Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch Giả: bi_an Biên tập: deviouslove

      Chương 26

      Tam giới bổn nhất thể

      Phía Tinh Thần các đại điện, Trang Chung tổng quản và chúng hộ pháp nhìn nhau, sâu trong ánh mắt là ngạc nhiên.
      -Chúng vị hộ pháp, nay ba vị các chủ ở đây. Chúng ta vô luận thế nào cũng thể để đại trận bị địch nhân phá, ta truyền tấn gấp đến các chủ, cầu các vị hộ pháp hãy kiên trì đến khi các chủ quay về.
      Trang Chung khuôn mặt nghiêm túc, quét mắt nhìn chúng vị hộ pháp ở đó.
      Chúng vị hộ pháp tại tràng, hầu như đều Đổng Hư cảnh giới. Giờ phút này các vị hộ pháp sắc mặc đều nghiêm trang kính cẩn, tràn ngập kiên quyết.
      Nhưng bấy giờ bên ngoài Tinh Thần các, bọn tứ đại tán tiên Thiện Khứ vô cùng chấn động, chính vì đại trận có thể chịu được công kích tiên kiếm của Thiện Khứ. Phải biết rằng Thiện Khứ là bát kiếp tán tiên, thực lực cường đại thế nào, dù là cao thủ Đại Thành kì cũng chịu được kích của Thiện Khứ.
      Trong mắt những cao thủ ở Đằng Long đại lục, tu chân giả phía bắc Bạo Loạn Tinh Hải thực lực phi thường yếu, cũng là như vậy. Nhưng ngờ ở phía bắc Bạo Loạn Tinh Hải lại xuất trận pháp có thể chịu được kích của bát kiếp tán tiên.
      -Sao lại có khả năng, trận pháp phòng ngự của Tinh Thần các ngờ lại có thể chống lại tiên kiếm công kích của ta?
      Thiện Khứ rất ngạc nhiên, nhưng giây lát lại cười.
      -Ta hiểu rồi, có thể đây là trận pháp mà vị tán tiên Lan thúc lập nên.
      Thiện Minh khép mắt cười :
      -Sư huynh, có vẻ như vị tán tiên đó thực lợi hại, có khả năng bố trí trận pháp như vậy, bất quá...trận pháp này tuy lợi hại, nhưng hiển nhiên người chủ trì trận pháp thực lực quá yếu. Sư huynh, bọn ta đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta cùng nhau xuất thủ trực tiếp đả phá trận rồi tiếp.
      Thiện Khứ nhìn quang mang mê ảo của Tinh Thần các, gật đầu.
      Trận pháp phòng ngự Tinh Thần các này tuy lợi hại, nhưng nếu Thiện Khứ thực liều mạng thi triển tuyệt chiêu chắc chắn có thể khai phá phòng ngự này. Nhưng lúc này có ba vị sư đệ sư muội ở đây, liều mạng để làm gì?
      -Hai sư đệ, sư muội, chuẩn bị kết trận.
      Thiện Khứ hét lên tiếng, lập tức thân quang mang tỏa ra, tiên kiếm cấp bậc hạ phẩm tiên khí phóng lên trời. Thiện Niệm, Thiện Minh ba người cũng liền khống chế tiên kiếm của bản thân, bốn thanh tiên kiếm tán phát quang mang màu sắc giống nhau.
      -Nộ điện ----phá!
      Thiện Khứ , tay kết thủ ấn, tay chỉ tới .
      Chỉ thấy bốn thanh tiên kiếm xoay tròn nhằm hướng Tinh Thần các bay tới, tốc độ tiên kiếm phi hành phi thường nhanh, xoay tròn như là mũi khoan. kinh hoàng, tựa như đạo lôi điện rất nhanh phách tới. Chỉ nghe thấy “oanh” tiếng, cả trận pháp Tinh Thần các rung lên.
      “Bồng!”
      Như phao nước nổ tung, Chu Thiên Tinh Thần đại trận dưới liên thủ của tứ đại tán tiên bị phá khai. Lúc đó, toàn bộ hai mươi vạn hộ vệ thổ huyết trọng thương.
      “Phốc!”
      đại điện, chúng vị hộ pháp tất cả đều phun ra bụm máu lớn, sắc mặt trở nên trắng bạch. Chỉ nghe thấy tiếng gió, trong khoảnh khắc tứ đại tán tiên phi hành trực tiếp đến đại điện. Người đứng đầu hai mắt lăng lệ, khí thế như Thái Sơn trấn áp bao phủ hoàn toàn cả đại điện.
      Ánh mắt nhàn nhạt nhìn tổng quản Trang Chung và chúng hộ pháp tại trường, Thiện Khứ phảng phất để ai trong mắt, đích thực trong mắt bát kiếp tán tiên , những cao thủ Đổng Hư kì này đáng để ý.
      -, Tinh Thần các các chủ Tần Vũ ở đâu?
      Thiện Khứ lạnh nhạt .
      Tuy thanh Thiện Khứ hề hung ngoan, nhưng thực tế bên trong lại hàm áp lực để người ai có thể phản kháng, đó là cách xử ngỗ ngược của kẻ bề .
      Trang Chung hít hơi, nghiêng người :
      -Tiền bối, tại hạ là tổng quản Tinh Thần các Trang Chung, biết tiền bối tìm các chủ bọn tại hạ là vì chuyện gì?
      -Là ta hỏi ngươi, hay là ngươi hỏi ta?
      Thiện Khứ nhàng hỏi ngược lại, khóe miệng có tia lãnh tiếu.
      Trang Chung im lặng, trong lòng kìm được mà giật mình: lai giả bất thiện!
      Sư đệ Thiện Khứ là Thiện Niệm mắt lạnh băng nhìn Trang Chung:
      -Chúng ta đến đây tìm Tần Vũ, bọn ngươi chỉ cần trả lời vấn đề, cần phải hỏi nhiều. Nếu mà thành hồi đáp tốt, nếu …ta cũng ngại giết nhiều tu giả.
      Tu tiên giả đơn phương tự khen, luôn xem thường tu ma giả và tu giả. Tu ma giả tâm tính ngoan lạt. Tu giả thế lực lớn nhất, hành chung là tùy tâm mà làm.
      -Tại hạ chỉ là tổng quản, đối với việc các chủ đâu, hoặc tu luyện chỗ nào, là tổng quản sao có thể biết được? Rút cục Tần Vũ các chủ cũng là thủ lĩnh của bọn tại hạ. Ồ. Tiền bối. Các vị nếu hỏi người, người đó có khả năng biết hành tung của các chủ.
      Trang Chung cười .
      -.
      Thiện Khứ nhàn nhạt .
      -Là Lan tiền bối. Các chủ luôn gọi người là Lan thúc, người là vị tán tiên, các chủ đối với người thập phần kính trọng. Tại hạ nghĩ các chủ ở đâu, Lan tiền bối hẳn là biết.
      Trang Chung cách dõng dạc.
      Thiện Khứ, khuôn mặt vẫn bình thản nhìn chằm chằm vào Trang Chung, trong mắt có tia lệ mang.
      Thiện Khứ rất mong gặp vị Lan thúc thâm bất khả trắc. Bởi vì căn cứ tin tức của , lúc trước Lập Nhi có hộ thể pháp bảo người uy lực thực quá lớn, tuyệt đối thể là hạ phẩm tiên khí, ít nhất cũng là trung phẩm tiên khí. Từ đó có thể thấy được thực lực của vị Lan thúc.
      Trang Chung đối diện với ánh mắt của Thiện Khứ, nét mặt thoáng sợ hãi:
      -Tiền bối, đó thực là lời thực của tại hạ, nếu mà muốn biết hành tung của các chủ, chỉ có thể hỏi Lan tiền bối. biết tại hạ sai lời gì đắc tội với tiền bối?
      -Hừm, Trang Chung, ngươi có đảm lượng, ta rất ghét loại người… hiểm tiểu nhân.
      Thiện Khứ rất tức giận, có thể cảm giác Trang Chung ra Lan thúc, là vì muốn chấn nhiếp , làm rất thích.
      Cực kỳ thích!
      Nếu mà có đủ thực lực để đối phó Lan thúc, Thiện Khứ đối với thủ đoạn của Trang Chung hề để ý, nhưng…, Thiện Khứ có tín tâm đối phó được Lan thúc, thế nên rất tức giận.
      -Tiểu bàng giải (cua ) hiểm, ngươi nghĩ là ta sợ Lan tiền bối đó của ngươi ư, lại muốn dùng gây áp lực cho ta?
      Thiện Khứ lạnh lẽo nhìn Trang Chung.
      Trang Chung trong lòng giật mình:
      - tốt!
      Thiện Khứ nghĩ đến các tiền bối ở Thanh Hư quan, nghĩ đến những lời cuối của tiên đế đại nhân ngày đó, khuôn mặt có tia khí thế oai vệ:
      -Lan tiền bối? Tiểu bàng giải, ngươi nghĩ sai rồi, thậm chí có là thập nhị kiếp tán tiên, cũng có khả năng cản trở Thanh Hư quan ta.
      -Trước khi tìm thấy Thủy mặc họa, ngươi tiểu bàng giải này. Ta rất ghét, ma, ma, cần trừ tận gốc...
      Thiện Khứ lạnh nhạt phất tay áo.
      Tu tiên giả coi tu ma giả và tu giả là ma. Giết ma, tu tiên giả xem đó là chuyện thường tình phải làm. Đương nhiên nếu ma thực lực quá mạnh, tu tiên giả nhiệt tình coi là ‘đạo hữu’.
      Ở tu chân giả thế giới này, loại người tuyệt đối chánh trực, thiện lương rất khó thấy.
      - ma, ma. Cần trừ tận gốc…haha, tiểu gia hỏa lời ngươi quá ngông cuồng.
      thanh phiêu lãng vang lên bên trong cả đại điện, đồng thời, tại trường chúng nhân đều cảm thấy loại cảm giác áp chế tâm linh, bao gồm cả bát kiếp tán tiên Thiện Khứ.
      -Quá mạnh!
      Thiện Khứ mặt biến sắc.
      Toàn thân vận sam y màu xanh, Lan thúc ung dung đứng trước mặt Trang Chung cười nhạt nhìn bốn người Thiện Khứ, dù ánh mắt đạm tiếu, nhưng lại làm trong lòng tứ đại tán tiên phát run.
      -Theo như ta biết, ở tiên giới, gian đó cũng có thể được gọi là giới, ma giới, bọn ngươi tiên giới thực lực so vói giới chỉ bằng nửa, thậm chí ở phàm nhân giới cũng vậy.
      Lan thúc cười .
      Tiên giới, giới, ma giới, phải là các gian khác nhau. Thực tế tam giới đều nằm trong gian đồng nhất. Chỉ là gian vũ trụ đó phi thường lớn.
      Tiên giới, giới, ma giới, từng giới chiếm cứ bộ phận của gian đó. Điều này làm cho giữa tiên đế, ma đế, đế bọn họ có mối quan hệ phức tạp, đó cũng là nguyên nhân tại sao tam phương cao thủ đều biết đến tin tức Nghịch Ương cảnh như thế.
      -Ngươi là…vị Lan tiền bối đó?
      Thiện Khứ úy kỵ.
      - sai.
      Lan thúc gật đầu.
      -Sao ngươi biết tiên giới, giới, ma giới nằm trong gian đồng nhất?
      Thiện Khứ lúc này trong lòng chấn kinh. Tin tức đó với tiên nhân chỉ là kiến thức bình thường, nhưng đối với tán tiên tán ma phổ thông, lại là bí mật. cũng là vì thường xuyên giao đàm với sứ giả tiên giới mà biết vài bí mật.
      Lan thúc haha cười tiếng :
      -Tiểu bối, ngươi biết được bao nhiêu chứ? Tiên giới, ma giới, giới cùng nằm trong phạm vi gian đồng nhất. gian đó chỉ so với phàm nhân giới là gian cao cấp hơn mà thôi. gian tịnh có phân biệt tiên ma, chỉ có phân biệt mức độ năng lượng. Tu chân giả đề cao năng lượng nội thể, có thể phi thăng lên gian cao cấp hơn.
      -Tu tiên giả, tu ma giả, tu giả phi thăng, tự nhiên đến gian cao cấp mà mức độ năng lượng gần nhất với năng lượng của . gian đó được tu tiên giả gọi là ‘tiên giới’, được tu ma giả gọi là ‘ma giới’, được tu giả gọi là ‘ giới’, thực tế tất cả đều là địa phương đồng nhất.
      Nhìn Thiện Khứ, Thiện Minh, Lan thúc đột nhiên nở nụ cười:
      -Ta đột nhiên nhớ tới kiện, bọn ngươi tu tiên giả thường với đệ tử của mình ‘ma giới, giới là nơi hỗn loạn tàn sát lẫn nhau, ở đó chỉ thấy mùi tanh của máu. Tiên giới mới là nơi hoàn mĩ đẹp đẽ.’ Lừa mình lừa người a, những đệ tử đó nào có biết, tiên giới, ma giới, giới thực tế chỉ là gian duy nhất.
      Theo suy nghĩ trong đầu của tu tiên giả, bọn họ hết sức miệt thị giới, ma giới. Bắt bọn họ nghĩ như vậy cam lòng. Tuy nhiên là, vô luận giới, ma giới cũng như tiên giới, đều nằm trong gian.
      Tiên giới cũng là ma giới, ma giới cũng là giới, giới cũng là tiên giới!
      -Dám hỏi Lan tiền bối là mấy kiếp tán tiên, biết có quen Minh Lương chân nhân của Thanh Hư quan bọn ta ?
      Thiện Khứ đột nhiên .
      Vị Minh Lương chân nhân đó phải là người thường, là tiền bối của Thiện Khứ, cũng là cao thủ mạnh nhất của Thanh Hư quan nay, dĩ nhiên là thập nhị kiếp tán tiên.
      -Ta là mấy kiếp các ngươi cần quản đến, Minh Lương chân nhân? Chỉ là tiểu nhân vật, biết.
      Lan thúc đạm nhiên liền tựa như đó chỉ là con kiến.
      Thiện Khứ biến sắc:
      -Đạo hữu ngươi có lẽ nên thái quá vậy, Minh Lương chân nhân của Thanh Hư quan bọn ta nay là thập nhị kiếp tán tiên. Dù là đảo chủ của tam đại đảo ở Bạo Loạn Tinh Hải, cũng dám hạ thấp Minh Lương chân nhân của Thanh Hư quan bọn ta, ngươi ngờ lại người là ‘tiểu nhân vật’!
      Thiện Khứ tức giận.
      -Minh Lương chân nhân? biết, bất quá trong tam đại đảo chủ, ta có biết tiểu Kim Bằng. Ta cũng khá lâu với các ngươi rồi, các ngươi có thể li khai được rồi đấy.
      Lan thúc cười nhạt .
      Thiện Khứ hiển nhiên biết Lan thúc ‘tiểu Kim Bằng’ là ai, nghĩ có thể là cao thủ nào đó trong tam đại đảo của Bạo Loạn Tinh Hải.
      Người của tam đại đảo, nên khinh thường đắc tội.
      -Đạo hữu là người của tam đại đảo Bạo Loạn Tinh Hải?
      Thiện Khứ truy hỏi.
      -Tiểu bối, ta vừa cầu các ngươi rời , các ngươi lại , có vẻ là muốn ta tự tay trục xuất các ngươi.
      Lan thúc thở dài tiếng.
      Nghe Lan thúc như vậy, bốn người Thiện Khứ đều vận ngưng công lực, bọn họ lo lắng Lan thúc xuất thủ lúc này. Chỉ dựa vào đoạn đàm thoại vừa rồi cũng có thể thăm dò ra, bọn Thiện Khứ xác định, vị Lan thúc này thực lực cực mạnh, ít nhất so với bọn họ mạnh hơn rất nhiều.
      -Đạo hữu muốn dùng sức mạnh?
      Thiện Khứ mở miệng hỏi.
      -Dùng sức ư, tại sao các ngươi luôn nghĩ như vậy?
      Lan thúc thở dài tiếng, lập tức phẩy tay áo. Đồng thời tứ đại tán tiên biến mất tại đại điện như chưa từng có vậy.
      Bấy giờ Trang Chung trong lòng rất mừng, bốn tán tiên đó là rất lợi hại, nhưng có vẻ như Lan tiền bối còn lợi hại hơn a.
      -Lan tiền bối…
      Trang Chung vừa định , Lan thúc liền cau mày:
      -Bằng vào năng lượng của những hộ vệ mà khởi động trận pháp, uy lực xác quá bé, cần phải cải thiện đôi chút.
      ...
      trung phía biển, tứ đại tán tiên bỗng nhiên ra ở đó.
      -Sư huynh, có chuyện gì vậy?
      Thiện Minh chấn kinh nhìn bốn phía, chỉ cái chớp mắt bọn họ từ đại điện Tinh Thần các đến biển.
      Thiện Khứ mặt trầm lắng:
      -Thuấn di, hơn nữa còn thuấn di bọn ta . Tuy chỗ này cách Tinh Thần các xa, nhưng ngờ chúng ta là thất kiếp, bát kiếp tán tiên. Chỉ phẩy tay khiến bọn ta trực tiếp bị thuấn di mà , loại thực lực đó, có lẽ thập nhị kiếp tán tiên mới có khả năng.
      Thiện Khử chỉ là ‘khả năng’ có, hiển nhiên đối với thập nhị kiếp tán tiên thực lực có như vậy cũng chắc. Xét cho cùng, bị cái phất tay tuy có ác ý, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi.
      Rất hiển nhiên, Lan thúc muốn giết bọn họ, tuyệt đối chỉ là việc phẩy tay.
      -, quay về. Chúng ta đối với vị Lan thúc phía sau của Tần Vũ phỏng chừng còn kém xa. Mang tình này với Minh Lương sư bá, nếu mà được, chỉ có thể đợi cao thủ tiên giới hạ phàm.
      Thiện Khứ lúc này cảm thấy lời bảo chứng của tiên đế tiên giới cũng chắc chắn thực được.
      Lập tức, tứ đại tán tiên hóa thành hồng quang hỏa tốc nhằm Kim Mộc đảo phi .
      Ở trong Minh Vương triều.
      vị thanh niên nam tử khoác trường bào màu trắng, khuôn mặt mang nụ cười nhàng. Mọi người nhìn cười, tất cả trong lòng kìm được cảm thấy trận ấm áp, trong tâm tự chủ mà có hảo cảm đối với nam tử đó.
      Lúc này, bạch bào nam tử đó tựa như tản bộ đại nhai.
      Tuy chỉ như tản bộ, nhưng với hai bước chân, từ thành tây đến thành đông, vài bước nữa, bạch bào nam tử đó, từ Phượng Dương thành đến Từ Châu thành của Minh Vương triều.
      So với ‘chỉ xích thiên nhai’ (nhích chân cái qua ngàn núi) chung càng lợi hại hơn. Nếu Tần Vũ ở đó, có thể cảm giác được phương thức hành tẩu của bạch bào nam tử này giống với của Lập Nhi. Tốc độ vừa nhanh vừa đơn giản đến mức hãi nhân.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch Giả: bi_an Biên tập: deviouslove

      Chương 27

      Chu Hiển

      Bên trong thành Quế Thủy của Minh vương triều.

      Quế Thủy thành nằm ở chân núi cạnh sông, phía tây thành trì là núi non hùng vỹ, nằm giữa núi non và thành trì là dòng Ly Giang uyển chuyển mĩ lệ.

      Lúc này Tần Vũ và Lập Nhi nhai đạo của Quế Thủy thành. Hai người thân mật, đùa vui chuyện về kiến trúc phòng ốc, danh lam thắng cảnh mỗi nơi.

      -Lập Nhi, muội có muốn nếm qua kẹo đường hồ lô ?

      Tần Vũ nhìn về phía xa nơi có bán kẹo đường hồ lô, trong lòng máy động quay lại nhìn Lập Nhi cười .

      Lập Nhi vui vẻ gật đầu.

      Tần Vũ cười bước đến chỗ bán kẹo đường hồ lô, lúc đó kẹo đường hồ lô chỉ còn có hai xiên, Tần Vũ đưa ra lượng bạc :

      -Hai xiên kẹo hồ lô này tất cả đưa cho ta, cần thối lại.

      Vị đại nương bán kẹo đường hồ lô lập tức mắt tròn xoe: bạc trắng!

      chung bán kẹo đường hồ lô là làm ăn lẻ, phần lớn sử dụng tiền đồng. Dùng bạc trắng đến mua, hơn nữa còn cần thối lại, vị đại nương đó lần này thực là phát tài.

      -Ai, đây là của công tử.

      Đại nương nhiệt tình đưa ra hai xiên kẹo đường hồ lô.

      Tần Vũ tiếp lấy kẹo đường hồ lô quay người bước , nhưng lúc này bỗng nhận ra dưới chân có trở lực, Tần Vũ cúi đầu nhìn xuống ---- tiểu nam hài khoảng bốn năm tuổi ôm lấy bắp chân Tần Vũ, khuôn mặt bầu bĩnh đáng thương nhìn kẹo đường hồ lô tay Tần Vũ, nước bọt còn lưu lại miệng.

      -Ách…

      Tần Vũ lúc này thực biết tiểu nam hài đó muốn làm gì.

      -Đại ca ca, ta muốn ăn kẹo hồ lô, ta có tiền, có thể trao đổi với huynh?

      Tiểu nam hài mắt mở to rơm rớm nước nhìn kẹo hồ lô, trong cánh tay nhắn nắm hai xu tiền đồng.

      -Tiểu Vũ, đừng nghịch.

      thiếu nữ mộc mạc tới, hấp tấp bế lấy tiểu nam hài, lập tức xin lỗi với Tần Vũ:

      -Công tử, tiểu hài tử biết chuyện, xin công tử đừng giận.

      Thiếu nữ đó vừa nãy cho tiểu hài tử hai đồng tiền mua kẹo hồ lô, tự nhiên cũng chính mắt nhìn thấy Tần Vũ tùy ý đưa ra bạc trắng để mua kẹo hồ lô. Hơn nữa trông qua khí thế, thiếu nữ cũng khẳng định, vị công tử trước mắt so với địa vị thành chủ cao hơn nhiều.

      -Tần Vũ đại ca, sao vậy?

      Lập Nhi cũng đến.

      Tần Vũ quay đầu lại cười :

      - có gì, là tiểu hài tử muốn ăn kẹo hồ lô. Ban đầu nghĩ ta và muội mỗi người xiên, tính lại, muội ăn xiên, để xiên cho tiểu hài tử này.

      Tần Vũ cúi đầu cười , nhìn xuống tiểu hài tử khả ái, lấy xiên kẹo hồ lô đưa cho tiểu nam hài:

      -Đệ cũng tên tiểu Vũ hả? Đến đây.

      Tiểu nam hài lập tức mắt sáng rực.

      -Công tử, cần đâu, tiểu hài tử tham ăn…

      Thiếu nữ đó hoang mang , vừa vừa giữ lấy tiểu nam hài muốn ăn kẹo hồ lô. Tiểu nam hài bị mẹ mình giữ lại lập tức đứng yên, chỉ là trong cổ nuốt nước bọt ừng ực, mắt mở to nhìn chằm chằm cây kẹo hồ lô, nước mắt từ từ ngấn lệ.

      Tần Vũ liền cười:

      - sao, tiểu Vũ, lại đây.

      Tiểu nam hài quay đầu nhìn mẹ mình, thấy mẹ có cản, liền lập tức hưng phấn tiếp lấy kẹo hồ lô, :

      -Đa tạ đại ca ca, hai đồng tiền này của huynh.

      - cần, kẹo hồ lô là tặng đệ.

      Tần Vũ cười .

      - được.

      Tiểu nam hài ra vẻ người lớn.

      -Mẹ đệ có , được tùy ý lấy đồ của người khác, thế là đúng, đại ca ca, hãy cầm lấy. Hai đồng tiền này có thể mua được nhiều thứ đó, có thể mua kẹo đường để ăn, cũng có thể mua bánh bao thịt a.

      - cần đâu.

      lòng, Tần Vũ thực thích tiểu nam hài này.

      - được.

      Tiểu nam hài rất quật cường.

      Thiếu nữ hiểu tính cách của các vương tôn công tử , sao có thể nhận lấy hai đồng tiền đó?

      -Tiểu Vũ, đại ca ca tặng con, tiền đồng con hãy giữ lại .

      Thiếu phụ vội vàng .

      Tiểu nam hài quật cường vừa nghe thấy lời của mẫu thân, cầm được mở to cặp mắt đen nhánh lóng lánh nghi hoặc nhìn mẫu thân nó. lát sau gật đầu, thu lại hai đồng tiền.

      … @ Copyright by Tàng Thư Viện

      Cùng lúc này, bạch bào thanh niên nam tử cũng vừa đến Quế Thủy thành.

      -Y sơn bàng thủy (chân núi cạnh sông), thực là cảnh trí tươi đẹp.

      Chỉ hai ba bước bạch bào thanh niên nam tử đến con đường nơi Tần Vũ và Lập Nhi đứng. Nhưng những người đường căn bản chú ý thấy xuất đột ngột của bạch bào thanh niên nam tử, tựa như nam tử đó vốn ở đó vậy.

      Bạch bào thanh niên nam tử nhìn thấy Tần Vũ và Lập Nhi ở cùng nhau, trong mắt liền có tia lệ mang, lập tức cười :

      -Biểu muội!

      Lập Nhi chơi đùa cùng tiểu nam hài, nghe thấy vậy, thân thể liền chấn động, lập tức quay mình lại, mặt chấn kinh:

      -Biểu ca!

      Tần Vũ cũng quay đầu lại.

      Biểu muội? Biểu ca?

      Tần Vũ nhìn bạch bào thanh niên nam tử trước mắt, người trước mắt là biểu ca của Lập Nhi? biết Lập Nhi là người của tộc đặc thù nào đó, nếu mà vị bạch bào nam tử này thực là biểu ca của Lập Nhi, chắc hẳn cũng thuộc tộc đó.

      -Biểu muội, muội và Lan thúc tản bộ tứ xứ, cũng lâu rồi về nhỉ? Di phu sớm tức giận rồi.

      Bạch bào nam tử dịu dàng nhìn Lập Nhi .

      -Cha tức giận ư?

      Lập Nhi kinh hãi.

      -Đây là thủ dụ của di phu, muội hãy tự xem .

      Bạch bào thanh niên nam tử phẩy tay cái, dải kim quang liền hướng Lập Nhi xạ tới. Lập Nhi giơ tay ra, quyển trục kim sắc xuất tay Lập Nhi.

      Lập Nhi xem xong, đồng thời khuôn mặt nhè tái nhợt .

      -Biểu ca, nhất định phải lập tức quay về ư?

      Lập Nhi khó tiếp thụ được.

      Bạch bào thanh niên nam tử nhíu mày :

      -Biểu muội, thủ dụ mà di phu ban xuống, chỉ đơn giản là câu . ban xuống thủ dụ, muội cũng nên biết có lẽ là di phu thực rất tức giận, mệnh lệnh của di phu, có người nào dám chống?

      Lập Nhi đứng yên bất an, nhíu chặt lông mày phiền não.

      -Ta tìm Lan thúc.

      Lập Nhi mím môi .

      Bạch bào thanh niên nam tử thoáng nhíu mày, lập tức thở dài :

      -Được lắm, biểu muội, đừng phí sức nữa. Lan thúc, khẳng định người nghe lời của di phu, chẳng lẽ muội muốn để Lan thúc và di phu vì chuyện này mà chính diện đối kháng ư? Huống chi, di phu thực lực cường hoành thể so sánh, mà còn là vương gia của nhất tộc bọn muội, mệnh lệnh của vương gia, có người dám chống lại?

      -Lập Nhi, sao vậy? Rút cục phát sinh chuyện gì?

      Tần Vũ ở đó nghe lời của hai người cũng cảm thấy tình tựa hồ như có điểm bất diệu.

      Bạch bào thanh niên nam tử nhíu mày:

      -Lập Nhi? Ngươi là ai? Tên Lập Nhi là để ngươi muốn gọi là gọi à!

      -Biểu muội, muội thế nào lại ở cùng chỗ với kẻ phàm nhân, phải là Lan thúc cho phép chứ, hử?

      Bạch bào thanh niên nam tử trong mắt thoáng qua tia nộ khí.

      Trong lòng Tần Vũ kinh hãi. Nếu nhìn sai, vừa rồi đạo thiểm điện lướt qua trong mắt của thanh niên nam tử đó.

      Thiểm điện trong mắt, có khả năng ư?

      -Nếu mà để di phu biết được muội cùng với kẻ phàm nhân, hậu quả thế nào muội cũng biết đấy, đừng trách sao biểu ca khuyến cáo muội.

      Bạch bào thanh niên nam tử ánh mắt lạnh lùng quét tới Tần Vũ.

      Đây là loại ánh mắt gì, giống như hoàng đế quốc gia, từ phía oai vệ nhìn xuống tên khất cái ở bên đường.

      - có. Ta chỉ là cùng vừa mới quen, cảm thấy có chút thú vị mà thôi.

      Lập Nhi mỉm cười .

      Thú vị?

      Tần Vũ cảm thấy đột ngột trong tâm mình hoàn toàn dấy lên cơn lạnh lẽo.

      - đúng.

      Tần Vũ phải là kẻ ngốc. Nhưng là người trong cuộc vừa chịu tác động, liền phản ứng lại, và Lập Nhi quen biết lâu, sao có thể là ‘vừa mới’.

      -Ta giới thiệu, đây là biểu ca Chu Hiển của ta, biểu ca ta rất là lợi hại, ít nhất so với ngươi cũng lợi hại hơn nhiều.

      Lập Nhi đối diện Tần Vũ cười .

      -Biểu ca, còn đây là bằng hữu của ta Tần Vũ. Tuy công lực thấp, nhưng con người lại rất tốt.

      Lập Nhi đột nhiên giận dữ :

      -Biểu ca, người thể khi dễ , nếu muội rất tức giận.

      -Được, ta đương nhiên thể khi dễ .

      Chu Hiểu cười nhạt , ánh mắt thanh lãnh quét qua Tần Vũ, thực lực đó của Tần Vũ, hiển nhiên Chu Hiển chút xem trọng.

      -Biểu muội, đừng lãng phí thời gian nữa, di phu rất tức giận. Vừa nãy muội xem thủ dụ rồi đó, muội hãy lập tức quay về, nếu di phu nổi giận, giam hãm muội lại. Lúc đó ta có cầu xin cũng vô dụng.

      Chu Hiển quan tâm .

      Lập Nhi cắn môi, lập tức về phía Tần Vũ.

      -Tần Vũ, ta phải về rồi, tái kiến.

      Chỉ vài câu đơn giản.

      Nhưng lúc này, thanh của Lập Nhi lại vang lên trong não của Tần Vũ.

      -Tần Vũ đại ca, đừng nóng nảy, muội tại thể để người khác biết mối quan hệ của chúng ta, nếu để kẻ khác biết, huynh khẳng định chết!

      Lập Nhi ngữ khí rất lo lắng.

      Tần Vũ phải hán tử thô lỗ, vừa nghe hiểu nỗi khổ trong lòng Lập Nhi.

      -Tần Vũ đại ca, phụ thân muội là vương gia, vương gia của tộc, muội thể chống lại mệnh lệnh của người, hơn nữa…nếu để ai đó biết muội thích huynh, phụ thân, có nhiều kẻ khác có khả năng giết huynh.

      Tần Vũ trong lòng lặng thinh.

      Rút cục là có chuyện gì?

      nhớ lại những lời lần đầu Lan thúc với , ban đầu nghiêm lệnh được thích Lập Nhi, thích là chết. Về sau này lại cho phép và Lập Nhi cùng nhau.

      Tần Vũ thực biết nguyên nhân tại sao ban đầu Lan thúc nếu thích Lập Nhi chết. Nhưng bây giờ Tần Vũ tựa hồ vài minh bạch.

      -Bất quá Tần Vũ đại ca, muội bảo chứng, muội quay về nhất định tìm cách để làm tốt mọi việc. Bất quản thế nào, muội có thể sớm cùng huynh gặp lại, ai có thể ngăn cản chúng ta. Nhưng tại có ít trở ngại, muội cố tìm ra biện pháp, huynh hãy đợi muội. Huynh nghe này, đừng cùng muội linh thức truyền , biểu ca muội có thể dễ dàng nhận ra linh thức truyền của huynh.

      Lập Nhi rất lo lắng .

      Tần Vũ chỉ có thể nhẫn nại dùng linh thức truyền .

      -Nếu phải là Lan thúc thi triển thần thông, có lẽ tình của huynh và muội bị người trong tộc biết rồi. Có Lan thúc giúp đỡ, bọn ta có hi vọng ở bên nhau, muội nỗ lực, huynh cũng phải nỗ lực, nếu mà huynh công lực càng cao, chúng ta khả năng ở bên nhau càng lớn!

      -Tần Vũ đại ca, hãy nhớ lấy, muội vĩnh viễn ở cùng người khác. Cho dù ở trong tộc muội thể quyết định chuyện gì, nhưng muội cũng xuất giá, muội luôn đợi huynh.

      Lúc này thanh của Chu Hiển vang lên:

      -Biểu muội, nên thôi. Di phu đợi muội đó.

      -Được, ta đây.

      Lập Nhi quay đồi cười , lập tức hướng lên trung phẩy tay cái, nhất thời bầu trời xuất lỗ đen hắc sắc, phảng phất như gian bị vỡ ra.

      -Lập Nhi.

      Tần Vũ hốt nhiên cảm thấy trong tim thắt lại cơn đau đớn, kìm được bật tiếng .

      Lập Nhi cả người bay lên, mắt nhìn chặt Tần Vũ.

      Tần Vũ cũng nhìn Lập Nhi.

      -Tần Vũ đại ca, muội phải đây, những ngày qua muội và huynh bên nhau vô cùng vui vẻ, trong tim thoải mái hạnh phúc. Trước khi , muội muốn những điều sâu kín trong lòng, từ đây ra câu này nữa…muội, muội, huynh, muội huynh.

      Thanh Lập Nhi rất từ từ, rất nhàng, như là ở bên tai.

      Tần Vũ mồm mở lớn nhưng lại câu nào.

      cũng mong muốn đối diện Lập Nhi mà ‘huynh muội’, nhưng thể, biết rằng Chu Hiển trước mắt có thể dễ dàng biết được linh thức truyền của người khác.

      dám linh thức truyền , cũng dám .

      Chỉ thấy Lập Nhi như thiên sứ, thân tỏa ra thanh sắc quang mang nhàn nhạt, trực tiếp bay vào trong lỗ đen hắc sắc. Giây lát, lỗ đen đó cũng tiêu thất , Lập Nhi phảng phất như chưa từng xuất bao giờ.

      -Đại ca ca, vị đại tỷ tỷ đó đâu?

      Tiểu nam hài mồm ăn kẹo hồ lô nghi hoặc hỏi Tần Vũ.

      Phàm nhân tại đó hiểu chuyện gì, căn bản vừa rồi thấy việc Lập Nhi phi thân li khai.

      -Đại tỷ tỷ, tỷ ấy về nhà rồi.

      Tần Vũ nhìn tiểu nam hài, cố gắng nặn ra nụ cười .

      Bấy giờ trong lòng Tần Vũ đau đớn, nhưng sâu trong tim có kiên định tuyệt đối! Bởi vì biết Lập Nhi thực , chỉ cần biết điều đó cũng đủ rồi.

      -Tần Vũ phải ? Ngươi và biểu muội của ta sao lại quen biết?

      Chu Hiển lạnh nhạt cười .

      Chỉ cần từ việc vừa rồi Lập Nhi nhấc tay phá li khai, Tần Vũ liền hiểu ra, gia tộc thần bí đó quá lợi hại, thậm chí với cả linh thức truyền cũng dễ dàng phát giác ra.

      -Chỉ là may mắn gặp được, tính khí Lập Nhi rất tốt, đúng rồi, Chu Hiển huynh, các vị gia tộc, rút cục đó là gia tộc gì vậy?

      Tần Vũ có dáng vẻ nghi hoặc.

      Nhưng lúc này trong lòng Tần Vũ thực ra gào thét tức giận. Lập Nhi bỏ như vậy, có thể thống khổ, phẫn nộ, thương tâm được ư? Nhưng, phải nhẫn nại!!! Cũng phải ngụy trang dáng vẻ tại.

      Trong lòng đau đớn, trong lòng giận dữ ai có thể biết đây?

      -Lập Nhi, Chu Hiển?

      mặt Chu Hiển lộ ra tia trào phúng.

      -Tiểu tử, ngươi là phàm nhân, Lập Nhi phải là tên ngươi có thể gọi, danh tự của ta -Chu Hiển cũng phải là ngươi có thể gọi.

      Trong lòng Tần Vũ giật mình.

      -Ta biết biểu muội thế nào lại nguyện ý cùng ngươi tán gẫu, nhưng…với địa vị của biểu muội, ở cùng chỗ với ngươi, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo. Bất quá…từ giờ trở , ngươi miệng được phép gọi ‘Lập Nhi’ nữa, cũng được phép gọi danh tự ta, biết ?

      Chu Hiển cười .

      Tần Vũ cảm thấy trong tim phẫn nộ.

      -Tức giận hả? Ai, phàm nhân vẫn là phàm nhân a. Cũng đúng, giống như với con kiến nhiều lần, nó cũng thể lí giải được thế giới của nhân loại, ngươi…cũng vậy vô pháp lí giải được ý tứ của ta.

      Chu Hiển ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, ngữ khí vẫn nhàng.

      -Lập Nhi, gọi thẳng danh tự biểu muội, , ngươi làm ta đố kỵ đó. Đặc biệt là phàm nhân lại gọi thẳng tên biểu muội, càng làm ta ghen tỵ hơn, bất quá, ta tranh cãi với ngươi, nhưng…với trí tuệ của ngươi thể lí giải được tồn tại của ta. Tốt thôi, hãy tính là ta ban ân cho ngươi, phàm nhân cảm thụ sơ qua lực lượng băng sơn nhất giác (đỉnh núi băng tuyết – có thể hiểu là lực lượng chí cao so với nhân giới.) của ta.

      Lúc đó, trong mắt Chu Hiển lại lóe lên đạo phích lịch!

      Tần Vũ trong lòng chợt run: Chu Hiển nổi sát ý.

      oOo
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch Giả: bi_an Biên tập: deviouslove

      Chương 28

      Ngã bỉ nhĩ canh đổng đắc thiên!

      Cảm thụ lần lực lượng băng sơn nhất giác của ?

      Tần Vũ phải là ngốc. sống trong thế giới này, vô luận là Tiềm Long đại lục hay hải để tu giả thế giới, tất cả đều là thế giới của mưu mô thủ đoạn tàn khốc. tự nhiên có thể hiểu điểm, bạch bào thanh niên nam tử luôn có nụ cười môi trước mắt có vẻ như rất tốt, lại rất có khả năng giết .

      -Ồ, ngươi tựa hồ như sợ hãi?

      Chu Hiển cười .

      Cuối cùng Chu Hiển muốn làm gì đây?

      Lúc này Tần Vũ trong lòng vô cùng khẩn trương. Sau khi Lập Nhi với nhiều lời rồi phá li khai, Tần Vũ có quyết tâm, là vì trong tâm Tần Vũ có niềm tin cực kỳ kiên định.

      Do đó…Tần Vũ tại được nghĩ đến cái chết, cũng thể chết.

      ai có thể đoạt cơ hội để và Lập Nhi ở bên nhau, ai…!!!

      -Sợ hãi, , ta chỉ là kì quái, ngươi vừa nãy phải là ta căn bản thể lí giải được tồn tại của ngươi, chỉ như là kiến đối với con người chung. Tại sao giờ ngươi lại nghĩ ta có thể hiểu được lực lượng của ngươi vậy? phải là ngươi vọng tưởng để con kiến hiểu được lực lượng con người đấy chứ?

      Tần Vũ nét mặt hiển nghi hoặc hỏi lại.

      -Ha ha…

      Chu Hiển cười lên nhiều tiếng,

      -Đúng, ngươi rất khó mà lí giải tồn tại của ta, cũng rất khó minh bạch lực lượng của ta, vì thế ta mới …thi triển lực lượng băng sơn nhất giác của ta, băng sơn nhất giác (đỉnh ngọn núi băng tuyết), cũng chính là điểm rất bé, chưa đến phần vạn, có lẽ chưa đến phần bách vạn. Đừng lo lắng, ta giết ngươi đâu. Vì biểu muội với ta, ta thể giết hảo bằng hữu của biểu muội, đúng ?

      Chu Hiển quan sát xung quanh, đột nhiên ánh mắt khóa chặt cây bạch mộc dùng để làm đẹp nhai đạo nằm ở hai bên con đường lớn. Chu Hiển động chân cái, đến nơi cách đấy trăm thước, nhàng bẻ lấy cành cây.

      Tần Vũ thấy nghi hoặc, nhìn xem rút cục Chu Hiển muốn làm gì.

      chạy, vì biết nếu Chu Hiển muốn giết , căn bản thể trốn thoát.

      -Haha, dùng cành cây này để làm vũ khí nhé.

      Chu Hiển nhàng vẫy tay, những nhánh lá lập tức rụng xuống, chỉ còn thân cành dài thước, rộng ngón tay tay .

      Tần Vũ thần kinh lập tức căng thẳng.

      Quái dị nhất là, những người cả con đường tựa hồ ai cảm nhận được tốc độ khủng bố bước trăm thước của Chu Hiển. Tất cả mọi người vẫn giống như lúc trước, bán đồ vẫn bán đồ, người bán rong vẫn trữ tình hát rao.

      Cành cây?

      Tần Vũ hai mắt khép lại.

      -Tần Vũ, đừng lo, ta hạ thủ quá nặng, ta giảm sức mạnh của ta xuống thấp nhất có thể, cố gắng làm yếu công kích lực. Xét cho cùng gian này yếu nhược quá, như thế này , hãy tiếp lấy đạo khí nhận (khí sắc bén) của ta này.

      Chu Hiển cười liền búng cái vào cành cây.

      Cành cây có tính đàn hồi. Chỉ thấy Chu Hiển tay phải nhấn cái, đoạn cây liền bị cong , đến khi nó đàn hồi trở lại, ngờ lại xuất dải thanh sắc rung động nhàng.

      Dải thanh sắc ba động, độ dài tương đồng với độ rộng của nhai đạo, phi hành với tốc độ hề nhanh, chỉ như tốc độ gió. Đương nhiên gọi là nhanh chỉ là trong mắt Tần Vũ, trong mắt phàm nhân, tốc độ ba động đó vô cùng nhanh.

      Dải thanh sắc ba động đến đâu ----

      Cây bạch mộc liền bị cắt đoạn đến đó, lập tức trực tiếp gãy vang đổ xuống. Những cửa hàng bán rong ngoài trời cũng bị cắt ngang qua. Lúc nào cũng cách mắt đất quá thước, coi đó là mặt bằng, tất cả đều bị cắt ngang.

      Tự nhiên. Kể cả con người.

      Chu Hiển bẻ cành cây đó, cách Tần Vũ trăm thước cự li. Trong trăm thước cự li đó có vài trăm phàm nhân, vài phàm nhân thậm chí là những tiểu hài tử, chúng đều cao hơn thước, từng người đều bị sẻ làm đôi.

      Thân thể bị chia hai, tiên huyết phún xuất, dạ dày phàm nhân bị đứt lòi, lục phủ ngũ tạng đại tràng tất cả đều bay bay trào ra hết. Phàm nhân thậm chí có đến phản ứng nào, xét cho cùng tốc độ của dải thanh sắc ba động cũng so sánh ngang với tốc độ gió.

      Năng lực phản ứng của Tần Vũ đương nhiên nhanh hơn nhiều, nhìn thấy tất cả.

      -Dừng tay!

      Tần Vũ chỉ đủ thời gian hét lên tiếng, đồng thời hạch tâm tinh cầu bên trong đan điền ----năng lượng của ‘Thái dương chân hạch’ liền hoàn toàn dẫn xuất, lực lượng rực nóng nhanh chóng hình thành bức bình phong ngăn cách.

      Dải thanh sắc ba động đó, mở ra như thanh loan đao, phảng phất như cả dải thanh sắc ba động là chỉnh thể. Mặc dù bức bình phong do Tần vũ hình thành chỉ vừa tạo nên, phủ lên nửa bề rộng (chiều dài) của nhai đạo. Nhưng bộ phận dải thanh sắc ba động bị cản trở dừng lại, cùng lúc bộ phận khác bị cản trở cũng vẫn bị dừng phi hành.

      Dải thanh sắc ba động, là thể duy nhất.

      -Ồ, khá lắm, trong phàm nhân ngươi có lẽ rất khá.

      Chu Hiển ánh mắt lóe sáng, cười :

      -Đáng tiếc a, ngươi vẫn quá yếu.

      “A!”

      “Phốc!”

      đám đông người đứng sau Tần Vũ lúc này hoàn toàn có phản ứng. Nhìn thấy những thi thể bị xẻ làm hai, lại có những ngũ tạng lục phủ đẫm máu trào ra bên ngoài, gần như tất cả đều xanh mặt lại, nôn mửa hết ra.

      -Ác ma, ác ma!

      vài người sợ quá lập tức hét lên.

      vị thư sinh sợ quá liền ngã xuống, nhìn chằm chằm vào Chu Hiển cười , run run ngón tay chỉ Chu Hiển:

      -Ngươi, ngươi giết người, ngươi đồ sát, đồ sát…ác ma, lão thiên trừng phạt ngươi đó.

      Kêu gào thảm thiết, nỗi sợ hãi đối mặt với tử vong, làm đại đa số người ở đó hét lên đau đớn.

      -Đa tạ công tử cứu mệnh.

      Mẫu thân của tiểu nam hài muốn ăn kẹo hồ lô đối diện Tần Vũ cảm kích , lúc này chúng nhân tại trường đều nhận ra Tần Vũ chống lại dải thanh sắc ba động đó.

      -Các vị, mau chạy !

      Tần Vũ cảm thấy lực lượng bên trong ‘Thái dương chân hạch’ tựa như nước bị rò rỉ điên cuồng phóng xuất ra ngoài. Thanh sắc ba động đó công kích thực quá mạnh, năng lượng bản thân bị tiêu hao rất nhanh.

      -, đại ca ca, đệ , đệ phải đánh .

      Tiểu nam hài ăn kẹo hồ lô, ánh mắt trừng trừng mở lớn, tức giận nhìn Chu Hiển.

      -Kiếm khí, hảo kiếm khí lợi hại, có lẽ là Tiên thiên Đại Thành kì cao thủ.

      vị lão giả lãnh khốc từ nhai đạo phía sau Tần Vũ rất nhanh đến, thân hình phi thường nhanh, lúc này khuôn mặt tràn đầy tức giận.

      -Thiếu niên nhân, còn trẻ mà đạt đến Tiên thiên đại thành, ngươi đích xác là thiên tài, nhưng mà…thủ đoạn của ngươi lại quá tàn nhẫn, lão bổn tuy là tu luyện trăm năm mới chỉ đạt đến Tiên thiên hậu kì. Nhưng cũng phải liều mạng với ngươi lần này.

      Vị lão giả lãnh khốc tức giận hét lên .

      Chu Hiển ngẩn ngơ:

      -Tiên thiên đại thành? ta?

      -Thiếu niên nhân, thể ỷ vào vũ lực mà tùy ý giết người, lẽ sư phụ ngươi dạy ngươi, học võ đầu tiên phải học võ đức à?

      Lão giả tiếp tục tức giận hét lớn .

      Bỗng lúc này, liền có vài tiếng gió vang lên, vài vị tiên thiên cao thủ cũng đến.

      - nực cười.

      Chu Hiển nhìn những tiên thiên cao thủ đó, đạm nhiên cười, rồi lập tức hướng ánh mắt về phía Tần Vũ, mặt đột nhiên xuất thần sắc kinh ngạc,

      -Tu vi nhục thể của ngươi ngờ còn cao siêu hơn bản thân công lực, công lực tiêu hao hết, thân thể vẫn có thể chống trụ!

      Chu Hiển vừa rồi thi triển kích tuyệt đối có thể giết Đại Thành kì cao thủ, Tần Vũ dẫn động năng lượng của ‘Thái dương chân hạch’ để ngạnh chống chỉ giây lát thể trụ thêm nữa. Ai mà ngờ được nhục thể của Tần Vũ vẫn cố chống lại.

      Sau khi tu luyện ở Lôi Sơn Cư, những điểm lục sắc quang thần bí đó của Lưu Tinh Lệ, gần như là chín thành dung hợp vào trong thân thể Tần Vũ. Thân thể Tần Vũ giờ được cải tạo trở nên rất khủng bố.

      -Các người, mau chạy nhanh!

      Tần Vũ cả khuôn mặt đỏ hồng, quay đầu lại nhìn những người quanh đó khó khăn .

      Tuy là nhìn thấy nhiều người bị giết, nhưng có nhiều kẻ rất táo bạo vẫn đứng tại gần đó nhìn. Bọn họ tin thiếu niên nhân Chu Hiển lại dám giết sạch tất cả mọi người đường.

      -Thiếu niên nhân, yên tâm, dù là Tiên thiên đại thành, bọn ta lại sợ sao? Bọn ta Quế Thủy tam thánh liên thủ, muốn đánh bại phải là chuyện gì khó khăn.

      Lãnh khốc lão giả , gần lão còn có hai vị lão giả nữa.

      Tần Vũ nhanh mất trí.

      Tiên thiên đại thành?

      Kiếm khí?

      Đây là kiếm khí ư? Với việc Tần Vũ dẫn động lực lượng của ‘Thái dương chân hạch’ có thể dễ dàng hết sức mà ngã xuống. Nếu mà phải là nay nhờ vào nhục thể cường hãn, Tần Vũ căn bản thể chịu được thêm nữa.

      Đừng Tiên thiên đại thành, dù là đạt đến tu chân giả Đại Thành kì, có lẽ đối diện với cao thủ này cũng chết!

      -Đại ca ca, đừng sợ, chúng ta người đông, nhất định có thể đánh đuổi được kẻ bất lương.

      Kẹo đường hồ lô tiểu nam hài lúc này vẫn khỗng li khai. Mẫu thân của nó cũng đứng ở bên chằm chằm căm thù nhìn Chu Hiển.

      - nhanh lên!

      Tần Vũ cảm thấy thân thể rất nhanh thể trụ được nữa. thực tế nay nhục thể của Tần Vũ có thể so sánh với Đại Thành kì cao thủ, cũng thể chịu được lâu như vậy. Nguyên nhân là ----lực khôi phục.

      biết có chuyện gì, lực khôi phục của thân thể Tần Vũ nay, so với quá khứ mạnh hơn cả trăm lần. Thậm chí cả với năng lượng của ‘Thái dương chân hạch’ trong cơ thể tất cả đều khôi phục rất nhanh.

      Do lực khôi phục mới làm cho kiên trì được thời gian dài thế.

      Cuối cùng, công kích lực hàm bên trong dải thanh sắc ba động cũng tiêu hao hết, chỉ nghe thấy:”Bồng” tiếng, thanh sắc ba động hóa thành hư vô, nhưng đúng lúc dải thanh sắc ba động sắp tiêu thất hết nổ tung, lại nhằm tới người Tần Vũ nổ.

      “Phốc!” Tần Vũ thổ ra bụm tiên huyết lớn xuống đất, lúc này toàn thân xương cốt cơ nhục đau đớn khôn tả, tựa như bị tra tấn.

      -Thân thể rất tốt, so sánh với cảnh giới thần thú phải mạnh hơn nhiều.

      Chu Hiển thở dài khen .

      Thân thể Tần Vũ đích xác rất mạnh, chỉ cực dẻo dai, mà còn lực khôi phục rất nhanh. Nguyên nhân đơn thuần chỉ là Lưu Tinh Lệ, trọng yếu nhất là do lúc này những điểm lục sắc quang của Lưu Tinh Lệ dung nhập trong thân thể. Những điểm lục sắc quang này thân thể của Tần Vũ cách nào tái hấp thu chuyển hóa, chỉ có thể trữ tồn trong sâu thẳm tế bào cơ nhục xương cốt.

      Vào lúc thân thể Tần Vũ thụ trọng thương, những điểm lục sắc quang đó phát huy hiệu quả, làm thân thể Tần Vũ nhanh chóng khôi phục. chỉ là thân thể, cả công lực cũng nhanh chóng khôi phục.

      khó tin, những điểm lục sắc quang đó chỉ hồi phục thân thể, cả công lực trong Thái dương chân hạch cũng khôi phục, là chuyện kì lạ.

      -Đại ca ca.

      Tiểu nam hài liền ôm lấy Tần Vũ, mắt mở to nhìn Tần Vũ tựa hồ rất lo lắng, nước mắt chảy dài.

      -Huynh sao, tiểu Vũ, đệ cũng mẹ đệ mau . Nhanh lên!

      Tần Vũ thấy lo lắng. Nhưng lúc đó, những tiên thiên cao thủ tất cả vẫn đứng trước mặt Tần Vũ, giận dữ nhìn Chu Hiển.

      -Thiếu niên nhân, ngươi tâm ngoan thủ lạt như vậy. Bọn ta Quế Thủy tam thánh quyết thể khoanh tay nhìn chuyện bất bình. Nhị đệ, tam đệ, chúng ta hãy liên thủ giết tên tiểu tử tàn nhẫn này.

      Lão giả lãnh khốc lập tức .

      -Vâng, đại ca.

      Hai lão giả bên cạnh hưởng ứng .

      -Tam vị tiền bối, bọn ta cũng nguyện trợ lực các vị tay.

      Hai, ba tiên thiên cao thủ khác cũng theo.

      Lão giả lãnh khốc gật đầu :

      -Làm phiền chư vị.

      Chính lúc những cao thủ đó định xuất thủ, Chu Hiển tựa hồ có chút nhẫn nại được nữa.

      - là ầm ỹ.

      Chu Hiển sắc mặt lạnh lùng, giương mắt nhìn những tiên thiên cao thủ, trong mắt lóe lên đạo phích lịch. Liền đó tựa như quả khí cầu nổ tung, những tiên thiên cao thủ kia nổ to ‘bồng’ tiếng.

      Huyết nhục bắn tung tóe, xương gãy đầy đất.

      Chỉ cái chớp mắt, tất cả đều chết.

      -Chu Hiển, ngươi xuất thủ cả với người thường, bọn họ căn bản xứng để ngươi ra tay. Ngươi lại tự coi trọng thân phận mà giết họ.

      Tần Vũ thoáng chốc thân thể tựa như khôi phục hoàn toàn.

      -Khôi phục lực quả là khủng bố.”\

      Chu Hiển thở dài .

      Nhưng rồi Chu Hiển lại lắc đầu tiếp:

      -Ai, ngươi thực là thái quá được thể lấn tới. Ta muốn giết ai, ngươi bằng vào cái gì dám quản, ngươi có khả năng quản sao?

      -Hay là ngươi nghĩ ta vừa rồi ra tay giết được ngươi, thực lực ta vốn chỉ có vậy?

      Chu Hiển hốt nhiên chỉ ngón tay lên trời.

      Giữ nguyên thủ thức, Chu Hiển nhìn Tần Vũ, nở nụ cười.

      -Hãy cảm thụ lực lượng của ta…tịch diệt!

      Thanh vừa tắt. Ngón tay chỉ lên trời của Chu Hiển sáng lên điểm quang hoa. Quang hoa đó như muốn làm lóa cặp mắt người ta, thậm chí còn sáng hơn thái dương.

      Rất nhanh, quang hoa tỏa ra phủ xuống, cùng lúc ----

      Yên lặng, rồi như kính bị vỡ, cả gian ở Quế Thủy thành bị gãy vỡ ra.

      Tường bích, hàng quán, cây cối, những phàm nhân kinh hoảng, khí, chim chóc, ánh mặt trời…Lúc này, gian trong phạm vi khắp nơi Quế Thủy thành tất cả hoàn tàn bị tàn phá.

      Tần Vũ nhìn chằm chằm tiểu nam hài.

      Tiểu nam hài đó ở trong vòng tay thiếu phụ, mắt mở to thuần chánh nhìn Tần Vũ, mồm nhấp nháy, tựa như muốn khóc hét lần nữa:

      -Đại ca ca!

      “Bồng!”

      Từng khối vỡ tan ra, gian xung quanh biến thành từng khối vỡ vụn. Tiểu nam hài đó cũng ở trong khối vỡ. Lúc này tất cả những mảnh vỡ đều bị cuốn vào trong gian rạn nứt hỗn loạn lưu chuyển.

      -Đừng!

      Tần Vũ nhìn theo tiểu nam hài đó, trong tâm gào lên bất cam.

      Lúc đó, Tần Vũ và Chu Hiển cả thân hình đều ở bên trong gian rạn nứt, tán loạn. Bên trong gian đó có mẩu hắc ám, chỉ có vài năng lượng hỗn loạn lưu chuyển màu sắc nhàn nhạt.

      Ở phía trong gian hắc ám, Chu Hiển lăng lên cao. gian loạn lưu gây cho chút tổn thương nào. Trong khi đó Tần Vũ cũng ở phía trước Chu Hiển.

      - phải lo lắng, ta đáp ứng biểu muội tuyệt đối giết ngươi. Trong gian loạn lưu có ta bảo hộ, ngươi chết được. Nếu biểu muội biết ngươi chết, lại tính lên đầu ta, ta có thể bị phiền hà.

      Chu Hiển cười .

      Sắc mặt Tần Vũ lạnh băng.

      Trong đầu , chỉ có hình ảnh tiểu nam hài trước khi chết nhìn chặt .

      -Chu Hiển, ngươi giết nhiều người như vậy. Cả Quế Thủy thành đều bị ngươi đồ sát còn gì. Lão thiên tính trường huyết hải này lên thân ngươi!

      Tần Vũ trong lòng vô cùng oán hận. Vừa nhớ đến đôi mắt mở to của tiểu nam hài ăn kẹo hồ lô đó, liền nổi lên ý muốn giết Chu Hiển.

      -Lão thiên?

      Chu Hiển cười, trong mắt lóe lên tia trào phúng:

      -Tần Vũ, thiên có thiên đạo, ngươi chỉ là phàm nhân, sao có thể biết cái gì gọi là thiên đạo, sát nhân? Dù ta có giết sạch tất cả mọi người đại lục này, lão thiên cũng trừng phạt ta điểm, nửa điểm cũng , haha…Tần Vũ, ngươi cần phải nhớ điều, ta hiểu thấu trời hơn ngươi!

      oOo
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch Giả: bi_an Biên tập: deviouslove

      Chương 29

      Kiếm tiên khôi lỗi

      gian rạn nứt khôi phục lại với loại tốc độ siêu nhanh. Chỉ lát, cả gian rạn nứt khắp nơi của Quế Thủy thành hoàn toàn trở lại bình thường.

      Tần Vũ đứng ở trung. Phía trước , là Chu Hiển lăng đứng thẳng người.

      -Ta hiểu thấu trời hơn ngươi!

      Câu đó làm cả người Tần Vũ chấn động.

      lẽ hủy diệt tàn sát cả thành trì, lão thiên cũng trừng phạt điểm nào? Thực như vậy ư?

      Chu Hiển vĩnh viễn giữ ý nghĩ đó trong tâm trí, cười nhìn Tần Vũ.

      Nhưng Tần Vũ lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đó của Chu Hiển rất tà ác. Đặc biệt khi nghĩ đến vị mẫu thân lương thiện, rồi ánh mắt mở to, nước dãi chảy ròng vì cây kẹo đường hồ lô của tiểu nam hài thuần chánh đó, Tần Vũ lại càng thấy ghét Chu Hiển hơn.

      -Phẩy tay, thiên băng địa liệt (trời suy đất sụp), ngươi hiểu lực lượng của ta rồi chứ?

      Chu Hiển cười hỏi.

      -Đủ rồi!

      cách nhàng, trong trời đất vang lại thanh hùng hậu hàm chút tức giận. cười Chu Hiển liền biến sắc, chỉ sát na, biểu tình thái độ của Chu Hiển trở nên rất thân thiết.

      -Được gặp lại Lan thúc, lần này Lan thúc li khai khỏi tộc quá lâu như vậy, gia phụ rất tưởng nhớ. Trước khi ta , gia phụ cũng lệnh cho ta phải thay gia phụ hỏi thăm Lan thúc.

      Chu Hiển khiêm tốn lễ phép.

      Lan thúc bỗng xuất tại trung.

      Nhìn lướt qua địa phương của Quế Thủy thành trước đó. Lúc này chỗ cũ của Quế Thủy thành thực chỉ như thủy vực, cả đống gạch ngói cũng thấy đâu. Nguyên là thành trì phồn hoa nay biến mất thấy. Xuyên qua con sông Ly Giang nước chảy đến ngập tràn vị trí cũ của Quế Thủy thành.

      Quế Thủy thành bị hủy, Lan thúc thế nào lại có vẻ phẫn nộ.

      -Chu Hiển, ngươi có thể quay về được rồi.

      Lan thúc đạm nhiên .

      Chu Hiển khom mình :

      -Di phu sai ta làm việc nay làm xong, ta đúng là nên quay về. Biểu muội lúc về cũng rất buồn chán. Ta cần theo muội ấy, Lan thúc, ta xin cáo từ.

      - !

      Lan thúc gật đầu.

      Chu Hiển khom mình. Sau đó trực tiếp phóng lên trời, trong thiên tự nhiên xuất hố đen. Chu Hiển liền xuyên vào hố đen đó biến mất.

      -Tiểu Vũ.

      Lan thúc đến trước mặt Tần Vũ.

      Tần Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lan thúc:

      -Lan thúc, lẽ tùy ý giết vô số người phải là tội ác? Chu Hiển tùy ý tàn sát người của cả thành, lão thiên trừng phạt tý nào ư?

      Lan thúc truyền vào trong não Tần Vũ, ngữ điệu đầy tâm :

      -Tiểu Vũ, trời… phải là ngươi có thể đoán biết. Cũng phải là Chu Hiển tiểu tử có thể gì tùy ý. Nhưng…ít nhất ta tại thấy, đồ sát đích xác là tội.

      Lan thúc ngẩng đầu nhìn trời. Lúc này Tần Vũ cảm thấy Lan thúc tựa như hòa nhập vào thiên địa.

      -Trời rút cục là gì? Ta tự khảo nghiệm qua vô số năm, nhưng vẫn như thế, thể minh bạch…Tuy vậy những tiền bối trong tộc trải qua vô số năm kinh nghiệm phán đoán, trời, là vô tình nhất, quan tâm tới ngươi. Bất kể ngươi có hiếu sát, hoặc thiện lương, ngươi cứu trợ nghìn vạn người, hay là giết nghìn vạn người, trời cũng quản. Có lẽ tất cả mọi thứ trong mắt của trời đều là bé mà thôi.

      Lan thúc có vẻ chán nản phiền muộn.

      -Lan thúc, người có thể cho ta nguyên nhân, tại sao nếu bị tộc nhân của người biết ta và Lập Nhi ở cùng nhau, ta chết?

      Tần Vũ truy hỏi.

      Lan thúc liền cười.

      -Tiểu Vũ, ngươi có lẽ hiểu thực lực của Chu Hiển rồi. Chu Hiển, là do trạng của ngươi, cũng quan tâm tới dung mạo, vì…dung mạo có thể biến hóa được!

      Tần Vũ gật đầu tán đồng.

      Lan thúc tiếp tục :

      -Nhưng Lập Nhi lại khiến cho những người trong tộc ta, thậm chí với những thanh niên của các tộc khác đều ngưỡng mộ nó. chỉ là vì địa vị của Lập Nhi, khí chất của nó, quan trọng nhất là nó có bí mật. Đó chính là nguyên nhân những người trẻ tuổi trong nhiều tộc truy cầu Lập Nhi.

      Tần Vũ minh bạch.

      Những người cạnh tranh với mình quá nhiều.

      -Do vậy… khi những tình địch của ngươi biết được chuyện của ngươi và Lập Nhi, cần đến phụ thân của Lập Nhi xuất thủ. Những tình địch có khả năng giết ngươi nhiều biết bao nhiêu mà kể!

      Lan thúc bông đùa .

      Tần Vũ cười khổ.

      Tình địch nhiều quá, hẳn phải là hảo .

      -Mỗi người thực lực cách Chu Hiển xa?

      Tần Vũ truy vấn .

      Lan thúc cười :

      -Tuy thực lực của những người đó so với nhau cách xa, nhưng…muốn giết ngươi. Bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng, thậm chí chỉ với ngón tay là đủ.

      Tần Vũ cuối cùng hoàn toàn hiểu khoảng cách giữa mình và những người đó.

      Đó chỉ là lớn thông thường.

      -Còn có tín tâm ?

      Lan thúc cười nhìn Tần Vũ.

      Tần Vũ , nhưng nhãn thần đại biểu tất cả.

      Lan thúc sắc mặt nghiêm túc, :

      -Lập Nhi quay lại tộc. Lần này nó muốn ra ngoài tiếp có lẽ rất khó khăn, ta cũng phải quay lại giúp nó. Nếu với tính khí của phụ thân nó, Lập Nhi nếu có chống lại, làm chuyện hay bức tử nó. Ta cũng thể bảo chứng gì nhiều, chỉ có thể bảo chứng…Lập Nhi cưới người khác, nó đợi ngươi.

      -Đa tạ.

      Tần Vũ cảm kích .

      ...

      Tần Vũ nghe qua lời chuyện của Lập Nhi và Chu Hiển. Hiển nhiên Lan thúc có thực lực cùng với phụ thân của Lập Nhi chính diện tranh đấu. Có Lan thúc ở đó, Lập Nhi cảm thấy tốt hơn nhiều.

      -Đừng lo, tộc ta tuổi tác vô hạn, triệu vạn năm cũng chỉ búng ngón tay cái. Nhưng ngươi được buông lỏng a.

      Lan thúc vỗ vai Tần Vũ .

      -Yên tâm , Lan thúc.

      Tần Vũ trong tâm tràn đầy niềm tin.

      -Lan thúc, ta rút cục cần tu luyện đến cảnh giới nào mới có thể đến trong tộc của các người để tìm Lập Nhi? Kim tiên? Huyền tiên?

      Tần Vũ hỏi.

      Lan thúc nín lặng, rồi lập tức an ủi :

      -Đừng nghĩ nhiều…ngươi cần tu luyện đến mức độ nào mới có thể đến tìm Lập Nhi, đợi ngươi đến được Nghịch Ương cảnh biết.

      -Nghịch Ương cảnh!

      Tần Vũ rất ngạc nhiên.

      Lan thúc quá khủng bố. tình về Nghịch Ương cảnh mình chỉ mới qua với Lập Nhi, tịnh chưa với Lan thúc, Lan thúc sao lại biết được?

      -Nghịch Ương cảnh cũng là khảo nghiệm đối với ngươi. Nếu mà với Nghịch Ương cảnh mà cũng xuyên qua được, lấy được bảo vật, ngươi cũng nên sớm tính đến chấp nhận thất bại .

      Lan thúc cười .

      Tần Vũ ánh mắt lóe sáng:

      -Ta đương nhiên thể từ bỏ, ta vượt qua Nghịch Ương cảnh.”

      -Trong thâm sâu Nghịch Ương cảnh, đến đó, ngươi biết đạt đến cảnh giới nào mới có thể tìm Lập Nhi. Siêng năng nỗ lực luyện tập, tại thực lực của ngươi mà đến đó, khả năng thành công quá thấp.

      Lan thúc thở dài .

      Tần Vũ gật đầu.

      đương nhiên biết, Nghịch Ương tiên đế cũng lưu ngôn cho , thấp hơn thực lực của tu tiên giả Đại Thành kì, đến tất chết. Chỉ điểm đó lên, thực lực của tu tiên giả Đại Thành kì, cũng chỉ là ngưỡng thấp nhất, có thể tưởng tượng được nguy hiểm bên trong.

      -Tiểu Vũ, ta phải đây. Lập Nhi quay về, bằng vào tính cách phụ thân nó, khi Lập Nhi về đến tốt. Trước lúc , ta tặng ngươi món quà.

      Lan thúc liền phẩy tay áo.

      Chỉ thấy đạo quang mang lóe lên, hắc bào nam tử lãnh khốc xuất trước mặt hai người. Khí thế khiến Tần Vũ cảm thấy kinh hãi.

      -Lan thúc, đó là…vị tiền bối nào?

      Tần Vũ nghi hoặc nhìn hắc bào nam tử đó.

      Lan thúc cười lên:

      -Tiền bối? , phải là người sống. Đó là ta dùng tài liệu luyện chế ra kiếm tiên khôi lỗi.

      -Kiếm tiên khôi lỗi?

      Tần Vũ rất ngạc nhiên.

      Lan thúc gật đầu :

      -Đúng, giống như tiên khí, ngươi có thể trích huyết nhận chủ. Hãy thu lấy kiếm tiên khôi lỗi này. Lực công kích mạnh nhất của nó có thể đạt đến cửu cấp kim tiên!

      -Cửu cấp kim tiên!

      Tần Vũ trong lòng chấn động.

      Nếu có kiếm tiên khôi lỗi đó, mình còn tung hoành ư?

      -Tiểu Vũ, kiếm tiên khôi lỗi tuy công kích lực mạnh nhất đạt đến cửu cấp kim tiên, nhưng…đồng thời cũng cần năng lượng cung ứng cực kỳ hãi nhân.

      Lan thúc cười nhạt nhìn Tần Vũ.

      -Năng lượng, ta làm chủ Thanh Vũ tiên phủ. Trong đó có lẽ có ít nguyên linh thạch.

      Tần Vũ lúc này kích động phi thường.

      -Ngươi nghĩ dễ vậy ư? Ngươi trước hết hãy trích huyết nhận chủ, sau đó biết.

      Lan thúc cũng ra.

      Tần Vũ lập tức phi thân lên phía trước, trích huyết nhận chủ. giọt tiên huyết rơi kiếm tiên khôi lỗi, tựa như thủy ngân, nhanh chóng bị hấp thụ mất.

      Tần Vũ trong tâm máy động, kiếm tiên khôi lỗi liền bị thu nhập vào trong người. Cách sử dụng khác nhiều so với tiên khí.

      Nhưng sát na khi vừa thu nhập trong thể nội, Tần Vũ liền hoàn toàn hiểu ra sử dụng kiếm tiên khôi lỗi như thế nào, lúc đó ----Tần Vũ mặt cười khổ.

      Kiếm tiên khôi lỗi, trong thân có ‘Cửu cửu nguyên linh trận’, để cung cấp năng lượng cho công kích của kiếm tiên khôi lỗi. Nhưng mà Cửu cửu nguyên linh trận cần có nguyên linh thạch. Hơn nữa phải là cực phẩm nguyên linh thạch.

      Tần Vũ tuy là có Thanh Vũ tiên phủ, nhưng khỏa cực phẩm nguyên linh thạch cũng có.

      -Tiểu Vũ à.

      Lan thúc cười :

      -Cửu cửu nguyên linh trận này có cả thảy chín vị trí. Khi ngươi đặt vào khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, chỉ có thực lực của nhất cấp kim tiên, đặt vào hai khỏa, có thực lực của nhị cấp kim tiên….đặt vào chín khỏa, có thực lực của cửu cấp kim tiên.

      Tần Vũ trong lòng minh bạch.

      Tuy là cửu cấp kim tiên so với nhất cấp kim tiên, nhưng thực lực cũng siêu việt hơn hẳn biết mấy trăm lần.

      Chín khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, năng lượng tựa hồ chỉ gấp chín lần khỏa cực phẩm nguyên linh thạch mà thôi.

      Nhưng chín khỏa cực phẩm nguyên linh thạch có thể thi triển ra thực lực của cửu cấp kim tiên, khỏa chỉ có thực lực của nhất cấp kim tiên, đây cũng là nguyên nhân có ‘Cửu cửu nguyên linh trận’.

      Sau cùng, chín khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, có thể hình thành trận pháp. Cũng vì nguyên nhân có trận pháp này mà dùng chín khỏa cực phẩm nguyên linh thạch có thể đạt đến công kích lực tối đa.

      -Lan thúc, Thanh Vũ tiên phủ hoàn toàn là do khối nguyên linh thạch cực lớn cấu thành nên. Dù là giả sơn, kho trữ hay những địa phương khác, đều có vài nguyên linh thạch. Nhưng phần lớn là hạ phẩm, trung phẩm. Với thượng phẩm thập phần ít thấy, cực phẩm nguyên linh thạch, ta mẩu cũng có!

      Tần Vũ rất bất lực.

      Cực phẩm nguyên linh thạch thập phần trân quý. Dù là ở tiên giới giới, cũng rất khó thấy, cao thủ đẳng cấp kim tiên chung cũng tùy tiện bỏ ra sử dụng.

      -Có, Thanh Vũ tiên phủ đó là do nguyên linh thạch phẩm chất rất tốt cấu thành nên. Nếu mà đem nguyên linh thạch cực lớn đó hoàn toàn phá , có thể cho ra hai mươi ba khỏa cực phẩm nguyên linh thạch đó.

      Lan thúc cười .

      Tần Vũ cười khổ.

      có thể bỏ đem tiên phủ đó hoàn tàn phá ?

      Thanh Vũ tiên phủ, trân quý chỉ vì là nguyên linh thạch hoàn chỉnh, trân quý nhất là vì ----phòng ngự trận pháp mà Nghịch Ương tiên đế bày ra. tiên phủ an toàn như vậy, giá trị vô cùng lớn.

      -Cũng có biện pháp khác, nguyên linh thạch tinh phách so với cực phẩm nguyên linh thạch trân quý hơn nhiều. nguyên linh tinh phách tương đương với trăm cực phẩm nguyên linh thạch, ngươi có?

      Lan thúc cười .

      -Lan thúc, nguyên linh tinh phách là hạch tâm của Thanh Vũ tiên phủ. Ta khi sử dụng, lấy gì để khống chế tiên phủ?

      Tần Vũ bất đắc dĩ .

      -Hơn nữa, nguyên linh tinh phách muốn đổi lấy trăm cực phẩm nguyên linh thạch, ai trao đổi với ta?

      Ở phàm nhân giới, ai có thể bỏ ra trăm cực phẩm nguyên linh thạch. trăm, chỉ là , có lẽ cả phàm nhân giới ai có mà xuất ra.

      Hơn nữa nếu hoán đổi được, với việc khống chế mọi thứ trong Thanh Vũ tiên phủ được nữa.

      -Ha ha… đùa với ngươi nữa.

      Lan thúc cười .

      -Ta đương nhiên biết ngươi có cực phẩm nguyên linh thạch. Ta có khỏa, chỉ là khỏa. khỏa đó, cũng đủ để kiếm tiên khôi lỗi có thực lực của nhất cấp kim tiên. Đương nhiên, sử dụng hết năng lượng của khỏa còn nữa.

      Vừa , Lan thúc vừa đưa cho Tần Vũ khỏa cực phẩm nguyên linh thạch.

      Tần Vũ lập tức tiếp nhận khảo cực phẩm nguyên linh thạch đó. Tuy chỉ là khỏa, nhưng còn tốt hơn là có.

      -Lan thúc, khỏa có thể sử dụng bao lâu thời gian?

      Tần Vũ hỏi han.

      Lan thúc cười :

      -Trong kiếm tiên khôi lỗi này có hàm bộ kiếm pháp, là ‘Phá Thiên kiếm quyết’, ‘Phá Thiên kiếm quyết’ có chín thức, mỗi thức cần năng lượng giống nhau. Nếu mà thi triển đệ cửu thức, có lẽ chiêu xuất ra, cũng tiêu hao khoảng bát thành năng lượng của cực phẩm nguyên linh thạch.

      Tần Vũ hiểu ra.

      khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, có thể chỉ đánh trận. Sau khi đánh xong, có cực phẩm nguyên linh thạch, mình cũng cách gì sử dụng kiếm tiên khôi lỗi nữa.

      -Tiểu Vũ.

      Lan thúc biểu tình trịnh trọng .

      -Ta cho ngươi kiếm tiên khôi lỗi, chỉ là hi vọng ngươi sau này có thể tiến xa hơn nữa. Chỉ cho ngươi khỏa cực phẩm linh thạch, đó là ta hi vọng ngươi phải hoàn toàn trông vào ngoại lực, tất cả cần trông vào bản thân. Kiếm tiên khôi lỗi, chỉ có khi nào bất đắc dĩ phải bảo mệnh mới sử dụng.

      -Ta đính xác có ít cực phẩm nguyên linh thạch, nhưng cho ngươi. Cho ngươi…là hại ngươi! tại cho ngươi, có thể làm ngươi hoành hành trong kim tiên, nhưng đến về sau, ngươi lấy gì để cùng với Chu Hiển bọn họ phân tranh?

      Đối diện với ánh mắt hi vọng của Lan thúc, Tần Vũ trong lòng hiểu nỗi khổ tâm của Lan thúc.

      -Lan thúc, ta để người thất vọng.

      Tần Vũ từ từ .

      Lan thúc cười hài lòng:

      -Tốt lắm, ta phải rồi, nếu quay lại, Lập Nhi có thể phải chịu gian khổ.

      Chỉ thấy sau thân Lan thúc xuất khung cửa hắc sắc, dẫn tới hư vô.

      Lan thúc cứ thế vào trong khung cửa hắc sắc đó. Khi sắp vào, Lan thúc quay đầu nhìn về Tần Vũ:

      -Tiểu Vũ, được phụ hi vọng của Lập Nhi, cũng được phụ hi vọng của ta với ngươi.

      -Vâng.

      Tần Vũ gật mạnh đầu.

      Lan thúc hài lòng vào trong khung cửa hắc sắc đó, lập tức, thông đạo hắc sắc liền tiêu thất. Lan thúc cũng tiêu thất tại thế giới này, phảng phất như từ trước đến giờ chưa từng xuất qua.
      oOo
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch Giả: bi_an Biên tập: deviouslove

      Chương 30

      Sinh mệnh chi nguyên lực

      Kinh thành Tần vương triều, trong phòng luyện công của Lôi Sơn cư ở Vũ vương phủ.

      Tần Vũ ngồi xếp bằng tĩnh tọa bên trong.

      Việc Lập Nhi ly khai, xuất đầy sức mạnh của Chu Hiển, cũng như những lời của Lan thúc trước khi . Trải qua tất cả việc đó, lúc này trong lòng Tần Vũ chỉ còn an tĩnh. Việc tại cần phải làm là cố gắng tu luyện, nhanh chóng đề cao công lực của bản thân.

      Tất nhiên muốn đề cao thực lực, đầu tiên cần phải hiểu cơ thể mình!

      -Lúc Chu Hiển sử dụng thanh sắc ba động công kích, thân thể ta, thay thế cho năng lượng của ‘Thái dương chân hạch’ kiên trì được khoảng thời gian dài. Có vẻ như lúc đó thân thể mỗi chỗ đều tự động có luồng thanh lưu thuần chất chảy tới khôi phục thương thế của thân thể.

      Tần Vũ trong lòng cũng nghi hoặc việc đó.

      Sau khi trải qua cải tạo của Lưu Tinh Lệ, thân thể Tần Vũ đích xác có thể so sánh với Đại Thành kì cao thủ. Nhưng thậm chí như thế, thân thể Tần Vũ cũng thể kiên trì lâu như vậy dưới thanh sắc ba động đó. Nhưng Tần Vũ vẫn trụ vững, cuối cùng cũng thành công, đó tất cả là vì ----lực khôi phục.

      Hơn nữa, công lực của Thái dương chân hạch bổn thân có tiêu hao, cũng chỉ lát là hoàn toàn hồi phục. chỉ thương thế thân thể được tu phục, cả công lực tổn hao cũng vậy. là quá mức thần kì.

      Thực chất Lưu Tinh Lệ có công năng khôi phục, đối với điểm đó Tần Vũ cũng biết.

      Nhưng, có thể chữa trị cả thân thể lẫn công lực mình, tịnh phải đến từ bản thể Lưu Tinh Lệ, mà là từ mỗi góc của thân thể. Ở sát na bị thương đó, có lẽ mỗi chỗ trong thân thể đều sản sinh ra thanh lưu khôi phục thương thế, tốc độ cực nhanh.

      Tần Vũ cẩn thận xem xét mọi chỗ trong người, quan sát chi tiết cơ nhục, gân cốt của bản thân.

      Tâm thần quan sát, càng quan sát càng thận trọng. Với việc quan sát kĩ lưỡng như thế, bí mật về việc hồi phục thân thể lẫn công lực cũng từ từ ra trước mắt Tần Vũ.

      -Đây là cái gì?

      Tần Vũ trong lòng chấn kinh.

      Tâm thần Tần Vũ phát thấy, ở trong thế giới cơ quan bé của cơ nhục, gân cốt, tại mỗi chỗ của thân thể, thậm chí trong mỗi tế bào cơ nhục cũng có vài tia quang hoa lục sắc.

      Những quang hoa lục sắc đó hoàn toàn dung hợp trong nơi sâu nhất của thân thể. chỉ là xương cốt cơ nhục, mà còn bề mặt ‘tinh cầu’ trong đan điền, cũng hàm quang hoa lục sắc thần bí đó. Những quang hoa lục sắc này căn bản khác với lục sắc bề mặt tinh cầu ‘Hành Tinh kì’.

      Tần Vũ tâm ý máy động, lục sắc quang hoa ở vài chỗ trong người ngờ giống như dạng năng lượng án chiếu theo tâm ý của Tần Vũ từ trong lòng bàn tay phi xuất ra.

      -Lục sắc quang hoa này rốt cuộc là gì vậy?

      Tần Vũ nhìn quang hoa lục sắc trong lòng bàn tay, lẩm bẩm .

      -Ồ.

      Vào lúc Tần Vũ nghi hoặc, đột nhiên phát . Lưu Tinh Lệ trong ngực mình ngờ lại rung lên, xuất ra đốm lục sắc quang. Đốm lục sắc quang này trực tiếp bay đến chỗ vừa nãy Tần Vũ tập hợp lục sắc quang hoa, bổ sung cho chổ đó năng lượng lục sắc.

      “Là Lưu Tinh Lệ!”

      Tần Vũ ánh mắt lóe sáng.

      -Quả nhiên đúng như ta dự đoán, năng lượng lục sắc thần bí này và Lưu Tinh Lệ có quan hệ. Từ khi Lưu Tinh Lệ được hấp thu vào thể nội, Lưu Tinh Lệ này chịu khống chế của ta. Nhưng tại…ta ít nhất có thể khống chế những lục sắc năng lượng này.

      Tần Vũ tâm ý máy động. Mao bút trung phẩm tiên khí trong người được phi ra. Chỉ là lúc này mao bút nằm trong hình dạng thanh đoản kiếm. Trung phẩm tiên khí mà Nghịch Ương tiên đế lưu lại, tuy bổn thể là mao bút, nhưng luận công kích lực, thực tế còn mạnh hơn cả trung phẩm tiên kiếm phổ thông.

      Tần Vũ nắm lấy chuôi của thanh đoản kiếm trung phẩm tiên khí, trực tiếp chém nhát lên cánh tay mình. Dùng trung phẩm tiên khí, Tần Vũ phí sức nhiều tạo ra miệng vết thương lớn, tiên huyết ngừng chảy ra. Vết thương này chỉ làm Tần Vũ nhíu mày mà thôi.

      - tại phải xem, nguyên nhân của năng lực khôi phục có phải là lục sắc quang hoa đó .

      Tần Vũ lập tức khống chế lục sắc quang hoa trong thể nội, để chúng đến chữa trị.

      Tần Vũ cẩn thận quan sát miệng vết thương.

      -Ha ha, quả nhiên ta đoán sai.

      Sắc mặt Tần Vũ có vài tia hỉ sắc,

      -Lục sắc năng lượng chính là nguyên nhân của lực khôi phục kinh nhân đó.

      có lục sắc quang hoa chữa trị. Miệng vết thương của Tần Vũ tựa như thể lành lại.

      Tần Vũ giải trừ áp chế với lục sắc quang hoa, những lục sắc năng lượng lập tức dung nhập vào vết thương đó. Chỉ cái nháy mắt, miệng vết thương cực lớn đó hoàn toàn lành lặn, cả vết sẹo cũng thấy.

      -Ồ, lực khôi phục quá kinh nhân.

      Tần Vũ trong lòng kinh hãi thở dài .

      Thậm chí biết trước năng lực trị liệu thương thế kinh nhân của lục sắc năng lượng, nhưng chính mắt nhìn thấy, Tần Vũ vẫn hoàn toàn chấn kinh.

      -Lưu Tinh Lệ, cho đến tận bây giờ ta cũng cách gì chủ động khống chế, những lục sắc năng lượng này có lẽ là loại năng lượng đầu tiên mà ta có thể chủ động điều khiển. Khôi phục trị liệu như thế kinh nhân, có thể gọi là…Sinh mệnh chi nguyên lực.

      Đúng như Tần Vũ dự liệu, trải qua thí nghiệm phán đoán, sinh mệnh nguyên lực này chỉ có thể nhanh chóng khôi phục thương thế, mà còn có khả năng khôi phục công lực bản thân.

      Sinh mệnh nguyên lực có thể …siêu việt hơn bất kỳ linh đan diệu dược để khôi phục công lực nào.

      Tần Đức, Phong Ngọc Tử, Từ Nguyên, Tần Phong, Tần Chính, lúc này năm người họ đều tập trung trong tiểu độc viện của Vũ vương phủ. Hôm qua vừa có trận tuyết lớn, hôm nay mái vòm của tiểu độc viện, những ngọn cây là vô số hoa tuyết, cả trời đất là khối bạch tuyết. Trong khí cũng có tia hàn khí.

      -Phụ vương, Phong bá bá, Từ thúc, đại ca, nhị ca, có chuyện ta cần phải cho mọi người.

      Tần Vũ sắc mặt có nét cười . Nhưng ngữ khí Tần Vũ lại có vài phần ngưng trọng.

      Tần Vũ hôm nay gọi nhiều người đến, khẳng định có tình trọng yếu. Tần Đức bọn họ cũng có thể đoán ra.

      -Vũ nhi, có chuyện gì hãy .

      Tần Đức cười .

      -Ta cũng sống nhiều năm như vậy, có tình gì mà chưa thấy qua, sinh với tử cũng gặp biết bao nhiêu lần. Chúng ta đừng quá để ý.

      Tần Đức muốn để Tần Vũ thoải mái.

      -Phụ vương, tình này tuyệt đơn giản đến vậy. cách chuẩn xác, lần trước đến tiên phủ con lấy được kiện bảo bối. kiện bảo bối phi thường trân quý.

      - bị người khác phát ?

      Từ Nguyên từ từ .

      -Đúng, ta lấy được bức Thủy mặc họa. Thủy mặc họa này quan hệ tới bí mật vô cùng trọng đại, có thể làm cho tất cả tán tiên, tán ma, tán , dù là cấp bậc thập nhị kiếp tán tiên cao thủ cũng phải đỏ mắt.

      Tần Vũ cười khổ .

      Tần Vũ tại có cảm giác Thủy mặc họa này là gánh nặng.

      Nếu mà Nghiên Cơ nương nương và Duyên Mặc đều giữ kín bí mật , đương nhiên có nguy hiểm gì. Nhưng…vài ngày trước và Duyên Mặc chuyện, Duyên Mặc rất chân cho biết, Thủy mặc họa trao cho Long tộc!

      Như thế, tình trở nên rất tồi tệ.

      -Thập nhị kiếp tán tiên tán ma?

      Phong Ngọc tử rất kinh hãi. giờ Phong Ngọc tử mới đạt đến Nguyên cảnh giới, nhưng thập nhị kiếp tán tiên tán ma trong truyền thuyết, đó là tồn tại trong truyền thuyết cách nào hi vọng đạt đến được a.

      Tần Vũ bất lực gật đầu:

      -Đúng, chuyện này có điểm phiền hà.

      Từ Nguyên cũng nhíu mày.

      Khi mà thực lực đối phương siêu việt hơn mình quá xa, mưu kế thế nào cũng đều là vô dụng. Nhưng Từ Nguyên hẳn biết Tần Vũ có ba chiêu bài lớn, căn bản sợ những điều này.

      - tình phiền đây.

      Tần Đức nhíu mày. Tần Phong và Tần Chính lúc này cũng thấy khổ não.

      -Đúng rồi, tiểu Vũ, vị Lan thúc tiền bối của con là ở cảnh giới nào?

      Từ Nguyên hốt nhiên mở lời.

      Tần Vũ liền cười :

      -Thực lực của Lan thúc tuyệt đối hơn hẳn thập nhị kiếp tán tiên.

      Nhị ca Tần Chính cười:

      -Tiểu Vũ, vậy tình giản đơn rồi. Có vị Lan thúc tiền bối đó ở đây…chắc có nguy hiểm lớn gì đâu.

      -Người nếu mà đích xác ở đây lúc này, nhưng… tại người li khai, li khai khỏi phàm nhân giới rồi.

      Tần Vũ lắc đầu .

      -Li khai khỏi phàm nhân giới?

      Phong Ngọc tử kinh ngạc .

      - lẽ…Lan thúc tiền bối là thập nhị kiếp tán tiên, nay vừa siêu thoát khỏi bước cuối cùng, từ thập nhị kiếp tán tiên đề thăng đạt nhất cấp kim tiên? Do đó người phi thăng rồi?

      Đối với những tin tức về tán tiên, thiên tiên, kim tiên, đều là Tần Vũ lúc trước ở Vũ vương phủ, và Phong Ngọc tử tán gẫu mà cho Phong Ngọc tử biết. Nếu với địa vị của Phong Ngọc tử có khả năng biết những tình này.

      -Phi thăng, ừm…có lẽ phải giải thích như vậy. Tóm lại Lan thúc quay trở lại nữa.

      Tần Vũ cũng biết giải thích thế nào, chỉ có thể hàm hồ như vậy.

      -Lan thúc tiền bối ở đây. Vậy…

      Tần Chính nhíu mày lẩm bẩm .

      Tần Vũ cười :

      -Phụ vương, đừng lo lắng, con tìm mọi người phải để mọi người vì tình này mà lo lắng. Lúc trước tứ vị tán tiên của Thanh Hư quan ở Đằng Long đại lục có đến vây công Tinh Thần các của con, cuối cùng bị Lan thúc cản trở. Lan thúc phát ‘Chu Thiên Tinh Thần đại trận’ của Tinh Thần các uy lực đủ, do đó cải tạo lại. Chu Thiên Tinh Thần đại trận nay dù là thập nhị kiếp tán tiên cũng công phá được.

      Chuyện này toàn là do Trang Chung cho Tần Vũ.

      Chu Thiên Tinh Thần đại trận lúc trước đủ để chịu công kích của bát kiếp tán tiên. Qua cải tạo của Lan thúc, Chu Thiên Tinh Thần đại trận hấp thu thiên địa linh khí hình thành nên phòng ngự kinh nhân, ảo cảnh trận pháp.

      Dù là thập nhị kiếp tán tiên, cũng phải từ bỏ ý định vào.

      -Vũ nhi, ý tứ của con là để ta…

      Tần Đức đoán ra .

      -Vâng, con nghĩ để phụ vương các người trước hết đến Tinh Thần các sinh hoạt khoảng thời gian. Nơi đó cảnh sắc cũng tốt đẹp. Thời gian này con đoán rằng ở Đằng Long đại lục phong vân khởi dũng. Đến lúc đó dù là Tiềm Long đại lục chừng cũng loạn lên.

      Tần Vũ nghiêm túc .

      Tần Đức liền cười:

      -Ta để ý, từ khi thành tu chân giả, tuổi tác vô hạn. Đương nhiên để ý đến đoạn thời gian này. Chỉ là…ta lo cho Chính nhi.

      Tần Chính cười khổ nhìn Tần Vũ:

      -Tiểu Vũ, đệ hãy để phụ hoàng, đại ca, Phong bá bá cùng Từ thúc trước đến Tinh Thần các . Ta dù sao cũng là Tần vương triều hoàng đế. Sao có thể tự tiện li khai đây?

      Tần Vũ cũng hiểu đạo lí đó. Đối với điều này, Tần Vũ cũng có chuẩn bị.

      -Nhị ca, Lôi Sơn cư của đệ bản chất là do quáng thạch cực kỳ khó gặp cấu thành nên. Phòng ngự lực vô cùng kinh nhân, đồng thời cũng có cả phòng ngự trận pháp.

      Lôi Sơn cư, là do Lôi Vệ lang thang trong vũ trụ thu nhập những cực phẩm quáng thạch luyện chế mà thành. Phòng ngự lực đương nhiên cao.

      -Nhị ca, huynh hãy lập tức cho xây sau tẩm cung gian ngầm. Đệ để Lôi Sơn cư nằm tại đó. Nếu mà gặp nguy hiểm, huynh hãy trốn vào trong Lôi Sơn cư, ít nhất có thể an toàn.

      Tần Vũ trịnh trọng .

      nay Tần Vũ có Thanh Vũ tiên phủ. Thanh Vũ tiên phủ vô luận phòng ngự lực hay những thứ khác, đều hơn xa Lôi Sơn cư. Tần Vũ để Lôi Sơn cư lại trong hoàng cung.

      ……

      -Phụ vương, con lập tức an bài người, đưa mọi người đến Tinh Thần các, nhưng con…cũng phải chuẩn bị tới Bạo Loạn Tinh Hải tiến hành tu luyện. Nếu có chuyện gì có thể thông qua truyền tấn lệnh thông tri cho con.

      Tần Vũ trịnh trọng .

      Tiến vào Bạo Loạn Tinh Hải tu luyện, Tần Vũ sớm quyết định rồi.

      Linh hồn tu vi của Tần Vũ nay vừa đạt đến Độ Kiếp hậu kì, thậm chí tiếp cận Đại Thành kì. Nhưng bổn thân tu vi của Tần Vũ chỉ là Hành Tinh hậu kì. Do vậy cần phải làm cho công lực đề thăng nhanh chóng, Tần Vũ chuẩn bị…giết hung thú, luyện hóa nội đan.

      Bạo Loạn Tinh Hải tuy nguy hiểm, nhưng Tần Vũ sợ.

      Tần Vũ có Thanh Vũ tiên phủ, đây lại là tiên phủ mà Nghịch Ương tiên đế để lại. chỉ toàn bộ do nguyên linh thạch cấu thành nên phòng ngự lực cực cao, đồng thời còn có trận pháp cấm chế phòng ngự cực kỳ lợi hại.

      Nghịch Ương tiên đế có , phòng ngự cấm chế được bày ra, nhưng công kích trận pháp cấm chế lợi hại lại bỏ . Nhưng đối với Tần Vũ mà , thế cũng là quá đủ.

      Phòng ngự cấm chế do Nghịch Ương tiên đế bố trí, đừng tán tiên, dù là kim tiên có đến cũng phá được. Xét cho cùng là phủ đệ của tiên đế, Thanh Vũ tiên phủ này tính ra là nơi tốt để giữ mệnh.

      Huống chi… Tần Vũ còn có kiếm tiên khôi lỗi. Tuy chỉ có khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, nhưng tốt xấu gì cũng có khả năng phát huy thực lực của nhất cấp kim tiên. Phải biết, đây lại là kiếm tiên, công kích lực của kiếm tiên là mạnh nhất.

      ……

      Sau khi mệnh lệnh cho người đưa phụ vương bọn họ đến Tinh Thần các, đem Lôi Sơn cư giao cho nhị ca Tần Chính sử dụng. Tần Vũ bản thân liền mình ngự trung phẩm tiên khí cấp tốc đến Bạo Loạn Tinh Hải.

      Bạo Loạn Tinh Hải, hải lãng thao thiên (sóng nhào nuốt trời), thiên địa linh khí cuồng loạn phi thường.

      Tần Vũ chân đạp mao bút biến thành phi kiếm. Xuyên qua đợt sóng cuộn lên trời, Tần Vũ hướng đến hung thú phía xa bay tới. Công lực nếu thấp hơn Độ Kiếp kì hung thú, Tần Vũ căn bản động thủ.

      -Độ Kiếp kì hung thú!

      Tần Vũ từ xa nhìn thấy con ngân sắc bàng giải rất lớn. Cặp mắt huyết hồng sắc chằm chằm nhìn Tần Vũ, tựa hồ bàng giải hung thú căn bản có phát ra Tần Vũ đối với có uy hiếp gì.

      -Tu chân giả, chuẩn bị, chịu chết!

      Bàng giải hung thú đạt đến Độ Kiếp trung kì, trí tuệ cũng đủ để cùng với thường nhân đối thoại.

      -Ta dù có quyết định động thủ, ngươi cũng muốn giết ta.

      Tần Vũ bất đắc dĩ cười, lập tức cả người hóa thành đạo hồng quang hướng ngân sắc bàng giải bắn tới, tốc độ đơn giản là nhanh đến hãi nhân.

      Ban đầu chỉ là hắc sắc hồng quang, nhưng giây lát liền biến thành hỏa quang tử sắc.

      -A, là Thiên hỏa…

      Bàng giải hung thú đó căn bản đủ thời gian để bỏ chạy, bị Thiên hỏa lĩnh vực bao vây. Chỉ lát bị thiêu cháy thành tro, viên nội đan rơi vào trong tay Tần Vũ.

      Cả Nghiên Cơ nương nương cũng chỉ có thể chịu được hai ba đám Thiên hỏa mà thôi. Đối diện Thiên hỏa lĩnh vực, hung thú Độ Kiếp kì sao có thể đào thoát?

      -Hắc Diễm Quân, cao thủ có thể so với Nghịch Ương tiên đế, quả nhiên lợi hại a. Hắc Diễm Quân chỉ giới của bên trong có năng lượng hỏa là cường đại. Tiếc là thực lực ta quá yếu, chỉ có thể dẫn động ít bộ phận năng lượng, sản sinh Thiên hỏa phạm vi có hai ba thước.

      Tần Vũ nhìn Hắc Diễm Quân chỉ giới cười, rồi lập tức hóa thành hồng quang tiếp tục về phía trước.


      oOo
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :