Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 8

      Nhất Phi Trùng Thiên (2)


      Đêm đó, Tần Vũ ngồi xếp bằng trong phòng.
      Mỗi lần đêm về, Tần Vũ luôn vận dụng tâm pháp Tổ Long Quyết lấy thiên địa linh khí chuyển hóa thành nội lực, sau đó mặc cho nó tán phát để cơ nhục toàn thân bắt đầu hấp thu số nội lực này. Đêm nay cũng thế, Tần Vũ lại vận khởi Tổ Long Quyết. Chỉ thấy…
      Từng cỗ thiên địa linh khí bàng bạc nhanh chóng hướng đến Tần Vũ xoay tròn xung quanh, số lượng nhiều đến mức khiến người ta kinh sợ, bởi vì số lượng quá nhiều nên những thiên địa linh khí này tạo thành lớp sương mù màu xanh bao bọc cả người Tần Vũ, bóng dáng lên mờ mờ ảo ảo. Linh khí vật chất hóa!
      Linh khí vật chất hóa trong truyền thuyết!
      Nếu như cảnh tượng này để bất kỳ nội gia cao thủ hay tiên thiên cao thủ nhìn thấy chắc chắn đều trơ mặt ra khiếp sợ, tốc độ hấp thu linh khí tự nhiên đại biểu cho tốc độ tiến bộ tu vi của người. Đạt đến linh khí vật chất hóa, tốc độ tu luyện chạm mức khủng khiếp.
      Trong truyền thuyết, chỉ có thượng tiên có tốc độ hấp thu linh khí đạt mức linh khí vật chất hóa, còn dù là tiên thiên cao thủ cũng vô pháp đạt đến trình độ như thế. tại, điều đó lại phát sinh nơi người tu luyện ngoại công, mình thanh niên chỉ mới mười sáu tuổi.
      Cả gương mặt Tần Vũ đỏ rực, thân thể run nhè , giống như chịu biến đổi rất lớn, thậm chí trán tuôn ra từng giọt mồ hôi, biểu mặt vừa thống khổ vừa kinh ngạc, còn linh khí cuồn cuộn vẫn ngừng rút vào thể nội Tần Vũ.
      "Sao có thể như vậy, sao nhiều linh khí quá."
      Trong lòng Tần Vũ kinh hãi nên lời.
      Khi vận khởi Tổ Long Quyết, linh khí trong thiên địa lại hết sức ngoan ngoãn bị hấp thu cấp tốc, nhưng những thiên địa linh khí này quá nghe lời, quá dễ dàng điều động, cho nên…Tần Vũ trong phút chốc hấp thu thiên địa linh khí vượt hơn bình thường gấp mười lần.
      "Lẽ nào chính Lưu Tinh Lệ là nguyên nhân."
      Trong lòng Tần Vũ tự nhiên nghĩ đến vật này, nhưng lập tức cười khổ:
      "Lão thiên, ông muốn lấy mạng ta à!"
      Trong thể nội Tần Vũ, thiên địa linh khí ồ ạt đổ vào trong kinh mạch, cũng na ná như bình thường tối đa số người có thể cùng lúc là ba, còn bây giờ là mười người cùng lúc, hơn nữa lại đổ vào liên tục ngừng nghỉ, có thể tưởng tượng được chen chúc của nó. Kinh mạch trong thể nội Tần Vũ chật chội quá mức bình thường, thiên địa linh khí vượt xa lúc trước hoàn toàn tắc nghẽn trong đó.
      "Hấp thu thiên địa linh khí quá nhiều phải là việc tốt, bây giờ làm sao đây?"
      Tần Vũ cảm thấy kinh mạch rạn nứt đau buốt từng cơn, muốn thiên địa linh khí lưu thông trong kinh mạch cố hết sức nhưng thiên địa linh khí quá nhiều, nội việc khống chế cũng khó khăn.
      Ví như quản giáo điều khiển hành động trăm người hoàn toàn đơn giản, nhưng để y mình điều khiển hành động ngàn người có tác dụng.
      "Đau quá, lẽ nào ta muốn kinh mạch đứt đoạn mà chết sao?"
      Tần Vũ cười khổ.
      "Vốn dĩ Lưu Tinh Lệ là bảo vật, bây giờ xem ra lại là tai nạn của mình. Thiên địa linh khí nhiều như thế đủ để kinh mạch của ta rạn nứt."
      Tần Vũ có thể cảm nhận mỗi đoạn kinh mạch toàn thân phát ra cảm giác đau nhói từng cơn.
      Trước đây kinh mạch Tần Vũ thích ứng với lượng linh khí nhất định, hôm nay đột nhiên tăng lên gấp mười lần, kinh mạch tiếp nhận ra sao? Kinh mạch hoàn toàn căng cứng hơn nữa còn bắt đầu bị rạn nứt toàn bộ, Tần Vũ chỉ có thể nhìn mọi chuyện phát sinh mà có biện pháp gì để xử lý.
      "Bựt bựt…"
      đoạn kinh mạch cuối cùng chịu nổi áp lực nứt toác.
      " ổn!"
      Sắc mặt Tần Vũ lập tức tái mét.
      "Bựt bựt…"
      Phút chốc kinh mạch quanh thân từng đoạn từng đoạn liên tiếp nứt vỡ.
      "Phụ vương, con vốn dĩ cho rằng bản thân còn có chút hữu dụng, còn có thể giúp đỡ phụ thân, nhưng xem ra…Con vẫn như cũ là đồ vô dụng."
      Tần Vũ trong lòng thất vọng, tuy đối mặt cái chết tịnh chút sợ hãi, chút đau buồn.
      "Có lẽ chết rồi, phụ vương mới vì ta thương tâm."
      Tần Vũ hiểu sao lại nghĩ đến điều này.
      Tuy nhiên, trong lúc Tần Vũ nghĩ ngợi lung tung, Lưu Tinh Lệ ngực lần nữa phát ra từng cỗ từng cỗ thanh lưu, những thanh lưu này lập tức lan tỏa khắp người Tần Vũ, thanh lưu thần bí biết là năng lượng gì mà các kinh mạch bị nứt vỡ lại hình thành lần nữa cách nhàng. Kinh mạch mới tái tạo so với trước rộng hơn ít.
      "A."
      Tần Vũ trong lòng kinh ngạc sững sờ nhìn cảnh tượng này.
      Hình như…Lưu Tinh Lệ tịnh đơn giản như Tần Vũ nghĩ.
      Thế nhưng do linh khí so với trước nhiều gấp mười lần thậm chí còn vượt quá mười lần, kinh mạch mới tái tạo lại giống như cũ quá chật hẹp, qua giây lát lưu thông chậm dần, tắc nghẽn càng lúc càng nghiêm trọng, kinh mạch lại nứt vỡ lần nữa. Lần này Tần Vũ nản lòng, thận trọng chờ đợi thần bí thanh lưu của Lưu Tinh Lệ.
      Quả nhiên, Lưu Tinh Lệ để Tần Vũ thất vọng, lại cỗ thanh lưu từ trong nó lan tỏa ra, nhàng, nơi nào thanh lưu qua có thể cảm thụ tốc độ khôi phục nhanh chóng, giây lát kinh mạch mới tái tạo lần nữa và rộng rãi hơn lần trước.
      Nứt vỡ, tu bổ!
      Dù cho thiên địa linh khí của nhiều hơn nữa, kinh mạch cứ liên tục trải qua quá trình nứt vỡ, tu bổ cuối cùng cũng có thể hoàn toàn chịu đựng được. Tần Vũ cuối cùng thành công dù nỗi thống khổ kinh mạch bị nứt vỡ liên tục so với nỗi khổ khi tu luyện ngoại công còn đáng sợ hơn nhiều.
      Từng cỗ nội lực hùng hậu chảy vào đan điền sau đó lan tỏa theo tứ chi xương cốt, cơ nhục gân cốt của Tần Vũ giống như cát khô ngừng hấp thu nội lực, hấp thu càng nhiều biến đổi càng lợi hại. Bất quá theo thời gian, lượng nội lực hấp thu vào cơ nhục gân cốt giảm dần .
      Sau hai giờ, Tần Vũ mở to mắt.
      "Quả nhiên đúng như ta dự tính. Khối lượng tập luyện càng lớn, cơ nhục gân cốt càng mạnh, lượng nội lực hấp thu càng nhiều. Khối lượng tập luyện ngày trước so quá khứ còn nhiều gấp mười lần, bây giờ tuy chỉ hấp thu hai giờ nhưng lượng nội lực hấp thu xấp xỉ mười lần hơn."
      mặt Tần Vũ mồ hôi đầm đìa.
      Nỗi thống khổ kinh mạch nứt vỡ ban nãy khiến toàn thân Tần Vũ toát mồ hôi.
      "Cơ nhục gân cốt hấp thu nội lực nhiều như thế, cảm giác bây giờ…"
      Hai chân Tần Vũ buông xuống đất dồn sức đá ra dậy lên tiếng gió rít, hai tay ngừng đấm khuấy động khí trước mặt," cảm giác…toàn thân sung sức!" Mắt Tần Vũ lóe sáng, cực kỳ hưng phấn.
      Trải qua ngày huấn luyện này, cảm thấy ràng tốc độ quá trình nâng cao bản thân rất nhanh.
      "Hai năm, có cần ?"
      Khóe môi Tần Vũ treo nụ cười tự tin, đạt đến hậu thiên cực hạn rốt cuộc cần bao nhiêu thời gian, dự đoán cũng vô dụng chỉ có thể trải qua tập luyện , dùng để chuyện. Thời gian trôi qua.
      Tần Vũ bắt đầu tập luyện điên cuồng, hoàn toàn đếm xỉa đến khối lượng tập luyện mỗi ngày, hoàn toàn là đột phá mức độ chịu đựng của thần kinh con người. Dù cho tiên thiên cao thủ đến xem, đoan chắc bị tên điên này dọa đến chết mới thôi. Kiểu tập luyện như vầy đơn giản chỉ là giết người.
      Mang ba trăm cân sức nặng, hai tay nâng cao cự thạch vài trăm cân sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy giờ rồi sau đó ném tảng đá đầu , vẫn mang ba trăm cân phụ trọng bơi trong hồ vòng vòng lại hơn trăm lần, rồi lặp lại…Những điều này vượt quá tưởng tượng của con người, căn bản thể lý giải người này sao có thể chịu đựng được?
      Song Tần Vũ lại vui sướng, cơ nhục ngày qua ngày càng kiên cố, mềm dẻo hơn, tốc độ ngày càng nhanh hơn, ánh mắt càng sắc bén.
      Tần Vũ mang ba trăm cân sức nặng kiểm tra sức mạnh tay, sức mạnh tay từ ba trăm cân biến thành bốn trăm cân, năm trăm cân, sáu trăm cân…., bảy trăm cân…thế nhưng theo đề thăng, sức mạnh tay của Tần Vũ dường như có giới hạn. Hậu thiên cực hạn, tay cử bảy tám trăm cân sao?
      Tóm lại, chỉ năm sức mạnh tay Tần Vũ vượt quá cái gọi là cực hạn của sức mạnh, sức mạnh, tốc độ thậm chí năng lực chống đỡ kích đả của toàn thân đều ngừng thách thức cực hạn lý thuyết của ngoại công Tiềm Long đại lục. Tốc độ đề thăng của Tần Vũ vẫn như cũ, mảy may gọi là có chiều hướng giảm dần.
      Hậu thiên cực hạn của Tần Vũ rốt cuộc lớn đến mức nào ai biết, tóm lại Tần Vũ hôm nay thể dùng lý luận thông thường để suy đoán, kỳ tích của ngoại công sắp sửa do khai sáng…
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 9

      Thạch Trung Thạch (1)


      Đông Lam sơn cao đến hơn ba nghìn mét, núi cao như vậy đương nhiên cây cối rậm rạp, tại nơi rừng sâu núi thẳm, thậm chí còn có dã thú .
      Tuy nhiên vài lúc này, ở sâu trong khu rừng phía sau Đông Lam sơn, nhân ảnh di chuyển cực nhanh qua lại như con thoi, nhanh như hắc báo, phảng phất lại linh xảo tựa viên hầu, thậm chí mỗi bước còn nhẩy xa mười mấy mét, từ những chạc cây cách nhau hàng chục mét, dễ dàng di chuyển từ chạc cây này sang chạc cây khác. Quái dị nhất là, mặc dù nhân ảnh kia có tốc độ cực nhanh, tuy nhiên lại hề có chút phong thanh.
      Nhân ảnh lại như thiểm diện từ cao vài chục mét bất ngờ hạ xuống "bồng" mãnh liệt đáp xuống tiểu hồ giữa tùng lâm, làm cho tiểu hồ mỹ lệ kia, nước trong suốt như mỹ ngọc, nhất thời nổi từng đợt sóng nước lăn tăn, vô danh tiểu hồ này vào những buổi bình minh, thậm chí còn có thể nhìn từng viên sỏi dưới đáy hồ.
      " sảng khoái."
      Tần Vũ từ dưới nước lắc mạnh đầu, từng hạt nước bay ra tứ phía.
      năm rưỡi trước, Tần Vũ có được lưu tinh lệ, nửa năm sau, sức mạnh của đạt đến cảnh giới như thiên sinh thần lực của Man Đống, tốc độ ai sánh kịp, đao thương thông thường giờ thể đả thương được , tính bền bỉ dẻo dai cũng cần nhắc đến. Thậm chí khi mang bao tay, ngón tay của Tần Vũ vẫn có thể dễ dàng bóp vụn thanh thạch, hơn nữa da tay vẫn mềm mại như thường. Điều này hoàn toàn phù hợp với lý luận của Triệu Vân Hưng, ngón tay của cao thủ có thể vừa bảo trì linh mẫn, lại có thể biến thành dẻo dai vô bỉ.
      Theo lý mà , Tần Vũ cũng đạt đến cảnh giới của Triệu Vân Hưng, thậm chí có phần vượt trội, nên cũng đạt đến cái gọi là hậu thiên cực hạn.
      Tuy vậy…thân thể Tần Vũ từng kỹ năng đều được nâng cao với tốc độ cực kỳ kinh nhân, cảm giác quá trình tiến bộ vô cùng khủng bố, vì muốn người trong sơn trang bàn tán nên đích thân tiến nhập sơn lâm trực tiếp huấn luyện.
      Huấn luyện tại sâu trong sơn lâm, cự thạch có thể tìm thấy ở mọi nơi, hơn nữa cũng rất tốt khi huấn luyện thân pháp "Bắc Đẩu Thất Tinh Nguyệt Quang vũ", bất quá tại sơn lâm căn bản hề có đường , đối với các chủng loại khác có thể là trở ngại, nhưng trong tình huống này là thuận lợi vô cùng khi huấn luyện sức tải.
      "Gần năm rưỡi, sức mạnh đơn thủ đạt đến nghìn cân, ài, nếu ra…"
      mặt Tần Vũ nhất thời xuất nét cười.
      Lực hỗ trợ của đơn thủ, với sức mạnh của quyền xuất ra, hoàn toàn là hai khái niệm riêng biệt, luyện đơn thủ đích thực khó khăn hơn. Đơn thủ nghìn cân, quyền phát xuất khẳng định có thể đạt đến hơn vạn cân. Quả sức mạnh khủng khiếp, ước lượng ngoại công lực lượng tối cường như Man Đống cũng phải choáng váng.
      "Trong nửa năm nay, với sức nặng gần ba trăm cân mang theo, hiểu khi bỏ phụ trọng ra, tốc độ của ta có thể đạt đến cảnh giới nào."
      Tần Vũ thầm nghĩ, nếu để ngoại nhân nghe được khẳng định là thể tin nổi.
      Tần Vũ bản tính cương nghị, lúc này di chuyển cực nhanh trong tùng lâm, tốc độ này dù ngoại công cao thủ bình thường cố hết sức cũng thể sánh kịp. Hơn nữa lúc này còn mang mình ba trăm cân phụ trọng.
      "Bồng!"
      Lập tức cùng với thanh vang lên, huyền thiết hộ tí người Tần Vũ, cùng huyền thiết hộ thối và hắc kim bối tâm tuột khỏi người rơi xuống bên cạnh.
      "Ha, xem nào".
      Tần Vũ đột nhiên như tên rời dây cung bắn thẳng lên trời, phi thân thẳng xuống nước, thân thể ở uốn lượn nhàng, bỗng nhiên…dừng lại! Phải, dừng lại , mặc dù chỉ trong vòng hai ba giây mà thôi. Đó là ảo diệu của thân pháp Tần Vũ dựa theo phong lực.
      "Viu!"
      Tần Vũ thân hình chấn động, cực tốc hạ xuống đất.
      "Bồng!"
      Chân vừa chạm đất, Tần Vũ chỉnh người "xoát" tiếng mất dạng, sau đó cây đại thụ bên cạnh chấn động ngừng, thanh mơ hồ xuyên qua sơn lâm. Chạm đất!
      Tần Vũ đột nhiên xuất gần hồ, nét mặt biểu thị hưng phấn khôn cùng:
      "Bỏ ba trăm cân phụ trọng, tốc độ tiến thêm được tầng, quả rất nhanh, chỉ là…"
      Tần Vũ nhíu mày:
      "Chỉ là tốc độ mặc dù nhanh, trở lực của gió lại trở nên quá lớn, thậm chí bây giờ tu vi "Bắc Đẩu Thất Tinh Nguyệt Quang Vũ" của ta, vẫn hoàn toàn vô phương hoá giải trở lực."
      Tốc độ càng nhanh, trở lực của gió càng lớn, tốc độ Tần Vũ đạt đến cảnh giới chưa từng có. Trong quá khứ có thể dễ dàng thoát khỏi ảnh hưởng của trở lực, nhưng tại với tốc độ cực nhanh, lại vô pháp hoá giải trở lực triệt để.
      "Xem ra ta vẫn chưa đủ mạnh, còn cần cố gắng nhiều, ta cần phải xác định tại, cực hạn của bản thân ở đâu."
      Trong mắt Tần Vũ bất giác bùng lên những tia hưng phấn.
      oOo
      Tần Vũ tại sâu trong sơn lâm Đông Lam sơn tiếp tục khổ tu…
      Đêm khuya, tại kinh thành hoàng cung Sở vương triều, trong Hoa Dương cung.
      Hoa Dương cung là tẩm cung của Ngọc Quý phi, đêm nay Sở Vương triều hoàng đế Hạng Nghiễm ngự giá tới Hoa Dương cung của Ngọc Quý phi, cùng nhau vầy trận mây mưa, Hạng Nghiễm cùng Ngọc Quý phi say sưa giấc điệp, hai cung nữ ngoài cửa cũng ngủ gật, mặc dù trước đó cũng nỗ lực mở mắt chong chong.
      Hạng Nghiễm say sưa ngủ, thân thể đột nhiên rung động, trán ngừng xuất hạn, phảng phất như trong trạng thái kích động khủng hoảng cực độ.
      ", cần, cần…"
      Hạng Nghiễm mấp máy môi liên tục, thanh trầm sâu hỗn loạn, căn bản khó lòng nghe được gì, tuy nhiên cả người Hạng Nghiễm giật mạnh, Ngọc Quý phi nằm bên cạnh cũng tỉnh giấc.
      "Hoàng thượng, hoàng thượng người làm sao vậy, hoàng thượng."
      Ngọc Quý phi thấy Hạng Nghiễm sắc mặt đỏ bừng, nhất thời giật mình hoảng hốt.
      "Chết !"
      Hạng Nghiễm, hai mắt vẫn nhắm nghiền, bất ngờ gào lên như sấm, song thủ huy lên, đánh thẳng vào ngọc thể của Quý phi.
      "Bồng!"
      Ngọc Quý phi bị đánh văng khỏi long sàng, tại hoa khẩu tiên huyết phún ra, nhìn Hạng Nghiễm đầy vẻ lo sợ, nàng là phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Hạng Nghiễm lúc này tỉnh giấc, mắt thấy Ngọc Quý phi bị mình đả thành trọng thương, ngờ sắc mặt vẫn lãnh đạm vô cùng.
      "Người đâu, truyền ngự y."
      Hạng Nghiễm ra lệnh, bận tâm đến Ngọc Quý phi, trực tiếp mặc y phục bên mình vào rồi qua Ngọc Quý phi thân trọng thương ra ngoài, thậm chí chẳng thèm nhìn ai.
      lúc sau, Hạng Nghiễm xuất tại ngự thư phòng, gã hắc y nam tử mũi ưng cung kính đứng bên cạnh.
      "Đông vực tam quận là do Dương Lực phụ trách à."
      Hạng Nghiễm thanh lãnh mạc.
      "Vâng, thưa hoàng thượng."
      Nam tử mũi ưng cung kính .
      Hạng Nghiễm đột nhiên đứng dậy, nhìn nam tử mũi ưng :
      "Mang tất cả những tin tức tình báo liên quan đến Tần Đức tổng hợp lại rồi báo cáo trẫm, còn nữa, gia tăng lực lượng giám sát ba quận Đông Vực, trẫm tin có thể chiêu nạp được mười vạn binh sỹ. Tần Đức trong tay còn quân bài gì, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng. Dương Lực nhiều năm giám sát ngờ lại chỉ thu được kết quả đáng kể, là vô dụng. Bắt đầu từ hôm nay, công tác tình báo tại Đông vực tam quận do Chân Từ đảm nhiệm, Dương Lực triệu hồi kinh sư."
      "Vâng!"
      Nam tử mũi ưng Đan Tất quỳ xuống thưa.
      "Cho lui."
      Hạng Nghiễm vừa phất tay, nam tử mũi ưng liền cung thân, đoạn thân hình như chớp biến mất khỏi ngự thư phòng.
      Hạng Nghiễm mắt nhìn phía trước, trong lòng lại liên tưởng đến điều gì đó.
      "Chừng nào chưa điều tra chân tướng của Tần Đức ngươi, trẫm ăn ngon, ngủ yên."
      Hạng Nghiễm vừa có cơn ác mộng kinh hoàng, trong mộng y bị Tần Đức sát tử. Y lo nhất là tình trong quá khứ bị Tần Đức phát , liền muốn tru lục Tần gia, tuy nhiên Tần gia toạ trấn Đông vực tam quận hàng trăm năm, gốc rễ bền chắc, căn bản thể diệt là diệt ngay được.
      tại Hạng Nghiễm định sách lược giám sát Tần Đức, như quả Tần Đức có dấu hiệu tạo phản, lập tức phát động lực lượng toàn quốc tiêu diệt Tần gia. Đương nhiên nếu Tần Đức biết được những chuyện trước đây, tính đến chuyện dấy binh tạo phản.
      "Dương Lực là tên nô tài ngu ngốc vô dụng, bất quá, Chân Từ khẳng định được việc. Tần Đức, ngươi tốt nhất nên biết gì cả, an phận thủ thường mà giữ chức Trấn Đông vương của ngươi, như quả ngươi thực muốn tạo phản, …"
      Nhãn trung Hạng Nghiễm bất chợt phát xuất tia hàn quang.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 10

      Thạch Trung Thạch (2)


      Đông Lam sơn, ở sâu trong tùng lâm, cạnh tiểu hồ.
      "Mười ngày qua."
      Tần Vũ lưng dựa vào khối cự thạch, môi ngậm cọng cỏ, mắt nhìn về phía tiểu hồ lộ vẻ cam tâm.
      Từ lúc tám tuổi cho đến nay khi mười tám tuổi, Tần Vũ mười năm thân thể biến hoá tiến bộ ngừng, đặc biệt sau khi có được ‘lưu tinh lệ’, Tần Vũ như bước lên trời. Tuy nhiên khoảng thời gian trước Tần Vũ phát quá trình tiến bộ của bắt đầu chậm lại, cho đến mười ngày gần đây, lại cơ hồ bước cũng thể tiến bộ thêm.
      "Xem ra…ta đạt đến hậu thiên cực hạn rồi!"
      Tần Vũ bất chợt cười mỉm.
      "Người khác đạt hậu thiên cực hạn tay có thể nâng được bẩy tám trăm cân, giờ ta mang ba trăm cân phụ trọng, tay có thể cử được vật nặng nghìn bốn trăm cân, nếu bỏ phụ trọng ra, nâng nghìn năm trăm cân hẳn cũng có khả năng."
      Tốc độ, so sánh với sức mạnh, tốc độ của Tần Vũ đạt đến hạng tối cường, từ việc mang vác trọng vật ngộ ra thân pháp, trở lực của gió dưới tốc độ cực hạn bị hoá giải, nếu như Tần Vũ toàn lực di động, cả người tựa như bóng mờ, với công lực non yếu khó lòng thấy được. Sức mạnh, tốc độ, linh mẫn, thân thể mạnh mẽ. Tần Vũ đạt đến cảnh giới phi nhân.
      Chỉ luận về thân thể, tiên thiên cao thủ còn lâu mới bằng , bất quá tiên thiên cao thủ sử dụng tiên thiên chân khí bên trong cơ thể, Tần Vũ muốn thắng được quả là khó khăn. Tiên thiên cao thủ được tiên thiên chân khí hỗ trợ, nếu phải vậy sao gọi là tiên thiên. Tiên thiên, hậu thiên bản chất khác nhau.
      "Hậu thiên đạt cực hạn, tối hậu đột phá sang cảnh giới tiên thiên. Nhưng ta tu luyện ngoại công, ngoại công để đạt đến tiên thiên, cần phải làm sao đây?"
      Tần Vũ khẽ lẩm bẩm, nhất thời quên mất rằng từ trước đến giờ chưa từng có ai tu luyện thân thể đạt đến tiên thiên cảnh giới.
      Đột nhiên từ trời cao có tiếng đại ưng vang dội, rồi có thanh sắc nhọn nhằm hướng Tần Vũ phóng thẳng đến, con cự đại hắc ưng, từ thiên hạ xuống, xuất cạnh Tần Vũ.
      "Tiểu Hắc, ngươi đến rồi, lần này ra ngoài ba ngày, ta tưởng ngươi quên ta rồi chứ!"
      Tần Vũ vuốt ve ‘hoàng quan’ của hắc ưng, âu yếm . ‘Hoàng quan’ (Hoàng quan: túm lông vàng đỉnh đầu) của Tiểu Hắc chỉ có Tần Vũ mới vuốt ve được, người khác thể chạm vào.
      Hắc ưng ngờ chỉ mới hai năm to lớn phi thường, khi đứng cao tới gần hai mét, khi hai cánh vươn ra, Tần Vũ lưng Tiểu Hắc nằm rạp dám ngồi dậy. Trong quá khứ ‘hoàng quan’ đích thị là mầu hoàng kim, tại ở trung tâm nhúm lông vàng xuất sắc hồng rực, phảng phất như đoá hoả diệm.
      Hắc ưng cau có nhìn Tần Vũ, đồng thời đập cánh đầy vẻ lo âu, Tần Vũ thấy vậy cười cười. Bao năm qua, hắc ưng và Tần Vũ ở cùng nhau, Tần Vũ chỉ nhìn ánh mắt hắc ưng là hoàn toàn minh bạch ý tứ của nó.
      "Tốt lắm, tốt lắm, ngươi quên ta, ta hiểu lầm ngươi rồi, hảo."
      Tần Vũ cười đáp.
      Đầu hắc ưng gật gật, Tần Vũ lại nén được cười tủm.
      "Tiểu Hắc, lại đây, lâu chúng ta so tài, thử xem nào."
      Tần Vũ lời chưa dứt, thân hình trong sát na phóng về phía hắc ưng, thủ biến thành trảo bổ về phía hắc ưng hề khoan nhượng.
      Hắc ưng phát hoảng, rồi tựa hồ như rất thống khoái, đưa cánh lên dễ dàng tiếp chiêu của Tần Vũ. Ưng trảo của Tần Vũ vừa chạm tới cánh của hắc ưng, đột nhiên trong khí vang lên thanh như hai miếng thép va vào nhau. Chỉ lực của Tần Vũ mặc dù đạt đến cường đại như trảo thủ của Ưng Trảo Vương, nhưng vẫn thể làm hắc ưng bị tổn thương.
      "Hắc sắc vũ mao của ngươi có thể sánh với huyền thiết đấy."
      Tần Vũ thối bước, mắt thấy cường chỉ lực đạt đến tối ngoại tầng của mình công kích lên vũ mao của Tiểu Hắc lại chút dấu vết, thực cam tâm.
      Vũ mao của hắc ưng, phát ra huyền quang, sắc bén vô bỉ. Hơn nữa cánh hắc ưng có lớp lông mao dày, Tần Vũ muốn dùng trảo thủ nắm lấy mảng vũ mao cũng là vô phương, có thể tưởng tượng khả năng phòng ngự của hắc ưng khủng bố thế nào. Hắc ưng đắc ý lúc lắc đầu, đập loạn hai cánh.
      "Đừng vội đắc ý, nhìn đây, xem ra phải dùng chiêu này rồi."
      Tần Vũ trút bỏ huyền thiết hộ tí, huyền thiết hộ thối và hắc kim bối tâm, chỉnh cá nhân tức có cảm giác phiêu hốt như lông hồng.
      Khả năng phòng ngự mạnh mẽ của hắc nhất thời rơi vào thế hỗn loạn. Đòn công kích kinh người, song ưng trảo cương mãnh tựa huyền thiết dễ dàng phá vỡ trảo thủ, tuyệt đối có thể so với thần binh lợi khí cấp tiên phẩm. Tần Vũ dùng nhục thể đối chọi với huyền thiết binh khí, ràng là chịu thiệt thòi, lập tức ly khai ưng trảo của Tiểu Hắc.
      "Ha ha, ngươi biết tay ta."
      Thân hình Tần Vũ vẫn di chuyển cực tốc như thiểm điện.
      Đúng vậy, đấu pháp duy nhất của là dụng tốc độ.
      Tại thiên tốc độ của hắc ưng cực nhanh, xuống đến mặt đất cũng rất nhanh nhẹn. Tuy vậy so với tốc độ biến thái ai bì kịp của Tần Vũ, vẫn còn cách khoảng. Tần Vũ trút bỏ phụ trọng, liền dùng tốc độ để áp chế hắc ưng.
      "Hưu!"
      Chân chạm nhất điểm, tức thân ảnh Tần Vũ hoá thành bóng mờ, khi cước chạm thụ mộc hay thạch đầu, Tần Vũ vẫn giữ nguyên cực tốc liền thay đổi phương hướng, tốc độ nhanh đến cực hạn, phảng phất xuất ở tứ diện bát phương nhất tề công kích hắc ưng.
      Hắc ưng song dực như cánh quạt, cũng đạt cực tốc di chuyển, song dực quét qua, lập tức đổi hướng. Và với thân pháp khinh khinh, thân thể hắc ưng hoàn toàn là cỗ máy siêu tốc, trở lực của gió trở nên đáng kể. người ưng dùng cực tốc để tương hỗ công kích.
      "Hãy nếm Đại Lực Kim Cương chỉ của ta!"
      Tần Vũ biến chỉ như lợi tiễn, xé toạc khí, ngạch kích thẳng vào ngực hắc ưng. Chỉ lực tối cường, gần như phá vỡ nhất phiến vũ mao của hắc ưng, mặc dù lớp vũ mao ngực hắc ưng rậm dày như mặc áo len. Hắc ưng tựa hồ như rất giận dữ, tốc độ đột nhiên gia tăng. Trong khoảng khắc, tại đương trường chỉ nhìn thấy đạo tàn ảnh.
      "Oa, mi điên rồi a."
      Tần Vũ kêu lớn, tốc độ hoàn toàn đạt đến cực hạn. Dựa vào "Bắc Đẩu Thất Tinh Nguyệt Quang Vũ", Tần Vũ thân tựa như võ giả hạ thế từ ánh trăng, ngừng di động cực tốc quanh thân thể phiêu hốt của hắc ưng, song thủ ngừng công kích. Hắc ưng tốc độ tuy nhanh, nhưng mỗi lần công kích đều bị Tần Vũ sớm phát , thân pháp Tần Vũ dựa cơ sở cảm ứng thế gió. Hắc ưng vừa công kích, khí lay động, Tần Vũ lập tức phát .
      Đột nhiên…
      tiếng ưng kêu vang vọng như sấm, hắc ưng cuối cùng cũng phát nộ.
      "Hô hô…"
      Hai cánh hắc ưng quạt ra từng đợt cuồng phong, lập tức chu vi cả vùng như có gió bão, cây cối trong phạm vi đó cũng bị quạt đổ văng , từng tiếng "rắc rắc" vang lên, vô số cành cây bị chấn gãy, sức gió khủng bố tự nhiên cũng ảnh hưởng đến hành động của Tần Vũ. Tần Vũ cười tiếng.
      "Mi hãy theo ta nào."
      Tần Vũ thân hình cực tốc phóng về hướng bắc, người ưng thường xuyên giao thủ, với hành động của đối phương quá tường tận, cần câu nệ làm gì. Vừa gọi hắc ưng xong, Tần Vũ nhằm hướng nơi khác phóng tới Thạch lâm (rừng đá)!
      Thạch lâm, đúng như tên gọi, là địa phương có vô số cự thạch, là nơi Tần Vũ và hắc ưng đại chiến nhiều lần, chung quanh vô số những tảng đá hoặc bị phá huỷ hoặc bị đánh văng , chỉ còn lại những cự thạch nặng thiên cân vạn cân.
      Trong thạch lâm.
      Tần Vũ phiêu hốt qua lại tới lui, hắc ưng như hắc sắc thiểm điện truy theo. Thực tế so sánh về tốc độ di động hai đối thủ là chín mười, nhưng linh mẫn của hắc ưng vẫn kém xa Tần Vũ. Tần Vũ có thể di động trong sát na cải biến phương hướng. Vừa nhằm hướng đông cực tốc di chuyển, lại có thể lập tức chuyển sang hướng tây.
      "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!"
      Tần Vũ song thủ lúc biến thành chưởng đao, lúc thành thiết quyền, lại thành quyền chỉ công kích, khi hắc ưng dùng mỏ và song dực phối hợp công kích, song lợi trảo cũng dừng lại, chỉ khi bay lên mới dùng lợi trảo để công kích Tần Vũ. Khi hắc ưng phi lên, Tần Vũ chỉ biết bị động chống đỡ. Tất nhiên Tần Vũ vô pháp để bay lên, nhất thời cũng tìm được biện pháp phản công.
      "Bồng!"
      Cánh hắc ưng vung lên, Tần Vũ nghiêng mình tránh né, cánh liền đánh thẳng vào cự thạch kề bên. Cánh của hắc ưng kiên ngạch chút tỳ vết, còn cự thạch bị đánh vỡ vụn.
      Tần Vũ đột nhiên chưởng đánh về phía sau gáy hắc ưng, cánh hắc ưng liền múa lên, ly khai tức , trọng chưởng của Tần Vũ uy mãnh kích thẳng lên cự thạch khác. Đương nhiên, cự thạch bị nhất chưởng của Tần Vũ đả vỡ. Chưởng lực của Tần Vũ, lợi hại hoàn toàn có thể sánh với cao thủ Thiết Sa chưởng trong bát đại cao thủ ngoại công, vô luận về sức mạnh hay về bền. người ưng tiếp tục giao thủ, thạch lâm cơ hồ như trong cơn kiếp nạn. Mỗi khi họ đánh hụt chiêu, là cự thạch nát vụn thành phấn.
      "A!"
      Tần Vũ kêu to tiếng, đột nhiên từ trùng thiên hạ xuống phách kích hắc ưng. Hắc ưng lúc này sau lưng là cự thạch, căn bản lối đào thoát. Nhưng hai cánh hắc ưng bỗng máy động, nhanh chóng chuyển thân thoát sang bên cạnh vài mét, trọng chưởng Tần Vũ tiện tay đánh thẳng vào cự thạch phía sau lưng hắc ưng.
      "Oanh!"
      Cự thạch vỡ vụn, nhưng Tần Vũ đột nhiên bất động.
      "Tiểu Hắc, dừng lại."
      Tần Vũ vừa rồi nhục chưởng cảm giác có gì đúng, bởi cảm thấy cự thạch có sức phản chấn cường liệt. Tất nhiên khi đánh vỡ những cự thạch khác cũng có sức phản chấn, nhưng ở cự thạch này sức phản chấn mạnh, thủ chưởng của thậm chí cảm giác ê ẩm. Hắc ưng nghe tiếng Tần Vũ, liền lộ vẻ hoài nghi nhìn tới.
      "Đây…đây là cái gì."
      Tần Vũ chấn kinh nhìn hoả hồng sắc thạch đầu trước mắt, thể đó là đá, nhưng có vẻ là tinh thạch, chỉ cần bỏ ánh sáng hồng sắc phải cũng là tảng đá sao?
      Đánh vỡ cả vạn cân cự thạch, ai nghĩ được trong đó lại có hoả hồng sắc tinh thạch, hơn nữa tinh thạch này lại lớn, cơ hồ cao bằng nửa Tần Vũ, lại là trụ tròn gần đến mức hoàn hảo, chuẩn xác mà , là cây thạch côn, chỉ là cây thạch côn này nếu so với những đoản côn thông thường khác, có vẻ ngắn và dầy hơn nhiều. Tần Vũ song thủ nắm lấy tinh thạch hình trụ, nhất thời cảm giác ấm vô cùng.
      "Ồ, nặng ghê."
      Tần Vũ kinh ngạc phát khối tinh thạch nặng hơn bình thường, tức song thủ dụng lực, khẽ kêu tiếng nhấc bổng hoả hồng sắc tinh thạch lên, Tần Vũ tức trừng mắt :
      "Lão thiên ơi! Cái tiểu viên trụ này, ngờ lại nặng đến gần hai nghìn cân."
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 11

      Luyện Khí Tông Sư (1)


      "Đây là cái gì nhỉ?"
      Tần Vũ nhíu mày, cẩn thận quan sát hoả hồng sắc tinh thạch tay:
      "Tinh thạch này trọng lượng phi thường, lại phát ra ánh sáng sắc hoả hồng, bản thân tinh thạch lại ấm."
      Tần Vũ tại Bảo khố trong vương phủ, thấy vô số bảo bối, tại Vân Vụ sơn trang lại đọc ít thư tịch, nhận biết được rất nhiều bảo vật tại Tiềm Long đại lục, tuy nhiên đối với hoả hồng sắc tinh thạch này, hoàn toàn có khái niệm. Tần Vu buông hoả hồng sắc tinh thạch xuống đất, tiếng "Oanh!"vang lên, trọng lượng đích thực kinh nhân.
      "Trước hết thử xem ngươi cứng như thế nào, tinh thạch này nặng như vậy, chưởng của ta đánh vào, cự thạch vỡ mà tinh thạch sao, xem ra rất cứng."
      Tần Vũ thủ biến thành trảo, triển khai Ưng Trảo công, hướng về phía hoả hồng sắc tinh thạch đánh tới. Tiếng va chạm của kim thiết vang dội khắp nơi, hoả hồng sắc tinh thạch vẫn trơ trơ chút tỳ vết.
      "Chà!"
      Tần Vũ liền hít hơi lãnh khí, cảm giác của ngũ chỉ vừa công kích trở nên tê dại, tự nghĩ bản thân dùng toàn lực tấn công cũng để lại chút dấu vết nào, có thể tưởng tượng độ cứng của tinh thạch như thế nào, liền lắc đầu :
      "Tiểu Hắc, ngươi thử , xem tinh thể này cứng rắn đến đâu."
      Tiểu Hắc hưng phấn gật đầu hai cái, song dực vũ động, trước tiên bay vọt lên trời, rồi từ cao đáp xuống, song lợi trảo toàn lực bổ xuống tinh thạch.
      lần nữa tiếng kim thiết lại vang rền, tinh thạch vẫn hề hấn gì. Tiểu Hắc hạ xuống, cặp nhãn chớp chớp nhìn Tần Vũ, lộ vẻ chán nản, tựa như vì lợi trảo của bản thân thất bại mà buồn bực trong lòng.
      Tần Vũ trừng mắt há mồm lộ vẻ si ngốc, lúc lâu sau nhãn tình mới xuất tia hưng phấn:
      "Ha, phát tài, phát tài, ưng trảo của Tiểu Hắc có thể xé toạc huyền thiết dễ dàng như xé giấy, độ cứng có thể sánh với tiên phẩm vũ khí, có thể làm tê liệt ưng trảo của ngươi, tinh thạch tối thiểu cũng là luyện khí tài liệu trân quý hạng nhất, à, có lẽ nên dùng Ngư Trường kiếm để thử."
      "Hưu!"
      Tần Vũ đơn thủ huy lên, đạo hắc quang loé sáng, phóng thẳng về phía hoả hồng sắc tinh thạch.
      Thanh lại lần nữa vang dội, Tần Vũ trong tay nắm chặt Ngư Trường kiếm, hưng phấn nhìn hoả hồng sắc tinh thạch trước mắt:
      "Khoáng thạch lớn như vậy, chắc chắn là vật báu vô giá. chừng có thể luyện thành tiên phẩm thượng cấp binh khí."
      Ngư Trường kiếm, tiên phẩm hạ cấp binh khí.
      Khoáng thạch, trải qua nhiều trình tự phức tạp, cuối cùng tinh luyện thành binh khí, binh khí đích thực so với nguyên bản khoáng thạch còn kiên ngạnh hơn. Ví như lúc đầu từ vẫn thạch chế luyện thành Ngư Trường kiếm, tuyệt đối vô phương phủ nhận sắc bén của nó. Hoả hồng sắc tinh thể có thể va chạm với Ngư Trường kiếm mà chút dấu vết, độ cứng rắn của nó tuyệt đối đạt đến cảnh giới kinh nhân.
      Ngay cả trung kỳ tiên phẩm khoáng thạch, chịu trảm của Ngư Trường kiếm cũng phải có ngân tích lưu lại, vậy hoả hồng sắc tinh thể này là gì?
      "Khoáng thạch thượng cấp tiên phẩm, phải…có lẽ còn hơn thế nữa."
      Tần Vũ song nhãn phát quang, tu luyện cao thủ có được tối thượng cấp binh khí là điều cầu mà được, căn bản ai có thể tưởng tượng nổi, Tần Vũ đương nhiên mộng tưởng có được món thần binh lợi khí.
      Chỉ riêng bản thân tinh thạch này, độ cứng rắn kém gì Ngư Trường kiếm, nếu quả luyện chế thành binh khí,
      "Tiểu Hắc, chúng ta về sơn trang."
      Tần Vũ cởi áo khoác ngoài chùm lên hoả hồng sắc tinh thạch, rồi ôm lấy nhấc lên. Đối với trân bảo, Tần Vũ cũng hiểu nên cho nhiều người biết, cho dù lo sợ, nhưng cũng hiểu quy củ trong vương phủ, ngay Ngư Trường kiếm còn là binh khí tối bảo mật, huống hồ là thứ trân quý như hoả hồng sắc tinh thể.
      Vác theo khối tinh thể nặng hai nghìn cân, Tần Vũ lập tức chạy mạch về Vân Vụ sơn trang, có lẽ chỉ có tài năng biến thái của mới làm được điều này. Tại Vân Vụ sơn trang, Tần Vũ nhàng chui vào mật thất.
      "Mang theo hai nghìn cân chạy từ trong sơn lâm về đây, quả là có chút mệt mỏi."
      Tần Vũ vung mạnh hai tay, mặt biểu thị nét tiếu ý, tâm trạng khi có được trân bảo đương nhiên rất tốt.
      "Nếu phụ vương biết điều này, khẳng định rất cao hứng."
      Tần Vũ vừa cười vừa về phía phòng của Liên Ngôn, đột nhiên có hai người thầm đến trước mặt, người là thanh niên cao sấp sỉ , người kia là lục y thiếu nữ dáng vẻ nhu nhược,,thanh niên vô cùng cường tráng, còn lục y thiếu nữ có ngũ quan thanh tú, mặc dù khí chất nhu nhược nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
      "Vũ ca ca."
      Lục y thiếu nữ vừa nhìn thấy Tần Vũ, nhãn tình tức phát sáng, chạy nhanh tới.
      "Vũ ca ca, lần này huynh ra ngoài tu luyện lâu quá, thèm ngó ngàng gì đến ta."
      Thiếu nữ lầm bầm .
      "Tiểu Lộ, chờ khi ta rảnh rỗi, nhất định bù đắp cho muội."
      Tần Vũ âu yếm xoa đầu Tiểu Lộ.
      Lục y thiếu nữ này chính là Tiểu Lộ, còn thanh niên bên cạnh là Thiết Sơn. Huynh muội họ bái Liên Ngôn làm sư phụ. Tiểu Lộ thích chém chém giết giết, nên chỉ tu luyện nội công, bình thường rất hay thổi sáo, ngọc địch nàng đeo ở eo lưng chính là của Tần Vũ tặng cho.
      "Lúc nào cũng vậy, nhưng huynh có lúc nào rảnh rỗi đâu, Vũ ca ca, chẳng lẽ huynh thể nghỉ ngơi sao."
      Tiểu Lộ có chút bất mãn, Vũ ca của nàng thường nếu rảnh chơi với nàng, nhưng có lúc nào rỗi rãi đâu?
      "Nghỉ ngơi ư?"
      Tần Vũ khẽ run run, từ lúc mới tám tuổi, đến giờ khi mười tám tuổi, thời gian rảnh rỗi chân chính của có thể tính được đầu ngón tay. Trong tâm luôn chỉ có nỗ lực tu luyện, nỗ lực tu luyện, hy vọng có thể sớm trợ giúp cho phụ vương, có thể trở thành tả hữu tin cậy của người.
      "Tiểu Lộ, được sinh nữa."
      Thiết Sơn giáo huấn, rồi quay sang Tần Vũ cười :
      "Tiểu Vũ, ngươi tìm sư phụ phải , người nghỉ trong đình viện."
      "Phải, ta kiếm Liên gia gia."
      Tần Vũ lớn, đoạn bước nhanh về phía đình viện của Liên Ngôn.
      Tiểu Lộ tức ngưng mi nhìn theo bóng dáng Tần Vũ, mũi hơi nhăn lại:
      "Vũ ca ca huynh ấy luôn bận rộn, dường như có phút nào thảnh thơi."
      Tiểu Lộ sống ở Vân Vụ sơn trang gần năm năm, tự nhiên biết Tần Vũ tu luyện cực kỳ khắc khổ.
      "Tiểu Lộ, đừng vậy, Tiểu Vũ và chúng ta giống nhau, ta mặc dù là tam thái tử tôn quý của Trấn Đông Vương, nhưng lại tu luyện tối khổ ngoại công. Nhớ khi trước ta có lần thấy ta dùng tay để xúc thiết sa."
      Thiết Sơn tựa hồ như hồi tưởng lại cảnh đó. Xúc thiết sa, Tần Vũ chỉ bắt đầu luyện sau khi chỉ lực đạt đến trình độ cực cao. Như quả ngay từ đầu dùng thiết sa, thủ chỉ của tuyệt đối thể toàn vẹn.
      Thiết Sơn nhãn trung biểu lộ kinh ngạc tột độ:
      "Xúc thiết sa, ngón tay hẳn đau buốt như kim châm. Mười ngón tay thông với tim, nỗi thống khổ đó muội khó lòng cảm nhận được. Tuy nhiên mỗi ngày huấn luyện, rèn luyện chỉ lực chỉ là phần trong cực hạn huấn luyện của . Từ sáng sớm đến tối mịt, Tần Vũ mỗi lần huấn luyện đều công kích thân thể cực hạn. Thân thể luôn phải chịu tổn thương cực hạn hẳn là dễ dàng gì. Vả lại phương pháp huấn luyện này… ta bắt đầu khi mới tám tuổi."
      Thiết Sơn nhìn theo hướng Tần Vũ, tỏ ra kính phục vô cùng.
      Trong mắt Tiểu Lộ lúc đó loé lên tia sáng rực rỡ.
      Trong tim nàng, Vũ ca ca vĩnh viễn là ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, là vị huynh trưởng cực tốt, là vầng thái dương đem lại hơi ấm cho mọi người. Vũ ca ca, thân là thế tử của Trấn Đông vương, từ khi mới tám tuổi bắt đầu biết dùng cực hạn để huấn luyện thân thể bất chấp tổn thương.
      Tuy vậy khi có Lưu Tinh lệ, lại có thể phát huy hiệu lực của nó, giúp Tần Vũ huấn luyện đến cực hạn sinh lý. Ngón tay luyện đến mức đau đớn như muốn gãy, tập xuống tấn để huấn luyện cơ chân đến mức đầu óc choáng váng, bắp chân nứt ra…chỉ đến khi đạt cực hạn sinh lý, Lưu Tinh lệ mới phát huy hiệu lực thần kỳ của nó. Muốn đạt được điều gì, tất nhiên phải trả giá.
      Để đạt được đến cảnh giới như bây giờ, cái giá Tần Vũ phải trả nhiều, vô cùng nhiều.
      Trong đình viện của mình, Liên Ngôn nằm dài trường kỷ, uống trà và hưởng thụ tĩnh mịch.
      "Liên gia gia."
      Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhãn tình Liên Ngôn liền lộ nét tiếu ý, quay đầu về phía Tần Vũ cười :
      "Tiểu Vũ a, hiếm khi con có thời gian rảnh rỗi như lúc này."
      Nhìn Tần Vũ, ông nén nổi cao hứng trong lòng. Tựa như gia gia chợt gặp mặt tôn tử của mình, kiềm chế nổi niềm cao hứng. Tần Vũ từ viên môn bước tới, có hoả hồng sắc tinh thạch, Tần Vũ cần tìm luyện khí cao thủ, đương nhiên, khi tìm luyện khí cao thủ, Tần Vũ nghĩ ngay đến Liên Ngôn.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 12

      Luyện Khí Tông Sư (2)


      "Liên gia gia, con vừa tìm được khoáng thạch cực kỳ trân quý, câu con đoán chắc là khoáng thạch tiên phẩm thượng cấp."
      Tần Vũ đầu vừa dứt, Liên Ngôn đứng bật dậy.
      Trong mắt Liên Ngôn nhất thời chấn kinh, nhìn Tần Vũ đầy vẻ hồ nghi, lúc lâu sau mới :
      "Tiểu Vũ, đây phải là chuyện đùa, tiên phẩm thượng cấp a, loại khoáng thạch đó tiên thiên cao thủ dẫu nằm mơ cũng dám nghĩ đến, để luyện chế vũ khí tuyệt đối là thần binh. Loại thượng cấp khoáng thạch đó làm sao có khả năng tìm được."
      Đối với nhân loại tại Tiềm Long đại lục, vũ khí đơn giản có thể phân chia làm hai loại: phàm phẩm và tiên phẩm. Tiên phẩm lại phân chia làm thượng, trung, hạ tam cấp, khoáng thạch cũng như vậy. Trấn Đông vương quyền thế rất lớn, trong tàng binh khố thu gom được chừng vài chục kiện, đại đa số là tiên phẩm hạ cấp, bộ phận là tiên phẩm trung cấp, tiên phẩm thượng cấp chỉ có hai kiện mà thôi.
      "Liên gia gia, con cũng nghi ngờ như người, dùng Ngư Trường kiếm chém thử nhát, nhưng hề có dấu vết. Nếu phải tiên phẩm thượng cấp là gì?" Tần Vũ liền giải thích.
      "Ngư Trường kiếm chém xuống, lại để lại dấu vết sao?"
      Trong tâm Liên Ngôn minh bạch, nếu quả thực Ngư Trường kiếm cũng thể để lại ngân tích, đó tuyệt đối phải là khoáng thạch tiên phẩm thượng cấp:
      "Tiểu Vũ, khoáng thạch đó có hình dạng như thế nào, có to , có bằng nắm tay ?"
      Khoáng thạch càng trân quý, càng . Nếu nó bằng nắm tay, tốt nhất là dùng để luyện chế loại binh khí như đoản đao đoản kiếm.
      "Nắm tay?"
      Tần Vũ kinh ngạc hỏi.
      Hoả hồng sắc tinh thạch tìm được cao đến gần mét, hình dạng to dưới bé, nhưng xem ra lớn hơn nắm tay rất nhiều.
      "Nếu hơn nắm tay, chỉ có thể chế tạo loại vũ khí như chuỷ thủ, đó là cách tốt nhất, bởi vì đó là loại tiên phẩm thượng cấp vũ khí nhất."
      Liên Ngôn cười đáp, nhưng Tần Vũ ở bên cạnh hiểu ý tứ của ông ta, nín nổi cũng bật cười.
      "Liên gia gia, con tìm được khoáng thạch rất lớn, có hình trụ, cao mét, to dưới bé, và lớn hơn nắm tay rất nhiều."
      Tần Vũ diễn tả.
      Liên Ngôn tức song nhãn trừng trừng, da mặt đỏ bừng xúc động.
      "Hình trụ, cao mét?"
      Liên Ngôn phải là Tần Vũ, ông nghĩ đến cái lớn hơn, đại khoáng thạch kia, hơn nữa còn là tiên phẩm thượng cấp, ví như luyện chế chiến đao, có thể luyện chế đến vài chục chiếc, đó là vài chục kiện tiên phẩm thượng cấp thần binh. Vài chục kiện, đó là khái niệm ràng.
      "Đương nhiên là , lại còn phải hỏi."
      Tần Vũ đáp lời Liên Ngôn, ba phần như hỏi lại với vẻ cam tâm, đương nhiên biết Liên Ngôn trong chốc lát khó lòng tin được đó là , vận may từ trời rơi xuống, khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi.
      "Nhanh, dẫn ta đến xem."
      Liên Ngôn vừa dứt lời, Tần Vũ liền gật đầu đồng ý, đoạn nhanh chóng dẫn Liên Ngôn xuống mật thất dưới đất.
      Trong gian mật thất dưới đất, Liên Ngôn nhìn hoả hồng sắc tinh thạch, hai mắt phát sáng.
      Hoả hồng sắc tinh thạch phát ra ánh hồng quang mông lung mờ nhạt, trong suốt có thể nhìn thấu qua, thậm chí có thể nhìn từng đường nét ở trong tinh thạch. Vừa thấy hình dạng tinh thạch, Liên Ngôn biết ngay đây đích thị là bảo vật vô giá. So với nó, trân châu mã não cũng phải còn kém xa.
      Liên Ngôn từ eo lưng kéo ra, thanh tử sắc nhuyễn kiếm đột nhiên xuất , ông vẫy tay cái, tử sắc nhuyễn kiếm tức thẳng như bút, sau đó hoá thành đạo tử quang phách thẳng lên hoả hồng sắc tinh thạch.
      "Quả nhiên."
      Trong mắt Liên Ngôn phát ra tia sáng lăng lệ, nhìn thẳng vào hoả hồng sắc tinh thạch trước mắt:
      "Đến Tử Tâm nhuyễn kiếm của ta cũng thể để lại dấu vết, tuyệt đối là tiên phẩm thượng cấp."
      Liên Ngôn quay đầu sang bên cạnh nhìn Tần Vũ, trịnh trọng :
      "Tiểu Vũ, hãy lập tức dùng ngựa đem trọng bảo kia về vương phủ, con cần luyện chế thần binh gì, có thể mời luyện khí tông sư Hắc tiên sinh giúp con luyện chế, nhiều tinh thạch như vậy, bất kể con luyện chế binh khí hay chiến giáp, đều còn dư, số dư ra lưu lại cho phụ vương con. Có được ?"
      Tần Vũ nghe lời Liên Ngôn, trong chốc lát hoàn toàn minh bạch.
      Với khoáng thạch trân quý , nếu chế luyện binh khí tuyệt đối là thần binh, nếu số thần binh đó ở trong tay phụ vương, khả dĩ chiến trường có thể phát huy uy lực thần kỳ. Tần Vũ đối với tiền tài, bảo vật tuyệt để ý.
      "Tất nhiên, con chỉ cần phần mười hoả hồng sắc tinh thạch thôi, còn lại giao hết cho phụ vương."
      Tần Vũ cười .
      Liên Ngôn nhìn Tần Vũ, mục quang đầy vẻ tán thưởng:
      "Tiểu Vũ, ở tuổi con, ngờ lại bị trọng bảo mê hoặc, tâm tính của con đích thực vượt xa thường nhân."
      người có thể đối diện với bảo vật mà sắc mặt đổi, tâm cảnh tu vi của người đó thường nhân tuyệt đối thể so sánh được. vũ giả muốn đột phá về mặt tâm tưởng, tất nhiên tâm tính và ngoại cảnh phải có phối hợp tương hỗ lẫn nhau.
      Tần Vũ đối diện với mục quang của Liên Ngôn, xấu hổ :
      "Liên gia gia, đừng nhìn con như vậy. Con quen được người khác khen đâu."
      Thấy bộ dạng ngại ngùng của , Liên Ngôn nhịn được bất giác phá lên cười.
      Tâm tính của con người đích thực cần được rèn rũa, nhất là thanh niên hiểu biết như Tần Vũ. Mỗi lần đột phá cực hạn, là lần tâm tính được rèn luyện, Tần Vũ bắt đầu rèn luyện từ năm lên tám tuổi, nên kiên cường cứng cỏi của người thường thể so bì.
      kẻ độc, đường đời phần lớn là độc hành, tự tạo lập nên phong cách của riêng mình. Bởi vì người đó luôn đơn, nên mọi thứ có thể tự nhiên lĩnh hội được. Chiêm nghiệm về cuộc đời, về giá trị của bản thân, về nhiều thứ, nhiều thứ từng gặp, từng cảm nhận.
      Tần Vũ là kẻ như vậy, ngay từ khi ấu thơ kẻ độc, mình quan sát tinh tú, sau đó tự rút ra bài học cho mình, giờ khi tâm trí thành thục, Tần Vũ hoàn toàn minh bạch cách đối nhân xử thế ra sao: con người sinh ra đời, tối quan trọng chính là tình thân, là tình cảm cùng chung huyết thống. Cho dù tiền tài, linh bảo nhiều như nước sao, chẳng qua cũng chỉ cần bảo đảm cho những sinh hoạt cơ bản là đủ, còn lại biết làm gì? Nếu hai nghìn lạng bạc đủ để sử dụng cả đời, có mười vạn lạng bạc phải quá thừa thãi sao? Do vậy tự nhiên bao giờ có lòng tham.
      Nhân loại đều có mộng tưởng, Tần Vũ cũng vậy. Cảm tình thân thuộc đứng thứ nhất, mộng tưởng đứng thứ hai. Sinh mệnh ư? Thiếu tình thân, có mơ ước, cuộc sống chỉ là vô nghĩa.
      Sau mỗi lần đột phá cực hạn, Tần Vũ vô cùng vui sướng với cảm giác nhiệt huyết trào dâng, thích được cận thân chiến đấu, thích những tình cảm tuôn trào trong sát na quyết định sinh tử. Mộng tưởng của Tần Vũ là tự đốt cháy sinh mệnh của bản thân bằng nhiệt tình vô hạn, cũng giống như lưu tinh trong phút giây bùng cháy, nhân sinh, rất cần những ngọn lửa nhiệt huyết như vậy để thắp sáng thế gian…
      "Liên gia gia, chuẩn bị nhân mã để hộ tống hoả hồng sắc tinh thạch về vương phủ chưa?"
      Tần Vũ cười .
      " xong, Mã Sơn bố trí nhân lực rồi."
      Liên Ngôn vội vàng , cũng bởi đây là việc đại , nên ông thể trễ nải dù chỉ chút, tất bật lo chuẩn bị nhân mã.
      Tần Vũ liếc nhìn hoả hồng sắc tinh thạch, thầm trong bụng:
      " thể tưởng tượng nổi tinh thạch này lại hữu dụng với phụ vương, quá tốt."
      ta vừa cười vừa ly khai mật thất.
      Vương phủ Trấn Đông vương, trong chốc lát tại biệt viện, ít người tụ tập, ba vị thế tử của Trấn Đông vương, Liên Ngôn, tổng quản Cát Mân, ba đại hán nửa thân để trần, và cuối cùng là người trung niên áo đen, mọi người chăm chú quan sát hoả hồng sắc tinh thạch.
      "Hắc tiên sinh, ông có khả năng luyện chế được ?"
      Liên Ngôn đối mặt với hắc y trung niên hỏi.
      Hắc y trung niên trả lời, chỉ tiến lại gần hoả hồng sắc tinh thạch, song nhãn mở to trừng trừng, cẩn thận quan sát hoả hồng sắc tinh thạch từng ly từng tý , tập trung tinh thần cao độ, bọn Tần Vũ ở bên cạnh thấy vậy, liền tự giác im lặng dám làm phiền vị luyện khí tông sư này.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :