Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch giả: Bachthao82 Biên tập: Nhiephon

      Chương 3

      Thế khởi.


      "Trúc cơ đan? "
      Tần Chính chưa từng nghe qua tên Trúc cơ đan.
      Tần Vũ cười :
      "Nhị ca, Trúc cơ đan dùng để tạo nền móng cơ bản cho tu chân giả. Người bình thường chỉ cần ăn Trúc cơ đan này, hấp thu hoàn toàn xong có thể củng cố vững chắc căn cơ, đạt đến cảnh giới tiên thiên. Căn bản cần phức tạp như tu luyện nội công."
      " ngờ có linh dược như vậy, có lượng lớn linh đan phải có thể thu được số lớn tiên thiên cao thủ sao?"
      Tần Chính này dù sao là vua của nước, suy nghĩ vẫn là lợi ích quốc gia. Tại Tiềm Long đại lục, tiên thiên cao thủ xem như lợi hại rồi.
      Nếu như có được số đông tiên thiên cao thủ, điều đó xác thực có thể khiến quân lực bản quốc tăng đề cao lên tầng.
      Tần Vũ lắc đầu cười :
      "Nhị ca, điều này huynh sai rồi. Tiên thiên cao thủ xem là gì chứ? thành kim đan căn bản thể coi là tu chân giả. Trúc cơ đan so với tiên thiên cao thủ trân quý hơn nhiều. Dù Trúc cơ đan là đan dược rất cơ bản nhưng phải cần bảy thứ nguyên liệu, phương pháp luyện đan cũng bí mật. Thông thường môn phái tu chân thể có được.
      Tần Chính là người rất thông mình đương nhiên hiểu ra:
      "Ha ha, Tiểu Vũ, ta chỉ là phàm nhân góc độ suy nghĩ đương nhiên khác với các ngươi a. Sau khi nghe đệ như vậy, Trúc cơ đan có thể xem là trân quý, nhưng đệ vẫn lấy ra được. Xem ra tam đệ ngươi trong Hải ngoại tu chân giới cũng tệ a."
      Huynh đệ nhà nên Tần Chính chuyện rất tự nhiên.
      "Thường thôi, thường thôi."
      Tâm trạng Tần Vũ lúc này hiếm khi tốt như thế.
      Tần Phong lại cười :
      "Nhị đệ, Tiểu Vũ, ha ha…ba huynh đệ chúng ta lại chuyện ngay đại điện này, hay là kiếm nơi nào đó ngồi xuống đàng hoàng rồi tiếp. Huynh đệ chúng ta xa nhau mười năm, phải trò chuyện nhiều."
      "Đúng, đúng"
      Tần Chính :
      "Xem ta vội quá mới ra thế này. Được, chúng ta đến Trăm thần đình trong ngự hoa viên rồi chuyện đàng hoàng."
      Tần Chính quay lại ra lệnh cho thái giám bên mình:
      "Vương tổng quản, ngươi lập tức cho người gọi hoàng hậu, các vị nương nương còn có những hoàng tử, công chúa của trẫm đến Bách thần đình ra mắt tam thúc và huynh đệ. Đồng thời cũng mau mau mời luôn đại tẩu cùng Phi Nhã quận chúa."
      "Dạ, hoàng thượng"
      Thái giám tổng quản lập tức truyền lệnh.
      Tần Chính trước mặt người khác đều xưng là "trẫm" nhưng trước mặt huynh đệ trong nhà lại xưng "ta". là tình cảm huynh đệ rất tốt. Thứ hai Tần Chính cũng hiểu Tần Vũ là tu chân giả, còn Tần Chính mặc dù là hoàng đế nhưng chỉ là hoàng đế của phàm nhân. Còn Tần Phong là người sắp độ Tứ cửu thiên kiếp.
      Hầu Phí ở bên cạnh chuyện phiếm với Lập Nhi, nghe thấy Tần Chính đột nhiên ôm bụng cười lớn.
      "Ha ha, đại ca à, nghe thấy nhị ca huynh ? Người ta hoàng hậu, các vị nương nương lại còn các hoàng tử, công chúa. Oa oa, đông. Còn huynh, bà vợ cũng có. Lập Nhi tỷ tỷ, lúc nào đó giúp đại ca đệ tìm bà vợ nhé."
      Câu sau Hầu Phí lại chuyển sang với Lập Nhi.
      Lập Nhi phất tay áo gõ vào đầu Hầu Phí :
      "Phí Phí, ngươi cũng dám chọc ta."
      Tiếp đó Lập Nhi lại cười cười nhìn Tần Vũ :
      "Tần Vũ a, đại ca và nhị ca huynh ai nấy đều có thê tử và con cái rồi. Bây giờ chỉ có mình huynh có. Có khi nào muốn tìm người ? Nếu như muốn ta giúp đỡ, ta cũng ngại giúp huynh tìm."
      Đối mặt với dáng vẻ cười như cười của Lập Nhi, Tần Vũ chỉ biết ngậm miệng để đối phó.
      Tần Phong, Tần Chính thấy Tần Vũ và Lập Nhi như vậy, bất giác nhìn nhau cả cười.
      "Được rồi, Tiểu Vũ. Chúng ta đến Bách thần đình thôi."
      Tần Phong cười lớn . Sau đó ba huynh đệ và Lập Nhi mọi người cùng tới Bách thần đình. đường , hộ vệ hoàng gia người nào người nấy đều kinh dị nhìn Tần Vũ.
      Tần Phong, Tần Chính, Tần Vũ là huynh đệ ruột thịt, dung mạo tự nhiên rất giống nhau.
      Các hộ vệ thấy hoàng đế của mình, vương gia cùng với người lạ mặt lại hưng phấn như thế, hề phân biệt dưới đều lấy làm ngạc nhiên. Trong hoàng cung từ lâu lưu truyền Tần Phong và Tần Chính từng có tam đệ.
      Tuy nhiên cả mười năm nay chưa ai gặp mặt, phần lớn hộ vệ hoàng gia còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn. Hôm nay vừa gặp mặt, trong lòng các hộ vệ hoàng gia có phán đoán của mình, tin chắc ngày mai hoàng cung truyền ra tin tức mới.
      Tại Trăm thần đình trong ngự hoa viên
      Trăm thần đình có dạng hình chữ nhật, chiều rộng chừng sáu mét, chiều dài lại đạt đến hai, ba chục mét. nhiều lần Tần Chính giữ số quan viên ở lại đây cùng hưởng thụ thịnh yến của hoàng gia. Lúc này Tần Chính ngồi ghế chủ tọa, còn Tần Vũ và Tần Phong ngồi hai bên.
      "Nhị ca, sao đệ thấy huynh có chút sầu não, lẽ nào có chuyện gì khó giải quyết, ra nghe thử xem."
      Tần Vũ hỏi.
      Tuy lúc này Tần Chính và Tần Phong dường như rất nhiệt tình nhưng Tần Vũ vẫn phát ra giữa hai hàng lông mày Tần Chính có ý phiền não khó che giấu. Với những gì Tần Vũ biết, tính cách của vị nhị ca này của rất mạnh mẽ. Chuyện có thể khiến nhị ca như vậy hẳn phải chuyện .
      Tần Chính hơi ngẩn người nhưng trong nháy mắt liền che giấu, cười :
      " có gì, chỉ là ban nãy biết lụt lội gây họa, trong lòng có chút lo lắng mà thôi. Dầu sao cũng là trăm vạn dân chúng phải lâm vào cảnh nhà."
      "Ừm."
      Tần Vũ đáp lời, nhưng trong lòng vẫn có chút tin. Theo những gì nhìn thấy đại điện thấy, nhị ca xử lý việc lũ lụt gây họa rất nhàng. Với tính cách nhị ca tuyệt đối thể làm cho y trở nên như thế, bất quá nhị ca muốn cũng thể hỏi nhiều.
      "Ngon quá, oa, phàm nhân thực lực tuy kém chút nhưng món ăn so với Tinh Thần Các bọn ta phong phú hơn nhiều."
      Hầu Phí ngốn miếng lớn.
      Tu chân giả đa số khổ tu, dù là tu giả vẫn có bao nhiêu người chuyên tâm vào trù nghệ?
      Trong lĩnh vực trù nghệ, há có thể so sánh với hoàng gia của phàm nhân. Tại Tinh Thần Các cùng lắm có trái cây mới lạ các nơi cống nạp. Chứ còn về món ăn vạn vạn lần thể sánh với món ăn hoàng cung.
      Lúc này chiếc bàn dài trong Bách thần đình đặt gần cả trăm món ăn.
      "Hầu phí huynh đệ, tu chân giả có thể lên trời xuống đất thể làm, nhưng luận về trù nghệ ta nghĩ những thượng tiên tu chân giả có thời gian nghiên cứu cái môn bé này."
      Tần Chính vừa cười vừa . Bảo tu chân giả có thời gian nghiên cứu trù nghệ chi đạo chẳng khác gì mĩ thực của hoàng gia vượt xa thủ nghệ của tu chân giả.
      Hầu phí tán đồng :
      " sai, những tu chân giả thậm chí ít người tích cốc, căn bản ăn. Ài…. ăn mĩ thực, đây kể như bớt hưởng thụ lớn a. Hề hề, ngon tuyệt."
      Chộp lấy đùi dê nướng, Hầu phí liền há miệng cắn lấy miếng lớn, ăn nhồm nhoàm.
      "Phí Phí, chú ý hình tượng chút."
      Tần Vũ lên tiếng trách mắng. Hầu Phí ăn uống như thế khiến Tần Vũ cũng cảm thấy mắc cỡ.
      Tại Tinh Thần Các, vì phần lớn là tu giả, Hầu Phí ăn như thế nào Tần Vũ tự nhiên để ý. Nhưng đây là hoàng cung, Tần Vũ từ sinh trưởng trong gia đình đế vương tự nhiên hiểu lễ nghi, điều này trong hoàng cung lại đặc biệt chú trọng.
      Hầu phí ăn uống như thế, cả thái giám cung nữ hầu hạ đều mở to mắt ra nhìn.
      oOo
      Minh vương triều Tiềm Long đại lục.
      Hoàng đế đương triều Chu Nham của Minh vương triều lúc này theo sau năm vị thượng tiên. Dẫn đầu thượng tiên là thanh niên tuấn, mặc bộ trường sam màu xanh lục, trông rất phong độ.
      "Chu Nham, ngươi phải luôn muốn gặp đại nhân vật của Hải ngoại tu chân giới sao"
      Người thanh niên quay đầu lại cười hỏi.
      Chu Nham trong lòng chợt động tức :
      "Đông Phương thượng tiên, lần này lẽ nào muốn giới thiệu cho ta vị đại nhân vật của Hải ngoại tu chân giới ư? Triều Dương tông của Đông Phương thượng tiên tông phái rất lớn, chẳng lẽ còn có nhân vật nào lớn hơn đến?"
      Vị thanh niên mặc trường sam xanh lục chính là Đông Phương Dụ, thiếu tông chủ cùa Triều Dương tông, công lực đạt đến Nguyên tiền kỳ. Trong phàm nhân giới tự nhiên xem là siêu đỉnh cấp cao thủ.
      Triều Dương tông. tông phái tu tiên giả lớn nhất nội trong trăm vạn dặm tại phương Nam Tiềm Long đại lục, so với Thanh Kiếm môn của Phong Ngọc tử lớn hơn nhiều, đệ tử có khoảng hơn hai, ba ngàn người. Nên biết môn phái thông thường có mấy ngàn đệ tử chỉ có các đảo trong khu vực hạch tâm--Bồng lai tiên vực. Nằm tại vùng biên giới mà Triều Dương tông lại có nhiều đệ tử như vậy, đích xác được xem là siêu cấp đại tông phái.
      Đông Phương Dụ lần này dẫn theo hai đệ tử, cũng chỉ đến Tiềm Long đại lục du ngoạn phen. Hai vị thượng tiên của Minh vương triều kia chính là người của Triều Dương tông, tự nhiên tiếp đãi cung kính. Đông Phương Dụ tiện thể tiến vào hoàng cung Minh vương triều.
      "Triều Dương tông của ta trong phạm vi trăm vạn dặm nghi ngờ là đệ nhất tông phái. Bất quá... tông phái tu tiên giả rất nhiều. Khu vực hạch tâm cũng là Bồng Lai tiên vực cách nơi đây ức vạn dặm, ở đó tu tiên giả vượt quá trăm vạn." Đông Phương Dụ mặc dù là người cao ngạo nhưng khi nhắc tới Bồng Lai tiên vực vẫn rất cung kính.
      Chu Nham thân là hoàng đế nước đương nhiên biết ít chuyện của tu chân giới. Nhưng Bồng Lai tiên vực có hơn trăm vạn tu tiên giả, cách xa nơi đây tới ức vạn dặm nhất thời làm ông ta khiếp sợ.
      "Hơn trăm vạn, đây là con số quá lớn."
      Chu Nham kinh ngạc than.
      Đông Phương Dụ cười lạnh :
      "Ngươi cũng xem như may mắn mới biết được bí mật này. Ta cho ngươi biết, người hôm nay tới chính là nhân vật số của Bồng Lai tiên vực. Ngươi nghe cho kỹ, nếu như ngươi tiếp đãi chậm trễ đừng là ta, dù phụ thân ta đến cũng cứu nổi Minh vương triều của ngươi."
      Động Phương Dụ nghiêm giọng cảnh cáo.
      "Nhân vật số của Bồng Lai tiên vực?"
      Chu Nham cảm thấy tiếng tim mình đập như tiếng trống, ngừng vang vọng bên tai.
      Hít sâu hơi, Chu Nham :
      "Đông Phương thượng tiên, ta nhất định cố hết sức tiếp đón nhân vật số này. biết ta cần phải chuẩn bị những gì?"
      Đông Phương Dụ cười :
      " cần chuẩn bị quá nhiều, hạng cao thủ này đối với hưởng thụ vật chất trái lại đòi hỏi quá lớn. Ghi nhớ, đừng để những phàm nhân đến quấy nhiễu, còn nữa, nơi trú ngụ đẹp và yên tĩnh chút, thái độ cũng phải cung kính, đừng chọc giận các tiền bối."
      Đông Phương Dụ mới vừa nhận được truyền tấn từ phụ thân .
      Trong truyền tấn phụ thân , mấy người đến lần này người nào cũng lợi hại, bất kỳ ai công lực và địa vị đều vượt xa phụ thân , người đứng đầu càng là đệ nhất nhân tại Bồng Lai tiên vực. Có thể như vầy, những người này đại biểu cho tầng lớp tối cao của Bồng Lai tiên vực
      Tầng lớp tối cao của Bồng Lai tiên vực đó cũng chính là tầng lớp tối cao của tu tiên giả trong Hải ngoại tu chân giới.
      "Từng người đứng nghiêm chỉnh vào, đừng loạn động. Chúng ta chỉ cần đợi ở đây, các tiền bối công lực cao thâm, linh thức vừa quét tự nhiên biết chúng ta ở đây." Đông Phương Dụ quát đám đệ tử Triều Dương tông nhấp nhỏm yên bên cạnh.
      Tức kẻ nào dám loạn động.
      Đợi hồi lâu...
      Chỉ thấy ba bóng người từ chân trời lao tới rất nhanh, sát na đến phía hoàng cung, sau đó từ mây bước thẳng xuống giống như dạo. Khí thế tiên gia phiêu nhiên chí cao càng làm cho đám người bên dưới ai nấy đều hết sức cung kính.
      Kẻ đến chính là ba người Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân cùng Địch Phong.
      "Vãn bối Đông Phương Dụ tham kiến tam vị tiền bối, tông chủ Triều Dương tông chính là gia phụ."
      Đông Phương Dụ cực kỳ cung kính.
      Những người đứng sau lưng cả tư cách chuyện cũng có.
      Ngôn Tự chân nhân thản nhiên ừm tiếng, còn Hỏa Điền chân nhân và Địch Phong chân nhân chút quan tâm.
      Triều Dương tông tuy xem như đệ nhất tông phái trong vòng trăm vạn dặm gần Tiềm Long đại lục, nhưng trong mắt Bồng Lai tiên vực căn bản chẳng là gì. Đệ nhất cao thủ của Triều Dương tông bất quá mới Động Hư tiền kỳ, còn ba người Ngôn Tự chân nhân đều từ minh tiền kỳ trở lên.
      Mắt Hỏa Điền chân nhân đột nhiên sáng lên, thân hình nhoáng cái đến bên cạnh Chu Nham, nhìn cực kỳ hứng thú :
      "Tiểu tử ngươi có chân nguyên lực, lẽ nào ngươi là cái gì hoàng đế của Minh vương triều?"
      "Tiểu nhân chính là Chu Nham hoàng đế của Minh vương triều xin ra mắt tiền bối."
      Hỏa Điền chân nhân gật gật đầu hài lòng.
      Lần này Ngôn Tự chân nhân đến đây cũng vì có việc cầu Triều Dương tông, dĩ nhiên thái độ thể quá ngạo mạn.
      "Đông Phương a, lần này ta và phụ thân ngươi có giao ước, để phái ngàn đệ tử Triều Dương tông và ngàn đệ tử tập hợp từ các tông phái xung quanh, tổng cộng hai ngàn đệ tử tức tốc đến Tiềm Long đại lục nghe ta chỉ huy, thiết nghĩ chắc người cũng biết."
      Ngôn Tự chân nhân điềm đạm cười .
      Đông Phương Dụ cung kính :
      "Vãn bối biết, Triều Dương tông vãn bối may mắn được cống hiến sức lực cho tiền bối, chính là vinh hạnh của Triều Dương tông."
      Ngôn Tự chân nhân gật đầu hài lòng.
      Cũng đúng nếu như chạy đua với thời gian, dựa vào thực lực của Bồng Lai tiên vực điều động mười vạn tu tiên giả thành vấn đề. Bất quá tại càng gần càng tốt, càng nhanh càng tốt. Ngôn Tự chân nhân mới truyền tấn cho tông chủ Triều Dương tông.
      "Rất tốt, Đông Phương, sắp xếp nơi ở cho ba người bọn ta được rồi. Những việc khác cần quản nhiều."
      Ngôn Tự chân nhân hạ lệnh.
      Hỏa Điền chân nhân cười :
      "Ngôn Tự chân nhân, ông cứ nghỉ ngơi trước. tại ta quả có chút hứng thú đối với phàm nhân giới, ta cùng Chu Nham hoàng đế ngắm cảnh vật. Chu Nham, ."
      Hỏa Điền chân nhân cười hì hì nhìn Chu Nham.
      "Mời tiền bối theo Chu Nham."
      Chu Nham trước dẫn đường, tiện thể đưa Hỏa Điền chân nhân hưởng thụ những điều thú vị tại nhân gian.
      oOo
      Tần vương triều, tại Bách thần đình trong ngự hoa viên.
      "Xin chào tam thúc."
      Hoàng hậu Tần vương triều dẫn mấy chục mười phi tần và mười mấy hoàng tử, công chúa hướng về Tần Vũ hành lễ. Hoàng hậu, các phi tần niên kỉ lớn, dung mạo đều xinh đẹp như hoa, trầm ngư lạc nhạn. Những hoàng tử, công chúa đứa lớn nhất mới tám, chín tuổi, đứa còn bú sữa.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch: Bachthao82 Biên tập: Nhiephon

      Chương 4

      Khi man


      Các hoàng tử, công chúa đứa nào cũng mở to đôi mắt đen láy nhìn vị tam thúc chúng chưa bao giờ gặp mặt. Còn hoàng hậu và các phi tần lại sớm nghe kể qua truyền thuyết của tam thúc này. Cuộc chiến Ô Giang năm đó hoàn toàn truyền khắp cả Tiềm Long đại lục.
      bên trong trận chiến Ô Giang chính là tam thúc của bọn họ. Lúc này hoàng hậu cùng các phi tần tự nhiên chăm chú nhìn xem tam thúc rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay .
      "Ha ha, Tiểu Vũ, hoàng hậu và các vị nương nương, còn có lũ bé con đều nhìn đệ kìa. lẽ đệ có chuẩn bị chút quà ra mắt sao?"
      Tần Phong ở bên cạnh đùa, Tần Chính cũng hai mắt vụt sáng, cười khà khà nhìn Tần Vũ.
      Lập Nhi tức cười :
      "Tần Vũ, mọi người nhìn huynh kìa."
      Tần Vũ ngạc nhiên
      nào có chuẩn bị sẵn lễ vật, nhưng các tẩu tẩu, điệt nhi đều nhìn mình. Nếu chỉ , hai món vật phẩm trân quý Tần Vũ có thể lấy ra được, nhưng tiếc là nhiều người thế này.
      Đột nhiên trong lòng Tần Vũ linh quang lóe sáng, nghĩ tới thứ.
      Chỉ thấy Tần Vũ vung tay tức bay ra mười sáu thanh phi kiếm, cảnh tượng này trái lại khiến cho Tần Chính và Tần Phong ngẩn người, binh khí có thể bay nhất định là linh khí a. Lẽ nào lễ vật ra mắt của huynh đệ mình lại là linh khí trân quý ư.
      "Các bé con, mười sáu thanh phi kiếm này cho các cháu làm đồ chơi."
      Tần Vũ cười .
      Tần Chính, Tần Phong cùng các hoàng hậu, nương nương đều phen ngây nguời, mười sáu hoàng tử công chúa lại hai mắt sáng rỡ. Linh khí làm đồ chơi ư? Linh khí tại Tiềm Long đại lục trân quý biết nhường nào, cả nước chỉ có , hai kiện mà thôi.
      "Ài, đại ca, thứ này huynh cũng lấy ra được ư? "
      Hầu Phí lầu bầu, Hắc Vũ đập đập cánh tỏ vẻ khinh thường.
      Tần Vũ ngẩn người.
      Tinh Thần Các xây dựng đại quân hộ vệ, tự nhiên cần phải có số binh khí. Vì vậy Tinh Thần Các thu thập các chủng loại khoáng thạch quý báu trong phạm vi mấy ngàn vạn dặm, lệnh cho các hộ vệ đội trưởng, hộ pháp thống nhất luyện chế phi kiếm binh khí để trang bị.
      Tần Vũ thân là cao thủ luyện khí. Trong thời gian nhàn rỗi cũng luyện chế ra mấy ngàn kiện hạ phẩm linh khí. Trong gian giới chỉ của Tần Vũ, loại hạ phẩm linh khí này chất thành đống lớn. Đối với Tần Vũ tại, hạ phẩm linh khí đích thực chỉ là đồ chơi mà thôi.
      "Tiểu Vũ, việc này vạn lần thể. Lễ vật này quá lớn."
      Tần Chính lúc này mới bừng tỉnh từ trong kinh hãi.
      thanh linh khí đối với quốc gia phàm nhân cực kỳ quý hiếm. Mười sáu thanh phi kiếm lại cho mấy đứa trẻ con làm đồ chơi, đây phải quá lãng phí sao?
      " sao, bất quá trích huyết….ừm, bọn chúng còn quá , để đệ giúp tụi nó vậy."
      Để những hài tử này cắn ngón tay rất đau, chỉ thấy Tần Vũ chỉ cái, mười sáu đạo kim sắc quang mang liền bắn về phía mỗi vị hoàng tử, công chúa.
      Sau đó mười sáu giọt huyết châu từ người các hoàng tử, công chúa bay ra nhập vào phi kiếm.
      "Ừm, phi kiếm như vầy tuyệt đối làm các cháu bị thương."
      Tần Vũ hài lòng gật đầu.
      "Mỗi đứa đều phải ghi nhớ, được dùng phi kiếm đả thương người khác."
      Tần Vũ nghiêm giọng nhắc nhở.
      Từng thanh phi kiếm bay tới trước mặt của mỗi hoàng tử, công chúa, các hài tử nắm lấy tiểu phi kiếm dài ba tấc. Phi kiếm rất dễ dàng dung nhập vào người chúng, trích huyết nhận chủ, tâm ý tương thông căn bản cần chỉ dẫn nhiều, tự nhiên biết thao tác ra sao.
      Các hoàng tử, công chúa chơi đùa với phi kiếm, lúc thu vào người, lúc ra lệnh cho phi kiếm bay ra, hưng phấn cười khanh khách.
      "Còn cảm tạ tam thúc."
      Tần Chính quát.
      Tức các hoàng tử, công chúa lớn chút đều quỳ xuống, thanh trong trẻo cất lên:
      "Đa tạ tam thúc."
      Những đứa còn bú sữa mẫu thân của nó cảm tạ dùm.
      Tần Vũ lại vung tay, ba mươi lăm viên trân châu lớn hơn trái banh bàn bay ra. Tại Tiềm Long đại lục, trân châu lớn như thế có lẽ nghe mà chưa thấy. Thông thường có kích cỡ như trái banh bàn gọi là trân châu nữa, mà phải gọi là long châu.
      Hoàng hậu cùng các vị nương nương mắt đều phát sáng, nhìn như si ngốc.
      "Long châu lớn như thế này, trong hoàng cung cũng tìm ra."
      Tần Chính kinh ngạc.
      Tần Vũ chỉ cười xòa.
      Trân châu lớn như vậy Tần Vũ đương nhiên biết tại Tiềm Long đại lục trân quý như thế nào. Tuy nhiên tại hải để tu giới, dù loại trân châu này cũng ít nhưng với địa vị tại của Tần Vũ trong bảo khố trân châu cỡ này chất thành đống.
      "Nhị ca, tại Tinh Thần Các của ta trân châu như thế này có rất nhiều, tịnh chẳng là gì. Chư vị tẩu tẩu, mời thu nhận."
      Tần Vũ vừa cười vừa , tức ba mươi lăm viên trân châu liền bay tới trước mặt của từng người.
      Tức thời, hoàng hậu cùng các vị nương nương đồng thanh :
      "Đa tạ tam thúc."
      Sau đó, hoàng hậu và các nương nương cũng bắt đầu bàn luận nho với nhau, ràng rất hưng phấn. Nữ nhân ai cũng thích trân châu mã não, trân châu lớn thế này tại Tiềm Long đại lục là bảo vật vô giá, bọn họ đương nhiên cực kỳ thích có lẽ sau này ngủ cũng ôm lấy mà ngủ.
      "Phỉ Nhã đến rồi."
      Tần Chính đột nhiên :
      "Phỉ Nhã, lại đây, lại chỗ ta."
      Chỉ thấy từ xa có thiếu phụ và ung dung tới. Tần Vũ vừa nghe Tần Chính liền biết thiếu phụ này là đại tẩu, còn Phi Nhã quận chúa tự nhiên là con của đại ca mình.
      "Hoàng thượng."
      Tiếng trả lời trong trẻo của Phi Nhã vang lên, sau đó bước tới bên cạnh và ngồi thẳng lên đùi của Tần Chính.
      "Yên Vân, lại đây, qua chào tam thúc của nàng."
      Tần Phong cười .
      Thiếu phụ đưa mắt nhìn về Tần Vũ, hai mắt vụt sáng tức :
      "Yên Vân xin chào tam thúc."
      "Đại tẩu, mời đứng dậy."
      Tần Vũ vội . Tần Vũ vừa nhìn biết vị đại tẩu của mình có tu luyện võ công, mặc dù ăn mặc lộng lẫy, nhưng cỗ khí người vẫn thể che giấu.
      Tần Phong cười:
      "Tiểu Vũ, Yên Vân đại tẩu của đệ thích nhất luyện võ, bất quá……về thiên phú, ừm, cũng thường thôi."
      Liễu Yên Vân giận lườm Tần Phong cái, sau đó vì ở trước mặt mọi người tịnh ra uy, bất quá Tần Vũ cũng xác định vị đại tẩu này tính tình rất thẳng thắn.
      Tần Phong cười ồ:
      "Ha ha, lâu như thế vẫn chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới, thiên phú lẽ nào vẫn cao hay sao? Chẳng qua Yên Vân vũ si. Năm đó nàng nghe được trận chiến tại Ô Giang nên luôn ngưỡng mộ đệ, sớm muốn được gặp đệ lần."
      Liễu Yên Vân nhìn Tần Vũ, có chút khó tin hỏi:
      "Tam thúc…thúc…chính thúc giết chết Hạng Ương? "
      Liễu Yên Vân nhìn Tần Vũ lúc này bộ dạng trẻ tuổi chừng hai mươi mấy, làm sao cũng thể tưởng tượng nổi Tần Vũ chính là siêu cấp cao thủ giết chết Hạng Ương trong truyền thuyết.
      Năm đó giết chết Hạng Ương, Tần Vũ khó khăn trùng trùng. Nếu như là Tần Vũ hôm này, có lẽ chỉ dùng chiêu đủ để giết Hạng Ương.
      "Bộ giống sao? "
      Tần Vũ cười.
      Lập Nhi đứng bên cạnh :
      "Yên Vân tỷ tỷ đừng nghe Tần Vũ khoe khoang. Những chuyện nhặt mà huynh ấy cứ luôn đắc ý tự mãn."
      Liễu Yên Vân nhìn thấy Lập Nhi trong lòng bất giác ngầm khen ngợi khí chất tự nhiên của nàng, cười :
      "Vị nương này là….là vợ của tam thúc? "
      Lời vừa ra, tức mặt Lập Nhi ửng hồng liền hung dữ trừng mắt Tần Vũ cái.
      Tần Vũ ‘biết ý’ vội giải thích:
      "Đại tẩu, đây là sư muội của đệ Lập Nhi."
      "Lập Nhi nương, thất lễ. "
      Liễu Yên Vân vội xin lỗi.
      Còn lúc này, Phỉ Nhã quận chúa cùng chơi đùa với các tiểu hoàng tử, công chúa.
      "Tam thúc...con cũng muốn cái……"
      Phi Nhã chạy tới trước mặt Tần Vũ, nhìn chăm chú .
      Tần Vũ bất giác lắc đầu cười rồi vung tay, thanh phi kiếm lại bay ra:
      "Tiểu Nhã phải nhớ nè, được tùy ý làm bị thương người khác."
      Tần Vũ cũng giúp Phi Nhã trích huyết nhận chủ.
      Tần Chính đột nhiên :
      "Tiểu Vũ, những phi kiếm tặng cho đám hài tử, chúng đâu biết gì? Nếu làm bị thương người, vậy ổn."
      "Đúng"
      Tần Vũ ngầm tán thành liền :
      "Thôi như vầy, chúng vẫn còn , đệ bố trí cấm chế lên phi kiếm, bao bọc bản thân phi kiếm để nó thể phát huy lực công kích. Đợi lúc bọn trẻ biết làm lễ thành nhân, tùy tiện mời tu chân giả giải trừ cấm chế cũng được."
      Tần Vũ liền vung tay, song thủ như ảo ảnh trong chớp mắt kết ra thành mười bảy đạo cấm chế, trực tiếp bao bọc mười bảy thanh phi kiếm.
      Lũ trẻ đứa nào cũng có chân nguyên lực, tự nhiên thể phá giải cấm chế của Tần Vũ.
      Cấm chế này uy lực lớn chỉ phủ lớp năng lượng lên phi kiếm khiến cho phi kiếm thể đả thương người mà thôi. Bất kỳ tu chân giả nào đều dễ dàng dùng chân nguyên lực phá vỡ cấm chế. Bố trí cấm chế này tuyệt ảnh hưởng tới việc lũ trẻ thu phi kiếm vào trong người.
      Các hoàng tử, công chúa đều cảm thấy phi kiếm có gì biến hóa, vẫn chơi đùa rất vui vẻ.
      Liễu Yên Vân chợt thay đổi sắc mặt như nghĩ tới điều gì, vừa muốn ra nhưng bị Tần Phong kéo tay, dùng ánh mắt ngăn cản. Liễu Yên Vân hít sâu hơi, nuốt lời muốn vào bụng.
      Tần Vũ vẫn phát cảnh này.
      "Đại ca, có chuyện gì vậy? Đại tẩu, có chuyện gì cứ ra hết."
      Tần Vũ cười .
      Tần Phong :
      "Tiểu Vũ, đại tẩu đệ nhìn thấy hoàng hậu cùng các vị nương nương có trân châu nên tự nhiên cũng muốn có. Ta chỉ ngại mất mặt mà thôi, sao có thể giống như trẻ con đòi quà được? "
      "Sao lại vậy."
      Tần Vũ tức lấy ra viên ngọc mắt mèo lớn.
      "Đây là đệ quên mất, viên ngọc mắt mèo này cũng thua gì trân châu, đại tẩu cứ nhận lấy."
      Liễu Yên Vân đành cười thẹn thùng :
      "Vậy đa tạ tam thúc."
      xong liền cầm lấy viên ngọc mắt mèo.
      Tần Vũ sau đó cười ha hả chuyện với Tần Chính, lại chơi đùa với các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa và cả Phỉ Nhã quận chúa. Cả Lập Nhi cũng gia nhập chơi đùa cùng lũ trẻ. Tần Vũ tâm trạng cực tốt, căn bản hề chú ý đến Liễu Yên Vân thu ngọc mắt mèo, trong mắt vẫn lên chút ưu phiền.
      oOo
      "Phong ca, tam thúc đệ ấy hơi lấy ra nhiều phi kiếm như vậy, chứng tỏ mười năm nay địa vị của tam thúc tại Hải ngoại tu chân giới tăng lên rất nhiều. kiện trung phẩm linh khí khẳng định đệ ấy quan tâm. Chàng tại sao xin tam thúc kiện trung phẩm linh khí? "
      Liễu Yên Vân hết sức bực bội.
      Tần Phong bất lực :
      "Yên Vân, nàng bảo ta mở miệng thế nào đây?"
      Liễu Yên Vân :
      "Khi đó tại Bách thần đình, thiếp tính giúp chàng xin thanh trung phẩm linh khí, lẽ nào tam thúc còn cho? Như thế được ư."
      Tần Phong lắc đầu :
      "Yên Vân, có nhiều việc nàng biết. Nhìn dáng vẻ hôm nay, Tiểu Vũ đích thực có chỗ đứng tại Hải ngoại tu chân giới. Nhưng mà...nàng có biết tính cách của tam đệ ta ? "
      Tần Phong đột nhiên hỏi ngược lại.
      Liễu Yên Vân gật đầu :
      "Thiếp sớm nghe chàng qua."
      Tần Phong thở dài:
      "Đúng, tính tình của tam đệ ta rất kiên trì, bất khuất chịu bỏ cuộc. Cho dù đan điền thể tu luyện nội công, vẫn dựa vào khổ tu ngoại công, trở thành tiên thiên cao thủ ngoại công đầu tiên tại Tiềm Long đại lục, sau đó còn bước chân vào hàng ngũ tu chân giả."
      "Tam đệ ta là người bất kể lúc nào cũng bao giờ nhận thua. Với tính tình của tam đệ, tại Hải ngoại tu chân giới nguy cơ trùng trùng có thể chiếm được địa bàn, ta tin việc đó. Tuy nhiên ta còn biết ...tam đệ vì huynh đệ người thân, kể cả sinh mạng cũng màng."
      Tần Phong lúc này tâm trạng có chút kích động:
      "Yên Vân, nếu như ta cầu trung phẩm linh khí, tam đệ hỏi trung phẩm linh khí của ta đâu rồi? Ta phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ ta trả lời... ‘tam đệ à, đại ca vô dụng, trung phẩm linh khí bị người ta cướp mất’? "
      "Chuyện này có thể ra ư? Yên Vân, nàng xem chuyện này có thể kể cho tam đệ ? "
      Mắt Tần Phong trở nên hơi đỏ.
      Liễu Yên Vân mở miệng muốn gì đó nhưng cuối cùng lại ra.
      "Yên Vân, chuyện này tuyệt đối thể ra. khi ra, với tính cách tam đệ nhất định truy hỏi xem ai là người cướp trung phẩm linh khí. khi tam đệ tra được chuyện này, nhất định ra loạt việc. Với tính cách của nó khẳng định chết thôi! Nàng tam đệ nếu như đối đầu với những người kia có khả năng sống sót ?"
      Tần Phong lắc đầu thở dài:
      "Tam đệ mặc dù lợi hại, nhưng...chỉ mới lăn lộn trong Hải ngoại tu chân giới mười năm mà thôi. Đệ ấy có chút căn cơ nhưng căn cơ đó dày được bao nhiêu. Bất kể thế nào, ta tuyệt đối thể để tam đệ bị tổn thương. "
      Liễu Yên Vân gương mặt lo âu, muốn gì đó nhưng sao cũng ra.
      "Nhưng, nhưng….nếu như có trung phẩm linh khí, Tứ cửu thiên kiếp kia làm sao độ qua? Chàng có chắc chắn ? có trung phẩm linh khí xác xuất độ qua Tứ cửu thiên kiếp thấp rất nhiều. Thiếp muốn chàng chết, Phong ca, đó, thiếp muốn chàng chết. "
      Liễu Yên Vân ôm chặt Tần Phong.
      Tần Phong ôm thê tử mình cười khẽ:
      "Sinh tử do mệnh, Yên Vân a, dù thế nào cũng thể kéo tam đệ vào. Tam đệ ta nó…. Cả đời chịu khổ quá nhiều. Chúng ta thể để nó phải tiếp tục liều mạng, cho dù…ta chết."
      Trong lòng Tần Phong, Liễu Yên Vân lệ rơi lả chả.
      Qua hồi lâu…
      "Phong ca, nếu như tam thúc gặp phụ hoàng sao? "
      Liễu Yên Vân đột nhiên hỏi :
      " khi gặp phụ hoàng, với trí tuệ của tam thúc nhất định đoán ra mọi việc."
      Tần Phong:
      "Phụ hoàng biết Tiểu Vũ quay về, nhưng vì Tiểu Vũ phụ hoàng và Phong Ngọc Tử cứ luôn bế quan. Họ muốn để Tiểu Vũ biết chuyện này. Mặc dù chúng ta nửa năm sau phụ hoàng xuất quan, nhưng việc bế quan chẳng ai trước được, đúng sao?"
      Liễu Yên Vân ngẩng đầu nhìn Tần Phong, khó tin hỏi:
      " lẽ vì che giấu việc này, phụ hoàng và Phong bá bá chuẩn bị cứ luôn bế quan ra ngoài sao?"
      mặt Tần Phong cũng có chút khổ não:
      " còn cách khác...tính cách của phụ hoàng và Phong bá bá lẽ nào nàng biết. Hơn nữa phụ hoàng cho rằng mình thiếu nợ tam đệ, bất luận thế nào cha nguyện bế quan ra, cha muốn làm hại tới tam đệ."
      Liễu Yên Vân trong lòng đau khổ nhưng câu cũng ra. Tần Phong cũng rầu rĩ.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch: Bachthao82 Biên tập: Nhiephon

      Chương 5

      Trùng thiên sát ý.


      Chẳng mấy chốc hơn tháng.
      Bên ngoài kinh thành Minh Vương triều, sớm trước khi Ngôn Tự chân nhân đến Minh Vương triều bắt đầu chặt cây đào đất, những điều động toàn bộ bốn mươi vạn hộ vệ quân của kinh thành còn huy động số lớn dân chúng giúp đỡ, trong vòng tháng ngắn ngủi nhanh chóng kiến tạo nên khu nhà ở.
      Các căn nhà này đại đa số là làm bằng gỗ, bằng trúc hoặc là bằng đá, quang cảnh chung quanh thanh u, có suối có cầu, đến cả Ngôn Tự chân nhân khi nhìn thấy cũng tỏ ra hài lòng
      Buổi tối.
      Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân cùng bọn Đông Phương Dụ năm đệ tử Triều Dương tông, còn có hoàng đế Chu Nham Minh vương triều và mấy chục thủ hạ yên lặng chờ đợi ở ngoài thành, họ đều biết đêm nay hai nghìn tu tiên giả của Triều Dương tông cùng với các tông phái chung quanh đến đây.
      Vốn dĩ chiếu tốc độ ban ngày có thể đến, chẳng qua Ngôn Tự chân nhân nghĩ đến vào ban ngày có khả năng bị dân chúng phổ thông nhìn thấy, vì thế mới bảo bọn người này nán lại ở bờ biển đợi đến đêm khuya mới tiến vào.
      "Hai ngàn thượng tiên, hoàng thượng, có đúng là nhiều thượng tiên như thế ?"
      nữ tử thanh tú đứng bên cạnh Chu Nham hỏi , nữ tử này chính là phi tử Chu Nham sủng ái nhất, chuyện này tuy cơ mật nhưng Chu Nham vẫn cho phi tử này biết hơn nữa còn dẫn nàng tới đây.
      Chu Nham hắng giọng :
      "Ta cũng chỉ nghe thôi, đừng chuyện nữa, yên lặng đợi , đến lúc đó biết."
      Chu Nham và đoàn người dưới trướng ai nấy đều thắc thỏm trong lòng.
      Thượng tiên, địa vị chí cao trong lòng mỗi phàm nhân tại Tiềm Long đại lục, nếu hoàng đế là đỉnh cao của quyền lực, vậy thượng tiên chính là đỉnh cao của lực. Điều đó thể bàn cãi, nhưng tối nay lại có hai ngàn thượng tiên tới đây.
      Hai ngàn người a!
      "Đến rồi."
      Ngôn Tự chân nhân bình thản , mặt cũng nở nụ cười.
      Ba người Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân là người có địa vị như thế nào, tại Đằng Long đại lục tùy tiện điều động hơn vạn tu chân giả cũng là chuyện thường tình, hai ngàn tu chân giả tự nhiên làm bọn họ kinh ngạc.
      Phút chốc, thấp thoáng bầu trời đêm đen kịt xuất vô số nhân ảnh, sau đó từ thiên hạ xuống cực nhanh, chỉ sát na hai ngàn tu chân giả đặt chân lên mặt đất, người dẫn đầu nhìn qua liền trực tiếp cúi người :
      "Triều Dương tông Đông Phương Niệm ra mắt chân nhân."
      Sau đó trong hai ngàn tu chân giả chỉ có mấy vị thủ lĩnh tông phái khom người hành lễ, còn các tu chân giả khác đều trực tiếp quỳ xuống, đồng thanh :
      "Ra mắt chân nhân!"
      Thanh vang rền, bất quá hôm nay có lệnh giới nghiêm ban đêm, có bất kỳ dân chúng nào dám ra nhìn.
      "Đông Phương tông chủ, chư vị tông chủ, tạm thời nghỉ ngơi , hai ngày, việc truy tìm Hắc sắc ngọc hạp qua vài ngày nữa hãy . Các ngươi cần lo lắng, các tông phái trong phạm vi ngàn vạn dặm phái nhân mã tới đây, chỉ có lộ trình hơi xa nên vài ngày nữa mới tới."
      Ngôn Tự chân nhân bình thản cười .
      Đông Phương Niệm :
      "Chân nhân có lệnh chúng tôi tự nhiên phải tuân theo. Chân nhân, tiểu nhi thời gian qua có làm phiền chân nhân ."
      Ngôn Tự chân nhân vuốt râu cười:
      "Đông Phương tông chủ quả biết dạy con, Đông Phương tiểu tử xác rất lễ phép."
      Lúc này tim của hoàng đế Minh Vương triều Chu Nham cùng ái phi và chúng thuộc hạ đập thình thịch. Nghe có hai nghìn thượng tiên là chuyện, còn tận mắt nhìn thấy hai nghìn thượng tiên từ trung bay xuống lại là chuyện khác.
      Ngự kiếm phi hành.
      Trong mắt phàm nhân, chỉ cần phi hành được trong trung chính là tiêu chí của thượng tiên. Bình thường nhìn thấy thượng tiên bay ngang chân trời kinh hãi thôi. Hôm nay thượng tiên đầy trời bay xuống, đám người này đều kinh hãi ngẩn người ra.
      Chu Nham dầu gì cũng là hoàng đế, sức chịu đựng tương đối mạnh, bước lên bước cung kính :
      "Đông Phương tông chủ. Khu nhà ở sớm được chuẩn bị xong, chuyên dành để cho các vị cư ngụ."
      Đông Phương Niệm nhìn khu nhà cách đó xa hài lòng gật đầu.
      oOo
      Mấy tháng qua Tần Vũ rất vui vẻ, có gì làm chuyện huyên thuyên với huynh đệ của mình, hoặc để Lập Nhi 'người có kỳ nghệ cường đại' đày đọa đại ca và nhị ca mình. Kỳ nghệ đáng sợ của Lập Nhi lập tức lan xa ngàn dặm, kể cả kỳ thánh tại kinh thành cũng thể nhận thua.
      Tần Vũ cũng quan tâm Tiểu Lộ và Thiết Sơn ngày nay ra sao.
      Sau đó biết được mấy năm trước Tiểu Lộ được gả cho tài tử tên là Đường Nguyên, tự là Biểu Lan. Người này là tài tử trứ danh của Tần vương triều, thư pháp cực kỳ lợi hại có thể gọi là 'nhất tự thiên kim'. Tình cảm vợ chồng thắm thiết keo sơn. Thiết Sơn là thống lĩnh quân đội của 'Tô Nham thành' nơi Đường Nguyên sống, chưởng quản quân đội của cả thành.
      Tần Vũ biết Tiểu Lộ sống mĩ mãn như thế cũng gấp thăm , muốn chờ để gặp mặt phụ vương rồi mới thăm Tiểu Lộ và Thiết Sơn, dầu sao đó là hảo hữu thuở thiếu thời của mình.
      oOo
      'Vũ Vương phủ' tại kinh thành Tần vương triều.
      Lúc này Tần Vũ dựa vào lan can đình, còn Lập Nhi yên lặng đánh cờ vây cùng bạch phát lão ông. Đánh lâu lắm rồi, đến tận lúc trời tối.
      "Hê, Tô lão, ông vẫn còn đánh cờ với Lập Nhi nhà ta ư, ài, đấy phải tìm thua sao?"
      Tần Vũ cười .
      Lúc này Lập Nhi còn phản ứng nữa, có lẽ là Tần Vũ trở về nhà xưa tâm tình rất tốt, ăn càng cố kỵ, thường trêu chọc Lập Nhi, ban đầu Lập Nhi còn phẫn nộ 'trừng phạt' Tần Vũ—nhéo lỗ tai. tại Lập Nhi lại chỉ trừng mắt nhìn Tần Vũ cái mà thôi.
      Tô lão phải là người thường, là người được xưng đệ nhất cao thủ cờ vây của Tần vương triều.
      Sau khi kỳ thánh của kinh thành thua Lập Nhi tơi tả, lão tiên sinh này vốn sống ở Thượng Tước quận liền đặc biệt đến kinh thành tìm Lập Nhi so tài. , kỳ nghệ của Tô lão đích xác cao siêu đáng sợ.
      Bất quá, cao siêu đáng sợ cũng chỉ trong mắt Tần Vũ thôi.
      Trong mắt Tần Vũ, bình phẩm đối với kỳ nghệ của Lập Nhi là ' con người thể đánh được như vậy.'
      mặt Tô lão đột nhiên có chút hỉ sắc, nhìn Tần Vũ cái, cười :
      "Lập Nhi nương kỳ nghệ cao siêu, bất quá --Vũ vương gia, lão hủ chơi cờ cả đời, có câu gừng càng già càng cay a."
      Lập Nhi vẫn bình thản mỉm cười tiếp tục đánh cờ.
      Đánh được lúc, đợi đến khi Lập Nhi đặt xuống con cờ, Tô lão biến sắc.
      Tô lão nhìn lúc, lắc đầu :
      "Lập Nhi nương, , . lại nhắm chuẩn cả con rồng lớn của ta, chả trách vừa rồi hạ độc thủ, nguyên lai là như thế, lấy phòng thủ dụ địch, suy nghĩ quả rất tài tình, lão hủ nhận thua."
      Tô lão thua tâm phục khẩu phục.
      Lọt vào bẫy của người ta, trong lòng còn thấy cao hứng tự đắc. Với sức cờ của Tô lão lại phát bẫy của Lập Nhi, đợi đến khi phát trễ.
      "Mỗi ngày đánh cờ với Lập Nhi nương, lão hủ đều học thêm được ít a."
      Tô lão cũng là người tuyệt vời, thua tức giận ngược lại rất cao hứng.
      Tần Vũ cười :
      "Tô lão, sao ông mỗi ngày cứ thay y phục, ta biết …những người đánh cờ chuyên nghiệp các ông có chút tin vào vận may, nhưng mỗi ngày ông đều thay y phục phải vẫn thua sao, ta thấy vầy, ngày mai cần thay nữa đâu."
      Tô lão cố chấp :
      "Ngày mai vẫn phải thay."
      Tần Vũ biết gì.
      Cao thủ cờ vây có ít người cho rằng số y phục là trang phục may mắn của mình, sau khi mặc vào xác suất thắng lợi đề cao rất nhiều, biết sao Tô lão thay hết bộ này đến bộ khác kết quả vẫn thua, trước giờ chưa thắng được ván.
      "Ài, hình như … còn y phục để thay nữa."
      Tô lão đột nhiên nhíu mày .
      "Thôi vậy, tiết kiệm chút tiền, thay nữa."
      Đến đây đánh cờ nhiều ngày rồi, cho dù gia thế Tô lão rất khá, y phục rất nhiều cũng xoay lại vòng.
      "Lập Nhi tiểu nương, lão hủ trước nhé, ngày mai lại tới đánh với ván."
      Tô lão cười, Lập Nhi cũng cười bảo:
      "Tô lão kỳ nghệ cao siêu, trung cuộc và tàn cuộc đều cực kỳ lợi hại, chỉ có bố cục khai cuộc có chút khiếm khuyết mà thôi"
      Tô lão chép miệng hai ba cái :
      "Lập Nhi tiểu nương, phải là lão hủ khai cuộc có hơi khiếm khuyết, do quá mạnh, thiết lập bố cục hết sức tài tình, chiêu thiên mã hành , đợi đến vài chục nước, thậm chí cả trăm nước sau mới nhìn ra ảo diệu, lão hủ thua tâm phục khẩu phục a."
      Tô lão bỏ , trong đình chỉ còn Tần Vũ và Lập Nhi nương.
      "Lập Nhi, phụ vương và Phong bá bá cứ luôn bế quan, tuy theo lý còn hai tháng nữa có thể xuất quan, nhưng việc bế quan rất khó , ta chuẩn bị thăm lão sư Triệu Vân Hưng tướng quân trước , dù sao tốc độ của ta cũng nhanh."
      Tần Vũ lúc này đột nhiên muốn gặp mặt Triệu Vân Hưng lão sư đầu tiên của mình.
      Lập Nhi gật đầu :
      "Được rồi, huynh muốn . Người khác có hỏi ta giúp huynh, nếu phụ vương huynh xuất quan ta trực tiếp thông qua truyền tấn lệnh báo cho huynh biết là được."
      "Được, vậy làm phiền Lập Nhi nương khả ái nhé."
      Tần Vũ cười , xong liền trực tiếp hóa thành lưu tinh phá mất.
      oOo
      Năm xưa lúc Tần Vũ còn là 'sát thủ Lưu Tinh' có tìm qua nhà của Triệu Vân Hưng, thân là đại tướng quân, chỗ ở tự nhiên rất dễ tìm được.
      Ngự phi hành, Tần Vũ tịnh quá gấp gáp.
      Nghĩ đến sắp gặp được lão sư của mình, Tần Vũ khỏi nhớ lại từng cảnh tượng năm xưa, bất luận là lần đầu tiên chọn trúng Triệu Vân Hưng làm lão sư, hay là huấn luyện nghiêm khắc của Triệu Vân Hưng sau đó, Tần Vũ đều ghi sâu trong đầu.
      "Hử?"
      Tần Vũ nhíu mày, sau đó lấy ra khối truyền tấn lệnh, chính là tin tức của thủ lĩnh của bát đại hộ pháp Nghiêm Nhị truyền tới, vạn hộ vệ của Tinh thần các dưới chỉ huy của tứ đại hộ pháp tới Tiềm Long đại lục.
      "Rất tốt, tiếp tục phi hành về hướng Bắc, có thể nhìn thấy khu rừng nguyên sinh rất lớn, các ngươi tạm thời trú ở đó, đợi khi ta an bài xong nơi ở cho các ngươi rồi bay tới Tần vương triều!"
      Tần Vũ trực tiếp hạ mệnh lệnh cho thủ hạ của mình.
      Khu rừng nguyên sinh đó chính là khu rừng Tần Vũ chế tạo con thuyền gỗ đơn giản lúc rời khỏi Tiềm Long đại lục năm xưa.
      Chỉ phút chốc, Tần Vũ tới tướng quân phủ, linh thức quét qua, Tần Vũ bất giác nhíu mày, tịnh phát lão sư Triệu Vân Hưng chỉ phát con trai của Triệu Vân Hưng là Triệu Ngôn Vân.
      oOo
      Triệu Ngôn Vân vốn được tấn phong làm đại tướng, có thể thay thế phụ thân thống lĩnh đại quân nhưng tại lại bị hoàng đế hạ lệnh ở nhà bình tĩnh suy ngẫm. Triệu Ngôn Vân hề phản kháng mà ở nhà cùng với thê tử và hài nhi, đồng thời chăm chỉ đọc số binh thư.
      Triệu Ngôn Vân yên tĩnh suy nghĩ trong đình đột nhiên nghe thấy thanh thân thiết –
      "Ngôn Vân đại ca."
      Triệu Ngôn Vân quay đầu lại nhìn bất giác giật mình:
      "Tam điện hạ!"
      Năm xưa, sau khi Tần Vũ sát tử Hạng Ương, các lộ đại quân tề tụ tại kinh thành, sau đó Triệu Vân Hưng dẫn theo nhi tử cũng tới gặp mặt Tần Vũ, trong mấy tháng đó Tần Vũ quen biết Triệu Ngôn Vân, hơn nữa cảm tình rất tốt.
      "Tam điện hạ, ngài quay về rồi, tốt quá rồi, ngài về lúc nào vậy?"
      Triệu Ngôn Vân hưng phấn .
      Tần Vũ cười bảo:
      "Cũng được thời gian rồi, đúng rồi, lão sư đâu? Ông sao lại ở trong tướng quân phủ?"
      Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
      Triệu Ngôn Vân vừa rồi còn hưng phấn lúc này chợt ngẩn người, sau đó than:
      "Tam điện hạ, phụ thân ông ấy …ông ấy chết rồi, là hi sinh chiến trường!"
      Chết?
      Lão sư của mình chết?
      Chớp mắt sắc mặt Tần Vũ trở nên trắng bệch, đầu giống như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trận lùng bùng, hít sâu vài hơi, thanh lưu trong Lưu tinh lệ chảy qua não mới giúp Tần Vũ bình tĩnh trở lại.
      "Ngôn Vân đại ca, huynh lão sư chết, chết chiến trường? Làm sao có chuyện đó được, năm xưa lão sư đạt đến đỉnh cao ngoại công, chiến trường sao có khả năng bị giết? Tuyệt đối có khả năng!"
      Tần Vũ khó tin , thể nào tin kết quả này.
      Trong mắt Triệu Ngôn Vân bốc lửa:
      "Đương nhiên phải do tiểu binh phổ thông giết, là thượng tiên, là thượng tiên của Minh Vương triều, nếu phải thượng tiên 'Gia Lăng quan' của Minh Vương triều sớm bị phụ thân ta công phá rồi, nhưng bọn chúng quá đê tiện, lại nhờ thượng tiên giết chết phụ thân ta."
      "Thượng tiên? Thượng tiên của Minh Vương triều, ta biết rồi."
      Trong mắt Tần Vũ lóe lên tia sát ý đáng sợ.
      "Vù!"
      Chỉ thấy quang mang lóe lên. Tần Vũ liền hoàn toàn biến mất thấy đâu, Triệu Ngôn Vân nhìn thấy cảnh này bất giác ngây người, nhưng sát na liền kinh ngạc, y biết Tần Vũ muốn làm gì.
      oOo
      "Nghiêm Nhị, trước tiên hãy mang theo vạn đại quân tới kinh thành Tần vương triều, đây là địa đồ."
      Mắt Tần Vũ lạnh như tiền, trong sát na linh thức ghi ra tin tức sơ lược truyền .
      tại phải Minh Vương triều mà là về hoàng cung, cảm thấy có chút bình thường. Lão sư của bị thượng tiên của Minh Vương triều giết, vì sao đại ca và nhị ca đều cho biết. Với tính cách của người Tần gia, tuyệt đối thể nhẫn nhịn, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
      Chiến tranh có dính dáng đến thượng tiên, tuyệt đối có quan hệ với phụ vương , còn phụ vương tại lại bế quan? Lẽ nào trùng hợp đến thế ư?
      oOo
      Đêm, bên ngoài thành của hoàng cung.
      Bốn người Tần Phong, Tần Chính và Tần Đức, Phong Ngọc Tử vốn bế quan đều yên tĩnh đứng đó, linh thức của bọn họ hoàn toàn phát tán chờ đợi Tần Vũ, từ khi họ thông qua Lập Nhi biết được Tần Vũ đến nhà 'Triệu Vân Hưng tướng quân', bọn họ liền biết là thể che giấu, tại mọi người đều có mặt chính vì phải ngăn cản Tần Vũ.
      "Vù!"
      Lưu quang từ chân trời bắn tới rất nhanh.
      "Vũ nhi."
      Mấy người Tần Đức phát khí tức của Tần Vũ lập tức linh thức truyền , chỉ trong sát na Tần Vũ hạ xuống.
      "Phụ vương, Phong bá bá."
      Tần Vũ nhìn thấy phụ vương xuất đoán ra được ít. Sớm xuất , muộn xuất , vừa mới tới tướng quân phủ, phụ vương liền xuất , xem ra đoán đúng.
      Tần Vũ vừa muốn lên tiếng hỏi đột nhiên sắc mặt đại biến.
      Phụ vương , còn có Phong bá bá, ngờ, ngờ đều bị chặt mất tay!!!
      "Ai làm, phụ vương, rốt cuộc ai làm, có phải là thượng tiên của Minh Vương triều, bọn chúng giết chết lão sư Triệu Vân Hưng còn chặt đứt cánh tay của hai người? Bọn chúng phải chỉ có hai tên thượng tiên, hai người phải có trung phẩm linh khí sao? Tại sao lại bị bọn chúng làm cho thế này? Rốt cuộc chuyện này là sao? "
      Tần Vũ ngừng hỏi, lúc này cả người như muốn phát cuồng.
      Tần Đức mỉm cười nhìn Tần Vũ:
      "Vũ nhi, bình tĩnh chút. Bất quá chỉ bị chặt tay, cũng chưa mất tính mệnh, phụ vương biết tính cách của con, ta cũng giấu con nữa. Đúng, thượng tiên của Minh Vương triều vốn có hai, nhưng tại là năm, trong đó người còn là thiếu tông chủ của Triều Dương tông."
      Phong Ngọc Tử :
      "Tiểu Vũ, Triêu Dương tông là đệ nhất tông phái tu tiên giả trong phạm vi gần trăm vạn dặm, đệ tử hơn mấy ngàn. Thanh Kiếm môn của ta căn bản thể sánh với người ta, hơn nữa tên thiếu tông chủ đó còn là cao thủ Nguyên tiền kỳ. Tên thiếu tông chủ đó chỉ chặt tay của bọn ta, vì …nguyên do xem thường."
      Nộ khí trong người Tần Vũ ngừng bốc cao.
      Xem thường?
      Chặt tay của phụ vương và Phong bá bá chỉ vì nguyên do xem thường, đích xác trong mắt của thiếu tông chủ Triều Dương tông, hai Kim Đan kỳ tu chân giả của Tiềm Long đại lục quả chẳng là gì, giết cũng ngại bẩn tay.
      "Quá ngông cuồng."
      Trong mắt Tần Vũ tràn ngập sát ý, trong đầu có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
      Tên thiếu tông chủ cuồng ngạo đó trực tiếp chặt tay của phụ vương cùng với Phong bá bá, máu tươi phun xối xả...
      Tần Đức nhìn Tần Vũ, nghiêm túc :
      "Vũ nhi, nhớ lấy, chưa có đủ thực lực cần phải nhẫn nhịn, phụ vương cụt tay cũng quan trọng, con tuyệt đối được lỗ mãng. Chỉ có đủ thực lực con mới có thể báo cừu. Nếu …con chết rồi, cánh tay bị chặt của ta cũng chẳng là gì, con hiểu ?"
      Nắm tay Tần Vũ bóp chặt đến trắng bệch.
      Tần Đức biết tính cách con trai của mình.
      Ông tin rằng, con trai của mình khi biết được khoảng cách thể so sánh giữa bản thân và Triều Dương tông, khẳng định mạo hiểm chết. Chí thiểu phải nắm chắc nửa, con trai của ông mới liều mạng báo cừu.
      "Tiểu Vũ, nên manh động."
      Tần Phong và Tần Chính cũng đều nhìn vào Tần Vũ.
      Hi vọng duy nhất của Tần gia đặt người Tần Vũ.
      "Triều Dương tông! Thượng tiên Minh Vương triều! Chết!!! "
      Thanh trầm trầm của Tần Vũ vang lên, giống như từ địa ngục truyền tới :
      "Phụ vương, các người đợi ở đây. Con quay lại nhanh thôi."
      xong Tần Vũ đột ngột chuyển thân.
      "Tiểu Vũ, đừng."
      Nhìn thấy Tần Vũ như thế, Tần Đức vội , ông sao cũng ngờ Tần Vũ lại lỗ mãng như thế.
      Đột nhiên…
      Giống như tên bắn tới ngập trời chiến trường, thanh tên bắn làm cho bốn người Tần Đức, Phong Ngọc Tử, Tần Chính, Tần Phong biến sắc.
      "Là thanh ngự kiếm phi hành cực nhanh, người, nhiều quá!" Sắc mặt Phong Ngọc Tử cuồng biến.
      Ngự kiếm phi hành, đó là tu chân giả, thanh ngự kiếm như tên bay đầy trời có thể tưởng tượng nhiều đến mức đáng sợ, nhưng căn bản để mấy người Tần Đức nghĩ nhiều, vô số nhân ảnh giống như tên bắn ngợp trời hạ xuống.
      đoàn người đông đúc trực tiếp hạ xuống bên ngoài thành.
      Thanh vang lên chỉnh tề, đám đông tu chân giả đều quỳ xuống, bốn người dẫn đầu cúi người hết sức cung kính.
      "Bái kiến các chủ."
      Thanh vang dội cả bầu trời!
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch: Bachthao82 Biên dịch, Biên tập: Nhiephon

      Chương 6

      Sát


      Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính, Phong Ngọc Tử bốn người nghe xong đều sững người.
      Bái kiến các chủ?
      Ai là các chủ?
      Dù là Phong Ngọc Tử hay Tần Đức, bọn họ đều phát đội ngũ tu chân giả đông đúc trước mặt rất khác biệt. Bởi vì các tu chân giả này mặc trang phục tương tự nhau, giống như quân đội của phàm nhân.
      Tu chân giả giống quân đội?
      Ít nhất với kiến thức của Phong Ngọc Tử tại Thanh Kiếm môn, lão chưa từng thấy qua quần tu chân giả như thế này.
      "Tu giả, là tu giả!"
      Phong Ngọc Tử biến sắc tức dùng linh thức truyền với Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính và Tần Vũ :
      "Quân đội tu chân giả, ta chỉ nghe qua Bồng Lai tiên vực có quân đội hộ vệ hoàn toàn do tu chân giả cấu thành, hoặc có lẽ Tử Diễm ma ngục cũng có. Nhưng còn quần tu giả chính là đến từ Hải để tu giả thế giới nơi có thế lực hùng mạnh nhất. Vị các chủ này nhất định là thủ lĩnh Hải vực tu giả thế giới, có thể sánh với thế lực của Bồng Lai tiên vực."
      Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính kinh hãi.
      Bồng Lai tiên vực, bọn họ nghe Phong Ngọc Tử qua. Nơi đó là hạch tâm của tu tiên giả trong Hải ngoại tu chân giới vô biên. Còn tại, người gọi "các chủ" lại là thủ lĩnh của Hải để tu giả ngang hàng với Bồng Lai tiên vực, đó là nhân vật cỡ nào?
      "Vũ nhi, đừng đứng ngẩn người ra ở đây, vị các chủ gì đó khẳng định xung quanh. Hướng đại quân tu giả đông ngẹt kia quỳ xuống chính là hướng của chúng ta. Chúng ta mau tránh chỗ khác, nếu vị các chủ đó nổi giận tai họa rất lớn."
      Tần Đức chụp lấy vai Tần Vũ muốn kéo sang bên cạnh.
      Tần Phong, Tần Chính và Phong Ngọc Tử cũng nhìn lên trời hoặc nhìn tứ phía, nhưng thấy bóng dáng của người được gọi là "các chủ".
      Phong Ngọc Tử đột nhiên linh thức truyên :
      "Chạy mau, đừng nhìn nữa. Vị các chủ đó là nhân vật cỡ nào? Công lực khẳng định là so với môn chủ Thanh Kiếm môn của ta mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần. Với công lực chúng ta há có thể phát ra cao thủ như vậy. Nhân lúc các chủ đó chưa nổi giận mau mau tránh sang chỗ khác."
      "Vũ nhi, báo cừu cần phải gấp rút. tại việc cần nhất là mau theo ta thôi."
      Tần Đức vừa vừa chú ý khắp nơi.
      Kinh hoàng.
      Dù là Tần Đức hay Phong Ngọc Tử, kể cả hoàng đế nhân gian như Tần Chính, tướng quân như Tần Phong, lúc này trong lòng bọn họ đều rất sợ hãi.
      tu chân giả Kim đan kỳ là thượng tiên của Tiềm Long đại lục. Đại quân tu giả như thế, nhiều đến mức làm người ta hoảng sợ. chỉ số lượng rất lớn, dùng vạn làm đơn vị! Hơn nữa đều dùng phi kiếm, thống nhất chỉnh tề như thế chứng tỏ họ là đạo quân.
      Dùng tu chân giả làm quân, môn phái tu chân giả thông thường há có thể bạo tay như thế?
      Trong tu tiên giả cũng duy nhất có Bồng Lai tiên vực trong truyền thuyết mới có lực lượng như vậy. Đại quân tu giả trước mắt rất hiển nhiên là quân đội của siêu cấp đại thế lực tại Hải để tu giới nơi theo truyền thuyết thế lực hùng mạnh nhất. Thủ lĩnh của quân đội như vậy, là nhân vật cỡ nào?
      câu cũng đủ khiến nhân gian máu chảy ngàn dặm! cái lật tay cũng đủ làm cho trời long đất lở.
      đại nhân vật như thế, vị các chủ như thế. Tần Đức, Tần Chính, Tần Phong, Phong Ngọc Tử sao sợ hãi, sao kinh hoàng?
      " mau, đừng nghĩ đến báo thù, lúc này phải mau rời khỏi nơi này."
      Tần Đức gấp rút muốn kéo Tần Vũ nhưng bất kể Tần Đức dụng lực như thế nào, Tần Vũ vẫn đứng yên bất động như tảng đá.
      "Tiểu Vũ."
      Tần Chính, Tần Phong, Phong Ngọc Tử nôn nóng kéo Tần Vũ, lúc này họ đầy vẻ lo lắng.
      "Phụ vương, mọi người cứ đợi ở đây, hài nhi nhất định giết chết tên hung thủ đó để trả mối thù chặt tay và sát sư. Rất nhanh, rất nhanh hài nhi quay về."
      Tần Vũ nhìn phụ vương, mắt phát ra ánh sáng kiên định.
      "Vũ nhi!"
      Tần Đức, Tần Chính, Tần Phong cùng Phong Ngọc Tử hết sức lo lắng.
      Tần Vũ đột nhiên quay người nhìn vạn đại quân.
      "Nghiêm Nhị, Lương Thản, Ngô Ngôn, Húc Đồng tứ đại hộ pháp nghe lệnh!"
      Thanh lãnh khốc như gió lạnh phương Bắc của Tần Vũ cất lên.
      "Các ngươi dẫn theo vạn hộ vệ quân, mục tiêu kinh thành Minh vương triều, nhanh nhưng được rời khỏi hộ vệ quân mình trước. Còn như Minh vương triều ở đâu? "
      Mục quang lạnh lẽo của Tần Vũ nhìn lướt qua bốn vị hộ pháp :
      "Các ngươi chỉ cần theo khí tức của ta tiến tới là được."
      Tứ đại hộ pháp cũng cảm ứng được sát ý ngút trời của Tần Vũ, hết sức cung kính :
      "Tuân lệnh các chủ!"
      "Xuất phát!"
      Tần Vũ quát tiếng hạ lệnh.
      Sau đó Tần Vũ mình hóa thành đạo kim sắc quang tuyến vọt lên trời, nhắm thẳng hướng Minh vương triều lao cực nhanh, tốc độ đạt đến mức khiến người người kinh hãi. Song ngay lúc đó hai đạo hắc quang tốc độ ngờ chẳng kém Tần Vũ bao nhiêu từ trong kinh thành phóng ra, sau đó theo Tần Vũ lao về hướng Minh vương triều.
      Tứ đại hộ pháp tức đằng , mười hộ vệ đại đội trưởng, trăm hộ vệ tiểu đội trưởng toàn bộ đằng , dẫn theo vạn đại quân che kín cả bầu trời bay cực nhanh nhắm thẳng hướng Minh vương triều. Mỗi tu giả đều ngự phi kiếm.
      Thanh như tên bắn lần nữa vang lên, cả đội quân tu giả hùng mạnh cứ ồ ạt như thế, lướt qua trung áp sát Minh vương triều!
      Tần Đức, Tần Phong, TẦn Chính, Phong Ngọc Tử bốn người như hóa đá.
      Si ngốc.
      Hoặc giả đầu ốc trống rỗng, nhất thời thể khôi phục lại bình thường.
      hồi lâu, Tần Đức là người bừng tỉnh nhìn ba người Tần Chính, Tần Phong, Phong Ngọc Tử, thể tin nổi hoặc có chút dám tiếp nhận, giống như khất cái bỗng nhiên thu được của cải có thể phú xưng địch quốc:
      "Chính nhi, Phong nhi, Phong huynh, hồi nãy…bọn họ, bọn họ là..."
      Tần Chình thân là hoàng đế Tần vương triều, tính cách có thể xem kiên định nhưng lúc này đầu vẫn lùng bùng.
      "Hình như, hình như Tiểu Vũ là….là các…các chủ đó."
      Tần Chính lúc này câu này, vẫn có chút thể tin, có cảm giác mình nằm mơ.
      Bất luận tu chân giả như Tần Đức, Phong Ngọc Tử hay là đế vương nhân gian như Tần Chính.
      Thủ lĩnh siêu cấp đại thế lực của Hải để tu giả, theo truyền thuyết có thể sánh với Bồng Lai tiên vực đại bản doanh tu tiên giả. Địa vị của loại nhân vật này phải tu chân giả Kim đan kỳ như Tần Đức, Phong Ngọc Tử hay đế vương nhân gian như Tần Chính có thể so sánh.
      Khoảng cách quá lớn.
      Cũng giống như người là đế vương nhân gian, người là đế vương tu giả. Còn vị đế vương của tu giả tùy tiện phái mười mấy, hai mươi tu giả cũng đủ càn quét nhân gian. Khoảng cách như thế, quả là khoảng cách giữa trời và đất.
      Hình như Tiểu Vũ chính là vị các chủ đó.
      Phong Ngọc Tử cảm thấy tim mình đập đạt tới tốc độ nhanh nhất từ khi tu chân. Thanh ngừng rền vang giống như thiên lôi đả.
      Sát ý.
      Sát khí ngút trời!
      Chỉ cần nhắm mắt, Tần Vũ có thể nhớ lại hình ảnh phụ vương và Phong bá bá chỉ còn tay ban nãy. Đồng thời nhớ lại ràng Triệu Vân Hưng lão sư người nghiêm khắc chỉ dạy mình tu luyện ngoại công, người đầu tiên dẫn mình vào con đường tu luyện.
      Tần Vũ thể tin Triệu Vân Hưng lão sư nghiêm khắc chết! cũng thể tin phụ vương, còn có Phong bá bá hòa ái thân thiết bị người ta chặt đứt cánh tay.
      "Thiếu tông chủ Triều Dương tông! Thượng tiên Minh vương triều! "
      Mục quang Tần Vũ lăng lệ như kiếm mang xuất vỏ.
      Hai đạo hắc quang theo sát phía sau Tần Vũ chính là Tiểu Hắc và Hầu Phí. Bọn họ trong kinh thành nghe được thanh đại quân Tinh Thần Các liền bay ra, nhìn thấy sát khí trước đây chưa từng có của Tần Vũ. Hắc Vũ và Hầu Phí đều cái gì.
      Bọn họ chỉ theo sau Tần Vũ.
      Tần Vũ sát thần họ theo sát thần. Tần Vũ tru ma bọn họ theo tru ma.
      Huynh đệ, chính là trong thời khắc quan trọng li rời.
      kim sắc quang tuyến, hai đạo hắc sắc quang tuyến, trước sau lao cực nhanh về hướng Minh vương triều. Nơi qua, sát khí ngút trời dù tán phát cao vẫn làm vài tiên thiên cao thủ dưới mặt đất kinh hãi trong lòng.
      Chỉ trong giây lát sau.
      Thanh tên bắn ngập trời khiến cho thủ vệ ít thành trì khiếp đảm. Bọn họ ngẩng đầu nhìn chỉ thấy thấp thoáng tàn ảnh dày đặc, sát na lướt qua trung.
      Đêm nay.
      con đường thẳng tắp từ Tần vương triều đến Minh vương triều, tiên thiên cao thủ hoặc tu chân giả ngẫu nhiên, hay những thủ vệ các thành trì, ai nấy đều bị dọa kinh hồn bạt vía.
      Tất cả đều có cảm giác--
      Đại sắp phát sinh!
      oOo
      Thanh Long, Đằng Sơn và hai vị hộ pháp dưới trướng, tổng cộng bốn người ở trong trang viện thưởng thức mĩ tửu.
      Đột nhiên...
      "Sát khí mạnh quá."
      Bình rượu trong tay Thanh Long chợt dừng lại, mắt hơi khép lại. Sát na mỉm cười với ba người Đằng Sơn:
      "Có kịch hay sắp mở màn, theo ta xem ?"
      "Cung chủ có lệnh, sao dám tuân?"
      Đằng Sơn cười .
      Trong nháy mắt, trong trang viện còn bóng người.
      Kinh thành Minh vương triều
      Tần Vũ từ cao bay qua, quay đầu nhìn về khu vực nhà ở xa xa ngoài thành. Tần Vũ cảm giác ràng ở đó có ít tu tiên giả. Chẳng qua lần này tới đây, Tần Vũ muốn tìm thượng tiên của Minh vương triều, muốn tìm thiếu tông chủ Triều Dương tông kẻ chặt đứt tay phụ vương, giết chết lão sư của mình!
      Hoàng cung!
      Đứng giữa trung phía hoàng cung, linh thức của Tần Vũ sát na bao trùm toàn bộ hoàng cung, nhưng cả hoàng cung chỉ có hai tu tiên giả yếu ớt.
      Lợi tiễn xuyên qua!
      Tần Vũ lao thẳng về hướng tẩm cung, sau đó đứng ở bên ngoài. Trong đêm tối, hắc bào của Tần Vũ bay phần phật, sát khí ngút trời khiến hộ vệ tẩm cung động dám động, thậm chí còn dám lên tiếng.
      Tay phải Tần Vũ đưa ra.
      "Ặc…ặc…."
      trung niên nhân mặc áo ngủ màu vàng từ trong tẩm cung chầm chậm lăng bay ra. bộ dạng cực kỳ sợ hãi, hai chân ngừng giẫy giụa, khuôn mặt đỏ rực giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng.
      Tần Vũ thu lại tay phải, trung niên nhân rơi thẳng xuống, ngã nhào mặt đất.
      "Ngươi, ngươi là ai?"
      Chu Nham chỉ Tần Vũ kinh hãi .
      Tần Vũ lúc này có tâm tư lãng phí thời gian với Chu Nham:
      "Nghe, thượng tiên Minh vương triều của ngươi ở đâu? Tên thiếu tông chủ của Triều Dương tông ở đâu, tên là gì? Nếu ngươi dối, chết!"
      Toàn thân Chu Nham bất giác run rẩy.
      hề hoài nghi người đứng trước mặt có thể giết . Dù gặp qua rất nhiều tu tiên giả, Chu Nham cũng chưa bao giờ thấy sát khí đáng sợ như thế.
      "Chỉ có, chỉ có hai vị thượng tiên còn ở trong hoàng cung, ba vị thượng tiên khác tới ‘chúng tiên vực’. "
      Trán Chu Nham ngừng đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn ráng tiếp:
      "Chúng tiên vực, chúng tiên vực chính là khu nhà ở ngoài thành, ở đó có mấy ngàn tu tiên giả. Thiếu tông chủ Triều Dương tông, thiếu tông chủ Triều Dương tông cũng ở đó. tên là Đông Phương, Đông Phương Dụ!"
      Kinh hồn bạt vía, Chu Nham tóm lại xong.
      "Rất tốt!"
      Thân hình Tần Vũ vọt lên , tốc độ cực nhanh sát na sinh ra tiếng nổ, giống như sinh ra cơn lốc khiến Chu Nham và các hộ vệ tức bị cuốn bay. Tẩm cung gần nhất cũng bị tróc nóc.
      Tiểu Hắc cùng Hầu Phí đứng trung nhìn tẩm cung.
      "Ta từ trước tới giờ chưa từng thấy đại ca phẫn nộ như vậy."
      Thanh trầm trầm của Tiểu Hắc vang lên.
      Hung quang trong mắt Hầu phí lấp loáng:
      "Tính khí đại ca thông thường rất tốt, nhưng lại giận dữ như thế chắc chắn xảy ra chuyện lớn gì rồi. Tạp mao điểu, , bổn hầu gia muốn xem xem ai dám lớn gan như vậy, ta bổng nện chúng thành bánh thịt."
      Hầu Phí tay cầm hắc bổng, sát khí bừng bừng.
      Trong ba huynh đệ, luận về hung tàn Hầu Phí phải xếp hàng đệ nhất.
      "."
      Hắc Vũ dường như hề có chút sát khí. Tuy nhiên Hầu Phí biết, Hắc Vũ lạnh nhạt là vậy, lúc giết người so hầu tử càng vô tình càng cay độc hơn. Hơn nữa thủ đoạn sát nhân của Hắc Vũ còn hung tàn quỷ dị hơn Hầu Phí.
      Ngoài kinh thành Minh vương triều, ngoài nơi gọi "chúng tiên vực".
      Tần Vũ đứng yên , trong mắt lấp loáng hàn quang.
      "Triều Dương tông, Đông Phương Dụ, ra đây chịu chết!"
      Thanh vang vọng khắp "chúng tiên vực" thậm chí trong kinh thành Minh vương triều đều nghe , từng cao quan, quý tộc đều kinh hồn khiếp vía, cả hoàng cung Minh vương triều cũng hết sức hoảng sợ.
      "Kẻ nào to gan như thế? "
      "Đúng là muốn chết!"
      "Dám tìm đến Triều Dương tông ta quát tháo, mau báo danh! "
      oOo
      loạt tiếng ồn ào, từng bóng người ngự kiếm phá mà đến, sát na hàng trăm nhân ảnh xuất đầy trời, và vẫn còn các tu tiên giả lục tục bay ra từ nơi trú ngụ. Hiển nhiên đối với địch nhân hung hăng dám tới tận cổng, các tu tiên giả phẫn nộ.
      Trong mắt Tần Vũ sát ý lóe lên.
      Tần Vũ trong cơn thịnh nộ tịnh chú ý việc giết sạch toàn bộ tu tiên giả!
      "Triều Dương tông Đông Phương Dụ ra đây chịu chết!"
      Thanh của Tần Vũ lần nữa vang lên.
      Các tu tiên giả ai nấy đều nổi giận. Tên tiểu tử đứng giữa trung trước mắt khỏi quá ngang ngược, người nào người nấy bực tức mắng mỏ, tức ồn ào huyên náo cả vùng.
      "Đông Phương Dụ chết, hoặc là, tất cả người…. chết."
      Tiếng cuối cùng của Tần Vũ ngầm chứa tinh thần chi lực bạo phát, lập tức như tiếng nổ khí tức đáng sợ lấy Tần Vũ làm trung tâm tỏa ra như cánh quạt cuốn tới đám tu tiên giả, sát na khiến hơn ngàn tu tiên giả im bặt.
      Trong mắt Tần Vũ tràn ngập sát ý. Cái chết của lão sư, phụ vương và Phong bá bá bị chặt tay làm Tần Vũ giận đến mức điên cuồng.
      Đám tu tiên giả trước mắt nếu biết tiến thối, chào đón chúng chính là…. tử vong!
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngã Cật Tây Hồng Thị

      Tinh Thần Biến

      Dịch: Bachthao82 Biên dịch, Biên tập: Nhiephon

      Chương 7

      Nghiêm Nhị, truyền ngã lệnh


      Từng đạo thân ảnh ngự kiếm bay ra khỏi lâu các, trong trung tu tiên giả càng lúc càng nhiều, còn nơi tông chủ Đông Phương Niệm của Triều Dương tông cư ngụ, thiếu tông chủ cũng ở tại đây. Lúc này Đông Phương Dụ nghe thấy thanh của Tần Vũ, vô pháp nén giận liền muốn ra ngoài.
      "Đứng lại."
      Đông Phương Niệm ra khỏi phòng lạnh lùng quát.
      Đông Phương Dụ lập tức dám bước thêm bước, liền quay đầu lại gấp rút :
      "Phụ thân, tên đó biết từ đâu đến đó dám ngang nhiên gọi tên muốn giết con trước mặt nhiều tu tiên giả như thế, nếu con ra mặt giết còn mặt mũi nào mà nhìn các tu tiên giả khác? "
      Sắc mặt Đông Phương Niệm vẫn trầm tĩnh:
      "Nghịch tử, ngươi biết cái gì? Người đó dám gọi thẳng tên ngươi trước mặt nhiều tu tiên giả như thế, người dám làm điều đó có thể là kẻ yếu ? Ngươi ở lại đây, tuyệt đối thể ra"
      "Phụ thân!"
      Đông Phương Dụ nôn nóng .
      "Đông Phương Dụ chết, hoặc là tất cả người ở đây …chết!"
      Tiếng cuối cùng của Tần Vũ như sấm động giữa trời quang làm Đông Phương Niệm và Đông Phương Dụ đều biến sắc mặt, Đông Phương Dụ vốn có lòng tin đấu với địch nhân trận chỉ vì tiếng cuối cùng chứa tinh thần chi lực của Tần Vũ mà chùn chân.
      "Ngươi ở lại đây, được bất cứ đâu. Ngoài nhà có nhiều đồng đạo như thế cho dù kẻ địch mạnh tới đâu cũng tuyệt đối xông vào nổi."
      Đông Phương Niệm ra lệnh, sau đó thản nhiên ra đồng thời truyền lệnh:
      "Diễm Dương sư điệt, mau mời Ngôn Tự chân nhân tới chủ trì đại cục."
      "Vâng, tông chủ."
      Diễm Dương ở ngoài phòng lập tức bay tới nơi cư ngụ của Ngôn Tự chân nhân.
      mặt của Đông Phương Niệm nở nụ cười lạnh, sau lưng có Ngôn Tự chân nhân với vài nghìn tu tiên giả còn sợ gì nữa. Đông Phương Niệm trực tiếp ngự kiếm, khoanh tay đứng kiếm thản nhiên phá bay lên, quả có phong phạm của tông sư.
      "Tại hạ là Đông Phương Niệm tông chủ Triều Dương tông, biết đạo huynh vì sao lại gióng trống mở cờ đến nơi tại hạ và các đạo hữu cư ngụ. Đạo huynh chắc phải biết đây là chỗ cư ngụ của các tu tiên giả do Bồng Lai tiên vực triệu tập. Hơn nữa bất luận đạo huynh và ta có cừu oán gì, chỉ mỗi việc đạo huynh làm huyên náo ở đây, huyên náo địa bàn của Ngôn Tự chân nhân khỏi nể mặt chư vị đạo hữu, nể mặt Ngôn Tự chân nhân."
      Đông Phương Niệm cao giọng.
      Mục quang Tần Vũ lướt qua.
      Đông Phương Niệm khoanh tay đứng kiếm, râu dài phất phơ, đạo bào lất phất cũng có phong thái tiên phong đạo cốt. Ngược lại, Tần Vũ sát khí lan tỏa, hắc sắc trường bào bay phần phật, trông như sát thần.
      "Đông Phương Niệm …"
      Tần Vũ nhìn thẳng vào Đông Phương Niệm, 'ngươi chính là phụ thân Đông Phương Dụ, mồm mép rất khá, ngờ đem chuyện này trút lên người Ngôn Tự chân nhân, bất quá hôm nay ta phải giết Đông Phương Dụ, ngươi giao ra hay ?"
      Tần Vũ căn bổn biết đối phương ai là Đông Phương Dụ, chưa từng gặp Đông Phương Dụ cũng biết khí tức của y.
      Lúc này dù muốn giết Đông Phương Niệm trước mặt, Tần Vũ ít nhất cũng phải tra ra chuẩn xác ai là Đông Phương Dụ, nếu để Đông Phương Dụ trốn mất uổng công chém giết.
      "Ha ha... "
      Đông Phương Niệm ngẩng đầu lên trời cười lớn :
      "Vị đạo hữu này, nãy giờ ta nhiều như thế với đạo hữu, đạo hữu vẫn tiếp tục cuồng ngạo. Đây là nơi cư ngụ của các vị đạo hữu ta những người được lệnh của Ngôn Tự chân nhân, ngươi làm náo loạn trước đại môn lại còn đòi ta giao con ta ra …"
      hoàng y lão giả khác cũng mắng:
      "Ngươi thân mình hung hăng như thế đúng là xem chúng ta ra gì mà."
      Tần Vũ khẽ nhíu mày.
      "Đừng lời thừa."
      Hàn quang lóe lên trong mắt Tần Vũ:
      "Ta chỉ hỏi ngươi giao hay . Giao, ta giết Đông Phương Dụ, giao …kẻ nào cản ta, chết!"
      Tần Vũ căn bổn có tâm tình lãng phí thời gian với đám người trước mặt, trực tiếp đưa ra thông điệp tối hậu.
      " người mà cũng hung hăng, cả ngàn đệ tử Triêu Dương tông ta đâu thể để ngươi gây rối. Chư vị đạo hữu nơi đây há để ngươi gây rối?"
      Đông Phương Niệm cười lạnh. Tuy vậy, trong lòng Đông Phương Niệm có chút nghi hoặc.
      "Hừ, Diễm Dương sư điệt mời Ngôn Tự chân nhân sao còn chưa thấy? Huống chi cho dù mời, Ngôn Tự chân nhân thấy ồn ào lớn thế này cũng phải đến xem chuyện gì chứ? "
      Đông Phương Niệm biết vì sao Ngôn Tự chân nhân vẫn chưa xuất nhưng lúc này hề lo lắng chút nào.
      Đối phương mạnh đến mấy cũng chỉ là người.
      "Hê hê, đại ca, đừng với chúng làm gì, trực tiếp giết sạch toàn bộ là được …bổn hầu gia lâu lắm rồi còn chưa nếm mùi huyết tinh."
      thanh hưởng thiên triệt địa đột ngột vang lên, Hầu Phí hắc sắc thân ảnh phảng phất như sinh ra từ hư xuất bên cạnh Tần Vũ.
      Đồng thời Hắc Vũ xuất tại phía bên kia Tần Vũ.
      Vừa rồi Hầu Phí và Hắc Vũ thân quan sát, nhìn thấy Tần Vũ muốn động thủ bọn họ mới xuất .
      "Tu giả …"
      khí người Hầu Phí và Hắc Vũ liền bị phát .
      Đông Phương Niệm lập tức nộ khí dâng trào, lớn:
      "Chư vị đạo hữu, ba người trước mặt chúng ta ngờ là tu giả, mấy ngàn tu tiên giả chúng ta tụ tập tại đây ba tên tu giả này lại xem chúng ta như có, còn bảo kẻ nào cản chết, đúng là quá khinh người mà."
      "Tu giả bé cũng dám om sòm, các vị đạo hữu, Tuần Dương tử nguyện đầu giết ba gã này."
      đạo nhân mỏ nhọn hét lớn.
      Lập tức đạo nhân mỏ nhọn tranh tiên xuất thủ, các tu tiên giả khác ai cũng rùng rùng muốn động thủ. Nhìn thấy cảnh này, Đông Phương Niệm bất giác mỉm cười.
      "Bùng!"
      đạo bổng ảnh từ trời nện xuống!
      Đạo nhân mỏ nhọn đạt đến Nguyên hậu kỳ có chút lực phản kháng bị cây hắc bổng đó nện máu huyết bắn tung tóe, linh hồn bị khí kình chấn nát, nguyên cũng bị Hầu Phí chụp trong tay.
      "Hê hê, Nguyên hậu kỳ bé cũng dám hung hăng trước mặt bổn hầu gia."
      Hầu Phí cười lớn quái dị, tay chợt nắm chặt lại. ngờ trực tiếp bóp nổ nguyên , sức nổ nguyên của Nguyên hậu kỳ hề làm tổn thương chút nào đến thân thể Hầu Phí.
      Há hốc mồm.
      Đám tu tiên giả vừa rồi rùng rùng muốn động thủ tại đều đứng ngây ngốc, quá mạnh.
      Nguyên hậu kỳ tại số môn phái chính là thực lực của đệ nhất cao thủ. Còn đại môn phái như Triều Dương tông, đệ nhất cao thủ bất quá cũng chỉ là Động Hư tiền kỳ. Trong cả giới tu tiên giả, cũng chỉ có khu vực hạch tâm 'Bồng Lai tiên vực' có thực lực mạnh hơn chút.
      Chỉ là Bồng Lai tiên vực cách đây quá xa, các tu tiên giả tại đến đây đều là ở trong phạm vi vài trăm vạn dặm, thực lực tối cường cũng chỉ ngang hàng với Đông Phương Niệm.
      "Vù vù..."
      Giống như cuồng phong bạo vũ, từ chân trời vô số thanh phá truyền đến, là mưa tên bắn tới ư? Có lẽ chỉ là suy nghĩ của phàm nhân. Tu tiên giả tại trường đều đoán ra đó chính là thanh của tu tiên giả ngự kiếm cấp tốc phi hành.
      vùng đen đặc che kín cả bầu trời.
      Bọn tu tiên giả Đông Phương Niệm đều nhìn về quần tu giả từ đằng xa bay tới. Bọn họ vô pháp phán đoán số lượng địch nhân bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn cũng có thể đoán định địch nhân nhiều hơn họ, hơn nữa còn nhiều hơn ít!
      "Tu giả. Là tu giả! "
      Tức có tu tiên giả kêu lớn.
      Sắc mặt các tu tiên giả đều đại biến, vừa rồi mới xuất ba tu giả, tại lại xuất số lớn tu giả, chỉ cần có chút suy nghĩ cũng liên tưởng được.
      Như vô số hắc sắc thiểm điện, từng tu giả có quy luật chiếu theo trận hình vuông hạ xuống mặt đất. Chính là chiếu theo trận bày bố mười đại đội. Đứng đầu tiên là tứ đại hộ pháp do Nghiêm Nhị dẫn đầu.
      "Bái kiến các chủ."
      vạn tu giả cùng quỳ chân xuống, Nghiêm Nhị các hộ pháp khom người.
      "Các chủ? Quân đội hộ vệ? Tu giả? A, là Tinh Thần Các!"
      Các tu tiên giả có địa vị cao bất chợt nhận ra.
      Các tu tiên giả này đều là tu tiên giả trong phạm vi vài trăm vạn dặm. Phạm vi hải vực do Tần Vũ chưởng quản đạt đến diện tích vài ngàn vạn dặm. Thủy vực bên dưới của các tu tiên giả này là do Tần Vũ chưởng quản, thủ lĩnh các môn phái này tự nhiên biết 'Tinh Thần Các'.
      Hơn nữa, tại Hải để tu giả thế giới có quân đội hộ vệ lại xưng là 'các chủ' duy chỉ có Tinh Thần Các.
      Tu tiên giả vừa rồi sĩ khí bừng bừng, ai nấy đều run rẩy. Trời ạ, Tinh Thần Các là thế lực nào? Đó là thế lực ngang hàng với Bồng Lai tiên vực a, mình đối đầu với người ta chắc các chủ chỉ hạ lệnh tiếng, đại quân hộ vệ của Tinh Thần Các liền từ dưới đáy biển bay lên trực tiếp hủy diệt tông phái, hủy diệt căn cứ của mình.
      Đông Phương Niệm lúc này cũng biết ổn, "Tinh Thần Các, ngờ là Tinh Thần Các, tuy thủy vực bên dưới Triều Dương tông ta nằm trong quản lý của Tinh Thần Các nhưng chỉ cần hạ lệnh tiếng có thể trực tiếp tiêu diệt căn cơ của Triều Dương tông ta a." Đông Phương Niệm hoảng sợ, vội :
      "Các chủ đại nhân …"
      Bất quá Tần Vũ lại nhẫn nại cho cơ hội.
      " ngàn nhân mã Triều Dương tông toàn bộ giết sạch, nhất tên lưu để an ủi vong linh lão sư ta trời."
      Tần Vũ hạ lệnh đồ sát.
      "Tuân lệnh các chủ!"
      vạn tu giả rất có quy củ tiến về trận doanh của tu tiên giả, quân đội và tán binh vĩnh viễn bất đồng chính là ở tính kỉ luật. Rất hiển nhiên, đối diện với rất đông tu giả áp tới, tu tiên giả người nào người nấy đều hoảng lên, hoặc trốn tránh, hoặc thi triển độn thuật, thậm chí công kích mỗi người cũng khác nhau, người dùng cấm chế, kẻ dùng phi kiếm, lại có kẻ khác tung ra hồng lăng quất tới …
      Toàn bộ chỉ là chữ ‘Loạn’!
      "Năm đại đội phía trước, phi kiếm đồng loạt bắn!"
      Đại đội trưởng của đại đội thứ nhất hét lên ra lệnh.
      Tức năm ngàn phi kiếm phá bắn tới, bởi vì tu tiên giả cũng có kẻ trước người sau, tu tiên giả ở phía trước bất thình lình đối diện với bao nhiêu là phi kiếm, thậm chí bình quân tu tiên giả phải đối diện với vài chục cây phi kiếm, như thế này kết cục là –
      Phản ứng nhanh độn địa trốn mất, phản ứng chậm bị đâm thủng như tổ ong.
      Phi kiếm xuyên qua người vẫn tiếp tục bắn tới phía trước—
      Ngay sau đó, năm ngàn phi kiếm toàn bộ đâm xuống đất, số tu tiên giả độn địa trốn cũng bị đâm chết, từng tiếng kêu thảm khốc lại vang lên khắp nơi.
      Chỉ lần phi kiếm đâm tới, ngàn đệ tử của Triều Dương tông chết hơn nửa, cảnh này làm tất cả các tu tiên giả há hốc mồm, cho dù bọn họ muốn làm như thế cũng làm được. Bởi vì bọn họ có thể nhìn ra những đại đội, thậm chí chỉ tiểu đội.
      Với trăm cây phi kiếm, khi xuất ra quỹ đạo hết sức xảo diệu phối hợp chặt chẽ với nhau. Đây là thành quả phải huấn luyện vài năm mới có, hơn nữa còn quan hệ tới việc phi kiếm của mỗi người giống hệt nhau.
      "Năm đại đội phía sau, chưởng tâm lôi!"
      Lại mệnh lệnh vang lên.
      Năm ngàn tu giả vốn sớm chuẩn bị chờ đến lượt mình, trực tiếp bổ xuống chưởng tâm lôi. Chưởng tâm lôi tuyệt phải là pháp thuật lợi hại gì, chỉ là thông qua cấm chế hấp thu lực lôi điện mà thôi. chưởng tâm lôi chả đáng gì, nhưng năm ngàn chưởng tâm lôi sao?
      "Bùng!" "Bùng!" "Bùng!" "Bùng!"...
      Tiếng nổ liên tiếp vang lên –
      oOo
      Ngôn Tự chân nhân vì sao mực xuất ?
      Lúc này ở nơi Ngôn Tự chân nhân cư ngụ.
      Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân chính là uống trà chuyện phiếm với Thanh Long.
      "Thanh Long cung chủ, ngươi thi triển cấm chế chung quanh để người khác nghe được thanh của chúng ta, lại chuyện linh tinh với bọn ta ở đây, ngươi rốt cuộc muốn chuyện cơ mật gì?" Hỏa Điền chân nhân hơi bực bội, trước đó lâu Thanh Long đến đây có chuyện 'cơ mật' cần thương lượng.
      Tuy nhiên, phong ấn cấm chế lâu như thế, Thanh Long lại chỉ chuyện phiếm với bọn họ.
      Lúc về Tử Dương môn, lúc Lam Ương môn.
      Thanh Long vào lúc đêm khuya đặc biệt đến tìm còn bố trí cấm chế chung quanh, chỉ để chuyện phiếm sao? Bất quá địa vị của Thanh Long cực cao, ba người Ngôn Tự chân nhân cùng với Hỏa Văn chân nhân và Địch Phong chân nhân cũng dám thất lễ.
      Cấm chế này do Thanh Long bố trí, linh thức của người khác vô pháp xuyên qua, nhưng linh thức của Thanh Long lại có thể xuyên qua.
      "Ha ha. Đánh nhau rồi, tốt, tuyệt, tuyệt lắm, ây da, tu tiên giả yếu quá, chỉ có tu giả bọn ta là mạnh thôi."
      Trong lòng Thanh Long cười ha hả, mặt lại mỉm cười , "Ngôn Tự, còn nhớ trận chiến mấy trăm năm trước của chúng ta ? Nhớ lại trận chiến đó, thực là …"
      Ngôn Tự chân nhân khẽ nhíu mày.
      Đêm khuya, bố trí cấm chế, lại mấy lời thừa thãi này?
      "Oành!" "Oành!" "Oành!" "Oành!"...
      Đột nhiên tiếng chấn động dữ dội vang lên, cả mặt đất đều rung động, ly trà của bốn người đều lật nghiêng. Cấm chế vốn có thể cản trở thanh nhưng chấn động của năm ngàn chưởng tâm lôi quá dữ dội phảng phất như động đất.
      " ổn."
      Ngôn Tự chân nhân đột nhiênđứng lên, Hỏa Văn chân nhân và Địch Phong chân nhân sắc mặt cũng đại biến. Sau đó ba người đều trừng mắt giận dữ nhìn Thanh Long. Bọn họ biết bên ngoài khẳng định xảy ra đại , Thanh Long ở đây cầm chân bọn họ.
      "Ha ha... "
      Thanh Long ôm bụng cười lớn :
      "Buồn cười quá, Ngôn Tự a, cho các ngươi biết, bên ngoài đánh nhau kịch liệt lắm, ây da, thằng bé con đáng thương kia bị kiếm đâm thủng nguyên !"
      Linh thức Thanh Long lúc này quan sát trận chiến bên ngoài.
      Ba người bọn Ngôn Tự chân nhân cũng kịp nhiều với Thanh Long, ba người trực tiếp lao ra, đồng thời ba đạo phi kiếm bắn tới.
      "Bùng!"
      Phi kiếm trực tiếp đánh thủng cấm chế.
      Mặc dù là cấm chế do Thanh Long bố trí, nhưng ba người Ngôn Tự chân nhân liên thủ, hơn nữa còn toàn lực xuất thủ tự nhiên chiêu thành công. Ba người phá bay về hướng chiến đấu, Thanh Long chỉ lắc lư tiến tới trước, trong miệng hừ :
      "Mấy người bọn Đằng Sơn có làm cho loạn thêm nhỉ? Thú vị, quá thú vị."
      oOo
      Ba đạo quang tuyến lấp lánh, đạo là kim sắc quang tuyến, là hắc sắc bổng ảnh, là hắc quang. Trong đó 'hắc quang' của Hắc Vũ quỷ dị nhất, chỉ cần hắc quang xuyên qua người nào người đó chết ngay. Cứ như thế, từng tu tiên giả ngã xuống, chỉ sát na bị ba người giết hơn trăm tu tiên giả. Sau đó ba đạo quang tuyến ngừng lại biến thành Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ ba người.
      "Đằng Sơn huynh, đủ rồi."
      Đằng Sơn và hai thủ hạ dưới quyền cười hăng hắc, Đằng Sơn :
      "Tần Vũ các chủ, đám tu tiên giả dám giỡn mặt, ta nhìn ưa nên giúp Tần Vũ các chủ giáo huấn bọn chúng lúc mà thôi"
      Tần Vũ vốn chỉ chuẩn bị giết đám người của Triều Dương tông, ai biết được Đằng Sơn và hai hộ pháp dưới quyền lại giả trang thành tu giả của Tinh Thần Các giết tu tiên giả của các tông phái khác. Tức làm loạn rối tinh rối mù, ba huynh đệ Tần Vũ chỉ có thể ra tay giải quyết cho nhanh chóng.
      Chỉ trong chốc lát tu tiên giả chết mất hơn nửa, vượt quá con số hai ngàn.
      Mặc dù mấy tháng trước chỉ mới có hai ngàn tu tiên giả tới, bất quá mấy tháng gần đây tu tiên giả lục tục kéo đến mới tăng số tu tiên giả lên gần bốn nghìn. Lúc này chết hơn nửa làm thực lực của tu tiên giả tổn thất rất lớn. Còn tu giả của Tần Vũ vì lập thành trận pháp ngờ chỉ tổn thất mấy chục người. Đây chính là khác biệt của quân đội và tán binh.
      "Đằng Sơn huynh, Ngôn Tự chân nhân lâu thế vẫn chưa xuất chắc chắn do Thanh Long cung chủ ngăn trở."
      Tần Vũ cười nhạt .
      Nhìn thấy Đằng Sơn và hai hộ pháp dưới quyền mà thấy Thanh Long đâu Tần Vũ cũng đoán ra.
      Đằng Sơn cười hăng hắc.
      Tần Vũ quay đầu nhìn Đông Phương Niệm bị phong bế công lực, lúc này Đông Phương Niệm vẫn bộ dạng thà chết phục, thấy Tần Vũ nhìn mình liền :
      "Vì sao, vì sao cho ta lấy chút hi vọng? "
      "Bởi vì …ta cần ngươi cho ta biết."
      Tần Vũ tới.
      Đông Phương Niệm lại :
      " phải ngươi muốn giết con ta sao, vì sao nhất định phải diệt Triều Dương tông ta? Chỉ cần ngươi đáp ứng diệt Triêu Dương tông, ta cho ngươi biết con ta ở đâu. Cầu xin ngươi đáp ứng ta. "
      ", ta đáp ứng."
      Tần Vũ đến trước mặt Đông Phương Niệm.
      Đột nhiên sắc mặt Tần Vũ trở nên hung ác:
      "Đáp ứng? Ngươi cầu ta đáp ứng, con ngươi khi giết lão sư ta sao nương tay, con ngươi còn dám chặt tay của phụ vương ta, chặt tay của Phong bá bá của ta, chỉ vì khinh thường? Đúng, Triều Dương tông của ngươi là đại tông phái, cái gì Đông Phương Dụ là địa vị cao. Ngược lại địa vị của phụ thân ta là thấp …mạng lão sư ta đáng tiền …"
      "Cút mẹ ngươi , Đông Phương Niệm, đừng nằm mơ giữa ban ngày, khi con ngươi giết lão sư ta, chặt tay của phụ thân và Phong bá bá ta, dù Triều Dương tông của ngươi toàn tông chết sạch cũng thể rửa sạch hận trong lòng ta!!!"
      Tần Vũ đột nhiên trảo xuất ra chụp lấy đầu Đông Phương Niệm.
      "A~~~!" Đông Phương Niệm kêu lên thảm thiết, sắc mặt biến thành giống như người chết.
      Ma đạo bí kĩ --sưu hồn!
      Tần Vũ thu hồi tay phải, bình thản :
      "Ngôn Tự chân nhân đến rồi vì sao thân?"
      Tần Vũ sớm đoán được Ngôn Tự chân nhân thoát li được ngăn trở của Thanh Long.
      "Tần Vũ các chủ, tên Đông Phương Dụ đó giết lão sư ngươi, chặt tay của phụ thân và bá bá ngươi là đại cừu, bất quá tha được người nên tha, hay là bỏ qua cho tông phái Triều Dương tông vậy."
      Ngôn Tự chân nhân bước ra, Hỏa Điền chân nhân và Địch Phong chân nhân sau lưng cũng nhìn Tần Vũ.
      Tần Vũ nở nụ cười rạng rỡ nhìn Ngôn Tự chân nhân.
      "Nghiêm Nhị, truyền lệnh ta cho Trang Chung hộ pháp, trực tiếp phái hộ vệ quân của Tinh Thần Các tiêu diệt toàn bộ Triều Dương tông, phàm ai ngăn trở giết chết tha."
      Tần Vũ có thể tự mình truyền lệnh nhưng để Nghiêm Nhị giúp đỡ chính là dùng hành vi biểu cho Ngôn Tự chân nhân xem.
      "Tuân lệnh."
      Nghiêm Nhị lập tức lấy ra khối truyền tấn lệnh.
      "Tần Vũ các chủ, ngươi …"
      Ngôn Tự chân nhân biến sắc.
      "Ha ha, Tần Vũ huynh đệ, quả nhiên sảng khoái, ta bội phục ngươi, ha ha, ta đứng về phía ngươi, chỉ cần ngươi muốn giết đám tu tiên giả này Thanh Long ta giúp ngươi, ha ha …"
      Thanh Long đứng bên cạnh xem kịch lâu cũng bước ra, cười lớn đến bên cạnh Tần Vũ.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :