1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tinh hệ long thành - Lưu Ly Vân (c12.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Hai đại đường chủ

      <1>



      Qua ngày bị ép buộc, Vũ Lam mệt mỏi trở về nhà. Lam Vũ có việc cần giải quyết ở công ty, rời lúc đêm qua, cho nên mấy ngày nay vấn đề ăn uống đều do nàng tự “giải quyết”.

      Nàng ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng, trực tiếp đeo kính mắt lên đăng nhập Long Hồn.

      tại lúc này là buổi chiều, khai giảng vừa kết thúc nàng liền trực tiếp xin nghỉ ốm với giáo viên sau đó trốn về nhà, bỏ mặc nhóm học sinh mới ở lại tiếp tục chịu trận.... ....

      Nàng mở khung bạn tốt ra, phát Kiều online. Vội vàng mở hộp tin nhắn ra, "Kiều, ngươi phải ở trường học sao?"

      Kiều thấy nàng login rất hưng phấn, "Tiểu Lạc! Lễ khai giảng chỗ tụi ta còn chưa chấm dứt đâu, vốn mấy tên kia đều lén đeo kính mắt lên định lén đăng nhập game, kết quả. . . . . . Hắc hắc, mấy tên kia mới chân ướt chân ráo vào trường, cái gì cũng chưa biết, thế là bị thầy giáo túm được ngay từ đầu luôn."

      ". . . . . ."

      Sao lúc đầu nàng phát ra Kiều cũng là nàng lưu manh giảo hoạt nhỉ? “Vậy, người làm cách gì mà thoát được vậy?”

      "Ta mang theo bộ tóc giả, sau đó mua chuộc được người ngồi bên cạnh ta, lại ngồi ở chỗ giữa, nếu có gì đặc biệt thầy giáo quản đâu." Kiều kích động cười hai tiếng, nhưng đột nhiên lại im bặt lát mới , "Ngươi tại ở chỗ nào, ta có việc cần với ngươi."

      Vũ Lam khẽ thở dài hơi, chuyện gì nên đến đến luôn , "Rời khỏi chỗ tập kết bang phái , phải hai ngày trước tên Ngải Tư kia than thở nhàn rỗi quá có việc gì làm nên xây cái đình nghỉ mát sao?"

      "Ân."

      Lúc nàng đến Kiều rót trà sẵn sàng hỏi chuyện. Quả nhiên khi nàng vừa ngồi xuống Kiều liền mở miệng, "Ngày hôm qua ngươi sao lại lạ vậy? Tự nhiên quát to như vậy làm tụi ta ai cũng hết hồn luôn."

      "Aizzzzzzzzzzzzz. . . . . . Ngươi làm ta lại thấy buồn rồi.... ...... ..." Vũ Lam nhấp chút trà, bắt đầu hít sâu.

      "Được rồi được rồi, thời gian của ta có nhiều, mau ." Kiều phất phất tay, đánh gãy việc hít sâu giữap chừng của nàng.

      "Ngày hôm qua ta rất tức giận. Dù sao cũng vô cùng tức giận, thể nào nhịn xuống được." Nàng bình tĩnh xong, lại có điểm ngượng ngùng gãi gãi đầu.

      Cùng Ám Dạ ở khoảng thời gian cũng hề ngắn, đột nhiên lại thay đổi thái độ, làm cho cảm xúc của nàng đột nhiên trở nên bất thường. Nhưng sau khi nhớ lại, lại cảm thấy rằng mình làm vậy có phần hơi quá, tại sao lại thể nhẫn nhịn chút chứ? Dù sao ở trước mặt nhiều người như vậy mà bộc phát ra cũng chẳng có gì hay ho cả.

      "Ngươi cùng Ám Dạ xảy ra chuyện gì sao?" Kiều bình tĩnh hỏi, lại bất giác nhíu nhíu mày.

      "Ngươi có thấy thái độ của đối với các ngươi có gì giống với thái độ đối xử với ta ?" Lòng nàng bắt đầu có chút cảm giác phập phồng.

      "Ừ ha, cũng có thấy được, thái độ của đôi với ngươi thực TMD khác nhau nha. . . . . . đúng đúng. . . . . . Ta lại nghĩ. . . . . . có cảm giác như đối xử với họ hàng thân thích của vậy." Kiều cau mày suy tư.

      " coi ta như họ hàng thân thích của sao?" Nàng kinh ngạc.

      " có cảm giác như vậy nha, đối xử với huynh muội họ hàng như vậy đấy. Tuy bên ngoài là vui vẻ thân thiết cùng bọn họ, nhưng ra lại vô cùng khó gần, cũng thường hay nghe theo bọn họ nữa. Gần đây vô cùng buồn bã, cũng rất ít khi chuyện cùng bọn ta nữa." Kiều bĩu môi, giống như con sâu sống trong bụng Ám Dạ vậy .

      "Vậy ngươi nghĩ là có chuyện gì xảy ra sao?" Nàng càng ngày càng kinh ngạc.

      "Ta làm sao mà biết. Kỳ lúc trước luôn miệng nhắc tới ngươi, vốn chúng ta đều chắc chắc rằng nếu mà có bọn ta, dám cá thể nào kết giao bạn bè được , kết quả là vừa mới chơi game cái quen biết ngươi rồi." Kiều nhớ lại tình trạng lúc đó.

      " như vậy, chừng thay đổi từ sau khi biết ta là con của Triệu Bảo An." Nàng cũng nhớ lại.

      "Cái vị ba ba trẻ tuổi kia của ngươi ấy hả? Hm.... .... lắm, để ta hỏi thăm giúp ngươi vậy, tới tối là có thông tin thôi, giờ ta out trước, buổi tối gặp." Kiều vội vàng logout, còn nàng vẫn là ngồi tại chỗ uống trà.

      Tiểu Hạ hỏi có phải nàng thích Tiểu Ám . Nàng để tay lên ngực tự hỏi lát, có kết quả. Tiểu Hạ là người biết tính cách háo sắc của nàng nhất, lúc bình thường cũng thường cùng Tiểu Hạ tám nhảm, khoe rằng mình “tia” được soái ca nào, nhưng dù thế nào nàng ấy cũng luôn dùng ánh mắt xem thường, mắng nàng đứng đắn. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc suy nghĩ như vậy. . . . . . Có phải nàng thích rồi ?

      Đúng là phiền phức mà! Nàng rời khỏi lương đình tới nơi Phong Nguyệt Cư của ba mẹ được xây dựng, nếu hai người họ mà có ở trong đó rủ dạo lát cũng tốt.

      "Tiểu Lam, cơn gió nào ném con tới đây vậy? để mai mẹ thân của con chém nó." Tĩnh ở khu luyện tập kỹ năng, nàng cùng Vũ Lam đều là pháp sư hệ Phong giống nhau, hổ là mẹ của mình mà, ngay cả loại ý tưởng này cũng nhất trí đến vậy, "Ba con bận sáng tác ra tác phẩm mới, nên kêu mẹ thân của con qua đây để ý bang phái giúp ông ấy, làm sao vậy con?”

      Nàng vẻ mặt u buồn nhìn mẹ mình, "Mẹ, con có chuyện buồn."

      "A, con nhóc ngoan ngoãn của mẹ mà cũng có chuyện buồn sao? Mau cho bà mẹ này biết, có tên nào dám bắt nạt con?" Tĩnh kéo Vũ Lam ngồi xuống, vô cùng hưng phấn nghe nàng chuyện.

      có lỗi nếu như thực được nguyện vọng của mẹ, dù sao “mẹ cũng là bạn thân” mà, cho mẹ biết cũng giống như cho bạn thân mình thôi.

      "Mẹ, người kia chẳng hiểu vì sao tự dưng lại thay đội đối xử với con, trở nên vô cùng xa lạ, khiến cho con thực thể hiểu nổi nghĩ gì nữa. . . . . ." Nếu như bản hân mình cũng giải đáp được, mà mẹ của nàng và nàng lại giống nhau như cùng thể như vậy, cứ để mẹ tư vấn chút xem sao.

      "Tiểu Lam, con từng hỏi lý do vì sao chưa?" Tĩnh vuốt tóc Vũ Lam khiến cho nàng bình tâm trở lại.

      "Con được." Nàng giải thích cho mẹ mình, "Nhìn như vậy con quả rất muốn hỏi vì sao ít lần, nhưng là biết vì điều gì mà lại ra được."

      Mẹ nàng thở dài, "Con cũng phạm phải lỗi giống như bà mẹ này lúc trước."

      ". . . . . . ?"

      " Lúc trước mẹ với ba con bắt đầu quen nhau là khi chúng ta mới vào cao trung <tương đương với THPT bên mình ạ>, sau đó khi mẹ mười tám tuổi sinh ra tỷ tỷ con là Lam Vũ, lúc đó mẹ với ba con đều vô cugf swoj hãi, nhất là mẹ, mẹ sợ ba con cần mẹ nữa. Rồi ngày, ba con trở nên rất trầm tĩnh, nhìn thấy mẹ cũng gì, mẹ cho rằng chuyện mẹ sợ hãi nhất xảy ra. Mẹ cũng dám hỏi ba con lý do vi sao. Cho tới ngày, người bạn của ba con cho mẹ biết, khuyên mẹ nên cùng ba con chuyện lần.Vì vậy mẹ hạ quyết tâm quay lại tìm ba con, mẹ hỏi ba con, vì sao lại thay đổi thái độ với mẹ như vậy? Ba con sửng sốt lâu, cuối cùng cũng mở miệng : “Tiểu Tĩnh, ngươi có hận ta ?” Mẹ hỏi ban con vì sao lại muốn mẹ làm vậy. Ba con ba gây ra tổn thương lớn như vậy với mẹ, ba con nhìn Lam Vũ mỗi ngày lớn như vậy ba con biết nên làm thế nào mới là điều tốt nhất cho cả hai người. Vì vậy mẹ , mẹ chút hối hận, chỉ mong có thể cùng ở chỗ với ba con như vậy là đủ rồi.... ...... ."

      lâu sau, Vũ Lam mới nhìn lại Tĩnh còn chìm trong hồi tưởng. Mỗi người đều có đoạn đường cùng nhau trong đời, dù buồn hay vui, cuối cùng cũng chỉ là kỷ niệm.

      Sau này lúc thấy được Ám Dạ, nhất định phải túm lấy hỏi lý do mới được!!!!!!!!!!!!!!!!!!!.






      Chương 10: Hai đại đường chủ

      <2>



      Có đôi khi chuyện tình thể do bạn tự quyết định mà thành công được, khi đám người kia vừa online, nàng vừa định nhắn tin riêng với Ám Dạ, Ngải Tư nhanh chóng nhắn tin tới:

      “Tiểu Lạc, mau tới phòng hội nghị, tiến hành họp gấp."

      Troll nhau hả????! Tên chết tiệt nhà ngươi, sớm onl, muộn onl, vừa mới login cái đòi họp!!!!!!!! Họp cái rắm nhà ngươi ấy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Vũ Lam rầu rĩ ngồi ở ghế nghe Ngải Tư thao thao bất tuyệt ngừng, dù sao vấn đề mà Ngải Tư cũng liên quan gì tới nàng cho lắm, chức vị trưởng lão bang này của nàng cũng chỉ từ tờ giấy trắng đề hai chữ “giấy nợ” mà ngồi ăn cơm trắng thôi mà.

      " xong, giải tán!" Mãi nàng mới nghe được câu nàng muốn nghe nhất trong giờ phút này, lập tức đứng dậy chạy .

      "Chậm !!!" Ngải Tư quát to tiếng, Vũ Lam vội vàng ngoái đầu lại.

      "Ngươi có ý kiến gì hả???????!" Nàng hung hăng liếc mắt trừng Ngải Tư cái, hài lòng bĩu môi, giống như bảo: “Ai bảo ngươi chạy nhanh như vậy làm gì chứ??????????????”

      "Hai vị đường chủ vĩ đại của chúng ta trở lại! ra ngoài nghênh đón ?" Hộp thông báo của Ngải Tư cứ chớp động liên tục, dường như đây là tin tức vừa lấy được.

      Vũ Lam trực tiếp thèm đếm xỉa tới, dù sao bọn họ cũng trở lại, cơ hội được gặp gỡ trong tương lai nhiều hơn . Trước hết nàng phải cùng Ám Dạ chuyện , nếu nàng lại thành kẻ do dự như trước mất.

      "Tiểu Ám, lại đây, ta có việc này muốn hỏi." Ám Dạ nhìn nàng cái, gật gật đầu theo nàng.

      Đợi tất cả mọi người đều ra ngoài nghênh đón hai vị đường chủ kia trở về, chỉ còn lại nàng và Ám Dạ đứng trước cửa phòng hội nghị, nàng vẫn nhìn , nhìn nàng, đôi mắt như được ghim chặt xuống đất.

      "Tiểu ám. . . . . ." Vũ Lam lại bắt đầu do dự , tuy rằng nghe xong chuyện của mẹ mà bản thân nàng thông suốt ít, nhưng cho cùng vẫn chút khó .

      "Ừ?" Ám Dạ nghe thấy nàng gọi , lập tức ngẩng đầu lên nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đồng loạt cúi đầu.

      "Ta muốn hỏi ngươi. . . . . ." Nàng lấy lại bình tĩnh, vô cùng kiên quyết chuẩn bị mở miệng.

      "Tiểu Lạc! Ngươi đứng ở chỗ nào vậy, ta muốn giới thiêu ngươi với hai người kia. . . . . ." Tiếng Ngải Tư đúng lúc vang lên.

      Mụ nội nó!!!!!!!!! Tên Ngải Tư chết tiệt nhà ngươi!!!!!!!!! Ta rủa ngươi mà vào địa ngục đầu tiên ai dám vào?????? Vũ Lam thực rất muốn đem ánh mắt mấy ngàn độ của mình mà “đông lạnh” chết tên kia, khiến lông tơ của Ngải Tư được dịp đứng nghiêm “chào cờ” cùng với tóc gáy.

      "Nữ nhân Hội Lạc chết tiệt?" thanh vô cùng kinh ngạc vang lên, "Ngươi làm sao lại ở trong này?"

      "Tỷ tỷ?" Vũ Lam tạm thời dừng ánh mắt “tủ đá” của mình lại, kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh Ngải Tư, "Ta là trưởng lão của bang này nha, đương nhiên phải ở trong này rồi."

      "Cái gì! Ngươi là trưởng lão của Tiêu Dao Các sao?" Lam Vũ lộ ra vẻ mặt muốn ăn thua đủ với nàng, "Lại thua dưới tay ngươi lần nữa rồi."

      Nàng thấy danh hiệu “Tiêu Dao Các Chu Tước Đường Chủ” đầu tỷ tỷ nhà mình lập tức hiểu , ra ty tỷ nàng là trong hai vị đường chủ đại nhân mà tên Ngải Tư kia giấu kín lâu nha. "Tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể quen biết mấy tên gia hoả này vậy?"

      " tới lại dài, chúng ta là cùng chung đại học, hơn nữa bạn trai ta cùng bọn họ cũng có chút quan hệ hơi phức tạp." Tỷ tỷ tới bên người Vũ Lam, ôm của bả vai của nàng bắt đầu dài ngắn.

      Tuy rằng nàng vẫn là còn để ý tới chuyện của Ám Dạ, nhưng trong loại tình huống này cũng chỉ có nước thả theo gió thôi.

      "Bạn trai ngươi? Có phải chính là vị huyền vũ đường chủ kia , cũng đến đây , lúc này có thể cho ta gặp mặt được vậy?" Vũ Lam ái muội nhìn Lam Vũ, cười tới mức vô cùng sáng lạn.

      "Tuấn Xu, nàng chính là ta người ta thường với ngươi đó, em ta Triệu Vũ Lam." Tỷ tỷ xoay người vẫy vẫy tay, nam tử có dáng người cao gầy ra, chậc chậc, tỷ tỷ nhà mình quả nhiên là ánh mắt tốt, xem khuôn mặt tuấn tú này, xem này dáng người tốt này. . . . . .

      " họ??!!" Thanh này là của Ám Dạ hô lên

      "Ha ha, bại lộ mất rồi." Nam tử tên Tuấn Xu đó ôm chần lấy thắt lưng Lam Vũ, "Triết Viên nha, nếu bị ngươi phát bí mặt rồi đánh cho ngươi vậy, nàng chính là người mà ta qua với ngươi hồi trước đó, bạn của ta, con của chú Triệu Văn An, tên là Triệu Lam Vũ."

      "Cái gì. . . . . . Cái gì. . . . . ." Sắc mặt Ám Dạ thực thần kỳ, hết thay đổi lại thay đổi, khiến Vũ Lam nàng nhìn tới mức hoa cả mắt.

      "Ngừng ngừng!" Kiều đột nhiên kêu lên, "Ta loạn mất rồi, các ngươi quan hệ chút cho ta nghe xem nào."

      Tuấn Xu lấy tên trong game là Thần Mưa Bụi, cũng bởi vì trong game, cho nên mọi người vẫn quen gọi tên game của nhau.

      "Mưa Bụi là họ của Ám Dạ, Hội là bạn Mưa Bụi, mà Hội Lạc lại là muội muội của Hội ?" Kiều lần, tới mức suýt bị hôn mê luôn!

      Mưa Bụi rất phối hợp giải thích lại lần nữa cho Kiều hiều, tay kéo Ám Dạ qua, tay cũng dắt Lam Vũ tới, " là em họ ta, còn nàng ấy là bạn của ta."
      Lam Vũ chỉ chỉ Vũ Lam, " Cái con ở bên kia là muội muội của ta."

      "Nga, hiểu hiểu." Kiều gật gật đầu, nhưng rất nhanh lại lộ ra biểu cảm thức tỉnh, phen kéo Vũ Lam đến góc.

      "Tiểu Lạc, có tình huống mới đây, vừa rồi ta có linh cảm, nghĩ đến loại tình huống khác!" Kiều lộ vẻ thần bí nhìn Vũ Lam.

      "Cái gì?" Nàng thầm nghĩ trong lòng, Kiều là có thừa mấy dây thần kinh mà.

      "Vừa rồi Mưa Bụi , từng cùng Ám Dạ chuyện qua, bạn của là con của An thúc thúc, vậy ngươi Ám Dạ có thể cho rằng ngươi là bạn của họ ?" Kiều đối với kết luận trinh thám của bản thân thực vừa lòng, vô cùng chờ mong nhìn nàng.

      "Có loại này khả năng này ?" Nàng thoáng tự hỏi chút, gật gật đầu.

      "Như vậy phải thêm nữa rồi !" Kiều vỗ trán Vũ Lam chút, như trách cứ nàng suy ra được mấu chốt này sớm hơn.

      "Cái gì nha. . . . . ." Nàng mờ mịt, quả thực hiểu ra sao cả.

      "Ngươi phải Ám Dạ từ lúc biết ngươi là con của An thúc thúc sau đó mới thay đổi sao, như vậy đúng là khi đó nghĩ ngươi là bạn của họ , cho nên mới có thái độ như vậy với ngươi !" Kiều giả vờ bày ra bô dáng chuyên nghiệp vô cùng mà cam kết.

      " ra là thế. . . . . ." Nếu như vậy quả có thể giải đáp mọi thắc mắc của nàng, vẫn nên tìm cơ hội hỏi lại chút cho ràng .

      Lam Vũ đột nhiên tới nắm áo Vũ Lam áo, "Giỏi nhỉ, dám chạy đến đây thầm to ha?!"

      "Tỷ, nên ở trước mặt bạn trai lội bản tính bạo lực ra như vậy nha!" Vũ Lam giãy dụa nhảy xuống, đáp lại ánh mắt cười cười của Mưa Bụi.






      Chương 10: Hai Đại Đường Chủ

      <3>


      "Muội muội của ngươi quả đáng như lời ngươi ." Lúc Mưa Bụi những lời này, ánh mắt thâm tình nhìn tỷ tỷ, Vũ Lam mắt trợn trắng, vợ chồng son hai người cần ở trước mặt người khác tình chàng ý thiếp có được hả???????????

      "Hội Lạc!" Ám Dạ đột nhiên gọi Vũ Lam lại.

      Nàng cũng muốn tìm chuyện, giờ tự tới trước mặt nàng rồi, thế này còn gì bằng?

      "Thực xin lỗi." mở miệng xin lỗi nàng trước, sau đó là câu giải thích, "Ta vì có chút chuyện nên đối xử khác với ngươi, ngươi vừa rồi cũng nhất định là muốn hỏi ta vì sao lại vậy , ta đem ngươi trở thành bạn cúa họ ta . . . . . . Nhưng mà bộ dạng ngươi tức giận đúng là khủng bố."

      ". . . . . ." Bởi vì lúc Ám Dạ mấy lời này quá mức cho kích động, làm hại nàng còn tưởng rằng lại thay đổi tính cách lần nữa, cũng dám mở miệng. Vấn đề cần giải quyết liền được giải quyết đành , nhưng ngươi hưng phấn thành như vậy khiến người ta còn tưởng rằng ngày mai ngươi kết hôn chứ?

      “Ừ, biết vậy ta nên hỏi ngươi sớm chút." Vũ Lam cười cười, Ám Dạ quả nhiên từng như vậy, khi chuyện đôi khi ngại ngùng, nhưng thực tế biểu của cũng đáng lắm. đối với thái độ hồi trước của nàng cũng xa, thực tự nhiên, thực tùy ý, "Vậy tại có việc gì ? Kỳ ta cũng quá nóng nảy, cái đó phải bản tính của ta, đừng xin lỗi . . . . . ."

      Ám Dạ thế nhưng lại cười lớn cái, bình thường đều chỉ cười nhạt cái là chính thôi nha. Chuyện này làm ràng như vậy lại có thể khiến vui mừng tới như vậy sao?

      "Ta nghe tối nay ở núi ngoại ô Trầm có hội săn Boss nha, ta thấy mọi người đều vui vẻ như vậy, chi bằng tất cả cùng !" Mưa Bụi ôm Lam Vũ, lẳng lặng nhìn qua mọi người.

      Vũ Lam lại nghĩ tới lúc trước khi nàng cùng Lam Vũ chưa chơi game, tỷ tỷ nàng cho nàng nghe thông tin bí mật kia, là nghe từ bạn trai ra, có khi nào người kia là.... .........

      "Tiểu Ám, họ ngươi là làm cái nghề gì nha?"

      "Hình như ấy công tác ở tập đoàn Vĩnh Huy, nghe ấy cũng tham gia vào dự án thiết kế Long Hồn."

      ". . . . . . Vậy nhóm ngươi làm sao lại quen tỷ tỷ ta vậy?"

      "Là Ngải Tư biết nàng, tình huống cụ thể ra sao ta cũng nữa, tới bây giờ ta mới biết người đó là tỷ tỷ của ngươi, ra ta với nàng lúc trước ở Lạc Nguyên cũng gặp mặt thôi."

      . . . . . .

      Mấy chuyện đáng ghét vừa rồi cuối cùng cũng theo chuyện của Mưa Bụi với Hội “dắt” nhau rơi xuống chìm nghỉm, còn Hội Lạc và Ám Dạ rốt cuộc cũng trở lại bình thường, mấy việc vui nào đó cũng rất nhanh chóng “được” ném xa tít mù khơi. Thiên hạ lại thái bình!!!!!!!!!!!!!!

      Bây giờ chỉ còn lại chuyện phức tạp của nàng, chính là cái vấn đề kia, có phải nàng thích ?

      Đề phòng lại có thêm mấy vấn đề phiền não gì gì đó lại xuất , nàng quyết định trước hết cứ đem cái vấn đề này quăng qua bên cái , rốt cuộc nàng có thích hay , cái này đâu quan trọng, quan trọng là dù sao bọn họ vẫn là bạn bè mà, đúng ?

      "Mưa Bụi, đó là con boss gì vậy?" Lam Vũ sau khi bị đám người mạnh mẽ đông kháng nghị, tây kháng nghị, rốt cuộc cũng chấp nhận gọi bạn trai nàng là Mưa Bụi giống với mọi người.

      "Ta cũng chỉ biết là có boss thôi, dù sao quái đều là tùy mọi người tìm mà." Mưa Bụi làm đội trưởng dẫn đầu phía trước, đội tám người hướng về khu ngoại ô Trầm phía sau núi chậm rãi tới.

      Nhân tiện cũng phải nhắc lại chút về level của mọi người. tại, Lam Vũ cùng Kiều đều là level 25; Vũ Lam, Ám Dạ cùng Tiểu Phong đều level hai mươi sáu; Mưa Bụi cùng Vô Trần là level hai mươi bảy; riêng cái tên biến thái nào đó tên Ngải Tư kia lên level hai mươi chín, còn điên cuồng hô hào với mọi người rằng nếu đêm nay giết được con boss này xong leo tới level ba mươi nữa kìa.

      "Sao còn chưa tới vậy nha. . . . . ." Kiều đúng là cái pháp sư hệ thuỷ chậm chạp, theo bang phái lên núi mà vừa vừa than ngừng. “Giá mà có ngựa để cưỡi tốt quá rồi”.

      "Muốn có ngựa phải cố gắng lên tới level năm mươi mới được nha.” Vũ Lam cũng oán giận câu, tuy rằng nàng là pháp sư hệ phong, có chút kỹ năng có thể giúp nàng gia tốc. Tiểu Cửu tuy có thể sử dụng làm tọa kỵ, nhưng level của nàng còn chưa đủ, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thể cưỡi được.

      "Sắp tới rồi đây , các ngươi đừng than mệt nữa, ta cũng rất mệt đây." Đội trưởng Mưa Bụi đầu thoạt nhìn cũng thấy cố hết sức rồi, pháp sư tiên tộc hệ Mộc, có khi so với Vũ Lam còn kém chút.

      Khu ngoại ô Trầm vào ban đêm rất đẹp, ánh trăng sáng dịu toả ra, len qua vài tán cây toả ra ánh sáng dìu dịu.

      "Gràoooooooooooooo. . . . . .!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" trận gầm rú khó nghe vang lên, loại thanh này là tiếng bọn họ quen thuộc nhất, chính là mỗi lần đánh quái lợn rừng đều nghe thấy.

      "Mưa Bụi. . . . . . Ngươi hãy chắc chắn rằng chúng ta “săn” con boss này ?" Kiều lộ ra vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua, trước giờ nàng vẫn dựa vào việc đánh lợn rừng thăng cấp, lần này khi nghe thấy có boss còn rất cao hứng mà rằng muốn bắt nó sủng vật, nhưng thể nào lại tưởng tượng được con boss săn lần này lại là lợn rừng.

      “Thực ta cũng biết mà . . . . . ." Mưa Bụi buông thõng hai cánh tay, "Mọi người cẩn thận chút, nó tới đây."

      Bọn họ ở chỗ trống giữa sườn núi bày bố trận pháp, bởi vì lần này đánh boss, nên Vũ Lam cùng Kiều thể ngồi phẩm trà cắn hạt dưa như mọi khi được nữa.

      Tiểu Phong dùng đoản kiếm, Vô Trần là đao khách, Ám Dạ là kiếm sĩ, ba người bọn họ ở phía trước bảo vệ. Hỏa pháp sư Ngải Tư, Mộc pháp sư Mưa Bụi, Thủy pháp sư Kiều, Phong pháp sư Vũ Lam, bốn người ở phía sau thành hậu thuẫn vững chắc. Lam Vũ dùng cung tiễn, vừa mới chạy đến phía trước dẫn quái.

      lâu sau, Lam Vũ mặt xám mày tro nhanh chóng trở lại, “Đùa ta sao hả trời?????? Con boss kia ít nhất cũng phải level bốn mươi đấy!"

      " thể nào, chúng ta tại phải ở trong khu vực quái level ba mươi sao?" Kiều giật mình nhìn Lam Vũ. Bình thường quái cùng boss quái là có khác nhau rất lớn, cùng là hai loại quái ngang cấp nhau, nhưng boss quái có thể rất dễ dàng kích sát cao hơn quái nình thường. Bất luận là lực công kích hay lực phòng ngự cũng đều có khác nhau rất lớn, kỹ năng cũng khó tránh hơn rất nhiều.

      "Này này , Mưa Bụi kia!" Kiều đá cước đứng ở bên cạnh Mưa Bụi, "Cầu lời giải thích!!!!!!!!!!!!!!!!"

      "Ở ngọn núi này hạn chế khu vực quái xuất , cho nên trong phạm vi từ cấp mười tới cấp năm mươi đều có khả năng xuất .” Mưa Bụi tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ liếc Kiều cái, cho thấy vụ việc boss này phải lỗi của .

      Kiều còn chưa kịp phản bác , boss lợn rừng “lắc mông” ra.

      Mưa Bụi phản ứng nhanh nhất, cầm lấy pháp trượng phóng ra cái kỹ năng, cây cối bốn phía xung quanh đều sinh trưởng điên cuồng, đem boss lợn rừng bị bao vây. Vũ Lam thấy thế nhanh chóng phóng ra vài cái ‘Phong Động’, làm con boss trở nên chóng váng, chậm chạp, ở phía trước, ba người kia xung phong vọt lên phía trước. Kiều cũng phóng ra vài cái khiên chắn bảo vệ cho mọi người, sau đó tập trung thêm máu cho các thành viên trong đội.

      "Tỷ tỷ, ngươi “chém gió” quá rồi đó, ràng con quái này chỉ có level ba mươi ba thôi mà???????????" Vũ Lam trắng trợn lườm Lam Vũ cái,chỉ hận thể phun bãi nước bọt ra thôi .

      " thể trách ta, ta chỉ mới bắn mũi tên lên mông nó, nó lao vào ta như sói đói vồ mồi, may là ta chạy nhanh chứ giờ chắc ngồi trong bụng nó xem mấy người các ngươi đánh nhau rồi. . . . . ." Trong lòng Lam Vũ vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực mình. Xì, ai bảo ngươi lúc đầu chọn làm cung thủ cơ, dám cá là ngươi chịu luyện bắn nâng tay nghề rồi!

      Hiệu lực của choáng váng trôi qua rất nhanh chóng, ba người kia thấy vậy ất nhanh chóng rút lui. Lúc này con lợn rừng giãy giụa ngừng muốn thoát khỏi mấy thứ cây cối bao quanh nó, lúc này Ngải Tư chuẩn bị phóng ra quả cầu lửa, còn quên hô vang câu: “Hoả Quyền Ngải Tư!”

      Giờ phút này những người còn lại tất cả đều rớt xuống vài giọi mồ hôi lạnh, đồng chí Ngải Tư, phải đồng chí cũng bị choáng váng đầu óc đó chứ?????????

      Trải qua công kích mạnh như vậy, thanh máu của boss lợn rừng, màu đỏ giảm xuống hơn nửa, dường như chuẩn bị phóng ra cái độc chiêu.

      Quả nhiên, con lợn rừng rống lớn tiếng, trong lỗ mũi bắt đầu phì ra khí, chân trước dậm mạnh cái , lập tức sinh ra cơn chấn động rất mãnh liệt. Nó là quái hệ Thổ, cơn chấn động vừa rồi khiến cho vài người ở trong đội chịu ảnh hưởng lớn cũng , lượng máu tuy mất lớn, nhưng cũng đủ đề làm người khác đứng vững được mà nằm úp sấp mặt đất.

      "Làm sao bây giờ, thể tiếp cận được nó đâu." Kiều vừa rồi tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn tới bụi cây gần đó, nhanh chóng tăng máu cho mọi người trong đội.

      Hầu hết những chêu thức mà pháp sư cần dùng đều mất khoảng thời gian mà phục hồi, mà con lợn rừng này ngừng dẫm chân xuống đất tạo địa chấn, mà dưới loại địa chấn này, bọn họ chút có cơ hội nào phản kích. Lại càng tới ba người ở vị trí tiên phong kia, ngay cả cơ hội tiến lên cũng đều có.

      "Xem ta đây!!!!!!!!!!!!" Lam Vũ biết khi nào leo lên cây, giơ cung muốn bắn tên xuống.

      Sưu sưu sưu, mấy miix tên xé gió bay tới người con lợn rừng. Lập tức trận tiếng hô lại truyền đến, lợn rừng thẳng hướng Lam Vũ chạy tới, dùng đầu húc vào thân cây. May mắn là nàng tay nhanh mắt lẹ ôm lấy cành cây, "Này, các ngươi tới cứu ta nha, nó còn được bao nhiêu máu đâu!"

      Mưa Bụi nhanh chóng phóng ra kỹ năng đem lợn rừng vậy lại, " tới 10% huyết."

      Vũ Lam phóng ra cái kỹ năng hồi trước được Bách Hào dạy, ‘Độc Phong Long Cuốn’, ngờ khi nàng phóng ra tác dụng được nhân lên gấp hai lần. Khi lốc xoáy cuốn lấy con lợn rừng, ‘Phong Động’ kèm theo kích sát thẳng hướng con lợn rừng bay tới,
      sau hai giây, gió bắt đầu ngừng dần, Ngải Tư lại phong ra quả cầu lửa nữa, đem con lợn rừng kia từ từ biến thành món thịt heo quay, trận chiến này trong lúc mọi người còn chìm trong khí xấu hổ nhàn nhạt mà kết thúc.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Là phúc hay họa?

      <1>



      Gió đêm thổi nhè , những ngôi sao cùng nhau che kín cả bầu trời trong Long Hồn, đâu đó vang lên tiếng đám lá cây cọ vào nhau nghe xào xạc xào xạc.

      "Ờ, nơi này phong cảnh tệ, chi bằng chúng ta cùng......ăn cơm ở đây ." Kiều lấy từ trong túi ra cuộn vải bố trải mặt đất, sau đó vẫy vẫy tay gọi mọi người lại gần.

      Vũ Lam cùng Ám Dạ ngồi ở bên cạnh chỗ vừa hạ con boss kia lâu, người thu thập tài liệu, tạo trang bị, người ở bên cạnh lặng lẽ giám định, ai để ý tới nàng. Lam Vũ qua chỗ Kiều ngồi uống trà cắn hạt dưa từ lâu rồi. Vài người khác nghĩ nghĩ lúc,cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi tấm vải bố Kiều chuẩn bị ăn cơm tiện thể khôi phục thể lực.

      "Chủ nhân chủ nhân!" Bỗng nhiên Tiểu Cửu ở trong hộp sủng vật trở nên rất kích động, Vũ Lam còn tưởng rằng nó vẫn “dỗi” khi nàng đem tống nó vào nhốt bên trong, cho nên nàng định đẻ ý tới nó, nhưng kết quả nó lại trực tiếp vọng ra từ trong hòm với nàng, "Các ngươi mau rời khỏi nơi này nhanh lên!!!!!!!!!!!"

      "Cái gì vậy?" Nàng tạm gác công việc lại, đem thả Tiểu Cửu từ trong hộp sủng vật ra , "Nơi này có nguy hiểm sao?"

      "Nhanh lên, nếu nhanh kịp đâu ." Tiểu Cửu thúc giục, bộ dạng rất gấp gáp.

      "Này, Mưa Bụi, nơi này phải là có. . . . . ." Vũ Lam vốn muốn hỏi Mưa Bụi chút vì thông thuộc địa hình nơi này, nhưng còn chưa xong nàng bị cảnh tượng trước mắt làm cho nàng choáng váng, "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Mau nhìn kìa. . . . . ."

      Mọi người cùng quay lại nhìn theo hướng nàng chỉ, vốn còn ù ù cạc cạc chưa hiểu chuyện gì nên tất cả đều kinh ngạc thôi.

      "Kia. . . . . . Đó là cái thứ gì nha. . . . . ." Kiều ngồi trong tấm vải bố nhanh chóng đứng bật dậy, "Con bướm? Thế quái nào còn khủng bố hơn con người vậy. . . . . . Hay là quái điểu? Nhưng cái cánh của nó nhìn thế nào cũng giống cánh bướm mà. . . . . .?????????????"

      "Đây là Chuối Tây Hồ, là quái level năm mươi đó." Mưa Bụi bình tĩnh giải thích.

      Xem ra level của nó giống với bầy quái Lôi Quang Điểu mà Vũ Lam cũng Ám Dạ gặp được lúc trước, nhưng tại muốn đối phó với nó, cho dù đông người chăng nữa, nhưng muốn thắng cũng rất khó có khả năng

      "Tuy nó chỉ có level bốn mươi sáu, nhưng lại là con boss a!" Chỗ Lam Vũ đứng cách con boss Chuối Tây Hồ gần nhất, cho nên nàng là người thấy được chỉ số của nó đầu tiên, nhưng sau khi nghe nàng ra mọi người đều giật nảy mình.

      "Mẹ nó!!!!!!!!!!!!!!!!! Mưa Bụi, cái ngọn núi này đúng là chỗ thừa boss mà!!!!!!!!!!!!" Vũ Lam vội vàng thu gọn đống đồ vừa giết boss lợn rừng được thưởng vào túi hành lí, làm ra vẻ khi nào rảnh rỗi lại nghiên cứu.

      "Có lẽ . . . . . ." tại thể trạng bọn họ cũng kém, thể lực cũng khôi phục được mấy phần, hồng dược cùng lam dược cũng có đầy đủ, nhưng phải đối mặt với con quái có cấp bậc so với mình còn cao hơn hai mươi level, hơn nữa lại còn biết bay, nên bọn họ thẹn mà cùng quăng ra ánh mắt có viết ràng ba chữ “ phải chết!!!!!!!!!!!!!!!” dành “tặng” Mưa Bụi.

      "Mọi người hợp sức lại chút ." Tiểu Phong yếu ớt mở miệng, nhưng mọi người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

      Tiến vào trạng thái công kích, Mưa Bụi muốn dùng dây leo vươn lên túm nó xuống dưới, nhưng boss Chuối Tây Hồ kia lại có thể bay rất cao, căn bản dây leo với được tới, khiến cho vài vị thành viên trong đội muốn xung phong kia chỉ có thể đứng dưới đất lo lắng ngừng, thầm trách level bản thân vẫn còn quá thấp, chưa thể học được kỹ năng công kích xa.

      "Mưa Bụi, nó có thuộc tính gì vậy?" Vũ Lam vẫn chưa sửa được thói quen xem xét bề ngoài của quái mà xác định thộc tính, vừa rồi thấy nó bay được liền nghĩ thầm có lẽ nó thuộc hệ Phong, nhưng vẫn chưa dám xuất chiêu, phòng khi nó lại hấp thu ngược lại chiêu thức của mình.

      "Thuôc hệ Hỏa, ngươi cứ việc đánh , Ngải Tư, ngươi có thể sử dụng những công kích khác để giúp chúng ta, nhưng đừng phóng cầu lửa lung tung là được." Cấp bậc quái trong Long Hồn có thể tuỳ ý giám định, nhưng nếu muốn biết thuộc tính nhất định phải biết công kích của chúng trước, cho nên những khi hành động nếu như đụng phải con quái có cùng thuộc tính với bản thân mà chỉ biết đánh loạn, cuối cùng chỉ có thể tự ngẫm bản thân xui xẻo thôi.

      Trong khi mọi người còn tìm cách, Chuối Tây Hồ phóng ra vô số ngọn lửa , nhưng mật độ phóng ra lại lớn khiến bọn họ thể tránh . Kiều vội vàng niệm cái khiên nước giúp bọn họ chỗng đỡ, nhưng thực lực của nàng chưa đủ, chỉ sau lát thể chống đỡ, khiến vài người bị thương.

      " được rồi, tất cả đều công kích đến!" Tiểu Phong thể làm chiến sĩ tiên phong được, chỉ có thể giẫm chân oán giận ngững. Sau đó mấy vị pháp sư cũng biết trốn ở đâu, ánh sáng phòng ngự cũng đủ phiền toái, thời gian phục hồi công kích cũng đủ dài.

      Mọi người quyết định thay đổi trận hình, Ngải Tư đứng ở trước phía trước, đều cùng thuộc tính là Hoả, cũng là người có thương tổn ít nhất, cho nên hung hăng quyết định làm cái khiên lớn để bảo vệ kiêm giảm công kích của boss. Mà Kiều lại được giao cho vị trí cuối cùng cùng người chơi khác là Đoan phụ trách thêm máu, tuy rằng thuộc tính thuỷ của nàng có thể khắc hoả, nhưng level lại chênh lệch quá lớn so với boss, điểm ưu thế kia căn bản giúp nàng chiếm được thế thượng phong.

      Trong tổ “công tác” ba người, Ám Dạ là người có độ công kích lớn nhất, nhưng giới hạn xa nhất cũng chỉ tác động tới bề mặt bên ngoài của con boss, dù kiếm khí có phóng ra, khi đánh trúng vào Chuối Tây Hồ cũng tiêu tán rất nhanh, cho nên mỗi khi phóng công kích phụ trợ kia ra đều có biểu tình xấu hổ, mà cứ như vậy có khi tới Tết sang năm cũng chẳng đánh xong được con quái này mất!!!!!!

      Đoản kiếm của Tiểu Phong có độ công kích độ thấp nhất, đừng là da, có khi tới phạm vi thở của con boss cũng đánh chẳng trúng nữa, nhưng lại còn cố tình tỏ ra cam lòng mà định xông lên, đừng là đánh chó, cho dù muốn phóng ra gió làm đổ cờ cũng là chuyện thể nữa kìa.

      Chỉ có Vô Trần là tỉnh táo nhất, quan sát kĩ hướng bay cũng khoảng cách bay của Chuối Tây Hồ, mỗi lần nó phóng xuống cũng là lúc vung đao trong tay lên, nhưng lại đấu pháp này cũng chẳng thể giúp ích gì nhiều, dù sao thực lực cũng khá chênh lệch so với con quái, hơn nữa còn có vấn đề về khoảng cách, lực công kích thấp lại càng thấp hơn.



      Chương 11: Là Phúc hay Hoạ

      <2>

      "Chủ nhân, ngươi có thể bay lên đánh quái mà." Vốn trong lúc phiền toái thế này, Vũ Lam cũng thèm giấu giếm mà thả Tiểu Cửu ra ngoài, nhưng lại có thêm vấn đề phiền toái nữa, có thả Tiểu Cửu ra ngoài cũng có tác dụng gì mấy. Tiểu Cửu là sinh vật chạy mặt đất, tất nhiên là thể bay lên rồi, nhưng độ nhanh nhẹn của lại rất cao. Nghe từng qua, khi còn theo sư tôn, nếu có thể khinh công, phỏng chừng với năm mươi thước đều thành vấn đề.

      "Ngươi tới “Ma Chi Cánh” hả. . . . . .?" Nàng tự hỏi chút, nếu có thể bay lên sau đó sử dụng kỹ năng của hệ Phong, có thể nào khác so với việc đánh dưới mặt đất ? Còn về phần đôi cánh kia, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa lấy ra sử dụng thêm lần nào nữa, nên cũng lắm nếu như có xảy ra tác dụng phụ.

      Nàng nhìn qua mấy người đứng ở đây lượt, "Các ngươi có ai gặp thầy dạy kỹ năng ?"

      "? ?" Mấy dấu chấm hỏi thi nhau “nhảy múa” đầu những người còn lại. Trong Long Hồn mà nếu từ chỗ cao mà rơi xuống chỗ thấp, mất máu là điều thể tránh khỏi, còn về phần mất bao nhiêu căn cứ vào độ cao với lực phòng ngự của mỗi người mà quyết định.Theo ý của nàng nàng lần lượt mang Tiểu Phong, Vô Trần, Ám Dạ ba người bọn họ mà bay lên,, nhưng nếu như vậy lực công kích bị giảm đáng kể, còn nếu bay đến vị trí nhất định rồi thả tay họ ra để phóng kỹ năng công kích, tất nhiên họ tránh khỏi kết cục gặp Diêm lão đại uống trà đánh cờ rồi.

      Ám Dạ rất nhanh hiểu được ý của nàng, "Hội Lạc có biện pháp giúp chúng ta bay lên, nhưng nếu chúng ta bay lên rồi tất nhiên thể tránh khỏi công kích.”

      "A? như vậy các ngươi cần cái đệm mềm mềm chút hả?" Kiều quay đầu hỏi bọn , "Tưởng gì chứ, vật đó ta có nè." Nàng bắt đầu lục lọi gì đó trong cái túi mang theo của mình, sau đó nhanh chóng lôi ra vật làm cho đám người ở đó hoá đá toàn bộ.

      Đây là vật khá nhìn thoáng qua cũng khá giống cái giường, còn rất to nữa. Vũ Lam thân thiết “tặng” cho Kiều ánh mắt quái dị mà nhìn nàng chằm chằm, cái nàng này thế mà lại mang theo cái món đồ chơi mà tới đứa nhóc năm tuổi nhìn thấy còn hất mặt lắc mông khinh bỉ. Tuy rằng mấy người thiết kế Long Hồn thỉnh thoảng cao hứng cũng có sản xuất ra mất cái đồ vật “ác liệt” như thế này, nhưng cái người mua mấy thứ như vậy mới là cái kẻ “hiền” nhất.

      "Còn có thứ gì tốt hơn vật này nữa , mau lấy ra cho chúng ta xem chút , chừng còn có thể giết được quái nữa kìa." Tiểu Phong vô cùng mừng rỡ tiến lên xem.

      "Vì nó có lực bật lên, tới mười thước cũng còn chả được nữa kìa, cho nên ta mới định lôi ra đó chứ." Kiều khách sáo liếc Tiểu Phong cái, sau đó tiếp tục chống đỡ.

      "Nhanh lên nào, ba người các ngươi, ai bay lên trước đây?" Vũ Lam xuất ‘Ma Chi Cánh’ ra, bọn họ đều lắp bắp kinh hãi, sau đó hai tên Tiểu Phong và Vô Trần ăn ý tới mức.... cùng lùi ra phía sau hai bước!!!!!!!!!!!

      ". . . . . ." Ám Dạ chỉ đành cắn răng làm chuột bạch, ai bảo từng thử bay cũng Vũ Lam lần chứ. Vũ Lam nắm tay , sau đó dùng tốc độ cực nhanh bay về phía trước, vượt qua độ cao của bầy quái Chuối Tây Hồ, ngay sau đó buông tay. Ám Dạ lao xuống, giơ kiếm trong tay lên, ngay lập tức phóng sấm sét chém xuống ót con quái, may mắn kiếm của cũng chém trúng thân thể con quái Chuối Tây Hồ.

      "Ngao. . . . . ." Tiếng gào thê lương vang lên, chiêu này ngờ lại có tác dụng như vậy. Nhìn con quái bộ dáng lo sợ, những người ở phía dưới tinh thần cũng tốt lên ít, Kiều lại lần nữa phát huy tinh thần bảo mẫu chuyên nghiệp, duy trì tốt trạng thái của mọi người.

      Tiểu Phong tại vẫn bên run run dám bay lên, trong khi đó Ám Dạ cũng thành công đáp đất cái ‘nệm’ êm ái của Kiều, còn được ‘khuyến mãi’ thêm mấy cú nảy. Vũ Lam vô cùng khinh bỉ đá Tiểu Phong văng qua bên, kéo Vô Trần bay lên tiếp theo.

      Vô Trần cũng thèm quan tâm, rất phối hợp bắt đầu phóng chiêu thức. là đao khách hệ Lôi, từ giữa khoảng bắt đầu giơ cao đao trong tay, Vũ Lam cũng hiểu làm cái gì, nhưng cuối cùng cũng đánh con quái kia chiêu ngoan độc, bên cánh con quái bị cắt mất. tể , Vô Trần là người có thao tác kỹ năng tốt nhất trong ba người, cần phải luyện tập gì trong trò chơi, mà dường như bản thân cũng có được năng lực đánh nhau rất khá.

      Tiểu phong vẫn còn “sốc” nhất nên sống chết chịu bay lên, nàng có cách nào khác đành phải kéo Ám Dạ bay lên thêm lần nữa, hai người cứ lui lui tới tới vài lần như vậy, con boss kia cũng hạ nửa máu, hình như nó đối với cách này của nàng có cách nào chống đỡ được, nên đành công kích vào máy người vẫn còn ở mặt đất, bên còn cánh làm nó bị ảnh hưởng ít.

      Cuối cùng Tiểu Phong cũng quyết định ‘xung phong’, nhưng lúc cầu nàng quăng tới vị trí đối diện với con quái xảy ra chút rắc rối. Vũ Lam nghi ngờ nhưng vẫn làm theo, thanh đoản kiếm của Tiểu Phong lại thẳng hướng chém tới... đầu con boss!!!!!!

      "Ngao ngao ngao. . . . . ." Thanh thê lương của con quái lại vang lên vô cùng mãnh liệt, nó vỗ cánh tạo thành trận gió ném về phía Tiểu Phong. bất ngờ phản ứng kịp, kết quả liền rơi thẳng tắp xuống “hôn” đất mẹ!!!

      "A a a. . . . . ." Kiều vội vàng chạy tới giúp thêm máu, tuy nhiên trong miệng ngừng thầm mắng xứng đáng lắm!!!!!!

      "Tiểu Phong!!!!!!! Đầu ngươi bị kẹp vào cửa hả? Sao đánh vào ót nó như bọn Ám Dạ ấy! tại con Chuối Tây Hồ này chỉ đập cánh thôi cũng đủ làm chúng ta khốn đốn thêm, hại chúng ta thể dùng lại cái cách vừa nãy nữa rồi!!!!!!!!" Vũ Lam bay ở giữa trung tức giận mắng .

      "Bởi vì nơi đó là nơi có lực công kích mạnh nhất mà. . . . . ." Tiểu Phong ủy khuất, sờ sờ hai cái mông sưng húp lên của , bất quá cũng có phần đúng , tuy chỉ mới công kích chút như vậy thôi, nhưng con Chuối Tây Hồ mất hơn nửa máu rồi.

      "Bây giờ là tình huống nguy hiểm nhất, moi người phải chú ý cẩn thận." Mưa Bụi ở bên tốt bụng nhắc nhở. Quái trong game Long Hồn có đặc điểm, mỗi khi chỉ còn lại nửa máu là thời điểm nó hung hăng nhất, giống như muốn lúc đứng gần thời khắc sinh tử, công kích cũng thường xuyên hơn, chiêu thức phóng ra cũng đa dạng hơn.

      "Quyết định đánh nhanh thắng nhanh ." Vũ Lam nhìn con boss bay đối diện mình mà quyết định sử dụng thử kỹ năng lúc mới nhận cánh ra dùng thử, dù sao mọi người ở đây cũng đều là người quen, cũng cần phải sợ thực lực lộ ra có gì tốt, "Bây giờ ta muốn dùng thử kỹ năng mà ta vẫn luôn cho là vô dụng, các ngươi nhìn chút thử xem nhé."

      Kiều mạnh mẽ gật gật đầu, giơ pháp trượng lên, niệm chú ra cái vòng chú hồi máu đối diện với nàng.

      Sau này Vũ Lam nghe đám người kia chen nhau kể lại, rằng chiêu thức này quả thực rất giống với hình ảnh ác ma giáng trần. Những sợi lông vũ màu đen cánh nàng lần lượt ra, tuy mới chỉ là giai đoạn sơ cấp, cho nên chỉ có thể sử dụng mười phần trăm lượng lông vũ, nhưng thoạt nhìn thấy số lượng lớn vô cùng.

      Những lông chim này nhìn thoáng qua rơi rất nhàng, nhưng khi tới gần con bos lại trở nên bén nhọn vô cùng, công kích cũng vô cùng mãnh liệt.

      Chuối Tây Hồ quả nhiên cũng thể nào phản ứng kịp trước chiêu thức này, nên cuối cùng cũng bị đánh rơi xuống mặt đất, vừa khéo lại rơi xuống trước mặt Kiều. Mà lúc này mắt Kiều nhìn Vũ Lam chằm chằm dứt, đối với tình huống như vậy, kinh hô tiếng, nhanh chóng mở thanh kỹ năng của bản thân ra chọn cái kỹ năng phóng tới quái Chuối Tây Hồ. Con boss kia vẫn còn chìm trong trạng thái hôn mê, mà kỹ năng Kiều phóng ra là..... ‘thuật Phục Tùng’ <kỹ năng thu bắt sủng vật>.

      "Troll nhau à??????????????!" Lúc mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt khinh bỉ với Kiều.

      "Ta. . . . . . Ta cũng phải cố ý , hơn nữa các ngươi cũng bị tổn thất gì nha!" Khi quái bị thu bắt trở thành sủng vật, hệ thống theo tỷ lệ công kích boss cuối cùng mà phân định, cho nên kinh nghiệm cùng với vật phẩm nếu có cũng được rơi ra ít.

      "Thôi bỏ , lần này chúng ta lần này vừa có hoạ lại vừa có phúc, họa là ngờ chúng ta lại đụng phải con boss lợi hại như vậy, phúc là mọi người cùng nhau đoàn kết đánh được con boss theo cách của Tiểu Lạc, cũng nhân tiện “tặng” cho Kiều tiểu thư nhà chúng ta cái tiện nghi.......” Ngải Tư ở bên say sưa diễn thuyết, sau đó liền bị Kiều đạp cho cái vào bắp chân nghe vang.

      Bộ dạng của Chuối Tây Hồ ra rất xinh đẹp, Kiều dường như cũng vô cùng vừa lòng với bộ dạnh này của sủng vật mới. Chờ tới khi lên tới level năm mươi là có thể sử dụng làm toạ kỵ để phi hành rồi, nếu về vần đề đó, quả Vũ Lam nhìn Tiểu Cửu chút sau đó cũng bắt đồ hâm mộ Kiều. Tiểu Cửu lại tiếp tục “dỗi”, rằng cái loại quái cấp thấp kia làm sao có thể đẹp mắt hơn nó được chứ????????

      Bọn họ lại tiếp tục dạo thêm vòng nữa từ chỗ giết quái rồi mới về bang, lúc này hầu hết mọi người đều lên tới level ba mươi rồi, mà cái tên Ngải Tư hâm kia nhanh chóng “leo” lên level ba mươi ba rồi, mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, ràng là cùng tổ đánh boss với nhau, vì sao kinh nghiệm của tên điên Ngải Tư kia lại cao hơn bọn nhiều như vậy?

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Lần đầu bang chiến

      <1>



      Ban ngày là thời điểm mà mọi người phải học đại học, ngược lại thành khoảng thời gian rảnh rỗi nhất của Vũ Lam, cho nên mọi chuyện trong bang phái đều do nàng xử lí, tuy rằng thỉnh thoảng Kiều cũng hay lén online cùng chơi game với nàng, nhưng phần lớn thời gian đều là tự nàng tìm niềm vui cho mình.

      "Kiều, chương trình đại học của các ngươi cũng bận rộn như vậy sao?" Trong đình nghỉ mát của Tiêu Dao Các, Vũ Lam và Kiều lại ngồi uống trà cắn hạt dưa như thường lệ.

      "Vừa mới khai giảng thôi mà, hơn nữa chúng ta mới năm nhất, mấy môn bắt buộc cực kỳ phiền phức, sợ cuối năm lại có gì rắc rối, cho nên vẫn nên chăm chút."

      Kiều bất đắc dĩ nghiêng đầu, "Ngươi yên tâm , qua học kỳ này, tới học kỳ sau chương trình học giảm bớt hơn. Ngươi cũng nên đến Đại học S nhanh chút nha, mấy ngày nay bọn ta đều cùng tỷ tỷ ngươi ăn cơm rồi tán gẫu, vui lắm!"

      "Ta cũng nghĩ vậy nha. . . . . ." Vũ Lam cắn hạt dưa nữa, buồn bực lấy tay chống má, "Còn những năm nữa cơ. . . . . ."

      "Này, tháng mười tới này được nghỉ, ra ngoài chơi ?" Hai mắt Kiều đột nhiên sáng lên, "Ta nghe tỷ tỷ ngươi qua, ba mẹ các ngươi cha mẹ là người có chờ ngàn năm cũng chưa chắc về đúng ? Vậy nên cùng bạn bè bên ngoài dạo chơi chút khẳng định cũng thành vấn đề ."

      "Cho dù bọn họ có trở lại cũng thành vấn đề ." Khoé miệng Vũ Lam nâng lên, nhớ tới ba mẹ của chính mình, trong lòng đúng là cao hứng thôi, tuy rằng họ phai người chăm sóc tốt cho hai tỷ muội các nàng, nhưng ngày ngày vẫn quên gọi điện về hỏi thăm, huống chi bây giờ còn có Long Hồn kết nối, mặc dù bọn họ ở Paris, nhưng mỗi ngày đều có thể gặp mặt.

      "Tố tốt! Chúng ta cũng nên thảo luận chút xem nên nơi nào!" Kiều cao hứng bát tay vào việc ngay, " Thành phố E có cái suối nước nóng khá là lớn đó, chúng ta nơi đó được ?"

      "Ta ý kiến, ngươi hỏi mấy người kia thử xem y kiến của họ thế nào?" Suối nước nóng nha nha, cũng thêm từ tới giờ nàng cũng chưa từng đâu, nghe qua còn rất thú vị .

      Thời gian tan học nhanh chóng đến, Kiều vội vàng offline, hình như muốn muốn tìm đám người kia hào hứng khoe về kế hoạch chơi suối nước nóng của nàng. Mọi người đều trong cùng trường đại học quả là thích , còn có năm mới có thể tham gia được, là phiền muốn chết mà.

      Sau khi Kiều offline rồi, Vũ Lam cũng nhàm chán muốn tìm việc gì đó làm giết thời gian, vì thế liền tới nơi vô cùng quen thuộc, Phong Nguyệt Cư.

      Tĩnh mấy ngày nay cũng khá nhàn rỗi, An trong lúc này chỉ chăm chú hoàn thánh xong tác phẩm mới, có thời gian trò chuyện với nàng. Cho nên mấy hôm nay Vũ Lam tới tìm nàng, nàng tất nhiên rất vui. Vũ Lam chỉ thầm nghĩ: nàng gặp ba mẹ trong game này có khi còn nhiều hơn là gặp nhau ngoài đời nữa kìa. Hai mẹ con các nàng đều là pháp sư hệ Phong, thời gian rảnh rỗi tâm chút, sau đó tìm vài con lợn rừng giết kiếm điểm kinh nghiệm vậy.

      "Mẹ, suối nước nóng ở thành phố E đó, hai người từng đến đó chưa ạ?" Vũ Lam đột nhiên nghĩ đến kế hoạch của Kiều, nghĩ rằng nàng kia quá mức quỷ dị, vẫn nên hỏi ý kiến mẹ chút để biết trước vẫn hơn.

      "Đương nhiên từng tới rồi, mẹ vĩ đại của con cùng với ba con nha, đó là nơi du lịch tuyệt lắm đó." Vẻ mặt Tĩnh có chút đăm chiêu, dường như lại nghĩ tới mấy chuyện tình kỳ quái gì đó.

      "Ồ, con cũng định chơi với bạn bè ngày mười này" Lúc cùng mẹ ở chung, Lam Vũ rất thích dùng chiêu “Phong Động’, bởi vì có thể công kích quái vật trong vòng bán kính trăm mét, rất có mặt mũi nha.

      "Bạn của con, là nam hay nữ ?" Tĩnh cẩn thận hỏi nàng.

      "Nữ, mà có thể cũng có nam." Nàng cũng cảnh giác nhìn Tĩnh chút, mẹ vốn chưa bao giờ hỏi chuyện riêng của nàng, sao hôm nay lại hỏi vậy?

      "Vậy là tốt rồi, cái suối nước nóng thành phố E kia ngoài có điểm đặc biệt ra vẫn nên cũng bạn bè là nữ vẫn tốt hơn." Tĩnh tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng cái, khiến nàng run run trận.

      "Điểm đặc biết gì vậy mẹ?"

      Tĩnh cười chút, sau đó gì,trong lúc nhớ lại lại luôn lộ ra nụ cười khiế nữ sinh thấy cũng phải sởn da gà, tới khi cằm Vũ Lam muốn rơi thẳng xuống đất rồi, nàng cuối cùng cũng mở miệng , "Cái suối nước nóng kia, phía sau núi còn có hoạt động. . . . . . Ha ha, đều rất thú vị. Còn có cái chỗ nghỉ kia, nếu đông người còn có thể. . . . . . Dù sao đến lúc đó biết."

      Vũ Lam nhất thời nghẹn lời, hỏi lại lần nữa Tĩnh nhất định , mà bản lĩnh thừa nước đục thả câu của mẹ nàng cũng rất cao, nghĩ đến việc toàn bộ chuyện nếu được tiết lộ ra mất vui, vì thế liền vội vàng đổi sang đề tài khác.

      " Mẹ, lại mới nhớ, mẹ cùng ba sao lại nghĩ tới chuyện lập bang phái trong này vậy?"

      "Ta chỉ chơi chút, nhưng mà lão ba của con lại có rất nhiều bạn bè cũng đều chơi Long Hồn, cho nên mọi người cùng tụ tập lại mà lập bang thôi." Tĩnh tùy ý xong, "Nhưng mà ta cũng nghĩ tới ông ấy lại để ta làm bang phó, trong khi ta chẳng có chút năng lực quản lý nào, may mà vẫn còn có các vị đường chủ với trưởng lão giúp đỡ."

      "Con cũng vậy nha mẹ, con thẹn là con mẹ mà, nhưng mà bên tụi con cũng có chút khác biệt với bên bang của mẹ, cả bang tầm này cũng chỉ chỉ có mỗi mình con online, trong khi vẫn còn trống hai vị trí đường chủ nữa.... ... Ai nếu gặp chuyện may liền xong đời rồi!!!!!!!!!" Vũ Lam buồn bực trận trong lòng, mẹ đúng là may mắn mà, thực muốn tìm cơ hội đào góc tường quá !!!!!!!!!!!!

      "Trưởng lão!" Trong kênh bang phái bỗng vang lên thanh, Vũ Lam vội vàng mở ra xem xét, là bang chúng bình thường trong bang tìm nàng.

      "Có việc gì sao?" Nhanh chóng thay bằng thanh ôn nhu dễ nghe, Vũ Lam vẫn luôn cảm thấy làm vị trưởng lão, tất nhiên tránh khỏi được việc bị các thành viên trong bang bàn tán sau lưng, nếu muốn như vậy, chi bằng xây dựng hình ảnh thục nữ để bọn họ ấn tượng .

      "Trưởng lão, ngươi mau nhìn kênh thế giới ." Vũ Lam tò mò mở kênh thế giới ra, nơi đó bình thường nàng cũng lười để ý, phần lớn đều là tin tức tuyên truyền hoặc mắng chửi người gì đó.

      “TMD nhà nó chứ!" Nàng lẩm nhẩm xem lại, sau đó mắng to tiếng, Tĩnh nghe tiếng của nàng liền tới bên cạnh.

      "Thiên Địa Nhất Bá thừa dịp bang tụi con có ai đòi tiến hành bang chiến." Vũ Lam buồn bực nhìn tin tức lên trước mắt mình, tại nàng là người có chức trách lớn nhất trong bang, nhưng tại lại có vấn đề lớn xảy ra trước mắt.

      Ngải Tư là ng vô cùng để tâm tới thục lực cũng như cấp bậc của bang, cho nên bình thường cho dù có là trưởng lão cũng dám tùy tiện thêm người gia nhập bang, đều là mình đảm nhiệm. Bang phái hoạt động đến bây giờ, thế nhưng ngay cả người chơi level năm mươi cũng chưa có cơ hội vào bang. Mà trong khi đó Thiên Địa Nhất Bá người ta giống mình rồi, dù sao bang phái cũng trong thời kỳ phát triển, vẫn nên thêm càng nhiều người càng tốt, sắp lên tới năm trăm người rồi.

      " cần phải sợ, mẹ gọi ba lên, chúng ta kết liên minh bang phái thôi, khẳng định giúp được con." Tĩnh thực hào phóng vỗ vỗ ba vai của nàng, "Ta về trước kêu gọi khoảng hai trăm người rồi qua chỗ các con."

      Phong Nguyệt Cư là bang phái có sở hữu số bang chúng đông nhất, ba An của nàng có rất nhiều bạn bè, người nào chơi cũng rất lợi hại. Cũng có ít người có mong muốn được gia nhập bang, Tĩnh cũng câu nệ, ai tới cũng hề cự tuyệt, còn vô cùng hào phóng, mọi người đều có hảo cảm rất tốt với nàng. Toàn bộ bang phái hơn bảy trăm người, là vô cùng chênh lệch a.

      "Vâng!" Vũ Lam cùng Tĩnh về bang, mọi người trong Tiêu Dao Các hầu hết là cao thủ, cho nên nghe thấy tin tức bang chiến sau đó thực hưng phấn như ngay hôm nay đánh giặc vậy. Vũ Lam cho bọn họ tin tức rất nhanh có hai trăm người của Phong Nguyệt Cư qua đây, sau đó tìm người nào đó có danh tiếng tốt chút làm chỉ huy tạm thời. Làm xong mấy chuyện phiền toái này xong, noron thần kinh của nàng cung rụng mất ít, nhanh chóng lấy di động ra gửi tin nhắn cho bọn Ngải Tư, cũng may là số điện thoại của họ nàng đều nhớ , nếu tình
      hình càng phiên toái thêm.

      "Nhanh chóng trốn học, bang phái bị Thiên Địa Nhất Bá công kích!" Trong máy phát ra tin nhắn, nàng lập tức lên diễn đàn. Dù sao lát nữa mọi người cũng online.

      bang phái muốn tấn công bang phái khác tất nhiên thể lập tức liền tiến hành, mà phải sảnh phục vụ bang phái xin cầu, vừa rồi Ta Bá Nhất có lẽ vừa mới cầu lâu, cho nên trong thế giới mới có tin tức thể . Muốn được chấp nhận cũng cần mười lăm phút, mà nơi Thiên Địa Nhất Bá đóng quân cách bọn họ rất xa, phỏng chừng tới đây cũng phải tốn ít thời gian.

      Vũ Lam tính toán chút, vừa rồi ở game hẳn là còn quá 5 phút, cho nên cắn miếng bánh, cầm chén sữa uống ngụm, chậm rãi đợi hết 5 phút mới quay lại trò chơi.

      "Tiểu Lạc, ngươi online rồi?" Vừa rồi lúc nàng logout ở chỗ bang phái đóng quân, tại vừa online lại lại thấy Mưa Bụi đứng bên cạnh.

      Lại thêm, hình như Mưa Bụi cùng “người kia” bắt đầu công tác rồi, nghe vẫn là thiết kế thêm gì đó cho Long Hồn, cũng biết vì sao lại có thể trốn việc nhanh như vậy.

      "Ừ, kiếm chút đồ ăn." Trước mắt trong bang có hơn 20 người online, hai trăm người từ bang Phong Nguyệt Cư cung tới rồi, bọn họ chia làm năm hướng, Tĩnh cũng đứng bên trận bên kia làm chỉ huy.

      Bọn Ngải Tư còn chưa online, khẳng định là nhận được tin nhắn, cũng chừng là trốn học thất bại .

      Chưa đầy phút sau, Kiều online.

      "Tiểu Lạc, bọn Tiểu Phong kia tìm cớ trốn học vô cùng ngu ngốc, chỉ có mình ta là thành công ." Kiều vẻ mặt oán phụ, "Ám Dạ ở khóa định xin toilet, vốn có thể thành công ra ngoài , kết quả cái tên ngu ngốc Tiểu Phong kia cũng muốn , Tiểu Phong vừa , Ngải Tư cũng rất nhanh chóng đứng lên xin phép, Vô Trần thấy bọn đều rồi cũng đứng dậy, kết quả thầy giáo kia cũng phải kẻ ngốc, phạt cho bọn họ cầu đến tan học mới được rời . Ta thấy bọn họ thất bại như vậy, liền trực tiếp giả vờ bị đau bụng rồi tới phòng y tế. Tiết học kia chừng còn phải hơn mười phút mới có thể xong được."

      ". . . . .”

      "Tiểu Lạc, Kiều, các ngươi lại đây, ta cho các ngươi nghe tình hình bên dưới."

      Hiệu suất làm việc của Mưa Bụi đúng là rất cao, trận doanh sắp hàng sẵn sàng xuất phát, cho dù có công thành chỉ lệnh chút cũng gây ảnh hưởng gì tới bên này, mặt khác hơn trăm người còn lại cũng chuẩn bị chỉnh tề, sức chiến đấu phân phối cũng vô cùng thích đáng, " tại sổ người online trong bang chúng ta chỉ có hơn 20 người, phong nguyệt cư có hơn năm trăm người, mà Thiên Địa Nhất Bá vì trước đó có nơi đóng quân tốt, cho nên toàn bang có từ hơn bốn tới năm trăm người. Sau khi quan sát, ta phát quân Thiên Hạ Nhất Bá chia làm ba hướng, mỗi hướng đều tầm trăm người, thực lực phân bố cũng rất đều đều. Trong đó số người còn lại ở lại trông coi thành."

      "Vậy phải rất tệ sao?" Kiều nghe xong liền thấy ràng là nhân lực bên này đủ chính là vấn đề tất yếu, "Ngải tư ngu ngốc này. . . . . ."

      "Đừng lo lắng quá như vậy, chúng ta có Phong Nguyệt Cư giúp đỡ mà." Mưa Bụi cười cười, có chút cảm giác khẩn trương nào, "Thiên Địa Nhất Bá tiến công thành hai đường, đường trực tiếp tấn công chúng ta theo cửa chính, đường khác chính là từ từ bên trái tới. Lát nữa ta bên trái, các ngươi ở cửa chính nhớ theo dõi tình hình."

      "Những người đó được phân phối ở đâu?" Kiều lo lắng nhất lúc này chính là vấn đề phân bố nhân lực, tại nghe Mưa Bụi phổ biến phương án chống địch, chúng ta bên này chỉ có hai trăm hai mươi người, mà đối phương có tận ba trăm người tới đây.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :