Ngã Cật Tây Hồng Thị Tinh Thần Biến Dịch: Bachthao82 Biên tập: Nhiephon Chương 8 Đảm thứ "Thanh Long" Ngôn Tự chân nhân nhìn về Thanh Long, hơi có chút phẫn nộ. Chuyện ầm ĩ đến mức thế này thể liên can tới việc Thanh Long trong bóng tối châm dầu vào lửa. tại Thanh Long còn sợ chuyện chưa đủ lớn nên muốn chống lưng cho Tần Vũ. Ngôn Tự chân nhân cũng nhìn ra Tần Vũ lúc này như thùng thuốc súng có thể nổ bất kỳ lúc nào. Thanh Long vỗ vỗ đầu cười : "Ngôn Tự, thế nào? Tần Vũ là hảo huynh đệ của ta, Tinh Thần Các là thế lực của Hải để tu giả chúng ta, Thanh Long cung ta dầu gì cũng người đứng đầu, giúp huynh đệ trong nhà, lại giúp lão quỷ ngươi sao?" Mười mấy tu tiên giả bước đến trước mặt Ngôn Tự chân nhân, người dẫn đầu vòng tay : "Ngôn Tự chân nhân, các chủ Tinh Thần Các này dựa vào thế lực cường đại, tùy tiện đồ sát đồng đạo chúng ta. Mong Ngôn Tự chân nhân có thể chủ trì công đạo." "Mong Ngôn Tự chân nhân chủ trì công đạo." Mười mấy thủ lĩnh của tu tiên giả đồng loạt . Tần Vũ nghe vậy lông mày nhíu lại, mục quang lạnh lẽo quét qua mười mấy thủ lĩnh tu tiên giả. Bọn họ trong lòng bất giác phát lạnh, tự chủ nhìn về hướng Ngôn Tự chân nhân. Triều Dương tông toàn bộ người bị diệt, Tần Vũ chính tay giết Đông Phương Niệm, mặc dù lúc này trong lòng vẫn còn nộ khí nhưng đủ bình tĩnh suy nghĩ cục diện. Tần Vũ thực tế phải là người khát máu…Chỉ là Tần Vũ từ đến lớn thân nhân và bằng hữu nhiều. Vì vậy mỗi thân nhân và bằng hữu trong lòng Tần Vũ rất quý trọng. Lão sư bị giết, phụ vương và Phong bá bá bị chặt tay, cừu hận này quá lớn. Phải biết rằng Tần Vũ vì phụ vương mình thậm chí cam tâm cùng chết với người khác, từ đó có thể tưởng tượng thân nhân trong lòng quan trọng biết nhường nào. Chặt tay cùa Tần Đức, Phong Ngọc Tử là sai lầm lớn nhất trong đời của Đông Phương Dụ. May mắn chỉ là chặt tay thôi, nếu như khi đó giết Tần Đức có lẽ lúc này chút bình tĩnh của Tần Vũ cũng còn. trực tiếp đồ lục sạch toàn bộ tu tiên giả, thậm chí cả hoàng thất Minh vương triều cũng chịu liên can. "Câm miệng, chân nhân biết giải quyết việc này thế nào, chẳng lẽ chân nhân cần các ngươi dạy bảo?" Hỏa Điền chân nhân giận dữ mắng. Mười mấy thủ lĩnh tu tiên giả tức im bặt. Các tu tiên giả này chẳng qua là tu tiên giả trong phạm vi trăm vạn dặm đến đây. Về địa vị đương nhiên thể so với ba vị thủ lĩnh của Bông Lai tiên vực, bị quát mắng câu cũng dám . " lũ ngu ngốc, biết tiến thối" Thanh Long cười hiển nhiên là coi mười mấy thủ lĩnh tu tiên giả này vào đâu. Đám tu tiên giả lẽ nào thấy được tình thế sao? Luận cao thủ, Thanh Long là đệ nhất cao thủ tại Hải ngoại tu chân giới. Luận nhân mã, vạn nhân mã của Tinh Thần Các đủ để quét sạch hai ngàn tu tiên giả. Các tu tiên giả này còn mưu toan muốn Ngôn Tự chân nhân chủ trì công đạo, Ngôn tự chân nhân là thằng ngốc sao? "Các vị, việc này tự ta xử lý. Các vị hãy về nghỉ ngơi trước ." Ngôn Tự chân nhân mỉm cười với các thủ lĩnh tu tiên giả. Mười mấy thủ lĩnh tu tiên giả thấy cả người, lập tức khom người lui xuống rồi dẫn các tu tiên giả may mắn sống sót trở về chỗ ở. Tuy vẫn có vài tu tiên giả trong lòng rất giận dữ, nhưng khi nhìn thấy đại quân của Tinh Thần Các chỉ dám giận chứ dám lên tiếng. "Ủa, Tần Vũ các chủ đâu?" Ngôn Tự chân nhân vừa xong với các tu tiên giả lại phát Tần Vũ biến mất. Thanh Long cười hắc hắc : "Ngôn Tự a, Tần Vũ qua bên kia rồi, quay đầu nhìn xem. Ai da, Tần Vũ huynh đệ sát khí mạnh quá a, ta xem xem, nhất định có kịch hay để xem." xong Thanh Long cũng theo. Ngôn Tự chân nhân quay đầu nhìn cũng phát Tần Vũ từng bước từng bước đến nơi ở vốn của Đông Phương Niệm. Thi triển ma đạo bí kĩ – sưu hồn, Tần Vũ dĩ nhiên biết Đông Phương Dụ nấp ở đâu. Linh thức Tần Vũ vừa quét liền phát tại chỗ ở của Đông Phương Niệm lúc này chỉ có người. Người này công lực Nguyên tiền kỳ, chân nguyên lực trong người thuộc về Triều Dương tông nhất mạch, hơn dung mạo rất giống Đông Phương Niệm. "Đông Phương Dụ." Khóe miệng của Tần Vũ xuất nụ cười lạnh : "Vẫn rất nghe lời phụ thân ." Trong lòng của Tần Vũ xác định chắc chắn người này là Đông Phương Dụ. Cứ từng bước tới, Tần Vũ căn bản hề thi triển thuật phi hành chỉ từng bước, từng bước. Linh thức bao trùm bên dưới, Đông Phương Dụ đó hoàn toàn thể thoát khỏi khống chế của linh thức Tần Vũ. Sát khí người Tần Vũ từ từ dâng cao. "Đông Phương Dụ!" Thanh của Tần Vũ đột nhiên cất lên. oOo Đông Phương Dụ lúc này có cảm giác ngày dài như năm. có thể nghe thấy thanh ầm ầm của cuộc chém giết bên ngoài, còn có tiếng kêu thảm thiết của từng tu tiên giả bị giết, và khí thế khủng bố của năm ngàn chưởng tâm lôi oanh kích. Lúc này Đông Phương Dụ biết thực lực địch nhân lớn như thế nào. "Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai muốn giết ta?" Đông Phương Dụ biết mình đắc tội với ai? tự nhận bản thân hành rất thông minh, đối với nhân vật lợi hại tuyệt dám có chút bất kính. Với phong cách xử như vậy, còn đắc tội người ta ư? Đông Phương Dụ hiểu nổi. Tiếng chém giết ngưng lại nhưng sau đó Đông Phương Dụ vẫn càng kinh hồn bạt vía. "Kết thúc rồi sao, cuối cùng kết quả như thế nào? Phụ thân sao còn chưa cho ai tới báo kết quả cho ta. lẽ Triều Dương tông bại, phụ thân cũng bại? thể như vậy, tuyệt đối có khả năng." trán Đông Phương Dụ đổ mồ hôi lạnh, ngừng lắc đầu lẩm bẩm. ta căn bản dám ra khỏi ngôi nhà này nửa bước, chỉ có thể ở yên tại đây. "Đồng Phương Dụ." Thanh lại vang lên, Đông Phương Dụ bất chợt xác định được thanh này giống hệt thanh ban đầu "Đông Phương Dụ chết hoặc tất cả người có mặt…chết!" Khi nghe thanh này, trong lòng Đông Phương Dụ chợt thấy ớn lạnh. oOo "Đông Phương Dụ, ra đây chịu chết." Tần Vũ lạnh lùng , tiếp tục bước từng bước tới. Dưới bao trùm của linh thức, Tần Vũ thấy ràng sợ hãi của Đông Phương Dụ thời. Chính vì muốn dày vò , dày vò thần kinh , khiến sợ hãi, khiến hoảng loạn đến điên cuồng, Tần Vũ cứ chầm chậm bước tới mục tiêu. Ngôn Tự chân nhân và Thanh Long hoàn toàn hiểu ý nghĩa hành động của Tần Vũ. "Đông Phương tiểu tử đáng thương, ai da, ai bảo đắc tội nhầm người làm chi? " Thanh Long ở bên cạnh mát. Đông Phương Dụ giết lão sư Tần Vũ các chủ, lại chặt tay phụ thân và bá bá các chủ. Tần Vũ các chủ làm như thế chỉ có thể Đông Phương Dụ tự làm tự chịu. Ngôn Tự chân nhân thở dài hiển nhiên có chút thương tiếc. Thanh Long bĩu môi : "Ngụy quân tử." Bất luận Thanh Long hay Ngôn Tự chân nhân có thể làm thủ lĩnh phương đều phải người tâm từ thủ nhuyễn. Lúc này trong lòng bọn họ thực tế hề có chút đồng tình với Đông Phương Dụ. Ngôn Tự chân nhân bất quá chỉ cho có lệ thôi. Tu chân giả, làm chuyện nghịch ý trời, đôi bên tranh đoạt các loại thiên tài địa bảo, thực lực hết! Ai lòng dạ mềm yếu có lẽ chết từ bao nhiêu năm trước. Lòng dạ từ bi cũng phải có thực lực. Trừ phi ngươi có thực lực cửu kiếp, thập kiếp tán tiên thậm chí là thập nhị kiếp tán tiên. Ngươi tâm từ thủ nhuyễn, người khác mới tán tụng ngươi nhân từ, ngươi cao thượng. Nếu như ngươi chỉ là tu chân giả thuộc loại Động hư kỳ thông thường, ngươi nhân từ người khác cho rằng ngươi ngốc. Ngươi nhân từ, người khác lòng dạ ác độc, ngươi có thể sống sót trong tu chân giới nguy cơ trùng trùng, đó mới xem là quái dị. con đường nghịch thiên, bước sai lầm, khổ công ngàn năm hủy trong chớp mắt. Tu chân giả đa số có tính cách kiên định. Dù bề ngoài thiện lương, tâm địa cũng cũng kiên định lãnh khốc. Thời khắc quan trọng há có thể mềm tay? Thanh Long, Ngôn Tự chân nhân, Đằng Sơn, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân và hai hộ pháp Thanh Long cung đều theo sau lưng Tần Vũ, linh thức của họ đều thấy bộ dạng hoảng sợ của Đông Phương Dụ, hoảng sợ trong lời của Tần Vũ. Tử vong hề đáng sợ, ráng biết tử vong tới lại cách nào trốn tránh, chỉ có thể chờ đợi tử vong giáng xuống, như thế mới là đáng sợ nhất. Tần Vũ bước đến bên ngoài cửa độc viện. Lúc này sát khí từ người Tần Vũ ngay cả Đông Phương Dụ trong phòng cũng có thể cảm thấy. "A!" Sắc mặt của Đông Phương Dụ đột nhiên co rúm đáng sợ. thể chịu đựng được nữa, rú lên tiếng, vận dụng công lực toàn thân giá ngự phi kiếm, nháy mắt tốc độ đạt tới cực hạn bay thẳng lên . Chỉ thấy Tần Vũ chớp mắt hoá thành đạo kim sắc quang tuyến... "Bùng!" Kim sắc quang tuyến sau mà tới trước, xuất phía của Đông Phương Dụ. Sau đó nhìn thấy bàn tay kim sắc cực lớn xuất . "Bùng" Bàn tay kim sắc nện thẳng vào lưng người Đông Phương Dụ giống như đóng đinh, bất thình lình bị nện rơi xuống bên dưới. Mặt đất phen chấn động. Thân thể Đông Phương Dụ đập mạnh vào những phiến đá xanh lót trong độc viên, tức những phiến đá bể nát, toàn thân Đông Phương Dụ đầy máu. Đông Phương Dụ khốn khổ chống hai tay muốn bò dậy, nhưng lục phủ ngũ tạng đau nhói khiến lại phun ra búng máu. Thân hình Tần Vũ chợt xuất trước mặt Đông Phương Dụ. Đông Phương Dụ nằm sấp mặt đất trước tiên nhìn thấy chân của Tần Vũ, sau ngước lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của rồi lại ngó xung quanh kinh hoàng : "Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta đâu rồi? Còn người của Triều Dương tông ta đâu?" "Triều Dương tông, từ hôm nay, còn." Tần Vũ lạnh lùng . Đông Phương Dụ nhất thời chưa kịp phản ứng. Chỉ trong nháy mắt liền minh bạch ý của Tần Vũ. Triều Dương tông của bị diệt tông! "Vì sao, vì sao ngươi phải làm như vậy. Ta đắc tội với ngươi chỗ nào mà ngươi phải đuổi cùng giết tuyệt như vậy?" Đông Phương Dụ dù trong lúc này tinh thần vẫn chưa sụp đổ. Bởi vì hề coi trọng người trong tông phái, thứ xem trọng chính là cái mạng của mình. Sâu trong tâm Đông Phương Dụ vẫn còn tia hy vọng cuối cùng. "Ngươi muốn giết ta? Vậy ngươi ta rốt cuộc đắc tội ngươi ở chỗ nào. Nếu ngươi , ta cũng cam tâm." Đông Phương Dụ nhìn chằm chằm Tần Vũ. Đông Phương Dụ tự thấy mình dù thế nào cũng hề đắc tội với người có thế lực ghê gớm như thế. Người bị giết, đều là tiểu nhân vật có chút khinh thường. Đại nhân vật căn bản dám giết. "Tần vương triều, tướng quân Triệu Vân Hưng, trận chiến tại Gia Lăng quan, ngươi giết người đó phải ? Triệu Vân Hưng tướng quân chính là lão sư đầu tiên của ta." Thanh lạnh lẽo của Tần Vũ chút kích động. Nháy mắt sắc mặt của Đông Phương Dụ tái nhợt. nhớ lại, vị tướng quân đó trời sinh có thứ khí thế lăng lệ, dù đối mặt với Đông Phương Dụ vẫn triển khai công kích ác liệt màng sinh tử. Lúc bắt đầu Đông Phương Dụ sơ ý khinh thường có chân nguyên lực hộ thể thậm chí còn chịu chút thương tích ngoài da, cuối cùng nổi giận giết chết vị tướng quân đó. Cho dù chết, vị tướng quân đó vẫn giận dữ nhìn chằm chằm Đông Phương Dụ. "Hai vị thượng tiên của Tần vương triều ngày nay, người là phụ thân ta, người là bá bá của ta." Tần Vũ lại tiếp. Đông Phương Dụ cả người mềm ra, thần quang trong mắt cũng biến mất. "Sao có thể, sao có thể…." Đông Phương Dụ lẩm bẩm, hai mắt như si ngốc. ta lúc này chẳng còn chút hy vọng sống sót. Trong tay Tần Vũ kim quang lấp lánh, mấy đạo quang hoa nhập vào người Đông Phương Dụ phong ấn hoàn toàn nguyên của . Với thực lực thời của Tần Vũ, Đông Phương Dụ chút khả năng phá phong ấn cũng có. "Lương Thản hộ pháp, ngươi dẫn tiểu đội trăm người áp giải Đông Phương Dụ trở về kinh thành giao cho phụ vương ta xử lý. Sau đó người an bài vấn đề chỗ ở cho các ngươi." Tần Vũ hạ lệnh. Lương Thản hộ pháp trong tứ đại hộ pháp đứng bên ngoài viện tức nhận lệnh. oOo "Hoàng thượng, bên ngoài Chúng tiên vực thành ngoại xảy ra đại chiến. Thượng tiên vốn ngụ Chúng tiên vực chết rất nhiều." lão thái giám đứng bên cạnh Chu Nham cung kính bẩm. Chu Nham lúc này hoàn toàn có bộ dạng nhếch nhác như lúc bị Tần Vũ bắt. "Chết rất nhiều? Lẽ nào do người mặc áo bào đen gây ra? " Chu Nham nhíu mày hỏi. Lão thái giám : ", phải. Căn cứ theo cao thủ thành lâu quan sát, hắc bào nhân ban đầu mình khiêu chiến. Sau đó đến đến…số lớn thượng tiên, che kín cả bầu trời. Số thượng tiên này còn nhiều hơn rất nhiều thượng tiên chúng ta đón tiếp. Nhưng đó là thượng tiên bên phe hắc bào nhân đó." Chu Nham trong lòng hiểu ra. Lão thái giám tiếp tục : "Sau đó hắc bào nhân hạ lệnh tiếng tức thượng tiên của Chúng tiên vực chết rất nhiều. Hoàng thượng, người biết , khi đó có vô số lôi điện đánh xuống a, cảnh đó khiến cho tướng sĩ thành lâu đều bị dọa ngẩn người ra." "Hắc bào thượng tiên ở đâu? " Chu Nham hơi nhíu mày sau đó hỏi. Lão thái giám đáp: "Hắc bào thượng tiên vẫn còn ở tại Chúng tiên vực. Theo cao thủ thành lâu quan sát, sau đó thủ lĩnh của chúng tiên vực chính là vị chân nhân gì đó xuất , chuyện vài câu với hắc bào nhân. Lúc này hắc bào nhân tiến vào bên trong Chúng tiên vực." "Ừm…" Chu Nham lúc này trầm tư, lão thái giám cũng dám lên tiếng. Minh vương triều hủ bại nhưng đến đời Chu Nham quốc lực tăng cao, binh lực ngày càng lớn mạnh. Đừng nhìn Chu Nham bề ngoài thích nữ sắc thậm chí còn trọng dụng gian thần, nhưng quốc lực ngày càng tăng cường, binh lực cũng ngày càng mạnh. Khởi giá tới Chúng tiên vực, nhất định phải gặp lại chào hỏi vị hắc bào thượng tiên. "Hoàng thượng." Lão thái giám kinh ngạc : "Hoàng thượng, hắc bào nhân là tặc nhân phá hoại tẩm cung, thực lực lại đáng sợ như thế…." "Hừ." Chu Nhan hừ lạnh tiếng, mục quang lạnh lẽo lướt qua lão thái giám. Trong tâm lão thái giám chợt ớn lạnh, dám tiếp tức lĩnh mệnh. Lão thái giám là thủ lĩnh đạo quân bí mật dưới trướng Chu Nham, thực lực cũng đạt đến tiên thiên đại thành, nhưng dù là cao thủ như vậy đứng trước mặt Chu Nham cũng thấy phát run.
Chương 9: Lập nhi đích thần thông. Tần Vũ lúc này nghe thấy ngữ khí của Ngôn Tự chân nhân tựa hồ có việc gì rất trọng yếu liền kìm chế cơn giận : " biết Ngôn Tự chân nhân có điều gì muốn đề tỉnh ta, mời chân nhân cứ ." Ngôn Tự chân nhân gật đầu : "Nghe lời ngươi , thân nhân của ngươi là người trong Tần vương triều. Vậy ta hỏi ngươi, phụ thân ngươi là ai? Tần Vũ ngươi có quan hệ như thế nào với hoàng đế Tần vương triều thời? " Ngôn Tự chân nhân thẳng vấn đề mà hỏi ngược lại tần Vũ. "Hoàng đế Tần vương triều thời là nhị ca ta, vậy ngươi phụ thân ta là ai? " Tần Vũ trả lời. Ngôn Tự chân nhân cười: "Quả nhiên." Thanh Long ngờ cũng chen vào: "Ngôn Tự, ta biết ngươi muốn điều gì. Tần Vũ huynh đệ, chuyện này quả cần phải đề tỉnh huynh đệ, ta lại quên ấy chứ." Tần Vũ nhíu mày. Thanh Long cùng Ngôn Tự chân nhân đều như thế, rốt cuộc có chuyện lớn gì sao? Thanh Long cung chủ, Ngôn Tự chân nhân, có việc gì mau ra cần phải úp úp mở mở như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đáng để các vị thận trọng như vậy, dường như chuyện rất quan trọng." Tần Vũ nghi hoặc hỏi. Ngôn Tự chân nhân hỏi: "Tần Vũ, nếu sau này Tần vương triều và các vương triều khác tranh đấu ngươi có phái đại quân Tinh Thần Các giúp đỡ ?" Tần Vũ cười: "Đương nhiên, nếu như xuất tình huống nguy cấp, giúp đỡ cũng là chuyện thường tình. Ta thể đứng nhìn người thân của ta âu sầu lo lắng mà ta lại chút động lòng. Đừng đến Tinh Thần Các, bản thân có thực lực như vậy đương nhiên phải giúp đỡ người thân." "Huynh đệ tìm chết." Thanh Long cũng . Tần Vũ sững người, nghi hoặc nhìn hai người. Thanh Long liền giải thích: "Tần Vũ huynh đệ a, để lão ca cho huynh đệ . Bạo loạn tinh hải, chắc huynh đệ cũng nghe qua. Các tán tiên trong Bạo loạn tinh hải từng hạ mệnh lệnh, Tiềm Long đại lục là đại lục của phàm nhân, tu chân giả tuyệt đối được can thiệp vào việc tranh bá giữa các quốc gia phàm nhân." " khi quốc gia phàm nhân, cuối cùng bị tu chân giả thao túng, vậy .... khi bị phát . Kết cục chắc chắn phải chết." Ngôn Tự chân nhân nghiêm túc . Thanh Long gật đầu tiếp: "Tần Vũ, vị thúc thúc đó của huynh đệ thực lực quả rất mạnh, nhưng mệnh lệnh này của Bạo loạn tinh hải có từ vô số năm trước. Đây là quy định do toàn bộ cộng đồng tán tiên đưa ra, Lan thúc của huynh đệ cũng phải thừa nhận quy định này" Tần Vũ ngẩn người. " Vậy thượng tiên của các quốc gia tại là sao? " Tần Vũ nghi hoặc hỏi. Ngôn Tự chân nhân cười : "Những kẻ gọi là thượng tiên bất quá chỉ là vài tu chân giả Kim đan kỳ mà thôi. Những người này làm sao biết được việc như thế. Huống chi , hai tu chân giả đối với đại cục thế giới phàm nhân ảnh hưởng lớn." Thanh Long tiếp: "Tần Vũ, hãy nghe cho . Mệnh lệnh của các tán tiên chính là hy vọng quốc gia của phàm nhân bị tu chân giả can thiệp, thao túng. Ý tứ của bọn họ rất ràng, Tiềm Long đại lục là đại lục của phàm nhân, phải do phàm nhân làm chủ. Ý tứ này, huynh đệ chỉ cần làm sai là được. Tần Vũ tức minh bạch. " ra là vậy. Nếu ta phái số ít thủ hạ bảo hộ thân nhân. Chỉ có tác dụng bảo tiêu, như vậy có xem phạm quy ? " Tần Vũ bất chợt nhìn ra ý nghĩa của mệnh lệnh này. Thanh Long cười : "Đương nhiên tính. Hãy nhớ huynh đệ đừng trắng trợn giết chết hoàng đế hoặc giả thống lĩnh đạo quân tu giả giết đại quân phàm nhân, đừng khống chế đế vương của phàm nhân, như thế có chuyện gì." Tần Vũ hoàn toàn hiểu ý đồ thâm bất khả trắc của các tán tiên trong Bạo loạn tinh hải. Các tán tiên muốn Tiềm Long đại lục chỉ đơn thuần là đại lục của phàm nhân. Phàm những ai phá vỡ quy định này lập tức chịu trừng phạt của họ. "Chân nhân, hoàng đế Chu Nham của Minh vương triều xin cầu kiến" đệ tử từ bên ngoài tiến vào thông báo. "Chu Nham, cho vào đây" Ngôn Tự chân nhân cười . Tần Vũ cũng quay người : "Ngôn Tự chân nhân, Thanh Long cung chủ, ta trước." xong chuyện, quay về còn ở đây làm gì? "Tham kiến chân nhân." Chu Nham vừa tiến vào chợt nhìn thấy Tần Vũ, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hãi tin, "Ngươi, ngươi là...hắc bào..." Tần Vũ nhìn Chu Nham thản nhiên : " sai, ta chính là hắc bào nhân đó. Hắc bào nhân bắt ngươi hỏi Đông Phương Dụ ở đâu." Chu Nham dường như rất kinh hãi vì gặp Tần Vũ, sau đó hít hơi sâu áp chế sợ hãi, cung kính : "Tại hạ Chu Nham, hoàng đế của Minh vương triều, biết tiền bối là?" "Ta? " Tần vũ chợt cười cười. "Tần Chính là nhị ca của ta!" Thanh của Tần Vũ còn vang vọng, người biến mất. "Tần Chính...nhị ca...." hai mắt của Chu Nham trợn tròn, sắc mặt kinh ngạc. kinh ngạc này tuy nhiên có nửa là giả vờ, nhưng nửa kia lại là . Chu Nham thể ngờ hắc bào nhân lại là huynh đệ của hoàng đế Tần vương triều. Trong sát na Chu Nham bừng tỉnh, nhìn quanh hỏi: " Người đâu?" ...... Vũ vương phủ. Sáng sớm Lập Nhi cẩn thận tưới hoa, khóe môi nở nụ cười tươi tắn. "Lập Nhi, mới sáng sớm dậy tưới hoa, sao nghỉ ngơi thêm chút nữa?" Tần Vũ thẳng đến nằm thoải mái lên chiếc võng làm bằng mây chợp mắt chút, sau đó lại lồm cồm bò dậy. Lập Nhi vẫn cười cảm thán : "Hoa Tiềm Long đại lục có rất nhiều loại đặc biệt, những nơi khác đều có. Huống chi khí buổi sáng rất tốt. ra nơi phàm nhân cư trú cũng rất tuyệt." Vậy ở lại đây luôn với ta, dầu sao ta cũng đuổi muội ." Tần Vũ cười hì hì . "Được rồi, đừng đùa nữa. Tối hôm qua huynh đâu sao cả đêm về, làm chuyện gì?" Lập Nhi nghiêm túc hỏi. Tần Vũ ngẩn người, nghiêm chỉnh đáp: "Chuyện này, nam nhân ban đêm ra ngoài làm gì, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Những nơi khác của phàm nhân tốt lắm, chứ thanh lâu phải làm ăn rất phát đạt. Huống chi những tài tử phàm nhân chúng ta người nào người nấy đều tung hô 'yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu', sau đó ai cũng chui vào thanh lâu. Đây gọi là thời thượng, đêm qua ta cũng mở mang phen." Lập Nhi che miệng cười: "Huynh còn là 'quân tử hảo cầu' sao? " "Thế nào, giống sao? " "Được rồi, đừng ở đó ba hoa nữa. Đêm qua nhiều tu giả xuất bên ngoài như thế, Huynh cho rằng ta là phàm nhân cảm giác được sao? mau, rốt cuộc ra ngoài làm gì? " Lập Nhi hỏi. Tần Vũ tiếp tục nằm nữa, mà ngồi dậy uốn người vài cái, sau đó : "Ta giấu muội nữa. Đêm qua ta muội thăm lão sư. Chẳng qua.... Lão ta bị giết, phụ thân và Phong bá bá đều bị địch nhân chặt đứt tay. Đêm qua ta báo cừu." Thanh Tần Vũ hơi trầm. "Báo cừu, kết quả thế nào? " Lập Nhi liền hỏi. "Diệt tông." Lệ mang trong mắt Tần Vũ chợt lóe. Lập Nhi nhíu mày hình như đối với việc này có chút vui nhưng chỉ trong chốc lát thở dài : "Được rồi, diệt tông phái người ta, thù cũng xem như báo. Về đến vương phủ, sao huynh còn đưa ra bộ dạng dọa người đó? " Tần Vũ bừng tỉnh vội : "Xin lỗi." Ban nãy nhớ lại cừu hận, tự nhiên khống chế được cảm xúc. Lập Nhi chỉ cười : " sao, Tần Vũ, phụ vương cùng Phong bá bá ở đâu? Lúc nào rảnh dẫn ta thăm họ. " "Để làm gì? " Tần Vũ nghi hoặc hỏi. "Trị bệnh. Phụ vương ta cùng Phong bá bá đều là tu chân giả, thân thể rất khỏe mạnh. Muội trị bệnh gì? " Lập Nhi bực mình : "Đồ ngốc, tay bị đứt phải là bệnh sao? Tuy phụ vương cùng Phong bá bá huynh bị chặt tay qua quãng thời gian. Những người khác trị thành công, nhưng ta xuất thủ vẫn có chút hy vọng." Tần Vũ ngẩn người ra. "Muội, ý của muội là....tay bị đứt có thể sinh trưởng trở lại? " Sắc mặt Tần Vũ lộ vẻ thể tin nổi. Lập Nhi cười rạng rỡ: "Đương nhiên rồi, huynh thấy dạo trước Yên tử trọng thương cũng do ta trị liệu sao? Đây là thần thông đặc biệt của ta. Ủa, Tần Vũ lẽ nào huynh muốn phụ vương và Phong bá bá hồi phục. Hừm, vậy thôi bỏ ." ", ." Tần Vũ vội , nhìn bộ dạng Tần Vũ như thế, trong mắt Lập nhi chợt lóe lên tia tinh ranh. Đột nhiên Tần Vũ nắm chặt tay Lập nhi bay thẳng về hoàng cung: ", theo huynh đến hoàng cung. Lập nhi, cánh tay bị đứt của phụ vương và Phong bá bá trông cậy vào muội trị liệu." Tần Vũ miệng , tốc độ phi hành lại cực nhanh. Lập nhi sững sờ, nhìn Tần Vũ nắm chặt tay mình. Đây.... lần đầu tiên Tần Vũ nắm tay Lập nhi!
Ngã Cật Tây Hồng Thị Tinh Thần Biến Dịch: Bachthao82 Biên dịch, Biên tập: Nhiephon Chương 10 Tiểu Lộ Thanh Lâm viên hoàng cung Tần vương triều, trong những nơi trọng yếu của hoàng cung, bởi vì Tần Đức và Phong Ngọc Tử bình thường cư ngụ tại đây. lâu trước, Tần Đức, Tần Vũ, Tần Chính, Tần Phong, Phong Ngọc Tử năm người chia tay tại thành lâu. Tần Vũ trở về Vũ vương phủ, Tần Phong về Duệ vương phủ. Còn Tần Đức, Phong Ngọc Tử cùng Tần Chính quay về hoàng cung. Tại cổng Thanh Lâm viên. "Phụ hoàng, hài nhi xin cáo lui trước. " Tần Chính cúi người rất cung kính , sau đó chuẩn bị trở về nơi mình ở. Song ngay lúc đó, đạo kim quang lướt qua, Tần Chính giật mình quát: "Ai? " Bóng người xuất , ra là Tần Vũ và Lập Nhi nương Phong Ngọc Tử và Tần Đức hề ngạc nhiên. Tần Vũ thu liễm khí tức, linh thức hai người tự nhiên phát người đến là Tần Vũ. Tần Chính cả cảnh giới tiên thiên còn chưa đạt đến tự nhiên thể đoán người đến là ai. "Phụ hoàng, hỉ , có đại hỉ a. " Tần Vũ tay vẫn nắm chặt tay Lập Nhi, hưng phấn với Tần Đức. Tần Đức nhìn kĩ càng Tần Vũ và Lập Nhi, lại thấy hai người tay trong tay, cả phi hành cũng nắm tay? Lại thêm nhìn thấy gương mặt Lập Nhi hơi ửng hồng, Tần Đức tự nhiên có phán đoán, cười khà khà : "Hỉ ? Vũ nhi, có thể để phụ hoàng đoán ? " "Phụ hoàng biết rồi ư? " Tần Vũ giật mình. Tần Đức cười: "Có liên quan đến vị nương này đúng ? " Tần Vũ gật gật đầu, trong mắt càng thêm kinh dị. Lập Nhi có thể làm cho cánh tay bị đứt trọng sinh. Tần Vũ cũng nghe Lập Nhi mới biết, phụ hoàng mình làm sao biết được? Trong lòng Tần Đức càng thêm khẳng định, quan sát Lập Nhi cẩn thận. Vừa quan sát cẩn thận mới cảm giác khí chất cao nhã của Lập Nhi. Khí chất phiêu nhiên khiến tâm người ta bất giác trở nên bình tĩnh, lại phảng phất khí tức sáng sớm trong lành, sảng khoái. "Quá tốt, quá tốt…." Tần Đức dùng ánh mắt ‘nhìn con dâu’ cẩn thận quan sát Lập Nhi, miệng còn khen ngợi ngớt. Tần Vũ phải con rùa ngốc, nhìn thấy bộ dạng của phụ hoàng hơi nghĩ chút liền hiểu phụ hoàng mình nghĩ điều gì, bất giác dở khóc dở cười : "Phụ hoàng, đây là Lập Nhi, ban nãy lúc uống rượu ở thành lâu con có qua. Con dẫn muội ấy đến vì Lập Nhi có thể trị khỏi cánh tay bị đứt của cha." "Hả, Lập Nhi nương, cái gì? Trị cánh tay bị đứt?" Tần Đức nheo mắt lại. Lập Nhi thản nhiên cười : "Tần bá bá, cánh tay bị đứt trọng sinh tuy tương đối khó khăn. Chẳng qua điệt nhi có vài thần thông bẩm sinh, trị liệu khôi phục nguyên dạng cánh tay bị đứt của bá bá và Phong bá bá có phần nắm chắc." Tần Đức và Phong Ngọc Tử nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh dị và thể tin nổi. "Lập Nhi nương, sư môn ta cũng xem như môn phái tu tiên nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghe tay đứt có thể sinh trưởng trở lại. Việc này khiến người ta khó tin nổi. biết Lập Nhi nương dùng phương pháp gì trị liệu? " Phong Ngọc Tử cũng thể tin. Tần Vũ từng thấy qua cảnh tượng Lập Nhi trị liệu, là khả năng kỳ diệu. "Đây là thần thông bẩm sinh của điệt nhi. Tần bá bá và Phong bá bá có thể để điệt nhi thử xem." Lập Nhi cười . Tần Vũ cũng : "Phụ hoàng, Phong bá bá đừng lo lắng. Tài nghệ của Lập Nhi hết sức cao, con từng chứng kiến qua mấy lần Lập Nhi trị thương, hiệu quả rất tốt. Chỉ cần chút thời gian là xong." Tần Đức cùng Phong Ngọc Tử trầm tư giây lát, rồi hai người muốn cởi bỏ ngoại y. Lập Nhi mỉm cười: "Tần bá bá, Phong bá bá, hai người cần cởi bỏ ngoại y. Chỉ cần yên tĩnh đứng tại chỗ để điệt nhi trị liệu là được." "Ồ, vậy làm phiền Lập Nhi nương," Trong lòng của Tần Đức càng thêm kinh dị, ông ta và Phong Ngọc Tử liền đứng yên như thế. Chỉ thấy mắt Lập Nhi hơi khép lại, người từng đạo thanh quang bắt đầu tán phát và càng lúc càng nhiều. Cả người Lập Nhi trông như sinh mệnh nữ thần bị thanh quang hoàn toàn bao bọc. Từng đạo thanh quang bắt đầu kéo dài về phía Tần Đức và Phong Ngọc Tử. "Tiểu Vũ, có chắc chắn ?" Tần Chính đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như thế cũng có chút mong đợi. Tần Vũ gật đầu : "Yên tâm." Từng đạo thanh quang bao bọc lấy nơi bị đứt của cánh tay Tần Đức và Phong Ngọc Tử. Sau đó tay áo trống rỗng đột nhiên từ từ phồng lên, dường như cánh tay bên trong bắt đầu trưởng thành, chỉ là tốc độ rất chậm. phút, hai phút…. Nửa canh giờ... canh giờ... Theo thời gian trôi qua, độ dài tay áo trống rỗng bị đội lên càng lúc càng dài. Linh thức Tần Vũ phát ràng tùy theo thanh quang tu bổ cánh tay bị đứt lại chầm chậm sinh trưởng trở lại, xương cốt, cơ nhục ngừng sinh trưởng. Ròng rã ba canh giờ, mắt của Tần Vũ và Tần Chính cũng nhìn dám chớp mắt ba canh giờ. Tần Đức và Phong NGọc Tử cảm nhận được cánh tay ngừng sinh trưởng, trong lòng đều có vui mừng và kích động rất khó ức chế. Chỉ là Lập Nhi trị liệu, bọn họ dám lên tiếng quấy nhiễu. trán Lập Nhi xuất lấm tấm mồ hôi… Lập Nhi cứ luôn nhắm mắt, linh thức Tần Vũ cẩn thận chú ý tiến triển. Ngón tay của Tần Đức và Phong Ngọc Tử cuối cùng cũng hoàn toàn hình thành, tất cả đại công cáo thành! Lập Nhi cuối cùng cũng mở mắt, khẽ thở ra hơi gạt mồ hôi trán. "Tần bá bá, Phong bá bá, cảm giác thế nào?" Lập Nhi cười hỏi. Tần Đức và Phong Ngọc Tử vung vẫy hai tay thậm chí còn thử kết ra ấn quyết, giây lát hai người trở nên hết sức vui mừng. "Lập Nhi nương, cảm tạ rất nhiều. Ta cảm thấy tay mình dường như chưa từng bị chém đứt, hoàn toàn giống như xưa." Tần Đức rất kích động, còn Phong Ngọc Tử cũng vậy. Sau khi bị chặt tay, có trở lại trong lòng mới càng kích động. Tần Chính vui mừng lớn: "Đại hỉ , đại hỉ a, nhất định phải ăn mừng lớn. Người đâu, mau truyền cả nhà vương gia vào cung, còn có hoàng hậu, phi tần, các hoàng tử, công chúa đều đưa tới Bách thần đình. " oOo Bách thần đình Thái thượng hoàng Tần Đức ngồi chủ vị, Tần Chính và Phong Ngọc tử ngồi ghế thứ hai, sau đó là Tần Vũ cùng Tần Phong, ngồi dọc hai bên chiếc bàn dài. Yến tiệc so với lần trước còn thịnh soạn hơn nhiều. Từng mâm, từng mâm thức ăn ngừng được mang lên. "Thu thập cao lương mỹ vị trong thiên hạ, tổng cộng có ba trăm sáu mươi loại. Mọi người cứ tự nhiên thưởng thức" Tần Chính cười ha hả . Lần này bàn tiệc, Lập Nhi lại bị ép uống ít rượu. Tần Phong biết được Tần Đức và Phong Ngọc Tử đoạn tí trọng sinh cũng rất vui mừng, ngừng cám ơn Lập Nhi. Nhân vật chính của thịnh yến lần này chính là Lập Nhi, mọi người tha hồ vui vẻ, náo nhiệt. Đợi đến gần tối mới tan tiệc. Vũ vương phủ. "Đừng tranh nữa. Ba đại đội trưởng của đệ nhị, đệ ngũ, đệ lục đại đội trở thành ba vị cung phụng của Tần gia. " Tần Vũ trực tiếp tuyên bố kết quả. Ba người Tần Vũ chọn ra có hai là Nguyên hậu kỳ, người tuy chỉ Nguyên trung kỳ nhưng thực lực có thể sánh với Nguyên hậu kỳ. Bảy vị đại đội trưởng khác tại trường bất giác có chút thất vọng. Tần Vũ mới từ hoàng cung trở về liền triệu tập tứ đại hộ pháp, mười đại đội trưởng. Trong mười đại đội trưởng công lực thấp nhất cũng là Nguyên trung kỳ. Tần Vũ nghĩ cho tộc nhân Tần gia, chuẩn bị an bày ba cao thủ trở thành Tần gia cung phụng để bảo hộ Tần gia. Tần Vũ biết được mệnh lệnh của Bạo loạn tinh hải, biết tu giả quá nhiều cũng vô dụng, chi bằng thỉnh ba người thực lực cao cường tọa trấn. Vì vậy Tần Vũ quyết định chọn ra ba người từ trong mười đại đội trưởng. Phàm những ai được chọn trúng đều được Tần Vũ giúp đỡ luyện chế kiện thượng phẩm linh khí, cần chủng loại linh khí nào mặc sức lựa chọn. Thượng phẩm linh khí đối với cao thủ cấp độ Nguyên vẫn có chút sức hấp dẫn. Huống chi Tần Vũ làm cung phụng chỉ trong thời gian trăm năm. Sau trăm năm lại hoán đổi nhóm khác, đối với tu giả trăm năm tịnh dài. "Tuân lệnh các chủ." Ba cao thủ được tuyển kìm được vui mừng, phải chỉ trăm năm sao? Tùy tiện tĩnh tu mà thôi, bảo hộ tộc nhân Tần gia? Với thực lực của Tần gia có người nào dám đụng vào? Cho nên việc của bọn họ rất nhàng. nhàng trăm năm, còn được thanh thượng phẩm linh khí. việc tốt như thế này ai lại muốn? "Nghiêm Nhị hộ pháp, lập tức điều động tám ngàn hộ vệ tới hồng hoang truy tìm, truy tìm Hắc sắc ngọc hạp. Nhớ kỹ điều, phạm vi truy tìm. Tối đa thâm nhập vào hồng hoang là mười vạn dặm, nơi sâu hơn tuyệt đối được tiến vào." Tần Vũ ra nghiêm lệnh. Nghiêm Nhị mặc dù là nữ tử song lại là thủ lĩnh bát đại hộ pháp của tinh thần các, làm việc rất lão luyện. "Các chủ, nếu như quả Hắc sắc ngọc hạp nằm ở sâu bên trong, bọn thuộc hạ có tiến vào ?" Nghiêm Nhị hỏi. "" khoé miệng của Tần Vũ có nụ cười tà dị, "đối với Hắc sắc ngọc hạp có thể thu được thu, được cũng miễn cưỡng. An toàn đệ nhất. Đúng rồi…ta sai quản gia vương phủ mua số ngọc hạp chế tạo bằng hắc ngọc. Ngươi tùy tiện chôn sâu các ngọc hạp này dưới đất hồng hoang." Trong lòng Tần Vũ cười thầm: "Đệ cửu ngọc kiếm, bí mật này có lẽ mỗi thủ lĩnh đều cho các tu chân giả tham gia tìm kiếm biết. Chúng chỉ biết hắc sắc ngọc hạp chứ biết là loại hắc sắc ngọc hạp nào a." "Vâng." mặt Nghiêm Nhị cũng có chút hưng phấn, ả đương nhiên biết hàm ý của Tần Vũ. xâm nhập tối đa mười vạn dặm, cũng có thể nhiệm vụ lục soát hồng hoang tịnh quá nhiều nguy hiểm, Nghiêm Nhị tự nhiên cũng vui vẻ, nhỏm. oOo Trong tầng mây , Tần Vũ nằm đám mây trắng, trong tay cầm bình rượu uống từng hớp từng hớp. Lập Nhi ngồi bên cạnh, đùi đặt cây cổ cầm, nhắm mắt hưởng thụ việc gảy đàn. Tần Vũ vừa nghe đàn uống rượu, sung sướng tựa thần tiên. Bạch vân lững lờ trôi , tiếng đàn từ chín tầng mây vọng xuống giống như thanh của thiên nhiên. Tiếng đàn im bặt, Tần Vũ lật tay thu lại bình rượu, đứng dậy nhìn Lập Nhi cười : "Lập Nhi, việc này lại phải phiền muội. Bất quá Tiểu Lộ cũng xem như muội muội ta. Ta thể nhìn muội ấy bị mất cánh tay cả đời, ta…" "Được rồi, đừng thương tâm nữa." Lập Nhi cười: "Tô Nham thành còn bao lâu nữa đến?" "Nhanh thôi" Tần Vũ lập tức tăng tốc đám mây. Cổng thành của Tô Nham thành. Tần Vũ rất hiếm khi mặc bộ thanh sắc trường bào ra ngoài, bộ thanh sắc trường bào cực kỳ quý báu, do chính tay Tần Chính tặng. Lập Nhi cũng mặc bộ y phục xanh, buộc thêm sợi thắt lưng quanh eo thon. Hai người cùng tiến vào thành. Linh thức Tần Vũ quét qua, lúc sau phát nơi ở của Thiết Sơn và Tiểu Lộ ở đâu. Nhưng linh thức phát ra cảnh lại khiến Tần Vũ há hốc mồm, sau đó cười lớn. "Tần Vũ, cười gì thế?" Lập Nhi nghi hoặc hỏi. Tần Vũ cách thần bí: "Theo ta qua đây." Sau đó Tần Vũ tăng nhanh bộ pháp. Chỉ thấy hai ba bước ngoài trăm mét, lão bá tánh bên cạnh hề phát ra điểm đặc biệt này bởi vì tốc độ của Tần Vũ quá nhanh. Lập Nhi lại bước chầm chậm, hai bước phảng phất như bay bay vẫn nhàng theo sau sau Tần Vũ. Dường như vài bước có công hiệu chỉ xích thiên nhai. oOo Đường phủ Tô Nham thành "Phu nhân." bạch y thanh niên tuấn quỳ đại đường. Bạch y thanh niên này răng trắng môi hồng, tuấn đến mức làm nữ nhân phát cuồng, nam nhân đố kị. Người này chính là Đường Nguyên mệnh danh là đệ nhất họa sư của Tần vương triều, cần tùy tiện vẽ bức họa cũng có giá ngàn vàng. "Chàng xứng đáng với cha sao? Quỳ canh giờ trước linh vị của cha" Tiểu Lộ thê tử của Đường Nguyên nghiêm giọng . Tiểu Lộ hôm nay hơn hai mươi, thời xuân sắc. người có chút khí chất nhu nhược còn giữa chân mày lại có cỗ khí. Loại khí chất nhu nhược và khí mâu thuẫn lại thống nhất xuất người Tiểu Lộ. Khi xưa chính khí chất này thu hút Đường Nguyên, vì Tiểu Lộ cùng từng bị Thiết Sơn ‘tam đả’, nếm đủ khổ ải đếm xuể cuối cùng ôm được mỹ nhân trở về. Bất quá Tiểu Lộ ngưỡng mộ nhất chính là ca ca khác---Tần Vũ. Từ khi Tần Vũ rời khỏi Tiềm Long đại lục, sau khi trận chiến Ô giang lưu truyền, Tiểu Lộ bắt đầu nỗ lực tu luyện, lấy Tần Vũ làm mục tiêu, thời gian năm năm cũng đạt đến cảnh giới tiên thiên. Tiểu Lộ thời đẵ đạt đến tiên thiên trung kỳ. thư sinh yếu ớt lại cưới nữ hiệp cảnh giới tiên thiên. Cho nên….Đường Nguyên chịu khổ ít. "Tiểu Lộ à, con quá nương tay với Thanh Lan. Cái tên nghịch tử này tối qua lại cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu uống rượu trong kỹ viện, ít nhất phải quỳ gối ba canh giờ." vị phụ nhân dang trọng khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi giận dữ nhìn Đường Nguyên. "Mẹ…" Đường Nguyên nhìn trộm mẹ của mình, phát giác có chút hy vọng. "Nương tử…" Đường Nguyên lại xoay qua nhìn Tiểu Lộ. Tiểu Lộ nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Đường Nguyên bất giác có chút mềm lòng. "Đường Thanh Lan! " tiếng hét lớn từ bên ngoài truyền vào. Chỉ thấy hán tử mặc quân phục xông vào, sau lưng còn có hai hộ vệ theo. "A, đại cửu tử" Đường Nguyên vừa nhìn thấy Thiết Sơn như chuột thấy mèo, hoảng sợ bò dậy, lật đật chạy lại núp sau lưng Tiểu Lộ vội : "Nương tử cứu mạng. Đại cửu tử giết ta." Thiết Sơn mặt đầy nộ khí: "Đường Thanh Lan, ngươi lại dám bước chân vào thanh lâu, ngươi ăn sao với muội muội ta? Lần này đánh ngươi hai chục quân tiên, ta sao có thể tha cho ngươi? " Đường mẫu khi nãy còn nghiêm khắc bây giờ cũng vội lên tiếng: "Thiết thống lĩnh, roi của ngài thể quất. Ta bắt nó quỳ ba canh giờ, , năm canh giờ, nhưng quân tiên của ngài quất xuống hai mươi roi, nó phải nằm liệt giường nửa tháng mất." "Nằm liệt giường càng tốt, nghiêm chỉnh chút." Thiết sơn nộ khí bừng bừng. Đừng nhìn Đường gia thế lớn, là đại gia tộc của Tô Nham thành, nhưng thứ nhất Thiết Sơn là thống lĩnh quân đội tại Tô Nham thành. Thứ hai, huynh đệ của Thiết Sơn là ai? Tam điện hạ của Tần gia trong trận chiến Ô Giang truyển thuyết, thân đệ đệ của đương kim hoàng đế. Vì Cho nên Đường gia thế lực có lớn hơn cũng dám đụng vào Thiết Sơn. "Đại ca, để chàng quỳ canh giờ được rồi, chàng cũng dám tái phạm nữa." Tiểu Lộ vội đứng ngăn phía trước. Nàng ta nỡ để tướng công mình bị quân tiên đánh. "Tiểu Lộ, muội tránh ra." " tránh" Tiểu Lộ cừ cản như thế trước mặt đại ca mình. Thiết sơn cũng tức giận nhưng thứ nhất nỡ làm muội muội mình bị thương, thứ hai… phải đối thủ của Tiểu Lộ. Mặc dù tu luyện khắc khổ nhưng khả năng thiên phú cao bằng Tiểu Lộ. Đây cũng là chỗ Thiết Sôn bất lực. "Nương tử, vẫn là nàng tốt nhất." Đường Nguyên nấp sau lưng Tiểu Lộ . "Ây da, ở đây diễn kịch sao?" thanh trêu chọc vang lên. Mọi người đều sững sờ, nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy Tần Vũ và Lập Nhi, trước sau bước vào. "Tiểu Vũ." Thiết Sơn hai mắt mở to như lục lạc. "Vũ ca ca" Vẻ mặt Tiểu Lộ cũng thể tin nổi. oOo
Ngã Cật Tây Hồng Thị Tinh Thần Biến Dịch: Bachthao82 Chương 11 Tuân Phụng, Tư Đồ Huyết Tần Vũ cùng Lập Nhi cùng tiến vào đại sảnh. "Tiểu Lộ, Đại Sơn, mọi việc thế nào rồi? Tiểu Lộ, ở đằng sau có phải là tướng công của muội ?" Tần Vũ cười hỏi. Tiểu Lộ nhìn Tần Vũ, hai mắt ướt đầy nước mắt. Từ khi Tần Vũ li khai tiềm long đại lục để tiến nhập hải vực mênh mông, nào ai biết Tần Vũ khi nào quay trở về, thậm chí còn biết có quay về được . Tiểu Lộ vì ra của Tần Vũ hết sức thương tâm nên từ đó về sau hết sức nỗ lực tu luyện. "Vũ ca ca" Tiểu Lộ tiến lên hai bước ôm chặt lấy Tần Vũ, thể kiềm được nước mắt. Thiết Sơn hai mắt ửng hồng. Con người cứng rắn như lúc này đây cũng thực rất kích động. "Được rồi, đừng giống như con nít nữa. là thê tử của người ta phải giữ ý chút, biết ?" Tần Vũ vỗ về Tiểu Lộ, lau nước mắt của Tiểu Lộ rồi nhìn về Đường Nguyên hỏi: "Ngươi là Đường Nguyên, là trượng phu của muội muội ta?" Đường Nguyên, nguyên là người trời sợ, đất sợ nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút gì đó e dè. Bởi vì thân phận người đứng trước mặt, vốn là Vũ vương gia của Tần vương triều, là người đầu tiên của Tiềm Long đại lục tu luyện ngoại công đạt tiên thiên cảnh giới thậm chí chỉ hai mươi tuổi bước vào cảnh giới của tu chân giả, là người chiến thắng trong cuộc chiến truyền thuyết tại sông Ô giang. "Tiểu cửu tử°, ta tên Đường Nguyên tự Thanh Lan, là tướng công của tiểu lộ" Đường Nguyên lúc này tĩnh tâm trở lại nho nhã trả lời. Chỉ câu xưng hô "tiểu cửu tử" đích thực giảm bớt khoảng cách giữa hai bên. Trong tâm Tần Vũ thầm gật đầu. "Tiểu Vũ, cả mười năm nay hề có chút tin tức gì của người. Hôm nay chúng ta say về. Đường Nguyên, việc đánh ngươi tạm thời để đấy. Người mau mau chuẩn bị yến tiệc để ta cùng huynh đệ của ta ăn uống phen" Thiết sơn lúc này hào khí bộc phát. Tần Vũ cười : "Đại Sơn, hôm nay ngươi uống bao nhiêu ta uống bấy nhiêu. Thế nào?" Đạt đến cảnh giới của Tần Vũ tại muốn bao nhiêu có thể uống bấy nhiêu, làm sao có thể say được. "Sảng khoái, Đường Thanh Lan, còn đứng đấy làm cái gì. Sao chuẩn bị ?" Thiết sơn trừng mắt nhìn Đường Nguyên. Thần sắc Đường Nguyên cứng lại, gượng cười : "Cái này…đại cửu tử, hồi nãy huynh có hình phạt đánh ta tạm thời treo đấy. Hôm nay Vũ vương gia tới đây là việc đáng mừng, thôi tha cho ta có được chăng" " thừa, mau chuẩn bị tiệc rượu " Thiết Sơn giận dữ . Tần Vũ cười : "Đại sơn, ngươi ngốc quá. Chuẩn bị tiệc rượu đâu nhất định phải do Đường Nguyên đích thân làm? Khi nãy quản gia nghe thấy lời ngươi lập tức rồi. Có lẽ là sắp xếp yến tiệc. Đường Nguyên trêu ngươi thôi. Đường Nguyên kinh ngạc nhìn Tần Vũ : "Quản gia ở ngoài cổng. Tiểu cửu tử có với quản gia làm hay mà sao lại biết quản gia làm việc đó chứ?" Đường Nguyên biết võ công, lại càng biết tồn tại của linh thức. "Tướng công, thần thông của Vũ ca ca ta sao huynh có thể tưởng tượng được" Lúc này tiểu Lộ liền đỡ lời cho Tần Vũ. "Thần thông?" Tần Vũ cười : " về thần thông ta thể bằng sư muội ta được. Để ta giới thiệu đây là sư muội của ta, Lập Nhi" Tần Vũ nắm lấy tay Lập Nhi giới thiệu. Lập Nhi chỉ nhìn Tần Vũ nhưng hề rút tay về. Từ lần đầu tiên Tần Vũ nắm tay Lập Nhi, về sau khi Tần Vũ nắm tay, Lập Nhi hề có phản kháng. đáng tiếc …Lập Nhi hề thấy trong mắt Tần Vũ có tia đắc ý vì " mưu đạt được" "Lập Nhi tỷ tỷ, tỷ là sư muội của Vũ ca ca?" Tiểu Lộ nghi hoặc nhìn Tần Vũ cùng Lập Nhi. "Ngạn nhi" Tiểu Lộ đột nhiên cất tiếng gọi. Từ trong góc của đại sảnh chui ra cái đầu , đôi mắt đen chớp chớp trông rất khả ái. "Ngạn nhi, lại đây, mau gọi cửu cửu ." Tiểu Lộ vội kêu đứa bé. Thằng bé chính là con trai của tiểu Lộ tên Đường Ngạn. Chỉ thấy thằng bé khoảng ba tuổi, thắt tóc bím, khuôn mặt hồng hồng. Đường Ngạn về phia Tần Vũ, mắt nhìn Lập Nhi vẻ nghi hoặc hỏi: "Cửu cửu, người ấy có thần thông? Là thần thông gì vậy?" "Phải a, Lập Nhi tỷ tỷ ra có khả năng gì vậy?" "Có thể khôi phục cánh tay cho muội" Tần Vũ nhìn tiểu Lộ chầm chậm . Tiểu Lộ, Đường Nguyên, Đường mẫu, Thiết Sơn mọi người ai nấy đều giật mình. Ba ngày sau, Tần Vũ, Lập Nhi, Đường Nguyên cùng Thiết Sơn cùng đường trong Tô Nham thành. "Đại Sơn, làm thống lĩnh tại Tô Nham thành này thấy thế nào?" Tần Vũ cưòi . Thiết Sơn ngẫm nghĩ chút rồi : "Cũng bình thường. chỉ là khi xử lý con cháu của vài quan gia có chút phiền toái thôi. Bất quá so với việc cùng huynh đệ của ta uống rượu ca hát bằng a. Tiểu Vũ, ngươi thấy đứa con hổ đầu hổ não của ta, nó có được ?" "Mạnh, chỉ mạnh, mà tuổi còn nhưng uống rượu cũng rất khá." Tần Vũ cười. Đột nhiên Tần Vũ chợt biến sắc sau đó lại có chút tiếu ý. "Thiết Sơn, Tô Nham thành có phải có thanh niên rất thích gấp mở quạt, khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, ngoài ra còn rất tuấn khả ái, sau lưng có bím tóc dài ?" Tần Vũ quay sang Thiết Sơn hỏi. Thiết Sơn hừm lên "Mmm, đương nhiên có. Đó chính là nhi tử của thành chủ Tô Nham thành bọn ta, cùng với Đường Nguyên từ ổ chuột rắn mà ra." "Tử Du huynh?" Đường Nguyên nghi hoặc nhìn Tần Vũ. Tần Vũ gật đầu : "Đường Nguyên, bằng hữu của ngươi mười phần đến tám chin là muốn sống rồi. Bởi vì dám trêu chọc người nên trêu đến." Tuân Phụng là con của thành chủ Tô Nham thành, tính tình thích trêu hoa ghẹo nguyệt cùng với Đường Nguyên đúng là cùng chí hướng. Bình thường hay chọc phá con nhà lành. Bất quá Tuân Phụng chỉ đơn giản là chọc cho vui chứ chưa bao giờ khi phụ người ta. Hôm nay Tuân Phụng dẫn theo gia đinh đường. "Oa, mỹ nhân, mỹ nhân, ta ấy mất thôi" Tuân Phụng nhìn thiếu nữ ở cách đó xa, cảm thấy trái tim trong ngực nhảy liên hồi. Phía trước là thiếu nữ toàn thân mặc y phục màu tím, khuôn mặt hề có nụ cười nhìn rất lạnh lùng. Bất quá ngoài cái cảm giác là mỹ nhân băng giá ra thiếu nữ này có khuôn mặt có thể là hoàn mỹ, đôi môi màu tím kết hợp với lạnh lùng khiến mọi người có thể cảm nhận từ xa. " nương, tại hạ Tuân Phụng, Tuân Tử Du" Tuân Phụng dùng nụ cười mà tự cho là thân thiện nhất tiến về phía trước. "Cút mau". Sắc mặt của tử y thiếu nữ có biểu gì, trong mắt chỉ lấp lánh hàn quang. Tuân Phụng khững người bất giác cảm thấy lúng túng. Chỉ là da mặt của Tuân Phụng quả dày hơn người thường, tiếp tục cười : " nương, tại hạ đối với Tô Nham thành rất quen thuộc. Mỗi ngóc ngách đều biết rang. Nếu như nương muốn du ngoạn tại hạ có thể dẫn đường" Mục quang của thiếu nữ đột nhiên chuyển nên lạnh lẽo có chút u. "Oh, Tử du huynh, từ khi nào mà huynh theo đuổi mỹ nhân lại khách khí như vậy. Mỹ nhân, tại hạ Vương Phiến là vương gia tại Tô Nham thành. biết mỹ nhân có muốn tới tham quan vương phủ của ta ?" thanh sắc nhọn chợt vang lên. Đồng thời có hai tên thủ hạ chạy tới bắt lấy tử ý thiếu nữ. Vương Phiến giống Tuân Phụng. Tuân Phụng cùng lắm chỉ là trêu đùa còn Vương Phiến lại cưỡng đoạt dân nữ. "Tất cả bọn ngươi…Đáng chết" Mắt của tử y thiếu nữ lóe hàn quang. Chỉ thấy thân thể phát ra vô số quang hoa tán xạ ra xung quanh, hai tên gia đinh trong nháy mắt liền tan xương nát thịt. Tuân Phụng trong lòng kinh hãi, toàn thân bỗng nhiên vô lực. "Tư đồ nương, tại Tần vương triều của ta muốn giết người ít nhất cũng nên với ta tiếng chứ" Như thuấn di, Tần Vũ tức ra trước mặt Tuân Phụng, với vị trí nơi Tần Vũ đứng, các tia quang hoa từ tử y nữ tử hoàn toàn bị cản lại. Vương Phiến lúc này còn lại bên cạnh đó cùng mấy tên gia nhân cùng dạng, toàn thân tan nát, máu tràn khắp mặt đất. Tử y thiếu nữ nhìn Tần Vũ khóe miệng chợt hơi nhếch lên, khiến cho ngươi ta có cảm giác là nàng ta cười. "Tần Vũ các chủ" Thái độ của tử y mỹ nữ hoàn toàn khách khí. Tần Vũ cười : "Tư đồ nương, phải ở bên cạnh Y Đạt huynh sao mà lại mình nhàn nhã đường của Tô Nham thành thế này? Bất quá tên tiểu tử này có chút quan hệ với chồng của muội muội của ta, ta thể nhìn chết được" Vị tử y mỹ nữ này chính là trong ba đại ma đầu của Tử Diễm ma ngục -Tư đồ Huyết. "Tần Vũ các chủ ra tay đương nhiên là có thể tha cho mạng" Tư Đồ Huyết liếc qua Tuân Phụng cái rồi sau đó quay lại nhìn Tần Vũ : "Tần Vũ các chủ, Y Đạt cùng Tiêu Cửu chắc ở nơi đó trong Tô Nham thành". Tần Vũ gật gật đầu. "Tử Du huynh" Đường Nguyên cũng từ xa chạy đến. Khi nãy bọn người Tần Vũ Đường Nguyên còn cách xa Tuân Phụng hơn cả ngàn mét. Chỉ là cự ly ngàn mét với Tần Vũ mà chỉ là bước, trong nháy mắt là có thể tới, đương nhiên trong nháy mắt đó có thể tới cứu lấy tính mạng của Tuân Phụng. "Đường Nguyên, bọn họ, bọn họ, còn có cả Vương Phiến nữa, tất cả bọn họ đều nát thây cả rồi." Lúc này Tuân Phụng cực kỳ hoảng loạn. Đường Nguyên nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi sau đó nhìn lại Tần Vũ cùng tử y mỹ nữ, cảm giác được bọn họ là cùng dạng người. Lúc này Đường Nguyên cũng đoán ra được tử y mỹ nữ này nhiều khả năng cũng là tu chân giả. Nghĩ vậy liền quay lại nhìn Tuân Phụng nạt: "Ngươi muốn chết sao, sao lại chọc ghẹo ta?" Tuân Phụng hít sâu hơi nhìn Tư Đồ Huyết rồi giọng khẽ : "Thanh Lan, ta nghĩ…ta…ta…ta ta mất rồi" Tuân Phụng nghĩ mình như vậy có ai nghe được. Chỉ là thanh của …. Tần Vũ giật mình quay đầu lại nhìn Tuân Phụng kinh ngạc. Mục quang Tư Đồ Huyết cũng nhìn Tuân Phụng, khuôn mặt lên vẻ quái dị. "Cái tên tiểu tử này…" Tần Vũ vào lúc này cũng chẳng biết gì. Tư Đồ Huyết là đệ nhất nữ ma đầu của tử diễm ma ngục, tu ma giả cảnh giới đạt đến minh tiền kỳ. Nếu Tần Vũ cùng Tư đồ Huyết giao đấu cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Đường đường là cao thủ cao cấp trong ma đạo bây giờ lại được tên tiểu tử bình thường muốn... "Đúng là điên rồi" Tần Vũ bất giác bật cười. Tuân Phụng thấy Tần Vũ cùng Tư Đồ Huyết đều nhìn mình lập tức nghĩ đến thần thông của hai người, liền đoán ra là những lời của mình bị hai người này nghe thấy. Tâm tư bị người biết Tuân Phụng ngược lại còn ngẩng cao đầu nhìn thẳng về Tư Đồ Huyết. Tư Đồ Huyết vẫn gì, ánh mắt vẫn băng lãnh như trước. Tại hạ Tuân Phụng, hay còn gọi là Tuân Tử Du. Tư đồ nương, tại hạ rất thích nàng. Chỉ là trong tình phải đến từ hai phía. Ta thể bám sát lấy nàng nhưng chỉ cần nàng luôn nhớ đến là tại Tô Nham thành này luôn có Tuân Tử Du luôn mong nàng đến đây. Khuôn mặt của Tuân Phung khi nghiêm túc nhìn buồn cười. "Ha ha…Tư Đồ Huyết, hôm nay lại có người thích ngươi. Trời ạ, hôm nay phải mặt trời mọc hướng Tây chứ" hán tử râu ria rậm rạp xuất , nhìn về Tuân Phụng : "Tiểu tử có muốn ta cho ngươi biết vị Tư Đồ nương này của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ? Haha …Ha ha ha". "Tiêu Cửu" Tư Đồ Huyết vung tay lên, đạo tử sắc điện quang bắn ra. Tiêu Cửu cũng liền vung tay lên. vầng quang mang hình bán nguyệt ra đỡ lấy tử sắc điện quang, sau đó cả hai cùng biến mất. "Tư Đồ, chúng ta là bằng hữu nhiều năm. Hôm nay có người công khai ngươi, ta cũng vì ngươi mà cảm thấy rất vui." Tiêu Cửu vừa cười hi hi vừa nhìn lại Tuân Phụng : "Tiểu tử, ta cho ngươi biết, Tư đồ nương năm nay ……a a Tư Đồ huyết, hay để cho ta nhé" Tiêu Cửu cùng với Tư đồ Huyết giao thủ lần. Mục quang lạnh lẽo của Tư Đồ Huyết nhìn qua Tiêu Cửu : "Cẩn thận cái miệng, còn …. Hôm nay Tư Đồ Huyết ta cùng Tiêu Cửu ngươi chết thôi" Tiêu Cửu rùng mình, tức thời tiếng nào. Tư đồ, ngươi cùng Tiêu cửu đánh nhau nhiều năm nhưng vẫn chưa bao giờ là đến chết thôi. "Vì sao….chỉ vì phàm nhân mà ngươi lại như vậy. lẽ..." nam tử mặc áo tím nhàng bước tới. Tư Đồ Huyết nhíu mày nhưng vẫn cái gì. Trước mắt của nàng ta là ngục vương Y Đạt, cao thủ minh hậu kỳ. Tư đồ Huyết còn xa mới có thể là đối thủ. "Tần Vũ các chủ" Y Đạt nhìn Tần Vũ gật đầu chào. "Y Đạt huynh" Tần Vũ cũng gật đầu chào. Lúc này đạo quân thành vệ cũng chạy tới. Tần Vũ liền quay lại với Thiết Sơn đứng bên cạnh : "Đại Sơn, những thi thể này giao cho ngươi xử lý, còn việc này huynh cũng cần phải quản lý làm gì" Thiết Sơn biết đám người trước mặt mình phải là người thường tức gật đầu rồi ra lệnh cho đám hộ vệ xử lý các thi thể chết. "Y Đạt huynh, chúng ta lên tửu lâu chuyện" Tần Vũ nhiệt tình mời. "Mời" Y Đạt cũng gật đầu. Tiếp đó Tần Vũ, Y ĐẠt, cùng Tư Đồ Huyết, Tiêu Cửu, Lập Nhi cùng về tửu lâu. "Tử Du, ngươi tỉnh lại . Tư Đồ Huyết phải là người bình thường, ngươi đừng có nằm mơ nữa" Đường Nguyên nghiêm giọng . Nhân vì tiểu Lộ có quan hệ với Tần Vũ từ đó biết ít chuyện về tu chân giả. Đường Nguyên đương nhiên là từ tiểu Lộ nên cũng biết để từ đó đoán ra được thân phận của Tư Đồ Huyết. Tuân Phụng vẫn lắc đầu kiên quyết : ", Thanh Lan, khi xưa tiểu Lộ phải là tiên thiên cao thủ mà ngươi vẫn thích đó sao?" " giống, giống nhau" Đường Nguyên vội . Đột nhiên… Chỉ thấy con đường yên tĩnh bỗng nhiên xuất cơn cuồng phong, cơn cuồng phong quái dị đột ngột dừng lại. Bọn Đường Nguyên, Tuân Phụng sau khi nhìn kỹ đều sững sờ. Phía trước bọn họ xa, tại nơi cơn cuồng phong tan bỗng nhiên xuất mười người từ trung. "Các ngươi ở đây, ta bái kiến ngục vương" người trong đó với các người còn lại.
Ngã Cật Tây Hồng Thị Tinh Thần Biến Dịch: Bachthao82 Chương 12 Thập niên. lầu hai của tửu lâu, toàn bộ khách nhân đều bị đưa xuống dưới. lầu chỉ còn có bọn người của Tần Vũ và Y Đạt. "Y Đạt huynh, dụng thủ đoạn cũng đâu cần phải mạnh bạo như vậy. lẽ huynh biết sử dụng tiền hay sao?" Tần Vũ nhìn thấy cả tửu lâu đều được trang trí bằng những viên đá rất lớn. Lúc này những viên đá đó trở thành những viên đá y hệt như nước đóng băng. Lúc nãy Y Đạt tay cầm lấy viên đá, trong nháy mắt viên đá chảy ra thành nước rồi cũng trong nháy mắt toàn bộ nước đông lại thành băng. Tiếp đó Y Đạt đưa mắt nhìn những người xung quanh vòng, khách nhân xung quanh từng người vội vã bỏ xuống dưới lầu. "Tiền?" Y Đạt cười lạnh rồi tùy ý chọn lấy chỗ ngồi xuống, chỉ chỗ đối diện với Tần Vũ : "Ngồi". Tần Vũ theo lời Y Đạt ngồi xuống bên đối diện, còn Lập Nhi ngồi ở bàn bên cạnh đó. "Tới Tiềm Long đại lục khoảng thời gian nhưng hình như Y Đạt huynh vẫn chưa có thành quả gì?" Tần Vũ đưa chén rượu lên tự rót rồi tự uống lấy để ý gì tới Y Đạt. Y Đạt vẫy tay, bình rượu bàn bên cạnh liền bay lại. tự rót tự uống : "Thành quả? Người của Tinh thần các cùng với người của Bồng lai tiên vực tới đây là đông nhất. Các ngươi chưa có thành quả ta làm sao có chứ?" "Ai ta có thành quả chứ?" Tần Vũ cười . "Hả?" Y Đạt nhìn Tần Vũ: "Ngươi lấy được đệ cửu ngọc kiếm sao?" Tần Vũ lắc đầu : " có, chỉ là hắc sắc ngọc hạp" Y Đạt lập tức tập trung lắng nghe. Tần Vũ thở dài than: "Đáng tiếc là hắc sắc ngọc hạp này phải là hắc sắc ngọc hạp chứa đệ cửu ngọc kiếm". "Hắc sắc ngọc hạp trong hồng hoang có rất nhiều à?" Y Đạt khẽ nhíu mày. Theo như Y Đạt thấy trong hồng hoang rộng lớn các nguyên liệu luyện khí do thiên nhiên tạo ra ít. Bất quá hắc sắc ngọc hạp lại là thứ thể do thiên nhiên tạo ra. Nhưng giờ trong hồng hoang lại có rất nhiều chỉ có thể là do có ai đó chế tạo ra hắc sắc ngọc hạp rồi bỏ vào trong hồng hoang thôi. Y Đạt quả biết. Nếu quả như vậy đúng là phiền phức. "Đương nhiên là nhiều lắm" Tần Vũ tự nhiên đáp, trong tâm thầm tự cười: "Chỉ khoảng bảy, tám cái thôi" Y Đạt lúc này thoáng có chút vui mừng: "Xem ra vận khí của ngươi tốt. Nếu như do người của ta tìm được. Hắc sắc ngọc hạp đó chắc chắn là có đệ cửu ngọc kiếm ở trong đó. Ngươi tin hay tin?". "Ta tin" Tần Vũ nhìn thẳng vào mắt Y Đạt. "Chờ chút chờ người của ta mang tới" Y Đạt cười , vừa nhận được truyền lệnh của thủ hạ rằng vừa tìm được hắc sắc ngọc hạp, thủ hạ còn báo rằng ngọc hạp còn có cấm chế khiến cho Y Đạt hết sức cao hứng. cũng sợ bị Tần Vũ cướp đoạt, vì thực lực của Tần Vũ còn thua xa . "Oh, xem ra Y Đạt huynh mười phần chắc chắn" Tần Vũ từ từ uống rượu và chờ đợi. "Ngục vương đại nhân" bóng người xuất lầu tức quỳ xuống. Nhưng khi nhìn thấy Tần Vũ lại có chút nghi ngờ. "Tần Vũ các chủ phải là người ngoài, cần lo lắng như vậy" Y Đạt thản nhiên . Tức tên thủ hạ liền đưa tay lên, từ vòng tay giữ vật lấy hắc sắc ngọc hạp trong người dâng lên. Linh thức của Tần Vũ liền quét qua lập tức xác định hắc sắc ngọc hạp này là…do chính ngụy tạo. Bởi vì cấm chế hắc sắc ngọc hạp là do chính Tần Vũ phái Nghiêm Nhị bố trí. Trong tay Y Đạt lên đạo quang hoa bắn thẳng về hắc sắc ngọc hạp khiến cho cấm chế liền dễ dàng bị phá bỏ. Y Đạt tức biến sắc. từng thu được hắc sắc ngọc hạp dĩ nhiên cũng biết cấm chế rất là khó phá giải. "Y Đạt huynh, ngươi phải người của ngươi lấy được hắc sắc ngọc hạp trong đó chắc chắn có đệ cửu ngọc kiếm sao? Hay là mở ra xem thử " Tần Vũ đứng bên cạnh vừa cười vừa . Y Đạt hừ lạnh rồi quăng mạnh ngọc hạp lên mặt đất. tiếng "Bùng" vang lên, hắc sắc ngọc hạp bị vỡ tan thành nhiều mảnh. Hắc ngọc vốn là ngọc thạch nguyên chất. Cấm chế của Nghiêm Nhị bị Y Đạt phá giải, Y Đạt vốn rât tức giận, tự nhiên chiêu đánh nát ngọc hạp. Chỉ thấy từ trong hắc sắc ngọc hạp bị đánh vỡ bay ra tờ giấy, đó ghi "ngọc hạp hắc ngọc được làm từ hắc ngọc thượng đẳng có giá trị hai trăm lượng bạc". "Y Đạt huynh, cái này…" Bộ dạng của Tần Vũ ra vẻ rất ngạc nhiên. Y Đạt chỉ cười lạnh: " biết tên khốn kiếp ngu ngốc nào dám giỡn mặt chúng ta. Chiếu theo tính tình của mọi người có lẽ chỉ có Thanh Long, thích nhất là phá mọi người" "Thanh long cung chủ, thể nào" Tần Vũ vội thanh minh giùm Thanh Long. " thể à?" Y Đạt trong lòng vô cùng tức giận người dùng hắc sắc ngọc hạp giả để lừa : "Ngươi với Thanh Long quen biết chưa lâu. Thanh Long thích nhất là gây chuyện ầm ĩ, thích nhất là nhìn thấy người khác làm hề, thường hay hí lộng người khác" Y Đạt phải là lần đầu tiên gặp qua. Tần Vũ nhớ lại thấy đúng là Thanh Long thích nhất là gây chuyện ồn ào náo nhiệt. tội nghiệp cho Thanh Long, trở thành người mang tiếng xấu giúp cho bọn Tần Vũ. Hồng hoang diện tích quá lớn hơn nữa lại phải tìm cái hắc sắc ngọc hạp rất . Vì vậy việc tìm kiếm diễn ra rất chậm chạp và cẩn thận. Dù sử dụng linh thức tìm kiếm cũng tốn rất nhiều thời gian. Nhưng những ngày này lại khiến cho Tần Vũ rất mãn nguyện, tĩnh tâm tu luyện. Bình thường cùng Lập Nhi chơi cờ, , phải là chơi cờ mà là bị Lập Nhi "chà đạp", hoặc giả cùng người thân chuyện phiếm cả ngày. Nhưng hầu hết thời gian là cùng Lập Nhi dạo khắp các thành phố lớn, xem phong cảnh khắp nơi ở Long đại lục. Thời gian cứ từng tháng, từng năm trôi qua. Quan hệ giữa Tần Vũ và Lập Nhi càng ngày càng tốt. Tần Vũ cùng Lập Nhi chưa bao giờ về chuyện tình cảm giữa hai người. Những người thân xung quanh có trêu chọc, bọn họ cũng hề để ý. Chỉ là…ngay đến đám vãn bối của bọn họ, như các hoàng tử, các hoàng tử này gần như bắt đầu theo đuổi các . … Mười năm sau. … Trong mười năm qua, sáu thế lực các nơi điều động hơn cả vạn nhân mã tìm kiếm trong hồng hoang. Chỉ là việc tìm kiếm càng vào sâu diễn ra rất chậm. Tuy nhiên trong mười năm qua cũng tìm kiếm sâu vào trong cả trăm vạn dặm. Khi xưa Tần Vũ ra mệnh lệnh cho người của Tinh thần các tiến sâu hơn mười vạn dặm trong hồng hoang. thú trong hồng hoang rất lợi hại, lợi hại phi thường. Trong quá trình thâm nhập người của năm phương thế lực đều có tổn thất. Riêng người của tinh thần các hề bị tổn thất gì. Chỉ là có việc rất quái dị. Ba năm trước tu luyện thành thú, các thú hầu như hoàn toàn biến mất. Nhân mã các phương đột nhiên thể kiếm thấy ngay cả thú cảnh giới kim đan kỳ. Quái dị. Đích xác là rất quái dị. thù trong hồng hoang có ít. Tại sao kể cả thú kim đan kỳ cũng biến mất? Bọn chúng biến đâu? về việc này đều khiến cho năm phương thế lực ai nấy đều đau đầu. Chỉ có Tần Vũ căn bản là quan tâm. Ngược lại lại còn học thổi tiêu, hàng ngày cùng với Lập Nhi cầm tiêu hợp tấu. Chỉ là dù cho Tần Vũ có học bao nhiêu năm khả năng thổi tiêu cũng còn kém xa so với Lập Nhi. Đánh cờ bằng Lập Nhi, thổi tiêu cũng thể so sánh để hợp tấu chung nhưng Tần Vũ cũng để ý. Tần Vũ hàng ngày vẫn như vậy, cùng chơi cờ, cùng hợp tấu cầm tiêu với Lập Nhi. Vũ vương phủ, Tần Vũ ngồi đối diện với thanh niên. "Con với tam thúc, thúc với Lập Nhi trong mười năm qua cứ như vậy sợ rằng cháu của thúc phải cưới thái tử phi trước thôi" Hoàng thái tử Tần Quan bức xúc . Tần Vũ ngạc nhiên. Rồi sau đó bật cười : "Cái tên tiểu tử này chỉ giỏi đa , chuyện của tam thúc cần ngươi quản". Thực tế Tần Quan còn nữa, mười tám tuổi rồi. Theo Tiềm Long đại lục mười sáu tuổi, mười tám tuổi cưới vợ thành vấn đề. "Tam thúc, phải cháu mà là thúc quá lớn . Lớn vậy mà vẫn còn chưa cưới vợ" Tần Quan bất mãn . Đột nhiên Lập Nhi từ xa tới, trong tay cầm theo cả giỏ , trong giỏ đựng đầy hồ đào. Lập Nhi đặt xuống bàn cười : "Tần Vũ, ăn bồ đào . Bồ đào này muội phải chọn lúc lâu mới được đó, lại còn rửa sạch rồi nữa". Tần Vũ tức cầm lấy, ăn ngon lành. "Đại ca" Hắc Vũ lúc này cũng bay tới. "Tiểu Hắc, có việc gì? Đừng giành hết như vậy, cái này là Lập Nhi cho ta mà" Lúc này trong miệng Hắc Vũ trực tiếp ăn hết bảy tám trái bồ đào, làm cho Tần Vũ gấp rút phải ngăn lại. Hắc Vũ cười : "Đại ca, ta cho huynh nghe chuyện rất mừng" "Oh, chuyện mừng? Chuyện mừng gì?" Tần Vũ ngạc nhiên nhìn Hắc Vũ. Hắc Vũ tự hào : "Ta…sau nửa năm nữa độ lục cửu thiên kiếp" " ?" Tần Vũ cực kỳ kinh ngạc. "Đương nhiên là rồi. Nhưng đại ca,, mấy năm trước khi Hầu Phí độ lục cửu thiên kiếp công lực của đệ còn thua xa huynh. Nhưng sao tại lại độ lục cửu thiên kiếp trước huynh. Huynh làm thế nào mà lại chậm như vậy?" Hắc Vũ nghi hoặc hỏi. tại trong Tinh thần các công lực cao nhất là Hầu Phí. Tần Vũ vẫn còn chưa cảm ứng được lục cửu thiên kiếp. Tần Vũ chỉ cười khổ: "Ai mà biết được? Theo lý mà mười năm trước ta đạt tới mức cao nhất của lưu tinh hậu kỳ nhưng vẫn chưa cảm ứng được lục cửu thiên kiếp. Chỉ là….việc này thể cưỡng ép được" Trong mười năm qua, Lan thúc có tới Tiềm Long đại lục lần. Lúc đó Tần Vũ từng hỏi qua tại sao mình vẫn chưa cảm nhận được lục cửu thiên kiếp trong khi Hầu phí vượt qua lục cửu thiên kiếp. Tuy nhiên Lan thúc chỉ cứ yên tâm, cần nôn nóng cũng đừng để ý làm gì. hề độ qua lục cửu thiên kiếp nhưng linh hồn tu vi của Tần Vũ lại gia tăng mãnh liệt. Ở cùng với Lập Nhi mười năm, linh hồn tu vi của Tần Vũ tại gần như đạt cảnh giới minh tiền kỳ. Nên biết rằng cảnh giới linh hồn càng về sau càng khó thăng tiến. Trong mười năm mà đạt đến cảnh giới như vậy chỉ do bởi Lưu Tinh Lệ mà còn do tiếng đàn cầm của Lập Nhi. Lâp Nhi cười : "Việc này có muốn gấp cũng được. Lục cửu thiên kiếp tới chậm chắc chắn là có nguyên nhân.Công lực của huynh chỉ vừa mới đạt cảnh giới này thôi. Về tu vi của linh hồn lại vượt xa tu vi công lực. Chiếu đạo lý cũng sớm tới thôi" "Cứ vậy . Có lo lắng nó cũng có tới" Tần Vũ quan tâm . Đột nhiên trong lòng Tần Vũ máy động, tay liền xuất khối truyền tấn lệnh. Linh thức Tần Vũ liền xem qua tức biến sắc. "Đại ca, có chuyện gì phát sinh à?" Tiểu Hắc tức liền hỏi. Tần Vũ nhíu chặt lông mi, chầm chậm : "Hơn vạn người của Thanh Long, toàn quân tất cả đều bị tiêu diệt" Nhớ lại tin tức do Thanh Long truyền lại, Tần Vũ có cảm giác là cuộc sống an bình này, có lẽ thể tiếp tục được nữa.