Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 46 - Nam Hải khu vực.

      Tần Vũ nhớ lại lúc Đoan Mộc Ngọc và mình chia tay nhau ở cửa hoàng thành, Đoan Mộc Ngọc khi lấy được món đồ đó nhất định giành thắng lợi. Bây giờ xem ra món vật phẩm này chắc chắn là Huyễn Linh kính.
      - Lan thúc, Huyễn Linh kính này là món đồ gì thế?
      Tần Vũ nhìn Khương Lan. Hầu Phí, Hắc Vũ cũng chờ Lan thúc giải đáp, hiển nhiên là bọn họ chưa từng nghe tới tên của Huyễn Linh kính.
      Khương Lan khẽ gật đầu: - Huyễn Linh kính này mười tỷ năm trước từng xuất ở thần giới, năng lực kỳ lạ của Huyễn Linh kính làm mọi người kinh ngạc. Nhưng mà, Huyễn Linh kính nhanh chóng biến mất, mấy ngàn vạn năm trước có người từng nhìn thấy nó ở khu vực Nam Hải của thần giới. Lần này Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển tới khu vực Nam Hải chắc là vì Huyễn Linh kính.
      Tần Vũ nghe tới đây thấy trong lòng nhõm.
      Bao nhiêu năm nay có ai tìm thấy Huyễn Linh kính, muốn tìm thấy nó trong mười năm có lẽ là việc bất khả thi.
      'Chẳng trách...' Tần Vũ đột nhiên hiểu ra, 'Chẳng trách Đoan Mộc Ngọc muốn chuẩn bị hai kế hoạch, hiển nhiên là do tin tưởng lắm về chuyện Huyễn Linh kính.'
      - Quác quác...
      Hầu Phí cười quái dị rồi bảo. - Ba huynh đệ chúng ta cũng tới đó chuyến, xem xem có cơ hội tìm được Huyễn Linh kính . Đại ca, huynh được ?
      Tần Vũ khẽ gật đầu.
      Tần Vũ cũng muốn chuẩn bị hai kế hoạch cho việc tranh đoạt chỉ tiêu thứ hai.
      'Muốn luyện chế lễ vật ta nghĩ ra trước đó chỉ cần thời gian ngàn năm là đủ. Bây giờ thời gian gia tốc trong vũ trụ của mình hơn vạn lần... trong thời gian mười năm để chuẩn bị này mình chỉ cần năm là đủ để luyện chế nên tòa phủ đệ rồi. Chín năm còn lại tìm Huyễn Linh kính phen.'
      Tần Vũ thầm quyết định.
      Cùng chuẩn bị hai kế hoạch. Nếu lấy được Huyễn Linh kính luyện chế tòa phủ đệ kia để dâng lên.
      - Tiểu Vũ. Khương Lan chăm chú nhìn Tần Vũ dặn dò. - Biển cả của thần giới rộng lớn vô biên, khu vực Nam Hải rất rộng, dù các con có bay cả ngàn năm cũng chưa được phần vạn của nó. Tin tức cũng như hiểu biết về Huyễn Linh kính của các con quá ít. Còn ta... cũng để tâm lắm tới chuyện này. tại chỉ có biện pháp!
      Tần Vũ giật thót trong lòng.
      Đúng. Khu vực Nam Hải mênh mông, nếu có manh mối gì đừng là mười năm mà ngàn vạn năm có khi cũng chẳng nhìn thấy cái bóng của Huyễn Linh kính ấy chứ.
      - Biện pháp duy nhất bây giờ chính là các con theo bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển. Hai kẻ đó chắc chắn chuẩn bị trước, căn cứ theo quan sát bằng thần thức của ta... phương hướng tiến tới của bọn họ giống hệt nhau. Tiểu Vũ, các con theo bọn họ . Còn ta thường xuyên đem phương hướng của chúng báo cho các con. Khương Lan trịnh trọng bảo.
      Chỉ cần thần vương bằng lòng trong chớp mắt có thể dùng thần thức bao phủ khắp thần giới.
      Đấy là loại thần thông của việc nắm giữ gian pháp tắc. Bất kể là hai người Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển trốn ở đâu, Khương Lan đều tìm ra trong chớp mắt rồi truyền báo cho Tần Vũ.
      - Cảm ơn Lan thúc, đành làm phiền người vậy. Tần Vũ cảm kích .
      Có thần vương Khương Lan giúp đỡ, khả năng tìm thấy Huyễn Linh kính của mình lớn hơn nhiều.
      - Được rồi, cần nhiều, các con mau chuẩn bị kỹ lưỡng rồi xuất phát mau lên. Khương Lan cười đáp, sau đó mỉm cười với Hầu Phí, Hắc Vũ rồi biến mất.
      Nhìn Lan thúc biến mất, ba người Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ cung kính tiễn trong đầu lên hình ảnh.
      Hình ảnh này miêu tả hình dáng của Huyễn Linh kính, đồng thời còn giải thích số điểm đặc biệt của Huyễn Linh kính.
      Trước giờ ba huynh đệ Tần Vũ chưa từng nhìn thấy Huyễn Linh kính, nếu Lan thúc đưa hình ảnh này cho bọn họ có khi ba người nhìn thấy Huyễn Linh kính cũng nhận ra.
      'Huyễn Linh kính này quả nhiên là vô cùng kỳ diệu.' Trong lòng Tần Vũ tràn đầy kinh ngạc.
      Hình dáng của Huyễn Linh kính thiên biến vạn hóa, chỉ có điểm đổi, nó là cái gương. Đồng thời... nó có thể đọc được tâm linh của người ta.
      Nó có thể làm người ta vui vẻ, cũng có thể làm họ điên cuồng.
      Bất quá, tính công kích của nó quá lớn, cũng chẳng được xem là linh bảo, có điều mức độ kỳ lạ đặc biệt của nó phàm những ai cảm thụ qua suốt đời thể quên.
      "Huyễn cảnh ư? đúng, nhưng mà cái gương này có thể đọc tâm linh, vậy, nó là cái gì chứ?"
      Tần Vũ nghi hoặc trong lòng nhưng chỉ với ít tin tức mà Lan thúc đưa cho, Tần Vũ hoàn toàn có cách nào để hiểu vì sao Huyễn Linh kính có thể đọc được tâm linh của người ta.
      Quả là vô cùng kỳ lạ, đặc biệt.
      Tần Vũ thầm tán thưởng. 'Nếu lấy được Huyễn Linh kính ba chỉ tiêu của việc chiêu thân có khả năng là mình giành được cả."
      - Hình như Huyễn Linh kính rất kỳ lạ, đệ phải xem ngay, đợi được nữa. Hầu Phí hưng phấn .
      Hắc Vũ cười , ánh mắt nhìn về Hầu Phí : - Hầu tử, Hồng Mông Linh Bảo 'Phi Viên Thần Chu' của đại ca trước kia người huynh mà. Luận tốc độ phi hành Phi Viên Thần Chu nhanh hơn nhiều, chúng ta cứ ngồi lên nó .
      - Hắc hắc, tạp mao điểu, tốc độ của Phi Viên Thần Chu khẳng định là nhanh hơn tốc độ bay của ngươi nhiều! Hầu Phí tự tin bảo.
      Tiếng sóng vỗ bờ ngừng.
      Ba huynh đệ Tần Vũ đứng ở cực Nam của lục địa tại thần giới. Trước mặt bọn họ chính là Nam Hải vô tận. Từng cơn sóng dữ đập vào bờ, nước bắn lên ướt hết đầu tóc của cả ba người.
      Hai người Hầu Phí, Hắc Vũ đều nhìn Tần Vũ.
      Vừa rồi Lan thúc dùng thần thức truyền vào đầu Tần Vũ tấm hải đồ của Nam Hải rộng lớn, đó còn có số hòn đảo cùng với phương hướng của nhân mã hai phe Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển.
      - Được rồi.
      Tần Vũ mỉm cười nhìn Hầu Phí, dùng thần thức truyền vào đầu Hầu Phí hướng hoàn chỉnh. - Phí Phí, Phi Viên Thần Chu do đệ nắm giữ, đệ cứ theo đường này mà là được.
      Chỉ trong chốc lát, Hầu Phí nắm sơ đồ hướng .
      - Quác quác ~~ Yên tâm , với tốc độ bay của chúng ta nhanh chóng đuổi kịp bọn họ thôi. Hầu Phí vung tay, chỉ thấy con thuyền xuất mặt biển.
      Đây chính là Hồng Mông Linh Bảo 'Phi Viên Thần Chu'.
      Phi Viên Thần Chu có phòng ngự ngoài bề mặt cực mạnh, đồng thời tốc độ bay cũng cực nhanh. Bởi vì nó là Hồng Mông Linh Bảo có thuộc tính bay nên nếu luận về tốc độ bay ngay cả nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo cũng bằng nó.
      - Lớn ra, lớn ra...
      Hầu Phí cười hi hi chỉ Phi Viên Thần Chu, thể tích của nó lập tức biến lớn lên, chỉ chốc lát từ con thuyền dài bảy-tám mét biến thành dài gần ba chục mét.
      - Chắc đủ rồi. Hầu Phí bay thẳng lên Phi Viên Thần Chu.
      - Lúc trước Tượng thần Xa Hầu Viên lưu lại kiện Phi Viên Thần Chu này ta cũng chưa từng thử qua tốc độ của nó. Tần Vũ cười đạp bước lên , tiến lên Phi Viên Thần Chu.
      Ba huynh đệ đứng sánh vai nhau ở mũi thuyền.
      - Hô!
      Chỉ nghe khí rít lên, mặt biển ở phía dưới Phi Viên Thần Chu bị chấn động dữ dội, Phi Viên Thần Chu bắn giống như tia chớp.
      Tần Vũ quan sát kỹ lưỡng Phi Viên Thần Chu.
      Dù sóng biển ở bên ngoài có dữ dội tới mấy cũng chạm được vào nó mảy may. bề mặt Phi Viên Thần Chu này có tầng cấm chế trong suốt, bề mặt có vô số quang mang lưu chuyển.
      - Hầu tử, Phi Viên Thần Chu chỉ có thể mặt biển thôi sao? Hắc Vũ nghi hoặc hỏi.
      - Đương nhiên là phải, nếu sao lại được xưng là Hồng Mông Linh Bảo chứ. Tâm ý của Hầu Phí vừa động, Phi Viên Thần Chu như tên rời khỏi cung bắn lên khỏi mặt biển, bay .
      Tần Vũ ngồi ở mũi thuyền nhìn xuống biển cả vô tận bên dưới.
      - Hống~~
      Tiếng gầm lớn từ bên dưới truyền lên, con rắn lớn uốn lượn giữa biển cả. Tần Vũ nhìn lướt qua phán đoán ra nó dài vài vạn mét.
      - Xuy~~ con thú hình trụ to lớn liền bị nuốt vào trong bụng.
      - Con rắn lớn quá. Hầu Phí kinh hãi kêu lên.
      - Con rắn này tên là 'Phản xà', thuộc loại thú cao cấp nhất của thần giới. Có điều con này chỉ mới lớn, con nào trưởng thành rồi có chiều dài gấp mười nó. Tần Vũ cười bảo.
      xem bao nhiêu là tư liệu về kỳ trân dị thú trong Mê Thần điện rồi, Tần Vũ biết rất về những loại phi cầm tẩu thú kỳ lạ này.
      - Con này chỉ mới lớn ư? Hầu Phí thực kinh ngạc.
      Thời gian trôi , sau khi bay ở Nam Hải gần tháng, bọn Hầu Phí còn thấy lạ nữa. Biển cả vô biên sản sinh ra rất nhiều thứ kỳ lạ đặc biệt.
      thú to lớn trong biển cả có chiều dài cả vạn dặm. Bọn Tần Vũ cũng nhìn thấy con Phản xà trưởng thành có chiều dài gần ngàn dặm. Khi cuộn lại trông giống như hòn đảo.
      - Ở đây quả nhiên có quần đảo có mấy trăm hòn đảo. Bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển cách đây xa, chúng ta hạ xuống trước . Tần Vũ .
      Hầu Phí, Hắc Vũ cùng gật đầu.
      Phi Viên Thần Chu đột nhiên biến mất, ba huynh đệ Tần Vũ bay về phía hòn đảo gần nhất phía trước.
      - Ngao~~
      tiếng gầm quái lạ vang lên, mặt biển đột nhiên bắn lên đạo lưu quang màu đen hướng thẳng về phía ba huynh đệ Tần Vũ. Tần Vũ chỉ lật tay vẫy cái.
      Lưu quang màu đen đó bị đánh văng với tốc độ còn nhanh hơn, rơi thẳng xuống bãi cát đảo.
      - ra là Lục Mục Mặc Nhiêm Sư. Tần Vũ nhìn con thú bị trọng thương bờ biển của hòn đảo, cười .
      Lục Mục Mặc Nhiêm Sư toàn thân như con báo đen, da bóng loáng, chỉ có mặt và cổ có râu dài màu đen, ở phía mũi còn có ba cặp mắt.
      Chỉ thấy Lục Mục Mặc Nhiêm Sư lăn mình vòng hóa thành nam tử áo đen.
      - Các ngươi là ai? Vì sao lại tới hòn đảo của ta? Nam tử áo đen này hạ giọng hỏi, có điều trong mắt vẫn có tia hung ác.
      Tần Vũ cười thầm.
      Lục Mục Mặc Nhiêm Sư này tu luyện tới cảnh giới trung bộ thiên thần rồi, ở trong biển cả hoang vu này đúng là bá chủ, nhưng bất kỳ ai trong ba huynh đệ của Tần Vũ đều có thể dễ dàng giết chết .
      Hầu Phí cười quác quác cách quái dị bảo: - Mẹ nó chứ, đến thế này rồi mà còn ngang ngược? Hung quang đột khởi trong mắt Hầu Phí, Lục Mục Mặc Nhiêm Sư lúc này mới ý thức được cục diện.
      - Ngươi nghe đây, ta hỏi ngươi cái gì ngươi phải trả lời ngay cho ta. Hầu Phí hung hăng .
      - Vâng. Lục Mục Mặc Nhiêm Sư chỉ dám vâng lời.
      Hầu Phí hài lòng gật đầu: - Ba huynh đệ chúng ta tới đây là để tìm Huyễn Linh kính. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Huyễn Linh kính ở đâu ?
      - Huyễn Linh kính? Đó là cái gì? Trong mắt Lục Mục Mặc Nhiêm Sư tràn nghi hoặc.
      Hầu Phí lật tay, trong tay liền xuất thanh trường côn màu hỗn hợp vàng kim-đen, hai mắt bạo phát hung quang nhìn Lục Mục Mặc Nhiêm Sư: - mau, nếu cây gậy của Hầu gia ngươi tha đâu.
      Tần Vũ và Hắc Vũ đều thấy kinh dị.
      Vũ khí của Hầu Phí vốn là 'hắc bổng', vì sao giờ đây lại biến thành cây trường côn màu hỗn hợp vàng kim-đen này? Bất quá, với nhãn lực của Tần Vũ có thể nhìn ra cây trường côn này còn lợi hại hơn 'hắc bổng' nhiều.
      - Thực là tôi biết. Lục Mục Mặc Nhiêm Sư lo đến phát khóc.
      - Mẹ nó, muốn chết.
      Hầu Phí giơ cao trường bổng, khí tức hung ác bạo phát.
      - Đợi, đợi chút. Lục Mục Mặc Nhiêm Sư hoang mang bảo, trường côn của Hầu Phí ngừng lại đầu Lục Mục Mặc Nhiêm Sư, trong mắt Lục Mục Mặc Nhiêm Sư tràn đầy kinh khủng. - Đại nhân, tôi thực biết, bất quá, có người chắc chắn là biết.
      Hầu Phí lim dim mắt: - !
      - Mấy trăm hòn đảo này tên là Nam Dã quần đảo. Chủ nhân thực của Nam Dã quần đảo chính là đảo chủ 'Trúc Lâm đảo'. Các đại nhân muốn hỏi 'Huyễn Linh kính', tôi nghĩ nếu ngay đảo chủ Trúc Lâm đảo cũng biết cả Nam Dã quần đảo này có ai biết. Lục Mục Mặc Nhiêm Sư vội vàng bảo.
      - Trúc Lâm đảo? Tần Vũ lúc này cũng bước tới.
      Lục Mục Mặc Nhiêm Sư gật đầu liên hồi: - Đúng, đảo chủ Trúc Lâm đảo bình thường quản chuyện gì nhưng cả Nam Dã quần đảo của bọn tôi có ai dám bất kính với ông ấy, bởi vì ông ấy là thần vương!
      Thần vương!
      Ba người Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ đều chấn động trong lòng.
      - Trúc Lâm đảo ở chỗ nào? Hầu Phí liền quát hỏi.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương47-Trúc Lâm đảo chủ.

      - mau. Hầu Phí nhíu mày, dĩ nhiên có chút nhẫn nại.
      Lục Mục Mặc Nhiêm Sư lo lắng hạ giọng : - Ba vị đại nhân, Nam Dã quần đảo này có mấy trăm hòn đảo. Tôi có ra miệng cũng miêu tả được , chỉ có dùng thần thức đem sơ đồ truyền vào trong đầu đại nhân tốt hơn, nhưng chưa được ba vị đại nhân đồng ý nên dám ngang nhiên truyền sơ đồ.
      Bình thường có quan hệ thân mật hoặc là cao thủ đối với kẻ yếu hơn mới dùng thần thức trực tiếp truyền vào đầu đối phương.
      Nếu là hành vi thiếu lễ độ.
      Tần Vũ bật cười, chắc là Lục Mục Mặc Nhiêm Sư bị Phí Phí dọa sợ quá. Tần Vũ liền lên tiếng bảo: - Ngươi cứ truyền , chuyện tập kích bọn ta vừa nãy, bọn ta để ý đâu, đương nhiên là tha mạng cho ngươi.
      Lục Mục Mặc Nhiêm Sư lập tức tuân lệnh.
      Phút chốc, trong đầu Tần Vũ lên tin tức chi tiết về mấy trăm hòn đảo của Nam Dã quần đảo, nhìn Lục Mục Mặc Nhiêm Sư thấp thỏm lo lắng, Tần Vũ cười bảo: - Phí Phí, Tiểu Hắc, chúng ta .
      Hắc Vũ khẽ gật đầu.
      Hầu Phí trừng mắt nhìn Lục Mục Mặc Nhiêm Sư cái rồi mới bay theo sau lưng Tần Vũ rời khỏi đảo.
      Lục Mục Mặc Nhiêm Sư nhìn ba người bọn Tần Vũ rời , lúc này mới thở ra hơi: - Hô, từ lúc nào có nhiều thượng bộ thiên thần như thế nhỉ, lại còn chạy tới Nam Dã quần đảo hẻo lánh này nữa?
      Lục Mục Mặc Nhiêm Sư nghĩ thông.
      Vừa rồi chỉ giao thủ trong chốc lát nhưng Lục Mục Mặc Nhiêm Sư phán đoán được: - Thanh niên áo đen thủ lĩnh (Tần Vũ) tuyệt đối có thể giết ta trong nháy mắt. Còn thanh niên áo vàng cầm trường côn kia
      Muốn giết ta cũng rất dễ dàng. Thanh niên áo trắng lạnh như băng xem ra thực lực cũng thua kém mấy.
      Lục Mục Mặc Nhiêm Sư nghĩ tới trong lòng vẫn còn sợ hãi.
      Ngự gió bay , với tốc độ của ba người Tần Vũ chỉ trong nửa ngày xuyên qua cả khu vực Nam Dã quần đảo. Lúc này ba người Tần Vũ bay thẳng về phía Trúc Lâm đảo.
      'Thần vương...' Tần Vũ nhíu chặt mày.
      Nghe Trúc Lâm đảo có thần vương tồn tại, điều này làm trong lòng ba huynh đệ Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ có chút nghiêm nghị, dám khinh địch.
      - Phí Phí, đến Trúc Lâm đảo đừng có vô lễ đó. Tần Vũ lo lắng nhất chính là Hầu Phí.
      Hầu Phí chớp mắt cười: - Yên tâm đại ca, đệ làm việc bao giờ để huynh thất vọng chưa?
      - Hầu tử. Hắc Vũ đột nhiên nhìn Hầu Phí. - Vừa rồi cây côn của ngươi sao thế? Ta nhớ vũ khí khi trước của ngươi là cây hắc bổng mà?
      Hầu Phí hạ giọng : - Đề cập tới chuyện này lại thấy nản. Tạp mao điểu, 'hắc bổng' của ta và 'Xuyên Vân thương' của ngươi đều được làm bằng cành của Cổ Thiết mộc. Cái này ngươi biết chưa?
      - Cái này ta biết, lúc gặp Lan thúc thúc ấy cho ta biết rồi. Hắc Vũ gật đầu .
      Tần Vũ cũng biết chuyện này.
      'Hắc bổng' của Hầu Phí và 'Xuyên Vân thương' của Hắc Vũ cứng rắn dẻo dai vô cùng nhưng chỉ có mỗi hiệu quả đó, có gia tăng lực công kích hay hiệu quả đặc thù nào khác.
      Nguyên nhân chân chính là do...
      côn thương này vốn chẳng phải thiên thần khí.
      Cổ Thiết mộc thụ là loại cây cổ xưa nhất. Thân và cành cây đều cực kỳ cứng rắn, dùng để luyện khí uy lực đương nhiên là rất lớn.
      Nhưng mà năm xưa ở Phàm nhân giới, thực lực của Hầu Phí và Hắc Vũ còn yếu, vốn luyện hóa được thần khí, thiên thần khí.
      Vì thế... Lan thúc liền đem hai cành Cổ Thiết mộc gọt sơ thành hình trường côn và trường thương sau đó đem tặng cho hai người.
      - Vũ khí lúc trước của các ngươi chỉ có thể xem là có hình dáng, còn chưa qua luyện hóa, chưa được thối hỏa, cũng chưa được khải linh. Thực thể xem là thượng phẩm thiên thần khí. Tần Vũ cười bảo.
      Hắc bổng, Xuyên Vân thương lợi hại như thế cũng chỉ dựa vào cứng rắn dẻo dai của cành Cổ Thiết mộc thụ mà thôi.
      - Sau khi Tu La thần vương biết vũ khí của ta là Hắc bổng rất bất mãn. Sau đó ông ấy cầm Hắc bổng cùng với số vật liệu khác tới Nam cực Kính Quang thành nhờ luyện khí tông sư giúp đỡ luyện thành. Ha ha, bây giờ xem ra hoàn toàn là lãng phí thời gian, cứ nhờ thẳng đại ca là được. Hầu Phí cười ha ha bảo.
      Tần Vũ bật cười.
      Nam cực Kính Quang thành. Vị luyện khí tông sư đó chắc chắn là Đoan Mộc Phong rồi.
      'Cổ Thiết mộc này thực rất đặc biệt, tùy tiện lấy cành, gọt sơ có thể sử dụng làm vũ khí rồi, thể tích còn có thể biến hóa.' Tần Vũ tấm tắc mãi.
      Thần mộc đệ nhất của thần giới, luận mức độ quý giá có lẽ Cửu Diệp Liên Hoa cũng bằng.
      - Đại ca, là Chu Hiển! Hầu Phí đột nhiên .
      Tần Vũ ngừng suy nghĩ, ánh mắt nhìn về đằng xa, chỉ thấy năm người do Chu Hiển cầm đầu từ hướng khác bay tới Trúc Lâm đảo.
      Chu Hiển cũng nhìn thấy Tần Vũ, chỉ trong chốc lát nhân mã của hai phe hội tụ cùng chỗ.
      Chu Hiển nhếch mép, lạnh lùng nhìn Tần Vũ: - Ô? Là Tần Vũ huynh. Sao Tần Vũ huynh cũng tới Nam Dã quần đảo hẻo lánh này?
      - Đương nhiên là vì Huyễn Linh kính. Tần Vũ nhìn thẳng Chu Hiển.
      Mắt Chu Hiển giật giật, hạ giọng : - Cùng vì Huyễn Linh kính, vậy chúng ta mỗi người tự thi triển thủ đoạn của mình xem cuối cùng ai thành công. Chúng ta !
      Chu Hiển hạ giọng quát rồi dẫn bốn tùy tùng sau lưng tăng tốc bay về phía Trúc Lâm đảo.
      - Đại ca. Hầu Phí nhìn thấy Chu Hiển xuất phát trước, khỏi có chút gấp gáp, lập tức gọi Tần Vũ.
      Hắc Vũ lại : - Hầu tử, cần gấp, đảo chủ Trúc Lâm đảo là thần vương. Muốn nhờ thần vương chỉ điểm chút dễ thành công trong phút chốc đâu.
      - Tiểu Hắc đúng. Tần Vũ nhìn năm người bọn Chu Hiển đằng xa. - Ta cảm ứng được khí tức của Đoan Mộc Ngọc, ở Trúc Lâm đảo. Xem ra, chúng ta là đoàn tới muộn nhất rồi.
      gian chi lực của Tần Vũ bao phủ khu vực mấy trăm dặm.
      Gần nửa Trúc Lâm đảo cũng nằm trong phạm vi quan sát của Tần Vũ.
      Lập tức ba huynh đệ Tần Vũ hóa thành ba luồng sáng đỏ bay thẳng tới Trúc Lâm đảo. Ba người Tần Vũ rất có quy củ, lúc tới mép Trúc Lâm đảo liền hạ xuống.
      Trúc Lâm đảo vô cùng u tĩnh, tại khu vực mép Trúc Lâm đảo có những cây cổ thụ lá kim cao lớn, sau hàng cây đại thụ cao hơn trăm mét này chính là biển trúc vô tận.
      Tuyệt đại bộ phận của cả Trúc Lâm đảo đều phủ đầy trúc.
      Gió biển thổi tới vang lên tiếng rì rào.
      - Phí Phí, tạm thời được tiến vào. Tần Vũ đứng ở ven biển trúc, ngăn Hầu Phí muốn bước vào lại. Hầu Phí khỏi nghi hoặc nhìn Tần Vũ.
      Hắc Vũ cũng tràn đầy nghi hoặc.
      Ánh mắt của Tần Vũ lại nhìn biến trúc vô tận: - Cả thần giới này, người có thể nhìn ra biển trúc này thực tế là cái đại trận chắc chỉ vài người nhưng có thể nhìn ra biển trúc này thực tế là gian linh bảo chắc chẳng có ai.
      mặt Tần Vũ tràn đầy tự tin.
      Lĩnh ngộ của bản thân về trận đạo cùng với hiệu quả quan sát của gian chi lực mới giúp Tần Vũ phán đoán ra, biển trúc này phải do trời sinh mà là do gian linh bảo hình thành.
      - ngờ rằng rời thần giới mới mấy tỷ năm xuất nhân vật thiên tài. Chỉ nghe thấy đạo thanh . bóng người đột nhiên từ trong rừng trúc ra.
      Người tới có thân hình cao gầy, vẻ mặt trắng bệch của người có bệnh.
      - Thần vương! Tim Tần Vũ nhảy lên.
      Tần Vũ dùng gian chi lực bao phủ mấy trăm dặm nên biết rất . Thần vương này vừa mới thuấn di xuất ở ven rừng trúc rồi ra.
      - Tại hạ Tần Vũ, tiền bối chắc là đảo chủ Trúc Lâm đảo. Tần Vũ mỉm cười nghiêng mình .
      - Ta là đảo chủ Trúc Lâm đảo 'Dịch Phong'. Tần Vũ, Tần Vũ? Cái tên này hình như trước nay ta chưa từng nghe qua? Dịch Phong khẽ nhíu mày bảo.
      Hầu Phí bất mãn : - Đại ca ta là Lam Huyền điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, tân luyện khí tông sư!
      - Lam Huyền điện? Lam Huyền điện có điện chủ rồi à. Thần vương 'Dịch Phong' đánh giá kỹ lưỡng
      Tần Vũ lúc rồi mới gật đầu bảo. - Tân luyện khí tông sư, thực lực thượng bộ thiên thần, thực có tư cách làm điện chủ Lam Huyền điện. Ngươi thân là luyện khí tông sư, có thể nhìn ra bản chất của biển trúc của ta, xem như hổ danh.
      Thần vương 'Dịch Phong' đột nhiên mỉm cười hỏi: - Tám người giờ đây bị vây hãm trong biển trúc có quan hệ gì với các ngươi ?
      Trong lòng Tần Vũ vô cùng . Tám người này phân biệt là Đoan Mộc Ngọc và hai tùy tùng, Chu Hiển và bốn tùy tùng. Người của hai phe này đều bị vây hãm trong đó.
      - Đám người thứ nhất là hảo hữu của tại hạ, còn đám người thứ hai hề có quan hệ gì. Tần Vũ cười đáp.
      Thần vương 'Dịch Phong' gật đầu: - Tạm để bọn chúng trong đó lúc, biển trúc của ta khi khống chế chỉ có hiệu quả vây khốn, tuyệt công kích người ta.
      - Tần Vũ, các ngươi tới đây là vì chuyện gì thế? Thần vương 'Dịch Phong' cười hỏi.
      Bởi vì Tần Vũ vừa nhìn biết bản chất của biển trúc nên thái độ của thần vương 'Dịch Phong' đối với tốt hơn nhân mã hai phe kia nhiều.
      - Đảo chủ, lần này tại hạ tới là vì 'Huyễn Linh kính', Tần Vũ thẳng.
      - Huyễn Linh kính?
      Thần vương 'Dịch Phong' nhướng mày nhìn Tần Vũ, trong mắt tràn đầy tiếu ý: - Các ngươi muốn Huyễn Linh kính làm gì? Huyễn Linh kính đó chẳng có hiệu quả công kích gì cả.
      Thần vương hỏi Tần Vũ đâu dám dối, nếu dối, sau này bị thần vương biết được phiền to.
      - Đảo chủ, tại hạ cầu Huyễn Linh kính là vì chuyện chiêu thân. Tần Vũ huỵch toẹt.
      - Chiêu thân? Thần vương 'Dịch Phong' trở nên nghi hoặc. - Tần Vũ, ta thấy ngươi là thượng bộ thiên thần, lại là luyện khí tông sư... ngươi muốn cưới người mà còn phải tham gia chiêu thân ư?
      Tần Vũ vừa nghe liền ngay.
      Thần vương Dịch Phong này có lẽ lâu lắm rồi chú ý tới chuyện của thần giới.
      - Đảo chủ có điều chưa biết. Bắc cực thánh hoàng của Bắc cực Phiêu Tuyết thành tiến hành công khai chiêu thân cho con , người tham gia chiêu thân rất nhiều, vì thế Bắc cực thánh hoàng đưa ra cách loại trừ, tại hạ cầu Huyễn Linh kính...
      - Ngừng lại.
      Sắc mặt của đảo chủ Trúc Lâm đảo 'Dịch Phong' vốn bình thản lập tức biến đổi, ông nhìn Tần Vũ chằm chằm hỏi: - Ngươi , Bắc cực thánh hoàng chiêu thân cho con ? Có phải là đứa con lớn 'Khương Lập'?
      Tần Vũ phát lạnh trong đầu.
      Xem bộ dạng này thần vương 'Dịch Phong' cũng có chút quan hệ với Lập nhi.
      - Đúng thế. Tần Vũ vẫn đáp y như trước.
      Dịch Phong trầm mặc chốc rồi mới cười nhạt: - Chẳng trách... chẳng trách để nhiều người tham gia chiêu thân như thế, ra là vì tiểu nương Khương Lập.
      Dịch Phong nhướng mắt, ánh mắt nhìn Tần Vũ chăm chú: - Người bây giờ bị vây trong biển trúc cũng vì Khương Lập à?
      - Đúng thế. Tần Vũ gật đầu đáp.
      Hai người Hầu Phí, Hắc Vũ mực đứng sau lưng Tần Vũ , lúc này hai người bọn bọ cũng cảm thấy khí hình như biết đổi.
      - Hừ.
      Dịch Phong hừ , chỉ thấy tám bóng người đột nhiên xuất bên đoàn người Tần Vũ. Đây là nhân mã của hai phe Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển.
      Bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển cảm thấy quang cảnh chung quanh đột nhiên biến hóa, thấy kinh dị trong chốc, quan sát chung quanh lượt rồi mới bình tĩnh lại. Bọn họ nhìn thấy người lạ là thần vương 'Dịch Phong' liền cho rằng việc này có khả năng có liên quan tới ông ta.
      - Ta hỏi các ngươi. Các ngươi tới đây có phải là vì Huyễn Linh kính? Ánh mắt Dịch Phong lướt qua đám người bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển.
      Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển đều hơi ngạc nhiên.
      - Đúng như tiền bối . Đoan Mộc Ngọc đáp trước tiên.
      Chu Hiển cũng phản ứng: - Chúng tôi tới đây chính là vì Huyễn Linh kính, biết tiền bối... Chu Hiển nhìn thấy sắc mặt Dịch Phong trầm xuống liền dám nữa.
      Sắc mặt Dịch Phong lúc này vô cùng khó coi.
      Dịch Phong lúc nhìn Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc, lúc lại nhìn Tần Vũ, trong ánh mắt chứa lạnh lùng.
      - Chiêu thân cử hành tới bây giờ, Khương Phạm có được mối lợi nào chưa? Dịch Phong lạnh lùng hỏi.
      Đoan Mộc Ngọc lên tiếng: - Cách loại trừ của lần chiêu thân này phân làm ba vòng, cử hành được vòng, vòng trước Tần Vũ huynh dâng kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo do Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng.
      - Nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo?
      Dịch Phong kinh dị nhìn Tần Vũ, sau đó hạ giọng lẩm bẩm: - Khương Phạm dựa vào con để lấy nhất lưu linh bảo, nhận lấy mà áy náy ư! Bọn Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc có thể nhìn thấy oán hận trong mắt Dịch Phong.
      Trong lòng Tần Vũ bắt đầu có chút lo lắng.
      Có oán hận với Khương Phạm lộ ra mặt thần vương, có thể thấy là oán hận của Dịch Phong đối với Khương Phạm sâu tới mức nào.
      - Trong mười người các ngươi có mấy người tham gia chiêu thân? Thần vương Dịch Phong hỏi lớn, ánh mắt như đao lạnh lẽo lướt qua mười người bọn Tần Vũ.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương48-Hải để phủ để (Tòa phủ đệ dưới đáy biển).

      - Đại ca... Hầu Phí dùng thần thức truyền cho Tần Vũ, ngay cả Hắc Vũ cũng chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
      - Bình tĩnh.
      Tần Vũ truyền cho hai huynh đệ của mình. - Nếu Dịch Phong thực muốn động thủ ta đưa các đệ vào trong tân vũ trụ sau đó ta cũng vào... chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ chúng ta đừng đối đầu với thần vương.
      Nếu giao thủ với thần vương, Tần Vũ cũng có số điểm để ỷ lại.
      Liên Hoa phân thân có thể xưng là 'Bất Tử Chi Thân', 'Tàn Tuyết Thần Thương' với lực công kích ngang với nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, còn có năng lực thuấn di...
      Cùng với gian chi lực từ tân vũ trụ, mọi thứ đều là điểm ỷ lại của Tần Vũ.
      Trong lòng Tần Vũ có sắp xếp, tuyệt sợ hãi. Còn Chu Hiển lúc này trong lòng có chút hoảng sợ, sao nhận ra oán hận và địch ý trong mắt của vị thần vương thần bí này chứ.
      - Tiền bối, ở đây chỉ có ba người tham gia chiêu thân, Đoan Mộc Ngọc tôi, còn có hoàng tử Chu Hiển của Lôi Phạt thành với lại Tần Vũ của Đông cực Huyễn Kim sơn. Đoan Mộc Ngọc ngược lại đáp cách thản nhiên.
      - Đoan Mộc Ngọc? Dịch Phong nhìn Đoan Mộc Ngọc. - Ngươi cũng tham gia chiêu thân?
      - Đúng thế. Đoan Mộc Ngọc gật đầu đáp.
      Dịch Phong cười khẩy: - Nghe Đoan Mộc Ngọc vô cùng chung tình nên có tý hứng thú nào với nữ nhân khác, sao thế? Để trở thành thần vương nên ngươi cũng tham gia chiêu thân à?
      Đoan Mộc Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn Dịch Phong chậm rãi đáp: - Truy cầu đại đạo là mong muốn duy nhất của tại hạ lúc này.
      Dịch Phong gật đầu sau đó nhìn Chu Hiển: - Chu Hiển, ngươi đường đường là hoàng tử Lôi Phạt thành mà lại sợ ta thế ư? Ngươi cần lo, tuy giữa ta và phụ hoàng ngươi có chút cừu oán nhưng chưa đến mức đối phó với con cái của đâu.
      Trong lòng Tần Vũ máy động.
      Dịch Phong chỉ có cừu oán với Khương Phạm mà còn có Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc nữa.
      - Ha ha... Dịch Phong đột nhiên cười lớn, ánh mắt lướt qua mấy người bọn Tần Vũ. - Các ngươi phải muốn tìm Huyễn Linh kính sao? Ta báo cho các ngươi biết, Huyễn Linh kính ở trong tòa phủ đệ sâu dưới nước chung quanh Trúc Lâm đảo, các ngươi có bản lĩnh tìm .
      Bọn Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển đều thấy kinh dị, Dịch Phong những động thủ với bọn họ mà ngược lại còn báo cho họ Huyễn Linh kính ở đâu.
      - Chiêu thân, chiêu thân... Khương Lập tiểu nương thế mà sắp kết hôn rồi. Dịch Phong hạ giọng lẩm bẩm sau đó biến mất trước mắt mọi người.
      Đợi Dịch Phong biến mất xong, lúc này mười người mới hoàn toàn thở ra hơi.
      - Đại nhân, lời của đảo chủ Trúc Lâm đảo này có đáng tin ? tùy tùng sau lưng Chu Hiển hạ giọng hỏi, Chu Hiển cười khẩy: - Đảo chủ Trúc Lâm đảo là cao thủ thần vương, ông ta muốn động thủ làm rồi, cần gì phải bày trò khác. , chúng ta xuống đáy biển.
      Năm người phe Chu Hiển chẳng thèm để ý tới nhân mã hai phe Đoan Mộc Ngọc, Tần Vũ, xông thẳng xuống nước.
      - Tần Vũ huynh, chúng ta cũng xuống thôi. Đoan Mộc Ngọc tới trước Tần Vũ cười bảo. Tần Vũ khẽ gật đầu, hai phe tổng cộng sáu người cũng lặn xuống đáy biển.
      Nam Hải của thần giới sâu vô cùng.
      Ngay khu vực chỗ Nam Dã quần đảo cũng sâu mấy vạn dặm. Người hai phe Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc ngừng cùng nhau lặn xuống đáy biển.
      - Tần Vũ huynh, đảo chủ Trúc Lâm đảo vừa rồi tên gì, huynh có biết ? Đoan Mộc Ngọc hỏi.
      Tần Vũ nhớ lại, lúc nhân mã hai phe Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển tới Dịch Phong vốn chẳng tới tên mình.
      - Vị đảo chủ Trúc Lâm đảo tên là Dịch Phong, Đoan Mộc huynh, huynh có biết ông ta ? Tần Vũ hỏi lại.
      - Dịch Phong?
      Khuôn mặt Đoan Mộc Ngọc tràn đầy chấn kinh. - Ông ta là Dịch Phong, người năm xưa theo đuổi Sinh Mệnh thần vương, công tử đẹp trai tiêu sái bất phàm, thần vương Dịch Phong?
      - Người theo đuổi Sinh Mệnh thần vương? Trong lòng Tần Vũ có thể đoán ra ít.
      Trong mắt Đoan Mộc Ngọc tràn đầy khó tin: - Dịch Phong đẹp trai phong độ năm xưa lại biến thành dáng vẻ tiều tụy như thế này. Ngay cả dung mạo cũng biến đổi... chẳng trách, chẳng trách ông ta oán hận với mấy đại thánh hoàng như thế.
      - Đoan Mộc huynh, năm xưa rốt cuộc Sinh Mệnh thần vương chết do nguyên nhân gì, huynh có biết ? Tần Vũ truy hỏi.
      Ngay cả Lan thúc cũng chịu , Tần Vũ luôn nghi hoặc.
      Đoan Mộc Ngọc lắc đầu than: - Tần Vũ huynh, cái chết của Sinh Mệnh thần vương năm xưa, tám đại thánh hoàng và số thần vương có thể xem là hung thủ. Còn nguyên nhân, cũng chẳng làm gì. mặt Đoan Mộc Ngọc có nét cười khổ.
      Tần Vũ nhíu mày.
      Sinh Mệnh thần vương, tám đại thần tộc...
      Dịch Phong lại là người theo đuổi Sinh Mệnh thần vương.
      - Đến đáy biển rồi. Đoan Mộc Ngọc lên tiếng. - Tần Vũ huynh, chúng ta chia tay ở đây, khu vực đáy biển rộng lớn, mọi người chia nhau ra tìm .
      Tần Vũ cũng ngừng suy nghĩ: - Chúng ta chia tay ở đây.
      Quan hệ của Tần Vũ và Đoan Mộc Ngọc rất tốt, nếu nhân mã hai phe cùng hành động, khi đồng thời phát Huyễn Linh kính lúc đó nó thuộc về ai đây?
      Đưa mắt tiễn ba người Đoan Mộc Ngọc rời , ba huynh đệ Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ bắt đầu tìm kiếm.
      - Ở đáy biển hiệu quả của thần thức quá yếu. Hầu Phí bất lực than.
      Thần thức, nếu ở trong khí, hạ cấp thần nhân có cách nào tỏa ra ngoài cơ thể, trung cấp thần nhân chỉ tỏa ra được dưới mười mét, thượng cấp thần nhân khoảng trăm mét. Thần thức của hạ bộ thiên thần có thể tỏa ra cả ngàn mét, thần thức của trung bộ thiên thần có thể tỏa ra vài chục dặm còn của thượng bộ thiên thần có thể bao trùm phạm vi cả ngàn dặm.
      Nhưng đối diện với các vật chất thực như chất rắn, chất lỏng bị giảm xuống rất nhiều.
      Đạt tới cảnh giới hạ bộ thiên thần mới có thể miễn cưỡng thâm nhập vào vật thể có tính thực chất gần mét, trung bộ thiên thần cũng chỉ gần trăm mét mà thôi.
      Cự ly trăm mét còn chẳng bằng nhìn bằng mắt thường. Hầu Phí thầm.
      - Phí Phí, Tiểu Hắc, các đệ theo ta là được rồi. Tần Vũ cười bảo, trong lòng rất vui mừng. - Huyễn Linh kính trong đáy biển, xem ra rơi vào tay mình rồi.
      gian chi lực bao phủ mấy trăm dặm, gian chi lực này có thể quan sát chỉ trung mà còn có cả đáy biển.
      Đáy biển cách mặt nước mấy vạn dặm, nước biển của thần giới cũng rất nặng, ở mấy vạn dặm dưới đáy biển, áp suất của nước đạt tới mức khủng bố.
      Ba người Tần Vũ bơi hết tốc lực dưới đáy biển, gian chi lực của Tần Vũ nhanh chóng quan sát khu vực mấy trăm dặm chung quanh.
      Còn nhân mã hai phe Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển chỉ dựa vào mắt thường và thần thức cẩn thận tìm kiếm, tốc độ vốn chẳng có cách nào bì được.
      'Phủ đệ, phủ đệ... vừa rồi Dịch Phong Huyễn Linh kính ở trong tòa phủ đệ?' Tần Vũ ngừng tìm kiếm.
      'Tìm thấy rồi.'
      Nhưng lúc Tần Vũ tìm thấy lại chấn kinh phát ra bọn Chu Hiển ở ngoài cửa tòa phủ đệ này. Với tốc độ tìm kiếm của Chu Hiển mà tìm thấy được trước Tần Vũ, thể thừa nhận Chu Hiển may mắn.
      - Đại nhân, cánh cửa này vốn mở được, làm sao bây giờ?
      Đám người của Chu Hiển bị khốn ở bên ngoài, bọn chúng bất kể làm gì cũng có cách nào tiến vào.
      - Tòa phủ đệ này rốt cuộc là do ai làm nhỉ? Chu Hiển nhíu mày, cánh cửa mà năm thiên thần bọn cũng đẩy lại thể mở nổi.
      Sao cái cửa này quái dị như thế?
      - Tần Vũ? Chu Hiển đột nhiên nhìn thấy đám người Tần Vũ từ đằng xa tiến tới, nhịn được chửi thầm. 'Cái tên Tần Vũ này đúng là hồn tan. Kẻ kiến tạo ra tòa phủ đệ này cũng đúng là hỗn đản, nếu mở được cửa có lẽ Huyễn Linh kính vào tay ta rồi.
      - Chu Hiển.
      Ba người Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ cũng tới trước tòa phủ đệ.
      - Tòa phủ đệ này được xây ở dưới đáy Nam Hải, quả thực đặc biệt. Tần Vũ tán thưởng, ánh mắt đặt tòa phủ đệ.
      gian chi lực của Tần Vũ trong chớp mắt quan sát lượt.
      Tòa phủ đệ vô danh này cao chừng trăm trượng, tường mọc đầy thực vật dưới đáy biển. Xem ra tòa phủ đệ này tồn tại rất lâu rồi.
      ' có bất kỳ khe hở nào ngoài cửa chính, xem ra có cách nào khác để tiến vào rồi.' Tần Vũ nhìn mấy người bọn Chu Hiển. 'Chu Hiển cứ ở ngoài này, xem ra cửa chính cũng rất khó mở.'
      bề mặt cửa chính cũng mọc đầy thực vật màu lục dưới đáy biển.
      Tần Vũ liền bước chân tới trước cửa.
      - Tần Vũ, cần phí sức, mở nổi đâu. Chu Hiển ở bên cạnh cười khẩy, Tần Vũ lại đưa tay vạch mạnh.
      Chỉ thấy vô số lưỡi đao nước chém lên cửa.
      - Xoảng!
      thanh trong trẻo vang lên. Chỉ thấy toàn bộ thực vật màu lục mặt cửa chính rơi hết, để lộ ra... tấm kính sáng bóng. Cửa chính của tòa phủ đệ này sau khi thoát khỏi tầng thực vật màu lục lại biến thành cái gương lớn.
      Nhìn trong gương có thể thấy hình dáng của bọn Tần Vũ, Chu Hiển.
      - Gương!
      Mắt Chu Hiển sáng lên, đồng thời gần như điên cuồng muốn nhanh chóng gỡ cái gương này xuống. Còn Tần Vũ ở bên cạnh lại bình tĩnh đứng nhìn.
      - Các ngươi tới đây gỡ cái gương với ta. Chu Hiển quát tùy tùng của mình.
      Bốn thiên thần lao tới bên cạnh Chu Hiển nhanh như chớp, giúp Chu Hiển muốn gỡ cái gương lớn này mang .
      - Đại ca. Hầu Phí trong lòng hơi lo cho Tần Vũ, khỏi nghi hoặc nhìn Tần Vũ, Hầu Phí biết... Tần Vũ làm những chuyện vô bổ.
      - cần gấp, cứ nhìn xem biết. Tần Vũ có chút vui vẻ nhìn mấy người bọn Chu Hiển.
      Năm người bọn Chu Hiển mắm môi mắm lợi cũng cách nào làm cái gương lớn đó động đậy lấy chút. Bọn Chu Hiển lại dám dùng thủ đoạn ' gian hủy diệt', lo hủy mất cái gương này.
      Chu Hiển nhìn ba người Tần Vũ ở bên cạnh, trong lòng hiểu ra bị chơi xỏ.
      - Dừng tay . Chu Hiển ra lệnh chon bốn thiên thần.
      - Đại nhân, cái gương lớn này phải là vật bình thường, biết đâu nó chính là Huyễn Linh kính. thiên thần lên tiếng.
      Chu Hiển lạnh lùng trừng mắt nhìn : - Nếu là Huyễn Linh kính Tần Vũ vì sao tới cướp đoạt?
      - Chu Hiển huynh, cái gương trước mặt huynh còn hơi , ở đây có cái lớn hơn này. Tần Vũ cười ha hả bảo, sau đó vung tay, chỉ thấy vô số lưỡi đao nước chém tới tòa phủ đệ.
      Tòa phủ đệ này vì tồn tại dưới đáy biển trong thời gian quá dài nên khắp nơi tường đều được bao phủ bởi tầng thực vật màu lục.
      Nhưng giờ đây...
      Toàn bộ các thực vật màu lục đó đều rơi xuống, vết tích của thời gian bị Tần Vũ hủy sạch, làm xuất ... tòa phủ đệ to lớn sáng bừng.
      Tòa phủ đệ dưới đáy biển này bất kể là vách tường, cửa chính hay phòng ốc, toàn bộ đều là nhưng cái gương sáng bóng.
      Gương lớn như những cái tạo thành vách tường, cao cả trăm trượng, dài mấy trăm trượng, nếu đem so sánh cái gương làm cửa chính hơn nhiều.
      - Nhiều gương thế này... tòa phủ đệ này lại được tạo thành bởi gương ư? Chu Hiển kinh ngạc nhìn cảnh này.
      Chỉ chốc lát, Chu Hiển liền phản ứng, nhất cử nhất động của Tần Vũ cho thấy... Tần Vũ sớm biết tòa phủ đệ này do gương tạo thành.
      Tần Vũ cười nhạt .
      đương nhiên là biết, dưới bao phủ của gian chi lực, những tấm gương lớn sau lớp thực vật màu xanh đen thoát khỏi quan sát của .
      'Tòa phủ đệ bằng gương này làm sao để mở ra đây?' Tần Vũ cũng có cách nào tiến vào trong.
      Thực tế Tần Vũ còn có biện pháp, để gian chi lực tiến vào trong sau đó thuấn di. Nhưng Tần Vũ dám.
      Bởi vì...
      'Dịch Phong vì sao cứ luôn dùng thần thức quan sát bọn ta thế nhỉ?' Dưới bao phủ của gian chi lực, Tần Vũ dễ dàng phát thần vương Dịch Phong dùng thần thức quan sát mọi người.
      ' lẽ đây là mưu của Dịch Phong, nhưng mà ông ta là thần vương, nếu muốn giết người cần gì phải dùng thủ đoạn này?' Tần Vũ hoàn toàn nghi hoặc.
      Có thần thức của Dịch Phong giám thị, Tần Vũ tự nhiên dám thuấn di để đối phương phát ra bí mật.
      - Tần Vũ huynh. Nghe thấy thanh quen thuộc, Tần Vũ ngoảnh đầu lại, đoàn người Đoan Mộc Ngọc từ đằng xa bước tới. Cuối cùng ba người bọn Đoan Mộc Ngọc cũng tìm thấy nơi này.
      - Tòa phủ đệ này quả thực độc đáo, đặc biệt. Đoan Mộc Ngọc cười nhìn tòa phủ đệ do toàn gương tạo thành.
      Chính vào lúc này--
      - Oanh long long~~ chỉ nghe trận thanh chấn động kịch liệt, cái gương lớn làm cửa chính đột nhiên từ từ mớ sang bên cạnh để lộ lối rộng rãi.
      Trong lòng Tần Vũ chấn động.
      'Ba người vừa mới tới đủ cái cửa này tự động mở ra!' trong lòng Tần Vũ càng thêm nghi hoặc.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 49-Thiên địa dị biến

      Quỷ dị!
      Tòa phủ đệ này bao nhiêu năm nay chưa mở ra vì sao bây giờ lại tự động mở? Xảo diệu đến cực điểm cũng là quỷ dị. Quỷ dị tới mức mọi người ở đó nhìn thấy ràng lối vào phủ đệ nhưng nhất thời dám tiến vào.
      - Tần Vũ huynh, tòa phủ đệ này làm sao thế, ta vừa tới sao nó lại mở ra? Đoan Mộc Ngọc về tình huống.
      Tần Vũ nhíu mày : - Trước khi huynh tới tòa phủ đệ này làm cách nào cũng mở ra. Chu Hiển còn tới trước cả ta nữa. Nhưng Đoan Mộc huynh vừa tới cái cửa này tự động mở ra.
      - Hừm, có gì đáng sợ chứ? phải chỉ là tòa phủ đệ sao? Chu Hiển đột nhiên hạ giọng quát rồi thẳng vào lối của tòa phủ đệ bằng gương.
      Đoan Mộc Ngọc cười : - Chu Hiển lại sợ, cũng đúng... gian thần khí, lúc nguy hiểm cứ trốn vào trong đó im lặng chờ bọn phụ hoàng tới cứu viện, quả thực rất an toàn.
      Chỉ cần phải thần vương tự tay xuất thủ chẳng có gì nguy hiểm. Đoan Mộc Ngọc nhìn Tần Vũ. - Tần Vũ huynh, chúng ta vào chứ?
      Tần Vũ trầm ngâm.
      Bản thân Tần Vũ vô cùng , sau lưng tòa phủ đệ bằng gương này thần vương nấp. Nếu ... Dịch Phong sao lại cứ dùng thần thức quan sát mãi như thế?
      Bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển phát ra nhưng Tần Vũ rất .
      'Bất quá, vì Huyễn Linh kính.' Tần Vũ nhíu chặt mày, để đoạt được chỉ tiêu thứ hai Tần Vũ chẳng thèm quan tâm nhiều đến thế.
      'Ngay cả thần vương, trong khu vực gian chi lực của mình bao phủ cũng đừng hòng đả thương được huynh đệ của mình.' Tần Vũ rất tự tin về gian chi lực của mình.
      Tần Vũ mỉm cười với Đoan Mộc Ngọc: - Được, chúng ta cũng vào .
      - thể để Chu Hiển đoạt mất. Đoan Mộc Ngọc cười bảo, đồng thời toàn thân như tên rời khỏi cũng, bay vọt vào trong phủ đệ bằng gương.
      Ba huynh đệ Tần Vũ cũng bay hết tốc lực vào trong phủ đệ.
      Nhưng lúc ba huynh đệ Tần Vũ vừa mới bay vào, chỉ nghe thanh 'Oanh long long' lại vang lên, cánh cửa chính bỗng nhiên đóng lại.
      Ba huynh đệ Tần Vũ kìm được, dừng ngay lại, ba người bọn Đoan Mộc Ngọc ở phía trước cũng nhìn ra sau.
      'Tình huống càng lúc càng thú vị. Dịch Phong... rốt cuộc muốn làm gì?' Tần Vũ thầm suy nghĩ.
      - Đại ca, tình huống hình như hay. Hắc Vũ hạ giọng bảo.
      Tần Vũ liền truyền : - Tiểu Hắc, Phí Phí yên tâm, hai đệ cứ ở bên cạnh ta, nếu có nguy hiểm gì ta đưa hai đệ vào trong tân vũ trụ luôn.
      Hầu Phí, Hắc Vũ đều gật đầu.
      - Chúng ta . Tần Vũ tiếp tục tiến tới.
      Tòa phủ đệ dưới đáy biển này nhìn từ bên ngoài do gương tạo thành. Nhưng nhìn từ bên trong tường toàn màu đen, ở số vị trí thông đạo còn có số minh châu phóng ra ánh sáng xanh mờ.
      Tốc độ bay của ba huynh đệ Tần Vũ rất nhanh, nhanh chóng bay vào trong phủ đệ.
      Chỉ chốc tới hậu điện có thể tích lớn nhất. Hậu điện này rất rộng lớn nhưng được bố trí hết sức rối loạn.
      Gương!
      Vô số gương!
      mặt đất trong hậu điện rộng lớn có vô số gương quăng bừa bãi. Có cái chỉ bằng bàn tay, có cái cao mấy chục mét, số lượng rất nhiều, tuyệt đối hơn vạn cái.
      Nhiều gương như thế làm cho ít người tại hậu điện ngây ngốc.
      - Nhiều gương như thế, cái nào mới là Huyễn Linh kính? Hầu Phí lẩm bẩm.
      Vấn đề mà Hầu Phí thắc mắc cũng làm bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển khốn khổ. Bọn họ cẩn thận quan sát từng cái gương , nhưng biết quá ít về Huyễn Linh kính nên biết làm sao để phân biệt.
      Tần Vũ đứng bất động giữa hậu điện.
      'Trong này tổng cộng có chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái. Cái nào cũng tương tự nhau, có cái nào có gì khác biệt.' Tần Vũ dùng gian chi lực quan sát, dễ dàng phán đoán ra.
      Điều Tần Vũ cần là chỗ khác lạ.
      Huyễn Linh kính thực khẳng định là có chỗ khác lạ so với những cái gương khác. Nhưng gian chi lực của Tần Vũ cũng phát được.
      Cả phủ đệ cũng chẳng lớn lắm, khu vực tiền điện này nọ còn hơi , gian chi lực của Tần Vũ cũng quan sát qua, những nơi đó vốn chẳng có cái gương nào.
      Chỉ có hậu điện mới có số lượng lớn gương như thế này.
      'Số gương trong đây cũng vô cùng đặc biệt, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, con số này đại biểu cho cái gì nhỉ?'Tần Vũ thầm nghĩ.
      gian chi lực, Tần Vũ vốn cần khổ sở tìm kiếm như bọn Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc.
      Hai người Hầu Phí, Hắc Vũ quan sát cẩn thận từng cái gương giúp Tần Vũ. Hắc Vũ ngoảnh đầu nhìn Tần Vũ, truyền bảo: - Đại ca, cái gương đó làm sao để phân biệt với cái khác, hình như chẳng có chỗ nào khác lạ.
      Đột nhiên--
      - Tiểu Song!
      Chỉ nghe tiếng kêu từ đằng xa truyền tới, gian chi lực của Tần Vũ phát ra ngay: - Đoan Mộc Ngọc bị sao thế? Hình như bị ảnh hưởng.
      - Phí Phí, Tiểu Hắc, các đệ ở bên cạnh ta, được loạn động. Tần Vũ cảm thấy hay.
      'Thần thức, linh hồn chi lực?' Tần Vũ phát ra huyền ảo nơi đây, vào lúc này từng đạo thần thức ba văn từ các phương hướng xâm nhập vào trong đầu Đoan Mộc Ngọc.
      'Cường độ của những thần thức ba văn đó rất yếu, thậm chí chưa bằng cường độ của thần thức của hạ bộ thiên thần nữa, tuyệt đối thể công kích người khác. Nhưng Đoan Mộc Ngọc vì sao lại đứng bất động ở đó? lẽ là vì Huyễn Linh kính?' Tần Vũ biết rằng Huyễn Linh kính có thể tra xét được tâm linh của con người, thậm chí còn làm người ta vui vẻ hay đau khổ.
      ' lẽ Huyễn Linh kính ở bên cạnh Đoan Mộc Ngọc?' gian chi lực của Tần Vũ lập tức quan sát kỹ lưỡng.
      Nhưng vào lúc này --
      Tần Vũ cảm thấy đạo thần thức ba văn đột nhiên bao trùm cả hậu điện, giống như thần thức ba văn xâm nhập vào đầu Đoan Mộc Ngọc.
      - Phí Phí, Tiểu Hắc, cẩn thận chút. Tần Vũ dặn dò.
      Tần Vũ quá lo lắng, loại thần thức ba văn với cường độ này phòng ngự, chỉ với cường độ của linh hồn nguyên của thượng bộ thiên thần nó cũng thể làm tổn thương được.
      Thần thức ba văn đó chỉ trong chớp mắt bao trùm cả hậu điện.
      Tương tự, đầu Tần Vũ cũng bị ít thần thức ba văn xâm nhập.
      Tần Vũ cảm thẩy quang cảnh mình nhìn thấy đột nhiên biến đổi. Hậu điện vốn có biến mất, xuất trước mắt Tần Vũ là Bắc cực thánh hoàng điện.
      Phía Bắc cực thánh hoàng điện, mười ba vị thần vương cùng tụ tập.
      'Quang cảnh chân quá, đây là huyễn cảnh ư?' bản thân Tần Vũ cũng có cảm giác khó phán đoán, thân là trận pháp tông sư nhưng giờ đây Tần Vũ có cách nào phán đoán ra.
      Mọi thứ đều chân như thế.
      Nhưng linh hồn của Tần Vũ còn liên hệ với tân vũ trụ, tự nhiên cũng có liên hệ với gian chi lực, Tần Vũ biết trong lòng... chỉ cần mình bằng lòng hoàn toàn có thể thoát ra khỏi trạng thái này trong chớp mắt, khôi phục trạng thái bình thường.
      Thoát ra?
      Trong lòng Tần Vũ lại có cảm giác nỡ.
      - Chư vị. Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng cao, Khương Phạm trước mắt bất kể là khí thế hay nét tươi cười các thứ đều rất chân .
      - Bây giờ ba chỉ tiêu đều được định, Tần Vũ liên tục đoạt được ba chỉ tiêu, cũng chính là... còn nghi ngờ gì nữa, Tần Vũ trở thành con rể của ta, chồng của Lập nhi!
      Nghe Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm tuyên bố ở , Tần Vũ cảm thấy toàn thân kích động.
      Tất cả đều chân đến thế, sau đó tới cảnh mọi người chúc mừng, Chu Hiển giận dữ bỏ .
      Trong phủ đệ do Tần Vũ đích thân luyện chế, Tần Vũ và Lập nhi cử hành hôn lễ rất lớn, nhiều người tụ tập chúc mừng, Tần Vũ hưng phấn uống hết những ly rượu mừng.
      bao lâu rồi?
      Tất cả chẳng phải đều vì ngày hôm nay sao?
      Đêm động phòng.
      - Lập nhi. Tần Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lập nhi chăm chú.
      - Tần Vũ đại ca. Trong mắt Lập nhi lấp lánh giọt nước mắt hạnh phúc.
      Trong lòng Tần Vũ rất , mọi thứ đều phải là . Nhưng mà... Tần Vũ lại vô cùng hưởng thụ cảnh này, nỡ phá nó .
      Trong trạng thái này hình như thời gian trôi qua rất nhanh.
      Những ngày vui vẻ bên Lập nhi rất dài, hai người bọn họ về sau có con, đó là bé trai.
      - Vũ ca. Lập nhi nằm giường với vẻ mặt đầy hiền từ của người mẹ, ôm trong lòng đứa trẻ. - Con chúng ta nên gọi là gì? Huynh đặt tên cho nó .
      - Chúng ta khi xưa chia cách lâu thế, luôn khắc khoải nghĩ về nhau, uhm... đặt tên cho con là Tần Tư . Tần Vũ âu yếm nhìn Lập nhi và đứa bé khả ái.
      Vào lúc này...
      Trong lòng Tần Vũ dâng lên thương , quan tâm vô bờ bến.
      Đột nhiên--
      Quang cảnh bỗng nhiên tiêu tan, rồi tái lại Bắc cực thánh hoàng điện.
      - Chư vị, ba chỉ tiêu có hai cái do Tần Vũ giành được, cái còn lại thuộc về Chu Hiển. Cuối cùng ta và phu nhân lựa chọn châm chước cho Chu Hiển thành con rể của bọn ta, chồng của Lập nhi.
      Tần Vũ rất bình tĩnh.
      Bởi vì Tần Vũ biết đây là quang cảnh giả, có điều trong lòng vẫn có cảm giác đau đớn.
      'Huyễn Linh kính quả kỳ diệu vô song, biết là giả nhưng nhìn thấy cảnh đó vẫn có cảm giác phẫn nộ như .' Tần Vũ thầm than.
      Việc này rất đơn giản.
      Bản thân dù biết quang cảnh là giả nhưng khi làm nó giống hệt với . lúc bản thân người ta cũng có cách nào phát ra... mọi việc phát sinh vẫn làm cho người ta xao động trong lòng.
      'Chu Hiển muốn kết hôn với Lập nhi. Kết hôn? . Ta thể nào để chuyện này phát sinh, tuyệt đối thể nào! Tần Vũ nhìn tình tiến triển, bỗng nhiên có điên cuồng xóa bỏ mọi trở ngại đến mức 'hủy thiên diệt địa'.
      - Hừ!
      Tần Vũ hừ lạnh, linh hồn chi lực của Linh Hồn Nguyên chấn động, mọi quang cảnh trước mắt lập tức sụp đổ.
      Quang cảnh trước mắt lại khôi phục thành hậu điện của tòa phủ đệ dưới đáy biển. Tần Vũ nhìn thấy bọn Hầu Phí, Hắc Vũ đều bị nhập vào trạng thái kỳ lạ đó.
      'Đó còn là huyễn cảnh ?' Tần Vũ thầm cảm thán.
      'Tất cả những điều này chỉ có duy nhất Huyễn Linh kính kỳ lạ đặc biệt đó mới làm được. Thực có lực công kích gì, chỉ cần bằng lòng có thế thoát khỏi trong chớp mắt. Nhưng mà... chỉ dựa vào mới có thể hưởng thụ những mục tiêu lý tưởng chưa thành thực.'
      Đạt tới cảnh giới thượng bộ thiên thần, huyễn cảnh bình thường vốn chẳng làm ảnh hưởng tới bọn họ.
      Nhưng Huyễn Linh kính lại có thể làm cho bọn họ cảm nhận được chuyện vui sướng nhất hoặc đau khổ nhất, hơn nữa cảm giác đó vô cùng chân từ trong linh hồn.
      'Rơi vào ảnh hưởng của Huyễn Linh kính cảm thấy thời gian rất dài, thực tế mới có hơn tuần trà.' Tần Vũ thầm tính liền ra ngay.
      - Hô! Hắc Vũ cũng mở mắt ra.
      - Đại ca, vừa rồi có chuyện gì thế? Thực quá chân ! Khuôn mặt Hắc Vũ cũng kinh ngạc: - Đại ca, huynh có biết ? Vừa rồi đệ lại gặp được phụ thân và mẫu thân của mình, đệ chỉ thấy được bóng dáng của họ trong mộng nhưng vừa rồi lại như thực được ở cạnh họ. Mắt Hắc Vũ hơi ươn ướt.
      Tần Vũ vỗ vai Hắc Vũ để an ủi.
      - Có điều, số quang cảnh bi thảm đệ thực chịu đựng nổi, vì thế mới thoát ra khỏi trạng thái đó. Hắc Vũ cảm thán.
      - Ta cũng thế, ta còn chịu đựng kém hơn đệ. Tần Vũ cười bảo.
      Thời gian sau đó, bọn Hầu Phí, Chu Hiển từng người tỉnh lại. Nhưng lúc càng có nhiều người tỉnh lại mọi người đều kinh dị.
      - Đoan Mộc Ngọc vì sao còn chưa tỉnh lại nhỉ? Hầu Phí kinh dị .
      Tần Vũ lắc đầu.
      - Đoan Mộc Ngọc từng qua với ta về chuyện tình cảm, có điều ta nghĩ là chỉ những gì giản lược nhất, còn tình huống thực có khi còn phức tạp hơn ta tưởng tượng. Giờ đây rơi vào quá sâu. Tần Vũ hạ giọng cảm thán.
      Đột nhiên Tần Vũ biến sắc.
      Tòa phủ đệ dưới đáy biển này lớn, gian chi lực của Tần Vũ chỉ bao phủ toàn phủ đệ mà còn tỏa ra ngoài, quang cảnh đáy biển bên ngoài cũng nằm trong quan sát.
      Nhưng vào lúc này--
      Chỉ thấy với trung tâm là tòa phủ đệ này, xoáy nước lớn sinh ra, đồng thời mặt biển chung quanh toàn Nam Dã quần đảo động dữ dội.
      Đám thiên thần mấy trăm hòn đảo đều bố trí cấm chế để ngăn biển cả gầm thét.
      - Oanh long long ~~ trung sấm chớp đì đùng.
      Đồng thời, những đám mây đủ màu tụ tập trung, tổng cộng có bảy màu, mây bảy màu ngừng tụ tập, lôi điện giống như rắn lượn uốn éo quanh mây bảy màu.
      gian chi lực của Tần Vũ chỉ có thể quan sát được biến đổi dưới đáy biển, có cách nào quan sát biết hóa trung.
      Bọn Tần Vũ ở trong tòa phủ đệ dưới đáy biển cũng cảm thấy nó rung chuyển.
      - Hô! Đột ngột tòa phủ đệ biến mất, bọn Tần Vũ nhìn thấy... tòa phủ đệ bằng gương to lớn đó đột nhiên bay lên đồng thời nhanh chóng thu lại, chỉ chốc biến thành cái gương bằng bàn tay nằm trong tay người ta.
      Người này chính là Dịch Phong.
      Nhưng ánh mắt của Dịch Phong lại dán lên người Đoan Mộc Ngọc.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 50 : Tân đích thần vương

      Vào lúc này, đám Tần Vũ, Chu Hiển đều biết đáp án, trong những người tìm Huyễn Linh kính ai ngờ rằng bản thân cái tòa phủ đệ bằng gương lại chính là vật bọn họ tìm.
      'Cưỡi ngựa còn tìm ngựa, ngờ chuyện này lại xảy ra với mình, có điều 'con ngựa' này ngụy trang quá giỏi.' Tần Vũ cười tự trào.
      Tần Vũ vốn còn nghi hoặc hiểu .
      Thần vương Dịch Phong cứ luôn dùng thần thức quan sát mọi người, Tần Vũ còn cho là Dịch Phong có mưu gì. Nhưng bây giờ xem ra... Huyễn Linh kính này vốn là đồ vật của Dịch Phong.
      'Huyễn Linh kính này là đồ của ông ta, ông ta lại chỉ điểm bọn mình tới đây tìm, vì sao thế nhỉ?' Tần Vũ thầm hỏi.
      Tần Vũ liếc mắt nhìn những biến đổi kịch liệt đưới đáy biển.
      Phía mười mấy người bọn Tần Vũ hình thành xoáy nước to lớn, nó lớn tới mức qua toàn bộ cự ly mấy vạn dặm từ đáy biển lên tới mặt nước.
      Cả khu vực Nam Dã quần đảo, sóng biển ngừng xô bờ.
      'Ô? Chuyện gì thế nhỉ, lẽ tượng lạ này do Dịch Phong tạo ra? Hay là...' Tần Vũ đột nhiên nghi hoặc, đạt tới cảnh giới thần vương chuyện dời núi lấp biển hề khó khăn.
      Tần Vũ nhìn đáy biển chấn động, sóng nước quẫy lượn, vốn là cho rằng do thần vương Dịch Phong tạo nên.
      'Hay là do Đoan Mộc Ngọc tạo thành?' Ánh mắt của Tần Vũ hoàn toàn đặt người Đoan Mộc Ngọc.
      chốc trước đây Tần Vũ còn chưa quá chú ý, nhưng giờ đây Tần Vũ lại chấn kinh phát ra, bản thân có cách nào phát được khí tức của linh hồn người Đoan Mộc Ngọc.
      Đoan Mộc Ngọc như hòa với gian của thần giới thành thể.
      ' gian pháp tắc, hoàn toàn lĩnh ngộ gian pháp tắc?' trong mắt Tần Vũ tràn đầy chấn kinh. ' lẽ, chỉ mới lúc ngắn ngủi mà Đoan Mộc Ngọc đột phá được trở ngại cuối cùng để đạt tới cảnh giới thần vương rồi?'
      Đoan Mộc Ngọc lúc này vẫn nhắm chặt mắt trong đáy biển, khuôn mặt bình thản, chẳng có chút vui mừng hay buồn đau.
      Mở mắt ra hai mắt giống như hàn băng.
      Ánh mắt của Đoan Mộc Ngọc nhìn thẳng vào thần vương Dịch Phong ở phía , : - Dịch Phong huynh, đa tạ.
      Dịch Phong gật đầu cười bảo: - Lúc Đoan Mộc huynh đạt tới thượng bộ thiên thần ta cũng mới bước vào cảnh giới thiên thần. Đoan Mộc huynh bị khốn ở thượng bộ thiên thần bao nhiêu năm nay, hôm nay cuối cùng cũng đột phá được cửa ải sau rốt, đều là do năng lực của bản thân huynh, có mấy quan hệ tới ta.
      Đoan Mộc Ngọc cười : - Dịch Phong huynh, nếu có Huyễn Linh kính của huynh đem ta trải qua các trạng thái vui mừng, đau đớn để ta hiểu mọi thứ sợ rằng ta vĩnh viễn có cách nào để đột phá cửa ải sau cùng này.
      Thời gian Đoan Mộc Ngọc đạt tới đỉnh điểm thượng bộ thiên thần vô cùng lâu rồi.
      Minh Ngọc điện của là thủ lĩnh của ba điện tại Nam cực Kính Quang thành, bản thân cũng là điện chủ đời thứ nhất. Sức ảnh hưởng của tại Nam cực Kính Quang thành có thể bì với phụ thân 'Nam cực Thánh hoàng'.
      Còn thực lực, mị lực của cá nhân có thể thấy .
      Có điều trong đáy lòng lại luôn khắc khoải làm mãi có cách nào giải thoát, vì thế nên nhân vật thiên tài cứ bị khốn mãi ở đỉnh điểm thượng bộ thiên thần.
      khi ngộ ra đột phá được liền đạt tới cảnh giới thần vương.
      Đoan Mộc Ngọc ngẩng đầu nhìn xoáy nước xuyên từ đáy lên mặt biển, tựa như nhìn thấy mây lành bảy sắc vô tận ngập trời, lôi điện sấm chớp lấp lóe.
      'Thần giới, mỗi lần thần vương sinh ra, tám kiện trấn tộc linh bảo của thần giới chấn động dẫn khởi dị biến bầu trời thần giới, trước đây ta được xem mấy lần, mỗi lần đều đại biểu cho việc người khác thành thần vương. Hôm nay, dị biến lại sinh ra vì ta.' Khuôn mặt Đoan Mộc Ngọc có nụ cười phơn phớt.
      Đoan Mộc Ngọc mỉm cười với bọn Tần Vũ, Chu Hiển ở đằng xa.
      Sau đó --
      Vật chuyển sao dời. Tần Vũ cảm thấy ràng gian nơi mọi người đứng di động, bất quá Tần Vũ phản kháng vì tin Đoan Mộc Ngọc.
      Chỉ trong chớp mắt.
      Cả đám người Tần Vũ từ đáy biển sâu lên tới bầu trời phía .
      - Đoan, Đoan Mộc Ngọc, ngươi, ngươi thành thần vương rồi? khuôn mặt Chu Hiển vô cùng ngoạn mục, phảng phất như nhìn thấy việc thể nào tin nổi.
      Đoan Mộc Ngọc mỉm cười gật đầu với Chu Hiển.
      Trong lòng Chu Hiển tràn đầy chua xót.
      Chu Hiển , luận xuất thân tuyệt đối thua kém Đoan Mộc Ngọc. Bất quá tốc độ tu luyện của chậm hơn Đoan Mộc Ngọc nhiều, có điều Đoan Mộc Ngọc bị khốn ở cảnh giới thượng bộ thiên thần quá lâu nên Chu Hiển cũng theo kịp.
      Bao nhiêu năm nay Chu Hiển mực cho rằng mình là nhân vật cùng tầng lớp với Đoan Mộc Ngọc.
      Thậm chí lúc bắt đầu chiêu thân, Chu Hiển còn cho rằng khi bản thân cưới được Khương Lập rất có khả năng đột phá được tầng cuối cùng, đạt tới cảnh giới thần vương trước cả Đoan Mộc Ngọc.
      Nhưng trong quá trình chiêu thân Đoan Mộc Ngọc lại có lĩnh ngộ như thế.
      - Oanh long long ~~
      Trời xanh vạn dặm toàn là mây lành bảy sắc, vô số lôi điện xuyên qua, lôi điện bình thường do vũ trụ sinh ra đều chịu khống chế của Chu gia.
      Nhưng dị biến sinh ra khi thần vương đản sinh lại do tám kiện trấn tộc linh bảo tự động dẫn khởi, ai có thể ngăn cản hay khống chế.
      - Đoan Mộc Ngọc. Dịch Phong nhìn Đoan Mộc Ngọc.
      Đoan Mộc Ngọc cũng nhìn Dịch Phong, Dịch Phong cười bảo: - Đoan Mộc Ngọc, lần này huynh tới đây chắc chắn là vì chuyện chiêu thân, bây giờ huynh thành thần vương. Xem ra cũng cần Huyễn Linh kính nữa, có điều lúc ta chỉ điểm cho các người tiến vào trong phủ đệ để tìm kiếm quyết định. Trong ba người các ngươi ai có thể trải nghiệm hoàn toàn trui rèn linh hồn đem Huyễn Linh kính tặng cho người đó. Huyễn Linh kính này từ nay trở thuộc về huynh...
      cái gương cổ kính từ trong tay Dịch Phong nổi lên lơ lửng, bề mặt lên giọt máu tươi. Mọi người đều đó là do Dịch Phong giải trừ huyết khế chi ước.
      - Hô!
      Hóa thành đạo lưu quang, Huyễn Linh kính bay tới trước mặt Đoan Mộc Ngọc.
      Đoan Mộc Ngọc đưa tay nhận lấy, gật đầu : - Cảm ơn Dịch Phong huynh.
      - cần, bản thân huynh trải nghiệm hoàn toàn trui rèn linh hồn nên có tư cách để nhận nó. rồi Dịch Phong vung tay, trận gió nổi lên, Dịch Phong biến mất thấy đâu nữa.
      Tần Vũ nhìn thấy cảnh này thầm than.
      Tất cả đều .
      Huyễn Linh kính vốn thuộc về Dịch Phong, Dịch Phong để bọn họ tiến vào trong phủ đệ chính là để kiểm nghiệm ai có thể trải qua hoàn toàn trui rèn linh hồn. Người nào có thể hoàn toàn trụ vững.
      Bản thân Tần Vũ kiên trì chịu đựng, vốn thể nào nhìn Lập nhi và Chu Hiển ở cùng nhau.
      - Chư vị, ta còn có chuyện quan trọng, trước tiên phải quay về Nam cực Kính Quang thành . Tần Vũ huynh, đến khi hoàn thành công việc ta tới Phiêu Tuyết thành thăm huynh. Đoan Mộc Ngọc gật đầu với Tần Vũ.
      Tần Vũ mỉm cười đáp: - Ta ở Phiêu Vân phủ đợi Đoan Mộc huynh.
      Đoan Mộc Ngọc mỉm cười phất tay, biển cả vốn bạo loạn liền yên lặng trở lại, Đoan Mộc Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, mây lành bảy sắc cũng như ngàn vạn lôi điện đều tiêu tan.
      Sau đó Đoan Mộc Ngọc bỗng nhiên biến mất.
      - Thần thông của thần vương quả là phi phàm. Hầu Phí nhịn được cảm thán.
      Hắc Vũ nhíu mày, hạ giọng hỏi Tần Vũ: - Đại ca, Đoan Mộc Ngọc có tiếp tục tham gia chiêu thân ? Nếu vẫn tiếp tục ...
      Rất hiển nhiên, nếu vị thần vương tham gia chiêu thân, đối với Tần Vũ mà có sức uy hiếp lớn hơn Chu Hiển nhiều.
      Tần Vũ nhìn về phía Nam cực Kính Quang thành: - Đoan Mộc Ngọc tham gia chiêu thân là để thành thần vương, bây giờ là thần vương rồi chắc tiếp tục tham gia chiêu thân đâu.
      Trong lòng Tần Vũ cũng chẳng nắm chắc, đấy chỉ là suy đoán của mà thôi.
      - Hừ!
      tiếng hừ giận dữ vang lên: - Chúng ta !
      Chu Hiển lạnh lùng mang bốn tùy tùng của mình, thèm chào hỏi mấy người bọn Tần Vũ, trực tiếp bay lên bỏ . Đoan Mộc Ngọc thành thần vương hình như đả kích Chu Hiển .
      - Đại ca, chúng ta cũng thôi. Hầu Phí phất tay, đạo lưu quang hạ xuống mặt biển, con thuyền xuất , chính là Phi Viên Thần Chu.
      Ba huynh đệ bước lên Phi Viên Thần Chu, tốc độ đạt ngay tới đỉnh điểm.
      Chỉ chốc, ba huynh đệ Tần Vũ vượt qua mấy người bọn Chu Hiển, điều này làm cho Chu Hiển vốn tâm tình được tốt càng thêm phẫn hận.
      Lúc mây lành bảy sắc hình thành, chỉ bầu trời Nam Hải mà của cả toàn bộ thần giới đều có mây lành vô tận, vô số điện xà lưu chuyển.
      Các thần vương của thần giới đều lại có thần vương sinh ra.
      Với thần thông của thần vương, lập tức biết ngay thần vương mới này lại là trong mười tám người tham gia chiêu thân tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành, Đoan Mộc Ngọc.
      - Đoan Mộc Ngọc, là Đoan Mộc Ngọc ư?
      Sau khi Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm thầm tính toán, trong đầu khỏi dâng lên nhiều ý niệm: 'Đoan Mộc Ngọc thành thần vương, nó còn tham gia chiêu thân nữa ? Nếu nó tiếp tục tham gia ta...'
      Nhận vị thần vương làm con rể, điều này quả thực rất hấp dẫn người ta.
      'Bất quá Đoan Mộc Ngọc thành thần vương, Nam cực Kính Quang thành có bốn vị thần vương, nhiều hơn Phiêu Tuyết thành của ta người.' Khương Phạm khỏi nhíu mày.
      Tại thần giới, thần vương đản sinh là chuyện vô cùng hiếm thấy, thông thường cả ngàn tỷ năm cũng chưa có lấy người. Đại danh của Đoan Mộc Ngọc lập tức được truyền bá qua miệng của ít cao thủ trong thần giới.
      Bắc cực Phiêu Tuyết thành, trong Phiêu Vân phủ.
      Ba huynh đệ Tần Vũ ngồi bên bàn, uống rượu với nhau.
      - Đại ca, Đoan Mộc Ngọc kia tuy là thần vương nhưng thần vương đâu phải cần kết hôn? còn có Huyễn Linh kính, nếu quả thực tham gia chiêu thân chỉ tiêu thứ hai có khi thuộc về . Đợi sau khi ba chỉ tiêu được quyết định, lúc tuyển con rể biết đâu Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm lại chọn vị thần vương này sao. Hầu Phí lo thay cho Tần Vũ.
      - cần nhiều.
      Tần Vũ cười nâng chén lên. - Đoan Mộc Ngọc có tiếp tục tham gia chiêu thân hay phải do chúng ta quyết định. Việc bây giờ chúng ta cần làm chính là nỗ lực tối đa. Huống chi... Phí Phí, đệ cho rằng Bắc cực thánh hoàng chọn người khác là con rể ta chấp nhận sao?
      Hầu Phí, Hắc Vũ mắt sáng rực nhìn Tần Vũ.
      - Đại ca, ý của huynh là? Trong mắt Hầu Phí có tia hưng phấn.
      Tần Vũ cười nhạt, trong mắt phát ra hàn quang. - Hừ, ta tham gia chiêu thân là để Lập nhi khó xử mà thôi. Nếu như kết quả cuối cùng bắt ta và Lập nhi phân khai... ta còn để ý tới điều gì khác sao? Ai ngăn trở ta cũng vô dụng, ta muốn xem xem dù là thần vương cũng làm sao để giết ta?
      Trong mắt Hầu Phí, Hắc Vũ giấu nổi hưng phấn.
      Chém giết.
      Đặc biệt là chém giết với siêu cấp cao thủ, đúng là điều làm người ta hưng phấn nhất.
      Hai người bọn họ cũng biết những con chủ bài của đại ca Tần Vũ, biến dị Liên Hoa phân thân có thể xưng là 'Bất tử chi thân', còn có Tàn Tuyết thần thương với lại gian chi lực của tân vũ trụ, thần thông thuấn di.
      Tất cả đủ để Tần Vũ chiến đấu với thần vương.
      - Phí Phí, Tiểu Hắc, từ giờ cho đến cái hẹn mười năm còn hơn chín năm. Trong thời gian này dư sức để ta luyện chế vũ khí cho các đệ.
      Tần Vũ mỉm cười bảo.
      Tần Vũ sớm chuẩn bị để luyện khí cho hai huynh đệ của mình, nhưng từ sau khi thành luyện khí tông sư luôn bận rộn, có thời gian nhàn rỗi.
      - Luyện khí? Hầu Phí. Hắc Vũ nhìn nhau.
      Hắc Vũ để lộ nét tươi cười hiếm thấy: - Đại ca, vũ khí cấp nào thế?
      Hầu Phí cũng nhìn Tần Vũ đầy mong đợi.
      - yếu hơn nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo! Tần Vũ vạn phần khẳng định. Huyền Hoàng chi khí Tàn Tuyết thần thương chỉ mới hấp thu có thành mà thôi, còn những chín thành.
      Tần Vũ muốn luyện chế hai kiện vũ khí gần bằng Tàn Tuyết thần thương, sau đó cho chúng hấp thu Huyền Hoàng chi khí, Tần Vũ hoàn toàn tự tin có thế đạt tới uy lực của nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo.
      Dù gì lúc trước Tàn Tuyết thần thương mới hấp thu có phần ngàn Huyền Hoàng chi khí đủ để sánh ngang với nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo rồi.
      Chín thành còn lại của Huyền Hoàng chi khí, sử dụng -hai thành cho huynh đệ của mình đâu thấm gì?
      - Nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo? Đại ca, huynh đừng có phóng đại chứ. Hầu Phí có chút tin tưởng.
      - Đến lúc đó các đệ biết. Tần Vũ mỉm cười.
      Tần Vũ hề lo lắng, đợi đến khi Hầu Phí, Hắc Vũ nhìn thấy vũ khí xuất trước mặt chắc là biết lợi hại của chúng ngay thôi.
      - Phí Phí, Tiểu Hắc, vũ khí của các đệ có tiếp tục dùng bổng, thương ? Tần Vũ hỏi. - Có cầu đặc biệt gì đối với vũ khí ?
      Căn cứ vào cầu của hai huynh đệ, Tần Vũ mới có thể luyện chế ra hai kiện vũ khí chuẩn xác.
      - Cũng cần đâu, tựa như Hắc bổng là được. Hầu Phí cười hi hi đáp.
      - Đệ cũng thế, giống như Xuyên Vân thương là được. Điều kiện của Hắc Vũ cũng chẳng có gì.
      Tần Vũ biết hai huynh đệ của mình muốn làm khó mình: - Tiểu Hắc, Phí Phí, bao lâu nữa các đệ biết lợi hại của hai kiện vũ khí này. Tần Vũ tự tin bảo.
      Tần Vũ có chút mong đợi.
      Ba huynh đệ sử dụng vũ khí hấp thu Huyền Hoàng chi khí, chỉ mới tưởng tượng thấy hưng phấn.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :