Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 61: Đệ tam cá danh ngạch ( Số danh lần thứ ba)

      Mà Hồng Mông linh bảo này. Tần Vũ thể với bất kỳ ai.
      Suy cho cùng đem ra quá nhiều cũng rất khó để giải thích rằng, tại sao bản thân có thể có nhiều Hồng Mông linh khí như vậy. Người ta , bảo vật nhiều áp chế được người, chút Hồng Mông linh bảo này, tự nhiên là nhiều tiện ích hơn.
      Tại Lôi Phạt thành, Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc Phong, hai vị luyện khí đại sư cực khổ luyện chế nhiều năm, thành quả của hai người xuất ra. Âu Nghiệp Tử ở trạng thái cực tốt, thế nhưng chỉ luyện chế ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo, Đoan Mộc Phong lại chỉ luyện chế ra tam lưu Hồng Mông linh bảo. Lãng phí vô ích nhiều vật liệu và Hồng Mông linh khí.
      "Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc, luyện khí đến đây kết thúc được rồi." Chu Hoắc mỉm cười với hai vị tông sư luyện khí.
      Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc Phong hai người nhìn nhau. Trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
      Dựa theo kế hoạch lúc đầu, Chu Hoắc chuẩn bị vật liệu đủ để luyện chế bốn kiện Hồng Mông linh bảo. Mỗi vị luyện khí tông sư phải luyện chế hai lần, tại mới lần mà thôi.
      Âu Nghiệp Tử khỏi nghi hoặc dò hỏi: "Bệ hạ? Người?"
      "Ha ha, cho các người, trong lúc các người luyện khí. Trong Thần giới kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo xuất thế." Chu Hoắc mặc dù cười, nhưng vẻ mặt hoàn toàn dễ coi.
      "Nhất lưu Hồng Mông linh bảo? Xuất thế? Là trời đất sinh ra hay là do người luyện chế thành?" Âu Nghiệp Tử kinh hoàng hỏi.
      "Kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo kia xuất thế trong lúc các vị luyện khí, vì vậy cảnh tượng mây hồng che cả bầu trời các vị thấy được." Chu Hoắc lắc đầu cười .
      Mây hồng phủ bầu trời, cảnh tượng này chỉ có được do luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo .
      "Ai luyện chế được? Chẳng lẽ Xa Hầu Viên trở lại?" Đoạn Mộc Phong hỏi.
      Âu Nghiệp Tử giọng: "Phải chăng là Tần Vũ."
      Chu Hoắc gật đầu : "Đúng, chính là Tần Vũ, luyện chế ra món nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Số danh ngạch thứ ba của lần chiêu thân này, Chu Hiển con ta có hi vọng rồi."
      Chu Hoắc sau khi nhìn thấy Tần Vũ luyện chế được nhất lưu Hồng Mông linh bảo có quyết định để con trai mình bỏ danh ngạch thứ ba.
      Người bái phỏng Tần Vũ rất nhiều, nhưng ai có thể tìm được Tần Vũ, bao gồm cả bọn Lan thúc, Lập nhi. Bởi vì Tần Vũ mực luyện khí ở trong tân vũ trụ, đồng ý của y, ai có thể vào được tân vũ trụ?
      Thời gian cứ trôi qua. năm, hai năm,... khoảng cách đến ngày bình phán danh ngạch thứ ba gần tới.
      Tâm tình Khương Lập ràng tốt hơn trước nhiều, Tần Vũ luyện chế ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Kẻ thắng lợi cuối cùng của lần chiêu thân* (kén rể) này cơ hồ được quyết định.
      "Lan Thúc. Tần Vũ đại ca vài năm nay vẫn ra ngoài sao?" Trong lòng Khương Lập cũng có chút sốt ruột.
      Khương Lan mỉm cười : "Đừng sốt ruột, năm ngoái, Tần Vũ từng ra ngoài chút. Chỉ là y trở vào lại rất nhanh, cho nên ngươi gặp được."
      "Năm ngoái?" Vẻ mặt Khương Lập vẻ nghi hoặc.
      "Năm ngoái y ra ngoài, là để mượn ta ít vật liệu luyện khí. Dù sao năng lực luyện khí của ta cũng chẳng ra gì, chút vật liệu đó ta cũng dùng tới. Cho nên đưa cả cho tiểu Vũ." Khương Lan kèm theo nụ cười nhạt.
      Về việc luyện khí, Khương Lan đối với gian thần khí có phần am hiểu, còn các vũ khí khác năng lực luyện chế của y còn chưa đủ.
      "Mượn vật liệu luyện khí?"
      Khương Lập nhíu mày . "Tần Vũ đại ca y vẫn còn luyện khí sao? Dù cho luyện chế ra thiên thần khí thượng phẩm sao chứ. Đại ca nhất định phải khổ sở như vậy làm gì?" Khương Lập thể hiểu nổi.
      Vô luận là Khương Lập hay là Khương Lan, lúc này cũng biết được Tần Vũ có Hồng Mông linh khí vô cùng vô tận, tình đó Tần Vũ vẫn chưa kịp cho bọn Lập nhi.
      Mồ hôi chảy xuống từ thái dương Tần Vũ, Tần Vũ cẩn thận xem xét cây trường tiên trong tay. Trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
      "Cuối cùng xong rồi"
      Tần Vũ khỏi cảm thán tiếng. "Cho dù có Hồng Mông linh khí vô cùng vô tận, cũng phải có đủ vật liệu luyện khí."
      Ròng rã tám vạn năm thời gian. Trong tám vạn năm này, trước mỗi lần luyện khí Tần Vũ đều dành khoảng thời gian dài để điều chỉnh trạng thái, nỗ lực để trạng thái bản thân đạt đến mức tốt nhất.
      Trong tám vạn năm, Tần Vũ luyện chế ra bảy mươi ba kiện linh bảo.
      Bảy mươi ba kiện linh bảo, trong đó tam lưu Hồng Mông linh bảo là hai kiện, nhị lưu Hồng Mông linh bảo là bảy mươi kiện, nhất lưu Hồng Mông linh bảo là kiện!
      " đáng tiếc, đáng tiếc, phần lớn vật liệu trân quý trước đây đều dùng để xây dựng Tử Huyền phủ rồi." Tần Vũ thở dài cảm thán, trước đó bản thân vì luyện chế Tử Huyền phủ, quả phải trả cái giá rất lớn.
      Các vật liệu trân quý đó, cuối cùng chỉ luyện chế ra những kiện thượng phẩm thiên thần khí để trang trí.
      Mà vật liệu để luyện chế ra thượng phẩm thiên thần khí, thêm vào Hồng Mông linh khí, có thể luyện chế ra Nhị lưu Hồng Mông linh bảo rồi, những vật liệu trân quý trước đây Xa Hầu Viên để lại cũng còn nhiều.
      Sau cùng, Tần Vũ đến chỗ Lan thúc mượn ít, nhưng y cũng nghĩ rằng Lan thúc đưa cho mình nhiều vật liệu trân quý đến vậy, để bây giờ Tần Vũ hơi luyện chế ra vừa đủ bảy mươi ba kiện Hồng Mông linh bảo.
      "Nếu muốn luyện chế nhất lưu Hồng Mông linh bảo nhất định phải có đủ các yếu tố: vật liệu, Hồng Mông linh khí, năng lực luyện khí, trạng thái. Thiếu điều kiện cũng thể được." Tần Vũ cũng thể cảm thán tiếng.
      Chế luyện ra bảy mươi ba kiện Hồng Mông linh bảo mà chỉ ra duy nhất kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
      Kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này vật liệu cũng thuộc loại cực kỳ trân quý, hơn nữa trạng thái Tần Vũ còn tốt hơn rất nhiều so với lúc luyện chế quyền trượng.
      Tần Vũ lật tay, trong bàn tay xuất thanh trường kiếm màu xanh biếc, bề mặt trường kiếm này có vầng sáng lưu chuyển, đồng thời phát ra cổ khí tức sắc bén khiến cho gian chung quanh đều chấn động.
      "Kiếm này gọi là 'Phá Thuỷ', tạm thời để ở trong tân vũ trụ vậy." Tần Vũ trong lòng xoay chuyển, kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này tiến vào trong Mê Thần điện.
      Tần Vũ dám đưa món vũ khí này đến Thần giới, sợ là khi mang , lại tiếp tục dẫn đến hồng vẫn cái thiên (mây đỏ đầy trời). Đến lúc đó các vị Thần Vương có phản ứng gì, Tần Vũ cũng dám nghĩ tới.
      Cũng cần gây ra nhiều phiền toái.
      Hơn nữa. Còn thừa bảy mươi hai kiện Hồng Mông linh bảo. Tần Vũ cũng có ý công khai, tạm thời để đó , đợi thời cơ thích hợp mới đưa ra cũng muộn.
      "Xem ra ngày bình xét danh ngạch thứ ba cũng xa nữa, cũng nên ra ngoài thôi." Tần Vũ liền biến mất trong tân vũ trụ.
      ******
      Tần Vũ trở lại Thần giới, Khương Lập trái lại cực kì cao hứng, liền ngồi cả ngày chỗ cùng với Tần Vũ. Tần Vũ cũng như vậy, vẫn ở trong Mộc phủ. Hầu Phí, Hắc Vũ cũng thường xuyên đến chơi ở Mộc phủ.
      "Tiểu Vũ, ngày mai là ngày bình xét danh ngạch thứ ba rồi đó, ngươi chuẩn bị tốt lễ vật chưa?" Khương Lan nhìn TầnVũ, ông ta biết Tần Vũ luyện ra được kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
      Nhưng Tần Vũ có bỏ ra cái món nhất lưu Hồng Mông linh bảo kia làm lễ vật hay , cũng rất khó có thể trước được.
      Dù gì cũng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Tranh đoạt danh ngạch lần thứ nhất Tần Vũ giao ra món đồ. Chẳng lẽ còn giao ra món đồ nữa?
      "Lần danh ngạch thứ ba này, trước tình thế bắt buộc." Tần Vũ phải đưa ra thanh quyền trượng.
      "Có nhất lưu Hồng Mông linh bảo quyền trượng "Vạn Liễu" này. Chu Hiển còn có thứ gì có thể cạnh tranh?"
      Trong lòng Tần Vũ, linh bảo chỉ là vật ngoài thân. Vì Lập nhi, còn thứ gì mà y thể từ bỏ?
      Khương Lan gật gật đầu hài lòng.
      Ngày thứ hai, Bắc Cực Thánh Hoàng điện như thường lệ cực kì náo nhiệt, mười ba vị thần vương thần giới ngồi phía đại điện, bên dưới các vị thiên thần sôi nổi đàm luận. Lại thường xuyên có người đến bên Tần Vũ trò chuyện đôi câu.
      Tần Vũ hoàn toàn trở thành tiêu điểm tại đại điện.
      "Tần Vũ huynh, nghe huynh luyện chế ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, vô cùng bội phục, bội phục." Chu Hiển ngồi bên cạnh Tần Vũ, quay qua cười , nhưng sâu trong ánh mắt , chứa tia phẫn hận.
      Tần Vũ tự nhiên có thể đoán được tâm tình Chu Hiển lúc này.
      "Ha ha, chỉ là vận khí mà thôi. Chu Hiển huynh, dường như đối với lần danh ngạch thứ ba có mười phần tự tin, lần này lễ vật huynh chuẩn bị là món gì?" Tần Vũ cười hỏi.
      Biểu tình Chu Hiển tức trở nên khó coi.
      "Ha, ha" Chu Hiển cười khan hai tiếng, "Lễ vật dù tốt nhưng cũng thể so nổi với Tần Vũ huynh".
      Chu Hiển trong thâm tâm hiểu rất , lần trước có thể thắng. Tất cả là do phụ hoàng ngầm giúp đỡ, để có được ủng hộ của vài vị Thánh Hoàng.
      Nhưng phương thức bình xét mặc dù có thể trợ giúp, nhưng cũng thể quá lộ liễu được.
      Như Tần Vũ khi xuất ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Còn Chu Hiển xuất kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Muốn trợ giúp, cũng thể cưỡng từ đoạt lý, nhị lưu Hồng Mông linh bảo có thể so sánh được với nhất lưu Hồng Mông linh bảo được sao?
      Chính vì khoảng cách quá lớn, bọn họ muốn giúp cũng thể giúp được.
      Mà hơn nữa..... địa vị của Tần Vũ thay đổi rất nhiều. Vốn là tân tượng thần, các vị Thánh Hoàng trước đây giúp đỡ Chu Hiển đều hối hận đắc tội với Tần Vũ, hôm nay, giúp Tần Vũ còn kịp? Làm sao còn có thể giúp Chu Hiển?
      Thậm chí nếu Tần Vũ và Chu Hiển cùng xuất ra kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Và dù Tần Vũ có kém chút, dễ dàng đoán được các vị Thánh Hoàng đều ủng hộ Tần Vũ.
      "Các vị."
      Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạm đứng lên, khuôn mặt ngập nụ cười, cất cao giọng : "Hôm nay là ngày bình xét danh ngạch thứ ba, chiếu theo quy củ trước đây, lễ vật hôm nay phải xem lễ vật người nào trân quý hơn, ha ha. Cuộc bình xét lần này so với lần trước dễ dàng hơn nhiều."
      Khương Phạm đảo ánh mắt xuống phía dưới, hơi dừng lại ở nơi Tần Vũ, nở nụ cười với Tần Vũ.
      " tại, mười bảy vị ứng viên hãy xuất ra các món lễ vật của mình. Bắt đầu từ vị trí cuối cùng." Khương Phạm trực tiếp tuyên bố.
      Ngay lập tức, nhân tuyển sau cùng, hoàng tử thành Địa Để đứng dậy, bước ra giữa đại điện. Khẽ khom người : "Chư vị Thần Vương, cuộc tỷ thí lần này. Tại hạ từ bỏ."
      Bỏ cuộc?
      sảnh đường các vị thiên thần lặng người, khỏi quay nhìn nhau, chỉ có bên các vị Thần Vương vẫn nở nụ cười, Khương Phạm thong thả gật đầu: "Hiền điệt, hãy lui ra trước. Vị tiếp theo."
      "Chư vị Thần Vương, cuộc tỷ thí lần này. Tại hạ cũng bỏ cuộc."
      Liên tục mười ba vị nhân tuyển nối tiếp nhau bỏ cuộc, số vị thiên thần cảm thấy khó hiểu. Nhưng trong thâm tâm các ứng viên hiểu rất .
      Lễ vật nào trân quý hơn?
      Nếu cả món nhị lưu Hồng Mông linh bảo cũng so được chỉ có thể bỏ cuộc. Mọi người đều biết, Tần Vũ luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Còn Chu Hiển, còn mời cả hai vị luyện khí tông sư.
      Từ điểm này có thể thấy Tần Vũ, Chu Hiển hai người tất chiếm ưu thế.
      "Vị tiếp theo." Khương Phạm điềm nhiên . Tính cả vị vừa rồi, liên tục mười ba người bỏ cuộc rồi, cũng khiến cho Khương Phạm trong lòng có chút mất hứng.
      Lúc này Chu Hiển đứng dậy bước ra giữa đại điện.
      "Chư vị Thần Vương". Chu Hiển cúi mình hành lễ sau đó cao giọng :"Tần Vũ huynh luyện chế ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, tại hạ tự nhiên có mặt mũi mà xuất ra lễ vật của mình, tại hạ.........cũng bỏ cuộc!"
      Toàn bộ đại điện, bầu khí im lặng hạ xuống, ngay sau đó trở nên huyên náo.
      Cuộc chiêu thân hôm nay có hai đối thủ lớn, là Tần Vũ và Chu Hiển. Điều này mọi người đều nhận biết , nhưng thực nghĩ Chu Hiển đột nhiên trực tiếp nhận thua.
      Tần Vũ nhìn Chu Hiển đứng ở giữa đại điện, khoé miệng hơi chút mỉm cười: "Bỏ cuộc? Ồ. Ngươi bỏ cuộc à, thế ta đây..." Tần Vũ trong lòng thầm có quyết định.
      Chu Hiển lùi trở về vị trí của mình. Mỉm cười với Tần Vũ ở bên cạnh: "Tần Vũ huynh, để xem huynh thế nào "
      "Vi tiếp theo." Khương Phạm chuyển ánh mắt về phía Tần Vũ.
      Mọi người đại điện, bao gồm cả các vị Thần Vương đều quay lại nhìn Tần Vũ. mặt các vị Thần Vương đều mang theo nụ cười đối với lễ vật của Tần Vũ. Các Thiên Thần phía dưới đều cảm thụ được điều này.
      Tần Vũ lập tức đứng dậy đến giữa đại điện.
      Ánh mắt Khương Phạm sáng rực nhìn Tần Vũ, trong lòng lão chờ mong nhất đó là... Tần Vũ có thể đưa ra món nhất lưu Hồng Mông linh bảo đó.
      "Chư vị thần vương, lễ vật của ta là..." Tần Vũ tay phải đưa ra, trong tay đột nhiên xuất cây trường tiên,"trường tiên này chính là vũ khí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo."
      Nụ cười Khương Phạm từ từ cứng lại. Ở các Thần Vương cũng ngẩn ra.
      Chu Hiển ngồi ở bên cũng sững sờ.
      phải là nhất lưu Hồng Mông linh bảo! Mà là vũ khí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo mà thôi.
      Khương Phạm ngẩn ra trong lúc mới phản ứng được. Lập tức mặt lộ ra nụ cười như trước: "Trường tiên này là vũ khí cấp cao nhất trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo à? Ừm." Khương Phạm với bộ dạng hài lòng .
      Tần Vũ mỉm cười. Sau đó lùi xuống.
      Khi Chu Hiển bỏ cuộc, Tần Vũ có quyết định, cần lấy ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo, vũ khí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo này cũng đủ để giành được danh ngạch lần ba rồi.
      Dù sao những người khác đều bỏ cuộc, còn lại Khuê Nhân Hầu và Thân Đồ Phàm hai người, chẳng lẽ có thể đưa ra được nhất lưu Hồng Mông linh bảo sao? Bọn chúng có đưa ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo hay cũng chắc chắn, thậm chí dù đưa ra, đoán chừng ủng hộ của thần vương cho tân tượng thần Tần Vũ này khẳng định là lớn nhất.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 62: Sính lễ

      Khương Phạm thanh lãng thanh tiếp tục vang lên,
      Thân Đồ Phàm lập tức đứng lên, đến giữa đại điện.
      - Chư vị Thần Vương, ta bỏ cuộc.
      Thân Đồ Phàm cũng bỏ cuộc.
      Thân Đồ Phàm trong khi quay về chỗ ngồi, còn nháy mắt cười với Tần Vũ. Tần Vũ cũng cảm giác được. Thân Đồ Phàm ngược lại rất vui vẻ, dù sao lần chiêu thân này, cũng muốn, là do phụ hoàng bắt buộc mà thôi.
      Khuê Nhân Hầu tự động lên:
      - Chư vị Thần Vương! Lễ vật của Tần Vũ huynh mang ra, ta tự thấy bằng. Tốt nhất là nên thi thố để khỏi phải xấu hổ, ta cũng xin bỏ cuộc!
      Khuê Nhân Hầu cũng vậy.
      Khuê Nhân Hầu là Điện chủ của Phiêu Tuyết thành, kỳ cũng có nhị lưu Hồng Mông linh bảo, chính là do Khương Phạm ban cho. như thế nào có thể xuất ra lễ vật trân quý?
      - Ngươi lui ra.
      Khương Phạm mỉm cười . tự nhiên hiểu thuộc hạ của mình.
      Mười bảy người ứng thí đều nêu ý kiến, lần dâng lễ vật thứ ba này diễn ra vô cùng kỳ lạ. Mười sáu trong số mười bảy người tự động rút lui, chỉ có duy nhất Tần Vũ dâng lễ vật
      Kết quả ràng.
      - Tần Vũ huynh, chúc mừng!
      Khuê Nhân Hầu trong khi xuống đại điện, ngang qua Tần Vũ cười . Tần Vũ mỉm cười.
      Khương Phạm đứng lên, nhìn mọi người :
      - Chư vị, bây giờ xem ra cần bình phán nữa.
      - Mười sáu trong số mười bảy người rút lui, muốn bình phán cũng được a...ha ha
      Hỏa Diệm sơn Tây Cực Thánh Hoàng cũng cười .
      Khương Phạm gật đầu :
      - Chư vị, ta tuyên bố kết quả.
      Các Thần Vương đều gật đầu. Khương Phạm nhìn xuống đám đông, dõng dạc tuyên bố:
      - Lần tranh danh ngạch thứ ba này. Tần Vũ đoạt được.
      - Tạ Thánh Hoàng bệ hạ.
      Tần Vũ đứng lên.
      Hơn nữa cây trường tiên trong tay cũng bay về phía Khương Phạm. Lẽ dĩ nhiên, có được danh hiệu thứ ba rồi lễ vật này phải thuộc về ông ta.
      Khương Phạm giơ tay đón lấy trường tiên, đoạn tiếp:
      - Chiêu thân ba danh ngạch định. Trong hai danh ngạch Tần Vũ đoạt được, danh ngạch thuộc về Chu Hiển. Hai người đó có người trở thành tế tử của ta. Ngày mai, hai vị hãy đem danh sách liệt kê sính lễ, giao lại cho Thánh Hoàng điện. Ta căn cứ danh sách sính lễ cùng với biểu trong quá trình chiêu thân của hai vị, là căn cứ cho quyết định cuối cùng!
      - Người chiến thắng phải dâng lên đủ sính lễ theo danh sách. Người thua tất nhiên cần!
      Khương Phạm đạm cười . Khương Phạm coi như có lòng tham. Chỉ là nhìn xem danh sách, cũng trực tiếp bắt hai người dạng lên sính lễ.
      - Ngày mai, các ngươi đưa danh sách. Sau mười ngày ta ở Thánh Hoàng điện, chính thức tuyên bố ai là người trở thành con rể của ta, phu quân của Lập Nhi!
      Phía dưới Tần Vũ, Chu Hiển cùng đưa mắt nhìn nhau.
      - Mười ngày! Chỉ còn mười ngày nữa!
      Tần Vũ trong lòng thầm . Sau mười ngày, Tần Vũ công khai cưới Khương Lập!
      Sau đó mọi người uống rượu chuyện với nhau. Sau khi yến hội kết thúc, Tần Vũ mới thoát ly khỏi mọi người, ra khỏi Bắc Cực Thánh Hoàng điện.
      Tại cửa Hoàng Thành...
      - Tần Vũ!
      Chu Hiển lần này rời khỏi Thánh Hoàng điện sớm hơn Tần Vũ. ở cửa thành lẳng lặng đợi Tần Vũ.
      Chu Hiển muốn làm gì đây?
      Tần Vũ mỉm cười nhìn Chu Hiển:
      - Chu Hiển huynh! Ta thấy huynh sớm rời khỏi Thánh Hoàng điện, nguyên lai là đợi ta. hiểu huynh có chuyện gì quan trọng vậy?
      - có gì, chỉ là muốn chúc mừng huynh thôi!
      Chu HIển cười , lập tức dò hỏi:
      - Dám hỏi huynh, huynh định đưa sính lễ là cái gì?
      Biết người biết ta, mới có thể chắc chắn thắng.
      Đây là chuyện mà Chu Hiển muốn hỏi? tần Vũ nhàng :
      - Sính lễ như thế nào, trong lúc nhất thời còn chưa quyết định được? Chẳng biết sính lễ của Chu Hiển huynh ra sao?
      - Việc đó ta còn phải thương nghị với phụ hoàng chút.
      Chu Hiển cũng trả lời.
      Tần Vũ trong lòng cười lạnh. Sính lễ dám chắc là phải được quyết định từ sớm. Dù sao ngày mai cũng đưa danh sách sính lễ. Chu Hiển trả lời còn phải về thương nghị với phụ hoàng, ràng là cố ý từ chối trả lời.
      - Thế Chu Hiển huynh trở về thương nghị cho tốt, ta cũng phụng bồi nữa!
      Tần Vũ xoay người trực tiếp rời .
      Chu Hiển nhìn thái độ coi thường của Tần Vũ, khỏi có trận tức giận, cười lạnh tiếng rồi dẫn thuộc hạ rời .
      Về đến phủ Phiêu Vân phủ, Tần Vũ, Hắc Vũ, Hầu Phí ba huynh đệ cùng ngồi lại với nhau.
      - Đại ca, sính lễ của huynh trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí, có dọa người quá ? Phỏng chừng khi huynh đưa danh sách như vậy Bắc Cực Thánh Hoàng cũng dám tin.
      Hầu Phí thầm .
      Hắc Vũ cũng gật đầu .
      - Hầu tử đúng, Bắc Cực Thánh Hoàng cũng nhất định tin tưởng huynh có trăm vạn hạ phẩm thiên thần khí.
      Tần Vũ cười.
      trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí! Nếu danh sách sính lễ này là phỏng chừng trong đáy lòng Bắc Cực Thánh Hoàng dám chắc hoàn toàn tin tưởng.
      Dù sao, tất cả các tài liệu trân quý của thần giới cộng lại cũng đủ luyện chế trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí.
      Bắc Cực Thánh Hoàng bọn người cũng biết, chính mình luyện chế hạ phẩm thiên thần khí, bất quá chỉ sử dụng ít tài liệu thông thường mà thôi.
      - trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí, đó là quyết định trước đây, còn giờ ta quyết định lại rồi.
      Tần Vũ ra vẻ thần bí .
      Hầu Phí, Hắc Vũ đều nhìn Tần Vũ.
      - Danh ngạch thứ ba này, đạt được tương đối dễ nhàng. Trước đây định chuẩn bị sử dụng vạn Liễu quyền trượng, nhưng mà vẫn chưa dùng đến. Cho nên ta quyết định sính lễ đó là Vạn Liễu quyền trượng.
      Tần Vũ mỉm cười .
      Tần Vũ làm việc gì đều cố cho hoàn mỹ.
      kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo là sính lễ. Trong quá trình chiêu thân, Tần Vũ và Chu Hiển biểu đều giống nhau, phỏng chừng đều có thể là người chiến thắng cuối cùng.
      Huống chi trong quá trình chiêu thân Tần Vũ giành được hai danh ngạch, Chu Hiển chỉ có , giờ đây sính lễ của mình là nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
      Còn có lý do nào mà thắng?
      Ngày thứ hai...
      Tần Vũ mình đến Thánh Hoàng điện, vừa mới đến cửa bị thị vệ ngăn lại.
      Thiên thần thị vệ cũng nhận ra Tần Vũ, lúc này cung kính :
      - Tần Vũ đại nhân, Thánh Hoàng bệ hạ có lệnh, tờ liệt kê sính lễ của đại nhân và Chu Hiển đại nhân, chỉ cần giao cho tại hạ là được. Tại hạ trao tận tay tới Thánh Hoàng bệ hạ. Thánh Hoàng bệ hạ dặn từ hôm nay đến ngày thứ mười công bố kết quả, Bệ hạ gặp bất kỳ ai. Như thế mới là công bằng!
      Tần Vũ trong lòng giật mình..
      Bất quá tần Vũ cũng cảm thấy buồn cười. gặp mình và Chu Hiển, như thế có thể xác định công bằng ư?
      Tần Vũ lật tay lấy ra kim sắc quyển trục trao cho thiên thần thị vệ. Thiên Thần thị vệ khom người:
      - Tần Vũ đại nhân, tại hạ trao cho Thành Hoàng bệ hạ!
      Tần Vũ gật đầu, đứng lại chỗ cửa Thành Hoàng điện. gian lực bao trùm Thánh Hoàng điện, cẩn thận giám thị gã thiên thần thị vệ.
      Tuy Tần Vũ biết đây là Thánh Hoàng điện, thiên thần thị vệ tuyệt đối dám giấu diếm danh sách sính lễ.
      Nhưng muốn giành được thắng lợi trong cuộc chiêu thân, Tần Vũ cho phép xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Phải tận mắt nhìn thấy tờ liệt kê danh sách sính lễ được trao tận tay Bắc Cực Thánh Hoàng mới yên tâm.
      Dưới gian lực, Tần Vũ nhìn Bắc Cực Thánh Hoàng nhận tờ liệt kê sính lễ, lại còn giở ra xem tỉ mỉ. Tần Vũ quan sát kỹ, thấy khuôn mặt Khương Phạm đầy vẻ hài lòng.
      Trong tờ liệt kê sính lễ của Tần Vũ, có tên của nhất lưu Hồng Mông linh bảo Vạn Liễu quyền trượng.
      - Ồ! Tần Vũ huynh đến rồi a.
      Thanh Chu Hiển đột nhiên vang lên. Tần Vũ quay đầu nhìn lại, Chu Hiển mỉm cười tới.
      Thiên thần thị vệ cũng vừa ra tới cửa Thánh Hoàng điện, thấy Chu Hiển vội ngay:
      - Chu Hiển đại nhân. Thánh Hoàng bệ hạ có lệnh...
      Thiên thần thị về đem những lời với Tần Vũ nhắc lại lần nữa với Chu Hiển.
      Chu Hiển khẽ cau mày, nhìn thiên thần thị vệ, đồng thời lại nhìn sang Tần Vũ.
      Tần Vũ đạm cười tiếng:
      - Chu Hiển huynh, đây là Thánh Hoàng điện, huynh còn sợ thiên thần thị vệ lừa gạt?
      Chu Hiển nhìn thiên thần thị vệ, hừ lạnh tiếng rồi mới lấy kim sắc quyển trục trao cho thiên thần thị vệ.
      - Chu Hiển huynh tựa như lo lắng cho tờ liệt kê sính lễ. Lẽ nào huynh cho rằng còn hi vọng chiến thắng?
      Tần Vũ khinh thường . Chu Hiển tự nhiên cảm thụ được.
      Còn Tần Vũ trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy nghi ngờ.
      Nếu như Chu Hiển còn hy vọng nào, việc gì phải dâng tờ liệt kê sính lễ? Chính là biết được sính lễ của là gì...
      Chẳng lẽ có thứ so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo trân quý hơn?
      Cứ cho lễ vật của Chu Hiển cũng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo với hai danh ngạch giành được, Tần Vũ cũng là người chiến thắng. Vì vậy mà mới cố ý dùng lời khinh thường Chu Hiển, xem gã tỏ thái độ như thế nào.
      - Ta hi vọng là chiến thắng ư?
      Chu Hiển nhìn Tần Vũ, liếc mắt cái. thèm để ý đến lời châm chọc của Chu Hiển.
      - Tần Vũ huynh đợi mười ngày sau biết kết quả.
      xong, Chu Hiển trực tiếp rời khỏi Thánh Hoàng điện.
      Tần Vũ nhìn theo bóng lưng Chu Hiển, nhướng mày:
      - Rốt cuộc Chu Hiển dâng lên cái gì? Chẳng lẽ cố ý ra vẻ tự tin?
      Tần Vũ dám suy đoán gì nhiều. thể nghĩ ra lý do, tại sao đến bước này rồi Chu Hiển lại vẫn tin rằng chiến thắng?
      Tần Vũ và Chu Hiển giao ra danh sách sính lễ.
      Còn lại vài ngày, tất cả mọi người đều lẳng lặng đợi chờ Bắc Cực Thánh Hoàng tuyên bố. trong khoảng thời gian Thánh Hoàng điện tiếp kiến bất cứ ai.
      Trong Lôi Phạt thành.
      - Phụ hoàng, Bắc Cực Thánh Hoàng sau khi xem danh sách có tuyển con là con rể ?
      Chu Hiển cũng có tự tin.
      - Danh sách sính lễ của Tần Vũ chừng chính là nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
      Chu Hoắc trầm ngâm:
      - Hiển nhi, nên nóng nảy. Nếu sính lễ của Tần Vũ thực là nhất lưu Hồng Mông linh bảo sính lễ của chúng ta có tác dụng hay cha cũng chỉ có ba thành nắm chắc.
      Chu Hoắc nhíu mày :
      - Bất quá, đây cũng là biện pháp cuối cùng. Dù sao ba danh ngạch con chỉ đoạt được .
      Chu Hiển gật đầu.
      Sau mấy ngày nữa Bắc Cực Thánh Hoàng điện công bố kết quả. Thắng lợi cuối cùng thuộc về ai, giờ phút này ai dám chắc trăm phần trăm.
      ngày dài như năm, Tần Vũ bây giờ có loại cảm giác này. Thời gian trôi qua rất chậm. Đáy lòng tần Vũ luôn lo lắng. Đặc biệt thái độ và lời của Chu Hiển khi dâng tờ liệt kê sính lễ, càng làm cho Tần Vũ yên.
      - Lẽ nào Chu Hiển còn có thủ đoạn lợi hại?
      Tần Vũ trong lòng thầm đoán.
      - , thể! Vô luận thế nào, ta nhất định phải thắng!
      Tần Vũ đứng lên, gian lực phát ra.
      gian lực của Tần Vũ có thể bao trùm mấy trăm dặm phương viên.
      Phiêu Vân phủ và Mộc phủ khá xa nhau, nhưng vẫn nằm trong phạm vi gian lực.
      - có Thần Vương giám sát!
      Tần Vũ gian lực bao trùm, nhất cử nhất động của thần vương đều được giám sát.
      Tần Vũ đứng dậy, thuấn di đến Mộc phủ.
      - Ô, tiểu Vũ!
      Khương Lan ngồi bờ hồ quay đầu nhìn lại:
      Tần Vũ lúc này từ cửa đình viện bước tới:
      - Lan thúc!
      Mặt Tần Vũ lúc này có chút đỏ hồng.
      - Làm sao vậy?
      Khương Lan vẫn bình tĩnh.
      đoạn lại bật cười:
      - Được rồi, ta hình như có phát ngươi bước vào đại môn của Mộc phủ. Như thế nào lại đột nhiên đến đây?
      Tần Vũ có hứng thú chuyện này.
      - Lan thúc, chuyện này nữa! Hai, ba ngày nay con rất lo lắng. Nhớ tới vẻ mặt của Chu Hiển khi dâng tờ danh sách sính lễ, con nghĩ nhất định còn có chủ bài. Con muốn nhờ thúc giúp đến Thánh Hoàng điện thăm dò xem thế nào? Nếu Bắc Cực Thành Hoàng thiên vị Chu Hiển thúc Thánh Hoàng bệ hạ hãy ra điều kiện, con tận lực đáp ứng!
      Đến lúc này Tần Vũ có chút hoảng loạn.
      - Bình tĩnh! Bình tĩnh!
      Khương Lan quay về đối với Tần Vũ cười .
      - Ưu thế của ngươi ràng, chớ có quá lo lắng!
      Tần Vũ chỉ có thể cười khổ.
      Bao nhiêu năm nay, vì muốn cùng Lập Nhi ở chung chỗ, hơn nữa trong suốt quá trình chiêu thân, Tần Vũ cố hết sức mình. Nếu thua, phải làm gì đây?
      Bức bách mình đến tuyệt lộ?
      Nhìn vẻ mặt Tần Vũ, Khương Lan đành nhượng bộ:
      - Được! Ta đích thân đến Thánh Hoàng điện chuyến. Ta và đại ca chuyện.
      Trong lòng Tần Vũ lúc này mới có chút an tâm:
      - Cám ơn Lan thúc, làm phiền thúc nữa rồi.
      Tần Vũ trong lòng cũng có chút áy náy, có điều nếu chuyện này nếu thể sáng tỏ, thực yên được.
      Khương Lan cười cười:
      - Ta ngay đây!
      Chỉ thấy Lan thúc trực tiếp biến mất.
      - Hy vọng! Hy vọng mọi chuyện thuận lợi.
      Tần Vũ trong đáy lòng thầm cầu mong.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 63: Sinh mệnh linh hồn chi lệ

      Khương Phạm mình trong thư phòng.
      Cửa thư phòng đóng kín, cửa sổ cũng khép chặt. Cả thư phòng chìm trong bóng tối.
      Khương Phạm lẳng lặng ngồi trước thư bàn, mình im lặng, an tĩnh.
      Xoát!
      Khương Lan bất ngờ xuất giữa khoảng trống trước thư bàn.
      Khương Phạm ngẩng đầu lên nhìn Khương Lan, đôi mắt lên những tia màu đỏ sẫm, hơi thở có vẻ nặng nề. Khương Lan khỏi nhíu mày ngạc nhiên:
      - Đại ca, huynh nghĩ gì vậy? Sao lại thế này?
      Khương Lan cũng cảm thấy Khương Phạm có chút bình thường.
      Khương Phạm luôn tiêu sái tự nhiên, sao giờ lại trở nên như vậy? Hơn nữa, giờ đây Khương Phạm có được sính lễ, lẽ ra phải vui vẻ hài lòng mới đúng chứ.
      - Nhị đệ, đệ đến rồi à?
      Khương Phạm lãnh đạm .
      Khương Lan nhíu mày:
      - Đại ca, sính lễ của Tần Vũ chính là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Tần Vũ giành được hai danh hiệu, sính lễ lại là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. giành thắng lợi, lẽ ra là chuyện thể nghi ngờ mới phải. Huynh còn suy nghĩ gì vậy?
      - thể nghi ngờ ư?
      Khương Phạm nở nụ cười chế giễu:
      - Nhị đệ, đệ nghĩ đơn giản quá!
      - À, còn lễ vật của Chu Hiển? Lẽ nào còn quý giá hơn cả nhất lưu Hồng Mông linh bảo?
      Khương Lan hoài nghi .
      Khương Phạm trầm mặc.
      Khương Lan và Khương Phạm là hai thân huynh đệ, ở bên nhau từ khi khi Thần giới được đản sanh nên phi thường quen thuộc. Khương Lan nhíu mày:
      - Đại ca, Chu Hiển rốt cuộc dâng sính lễ gì vậy?
      Khương Phạm như trước vẫn trầm mặc.
      - Đại ca!
      Khương Lan có chút tức giận.
      - Đừng hỏi nữa!
      Khương Phạm nhướng mắt, quát lạnh tiếng.
      Khương Lan nhíu mày, hít hơi kiềm chế cơn giận dữ:
      - Đại ca, Tần Vũ là tân Tượng Thần. Huynh để thắng, chỉ là có được nhất lưu Hồng Mông linh bảo mà còn có con rể là Tượng Thần. Địa vị Bắc Cực Phiêu Tuyết thành sau này là đứng đầu trong bát đại Thánh Hoàng. Vì sao huynh vẫn còn do dự?
      - Đừng làm phiền ta, để ta suy nghĩ chút!
      Giọng Khương Phạm trầm xuống.
      Khương Lan trong lòng tức giận. Nếu Khương Phạm đưa ra lý do, trong lòng còn thấy dễ chịu chút, nhưng lúc này Khương Phạm lại nhất định gì.
      - ra ngoài!
      Khương Phạm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Lan.
      Khương Lan cố kiềm chế giận dữ, khẽ hừ tiếng rồi trực tiếp triển khai thuấn di rời khỏi Thánh Hoàng điện. Khương Lan muốn đối địch với Khương Phạm, dù sao quyền lựa chọn cuối cùng vẫn nằm trong tay Khương Phạm.
      Trong Mộc phủ
      Tần Vũ chờ đợi trong yên lặng, thậm chí Tần Vũ còn tìm Khương Lập mà chỉ đứng yên lẳng lặng bên bờ hồ. Chỉ lát sau, Khương Lan trở về.
      - Lan thúc?
      Nhìn sắc mặt của Khương Lan, trong lòng Tần Vũ chợt chột dạ.
      Tình huống ổn!
      Khương Lan chậm rãi hít hơi, sắc mặt dần khôi phục bình thường, đoạn nhìn về phía Tần Vũ, thở dài hơi:
      - Tiểu Vũ, tình huống giống như ngươi dự đoán, được tốt đẹp lắm.
      - Chuyện gì xảy ra? Bắc Cực Thánh Hoàng chọn Chu Hiển ư?
      Tần Vũ trong lòng nóng nảy.
      - phải!
      Khương Lan lấy lại bình tĩnh.
      - Ta hiểu rất Khương Phạm, nếu quyết định chọn Chu Hiển có thái độ như vậy. ... ràng còn lưỡng lự.
      - Lưỡng lự?
      Tần Vũ nhíu mày.
      - Đúng, giờ phút này trong đáy lòng Khương Phạm giống như thể nào hạ được quyết tâm. Ta ngờ được, danh sách sính lễ của Chu gia rốt cuộc là gì, lại khiến cho Khương Phạm do dự như vậy?
      Khương Lan lắc đầu, nhíu mày :
      - Ngươi đoạt được hai danh ngạch, sính lễ lại là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Hôm nay ngươi lại trở thành tân Tượng Thần. Tất cả mọi việc như vậy mà cũng thể khiến cho đại ca hạ quyết tâm tuyển ngươi. Rốt cuộc danh sách sính lễ của Chu Hiển là cái gì?
      Tần Vũ lại nhíu mày.
      chỉ Khương Lan nghi ngờ, mà Tần Vũ cũng lấy làm lạ.
      Vốn Tần Vũ cho rằng, những chuẩn bị của mình đủ rồi, căn bản thể thua mới phải. Thế nhưng lại rằng... sính lễ của Chu Hiển ràng khiến cho Khương Phạm phải đắn đo do lự.
      - Bất kể thế nào con cũng phải thắng!
      Ánh mắt Tần Vũ sắc bén, mạnh mẽ trở lại.
      - Lan thúc.
      Tần Vũ nhìn về phía Khương Lan.
      - Lúc này Bắc Cực Thánh Hoàng lưỡng lự. Nếu gia tăng thêm sính lễ Thánh Hoàng có ủng hộ con ?
      Khương Lan trầm ngâm lát.
      - Tiểu Vũ!
      Ánh mắt Khương Lan hướng về Tần Vũ:
      - Lễ vật của ngươi rất lớn rồi, nhất lưu Hồng Mông linh bảo rất trân quý. Nếu lại dâng thêm nữa, phỏng chừng cũng có tác dụng gì lớn!
      Tần Vũ bất giác chau mày.
      Khương Lan tiếp tục :
      - Bất quá...
      Nghe thấy hai chữ này, Tần Vũ lập tức chú ý nghe, xem ra vẫn còn chút hy vọng.
      - Khương Phạm là tộc trưởng của Khương tộc, rất coi trọng những báu vật như nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Là vì muốn giúp cho gia tộc thêm lớn mạnh. như vậy... chúng ta vẫn còn có hai phương pháp.
      - Hai phương pháp?
      Tần Vũ căn bản thể nghĩ được.
      Khương Lan mỉm cười :
      - Phương pháp thứ nhất, dựa vào tình phụ tử giữa đại ca và Lập Nhi. Mặc dù Khương Phạm công khai chiêu thân, nhưng thể phủ nhận, đại ca rất thương Lập Nhi. Ta đưa Lập Nhi qua bên đó, để Lập Nhi trực tiếp với đại ca... Người mà Lập Nhi là ngươi, mong đại ca tác thành cho các ngươi.
      - Hạnh phúc cả đời của nhi nữ, chắc chắn có sức ảnh hưởng đến phụ thân!
      Khương Lan gật đầu .
      Tần Vũ trong lòng cảm thấy hy vọng.
      Đúng, nếu ta là Khương Phạm, chắc chắn thể bỏ qua ý nguyện của nhi nữ.
      - Phương pháp thứ hai.
      Khương Lan tiếp tục .
      - Khương Phạm phải là muốn Phiêu Tuyết thành ngày càng lớn mạnh hay sao? Rất đơn giản, hãy thẳng với đại ca, ngươi giữ giọt lệ sinh mệnh linh hồn!
      Tần Vũ ngẩn ra.
      Bí mật của Lưu Tinh lệ này rất ít người biết.
      Khương Lan tiếp tục :
      - Lập Nhi cũng có giọt lệ sinh mệnh linh hồn, ngươi có giọt. Các ngươi khi song tu, lĩnh ngộ được kết hợp hoàn toàn. trong hai người các ngươi có cơ hội dễ dàng trở thành thần vương.
      - Hơn nữa, khi Sinh Mệnh thần vương chết năng lượng kỳ diệu trong thân thể biến thành hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn. Nếu hai giọt lệ này kết hợp lại, sức mạnh của Sinh Mệnh thần vương lần nữa xuất . Bất luận hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn này được trao cho ai, người đó cũng có khả năng trở thành tân Sinh Mệnh thần vương!
      Khương Lan đến đây, Tần Vũ dần hiểu ra.
      Lưu Tinh lệ của mình do hai bộ phận tạo thành, lĩnh ngộ về gian pháp tắc, thứ hai chính là năng lượng của Sinh Mệnh thần vương. Năng lượng của Sinh Mệnh thần vương vô cùng kỳ diệu, thậm chí còn có thể chữa trị cho linh hồn.
      - Hai người ở bên nhau, Lập nhi rất có thể trở thành thần vương. Nhi nữ của mình trở thành thần vương, điều này đối với Khương Phạm cũng có sức hấp dẫn rất lớn!
      Khương Lan mỉm cười .
      Tần Vũ gật đầu liên tục.
      Đúng, hai cách mà Khương Lan đều rất đáng hy vọng.
      - Thực hai phương pháp này cùng lúc, khả năng thành công rất cao.
      Khương Lan quay đầu về phía cửa viện.
      - Lập Nhi, đừng đứng ở đó nữa, nhanh vào đây!
      - Lập Nhi?
      Tần Vũ gian lực phát ra, quả nhiên... Khương Lập đứng sau cánh cửa viện, trong mắt đỏ hồng.
      Vừa nãy cùng Lan thúc chuyện, tâm trạng Tần Vũ căng thẳng đến mức Lập Nhi đứng sau cửa mà cũng phát ra. Đương nhiên việc này cũng có lý do là Tần Vũ thu lại gian lực.
      - Tần Vũ đại ca, Lan thúc đúng, muội cùng Lan thúc!
      Khương Lập bước tới, kiên định .
      Tần Vũ hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu:
      - Phiền muội quá!
      Tần Vũ nhìn Khương Lập cười khổ. Khương Lập liền lắc đầu.
      lúc sau, Khương Lan đưa Khương Lập lần nữa đến Bắc Cực Thánh Hoàng điện. Vẫn là thư phòng u tối, yên tĩnh.
      - ức hai ngàn vạn năm, vẫn còn muốn tiếp tục nữa sao?
      Khương Phạm thấp giọng thào, đột nhiên ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó Khương Lập và Khương Lan xuất tại thư phòng.
      - Nhị đệ, đệ lại đến nữa?
      Khương Phạm nhướng mày, sau đó thấy Khương Lập mới thở hơi:
      - Lập Nhi, con đến có việc gì?
      Khương Lập nhìn phụ hoàng kiên định .
      - Phụ Hoàng, con hi vọng người chọn Tần Vũ đại ca!
      - Con hi vọng?
      Khương Phạm thoáng chau mày.
      - Đúng vậy.
      Khương Lập tức khắc gật đầu.
      - Thực ra con và Tần Vũ đại ca, khi còn ở phàm nhân giới từng quen biết. Vũ ca vì con nên mới tu luyện lên thần giới!
      - Con là Tần Vũ đó ư?
      Khương Phạm trong mắt có chút tin:
      - Con xuống phàm nhân giới là việc cách hai vạn năm trước, Tần Vũ đó tu luyện nhanh thế sao?
      - Đúng vậy, người tin có thể hỏi Lan thúc, thậm chí có thể hỏi Chu Hiển!
      Khương Lập trực tiếp .
      Khương Lan cũng gật đầu tiếp lời:
      - Đại ca, là như vậy! Tiểu Vũ rất cố gắng tu luyện. tu luyện nhanh như vậy, thậm chí cố gắng trở thành Tượng Thần đều là vì Lập Nhi. Cho nên... hề do dự đem La Vũ đao dâng lên đại ca, cũng có thể dùng nhất lưu Hồng Mông linh bảo làm sính lễ!
      Khương Phạm có phần tin tưởng:
      - Chẳng trách... chẳng trách có thể bỏ được hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo!
      Khương Phạm gật đầu, nhíu mày hướng về phía Khương Lập:
      - Lập Nhi, lẽ con cho rằng biểu ca Chu Hiển đối với con tốt?
      Khương Lập lắc đầu :
      - Ngoài Tần Vũ đại ca con lấy ai hết!
      Khương Phạm sững lại, hừ tiếng:
      - Hỗn láo!
      - Đại ca!
      Khương Lan cũng có chút giận dữ:
      - Đại ca, hôn của Lập Nhi lẽ nào bản thân nó có quyền lựa chọn? Đệ thấy huynh như bị ma ám rồi, huynh , huynh suy nghĩ cái gì vậy?
      Khương Phạm ngẩng đầu, căm tức nhìn Khương Lan.
      - Sao? Muốn động thủ?
      Khương Lan cười lạnh tiếng.
      - Đừng quên Tần Vũ đưa huynh La Vũ đao, huynh cấp cho đệ.
      Có kiện La Vũ đao trong tay, Khương Phạm muốn đánh bại Khương Lan có khả năng.
      Khương Phạm hừ lạnh tiếng gì nữa. Dù sao cũng kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, đem La Vũ đao cấp cho Khương Lan cũng là để cho thực lực Phiêu Tuyết thành mạnh lên.
      - Khương Phạm, hôm nay đệ phải với huynh điều này. Tần Vũ chính là chủ nhân của trong hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn, do A Mi để lại sau khi qua đời!
      Khương Lan ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Phạm,
      - Đệ gì?
      Khương Phạm ngẩn ngơ.
      - Lẽ nào huynh quên nhanh như vậy?
      Khương Lan cười nhạt:
      - Lúc trước, đám người hợp lực giết chết A Mi, trước khi A Mi chết để lại hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn, giọt dung nhập vào thân thể Lập Nhi. Nếu vì lý do ấy, cuộc chiêu thân này có mấy người tham gia đây?
      Khương Phạm sững người.
      Những người tham gia chiêu thân, nguyên nhân là do giọt lệ sinh mệnh linh hồn này.
      - Hai người bọn họ, đệ xem như con của mình. Khương Phạm, huynh nên quá vô tình.
      Trong mắt Khương Lan loé lên ánh nhìn lạnh lẽo.
      - Huống chi, khi hai người kết hôn, sau khi song tu. Hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn kết hợp. Rất dễ dàng đản sanh tân Sinh Mệnh thần vương. Tiểu Vũ cũng đồng ý, giọt lệ sinh mệnh linh hồn này trao cho Lập Nhi!
      Khương Lan tiếp tục :
      - Nếu như vậy, huynh nhi nữ là Sinh Mệnh thần vương, lại còn con rể là Tượng Thần...
      - Có Tần Vũ, Bắc Cực Phiêu Tuyết thành trở thành thế lực hùng mạnh nhất trong số bát đại Thánh Hoàng. Điều đó thể nghi ngờ. Đệ hỏi huynh, lúc này huynh còn do dự gì nữa?
      Khương Lan căm tức nhìn Khương Phạm.
      Tiếng thở nặng nề của Khương Phạm vang lên trong thư phòng:
      - Nhị đệ, hãy để ta yên tĩnh chút, được ?
      Khương Phạm có chút bị thuyết phục.
      Khương Lan thở phào nhõm, thái độ ban đầu của Khương Phạm hiển nhiên khiến cho mình lo lắng, ràng Khương Phạm có chút ủng hộ Chu Hiển. Thế nhưng bây giờ, Khương Phạm có vẻ bị thuyết phục, ràng những lời vừa rồi ảnh hưởng đến Khương Phạm.
      - Đại ca, đệ mong huynh làm cho mọi người phải thất vọng. Huynh cũng biết... A Mi đối với đệ có ý nghĩa như thế nào. Hai tiểu nhi này cũng có ý nghĩa như thế nào với đệ?
      Khương Lan quyết định lần nữa tăng thêm áp lực.
      Khương Phạm chậm rãi gật đầu:
      - Nhị đệ, ta hiểu. Được, hai người về trước , ta cần tĩnh tâm mình.
      Khương Lan lạnh nạht :
      - Được, đệ chờ vài ngày, chờ quyết định của huynh!
      Lập tức Khương Lan kéo tay Lập Nhi, hai người biến mất. Thư phòng lại khôi phục vẻ u tối và im lặng, chỉ có tiếng thở dài ngớt vang lên.
      - Xem ra ta buộc phải quyết định rồi!
      Khương Phạm lật tay, trong tay lên bản danh sách sính lễ của Chu Hiển. Những gì viết đó, bất luận thế nào cũng khiến cho lòng Khương Phạm yên.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 64: Tuyên bố

      1. Khương Phạm huynh, lần này sính lễ của Chu gia chúng ta chỉ là lời nhắn cùng lời hứa. Ta thay mặt cho nhi tử, trước tiên xin gửi cho huynh lời nhắn. Trong vòng ngàn năm nữa Thiên Tôn sơn giáng hạ! vậy mong huynh hiểu hàm ý của việc "Thiên Tôn sơn" giáng hạ. Sáu ngàn vạn ức năm trước Thiên Tôn sơn giáng hạ, chính là Tiêu Dao Thiên Tôn ra đời. Còn lần này ai trở thành Thiên Tôn? Mỗi vị thần vương đều có cơ hội.
      2. Về phần lời hứa, đó là do chính thân phụ ta Lôi Phạt Thiên Tôn hứa hẹn. khi Khương Phạm huynh để cho nhi tử ta Chu Hiển trở thành trượng phu của Khương Lập. Thân phụ ta Lôi Phạt Thiên Tôn hứa với huynh, trong trận quyết đấu tranh đoạt cơ hội giành ngôi vị Thiên Tôn, gia phụ ra tay tương trợ huynh lần, còn về việc lúc nào ra tay do Khương Phạm huynh quyết định.
      - Thiên Tôn sơn...
      Khương Phạm thở dài tiếng, trong đầu lên cảnh tượng thảm khốc của sáu ngàn vạn ức năm trước. vị rồi lại vị thần vương, vì muồn đoạt lấy chút cơ hội trở thành Thiên Tôn mà liều mạng tàn sát nhau.
      Từng người, từng người lần lượt bỏ mạng...
      - Lẽ nào ta lại bỏ qua cơ hội này?
      Đôi chân mày Khương Phạm khẽ nhíu lại, trong mắt lộ vẻ vẻ u buồn.
      - Két!
      Cửa thư phòng mở, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Khương Phạm thở hơi, giọng:
      - Phu nhân, nàng đến rồi?
      Người bước vào chính là Thuần Vu Nhu, thê tử của Khương Phạm.
      - Phu quân, chớ nên phiền não. Cần làm thế nào cứ làm như vậy, thiếp ủng hộ phu quân!
      Thuần Vu Nhu nhàng vuốt mái tóc dài của Khương Phạm, ôn nhu .
      Trước mặt thê tử của mình, Khương Phạm trong lòng suy nghĩ gì điểm cũng cần dấu giếm.
      - Phu nhân, ức hai ngàn vạn ức năm rồi, thời gian lâu như vậy ta vẫn là Bắc Cực Thánh Hoàng, vĩnh viễn là Bắc Cực Thánh Hoàng... Loại cuộc sống này, ta chịu đựng đủ rồi. Ta rất muồn trở thành Thiên Tôn, Thiên Tôn chí cao vô thượng!
      Khương Phạm chậm rãi .
      Thánh Hoàng mặc dù được tôn sùng. Có điều, với người ngay khi sinh ra là Thánh Hoàng, tại vị ức hai ngàn vạn ức năm, đương nhiên cảm thấy địa vị Thánh Hoàng đó còn có gì giá trị.
      Ngược lại càng chờ mong địa vị cao hơn - Thiên Tôn!
      - Lần trước Thiên Tôn sơn giáng hạ. Mặc dù ta cố gắng, nhưng chính vào thời khắc cuối cùng, Phiêu Vũ Thiên Tôn lẳng lặng ra tay, bát đại Thánh Hoàng chúng ta đều thất bại, kẻ chiến thắng chính là Tiêu Dao Thiên Tôn!
      Khương Phạm lắc đầu cười nhạt.
      - Thiên Tôn sơn lại sắp giáng hạ, ta rất hi vọng.
      Thuần Vu Nhu lầy từ thư án cuốn kim sắc trục quyển, bản kê sính lễ của Tần Vũ.
      - Nhất lưu Hồng Mông linh bảo, Tần Vũ này quả nhiên phải là người tầm thường!
      Thuần Vu Nhu thầm thán phục.
      Khương Phạm liếc nhìn kim sắc quyển trục, gật đầu cười nhạt :
      - Nếu phải là Thiên Tôn sơn giáng hạ, con rể của ta nhất định là Tần Vũ. Chỉ tiếc là...
      Khương Phạm lắc đầu:
      - Nhất lưu Hồng Mông linh bảo tuy trân quý, nhưng ta vốn có Linh bảo trấn tộc. Linh bảo trấn tộc xuất cùng lúc thần giới được đản sanh, lại có huyết mạch tương thông với Khương gia, uy lực vô cùng to lớn. Cho dù ta có nhất lưu Hồng Mông linh bảo của Tần Vũ cũng cấp cho nhị đệ hoặc Khương Hình. Bản thân ta vốn cần.
      Khương Phạm đích thực cần.
      Tần Vũ tặng La Vũ đao, Khương Phạm đưa cho nhị đệ Khương Lan. Cho dù có nhận thêm kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo ta cũng lại cấp cho vị thần vương thứ ba của Phiêu Tuyết thành.
      Tất cả chỉ là giúp cho thực lực Phiêu Tuyết thành thêm lớn mạnh, đối với Khương Phạm mà cũng có ảnh hưởng lớn.
      - Bao nhiêu năm qua ta đều vì gia tộc, bây giờ cũng nên nghĩ cho bản thân. Thiên Tôn... là làm cho người ta phải chờ mong.
      Khương Phạm ánh mắt có tia chờ mong.
      Thiên Tôn!
      Chí cao vô thượng! Trước mặt Thiên Tôn Thánh Hoàng chỉ là nhân vật tầm thường. Chỉ có Thiên Tôn mới có được ngôi vị chí cao.
      - Phu quân, thiếp lo lắng chuyện.
      Thuần Vu Nhu nhàng.
      Khương Phạm quay đầu nhìn thê tử. Từ trước đến nay, Khương Phạm chưa bao giờ có ý nghi ngờ tình cảm của mình và thê tử. Hai người chung sống qua mấy ức ức năm, tình cảm sâu đậm đến mức ngôn từ nào tả được.
      - Lôi Phạt Thiên Tôn hứa giúp chàng lần. Nhưng nếu sau khi giúp chàng lại ra tay tương trợ kẻ khác nữa thế nào?
      Thuần Vu Nhu ra lo lắng cho trượng phu mình.
      Khương Phạm khẽ cau mày.
      - Về chuyện này, đúng là ta cũng có chút thắc mắc. Có điều, lần trước Thiên Tôn sơn giáng hạ, trong trận đấu vốn hề can thiệp. Chỉ đến cuối cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn mới lẳng lặng ra tay, làm xoay chuyển cả thế cục. Rốt cuộc Tiêu Dao thần vương chiến thắng, giành được ngôi vị Thiên Tôn...
      Khương Phạm nhíu mày.
      - Chỉ là lần này Thiên Tôn liệu có ra tay nhiều lần ?
      Thuần Vu Nhu lặng lẽ đứng bên. Hai vợ chồng lẳng lặng đàm luận. Những điều Khương Phạm nghĩ, trong lòng Thuần Vu Nhu đều hiểu , tự nhiên cũng có điểm bận tâm.
      Nửa ngày sau...
      - Ai?
      Khương Phạm ngẩng đầu, giữa thư phòng đột nhiên xuất người, chính là Tây Bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc.
      - Tỷ phu, sao huynh lại đến đây?
      Thuần Vu Nhu giọng cười hỏi.
      Gương mặt Chu Hoắc thoáng nụ cười, trực tiếp :
      - Tiểu Nhu, ta đến là muốn tự mình với Khương Phạm số chuyện. danh sách sính lễ ta chỉ viết ngắn gọn, e là Khương Phạm huynh có vài chuyện được lắm.
      Khương Phạm ngẩng đầu nhìn Chu Hoắc:
      - Chu huynh, đích thực là ta có chút . Ta muốn hỏi huynh... Thiên Tôn sau khi Thiên Tôn sơn giáng hạ, có thể tùy ý ra tay ?
      - Đương nhiên là thể..
      Chu Hoắc vội đáp:
      - Nếu như có thể trực tiếp ra tay, vậy lần trước cha ta tại sao lại ra tay?
      Khương Phạm gật đầu.
      Trong trận quyết đấu giành kỳ ngộ Thiên Tôn lần trước, Lôi Phạt Thiên Tôn từ đầu đến cuối hề ra tay, chỉ có Phiêu Vũ Thiên Tôn cuối cùng lại ra tay.
      - Có thể cho ta biết nguyên nhân ?
      Khương Phạm dò hỏi.
      Chu Hoắc gật đầu:
      - Khương Phạm huynh, chuyện này ta cũng mới được biết cách đây lâu, chính gia phụ cho hay... lần trước khi Thiên Tôn sơn giáng hạ, sở dĩ phụ thân ra tay là do Phiêu Vũ Thiên Tôn ngăn cản.
      - Phiêu Vũ Thiên Tôn?
      Khương Phạm trong lòng có chút giật mình.
      Phiêu Vũ Thiên Tôn có thể ngăn cản Lôi Phạt Thiên Tôn! Chỉ riêng điểm này có thể thấy, tuy cùng là Thiên Tôn nhưng địa vị vẫn có khác biệt.
      - Lần trước, Phiêu Vũ Thiên Tôn vì muốn tạo thế cân bằng, trao cơ hội kỳ ngộ Thiên Tôn vào tay thần vương có xuất thân phi thăng giả. Còn lần này, Phiêu Vũ Thiên Tôn có lời với gia phụ là động thủ, gia phụ vì thế có cơ hội lần ra tay.
      Chu Hoắc nhìn thẳng vào Khương Phạm.
      Khưong Phạm con mắt sáng ngời.
      Lôi Phạt Thiên Tôn có cơ hội lần ra tay? Và Chu gia lại giành cơ hội đó cho bản thân mình? Sính lễ này khiến Khương Phạm thể động tâm.
      - Chu Hoắc, những lời huynh ?
      Khương Phạm kìm được hỏi.
      - Huynh vẫn còn lo ta dối gạt huynh sao?
      Chu Hoắc cười nhạt.
      - Khương Phạm huynh chỉ cần suy nghĩ kỹ chút. Nếu Thiên Tôn có thể ra tay nhiều lần, vậy quyết đấu cho kỳ ngộ Thiên Tôn chẳng phải vô nghĩa hay sao?
      Khương Phạm cũng gật đầu.
      Đúng vậy!
      Nếu Lôi Phạt Thiên Tôn chỉ ra tay lần tương trợ chính mình chỉ có thể là Khương Phạm có ba phần cơ hội trở thành Thiên Tôn. Tuy nhiên, nếu để Lôi Phạt Thiên Tôn được nhiều lần động thủ, việc ai trở thành Thiên Tôn phải chỉ cần Lôi Phạt Thiên Tôn quyết định sao?
      - Phiêu Vũ Thiên Tôn thể để cho chuyện này xảy ra!
      Chu Hoắc lại cười nhạt, lên tiếng.
      - Vậy sao huynh giành cơ hội này cho bản thân?
      Khương Phạm nhìn về phía Chu Hoắc.
      Chu Hoắc cười nhạt:
      - Khương Phạm huynh, ta và huynh giống nhau. Cho đến nay Chu gia ta vẫn là siêu nhiên vật ngoại, sau lưng lại có phụ thân ta là Lôi Phạt Thiên Tôn. Ta có thể hưởng thụ đến tận cùng cuộc sống thanh nhàn này, đối với việc trở thành Thiên Tôn ta hề có chút si tâm vọng tưởng. Huống hồ, Phiêu Vũ Thiên Tôn bao giờ để Chu gia có lúc hai Thiên Tôn!
      Khương Phạm khẽ gật đầu.
      Tam đại Thiên Tôn, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Phiêu Vũ Thiên Tôn.
      - Ta tặng cho huynh cơ hội lần ra tay của cha ta. Khương Phạm huynh chắc biết, chiêu thân quyết định nên chọn ai rồi chứ?
      Chu Hoắc cười nhạt.
      Khương Phạm khẽ cau mày.
      Khương Phạm nhớ lại những lời của nhị đệ Khương Lan. Nếu chọn Chu Hiển, e là quan hệ giữa ông ta và nhị đệ trở lại đối đầu, hơn nữa tình cảm phụ tử với Khương Lập cũng bị ảnh hưởng.
      - Đành vậy! Từ khi Tả Thu Mi chết , nhị đệ ra hề có quan hệ tốt với ta. Còn Lập Nhi... Thôi vậy!
      Khương Phạm trong lòng thầm than.
      có mấy người con , thể chỉ vì nhi nữ mà mất cơ hội mấy vạn ức năm mới có lần...
      - Chu Hoắc huynh, ta biết nên chọn lựa ra sao. Huynh có thể về được rồi!
      Khương Phạm lạnh nhạt .
      Chu Hoắc nhìn Khương Phạm, hi vọng có thể nhận thấy lựa chọn qua nét mặt, nhưng nhìn ra. Chỉ có thể cười nhạt:
      - Vậy ta đợi xem lựa chọn của huynh!
      rồi Chu Hoắc biến mất khỏi thư phòng.
      Chớp mắt thời hạn mười ngày đến, cả Phiêu Tuyết thành, các đại điện chủ, Hoàng tộc đệ tử, đại đội trưởng thiên thần đại quân... tề tựu đông đủ tại Bắc Cực Thánh Hoàng điện.
      Bắc Cực Thánh Hoàng điện lần nữa lại vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều rất vui vẻ.
      Chỉ có Tần Vũ là ngồi bên, cười nổi. Giờ phút này, trong lòng Tần Vũ phiền não vô cùng, đặc biệt là khi nhận được tin từ Lan thúc. Hiển nhiên cơ hội chiến thắng của giờ chỉ còn nửa.
      - Tần Vũ huynh!
      Tần Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Khuê Nhân Hầu tay cầm chén rượu mỉm cười tới.
      - Tần Vũ huynh làm sao vậy? Lẽ nào huynh vẫn còn lo lắng? Chẳng phải huynh trong hai người cuối cùng rồi hay sao, ta nghĩ việc huynh chiến thắng chắc chẳng còn gì trở ngại.
      - Đa tạ những lời may mắn của huynh!
      Tần Vũ cố nở nụ cười.
      - Đúng rồi, Tần Vũ huynh, sính lễ của huynh là gì vậy? Mà cho dù sính lễ của Chu Hiển có hơn huynh vẫn còn hy vọng thắng!
      Khuê Nhân Hầu vẻ nhiệt thành.
      - Sính lễ ư?
      Tần Vũ cười nhạt:
      - Chính là thứ mà ta mới luyện thành, nhất lưu Hồng Mông linh bảo!
      - Có phải kiện linh bảo mà dẫn đến hồng vân cái thiên, linh bảo chi lôi giáng hạ ?
      Khuê Nhân Hầu nhìn Tần Vũ, vỗ vỗ vai :
      - Tần Vũ huynh cứ yên tâm, sính lễ của huynh quý giá như vậy, bất luận thế nào huynh cũng thắng chắc rồi!
      Tần Vũ đột nhiên nhìn về phía sau Khuê Nhân Hầu. Khuê Nhân Hầu hướng phía sau nhìn. Nguyên lai là Chu Hiển đến.
      Trong mắt Chu Hiển thoáng chút buồn phiền giả tạo, ngồi vào chỗ của mình.
      - Tình huống ổn!
      Tần Vũ cau mày.
      Nếu như Chu Hiển có chút hi vọng thắng nào, phải tỏ ra bất cần hoặc sắc mặt thâm trầm, thể trông bộ dạng sầu khổ thế này được!
      Tần Vũ trầm tư, bỗng cả đại điện im lặng, an tĩnh. Tần Vũ quay đầu lại, chỉ thấy vợ chồng Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạm cùng Khương Lập bước vào. Các thần vương nối bước theo sau.
      Khương Phạm nở nụ cười, khẽ gật đầu với những người trong điện.
      Mười ba vị thần vương lần lượt an tọa, Khương Lập ngồi cạnh Thuần Vu Nhu, bàn tay nắm chặt lấy tay bà.
      - Lập nhi!
      Tần Vũ khẽ gọi, cố giữ cho mình bình tĩnh lại.
      Khương Lập ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vũ. Trong mắt chứa tình ý nồng nàn như dồn hết lên đôi mắt, Tần Vũ giật mình, mang dự cảm.
      Đợi đến khi các thần vương hàn huyên xong, tất cả mọi người ngồi yên.
      - Khương huynh, nên mất nhiều thời gian. Hãy tuyên bố thẳng, cuối cùng huynh chọn ai làm hiền tế?
      Huyết nữ vương giọng lên tiếng.
      Khương Phạm khẽ cười, gật đầu:
      - Ta cũng muốn mất nhiều thời gian nữa!
      Những người bên dưới đều nín thở. Chu Hiển nhìn chằm chằm vào Khương Phạm. Mà Tần Vũ dường như ngưng thở. Tất cả chú ý đều dồn lên người Khương Phạm.
      Khương Phạm nhìn quanh lượt, mỉm cười chậm rãi :
      - Lần chiêu thân này trải qua ba mươi năm. Trong thời gian đó, Đoan Mộc Ngọc đột phá trở thành thần vương. Tần Vũ, Chu Hiển mỗi người đều được Thiên Tôn tứ dư. Tần Vũ còn luyện chế được nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Đều là đại hỷ . Quá trình chiêu thân xảy ra những việc này, ta cũng hết sức vinh dự. Cuối cùng còn lại hai người là Tần Vũ và Chu Hiển. Bất cứ ai trong hai người cũng đều hét sức ưu tú, tiếc rằng trở thành hiền tế của ta chỉ có người. Hy vọng người nào thất bại cũng đừng quá để tâm!
      Khương Phạm cười, nhìn về phía Chu Hiển và Tần Vũ.
      Tần Vũ cảm thấy tim mình đập như muốn vỡ tung lồng ngực.
      Khương Phạm mãi vẫn chưa ra tên, cảm giác này khiến người ta lo sợ, nhưng Tần Vũ chỉ có thể cố chịu đựng.
      - Trải qua nhiều đắn đo suy nghĩ, cuối cùng ta quyết định chọn ra người làm hiền tế. Người đó chính là...
      Khuôn mặt Khương Phạm nở nụ cười rạng rỡ.
      Tất cả những người bên dưới đều lặng im, các vị thần vương bên cũng chăm chú lắng nghe.
      Khương Lập nhìn chằm chằm vào phụ thân. Còn Tần Vũ, thời khắc này càng cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến nỗi muốn phát điên lên.
      - Người đó chính là, Chu Hiển đến từ Tây Bắc Lôi Phạt Thành!
      Khương Phạm cười lớn .
      - Ta?
      Cả người Chu Hiển phảng phất như tê cứng, sửng sốt trong chốc lát. Cuối cùng mặt tràn đầy nét vui mừng.
      Khương Lập khó có thể tin nhìn phụ hoàng của mình.
      - Chu Hiển? Là Chu Hiển?
      Trong thời khắc đó, Tần Vũ cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại mình, bên tai vẫn còn vang vọng lời tuyên phán cuối cùng của Khương Phạm.
      Đúng vậy, là tuyên phán!
      Phán tội chết cho cả và Lập Nhi!
      - , phụ hoàng, người thể...!
      Khương Lập mạnh mẽ lên tiếng.
      Khương Phạm quay lại lạnh lùng nhìn Khương Lập, chỉ thấy Khương Lập mở miệng thế nào cũng thể phát ra thanh .
      Giờ khắc này, Tần Vũ chợt bừng tỉnh.
      Các cơ thịt mặt giật giật, lồng ngực phập phồng vì tức giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Phạm đứng phía .
      - Người chọn Chu Hiển?
      Khương Phạm mỉm cười với Tần Vũ:
      - Tần Vũ, đừng quá để tâm! Này...
      - Đừng quá để tâm?
      Tần Vũ rất muốn cười lên lạnh lùng. Chình mình vì ngày này mà bản thân nỗ lực bao nhiêu. Vì chiêu thân mà khổ công nghiên cứu luyện khí, hao phí mấy trăm ngàn năm thơi gian. Vì muốn được quang minh chính đại cưới Lập Nhi, cả La Vũ đao, Tử Huyền phủ... tất cả các linh bảo, Tần Vũ đều để trong mắt.
      Vậy mà bây giờ...
      Khương Phạm vẫn còn có lòng tốt an ủi ta, bảo mình đừng nên để tâm?
      Có thể để tâm được sao?
      - Câm miệng!
      Tần Vũ đột nhiên quát, Khương Phạm chợt giật mình, có chút sững sờ, sắc mặt sa sầm. Tất cả các vị thần vương đều kinh ngạc nhìn Tần Vũ.
      Giờ phút này khí thế của Tần Vũ chợt mạnh mẽ, gương mặt sắt có tia lãnh ý, nhìn Khương Phạm, Chu Hoắc liếc mắt cái:
      - Là do các ngươi bức ta, các ngươi bức ta!
      Ánh mắt Tần Vũ nhìn sang Khương Lập. Khương Lập cũng nhìn đáp lại.
      Ánh mắt hai người giao nhau. Chỉ qua ánh mắt, cả hai đểu hiểu những gì người kia nghĩ. mặt Khương Lập nở nụ cười, Tần Vũ cũng vậy.
      - Lập nhi, ai có thể chia cắt được chúng ta, tuyệt đối !
      Tần Vũ giọng .
      - Tần Vũ, ngươi muốn làm gì?
      Khương Phạm tức giận quát tiếng, cảm thấy khí có chút ngột ngạt.
      - Ha ha, làm gì ư? Ngươi hỏi ta làm gì ư? Ha ha. Ngươi xem ta muốn làm gì đây?
      Thanh Tần Vũ vang lên khắp đại điện, mặt nụ cười trở nên vô cùng lạnh lẽo, trong mắt mang theo tia điên cuồng!
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Quyển 17: thần vương đích huyết -- Chương 01: Phân đạo dương tiêu

      thú vị.
      Tuy lực Tần Vũ rất cao nhưng vẫn phải là thần vương. Trong mắt chúng vị thần vương cho dù là thượng bộ thiên thần lợi hại cũng đả thương được thần vương.
      Người chưa đạt đến cấp độ thần vương bất quá chỉ là... , sao có thể làm lay động cây đại thụ?
      - biết tự lượng sức.
      Chu Hiển ở bên trong lòng hỉ duyệt, đắc ý liếc Tần Vũ. Trong mắt có tia xem thường.
      - Hung hăng với Bắc cực Thánh Hoàng à, với nhạc phụ đại nhân của ta như thế đúng là tự tìm khổ.
      Nhưng sắc mặt của Khương Phạm lúc này hết sức ngưng trọng
      Bởi vì ...
      - Đại ca, huynh chịu để ý đến ý nguyện của bản thân Lập nhi, cũng quan tâm đến cảnh cáo của đệ tuyển chọn Chu Hiển.
      Thanh của Khương Lan vang lên trong đầu
      Bảy phần chú ý của Khương Phạm tập trung người của Khương Lan, chỉ có hai phần tập trung người Tần Vũ, bất quá ngoài mặt Khương Phạm lạnh lùng ngó Tần Vũ.
      - Tần Vũ, ta có thể lí giải tâm trạng của ngươi. Chỉ là lần này chiêu thân là do chúng vị thần vương công bình quan sát tiến hành, ngươi nên chấp nhận kết quả này thôi.
      Khương Phạm lạnh lùng
      Tần Vũ giương mắt nhìn vào mắt Khương Phạm bật cười
      - Công bình?
      Mục quang Tần Vũ lướt qua phía chúng vị thần vương:
      - Chúng vị thần vương, lần chiêu thân này biểu của Tần Vũ tôi mọi người cũng thấy. Ba tiêu chuẩn tại hạ giành được hai, Chu Hiển kia được có cái. Hơn nữa... sính lễ của tại hạ là kiện nhất lưu hồng mông linh bảo. Tại hạ muốn biết trong tình huống này ông còn tuyển chọn Chu Hiển, ai dám công bình?
      - Nhất lưu hồng mông linh bảo?
      Các thần vương điện cùng nhau đàm luận
      - Khương Phạm, lẽ sính lễ của Chu gia là thiên tôn linh bảo? Nếu vì sao ông tuyển chọn Chu Hiển chúng ta cũng nghĩ thông đó.
      Huyết nữ vương ở bên cố ý với giọng điệu cổ quái
      Các vị thần vương còn lại cũng dùng mục quang hoài nghi nhìn Khương Phạm. Đích xác, trước đó Tần Vũ có được hai tiêu chuẩn nhập tuyển, ngoài ra sính lễ còn là nhất lưu hồng mông linh bảo. Tình huống như thế tại sao lại thua?
      Sắc mặt Khương Phạm nhất thời trầm xuống.
      Chu Hoắc liền đứng lên liếc Tần Vũ cái rồi mới ràng:
      - Chư vị, mọi người chắc còn nhớ khi trước Khương Phạm huynh sính lễ chỉ cần làm cho huynh ấy kinh hỉ, kích động hoặc là thích thú là thắng. Sính lễ của Chu gia chúng ta cấp cho Khương gia, đối với Khương Phạm huynh mà thực trân quý hơn nhất lưu hồng mông linh bảo.
      Khương Phạm cũng gật đầu :
      - Ta xin bảo chứng, sính lễ này đối với ta mà thực trọng yếu hơn nhất lưu hồng mông linh bảo nhiều. vì thế, ta tuyển chọn Chu Hiển là cực kỳ công bình.
      Lưỡng đại Thánh Hoàng đồng thời như thế, các thần vương còn lại trong lòng cũng tin tưởng. Con người trọng yếu nhất là thể diện. ai tin lưỡng đại Thánh Hoàng dối.
      - Cực kỳ công bình?
      Tần Vũ cả cười, đặt chân lên cầu thang, từng bước từng bước chậm rãi tiến về đại điện
      - Tại sao ta thấy công bình ở đâu hết? Khương Phạm, Bắc cực Thánh Hoàng bệ hạ! Ông , sính lễ đó là cái gì?
      Tần Vũ xong chân lại tiếp tục bước từng bậc thang về phía đại điện.
      Chu Hoắc lạnh lùng hô:
      - Ngừng bước. Tần Vũ. Ở đây phải là nơi để ngươi hung hăng, mau lùi lại.
      Tần Vũ nghe liền khinh thường liếc Chu Hoắc:
      - Ta chuyện với Bắc cực Thánh Hoàng, ngươi chõ mồm vào làm gì?
      Chu Hoắc ngạc nhiên, mọi người có mặt ở đại điện đều sửng sốt. Phiến khắc, sắc mặt Chu Hoắc đỏ bừng như tích huyết. Nhất ức lưỡng thiên vạn ức niên qua, ai dám với Tây bắc Thánh Hoàng như thế?
      - Tần Vũ, ngươi... - Chu Hoắc muốn xuất thủ.
      - Chu Hoắc huynh. - Khương Lan lạnh lùng cất tiếng. - Đừng gấp. Tần Vũ bất kính với ông đợi chút nữa hãy xử lý. tại ta đối với công bình của lần chiêu thân này cũng rất hoài nghi. Ta cũng muốn biết danh sách sính lễ của Chu gia nhà ông đáo để liệt kê những gì.
      Thanh băng lãnh của Khương Lan bình thản vang khắp đại điện.
      Các thần vương còn lại đều kinh ngạc. Khương Lan là nhị đệ của Khương Phạm, sao lúc này lại có ý phản đối quyết sách của Khương Phạm?
      Tần Vũ và Khương Lan nhìn nhau cái rồi lập tức phân khai.
      Hai người đều hiểu suy nghĩ trong lòng người kia.
      Mục quang Tần Vũ lướt qua Khương Phạm rồi nhìn về phía Khương Lập ở cạnh bên, thê tử của Khương Phạm - "Thuần Vu Nhu" lạnh lùng ngó Tần Vũ, phảng phất như muốn dùng mục quang ngăn trở Tần Vũ.
      - Lập nhi, xin lỗi. - Tần Vũ nhàng
      Khương Lập nhè gật đầu, hiểu hàm nghĩa lời xin lỗi của Tần Vũ là do Tần Vũ thực được bảo đảm khi trước về việc để Khương Lập được quang minh chính đại gả cho Tần Vũ. tại xem ra bảo đảm khi xưa thể nào thành thực.
      - Chúng ta thôi. - Tần Vũ mỉm cười
      Mọi người có mặt nghe Tần Vũ đều cảm thấy kỳ lạ. lúc này Khương Lập ở sau lưng Khương Phạm, chung quanh còn có chúng vị thần vương. lẽ trong tình huống này Tần Vũ còn có thể cướp người được sao?
      - Tần Vũ. Hôm nay cho dù ngươi được thần vương giúp đỡ cũng đừng mong cướp đoạt con ta.
      Khương Phạm bình thản cười , lúc này gian chung quanh Khương Lập bị cấm cố rồi.
      Các thần vương khác cũng đừng mong dùng gian chi lực mang người .
      Tần Vũ căn bản thèm ngó Khương Phạm, xem Khương Phạm như khí, mục quang của hoàn toàn tập trung người Khương Lập. Đối với những lời tuân vấn của Tần Vũ, Khương Lập đều gật đầu.
      - Từ hôm nay trở chúng ta vĩnh viễn phân khai. - Tần Vũ mỉm cười .
      gian chi lực của tân vũ trụ sớm bao phủ khu vực vài trăm dặm. Thánh Hoàng điện này tự nhiên cũng bị bao phủ. Tần Vũ tâm ý nhất động, Khương Lập vốn ở sau lưng Khương Phạm đột nhiên tiêu thất.
      Tiêu thất.
      Trước mặt mười ba vị thần vương, trong Bắc cực Thánh Hoàng điện, trước chú ý của chúng vị thiên thần, Khương Lập cứ thế tiêu thất.
      - Lập nhi đâu? - Khương Phạm cả người ngây ngốc.
      Việc này quá kinh hãi, các thần vương khác cũng cảm thấy kinh ngạc. Khương Phạm phi thường khẳng định bản thân hoàn toàn cấm cố gian chung quanh Khương Lập, thần vương cao thủ cũng thể dùng thần giới gian chi lực để mang Lập nhi .
      Nhưng ...
      gian chi lực mà Tần Vũ sử dụng phải của thần giới mà là của tân vũ trụ do tự thân Tần Vũ sáng tạo. Tân vũ trụ gian chi lực, thần vương cao thủ cũng thể tra ra.
      - Tần Vũ. Trả thê tử của ta lại đây! - Chu Hiển đột nhiên hét lớn.
      - Thê tử?
      Mục quang Tần Vũ phát lãnh, quay đầu về hướng Chu Hiển muốn xuất thủ nhưng lúc này Tần Vũ phát Chu Hoắc, Khương Phạm đồng thời cũng muốn tự thân xuất thủ.
      gian chi lực bao phủ nhưng phản ứng của Tần Vũ nhanh đến kinh nhân.
      - Hô!
      Trước chú ý của mọi người có mặt, Tần Vũ phi thường dễ dàng bước từng bước về phía Chu Hiển, mục quang chăm chú nhìn vào người Chu Hiển phảng phất như phát lưỡng vị thần vương sau lưng.
      - A!
      Chúng vị thiên thần ở dưới khỏi lo lắng cho Tần Vũ.
      Nhưng việc phát sinh sau đó làm cho mọi người có mặt đều mực mục trừng khẩu ngốc.
      Đột nhiên có cá nhân từ thể nội Tần Vũ ảo hóa xuất , là Tần Vũ khác, thanh bào Tần Vũ. Hắc bào Tần Vũ tiếp tục tìm giết Chu Hiển còn thanh bào Tần Vũ mỉm cười đối diện với lưỡng đại thần vương.
      Phân thân chi thuật?
      Khương Phạm và Chu Hoắc đều chấn kinh nhưng vẫn trầm mặt công kích Tần Vũ. Khương Phạm nhất chưởng tựa như bao dung thiên địa làm người ta thể né tránh.
      Chu Hoắc cả người như đạo lôi đình trực tiếp phách lên Tần Vũ
      Lưỡng đại thần vương hợp kích, tình huống phi thường bất diệu.
      - 'Đại ca!'
      thanh vang lên trong đầu Khương Phạm đồng thời Khương Lan xuất trước mặt Khương Phạm, đơn thủ nhất quyền kích xuất ngạnh tiếp Khương Phạm nhất chưởng.
      gian biến động dữ dội. Quyền chưởng giao kích, gian hoàn toàn băng hội.
      - Nhị đệ. - Khương Phạm giận dữ nhìn Khương Lan
      Đối lại Khương Lan chỉ cười lạnh!
      - hay.
      Lúc này bọn Thân Đồ Phàm đều lo lắng cho Tần Vũ.
      Khương Lan có thể ngăn trở người nhưng thể ngăn người thứ hai, Tây bắc Thánh Hoàng 'Chu Hoắc' cả người hóa thành đạo lôi đình phách tới:
      - Đừng đả thương con ta! - Thần thức truyền vang lên trong đầu Tần Vũ .
      - Con ngươi chết chắc.
      Thanh bào Tần Vũ đột nhiên nhất quyền kích xuất về phía đạo lôi đình.
      Chính diện giao thủ với Tây bắc Thánh Hoàng? Chúng vị thần vương ở điện đều cảm thấy buồn cười, phân thân này của Tần Vũ lẽ là muốn tống tử?
      - Bồng!
      Quyền đầu chàng kích cùng đạo lôi đình hung ác.
      "Hoa..." gian chung quanh giống như bức tranh bay lượn lên xuống bị chấn động tê liệt phá tổn. Cường đại cấm chế thủ hộ của Thánh Hoàng điện cũng bị băng hội, mặt đất hoàn toàn vỡ nát, toàn bộ gian trong Thánh Hoàng điện chấn động, các thạch trụ của Thánh Hoàng điện đổ sập.
      Các thiên thần hoang mang phi tốc thối lui. May là trong Thánh Hoàng điện có uẩn hàm cường đại cấm chế thúc phược lực rất lớn, nếu lần giao thủ này có thể làm cho gian vài dặm băng hội tê liệt.
      - Hảo ngạnh quyền đầu. - Chu Hoắc chấn kinh.
      Thanh bào Tần Vũ chính là do liên tâm của cửu diệp hoa liên dung hợp với kim sắc viên châu tạo nên, bổn thể là kiện nhất lưu hồng mông linh bảo, ngạnh độ của nhất lưu hồng mông linh bảo làm sao xác định được?
      Nhưng mặt Chu Hoắc vẫn có chút tiếu dung.
      Thần thông của thần vương đâu phải chuyện đùa? Thần vương tối lợi hại chính là khống chế gian!
      - Hô!
      gian chung quanh thanh bào Tần Vũ đột nhiên tháp hãm. Thanh bào Tần Vũ liền bị hãm nhập vào gian giáp phùng.
      - Lực lượng thôn phệ khủng bố.
      Hãm nhập gian giáp phùng, thanh bào Tần Vũ trong lòng cũng phải tán thưởng, chớp mắt công phu, gian khôi phục bình thường nhưng thanh bào Tần Vũ bị đưa vào trong gian giáp phùng.
      - Hừm. - Chu Hoắc bình thản cười
      Nhưng Chu Hoắc biết, thân phân của Tần Vũ bị hãm nhập trong gian giáp phùng chút liền thuấn di trực tiếp quay về tân vũ trụ.
      *******
      Lúc Chu Hoắc giao thủ cùng thanh bào Tần Vũ, chân thân Tần Vũ cũng tìm giết Chu Hiển. Bất quá lúc Chu Hoắc thi triển gian công kích, chỉ công kích phân thân của Tần Vũ mà còn tiến hành công kích cả chân thân của Tần Vũ.
      - Ân?
      Tần Vũ cảm thấy gian chung quanh mình băng hội.
      - Định.
      Trong tay Tần Vũ đột nhiên xuất thanh trường thương, chính là Tàn Tuyết thần thương, huyền hoàng chi khí thân Tàn Tuyết thần thương luân chuyển, gian muốn băng hội liền ngưng kết lại.
      Huyền hoàng chi khí có công hiệu đặc biệt: định ngũ hành. Ổn định vũ trụ gian!
      - Phốc!
      Lúc này Tàn Tuyết thần thương trực tiếp xuất ra.
      Chu Hiển thấy sát chiêu của Tần Vũ tới, trong mắt hết sức xem thường, thầm nhủ:
      - Tần Vũ, ngươi bất quá chỉ là thượng bộ thiên thần, dùng trận pháp mà muốn giết ta? Nằm mơ .
      tay Chu Hiển liền xuất cây trường tiên điện quang thiểm thước, hung ác quất về phía trường thương của Tần Vũ.
      Chu Hiển thực biết, Tần Vũ vừa rồi mới chịu công kích của " gian hủy diệt", có thể dễ dàng đối phó với gian hủy diệt, thực lực như thế đâu phải như nghĩ?
      "Hưu!"
      "Bồng!"
      Cây trường tiên điện quang thiểm thước của Chu Hiển quấn lấy Tàn Tuyết thần thương của Tần Vũ. Tàn Tuyết thần thương chấn động trận, cây trường tiên liền trực tiếp bị chấn đoạn thành mười mấy khúc.
      - !
      gian hủy diệt công hiệu, Chu Hoắc vốn chấn kinh nhìn thấy thương khủng bố như thế của Tần Vũ liền cảm thấy hoảng sợ.
      - A!
      Bản thân Chu Hiển cũng bị dọa cho ngây người.
      Nhị lưu hồng mông linh bảo "Điện Quan Tiên" bị chấn đoạn như thế, vậy vũ khí trong tay Tần Vũ là cấp nào? lẽ lại là kiện nhất lưu hồng mông linh bảo?
      Đáng tiếc, Chu Hiển thực biết, Tàn Tuyết thần thương còn khủng bố hơn nhất lưu hồng mông linh bảo.
      chậm, thực tế tốc độ xuất thương của Tần Vũ căn bản ý nghĩ của người khác bắt kịp. Các vị thần vương điện mới giật mình trường thương của Tần Vũ đến bên người Chu Hiển.
      - Bồng!
      thương công kích lên người Chu Hiển, cả người Chu Hiển phảng phất như cát bụi cực tốc phi xuất, nện mạnh vào tường Thánh Hoàng điện, tiên huyết phun đầy tường.
      - Lạ quá, còn chưa chết? - Tần Vũ phát việc quỷ dị
      - Tần Vũ. Buông tay!
      Tây bắc Thánh Hoàng 'Chu Hoắc' tay xuất kiện ám hắc sắc chuy tử, Tây nam Thánh Hoàng tay cũng xuất kiện lam sắc trường kiếm mỏng như cánh ve, Nam cực Thánh Hoàng tay xuất kiện bạch sắc trường thương.
      - Tam đại Thánh Hoàng. Tam kiện trấn tộc linh bảo?
      Tần Vũ bật cười. Đừng ba người, chỉ Thánh Hoàng toàn lực xuất thủ Tần Vũ cũng chống nổi, ba người toàn lực xuất thủ nếu chạy chỉ là tìm chết.
      - Muốn giết ta? Nằm mơ !
      Tần Vũ đột nhiên cười lớn.
      - Xem ra mạng ngươi lớn.
      Tần Vũ cười lạnh liếc Chu Hiển vừa mới đứng dậy, cả người bằng tiêu thất trong đại điện.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :