Quyển 1: Kiếm Thai Thức Tỉnh.
Chương 5: Kiếm Thai Ký Sinh
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
- Chẳng lẽ bọn họ biết tồn tại của ngài sao?
Trở lại căn lều, Lăng Phong nhịn được cùng Sang Sư trao đổi.
- Làm sao có thể?
Thân ảnh Sang Sư trôi ra ngoài, lộ ánh mắt hoang mang:
- Ở thế giới này của các ngươi, cho dù là người đạt tới đỉnh phong cũng có khả năng nhận ra được tồn tại của ta.
- Vậy tại sao Giản gia lại mực chắc chắn rằng đánh mất vật trọng yếu?
Lăng Phong cũng muốn thông suốt rồi, ngày đó Giản gia quả thực có vật trọng yếu muốn vận chuyển về. Hơn nữa còn sử dụng thủ pháp hư hư thực thực, đem vật trọng yếu chính thức giao cho người mang về từ tử địch Băng Phong thành! Nguyên bổn bất luận kẻ nào cũng đem đạo nhân mã ngang qua Băng Phong thành đặt ở trong mắt, cho dù là Băng gia nữa cũng chỉ phái ba đệ tử nội doanh chặng, cũng ngờ tới lần này chặn được ngược lại là cản ra cá lớn chính thức.
- Vậy trong bao đồ kia của ngài rốt cuộc còn có món gì?
- Đừng là...
Sang Sư trầm tư chỉ trong chốc lát, đột nhiên trong nháy mắt :
- như vậy quá mức phiền toái, hay là để ngươi trực tiếp cảm thụ !
Lăng Phong ý tứ của , nhưng mà chợt cảm thấy đầu ngất , bản thân mình hình như tiến nhập vào thế giới kỳ quái: cả thế giới giống như bầu trời mênh mông bát ngát thể suy đoán được, luồng ánh sáng tràn ngập hắc ám vô tận từ trong bóng tối phóng ra. Mà ở chỗ tối đen như mực nhất trong bóng tối, luồng ánh sáng bạc trắng như tuyết quấn quanh lẫn nhau, xoay tròn theo quỹ tích huyền ảo vô cùng, ở giữa hai luồng ánh sáng trôi nổi bào thai hình tròn màu vàng.
- Nơi này chính là thức hải của ngươi!
Trong mảnh hư vô, thân ảnh Sang Sư xuất .
- Thức... Hải?
- sai! Ngươi thấy hai luồng đen trắng phía trước ? Nơi đó chính là trung tâm linh hồn của ngươi, đại đa số trung tâm linh hồn của mọi người đều là đoàn tròn trịa, duy nhất chỉ có ngươi là linh hồn song phân!
Sang Sư ngữ khí kích động lên:
- Ngươi có thấy bào thai màu vàng ở giữa , chính là thứ trong bao ngày đó, gọi là Kiếm Thai!
- Kiếm Thai? Chẳng lẽ thứ Giản gia muốn tìm chính là thứ này?
- Khục khục khục
tiếng cười lạnh vang lên, Sang Sư :
- Cách sử dụng Kiếm Thai tuyệt đối phải người bình thường có thể hiểu được, Giản gia theo như lời ngươi làm sao có thể biết tầm quan trọng của nó?
Thấy Lăng Phong tựa hồ có chút tin, lạnh nhạt :
- Ngươi biết cách sử dụng chính thức của Kiếm Thai là gì ? Chỉ cần lấy niệm thức ngừng rèn luyện, sau này Kiếm Thai ấp trứng, ngươi có thể có được Kiếm Linh!
- Cái gì?
Lăng Phong nội tâm khuấy động, có thể khiến cho kẻ cách nào thức tỉnh Cự Linh có được Cự Linh, hơn nữa còn là loại Cự Linh khó có được nhất, Kiếm Linh cực kỳ thưa thớt! Loại thủ đoạn mới nghe lần đầu này khiến cho Lăng Phong có chút khó có thể tin, nhưng mà kỳ tích thấy được những ngày gần đây nhiều lắm, ở sâu trong nội tâm của Lăng Phong mơ hồ cho nó là chân .
- Ngươi cũng nhất định phải tự xem mình, nếu như ngươi phải trời sinh cách nào thức tỉnh Cự Linh, ta tuyệt đối để cho Kiếm Thai ký sinh người ngươi.
Nguyên lai linh hồn của Sang Sư ký sinh trong Kiếm Thai, ngày đó Trần Hàng phá nát bao đồ, hơn nữa đem máu tươi của Lăng Phong bắn dính lên Kiếm Thai. Trong khoảnh khắc đó, Sang Sư chuẩn xác phán đoán ra thiên phú của Lăng Phong chính là của người mình chờ đợi, vì vậy mới quyết định đem Kiếm Thai ký sinh vào trong thức hải của .
Nguyên bổn Tinh Diễn Quyết đủ khiến cho bản thân vui mừng lẫn sợ hãi rồi, Lăng Phong ngờ đằng sau nó lại dấu vui mừng lẫn sợ hãi còn lớn hơn.
- Bây giờ tin chưa? Có Kiếm Thai, Tinh Diễn Quyết bất quá chỉ là đồ chơi của ngươi mà thôi.
Sang Sư đĩnh đạc khoát tay ngăn lại:
- Chờ sau này có điều kiện thành thục rồi, ta truyền thụ cách tu luyện chính thức cho ngươi, đến lúc đó, ngươi biết cảnh giới Thánh Vực mà ngươi mong chờ chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Đối với khẩu khí to lớn của Sang Sư, Lăng Phong từ từ tê thấm rồi:
- Vậy bây giờ ta phải làm như thế nào? Ngồi chờ trở thành cường giả Thánh Vực hay sao?
- Phải hành trình ngàn dặm mới đủ được!
Sang Sư bị Lăng Phong làm tức giận đến phát điên:
- Ngươi bây giờ cần chính là đàng hoàng dựa theo phương pháp ta dạy ngừng rèn luyện niệm thức, trước tiên đem Kiếm Thai ấp ra Kiếm Linh rồi tính.
Lăng Phong thầm khách sáo với chút, lại vẫn là phải tu luyện a, thiếu chút nữa còn tưởng rằng có biện pháp khiến mình bước lên trời cơ chứ.
Thời gian như nước chảy mây trôi, thoáng cái lại qua hai tháng.
Lăng Phong theo lệ ở bên bờ hồ khổ tu, cảm thụ chân lực khuấy động trong cơ thể, có chút lộ vẻ tươi cười. Mấy ngày qua, vận hành Tinh Diễn Quyết có thể kiên trì được bảy mươi mốt chu thiên. Mặc dù khoảng cách so với lúc đầu tu luyện Thốn Kích Quyết là tám mươi mốt chu thiên còn có khoảng cách , nhưng mà hiệu quả tu luyện bây giờ vượt quá xa trước kia!
Trong mơ hồ, Lăng Phong có loại cảm giác mãnh liệt, tu vi chân lực của mình tựa hồ như lại sắp đột phá.
- Lăng thủ tịch, xong rồi! ---- Có người chạy tới hô to.
- Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?
- Nội cốc, sương mù nội cốc tán ! --- Người tới kinh hoảng .
- Cái gì?
Lăng phong cả kinh:
- Huấn luyện viên đâu?
- Hai vị huấn luyện viên sáng sớm phải tới gia tộc thương thảo nghị rồi, Lăng thủ tịch, bây giờ phải làm gì đây?
- , trước tiên xem chút.
Băng Phong Cốc phân biệt thành nội cốc cùng ngoại cốc hai bộ phận, ngày thường trong doanh huấn luyện cũng có ai đặt chân lên nội cốc. Bởi vì nội cốc hàng năm bị sương mù dày đặc bao phủ, người vào trong đó chưa từng có ai có thể phản hồi lại theo đường cũ. Hơn nữa trong nội cốc còn có các loại ma thú cường đại, trong đấy thực lực mạnh mẽ đáng sợ đến nỗi ngay cả lão tổ tông của Băng gia cũng dám xem thường mà đánh vào.
Nội cốc bị khe vực thiên nhiên ngăn cách, lúc Lăng Phong đuổi tới liền biết tình nghiêm trọng: sương mù dày đặc trong nội cốc ràng trở nên nhạt ít, mà đệ tử của trại huấn luyện tốp ba tốp năm bị thương nghiêm trọng, mặt đất còn nằm hơn mười con ma thú hình sói có thể hình khổng lồ.
- Đại ca, huynh đến rồi!
Khải Ân nhìn thấy Lăng Phong, vội vàng chạy tới, khuôn mặt đầy máu tươi.
- xảy ra chuyện gì? Đệ có bị thương chứ?
- có gì đáng ngại, đều là máu của đám sói con kia!
Khải Ân hề để ý đảo tay, thân toàn mùi máu tanh:
- Tình huống lần này tương đối ổn cho lắm, năm vừa rồi sương mù lan tràn chỗ khác trong nội cốc nhiều nhất chỉ là ma thú nhất tinh hoặc nhị tinh, nghĩ tới lần này ngay cả ma thú tam tinh Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng xuất !
Bản thân ma thú cũng có phân trình độ, chỉ là con người đem ra phân chia cho thuận tiện, dựa theo thực lực của chúng mà chia làm chín tinh. cửu tinh là Thánh Vực ma thú, ma thú đạt tới cấp độ này có được trí tuệ thua kém gì nhân loại, cũng thể dùng ánh mắt dành cho ma thú tầm thường mà đối đãi với chúng.
Khiếu Nguyệt Thiên Lang mặc dù chỉ là ma thú tam tinh, nhưng mà khi xuất tất nhiên kết thành quần đội, hơn nữa giữa bầy sói có thông hiểu phối hợp lẫn nhau, cho dù là cao thủ ngũ tinh bình thường đối mặt với bầy sói như vậy cũng khỏi phải nhượng bộ lui binh.
- Vì lý do gì mà đốt Khu Canh Thảo? Lăng Phong mang theo tia tức giận hỏi. (Khu canh thảo: cỏ xua đuổi)
- Còn phải tại tên kia sao!
Khải Ân khinh thường nhìn về phía Trần Hàng ràng bị thương :
- Tên kia vì muốn ở trước mặt huấn luyện doanh tranh công, hôm nay người phụ trách thủ trước nội cốc chính là . Khi sương mù nội cốc tán lại thông báo kịp thời, muốn dựa vào sức mình giải quyết ma thú nội cốc, kết quả ngờ đá phải thiết bản. Nếu phải chúng ta kịp thời chạy tới, chỉ sợ ngay cả mạng cũng còn!
- Đệ tử ngoại doanh nghe lệnh, tiểu đội thứ nhất vận chuyển nhân viên trọng thương trở về trại huấn luyện, mang Khu Canh Thảo về đây! --- Lăng Phong ra lệnh.
- Dạ!
- Đệ tử bị thương lui ra phía sau nghỉ ngơi, đệ tử nội doanh hình thành trùy giác trận đề phòng, đệ tử ngoại doanh tùy thời tiếp ứng. (Trùy giác trận: thế trận hình mũi nhọn)
- Dạ!
- Những người còn lại phụ trách cảnh giới, tùy thời thay thế bổ sung!
Những mệnh lệnh ràng chút sai lầm liên tiếp đưa ra, đệ tử trại huấn luyện trong lúc bối rối thoáng cái như tìm được tâm phúc, đều dựa theo mệnh lệnh mà làm. Uy nghiêm của Lăng Phong khi làm đệ tử thủ tịch lúc này thoáng cái đều biểu lộ ra chút bỏ sót, thấy Trần Hàng bên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thầm oán giận thôi.
- Tình huống ổn!
Sương mù nội cốc chậm rãi tán lui, vừa rồi bất quá chỉ là khoảng cách bên ngoài ước chừng mét bị tán sạch , tại khoảng cách này lại dần dần khuếch tán lên. Càng chết người hơn nữa là Lăng Phong phát ra theo sương mù tán , trong khí lên từng đợt từng đợt ánh sáng màu đỏ. Sương mù càng lúc càng ít, hình dáng ánh sáng đỏ cũng có thể thấy ràng hơn, ngờ là con mắt của Khiếu Nguyệt Thiên Lang!
Sương mù trong nội cốc chỉ ngăn trở nhân loại tìm tòi nghiên cứu bên trong, đồng thời cũng ngăn trở ma thú bên trong xông ra ngoài. Ngoại trừ cứ cách ba năm tán ngày, ma thú nội cốc căn bản cách nào quấy rầy ngoại giới.
- ổn! Đệ tử nội doanh theo ta!
Lăng Phong phất tay cái, chứng kiến ít Khiếu Nguyệt Thiên Lang bắt đầu rục rịch rồi, vội vàng phân phó :
- Khải Ân, đệ lưu lại, đợi tí nữa Khu Canh Thảo mang tới liền lập tức thiêu đốt!
- Dạ!
Khải Ân cắn răng cái, Khu Canh Thảo vốn là loại cỏ mà các dong binh xuất sinh nhập tử thường hay sử dụng, công hiệu chính là sau khi đốt lên có thể ngăn cản ma thú xâm lấn ở trình độ nhất định. Mặc dù đối với ma thú có thực lực cường đại có hiệu quả gì, nhưng dùng để đối phó với Khiếu Nguyệt Thiên Lang ngược lại chỉ vậy là đủ rồi.
Ba người tổ, đệ tử nội doanh trước tiến vào hơn trăm mét. Lăng Phong biết , dưới tình huống trước mắt tuyệt thể thối lui, nếu phải chịu cảnh ngăn chặn lũ sói như đàn sâu bọ thẳng tắp xông tới, đến lúc đó trại huấn luyện xong rồi.
Sương mù tán, thân ảnh lũ sói cũng hiển ràng lên!
mảnh thanh hít vào sâu, lúc này bầy sói chừng khoảng hơn hai trăm con! trăm con Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng đủ để khiến cho cường giả ngũ tinh phải nhượng bộ lui binh, huống chi là gấp hai lần cơ chứ?
- Đệ tử nội doanh trấn giữ khe vực, những người còn lại lui ra phía sau! --- Lăng Phong trầm giọng .
Song phương lạnh lùng giằng co, Khiếu Nguyệt Thiên Lang mới vừa từ trong sương mù dày đặc tán lui mà tỉnh táo lại, có vẻ như đầu óc còn chưa thanh tỉnh. Đối mặt với nhân loại giới bị nghiêm mật trước mắt, chúng nó thấp giọng rít gào, trong ánh mắt hung quang ngừng bắn ra.
- Grào!
con Khiếu Nguyệt Thiên Lang có hình thể cực đại nhịn được, trong tiếng rống giận dữ nhảy cao hơn ba trượng, mang theo cơn gió đặc mùi hôi tanh hướng vào đầu Lăng Phong đè xuống. Thể trọng hơn ba trăm kg của cự lang, giống như viên thiên thạch , thân thể còn chưa rơi xuống, cuồng phong ngờ khiến cho đất đá tung bay!
- Muốn chết!
Trường kiếm run lên, đạo kiếm khí màu bạc trắng bay ra, Lăng Phong biết kích này phải nhanh, chuẩn, độc, có như thế mới có thể kinh sợ được bầy sói còn lại! Nếu , chỉ có bản thân mình, mà ngay cả đệ tử trại huấn luyện ở sau lưng cũng phải xong đời.
Kiếm khí phá , lúc này xé rách bụng cự lang, mùi máu nồng đặc hôi tanh rơi rải !
Lăng Phong đánh giá sai dã tính của con cự lang này, đối mặt với kết quả bụng bị trọng thương, cự lang lại chút nào lùi bước, thân thể hung mãnh ngược lại sắp chết nổi giận bổ nhào, trực tiếp đè lấy Lăng Phong!
- Đại ca!
Hai mắt Khải Ân muốn nứt ra.
Trong những tiếng kinh hãi, thanh trong trẻo truyền ra:
- Mạch Luân --- Tứ Thốn Kích!
Bùng tiếng, ngân quang sáng lạn! Sau khi tu tập Tinh Diễn Quyết, chân lực trong cơ thể tăng trưởng rất nhanh. Còn có, quan trọng nhất là kinh mạch thay đổi, tại Lăng Phong lúc lâm địch thi triển Thốn Kích Quyết chỉ càng thêm tùy tâm sở dục, mà hơn nữa thời gian chân lực vận hành trong kinh mạch so với trước kia thấp hơn đến gấp đôi!
Điều này mang ý nghĩa cũng cùng tu vi, cùng chiêu thức, tốc độ xuất chiêu của Lăng Phong so với người khác phải nhanh hơn gấp hai lần!
Bốn luồng sóng chân lực liên tục chất chồng trong thể nội, cuối cùng hội tụ thành dòng sông chân lực Trường Giang mênh mông rộng lớn, phảng phất như viên đạn pháo khổng lồ bắn ra. "Bùm" tiếng, thân thể cự lang bề ngoài thấy chút dị dạng, nhưng bên trong sớm bị thực lực cường hãn đánh nổ nát bấy rồi!
Chân lực trong lòng bàn tay Lăng Phong nhổ ra, đem thân thể cự lang kích bay!
Thời gian chiến đấu mặc dù ngắn, nhưng mà lực lượng đâm nhau trong đó, những điểm phản kích mạo hiểm lại khiến cho người xem hoa mắt mất hồn, biết do ai dẫn đầu đột nhiên vang lên đợt hoan hô rùng trời:
- Lăng thủ tịch, Lăng thủ tịch, Lăng thủ tịch!
Sĩ khí đại chấn!
kích này của Lăng Phong tựa hồ tạm thời chấn nhiếp bầy sói lại. Trong lúc nhất thời, song phương khôi phục giằng co, trong khí chỉ còn lại từng đợt thở dốc hồng hộc cùng mùi máu tanh.
"Cố gắng lên, chỉ cần qua chút, đợi đến khi Khu Canh Thảo vừa đến, chuyện liền dễ dàng giải quyết!" Ngoài mặt bình tĩnh như trước, nhưng tay phải cầm trường kiếm của Lăng Phong cũng run rẩy rất , kích kinh thiên mới vừa đánh kia tuyệt phải thoải mái giống bề ngoài như vậy. Nếu có Tinh Diễn Quyết, đổi lại là trước kia Lăng Phong quyết thể làm được!
Trong lòng lo lắng, nhưng khuôn mặt Lăng Phong vẫn mảy may để lộ, biết giờ phút này biểu của mình trực tiếp phát huy tác dụng ổn định lòng người. Chỉ cần bầy sói dị động, chuyện kế tiếp dễ dàng hơn nhiều!
Tuy nhiên chuyện ngược lại bằng người tính, giằng co tới mười hơi thở, từng tiếng rống giận lại vang lên, bầy sói lần này tựa hồ như có kinh nghiệm, khi phát động liền chính là hơn mười con phóng tới. bầu trời đen nghịt những bóng ma!
- Lui lại khe cốc!
Lăng Phong la lên, ở địa phương trống cùng hai trăm con cự lang giao phong khác nào là tìm chết, nhưng mà cũng may cửa khe cốc so ra khá chật hẹp, chỗ đó cho dù cả bầy sói đường tiến công nữa diện tích cũng quá rộng.
- Trận hình tam giác, luân phiên 3-3!
Lăng Phong suất lĩnh hai tổ đệ tử nội doanh gắt gao trấn giữ trước cửa khe cốc, trường kiếm trong tay lần lượt đâm ra, kiếm khí khắp nơi! Cự lang rống giận, tấn công ngừng, lần lượt tiến công xong lại bị đánh trở lại lần nữa.
Khải Ân ở phía sau nhìn thấy Lăng Phong nhất thời để ý bị con cự lang cắn mạnh trúng tay trái máu chảy cuồn cuộn thôi, vô ý thức muốn xông lên phía trước, bỗng nhiên lại phát giác đạo ánh mắt lãnh phóng tới bên người. Trong tâm rùng mình cái, chợt chút ý tới Trần Hàng ở bên ánh mắt lập lòe biết là có ý niệm gì ở trong đầu.
- Đại ca để cho ta phụ trách đốt Khu Canh Thảo tuyệt chỉ xuất phát từ ý nghĩ muốn bảo vệ ta, dụng ý chính thức của là muốn ta phòng bị tên khốn kia, Khải Ân cố gắng kiềm chế lại xúc động trong lòng.
- tổ lui ra sau, ba tổ khác tiến lên!
Chém giết thảm thiết, thỉnh thoảng có cự lang đánh tới bị đánh lui lại, nếu phải ỷ vào địa hình cùng trận pháp xảo diệu, chỉ sợ phòng ngự sớm bị công phá rồi. Nếu như bảo mới vừa rồi bắt đầu còn có mấy phần lo lắng, tại Lăng Phong hoàn toàn vứt bỏ hết thảy rồi, trước mắt chỉ có ngừng tấn công những đầu cự lang cùng với đồng bạn bên cạnh.
Giết, giết, giết!
số người chân lực gần như đến biên giới khô kiệt, đệ tử nội doanh thay phiên nhau ba đợt, nhưng mà Lăng Phong ngay cả lần cũng đều có lui ra! hiểu bản thân mình là kẻ có lực công kích mạnh nhất trong mọi người, khi chính mình lui ra mà , hậu quả thiết tưởng chịu nổi, cho nên chết sống cũng ráng mà chèo chống.
Đầu óc càng ngày càng mơ hồ, chân lực vận chuyển trong cơ thể cũng dần dần chậm chạp lại, chẳng lẽ...... chẳng lẽ thể tiếp tục kiên trì sao?
, tuyệt đối chịu thua!
ngoan cố phát ra từ trong xương tủy, Lăng Phong cắn chặt răng, cưỡng chế thôi thúc lực lượng trong kinh mạch cầm trường kiếm dũng mãnh lao tới. Ầm ầm tiếng, kiếm phí phát ra, thiết trảo của con cự lang ngờ đập lên chuôi kiếm, kẻ là chân lực tinh tu, kẻ là man lực truyền thừa từ hồng hoang viễn cổ, song phương hề giữ lại chút gì va chạm nhau!
Lăng Phong cảm thấy trước mắt tối sầm, cổ lực lượng cường đại trực tiếp tiếp xúc từ cổ tay truyền đến, bùm tiếng, liền lui lại ba bước, "phụt" ra ngụm máu tươi lớn!
- Thủ tịch!
- Mặc kệ ta, ba tổ lên đỉnh!
Bị lực mạnh va chạm, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể phảng phất đều bị trọng thương, Lăng Phong cảm thấy mọi vật trong phạm vi xung quanh mắt đều trở nên mơ hồ. Cùng lúc đó, cổ khí tức kỳ quái từ trong đan điền khí tuyền phát ra, cổ hơi thở này ôn nhuận vô cùng, lướt qua nơi nào nơi đó liền trở nên thanh mát, trực tiếp đem kinh mạch hao tổn tu bổ đầy đủ, thậm chí cơ hồ ngay cả thực lực gần như khô kiệt cũng bắt đầu nhanh chóng phục hồi lại.
Lăng Phong giật mình cái: chẳng lẽ đây là cảnh giới " ngừng sinh sôi"? Trong truyền thuyết, khi Chân Võ Giả tu luyện đến cảnh giới Thánh Vực, chân lực trong cơ thể ngừng sinh sôi, sợ tiêu hao, cho nên Thánh Vực cường giả có thể thi triển tuyệt chiêu mấy lần mà cần phải lo lắng kế tiếp còn chút hơi sức nào! Lúc này biến hóa phát sinh bên trong cơ thể của Lăng Phong cùng với cảnh giới trong truyền thuyết kia lại tương tự đến kinh người.
Chỉ tiếc rằng ---- Cho dù là có loại cảnh giới thần kỳ này nữa theo tình hình cho thấy trợ giúp chiến cục cũng lớn, dù sao lực lượng công kích của Lăng Phong còn chưa đủ để tạo thành đả kích hủy diệt đối với bầy sói.
- Khu Canh Thảo tới đây!
Đệ tử nội doanh phụ trách vận chuyển Khu Canh Thảo rốt cuộc cũng chạy tới.
Khải Ân mừng rỡ:
- Nhanh, chất thành đống, chuẩn bị châm lửa!
- Khoan !
Trần Hàng nhảy ra ngoài:
- Ta thấy cần quá vội, Lăng thủ tịch cùng bọn họ đối phó với Khiếu Nguyệt Thiên Lang vẫn còn rất thành thạo, ta thấy bằng nhân cơ hội giết chết nhiều ma thú chút, cũng tốt, vì gia tộc tích lũy thêm ít ma hạch!
- Biến mẹ cái thứ chó đẻ ngươi !
Khải Ân tức giận trừng hai mắt:
- Bộ ngươi thấy bọn họ tại thương vọng nghiêm trọng lắm rồi sao? Mẹ kiếp vì gia tộc tích lũy ma hạch cái gì! Châm lửa cho lão tử!
- Khải Ân!
Trần Hàng đối chọi gay gắt:
- Chú ý ngữ khí của ngươi, làm thành viên gia tộc, ngươi đem vinh dự gia tộc bỏ nơi nào rồi?
- Đem trứng của ngươi cút ra chỗ khác!
Khải Ân chú ý thấy hễ cứ chậm trễ chút là người Lăng Phong lại có thêm mấy vết thương, nhất thời nóng nảy, đối với cái thứ vinh dự gia tộc chó má gì đó quẳng sang bên, ngay cả cọng tóc gáy của đại ca mình so ra nó còn kém hơn! gầm lên:
- Các ngươi châm lửa cho ta! Kẻ nào dám ngăn cản lão tử đánh chết! Cự Linh ---- Thái Nhạc!
- Kẻ nào dám châm lửa!
Trần Hàng ngăn chặn trước mặt Khu Canh Thảo, Cự Linh Lục Kinh Cức lên, những bụi gai nhanh chóng điểm động, cùng Khải Ân giao kích mấy chiêu, chân lực nổ tung tóe khiến cuồng phong thét gào!
Đệ tử ngoại doanh hai mặt đối lập lẫn nhau, ở trước mặt đệ tử nội doanh bọn họ căn bản có bất luận quyền lên tiếng gì, huống chi còn là hai kẻ được cưng chiều trong hàng ngũ đệ tử nội doanh cơ chứ? Trong lúc nhất thời, bọn họ biết phải làm thế nào cho phải.
- Khải Ân, Trần Hàng, hai tên hỗn đản các ngươi làm cái gì vậy?
Trong lúc nguy cấp, Bạch Nham, Úc Vi từ cao giáng xuống. Khải Ân vừa thấy liền mừng rỡ, vội vàng :
- Huấn luyện viên, nội cốc, Khu Canh Thảo!
Thông qua vài từ ngắn ngủi, Úc Vi liền hoàn toàn minh bạch, đôi mắt đẹp của nàng vừa chuyển :
- Các đệ tử nghe lệnh, toàn lực đốt lửa Khu Canh!
Màu tím của Khu Canh Thảo lên, khắp nơi biến đổi, khi nhen nhóm liền phóng ra mùi đàn hương kỳ quái. Mà hương vị này đối với ma thú phảng phất như trời sinh có tác dụng khắc chết, khói từ từ theo miệng khe cốc dũng mãnh lao ra, động tác của những con Khiếu Nguyệt Thiên Lang điên cuồng đánh sâu vào trong bắt đầu trì hoãn thay đổi, cuối cùng ô ô vài tiếng liền thối lui về nội cốc.