Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 14: Hai chọn lựa

      Mỗi ngày ở Thần giới đều có nhiều người mất tích, chuyện hai nhân vật mới phi thăng biến mất chỉ là chuyện cỏn con. Sau này nếu muốn trở lại sống bình thường, chỉ cần chi ít Thần linh thạch cho Phủ thành chủ Úy Trì Thành là có thể giải quyết được.
      Trong gian tầng thứ hai Khương Lan giới, có năm người ngồi dùng bữa thưởng rượu, chính là Tần Vũ, Hắc Vũ, Phúc bá, Ốc Lam và hán tử cao lớn da ngăm đen.
      - Ốc Lam, còn bao lâu Thần kiếp của huynh mới giáng hạ?
      Tần Vũ cười hỏi dò.
      - Thần kiếp của ta hả? , giờ cũng thấy cảm ứng gì.
      Ốc Lam bất đắc dĩ , thời gian y cùng Tần Vũ đến Thần giới tuy dài, nhưng vì luôn ở trong gian tầng thứ hai của Khương Lan giới nên thực tế tính ra hơn mười mấy vạn năm.
      Hơn mười vạn năm cửu cấp đế mà vẫn chưa cảm ứng được Thần kiếp, điều này khiến Ốc Lam khỏi rầu rĩ.
      - Ốc Lam huynh đệ, chớ nôn nóng, đến lúc đó lão Ô ta cùng độ Thần kiếp với ngươi.
      Đại hán da đen cười lớn:
      - Hay là vì Khương Lan Giới của chủ nhân tốt quá, tại đây tựa như thế giới khác chút gò bó trói buộc, huynh lúc nào cũng có thể biến thành hình người nên nỡ độ Thần kiếp vậy?
      Ốc Lam cười :
      - thú ở Thần giới phải bị bó buộc ở Thần giới, trước khi độ Thần kiếp đều thể hóa hình. Nhưng thú của Thần giới đến hạ giới lại luôn có thể biến thành hình người, trong Khương Lan giới cũng như vậy.
      Trong lòng Tần Vũ hiểu rất . Hơn tám mươi sủng vật được cứu trước đây, tại phòng sủng vật chỉ có thể ở nguyên dạng ban đầu, nhưng vừa thả ra đều có thể biến thành hình người.
      - Nếu ta xuất ở Thần giới bây giờ tức khắc phải biến thành con kiến đen!
      Ốc Lam bất đắc dĩ lắc đầu.
      Đó cũng là nguyên nhân vì sao sau nhiều năm như vậy mà Ốc Lam nhất định rời Khương Lan giới.
      Hán tử da ngăm đen đó, phải ai khác chính là Địa Để huyệt long mà Tần Vũ thu phục ở Thần Linh thạch Khoáng sơn khi trước. Địa Để huyệt long ở Thần giới bị bó buộc sao biến hình được, nhưng vào trong Khương Lan giới lại có thể tự do biến hóa, Ô Hách cũng là tên của y.
      Ăn uống xong xuôi, Tần Vũ nhìn hai người
      - Ô Hách, Ốc Lam, hai ngươi phải tiếp tục an tĩnh tu luyện, ta cùng Tiểu Hắc cũng vậy!
      -Vâng!
      Ô Hách và Ốc Lam cung kính rồi cùng sánh vai rời . Quan hệ giữa Ô Hách và Ốc Lam rất tốt, trong các thú ở Thần giới, Địa Để huyệt long và Hắc Nhân Nghĩ đều thuộc hàng vương giả.
      Địa Để huyệt long có sức chiến đấu cá nhân cường hãn, Hắc Nhân Nghĩ lại có thể điều khiển vô số đàn kiến ở khắp nơi. So với Địa Để huyệt long còn khiến cho người trong Thần giới sợ nạn kiến hơn nhiều!
      Hai người khỏi, Tần Vũ với Hắc Vũ:
      - Tiểu Hắc, Phí Phí rồi cũng ai tu luyện cùng đệ nữa. Hay là đệ đến Mê Thần điện nghiên cứu các bí kíp công pháp trong đó, trong đó có rất nhiều hữu ích cho đệ đó.
      - về đối thủ chiến đấu? ra có người.
      Hắc Vũ mỉm cười.
      - Sao?
      Tần Vũ kinh ngạc:
      - Trong Khương Lan giới này làm gì còn ai có thể là đối thủ của đệ?
      - Phúc bá đấy!
      Hắc Vũ quay đầu nhìn Phúc bá:
      - Tốc độ của Phúc bá còn nhanh hơn thiên thần, lực công kích cũng cực kỳ lợi hại, cùng giao đấu khẳng định giúp đệ rất nhiều.
      Phúc bá im lặng nhìn về phía Tần Vũ.
      Tần Vũ trong lòng tự biết thực lực của Phúc bá, tuy tốc độ lẫn lực công kích cường đại nhưng so với bản lĩnh nay của Hắc Vũ vẫn chưa phải là đối thủ.
      - Phúc bá, bá thấy sao?
      Tần Vũ dò hỏi.
      Phúc bá mỉm cười:
      - Đối với gian ta có lĩnh ngộ nào, có điều lão chủ nhân có chỉ dạy số phương pháp chiến đấu, chỉ thuần túy dựa vào tốc độ và năng lượng. Ta nghĩ chắc cũng vừa đủ để cùng Hắc Vũ thử sức, đối với chính ta cũng có ích.
      - Hay lắm!
      Tần Vũ suy nghĩ lúc, cũng đồng ý:
      - Tiểu Hắc, nếu cảm thấy tịch mịch buồn chán cũng có thể tìm Ô Hách, Ốc Lam quấy phá vậy!
      - Quấy phá bọn họ ?
      Gương mặt nghiêm trang của Hắc Vũ bật ra nụ cười.
      Hắc Vũ tới cảnh giới trung cấp thần nhân, lại luyện xong Hồng Mông linh bảo "Tuyết Ti Thủ Sáo", lực công phá lớn hơn trước đây nhiều. Lần trước giao đấu với Ô Hách ở Khoáng Sơn mới chỉ là hạ cấp thần Nhân, dựa vào Xuyên Vân thương và Hồng Mông linh bảo có thể làm Ô Hách bị thương.
      Còn với thực lực được tăng lên gấp mười lần như bây giờ, chỉ thương Hắc Vũ cũng có thể xuyên thủng Ô Hách.
      - Nếu việc gì làm đệ chọc phá bọn họ!
      Hắc Vũ gương mặt thoáng nét tiếu ý.
      Tần Vũ mỉm cười gật đầu.
      ***
      Thời gian sau đó, Tần Vũ toàn tâm tĩnh tu, thân tâm chìm đắm trong trận đạo. Các loại sát trận, khốn trận, phòng ngự trận, mỗi loại đều có rất nhiều trận pháp, mỗi loại đều có cách thôi diễn bố trí riêng biệt.
      ngừng thôi diễn, sinh hai, hai sinh tư, tư biến ra tám... cứ vậy thôi diễn, vô cùng vô tận!
      Tốc độ thôi diễn bằng Thần thức của Tần Vũ cực nhanh, trong đầu tự động ra các kiểu trận, đồng thời hiệu số trận pháp của các thuộc tính cũng biến ảo nhanh chóng, ngàn vạn phù triện cứ mất rồi sinh ra ngừng. Nhưng nhìn từ bên ngoài, Tần Vũ vẫn như bất động tại chỗ.
      - Thống khoái! thống khoái!
      Tần Vũ đột nhiên mở to hai mắt, mặt lên nụ cười. Cuối cùng thành công, hoàn toàn nắm khốn trận phức tạp làm vật vã suốt ba nghìn năm nay.
      Cảm giác ngừng nỗ lực, ngừng nghiên cứu, cuối cùng đạt được thành công khiến Tần Vũ tràn đầy khí thế chinh phục. Tựa như leo lên đỉnh ngọn núi rồi vượt ngọn núi khác cao hơn, đồng thời Tần Vũ cũng càng cảm nhận được thực lực của Phúc bá về Trận đạo. Sát trận mà trước đây Phúc bá bày bố cho xem, thậm chí với thực lực nay của chi mới khiên cưỡng nhìn ra được chút thực hư, còn nguyên lý thực trong đó vẫn có chỗ chưa thông suốt.
      Sau khi giải quyết được vẫn đề khó, Tần Vũ lại nghỉ ngơi trong chốc lát.
      - Ta tập trung hết thân tâm vào nghiên cứu Trận đạo chưa nhỉ?
      Tần Vũ nhíu mày, bỗng nhiên tự hoài nghi.
      Đến Thần giới nhiều năm như vậy, bao nhiêu tinh lực của hầu như dồn cả vào Trận đạo này.
      Muốn tạo lập vị thế trong gia tộc nhà Lập Nhi ta chỉ có hai cách, là thực lực đạt đến cảnh giới Thần Vương, hai là trở thành nhân vật như Tượng Thần.
      Tần Vũ hiểu ưu thế của mình. Điểm mạnh của bản thân là Lưu Tinh Lệ mà Tả Thu Mi lưu lại, còn có Mê Thần điện do Tượng Thần Xa Hầu Viên truyền cho và số lượng lớn sách về Trận đạo, cùng những kinh nghiệm do Xa Hầu Viên để lại.
      Nếu mình lĩnh ngộ được cảm ngộ gian của Lưu Tinh Lệ, rồi phải tốn thêm bao nhiêu thời gian mới đến được cảnh giới Thần Vương? Tần Vũ suy nghĩ lâu, đáp án vẫn là biết bao nhiêu năm nữa mới đạt được.
      Lần trước Tần Vũ phải mất ba nghìn năm từ khi Linh Hồn Kim Đan mới hình thành, mới đạt đến đỉnh cao của trung cấp thần Nhân. Theo Tần Vũ tính toán, có lẽ cần vạn năm cảm ngộ để đạt đến đỉnh cao của thượng cấp thần Nhân.
      Từ Thần Nhân đến Thiên thần, lại là việc lớn nữa.
      Có lẽ Tần Vũ phải tốn vài vạn năm mới đạt đến hạ bộ thiên thần. Lại còn trung bộ thiên thần, thượng bộ thiên thần, mỗi bậc khó hơn. Thời gian cần thiết chắc chắn càng lúc càng dài, ít nhất phải gấp mười lần. Muốn đạt đến mức thượng bộ thiên thần, ít ra phải cần nghìn vạn năm.
      Đó lại là còn may mắn. Ở Thần giới, trong lịch sử có ai chỉ trong vòng nghìn vạn năm mà lên tới thượng bộ thiên thần chưa? Thượng bộ thiên thần đều là nhân vật hô phong hoán vũ, những trải qua vô vàn cửa ải gian nan mà còn khổ tu trong thời gian dài đằng đẵng mới thành công.
      Nhưng đó chưa phải là điều khó nhất. Khó nhất chính là từ thượng bộ thiên thần đột phá lên mức Thần Vương.
      Số lượng Thần Vương ở Thần giới rất ít. Những người này như Bát Đại Thánh Hoàng đều là những nhân vật sống biết bao nhiêu tỷ năm.
      Chỉ dựa vào cảm ngộ "Lưu Tinh Lệ" được truyền lại mà có thể đạt đến cảnh giới Thần Vương sao? Tần Vũ cho rằng như vậy. Nếu dễ dàng như vậy mà đạt được đẳng cấp Thần Vương, cao thủ Thần Vương trong Thần giới hẳn ít rồi.
      Theo Tần Vũ nhìn nhận, cho dù có cảm ngộ mà Tả Thu Mi lưu lại, nhưng nếu có đủ thời gian, rèn luyện và cả vận may rất khó từ thượng bộ thiên thần đột phá thành Thần Vương.
      Tu luyện đến Thần Vương cần bao nhiêu thời gian? Tần Vũ biết chắc.
      Cho nên con đường thứ nhất cũng là chắc chắn!
      Con đường thứ hai, trở thành cao thủ luyện khí giới đệ nhất, sánh ngang cùng Tượng Thần.
      Tần Vũ lại có niềm tin vào điều này. Muốn thành cao thủ luyện khí giới phải có vài điểm quan trọng.
      Điểm thứ nhất là có người chỉ dạy. Luyện khí giới là ngành nghề kỹ thuật. Nếu có minh sư truyền bảo, bản thân như người mù loạn lên, hiển nhiên thể thành cao thủ. Tần Vũ có lượng lớn thư tịch do Tượng Thần để lại, cũng có Phúc bá người ở với Tượng Thần nhiều năm, việc học tập tự nhiên trở nên nhàng hơn. Còn những người khác ở Thần giới, chỉ số ít mới có thể tìm được cao thủ luyện khí giới để học hỏi.
      Điều thứ hai là luyện khí giới cũng giống như những nghề khác, thành thục khéo léo, cần thử nghiệm từng bước từ nhiều thần khí thông thường, ngừng tích lũy kinh nghiệm, cuối cùng mới có thể trở thành cao thủ luyện khí giới. Việc thí nghiệm cần lượng lớn nguyên liệu, những người bình thường lấy đâu ra nhiều nguyên liệu như vậy? Nhưng Tần Vũ lại dám vì sau lưng có số tài sản khổng lồ do Tượng Thần để lại.
      Điều thứ ba là phải biết khống chế hỏa hầu của lửa rèn, cách khác là phải đạt đến cảnh giới Thần thức.
      Có Lưu Tinh Lệ, Thần thức của Tần Vũ ngày nay sánh bằng hạ bộ thiên thần, trong khi toàn Thần giới cũng chẳng có bao nhiêu Thiên thần, và chẳng lẽ mọi Thiên thần đều luyện khí giới ư?
      Điều thứ tư là ảnh giới chân hỏa trong thân thể!
      Muốn nung chảy nguyên liệu, cần có lửa. Nguyên điềm hậu kỳ nay của Tần Vũ đạt đến cấp hắc sắc thần hỏa, chỉ cần tiến thêm bước nữa, chân hỏa trong thân thể là bạch sắc tịnh hỏa, chân hỏa của các Thiên thần. Hơn nữa Tần Vũ còn có 'luyện hỏa thủ hoàn', khả năng dùng lửa có lẽ ai hơn .
      Điều thứ năm, cũng là điều cuối cùng, lĩnh ngộ đối với Trận đạo.
      Tần Vũ tốn gần chín vạn năm, lĩnh ngộ ra cảnh giới thứ nhất của Trận đạo. Tuy cảnh giới thứ nhất của còn chưa đại thành, nhưng trong lịch sử Thần giới, người lĩnh ngộ ra cảnh giới này nhanh nhất cũng tốn mười vạn năm, bản thân Xa Hầu Viên lần thứ nhất tốn cả trăm vạn năm.
      Thiên tài bẩm sinh của Tần Vũ về Trận đạo , lại thêm kinh nghiệm và những lưu ý của Xa Hầu Viên, điều này giúp rơi vào mê đạo. Tài năng bẩm sinh còn cao hơn Xa Hầu Viên, lại thêm các điều kiện khác đều gần như hoàn mỹ. Nếu như vậy mà Tần Vũ lại thể trở thành Tượng Thần khác, chỉ có thể xem như ông trời muốn hại .
      Tần Vũ kiên định lòng tin, dốc lòng thôi diễn Trận đạo. Thời gian thấm thoắt trôi, lĩnh ngộ của về Trận đạo cũng ngày càng sâu sắc, càng cảm nhận được trận pháp này cũng vô biên như đại dương mênh mông.
      Mười hai vạn năm sau.
      Lần này tĩnh tu nghiên cứu Trận đạo này của tổng cộng kéo dài mười hai vạn năm. Sở dĩ dừng nghiên cứu thôi cũng chỉ vì vào bình cảnh.
      - Phúc bá!
      Tần Vũ lên tiếng gọi.
      Phúc bá ở trong gian nhà bên cạnh, nghe gọi liền lập tức chạy sang:
      - Chủ nhân, có chuyện gì vậy?
      - Phúc bá, ta vừa nghiên cứu ra khốn trận, nhưng bản thân ta lại cách nào phán đoán được uy lực của trận này. Ta cảm thấy sức công phá của khốn trận này rất lớn, nhưng sao chắc chắn mức độ của nó, làm sao bây giờ?
      Tần Vũ có chút nóng vội hỏi.
      Phúc bá nở nụ cười.
      - Chủ nhân cuối cùng cũng đến bước này!
      Nghe được câu của Phúc bá, trong lòng Tần Vũ liền nhỏm . Hiển nhiên đây là điểm mà Phúc bá vẫn chờ đợi Tần Vũ đạt tới.
      - Chủ nhân, trong đầu ngài vẫn thôi diễn Trận đạo, nhưng hết thảy đều là tưởng, tất cả chỉ là lý luận suông thôi. Kỳ thực nhiều khi ứng dụng các chân lí, hiệu quả bên ngoài lại như mong muốn. Trước đây chủ nhân có thể tương đối nắm chắc hiệu quả của trận pháp, nhưng khi trận pháp thôi diễn ngày càng phức tạp, thần thức của chủ nhân sao phán đoán được nữa. Lúc này, cần phải thử nghiệm!
      Phúc bá cười nhìn Tần Vũ.
      - Chủ nhân, còn nhớ trước đây khi ngài cần hạ phẩm Thần linh thạch, ta lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra cùng với các loại tinh thạch khác ?
      - Nhớ chứ!
      Tần Vũ đương nhiên thể quên.
      Phúc bá gật đầu tiếp:
      Trận pháp mà chính ta thôi diễn ra, cho đến bây giờ ngay cả ta cũng thể phán đoán được uy lực, vì cấu trúc của nó phức tạp đến cực độ. Cho nên ta dùng số hạ phẩm Thần linh thạch, bày trận để tiến hành thử nghiệm.
      - Bá ta nên tiến hành thử nghiệm trận pháp? Vậy thử nghiệm thế nào?
      Trong lòng Tần Vũ bắt đầu suy tính.
      Hắc Vũ, Ốc Lam, Ô Hách, để bọn họ đến cảm thụ trận pháp chút ư?
      được!
      Nếu uy lực trận pháp quá lớn, ba người họ trọng thương nguy hiểm đến tính mạng sao? Hơn nữa cũng nên lãng phí thời gian của người khác. Dù sao bọn họ cũng cần phải tu luyện.
      Phúc bá ư?
      Phúc bá có linh hồn, có chút linh hồn công kích căn bản vô hiệu, để Phúc bá kiểm nghiệm vì vậy phù hợp.
      Bản thân phải tự thể nghiệm uy lực trận pháp sao? Cũng được! Trong Khương Lan giới tuy Tần Vũ có thể bị tổn thương, nhưng nếu dùng lực gian của Khương Lan giới tiêu trừ công kích của trận pháp sao kiểm nghiệm được uy lực trận pháp?
      - Chủ nhân, điều này rất đơn giản. Ta hãy học cách của lão chủ nhân, người hãy tùy tiện tìm nơi tập trung các thế lực cường đạo, bày bố trận pháp rồi lấy bọn cường đạo làm thí nghiệm!
      Phúc bá đưa ra kiến suất.
      Mắt Tần Vũ sáng rực lên.
      - Hay lắm, vậy chọn...
      Tần Vũ khẽ mỉm cười:
      - Trong phạm vi bên bờ Hắc Long Đàm được ?
      Đột nhiên thân thể Tần Vũ chấn động, cỗ khí tức thân thể từ từ lan ra. có chút sửng sốt, lập tức bùng lên vui sướng như điên:
      - Qua thời gian mười hai vạn năm, gian tinh thần của ta rốt cuộc sắp thành công rồi!
      ------
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 15: Nhất bộ đồng hành

      Cả Tinh Thần gian tựa hồ như biển cả trong cơn phẫn nộ, bắt đầu quay tròn cuồng loạn, cả gian như xoắn lại, mà hạch tâm của vòng tròn này, chính là viên 'Nguyên Điểm' có màu sắc lẫn hình dạng tương tự với 'Cưỡng Hồ Khí Tức'.
      - Quả nhiên là đúng như dự liệu của ta.
      Ý thức của Tần Vũ và Tinh Thần gian hoàn toàn dung hợp làm thể.
      lần nữa Tần Vũ lại phát , xung quanh Nguyên Điểm có tiểu khối gian xoắn lại với tốc độ chầm chậm rất khó phát . Nó tựa hồ như kéo dài từ rất lâu rồi. Lúc này vòng xoắn gian đó như bao trùm toàn bộ cả Tinh Thần gian, khiến cho cả Tinh Thần gian cũng bị cuốn theo.
      - Cảnh giới tiếp theo của Nguyên Điểm chi cảnh là gì?
      Tần Vũ bắt đầu trầm tư.
      Ý thức của Tần Vũ phần tiếp xúc với Nguyên Điểm, phần tiếp xúc với phía bên ngoài Tinh Thần gian cũng như khối dịch thể lưu động Cưỡng Hồ, gian bên trong Cưỡng Hồ lại có cỗ khí tức đặc biệt và cổ xưa làm cho Tần Vũ rất bình tĩnh.
      - Nguyên lai...
      Ý thức Tần Vũ ý đột nhiên thanh tỉnh lại.
      có thể cảm nhận Nguyên Điểm đó giống như là trái tim cứ phình to ra rồi co lại. Tuy nhiên hoạt động này thập phần nhàng, đến nỗi Tần Vũ chỉ khi dùng ý thức dung hợp mới có thể miễn cưỡng mà cảm nhận được.
      - Nguyên Điểm thu lại!
      Bao nhiêu năm qua, mặc dù Nguyên Điểm thể tích càng lúc càng hơn, nhưng tại chỉ có thể tạm hiểu đó là biến đổi kích thước . Đúng là trước kia Tần Vũ chỉ dựa vào ý thức dung hợp, chứ vô phương mà phát nổi biến hóa của Nguyên Điểm.
      tại cảm nhận được Nguyên Điểm lúc co lúc giãn, mỗi lần như vậy, thể tích lại phần.
      Quá khứ phát , bây giờ lại thấy, điều này lên cái gì đây?
      lên của thu phóng to của Nguyên Điểm đến mức Tần Vũ có thể phát được.
      Trong thoáng, ý thức Tần Vũ hoàn toàn trở về thân thể. Mở to mắt, Tần Vũ khẽ nhếch mép cười:
      - Cả Tinh Thần gian hoàn toàn tiến hóa, tiến hóa của Nguyên Điểm rồi cũng đến điểm cuối cùng, cảnh giới tiếp theo là...
      Trong đầu Tần Vũ tựa hồ như lóe lên tia sáng, ra trường cảnh ...
      Khi co rút của Nguyên Điểm đạt đến mức tận cùng đột nhiên bạo phát ra. Sau đó hình thành vô số tinh thần, tiếp theo hóa thành cả vũ trụ (Cái này là lý thuyết Big Bang). Cũng có thể Nguyên Điểm khi co rút lại đến mức tận cùng, hình thành hắc động khác, hoặc có thể Tinh Thần gian bạo nổ, Nguyên Điểm tiến vào Cưỡng Hồ Gian.
      Từng lớp từng lớp trường cảnh thể những cảm ngộ của Tần Vũ trong những năm nay. Tần Vũ biết rằng tất cả những trường cảnh này, đều có khả năng trở thành cảnh giới kế tiếp của Nguyên Điểm Chi Cảnh.
      Mỗi cảnh giới đều đại biểu con đường tiến hóa. Nhưng trong tất cả chỉ có con đường hoàn mĩ nhất, khả dĩ làm cho mình đạt đến chung cực, đó là đường nào? Tần Vũ trong lòng nắm chắc.
      "Nếu theo Thiên Đạo, đến cực trí, mặc dù chưa chắc đó là con đường hoàn mĩ nhất, nhưng lực công kích khẳng định rất cường đại." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ.
      Tần Vũ xem xét, như quả 'Nguyên Điểm' co rút lại đến mức tận cùng, lại đến lần biến hóa, diễn biến thành 'Hắc Động' mới.
      Sau đó hình thành 'Nguyên Điểm' mới! Phỏng chừng khi đó 'Nguyên Điểm Chi Lực' tích tụ đến mức kinh hoàng. Tần Vũ nhận định đây là con đường 'Tuần Hoàn' mãi mãi , bất quá là 'Thiên Đạo'. Theo đường 'Thiên Đạo' này nếu đến cực hạn, lực công kích hề yếu.
      Tần Vũ có cảm giác, nếu theo con đường này, tuy là thất bại. Nhưng cũng tính là thành công.
      "Con đường chính xác nhất, con đường chung cực là đường nào?" Tần Vũ trong lòng thầm than, thế nhưng suy nghĩ lần lượt lại diễn biến của các con đường, dường như đường nào khiến cho có cảm giác hoàn mĩ.
      Tần Vũ truy cầu tìm lại được cảm ngộ như cảm ngộ trước đây về 'Hắc Động Chi Cảnh' chỉ trong thoáng, đó là loại cảm giác 'Minh ngộ'.
      Tần Vũ tin tưởng rằng, nếu ngày nào đó bản thân khi nghĩ đến diễn biến của các con đường, có loại cảm giác 'Minh Ngộ' vừa sợ vừa mừng, đó có lẽ chính là con đường diễn biến thành công nhất.
      "Nguyên Điểm thu lại, chiếu theo quá trình này, đến khi Nguyên Điểm co rút lại đến cực hạn phải cần mấy trăm năm thời gian nữa, tức là ta còn có gần ngàn năm thời gian để chuẩn bị." Trong lòng Tần Vũ thầm nghĩ. "Trong mấy trăm năm này, nếu cảm ngộ ra con đường diễn biến, chỉ có thể theo những con đường vạch ra."
      Tần Vũ trong lòng rất minh bạch.
      Trong khắc, khi Nguyên Điểm co rút lại đến cực hạn,chính mình phải làm sao lựa chọn, dẫn dắt được Nguyên Điểm chi cảnh vào cảnh giới kế tiếp.
      "Chủ nhân, sao vậy?" Phúc bá lên tiếng .
      Tần Vũ tỉnh táo lại, cười : " sao, mấy trăm năm thời gian tới đây, ta quyết định nghiên cứu 'Trận Đạo'nữa, trước tiên cứ đến vùng biên của thế lực Hắc Long Đàm kiếm địa bàn, để ta thí nghiệm diễn xuất ra mấy trận pháp."
      Mấy trăm năm thời gian,đối với thôi diễn trận pháp mà , quá ngắn ngủi.
      Đến cảnh giới tại của Tần Vũ, muốn nỗ lực suy luận trận pháp, thông thường đều cần phải trải qua ngàn năm, trải nghiệm càng lâu mới có thể thành công, mấy trăm năm căn bản có tác dụng.
      Mấy trăm năm này, bên thí nghiệm trận pháp, bên cảm ngộ cảnh giới kế tiếp của 'Tinh Thần Biến'.
      "Phúc bá, ngươi tiếp tục ở tại Khương Lan giới, ta mình đến vùng biên của thế lực Hắc Long Đàm tìm kiếm địa bàn, việc này cũng cần làm phiền đến Tiểu Hắc." Tần Vũ nhắc nhở tiếng, rồi thân mình tiêu thất tại Khương Lan giới.
      **********
      Dùng thần thức xuyên qua Khương Lan giới quan sát thấy con đường vắng vẻ có người qua lại, Tần Vũ xuất đường, sau đó dùng tốc độ chậm rãi di chuyển.
      Rời khỏi Phù Giác thôn chọn ngọn núi để tĩnh tu, bước đầu trong kế hoạch chuẩn bị của Tần Vũ. Đương nhiên phải tới Phù Giác thôn mua phần bản đồ phạm vi các thế lực xung quanh Úy Trì thành.
      Loại bản đồ này rất dễ mua, chỉ cần có khối hạ phẩm Thần linh thạch. Dù sao phạm vi các thế lực cường đạo xung quanh Úy Trì thành, chỉ cần người sống thời gian lâu đều biết.
      "Lúc trước còn cùng Phí Phí dựng kế hoạch kiếm ngọn núi để tĩnh tu, nghĩ tới bây giờ đến Tu La hải." Tần Vũ trong lòng cảm thán, sau đó liền đè nén loại tâm trạng này lại.
      ********
      Tốc độ của Tần Vũ nhanh, nhưng có tiết tấu đặc biệt. Giữ nguyên loại tiết tấu tốc độ này, Tần Vũ tất cả được hai ngày rồi. Nếu có người trông thấy nhãn tình của Tần Vũ, phát ánh mắt của Tần Vũ có thần thái gì cả.
      Bởi vì Tần Vũ thỉnh thoảng mới chú ý đường , còn cơ hồ tất cả tinh thần đều tập trung nghiên cứu cảnh giới tiếp theo của 'Nguyên Điểm Chi Cảnh'.
      Lúc trước trải qua thời gian hơn hai mươi vạn năm, Tần Vũ luôn thôi diễn 'Trận đạo', điều này khiến cho linh hồn cảnh giới Tần Vũ cũng tiến bộ ít, thần thức cũng mạnh lên ít. Năng lực thôi diễn mạnh thêm rất nhiều.
      Trong Tinh Thần gian.
      Hình ảnh của Tinh vân xoay tròn. Hình ảnh ngôi sao chổi, hình ảnh khỏa Tinh hạch lơ lửng, tình cảnh của Hành tinh, từ từ hóa thành Hằng tinh, cuối cùng tiếp tục bạo phát thành Hằng tinh, sau đó lại biến đổi trở thành Hắc động, rồi lại hình thành Nguyên Điểm.....
      Từng màn từng màn tràng cảnh như những tia thiểm điện lướt qua,
      Sau đó trong đầu Tần Vũ các loại tràng cảnh liên tục biến đổi nhanh như chớp,các loại khả năng diễn biến có thể cứ ngừng ra, cũng ngừng bị Tần Vũ tuyển lựa. Tất cả những diễn biến có thể xảy ra đều xuất trong đầu Tần Vũ, hướng nào khiến thực lực gia tăng ít liền bị Tần Vũ gạt bỏ ngay. Sau đó Tần Vũ càng bỏ ra nhiều tinh lực nghiên cứu các hướng giúp thực lực gia tăng nhiều.
      *******
      Trong khi Tần Vũ suy nghĩ, đột nhiên...
      "Ồ, là ngươi?" đạo thanh trực tiếp rót vào tai Tần Vũ.
      Tần Vũ mặc dù suy nghĩ, vẫn lưu lại tia chú ý lực bên ngoài, thôi diễn các diễn biến của 'Tinh Thần Biến' trong não Tần Vũ liền đình chỉ.
      Tần Vũ trong nháy mắt hai mắt có thần trở lại, quay đầu hướng trung bên trái nhìn lại.
      bạch y thiếu niên phi hành trung, nhìn Tần Vũ gật đầu cười , sau đó liền bay tới gần Tần Vũ. "Đây hình như là lần thứ ba ta và ngươi gặp nhau."
      "Đúng, là lần thứ ba."Tần Vũ mỉm cười đáp.
      Bạch y thiếu niên này,chính là Hoàng Tĩnh.
      "Ah...ah, hôm đó ngươi cũng có mặt ở tại tửu lâu, biết ta là nữ nhân, ta cũng cần phải che dấu nữa." Hoàng Tĩnh mỉm cười, bộ trang phục võ sĩ màu trắng thân lập tức biến thành bộ hoàng sắc la sam.
      ở trước mặt Tần Vũ, thiếu niên nho nhã giờ trở thành thiếu nữ duyên dáng.
      "Hoàng Tĩnh đại nhân, tại hạ là Tần Vũ." Tần Vũ cung kính .
      Tần Vũ có thể ghi nhớ Hoàng Tĩnh này chính là đại đội trưởng của Huyễn Kim Sơn tu luyện giả, địa vị này ở Thần giới Đông bộ, cũng là thuộc loại cao cấp thượng tầng. Hơn nữa Hoàng Tĩnh này,còn là thượng cấp thiên thần.
      Tần Vũ vẫn còn nhớ, tâm niệm của nam tử áo xám, hơn ba mươi tu luyện giả đều bị trói buộc lại, chỉ có Hoàng Tĩnh có thể hơi tránh thoát, mặc dù nam tử áo xám thoáng gia tăng lực để chế trụ Hoàng Tĩnh, nhưng thực lực của Hoàng Tĩnh cũng thể xem thường.
      " cần gọi ta là Hoàng Tĩnh đại nhân, ta nghe quen, gọi ta là Hoàng Tĩnh là được rồi." Hoàng Tĩnh mỉm cười .
      Nụ cười của Hoàng Tĩnh rất dễ khiến người ta cảm thấy thân thiết.
      Tần Vũ gật đầu đáp:"Hoàng Tĩnh, theo ta nhớ, lần trước gặp nàng, cũng cách đây hơn ngàn năm rồi, chẳng lẽ hơn ngàn năm nay, nàng luôn ở tại Úy Trì Thành?"
      Trong gian Khương Lan Giới tầng thứ hai hơn mười ngàn năm, ngoại giới cũng trải qua hơn ngàn năm.
      " phải, lần trước ta mang số thủ hạ đến đây giúp đỡ đệ đệ ta, nhưng lần này, là ta mình đến gặp đệ đệ ta."Hoàng Tĩnh cười giải thích .
      "À.." Tần Vũ gật gật đầu. "Hoàng Tĩnh, nàng phải là ở Huyễn Kim Sơn sao? Đệ đệ nàng sao lại ở đây?"
      Tần Vũ nhớ rất , lần trước ở tửu lâu trong lúc đám thủ hạ Hoàng Tĩnh chuyện, cũng tiết lộ tin tức....Đệ đệ của Hoàng Tĩnh thực lực rất mạnh, so với tu luyện giả bình thường ở Huyễn Kim Sơn còn cường mạnh hơn.
      Hoàng Tĩnh cười cười :"Đệ đệ ta mặc dù đạt đến Thiên Thần cảnh giới, nhưng thích khí tại Huyễn Kim Sơn, nên trú tại Úy Trì Thành này. Thôi bỏ , đến chuyện này nữa, có thể về chuyện của ngươi chút ?"
      *****
      Tần Vũ, Hoàng Tĩnh hai người cứ như vậy sóng vai đường, qua bao sông hồ, núi rừng,hai người thoải mái trò chuyện với nhau. Tần Vũ tịnh có che dấu tình huống của mình, chỉ là có số tình quan trọng phải sửa đổi chút mà thôi.
      "A, gần tới rồi." Hoàng Tĩnh đột nhiên nhìn xung quanh bốn phía, sau đó nhìn Tần Vũ cười : " nghĩ là bất tri bất giác, ta đến ngã ba đường rồi, ta tại muốn về hướng bắc phía trước, còn ngươi?"
      "Hướng nam."Tần Vũ trả lời.
      ra, tổng bộ của Hắc Long Đàm vẫn còn ở khá xa về phương nam, Tần Vũ vẫn như trước muốn hướng về phương nam thẳng tiến. Dù sao tại nơi này là quan đạo, ở đây có lẽ có thế lực cường đạo nào.
      Hoàng Tĩnh tựa hồ có chút thất vọng, sau đó cười cười : "Về sau hi vọng có cơ hội gặp lại, vậy ta gặp đệ đệ ta trước."
      "Tạm biệt." Tần Vũ mỉm cười gật đầu .
      Hoàng Tĩnh lập tức động thân bay lên, tà áo cũng theo gió bay phấp phới,trong lúc bay lên, Hoàng Tĩnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Vũ : "Tần Vũ, nhé, vừa rồi cùng ngươi chung đường, cảm giác ở kề bên ngươi rất thoải mái."
      "Rất thoải mái ?" Tần Vũ rùng mình.
      "Ngươi đừng nghĩ bậy, chỉ là rất thoải mái, trong tâm thấy an bình mà thôi. Ta nghĩ nếu ta thường ở bên cạnh ngươi, tốc độ tu luyện cũng tăng rất nhiều, được rồi, tạm biệt."
      Hòang Tĩnh nhìn Tần Vũ mỉm cười, toàn thân hướng về phương bắc nhanh chóng bay .
      Tần Vũ nhìn hướng thân ảnh Hoàng Tĩnh dần biến mất ở cuối chân trời.
      "Thoải mái?" Tần Vũ tự cười nhạo bản thân, liền tiếp tục hướng phương nam tới.
      Trong lòng Tần Vũ, tình cờ gặp Hoàng Tĩnh hành trình chẳng qua là tình mà thôi, nhưng liên tục ba lần tương ngộ, hơn nữa cách hơn ngàn năm lại gặp nhau, cũng xem như là hữu duyên.
      Lúc này Tần Vũ gia tăng tốc độ, thậm chí còn tiến hành khống chế gian xung quanh thân thể,triệt tiêu bộ phận lực cản. Toàn thân tốc độ cực kì nhanh.
      Ngắn ngủi canh giờ, được hai ngày lộ trình theo cách thông thường.
      Tần Vũ hơi xuyên qua phạm vi thế lực Hắc Long Đàm, đến phía nam Hắc Long Đàm, phía nam Hắc Long Đàm người rất thưa thớt, cũng có thôn làng, bình thường có người.
      Mà Tần Vũ tại vùng biên của thế lực Hắc Long Đàm, chọn được địa phương, địa phương được chọn mặc dù ở ranh giới với thế lực Hắc Long Đàm thế lực, nhưng chắc chắn là có ít người ở Hắc Long Đàm từng ở đây, trong kế hoạch của Tần Vũ, đem số người này trở thành kẻ thí nghiệm trận pháp cho mình.
      Có trách, chỉ trách trong tam đại thế lực cường đạo bên ngoài Úy Trì Thành, chỉ có Hắc Long Đàm là Tần Vũ quen thuộc nhất, cũng có chút uyên nguyên sâu xa nữa.
      "Ừm, sai, ngọn núi này mặc dù khá , nhưng cũng xem như là sơn thanh thủy tú!"
      Tần Vũ nhìn về phía ngọn núi trước mặt, núi trùng trùng điệp điệp có ít thực vật, cây cối, mặc dù ngọn núi lớn, độ cao chỉ có hai ngàn mét, nhưng Tần Vũ rất thích nơi này.
      "Từ nay trở , ta cũng xem như là 'Chiếm núi xưng vua' (chỉ cường đạo) rồi, ngọn núi này gọi là ... Mê Nhĩ Sơn!" Tần Vũ mặt lộ ra nụ cười, sau đó sải bước hướng Mê Nhĩ Sơn đến.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 16: Trận pháp bát cấp

      Nước trong hồ trong xanh nhìn thấy đáy, có thể nhìn thấy những tảng đá nằm yên ả dưới đáy hồ, còn có các loại cá đủ loại tung tăng bơi lội trong hồ.
      căn nhà gỗ nằm bên cạnh chỗ khuyết vào của hồ.
      Bên ngoài căn nhà gỗ có thanh niên tóc dài vận hắc bào đứng, sau lưng thanh niên là lão giả biểu lộ rất cung kính, khuôn mặt ra nụ cười,
      "Phúc bá, từ hôm nay trở ta lưu lại Mê Nhĩ sơn, tạm thời tiến nhập vào Khương Lan Giới nữa. Vài trăm năm ngắn ngủi ...đúng là ở bên ngoài hay , để bọn tiểu Hắc có thêm nhiều thời gian tu luyện cũng tốt." Tần Vũ mỉm cười .
      "Vâng, thưa chủ nhân." Phúc bá cung kính .
      Tần Vũ mục quang vừa quét qua bốn phương tám hướng, tâm tình thoải mái: "Nơi này tồi chút nào, lát nữa ta bố trí trận pháp xung quanh tòa Mê Nhĩ sơn này, để bọn người Hắc Long đàm thưởng thức."
      "Chủ nhân, trước khi thí nghiệm trận pháp, ta có thứ muốn người xem." Phúc bá đột nhiên .
      "Hả?" Tần Vũ kinh dị nhìn Phúc bá: "Là cái gì vậy?"
      Phúc bá cung kính : "Lúc lão chủ nhân li khai, để lại thứ bên cạnh ta. Người ủy thác cho ta, khi nào cảnh giới 'trận đạo' của chủ nhân sơ nhập điện đường có thể xem quyển trục này."
      Trong tay Phúc bá đột ngột xuất kim sắc quyển trục.
      "Sơ nhập điện đường?" Tần Vũ khỏi mỉm cười, đích xác là so sánh với thành tựu của Phúc bá về Trận đạo mình có thể coi là sơ nhập điện đường. Tuy nhiên bản thân mình nay về mặt lĩnh ngộ "Trận đạo" còn phải cần vài chục vạn năm nữa.
      "Trong quyển trục này là cái gì?" Tần Vũ hiếu kỳ hỏi.
      Phúc bá mỉm cười : "Chủ nhân xem qua là biết ngay. Đây có thể coi là ngọn đèn soi sáng chỉ lối cho chủ nhân con đường 'Trận đạo' đấy."
      Tần Vũ thấy hiếu kỳ, thần thức dung nhập vào trong kim sắc quyển trục đó.
      "Chào ngươi, kẻ kế thừa của ta, sau khi ngươi xem quyển trục này có lẽ khai mở điện chưởng để khống chế cả Mê thần điện rồi. Đối với việc lĩnh ngộ 'Trận đạo' cũng có bước tiến bộ nhất định. Ta lưu lại đây quyển trục này chỉ muốn cho ngươi biết các tầng của 'Trận đạo', để ngươi có thể xác định vị trí của mình."
      "Hải dương trận pháp vô bờ bến, từ cổ chí kim chưa ai hiểu hết. Cao thủ trận pháp dựa vào lĩnh ngộ trận pháp mà có thể tạm chia ra là 'Trận đạo đệ nhất cảnh giới', 'Trận đạo đệ nhị cảnh giới', 'Trận đạo đệ tam cảnh giới'. Nhưng ta nhận định phân chia này đúng. Vì mỗi người ở 'Trận đạo' đệ nhất cảnh giới đều tương đồng với nhau. Ví dụ như chính ta, năm đó lĩnh ngộ được 'Trận đạo' đệ nhất cảnh giới, luận thực lực, so với kẻ thứ hai hao phí cả thập ức năm lĩnh ngộ 'Trận đạo' đệ nhất cảnh giới yếu hơn hàng trăm lần."
      "Ví dụ như người hầu của ta là A Phúc, A Phúc mặc dù liên tục thẳng tiến đạt đến 'Trận đạo' đệ nhất cảnh giới nhưng thực lực của về Trận đạo có thể so sánh với cao thủ 'Trận đạo' đệ nhị cảnh giới. Do đó chỉ dùng ba đại cảnh giới cách nào phân biệt tỉ mỉ được các tầng của trận pháp. Điều này làm ta phải tự thân xác định vị trí trong trận pháp!"
      "Từ khi Thần giới sinh ra xuất trận pháp, tất cả đều có thể khám phá ra cấp bậc trong phận định vị trí của ta."
      "Trong 'Trận đạo' chín trăm quyển đưa ra nhiều ví dụ về trận pháp, từ giản đơn đến phức tạp. Bất quá ví dụ được đưa ra trong chín trăm quyển về 'Trận đạo' đều có đủ các cấp từ trận pháp cấp cao nhất cho đến trận pháp sơ cấp nhất!"
      Xem đến đây, Tần Vũ trong lòng chấn động.
      Năm đó ta tự mình hoàn toàn nắm vững trận pháp trong chín trăm quyến 'Trận đạo', ngộ ra đệ nhất cảnh giới của 'Trận đạo', sau đó tự nhận là phi thường. Giờ đây nhìn lại đó bất quá là cấp thấp nhất của trận pháp thôi.
      "Về các tầng của 'trận pháp' ta tạm thời xác định ra tám cấp, hiệu quả uy lực của tám cấp trận pháp này, ta đều ghi nhận lại rất chi tiết ở bản phụ lục đính kèm theo quyển trục này."
      "Trận pháp nhất cấp xem như là cơ sở, có thể bố trí ra trận pháp nhị cấp có thể coi là tiến vào điện đường của trận pháp, có thể bố trí trận pháp tam cấp xem như là cao thủ trận pháp, còn bố trí được trận pháp tứ cấp được coi là trận pháp đại sư rồi! Còn bố trí được trận pháp ngũ cấp...tại Thần giới, cần luyện chế thiên thần khí, tu vi trận pháp thấp nhất cũng phải đạt đến tầng thứ năm của trận pháp."
      Tần Vũ ngầm ghi nhớ.
      Có thể bố trí được trận pháp ngũ cấp cũng có thể luyện chế thiên thần khí.
      "Tại cả Thần giới này, nhân vật có thể bố trí ra trận pháp ngũ cấp xem ra nhiều. Nhưng bố trí được trận pháp lục cấp...ha ha, luyện khí tông sư của cả Thần giới phỏng chừng chỉ được năm người. Còn trận pháp thất cấp, trận pháp bát cấp, trong lịch sử chỉ có Xa Hầu Viên ta mới có thể bố trí ra được!"
      Tần Vũ hít hơi lãnh khí.
      Từ việc phân cấp trận pháp, Tần Vũ có thể cảm nhận ràng thực lực 'Trận đạo' của Xa Hầu Viên.
      Tám cấp của trận pháp, ngờ cả trận pháp thất cấp và bát cấp chỉ có mình Xa Hầu Viên bố trí ra được.
      Tần Vũ nỗ lực áp chế chút tâm tình kích động, tiếp tục xem xét.
      "Trong tám cấp trận pháp, chỉ có mình ta có thể đạt đến thất cấp và bát cấp, tạm thời có thể quản đến. Từ đệ nhất cấp đến đệ lục cấp có thể xếp vào hàng cao thủ trận pháp của Thần giới rồi. Từ đệ nhất cấp đến đệ lục cấp tất cả đều từ giản đơn đến phức tạp. Xem ra trong các tông sư về trận pháp có thể bố trí được trận pháp lục cấp, tựa hồ càng chồng lên nhau càng nhiều, càng dung hợp càng nhiều, càng thêm phức tạp trận pháp càng thêm lợi hại.
      "Năm đó, ta cũng nghĩ như vậy. Bất quá lúc đó ta đạt đến 'Trận đạo' đệ tam cảnh giới, sau đó bố trí được trận pháp thất cấp, còn khi ta đạt đến thành tựu cao nhất là bát cấp trận pháp ta phát ra...đệ nhất cấp đến đệ lục cấp là từ giản đơn đến phức tạp. Còn từ đệ thất cấp trở , trận pháp bố trí tất cả đều rất giản đơn, Đường lớn phải đơn giản, khả năng là đạo lý này."
      Tần Vũ ghi nhớ chắc chắn những lời này.
      Nhưng Tần Vũ vẫn còn có chút minh bạch, càng chồng lên càng lợi hại, uy lực đương nhiên càng lớn. Trận pháp cần phải để cho các bộ phận có cơ kết hợp hoàn thiện với nhau cùng chỗ, ví như chồng lên nhau mười lần uy lực tự nhiên thể như chồng mười sáu lần.
      Nhưng tại sao thất cấp trận pháp, bát cấp trận pháp lại từ phức tạp biến thành giản đơn vậy?
      " là thâm ảo" Tần Vũ cười khổ trong lòng, giờ những đạo lý mà Tần Vũ chưa hiểu được, có thể sau này có thể minh bạch.
      "Về hiệu quả của tám cấp trận pháp, ta đưa ra ví dụ tường tận ở phụ lục đính kèm của quyển trục, phân biệt giữa mỗi cấp trận pháp từ trận pháp yếu nhược nhất cho đến trận pháp cường đại nhất. Truyền nhân kế thừa của ta, ngươi nay cần phải nghiên cứu về trận pháp thất cấp và bát cấp, sau hết...nếu có cơ sở vững chắc nghiên cứu trận pháp thất cấp và bát cấp đối với ngươi ngược lại chỉ có sai lầm thôi."
      "Đương nhiên, tám cấp độ trận pháp chỉ là phân loại của cá nhân ta, tịnh phải là công nhận của Thần giới. Hơn nữa...trong lòng ta, trận pháp bát cấp, tương ứng phải có trận pháp cửu cấp, thậm chí là trận pháp thập cấp. Chỉ là ta nay có cách nào tái đột phá nữa. Truyền nhân của ta, Mê thần điện giao cho người rồi đó, ta cũng hy vọng ngươi có thể giúp ta mà kế thừa được thanh danh 'Tượng thần' của ta, nỗ lực nhé, truyền nhân của ta!"
      Thu lại kim sắc quyển trục, Tần Vũ trầm mặc hồi lâu.
      "Phúc bá, đưa phụ lục của quyển trục có phần thuyết minh cụ thể của Xa Hầu tiền bối đối với trận pháp bát cấp cho ta." Tần Vũ nhìn về hướng Phúc bá.
      Phúc bá mỉm cười gật đầu: "Chủ nhân, có quyển trục thuyết minh tường tận đối với trận pháp từ nhất cấp đến tam cấp. Quyển trục thuyết minh tường tận đối với trận pháp tứ cấp có ba quyển, quyển trục thuyết minh tường tận đối với trận pháp ngũ cấp có mười hai quyển, quyển trục thuyết minh tường tận đối với trận pháp lục cấp có chín mươi tám quyển, quyển trục về trận pháp thất cấp và bát cấp chỉ có !"
      đến đây, trước mặt Phúc bá xuất đống kim sắc quyển trục.
      Thần thức của Tần Vũ lập tức đại khái quét qua lượt.
      Tần Vũ vẫn chưa đọc kỹ mà chỉ lướt qua đại khái lần.
      Xa Hầu Viên mỗi cấp độ trận pháp đều ghi chép lại từ trận pháp yếu nhất đến trận pháp mạnh nhất, cách khác...mỗi cấp độ trận pháp đều có hai loại, mạnh yếu, chỉ có trận pháp bát cấp là chỉ có .
      "Chín mươi tám quyển trục này ngờ lại chỉ ghi chép về hai trận pháp." Tần Vũ thầm than trong lòng.
      Phức tạp đến cực hạn, xác thực cũng cực kỳ đáng sợ.
      "Chủ nhân, những người khác trong thần giới luyện chế thần khí gia trì trận pháp, vì trận pháp quá phức tạp, làm mất rất nhiều thời gian nên để luyện chế ra kiện thiên thần khí phải tiêu hao thời gian rất dài. Nhưng lão chủ nhân... luyện chế thiên thần khí cũng dề dàng vô cùng." Phúc bá tự hào .
      Cái danh Tượng thần có thể là trò đùa trẻ con sao?
      "Phúc bá, ta chưa đọc tử tế, ngươi xem nay trận pháp của ta có thể xem là tầng thứ mấy?" Tần Vũ hỏi.
      Phúc bá cung kính : "Chủ nhân trí tuệ cao ngút trời xanh, chỉ cần hơn hai vạn năm có thể tiến vào tầng tam cấp trận pháp. Tuy trong tam cấp trận pháp vẫn còn yếu nhưng là xuất sắc lắm rồi."
      "Tầng tam cấp trận pháp?" Tần Vũ gật đầu.
      Tốc độ này hoàn toàn coi là được.
      "Phúc bá, còn ngươi?" Tần Vũ hốt nhiên hiếu kỳ hỏi.
      Tần Vũ cũng biết rằng cả Thần giới cũng chỉ có năm người đạt đến tầng thứ sáu trận pháp. Nhưng tầng thứ năm của trận pháp khẳng định cũng rất ít, đạt đến trình độ này có thể luyện chế ra thiên thần khí rồi.
      Phúc bá khiêm tốn cười : "Năm đó lão chủ nhân thường hay chỉ điểm cho lão phu, lão phu dám trễ nải chút nào, nhiều năm nay, cũng xem như tiến nhập vào tầng thứ năm của trận pháp rồi."
      ------
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 17: Chủ nhân Mê Nhĩ sơn

      Phúc bá lắc đầu : "Đối với việc lĩnh ngộ trận pháp, để đạt đến tầng trận pháp ngũ cấp, bất quá điều kiện là phải luyện thiên thần khí, đồng thời lại còn các điều kiện liên quan đến hỏa diễm, tài liệu.v.v. Ta bản thân có linh hồn, tự nhiên vô phương dùng thần thức khống chế được lửa, có luyện chế cũng ra được thiên thần khí."
      Trong lòng Tần Vũ thấy đáng tiếc cho Phúc bá.
      có linh hồn đích xác là trói buộc rất lớn.
      "Phúc bá, trước hết người cứ nghỉ ngơi , bây giờ ta bố trận đây." Tần Vũ cười rồi cả người bay lên giữa trung, sau đó song thủ như ảo ảnh xuất ra đạo đạo quang hoa, đồng thời còn có vô số phù triện ấn phù.
      Thần linh thạch lấp lánh đột ngột bay ra từ song thủ của Tần Vũ.
      khối, hai khối, ba khối... hai mươi tư khối! Hai mươi tư khối hạ phẩm Thần linh thạch chỉnh tề bay ra bốn phương tám hướng Mê Nhĩ sơn, mỗi khối hạ phẩm Thần linh thạch đều tán phát quang hoa rực rỡ.
      Tần Vũ ở giữa bố trận, ưu nhã xuất ra đạo đạo thần linh ấn quyết, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, thần lực hàm chứa lúc nhiều lúc ít. trận pháp hoàn chỉnh thập phần xảo diệu hình thành.
      Trận pháp này bất quá chỉ là nhất cấp trận pháp, chỉ có điều lại thuộc về loại ảo trận lợi hại nhất trong các loại trận pháp nhất cấp.
      * * *
      Hắc Long đàm thực tế là cái hồ mĩ lệ có diện tích trăm dặm. Trong cái hồ mĩ lệ này lại chẳng có loại cá nào sinh sống cả, hoàn toàn là tuyệt cảnh có sức sống, chỉ có vài loại thực vật sinh trưởng.
      Bên cạnh Hắc Long đàm có tòa cung điện to lớn và xa hoa. Tòa cung điện này là Hắc Long điện.
      Xung quanh Hắc Long điện còn có ba tòa cung điện khác. Ba tòa cung điện này là cung điện của tam đại cao thủ của Hắc Long đại nhân, thủ lĩnh Hắc Long đàm. Bình thường nếu luận về mức độ nhiệt náo hơn nhiều so với Hắc Long điện.
      Bởi vì trong Hắc Long điện chỉ có vài nô bộc, mấy nô bộc này bất quá chỉ để duy trì thanh khiết của Hắc Long điện. Còn Hắc Long đại nhân lâu lắm rồi hề xuất ở Hắc Long điện.
      Tam đại cao thủ của Hắc Long đại nhân là Hùng Hắc, Liễu Như đạo nhân và Mị Cơ.
      Trừ ba vị đại cao thủ ra, phần lớn thủ hạ của Hắc Long đàm vốn chưa hề được gặp Hắc Long đại nhân. Hắc Long đại nhân ở đâu? Tại sao lại chưa hề xuất , có phải là chết rồi chăng?
      ai dám hỏi, biết đáp án này chỉ có ba vị đại nhân kia mà thôi.
      Thế lực của Hắc Long đàm cực kỳ lớn, thủ hạ nhân mã tự nhiên cũng cực kỳ nhiều. Ba vị đại nhân tùy tiện ai cũng có dễ dàng xuất ra mười vạn nhân mã. Nếu luận về quyền thế Hùng Hắc là người có quyền lớn nhất.
      Hùng Bá điện.
      Đây là cung điện thuộc về Hùng Hắc trong ba tòa cung điện. Hùng Hắc quản lý hơn nửa nhân mã của Hắc Long đàm. Phần lớn tình đều do quyết định. Nhưng vài tháng gần đây, Hùng Hắc có chút phiền não.
      Vì thủ hạ của vô duyên vô cớ thất tung đến vài chục người. Nếu như bị ai đó giết chết Hùng Hắc thể quản, phái người báo thù. Nhưng vẫn chưa tra xét được là thủ hạ của mình bị ai sát hại.
      Trong đại điện của Hùng Bá điện, hán tử mặt đen cường tráng cao đến gần ba mét ngồi, tay chống cằm khẽ nhíu mày.
      Chỉ nghe tiếng bước chân vang lên ràng, hắc y nữ tử nhanh chóng tiến đến. Thấy ánh mắt của nam tử mặt đen quét qua, hắc y nữ tử vội : "Đại nhân, bọn ta tra xét nhiều hướng, cuối cùng cũng phát ra điểm khả nghi."
      "!" Hùng Hắc hững hờ .
      Hắc y nữ tử cung kính : "Bốn mươi người đó tuy phân thành ba nhóm hành nhưng đều có điểm chung là đều về phương nam hành . Thuộc hạ phái người cuối cùng cũng phát được chuyện."
      "Hả?" Hùng Hắc hừ tiếng, ánh mắt quét về hắc y nữ tử.
      "Ở vị trí khoảng vài dặm về phía nam tổng bộ Hắc Long đàm của chúng ta có tòa tiểu sơn. Ta phái người tra xét khi tra đến tòa tiểu sơn đó phát chuyện là tất cả những người tiến vào tòa tiểu sơn này đều bị mất tích ở đó, hề trở ra. Vì chuyện này mà trong đội tra xét lại bị mất tích thêm ba người ở tòa tiểu sơn."
      Hắc y nữ tử xong bình thản đứng đợi lệnh của Hùng Hắc.
      " tòa tiểu sơn?" Hùng Hắc đứng dậy đối diện với hắc y nữ tử, "tên nó là gì?"
      Hắc y nữ tử nhíu mày : "Đại nhân, đội ngũ tra xét quay về có bẩm báo tình quái dị là tòa tiểu sơn đó bình thường bọn ta hề quan tâm đến nên chỉ là ngọn núi vô danh. Nhưng lần đó khi bọn họ tra xét đến lại thấy núi có tấm thạch bia có ba chữ Mê Nhĩ sơn!"
      "Mê Nhĩ sơn?" Hùng Hắc khẽ nhíu mày.
      "Đại nhân, tấm thạch bia đó dường như mới được lập, kết hợp với cả ngọn núi chứa năng lực khốn nhân địa quỷ. Thuộc hạ đoán rằng khả năng có cá nhân hay thế lực nào đó chiếm cứ ngọn núi đó và bố trí trận pháp xung quanh ngọn Mê Nhĩ sơn này." Hắc y nữ tử ra ý nghĩ trong đầu.
      Hùng Hắc hừ tiếng: "Ai đó hay thế lực nào đó? là to gan, chẳng lẽ biết... chung quanh Hắc Long đàm của ta cho phép bất kỳ thế lực nào được đặt chân vào chứ?"
      Hắc Long đàm rất bá đạo.
      Ngay cả chỉ ở gần phạm vi thế lực căn bản có thế lực nào tồn tại. Trong quá khứ có nhưng tất cả những thế lực đó bị Hắc Long đàm xóa sổ hết rồi.
      Cạnh giường ngủ của mình há lại để kẻ khác nằm ngáy o o sao?
      " ngờ lại dám làm khó cho người của ta, đừng hòng mà trở về, được...ngươi tìm những thủ hạ tinh thông trận pháp của mình cùng ta đến phá hủy cái trận pháp gì gì đó ở Mê Nhĩ sơn. Sau đó kẻ bố trận để ta giết." Hùng Hắc lạnh lùng .
      Hắc y nữ tử cung kính : "Vâng, thưa đại nhân."
      Hắc Long đàm nhân mã rất nhiều tự nhiên phải có nhân tài tinh thông các phương diện khác nhau.
      * * *
      "Ất đại nhân cần căng thẳng, lần này thuộc hạ nhất định có thể giết chết địch nhân chiếm cứ Mê Nhĩ sơn." Liễu Thất Viêm khom lưng đưa ra đề nghị với hắc y nữ tử.
      "Thất Viêm, ngươi cũng có phân lượng nhưng chuyện này ngươi phải hết sức cẩn thận. Trận pháp Mê Nhĩ sơn có uy lực đâu, phá được là bị người ta hủy diệt đó." Hắc y nữ tử lạnh lùng .
      "Vâng." Liễu Thất Viêm cung kính đáp.
      * * *
      Sau khi li khai tổng bộ của Hắc Long đàm, Liễu Thất Viêm dẫn hai mươi thủ hạ đến Mê Nhĩ sơn. Đội này rất nhanh, chỉ mất tổng cộng có hai ngày đến ngoại vi Mê Nhĩ sơn.
      "Dừng!" Liễu Thất Viêm giơ tay ra lệnh cho thủ hạ.
      Liễu Thất Viêm sinh ra ở thần giới, sau đó sinh sống ở Phù Giác thôn. Nhưng Phù Giác thôn của cứ mỗi ngàn năm đều phải nộp rất nhiều thuế, Thần linh thạch để tu luyện đủ. Vậy nên đến Hắc Long đàm, trải qua nhiều năm phấn đấu cũng được cất nhắc ở Hắc Long đàm, được xem là tiểu đội trưởng cấp thấp.
      Lần trước Tử Vân, bạn thanh mai trúc mã cùng Hình Viễn trở thành phu thê. Đối với chuyện này Liễu Thất Viêm tịnh hề dựa vào vũ lực để đối phó với Hình Viễn. phải là nghĩ đến mà là thể nhìn thấu được ba người Tần Vũ huynh đệ của Hình Viễn.
      Liễu Thất Viêm còn là kẻ rất cẩn thận, đối với tình cảm hề tin tưởng. Trong lòng , quyền lợi và thực lực mới là trọng yếu nhất, cảm tình bất quá chẳng là gì hết.
      "Liễu đại nhân, tấm thạch bia đó có ba chữ Mê Nhĩ sơn." gã trung niên nam tử trong số hai mươi thủ hạ của .
      Liễu Thất Viêm khẽ gật đầu: "Chư vị, đây là Mê Nhĩ sơn rồi nhưng cả Mê Nhĩ sơn này bị loại trận pháp bao phủ. Tam Dương huynh, trong bọn ta huynh là người tinh thông trận pháp nhất. Huynh hãy lên trước xem xét ."
      gã trung niên nam tử có chòm râu dê tiến lên phía trước.
      Gã tiện tay nhặt lấy vài viên sỏi sau đó ném vào trong Mê Nhĩ sơn. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều thấy mấy viên sỏi đó rơi cách tự nhiên xuống phiến đá.
      " hề có biến hóa gì, Tam Dương huynh có biết đây là trận pháp gì ?" Liễu Thất Viêm lên tiếng hỏi.
      Nam tử râu dê tịnh gì nhưng lại xuất ra đạo thần lực tiến vào Mê Nhĩ sơn. Cả ngọn Mê Nhĩ sơn lập tức xuất tấm quang trảo cự đại, đồng thời vô số phù triện ấn phù dày đặc nổi lên .
      Gã nam tử râu dê sắc mặt nghiêm túc : "Liễu đại nhân, nếu như ta đoán sai trận pháp này chắc là trận pháp của thần giới! Hơn nữa lại còn thuộc về loại trận pháp khá cao thâm trong số các loại trận pháp của thần giới."
      Trong lòng Liễu Thất Viêm thấy bất diệu, tự chủ nhìn lại những người khác trong đội.
      "Liễu đại nhân, Tam Dương huynh sai đâu, trận pháp này đích xác là rất thâm ảo." Đám người đó ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
      "Ở Hắc Long đàm nhiều năm như vậy nên ta cũng từng được xem qua kim sắc quyển trục trong số thư tịch về trận pháp thần giới. Căn cứ vào lĩnh ngộ trận pháp của ta ở hạ giới, sau khi nghiên cứu bộ thư tịch về trận pháp đó, cuối cùng cũng có thu hoạch. Nhưng phá trận pháp này đủ." Gã râu dê vẻ mặt rất nghiêm túc.
      Bọn Liễu Thất Viêm căn bản biết là giờ phút này Tần Vũ dùng thần thức quan sát bọn chúng.
      Tần Vũ dựa vào hỗ trợ của Lưu Tinh lệ, thần thức có thể xuất ra khỏi người đến cả ngàn mét. Thời khắc này Tần Vũ đứng đỉnh của cái cây Mê Nhĩ sơn, cự li đến chỗ bọn Liễu Thất Viêm có đến hơn ba trăm mét.
      "Thư tịch về trận pháp? Lại còn kim sắc quyển trục?" Tần Vũ ngay khi mới bắt đầu lắng nghe đám người này chuyện với nhau nghĩ là gã Tam Dương này lợi hại thế nào. Nhưng bây giờ nghe được gã gia hỏa này mới chỉ được xem qua quyển thư tịch về trận pháp thần giới.
      "Liễu đại nhân, ta chỉ có thể dùng biện pháp bản thân để cảm thụ uy lực của trận pháp này lần xem."
      Gã Tam Dương đó nhìn về phía Liễu Thất Viêm: "Liễu đại nhân, dùng sợi dây dài buộc vào chỗ lưng ta, các người ở bên ngoài, chỉ mình ta tiến vào thôi. Sau mười quãng nghỉ, bất kể là phát sinh chuyện gì các người cứ trực tiếp kéo ta ra."
      Liễu Thất Viêm trầm tư lúc rồi cũng gật gật đầu.
      * * *
      " tiến vào rồi, ha ha...sợi dây cũng có thể bị đứt mà!"
      mặt Tần Vũ lộ vẻ cười cợt, sau đó thân hình như ngọn gió hạ xuống. Phúc bá trong nháy mắt xuất bên cạnh Tần Vũ. Cả hai kẻ trước người sau vội tiến về sườn núi.
      * * *
      "Nhớ nhé, mười quãng nghỉ, bất kể phát sinh chuyện gì cũng đều phải kéo ta lại." Tam Dương lại dặn dò thêm lần nữa.
      "Tam Dương huynh phải lo đâu." Cả bọn đều xác nhận.
      Lúc này Tam Dương sau khi buộc dây quanh người mới an tâm tiến vào Mê Nhĩ sơn. Gã Tam Dương đó sau khi tiến vào trong Mê Nhĩ sơn liền cảm giác thấy cảnh tượng xung quanh hoàn toàn biến mất.
      "Trận pháp lợi hại. Người bố trí trận pháp này nhất định là trận pháp đại sư của thần giới." Tam Dương thầm than trong lòng.
      Trận pháp thư tịch ở thần giới rất trân quý, kẻ bình thường làm sao mà có khả năng xem được, đừng đến chuyện nghiên cứu. Gã Tam Dương này căn bản biết trận pháp này bất quá chỉ là nhất cấp trận pháp.
      " mười quãng nghỉ rồi a? Sao vẫn chưa kéo mình ra?" Tam Dương có chút nghi hoặc.
      "Kéo ta quay lại !" Tam Dương hô to.
      Lúc này Tam Dương căn bản biết rằng bản thân mình vô phương tiến ra được. Nhưng dù cho có hô hô lại sợi dây ở lưng vẫn hề có phản ứng gì.
      "Hả?' Tam Dương quay đầu lại nhìn sợi dây nối mình với bên ngoài, sắc mặt tức thay đổi, miệng lẩm bẩm: ", là ảo cảnh, phải là , thể tin, thể tin."
      * * *
      Bọn Liễu Thất Viêm kéo mạnh cái, kéo ra được nửa sợi dây bị đứt.
      "Sợi dây bị người ta cắt đứt rồi." Liễu Thất Viêm vừa nhìn thấy nét mặt liền biến đổi.
      "Tam Dương huynh bị hãm trong đó rồi, giờ phải làm sao đây?" Lập tức vài kẻ vội lên tiếng.
      "Liễu Thất Viêm, sao mời mà đến địa bàn của ta?" đạo thanh đột nhiên vang lên từ Mê Nhĩ sơn. Bọn Liễu Thất Viêm lập tức kinh hãi nhìn về Mê Nhĩ sơn.
      Chỉ thấy cả ngọn Mê Nhĩ sơn lại ra quang mang mênh mông, phù triện ấn phù dày đặc nửa chìm nửa nổi tấm quang trảo, đồng thời tấm quang trảo đó mở rộng ra, phạm vi lúc tăng lên cả trăm mét.
      Lập tức đội của Liễu Thất Viêm cảm thấy choáng váng, bị trận pháp bao phủ hết vào trong.
      Liễu Thất Viêm ơi là Liễu Thất Viêm, mang kẻ chỉ biết sơ sơ bên ngoài về trận pháp đến phá trận pháp của ta là...thần giới trận pháp, khu vực bao phủ có thể theo năng lượng mà cải biến thành to , điểm tối cơ bản như thế mà bọn ngươi đều biết."
      Tần Vũ thu hồi thần lực quán nhập vào trận pháp, phạm vi bao phủ của trận pháp lập tức trở về tình trạng như lúc đầu. Lúc này năng lượng của trận pháp hoàn toàn do Thần linh thạch cung cấp.
      Còn đội của Liễu Nhất Viêm hoàn toàn bị khốn ở trong trận pháp.
      "A, để ta ra, đồ hỗn đản, để ta ra!" Ở nơi Mê Nhĩ sơn có kim phát lão đầu điên cuồng gào thét. Lão bị khốn ở đây mấy tháng trời rồi. Lúc này Liễu Thất Viêm ngang qua bên cạnh nhưng hoàn toàn phát ra điểm nào của lão đầu điên cuồng nọ.
      " giờ Mê Nhĩ sơn có đến vài chục nhân viên tốt để thí nghiệm trận pháp rồi, bất quá vẫn chưa đủ."
      Tần Vũ đứng ở cây quan sát, thấy mấy kẻ kinh hoàng hoảng sợ đó, miệng lẩm bẩm tự : "Thực lực của mấy kẻ này cũng khá là yếu. Bất quá đợi thêm lúc nữa, cao thủ của Hắc Long đàm thể ngồi yên được nữa ta mới có thể thi triển trận pháp lợi hại thử xem."
      ------
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 18: Song ngư Mê Nhĩ sơn

      Tần Vũ chính là xắn ống quần lên, cả người đứng ngập phần trong nước hồ. Nhìn cả bàn chân đạp lên những tảng đá tròn ở dưới đáy hồ, còn Tần Vũ mở to hai mắt nhìn chăm chăm hai con cá bơi trong nước, song thủ nâng cao ngang người, tựa hồ tùy thời chuẩn bị chộp cá.
      "Ha ha ......." Phúc bá ở bờ chứng kiến Tần Vũ như thế này, cũng vui vẻ nở nụ cười. Tần Vũ cũng tịnh sử dụng thần thức để tập trung theo dõi con cá trong nước mà lại sử dụng phương pháp tối nguyên thủy, dùng ánh mắt để nhìn, sau đó sử dụng hai tay để tóm lấy. Theo sau từng trảo của Tần Vũ, những bông hoa nước trắng xóa bắt đầu bắn thẳng lên.
      "Hắc, ta cũng tin, trảo mà tóm được!" Tần Vũ vén hai ống tay áo lên.
      Tần Vũ chỉ cần tâm ý vừa động cái thần khí chiến y này tự động bùng lên, bất quá Tần Vũ tại bây giờ dường như cũng giống năm xưa, tận tình hưởng thụ loại lạc thú này.
      "Chủ nhân, cá ở Thần giới giống như cá ở phàm nhân giới, những con cá này khả năng đều là thú, tuy nhiên dù là Thần giới trung cấp thú, công kích cũng rất yếu. Cái chính là chúng cũng có trí tuệ, ngài dùng trảo như thế rất khó tóm được chúng." Phúc bá tại phía xa nhắc nhở.
      Nghe được thanh của Phúc bá, con cá ở trong nước nhảy ra khỏi mặt nước, sau đó lại rơi vào trong lòng nước, hiển nhiên là muốn chọc giận Tần Vũ.
      "Cũng rất giảo hoạt đó." Tần Vũ chậm rãi thở ra môt hơi, sau đó hai mắt như điện nhìn thẳng vào con cá, hai tay cũng biến ra những tàn ảnh, mạnh mẽ hướng xuống phía dưới ao.
      Ngay lập tức con cá bật người phóng . Cá ở trong nước vô cùng linh động. Da lại rất trơn, Tần Vũ căn bản tóm được.
      'Tốt, tốt, tốt!" Tần Vũ liên tiếp thốt lên ba tử 'tốt'.
      Con cá này cũng vừa bơi sang chỗ khác, ngừng lượn lờ.
      "Hanh! Hanh...." Tần Vũ lại cười tiếng xán lạn.
      Chỉ thấy cả ao nước này rất đột ngột hoàn toàn biến mất còn thấy đâu nữa, ban đầu ở trong ao nước có con cá bơi lội nhưng giờ chỉ còn lại tảng đá, hề có nước. Cho dù là cá Thần giới, bọn chũng cũng chỉ có khả năng miến cưỡng di động thôi.
      "Lần này xem các ngươi chạy như thế nào!" Tần Vũ cười cười tiến lại, sau đó dùng tay tóm con cá. Tất cả lũ cá này đều mở to mắt, nhìn trừng trừng vào Tần Vũ.
      "Chủ nhân, người sử dụng Khương Lan giối để bắt cá ư?" Phúc bá mở to hai mắt nhìn.
      Tần Vũ quay đầu trở lại nhìn Phúc bá rồi cười xán lạn cái, sau đó lại nhìn vào phía hai tay tóm hai con cá, : "Hừ, các ngươi muốn khoa trương với ta, cẩn thận ta đem các ngươi nướng sạch." Hai con cá nhất thời trở lên nôn nóng.
      "Tha mạng, tha mạng!" Hai con cá này đột nhiên tiếng người, thanh trong trẻo vô cùng.
      Tần Vũ sửng sốt trong chốc lát. Sau đó mới tỉnh ngộ đươc. Đây là cá thần giới, phải là cá ở phàm nhân giới, có hoàn cảnh thần địa, ngay cả người vừa mới phi thăng, thân thể cũng cần phải được ổn định để tiếp nhận trói buộc của Thần giới. Lại thần giới, cũng có khả năng tiếng người.
      "Các ngươi tại nên phản kháng, nếu ta đem bọn ngươi nướng chín." Tần Vũ uy hiếp .
      " phản kháng, phản kháng." con cá màu xanh biếc cùng với con cá màu phấn hồng cuống quít .
      Tần Vũ mỉm cười rồi gật đầu, tâm ý vừa động liền thu hai con cá vào trong Khương Lan giới.
      " thể tưởng tượng được là chủ nhân còn có cái tâm tính của trẻ con như vậy." Phúc bá đứng ở bên cười .
      Tần Vũ vung tay lên, nước ao vốn bị hút vào trong Khương Lan giới lại bị đưa trở lại. Tần Vũ lên , quần áo cũng tự động khôi phục nguyên dạng, khuôn mặt Tần Vũ còn vẻ tươi cười như vừa rồi.
      "Chủ nhân, người làm sao vậy?" Phúc bá cảm thấy tâm tình của Tần Vũ thay đổi. Ánh mắt Tần Vũ trở nên mờ ảo, lạnh nhạt : "tâm tính của trẻ con, ta cũng muốn có, đáng tiếc ...... từ rất lâu rồi, ta còn nữa. Ngươi nghĩ rằng ta bắt cá chỉ để cho vui thôi sao?"
      "Phúc bá, ta bình thường để cho bản thân được nghỉ ngơi, ta phải tu luyện thôi diễn trận pháp, hoặc là ở cùng chỗ với huynh đệ của mình. Ta rất ít khi ở mình, tình gì cũng mặc kệ. Ngươi biết tại sao ?" Tần Vũ nhìn về phía Phúc bá.
      Phúc bá lắc đầu. Tần Vũ tự giễu mình, cười: "Ngươi hiểu được đâu, bởi vì nếu ta chỉ có mình người, mà tình gì cũng mặc kệ, đầu óc ta nghĩ ngợi, nghĩ rất nhiều chuyện, mà nghĩ đến nhiều nhất chính là Lập nhi."
      "Muốn gặp, nhưng lại thể gặp, chỉ có thể tưởng ái, chính là chỉ có thể nhịn xuống, ngày rồi lại ngày, năm rồi lại năm nữa, ngàn năm lại ngàn năm ...... hết thảy đều đặt ở đáy lòng, đè ép nhiều năm như vậy đấy." Tần Vũ chỉ vào ngực, : " Ở sâu, rất sâu, rất sâu."
      ________________________________________
      Tần Vũ ngửa mặt lên nhìn bầu trời, mặt ra vẻ tươi cười. "Tươi cười có thể làm cho trong lòng có chút thoải mái, mà thể chút tâm tính của trẻ con cũng đồng dạng là để cho tâm tình được buông lỏng. Ta phải là người thích cười, chỉ là đôi khi ta để cho chính mình được cười, ta phải là người có tâm tính của trẻ con, nhưng mà ta cũng muốn tỏ ra chút cái vẻ trẻ con để có giải quyết được những chuyện theo cách của trẻ con."
      "Chỉ có như vậy, tâm trạng của ta mới có chút tốt đẹp, mà cái cảm giác bị đè nặng trong lòng mới có chút nhàng hơn." Trong khóe mắt Tần Vũ hơi ươn ướt, nhưng khi Tần Vũ vừa cười trong mắt cũng lên nét vui vẻ.
      "Bình thường khi thôi diễn trận đạo ta ngừng tu luyện, ta căn bản để cho đầu óc được rảnh rỗi, nhưng mà mấy ngày này ta nghỉ ngơi, đầu óc ta vừa bị khống chế liền suy nghĩ rất nhiều ......" Tần Vũ lắc lắc đầu, tự cười mình. Phúc bá đứng bên cạnh Tần Vũ, biết nên cái gì cho tốt.
      "Ha ha, đừng như vậy nữa, kỳ ta rất vui vẻ." Tần Vũ quay sang Phúc bá cười, "So với lúc ở phàm nhân giới, thực lực giờ của ta mạnh hơn biết bao nhiêu lần. Hơn nữa bây giờ ta cũng tiến vào thần giới, Lập nhi cũng ở tại thần giới, thậm chí là ta có thể cảm ứng được nơi Lập nhi ở ......"
      Tần Vũ giơ ngón tay chỉ về phương bắc: "Nàng ở đó!"
      Tần Vũ thu tay lại, nhìn phúc bá rồi cười : "Nhiều năm như vậy rồi cũng qua , chỉ cần ta cố gắng thêm đoạn thời gian nữa thôi. Ta con đường này, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng vẫn tiến về phía trước. ai có thể ngăn cản ta."
      Thanh của Tần Vũ rất bình thản, có khí thế gì cả, mặt lại có nụ cười. Điều này chính là phát ra từ tự tin trong lòng, Phúc bá cũng hoàn toàn cảm nhận được.
      "Chủ nhân, ai có thể ngăn trở người được." Phúc bá cũng gật đầu, cách chắc chắn.
      "Cáp!" Tần Vũ hét lớn, cả người tràn ngập sức sống,
      "Phúc bá. nào. Tới Khương Lan giới xem hai con cá đó sau khi biến thành hình người có dáng điệu gì?"
      Tầng thứ hai của Khương Lan giới chính là nơi Hắc Vũ ở. Tần Vũ vừa rồi đem hai con cá đưa tới ngoài cửa nhà của Hắc Vũ, lúc này Tần Vũ và Phúc bá liền nghe thấy tiếng chuyện của ít người.
      "Hả? Ốc Lam, Ô Hách, các ngươi cũng ở đây sao?" Tần Vũ kinh ngạc, chứng kiến Ốc Lam, Ô Hách hai người cùng Hắc Vũ đứng ở chỗ.
      Nhất thời năm người trong đình viện lập tức nhìn về phía Tần Vũ và Phúc bá. "Đại ca. hai tiểu nương này sao lại tới đây ?" Hắc Vũ lập tức hỏi.
      Tần Vũ lúc này mới nhìn về hướng hai nữ tử, hai nữ tử này nhắn lả lướt, phỏng chừng cao khoảng thước năm, thước sáu, lúc này hai nữ tử chính là chớp mắt, hưng phấn nhìn Tần Vũ. "Tần Vũ đại nhân." Hai nữ tử khom lưng hành lễ.
      Hai nàng vô cùng hưng phấn, tưởng rằng mình phải chết ngờ lại có cơ hội biến thành hình người, tại thần giới, các nàng này bình thường trong hình dạng con cá rời khỏi nước là cách nào hoạt động được, trừ phi vượt qua thần kiếp. Vậy mà giờ đây đến Khương Lan giới, có thần giới trói buộc. Các nàng lại có thể biến thành hình người.
      "Các ngươi tên là gì?" Tần Vũ hỏi.
      Tên to đầu Ô Hách bật người : "Chủ nhân, nương mặc áo xanh biếc tự gọi mình là 'Thanh Thủy'. nương mặc áo màu phấn hồng gọi mình là 'Hồng Vũ'."
      "Tần Vũ đại nhân có hỏi ngươi." Thanh Thủy, Hồng Vũ hai nữ tử bật người quát, sau đó vui vẻ nhìn Tần Vũ, "Tần Vũ đại nhân, ta tên là Thanh Thủy, còn nàng ấy là Hồng Vũ."
      Có thêm hai thiếu nữ hoạt bát, nhí nhảnh như thế này, ngay cả bọn người Hắc Vũ, Ốc Lam cũng trở nên vui vẻ mà cười nhiều hơn. Trong lòng Tần Vũ khỏi cho rằng quyết định của mình quả là đúng đắn.
      Tần Vũ đứng ở tảng đá, tầm mắt nhìn ra bốn phương tám hướng.
      "Chủ nhân, Hắc Long đàm, phương thế lực này liên tục bốn lần phái người công kích rồi, ba lần trước đều bị chúng ta dễ dàng vây khốn, bất quá lúc này đây, bọn họ phá nửa trận thế rồi." Phúc bá ở phía dưới .
      Tần Vũ gật đầu đáp: "Yên tâm, những người bị vây trong trận này thực lực về trận pháp rất kém cỏi, cao nhất cũng chỉ đạt đến nhất cấp trận pháp mà thôi ...... bọn họ phá rất tốt, với tốc độ phá trận của bọn chúng, đến khi phá được trận pháp này, ta bố trí thành công trận pháp thứ hai rồi."
      Hắc Long đàm tựa hồ vô cùng nổi giận, bọn họ phái người, vốn là trận pháp cao thủ để phá trận, chỉ là trận pháp cao thủ này trong mắt của Tần Vũ, thực quá yếu. Mới chỉ lĩnh hội được chút về thần giới trận pháp, loại trận pháp cao thủ này thuần túy là làm trò cười cho Tần Vũ.
      Thực ra những người đến sau này cũng có chút thực lực, cũng lại liên tục phá được hai trận pháp của Tần Vũ, hai trận pháp này, đều thuộc loại tương đối yếu nhược trong số các trận pháp nhị cấp. Tần Vũ, cuối cùng nảy sinh lòng ác độc. Lúc này đây, Tần Vũ chuẩn bị bố trí ra nhị cấp trận pháp uy lực tương đối lớn ...... sát trận!
      Trận pháp trước giờ bố trí đều là khốn trận, cũng có lực sát thương gì, có thể cho đối phương có thời gian dư dả chậm rãi mà phá trận. ...... " Công Tôn đại nhân, xin mời."
      Liễu Thất Viêm cung kính theo phía sau gã trung niên lục y, Liễu Thất Viêm từng lần bị Tần Vũ vây khốn trong ảo trận, may mắn Tần Vũ hạ sát chiêu, chỉ là vây khốn , đợi đến sau khi trận pháp cao thủ phá trận pháp, Liễu Thất Viêm vừa được cứu lại mạng.
      Công Tôn đại nhân này chính là Công Tôn Kính, tại 'Hùng Phách Điện' được xem như trận pháp đệ nhất cao thủ, địa vị so với Liễu Thất Viêm cao hơn vô cùng, hơn nữa liên tục phá hai trận pháp của Tần Vũ. Chỉ cần chuyện này cũng đủ khiến cho Hùng Hắc đại nhân, tưởng thưởng nhiều cho Công Tôn Kính này.
      Chỉ là mỗi lần Công Tôn Kính qua bao khó khăn phá được trận pháp Tần Vũ cũng bố trí thành công được trận pháp mới.
      Điều này khiến cho đám người của Hắc Long Đàm thể nào bắt được Tần Vũ.
      "Các ngươi ở bên ngoài nhìn, phải cẩn thận chút, ta vào phá trận." Công Tôn Kính lạnh nhạt , thoáng tra xét chút, chỉ là lần này kết quả kiểm tra khiến cho phải bồi hồi lúc lâu.
      Qua hồi lâu, Công Tôn Kính như lần trước liền cước vào trong trận. Liễu Thất Viêm cùng với mấy tên thuộc hạ của chỉ nhìn thấy Công Tôn Kính ở giữa trận pháp ngừng kết xuất thủ ấn.
      Nhưng chính Công Tôn Kính cũng chỉ kiên trì được vài lần hô hấp mà thôi.
      Hắc sắc hỏa diễm chợt bùng lên đến trời, đột nhiên oanh kích vào thân thể Công Tôn Kính, thậm chí còn có tia bạch sắc hỏa diễm lẫn ở trong đó.
      "Oanh!" Liễu Thất Viêm cùng với mấy người chứng kiến chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, Công Tôn Kính cả người phảng phất giống như lá cây bị đốt thành tro, cả người cứ thế bị thiêu còn chút gì nữa.
      "Chạy, chạy mau." Liễu Thất Viêm vĩnh viễn thể quên được lần trước bị trận pháp mãnh liệt bành trướng bao trùm lên khu vực lớn. Lúc này đây Liễu Thất Viêm rất may mắn, là Tần Vũ hạ sát thủ với bọn , mà chỉ đứng ở cao, quan sát bọn người Liễu Thất Viêm giống như chó nhà có tang hỏang hốt thoát .
      "Bọn họ gọi ngươi là Công Tôn đại nhân? Cũng tại ngươi chẳng biết trời cao đất dầy, phá hai khổn trận của ta tốn thời gian dài như vậy, tốc độ của ta bày trận so với tốc độ của ngươi phá trận nhanh hơn rất nhiều. Chẳng lẻ còn phán đoán ra khoảng cách thực lực giữa hai chúng ta sao?" Tần Vũ thở dài tiếng. Phá hủy so với sáng tạo thực quá dễ dàng.
      Bố trí trận pháp cần phải hoàn thiện nhiều phương diện, mà phá hủy trận pháp chỉ cần phá ít vị trí trọng yếu là có thể thành công, trận pháp tự nhiên phá được. Tần Vũ bày trận so với Công Tôn Kính phá trận đều nhanh hơn, hai người về trình độ trận pháp chênh lệch quá ràng rồi.
      Hùng Phách điện.
      "Công Tôn chết?"
      Hùng Hắc thân hình cao gần ba thước, tỏa ra khí phách kinh khủng, hai mắt giận dữ trừng lớn như nắm tay, nhìn chằm chằm xuống Liễu Thất Viêm run rẩy ở phía dưới, "Ngươi, ngươi làm thế nào mà còn sống trở về!"
      Liễu Thất Viêm cảm nhận được cơn phẫn nộ của Hùng Hắc đại nhân, cả người sợ đến run rẩy.
      "Ai da, Hùng ca ca, nghe huynh lần này tại đỉnh núi té ngã cú lớn nha. chết ít người phải." hồng y nữ tử dáng vẻ mị nhàng bước đến.
      "Mị cơ muội muội, thể như vậy với Hùng Hắc đại ca, Hùng Hắc đại ca vốn có ý khinh thường, có ý khinh thường thôi. Mặc dù mới thua bảy tám lần." người da trắng như tuyết là mỹ nam tử đến. Hai người này cũng là Hắc Long đàm thuộc hạ của Hắc Long đại nhân hai đại cao thủ - Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân.
      Hùng Hắc thấy Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân hướng đến chế giễu trong lòng khỏi tức giận.
      "Mị Cơ, Liễu Nhứ, người này bất quá chỉ ỷ vào trận pháp lợi hại mà thôi, hừ ...... ta thực muốn xem, khi gian lực vặn vẹo, trận pháp của như thế nào mà phá được? Với kiện thiên thần khí của ta, lẽ nào có thể phá được!"
      Hùng Hắc trừng mắt, giận dữ quát tiếng: "A Ất, tập hợp nhân mã, ta đích thân đạp bằng Mê Nhĩ sơn!"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :