay ảo mộng về mấy chú ngựa giống. Tôi nên để Rafe thuyết phục về những ưu điểm của chú ngựa thiến dễ thương.”

      Ayisha mỉm cười. “Vâng, làm , Rafe, hãy thuyết phục em.”

      Họ tiễn Bertie Baxter và khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Rafe nhàng , “ ra chú ngựa giống đấy hửm?” Đôi mắt lấp lánh với cái ý tưởng đó.

      chun mũi. “Em có về đâu nè?”

      “Lém lỉnh,” và ném qua vai . Lờ vùng vẫy, bước lên cầu thang với hai bậc , hướng tới phòng ngủ của họ.

      “Nhưng em muốn đọc thư của em,” giữa những tiếng cười khúc khích.

      “Được, nhưng mà mấy chú ngựa giống của chúng ta khó chịu, quạu quọ đoán trước được, và cần được cưỡi. Ngay bây giờ.”

      cười phá lên. “Có lẽ thiến quách là cải thiện được tính khí đó thôi.”

      bận tâm trả lời. Trong vài phút, giường, váy ở quanh eo, và sẵn sàng để vào . “Vẫn còn muốn thiến?” gầm gừ nhàng, đôi tay làm những việc khiến tan chảy ra ở bên trong.

      “, ,” lẩm bẩm với khoái hoạt khi chậm rãi vào. “Em … vì… cách… làm điều đó.”

      Sau đó, họ nằm kiệt sức, ôm nhau và tận hưởng hạnh phúc.

      “Cám ơn mang em ra khỏi Ai Cập,” Ayisha thầm sau lúc. “Chị Laila từng với em rằng em chỉ sống với nửa linh hồn ở đó, và em tin chị ấy.Nhưng giờ em hiểu… cho em quá nhiều – cho em tình , ngôi nhà, gia đình – cho em nhiều hơn là những gì em có thể nghĩ.”

      “Còn em, tình của , em mang về nhà sau nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, và nghĩ đấy là điều thể.”

      vuốt ve làn da mịn màng như lụa ở bụng . “Nghĩ lại, vào cái đêm ở nhà của cha em, đặt cái bẫy cho em với Ali và bức họa kia, rồi chờ để bắt tên trộm, nhưng thay vào đó bắt được-”

      dâu?”

      xoay đầu và nhìn đắm đuối vào đôi mắt đáng của . “Còn hơn là dâu. bắt được tình của đời mình.”


      end

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :