Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 29: Vạn Dân Ấn xuất thế.

      bờ hồ.
      Hơn trăm người của Tần tộc thoải mái nhàn rỗi ngồi quanh cái bàn.
      Nhóm người này vốn là chuyện cười đùa với nhau, nhưng hốt nhiên ----
      - Linh bảo mẫu đỉnh sáng rồi!
      Thanh kinh ngạc vui mừng của Tần Tư vang lên. Tức hơn trăm người cùng nhau quay đầu nhanh chóng nhìn về bức màn nước trong trung. Mỗi người đều nhìn rời mắt, ngưng cả hô hấp.
      - Cuối cùng vở kịch hay bắt đầu.
      Tần Vũ mỉm cười phẩm trà quan sát.
      Lần này, thần vương của Mê Vụ thành có đến, vì lần trước Khương Lan phát thệ rằng y tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Khương Lan đến, Tử Vong thần vương Tả Thu Lâm cùng Dịch Phong cũng đến. Lúc này, nhóm thần vương của Mê Vụ thành gồm Tần Vũ, Khương Lập, Hắc Vũ, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong đều uống trà thông qua bức màn nước để xem kịch.
      khí trong Mê Vụ thành thoải mái, nhưng lúc này ở Thiên Tôn sơn lại khẩn trương đến cực điểm.
      - Hưu!
      Hai đạo nhân ảnh bỗng xuất bên ngoài thông đạo điêu khắc của Thiên Tôn sơn, chính là Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc và kẻ mới thành thần vương - Chu Hiển. Hai người vừa xuất , liền chú ý tới Tu La thần vương 'La Phàm' cách đó xa.
      Chu Hoắc, Chu Hiển nhìn nhau cái, trong mắt có nét cười lạt.
      Bọn họ biết , lần này Tu La thần vương La Phàm được chú định là chắc chắn thất bại rồi. Lôi Phạt Thiên Tôn muốn xuất thủ...ai có thể cản đây? Vạn Dân Ấn khẳng định thuộc về Khương Phạm.
      - Ồ...
      Tu La thần vương cũng chú ý hai phụ tử, khỏi cười tiếng.
      Hai ngươi Chu Hoắc, Chu Hiển liền trực tiếp vào thông đạo đó. Sau khi vào, họ chạy rất nhanh. Thông đạo điêu khắc này cũng rất quái dị, căn bản cách gì thuấn di, hay phi hành.
      Chu Hoắc nhắc nhở:
      - Hiển nhi, sau khi vào bên trong Thiên Tôn sơn, con cứ đứng yên bên cạnh ta và Khương Phạm huynh, cần phải tranh đoạt Vạn Dân Ấn, để những người kia tự do tranh đoạt trong giây lát.
      - Hài nhi hiểu rồi.
      mặt Chu Hiển cũng có nét cười nhạt.
      - Đợi gia gia xuất thủ, những thần vương vốn nghĩ mình lấy được Vạn Dân Ấn, có biểu tình gì nhỉ? là rất mong đợi được thấy.
      Chu Hoắc cũng bật cười.
      Hai phụ tử ngoài miệng chuyện, nhưng tốc độ hề giảm chút nào, thoáng chốc vào tới bên trong Thiên Tôn sơn. Khi bọn họ vào đến nơi, ngờ vừa hay có thánh hoàng thi triển ' gian đông kết'.
      - Hấp...
      Hai phụ tử tuy ở chân núi Thiên Tôn sơn, nhưng vẫn nhìn thấy được ở trung ương hẻm núi bị vỡ ra của Thiên Tôn sơn có cỗ ánh sáng, rất hiển nhiên lúc này Linh bảo mẫu đỉnh sáng lên.
      Bên trong hẻm núi.
      Huyết Hải nữ vương, Ma Điền cùng số vị thế thần vương, mấy vị thần vương của phe phi thăng giả, còn có bát đại thánh hoàng cầm đầu hơn chục vị thần vương của bát đại thần tộc. Khi Linh bảo mẫu đỉnh sáng lên, phản ứng nhanh nhất là người của hai phương ---
      - Vạn Dân Ấn!
      Ánh mắt Đoan Mộc Vân lóe sáng, là người đầu tiên phóng lên trời, còn Mộc Khâm, Thang Lam ngay sau đó bay lên theo. Ba người này chút do dự trực tiếp nhắm về Linh bảo mẫu đỉnh.
      Ngoài mấy người này ra, còn có phe của Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng.
      Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng nhìn thấy Linh bảo mẫu đỉnh bên quang mang sáng lên, đồng dạng hề do dự vọt lên.
      - Tranh , tranh .
      Khương Phạm vẫn bình tĩnh đứng ở hẻm núi, chỉ ngẩng đầu nhìn chư vị thánh hoàng phóng lên trời tranh đoạt Vạn Dân Ấn đó. Thậm chí Khương Phạm còn thêm phần lực, cũng thi triển ' gian đông kết', làm độ đông kết càng cao thêm.
      -Hưu!
      Trong Linh bảo mẫu đỉnh hốt nhiên có đạo quang mang màu vàng bắn lên trời. Đạo quang mang đó vừa ra khỏi Linh bảo mẫu đỉnh, liền tự nhiên phát tán ra cỗ vô tận khí thế tạo nên áp lực khắp thiên hạ. Chỉ cảm thụ khí thế đó, ràng là so với Thương Thiên Ấn, Hậu Thổ Ấn phải cao hơn bậc.
      "Xem ra bát đại thánh hoàng cũng đoàn kết. Đấu nhau trước , đấu đến lưỡng bại câu thương, ta xuất thủ." Huyết Hải nữ vương đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó. Nàng hề vội vàng.
      Phóng mắt nhìn cả Thiên Tôn sơn, trong số những thần vương ở đấy căn bản có người có thể làm nàng úy kỵ.
      Chỉ cần bát đại thánh hoàng đoàn kết, đấu với nhau lưỡng bại câu thương, việc Huyết Hải nữ vương nàng đoạt lấy Vạn Dân Ấn càng nhàng hơn.
      Quang mang màu vàng bắn ra rất nhanh.
      Thân hình Đoan Mộc Vân loáng lên, ngờ là người đầu tiên tiếp cận quang mang màu vàng nọ. Đoan Mộc Vân nhìn Vạn Dân Ấn ngay ở trước mắt, ánh mắt khỏi cháy sáng. Bổn nguyên lực 'Quang Nguyên Linh Châu' ở đỉnh đầu lập tức lay động.
      Trong tay tự nhiên bao phủ bởi tầng bổn nguyên chi lực, đơn thủ của Đoan Mộc Vân biến thành trảo, trực tiếp chộp tới quang mang màu vàng.
      - Bồng!
      Đoan Mộc Vân chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên chấn động kịch liệt, sau đó mới bình tĩnh lại. Đoan Mộc Vân chỉ vừa kịp bình tĩnh nhìn cái, đó là cái ấn màu vàng, bên có ba chữ viết vô cùng đặc biệt, căn bản hiểu được. Nhưng nhìn thấy ba chữ viết đó, trong não tự nhiên ra ba chữ 'Vạn Dân Ấn'.
      - Đoan Mộc huynh, cẩn thận.
      Thần thức của Mộc Khâm truyền hét lên.
      Đoan Mộc Vân lập tức cảnh giác, chỉ thấy bàn tay to màu vàng trực tiếp chộp tới tay mình. Đoan Mộc Vân lập tức phân biệt ra, cánh tay màu vàng đó chính là cánh tay hình thành bởi bổn nguyên chi lực của Hoàng Phủ gia tộc.
      Đoan Mộc Vân cười truyền :
      - Hoàng Phủ huynh, Vạn Dân Ấn này là của ta, ngươi hãy buông .
      Cả người y mãnh liệt bay tới chân núi Thiên Tôn sơn.
      - Hừ, Đoạn Mộc huynh, Vạn Dân Ấn là của ai, giờ còn hơi sớm.
      Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng gần như đuổi theo ngay sau đó.
      Hai người Mộc Khâm, Thang Lam cũng từ phía sau đuổi theo Hoàng Phủ Ngự và Phổ Thai Hồng. Chỉ thấy năm đạo lưu quanh cực nhanh bay về phía chân núi Thiên Tôn sơn. Phía sau năm đạo lưu quang này ---
      Thần vương của phe phi thăng giả, thế thần vương còn có Khương Hình, Đoan Mộc Ngọc cùng ít thần vương vây xem cũng cực tốc đuổi theo.
      "Muốn đuổi ta, chỉ bằng tốc độ? Bát đại thánh hoàng chúng ta gần như tương đương." Thần thức của Đoan Mộc Vân chú ý tới Hoàng Phủ Ngự phía sau, mặt có nét cười tự tin.
      Tốc độ của bát đại thánh hoàng tương đương nhau, Hoàng Phủ Ngự căn bản đuổi kịp .
      Nhưng chính vào lúc Đoan Mộc Vân rất nhanh bay tới cửa vào thông đạo ở chân núi Thiên Tôn sơn bỗng phát ra phía trước ngờ bay đến hai người. Đoan Mộc Vân thoáng chốc nhận ra: "Chu Hoắc, hay, Khương Phạm tên giảo hoạt đó, ngờ phái người chặn ta lại ở đây!"
      Đoan Mộc Vân tức căng thẳng trong lòng.
      Ba người Khương Phạm, Chu Hoắc, Thân Đồ Diêm thuộc phái. Đoan Mộc Vân, Hoàng Phủ Ngự đều biết vậy. Vừa rồi Vạn Dân Ấn xuất thế, ngờ Khương Phạm tới tranh đoạt, Đoan Mộc Vân vẫn luôn nghi hoặc. Lúc này nhìn thấy Chu Hoắc từ phía dưới bay tới lập tức hiểu ra trong lòng.
      Đoan Mộc Vân dùng thần thức truyền giận hét lên:
      - Chu Hoắc, bằng vào ngươi cũng đòi cản ta?
      Chu Hoắc bị tiếng truyền giận dữ đó làm cho mê hoặc.
      "Cản ư?"
      Chu Hoắc cùng Chu Hiển căn bản là từ phía dưới bay về, để quan sát cảnh người khác tranh đoạt Vạn Dân Ấn, ngờ lại bị Đoan Mộc Vân làm cho mơ hồ, bất quá phản ứng của Chu Hoắc cũng rất nhanh.
      Chu Hoắc lập tức truyền cho Chu Hiển:
      - Hiển nhi, chúng ta tránh ra.
      - Vâng, phụ thân.
      Chu Hiển cũng biết ý của phụ thân .
      Chỉ thấy hai người Chu Hoắc, Chu Hiển vẻ lên đường cong, trực tiếp ngoặt qua bên để tránh, mặc cho Đoan Mộc Vân tiếp tục tiến tới phía dưới, căn bản cản trở.
      "Ồ?" Đoan Mộc Vân thấy nghi hoặc trong lòng. Bất quá nghi hoặc cứ nghi hoặc, y vẫn bay tới cực nhanh xuống phía dưới.
      Chu Hoắc, Chu Hiển thoáng chốc thấy lúc này mấy người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm chút vội vã bay tới ở phía sau. Chu Hoắc lập tức hội hợp với Khương Phạm.
      Khương Phạm cười nhạt :
      - Quái nhỉ, lẽ Hoàng Phủ Ngự đó để cho Đoan Mộc Vân chạy ra như vậy?
      Chu Hoặc suy nghĩ chút rồi :
      - Sợ rằng, vừa rồi Hoàng Phủ Ngự nghĩ là chúng ta cản trở, do đó có chân chính xuất thủ.
      Khương Phạm cũng gật đầu tán đồng ý kiến này.
      Chính xác.
      Thần thức của Hoàng Phủ Ngự quét qua phát thấy Chu Hoắc từ phía dưới bay lên, vẫn nghĩ là Chu Hoắc cản lại, ngờ Chu Hoắc làm vậy mà còn tránh sang bên:"Đoan Mộc Vân tưởng rằng có thể bay đơn giản như vậy chứ."
      Lập tức Hoàng Phủ Ngự điều khiển tâm ý cái.
      - Hưu, hưu, hưu, hưu!
      hơi có hơn trăm đạo quang mang màu vàng đâm tới Đoan Mộc Vân. Mỗi đạo đều là bổn nguyên chi lực của kim loại, lực công kích vô cùng kinh người. Bất kể thế nào Đoan Mộc Vân cũng thể mặc cho bổn nguyên chi lực đó công kích.
      - Hô!
      Bên ngoài thân thể Đoan Mộc Vân, quang mang màu trắng đại thịnh. Bổn nguyên chi lực của ánh sáng hình thành lên tầng phòng hộ. Đồng thời bản thân Đoan Mộc Vân vẫn rất nhanh trôi né tránh những công kích của các đạo quang mang màu vàng đó. Dù cho có hai đạo công kích tới, dựa vào phòng ngự vẫn chống đỡ được.
      Nhưng ---
      Hơn trăm đạo quang mang màu vàng bị Đoan Mộc Vân tránh được, hốt nhiên hóa thành hơn trăm dải băng màu vàng. ngờ chúng còn kết thành cái lưới vàng lớn.
      Lưới vàng khổng lồ đó vừa hay cản được đường tiến tới của Đoan Mộc Vân.
      " hay, Hoàng Phủ Ngự tên gian xảo này." Đoan Mộc Vân nhìn thấy lưới vàng đó, hiểu rằng bản thấy thể chỉ dựa vào phi hành mà trốn được, cũng thể dựa vào công kích để phá cái lưới vàng đó. Còn nếu muốn tránh qua bên cạnh, với tốc độ phi hành của mọi người, thế nào cũng kịp tới cái võng do bổn nguyên chi lực cấu thành này.
      Đoan Mộc Vân dừng lại.
      dùng thần thức truyền ấm hét lên:
      - Hoàng Phủ huynh, ngươi muốn bức ta xuất thủ với ngươi?
      Rồi tức trong tay xuất vài chục đạo roi sáng màu trắng, mỗi đạo roi sáng đều có chiều dài trăm mét, dày bằng cánh tay.
      Vài chục đạo roi sáng lập tức xé trời trùm đất dẫn tới Hoàng Phủ Ngự.
      Hoàng Phủ Ngự đối diện với chiêu này, liền biến sắc. Bên ngoài cơ thể lập tức ra hào quang do bổn nguyên chi lực màu vàng cấu thành. Cả người rất nhanh tránh , nhưng roi sáng đó có chiều dài trăm mét, vài chục đạo cùng bắn tới, làm thế nào mà tránh được?
      kén chọn, vừa qua được cái roi sáng, Hoàng Phủ Ngự tức trốn trong thứ giống như vỏ trứng màu vàng, mặc cho roi sáng công kích.
      - Bồng! Bồng! Bồng!
      Tiếng của loạt tràng kích liên tiếp giữa bổn nguyên chi lực quang minh và bổn nguyên chi lực kim loại vang lên. May mắn là bổn nguyên chi lực kim loại khá tốt về phòng ngự, đối diện với vài chục cái roi liên tục, huyết dịch trong người chỉ chấn động mà thôi.
      Đoan Mộc Vân thu lại roi sáng.
      - Hoàng Phủ huynh, ngươi cũng muốn tranh với ta?
      mặt Đoan Mộc Vân đầy vẻ tự tin.
      - Hô! Hô! Hô!...
      Lúc này, những thần vương phía sau đều tới. Hai đại thần vương Mộc Khâm, Thang Lam đều phi tới bên cạnh Đoan Mộc Vân. Phổ Thai Hồng cũng tới bên cạnh Hoàng Phủ Ngự, những thánh hoàng, thần vương khác chỉ đứng bên yên lặng xem kịch.
      Huyết Hải nữ vương vẫn luôn lạnh lùng cũng đứng điềm tĩnh ở bên.
      Các thánh hoàng ở đó căn bản biết, vị Huyết Hải nữ vương này cũng hiểu 'Thời gian tĩnh chỉ'. Chung quy từ trước tới giờ Huyết Hải nữ vương chưa từng thi triển qua chiêu đó trước mặt bọn họ.
      Đoan Mộc Vân nhìn Hoàng Phủ Ngự :
      - Có Mộc Khâm huynh và Thang Lam muội tử, muốn ngăn giữ hai người các ngươi, đó là chuyện hết sức nhàng. Ta tự nhiên có thể dễ dàng ly khai.
      Hai người Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng nhíu mày.
      Bọn họ chỉ có hai người, Đoan Mộc Vân lại có ba.
      - Khương Phạm huynh...
      Hoàng Phủ Ngự nhìn Khương Phạm, nhưng vừa mở miệng, Khương Phạm liền cười :
      - Các ngươi tranh đoạt cứ tranh đoạt, ta ở bên xem là được. Các ngươi cần kéo ta vào.
      Hoàng Phủ Ngự tức còn gì để .
      Lời đó quá dứt khoát, chứng tỏ nhúng tay vào.
      Các thế thần vương, thần vương của phe phi thăng giả hai lần liên tục chứng kiến qua Tu La thần vương và Khương Lan đồ sát nên dễ dàng gì xuất thủ. Bọn họ cũng biết, đến cơ hội tốt nhất, tuyệt đối đừng xuất thủ, giữ mạng là số !
      Hoàng Phủ Ngự nhìn Đoan Mộc Vân, rồi lại nhìn Thang Lam và Mộc Khâm bên cạnh .
      Thang Lam điều khiển bổn nguyên chi lực thuộc tính thủy, Mộc Khâm điều khiển bổn nguyên chi lực thuộc tính mộc. Hai người này đều là loại giỏi phòng thủ, giỏi vây khốn người. Họ tuyệt đối có thể dễ dàng ngăn giữ Hoàng Phủ Ngự và Phổ Thai Hồng.
      Hoàng Phủ Ngự hừ tiếng :
      - Đoan Mộc huynh, ngươi , ta đứng xem ngươi . Ta tin...ngươi có thể an nhiên quay về Kính Quang thành. Nhớ rằng bên ngoài còn có vị Tu La thần vương nữa đấy.
      - cần Hoàng Phủ huynh lo lắng, ta tự có biện pháp.
      Đoan Mộc Vân cười nhạt tiếng rồi nhìn các thần vương xung quanh cái. Sau cùng liền bay về phía chân núi Thiên Tôn sơn. Đoan Mộc Vân rất đắc ý, ngờ lần này có thể dễ dàng mang được Vạn Dân Ấn .
      - ngờ có đánh nhau, làm cho người ta thất vọng.
      Huyết Hải nữ vương lầm bầm tiếng, lúc này nàng rút cục nàng xuất thủ. Phẩy tay đánh tới cái, làn sóng nước màu đỏ máu vọt tới Đoan Mộc Vân.
      Tốc độ làn sóng nước này cực nhanh, nháy mắt tới trước mắt Đoan Mộc Vân.
      - Hừ.
      Đoan Mộc Vân vừa muốn điều động bổn nguyên chi lực vũ trụ, nhưng đột nhiên phát -- --
      Ngoài làn sóng nước màu đỏ máu đó ra có thể di động, khí lưu xung quanh đều ngưng lại. Ngay cả bản thân cũng thể cử động. Bổn nguyên chi lực vũ trụ cũng giống như bị trói buộc cách gì di động được.
      - Thời gian tĩnh chỉ!
      Sắc mặt Đoan Mộc Vân thoáng chốc trắng ra, đến nỗi tia huyết sắc nào.
      ------

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 30: Thánh Hoàng gục ngã

      Thời gian tĩnh chỉ!
      Chỉ để vây khốn mình , chỉ là thánh hoàng, nếu mà bát đại thánh hoàng liên thủ, hoàn toàn có thể nhờ vào bổn nguyên chi lực cường đại mạnh mẽ phá 'Thời gian tĩnh chỉ'. Nhưng mình muốn phá chiêu đó, phải mất thời gian ngắn.
      - Vù...
      Bạch sắc linh châu đỉnh đâu Đoan Mộc Vân mờ nhạt tỏa ra trận quang mang. Nhưng quang mang đó phảng phất như phải chịu trói buộc to lớn, cách gì bành trướng được. Dưới thời gian tĩnh chỉ, bổn nguyên chi lực quang minh hoàn toàn bị đình chỉ lưu động.
      - Sao vậy nhỉ? Sao mà Đoan Mộc Vân động đậy vậy?
      Phía , Khương Phạm, Chu Hoắc, Hoàng Phủ Ngự cùng đám đông thần vương đều nghi hoặc. Lúc bọn họ nghi ngờ, nhân ảnh màu đỏ máu gần như nháy mắt tới trước người Đoan Mộc Vân.
      Đoan Mộc Vân vừa nhìn thấy Huyết Hải nữ vương liền nhận ra đó là thần vương luôn lạnh lùng để ý tới bất cứ kẻ nào.
      - , ----
      Trong lòng Đoan Mộc Vân rống lên giận dữ. Nhưng ngoài mặt thể cử động, đến cả lời cũng thể phát ra.
      tay Huyết Hải nữ vương nắm thanh Huyết Xoa, độc ác đâm vào đầu của Đoan Mộc Vân. Vì bổn nguyên chi lực quang minh chịu thời gian tĩnh chỉ căn bản thể lưu động. Do đó, bên ngoài cơ thể Đoan Mộc Vân hề có phòng ngự gì.
      - Phốc!
      Huyết Xoa cắm thẳng vào đầu Đoan Mộc Vân, máu tươi bắn ra -- --
      Phía xa, Khương Phạm, Chu Hoắc, Hoàng Phủ Ngự cùng đám đông thần vương đều trợn tròn mắt, ngây ngốc. Từ lúc thân hình Đoan Mộc Vân ngưng lại, đến lúc Huyết Hải nữ vương xuất thủ chỉ là cái nháy mắt, bọn họ căn bản có phản ứng gì.
      "Ồ? Linh châu này có phòng ngự đối với linh hồn."
      Huyết Hải nữ vương kinh dị kêu tiếng. Huyết Xoa cắm vào trong đầu Đoan Mộc Vân, khi lực lượng đặc biệt của nàng đánh vào linh hồn của , ngờ bị tầng bổn nguyên chi lực bao phủ linh hồn chống cự lại.
      - Phốc ----
      Cây Huyết Xoa mãnh liệt độc ác đâm vào linh hồn, trong tích tắc đâm hơn trăm lần.
      Dưới Thời gian tĩnh chỉ, bổn nguyên chi lực bị ngừng lưu động. Tự nhiên, bổn nguyên chi lực phòng ngự linh hồn cũng bảo hộ liên tục của 'Quang Nguyên Linh Châu'. Nháy mắt, Huyết Xoa xé tan linh hồn của Đoan Mộc Vân, chấn tan chân linh của .
      "Sao, làm sao có thể, ta, ta..."
      Vào khoảnh khắc chân linh bị chấn tan, Đoan Mộc Vân vẫn cảm thấy khó mà tin được trong lòng. Bản thân là trong bát đại thánh hoàng thần vương, ngờ cũng phải chết. Từ khi Thần giới sinh ra, chưa bao giờ thánh hoàng gục ngã, hôm nay ngờ bản thân phải chết!
      - Ha ha, ha ha ha...
      Huyết Hải nữ vương rút Huyết Xoa ra, trong tay chính nắm Vạn Dân Ấn, khỏi thống khoái cười lớn.
      Đoan Mộc Vân chết, Huyết Hải nữ vương tự nhiên giải trừ 'Thời gian tĩnh chỉ'. Thi thể Đoan Mộc Vân từ trung vô lực rơi xuống dưới. Chỉ là quang mang của 'Quang Nguyên Linh Châu' hốt nhiên đại thịnh.
      - Ông ông...
      Quang Nguyên Linh Châu mất chủ nhân, ngờ quang mang đạt đến mức độ chưa từng thấy. Nhưng rung động của nó, lại giống như than vãn, than vãn cho cái chết của chủ nhân.
      Nam Cực thánh hoàng 'Đoan Mộc Vân' chết!
      Trầm mặc, tĩnh mịch!
      Tất cả các thần vương đều trầm mặc, sợ rằng dù là Tu La thần vương có chết cũng thể làm tất cả kinh hãi như lần này. Bởi vì loại cao thủ cấp Tu La thần vương, có người bị chết ở lần Thiên tôn sơn trước.
      Nhưng, từ ngày Thần giới sinh ra, bát đại thánh hoàng tồn tại vẫn luôn tồn tại.
      Bát đại thánh hoàng đều biết trách nhiệm của mình, là quản lý loại bổn nguyên chi lực, của cả vũ trụ, quản lý vận chuyển ổn định của cả vũ trụ. Bọn họ cho rằng bọn họ vĩnh viễn thể ngã gục.
      Mặc dù, lý luận, mấy người như Tu La thần vương, Khương Lan có thể thi triển được thần thông 'Thời gian tĩnh chỉ', có thể giết được hai người bọn họ.
      Nhưng chung quy đó vẫn là lý thuyết.
      Trong , chưa từng có qua thánh hoàng ngã xuống!
      Lần này Thiên tôn sơn phủ xuống, từ lúc đó đến giờ, chết nhiều thần vương như vậy, nhưng các thánh hoàng vẫn sống khỏe mạnh. Các thánh hoàng đều nghĩ là bản thân vẫn có chuyện gì y như trước, nhưng mới vừa rồi, Nam Cực thánh hoàng 'Đoan Mộc Vân' chết.
      Chu Hoắc lặng người :
      - Đoan Mộc, Đoan Mộc Vân chết ư?
      Mấy người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm bên cạnh cũng loạn hết lên ở trong lòng. Chấn động này đối với bọn họ quá lớn. Bát đại thánh hoàng tồn tại, nhưng ngờ chết mất người.
      - Phụ thân ---
      Hốt nhiên, thanh thê lương vang lên. thê lương khiên lòng người rung động. Vẫn luôn ở bên, chưa hề tranh đoạt bảo bối, Đoan Mộc Ngọc đau khổ, toàn thân run lên. Đôi mắt đỏ ửng, dắn mắt nhìn Tử Vong nữ vương nọ.
      - Đại ca!
      Đoan Mộc Như Phong cũng hét lớn lên. Lần trước khi Tu La thần vương tàn sát, vị thần vương của Kính Quang thành là 'Đoan Mộc Lưu' bị chết. ngờ mới qua lâu, chủ gia tộc của Kính Quang Thành 'Đoan Mộc Vân' cũng chết.
      Thần vương của Kính Quang thành giờ chỉ còn lại nữ lưu 'Đoan Mộc Như Phong' cùng với Đoan Mộc Ngọc kẻ mới thành thần vương chưa lâu.
      - Ha ha, bát đại linh bảo trấn tộc, hôm nay ta lấy được cái.
      Huyết Hải nữ vương cười lớn, đưa tay đắc ý bắt lất Quang Nguyên Linh Châu. giờ Huyết Hải nữ vương có đủ tự tin ở trong lòng.
      Nhưng khi Huyết Hải nữ vương đưa tay ra chộp lấy --- --
      Bổn nguyên chi lực màu trắng của 'Quang Nguyên Linh Châu' ngờ mãnh liệt trào dâng, cỗ lực lượng cách gì kháng cực được bức Huyết Hải nữ vương sang bên, làm cho nàng thể tới gần được Quang Nguyên Linh Châu.
      - Ồ, vật vô chủ vẫn có phản kháng?
      Huyết Hải nữ vương khỏi kinh dị kêu lên tiếng.
      - Hưu!
      Lập tức Quang Nguyên Linh Châu hóa thành đạo lưu quang trực tiếp bay tới phía Đoan Mộc Như Phong, tựa hồ như có linh tính vậy. Nó bay đến trước mặt Đoan Mộc Như Phong, từ ngón tay của Đoan Mộc Như Phong cũng có giọt máu tươi rơi ra.
      Sau khi Quang Nguyên Linh Châu hấp thu giọt máu đó, quang mang thấp thoáng, ngờ trực tiếp bay tới đỉnh đầu của Đoan Mộc Như Phong. Rồi nó tỏa ra đạo đạo quang hoa, giống như dải băng ánh sáng bay tản ra. Sức mạnh to lớn phát tán ra của bổn nguyên chi lực căn bản kém hơn Đoan Mộc Vân.
      Tân nhiệm Nam Cực Thánh Hoàng 'Đoan Mộc Như Phong'.
      Bên trong Tử Huyền Phủ vang lên trận tiếng kêu kinh dị.
      - Hoàn toàn luyện hóa được đơn giản như vậy sao?
      Tần Vũ cũng có phần kinh ngạc.
      Muốn luyện hóa kiện hồng mông linh bảo, chung phải hao phí thời gian vô cùng dài. Nhưng Quang Nguyên Linh Châu này ngờ nháy mắt bị Đoan Mộc Như Phong luyện hóa xong. Chung quy nếu hoàn toàn luyện hóa, bổn nguyên chi lực tuyệt đối cách gì vận dụng được nhiều như thế.
      Khương Lan đứng bên cạnh cười :
      - Điều này rất bình thường.
      - Lan thúc, đáng nhẽ phải thế a.
      Tần Vũ nhìn Khương Lan. Mấy người Khương Lập, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm, Dịch Phong cũng nhìn về Khương Lan.
      Khương Lan cười nhạt ;
      - , cái chết của Đoan Mộc Vân, làm ta rất chấn động. Lúc trước Thần giới ra đời, trời giáng xuống bát đại linh bảo trấn tộc, vừa hay dung hợp với huyết mạch của bát đại thần tộc. Tám linh bảo này vô cùng kỳ lạ...bất cứ viên linh châu nào đều chỉ có huyết mạch con cháu tương xứng mới có thể luyện hóa hấp thu được.
      - Tám viên linh bảo trấn tộc đó, nhìn vào người nào, chỉ nhìn vào huyết mạch.
      Khương Lan hiểu những bí mật này.
      - Chỉ nhìn huyết mạch?
      Tần Vũ suy nghĩ, rồi khỏi gật đầu.
      trách Đoan Mộc Vân chết , Quang Nguyên Linh Châu vô chủ lại trực tiếp bay đến Đoan Mộc Như Phong.
      " đúng." Tần Vũ nghĩ đến Hỏa Nguyên Linh Châu mà Lâm Mông đưa cho con của mình - Tần Tư. Viên ngọc đó giống với linh bảo trấn tộc 'Hỏa Nguyên Linh Châu' của Thân Đồ tộc.
      Tần Vũ hỏi:
      - Lan thúc, Hỏa Nguyên Linh Châu của Tiểu Tư có lẽ giống với Hỏa Nguyên Linh Châu của Thân Đồ tộc, vì sao Hỏa Nguyên Linh Châu này, Tiểu Tư vẫn có thể luyện hóa nhỉ?
      Khương Lan sững người, rồi tức lắc đầu :
      - Cái này ta cũng . Nhưng ta xác định chắc chắn, linh bảo trấn tộc của bát đại thần tộc cần phải có huyết mạch đặc thù của họ mới có thể luyện hóa. Người khác căn bản thể làm vậy. Của Tiểu Tư tuy cũng là Hỏa Nguyên Linh Châu, có lẽ chỉ là nhìn giống nhau, nhưng hẳn vẫn có khác biệt với linh bảo trấn tộc của Thân Đồ tộc.
      Tần Vũ thoáng động trong lòng.
      nghĩ đến nhị ca Lâm Mông. Lâm Mông đó đem Hỏa Nguyên Linh Châu cho Tần Tư. Rồi sau đó phẩy tay cái lên mình Tần Tư là làm cho Tần Tư luyện hóa hoàn toàn được Hỏa Nguyên Linh Châu.
      " tình mà dính dáng đến nhị ca thần bí của ta, tất cả đều có thể." Tần Vũ thầm trong lòng.
      - Thánh hoàng cũ chết. Quang Nguyên Linh Châu liền tự mình chọn chủ. Đoan Mộc Như Phong và Đoan Mộc Ngọc đều là thần vương. Chỉ là Đoan Mộc Như Phong lĩnh ngộ được 'Thời gian gia tốc', phải là Đoan Mộc Ngọc có thể so bì. Hơn nữa Đoan Mộc Như Phong còn là người thuộc thế hệ đầu tiên của Đoan Mộc gia tộc, đồng bối với Đoan Mộc Vân. Huyết mạch cũng tinh thuần hơn Đoan Mộc Ngọc.
      Khương Lan cười :
      - Nam Cực thánh hoàng mới là Đoan Mộc Như Phong điều này là lẽ đương nhiên.
      Thiên tôn sơn.
      Sắc mặt các thánh hoàng trầm xuống, từng người bay tới Huyết Hải nữ vương. Nhưng Huyết Hải nữ vương lại như là chưa phát giác ra, vẫn đứng tại nguyên chỗ như trước, tay giữ Huyết Xoa, trường bào màu đỏ máu, tóc dài màu đỏ máy theo gió tung bay.
      - Ha ha, các ngươi muốn giết ta sao? Ha ha. Huyết Hải nữ vương ta lại sợ các ngươi à?
      Huyết Hải nữ vương đứng giữa trung, thanh hàm bá khí tuyệt đối.
      Vẻ mặt của các thánh hoàng, bao gồm cả Nam Cực thánh hoàng tân nhiệm Đoan Mộc Như Phong đều trầm.
      Giết chết vị thánh hoàng, những thánh hoàng khác tự nhiên có cảm giác thỏ chết cáo khóc (xót xa cho bạn).
      Chu Hoắc lạnh lùng :
      - Ngay cả thánh hoàng ngươi cũng dám giết? Huyết Hải nữ vương, ngày hôm này, ngươi phải bồi táng cho Đoan Mộc Vân huynh.
      Bảy vị thánh hoàng khác đều bao vây lại.
      Nhưng hình như Huyết Hải nữ vương 'Tiết Vân' hề lo lắng, vẫn đứng tại đó.
      - Các ngươi muốn giết ta để bồi táng cho Đoan Mộc Vân? Có ý nghĩa, có ý nghĩa.
      Huyết Hải nữ vương táo bạo mạnh mẽ, mặt có đầy vẻ tự tin:
      - Ta Huyết Hải nữ vương dù phải chết, ít nhất bát đại thánh hoàng các người phải gục hai đến ba người. Chu Hoắc, Khương Phạm, Hoàng Phủ Ngự, các ngươi ta giết ai tốt đây?
      Huyết Hải nữ vương mỉm cười hỏi.
      Nhưng các thánh hoàng đều phát lạnh trong lòng. Vừa rồi Huyết Hải nữ vương giết Đoan Mộc Vân nhàng như vậy, bọn họ đều đoán ra...Sở dĩ Đoan Mộc Vân thể di động, sợ rằng chính là trúng phải 'Thời gian tĩnh chỉ'.
      Thời gian tĩnh chỉ!
      Thần giới lại có vị thần vương hiểu thần thông 'Thời gian tĩnh chỉ', các thánh hoàng vẫn luôn nghi hoặc. Huyết Hải nữ vương này vì sao sau khi đoạt được 'Vạn Dân Ấn' chạy . lẽ nàng muốn liều mạng với bọn họ?
      Các thánh hoàng đều có phần nào khiếp sợ trong lòng.
      " nên đánh, để Lôi Phạt thiên tôn xuất thủ?" Khương Phạm hạ quyết định trong lòng.
      - Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, Lôi Phạt thiên tôn tiền bối.
      Khương Phạm trực tiếp truyền gọi. Y biết rất , thần thức của Lôi Phạt thiên tôn vẫn luôn bao phủ cả Thiên tôn sơn.
      - Khương Phạm, chuyện gì?
      Thanh của Lôi Phạt thiên tôn trực tiếp vang lên trong đầu Khương Phạm.
      Khương Phạm cung kính trả lời:
      -Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, tình hình tại người cũng biết. Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, người hãy khẩn trương xuất thủ, khống chế những thần vương bên trong Thiên tôn sơn, và cả Tu La thần vương bên ngoài Thiên tôn sơn. Có giết họ hay , tiền bối tự mình quyết định, chỉ cần để bọn họ trở ngại cho ta là được.
      - Được!
      Lôi Phạt thiên tôn đáp.
      -Ha ha,...bát đại thánh hoàng, xem bộ dạng sợ hãi ngốc nghếch của các ngươi kìa. đám nhát gan, lẽ cho rằng bản nữ vương thực muốn liều mạng với các ngươi à, buồn cười chết mất! Chư vị, tái kiến!
      Huyết Hải nữ vương đắc ý cười to.
      Tức --- --
      - Ầm!
      Chỉ thấy nước biển đỏ máu vô biên thoáng chốc tràn ngập cả Thiên tôn sơn. Nước biển này quá nhiều, nhanh chóng che cả Thiên tôn sơn, tràn ra thông đạo điêu khắc, thậm chí còn bao phủ quá nửa cả Tu La hải bên ngoài thông đạo.
      Huyết hải vô biên nổi lơ lửng ở bầu trời của Tu La hải.
      - Hải dương đỏ máu lớn quá, làm sao mà hải dương này lại xuất vậy?
      Đám đông thần vương bọn Khương Hình đều trợn mắt há mồm. Bọn họ biết vì sao hải dương to lớn như vậy thoáng chốc xuất ở Thiên tôn sơn.
      Hưu!
      Huyết hải vô biên đó thoang thu lại, trực tiếp hóa thành Huyết Hải nữ vương trong trường bào đỏ máu.
      Huyết Hải nữ vương cười tươi nhìn Tu La thần vương La Phàm bên ngoài thông đạo của Thiên tôn sơn:
      - La Phàm, ngươi đợi ta đúng ? Đáng tiếc, phương thức mà ta ra, gây bất ngờ lớn cho ngươi. Kỳ dù cho ngươi thi triển 'Thời gian tĩnh chỉ', đối với ta cũng vô hiệu.
      lĩnh ngộ được 'Thời gian tĩnh chỉ', hoàn toàn có thể dễ dàng phá giải được nó.
      Tu La thần vương 'La Phàm' nhìn Huyết Hải nữ vương, trầm mặc trong nhất thời. Thấy được bản thể của Huyết Hải nữ vương, liền hiểu , muốn giết nàng rất khó.
      - Ha ha, cáo từ.
      Huyết Hải nữ vương cười đắc ý.
      - Tiểu nương.
      Hốt nhiên cánh tay nhàng vỗ lên vai Huyết Hải nữ vương cái. Nụ cười của Huyết Hải nữ vương nhanh chóng ngưng lại. Nàng quay đầu nhìn lại với vẻ khó mà tin được. Chỉ thấy lão giả tóc bạc mặc trường bào màu tím đạm nhiên đứng đó. Ánh mắt y quét qua nàng cái, liền giống như xuyên qua linh hồn nàng vậy.
      - cần đâu, cứ đứng ở đây.
      ------
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 31: Thiên tôn xuất thủ.

      Chưa bao giờ thấy qua Lôi Phạt thiên tôn, Huyết Hải nữ vương tịnh biết người đến chính là Lôi Phạt thiên tôn. Nhưng khí tức cổ quái của Lôi Phạt thiên tôn lại làm cho Huyết Hải nữ vương ngay cả ý niệm phản kháng cũng dám có.
      Chỉ thấy Lôi Phạt thiên tôn phẩy tay cái, Vạn Dân Ấn liền bay vèo ra, trực tiếp đến trước người Lôi Phạt thiên tôn. Cặp mắt lợi hại của y nhìn cái, cười nhạt :
      - Vạn Dân Ấn,...tiểu nương, các người muốn đến tranh đoạt cứ đến. Thế nhưng Vạn Dân Ấn này sớm được chú định chủ nhân rồi.
      "Chú định chủ nhân rồi?" Huyết Hải nữ vương khỏi nghi hoặc trong lòng, chỉ là nàng tịnh có truy vấn.
      Lập tức Lôi Phạt thiên tôn liền bay về phía thông đạo của Thiên tôn sơn. Còn Vạn Dân Ấn cũng vậy lơ lửng trước người y bay tới thông đạo đó.
      Từ lúc Lôi Phạt thiên tôn vỗ lên vai, Huyết Hải nữ vương phát ra, mình thể di động. Bất quá, nàng có thấy may mắn ở trong lòng: "Trói buộc? Y trói buộc được cả khi ta hóa thành bản thể ?" Huyết Hải nữ vương đối với bản thể 'Huyết Hải' của mình có tín tâm to lớn dị thường.
      Lúc Huyết Hải nữ vương cố gắng khôi phục bản thể, lại cảm giác thấy trói buộc xung quanh thân thể mình lớn khủng khiếp. ngờ lực trói buộc cường đại đến mức ngay cả việc mình vọng tưởng biến về bản thể cũng làm được.
      "Làm sao có thể?" Huyết Hải nữ vương kinh hãi trong lòng.
      "Y, y là ai?" Huyết Hải nữ vương khỏi chấn kinh nhìn về Lôi Phạt thiên tôn nhàng bay về phía thông đạo điêu khắc.
      Bản thể của Huyết Hải nữ vương chính là huyết hải rộng lớn trăm triệu vạn dặm. Muốn ước thúc huyết hải, lực trói buộc cần thiết phải lớn đến kinh người. Nhưng lão giả tóc bạc đó lại có thể ung dung trói buộc được nàng.
      Chênh lệch thực lực lớn như thế, Huyết Hải chỉ nghĩ đến loại khả năng.
      "Phải chăng, phải chăng đó là thiên tôn?" Huyết Hải nữ vương nghĩ ra, ngoài thiên tôn ra, còn ai có được thực lực như vậy.
      Trong truyền thuyết, dù cho thần vương có mạnh hơn nữa, trước mặt thiên tôn cũng chỉ là tiểu nhân vật giống như con kiến hôi mà thôi. giờ xem ra, lời đồn đãi phải là vô căn cứ.
      Khi Lôi Phạt thiên tôn lấy Vạn Dân Ấn, bay tới gần vị trí thông đạo khỏi quay đầu nhìn về Tu La thần vương La Phàm thể động đậy đứng ở giữa trung.
      - Ngươi, ngươi là ai?
      Trong lòng Tu La thần vương La Phàm kinh hãi vô cùng. Từ khoảnh khắc mà vị lão giả tóc bạc trước mắt này xuất , y cảm thấy minh bị lực trói buộc cường đại vô song hoàn toàn chế trụ. Lúc này, y căn bản thể di động chút nào, chỉ có thể nheo mắt, mấp máy miệng mà thôi.
      Đường đường Tu La thần vương, mà ngay cả đối phương xuất thủ thế nào cũng có cảm ứng được, bị trói buộc mà thể phản kháng. Độ cường hãn của thực lực đối thủ, có thể tưởng tượng ra được.
      - Muốn làm thiên tôn? La Phàm, thiên tôn phải dễ dàng mà làm được như vậy.
      Lôi Phạt thiên tôn đạm nhiên cười tiếng, rồi vào trong thông đạo.
      Trong các thánh hoàng, ít người chưa gặp qua thiên tôn. Còn Tu La thần vương 'La Phàm' cũng chỉ thấy qua Tiêu Diêu thiên tôn, còn Lôi Phạt thiên tôn, Phiêu Vũ thiên tôn, lại chưa từng gặp được.
      " lẽ đó là Lôi Phạt thiên tôn, hay là Phiêu Vũ thiên tôn?" La Phàm kinh hãi trong lòng.
      hốt nhiên nghĩ tới, lần trước cách đây sáu nghìn vạn trăm ngàn năm, cũng đúng vào lúc cuối cùng tranh đoạt linh bảo, Phiêu Vũ thiên tôn thầm xuất thủ. Thay vào đó giúp đỡ Tiêu Diêu thần vương kẻ mà thực lực được coi là mạnh nhất làm cho y trở thành thiên tôn.
      " lẽ lần này giống với lần trước, lúc cuối cùng thiên tôn lại muốn nhúng tay vào?" La Phàm cảm thấy bất lực trong lòng.
      Khi mà thiên tôn xuất , tân thiên tôn là ai, phải là mấy người La Phàm có thể quyết định được.
      Trong Tử Huyền Phủ, trước bức màn nước bên trong hồ, ít con cháu Tần thị mở to hai mắt nhìn lão giả tóc bạc mặc trường bào màu tím đó nhàng bước vào thông đạo. Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương trước mặt y, thể động đậy chút nào.
      Tần Tư nuốt nước bọt xuống họng, khỏi kinh thán kêu:
      - Cha, lão đầu đó là ai mà lợi hại quá vậy?
      - Tam đệ, lão giả tóc bạc đó, thực lực hình như khủng khiếp đến kinh người a.
      Tần Phong cũng kĩnh hãi than. Địa vị của Tu La thần vương ở Thần giới, ai cũng biết. Nhưng giờ y ở trước mặt lão giả tóc bạc đó, lại giống như đứa trẻ vậy.
      Tần Vũ nhìn bức màn nước, ánh mắt khỏi lóe sáng, mặt cũng thấp thoáng có nét cười.
      Tần Vũ thấp giọng thào:
      - Lôi Phạt thiên tôn cuối cũng xuất thủ.
      Tần Vũ gặp qua Tiêu Diêu thiên tôn. Thân phận của Phiêu Vũ thiên tôn, cũng đại khái có thể xác định được. Chỉ có Lôi Phạt thiên tôn là chưa từng thấy qua. Khi mà siêu cấp cao thủ chưa từng gặp mặt xuất , Tần Vũ tự nhiên nhận định đó là Lôi Phạt thiên tôn, ngoài y ra, nghĩ ra còn có ai có được thực lực như vậy.
      - Lôi Phạt thiên tôn!
      Khương Lan kinh hãi hô lên tiếng:
      - Lôi Phạt thiên tôn sao lại xuất thủ vậy?
      - Khương Lan huynh, người đó là Lôi Phạt thiên tôn, người nhận ra ư?
      Dịch Phong bên cạnh cũng có phần kinh ngạc. Lúc này, xuất của Lôi Phạt thiên tôn khiến cho tất cả những người quan chiến của Tử Huyền Phủ thấy khẩn trương ở trong lòng, bao gồm cả những thần vương.
      Khương Lan gật đầu:
      - Đúng, năm xưa ta và Khương Phạm từng gặp qua lần Lôi Phạt thiên tôn. ngờ cuối cùng Vạn Dân Ấn khiến cho thiên tôn ra mặt. Xem ra chủ nhân của Vạn Dân Ấn này là do thiên tôn đến quyết định.
      - Ồ, cái đó chưa hẳn.
      Thanh của Tần Vũ vang lên.
      Khương Lan, Dịch Phong, Tả Thu Lâm, Hắc Vũ, Khương Lập cùng với nhóm đông người vây quanh đều kinh dị nhìn Tần Vũ. Bọn họ có phần kinh ngạc, vì sao Tần Vũ lại như vậy.
      Tần Vũ nhìn xuyên qua bức màn nước, thấy bộ dạng tự tin nhàn nhã của Lôi Phạt thiên tôn, lực gian của tân vũ trụ sớm quan sát thấy phản ứng của chúng thần vương bên trong Thiên tôn sơn. Đặc biệt là Khương Phạm, trong mắt có nét kinh hỉ tuyệt đối, che giấu được Tần Vũ.
      Lôi Phạt thiên tôn xuất , Khương Phạm kích động như vậy. Kết hợp với lúc trước Bắc Cực thánh hoàng điện, về con rể, Khương Phạm vô duyên vô cớ chọn lấy Chu Hiển, Tần Vũ tự nhiên có thể đoán ra nội dung danh sách sính lễ của Chu gia.
      " trách, cả nhất lưu hồng mông linh bảo mà Khương Phạm cũng để ý tới, lại chọn Chu Hiển, sợ rằng chỉ có phần Thiên tôn linh bảo này, hơn nữa còn là bảo bối hàm kỳ ngộ thành được thiên tôn."
      "Làm cho người từ đỉnh vui sướng, rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, vậy tình cảnh thế nào đây?" Tần Vũ thầm trong lòng, rồi tức cười nhạt yên lặng nhìn cảnh tượng trong Thiên tôn sơn bên bức màn nước.
      Quy tắc của thông đạo điêu khắc, thiên tôn cũng thể làm trái.
      Lôi Phạt thiên tôn từng bước trong thông đạo, nhìn những bức điêu khắc bên cạnh nó, trong mắt có nét kính cẩn. Đối diện với những bức điêu khắc từ đơn giản đến hàm 'đại đạo' này, Lôi Phạt thiên tôn dám coi thường chút nào.
      Ra khỏi thông đạo.
      Lôi Phạt thiên tôn đứng thẳng người lên chút, khí thế cũng càng lăng lệ hơn phần nào. Vạn Dân Ấn màu vàng vẫn treo lơ lửng trước người y. Ánh mắt Lôi Phạt thiên tôn sắc bén, quét về xung quanh cái.
      Phía trước có ít thần vương lăng đứng, chỉ là những thần vương đó lúc này thể động đậy.
      Hoàng Phủ Ngự kinh hãi hô lên tiếng:
      - Lôi Phạt thiên tôn tiền bối!
      Tại đó ít thánh hoàng thấy chấn động. Bọn họ đều chưa từng thấy qua Lôi Phạt thiên tôn, giờ Lôi Phạt thiên tôn xuất , rúng động trong lòng có thể tưởng tượng được.
      Khóe miệng Lôi Phạt thiên tôn có nụ cười lạt lãnh lẽo, trong lòng có phần thất vọng: " ngờ Tần Vũ có đến tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Nếu mà ở đây, ta có thể mượn cơ hội này giết . Xem ra, cũng chỉ có đợi khi thiên tôn mới sinh ra, mới có thể giết được."
      - Phụ thân đại nhân.
      Chu Hoắc từ phía xa bay tới.
      giờ trong số hơn hai mươi vị thần vương ở Thiên tôn sơn, chỉ có ba người Chu Hoắc, Chu Hiển, Khương Phạm là có bị trói buộc. Ngoài họ ra, những người khác đều bị kiềm chế thể động đậy.
      Hai người Chu Hiển, Khương Phạm tự nhiên cũng bay theo tới.
      Khi cách Lôi Phạt thiên tôn vài chục mét, ba người dừng lại, cung kính hành lễ. Khương Phạm ngẩng đầu nhìn về Vạn Dân Ấn trước mặt Lôi Phạt thiên tôn, ánh mắt khỏi cháy sáng.
      Khi mà cái giá bỏ ra càng lớn, khi mà cuối cùng cũng lấy được bảo vật ngược lại càng khẩn trương hơn ở trong lòng.
      "Vạn Dân Ấn, Vạn Dân Ấn! Nó cuối cùng thuộc về ta." Khương Phạm nhất thời thấy bồn chồn, kích động, đau khổ, hưng phấn. Các loại tình cảm đều tự nhiên dâng lên trong lòng.
      Vì Vạn Dân Ấn, bỏ qua đệ nhất nhân tuyển con rể Tần Vũ, bỏ cả nữ nhi, huynh đệ của mình. Trả cái giá lớn như vậy, còn phải là vì ngày hôm nay.
      Đó là kiện 'Vạn Dân Ấn' trân quý nhất trong ba phần thiên tôn linh bảo!
      Hoàng Phủ Ngự tuy thể di động, nhưng vẫn có thể cười :
      - ngờ được đích thân Lôi Phạt thiên tôn tiền bối xuất thủ. Tiền bối xuất thủ, Vạn Dân Ấn này thuộc về ai, tự nhiên do người quyết định rồi.
      Lôi Phạt thiên tôn nhìn Hoàng Phủ Ngự, lại nhìn mấy người thánh hoàng Phổ Thai Hồng, Mộc Khâm, cười nhạt gật đầu.
      Tha cho những thánh hoàng này, họ cũng dám giở trò: Lôi Phạt thiên tôn có đủ tự tin trong lòng!
      - Hô!
      Chỉ cảm thấy gian vang lên tiếng đàn, mấy vị thánh hoàng khác thoáng chốc cảm nhận được trói buộc biến mất. Những vị thánh hoàng này đều có thể di động lại. Bất quá bọn họ hiểu rất đạo tiến lui, nên tịnh có đến gần Lôi Phạt thiên tôn, chỉ từ xa cung kính hành lễ, sau đó dám lên tiếng nhiễu loạn.
      Lôi Phạt thiên tôn cười nhạt :
      - Khương Phạm, Vạn Dân Ấn này nên thuộc về ngươi.
      Những thánh hoàng đứng bên kia khỏi dâng lên ghen ghét trong lòng. Nhưng đố kỵ cứ đố kỵ, ngoài mặt bọn họ đều cười hành lễ:
      - Chúc mừng Khương Phạm huynh.
      Chu Hoắc cũng cười :
      - Chúc mừng Khương Phạm huynh lấy được Vạn Dân Ấn.
      Lúc này Khương Phạm cười tươi như hoa nở, lập tức hành lễ với những thánh hoàng kia và Chu Hoắc:
      - Cảm ơn chư vị, cảm ơn chư vị.
      Trong lòng y thấy hưng phấn biết ơn, mà tìm được lời nào để với những người khác.
      - Vạn Dân Ấn này, ngươi hãy thu lại.
      Lôi Phạt thiên tôn phất tay cái.
      Chỉ thấy Vạn Dân Ấn màu vàng, lập tức bay về phía Khương Phạm. mặt Chu Hoắc, Chu Hiển đều có nét cười, còn Khương Phạm kích động hai tay tự kiềm chế được mà run lên.
      - Cảm ơn Lôi Phạt thiên tôn tiền bối.
      Khương Phạm lại tiếng, bấy giờ mới đưa tay ra bắt lấy Vạn Dân Ấn bay tới.
      Khi Vạn Dân Ấn rơi vào trong tay, Khương Phạm liền cảm thấy trong lòng thoáng chốc tĩnh lại. Vật chất của Vạn Dân Ấn này có chút lạnh lẽo, bất quá lại dễ dàng làm cho người ta bĩnh tĩnh trong lòng.
      - Cuối cùng, cuối cùng lấy được.
      Lúc này Khương Phạm cảm thấy cặp mắt có phần ươn ướt.
      Bỏ ra nhiều như vậy, trả giá nhiều như thế, khoảnh khắc nắm được Vạn Dân Ấn, Khương Phạm chỉ cảm thấy tất cả đều là xứng đáng. Từ cái năm đó khi công khai chiêu thân cho đến giờ lúc này là khoảnh khắc mà y thấy vui sướng, cao hứng nhất.
      Nhưng chính lúc này -- --
      - Định!
      Chỉ nghe thấy thanh bình hòa, đồng thời trong khu vực của bốn người Khương Phạm, Chu Hoắc, Chu Hiển cùng với Lôi Phạt thiên tôn, thanh hoàn toàn biến mất. Thời gian trôi nhanh chóng bị ngưng lại.
      Thời gian ngưng lại!
      Tần Vũ trong bộ hắc bào bỗng xuất tại đây.
      -Tần Vũ!
      Đám thánh hoàng phía xa Hoàng Phủ Ngự, Đoan Mộc Như Phượng, Thân Đồ Diêm đều chấn kinh. Bất quá họ dám xuất thủ, cũng muốn xuất thủ. giờ có Lôi Phạt thiên tôn ở đây, còn cần bọn họ xuất thủ sao?
      "Tần Vũ động thủ." Từ xa, Đoan Mộc Ngọc vẫn bất động cũng có phần rúng động trong lòng.
      chỉ chúng vị thần vương ở trong Thiên tôn sơn, ngay cả các thần vương ở xa trong Tử Huyền Phủ tại Mê Vụ thành, rồi những con cháu Tần thị cũng từng người trừng to hai mắt. Tần Vũ vốn là ở cùng họ quan sát, ngờ đột ngột đến trong Thiên tôn sơn.
      - Tần Vũ, ngươi...
      Khương Phạm cảm thấy bản thân thể động đậy.
      - Khương Phạm, Vạn Dân Ấn này thuộc về ta.
      Thanh của Tần Vũ vang lên trong não Khương Phạm, còn bản thân Tần Vũ lại dứt khoát chút do dự trực tiếp chộp lấy Vạn Dân Ấn trong tay y.
      Trong lòng có muôn lần muốn, nhưng bản thân Khương Phạm căn bản thể động đậy. Dưới thời gian ngưng lại, cả cũng thể.
      Vì Vạn Dân Ấn, Khương Phạm bỏ qua bao nhiêu thứ. Vạn Dân Ấn có thể là mệnh căn của y.
      - Đừng ---
      Khương Phạm cam, hét lên giận dữ ở trong lòng.
      Nhưng Vạn Dân Ấn vẫn đến tay Tần Vũ. Khi mà nó biến mất trong tay Khương Phạm, Khương Phạm chỉ cảm thấy tim mình như rách ra vậy, đau đớn đến cực điểm.
      Mưu toan cho đến bây giờ, cuối cùng chỉ là trắng tay!
      ------
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 32: Thời gian đảo lưu.

      - Tần Vũ!
      Hai người Chu Hoắc, Chu Hiển khỏi trợn mắt tròn xoe, trong mắt có phẫn nộ cùng với sợ hãi. Lúc này bọn họ căn bản thể động đậy.
      "Tần Vũ, cuối cùng ngươi nhẫn nại được." Lôi Phạt thiên tôn nhìn thấy Tần Vũ xuất , trong lòng lại có hưng phấn lẫn kích động. Theo như quy tắc lúc xưa, y chỉ có thể xuất thủ lần như vậy. Nếu trong lần này, giết Tần Vũ, căn bản tính là phạm quy.
      "Thời gian tĩnh chỉ, bất quá là trò trẻ con thôi." Lôi Phạt thiên tôn rất tinh thông đối với thời gian pháp tắc, tâm ý thoáng động muốn giải trừ Thời gian tĩnh chỉ này.
      "Ồ?"
      Lúc này bị 'Thời gian tĩnh chỉ' vây khốn, Lôi Phạt thiên tôn khỏi kinh dị kêu lên tiếng trong lòng, "Đây là 'Thời gian tĩnh chỉ' gì vậy? Làm sao mà chịu chế của ta?" Lôi Phạt thiên tôn nhất thời lo lắng trong lòng.
      Thời gian tĩnh chỉ này, chính là bị lực thời gian của tân vũ trụ làm ngưng lại thời gian.
      Lực thời gian của tân vũ trụ, Lôi Phạt thiên tôn lại có thể chế được sao?
      Giải trừ Thời gian tĩnh chỉ, chỉ có hai biện pháp. là dựa vào lĩnh ngộ đối với thời gian tĩnh chỉ. Biện pháp còn lại là dựa vào bạo lực cường hành phá giải. Bất quá dựa vào bạo lực, chung phải tiêu hao chút thời gian.
      " hay, hay!" Lôi Phạt thiên tôn thoáng chốc thấy khẩn trương ở trong lòng.
      - Lôi Phạt thiên tôn, xin lỗi nhé.
      Thanh lạnh lẽo của Tần Vũ vang lên trong não của Lôi Phạt thiên tôn. Chỉ thấy Tần Vũ sau khi đoạt lấy Vạn Dân Ấn từ tay Khương Phạm, trong tay đột ngột xuất thanh trường thương màu đen cổ xưa, những chấm vàng tối loang lổ cán thương.
      Chính là thần thương Tàn Tuyết.
      - Hưu!
      Thân hình Tần Vũ mãnh liệt bắn ra. Cả người giống như cung tên cực nhanh bay tới, mũi thương của thần thương Tàn Tuyết trong tay chỉ thẳng tới người ở gần nhất Khương Phạm - Chu Hoắc. Khoảng cách vài mét, là quá ngắn.
      " -----"
      Bên trong cơ thể Lôi Phạt thiên tôn dẫn động trào dâng bổn nguyên chi lực, ngay cả năng lượng của Thiên tôn linh bảo 'Nguyên Tội Kiếm' cũng bành trướng lên. Thời gian trôi tựa như dây cung căng đến cực hạn lúc này phải đứt vậy.
      Nhưng dù cho Lôi Phạt thiên tôn có mạnh hơn nữa, muốn phá Thời gian tĩnh chỉ đến từ 'Tân vũ trụ', cũng phải mất chút thời gian. Khoảng thời gian đó, đủ để Tần Vũ giết chết Chu Hoắc rồi.
      " ----" Chu Hoắc nhìn chằm chằm vào mũi thương càng lúc càng lớn trước mắt, trong lòng tràn đầy cam.
      Lúc này, nghĩ đến Nam Cực thánh hoàng Đoan Mộc Vân trước khi chết. Đoan Mộc Vân cũng thế, bị đâm xuyên qua đầu. Còn kết cục của Chu Hoắc tương tự vậy.
      "Phụ thân!"
      "Roạt roạt!"
      Lúc trước khi Chu Hoắc chết, còn hi vọng phụ thân Lôi Phạt thiên tôn có thể cứu , nhưng còn kịp nữa rồi.
      Thần thương Tàn Tuyết lạnh lẽo, vô tình trực tiếp đâm thẳng vào đầu Chu Hoắc. Khí kình đáng sợ trong thần thương dễ dàng xé tan phòng ngự của bổn nguyên chi lực bên ngoài linh hồn Chu Hoắc.
      - Bồng!
      'Chân linh' của Chu Hoắc trực tiếp tiêu tán.
      Lực công kích của 'Huyết Xoa' của Huyết Hải nữ vương, ngay cả nhất lưu hồng mông linh bảo cũng bằng, càng thể đến so bì với thần thương Tàn Tuyết của Tần Vũ. Phối hợp với 'Thời gian tĩnh chỉ', giết thánh hoàng quả thực là rất dễ dàng.
      - Hưu!
      Vào khoảnh khắc thần thương Tàn Tuyết đâm xuyên Chu Hoắc, tốc độ của trường thương hề giảm chút nào, rất nhanh đâm qua.
      - Bồng!
      Công năng 'Toái Thể' phụ trợ của thần thương Tàn Tuyết được phát động, cả người Chu Hoắc trực tiếp nổ tan ra, hóa thành vô tận máu tươi cùng với xương trắng bị đứt đoạn. Tần Vũ mình khoác bộ hắc bào, giống như thần tử vong, cầm thần thương Tàn Tuyết cực nhanh đâm tới.
      Thần thương Tàn Tuyết chỉ biến đổi phương hướng.
      - Hưu!
      Thần thương Tàn Tuyết, trực tiếp đâm về Chu Hiển cách đó xa, tốc độ của thương vẫn nhanh y như trước. Tay của Tần Vũ rất vững, chút chần chờ, ánh mắt càng nhìn chằm chằm gắt gao mắt của Chu Hiển.
      "Đừng, ta muốn." Chu Hiển nhìn thấy thần thương Tàn Tuyết nhanh chóng đâm tới, trong lòng sợ hãi vô cùng.
      Trước đó chốc lát, phụ thân mình - Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc bị hóa thành toái nhục, chân linh tiêu tán. Còn thực lực của Chu Hiển , so với Tây Bắc thánh hoàng còn xa lắm mới bằng được.
      Căn bản cần phải hoài nghi, nếu thần thương Tàn Tuyết này đâm vào đầu, là kết quả thế nào.
      " -- --"Chu Hiển có đầy cam ở trong lòng.
      Nhìn Tần Vũ trong hắc bào, lạnh lẽo vô tình ở trước mắt, Chu Hiển chỉ cảm thấy lão thiên quá trêu đùa với mình. Tiểu tử ở Phàm nhân giới năm xưa, khi lần đầu tiên mình nhìn thấy , Chu Hiển nghĩ, Tần Vũ này chỉ là con kiến hôi mà thôi, mình phẩy tay là có thể giết được .
      Nhưng chưa tới hai vạn năm.
      Tần Vũ đó thành Tân Tượng Thần của Thần giới, nhân vật có địa vị quan trọng. Rồi nhiều năm sau đó, thực lực của Tần Vũ càng tăng lên với tốc độ kinh người. Chưa thành thần vương, nhưng Tần Vũ có thể đánh bại Chu Thông. Thành được thần vương, Tần Vũ còn giết được cả mấy người Chu Vô Luyến, Chu Thông.
      Sức mạnh của thực lực, so với Tu La thần vương, cao hơn bậc.
      giờ, còn ngay trước mặt gia gia mình 'Lôi Phạt thiên tôn', muốn giết mình!
      "Gia gia!"
      Vào lúc thần thương Tàn Tuyết chỉ cách mắt Chu Hiển vài chục phân, Chu Hiển cam lòng hét lên trong tâm trí.
      - Bồng!
      Lực thời gian của Tân vũ trụ ước thúc thời gian trôi đột nhiên sụp đổ. Thời gian lại khôi phục lại trạng thái bình thương. 'Thời gian tĩnh chỉ' bị phá, Tần Vũ liền biến sắc:"Lôi Phạt thiên tôn này, thực lực mạnh , phá được nó so với ta dự liệu còn nhanh hơn." Tần Vũ khỏi tăng tốc đâm tới của thần thương.
      Nhưng -- --
      Tần Vũ thể đâm tiếp.
      - Thời gian đảo lưu!
      tiếng nghe bình đạm, nhưng lại hàm lửa giận vô tận vang lên trong não Tần Vũ. Giống như sấm vang cửu thiên, cả đầu Tần Vũ vang rền trận tiếng sấm.
      Đồng thời, Tần Vũ chỉ cảm thấy loại tình cực kỳ quỷ dị phát sinh. Thời gian xung quanh biến ảo, khoảng cách của thần thương Tàn Tuyết của mình tới Chu Hiển ngờ càng lúc càng xa.
      Bản thân lùi lại phía sau!
      , phải là lùi lại, mà là trở về quá khứ!
      Ánh mắt lợi hại của Lôi Phạt thiên tôn, nhìn dán chặt vào Tần Vũ. chấn kinh của y căn bản thể bằng lời, lúc này y có rất nhiều nghi hoặc. Tỷ như -- -- vì sao Tần Vũ cần thông qua thông đạo điêu khắc, mà vẫn có thể vào thẳng trong Thiên tôn sơn.
      Dù là thiên tôn, cùng phải thông qua thông đạo đó.
      Lực gian của Thần giới trong Thiên tôn sơn bị trói buộc. Bất kể là ai, đều cách gì thuấn di tiến vào Thiên tôn sơn.
      Ngoại trừ kẻ này. Y cũng nghi hoặc, 'Thời gian tĩnh chỉ' của Tần Vũ, vì sao lại giống 'Thời gian tĩnh chỉ' bình thường. Vì sao y phá giải được, chỉ có thể dùng bạo lực cường hành phá .
      Bất quá, có nhiều nghi hoặc hơn nữa, cùng thể ngăn được oán hận lẫn lửa giận vô cùng đối với Tần Vũ trong lòng Lôi Phạt thiên tôn!
      - Chết ---
      Trong tay Lôi Phạt thiên tôn xuất cự kiếm to dầy. Thanh cự kiếm này chính là thiên tôn linh bảo chí cao trong truyền thuyết - 'Nguyên Tội Kiếm'.
      Nguyên Tội Kiếm chỉ lay động, tức đạo kiếm khí bắn tới Tần Vũ.
      Tốc độ kiếm khí của Nguyên Tội Kiếm là quá nhanh. Tần Vũ còn trong 'Thời gian đảo lưu', liền bị kiếm khí đánh trúng.
      Lúc trước Tần Vũ đấu với tứ đại thần vương của Lôi Phạt thành, giết chết Chu Vô Luyến, Chu Thông, Lôi Phạt thiên tôn xuất thủ hai lần. lần là thi triển 'Nhất Khí Bát Nguyên', bất quá chiêu đó, thể phá được ' gian đông kết'. Chiêu thứ hai, chính là kiếm khí của Nguyên Tội Kiếm. Kiếm khí đó giống như con dao cắt giấy vậy nhàng cắt đứt gian bị đông kết.
      Sức mạnh lực công kích của kiếm khí, khủng khiếp hơn 'Nhất Khí Bát Nguyên'.
      "Chắc chắn phải chết." Lôi Phạt thiên tôn giải trừ 'Thời gian đảo lưu'. Y vô cùng tự tin, dù là thiên tôn, nếu trúng kiếm của Nguyên Tội Kiếm cũng phải trọng thương. Còn thần vương khẳng định là phải chết.
      - Phụp!
      Kiếm khí vào trong người, giống như kẻ bị lôi điện đánh trúng vậy, toàn thân đột nhiên run rẩy, co quắp kịch liệt.
      - Phụp -- -
      Tựa như nước thừa vậy, trong miệng Tần Vũ ngừng thổ máu tươi ra ngoài. Cả người ở trong trung liên tục run rẩy co quắp, trong mắt, trong mũi, ngừng rỉ ra máu tươi. Sắc mặt càng tái nhợt như giấy, đáng sợ ghê người.
      Trúng phải kiếm khí của Nguyên Tội Kiếm, chắc chắn chết!
      - Hô!
      Thất khiếu Tần Vũ chảy máu. Cả người bỗng biến mất khỏi Thiên tôn sơn, ngay trước mắt chúng thiên tôn thánh hoàng, thần vương.
      - Gia gia, hãy đuổi theo. Chúng ta nhanh đuổi theo giết chết Tần Vũ.
      Trong mắt Chu Hiển tràn đầy lửa giận, bi phẫn.
      Lôi Phạt thiên tôn gật đầu, lạnh giọng :
      - Tần Vũ đó đích xác có thần thông lợi hại, ngờ có thể cần thông qua thông đạo điêu khắc, thuấn di trực tiếp rời khỏi Thiên tôn sơn.
      Muốn ra khỏi Thiên tôn sơn, cần phải qua thông đạo.
      Điều này gần như thành định lý. Nhưng vừa rồi Tần Vũ lại liên tục hai lần phá cái định lý này. Cái được gọi là 'định lý', thực tế chính là bị vài nhân vật thiên tài vi phạm.
      - Hưu!
      Chỉ thấy viên linh châu lôi điện vờn quanh từ trong máu thịt nát bét bỗng nhiên bay ra, trực tiếp bay về phía Chu Hiển. Linh châu này, chính là 'Lôi Nguyên Linh Châu', linh bảo trấn tộc của Chu gia. giờ Chu gia chỉ còn lại vị thần vương 'Chu Hiển'. Lôi Nguyên Linh Châu tự nhiên phải rơi xuống đầu Chu Hiển.
      Lôi Phạt thiên tôn :
      - Hiển nhi, hãy trích huyết nhận chủ .
      Chu Hiển hiểu trong lòng. Đầu ngón tay lập tức rơi ra giọt máu tưới, trực tiếp dung nhập vào Lôi Nguyên Linh Châu. Sau đó Lôi Nguyên Linh Châu liền treo lơ lửng đỉnh đầu của Chu Hiển.
      Tân nhiệm Tây Bắc thánh hoàng 'Chu Hiển'.
      Khương Phạm vội vàng :
      - Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, Vạn Dân Ấn đó rơi vào tay Tần Vũ. Chúng ta hãy nhanh chóng đuổi theo.
      Y bỏ ra bao nhiêu, Vạn Dân Ấn chính là nguyện vọng của y. Tần Vũ đoạt Vạn Dân Ấn, y đương nhiên muốn lấy lại.
      Lôi Phạt thiên tôn đạm nhiên gật đầu :
      - Yên tâm, Tần Vũ trúng kiếm của Nguyên Tội Kiếm. Chân linh của linh hồn chắc chắn tiêu tán, chết nghi ngờ gì. Bất quá trước khi chết thuấn di được mà đào tẩu thôi. giờ sợ rằng hồn phi phách tán mà chết rồi....Ồ, ta cùng các ngươi ---
      - Sư đệ!
      thanh lạnh lẽo vang lên trong não Lôi Phạt thiên tôn.
      - Nhiệm vụ mà Khương Phạm cầu ngươi, ngươi xuất thủ làm rồi. làm lần, ngươi thể xuất thủ thêm lần nữa. giờ ngươi cần tham gia vào tranh đoạt giữa các thần vương. Mau chóng quay về.
      Thanh của Phiêu Vũ thiên tôn, hề có chút dư địa để thương lượng.
      Lôi Phạt thiên tôn có vẻ cung kính mặt.
      - Vâng, đại sư huynh.
      Lôi Phạt thiên tôn lập tức dùng thần thức truyền trả lời.
      Lôi Phạt thiên tôn dám làm trái mệnh lệnh của Phiêu Vũ thiên tôn chút nào. Nếu làm trái, hậu quả đó, tuy Phiêu Vũ thiên tôn , nhưng Lôi Phạt thiên tôn vẫn có thể tưởng tượng được.
      Lôi Phạt thiên tôn hốt nhiên nhìn về chúng thánh hoàng, thần vương xunh quanh, đạm nhiên :
      -Tần Vũ chắc chắn chết. Các ngươi cứ đến Mê Vụ thành đoạt lại Vạn Dân Ấn là được. Mê Vụ thành giờ, cao thủ chân chỉnh cũng chỉ có mình Khương Lan. Hai người Tu La thần vương cùng với tiểu nương, đều lĩnh ngộ được thần thông 'Thời gian tĩnh chỉ'. Bọn họ liên thủ có thể dễ dàng đánh bại được Khương Lan. Nhóm đông người các ngươi đoạt Vạn Dân Ấn là chuyện nhàng. Ta cần phải tham gia vào trong.
      Lôi Phạt thiên tôn xong, gật đầu với Chu Hiển, sau đó trực tiếp bay đến thông đạo điêu khắc, thông qua nó khỏi Thiên tôn sơn.
      - Lôi Phạt thiên tôn tiền bối.
      Tu La thần vương khỏi cung kính hành lễ.
      Lúc này trói buộc đối với chúng thần vương đều được giải trừ. Câu cuối cùng vừa rồi của Lôi Phạt thiên tôn, ngay cả hai người Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương bên ngoài đều nghe ràng.
      Tần Vũ chết, chỉ còn mình Khương Lan là có uy hiếp, còn sợ cái gì đây?
      - Hô.
      Lôi Phạt thiên tôn trực tiếp thuấn di cái biến mất trước mắt mọi người.
      Còn bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương đều có tia lãnh quang trong mắt. Tần Vũ chết, Vạn Dân Ấn tự nhiên là dễ dàng lấy được.
      Bên ngoài Mê Vụ thành.
      Tần Vũ bỗng xuất tại đây. tịnh có lập tức thuấn di về Tử Huyền Phủ. lo thân nhân mình lo lắng.
      - Phốc!
      Tần Vũ lại phun ra ngụm máu tươi.
      - Công kích của Thiên tôn linh bảo, uy lực quả là đáng sợ.
      Tần Vũ khỏi cảm thán tiếng. Thân thể chịu công kích, muốn khôi phục chỉ là chuyện trong nháy mắt. Thương hại lớn nhất đối với Tần Vũ, là thương hại tới linh hồn!
      Bên trong não của Tần Vũ.
      Linh hồn nguyên thấp thoáng có tám loại quang mang lóe lên, lúc này vầng sáng ngừng lưu chuyển. Lúc chịu công kích kiếm khí của Nguyên Tội Kiếm, linh hồn nguyên tựa như bị con dao cắt vết thương lớn vậy. Khoảnh khắc đó, Tần Vũ cảm thấy mình tiếp cận với tử vong.
      May mắn là sau khi bát đại bổn nguyên chi lực hoàn toàn dung hợp với linh hồn nguyên , sức mạnh của lực khôi phục đạt đến mức chưa từng có trước đây. Hơn nữa linh hồn của Tần Vũ hoàn toàn kết hợp với Tân vũ trụ. Nguồn của Tân vũ trụ thoáng chốc ngừng truyền đến bổn nguyên chi lực giúp đỡ linh hồn của Tần Vũ.
      - Hô.
      Lau qua dòng máu nơi khóe mình, Tần Vũ nở nụ cười: "Lực công kích của Lôi Phạt thiên tôn . Sợ rằng nghĩ là ta chắc chắn chết."
      "Ồ? nhóm thần vương muốn đến? Cũng nên nghênh tiếp tốt bọn chúng phen."
      Đơn thủ sấp cái, kiện Vạn Dân Ấn mà người người tranh đoạt nhập vào trong người Tần Vũ. Sau đó Tần Vũ mỉm cười lắc mình cái, trực tiếp quay về bên trong Tử Huyền Phủ.
      ------

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33: Mộc Ngư.

      Hình dạng Tần Vũ thất khiếu chảy máu co quắp, làm mọi người sợ đến sững sờ. Bọn họ dám tin, trụ cột của bọn họ - Tần Vũ, ngờ cũng ngã xuống.
      - Mẹ, cha sao chứ, cha có chuyện gì chứ?
      Tần Sương nay trở thành thiếu niên tao nhã, lo lắng hỏi Khương Lập.
      Lúc này nhóm đông người Khương Lập, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hắc Vũ đều loạn ở trong lòng. Từ khi thấy được bên trong bức màn nước, Tần Vũ bị kiếm của Nguyên Tội Kiếm bổ trúng, thất khiếu chảy máu. Sau đó đồ hình trong 'bức màn nước' do Tần Vũ khống chế nhanh chóng trở nên mơ hồ, tiếp theo 'bức màn nước' liền trực tiếp sụp đổ hòa thành nước chảy vào trong hồ.
      Thấy được cảnh đó, mọi người đều hoảng hốt.
      Tần Tư hét lên với Tần Sương:
      - Nhị đệ, phải lo lắng.
      Tuy Tần Tư như vậy ngoài miệng, nhưng trong mắt vẫn có nét ưu tư sợ hãi khó mà che giấu được.
      Khương Lập khẳng định :
      - Đừng sợ, đừng sợ, cha của các con sao.
      Khương Lập song tu linh hồn cùng với Tần Vũ, nên giữa họ tự nhiên có liên hệ. Tuy Khương Lập cảm ứng thấy Tần Vũ bị thương rất nặng, đặc biệt là lúc trúng kiếm khí của Nguyên Tội Kiếm, thậm chí thiếu chút nữa linh hồn tan vỡ. Nhưng nàng có thể cảm giác ra tồn tại của Tần Vũ, chung quy Tần Vũ chưa có chết.
      Trọng thương, nhưng lại chưa chết!
      Khương Lập an ủi hai hài tử Tần Sương, Tần Tư, an ủi những con cháu của Tần thị có phần hoảng loạn. Nhưng sâu trong đáy lòng, nàng cũng có đầy lo âu:"Vũ ca, huynh ở đâu, mau về a?"
      Khương Lan, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm...mấy vị thần vương cũng có phần bối rối trong lòng.
      "Tiểu Vũ, bị thương lần này rất nặng." Sắc mặt Khương Lan rất khó coi, trong lòng rất là lo lắng.
      Nguyên Tội Kiếm, chính là thiên tôn linh bảo! Bản thân thiên tôn linh bảo có uy lực kinh người, hơn nữa cho là do đích thân thiên tôn thi triển, uy lực đó căn bản là cách gì có thể tưởng tượng được. Suy nghĩ trong lòng Khương Lan là thần vương chung chết nghi ngờ gì. Chưa tới Lôi Phạt thiên tôn lần này giận dữ, trực tiếp vận dụng thiên tôn linh bảo. Lực phá hủy của kiếm đó có thể tưởng tưởng được.
      Chỉ là...
      Khương Lan có tin tưởng đối với Tần Vũ. Nhìn thấy Tần Vũ trưởng thành từng bước, y có loại tin tưởng đặc biệt với .
      - Đại ca, người chưa chết. Mọi người hãy yên tâm, đại ca ta tuyệt đối có chết. Người quay lại trong giây lát.
      Hắc Vũ vạn phần khẳng định với mọi người xung quanh, ánh mắt kiên định nhìn họ.
      Những con cháu Tần thị kinh hoảng lo lắng, thấy Hắc Vũ trầm tĩnh như vậy, cũng có phần bình tĩnh lại trong lòng.
      - Hô!
      Hốt nhiên, mặt hồ bỗng xuất thân ảnh mặc hắc bào. Thân ảnh quen thuộc đó, làm cho những con cháu Tần thị, và cả Khương Lập, Hắc Vũ, bọn họ, đều có chút ngây ngốc. Nhưng rất nhanh, bọn họ kích động lên.
      - Cha!
      Thanh ràng vang vọng của Tần Tư, Tần Sương là thanh đầu tiên vang lên. Tần Tư, Tần Sương nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó, con mắt liền hơi ươn ướt.
      - Đại ca.
      Hầu Phí, Hắc Vũ cũng nhìn về Tần Vũ.
      - Tiểu Vũ.
      mặt Tần Phong, Tần Chính cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ, nhìn Tần Vũ, huynh đệ của mình, thân nhân của mình. Tần Vũ nhìn về nhóm đông người đó, từ trong ánh mắt xán lạn của họ, cảm nhận được ràng quan tâm, lo lắng của thân nhân huynh đệ đối với mình.
      Tần Vũ khỏi thấy ấm áp trong lòng.
      Tần Vũ áp chế kích động trong lòng lại, với chúng nhân:
      - Ta sao.
      Rồi tức Tần Vũ bay về bên cạnh Khương Lập, Tần Tư, Tần Sương. Vài trăm người nơi này nhất thời vui cười trận. Thấy được Tần Vũ sao, mọi người đều cao hứng vô cùng.
      - Vũ ca.
      Từ lúc thấy Tần Vũ xuất , lúc này Khương Lập mới giọng hô lên.
      Tần Vũ nắm lấy tay của Khương Lập.
      Lòng bàn tay của Khương Lập, ngờ có đầy mồ hôi lạnh.
      Tần Vũ an ủi:
      - Lập nhi, ta xin lỗi.
      hoàn toàn có thể cảm nhận được lo âu, sợ hãi của Lập nhi.
      Khương Lập nhàng dựa vào ngực Tần Vũ, chỉ lẳng lặng nhúc nhích. Lúc trước thấy cảnh Tần Vũ bị kiếm đánh trúng ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, nàng bị dọa cho sợ hãi.
      Nàng dám tưởng tượng, nếu Tần Vũ chết , nàng làm thế nào?
      Hai tiểu tử Tần Tư, Tần Sương ở bên cạnh xì xào bàn tán với nhau, còn cười trộm chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai người Tần Vũ, Khương Lập. Sau đó lát, Khương Lập quay đầu nhìn về Tần Tư, Tần Sương cái.
      Khương Lập cười mắng:
      - Tiểu Tư, Tiểu Sương, hai tiểu quỷ các con đến bên kia .
      Tần Tư, Tần Sương cười hi hi, đáp:
      - Vâng, mẫu thân.
      giờ, nhóm người ở nơi này của Tử Huyền Phủ đều rất vui mừng.
      Khương Lập hốt nhiên nhìn Tần Vũ lo lắng dò hỏi:
      - Đúng rồi, Vũ ca, giờ bên Thiên tôn sơn đó ra sao rồi? Lôi Phạt thiên tôn truy sát huynh hay ?
      Tần Vũ nghe vậy liền cười, lập tức hướng về giữa trung phất tay cái.
      - Hô!
      Chỉ thấy rất nhiều nước bên trong hồ trực tiếp bay tới trung, sau đó hóa thành bức màn khổng lồ. Bức màn đó ràng giống như tấm gương, ra tình cảnh bên trong Thiên tôn sơn, thậm chí ngay cả thanh của các vị thần vương cũng đều bị Tần Vũ thi triển thần thông làm vang lên ở xung quanh.
      Nhất thời, đám đông người liền im lặng lại. Mọi người lặng lẽ nhìn bức màn nước.
      Bên trong Thiên tôn sơn.
      Chu Hiển kích động lớn:
      - Chư vị thần vương, Tần Vũ chết. Bên trong Mê Vụ thành chỉ có kẻ duy nhất là có uy hiếp chính là Khương Lan. Chúng ta tới đó đánh giết, là có thể dễ dàng đoạt được Vạn Dân Ấn.
      Lúc này Chu Hiển tràn đầy tức giận trong lòng.
      Vừa rồi, phụ thân Chu Hoắc của chết trước mắt . rất muốn đem Tần Vũ đó ra để lóc da lóc thịt hành hạ nhiều, báo mối cừu giết cha.
      Huyết Hải nữ vương Tiết Vân cười :
      - Tần Vũ đó chết chưa, còn chưa xác định.
      Lúc này, hai người Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương đều từ thông đạo điêu khắc vào bên trong Thiên tôn sơn. Đám thần vương ở nơi này thảo luận chuyện đoạt Vạn Dân Ấn. Đoan Mộc Như Phong lạnh lùng quát:
      - Chính miệng Lôi Phạt thiên tôn , ngươi cũng dám hoài nghi?
      Ánh mắt Đoan Mộc Như Phong nhìn Huyết Hải nữ vương hàm vô tận sát ý oán hận. Đoan Mộc Vân chính là bị Huyết Hải nữ vương giết chết. Nhưng muốn giết Huyết Hải nữ vương, là quá khó. Đặc biệt Huyết Hải nữ vương có thể hóa thành vô tận huyết hải, nhanh chóng chạy trốn.
      Tôn Luyện của Tu La hải bình tĩnh :
      -Tuy Lôi Phạt thiên tôn vậy, nhưng chung quy Tần Vũ thi triển thuấn di chạy khỏi Thiên tôn sơn. có thể thi triển thuấn di, lên rằng lúc đó còn chưa có chết.
      ít thần vương gật đầu.
      Tôn Luyện lại tiếp tục :
      -Đương nhiên, cái đó chỉ có thể lên rằng lúc Tần Vũ chạy chưa chết. Nhưng xem bộ dạng Tần Vũ trúng công kích của Lôi Phạt thiên tôn, có lẽ bị thương nặng đến cực hạn. Tần Vũ rất có thể thi triển thuấn di trước khi chết. Cứ cho là Tần Vũ chưa chết, nhưng linh hồn của phải chịu trọng thương chưa từng có. Đó là điều cần phải nghi ngờ.
      Đám người bát đại thánh hoàng đều gật đầu, tán đồng cách cùng Tôn Luyện.
      Lần này chính Lôi Phạt thiên tôn tự mình xuất thủ, còn sử dụng thiên tôn linh bảo! Công kích đó mạnh đến kinh người. Ngay cả Lôi Phạt thiên tôn cũng Tần Vũ chết chắc. Cho nên có thể tưởng tượng được uy lực lớn cỡ nào của kiếm mà Tần Vũ trúng phải.
      Chu Hiển vội :
      - Chư vị, còn do dự gì nữa. Tần Vũ dù chưa chết, linh hồn cũng chịu trọng thương chưa từng có, e rằng căn bản cách gì xuất thủ được. Bây giờ cũng ta còn ra tay, lúc nào mới làm đây?
      Sắc mặt Khương Phạm trầm. từng có lúc Vạn Dân Ấn ở rất gần y, vì Vạn Dân Ấn, y bỏ ra bao nhiêu? Nhưng giờ lại có được Vạn Dân Ấn.
      Khương Phạm trực tiếp lên tiếng:
      - Thân Đồ huynh, các vị thánh hoàng, cần quản bọn họ, chúng ta bát đại thánh hoàng hãy xuất thủ trước.
      - .
      Lời của Khương Phạm vừa buông ra, tức những thánh hoàng khác đều hưởng ứng. Bát đại thánh hoàng bọn sợ mình Khương Lan, còn Tần Vũ, e rằng người chết. Dù cho chưa chết, có lẽ cũng thể động thủ tiếp được, vậy còn sợ gì nữa?
      - Mộc Khâm, còn đấu cái gì nữa? lẽ ngươi muốn để thần vương của Lâm Hải thành chết hết sao?
      thanh hàm tức giận vang lên.
      Đông Bắc thánh hoàng Mộc Khâm khỏi quay đầu nhìn lại.
      - Đại, đại ca!
      Mộc Khâm khó mà tin được nhìn về người vừa . Đó vốn chỉ là người trung niên phổ thông, nhưng dung mạo rất nhanh biến ảo thành lão đầu thần bí Mộc Ngư mà năm xưa Tần Vũ gặp ở Đông Hải.
      Đám người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm đều kinh hãi hô lên:
      - Lục Diệp thần vương!
      Lục Diệp thần vương của Mộc gia, năm đó cũng nổi tiếng khắp Thần giới.
      Lần này Mộc Ngư lão đầu biến ảo dung mạo vẫn luôn tĩnh lặng đứng ở bên. Từ đầu đến cuối, Mộc Ngư lão đầu chỉ theo đám đông, chưa từng có dã tâm quá lớn.
      Mộc Ngư lão đầu lạnh lùng quát:
      -Mộc Khâm, giờ Mộc gia chỉ có thần vương ngươi, hi vọng ngươi khi làm việc hãy suy nghĩ cẩn trọng. Ngươi làm gì? lẽ ngươi muốn đoạt Vạn Dân Ấn đó?
      - .
      Mộc Khâm lập tức lắc đầu.
      Mộc Ngư lão đầu hư lạnh tiếng:
      - muốn? muốn Vạn Dân Ấn, thế ngươi liều cái gì vậy?
      Mộc Khâm biện giải:
      - Đại ca, thân là thánh hoàng, sao có thể lui bước mình?
      Mộc Ngư lão đầu cười lạnh tiếng:
      - Tốt lắm, ta cũng thích nhiều với ngươi. Chỉ là hi vọng ngươi phải cẩn thận trong mọi chuyện. Chung quy Lâm Hải thành chỉ còn mình ngươi là thần vương.
      xong, Mộc Ngư lão đầu liền trực tiếp bay về thông đạo điêu khắc.
      Mộc Khâm lo lắng hô:
      - Đại ca.
      - Có chuyện gì ?
      Thân ảnh Mộc Ngư lão đầu dừng lại.
      Mộc Khâm mong đợi :
      - Huynh có thể quay về Lâm Hải thành hay ?
      Mộc Ngư lão đầu cười nhạt tiếng, rồi tức càng bay nhanh hơn về phía thông đạo:
      - Mộc Khâm, quyết định của ta thay đổi. Còn về phần ngươi, hãy tự lo cho mình .
      xong, Mộc Ngư lão đầu liền vào thông đạo.
      ------
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :