Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan, LacDeTuTai,TamBao

      Chương 3

      Bí Mật (1)


      Thành Viêm Kinh, Trấn Đông vương vương phủ ngày hôm nay đăng đèn kết hoa, tại chưa quá sáng sớm mà trước cửa vương phủ đông đảo những xe ngựa, kiệu rồng. Những phú thương hào môn, vương tôn quý tộc của Sở triều nhất tề dặn dò, mang quà mừng lễ cũng như thiếp mời đến bước vào trong Vương phủ. Hôm nay là ngày mà Trấn Đông vương tam thế tử Tần Vũ làm đại lễ thành nhân.

      Lễ thành nhân được tổ chức trọng thị tại lục địa Tiềm Long, mức độ trước giờ hầu như chưa có. So sánh với hồi tổ chức sinh nhật cũng trọng thị bằng, lúc đó là sinh nhật mười sáu tuổi của Tần Vũ, chỉ có số người trong vương phủ vây quanh chúc mừng, còn lễ thành nhân phát thiệp mời, thậm chí Sở vương cũng có khả năng đến. Nhớ hồi tám năm về trước, lúc đại ca của Tần Vũ là Tần Phong làm lễ thành nhân, đích thân hoàng đế của Sở Vương là Hạng Nghiễm đến chúc mừng.

      Sáng sớm.

      Tần Phong, Tần Chính, Tần Vũ ‐ cả ba huynh đệ đều cùng lúc đến phòng của Tần Đức để thỉnh an thân phụ. Đại ca Tần Phong có dáng vóc cao nhất, có lẽ gần mét chín mươi, thân thể lúc nào cũng như có luồng khí lạnh bao quanh, gương mặt hiếm khi nở nụ cười, chỉ có những khi đối diện với hai huynh đệ Tần Phong mới hay cười mà thôi. Tần Chính và Tần Vũ dáng vóc ngang nhau, cao lắm.

      "Nhi thần bái kiến phụ vương."

      Ba huynh đệ cùng nhìn Tần Đức, khấu đầu thỉnh an.

      Tần Đức nhìn thấy ba nhi tử của mình, trong lòng rất đỗi vui mừng vì cả ba đứa đều là nhất biểu nhân tài. Con trai trưởng Tần Phong theo nghiệp võ, những là đại tướng quân đội mà quá khứ còn trở thành tiên thiên cao thủ từ năm ngoái, danh tiếng đồn xa. Khắp cả Sở triều tiên thiên cao thủ quá trăm người nhưng chưa quá hai mươi ba tuổi mà là tiên thiên cao thủ quả là cực kỳ hiếm có.

      Đứa con thứ là Tần Chính quản lý triều chính và chính bản thân Tần Chính cũng có tài năng như Tần Đức, nay chuyện lớn của ba quận phía Đông thành đều do Tần Chính thủ quản. Tới phiên người con thứ 3 là Tần Vũ…

      Tần Đức xoay đầu liếc nhìn Tần Vũ, trong lòng Tần Đức khỏi cảm thấy tự hối tiếc.

      "Ngoại công làm sao có thể đạt đến tối cao chỉ sau ngày luyện thành, hơn nữa lại thể thành cao thủ tiên thiên, chung quy cũng chỉ bước vào đường cùng mà thôi. Trong lòng Tần Đức có cái nhìn u ám, sau đó Tần Đức xem lại, trong chính ba đứa con trai của mình Tần Vũ là người có ít khả năng đạt thành nghiệp lớn nhất. "

      Nếu như có đủ khả năng đạt đến cấp độ đó, tuy bằng tiên thiên nhưng lực công kích cũng có đủ khả năng hơn tiên thiên tiền kỳ cao thủ. Chỉ tiếc là, để đạt đến cảnh giới đó cần phải ít nhất những ba mươi năm tu luyện. Như nay Vũ nhi tu luyện tám năm nhưng, vẫn còn phải tu luyện hơn hai mươi năm nữa. tiếc, Tần Đức biết Tần Vũ cơ bắp tiếp thu nội lực, tiến bộ rất nhanh, vượt quá nhiều lần so với ước tính của Triệu Vân Hưng.

      Tần Đức cười bảo:

      "Các người trước ."

      Rồi nhìn Tần Vũ mà :

      "Vũ nhi, hôm nay là lễ thành nhân của con, là sinh nhật, là ngày trọng đại. Qua hôm nay con là người lớn rồi, có xảy ra chuyện gì còn cũng phải nỗ lực mà đối diện đó!"

      Tần Vũ gật đầu đáp:

      "Phụ vương an lòng "

      Tự mình đối diện với cuộc sống? Hơn ba năm trước, mình Tần Vũ mang theo con hắc ưng ngao du bốn phương, với tốc độ của hắc ưng đích thân tới gần Sở vương triều nhiều phen. Trải qua nhiều kinh nghiệm, Tần Vũ biết cách tự nhìn nhận và cảm thụ cuộc sống.

      "Tốt, tại bên ngoài khách đến đông đủ, các con hãy theo cha ra chào hỏi khách."

      Tần Đức rồi dẫn đầu các con, Tần Phong, Tần Chính, Tần Vũ – ba huynh đệ cùng nhau bước ra cổng.

      Trong ngày, vương phủ của Trấn Đông vương vô cùng huyên náo, tất cả vương tôn quý tộc, tất cả những phú thương đều đến chúc mừng, đương nhiên là những người này đối với Trấn Đông vương vô cùng tôn trọng. Nhưng đại quyền tương đương với Trấn Đông vương còn hai người nữa: là Trấn Nam vương, là Trấn Bắc vương.

      Trấn Nam Vương của khu vực ba quận phía nam là Mộc Lam thân chinh đến chúc mừng, Trấn Bắc Vương của hai quận phía bắc là Thương Quan Hồng cũng thân chinh đến chúc mừng còn bốn thành bốn quận là của hoàng tộc Hạng gia chiếm quản, lần này hoàng đế Hạng Nghiễm tới, phái đích thân đệ đệ của mình là Hạng Sóc tới.

      Bữa yến tiệc biết chiêu đãi bao nhiêu bàn. Có bao nhiêu khách tới tham dự, Tần Vũ đều biết . Nhưng biết điểm, là nhận được rất nhiều quà chúc mừng đến nỗi chất đầy cả hai gian phòng, có lẽ khách đến cũng rất nhiều. Tất nhiên cử hành lễ chính là thế tử của Trấn Đông vương. ngày huyên náo, đãi tiệc đến đêm khuya, khách ra về, Vương phủ lại trở về yên tĩnh.

      Mật thất.

      Căn mật thất này, Tần Vũ chưa bao giờ bước vào trong, lúc này quá nửa đêm. Trong căn phòng bí mật có năm người: Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính, Tần Vũ còn có Từ Nguyên. Trong năm người ngoài Tần Vũ mặt lộ vẻ nghi hoặc, còn ngoài ra những người còn lại trong lòng đều có biết ít nhiều.

      "Mọi người ngồi trước !"

      Tần Đức khi trước các ghế bành thái sư, ra hiệu cho họ ngồi xuống.

      Tần Vũ chờ bốn người lần lượt ngồi xuống bộ trường kỉ rồi mới dám ngồi, Từ Nguyên phe phẩy cây quạt trong tay, nhìn Tần Vũ rồi khẽ mỉm cười.

      "Phụ vương, người cho mời con đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

      Tần Vũ hỏi, tại vẫn còn u mê mù mịt trong đầu.

      Tần Đức bình tĩnh, gật đầu bảo:

      "Vũ nhi, chẳng phải con luôn nghi hoặc phụ vương làm điều gì, mưu tính những gì hay sao? Chính xác! Ta có chuyện mà trước giờ luôn giấu diếm con. Hôm nay, con mười sáu tuổi rồi, ta kể hết cho con nghe mọi bí mật."

      Tần Vũ nhất thời mắt sáng lên.

      từ trước sớm biết phụ vương thân chinh tiến hành kế sách, cũng nghi hoặc, lỡ như Tần Đức nhất quyết cho biết. tại nghe đích thân phụ vương , những việc mà bản thân chưa biết hãy còn rất nhiều. Hôm nay phụ vương quyết định phải chuyện đó.

      Tần Đức hỏi Tần Vũ:

      "Vũ nhi, con có biết là tại trong lịch sử của Tiềm Long đại lục là từng có triều đại nào đó thống nhất cả Tiềm Long đại lục."

      Tần Vũ mỉm cười:

      "Điều này cũng , trước đây rất lâu, tình huống của Tiềm Long đại lục thực ra là phân tán, đúng nghìn năm về trước, nguyên cả Tiềm Long đại lục chưa từng bị thống trị dù chỉ là phần, thống trị nguyên cả Tiềm Long đại lục chính là nhà Tần. Tần Thủy Hoàng Doanh Chính đại danh thời như sấm nổ bên tai, chỉ tiếc rằng nhà Tần tồn tại quá ngắn ngủi, thống trị chỉ hơn có trăm năm bị tan rã, Tần triều Doanh thị nguyên cả họ bị diệt sạch còn mống."

      Tần Đức khẽ lắc đầu:

      "Hôm nay, ta cho con biết bí mật chính là…Tần gia chúng ta chính là hậu đại trực hệ của Tần Thủy Hoàng."

      Tần Vũ chỉ cảm nhận như bị tiếng sấm bổ xuống não, thời gian như ngừng trôi lại.

      Sau thời gian dài, Tần Vũ vừa mới tỉnh phần rượu, thần trí khó mà minh mẫn, nhìn thấy phụ thân, vừa xem coi đại ca, nhị ca cùng Từ Nguyên thú c thúc, nhưng tất cả mọi người đều nhìn Tần Vũ, trong mắt hàm ý Tần Vũ đều hiểu .

      Tần Vũ tuy tấm lòng trung nhưng vẫn hỏi cho ra nhẽ:

      "Dòng chính của Tần Thủy Hoàng phải họ Doanh sao?"

      Tần Đức đau đầu:

      "Nhà Tần diệt vong, cả thiên hạ truy cùng sát tận hậu nhân của Doanh thị, chúng ta liệu có đủ can đảm mang họ Doanh chăng? Còn bằng đổi họ cũng giống như chúng ta quên tổ tông của chúng ta là Tần Thủy Hoàng. Vũ nhi, con có biết chăng, Tần gia chúng ta truyền công pháp nguyên bản phải gọi là Tổ Long quyết mà gọi là Thủy Hoàng Tổ Long quyết. Vũ Nhi, hãy nhớ lấy, huyết mạch chảy trong người con cháu Tần gia chúng ta chính là huyết mạch của Tần Thủy Hoàng."

      Ánh mắt Tần Đức sáng lên.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 4

      Bí Mật (2)


      Tâm trí của Tần Vũ đột nhiên trở nên khích động vô cùng, khó lòng chế ngự.
      Tần Thuỷ hoàng, trong tâm mỗi thần dân ở Tiềm Long đại lục, luôn đại biểu cho địa vị chí tôn vô thượng. chỉ vì Tần Thuỷ hoàng thống nhất thiên hạ, mà còn bởi bản thân ông có tu vi cực cao. Bằng cả quyền thế lẫn tu vi cá nhân, ông đạt đến vị trí tột đỉnh, ai sánh kịp, bất cứ ai được là hậu nhân của ông cũng thể toạ thị điềm nhiên, chả trách vì sao Tần Vũ chấn động như vậy.
      "Vũ nhi, thân là tử tôn của Thuỷ hoàng đế, nhất định thể quên huy hoàng của đế chế Đại Tần. Con biết Thuỷ hoàng đế băng hà như thế nào ?"
      Hướng mục quang về phía Tần Vũ, Tần Đức thăm dò.
      Hồi tưởng lại những điều được đọc trong sách, Tần Vũ thưa:
      "Tần Thuỷ hoàng công lực cực cao, nghe đạt đến thượng tiên cảnh giới, sống ngàn năm cũng là điều dễ hiểu, nhưng sau này bị tuyệt thế cường giả Tây Sở Bá Vương trảm sát, đó cũng là đệ nhất hoàng đế Sở vương triều Hạng Vũ."
      "Đúng, chính là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ."
      Mục quang Tần Đức chợt phát xạ luồng sáng kinh nhân:
      "Tây vực tứ quận chính là đại bản doanh của Hạng gia, kinh doanh ngàn năm, sinh ý của gia tộc phụ thuộc vào tây vực tứ quận, bắt đầu chinh chiến thiên hạ. Đương thời thượng tiên cao thủ, tề danh đệ nhất chính là Hạng Vũ. Tây Sở Bá Vương sát hại tiên tổ của chúng ta, nếu như Thuỷ hoàng đế băng hà, Tần triều của chúng ta cũng đến nỗi bị diệt vong? Bất quá…"
      Tần Đức cười lạnh:
      "Bất quá Tây Sở Bá Vương chỉ năm sau, bị lưỡng đại cao thủ thượng tiên của Tần triều sát tử, kim đan bị phá, rơi xuống sông thảm tử."
      Mặc dù Sở vương triều là do Hạng Vũ khai sáng, nhưng y cũng được hưởng cuộc sống vinh hoa vương giả cách lâu bền.
      "Chúng ta là hậu nhân của Thuỷ hoàng đế, phải lấy việc khôi phục vinh quang của người làm trọng, tuy vậy cũng cần cân nhắc hành động lỗ mãng. Đế chế Đại Tần bị sụp đổ chủ yếu bởi Hạng gia. Vì thế để đạt được mục đích trước hết chúng ta phải tiêu diệt Hạng gia, đoạt lấy Sở vương triều."
      Nhãn quang của Tần Đức lần nữa phát xuất tia sát khí kinh nhân. Diệt Hạng gia, chiếm đoạt Sở vương triều.
      Tần Vũ lúc này cố gắng chấn tĩnh tinh thần. việc phụ vương với hôm nay khác nào tiếng sét giữa trời quang.
      Hạng Vũ sát tử Tần Thuỷ Hoàng, diệt Tần triều. Đổi lại, Tần triều tuyệt đỉnh cao thủ liên thủ với nhau hạ sát Hạng Vũ, nếu bằng thực lực khủng bố của họ Hạng cộng với lực lượng hùng hậu của Hạng gia, thâu tóm lưỡng đại thế lực còn lại là chuyện nằm trong tầm tay. Cục diện tam quốc phân tranh như nay ở Tiềm Long đại lục cũng diễn ra.
      Tần Chính đặt tay lên vai Tần Vũ, liền quay đầu về phía nhị ca của mình.
      Tần Chính trịnh trọng :
      "Tam đệ, ta và đại ca cùng phụ vương nỗ lực bao nhiêu năm trời vì việc này, đệ hãy nhớ, chúng ta là tử tôn đích truyền của Tần Thuỷ Hoàng, nhất định phải khôi phục uy danh của tổ tiên."
      Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính và Từ Nguyên cùng sát cánh bên nhau, nhất tề nhìn về phía Tần Vũ.
      Tần Vũ lần lượt đối mặt với từng người, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu.
      "Năm năm sau, tất cả sẵn sàng, đó chính là lúc Tần gia chúng ta động thủ, nhất định phải tiêu diệt Hạng gia và nhất thống toàn bộ Sở vương triều."
      thân Tần Đức bỗng phát ra luồng luồng sát khí, còn quang mang trong mắt khiến người khác khỏi ớn lạnh. Tần Vũ nghe xong trán liền nhíu mày, cũng biết toàn bộ lãnh thổ của Sở vương triều.
      Sở vương triều, chủ yếu phân làm tứ đại gia tộc. Thứ nhất là hoàng tộc Hạng gia, hoàn toàn khống chế tây vực tứ quận, nắm trong tay tám mươi vạn hùng binh, thiết kị Hạng gia chừng hai mươi vạn, vốn lừng danh trong các cuộc viễn chinh.
      Đệ nhị gia tộc Tần gia chiếm giữ đông vực tam quận, tinh binh sáu mươi vạn, trong đó khiến bát phương khiếp đảm nhất là năm vạn Liệt Hổ quân. Tuy nhiên, hai mươi vạn tinh binh Tần gia đồn trú tại Hắc Thuỷ sơn mạch để kiềm chế đại bản doanh của Hắc Thuỷ sơn tặc là nơi tập trung nhiều sơn tặc nhất trong thiên hạ, nên thực tế binh mã dụng được chỉ có bốn mươi.
      Đệ tam gia tộc, nam vực tam quận Mộc gia, cũng có chừng sáu mươi vạn quân. Còn gia tộc đệ tứ ở vùng tây vực nắm giữ hai quận, Thượng Quan gia, toàn quân được bốn mươi vạn.
      Đây là quy định ban đầu của hoàng tộc Hạng gia, mỗi quận chỉ được chiêu binh quá hai mươi vạn xuất đinh. Sở Vương triều có mười hai quận, bị phân chia bởi tứ đại gia tộc. Mặc dù vậy hai trong số đó là thân cận của Hạng gia, quan hệ với nhau vô cùng nồng hậu.
      "Phụ vương, nếu diệt Hạng gia, lưỡng đại gia tộc kia chẳng nhẽ lại để yên cho chúng ta? Ví bằng họ có toạ thị điềm nhiên, khi chúng ta đánh bại Hạng gia, họ tiêu diệt chúng ta cũng khiến ta hao tổn lực lượng? Vậy chẳng phải rất bất lợi sao?"
      Tần Vũ trầm tư mặc tưởng bỗng nhiên thắc mắc.
      Tần Đức cười .
      Tần Chính liền đáp lời:
      "Tam đệ chớ lo. Trong lưỡng đại gia tộc kia, Mộc gia đích thực là thân cận của Hạng gia. Bất quá lưỡng quận bắc vực Thượng Quan gia vốn là kẻ ba phải, chưa đánh bại. Hà huống chi …Tần gia đánh đông dẹp bắc bao năm nay, cũng chỉ cần dựa vào sáu mươi vạn tinh binh đó thôi."
      Tần Vũ lắc đầu:
      ", nhị ca à, Hạng gia là hoàng tộc đại gia, khẳng định là có bộ phận tình báo giám sát khắp thiên hạ. Đại quân Tần gia ta sáu mươi vạn, cứ cho là chỉ tập hợp chừng mười vạn quân nhân thôi lương thảo và vũ khí cung cấp cũng là con số vô cùng lớn. Đại quân như vậy muốn che mắt bộ phận tình báo của Hạng gia là chuyện vô cùng nan giải. Huống hồ, Mộc gia là thân tín của Hạng gia, hai bên cùng nhau nắm giữ tới bảy quận. Tuy lão đầu của Thượng Quan gia là kẻ gió chiều nào che chiều đó, nhưng những kẻ như vậy khẳng định là đầu phục Tần gia ta. Hơn nữa thực lực của Tần gia ta cũng chỉ ngang ngửa với Hạng gia thôi. Tần Vũ đối với kế hoạch nhất thống Sở Vương triều thực chất đến nửa điểm tin tưởng cũng có."
      "Hơn nữa, Hắc Thuỷ sơn mạch là đại bản doanh của Hắc Thuỷ sơn tặc, chúng tuyên bố có hai mươi vạn binh mã nhưng số lượng thực tế người ngoài khó lòng nắm bắt được. Chúng ta có hai mươi vạn quân nhân trấn thủ, đủ sức kiềm chế bọn chúng. Tuy nhiên có quá nhiều sơn tặc như vậy, khi trùng nhập được vào lục địa, đông vực tam quận tất loạn. Chúng ta có thể huy động bốn mươi vạn quân, cứ cho là thêm mười vạn kỳ binh nữa, cũng mới chỉ có năm mươi vạn quân. Làm sao đương đầu được với Hạng gia đây? Liệt Hổ quân của Tần gia ta tuy mạnh, nhưng năm vạn Liệt Hổ quân tối đa cũng chỉ bằng hai mươi ba vạn thường binh. Hai mươi vạn thiết kỵ binh Hạng gia càng phải loại thiện nam tín nữ."
      Tần Vũ lo âu. Tần Vũ đột nhiên phát có rất nhiều vấn đề nan giải.
      "Bên cạnh đó, khi Tần gia ta và Sở vương triều khai chiến, Hán vương triều và Minh vương triều thừa nước đục thả câu. khi lưỡng đại vương triều nhúng tay vào, thiên hạ đại loạn."
      Tần Vũ phân tích.
      Qua đó có thể thấy khó lòng tin tưởng vào khả năng thống nhất Sở Vương triều.
      Tần Đức, Tần Chính, Tần Phong cũng như Từ Nguyên nhất tề nhìn Tần Vũ cười mỉm, mục quang lộ vẻ tán thưởng.
      "Hảo, Vũ nhi, ngờ hài nhi lại có nhãn quan đối với đại cục sâu sắc như vậy, trong thời gian ngắn có thể thấy vô số nan đề. Tuy nhiên chiến tranh đơn giản như con nghĩ đâu, phải chỉ có sức mạnh đơn thuần là đủ, nội việc lo lương thảo tác chiến thôi cũng vô cùng phức tạp. Hơn nữa Sở vương triều tứ đại gia tộc vốn bằng mặt bằng lòng, cũng lo được nhiều như vậy, Tần gia ta chuẩn bị cả trăm năm, từng phần trong kế hoạch cũng được phân công cụ thể. Năm năm sau, con được chứng kiến cảnh chúng ta làm cỏ Hạng gia."
      Tần Đức đanh thép .
      Tần Vũ nhìn phụ vương, lộ vẻ nghi ngờ.
      vẫn thể hiểu, tứ đại thế gia, Mộc gia và Hạng gia đương nhiên là tâm phế tương thông, còn Thượng Quan gia khó lòng ngả theo Tần gia, vậy phụ vương dựa vào đâu mà tự tin như vậy? Vài trăm năm chuẩn bị, sáu mươi vạn quân chẳng nhẽ có thể biến thành tám mươi vạn quân? Huống chi Tần gia binh đoàn trấn thủ tại Hắc Thuỷ sơn mạch hoàn toàn thể vọng động. Đông vực tam quận là cơ sở của Tần gia, chỉ cần quận có biến kết cục cũng thể tưởng tượng nổi.
      "Yên tâm , phụ vương có an bài."
      Tần Đức hạ giọng mỉm cười.
      Tần Vũ biết trong lòng phụ vương nghĩ gì, bản thân cho rằng việc Tần gia quyết tâm nhất thống Sở vương triều chắc chắn rất khó khăn. Hán vương triều và Minh vương triều càng phải loại ăn ngồi rồi. Nhưng khi đối diện mục quang của phụ vương, thâm tâm Tần Vũ đột nhiên cảm thấy cực kỳ tin tưởng.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 5

      Lưu Tinh Lệ (1)


      Tần gia là thần tử của Sở vương triều, hàng trăm năm trước hề động thủ, vậy tại sao chỉ mới quyết định động thủ sau cả trăm năm?
      Tần Vũ suy nghĩ về điểm này, đoạn nhìn về phía Tần Đức thắc mắc hỏi:
      "Phụ vương, kế hoạch của Tần gia ta phải bắt đầu hàng trăm năm trước sao, vậy tại sao chỉ thực tiến hành khoảng năm năm trở lại đây? Để tiêu diệt Hạng gia phải cần chuẩn bị cả trăm năm sao? Nếu phải bắt đầu, đáng lẽ nên sớm hơn mới phải."
      Tần Vũ thể tin này.
      "Vũ nhi"
      gương mặt Tần Đức đột nhiên toát nên vẻ chán nản:
      "Con hỏi ta cũng kể cho con bí mật khác."
      Trong khoảng khắc, diện mạo của đại ca Tần Phong trở nên lạnh lùng, còn dung mạo tươi tỉnh của nhị ca Tần Chính cũng khỏi có nét đau thương, Từ Nguyên cũng ngừng phe phất quạt. Nhưng Tần Vũ cũng cảm giác được, khí căng thẳng của toàn bộ gian mật thất có thay đổi, trong thâm tâm tự hiểu việc phụ vương sắp hệ trọng phi thường.
      Mục quang của Tần Đức phảng phất như xuyên qua gian và thời gian, thanh nhè :
      "Vũ nhi, mười bốn năm trước, khi đại ca con được mười tuổi, mẫu thân của con qua đời, khi đó xảy ra trận đại hoả hoạn. Ta từng với con…mẫu thân con chết vì hoả hoạn. Nhưng thực là, ài da, mẹ con bị hạ sát!"
      Cơ mặt Tần Đức chợt rung lên bần bật, còn mục quang tràn ngập đau buồn và uất hận.
      "Oanh!"
      Đầu Tần Vũ như bị lôi chấn đánh trúng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
      "Kẻ nào sát hại mẫu thân của ta?"
      Nhất thời tâm tưởng của Tần Vũ trở nên vô cùng hỗn loạn, hai tuổi còn mẫu thân. Lúc đó còn quá , hẳn nhiên là ký ức về nhũ nương của mình bất quá chỉ như làn khói. Mộng tưởng về mẫu thân.
      Trong tâm thức của Tần Vũ, hình ảnh đầu tiên là bức họa lúc đầy tháng, bức chân dung được họa hoạ lại, hình ảnh thiếu phụ bồng hài nhi và nhìn nó âu yếm nở nụ cười, ánh mắt ấm áp như gửi cả tình mẫu tử thiêng liêng và niềm hãnh diện khôn tả.
      Thời ấu thơ Tần Vũ biết bao nhiêu lần si ngốc nhìn bức bán hoạ đó và tự nhủ:
      "Đó là mẫu thân."
      Trong tâm trí khắc sâu hình ảnh mẫu thân ân cần trìu mến. Hình ảnh đọng lại trong vô số giấc mộng chung quy lại vẫn là hình ảnh mẫu thân . Và mỗi lần tại Viêm kinh thành nhìn những hài tử khác có mẫu thân chăm sóc, lại nhớ mẫu thân da diết. cũng từng khóc bên phụ vương đòi mẹ.
      Khi dần trưởng thành, tiểu Tần Vũ còn rơi lệ nữa. Nhưng khi nhớ nhũ nương, lại nhìn lên các vì tinh tú, bởi Liên gia gia từng nhân loại khi chết hoá thành các tinh tú bầu trời, đó là lý do vì sao Tần Vũ thích ngắm thiên tinh. tại, tiểu Tần Vũ lớn. Nhưng vẫn cảm thấy chấn động…mẫu thân mình bị sát hại chứ phải chết trong hoả hoạn.
      "Kẻ nào sát hại mẫu thân của con!"
      Tần Vũ hướng về phía phụ vương gào lên, mục quang đỏ ngầu.
      Mẫu thân duy nhất, với những cảm xúc sâu tận đáy lòng, hình ảnh mẫu thân như pha lê đột nhiên vỡ nát, từ sâu trong tâm khảm Tần Vũ luồng sức mạnh tuôn trào ngập khắp nội thể, đó là nỗi căm hận, là cuồng nộ bùng phát.
      "Kẻ nào là hung thủ?"
      Bắp thịt hai tay Tần Vũ cơ hồ rung bần bật, đem lại cho mọi người trường xúc cảm phi thường.
      Ánh mắt Tần Phong và Tần Chính trao đổi nhau lúc này cũng ngập tràn cừu hận.
      "Khó vậy sao…"
      Từ tâm trung của Tần Vũ đột nhiên có ánh dị quang tràn qua, dường như đoán ra điều gì đó, liền hướng mục quang về phía phụ vương:
      "Phụ vương, hung thủ sát hại mẫu hậu là người của Hạng gia, phải vậy ?"
      "Phải, là người của Hạng gia, hơn nữa hung thủ còn là đương kim hoàng đế của Sở quốc, Hạng Nghiễm. sát hại mẫu thân con ngay trước mắt đại ca của con."
      Tần Đức thanh lãnh khốc.
      Cả mật thất trong khoảng khắc tựa hồ biến thành mộ địa.
      "Hạng Nghiễm, tưởng bức tử Tĩnh Di rồi nguỵ tạo bằng vụ hoả hoạn mà thần bất tri quỷ bất giác, tưởng che mắt được ta. Nhưng… thể ngờ Phong nhi lúc đó mới mười tuổi, từ phòng của Tĩnh Di chứng kiến tất cả."
      Tần Đức sát ý bùng phát.
      "Lúc đó, nếu có Phong bá bá, mạng ta khẳng định xong, cái chết của mẫu thân là bí mật thể để ai biết."
      Tần Phong thanh lạnh lẽo. được phơi bày.
      Tất cả .
      Tần gia là dõng dõi huyết thống Tần Thuỷ hoàng, hàng trăm năm sau, Tần gia toạ trấn ba quận Đông vực, mặc dù chủ trương sống tiêu diêu tự tại lệ thuộc, nhưng mục tiêu phục quốc từ tay Sở vương triều càng ngày càng trở nên xa vời, những vậy Tần gia cơ hồ sụp đổ. Vài trăm năm gần đây, quyết tâm phục quốc của Tần gia còn vững chắc nữa, thể vứt bỏ cuộc sống an nhàn tại để lật đổ Sở quốc. Tuy vậy sau cái chết của ái thê, Trấn Đông vương Tần Đức hạ quyết tâm sắt đá, bởi vậy mười bốn năm sau, Tần Đức bắt đầu kế hoạch, thậm chí là bắt đầu kế hoạch được hàng trăm năm trước đó.
      "Phụ vương, con phải cầm quân báo cừu cho mẫu thân."
      Tần Vũ kiên định nhìn Tần Đức, quyết tâm báo thù thậm chí chỉ có thể dùng trong hai cách, hoặc là ám sát, hoặc là tiêu diệt hết Hạng gia, rồi sau đó mới có thể dễ dàng hạ sát Hạng Nghiễm. Ám sát Hạng Nghiễm?
      Tần Vũ mặc dù có thể vứt bỏ tất cả, nhưng Hạng Nghiễm thân là hoàng đế Sở quốc, bên cạnh cao thủ như mây, ngay cả bậc tiên thiên cao thủ cũng bó tay thúc thủ, tu luyện cực hạn ngoại công cũng có nghĩa gì. Do vậy đành phải theo bố trí sắp đặt của phụ vương.
      " xàm!"
      Tần Đức quay sang khiển trách Tần Vũ: "Tiểu tử kia, ngươi học thuật dụng binh, cũng học thuật trị quốc, vậy cầm quân thế nào được?"
      "Vậy hài nhi cầm đạo tiểu binh, lãnh ấn tiên phong."
      Tần Vũ năn nỉ, tự biết việc có thể lãnh binh xông pha chiến trận là vô kế khả thi, nhưng cũng thể chấp nhận việc mình bó gối ngồi im, trong khi mọi người tham chiến để báo cừu rửa hận.
      "Tiên phong? Tiểu binh."
      Tần Đức cả kinh lắc đầu:
      "Hành quân xuất chiến, tiêu diệt Hạng gia, toàn quân thập vạn phải như nhất. Trong chiến trận, cả quân đoàn bị nghiền nát cũng chỉ trong chốc lát. Trong cuộc đồ sát đó, cá nhân ngươi có thể làm gì? Ngay cả tiên thiên cao thủ thực , trong đám loạn quân e rằng cũng khó giữ nổi tính mạng!"
      Tần Vũ im lặng.
      "Có thể…"
      Tần Vũ phản ứng yếu ớt.
      Tần Đức tiến đến bên Tần Vũ, đặt tay lên vai , dịu giọng:
      "Vũ nhi, con phải minh bạch rằng, con là hậu duệ của Tần gia, huyết mạch của Tần gia tuyệt đối thể bị huỷ diệt hoàn toàn, đại ca con thân là đại tướng, bản thân cũng đạt đến tiên thiên cảnh giới, ta tuyệt đối có thể yên tâm, nhị ca con ngồi lại hậu phương lo chuyện chính , ta cũng hoàn toàn tin tưởng. Giờ con xin làm quân tiên phong, vạn nhất có mệnh hệ gì, con bảo phụ vương làm sao giao phó với liệt tổ liệt tông, làm sao dám đối mặt với mẫu thân con chốn cửu tuyền đây?"
      "Vũ nhi, đừng cố chấp nữa, con gia nhập quân đoàn, lại khiến cho phụ vương càng thêm phân tâm lo lắng. Vũ nhi, con trưởng thành, thể biết cân nhắc cho đại cục chứ."
      Tần Đức nhìn Tần Vũ nhắc nhở.
      Trong khoảnh khắc tâm trí Tần Vũ quay cuồng với bao suy nghĩ.
      đương nhiên minh bạch, trong việc xử lý chính , bản thân hầu như giúp được gì ngược lại có thể trở thành gánh nặng. Việc duy nhất có thể làm là xuất lãnh đạo tiểu binh tiên phong, tuy vậy lại có thể khiến phụ vương phân tâm lo lắng. Trong đám thiên quân vạn mã, sức mạnh của của cá nhân chẳng có tác dụng gì.
      Tần Vũ tâm cơ máy động ngừng, tự biết nếu cố tình gia nhập quân đội, chừng lại làm bất lợi cho việc quân.
      "Phụ vương, con , con làm khó người nữa."
      Tần Vũ dứt lời, đoạn chuyển thân ly khai đương trường.
      Tần Đức nghe những lời đó, nỗi lo lắng trong tâm khảm lại trào lên. Tần Phong, Tần Chính và Từ Nguyên dõi theo Tần Vũ, cũng khỏi có chút an tâm.
      Tần Vũ tiến lại phía cổng đột nhiên đình bộ, chuyển thân nhìn lại phía mọi người:
      "Phụ vương, đại ca, nhị ca, Từ thúc thúc, huyết thù của mẫu thân xin nhờ cả vào mọi người."
      "Tam đệ, hãy phấn chấn lên, chúng ta tiêu diệt Hạng gia."
      Tần Chính kiên định , Tần Phong cũng trịnh trọng hạ quyết tâm, Tần Đức và Từ Nguyên mục quang hướng về phía Tần Vũ, khiến cho Tần Vũ có thể minh bạch ý tứ hai người.
      "Đa tạ!"
      Tần Vũ ngửng cao đầu rời gian mật thất, bước hành lang, lúc đó trời tối hẳn, muôn vàn tinh tú lấp lánh bầu trời, gió lạnh trong đêm tối khiến toàn thân run lên.
      Tần Vũ đột nhiên quay người, nhìn về phía căn phòng kín đáo gần hành lang, tự nhủ:
      "Có lẽ mọi người bàn bạc kế hoạch, chỉ hận ta vô dụng giúp gì được."
      Tần Vũ cười khổ, đoạn quay người bỏ .
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 6

      Lưu Tinh Lệ (2)


      Bình minh ngày thứ hai, Tần Vũ lặng lẽ rời vương phủ quay về Vân Vụ sơn trang, bạn đồng hành chỉ có mình Tiểu Hắc.
      Về Vân Vụ sơn trang được ngày, bài huấn luyện của Tần Vũ nặng hơn, thậm chí vì Tần Vũ nóng lòng muốn đối mặt thù nhân, thời gian ra ngoài làm sát thủ đột ngột giảm , hầu hết thời gian đều ngừng luyện tập nâng cao bản thân. Tần Đức khi biết việc này chỉ cười khổ trong lòng, tuyệt lời nào. Nửa tháng sau, đêm khuya.
      Tần Vũ rời phòng, đứng tại trung tâm đình viện, đột nhiên dưới chân phát lực, thân hình dao động vô cùng lăng lệ nhún cái vút lên mái nhà. Ngồi mái nhà, Tần Vũ trầm mặc nhìn vô biên tinh , bên cạnh , Tiểu Hắc đứng lặng yên.
      Vân Vụ sơn trang vốn nằm bên sườn núi, từ mái nhà Tần Vũ thậm chí nhìn thấy vách núi xa, trong vách núi sâu thẳm từng đợt từng đợt hàn phong ào ào thổi, Tần Vũ lại như hề hay biết.
      "Tiểu Hắc, ta cảm thấy ta chỉ là kẻ vô dụng, thậm vô dụng."
      Tần Vũ ngồi sát bên Tiểu Hắc, thanh trầm trầm.
      Đôi ưng nhãn sáng như sao của Tiểu Hắc hướng về phía Tần Vũ, đồng thời giang đôi cánh rộng như đậu lên vai Tần Vũ, tựa hồ như vỗ về an ủi .
      Quan sát tinh , vọng vào thính giác Tần Vũ là những thanh nhè , dường như đó chính là tiếng lòng đau khổ và chua xót:
      "Từ lúc ta còn , phụ vương mấy quan tâm đến ta, sở dĩ ta nỗ lực tập luyện cũng chỉ nhằm mục đích tranh thủ quan tâm của người. Tuy nhiên mãi sau này, ta mới phát , phụ vương thực rất quan tâm đến ta. Chỉ là…Người có đại phải lo, thể mỗi chốc lại lo lắng cho ta. Tiêu diệt Hạng gia hoàng tộc, báo thù cho mẫu thân, đây quả thực là vấn đề khó khăn. Phụ vương, đại ca, nhị ca, mọi người đều nhất mực cố gắng, nhưng ta…"
      "Ta đến chỗ trong kế hoạch cũng có. Xử lý chính ta thông, lãnh binh xuất chiến ta chẳng thạo. thân công phu tu luyện này, giữa đám thiên quân vạn mã e rằng chẳng làm nên cơm cháo gì."
      Tần Vũ đột nhiên nắm chặt bàn tay.
      "Kỳ thực, ta rất muốn tương trợ phụ vương, kỳ thực, ta rất muốn đóng góp sức mình, tốt xấu gì, được góp phần sức lực dù là nhặt cũng tốt lắm rồi."
      Hận vì học nghệ chưa tinh.
      Tần Vũ hận, hận bản thân vô dụng.
      Từ đến lớn, Tần Vũ luôn cảm thấy bản thân quá độc, mặc dù biết phụ vương đối với vô cùng quan tâm, nhưng từ lúc sáu tuổi đến khi mười sáu tuổi, mười năm trời đằng đẵng mà khoảng thời gian hai cha con đoàn tụ thực tế vượt quá tháng. dám trách phụ vương, chỉ hận bản thân vô dụng.
      biết phụ vương làm gì. cũng rất muốn được giao phó bất cứ việc gì. muốn góp sức cho phụ vương, nhưng thực là chẳng giúp được gì.
      "Có lẽ đối với phụ vương, ta là gánh nặng. Tiên Thiên cảnh giới, biết đến bao giờ mới có thể đạt thành đây. Mặc dù tại công lực của ta tiến bộ thần tốc, nhưng để đạt đến ngoại công cực hạn, có lẽ cũng cần ít nhất năm, sáu năm nữa."
      Tần Vũ nhất thời cảm thán.
      lúc lâu sau, Tần Vũ đột nhiên đứng dậy, hít hơi thanh khí, trong mắt bỗng nhiên phát xuất luồng sáng tràn đầy nhiệt tâm.
      "Đại ca, nhị ca, phụ vương, mọi người nỗ lực ngừng, chuẩn bị cho trận chiến năm năm sau. Hài nhi cũng cố gắng tu luyện, chí ít là trong vòng năm năm…Hài nhi nhất định đạt đến cảnh giới của lão sư Triệu Vân Hưng, đạt thành hậu thiên cực trí."
      Tần Vũ hạ quyết tâm.
      Giá trị, nhân loại sinh sống thế gian đều phải có giá trị. Dẫu chỉ có chút giá trị trong mắt đấng sinh thành, cũng có thể coi là sống uổng kiếp người. Thân là vương tử nhưng Tần Vũ vì thế mà trở thành công tử bột, cần phải có thành tựu, dù đến đâu…miễn là được trợ lực cho phụ vương là mãn nguyện lắm rồi.
      oOo
      Tiềm Long đại lục đất đai rộng lớn khôn cùng, tuy nhiên so với Tiềm Long đại lục, đại dương bên ngoài còn rộng lớn gấp mười gấp trăm lần.
      Bỗng nhiên…
      Biển cả mênh mông đột nhiên chấn động ầm ầm, hề có cơn cuồng phong nào, vốn là nguyên nhân chính dẫn đến những cơn bão biển, đồng thời thiên địa linh khí chuyển động khôn cùng, sóng biển dâng cao trăm trượng, rồi đổ ập như thác lũ, các tu luyện giả đều cảm nhận được thiên địa linh khí vô cùng hỗn độn, căn bản nhất thời thể hấp thụ.
      "Hưu!"
      Từ trong thiên , giữa lưng chừng trời xuất lưu tinh cực , thành đường thẳng bay về hướng Tiềm Long đại lục, tốc độ vô cùng lăng lệ, thậm chí còn truyền thanh rú rít ngừng, chỉ khoảnh khắc sau, biến mất chút dấu vết. Mặc dù vậy thiên địa linh khí cũng hoà dịu trở lại, biển cả mênh mông cũng khôi phục vẻ bình yên thường ngày.
      oOo
      "Lưu tinh!"
      Tần Vũ từ xa thấy lưu tinh quang cực cao từng bay lại, lập tức từ mái nhà cẩn thận quan sát. Mắt thấy lưu tinh đột nhiên nhằm thẳng hướng mình phóng tới, Tần Vũ nhãn quang loé lên, cười thầm tự nhủ:
      "Lưu tinh này bay thẳng đến Vân Vụ sơn trang đâu."
      Tuy nhiên Tần Vũ cũng biết được, ở đâu đó ngoài kia có nhiều sao băng, do mưa lưu tinh rơi xuống tạo thành.
      "Biết đâu có thể tìm được ở ngoài kia khối sao băng lớn nhỉ?"
      Trong thâm tâm Tần Vũ, có chút thất vọng, đó là lưu tinh bay giữa từng , hơn nữa lưu tinh cũng dần tiêu biến khỏi mục quang của .
      "Dẫu thu được gì, bất quá có thể được mục kích lưu tinh cũng là may mắn lớn rồi."
      Tần Vũ cười , đoạn chuyển thân nhảy từ mái nhà xuống đất, nhưng khi thân thể còn , mục quang chợt loé lên.
      "Kia là cái gì thế?"
      Tần Vũ thoáng trông thấy có luồng sáng yếu ớt le lói tại Tây uyển, nén được nghi hoặc trong tâm. Tần Vũ lập tức chạy thẳng về phía Tây uyển. Tới nơi, cẩn thận quan sát xung quanh, nhất thời cũng thấy gì bất thường. Tần Vũ bước lại gần ôn tuyền, hốt nhiên cảm thấy có cái gì đó phản quang dưới đất.
      "Kia là cái gì."
      Tần Vũ mơ hồ quan sát vật thể dạng thuỷ tinh dưới đất, ngồi xổm xuống thận trọng xem xét, nó là hồng sắc tinh thể, cỡ bàn tay, đây chính là tinh thể hình giọt lệ.
      "Huyết hồng sắc, tinh thể giọt lệ, chắc là thuỷ tinh."
      Tần Vũ quan sát tinh thể này, trong tâm bất giác cảm thấy hiếu kỳ với khối ‘thuỷ tinh’ này.
      "Khảm nạm ‘thuỷ tinh’ này vào sợi dây cũng hay, nếu đem tặng Tiểu Lộ, Tiểu Lộ nhất định rất thích. À, nên gọi là gì bây giờ?"
      Tần Vũ nhíu mày suy nghĩ, đoạn mục quang bừng sáng: "Sau khi thấy lưu tinh, lại tìm được tinh thể hình giọt lệ, hay gọi nó là ‘Lưu Tinh Lệ’ ."
      Lưu Tinh Lệ, Tần Vũ đối với danh tự mới nghĩ ra này vô cùng thoả mãn.
      Tần Vũ lướt về phía trước, đầu gục gặc mãn ý, bỗng cảm giác thủ tâm bẫng, trong sát na khối ‘thuỷ tinh’ đột n hiên…đột nhiên biến mất cách quỷ dị. Từ trong thủ tâm Tần Vũ, Lưu Tinh Lệ bỗng tan biến chút dấu vết. Tần Vũ hai mắt trợn trừng trừng.
      "Phải chăng gặp quỷ?"
      Trong tâm Tần Vũ tự nhiên chấn động, chưa từng thấy qua kiện quỷ dị tương tự.
      Vật trong tay đột nhiên biến mất, cứ như thể chưa từng tồn tại quả là kiện ngoài sức tưởng tượng, nhưng Tần Vũ vô cùng quả quyết, vài phút trước đích thực tìm được tinh thể huyết hồng sắc nhãn lệ, hơn nữa còn đặt tên cho nó là Lưu Tinh Lệ.
      "Nó biến đâu được nhỉ? Hay là có tiên thiên hoặc thượng tiên cao thủ nào, dùng cách nhiếp vật chi pháp, lấy nó rồi?"
      Tần Vũ tâm trung xáo động:
      " đúng, cảm khác của ta khá là linh mẫn. Giả dụ có cách nhiếp vật, trong tay ta chẳng nhẽ cảm thấy khối ‘thuỷ tinh’ chuyển động sao. Làm sao tự nhiên biến mất được?"
      Tần Vũ thể tưởng tượng được, cách chuyển vật, đó là loại pháp thuật thần thông.
      "Thượng tiên cao thủ cũng thể thi triển pháp thuật này, trừ phi là có siêu cấp cao thủ nào đó đêm muốn hí lộng ta đây?"
      Tần Vũ nhất thời lúng túng. Trong Tây uyển, Tần Vũ suy nghĩ láo liên lúc lâu, cũng vẫn tìm ra đáp án, đành mang mối nghi ngờ của mình mà ly khai Tây uyển.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Dịch Giả: eminent, darkxiiindp , Vaan,minhsbv, LacDeTuTai,TamBao


      Chương 7

      Nhất Phi Trùng Thiên (1)


      " khí sáng sớm sảng khoái, cảm giác mình ở trạng thái tốt nhất từ trước giờ a."
      Tần Vũ duỗi người, hít sâu luồng khí trong lành, bỗng trong mắt Tần Vũ thoáng qua tia quang mang sắc bén.
      "Được, bắt đầu nỗ lực, trong năm năm nhất định phải đạt đến đỉnh cao Hậu Thiên."
      Trong lòng Tần Vũ tràn đầy niềm tin, lập tức bắt đầu tập luyện từ sáng sớm.
      người Tần Vũ luôn luôn mang thêm ba trăm cân nặng, cứ như vậy xuất phát từ Vân Vụ sơn trang chạy thẳng đến chân núi. Từ chân núi lên đỉnh núi, từ đỉnh trở về chân núi, Tần Vũ cứ băng băng chạy chạy lại như thế. Như thường lệ, Tần Vũ phải chạy liên tục đến khi nào còn sức chạy tiếp mới dừng lại.
      "Hô"
      Tần Vũ ngừng thở dốc, mồ hôi từng giọt từng giọt từ cằm xuống, bây giờ hoàn toàn đạt đến cực hạn, mỗi ngày chạy như thế, Tần Vũ sớm biết được mức độ cực hạn, thế nhưng ai ngờ được hôm nay lại chạy nhiều hơn ngày hôm qua lần về. Hơn nữa… còn khí lực.
      Mặc dù mệt mỏi cực độ nhưng Tần Vũ lại rất cao hứng:
      "Tình hình hôm nay quả rất tốt, nếu như ngày nào cũng tiến bộ như vậy, muốn đạt đến cảnh giới tay cử tám trăm cân, đao thương bất nhập xem chừng còn xa nữa, dường như lão thiên giúp đỡ ta rồi."
      Tần Vũ bất giác mỉm cười.
      Tần Vũ có thể cảm thụ ràng phản ứng của cơ nhục toàn thân, biết bây giờ là cực hạn sinh lí đầu tiên.
      Đột nhiên…
      cỗ thanh lưu hết sức dễ chịu bắt đầu lan tỏa đến từng nơi toàn thân, phảng phất như lữ khách khát nước trong sa mạc đột nhiên uống được ngụm nước mát, Tần Vũ cảm thấy cơ nhục đạt đến mức cực hạn tranh nhau hấp thu cỗ thanh lưu này.
      Tần Vũ hoàn toàn sững sờ, cảm nhận ràng cơ nhục vốn dĩ đạt đến cực hạn sinh lí mệt mỏi đau nhức lại khôi phục nhanh chóng, có thể cảm thụ sức mạnh cơ nhục phục hồi…thậm chí còn gia tăng thêm.
      "Việc này là sao?"
      Tần Vũ chợt dừng lại:
      "Cỗ thanh lưu có sức mạnh thần bí này ở đâu ra? Rốt cuộc là sao?"
      Quá kỳ lạ, huấn luyện tám năm trước giờ chưa từng có, mỗi lần đạt đến cực hạn sinh lý, Tần Vũ đều phải cố gắng vượt qua, ai ngờ hôm nay lại xuất nguồn năng lượng thần bí mà Tần Vũ căn bản cảm thấy tồn tại trong kinh mạch, dường như cỗ thanh lưu này liên hệ với kinh mạch mà trực tiếp ngấm vào toàn thân, cơ nhục hấp thu cỗ thanh lưu này càng tăng thêm sức mạnh.
      Chân mày Tần Vũ nhíu lại, trong lòng suy nghĩ về xuất đột ngột của thanh lưu, thế nhưng nghĩ hồi lâu vẫn y cũ hiểu vì sao như thế.
      "Tiếp tục tập luyện, xem thử đạt đến cực hạn sinh lý lần nữa tình hình ra sao."
      Tần Vũ lập tức chạy nhanh lần nữa, quãng đường chạy lần này còn dài hơn lần đầu tiên, buổi tập luyện sáng sớm hôm nay quãng đường chạy dài nhất từ trước giờ.
      "Cuối cùng cũng đến!"
      Tần Vũ cảm thấy bản thân đạt đến cực hạn sinh lý lần nữa, tuy hai chân chạy cực nhanh nhưng phần lớn tinh thần lại tập trung vào thể nội.
      "Ở ngực."
      Ánh mắt Tần Vũ sáng lên:
      "Căn nguyên của năng lượng thần bí ở ngực."
      Tần Vũ cảm thấy nguồn năng lượng này di chuyển khắp thân thể dễ chịu, thứ cảm giác này so với lúc ngâm trong ôn tuyền khoan khoái hơn, so với lúc Ông Nhàn lão tiên sinh đấm bóp cho càng khoan khoái hơn nữa. Tần Vũ đột nhiên kéo bung hắc kim bối tâm trước ngực, mắt nhìn chăm chú…
      ấn ký mờ nhạt, nếu nhìn kĩ gần như thấy, hình dạng ấn ký chính là hình dạng của Lưu Tinh Lệ, thế nhưng trước giờ ngực Tần Vũ có ấn ký này, bản thân nhớ rất hôm qua ngâm trong ôn tuyền phát nhưng bây giờ lại có.
      "Lưu Tinh Lệ, Lưu Tinh lệ ngày hôm qua!"
      Mắt Tần Vũ mở rất to, trong lòng kinh ngạc căn bản nên lời, Lưu Tinh Lệ hôm qua đột ngột biến mất khiến Tần Vũ giật mình nghi hoặc lúc lâu, thế nhưng bây giờ ngực xuất ấn ký Lưu Tinh Lệ làm Tần Vũ thể liên tưởng đến việc.
      "Lẽ nào thanh lưu có sức mạnh thần bí vừa xuất liên quan với ấn ký này, còn ấn ký với Lưu Tinh Lệ thần bí hôm qua có quan hệ ?"
      Tần Vũ vẫn thể hiểu những chuyện này tóm lại là sao.
      Bất quá Tần Vũ phải là tiểu tử quê mùa ngốc nghếch, là Trấn Đông Vương Thế tử, biết có thiên địa trân bảo dung nhập vào thể nội. Vật này vượt quá phàm phẩm, vượt quá vũ khí tiên phẩm, thông thường chỉ vũ khí của thượng tiên mới có thể dung nhập thể nội. Còn khối tinh thể dung nhập thể nội, Tần Vũ chưa từng nghe nhưng mà nghĩ đến việc xảy ra ban nãy, biết…
      được hưởng lợi!
      Cực hạn huấn luyện.
      Để liên tục đột phá cực hạn thân thể, bất quá mỗi lần đột phá thân thể, cơ nhục, xương cốt đều chịu áp lực rất lớn đòi hỏi phải dùng nhiều phương pháp hồi phục, trong quá khứ Tần Vũ sau khi cố gắng vượt qua cực hạn đến lúc thể kiên trì được nữa cần phải ngâm ôn tuyền, xoa bóp bằng dược tửu chờ hồi phục lại từ từ.
      Thế mà có cỗ thanh lưu thần kỳ này cần lãng phí thời gian khôi phục, có thể liên tục đột phá cực hạn hơn nữa thanh tuyền dung nhập cơ nhục dường như còn tăng thêm năng lực của cơ nhục.
      "Trời giúp ta, trời giúp ta!"
      Tần Vũ nắm chặt bàn tay, trong mắt lóe quang mang lăng lệ ghê người.
      "Lão thiên giúp đỡ ta rồi, vốn dĩ để đạt tới cấp độ như Triệu Vân Hưng lão sư phải cần đến năm sáu năm, có Lưu Tinh Lệ ước chừng hai năm là đủ!"
      Trong mắt Tần Vũ lập lòe thứ ánh sáng hết sức kích động.
      Từ đến lớn trong mắt phụ vương, Tần Vũ như đại ca, nhị ca, đại ca dẫn binh đánh trận hơn nữa còn là Tiên Thiên cao thủ, nhị ca tinh thông chính . Duy chỉ có lão tam , đan điền thiên sinh vô pháp tích tụ nội lực là vô dụng nhất. Tuy vậy…Lưu Tinh Lệ này lại là bước ngoặt.
      Bước ngoặt cải biến vận mệnh.
      "Phụ vương, con phải là thứ vô dụng, con thể trốn tránh sau lưng mọi người để sống cho qua ngày, con phải cho cha biết con cũng xuất sắc giống như đại ca và nhị ca."
      Trong lòng Tần Vũ thanh vang dội, bây giờ hùng tâm bốc cao vạn trượng.
      "Tốt, bắt đầu huấn luyện!"
      Tần Vũ lập tức tiếp tục bắt đầu cuộc tập luyện.
      Tập luyện điên cuồng, so với quá khứ còn điên cuồng hơn, dù Triệu Vân Hưng tự mình đế n, đoan chắc bị tập luyện của Tần Vũ làm cho khiếp sợ. Bởi vì ngày hôm nay tập luyện của Tần Vũ căn bản xem xét thân thể chịu đựng đến mức độ nào hoàn toàn là đày đọa thân thể a!
      Nhưng người ngoài đều biết, mỗi lần Tần Vũ đạt đến cực hạn sinh lý, thanh lưu thần bí liền ngấm vào trong cơ nhục khiến cơ nhục giải trừ mệt mỏi. Còn cơ nhục đột phá cực hạn sức mạnh càng tăng thêm. Liên tục đột phá cực hạn, điều này khiến mức độ tiến bộ của Tần Vũ giống như bước lên trời.
      Xế bóng, Tần Vũ quay trở về Vân Vụ sơn trang, gương mặt hết sức tự tin. Trải qua ngày tập luyện điên cuồng nhất, khối lượng tập luyện hơn quá khứ mười lần dù vậy cơ nhục toàn thân đến giờ lại sung mãn sinh lực.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :