Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 41 - Hạ hỷ

      Chu Hiển nghe thấy tiếng thầm bàn luận chung quanh, trong lòng càng thêm khó chịu.
      Bởi vì phần lớn mọi người đều đứng về phía Tần Vũ, Tần Vũ dùng nghị lực và thực lực leo lên Thông Thiên Thai Giai, còn Chu Hiển sao? Chỉ dựa vào quan hệ với Lôi Phạt thiên tôn.
      - Chu Hiển qua rồi kìa.
      Đoan Mộc Ngọc với Tần Vũ.
      Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn, Chu Hiển ở đằng xa bước lại đây. Tần Vũ thực muốn biết Chu Hiển dịnh làm gì.
      tới gần Tần Vũ, Chu Hiển lộ vẻ tươi cười, tủm tỉm bảo:
      - Tần Vũ huynh, thực chúc mừng. thể ngờ được Tần Vũ huynh có thể lập nên kỷ lục có hai trong thần giới, leo thẳng lên bậc cao nhất của Thông Thiên Thai Giai. Hơn nữa nhờ đó còn được Tiêu Diêu thiên tôn tiếp kiến rồi ban tặng Hồng Mông Linh Bảo.
      - Chu Hiển ta bội phục Tần Vũ huynh tận đáy lòng.
      Tần Vũ khẽ giật mình sau đó gật đầu cười.
      "Tên Chu Hiển này sao lại đảo ngược thái độ, tới chúc mừng mình nhỉ?" Tần Vũ nghi hoặc trong lòng, thể nào tin rằng Chu Hiển chân thành bội phục mình.
      Chu Hiển tiếp:
      - Tần Vũ huynh được Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng rồi tiếp tục ở lại hay quay về vậy?
      Trong lòng Tần Vũ đột nhiên hiểu ra.
      Mục đích của Chu Hiển hiển nhiên là điều này. Chu Hiển biết Phiêu Vũ thiên tôn trong các hòn đảo quanh đây nên hy vọng Tần Vũ bỏ sớm.
      - A!
      Tần Vũ mang dáng vẻ vừa bừng tỉnh sau đó nhìn mấy người bọn Đoan Mộc Ngọc :
      - Đoan Mộc huynh, Khuê Nhân huynh, Thân Đồ huynh đệ, vừa rồi lúc ta gặp mặt Tiêu Diêu thiên tôn ông ấy có cho ta biết chuyện.
      - Chuyện gì thế?
      Khuê Nhân Hầu, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm và những người khác đều nhìn Tần Vũ.
      Chuyện thiên tôn ai mà muốn nghe chứ.
      - Tiêu Diêu thiên tôn rằng lần này chỉ có Tiêu Diêu thiên tôn, Lôi Phạt thiên tôn ở quanh đây mà ngay cả Phiêu Vũ thiên tôn cũng hòn đảo nào đó quanh Sơn Hải cung.
      Mắt của cả đám người lập tức sáng lên.
      - Nếu mọi người may mắn gặp được Phiêu Vũ thiên tôn đó là đại phúc duyên đấy.
      Tần Vũ cảm thán, sau đó Tần Vũ nhìn Chu Hiển với vẻ tốt bụng:
      - Chu Hiển huynh, huynh đừng gấp quay về mà lãng phí mất cơ hội này. Biết đâu huynh gặp được Phiêu Vũ thiên tôn sao.
      Mắt Chu Hiển giật giật nhưng vẫn tươi cười:
      - Cảm ơn, cảm ơn Tần Vũ huynh chỉ điểm.
      Chu Hiển trong lòng rất hận: "Tần Vũ, ngươi được thiên tôn chỉ điểm cũng đâu cần phải ra."
      Những người tham gia chiêu thân đều tụ tập Phù đảo, có ai dạo ở hơn ba ngàn hòn đảo kia.
      Nhưng khi nhận được tin tức này có lẽ phần lớn đều qua các hòn đảo khác để tìm Phiêu Vũ thiên tôn. Chu Hiển ban đầu định đợi , hai năm rồi giả vờ buồn chán đến các hòn đảo kia dạo chơi.
      - À, cần cảm ơn đâu. Việc này cũng để mọi người biết rồi mà.
      Tần Vũ mỉm cười đáp.
      - Cảm ơn Tần Vũ huynh.
      Đoan Mộc Ngọc trịnh trọng .
      Những người khác ai ai cũng đều biết quý giá của tin tức này, Tần Vũ có thể ra bí mật đó làm bọn họ đều có chút cảm kích.
      - Đoan Mộc huynh. Các huynh cũng đừng quá hy vọng, Phiêu Vũ thiên tôn là nhân vật như thế nào chứ? Nếu ông ấy muốn gặp huynh huynh tự nhiên gặp, còn nếu ông ấy muốn gặp huynh chạy khắp hơn ba ngàn hòn đảo cũng gặp đâu.
      Tần Vũ dặn dò.
      Khuê Nhân Hầu lên tiếng:
      - Tần Vũ, chuyện này bọn ta đương nhiên biết mà, huynh có thể cho bọn ta biết chuyện này ít nhất cũng để bọn ta có tia hy vọng.
      - Hô!
      Vào lúc này hai bóng người trực tiếp phá bay . Tần Vũ vừa nhìn liền biết ngay, hai người này khẳng định là muốn tìm Phiêu Vũ thiên tôn.
      - Xem ra có người đợi nổi nữa.
      Đoan Mộc Ngọc cười bảo.
      Có hai người xuất phát, lập tức nhiều người khác nhịn nổi, từng người bay lên rời khỏi Phù đảo. Chu Hiển cũng nhịn được, mỉm cười gật đầu với bọn Tần Vũ cái rồi cũng bay mất.
      - Tần Vũ huynh, chúng ta cũng xuất phát chứ?
      Khuê Nhân Hầu .
      - Được.
      Bốn người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm cùng bay lên, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm Phiêu Vũ thiên tôn ở mấy nghìn hòn đảo chung quanh Sơn Hải cung.
      Thời gian trôi , ban đầu bốn người bọn Tần Vũ còn ở cùng chỗ, về sau mọi người cũng phân ra, hơn ba nghìn hòn đảo, phạm vi mỗi cái cũng , muốn tìm qua lượt toàn bộ các đảo cần thời gian rất dài.
      Chớp mắt ba năm.
      Trong thời gian ba năm, mười tám người tham gia chiêu thân tìm mấy lượt hơn ba ngàn hòn đảo nhưng ai tìm thấy Phiêu Vũ thiên tôn.
      Hoặc là...
      Có người gặp được Phiêu Vũ thiên tôn nhưng công khai.
      Tần Vũ yên lặng bên cạnh khe suối nước chảy róc rách, mắt nhìn bãi hoa lớn mỹ lệ bên bờ khe, trong lòng vui vẻ.
      "Nếu Phiêu Vũ thiên tôn muốn gặp mình mình có nỗ lực đến mấy cũng như ." Tần Vũ tự than.
      Nhìn thấy bãi cỏ xanh phía trước Tần Vũ liền tới rồi nằm xuống. Tần Vũ hề lo lắng, ít nhất cũng có được kiện Hồng Mông Linh Bảo.
      "Có điều, biết Bích Tuyền hồ lô của mình có tốt hơn cây Như Ý màu đen của Chu Hiển nữa?" Tần Vũ dám chắc chắn.
      Tần Vũ còn nhớ .
      Tiêu Diêu thiên tôn từng , Phiêu Vũ thiên tôn "nghèo" như ông ta và Lôi Phạt thiên tôn.
      - Tần Vũ huynh, đúng lúc quá?
      Nghe thấy thanh , Tần Vũ chống tay ngồi dậy nhìn về phía đó. Người tới chính là Đoan Mộc Ngọc:
      - Đoan Mộc huynh, huynh có gặp được Phiêu Vũ thiên tôn ?
      Đoan Mộc Ngọc tới ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ:
      - Ha ha, Phiêu Vũ thiên tôn này đâu phải gặp là gặp được đâu?
      Tần Vũ nghe thấy biết ngay Đoan Mộc Ngọc cũng chưa từng gặp được Phiêu Vũ thiên tôn.
      Mặt Đoan Mộc Ngọc vẫn tươi tỉnh:
      - Có thể gặp Phiêu Vũ thiên tôn may quá, nhưng gặp được là chuyện vô cùng bình thường.
      - Nào, Tần Vũ huynh, chúng ta uống vài chén nhé, thế nào?
      Đoan Mộc Ngọc lật tay, bãi cỏ liền xuất bầu rượu và hai cái chén.
      Tửu hứng của Tần Vũ lập tức dâng lên.
      Hai người ngồi bãi cỏ uống rượu chuyện. Đối với cao thủ của thần giới mà , thời gian vốn chẳng có ý nghĩa gì. Hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc uống với nhau hơn sáu ngày chưa ngừng lại.
      Uống hơn sáu ngày, câu chuyện giữa hai người đều có chút say sưa.
      - Đoan Mộc. Có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi huynh, có được . Cũng tiện lắm.
      Mắt Tần Vũ có chút mông lung.
      - Có gì cứ hỏi .
      Đoan Mộc Ngọc lúc này cũng để lộ hào khí hiếm thấy.
      Nghĩ đến chuyện này đầu óc Tần Vũ tỉnh táo hơn chút:
      - Đoan Mộc huynh, ta từng nghe đến mối tình tuyệt thế của huynh, biết là...
      - Rắm thối. Cái gì mà mối tình tuyệt thế?
      Đoan Mộc Ngọc nhíu mày chửi thẳng.
      Tựa như ý thức được là mình đúng, Đoan Mộc Ngọc cười với Tần Vũ:
      - Tần Vũ huynh, xin lỗi, bất quá phần lớn người của thần giới đem chuyện đó thổi phồng thành cái gì mà mối tình tuyệt thế, đúng là chuyện nực cười. Đó bất quá chỉ là chuyện tình cảm bình thường mà thôi.
      - Ta thích đó, ta rất bình thường, rất phổ thông, ta rất cao quý, nhưng kết cục là ta lại bỏ rơi ta. Chỉ đơn giản thế thôi...
      mặt Đoan Mộc Ngọc có nụ cười khổ, sau đó chụp lấy bầu rượu, dốc thẳng vào miệng hơi.
      Tần Vũ tuyệt mở miệng.
      Tần Vũ có thể đoán ra tình tuyệt đối đơn giản như Đoan Mộc Ngọc .
      - Có lúc ta từng hận ấy, nhưng cũng có lúc ta hận chính mình... kỳ thực, bây giờ xét lại. Ái tình? Ha ha, có ái tình ư? Bất quá chỉ là dạng nam nữ bị hấp dẫn lẫn nhau mà thôi.
      Trong ngữ khí của Đoan Mộc Ngọc có tia cuồng ngạo.
      "Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, Đoan Mộc Ngọc này còn tin vào ái tình nữa." Tần Vũ thầm gật đầu.
      Nhưng theo những gì Tần Vũ hiểu về tâm tính của Đoan Mộc Ngọc đích thực là nam tử hoàn mỹ, vì sao kia lại rời bỏ nhỉ?
      Đoan Mộc Ngọc thêm gì nữa mà ngừng uống rượu...
      thời thần sau.
      Đoan Mộc Ngọc nhìn Tần Vũ chằm chằm:
      - Tần Vũ, ta hỏi huynh, nếu huynh thích , huynh vì ta mà làm mọi thứ nhưng ta vẫn cứ vô tình rời bỏ huynh. Huynh tặng ta vũ khí tốt, linh dược, lại giúp đỡ ta tu luyện, hề quan tâm đến hành vi của ta. ta hề cảm động mà ngược lại còn cho đó là lẽ thường... thậm chí cuối cùng ta còn bỏ huynh mà . Đến ngày nào đó ta hối hận quay lại tìm huynh huynh có chấp nhận ta ?
      Tần Vũ khẽ giật mình.
      - Có dạng con như thế sao?
      Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
      Con người phải biết đủ, phải biết ơn. Đối xử với ta tốt như thế mà lại hề có chút cảm giác?
      - Có.
      Giọng của Đoan Mộc Ngọc :
      - Lúc ta và ấy chia tay, ta đột nhiên hiểu , chắc chắn là do ta quá chiều chuộng ấy. Ta chỉ biết toàn tâm toàn lực để làm ấy thấy hạnh phúc nhưng cuối cùng lại thất bại.
      - Phụ hoàng ta từng bảo ta là loại con như thế có giá trị, nhưng tim ta lại trao cho ấy rồi, ta phải làm sao đây?
      Trong mắt Đoan Mộc Ngọc có chút đau buồn.
      - Ta cho rằng, nam nhân chỉ có lần động chân tâm mà thôi, lần đó thất bại rồi tim cũng vỡ, sau này thể có tình cảm chân thực nữa.
      - Vì thế sau khi ta bỏ , cảm thấy khổ sở thực nên hối hận, quay lại tìm ta nhưng ta tha thứ cho ấy... ta với ấy rằng lúc ấy rời bỏ ta tim ta vỡ rồi, tim vỡ rồi còn có ái tình ?
      Đoan Mộc Ngọc nhắm mắt lại, bờ mi còn lấp lánh những giọt nước mắt.
      - Nào, Tần Vũ, uống .
      Đoan Mộc Ngọc lại cầm lấy bầu rượu khác.
      Tần Vũ liền nâng chén rượu lên uống cùng Đoan Mộc Ngọc, có điều trong lòng Tần Vũ lại cảm thán thay cho Đoan Mộc Ngọc.
      Nửa tháng sau, Tần Vũ và Đoan Mộc Ngọc lại chia tay. Bọn họ lại tiếp tục tìm Phiêu Vũ thiên tôn hơn ba ngàn hòn đảo, có điều lần chia tay này cảm tình của hai người ràng sau đậm hơn nhiều.
      Khi người có thể ra với người khác bí mật trong tận đáy lòng quan hệ của hai người rất gần gũi rồi.
      "May mà người mình gặp là Lập nhi, phải là người như người của Đoan Mộc Ngọc." Tần Vũ thầm cảm thán.
      Nếu lầm loại con đó đích xác là chuyện đau khổ.
      Phiêu Vũ thiên tôn? Phiêu Vũ thiên tôn rốt cuộc là ở đâu chứ? gian chi lực của Tần Vũ tán phát ra cẩn thận tìm kiếm. Nhưng mặc cho Tần Vũ tìm kiếm như thế nào cũng tìm được tung tích của Phiêu Vũ thiên tôn.
      Tần Vũ bay , ánh mắt nhìn vẩn vơ xuống dưới.
      Bay khỏi hòn đảo, ngang qua mặt biển rồi tiến vào hòn đảo khác tiếp tục tìm kiếm...
      Những ngày như thế cứ tiếp diễn.
      Lại hai năm nữa trôi qua.
      Mười tám người tham gia chiêu thân có ai bỏ cuộc. Thân là cao thủ thần giới, nhẫn nại của mỗi người đều vô cùng cao. Mọi người ai cũng cẩn thận tìm kiếm.
      Tần Vũ hạ xuống giữa rừng cây đảo, dạo loanh quanh trong đó.
      "Ô?" Tần Vũ đột nhiên giật thót.
      gian chi lực của Tần Vũ lúc nào cũng tán phát trong phạm vi trăm dặm, khắc trước đó còn có bất kỳ ai nhưng tại... khoảng trăm mét trước mặt lại xuất người.
      Thuấn di!
      Đột nhiên xuất , người tới biết thuấn di, vậy ít nhất phải là thần vương! Trong lòng Tần Vũ trở nên kích động. "Biết đâu người này có khả năng là Phiêu Vũ thiên tôn!"
      Tần Vũ cố nén kích động.
      thẳng tới gặp người này mà lại mang dáng vẻ tùy ý dạo chơi để tiến về vị trí đó cách tự nhiên.
      Nhưng mà ...
      Người đó lại thẳng về phía Tần Vũ, chỉ chớp mắt lọt vào tầm mắt của .
      Người tới là thanh niên tuấn mỹ, lạnh lùng, mặc bộ đồ đen viền vàng, mái tóc màu trắng bạc dài tận eo. Thanh niên tóc trắng bạc này còn có cặp con ngươi màu trắng bạc.
      Hơn nữa phía sau đầu còn có ba cái sừng dài màu đen như ba cái mào.
      Thanh niên tóc trắng bạc, con ngươi trắng bạc, có ba cái sừng màu đen này lạnh băng như hàn băng vạn năm. Vào lúc này mặt lại tươi cười như xuân phong hóa vũ, mở miệng :
      - Tần Vũ, xin chào.
      - Xin, xin chào.
      Tần Vũ run run chào lại.
      Người trước mắt tựa hồ đến tìm mình.
      - Sư tôn , Tần Vũ huynh sắp có đại hôn, nên lệnh cho ta tới đưa huynh ba kiện lễ vật chúc mừng.
      Thanh niên tóc bạc trắng lật tay, ba kiện lễ vật xuất .
      viên châu màu đỏ, thanh chiến đao màu đen mặt có quang mang màu đỏ lưu chuyển, kiện vũ y màu tím.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 42 - Ba kiện linh bảo

      Ánh mắt của Tần Vũ dán lên ba kiện vật phẩm. gian chi lực tự nhiên cũng bao trùm ba kiện vật phẩm đó, Tần Vũ có thể cảm thấy rất khí tức đặc thù của Hồng Mông Linh Bảo.
      Tần Vũ cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại.
      Ba kiện Hồng Mông Linh Bảo?
      Trong chốc lát Tần Vũ bừng tỉnh, nhưng trong lòng trở nên nghi hoặc: "Người có mái tóc trắng bạc này thay sư tôn chuyển cho ta ba kiện lễ vật để chúc mừng, lại còn mình sắp kết hôn..."
      "Vậy là sư tôn của khẳng định lần chiêu thân này mình nhất định giành được thắng lợi? Hơn nữa, hình như mình đâu quen biết nhân vật nào lợi hại như thế đâu."
      Vô duyên vô cớ, quen biết mà lại đem ba kiện Hồng Mông Linh Bảo tặng mình?
      ......
      Thanh niên tóc trắng bạc đó nhìn Tần Vũ chăm chú sau đó cười , chỉ ba kiện vật phẩm :
      - Hạt châu màu đỏ này là Hỏa Nguyên Linh Châu, công hiệu của nó vô cùng kỳ lạ và đặc biệt, Tần Vũ huynh trích huyết nhận chủ rồi biết được điểm thần kỳ của nó. Đây là quà của sư tôn tặng cho đứa con tương lai của huynh để nó sử dụng.
      Tần Vũ khỏi ngạc nhiên.
      Tặng cho con của mình?
      Mình còn chưa kết hôn cơ mà. Sư tôn của thanh niên tóc trắng bạc này nghĩ xa .
      Thanh niên tóc trắng bạc đó chỉ kiện vật phẩm thứ hai, chính là thanh chiến đao màu đen mặt có quang mang đỏ như máu lưu chuyển:
      - Thanh chiến đao này là "La Vũ đao", đương nhiên là Tần Vũ huynh có thể cần dùng nó nhưng huynh có thể đem tặng cho vợ tương lai hoặc thân nhân nào đó sử dụng.
      Tần Vũ chỉ biết đứng bên cạnh lắng nghe.
      Thanh niên tóc trắng bạc đó chỉ kiện vật phẩm thứ ba:
      - Bộ võ phục này là do trước đây lâu sư tôn tự tay luyện chế cho chuyện cưới hỏi của Tần Vũ huynh, tên là "Tử Lâm vũ y". Chỉ cần vợ của Tần Vũ huynh mặc Tử Lâm vũ y trong cả thần giới chẳng có mấy người đả thương được ấy.
      Toàn bộ tinh thần của Tần Vũ hoàn toàn trong trạng thái kìm nén hưng phấn.
      Tử Lâm vũ y, kiện linh bảo có tính phòng ngự!
      Tần Vũ tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua loại linh bảo có tính phòng ngự như thế này. chỉ công hiệu tốt mà chỉ nhìn cách chế tác cũng cực kỳ hoàn mỹ.
      "Ba kiện linh bảo này thuộc cấp độ nào nhỉ?" Tần Vũ thầm thắc mắc.
      Chưa trích huyết nhận chủ, chỉ nhìn bề ngoài rất khó để nhận ra cấp độ của ba kiện linh bảo. Tần Vũ hít hơi, đè nén kích động trong lòng. Giờ đây có vấn đề rất quan trọng.
      Rút cuộc là ai tặng lễ vật cho mình!
      tìm hiểu ai tặng lễ vật cho mình mà cứ thế nhận lấy chẳng còn ra thể thống gì?
      - Tại hạ Tần Vũ, biết sư tôn của huynh là...?
      Tần Vũ nhìn thanh niên tóc trắng bạc.
      Người này cười :
      - Tần Vũ, thân phận của sư tôn ta huynh cần hỏi. Đợi đến khi huynh đủ thực lực tự nhiên biết, lúc đó cũng biết luôn quan hệ giữa ta và sư tôn!
      "Quan hệ giữa ta và sư tôn?"
      Tần Vũ hoang mang.
      Trong đầu Tần Vũ, siêu cấp cao thủ mà quen chỉ có mình Lan thúc.
      Nhưng Tần Vũ nhìn ra thanh niên tóc trắng bạc trước mắt, ít nhất phải là cấp thần vương. Sư tôn của nhân vật như thế có lẽ còn lợi hại hơn Lan thúc nhiều.
      Mình có quen với người như thế sao?
      - Tại hạ hoàn thành nhiệm vụ, cáo từ.
      Thanh niên tóc trắng bạc khẽ cúi người sau đó đột nhiên biết mất, chỉ để lại ba kiện vật phẩm lơ lửng trong trung.
      ?
      Tần Vũ nhất thời dở khóc dở cười.
      để lại tên, thậm chí chẳng thèm lưu lại chút tin tức nào, chỉ đem ba kiện Hồng Mông Linh Bảo quẳng trước mặt mình.
      Nhìn ba kiện Hồng Mông Linh Bảo lơ lửng trong trung, Tần Vũ cười thở dài: - Cũng thể quẳng chúng ở đây. tay vung lên, ba kiện linh bảo bay tới trước mặt Tần Vũ.
      "Ba kiện Hồng Mông Linh Bảo này thuộc cấp nào nhỉ?" Tần Vũ ngứa ngáy trong lòng, trích ra ba giọt máu tươi vào ba kiện vật phẩm.
      Trích huyết nhận chủ coi như là bước luyện hóa đầu tiên.
      Thực xong bước này, ít nhất cũng hoàn toàn hiểu được toàn bộ tin tức của ba kiện Hồng Mông Linh Bảo.
      Nhưng sau khi biết , toàn thân Tần Vũ phảng phất như bị thiên lôi đánh trúng, đứng ngây ngốc:
      - Cái này, cái này...
      Trong cả thần giới tám đại thánh hoàng có truyền thừa linh bảo là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, còn đại đa số thần vương cao thủ đều sử dụng vũ khí là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo.
      Chỉ có hai, ba người sở hữu Hồng Mông Linh Bảo, chẳng hạn như Tu La thần vương được "Tượng thần" Xa Hầu Viên luyện chế cho.
      Nhưng tại...
      "Ba kiện, ba kiện..."
      Tần Vũ cảm thấy tim đập loạn, phảng phất như sét đánh ngang tai. Vào lúc này Tần Vũ cảm thấy trong đầu ong ong, tốc độ suy nghĩ chậm đến cực điểm.
      Nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, cả ba kiện đều là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo!'
      Tần Vũ nuốt nước bọt đánh ực, nét mặt cứng đờ, qua lúc lâu Tần Vũ mới từ từ khôi phục năng lực suy nghĩ bình thường.
      - Hô, hô...
      Tần Vũ khẽ thở hổn hển mấy cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba kiện Hồng Mông Linh Bảo trước mặt!
      " ngờ lại là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, tận ba kiện ...!" Tần Vũ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, đầu lấm tấm mồ hôi, quá kinh người .
      Nếu là ba kiện nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo Tần Vũ vô cùng kích động rồi.
      Đằng này, ba kiện đều là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, Tần Vũ phải là kích động nữa mà là kinh khủng!
      Nên biết, nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo của cả thần giới cũng chỉ có dưới mười kiện, trong đó tám kiện của tám đại thánh hoàng có từ khi thần giới sinh ra.
      Xa Hầu Viên luyện chế ra kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo liền được phong là "Tượng thần". Xa Hầu Viên đem kiên linh bảo này tặng cho Tu La thần vương, nhận được bảo hộ của ông ấy, có ai dám động tới.
      Có thể ...
      kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo xuất thế làm cả thần giới chấn động.
      Nhưng vào lúc này Tần Vũ lại có được ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo ở hòn đảo quanh Sơn Hải cung, lại còn lấy danh nghĩa "Chúc mừng hôn lễ" để tặng .
      Tần Vũ đột nhiên đem ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thu vào trong thể nội.
      Ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, bất kể ra sao cũng được để đám thần vương của thần giới biết. Nếu bọn họ biết có khi giết mình để đoạt bảo. Tần Vũ dám tưởng tượng đến cảnh đám thần vương đó biết được mình có ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo như thế nào.
      Trừ "Thiên Tôn Linh Bảo" mà thiên tôn sở hữu ra nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo là quý giá nhất.
      Đem ba kiện Hồng Mông Linh Bảo thu vào trong thể nội, Tần Vũ bình tĩnh hơn, yên lặng suy nghĩ lại toàn bộ quá trình của chuyện này. Tần Vũ có tính toán, đồng thời cũng có phán đoán về người tặng lễ vật cho mình.
      "Người có thể đưa ra hơi ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo... ngay cả Tiêu Diêu thiên tôn cũng có khả năng." Tần Vũ còn nhớ lời Tiêu Diêu thiên tôn.
      Tiêu Diêu thiên tôn vô cùng ràng... Đại sư huynh nghèo như ông ta và Nhị sư huynh!
      Có thể đưa ra hơi ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thực là rất "giàu có". mặt Tần Vũ tràn đầy tươi cười: "Chuyện này trăm phần trăm là có quan hệ với Phiêu Vũ thiên tôn thần bí kia."
      Nếu thanh niên tóc trắng bạc kia là thần vương sư tôn của chắc chắn là Phiêu Vũ thiên tôn.
      "Nếu thanh niên tóc trắng bạc đó là thiên tôn có khả năng là Phiêu Vũ thiên tôn, còn sư tôn của ?" Tần Vũ nghĩ tới đây dám nghĩ nữa.
      Phiêu Vũ thiên tôn là người mạnh nhất trong ba đại thiên tôn rồi.
      Ông ấy còn có sư tôn ?
      "Hy vọng là ta nghĩ bậy."
      Tần Vũ cười tự trào, chủ yếu là có cách nào xác định thân phận và thực lực của thanh niên tóc trắng bạc đó.
      Nếu có thể biết được thực lực của thanh niên tóc trắng bạc đó mới đoán ra được nhân vật sau lưng .
      "Bất kể ra sao... việc này khẳng định là có quan hệ tới Phiêu Vũ thiên tôn."
      Tần Vũ cười tự tin. "Lúc tới Phiêu Tuyết thành, ta hoàn toàn có thể là được Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng."
      Tần Vũ thầm đưa ra quyết định.
      "Đầu tiên mình đưa Bích Tuyền hồ lô ra, nếu có thể giành được chỉ tiêu đầu tiên tốt, nếu được hãy đưa ra kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo." Trong lòng Tần Vũ vô cùng tự tin.
      Tần Vũ thực tin kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo mà thể thắng được Chu Hiển.
      Có được ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, đương nhiên là lòng tin của Tần Vũ tăng lên gấp trăm lần, những ngày còn lại Tần Vũ thoải mái dạo các hòn đảo chung quanh Sơn Hải cung.
      Thời gian trôi .
      Chớp mắt đám Tần Vũ tới Sơn Hải cung gần chín năm.
      Tần Vũ bay mặt biển, trường bào màu đen bay phần phật, sắc mặt tràn đầy tươi cười: "Sư tôn của thanh niên tóc trắng bạc kia đúng là chuyên gia. khi dung nhập Hỏa Nguyên Linh Châu này vào thể nội đạt tới cảnh giới thần vương vô cùng đơn giản."
      Hỏa Nguyên Linh Châu là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo được sinh ra trong nguồn lửa của cả vũ trụ. Nếu dung nhập luyện hóa nó xong có thể dễ dàng khống chế hỏa diễm các cấp, hơn nữa còn dễ dàng dung nhập vào trong "Hỏa chi nguyên" để cảm ngộ vũ trụ pháp tắc vô cùng dễ dàng.
      "Đây đúng là lễ vật tốt nhất cho đứa con tương lai của ta." Trong lòng Tần Vũ vô cùng thích thú.
      rất mong đợi đứa con của và Lập nhi.
      Còn Tử Lâm vũ y.
      Cũng là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, khi luyện hóa xong khoác lên người ngay cả thần vương cao thủ muốn giết người mặc Tử Lâm vũ y cũng vô cùng khó khăn.
      "Đem tặng Lập nhi là tốt nhất." Tần Vũ thầm suy tính.
      Lòng nghĩ tới chuyện này, trong chốc lát Tần Vũ bay tới phía Phù đảo. Vào lúc này ít người Phù đảo, những người tham gia chiêu thân mấy năm nay khổ cực truy tìm nhưng ngoại trừ Tần Vũ ra chẳng có ai gặp được Phiêu Vũ thiên tôn.
      Phiêu Vũ thiên tôn muốn gặp ai khẳng định là gặp ngay.
      Ông ấy muốn gặp những người đó có nỗ lực đến mấy cũng tìm ra.
      Tần Vũ hạ xuống bên dưới Sơn Hải cung, lúc này hai người Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm ở đó. Quanh Sơn Hải cung, kể cả Tần Vũ, có mười người.
      - Thiên Lang điện chủ, mấy năm nay huynh thế nào, có tìm thấy Phiêu Vũ thiên tôn ?
      Ở đằng xa trước mặt Tần Vũ có ba người bàn luận với nhau.
      - Đừng nữa, mấy năm nay ta chẳng dám lơi lỏng lấy khắc nhưng mà, ài, thôi , Phiêu Vũ thiên tôn đâu phải muốn gặp là gặp đâu.
      Thiên Lang điện chủ bất lực than.
      người khác an ủi:
      - Thiên Lang điện chủ, chỉ huynh mà mấy huynh đệ bọn ta cũng ai gặp được Phiêu Vũ thiên tôn. Xem ra, chỉ tiêu đầu tiên này thuộc về Tần Vũ tông sư cũng là của Chu Hiển.
      Thiên Lang điện chủ gật đầu:
      - Bất quá, ta ủng hộ Tần Vũ tông sư. Tần Vũ tông sư dựa vào nghị lực và năng lực leo lên đỉnh Thông Thiên Thai Giai. Ngươi biết đâu, trong gần nửa năm biết ta thấy Tần Vũ tông sư bị hất từ Thông Thiên Thai Giai xuống bao nhiêu lần đâu.
      Lúc này mọi người chung quanh bàn luận số chuyện liên quan tới Phiêu Vũ thiên tôn hoặc việc chiêu thân.
      - Tần Vũ, huynh cũng quay lại rồi à.
      Khuê Nhân Hầu cười :
      - Ta cũng mới quay về Sơn Hải cung nửa tháng trước, huynh gặp được Phiêu Vũ thiên tôn cũng đừng quá để tâm. Ta tới bây giờ vẫn chưa nghe có ai trong mười tám người gặp được ông ấy cả.
      Tần Vũ mỉm cười.
      Tên Khuê Nhân Hầu này, mình còn chưa cho rằng mình cũng gặp được Phiêu Vũ thiên tôn. Chính mình gặp hay chưa gắp Phiêu Vũ thiên tôn cũng dám khẳng định, nhưng mà mình có được ba kiện lễ vật.
      - Đoan Mộc đại ca cũng tới.
      Thân Đồ Phàm đột nhiên .
      Tần Vũ, Khuê Nhân Hầu nhìn theo hướng Thân Đồ Phàm chỉ, Đoan Mộc Ngọc phá bay tới. Đoan Mộc Ngọc liền trực tiếp phi tới cạnh ba người Tần Vũ.
      Đợi Đoan Mộc Ngọc đáp xuống, Khuê Nhân Hầu lên tiếng hỏi:
      - Đoan Mộc huynh gặp được Phiêu Vũ thiên tôn chưa?
      Đoan Mộc Ngọc đạm cười lắc đầu.
      - Ta có gặp. Thế còn các ngươi như thế nào?
      Đoan Mộc Ngọc nhìn về bọn người Tần Vũ.
      Khuê Nhân Hầu và Thân Đồ Phàm lắc đầu, mà Tần Vũ chỉ là cười cười. Tần Vũ biết như thế nào... dù sao, thân phận của ngân phát ngân đồng thanh niên, chính mình cũng ràng lắm.
      Đoan Mộc Ngọc thấy Tần Vũ cười cười, còn tưởng rằng Tần Vũ có gặp.
      - CHư vị, lưu tại đây phỏng chừng cũng có tác dụng gì, hơn nữa khỏang cách "mười năm Chi kỳ" kỳ hạn với Bắc Cực Thánh Hoàng cũng gần đến. Chúng ta nên trở về?
      Đoan Mộc Ngọc nhìn về phía mọi người .
      Tần Vũ, Thân Đồ Phàm, Khuê Nhân Hầu nhìn nhau gật đầu đồng ý.
      Lập tức bọn người Tần Vũ trực tiếp bay khỏi Phù đảo, hướng phía thần giới lục địa bay .
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 43 - Bình phán

      "Cuối cùng quay về rồi." mặt Tần Vũ tràn đầy tươi cười.
      Lúc có được ba kiện Hồng Mông Linh Bảo, Tần Vũ khẳng định chỉ tiêu đầu tiên của chiêu thân nằm gọn trong tay, trong lòng đương nhiên là thấy nhõm.
      đến trước Mộc phủ.
      "Lan thúc và Lập nhi chắc ở trong đó nhỉ?" Tần Vũ đứng trước Mộc phủ thầm nghĩ, nhưng vào lúc này ---
      - Tiểu Vũ, vào .
      Thanh của Khương Lan vang lên trong đầu Tần Vũ.
      "Thần thông của thần vương quả nhiên là phi phàm." Tần Vũ thầm cảm thán rồi thẳng về phía cửa Mộc phủ, hai hộ vệ canh cửa chắc nhận được lệnh của Khương Lan nên ngăn trở .
      "Lan thúc và Lập nhi ở trong đình viện phía trong cùng." Tần Vũ biết rất , là vì gian chi lực của Tần Vũ bao phủ cả Mộc phủ, hai là vì... quan hệ của Lưu Tinh lệ mà Tần Vũ cảm nhận được vị trí của Lập nhi.
      thành thục hành lang, lát sau đến được đình viện ở trong cùng.
      Lập nhi đứng ở cửa đình viên ngóng chờ, lúc nhìn thấy Tần Vũ nàng lập tức vô cùng vui sướng chạy về phía Tần Vũ. Tần Vũ ôm choàng Lập nhi vào lòng.
      Lan thúc cũng từ trong đình viện ra, nhìn thấy hai người bọn Tần Vũ như thế bật cười.
      - Được rồi. Lan thúc nhìn đó.
      Tần Vũ bên tai Lập nhi, mặt nàng hơi đỏ lên, rời khỏi lòng Tần Vũ nhưng vẫn nắm chặt lấy tay .
      Khương Lan nhìn Tần Vũ cười hỏi:
      - Tiểu Vũ, sao rồi? Có nắm chắc chỉ tiêu đầu tiên ?
      Tần Vũ tươi cười:
      - Có ạ, nắm chắc cả mười phần!
      - Mười phần?
      Nụ cười của Khương Lan thêm phần rạng rỡ.
      - Tiểu Vũ, đừng có lừa ta nhé, ta nghe Chu Hiển nhận được lễ vật của Lôi Phạt thiên tôn mà.
      Tần Vũ cười tự tin:
      - Lan thúc, đến lúc mọi người tập trung ở thánh hoàng điện người nhìn biết, chỉ tiêu đầu tiên này nhất định thuộc về con.
      - Lại còn giữ bí mật với cả ta?
      Khương Lan cười ha ha bảo.
      Tần Vũ cũng cười hăng hắc.
      - Được rồi, thấy con nắm chắc cả mười phần ta cũng yên tâm. Bây giờ lão gia hỏa ta quấy rầy hai đứa nữa.
      Khương Lan cố ý rồi rời .
      Sau khi Khương Lan rời , Tần Vũ và Lập nhi liền âu yếm nhau.
      Qua lúc lâu, Lập nhi nằm trong lòng Tần Vũ, ngẩng đầu cười hỏi:
      - Tần Vũ đại ca, có là huynh nắm chắc cả mười phần về chỉ tiêu đầu tiên ? Muội nghe Chu Hiển nhận được kiện Hồng Mông Linh Bảo cơ mà.
      Tần Vũ mỉm cười búng mũi Lập nhỉ:
      - Yên tâm , được Lôi Phạt thiên tôn ban tặng nhưng huynh lại được tới hai vị thiên tôn là Tiêu Diêu thiên tôn và Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng.
      - Hai vị thiên tôn? Phiêu Vũ thiên tôn kia phải là...
      Lập nhi kinh ngạc mở to mắt.
      - Tuy huynh có cách nào xác định thân phận của thanh niên tóc trắng bạc đó, nhưng lễ vật kia khẳng định là có quan hệ tới Phiêu Vũ thiên tôn.
      Tần Vũ mỉm cưởi:
      - Được rồi, muội cứ yên tâm.
      Thời gian lúc ở cùng với Lập nhi trôi qua rất nhanh. Khi Tần Vũ rời khỏi Mộc phủ ở trong đó ba ngày trời.
      Về tới Phiêu Vân phủ, Tần Vũ mới phát là bọn Phúc bá, Thu Trọng Phục mong chờ từ lâu.
      Lúc Tần Vũ về tới Phiêu Tuyết thành, bọn Phúc bá liền biết ngay vì bọn họ có thể cảm ứng được vị trí của Tần Vũ, thế nên bọn họ chuẩn bị bữa tiệc rất lớn, nhưng mà đợi ba ngày trời Tần Vũ mới từ Mộc phủ quay lại.
      Những ngày ở Phiêu Vân phủ, Tần Vũ rất thoải mái, chỉ việc yên lặng chờ đợi ngày tập trung ở thánh hoàng điện.
      Trong hoa viên.
      "Còn mười tám ngày nữa mới đến ngày bình xét chỉ tiêu đầu tiên thuộc về ai." Tần Vũ lẩm bẩm sau đó lấy bầu rượu bàn uống hơi.
      Vào lúc này thiên thần thị nữ từ đằng xa tới.
      - Đại nhân, Khương Nghiên công chúa cầu kiến.
      - Ô? Để bọn họ vào đây.
      Tần Vũ ngay.
      Khương Nghiên chạy tới đây lẽ cũng là vì muốn tìm hiểu xem mình có nắm chắc chỉ tiêu này trong tay hay ?
      Mấy ngày này có ít người tới thăm dò ở phủ đệ của mình.
      Trong đó có phần là do Chu Hiển sai . Chu Hiển tịnh biết Tần Vũ có được ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo nhưng Chu Hiển biết Tần Vũ được Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng.
      Trong lòng Chu Hiển cũng nắm chắc là cây Như Ý màu đen của có hơn được cái hồ lô của Tần Vũ hay ?
      - Tần Vũ đại ca.
      Khương Nghiên tới có mình.
      - Nghiên nhi, có chuyện gì sao?
      Tần Vũ cười hỏi. Tần Vũ vừa nhìn thấy biểu tình của Khương Nghiên xác định là trong lòng Khương Nghiên khẳng định có chuyện cao hứng.
      Khương Nghiên vui vẻ :
      - Tần Vũ đại ca, Lạc Vũ ca ca vừa mới phi thăng lên.
      - Lạc Vũ? Quân Lạc Vũ?
      Tần Vũ khẽ giật mình.
      Khương Nghiên gật đầu liên tục:
      - Đúng đó, muội luôn để ý tới huynh ấy, hai năm trước huynh ấy vừa mới phi thăng, muội còn tới gặp mặt nữa.
      Trong lòng Tần Vũ cũng rất cao hứng.
      - Khi muội gặp phản ứng như thế nào?
      Tần Vũ rất muốn biết phản ứng của Quân Lạc Vũ vì trong mắt Quân Lạc Vũ Khương Nghiên chỉ là tiên đế có thực lực thấp, nhưng khi đến thần giới lại phát ra thân phận của Khương Nghiên, thế ...
      Khương Nghiên cười đắc ý:
      - Hắc hắc, cũng còn khá, lúc đầu Lạc Vũ ca ca vô cùng chấn kinh, bất quá sức chịu đựng của huynh ấy rất mạnh mẽ. Cũng nhờ muội mà Lạc Vũ ca ca được miễn ngàn năm khai khoáng đó.
      - Ta về Phiêu Tuyết thành thời gian rồi mà hôm nay muội mới tới đây, có phải mấy ngày trước ở mãi bên cạnh Lạc Vũ ?
      Tần Vũ hỏi.
      Khương Nghiên vui vẻ gật đầu:
      - Đúng đó. Huynh ấy ở Loan Sam thành thuộc Bắc cực Phiêu Tuyết thành. Trì Thanh cũng ở đó.
      - Trì Thanh, Thanh đế?
      Mắt Tần Vũ sáng lên.
      - Đúng rồi. Thực lực của Thanh đế rất tốt, lúc ông ta mới phi thăng thần giới là đỉnh điểm của trung cấp thần nhân rồi. Bây giờ là thượng cấp thần nhân, nhưng chưa tới cảnh giới thiên thần bà bà cũng tiện đưa ông ấy vào Phiêu Tuyết thành.
      Tần Vũ đột nhiên hiểu ra.
      Chẳng trách mình ở Phiêu Tuyết thành bao nhiêu năm nay mà chưa lần gặp Thanh đế.
      Trong lòng Tần Vũ khỏi cảm khái, Thanh đế cũng dũng mãnh , ở lại tiên ma giới lâu như thế, linh hồn sớm đạt tới "Linh hồn kim đan", chẳng trách lúc độ kiếp lại dễ dàng đối phó với bọn Bằng Ma hoàng.
      - Tần Vũ đại ca, huynh có nắm chắc chỉ tiêu đầu tiên trong cuộc chiêu thân của tỷ tỷ muội ?
      Khương Nghiên lắc tay Tần Vũ hỏi.
      Tần Vũ mỉm cười:
      - Điều này còn phải sao?
      ........
      Hôm nay thánh hoàng điện tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành lại náo nhiệt, mười tám ứng cửa viên tập trung tại thánh hoàng điện, mười ba vị thần vương ngồi ở cao của thánh hoàng điện.
      Trong đại điện vang lên tiếng cười bàn luận ngừng
      - Tần Vũ, chỉ tiêu này chỉ có huynh và Chu Hiển tranh đoạt thôi.
      Khuê Nhân Hầu cười bảo. Hai người Tần Vũ, Chu Hiển nhìn nhau.
      mặt hai người đều tràn đầy tự tin.
      Đột nhiên Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc cùng mọi người đều nhìn lên phía . Lúc này Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm mỉm cười đứng lên, lập tức bên dưới hoàn toàn yên tĩnh.
      Khương Phạm nhìn thấy mọi người bên dưới đều yên lặng mới mở miệng :
      - Chư vị, kỳ hạn mười năm tới, chỉ tiêu đầu tiên của cuộc công khai chiêu thân cho con ta sắp sửa được xác định. Bây giờ xin mời mười tám ứng cử viên dâng lễ vật lên.
      Ánh mắt của Khương Phạm lướt qua mười tám người bên dưới.
      Nhưng vào lúc này phụ thân của Chu Hiển, Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc, lại cười lớn bảo:
      - Khương Phạm huynh, đâu cần phải rắc rối thế, như ta biết lần Sơn Hải cung này chỉ có luyện khí tông sư Tần Vũ và Chu Hiển con ta được thiên tôn ban tặng, bảo thẳng hai đứa nó dâng lễ vật lên là được rồi.
      Khương Phạm cười gật đầu.
      Chu Hiển đứng lên đầu tiên rồi tới giữa đại điện, sau khi cung kính hành lễ với mười ba vị thần vương ở phía rồi mới :
      - Thưa dượng. Lễ vật của con là do Lôi Phạt thiên tôn ban tặng, tên là "Lưu Viêm Như Ý". Nó là kiện nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo.
      Mười ba vị thần vương ở phía đều khẽ gật đầu.
      Vợ Khương Phạm, Thuần Vu Nhu, gật đầu bảo:
      - Lưu Viêm Như Ý này thứ nhất là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo, thứ hai là "Như Ý" vốn hàm chứa ý chúc mừng, dùng làm lễ vật để cầu thân vô cùng phù hợp.
      Hầu Phí đứng ở sau lưng Tu La thần vương nháy mắt với Tần Vũ.
      Tần Vũ lo lắng nhưng Hầu Phí lại lo thay cho . Tần Vũ mỉm cười với Hầu Phí, dùng ánh mắt bảo Hầu Phí yên tâm.
      Lúc này Tu La thần vương đột nhiên mở miệng:
      - Lễ vật của Chu Hiển đúng là rất tốt, nhưng chúng ta hãy xem lễ vật của Tần Vũ .
      Trong lòng Khương Phạm cũng rất quan tâm tới luyện khí tông sư Tần Vũ, ông lập tức cười bảo:
      - Ta cũng nghe lần này Tần Vũ leo lên đỉnh Thông Thiên Thai Giai nên được Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng.
      Chưa tới cảnh giới thần vương mà leo lên tới đỉnh Thông Thiên Thai Giai, lập tức ánh mắt dành cho Tần Vũ của các vị thần vương ở phía thay đổi hẳn, những người ở bên cạnh truyền bàn luận với nhau.
      - Tần Vũ, dâng lễ vật của cậu lên .
      Khương Phạm cười nhìn Tần Vũ.
      Lập tức ánh mắt của mọi người đều dồn vào Tần Vũ.
      Tần Vũ mỉm cười hành lễ với Khương Phạm, Khương Phạm là bố vợ tương lai của , làm sao thất lễ được chứ?
      Tần Vũ mỉm cười đứng lên sau đó tới giữa đại điện đứng sóng đôi với Chu Hiển. Tần Vũ còn chưa Chu Hiển lên tiếng:
      - Tần Vũ huynh, huynh được Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng bảo vật gì đưa ra nào.
      Tần Vũ hề gấp gáp.
      Lật tay đưa Bích Tuyền hồ lô ra, các vị thần vương ở cao vừa nhìn thấy cái hồ lô màu đồng cổ này cảm nhận được ngay khí tức đặc thù của Hồng Mông Linh Bảo phát ra từ nó.
      Tần Vũ mỉm cười :
      - Cái này là Bích Tuyền hồ lô, Bích Tuyền hồ lô cũng là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo, nó có thể bắn ra bích tuyền để công kích, trói buộc.
      Nghe thấy kiện vật phẩm của Tần Vũ cũng là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo, Chu Hiển mỉm cười.
      - Cùng là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo, của ai tốt hơn đây?
      Khương Phạm mỉm cười bảo:
      - Án chiếu theo quy củ lúc trước, để mười ba vị thần vương tiến hành bình xét, trong hai người ai được nhiều thần vương ủng hộ hơn thắng.
      Thuần Vu Nhu lập tức cười bảo:
      - Hai kiện tuy cùng là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo nhưng theo ta thấy, cây "Như Ý" này có hàm chứa ý chúc mừng nên tốt hơn chút. Đáng tiếc là ta có quyền bình xét.
      Tần Vũ nhìn Thuần Vu Nhu.
      Mẹ vợ tương lai hình như ủng hộ Chu Hiển. Khóe miệng Tần Vũ nhếch lên. "Chỉ dựa vào Bích Tuyền hồ lô khả năng thắng lớn. Đành phải..."
      Vào lúc này các thần vương ở phía bắt đầu chuẩn bị bình xét.
      - Chờ .
      Thanh của Tần Vũ vang khắp đại điện làm các thần vương ngừng lại, nhìn về phía Tần Vũ.
      Chu Hiển nhíu mày :
      - Tần Vũ huynh, tại các thần vương suy xét chuẩn bị đưa ra lời bình luận, sao huynh lại cắt ngang chứ?
      - Tần Vũ, có chuyện gì cứ .
      Khương Phạm mỉm cười bảo.
      Tần Vũ dù gì cũng là luyện khí tông sư, lời rất có giá.
      Tần Vũ nhìn mười ba vị thần vương ở phía , lớn:
      - Chư vị thần vương, ta còn chưa Bích Tuyền hồ lô này là lễ vật của ta, mọi người đừng có so sánh nó với Lưu Viêm Như Ý.
      " phải là Bích Tuyền hồ lô?" Phần lớn người trong đại điện đều nghi hoặc.
      Tần Vũ mỉm cười bảo:
      - Vừa rồi Chu Hiển huynh bảo ta đem lễ vật Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng ra cho mọi người xem nên ta đưa ra thôi. Điều đó có nghĩa lễ vật của ta là Bích Tuyền hồ lô.
      - Đương nhiên là ta biết.
      Tần Vũ liếc Chu Hiển rồi nhìn mười ba thần vương ở phía .
      - Lễ vật của ta phải là "Bích Tuyền hồ lô" do Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng mà là "La Vũ Đao" do Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng.
      Tần Vũ thu Bích Tuyền hồ lô lại, đồng thời trước mặt ra thanh chiến đao màu đen, bề mặt có quang mang đỏ như máu lưu chuyển.
      "Phiêu Vũ thiên tôn?"
      Chu Hiển biết sắc, đám thiên thần trong đại điện ai ai cũng chấn kinh. Ngay cả mười ba vị thần vương ở phía cũng đờ ra.
      Phiêu Vũ thiên tôn, người mạnh nhất, bí nhất trong ba đại thiên tôn!
      Tần Vũ lớn:
      - Đao này tên là "La Vũ", nó là kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, để thể thành tâm của ta chính là thanh La Vũ đao này!
      Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng?
      Nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo?
      Cả Bắc cực thánh hoàng điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh của Tần Vũ vang vọng trong đại điện.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 44 - Phong ba

      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng lên, nỗ lực khôi phục biểu tình như bình thường:
      - Tần Vũ, ngươi vừa cây La Vũ đao kia là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo?
      - Đúng thế.
      Tần Vũ bình tĩnh đáp.
      Giờ đây mười ba vị thần vương ở phía thèm chú ý đến việc ai ban tặng La Vũ đao mà chỉ quan tâm tới việc... có phải nó là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo hay .
      Số lượng nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo trong cả thần giới cũng chỉ khoảng mười kiện.
      Nhưng số lượng thần vương sao? Tính sơ sơ cũng hơn ba chục người. Hầu như mỗi thế lực đều có ba-bốn thần vương.
      Trong cả thần giới chỉ có tám đại thánh hoàng, Tu La thần vương với lại vị thế thần vương sở hữu nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Có khả năng còn có Hồng Mông Linh Bảo công khai, nhưng dù có tối đa cũng chỉ , hai kiện.
      Hơn hai mươi vị thần vương có nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo.
      Do đó có thể hiểu được hấp dẫn của nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo đối với thần vương.
      Huyết vương "Vũ Sát" ở phía cười bảo:
      - Tần Vũ, cậu vì muốn lấy con của Bắc cực thánh hoàng mà dám bỏ ra kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo sao? Hơn nữa, đây mới chỉ là chỉ tiêu đầu tiên để tranh đoạt. Cho dù cậu dâng kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo này lên, cuối cùng có lấy được Khương Lập hay cũng chưa nhất định. Tần Vũ, cậu nghĩ cho kỹ .
      - Huyết vương, câu này của ngươi có ý gì?
      Khương Phạm nhíu mày hỏi.
      "Khương Hình" ở bên cạnh cũng hừ lạnh.
      Huyết vương bĩu môi cười đáp:
      - Ông cho là ta muốn gì? Những người ở đây ai mà biết trân quý của nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo chứ?
      Huyết vương "Vũ Sát" nhìn Tần Vũ:
      - Tần Vũ, cậu cưới Khương Lập có phải vì muốn thành thần vương ? Thế này cho đơn giản, cậu tặng kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo đó cho ta là phu quân của ta, cậu và ta song tu, hiệu quả có khi còn tốt hơn ấy chứ.
      "Phu quân?" Tần Vũ bị dọa đến xanh mặt.
      Huyết vương thực người vô cùng kiều đến động nhân. Theo Tần Vũ biết trước giờ Huyết vương chưa từng kết hôn.
      Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc nhíu mày bảo:
      - Huyết vương, ngươi chọc cười sao?
      - Chọc cười? Ta đấy.
      Huyết vương cười rồi nhìn Tần Vũ:
      - Tần Vũ, cậu thấy đề nghị của ta như thế nào?
      Tần Vũ cười lên hai tiếng.
      - Huyết vương, tại hạ muốn cưới Lập nhi tuyệt phải vì muốn thành thần vương mà là thực ấy.... còn nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, nếu vì Lập nhi vì sao ta lại thể bỏ ra chứ?
      Tần Vũ đứng giữa đại điện lớn.
      Tiếng Tần Vũ vừa dứt, tiếng quát đột ngột vang lên ..
      - Tốt!
      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng lên, khuôn mặt tràn đầy cảm động.
      - Tần Vũ, cậu rất hay. Có câu này của cậu, con ta mà được gả cho cậu đó là phúc khí của nó. Ha ha...
      Giờ đây Khương Phạm phấn chấn.
      Những thần vương khác ở đó phần lớn chỉ cười cười, trong lòng nghĩ gì ai biết. Trong tám đại thánh địa, mỗi thánh hoàng có kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, tạo nên thế cân bằng.
      Bây giờ, phe Bắc cực thánh hoàng có thêm kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thế cân bằng bị phá vỡ.
      - Chậm .
      Chu Hiển ở bên cạnh Tần Vũ đột nhiên lớn, ánh mắt của mọi người dồn lên người . Tần Vũ cũng nhìn Chu Hiển, mặt đầy tươi cười, trong lòng thầm nghĩ: " biết tên Chu Hiển này còn muốn gì?"
      - Chu Hiển, có điều gì muốn sao?
      Khương Phạm khẽ nhíu mày.
      Chu Hiển gật đầu đáp:
      - Thưa dượng. Nếu đúng La Vũ đao là kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo còn đáng , nếu như phải...
      - phải?
      Khương Phạm nhíu mày.
      - Để phán đoán cấp độ của kiện linh bảo thể dùng mắt thường. Tần Vũ nó là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo có nhất định là thế ?
      Chu Hiển chịu nhận thua dễ dàng như thế.
      Chu Hiển nhìn Tần Vũ, trong lòng đầy giận dữ:
      - Ta tin là Tần Vũ lấy được kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo này dễ dàng như thế.
      Vợ của Khương Phạm, Thuần Vu Nhu, cũng gật đầu :
      - Đúng, trước khi chư vị bình xét phải kiểm tra La Vũ đao có đúng là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo như Tần Vũ hay .
      Khương Phạm gật đầu sau đó nhìn Tần Vũ:
      - Tần Vũ, cậu có đồng ý cho bọn ta kiểm tra lượt ?
      - Đương nhiên là được.
      Tần Vũ mỉm cười nhìn Khương Phạm.
      - Bắc cực thánh hoàng là người chủ trì cuộc chiêu thân lần này, mời ông kiểm tra La Vũ đao có phải là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo hay .
      Tần Vũ giải trừ huyết chi khế ước.
      Tâm ý vừa động, La Vũ đao trong tay liền bay lơ lửng lên phía đại điện, Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm vươn tay nắm lấy nó.
      - Chư vị, ta tự mình kiểm tra mọi người có ý kiến gì chứ?
      Khương Phạm nhìn mọi người.
      Mọi người đều mỉm cười tỏ ý có ý kiến, ở đây ngoại trừ Khương Phạm ra còn ai có tư cách kiểm tra chứ?
      Khương Phạm cười rồi trích huyết lên La Vũ đao. Giọt máu tươi vừa mới dung nhập vào trong La Vũ đao, sắc mặt Khương Phạm tràn đầy kinh ngạc, sau đó vui mừng đến phát điên, nhìn Tần Vũ bảo:
      - Quả thực là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, quả thực là thế.
      Nghe lời của Khương Phạm, khí đại điện còn bình thường.
      Khương Phạm cười ha ha bảo:
      - Lễ vật của Tần Vũ là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, chỉ tiêu đầu tiên này cấp cho chắc mọi người ai có ý kiến nhỉ.
      - có ý kiến.
      Tây Nam thánh hoàng cùng các thần vương đều khẽ lắc đầu đáp.
      Chu Hiển ở bên dưới trong mắt lóe lên tia thất vọng, đến mức này rồi cũng chẳng có biện pháp nào nữa. mặt Tần Vũ xuất nét tươi cười.
      - Vậy tốt, ta tuyên bố ...
      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm cười .
      - Chậm .
      Phu nhân của Bắc cực thánh hoàng, Thuần Vu Nhu, đột nhiên bảo.
      Khương Phạm nhìn vợ mình, nhịn được nhíu mày hỏi:
      - Phu nhân, bà còn chuyện gì nữa?
      Thuần Vu Nhu cười đáp:
      - Bệ hạ, ta nhớ là... lễ vật dâng lên phải do thiên tôn ban tặng, đúng ?
      - Đúng.
      Khương Phạm gật đầu đáp:
      - Thanh La Vũ đao này của Tần Vũ là do Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng, phù hợp với điều kiện mà. Có chuyện gì sao?
      Thuần Vu Nhu bình thản :
      - Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng? Phiêu Vũ thiên tôn dễ gặp được thế sao? Tần Vũ thế nhưng có phải như thế ? Có ai chứng minh ?
      Thuần Vu Nhu nhìn Tần Vũ:
      - Tần Vũ, ngươi có biện pháp để chứng minh vũ khí này là do Phiêu Vũ thiên tôn tặng ngươi ? Hay là... ngươi có biện pháp để chứng minh ngươi gặp Phiêu Vũ thiên tôn ?
      Tần Vũ giật mình.
      "Chứng minh, ta làm sao mà chứng minh?" Tần Vũ thấy tâm thần rối loạn.
      Thuần Vu Nhu thấy Tần Vũ run run được tiếng nào liền cười nhạt bảo:
      - Chư vị, La Vũ đao này đúng là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Nhưng mà theo quy củ của chúng ta, lễ vật phải do thiên tôn ban tặng. Tần Vũ có gặp Phiêu Vũ thiên tôn hay rất đáng hoài nghi.
      Cả đại điện lập tức vang lên tiếng rì rào, mọi người đều bàn luận.
      Tần Vũ nhíu mày.
      Thực bản thân có cách nào để chứng minh mình gặp Phiêu Vũ thiên tôn.
      Thậm chí... việc ba kiện linh bảo có quan hệ tới Phiêu Vũ thiên tôn cũng là do tự suy đoán.
      Chu Hiển lúc này trở nên hưng phấn lớn:
      - Thưa dì, đúng như dì , lúc ở Sơn Hải cung, mười bảy người còn lại bọn con ai nghe Tần Vũ gặp được Phiêu Vũ thiên tôn.
      Mắt Chu Hiển sáng lên:
      - Việc La Vũ đao là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo phải là giả, nhưng như ta biết Tần Vũ lại là tân chủ nhân của Mê Thần điện. Mọi người cũng biết, chủ nhân đời trước của Mê Thần điện là Tượng thần Xa Hầu Viên. Ai cũng biết là ông ấy có năng lực luyện chế nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Ta hoài nghi... cây La Vũ đao này phải do Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng mà do Tượng thần Xa Hầu Viên luyện chế ra.
      Lúc này khí thế của Chu Hiển dâng lên bừng bừng.
      Mười ba vị thần vương ở phía đều trầm mặc.
      Đột nhiên ...
      - phải chỉ là con của Bắc cực thánh hoàng sao? Tần Vũ vì muốn lấy con Bắc cực thánh hoàng, đường đường là luyện khí tông sư mà lại dùng kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo lừa người khác sao? Có khả năng đó ? Những người ngồi đây có ai biết giá trị của nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo ?
      Tu La thần vương hừ lạnh.
      Tu La thần vương nhìn xuống Chu Hiển hưng phấn ở phía dưới lạnh lùng bảo:
      - Chu Hiển, ta hỏi ngươi, nếu ngươi có kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo có đành lòng bỏ ra để đổi lấy Khương Lập ?
      - Ngươi có đành lòng ?
      Chu Hiển vừa mở miệng định đáp.
      Ánh mắt của Tu La thần vương phát lạnh:
      - Người đừng có láo trước mặt ta.
      Chu Hiển há miệng ra nhưng được tiếng nào.
      Tu La thần vương nhìn mọi người, cười bảo:
      - Tần Vũ muốn lừa người khác cũng đâu cần dùng tới nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo chứ? Thuần Vu Nhu, suy nghĩ của ngươi ấu trĩ quá.
      Quở trách Thuần Vu Nhu thẳng ngay đại điện.
      - Phu nhân, bà ngồi ngoài đừng có chen vào.
      Khương Phạm quát . Thuần Vu Nhu chỉ biết cười cười, gì nữa.
      Tu La thần vương!
      Người được thần giới công nhận là đệ nhất thần vương, hơn nữa còn sở hữu kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, với thực lực đó quở trách hoàng hậu của thánh hoàng cũng chẳng thấm vào đâu.
      - Khương huynh, lần này là chuyện riêng trong nhà của huynh, vừa rồi ta chỉ cảm thấy lời của phu nhân huynh quá buồn cười nên mới thế thôi. Thôi được rồi, ta cũng nhiều. Bây giờ Khương huynh tự mình quyết định .
      Tu La thần vương mỉm cười, nữa.
      Vào lúc này, bất kể là Thuần Vu Nhu hay Chu Hiển đều dám lên tiếng.
      Kỳ thực phần lớn mọi người đều biết, nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo trân quý đến mức nào chứ, nếu là bọn Chu Hiển lấy được kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo có lẽ là đành lòng đưa ra.
      Có người dám đưa nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo ra để lừa gạt sao?
      Nếu quả thực là có.
      Người đó đúng là kẻ ngốc.
      Kỳ thực là trong lòng Khương Phạm thầm nhủ: "Dù cho Tần Vũ dối thực ta cũng bằng lòng để bị lừa!" Lấy được kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo là quá hời rồi.
      Lúc này Chu Hoắc ngồi bên cạnh đột nhiên cười bảo:
      - Tu La thần vương rất có đạo lý, nhưng dù như thế cũng có biện pháp nào để hoàn toàn bảo đảm rằng La Vũ đao của Tần Vũ là do Phiêu Vũ thiên tôn tặng. Nếu... nếu quả thực Tần Vũ dối sao? Cuộc chiêu thân này còn công bằng ?
      Lời vừa ra khí của cả đại điện lập tức trở nên do dự.
      Chu Hoắc, trong tám đại thánh hoàng. Luận thực lực có khả năng bằng Tu La thần vương nhưng cũng thua kém bao nhiêu. Quan trọng nhất là... phụ thân của Chu Hoắc chính là Lôi Phạt thiên tôn!
      Tần Vũ nhìn mười ba vị thần vương ở phía .
      Cục diện trở nên rất phức tạp, chiêu thân cần phải công bằng, nhưng ai có thể khẳng định có phải Tần Vũ gặp Phiêu Vũ thiên tôn chưa.
      - Chư vị thần vương.
      Tần Vũ cười bảo:
      - Chuyện này thực ta có người làm chứng, thế này vậy... chư vị thần vương, ai tin Tần Vũ ta ủng hộ ta, ai tin ủng hộ Chu Hiển, đến lúc đó xem ai được nhiều người ủng hộ hơn.
      - Nếu ta thắng chỉ tiêu đầu tiên này thuộc về ta, nếu ta thua thuộc về Chu Hiển. Ta lấy lại La Vũ đao, tạm thời rời .
      Tần Vũ nhìn mười ba vị thần vương ở phía .
      Khương Phạm nhíu mày trầm ngâm lúc, cố nghĩ biện pháp cho hoàn mỹ.
      - Được, chư vị thần vương bình xét , chỉ tiêu này rốt cuộc giao cho ai?
      Khương Phạm nhìn các vị thần vương, miễn cưỡng tuyên bố.
      Huyết vương cười bảo:
      - Ta bắt đầu cho, vì muốn La Vũ đao rơi vào tay Bắc cực thánh hoàng nên ta ủng hộ... Chu Hiển. Huyết vương cười tủm tỉm bảo:
      - Tần Vũ, đề nghị kia của ta lúc nào cũng hữu hiệu hết.
      Tần Vũ gượng cười.
      - Cảm ơn Huyết vương tiền bối.
      Chu Hiển cung kính .
      Tiếp đó Tây cực thánh hoàng đứng lên, nhưng lúc Tây cực thánh hoàng chuẩn bị đột nhiên biến sắc sau đó ngồi xuống.
      chỉ mình Tây cực thánh hoàng, cả mười ba vị thần vương đều biến sắc.
      - Mọi chuyện , ta tuyên bố... chỉ tiêu đầu tiên này thuộc về Tần Vũ!
      Khương Phạm đột nhiên lớn.
      Tần Vũ, Chu Hiển cùng với những người ở bên dưới đều giật mình.
      Chu Hiển lập tức lên tiếng:
      - Thưa dượng, việc bình xét vừa mới bắt đầu sao dượng lại tuyên bố...
      - cần nhiều.
      Khương Phạm cười nhạt:
      - Vừa rồi Phiêu Vũ thiên tôn dùng thần thức truyền cho các thần vương xác nhận La Vũ đao là do người tặng. Phiêu Vũ thiên tôn tự thân thừa nhận còn có thể giả sao?
      Chu Hiển có chút tuyệt vọng đưa ánh mắt nhìn phụ thân "Chu Hoắc" của .
      Chu Hoắc khẽ gật đầu với Chu Hiển:
      - Đúng là do Phiêu Vũ thiên tôn tặng.
      Chu Hiển lập tức trầm mặc.
      Tần Vũ nghi hoặc trong lòng:
      - Phiêu Vũ thiên tôn thừa nhận? Xem ra, ba kiện linh bảo đúng là có quan hệ với ông ta. Có điều, Phiêu Vũ thiên tôn là thanh niên tóc trắng bạc hay là sư tôn của người đó nhỉ?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 45- Mục tiêu

      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm mỉm cười gật đầu.
      "Tần Vũ là luyện khí tông sư, sau lưng còn có Tượng thần Xa Hầu Viên... hầy, nếu quả thực Lập nhi gả cho rất tốt."
      Khương Phạm thầm tính toán, nhìn Chu Hiển đứng bên cạnh Tần Vũ rồi nhíu mày. "Chu Hiển này tuy thực lực bình thường nhưng sau lưng có Lôi Phạt thiên tôn, còn có... phu nhân!"
      Khương Phạm nhìn Thuần Vu Nhu ở bên cạnh.
      Khương Phạm vô cùng thương vợ ông, vì thế ý kiến của Thuần Vu Nhu cũng rất quan quan trọng. Thuần Vu Nhu là dì của Chu Hiển, mẹ Chu Hiển và Thuần Vu Nhu là hai chị em ruột, cảm tình của hai chị em vô cùng tốt, đối với con của chị mình, Thuần Vu Nhu đương nhiên là vô cùng thích.
      "Sau này còn hai chỉ tiêu, để xem Chu Hiển có được chọn , nếu chẳng giành được cái nào ... chọn Tần Vũ làm chồng của Lập nhi vậy." Khương Phạm thầm quyết định.
      Tần Vũ hành lễ với các vị thần vương ở phía , hơn nữa còn mỉm cười với Chu Hiển ở bên cạnh rồi mới quay về vị trí của mình.
      Đối diện với nụ cười của Tần Vũ.
      Chu Hiển lại trầm mặt xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi, hừ rồi mới quay về chô của mình gì nữa.
      - Chư vị, chỉ tiêu đầu tiên định, mọi người ăn uống thoải mái , cần quá câu nệ. Ha ha...
      Khương Phạm cười ha ha lớn.
      - Cảm ơn bệ hạ.
      Những người ở phía dưới đồng thanh , sau đó Bắc cực thánh hoàng điện trở nên náo nhiệt. Mười ba thần vương ồn ào bàn luận với nhau, những người ở phía dưới cũng chuyện uống rượu.
      Khương Phạm cứ cười ha ha mãi, mới chỉ mỗi chỉ tiêu đầu tiên ông có được kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, vì sao lại mừng chứ?
      Thậm chí ông còn có chút kỳ vọng.
      Lễ vật thứ hai và lễ vật thứ ba, luyện khí tông sư Tần Vũ dâng lên cái gì?
      Hai người Tần Vũ, Chu Hiển đều quay về chỗ ngồi, chỉ tiêu đầu tiên được định, mọi người liền rì rầm bàn luận với nhau.
      - Tần Vũ huynh, chúc mừng, chúc mừng.
      trung niên khí chất cao quý tới chúc mừng Tần Vũ.
      Tần Vũ chỉ biết đáp lời.
      Trong lòng Tần Vũ cười khổ: "Đây hình như là người lạ thứ bốn mươi ba chúc rượu mình rồi." Trong yến hội này có nhiều ngươi Tần Vũ quen biết cũng tới làm quen với .
      Thân phận luyện khí tông sư của Tần Vũ.
      Tần Vũ đưa ra kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo.
      Còn nữa... Tần Vũ được Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng.
      Tất cả những thứ này trở thành cái cớ để chúc mừng Tần Vũ, trở thành người bận rộn nhất trong quá trình yến hội. chỉ uống rượu chuyện với người quen mà còn phải ứng phó với số người lạ.
      "Hô. Cuối cùng cũng kết thúc." Tần Vũ thầm thở phào.
      Người trong yến hội cũng có hạn, đương nhiên người tới làm quen uống rượu với Tần Vũ cũng có bao nhiêu đó thôi. Tần Vũ liền tụ tập cùng chỗ với mấy người Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu.
      - Tần Vũ huynh, huynh nở mày nở mặt, huynh nhìn Chu Hiển xem, cứ mực ngồi buồn ở bên cạnh kìa.
      Đoan Mộc Ngọc nâng chén với Tần Vũ.
      Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn.
      Thực vậy, Chu Hiển ngồi ở vị trí của mình, đơn độc uống rượu giải sầu. Chỉ nhìn vẻ mặt của , có ai dám tới hỏi han.
      Khuê Nhân Hầu lên tiếng hỏi:
      - Tần Vũ, lúc ở Sơn Hải cung ta hỏi huynh có gặp Phiêu Vũ thiên tôn , lúc đó vì sao huynh bảo gặp?
      Tần Vũ cười:
      - Ta có sao?
      Khuê Nhân Hầu giật mình, sau đó nhớ lại cảnh lúc đó, nhịn được bật cười:
      - Ta nhớ ra rồi, đúng là huynh mà chỉ cười cười, nhưng mà huynh cũng chẳng thừa nhận.
      -
      Đoan Mộc Ngọc cũng :
      - Lúc đó ta thấy Tần Vũ cười còn cho là huynh ấy cười khổ, ra là Tần Vũ cố ý che giấu.
      Tần Vũ áy náy :
      - Điều này, là do liên quan tới kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Ta vốn nghĩ nếu có thể dùng Bích Tuyền hồ lô giành được phần thắng tạm thời đem giấu La Vũ đao . Ha ha, ngờ cũng phải lôi ra.
      Khuê Nhân Hầu hiểu ra gật đầu:
      - Đúng. Đó dù sao cũng là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Nếu ta lấy được kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo dù ta chịu từ bỏ việc tranh đoạt chỉ tiêu đầu tiên này cũng giao nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo ra.
      - Khuê Nhân huynh thẳng thắn.
      Đoan Mộc Ngọc cười bảo.
      Tần Vũ ở bên cạnh mỉm cười nhìn, giao lưu với bọn Đoan Mộc Ngọc thời gian, Tần Vũ số hiểu biết nhất định về Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm.
      - Đại ca!
      Thanh của Hầu Phí vang lên trong đầu Tần Vũ.
      - Đoan Mộc huynh, xin lỗi chút.
      Tần Vũ với mấy người Đoan Mộc Ngọc rồi xoay người về phía mép của đại điện. Lúc này Hầu Phí đợi ở đó.
      Hầu Phí vẫn mặc bộ đồ màu vàng kim như trước.
      - Đại ca, trước hết xin chúc mừng huynh giành được chỉ tiêu đầu tiên.
      Hai mắt Hầu Phí sáng rực:
      - Có điều là, đại ca, huynh chuẩn bị xong lễ vật thứ hai chưa?
      - Lễ vật thứ hai.
      Tần Vũ khẽ giật mình.
      Lễ vật thứ hai là để kiểm tra mức độ dụng tâm, cầu phải mới lạ, đặc biệt. Lễ vật của ai độc đáo nhất, được đa số thần vương tán đồng thắng.
      - Lễ vật thứ hai này ta nghĩ sơ qua trong đầu, chưa có thực bắt tay vào làm.
      Tần Vũ lên tiếng bảo.
      - Huynh có tự tin ?
      Cặp mắt long lanh của Hầu Phí nhìn chằm chằm vào Tần Vũ.
      Có tự tin ?
      Tần Vũ cười bất lực, thực tự tin lắm.
      Mới lạ, đặc biệt , độc đáo...
      - Phí Phí, ta dám đảm bảo rằng mười tám ứng cử viên ai ai cũng dâng lên những lễ vật vô cùng đặc biệt mà họ cho là mới lạ nhất. Có điều... lễ vật của ai mới lạ, đặc biệt là dó mười ba vị thần vương phán định. Trước khi công bố kết quả có ai nắm chắc.
      Trong ba món lễ vật của lần chiêu thân này, Tần Vũ tại lo cho món lễ vật thứ hai nhất.
      Còn món lễ vật thứ ba là để kiểm tra mức độ quý giá nhất.
      Cái này đơn giản thôi... nếu có cách nào khác Tần Vũ lại lấy ra kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo nữa. Có điều, món lễ vật thứ hai này... phải xét mức độ quý giá mà là xét mới lạ, đặc biệt để kiểm tra mức độ dụng tâm của mười tám người.
      - Ý nghĩ kia của huynh như thế nào, cho đệ nghe xem, đệ tham khảo giùm cho huynh.
      Hầu Phí thôi thúc.
      - Đợi đến khi yến hội kết thúc, đệ tới Phiêu Vân phủ của ta, ta cho đệ và Tiểu Hắc biết. Yến hội cũng sắp kết thúc rồi.
      Nghe Tần Vũ thế, Hầu Phí gật đầu.
      Lúc yến hội sắp kết thúc, Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm lại đứng lên, những người ở phía dưới yên lặng, ngẩng đầu nhìn Khương Phạm.
      Khương Phạm cười tủm tỉm :
      - Chư vị, chỉ tiêu đầu tiên định, vì thế chuẩn bị tranh đoạt chỉ tiêu tiếp theo... mọi người cũng biết quy củ rồi, lần này ta cũng cho thời gian chuẩn bị là mười năm. Trong mười năm này mọi người chuẩn bị lễ vật của mình, đến lúc đó mười ba vị thần vương cùng phán đoán xem lễ vật của ai có mức độ dụng tâm cao nhất.
      Tần Vũ vừa nghe thế, khuôn mặt tràn đầy tươi cười.
      Mười năm?
      "Mười năm đối với mình mà chính là mười mấy vạn năm, muốn luyện chế ra món lễ vật đó tối chỉ cần khoảng ngàn năm là đủ." Tần Vũ thầm nhủ.
      Yến hội sắp tan, món lễ vật đầu tiên còn hạn chế mọi người phải tới Sơn Hải cung, nhưng lần này... hề hạn chế.
      Mười tám ứng cử viên muốn đâu .
      Chỉ có điểm cố định, mười năm sau phải đưa ra được món lễ vật có thể đại biểu cho mức độ dụng tâm.
      Tại tường thành cổ kính thâm nghiêm của Bắc cực Phiêu Tuyết thành. Lúc bọn Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển ra khỏi cửa thành, phần lớn về nơi ở của mình, còn Chu Hiển lại về phía Tần Vũ.
      "Chu Hiển muốn làm gì đây?" Tần Vũ đứng yên, quay người nhìn về phía Chu Hiển.
      Chu Hiển vẫn sầm mặt xuống, trong quá trình yến hội chẳng lấy câu. Chỉ thấy Chu Hiển tới trước mặt Tần Vũ, trong con ngươi lóe lên tia chớp, ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ, nhìn chằm chằm vào Tần Vũ:
      - Tần Vũ, ngươi nghe ta đây. Lần tới ta nhất định thắng. Chỉ tiêu thứ hai nhất định thuộc về ta.
      rồi Chu Hiển lạnh lùng xoay người khỏi.
      Tần Vũ từ đầu tới cuối chỉ lạnh lùng nhìn tất cả, nghe Chu Hiển , trong lòng Tần Vũ lại thấy nhõm hơn chút. Bởi vì loại đối thủ chỉ mới thua kém có lần mà để lộ bộ mặt như thế này chẳng nguy hiểm mấy.
      Đoan Mộc Ngọc cũng nhìn Chu Hiển rồi đến bên cạnh Tần Vũ mỉm cười :
      - Tần Vũ huynh, món lễ vật thứ hai này sợ là huynh sớm chuẩn bị rồi nhỉ?
      - Đoan Mộc, lẽ huynh chưa chuẩn bị?
      Tần Vũ hỏi ngược lại.
      Đoan Mộc Ngọc bật cười:
      - Ha ha, giống nhau thôi, giống nhau thôi... ta lần này chuẩn bị hai kế hoạch, món lễ vật trong quá trình chuẩn bị còn món khác ta phải nỗ lực. Nếu trong mười năm mà có thể lấy được nó, có khi chỉ tiêu thứ hai thuộc về ta.
      - Tự tin vậy sao?
      Tần Vũ có chút kinh ngạc.
      Đoan Mộc Ngọc cười tự tin:
      - Nếu món lễ vật này phải đệ nhất ta cũng chẳng còn gì để nữa.
      Trong ngữ khí của Đoan Mộc Ngọc chứa tự tin tuyệt đối.
      Trong lòng Tần Vũ khỏi thấy hiếu kỳ.
      Lễ vật mà Đoan Mộc Ngọc này muốn tìm đáo để là cái gì? Nghe khẩu khí của Đoan Mộc Ngọc, khi lấy được món lễ vật này có thể giành được chỉ tiêu thứ hai.
      - Tần Vũ huynh, cáo từ, hẹn mười năm sau chúng ta phân thắng bại ở Bắc cực thánh hoàng điện.
      Đoan Mộc Ngọc cười bảo.
      Tần Vũ gật đầu:
      - Đến lúc đó để ta xem thử, món lễ vật của Đoan Mộc huynh rốt cuộc là vật gì?
      Cạnh tranh công bằng!
      Có điều... bất kể là Tần Vũ hay Đoan Mộc Ngọc đều ngờ, tình lại phát triển theo quỹ đạo khác.
      Ở trong khu rừng xanh mượt, ba huynh đệ Tần Vũ ngồi chụm lại thương lượng xem lễ vật như thế nào mới lạ nhất.
      Ba huynh đệ Tần Vũ toàn thân màu đen, Hầu Phí màu vàng kim, Hắc Vũ toàn trắng. Ba huynh đệ ngồi ở đây tạo nên loại cảm giác cực kỳ chấn hám.
      Hắc Vũ sau khi tu luyện "Lưu Quang thương đạo", người khác nhìn vào mắt đều có cảm giác thời gian và gian rối loạn.
      Ánh mắt của Hắc Vũ chuyển sang Tần Vũ:
      - Đại ca, ý tưởng của Hầu tử huynh thấy chưa đủ mới lạ, thế còn ý tưởng của huynh sao? Rút cuộc là huynh phác họa ra món lễ vật thứ hai như thế nào?
      - Đại ca, đừng có úp úp mở mở nữa, . Hầu Phí ở bên cạnh cũng thấy gấp gáp.
      Tần Vũ cười rồi bảo: - Ta suy nghĩ lâu, trong lòng nghĩ rằng lễ vật này cầu phải dụng tâm. Thế nên vật liệu của nó phải càng hiếm thấy càng tốt. Nó càng hiếm thấy mà ta tìm ra mới chứng minh là ta càng dụng tâm.
      Hầu Phí, Hắc Vũ gật đầu.
      - Vật liệu càng hiếm thấy, hơn nữa khối lượng vô cùng nhiều! Vừa hiếm thấy vừa nhiều... mà ta lại tìm được, thế chứng minh ta dụng tâm rồi. Còn nữa... ta muốn dùng lượng lớn vật liệu này kết hợp lại, luyện chế ra loại bảo vật. Kiện bảo vật này chính là lễ vật của ta.
      Tần Vũ mỉm cười .
      - Bảo vật gì thế?
      Hầu Phí, Hắc Vũ đều nhìn Tần Vũ.
      Bọn họ hiếu kỳ, dùng lượng lớn vật liệu luyện chế ra món bảo vật, bảo vật này là gì chứ?
      Tần Vũ nhếch mép cười:
      - Món vật phẩm này chỉ riêng vật liệu cần hơn vạn loại.
      Hầu Phí nhíu mày :
      - Cần nhiều vật liệu thế ư? Đại ca, kiện thiên thần khí bình thường chỉ cần mấy chục loại vật liệu là đủ rồi, huynh dùng nhiều vật liệu như thế để luyện chế cái gì chứ?
      - nơi để ở, cũng là nơi để ta và Lập nhi cử hành hôn lễ!
      Tần Vũ mỉm cười.
      - tòa đại điện?
      Hắc Vũ đoán:
      - Giống như là Mê Thần điện?
      Tần Vũ cười:
      - Mê Thần điện chỉ có thể coi là món đồ . Ta dùng nhiều vật liệu như thế, lại dùng thêm số vật liệu cơ bản nữa luyện chế ra tòa phủ đệ hào hoa, ở giữa phủ là cái hồ, trong hồ nay chính là... thần giới thứ hai.
      - Thần giới thứ hai?
      Hầu Phí, Hắc Vũ run rẩy.
      Mắt Tần Vũ sáng rực:
      - Đúng, ta chuẩn bị tạo nên toàn bộ các loại hình dạng, núi non... của thần giới trong thần giới thứ hai. Với tài nghệ trận pháp gian của ta, chế tạo ra thần giới thứ hai khó. tòa phủ đệ trong đó dùng thần giới thứ hai để trang trí, thế nào?
      Hầu Phí, Hắc Vũ nhìn nhau.
      - Hay hơn ý tưởng của đệ chút, việc như thế cũng chỉ có đại ca mới nghĩ ra thôi.
      Hầu Phí tán thưởng.
      Luyện chế ra thần giới thứ hai, trong đó núi đồi, thành trì,... các thứ đều giống hệt, chỉ thiếu mỗi thần linh chi khí thôi.
      Thần giới thứ hai này bất quá mới chỉ là cái hồ ở trong phủ đệ mà thôi.
      - Tiểu Vũ.
      Thanh của Lan thúc từ đằng xa truyền tới.
      Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn, hình bóng của Lan thúc xuất ở đằng xa.
      - Tiểu Vũ à, con sử dụng cấm chế gì mà sao các con gì ta đều nghe được?
      Khương Lan ngạc nhiên vừa tới vừa hỏi.
      Trong lòng Tần Vũ rất , đấy chỉ là cách vận dụng gian chi lực của Tần Vũ mà thôi.
      - Hây, tới chuyện đó nữa, có việc quan trọng ta muốn báo cho con.
      Khương Lan sắc mặt trịnh trọng:
      - Hai người Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển tới khu vực Nam Hải của thần giới rồi.
      - Ta thấy có lẽ là... hai người bọn chúng tìm món bảo vật cực kỳ đặc biệt trong truyền thuyết, Huyễn Linh kính, ai lấy được món bảo vật này có tới tám-chín phần mười là giành được chỉ tiêu thứ hai.
      - Huyễn Linh kính?
      Tần Vũ giật mình, từ trước tới giờ chưa từng nghe tới món đồ này.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :