Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 31 - Nhập Phiêu Tuyết thành.

      Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tuyết rơi đầy trời. Thu Trọng Phục ở sau lưng Tần Vũ lên tiếng: "Phiêu Tuyết thành quanh năm có tuyết rơi, đúng là rất kỳ diệu."
      Tần Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt dán chặt vào toà thành trì cự đại lơ lửng trung.
      Hoa tuyết rơi lả tả nhưng toà thành trì cự đại vẫn có thể nhìn thấy ràng, tường thành toàn màu đen đó, thể tích to lớn đó mang tới cho người ta cảm giác áp bức.
      "Phiêu Tuyết thành, đây chính là Phiêu Tuyết thành." Tần Vũ nhìn Phiêu Tuyết thành lẩm bẩm .
      Đây là lần đầu tiên Tần Vũ nhìn Phiêu Tuyết thành từ bên ngoài. Phúc bá ở bên cạnh : "Chủ nhân. Chúng ta trước hết hãy bay tới ngoài cửa thành của Phiêu Tuyết thành ."
      "Được, chúng ta ." Tần Vũ mở rộng gian lĩnh vực mang theo Phúc bá
      Bay thẳng lên . Thu Trọng Phục cung kính bay theo, trong chốc lát Tần Vũ bay tới trước cửa thành của Phiêu Tuyết thành.
      Nơi cửa thành có cái cầu thanh diện tích hơn trăm mét. Ba người bọn Tần Vũ hạ xuống đó.
      "Các người là ai? Nơi đây là Bắc cực Phiêu Tuyết thành, phận miễn vào." thanh cao vút từ cửa thành truyền tới.
      Nơi hữu danh có khác.
      Tần Vũ mỉm cười nhìn về cửa thành, ở đó có hai thiên thần thủ vệ, tường thành còn có thiên thần thủ vệ khác.
      Thu Trọng Phục lập tức bước lên lạnh lùng : "Đại nhân nhà ta là Lam Huyền điện điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, ngươi mau mau bẩm báo."
      Lam Huyền điện điện chủ?
      Hai thiên thần thủ vệ đó nhìn nhau cái, điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn có địa vị chí tôn khó bì.
      Thượng bộ thiên thần là cao rồi. Thái độ của hai thiên thần thủ vệ này lập tức thay đổi lớn, bọn chúng tươi cười chào đón Thu Trọng Phục: "Xin đợi chút, tại hạ nhanh chóng bẩm báo."
      Chưa có lời mời, dù thực lực có mạnh hơn cũng phải chờ bẩm báo.
      Chỉ vài hơi thở, tường thành nhanh chóng có thanh niên tuấn mỹ toàn thân mặc ngân sắc chiến giáp xuất . Thanh niên tuấn mỹ này vừa nhìn biết trong ba người Tần Vũ là thủ lĩnh.
      "Tại hạ là Chu Kiếm Phi, trung đội trưởng của trung đội hộ vệ thành môn, xin ra mắt Tần Vũ điện chủ." Tuấn mỹ thanh niên đó cười khiêm tốn với Tần Vũ.
      "Ngươi biết ta?" Tần Vũ có chút kinh ngạc, bản thân hình như chưa báo danh mà.
      Chu Kiếm Phi mỉm cười : "Đại danh của Tần Vũ điện chủ lan khắp thần giới. Ai mà biết Tần Vũ điện chủ là tân luyện khí tông sư, thực lực luyện khí còn mạnh hơn cả Âu Nghiệp Tử tông sư."
      Tần Vũ nghe Chu Kiếm Phi trong lòng liền nghĩ ra nhiều chuyện.
      Chuyện mình luyện chế thượng phẩm thiên thần khí được bao lâu đâu? ngờ là trung đội trưởng của trung đội thiên thần tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành cũng biết. Xem ra chuyện này được truyền khắp.
      "Tần Vũ điện chủ lần này tới đây có phải là vì chuyện chiêu thân của công chúa?" Chu Kiếm Phi mỉm cười hỏi.
      Tần Vũ kinh dị nhìn Chu Kiếm Phi cái.
      "Tần Vũ điện chủ đừng thấy lạ, bao nhiêu năm nay các tuấn kiệt đến Phiêu Tuyết thành có đến tám chín phần mười là vì công chúa." Chu Kiếm Phi tiếp.
      Tần Vũ khẽ gật đầu thẳng: " sai, lần này ta tới là để tham gia chiêu thân."
      mặt Chu Kiếm Phi xuất tia vui mừng, : "Tần Vũ điện chủ có địa vị cao, hơn nữa còn là tân luyện khí tông sư, trong cả thần giới này chẳng có mấy người so sánh được. Lần chiêu thân này Tần Vũ điện chủ có hy vọng rất lớn đó. A, trước hết tại hạ phải phái người báo chuyện này cho hoàng thành."
      Chu Kiếm Phi lập tức vẫy tay gọi người tới.
      "Đại nhân." Thiên thần chiến sĩ đó khom người chờ lệnh.
      "Luyện khí tông sư "Tần Vũ điện chủ" của Đông cực Huyễn Kim sơn lần này tới đây là để tham gia chiêu thân. Ngươi mau mau đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thành." Chu Kiểm Phi lập tức ra lệnh.
      "Vâng, thưa đại nhân." Thiên thần chiến sĩ đó vừa nghe thấy mấy chữ 'điện chủ', 'luyện khí tông sư' liền cảm thấy toàn thân run rẩy, gã len lén nhìn Tần Vũ cái sau đó lập tức bay hết tốc lực về phía hoàng thành.
      Nếu là người bình thường tới tham gia chiêu thân, tối đa là Chu Kiếm Phi tuỳ tiện an bài nơi ở, ngay cả việc thông báo về hoàng thành cũng làm. Chỉ có số đại nhân vật chân chính bọn chúng mới lập tức báo tin về hoàng thành cho Bắc cực thánh hoàng biết.
      "Tần Vũ điện chủ, xin mời theo tại hạ về hộ vệ phủ nghỉ ngơi trước, đợi chút nữa thánh hoàng bệ hạ khẳng định an bài cho người." Chu Kiếm Phi khiêm cung .
      "Làm phiền Chu huynh đệ vậy." Tần Vũ mỉm cười với Chu Kiếm Phi.
      Tần Vũ vô cùng hảo cảm với Chu Kiếm Phi.
      Tin tức "Tần Vũ đến Phiêu Tuyết thành" được truyền qua vài lượt, cuối cùng được người thân cận với Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm tự mình tới nơi ông nghỉ ngơi bẩm báo lại.
      Bên bờ ao của khu rừng ở khu vực phía Đông Bắc cực thánh hoàng điện.
      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm nhàn nhã câu cá, mỹ nữ mặc cái la sam xanh nhạt bước nhanh về phía Khương Phạm. Khương Phạm hề quay đầu lại, ông hỏi: "Vũ Thương, có chuyện gì thế?"
      "Bệ hạ, vừa rồi có tin từ cửa thành truyền tới, Lam Huyền điện điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, cũng chính là tân luyện khí tông sư 'Tần Vũ', vừa mới vào thành." Vũ Thương cung kính .
      Khương Phạm lập tức đứng lên xoay người lại nhìn Vũ Thương, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Ngươi kẻ đó là Tần Vũ, người có thực lực luyện khí cao hơn cả Âu Nghiệp Tử?"
      "Vâng, thưa bệ hạ." Vũ Thương cung kính đáp.
      "Nhanh. Ngươi tự mình dẫn người chiêu đãi, thu xếp cho ở, hầy, ở... Phiêu Vân phủ! Đúng, Phiêu Vân phủ!" Khương Phạm ngay.
      Phiêu Vân phủ tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành là toà phủ đệ trứ danh. Bắc cực Phiêu Tuyết thành cũng có luyện khí tông sư, Khương Phạm cũng có lúc phiền não vì chuyện thiên thần khí.
      Kết giao với vị luyện khí tông sư là chuyện vô cùng quan trọng.
      "Bệ hạ, tin tức từ cửa thành truyền tới rằng lần này Tần Vũ tới là để tham gia chiêu thân!" Vũ Thương thêm.
      Khương Phạm giật mình.
      Chiêu thân? Khương Phạm giờ đây dở cười dở khóc.
      Trong lòng vừa vui mừng trở nên phiền não. Vui là vì ngay cả luyện khí tông sư Tần Vũ cũng đến tham gia chiêu thân. Phiền não chính là... ngày chiêu thân mãi có cách nào xác định.
      "Nhị đệ ơi là nhị đệ, đệ cứ luôn luôn bảo vệ Lập nhi. Đệ bảo ta làm sao mà đối diện với người trong thiên hạ đây?" Khương Phạm cảm thấy bất lực với Khương Lan. Khương Lan liều mạng vì chuyện ngày chiêu thân, Khương Phạm ông có thể làm gì chứ?
      Thực lực của nhị đệ của ông tuyệt đối yếu hơn ông.
      Hơn nữa, dù cho thể cử hành chiêu thân cũng được liều mạng với huynh đệ của mình.
      "Bất quá, người như Tần Vũ, là tân luyện khí tông sư, còn có hy vọng trở thành tân Tượng thần, cũng tới tham gia chiêu thân." Trong lòng Khương Phạm rất cao hứng.
      "Vũ Thương, ngươi thu xếp chuyện để Tần Vũ ở lại Phiêu Vân phủ. Nhớ rằng nếu Tần Vũ cần gì phải đáp ứng đầy đủ." Khương Phạm lập tức giao phó.
      "Vâng, thưa bệ hạ." Vũ Thương cung kính .
      "Được, ngươi ." Khương Phạm xua tay ra hiệu cho Vũ Thương lui ra, mày nhíu chặt, trầm ngâm trong lòng. Bây giờ đến luyện khí tông sư mới xuất là 'Tần Vũ' cũng tới. Xem ra quá trình chiêu thân càng thêm phức tạp.
      Khoé miệng Khương Phạm xuất nụ cười.
      Muốn cưới con ta, ai cũng phải thể chút thành ý. Kế hoạch chiêu thân trong lòng Khương Phạm càng thêm chi tiết.
      Nhạc phụ tương lai của mình đối đãi với mình đúng là rất nhiệt tình. Tần Vũ nhìn toà phủ đệ tinh xảo trước mặt, hồi lâu tại Phiêu Tuyết thành thấy là 'Phiêu Vân phủ' trước mặt tuyệt đối là trong mười phủ đệ đẹp nhất.
      Nhìn sang đám thị nữ trước mặt.
      "Tần Vũ điện chủ, những thị nữ này là do bệ hạ thu xếp đưa tới. Bọn chúng phục thị cho Tần Vũ điện chủ trong cuộc sống hàng ngày. Nếu Tần Vũ điện chủ có cầu gì cứ phân phó cho bọn chúng. Bọn chúng thông báo lại cho hoàng thành, chúng ta nhất định đáp ứng đầy đủ các cầu của người." Vũ Thương mỉm cười .
      Tần Vũ hơi nghiêng mình: "Cảm ơn Bắc cực thánh hoàng bệ hạ, cũng cảm ơn cả Vũ Thương nương nữa."
      "Tần Vũ điện chủ, ta xin cáo từ."
      Đưa mắt tiễn Vũ Thương, Tần Vũ với Thu Trọng Phục: "Trọng Phục, ngươi thu xếp cho những thị nữ này , ta và Phúc bá có chuyện cần bàn."
      "Vâng, thưa chủ nhân." Thu Trọng Phục thẳng về phía đám thị nữ.
      Còn Tần Vũ mang theo Phúc bá thẳng vào Phiêu Vân phủ, hồi lâu Tần Vũ mới chọn khu vườn, trong khu vườn đó Còn Tần Vũ mang theo Phúc bá thẳng vào Phiêu Vân phủ, hồi lâu Tần Vũ mới chọn khu vườn, trong khu vườn đó có toà lâu các.
      Bước vào vườn.
      "Phúc bá. Chúng ta tại tới Phiêu Tuyết thành, ông bây giờ phải làm sao đây?" Tần Vũ hỏi ý kiến của Phúc bá.
      Phúc bá cười trung hậu, : "Chủ nhân, chuyện này người hỏi tôi cũng vô dụng, người nên hỏi chính là Khương Lan đại nhân."
      "Lan thúc." Tần Vũ khẽ run, sau đó bật cười.
      Đúng.
      Lan thúc chắc chắn là người rành rẽ các mối quan hệ, các thế lực trong Phiêu Tuyết thành nhất. Lan thúc nhất định đưa ra kiến nghị thích hợp nhất.
      "Tiểu Vũ."
      đạo thanh quen thuộc từ nơi cách đó xa truyền tới, Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn, nhịn được vui mừng : "Lan thúc?"
      Người tới chính là Khương Lan.
      Khương Lan toàn thân mặc ám kim sắc trường bào, mỉm cười tới: "Ta vốn còn cho rằng con phải thời gian nữa mới tới nên dự định mười năm sau mới để Bắc cực thánh hoàng bắt đầu chính thức chiêu thân. Ai ngờ hôm nay con tới đây."
      "Cảm ơn Lan thúc, con luôn khắc khoải về chuyện này nên đương nhiên là muốn càng sớm càng tốt." Tần Vũ đáp.
      "Còn chưa đưa Lập nhi ra? Chính thức chiêu thân đâu thể thiếu Lập nhi." Khương Lan cười mắng Tần Vũ, Tần Vũ lập tức tỉnh ngộ, tâm ý vừa động.
      Chỉ thấy Khương Lập đột nhiên xuất bên cạnh.
      "Tần Vũ đại ca." Lập nhi vui mừng .
      Lập nhi ra, đầu tiên là nhìn thấy Tần Vũ sau đó mới tới Lan thúc, liền chào ông: "Lan thúc. Thúc tới rồi à?"
      "Đương nhiên phải tới rồi. Ta phụ hoàng của con bắt đầu công khai chiêu thân đương nhiên con cũng phải cùng, con tự ra mới xem là danh chính ngôn thuận chứ." Khương Lan cười bình thản .
      Lập nhi khẽ gật đầu.
      "Tiểu Vũ, vậy để ta mang Lập nhi nhé." Khương Lan nhìn Tần Vũ.
      "Chậm chút." Tần Vũ ngay.
      "Tiểu Vũ, còn có chuyện gì sao?" Khương Lan nghi hoặc nhìn Tần Vũ, Tần Vũ lập tức đem chuyện trong lòng ra: "Lan thúc, con tới đây rồi nên làm gì? Ít nhất cũng phải có quan hệ tốt với số người của Phiêu Tuyết thành chứ."
      Tần Vũ tại đối với Bắc cực Phiêu Tuyết thành hoàn toàn mờ mịt.
      Khương Lan bật cười.
      "Tiểu Vũ, con lo lắng quá rồi, con chỉ cần ở trong Phiêu Vân phủ thôi." Khương Lan mỉm cười .
      Ở trong Phiêu Vân phủ? Điều này làm Tần Vũ nghĩ ra.
      Khương Lan gật đầu khẳng định: "Đúng, ở trong Phiêu Vân phủ. Bây giờ căn bản con cần ra ngoài, con xem... tin tức con tới Phiêu Tuyết thành nhanh chóng truyền khắp Phiêu Tuyết thành. Đến lúc đó khẳng định có ít người tới chào hỏi con. Người muốn kết giao với luyện khí tông sư vô cùng nhiều."
      "Ha ha. Đúng..." Tần Vũ cũng bật cười.
      Ở ngoài sáng còn trong cuộc quáng! Việc có liên quan tới hôn nhân giữa mình và Lập nhi nên đầu óc cũng đâm ra lẩn thẩn. Mình quên mất mình là luyện khí tông sư
      Đối với các cao thủ thần giới mà , thiên thần khí vô cùng quan trọng.
      thượng bộ thiên thần có thiên thần khí tốt rồi, kẻ đó còn có hảo bằng hữu hay là thân nhân. Người đó vì bằng hữu, vì thân nhân cũng phải lân la làm quen với Tần Vũ.
      "Con chỉ cần đối xử tốt với những người đó là được."
      Khương Lan mỉm cười tiếp: "Được rồi, con tới Phiêu Tuyết thành rồi, hai ngày nữa ta cùng Lập nhi gặp Bắc cực thánh hoàng, ông ấy chuẩn bị công khai chiêu thân."
      "Được, mọi con chuẩn bị xong rồi." Tần Vũ gật đầu khẳng định.
      Sau đó, Tần Vũ đưa mắt tiễn Khương Lan và Lập nhi rời .
      Những ngày tiếp theo quả đúng như Lan thúc . Luyện khí tông sư Tần Vũ tới Phiêu Tuyết thành, ít người bắt đầu tới bái phỏng Phiêu Vân phủ, người Tần Vũ làm quen, kết giao càng ngày càng nhiều.
      Người tới dù có thân phận, địa vi hơi kém tại Phiêu Tuyết thành, Tần Vũ đều tiếp đãi chu đáo.
      Trong khách sảnh của Phiêu Vân phủ.
      "Chủ nhân, hoàng tử 'Chu Hiển' của Lôi Phạt thành ở bên ngoài cầu kiến." Phúc bá cung kính với Tần Vũ, khẽ run.
      "Phúc bá vừa ..? Người tới là ai?" Tần Vũ hỏi lại lần nữa.
      "Hoàng tử của Lôi Phạt thành, Chu Hiển!" Phúc bá nhắc lại.
      Trong đầu Tần Vũ kìm được, nhớ lại cảnh năm xưa. Năm đó, Chu Hiển vung tay lên, gian vỡ nát, toà thành trì của phàm nhân giới hoàn toàn bị huỷ, thậm chí cả tiểu hài tử khả ái thích ăn kẹo hồ lô cũng mất mạng.
      "Ta còn hiểu trời hơn ngươi!" Câu của Chu Hiển năm xưa, Tần Vũ vẫn còn nhớ trong lòng.
      Tần Vũ cũng nhớ rất nhãn thần trước khi chết của tiểu hài tử khả ái đó.
      Chu Hiển ư? Tần Vũ khép hờ mắt, khoé miệng nhếch lên: "Phúc bá, để Chu Hiển vào . Ta muốn chiêu đãi vị hoàng tử của Lôi Phạt thành này chu đáo."
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 32 - Gặp mặt.

      " lẽ trong mắt di phu ta bằng luyện khí tông sư Tần Vũ này?" Trong lòng Chu Hiển có chút bất mãn. Nơi ở của người tham gia chiêu thân tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành đều do người của hoàng thành an bài.
      Địa vị thấp số người phụ trách có thể quyết định nơi ở.
      Còn những kẻ có địa vị cao như Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc, Tần Vũ do đích thân Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm chỉ định phủ đệ. Phủ đệ của Tần Vũ tốt hơn của Chu Hiển chút, từ điểm này có thể nhìn ra Bắc cực thánh hoàng đối đãi Tần Vũ tốt hơn chút.
      "Chu Hiển đại nhân, Tần Vũ đại nhân ở khách sảnh. Mời ngài qua bên này." thiên thần thị nữ xinh đẹp do Bắc cực thánh hoàng thu xếp cấp cho Tần Vũ mỉm cười .
      Lúc này Chu Hiển mới tỉnh lại, khẽ gật đầu với thị nữ.
      Mang theo hai thiên thần tuỳ tùng, Chu Hiển sánh vai với thị nữ thẳng tới khách sảnh của Phiêu Vân phủ. Lúc tới bên ngoài đại môn của khách sảnh.
      "Xin thứ lỗi, mời hai vị tuỳ tùng ở lại bên ngoài." Thanh bình thản vang lên.
      Chu Hiển quay đầu nhìn, người chính là Thu Trọng Phục đứng ở cổng, Chu Hiển dặn dò: "Các ngươi ở bên ngoài, đừng có bước vào." rồi thẳng vào khách sảnh.
      Trong khách sảnh chỉ có hai người.
      là Khôi lỗi, trong lòng Chu Hiển lập tức hiểu , vị lão giả trước mắt chính là quản gia Phúc bá của Mê Thần điện trong truyền thuyết. Còn luyện khí tông sư Tần Vũ...
      Chu Hiển dời ánh mắt sang, dán chặt vào người của hắc bào thanh niên ở giữa đại sảnh đứng quay lưng lại với .
      "Tần Vũ huynh phải ? Tại hạ là Chu Hiển của Lôi Phạt thành!" mặt Chu Hiển có nét tiếu dung đầy thân thiện.
      Hắc bào thanh niên vẫn luôn quay lưng lại với Chu Hiển xoay người lại, khoé miệng nở nụ cười đầy thâm ý, nhìn vào Chu Hiển: "Chu Hiển huynh, rất vui mừng được gặp huynh!"
      Con ngươi của Chu Hiển rút lại, toàn thân phát run.
      Chu Hiển nghe qua đại danh của luyện khí tông sư 'Tần Vũ'. biết chút gì về hình dạng của tân luyện khí tông sư mới quật khởi này, nhưng khi vừa nhìn thấy, kinh hãi...
      Năm xưa, tên tu luyện giả phổ thông của phàm nhân giới, tên phàm nhân có quan hệ rất tốt với Khương Lập cũng có tên là Tần Vũ.
      Dung mạo giống hệt 'Tần Vũ' trước mặt.
      Người của thần giới rất nhiều, tên gọi giống hệt cũng có gì lạ. Nhưng còn dung mạo? tình có xảo hợp cũng đến mức đó, chỉ tên giống hệt mà ngay cả dung mạo cũng giống.
      Tần Vũ này lẽ chính là tên Tần Vũ của phàm nhân giới? Trong lòng Chu Hiển nghi hoặc.
      Có điều Chu Hiển tiện hỏi thẳng. Dù gì năm xưa quan hệ giữa và Tần Vũ của phàm nhân giới vô cùng xấu. Chu Hiển chỉ có thể chọn con đường bóng gió.
      "Chu Hiển huynh tới nhà ta sao lời nào?"
      Tần Vũ mỉm cười sau đó đưa tay chỉ cái ghế bên cạnh: "Chu Hiển huyenh, chúng ta ngồi xuống trước , vừa uống trà vừa chuyện, huynh thấy sao?"
      Chu Hiển suy nghĩ làm sao để bóng gió hỏi dò ra thân phận chân chính của Tần Vũ bừng tỉnh lại: "À, được, được. Chu Hiển bây giờ còn vẻ tiêu sái như trước."
      Tần Vũ cũng gì thêm mà chỉ nhàng ngồi xuống ghế của mình trước.
      Sau đó Chu Hiển cũng ngồi xuống, giờ đây bình tĩnh lại, mặt giữ nụ cười thân thiện nhìn Tần Vũ: "Tần Vũ huynh, ta tuy ở Bắc cực Phiêu Tuyết thành nhưng cũng nghe đại danh của huynh. Tân luyện khí tông sư, tân chủ nhân Mê Thần điện, quả phi phàm. Ta nghĩ vì sao Tần Vũ huynh lại ở Đông cực Huyễn Kim sơn chứ? Nếu ở Lôi Phạt thành của ta phải rất tốt sao. Như thế ta có thể thường thường uống rượu trò chuyện của Tần Vũ huynh rồi."
      "Ta cũng cảm thấy đáng tiếc. Có điều ta quen với Đông cực Huyễn Kim sơn rồi." Tần Vũ cười bình thản đáp.
      Vừa nhìn Chu Hiển Tần Vũ kìm được, nhớ lại cảnh năm xưa.
      Thân ảnh cuồng ngạo đó.
      gian bị phá nát đó, những phàm nhân đáng thương chết trong tuyệt vọng, tiểu nam hài thích ăn kẹo hồ lô. Tần Vũ vĩnh viễn thể nào quên những cảnh đó.
      Những điều thể nào quên còn có những lời cuồng ngạo của Chu Hiển năm đó .. "Tần Vũ, thiên có thiên đạo, ngươi là phàm nhân, làm sao biết cái gì gọi là thiên đạo. Sát nhân? Dù ta giết hết người đại lục này ông trời cũng trừng phạt ta tí nào. Ha ha... Tần Vũ, ngươi phải nhớ lấy điểm. Ta còn hiểu trời hơn cả ngươi!"
      Trong lòng nghĩ về những chuyện đó nhưng ngoài mặt Tần Vũ vẫn nở nụ cười bình thản.
      "Chu Hiển huynh, lần này huynh tới chỗ này của ta biết có chuyện gì ?" Tần Vũ nhìn Chu Hiển.
      Chu Hiển cười tươi như hoa: "Ha ha, Tần Vũ huynh, ta tới đây bất quá chỉ là muốn xem mặt mũi của luyện khí tông sư trong truyền thuyết để thoả mãn hiếu kỳ thôi. A, Tần Vũ huynh, nhé, huynh rất giống người quen cũ của ta, người đó cũng tên là Tần Vũ." Lúc này trong mắt Chu Hiển lấp loé lôi điện.
      "Người quen cũ?" Tần Vũ nhướng mày.
      Chu Hiển nhịn nổi nữa sao?
      "Chu Hiển, huynh cũng rất giống người quen cũ của ta, tên người đó cũng là Chu Hiển." Tần Vũ cũng nhìn thẳng vào mắt Chu Hiển.
      Chu Hiển biến sắc.
      Giờ đây xác định, Tần Vũ trước mặt chính là Tần Vũ tại phàm nhân giới năm xưa.
      "Ha ha, là xảo hợp, có điều ta nghĩ là người quen cũ của ta có tu luyện cật lực đến mấy cũng bằng Tần Vũ huynh. Đừng là đạt tới cảnh giới tông sư phương diện luyện khí." Chu Hiển cười ha ha .
      Tuy Chu Hiển xác nhận Tần Vũ trước mắt chính là Tần Vũ tại phàm nhân giới năm xưa.
      Có điều, tại Chu Hiển muốn trở mặt với Tần Vũ. Vì thế đành giả vờ quen.
      "A, có điều người quen cũ tên 'Chu Hiển' của ta thực lực rất cường hãn. còn với ta là hiểu trời hơn cả ta." Tần Vũ cười híp mắt .
      Khiêu khích.
      Tuyệt đối là khiêu khích.
      Nụ cười mặt Chu Hiển cứng đơ, sau đó khôi phục lại như bình thường: "Ô? Quả đúng như thế sao? Tần Vũ huynh cũng là thượng bộ thiên thần, về đạo luyện khí lại càng kinh nhân. Người hiểu trời hơn cả huynh rất ít." Chu Hiển đối diện với câu gây hấn của Tần Vũ cũng quật lại.
      "A." Chu Hiển đứng phắt lên, sau đó với Tần Vũ với vẻ bất lực: "Tần Vũ huynh, xin lỗi, ta quên mất là còn có chuyện quan trọng phải làm, hôm nay ta trước, sau này Tần Vũ huynh có thời gian ta lại tới thăm."
      Tần Vũ cũng đứng lên: "Chu Hiển huynh tự nhiên, xin thứ cho ta tiễn."
      Chu Hiển mỉm cười, nho nhã lễ độ khom người sau đó quay mình ra đại môn. Lúc đến cửa đại sảnh, thân hình Chu Hiển dừng phắt lại sau đó quay lại nhìn Tần Vũ, mỉm cười hỏi: "Nghe lần này Tần Vũ huynh tới đây cũng là vì biểu muội?"
      "Đúng, chắc Chu Hiển huynh biết quyết tâm của ta." Mục quang của Tần Vũ bắn thẳng vào Chu Hiển.
      "Quyết tâm của ta cũng thua Tần Vũ huynh, đợi đến lúc chiêu thân bắt đầu, mỗi người trông vào thủ đoạn của mình thôi. Cáo từ." Chu Hiển mỉm cười ra khỏi đại sảnh, dân hai thiên thần tuỳ tùng rời khỏi.
      Tần Vũ đưa mắt tiễn ba chủ tớ Chu Hiển khỏi, nét tươi cười mặt hoàn toàn tiêu tan, hết sức bình tĩnh.
      "Chủ nhân?" Phúc bá nhìn Tần Vũ.
      Tần Vũ khẽ nhíu mày: "Năm xưa lúc gặp mặt Chu Hiển lần đầu tại phàm nhân giới còn cho là Chu Hiển quá cuồng ngạo. tại xem ra tên Chu Hiển này tuyệt phải người dễ đối phó."
      Vân Tường phủ.
      Kẻng.
      Trong đại sảnh truyền ra thanh cực kỳ lạnh lẽo, mấy thiên thần người hầu hoảng sợ rời khỏi. Lúc này trong đại sảnh chỉ còn mình Chu Hiển.
      Chu Hiển bây giờ hoàn toàn còn vẻ nho nhã lễ độ như bên chỗ Tần Vũ, mặt mày hung dữ, trong đôi con ngươi lôi điện điên cuồng lấp loé.
      "Tần Vũ, chưa tới hai vạn năm ngắn ngủi, ngờ còn trùng như người lại đạt tới cấp độ tại." Chu Hiển chống hai tay lên mặt bàn, gân xanh nổi đầy, mười đầu ngón tay cắm chặt vào mặt bàn như rễ cây lâu năm.
      " là hối hận, năm xưa giết phứt ngươi !"
      Trong mũi Chu Hiển phun ra hai luồng khí lớn.
      Bồng!
      Cái bàn bằng cổ của thần giới dưới gia tăng công lực của mười ngón tay liền hoá thành bụi phấn.
      Chu Hiển hốii hận. Năm xưa trong mắt tên Tần Vũ còn chưa đạt tới thiên tiên cảnh giới căn bản chỉ là con kiến. Thậm chí còn lâu mới bằng con kiến của thần giới.
      Nhưng Chu Hiển quả ngờ được.
      Chưa tới hai vạn năm ngắn ngủi.
      Hai vạn năm đối với cao thủ thần giới mà là thời gian vô cùng ngắn ngủi. Trong đoạn thời gian ngắn này tên tiểu nhân vật tại phàm nhân giới chịu chà đạp của lại trưởng thành, trở thành đại nhân vật phương trong thần giới.
      Lam Huyền điện điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, tân luyện khí tông sư.
      Chỉ luận địa vị, tuyệt đối thấp hơn cái chức hoàng tử Lôi Phạt thành của .
      Luận mức độ hoan nghênh, luyện khí tông sư nhận được hoan nghênh tuyệt đối của các đại thế lực. Bất kể là thế lực phương nào đều muốn đối địch với luyện khí tông sư.
      "Còn chưa tới hai vạn năm!" Chu Hiển đại hận trong lòng.
      Chỉ trong chớp mắt, tiểu nhân vật của phàm nhân giới lại biết thành luyện khí tông sư được thần giới tôn sùng!
      "Lần này khẳng định tên Tần Vũ muốn dùng sức mạnh để tranh đoạt biểu muội với ta, có điều, biểu muội cuối cùng nhất định thuộc về ta, bất kể là ai cũng đừng mong đoạt ."
      thanh cuồng bạo phát ra cơ hồ làm tê liệt hư .
      "Thần vương, ta đợi rất lâu rồi..."
      Khương Lập chính là cơ hội thành thần vương trong mắt rất nhiều người.
      Những ngày này của Tần Vũ rất thoải mái, rất nhiều người ở Bắc cực Phiêu Tuyết thành tới thiết lập quan hệ tốt với Tần Vũ.
      Bạch trú chi quang chiếu rọi, trong hoa viên Tần Vũ nằm dài ghế hưởng thụ ấm áp của nó.
      "Thân phận luyện khí tông sư quả là hữu dụng. Nếu ta phải là luyện khí tông sư, cái chức Lam Huyền điện điện chủ có thể chỉ hữu dụng ở Đông cực Huyễn Kim sơn chứ ở Bắc cực Phiêu Tuyết thành này ai thèm để ý chứ?"
      Tần Vũ lấy chén rượu trong vắt từ cái bàn ở bên cạnh, ngẩng đầu uống hớp.
      Nhưng với thân phận của luyện khí tông , cần mình chủ động xuất kích mà ngược lại những người đó chủ động kết giao với mình. Thực lực đúng là cội nguồn của mọi thứ. Trong lòng Tần Vũ càng cảm thấy được quan trọng của thực lực.
      Luyện khí tông sư cũng là phương diện của thực lực.
      Vào lúc này, thiên thần thị nữ mỹ lệ nâng gót sen tới trước mặt Tần Vũ, cung kính : "Đại nhân, Khương Nghiên công chúa ở bên ngoài cầu kiến."
      "Khương Nghiên công chúa?" Tần Vũ giật mình.
      "Mau, mau mau mời vào đây." Tần Vũ thẳng, thích tiếp đãi bằng hữu chân chính cách chính quy ở khách sảnh, như thế quá câu thúc.
      "Vâng, thưa đại nhân."
      Thiên thần thị nữ mỹ lệ đó lập tức truyền lệnh, chỉ chốc Tần Vũ nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, Khương Nghiên đưa Ngân Hoa bà bà tới.
      Nhãn lực của Tần Vũ bây giờ tốt hơn nhiều.
      Vừa nhìn cái biết thực lực của Ngân Hoa bà bà, thượng bộ thiên thần! Đây chính là thực lực của Ngân Hoa bà bà.
      "Xem ra từ khi Khương Nghiên quay về thần giới tu luyện rất khắc khổ, đạt tới cảnh giới hạ bộ thiên thần rồi." Tần Vũ thầm nhủ.
      Đồng thời, Tần Vũ đứng lên mỉm cười : "Nghiên nhi muội muội, lâu quá gặp."
      Khương Nghiên vẫn khả ái như lúc còn ở tiên ma giới, Khương Nghiên nhìn Tần Vũ cái, chun mũi hừ tiếng rồi : "Tần Vũ đại ca tới thần giới bao lâu nay mà chẳng thèm tới thăm ta lần. Đúng là ..."
      " phải ta tới rồi sao?" Tần Vũ cười bảo.
      Khương Nghiên lập tức bật cười: "Ha ha, trêu huynh vui, có điều Tần Vũ đại ca huynh quả là lợi hại. Muội nghe thấy đại danh của huynh vẫn dám tin là Tần Vũ của tiên ma giới. Đến lúc nhìn thấy huynh muội mới hoàn toàn xác định đó!"
      Khương Nghiên bẻ ngón trỏ mấy cái. "Tân chủ nhân Mê Thần điện, luyện khí tông sư, vừa rồi bà bà còn với muội huynh là thượng bộ thiên thần. Ách... điều này, điều này đả kích người ta quá." Khương Nghiên mang bộ dạng bị "đả kích nghiêm trọng".
      Tần Vũ mỉm cười.
      Mỗi lần nhìn thấy muội muội Khương Nghiên của Khương Lập, Tần Vũ liền cảm thấy tâm tình rất tốt. bé Khương Nghiên này là nha đầu khả ái.
      "Tần Vũ điện chủ." Ngân Hoa bà bà mỉm cười khẽ hành lễ.
      "Bà bà, lâu quá gặp." Tần Vũ cũng hành lễ đáp. chuyện với Lập nhi bao lâu này Tần Vũ cũng biết, Ngân Hoa bà bà trông coi tỷ muội Lập nhi từ tới lớn. Ngân Hoa bà bà đối với bọn họ hết mực thương.
      "Cũng thể xem là lâu quá gặp. Có điều, Tần Vũ điện chủ, tiến bộ của cậu lão thái bà tự thân nhìn thấy cũng rất khó tin." Ngân Hoa bà bà cảm thán.
      Ngân Hoa bà bà tuy là thượng bộ thiên thần nhưng tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành, nếu luận địa vị bằng cả "điện chủ".
      Còn Tần Vũ?
      chỉ là Lam Huyền điện điện chủ mà còn là luyện khí tông sư. Chỉ luận địa vị cao hơn Ngân Hoa bà bà nhiều.
      tiểu nhân vật năm xưa ở tiên ma giới, bây giờ có địa vị còn cao hơn cả mình. Ngân Hoa bà bà thể cảm thán về thay đổi to lớn của cuộc đời.
      "Chủ nhân." Phúc bá đột nhiên từ đằng xa tới.
      "Phúc bá, có chuyện gì thế?" Tần Vũ cười nhìn Phúc bá.
      Phúc bá liền đưa ra quyển trục ám kim sắc: "Vừa rồi Bắc cực thánh hoàng sai người đưa thiếp mời, chính là thiếp mời chính thức tham gia chiêu thân."
      " phát thiếp mời rồi sao? lẽ sắp bắt đầu chính thức chiêu thân?" Khương Nghiên ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.
      Trong mắt Tần Vũ liền lóe lên tia quang mang.
      "Cuối cùng bắt đầu rồi sao?" Tần Vũ lẩm bẩm tự nhủ.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 33 - Ngày chiêu thân .

      Bắc cực thánh hoàng điện là nơi tổ chức lần chiêu thân này, từng người nối tiếp nhau vào.
      "Vì lần chiêu thân này xem ra Bắc cực thánh hoàng mất biết bao tâm tư." Tần Vũ nhìn Bắc cực thánh hoàng điện đằng xa, còn có số hộ vệ ở bên ngoài nhiều gần gấp mười lần so với trước đây, nhịn được bật cười với Phúc bá ở bên cạnh..
      "Bắc cực thánh hoàng tuyên bố công khai chiêu thân từ lâu, nhưng ngày chiêu thân trì hoãn mãi tới hôm nay. Lần chiêu thân này đương nhiên ông ta phải mất chút tâm tư rồi." Phúc bá cười đáp.
      Tần Vũ cười .
      Tần Vũ mang theo Phúc bá thẳng tới chỗ ngoài cùng của Bắc cực thánh hoàng điện, lúc tới đó liền bị thị vệ ngăn lại.
      "Tần Vũ đại nhân, người hầu của đại nhân được vào." Sau khi thị vệ nhìn thiếp mời của Tần Vũ mới cung kính với .
      - Ô?
      Tần Vũ nhíu mày.
      "Chủ nhân, thế tôi ở bên ngoài." Phúc bá lập tức khom người . Tần Vũ chỉ biết gật đầu sau đó bước vào chủ điện của Bắc cực thánh hoàng điện.
      Chủ điện của Bắc cực thánh hoàng điện phòng ốc rộng rãi, bốn cái trụ lớn màu đen làm cả đại điện trang nghiêm hơn nhiều.
      Trong đại điện, đám thiên thần thị nữ mặc vũ y màu lục nhạt giống như hồ điệp bay lượn khắp nơi, mang tới cơ man là đồ ăn. Những cái bàn dài bằng ngọc được đặt khắp đại điện.
      "Tần Vũ đại nhân, vị trí của người ở đây. Xin mời theo tôi."
      Tần Vũ vừa tiến vào liền có thiên thần thị nữ mỹ lệ mỉm cười với rồi sau đó đưa thẳng tới vị trí.
      Vị trí đặt những cái bàn trong đại điện rất đặc biệt.
      "Tần Vũ huynh." Tần Vũ vừa ngồi xuống liền nghe bên cạnh có người gọi mình, Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn thấy Chu Hiển tươi cười nhìn mình.
      Tần Vũ tới hơi trễ, lúc này người tới rất đông.
      " ngờ Chu Hiển huynh tới đây sớm như thế." Tần Vũ cười bảo, vừa vừa nhìn chung quanh, người trong đại điện Tần Vũ biết được phần lớn.
      Nơi cao nhất của đại điện được sắp đặt mười ba vị trí.
      Ở bên dưới có mười mấy vị trí, vị trí của Tần Vũ cũng trong số đó. Tần Vũ ở phía bên trái của Chu Hiển.
      "Tần Vũ huynh, bên tay phải của ta là Đoan Mộc huynh. Huynh có quen ?" Chu Hiển cười chỉ người bên cạnh.
      Đoan Mộc huynh, lẽ là Đoan Mộc Ngọc?
      Mục quang của Tần Vũ nhìn về người đó, người mà Chu Hiển chỉ vô cùng tuấn mỹ, ngân sắc trường phát xõa vai càng tôn thêm khí chất thê lương, đặc biệt là đôi mắt lờ đờ tạo cảm giác u uất.
      Đoan Mộc Ngọc nghe thấy hai người Tần Vũ, Chu Hiển chuyện cũng ngoảnh đầu sang nhìn, cười hữu hảo với Tần Vũ: "Tần Vũ huynh, tại hạ Đoan Mộc Ngọc, thời gian gần đây tuy có nghe Tần Vũ huynh tới Phiêu Tuyết thành nhưng rảnh để tới bái kiến, mong lượng thứ."
      "Phải là ta đến bái kiến Đoan Mộc huynh mới đúng." Tần Vũ khiêm tốn .
      Tần Vũ thể thừa nhận, Đoan Mộc Ngọc nhìn độc lạnh lùng, khí chất u uất buồn bã đó làm người ta sợ hãi. Nhưng khi mỉm cười lại làm trong lòng người ta ấm áp.
      "Đúng là người rất khó làm người ta nảy sinh ác cảm." Tần Vũ thầm than.
      Đoan Mộc Ngọc được xưng là nhân vật gần như hoàn mỹ, ngay cả Lan thúc cũng tán thưởng ra miệng, điều này phải là có đạo lý.
      "Xin chào." Đột nhiên đạo thanh vang lên bên tai mấy người bọn Tần Vũ. Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc đều nhìn về phía đó, người hồng phát thiếu niên tuấn mỹ.
      Hồng phát thiếu niên tuấn mỹ này sau khi chào hỏi ba người bọn Tần Vũ liền tới ngồi cạnh Tần Vũ.
      "Tần Vũ huynh, vị này chính là thiếu niên thiên tài 'Thân Đồ Phàm' trong truyền thuyết của thần giới. Thời gian tu luyện của huynh đệ ấy chưa lâu nhưng là thượng bộ thiên thần rồi. Có điều huynh đệ ấy quá thẹn thùng mà thôi. Hôm nay có thể cất tiếng chào hỏi bọn ta rất hiếm có rồi." Đoan Mộc Ngọc mỉm cười bảo, đưa đôi mắt u uất giờ đây còn có thêm tiếu ý ấm áp nhìn Thân Đồ Phàm.
      Tần Vũ nhìn Thân Đồ Phàm ở bên cạnh.
      Thân Đồ Phàm bị mấy người nhìn chăm chú, khuôn mặt tuấn hồng hồng.
      Quả nhiên có chút thẹn thùng. mặt Tần Vũ nhịn được để lộ tia tiếu ý, cất tiếng chào hỏi. "Thân Đồ huynh, tại hạ Tần Vũ."
      Thân Đồ Phàm hơi đỏ mặt gật đầu với Tần Vũ: "Tại hạ Thân Đồ Phàm. xong liền im lặng cúi đầu nhìn đồ ăn thức uống bàn."
      "Ha ha, Đoan Mộc huynh, Chu Hiển huynh, Tần Vũ huynh, còn có Thân Đồ tiểu huynh đệ, ngờ các huynh đệ đều tới, ta lại là kẻ tới sau cùng." Tiếng cười lớn sảng khoái vang lên.
      thanh niên có thân hình cường tráng, dung mạo khá tuấn tú bước tới.
      "Khuê Nhân huynh." Chu Hiển mỉm cười lên tiếng đầu tiên.
      Người tới chính là trong ba điện chủ của Bắc cực Phiêu Tuyết thành, Khuê Hầu điện điện chủ 'Khuê Nhân Hầu', nhìn chỉ là thanh niên nhưng thời gian tu luyện lại rất lâu rồi, sáu tỷ năm trước là thượng bộ thiên thần rồi.
      Có điều từ thượng bộ thiên thần lên thần vương quá khó khăn.
      Thời gian lâu như thế, vẫn là thượng bộ thiên thần như trước.
      Tần Vũ cũng chào hỏi Khuê Nhân Hầu, khi trước lúc Tần Vũ vừa tới Phiêu Tuyết thành lâu, Khuê Nhân Hầu tới bái kiến Tần Vũ, tiếp xúc thời gian ngắn Tần Vũ cảm thấy Khuê Nhân Hầu là người cực kỳ lỗi lạc.
      "Những người kia chắc cũng tham gia chiêu thân nhỉ." Tần Vũ nhìn đám người được sắp đặt cùng chỗ với mình, cười bảo.
      Khuê Nhân Hầu gật đầu đáp: "Đúng, những người đó đều tham gia. Người tụ tập tới Phiêu Tuyết thành tham gia chiêu thân rất nhiều nhưng ít kẻ tự nhận là có hy vọng nên bỏ , những người còn lại ở đây đều cảm thấy có chút hy vọng hoặc là... trong lòng mong mỏi có chút may mắn."
      "Hừ, việc chiêu thân tuyệt đối công bằng, bọn chúng còn có tâm lý trông chờ vận may. Đúng là nằm mơ." Chu Hiển cười lạnh .
      Đám người được sắp đặt cùng chỗ với Tần Vũ hình như nghe thấy mấy người Tần Vũ chuyện, có vài người nhịn được nhíu mày, bất quá họ đều nhẫn nhịn.
      "Ai ai cũng có quyền theo đuổi mộng tưởng, dù có thất bại ít nhất họ cũng thử sức, hối hận." Đoan Mộc Ngọc cười bảo.
      Câu này làm sắc mặt của đám người kia dễ coi hơn chút.
      Chu Hiển chỉ hừ lạnh tiếng.
      Đột nhiên...
      "Thánh hoàng bệ hạ tới!" đạo thanh vang rền khắp đại điện, lập tức bọn Tần Vũ đều đứng lên, Tần Vũ nhìn chăm chú vào cửa đại điện.
      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm cùng với thê tử 'Thuần Vu Nhu' nắm tay nhau tới.
      Bên cạnh là Lập nhi mặc bộ đồ màu đỏ đoan trang mỹ miều.
      "Lập nhi." Mắt Tần Vũ sáng lên.
      Khương Lập vừa vào đại điện liền nhìn lướt bốn phía, mục quang dừng lại ở chỗ bọn Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm lúc rồi theo phụ hoàng của lên phía .
      Sau lưng phu phụ Bắc cực thánh hoàng và Lập nhi chính là Lan thúc cùng với thanh niên tuấn.
      Thanh niên đó sánh vai với Lan thúc mà , chắc chắn là thần vương thứ ba của Bắc cực Phiêu Tuyết thành, Thiên Tâm thần vương Khương Hình. Tần Vũ thầm phán đoán thân phận của người đó.
      Phía của Bắc cực thánh hoàng điện tổng cộng có đặt mười ba cái bàn dài bằng ngọc.
      Phu phụ Bắc cực thánh hoàng ngồi ngay chính giữa, Lập nhi ngồi cùng với Lan thúc, Khương hình ngồi phía bên kia. Lúc này mới có ba chỗ có người ngồi, còn có mười chỗ bỏ .
      "Mười chỗ ngồi đó? lẽ..." Tần Vũ khỏi kinh ngạc trong lòng.
      "Xem ra lần này ngoài bảy đại thánh hoàng còn có người của Huyết sơn, Song Vực đảo, Tu La hải tới nữa." Khuê Nhân Hầu mỉm cười thầm.
      Trong lòng Tần Vũ lại càng nghi hoặc.
      Ba thế lực phía Tu La hải thuộc về phe phi thăng giả được xem là đối địch với tám đại thánh hoàng mà hôm nay cũng tới đây?
      "Bích Ba hồ Tây Nam thánh hoàng tớiiiiii..." Lại đạo thanh vang lên.
      Bọn Tần Vũ vẫn đứng yên, chỉ thấy phụ nữ quý phái mỹ miều với khuôn mặt tươi cười ấm áp nhàng vào đại điện, sau lưng còn có hai thanh niên nam nữ.
      Điểm hấp dẫn nhất của người phụ nữ quý phái này chính là mái tóc dài màu xanh nước biển. Mái tóc đó giúp bà ta có hấp dẫn động nhân.
      Tây Nam thánh hoàng lại là nữ. Tần Vũ hơi kinh ngạc.
      Tây Nam thánh hoàng mỉm cười gật đầu với Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm sau đó ngồi vào vị trí bên cạnh Khương Lan. Hai thanh niên theo cũng ngồi xuống ở sau lưng.
      "Kính Quang thành Nam cực thánh hoàng tớiiiii..."
      trung niên nho nhã mặc hoàng bào bạch sắc quý phái vào đại điện, sau lưng cũng có hai thanh niên.
      "Hỏa Diễm sơn Tây cực thánh hoàng tớiiiii..."
      "Lôi Phạt thành Tây Bắc thánh hoàng tớiiiii..."
      Từng thánh hoàng nối tiếp nhau bước vào đại điện. Phảng phất như thương lượng kỹ với nhau, bọn người Tần Vũ cung kính đứng chào đón trong đại điện.
      "Huyễn Kim sơn Đông cực thánh hoàng tớiiii..."
      Tới đây tám đại thánh hoàng tới đủ.
      Lúc Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự vừa bước vào đại điện nhìn thấy Tần Vũ, Hoàng Phủ Ngự mỉm cười với Tần Vũ, Tần Vũ chỉ biết cười đáp lại.
      Sau lưng Hoàng Phủ Ngự chính là hai con Hoàng Phủ Tĩnh và Hoàng Phủ Linh.
      Tám đại thánh hoàng ngồi vào vị trí, chúng nhân trong đại điện thầm thảo luận.
      "Tám đại thánh hoàng ngồi vào chỗ rồi, tại còn lại ba vị trí, đúng là ngờ lần này ngay cả ba phe đó cũng tới." Chu Hiển thầm cảm thán.
      Tần Vũ khẽ gật đầu.
      Đoan Mộc Ngọc cười bảo: "Từ khi Tiêu Diêu thiên tôn thành thiên tôn thứ ba, thế lực phe phi thăng giả hoàn toàn được củng cố. Sáu tỷ năm trở lại đây tám đại thánh hoàng và ba phe phi thăng giả tranh đấu cũng tới mức ngươi chết ta sống nữa. Kẻ dưới chém giết nhau chứ các thần vương đối xử với nhau rất hữu hảo."
      Tần Vũ nghe xong liền minh bạch.
      Kẻ dưới có chém giết thê thảm tới đâu những thần vương cao vẫn đối xử với nhau hữu hảo.
      "Có điều ta rất mong đợi, người đại biểu cho Tu La hải lần này là ai?" Trong mắt Đoan Mộc Ngọc lóe lên tia quang mang.
      Đại biểu của Tu La hải? Trong lòng Tần Vũ hơi nghi hoặc, đại biểu của Tu La hải là ai mà Đoan Mộc Ngọc lại mong đợi nhỉ?
      Thiếu niên thẹn thùng Thân Đồ Phàm vốn trầm mặc lên tiếng: "Ta cũng rất mong đợi, hy vọng là Tu La thần vương tự mình tới đây."
      "Tu La thần vương, người được thần giới công nhận là thần vương đệ nhất à." Chu Hiển thầm , sấm sét lóe lên trong mắt.
      Tần Vũ nghe thấy lời của Chu Hiển liền chấn động trong lòng.
      Công nhận là thần vương đệ nhất?
      Tần Vũ từng nghe qua về thủ lĩnh của Tu La hải - "Tu La thần vương" là kẻ vô cùng lợi hại. Nhưng tại lại được Chu Hiển thành "được công nhận là thần vương đệ nhất".
      "Tu La thần vương quả lợi hại đến thế sao?" Tần Vũ thầm nhủ.
      Nhưng nhìn thấy nhãn thần của mấy người Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển, Thân Đồ Phàm trong đáy lòng Tần Vũ có đáp án.
      "Song Vực đảo Phiêu Miễu thần vương tớiiii..."
      Mục quang của Tần Vũ lập tức chuyển về phía cửa đại điện, đại biểu của Song Vực đảo trong ba thế lực lớn của phi thăng giả tới.
      Phiêu Miễu thần vương là nữ tử tóc dài vô cùng xinh đẹp mặc bạch bào. Phiêu Miễu thần vương vào, sau lưng là hai thị nữ mỹ miều.
      "Huyết sơn Huyết vương tớiiii..."
      Câu này vừa vang lên, tiếng thầm trong đại điện liền im bặt, mọi người đều nhìn ra cửa đại điện. Tần Vũ chấn động trong lòng.
      Huyết vương. thần vương nổi danh nhờ việc giết chóc, mức độ hung tàn mọi người trong thần giới đều biết.
      "A?" Tần Vũ kinh dị nhìn người bước vào đại điện.
      nữ tử xinh đẹp mỹ miều mặc hồng bào thản nhiên vào đại điện, sau lưng là hai thanh niên tuấn tú. Huyết vương môi son đỏ chót đầy nhục cảm, mục quang lướt qua chúng nhân trong đại điện, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khẩy.
      Huyết vương cũng là nữ? Trong lòng Tần Vũ có chút kinh ngạc.
      "Tu La thần vương chắc cũng tới rồi." Đoan Mộc Ngọc .
      Tần Vũ thu lại tâm tình, tiếp tục nhìn cửa đại điện. Người được công nhận là thần vương đệ nhất của thần giới trong truyền thuyết, thủ lĩnh của Tu La hải, 'Tu La thần vương' có hình dáng như thế nào đây?
      "Tu La hải Tu La thần vương tớiiii..."
      Cả đại điện lập tức tĩnh lặng, ngay cả các thần vương ở cùng cũng yên tĩnh hẳn. thanh hô hấp cũng còn.
      Chỉ thấy thanh niên nho nhã thân mặc trường bào màu xanh lơ mỉm cười vào, nếu có điều gì đặc biệt chỉ có mái tóc đỏ được buộc lại đầu.
      Đây chính là Tu La thần vương? Trong lòng Tần Vũ thấy kinh dị.
      Sau khi thanh niên nho nhã mặc bộ trường bào xanh lơ vào đại điện, đằng sau cũng có hai thanh niên nam nữ vào. Hai người này mặc hoàng bào kim sắc.
      Nam thanh niên vào rồi, mục quang lướt qua bốn phía, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Vũ toét miệng cười.
      "Phí Phí?"
      Trong lòng Tần Vũ giật thót, sau đó vui mừng đến phát điên.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      TINH THẦN BIẾN
      Chương 34 - Tam kiện lễ vật.

      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng lên mỉm cười với Tu La thần vương.
      Huyết vương cười kiều:
      - Thời gian trước ta tới Tu La hải tìm La huynh, huynh lấy lý do bận đóng cửa dạy dỗ đệ tử để tránh mặt, ngờ hôm nay La huynh lại có thời gian.
      Hầu như mọi người trong đại điện đều nhận ra giận dỗi trong lời của Huyết vương.
      Tu La thần vương cười đáp:
      - Vũ Sát, ta thực là bận dạy dỗ đệ tử.
      - Tên đệ tử đó hôm nay có tới đây ?
      Huyết vương 'Vũ Sát' lập tức truy hỏi, lúc này Tu La thần vương tới vị trí của mình, ông ngồi xuống rồi mới đáp:
      - tới rồi, ở ngay sau lưng ta đây.
      xong ông nhìn Hầu Phí.
      Lập tức mọi người trong đại điện đều nhìn về phía Hầu Phí.
      "Phí Phí trở thành đệ tử của Tu La thần vương?" Trong lòng Tần Vũ vô cùng vui mừng.
      Hầu Phí nhìn Tần Vũ cái, chẳng gì hết. Hai huynh đệ chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau liền biết người kia nghĩ gì. Vào lúc này mà hai huynh đệ chuyện trong đại điện tiện lắm. Tần Vũ, Hầu Phí đều quyết định đợi đến khi rời khỏi đại điện mới gặp nhau hàn huyên.
      - Vãn bối Hầu Phí ra mắt các vị thần vương.
      Hầu Phí lễ phép chào hỏi.
      - Ha ha...
      tràng cười sảng khoái vang lên, chỉ thấy Tây cực thánh hoàng của Hỏa Diễm sơn lên tiếng bảo:
      - La huynh thích thu đệ tử, điều này bọn ta đều biết. là lần này vì sao lại thu đệ tử thế? Có lẽ nào tên tiểu hóa tử tên "Hầu Phí" này có chỗ nào đặc biệt?
      Tu La thần vương cười đáp:
      - Hôm nay là ngày Bắc cực thánh hoàng chiêu thân cho con , mọi người nên bàn chuyện đệ tử của ta.
      Tuy Tu La thần vương chuyện rất thân thiện nhưng tám đại thánh hoàng vốn hiểu con người ông ta đều biết rằng Tu La thần vương có chút khó chịu.
      Đại biểu của tám đại thánh hoàng và ba thế lực của phi thăng giả đều ngồi vào chỗ.
      - Chư vị.
      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng lên, mặt tươi cười.
      - Hôm nay là ngày con ta công khai chiêu thân. Mấy năm nay rất nhiều người muốn tham gia chiêu thân, bất quá thông qua vòng sơ tuyển chỉ còn lại mười tám tuấn kiệt của thần giới.
      Bắc cực thánh hoàng rồi chỉ tay về phía hàng người bọn Tần Vũ.
      Cả hàng tổng cộng có mười tám người, đằng trước là Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm, Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc, phía sau cứ theo thứ tự mà sắp xếp.
      Các thần vương ở phía đều gật đầu mỉm cười với mười tám ứng cử viên.
      Khá nhiều người ở bên dưới đều có quan hệ với các thần vương. chỉ có năm người bọn Tần Vũ mà mười ba người kia cũng thế, có thể vượt qua vòng sơ tuyển người nào cũng có địa vị cao. Tối thiểu cũng phải là cấp hoàng tử.
      - Khương huynh, ở đây có tới mười tám ứng cử viên, đứa con bảo bối của huynh thể nào gả cho mười tám người được. Tóm lại, phải có phương pháp xét tuyển cho công bằng, nếu bọn ta công nhận đâu.
      Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc của Lôi Phạt thành cười ha ha .
      - Ta đồng ý với những lời Chu huynh . Mười tám người phải loại mười bảy. Phương pháp loại bỏ này phải làm mọi người trong chúng ta phục.
      Nam cực thánh hoàng của Kính Quang thành cũng lên tiếng.
      Lập tức, ở đại điện, tám đại thánh hoàng, còn có Huyết vương, Phiêu Miễu thần vương đều cười bàn luận, khí rất thân mật. Còn những kẻ ở bên dưới lắng nghe các thần vương cười .
      - Chư vị cứ yên tâm.
      Khương Phạm cười đến đỏ cả mặt.
      - Ta đương nhiên có phương pháp tuyển chọn rất công bằng. Thực tế mười tám người tuấn kiệt này ai ai cũng đều ưu tú, phải loại bỏ ai trong số họ ta cũng đều thấy tiếc. Ha ha... Có điều, trượng phu của con ta chỉ có thể là người.
      Khương Phạm cười nhìn Khương Lập ở cạnh bên.
      Ở phía dưới có nhiều người nhìn Khương Lập, Khương Lập là nhân vật chính của lần chiêu thân này.
      - Còn phương pháp tuyển chọn cụ thể ra sao ta nhường cho phu nhân của ta cho mọi người biết. Đương nhiên là phương pháp này làm hài lòng tất cả mọi người.
      Khương Phạm mỉm cười , sau đó ông ngồi xuống.
      Phu nhân của Khương Phạm - Thuần Vu Nhu - lập tức đứng lên.
      Đám Tần Vũ, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm... đều nhìn lên Thuần Vu Nhu, muốn nghe xem phương pháp tuyển chọn như thế nào.
      - Các vị.
      Khuôn mặt Thuần Vu Nhu rất thân thiết.
      - Ta nghĩ, con rể của ta phải lòng thương con ta. Trong cuộc sống bình thường phải quan tâm chăm sóc con ta. Hơn nữa, cậu ta cũng phải có địa vị và thực lực tương xứng. Chư vị, ta có đúng ?
      Những người ở bên dưới đều gật đầu, có điều mọi người đều ngầm hiểu, ai lên tiếng ngắt lời bà.
      Thuần Vu Nhu tiếp:
      - Để xét mấy điểm , ta và trượng phu của mình chọn ra phương pháp tuyển chọn.
      Thuần Vu Nhu giơ ba ngón tay ra.
      Ba món lễ vật, tương ứng với ba chỉ tiêu.
      Những người ở bên dưới giật mình, sau đó đầu óc suy nghĩ rất lung, phương pháp tuyển chọn mà Thuần Vu Nhu nó rốt cuộc là như thế nào.
      Trong lòng Tần Vũ cũng có suy đoán của riêng mình: Ba món lễ vật, tương ứng với ba chỉ tiêu? Bắt bọn ta dâng lễ vật rồi sau đó mới quyết định ra ba chỉ tiêu ư?
      Suy nghĩ của những người ở phía dưới đều hao hao như của Tần Vũ.
      - Để ta tường tận phương pháp tuyển chọn.
      Thuần Vu Nhu mỉm cười bảo.
      - Để khảo nghiệm trong mười tám người ai là kẻ lòng với con ta nhất, chúng ta đưa ra phương pháp để chọn chỉ tiêu đầu tiên, mỗi người trong mười tám người đưa ra món lễ vật đại biểu cho thành tâm của mình.
      - Chỉ nhìn món lễ vật làm sao mà phán đoán có lòng hay ?
      Phiêu Miễu thần vương nhàng hỏi.
      Những người bên dưới cũng thầm gật đầu.
      Lễ vật có thể phân chi mức độ quý trọng nhưng làm sao mà nhìn ra ai là người lòng chứ? Người có địa vị giống nhau, nếu cùng đưa ra món lễ vật, chỉ nhìn vào lễ vật làm sao là hai người đều lòng như nhau được?
      Khương Phạm ở bên cạnh liền đứng lên, mỉm cười :
      - Mọi người đừng gấp, sau đây ta giải thích cặn kẽ, nhất định mọi người cho là công bằng.
      Tần Vũ thầm gật đầu.
      Ở đây còn có bảy đại thánh hoàng kia với lại đại biểu của ba thế lực phi thăng giả, Khương Phạm khẳng định những lời dở hơi.
      Thuần Vu Nhu tiếp:
      - Lễ vật của ai được bầu là lễ vật có thành tâm nhất, vậy ... người đó là kẻ lấy được chỉ tiêu đầu tiên.
      Khương Phạm cũng lên tiếng:
      - Còn người tiến hành bình chọn lễ vật chính là... mười ba vị thần vương ở đây, bao gồm cả ta. Mọi người thấy thế nào?
      Tần Vũ khẽ gật đầu.
      Mười ba vị thần vương ở phía , ngoại trừ ba vị của Bắc cực Phiêu Tuyết thành, mười vị còn lại đại diện cho các thế lực khác nhau. Địa vị của bọn họ lại cao, để bọn họ bình chọn tuyệt đối lo có vấn đề.
      Mọi người ở phía dưới đều có dị nghị.
      - Món lễ vật thứ hai cũng quyết định chỉ tiêu được chọn thứ hai. Món lễ vật này dùng để kiểm nghiệm mức độ chăm chút của mọi người. Món lễ vật này quan trọng ở mức độ quý giá mà quan trọng ở mới lạ, đặc biệt. Nó cũng do mười ba vị thần vương tiến hành bình chọn. Món lễ vật nào được chọn là có mức độ chăm chút cao nhất người dâng nó được chọn.
      Thuần Vu Nhu tiếp:
      - Còn món lễ vật thứ ba là xét thực lực, địa vị của các ứng cử viên. Món lễ vật này xét ở mức độ quý báu. Lễ vật của ai quý nhất người đó giành được chỉ tiêu thứ ba.
      Nghe tới phương pháp phán đoán để chọn chỉ tiêu thứ hai và thứ ba xong hầu như mọi người ở bên dưới đều thở phào.
      Khảo nghiệm xem mức độ chăm chút của ai cao nhất?
      Điều này làm cho những kẻ có địa vị, thực lực hơi thấp có chút hy vọng.
      Khảo nghiệm lễ vật của ai quý giá nhất?
      Lại làm cho bọn Chu Hiển tràn đầy lòng tin.
      Rất hiển nhiên... mọi người đều có hy vọng.
      Khương Phạm lớn:
      - Sau khi quyết định được ba chỉ tiêu, ba người được chọn dâng sính lễ. Ta và phu nhân của ta xem xét mọi phương diện để chọn ra ai là người thích hợp nhất, khi đó bọn ta tiếp nhận sính lễ của người đó, còn sính lễ của những người khác được trả lại.
      Mọi người đều hiểu trong lòng.
      Dù chọn ra được ba chỉ tiêu nhưng người được chọn cuối cùng do vợ chồng Khương Phạm quyết định.
      Chu Hiển đột nhiên đứng lên:
      - Dượng à, con có chuyện chưa , ba món lễ vật quyết định ba chỉ tiêu nhưng nếu cả ba món lễ vật của người đều được chọn làm sao?
      Khương Phạm bật cười:
      - Ha ha, hỏi rất hay, nếu có vị tuấn kiệt nào ở dưới mà dâng ba món lễ vật đều được chọn chỉ còn lại mình... đến lúc đó vợ chồng ta khỏi phải tuyển chọn. Người đó chính là chồng của con ta.
      Những người ở bên dưới lập tức rì rầm bàn luận.
      Trong lòng Tần Vũ hoàn toàn hiểu phương pháp tuyển chọn.
      Việc tuyển chọn được chia làm ba vòng, mỗi vòng đều cầu mọi người dâng lễ vật của mình, từ đó quyết định chỉ tiêu.
      Sau ba vòng quyết định được ba chỉ tiêu.
      Nếu có khả năng ta muốn giành hết cả ba chỉ tiêu. Tần Vũ thầm nhủ, muốn có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ muốn được cưới Lập nhi cách ổn thỏa.
      - Khương huynh, với món lễ vật được chăm chút nhất bọn ta còn phán đoán được qua mức độ mới lạ, món lễ vật quý giá nhất chẳng làm gì, nhưng món lễ vật thể lòng làm sao mà bọn ta quyết định đây?
      Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự mỉm cười lên tiếng hỏi.
      Khương Phạm mỉm cười gật đầu.
      - Điều này ta phải cặn kẽ, để căn cứ vào lễ vật mà quyết định ai là người lòng nhất, thực ... có khả năng chỉ tiêu này phải bỏ .
      Bọn Tần Vũ, Chu Hiển dỏng tai lên, chỉ sợ mình nghe lầm.
      Bỏ ?
      Làm sao mà bỏ chỉ tiêu được chứ?
      Tần Vũ thể nào hiểu nổi.
      - Để xét ai lòng nhất vợ chồng bọn ta quyết định nhờ các thiên tôn giúp!
      Khuôn mặt Khương Phạm sáng bừng.
      Thiên tôn?
      Các thần vương đều nhìn Khương Phạm đầy kinh ngạc.
      - Mọi người đừng ngạc nhiên, cửa ải này phải làm phiền mười tám ứng cử viên tới "Sơn Hải cung". Nếu ai có thể làm thiên tôn cảm động, nhận được lễ vật của thiên tôn người đó được xét là chân thành. Nếu chỉ có người nhận được lễ vật của thiên tôn kẻ đó được chọn. Nếu hai người nhận được lễ vật mười ba thần vương chúng ta căn cứ vào lễ vật mà xét ưu điểm nhược điểm của nó rồi mới quyết định ai được chọn!
      Khương Phạm mỉm cười .
      Mọi người đều .
      Tới Sơn Hải cung hy vọng nhận được lễ vật của thiên tôn?
      Thiên tôn đâu dễ gặp được như thế? Đó là những nhân vật trong truyền thuyết đấy. Rất có khả năng mọi người nhận được lễ vật, vì thế chỉ tiêu này phải bỏ .
      Có điều...
      Lôi Phạt thiên tôn kia chẳng phải là người nhà họ Chu sao? Tần Vũ nhíu mày liếc Chu Hiển ở bên cạnh cái, lúc này trong mắt đầy vui mừng.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Chương 35 - Thụ nhân sở thác.

      - Tới Sơn Hải cung, muốn được thiên tôn ban tặng lễ vật?
      Đoan Mộc Ngọc cười nhạt lắc đầu sau đó nâng chén uống cạn.
      - Đoan Mộc huynh, thiên tôn có thường xuất trong Sơn Hải cung ? Tần Vũ hỏi.
      Tần Vũ thực lắm đối với Sơn Hải cung.
      Đoan Mộc Ngọc mỉm cười lắc đầu đáp:
      - , ba đại thiên tôn là nhân vật trong truyền thuyết, vô cùng khó gặp. Sơn Hải cung chính là hành cung duy nhất được công khai của ba vị thiên tôn. Có điều khả năng ba đại thiên tôn xuất tại Sơn Hải cung rất thấp, nhưng mà... chỉ cần chúng ta tới Sơn Hải cung ba đại thiên tôn khẳng định là biết được.
      Tần Vũ hiểu điều này.
      Sơn Hải cung là nơi ở của ba vị thiên tôn.
      Người khác đến nơi ở của ba vị thiên tôn làm sao mà biết được chứ?
      - Nhất cử nhất động của chúng ta trong Sơn Hải cung khẳng định là ba vị thiên tôn đều biết. Nếu có thể được bọn họ ban tặng lễ vật chúng ta xem như là thành công rồi.
      Khuê Nhân Hầu cũng lên tiếng xen vào sau đó cười nhìn Chu Hiển.
      - Chu huynh, việc tranh đoạt chỉ tiêu thứ nhất này khá có lợi cho huynh nhỉ.
      Khuê Nhân Hầu sống ở thần giới rất lâu rồi, biết nhiều chuyện hơn Tần Vũ, đương nhiên là biết được thân phận của Lôi Phạt thiên tôn.
      - Khó lắm, khi thành thiên tôn chúng ta dự liệu được tính tình đâu, ta có lấy được lễ vật hay còn rất khó xác định.
      Chu Hiển khiêm tốn đáp.
      - Nào, đừng bàn chuyện đó nữa. Có tới ba chỉ tiêu cơ mà, sau này mọi người nỗ lực tranh đoạt là được rồi. tại uống .
      Khuê Nhân Hầu cười lớn bảo.
      Trong Phiêu Vân phủ.
      Ba huynh đệ Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ ở cùng nhau tại nơi, sau khi yến tiệc kết thù Tần Vũ liền dùng thần thức truyền nhờ Lan thúc đưa Hắc Vũ quay về để ba huynh đệ được đoàn tụ.
      - Tốc độ tu luyện của các huynh nhanh , đệ lại là người chậm nhất.
      Hắc Vũ cố ý nhíu mày bảo.
      Lúc này Tần Vũ là thượng bộ thiên thần, Hầu Phí cũng là thượng bộ thiên thần, chỉ có Tiểu Hắc Vũ mới là trung bộ thiên thần.
      - Tốc độ tu luyện của Tiểu Hắc ta biết. Tiểu Hắc, đệ ở trong Mộc phủ cũng gần sáu ngàn năm, tức là sáu trăm vạn năm trong tầng ba Khương Lan giới. Sáu trăm vạn năm từ hạ bộ thiên thần đạt tới đỉnh điểm của trung bộ thiên thần tốc độ rất nhanh đó.
      Tần Vũ gật đầu .
      - Chỉ có Phí Phí, tốc độ tu luyện của đệ...
      Tần Vũ nhìn Hầu Phí.
      Phương thức tu luyện của Hắc Vũ cực kỳ đặc biệt, tự nhiên có thể cảm ngộ được thời gian pháp tắc, tốc độ nhanh cũng chẳng làm gì.
      Phân thân của Tần Vũ lúc nào cũng lĩnh ngộ phần cảm ngộ về gian do Sinh Mệnh thần vương lưu lại, tốc độ nhanh cũng rất bình thường.
      Nhưng còn Hầu Phí sao?
      Chia tay ở Úy Trì thành tới nay mới gần vạn năm mà thôi, Hầu Phí lại có thể dễ dàng đạt tới thượng bộ thiên thần, tốc độ quá kinh người.
      - Ha ha, đến điều này đệ cũng có chút mơ hồ. Hầu Phí xoa bụng. Lúc trước ban đầu đệ bị vị tiền bối Hầu tộc mang , nhưng khi về tới Tu La hải chưa tới năm sau Tu La thần vương tới bảo muốn nhận đệ làm đồ đệ. Vị tiền bối Hầu tộc kia liền vui mừng giao đệ cho Tu La thần vương.
      Hai người Tần Vũ, Hắc Vũ chăm chú lắng nghe.
      Hầu Phí tới đây liền cụp mắt xuống:
      - Sau đó, sau đó Tu La thần vương bố trí nên gian, đem thời gian trong gian đó gia tốc lên gấp vạn lần, trong đó vạn năm bên ngoài chỉ mới năm. Tuy có vẻ là đệ mới tu luyện gần vạn năm nhưng thực tế gần trăm triệu năm rồi. Trong gần trăm triệu năm nay Tu La thần vương luôn luôn tự mình dạy dỗ đệ.
      Tần Vũ, Hắc Vũ nhìn nhau cái, thể cảm thán về may mắn của Hầu Phí.
      Tần Vũ đột nhiên nghi hoặc.
      - đúng.
      Tần Vũ nhíu mày bảo.
      - Phí Phí, như ta biết nếu mà bố trí gian có thời gian chênh lệch như thế ổn định, rất dễ sụp đổ. Muốn ổn định gian đó rất khó, tỷ lệ thời gian chênh lệch càng lớn việc giữ nó ổn định càng khó.
      Tần Vũ nhìn Hầu Phí.
      - Vừa rồi đệ Tu La thần vương trực tiếp bố trí nên gian mà dựa vào gian thần khí ư?
      - Đúng. Là trực tiếp bố trí nên gian. Đệ khẳng định.
      Hầu Phí kiên định gật đầu.
      - Duy trì gian có tỷ lệ gấp vạn lần trong gần vạn năm, điều này, điều này quá khó tin.
      Tần Vũ thấy khó mà tin nổi.
      Năm xưa Lan thúc luyện chế nên 'Khương Lan giới' cũng chỉ có tỷ lệ thời gian tối đa là ngàn lần mà thôi.
      Quả nhiên hổ là đệ nhất thần vương. Tần Vũ thầm cảm thán trong lòng, Tu La thần vương đúng là phi phàm.
      Hắc Vũ đột nhiên lên tiếng:
      - Hầy, Hầu tử? Ta thấy kỳ quái, vì sao Tu La thần vương lại vô duyên vô cớ nhận huynh làm đệ tử của ông ta, lại còn duy trì cái gian có tỷ lệ thời gian lên tới vạn lần trong gần vạn năm? Ông ta muốn gì?
      Nghe Hắc Vũ , Tần Vũ cũng cảm thấy nghi ngờ.
      Tu La thần vương muốn gì chứ?
      - Ta cũng cảm thấy nghi ngờ nên từng hỏi Tu La thần vương, cũng chính là vị sư phụ kia của ta.
      Hầu Phí hình như quen với việc gọi Tu La thần vương là sư phụ.
      - Thế Tu La thần vương trả lời sao?
      Tần Vũ lập tức truy hỏi.
      Trong mắt Hầu Phí có tia nghi hoặc:
      - Lúc đó Tu La thần vương cười cũng chẳng nhiều ngoài câu... chịu ủy thác của người khác!
      Tần Vũ, Hắc Vũ nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
      Chịu ủy thác của người khác?
      Có người nhờ Tu La thần vương giúp dạy dỗ Hầu Phí?
      Người này là ai?
      Cả thần giới có bao nhiêu người đủ tư cách nhờ Tu La thần vương giúp đỡ chứ. Hơn nữa Tu La thần vương còn tình nguyện duy trì cái gian cả vạn năm?
      - Loại người như Tu La thần vương chắc chắn thèm dối. Nhưng người ông ta rốt cuộc là ai? Bí mật này có lẽ chỉ có bản thân Hầu Phí mới tra ra.
      Tần Vũ cười nhìn Hầu Phí.
      Hầu Phí bất lực đáp:
      - Bản thân đệ cũng biết thế, Tu La thần vương từng , đợi đến khi đệ đạt tới cảnh giới thần vương ông ta cho đệ biết. Ai. Phiền quá , cảnh giới thần vương ư. Ông ta cho đó là cái gì chứ? Dễ đạt được vậy sao?
      - Hầu tử, tới chuyện của đệ nữa, ngày mai đại ca phải xuất phát tới Sơn Hải cung rồi.
      Hắc Vũ cười nhìn Tần Vũ.
      - Đại ca, chỉ có mười tám người được Sơn Hải cung, bọn đệ thể ở cùng với huynh được.
      Chỉ có mười tám người tham gia chiêu thân tới Sơn Hải cung, còn những người khác được tới đó quấy rầy.
      Sơn Hải cung?
      Tần Vũ hạ giọng bảo:
      - Chỉ tiêu đầu tiên này dù thế nào nữa ta cũng phải toàn lực tranh thủ.
      Lần chiêu thân này Tần Vũ bắt buộc phải thắng được thất bại.
      Thông qua truyền tống trận ở bên dưới Bắc cực Phiêu Tuyết thành, bọn Tần Vũ được truyền tống tới truyền tống trận ở tận cùng cực Bắc của thần giới cách nhàng.
      Cả đám người tụ tập bên bờ biển.
      tiếp về phía Bắc chính là biển cả vô biên, đứng cách đó xa có thể nghe thấy tiếng sóng đập liên hồi lên bờ biển.
      Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm lớn với mười tám ứng cử viên:
      - Các vị, mỗi vòng tuyển chọn đều có thời gian mười năm để chuẩn bị. Mười năm sau ta và các thần vương kia đợi mọi người ở Bắc cực Phiêu Tuyết thành. Nếu trong các vị có ai chậm trễ bị xem là bỏ cuộc.
      Từ nơi đây tới Sơn Hải cung chả có cái truyền tống trận nào.
      Muốn tới đó phải bay.
      Chỉ mỗi chuyện bay bay về mất mất mấy tháng trời. Thêm vào đó còn phải tìm vận may ở Sơn Hải cung nữa. Thời gian mười năm phải là dài.
      - Mọi người chuẩn bị xong chưa?
      Bắc cực thánh hoàng tươi cười.
      - Vậy chư vị có thể xuất phát được rồi. Nhớ lấy điểm, ngày này mười năm sau phải về tới Phiêu Tuyết thành. Có thể sớm hơn chứ được muộn hơn!
      - Thánh hoàng bệ hạ, xin cáo từ!
      Cả đám người cung kính hành lễ sau đó từng người đạp chân lên vũ khí bay hết tốc lực về phương Bắc, còn Tần Vũ đạp lên Tàn Tuyết thần thương.
      Tàn Tuyết thần thương nếu chỉ nhìn bề ngoài ngay cả thần vương cũng rất khó phán đoán được uy lực của nó.
      - Huyền Hoàng chi khí có lẽ thần vương cũng chưa từng thấy qua.
      Tần Vũ thầm nhủ. Chưa từng nhìn thấy Huyền Hoàng chi khí làm sao mà biết được uy lực khủng bố của nó khi dung nhập vào trong vũ khí chứ?
      Chân đạp lên Tàn Tuyết thần thương nên tốc độ bay của Tần Vũ cực kỳ nhanh.
      Chỉ có Đoan Mộc Ngọc là người duy nhất bay ngang với Tần Vũ, những người khác đều rớt lại phía sau.
      Bên dưới là biển cả vô tận, sóng đào dữ dội. Hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc vừa chuyện vừa bay hết tốc lực về phía Sơn Hải cung.
      Trong chớp mắt gần hai tháng trôi qua.
      Giao tiếp với nhau gần hai tháng, quan hệ của hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc tốt hơn rất nhiều.
      - Tần Vũ huynh, vòng xét tuyển này ngàn vạn lần đừng quá hy vọng. Ưu thế của Chu Hiển quá , huynh càng hy vọng bao nhiêu lại càng thất vọng bấy nhiêu.
      Đoan Mộc Ngọc cười bảo Tần Vũ.
      Tần Vũ có cảm giác bất kể là chuyện gì, làm việc gì hình như Đoan Mộc Ngọc đều để ý lắm. Thất bại chẳng sao cả mà thành công cũng chẳng thèm để ý.
      Hình như...
      có cái gì có thể làm cho nổi giận hoặc kinh hãi cả.
      - Đoan Mộc huynh, ta muốn hỏi là nếu huynh chẳng giành được chỉ tiêu nào trong ba chỉ tiêu làm gì?
      Tần Vũ nhìn Đoan Mộc Ngọc.
      Đoan Mộc Ngọc cười :
      - Vì sao lại hỏi vấn đề này chứ? Thất bại là thất bại thôi, có gì khác thường đâu? Huống chi thất bại đâu nhất định là thất bại hoàn toàn, trong thất bại có thể rút ra số kinh nghiệm cũng có thể coi là thành công mà. Vì thế chuyện thành công hay thất bại đâu phải là tuyệt đối.
      Tần Vũ chỉ biết lắc đầu cười bất lực.
      - Huynh theo đuổi Lập nhi là vì cái gì?
      Tần Vũ lại hỏi tiếp.
      Lần này Đoan Mộc Ngọc lại trầm mặc chốc rồi mới trả lời:
      - Truy cầu đột phát, hy vọng có thể đạt tới cảnh giới thần vương đó.
      Tần Vũ cảm thấy hậm hực trong lòng.
      Quả nhiên...
      Những người tham gia chiêu thân, kể cả Đoan Mộc Ngọc mà Tần Vũ cho là rất tốt, cũng chỉ vì muốn thành thần vương mà nỗ lực theo đuổi Lập nhi.
      - Tần Vũ huynh, tới Sơn Hải cung rồi.
      Đoan Mộc Ngọc đột nhiên lên tiếng.
      Tần Vũ nhìn về phía trước, chỉ thấy quần đảo quây quần, chung quanh Sơn Hải cung có rất nhiều đảo, được xưng là "thiên đảo", quả thực con số đạt tới hơn ba ngàn.
      Hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc vạch nên hai đạo hồng quang bay thẳng tới hòn đảo ở giữa ba ngàn đảo. Sơn Hải cung nằm ở đó.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :