1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tim đập trên đầu lưỡi - Tiêu Đường Đông Qua (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Chi tiết quyết định tất cả, Khả Tụng.

      Editor: tu tai

      tin, nếu như uống món canh này, Giang Thiên Phàm có thể cưỡng bức uống vào hay sao? Nếu cả đời cũng ra được đáp án, chẳng lẽ ta có thể ngồi yên lặng đối diện như vậy cả đời sao ?

      Nhưng kiên nhẫn của Giang Thiên Phàm ràng vượt qua sức tưởng tượng của .

      giờ trôi qua, canh nguội lạnh, Giang Thiên Phàm vẫn ngồi giống như bức tượng điêu khắc, thân hình chưa hề lay động.

      Lâm Khả Tụng ngược lại, cảm thấy ngồi đến mức mỏi hết thắt lưng, đây là muốn ngồi đến sụn lưng luôn hay sao.

      Vừa qua giờ, thậm chí có nhân viên tạp vụ lên, thay chén canh nguội lạnh thành chén canh nóng cho Lâm Khả Tụng.

      Chẳng lẽ canh cải trắng bạc hà phải trở thành ác mộng cả đời này của sao? cảm giác từng cái tế bào trong cơ thể mình cũng bắt đầu nhịn được nữa.

      Khi nhân viên tạp vụ hỏi: "Thưa Ngài, đây là chén canh cải trắng bạc hà cuối cùng."

      Lâm Khả Tụng mừng rỡ. . . . . . đúng, là vui mừng rạo rực! Chỉ cần uống hết chén canh này, sau đó biết đáp án là cái gì, Giang Thiên Phàm còn có thể tiếp tục dây dưa với nữa sao?

      "Vậy chuẩn bị thêm ." Giang Thiên Phàm dùng loại giọng đương nhiên.

      "Vâng."

      Nhân viên tạp vụ lui xuống, Lâm Khả Tụng lại điên rồi! ràng là Giang Thiên Phàm nhằm vào ! Đây chính là muốn dùng cái canh quái quỉ gì đó làm no chết!

      Cuối cùng chọc giận ta lúc nào? Làm sao khiến ta vừa mắt? Nếu như ta thấy ngứa mắt, tại sao lại đồng ý làm thầy của !

      Điều ta theo đuổi có nghĩa là toàn thế giới cũng phải theo đuổi như vậy! Vị giác của ta cũng đại biểu toàn thế giới cũng phải có vị giác giống ta!

      Lâm Khả Tụng đột nhiên đứng thẳng lên, hai tay chống lên mặt bàn, bạo phát ra.

      "Đối với tôi mà đây chỉ là chén canh, đối với khách hàng mà điều họ quan tâm cũng chỉ là ăn ngon hoặc ngon! Trong món canh này dùng quả táo và chanh có ý nghĩa sao? Dù sao cuối cùng còn phải là bị đào thải ra ngoài chui vào cầu tiêu sao! Cho nên ngài Giang, tôi thể thực được cầu của ngài! Tôi cũng vậy có hứng thú làm! Càng thêm nhìn ra có gì cần phải làm!"

      "Nếu như thêm táo vào cùng với cải trắng, mùi thơm của nó phá hỏng hương vị của cải trắng, giọng khách át giọng chủ. Còn chanh, nếu như cho nó vào trong món canh này, bởi vì khi canh bị múc ra nhiệt độ vẫn còn khá cao, vị chua của chanh tại nhiệt độ này càng thêm chát miệng thậm chí sinh ra vị đắng, làm hỏng vị của canh."

      Đối mặt với tức giận của Lâm Khả Tụng, Giang Thiên Phàm vẫn hề cử động.

      Thế giới vẫn xoay tròn theo quy luật của ta như cũ, chút sai lệch.

      "Rất nhiều món ăn, thí dụ như món gan ngỗng thấy hôm nay, gần như đầu bếp của tất cả các nhà hàng cao cấp đều biết làm. Sử dụng nguyên liệu, quá trình, thậm chí thời gian nướng trong lò nướng cũng giống nhau, nhưng cuối cùng lại vị đầu bếp nào làm được giống nhau như đúc. Chi tiết quyết định tất cả, Khả Tụng."

      Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người.

      ta gọi " Lâm" hoặc là"Lâm Khả Tụng", mà là "Khả Tụng" .

      Thậm chí hết sức ngờ, khi ta tên của nhìn thấy ta khẽ nâng đầu lưỡi lên, giống như men theo dòng suy nghĩ lướt qua của , chợt có loại cảm giác mình bị cưng chiều.

      Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, hít hơi, ngồi xuống.

      "Thưởng thức thức ăn, cũng cần tâm trạng thích hợp. còn nhớ lúc ăn mứt quả với tôi, đó chính hương vị thầm mến sao?"

      Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, ngờ chỉ thuận miệng với Giang Thiên Phàm, mà ta vẫn nhớ.

      "Mà món canh, cần mở ra được trái tim của khách ăn, là bắt đầu cho hành trình thưởng thức món ăn ngon của bọn họ. Nó quyết định tâm tình của khách. Khi bọn họ có tâm tình tốt, vị giác của bọn họ càng thêm tỉ mỉ, trong nháy mắt càng càng hiểu được việc thưởng thức mỗi thứ nhìn như râu ria nhưng lại được suy nghĩ kỹ càng của người chế biến món ăn vì họ."

      Trước mắt khi Giang Thiên Phàm dùng giọng điệu bình thản nhất ra toàn bộ những điều này, Lâm Khả Tụng rất kinh ngạc.

      ta có thể cau mày bởi vì chưa được cho phép mà đụng vào, cầu tuân thủ tất cả quy củ của ta, dường như chưa từng để ý đến tâm tình của , nhưng vào giờ phút này ta lại giống như vị bề ôn hòa, bao dung tất cả tính nóng nảy của .

      " xin lỗi."

      "Lại thử lại lần nữa."

      Lâm Khả Tụng hít hơi, nâng cái muỗng lên, đưa canh vào trong miệng, chất lỏng ấm áp chảy qua đầu lưỡi của , hạnh nhân, cải trắng, Bạc Hà, Cần tây, cùng với vị chua và thanh mát cuối cùng thuộc về loại trái cây nào đó.

      Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, muốn mùi vị thoáng qua rồi biến mất này dừng lại ở đầu lưỡi lâu hơn, cố gắng bắt lấy cảm giác kia, nhưng nó tựa như cơn gió xẹt qua đầu cành, đảo mắt biến mất thấy. Vì vậy lại uống vào hớp lại tiếp hớp, trong đầu đuổi theo chút hương vị chua cùng ngọt kia.

      "Là đào, đúng ?"

      Lâm Khả Tụng đưa mắt lên nhìn nhìn về phía đối phương.

      Đây là sau khi uống lên tám chén canh, lần đầu tiên mong đợi Giang Thiên Phàm cho câu trả lời khẳng định như vậy.

      "Đúng vậy."

      Lâm Khả Tụng nhắm mắt lại thở ra hơi.

      lợi hại! Thậm chí ngay cả mùi vị của đào cũng có thể nếm ra được!

      Đây quả thực là Thủ Pháp Cao Siêu!

      "Đây là bài học đầu tiên tôi dạy - giải tỏa kết cấu của vị giác. Khi có thể phân biệt chi tiết tất cả các nguyên liệu dùng trong món ăn, cùng với những nguyên liệu này đạt tới mùi vị riêng nào đó cần thiết tiến hành xử lý những có thể tái lại món ăn kinh điển của bậc thầy cách hoàn mỹ, cũng có thể chế biến ra mùi vị trong đầu trong thực."

      Giọng của Giang Thiên Phàm rất bình thản, giống như Lâm Khả Tụng nếm ra được đào là việc tất nhiên.

      Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống nhìn chén canh trước mặt, vẫn là món canh kia, nhưng thế giới mà quen thuộc lại muốn ngược lại với .

      Đó là loại báo trước: tất cả đều trở nên càng thêm tỉ mỉ cùng tế nhị hơn so với ngày trước.

      Giang Thiên Phàm từ từ đứng dậy, rời bàn ăn, "Chúng ta có thể về."

      Lâm Khả Tụng nhìn bàn ăn chút lại nhìn Giang Thiên Phàm chút, phải ta quên cái gì chứ?

      giống ta, ngoại trừ canh ra, ta còn ăn món khai vị và món chính nữa!

      mới chỉ có bụng nước mà thôi!

      Giang Thiên Phàm tới cửa cầu thang, Lâm Khả Tụng đơn theo.

      Khi ta bước xuống bước đầu tiên, đột nhiên ngừng lại. Lâm Khả Tụng suýt chút nữa đụng vào . Nếu mà đụng vào ta, hậu quả nhất định rất khốc liệt!

      "Lần sau, cần dối ở trước mặt tôi."

      Giống như trước đó ta gọi "Khả Tụng" hoàn toàn là ảo giác, bây giờ lạnh lẽo mới là thực tế.

      Lâm Khả Tụng dùng sức nhắm mắt lại, xong rồi xong rồi, cái khối băng này nhất định nhớ kỹ chuyện này cả đời!

      Giang Thiên Phàm ngồi lên xe, Lâm Khả Tụng trầm mặc ngồi ở bên cạnh , xe lái theo hướng về nhà.

      Meire vẫn cầm máy tính bảng, đọc số tin tức chính trị đương thời quan trọng cùng tin tức trong giới, Giang Thiên Phàm im lặng lắng nghe.

      Mà tác dụng của tám chén canh cải trắng bạc hà cuối cùng cũng xuất .

      Lâm Khả Tụng muốn toilet.

      Từ hơi muốn đến rất muốn, biết còn bao lâu nữa bọn họ mới có thể về đến biệt thự của Giang Thiên Phàm.

      Hơn nữa Meire từng , lúc Giang Thiên Phàm cho phép chuyện, tốt nhất nên chuyện. Hơn nữa hôm nay hình như mới vừa làm ta vui vì chuyện lén dùng máy tìm kiếm.

      Làm thế nào đây, làm thế nào?

      Bác tài xế, chẳng lẽ bác muốn toilet gì đó sao?

      Chú Meire, sáng sớm hôm nay phải chú uống cà phê sao? Cà phê phải lợi tiểu sao? Sao chú có chút phản ứng nào thế?

      Còn có Giang Thiên Phàm, tảng băng này! phải cũng uống chén canh sao? Có phải chén canh kia trong bụng bị đông thành băng rồi cho nên mới có phản ứng!

      Lâm Khả Tụng kìm nén đến mức càng lúc càng khó chịu!

      Cuối cùng cũng hiểu , tám chén canh này mới là trừng phạt cuối cùng mà Giang Thiên Phàm dành cho trò khôn vặt của !

      Giang Thiên Phàm vẫn an tĩnh lắng nghe Meire chợt khẽ nâng nâng tay. Sau khi nhìn thấy động tác của Giang Thiên Phàm từ trong kính chiếu hậu, Meire để máy tính bảng xuống xoay người lại: "Thưa Ngài, làm sao vậy?"

      Mặt của Giang Thiên Phàm nghiêng về phía Lâm Khả Tụng : " làm sao vậy."

      "Tôi. . . . . . Tôi muốn toilet!" Lâm Khả Tụng nhìn thấy tia ánh rạng đông.

      "Cố nhịn ."

      Mặt của Giang Thiên Phàm lại quay .

      Lâm Khả Tụng sửng sốt hai giây, thiếu chút nữa vung quả đấm lên đấm vào mặt của ta.

      Cố nhịn? dám cố nhịn ? thư nhịn chút xem! hãy thử lần !

      Nước mắt đảo quanh trong đôi mắt của Lâm Khả Tụng.

      Meire nhìn Lâm Khả Tụng, khẽ lắc đầu cái, trong ánh mắt có ý tứ là: làm gì chọc Ngài Giang mất hứng thế?

      có làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, phải là lén dùng điện thoại di động tìm kiếm tìm kiếm thôi sao!

      Xe tiếp tục vững vàng lướt , đầu Lâm Khả Tụng nghiêng sang bên, trong lòng suy nghĩ cùng lắm nhịn nữa, muốn đồng quy vu tận với chiếc xe đắt tiền này của Giang Thiên Phàm!

      Đúng lúc đó, Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng mặt sang bên, hình như là lắng nghe thanh ngoài cửa sổ.

      Tiếng nhạc điện tử màn hình led to lớn trước cửa trung tâm thương mại chấn động trong khí.

      "Dừng ở đây chút." ta mở miệng .

      Lâm Khả Tụng hít hơi, nhìn về phía Giang Thiên Phàm.

      "Toilet nữ ở góc đông nam tầng hai của trung tâm thương mại."

      Lâm Khả Tụng như được đại xá, đẩy cửa xe ra, bất chấp xông ra ngoài. lên thang cuốn, tới tầng hai của trung tâm thương mại, lại phát mình hoàn toàn biết góc đông nam ở nơi nào.

      Sau khi hỏi thăm nhân viên bán hàng, cuối cùng sau khắc tìm được toilet, cũng lấy được giải thoát.

      Lúc này trong điện thoại di động lên tin nhắn, là đến từ Tống Ý Nhiên.

      khắc đó, nước mắt của thiếu chút nữa rơi xuống.

      Tống Ý Nhiên: Sao còn chưa gọi điện thoại lại cho ?

      Lúc này mới phát , tối ngày hôm qua Tống Ý Nhiên gọi mười mấy cuộc điện thoại đến, chẳng qua bị bạn của chú rót rượu hơi nhiều, nên cuối cùng ngủ quên trong phòng của Giang Thiên Phàm, cho nên hoàn toàn thể nghe được.

      Lâm Khả Tụng: Em vẫn còn sống đấy.

      Tống Ý Nhiên: như vậy em sống được tốt?

      Lâm Khả Tụng: Em nhà ! Đều do mang em tham gia tuyển chọn trù nghệ gì đó! tại em bị tuyển trúng rồi, phải tham gia thi đấu rồi!

      Tống Ý Nhiên: . . . . . . thể nào? Khi nào em tham gia thi đấu? Có muốn bỏ phiếu cho em hay ?

      Lâm Khả Tụng: Bỏ cái đầu nhà ! tại em phong bế để huấn luyện rồi! Thầy giáo tính tình lạnh lùng, cao ngạo, có vui tươi chút nào!

      Bỗng dưng, Tống Ý Nhiên gọi điện thoại đến, tiếng chuông dọa Lâm Khả Tụng suýt đánh rơi điện thoại xuống đất.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vân thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: Suy nghĩ của Thiên Phàm = Bạn đừng đoán

      Editor: Kaori Hương

      "Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc bây giờ em ở đâu hả?" Giọng của Tống Ý Nhiên thiếu mấy phần lời biếng, còn có chút làm nghiêm túc làm cho người ta cảm thấy áp lực.

      "Trong toilet nhà hàng. Uống nhiều canh quá." Lâm Khả Tụng xoa xao cái mũi, bị canh cá làm cho no bụng.

      "Hình thức huấn luyện khép kín là sao? Cái mà toilet nhà hàng, phải là em ở tại phòng thu ngân của nhà hàng chú em sao?"

      Lâm Khả Tụng đành phải kể hết mọi chuyện ra cho Tống Ý Nhiên lần nữa, bao gồm quá trình mình mới bị buộc uống gần hết canh cải trắng bạc hà vừa rồi.

      Tống Ý Nhiên im lặng hai giây, rồi cười nghiêng ngả ở đầu dây bên kia.

      Lâm Khả Tụng cần nhìn mặt của ta cũng biết nhất định lúc này ta ôm bụng cười, cười đến run rẩy cả người!

      "Này! có phải là người em của em vậy! Bậc thầy này nhất định là mắc chứng OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế) và bệnh mình là trung tâm mà! Sàn nhà ta sáng đến nỗi mù mắt! Hơn nữa còn được phát ra chút xíu thanh nào! Đây cũng thuộc loại hình mắc bệnh sạch , em thấy ta giống như là thần kinh suy yếu!"

      "Người em, lòng cảm thấy em thích hợp làm đầu bếp.Vẫn nên sớm trở về nhà ăn của chú em làm ăn kiếm tiền , tích góp đủ học phí rồi học trường cùng thôi. đây bảo kê cho em, nhất định em thuận lợi tốt nghiệp tốt nghiệp khoa nào đó."

      "Cắt. cảm thấy em thích hợp làm đầu bếp?"

      Ở đầu dây bên kia, Tống Ý Nhiên thở dài hơi: "Khả Tụng, ở Âu Mĩ, ấn tượng của mọi người với đầu bếp khác với ở Trung Quốc - đầu bếp mồ hồi như mưa, bọn họ là người nghệ thuật. Từ đến lớn em cũng có tế bào nghệ thuật nào, dẫn em xem triển lãm tranh đại tý em trực tiếp ngủ ở ghế luôn. Cho nên cần miễn cưỡng mình đây? thích hợp mình hoặc là mình thích làm, làm là được."

      Lâm Khả Tụng im lặng.

      thích những việc này sao?

      Vậy tại sao lúc Giang Thiên Phàm chuẩn bị bữa ăn trưa cho nghị viên Thomas, bản thân xem mỗi động tác, mỗi quá trình của , còn nghiêm túc hơn so với ôn bài trước khi thi.

      Tại sao mình nếm ra cải trắng bạc hà trong súp đào lại vui mừng như vậy?

      "Em muốn thử lần." Lâm Khả Tụng buồn buồn , "Thắng, em kiếm đủ học phí rồi! Dù sao chỉ ba tháng mà thôi!"

      Tống Ý Nhiên hiếm khi thấy im lặng. Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, cho là điện thoại di động của mình có vấn đề.

      Cho đến vài phút sau, giọng của ta vang lê nlần nữa.

      "Được rồi. Chỉ là em phải cho biết, thầy hướng dẫn của em là ai?"

      "Cái này, là bí mật á! thể được!"

      Tống Ý Nhiên cười, tiếng cười của rất dễ nghe, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi! Dù sao chỉ có chút, nên miễn cưỡng mình làm chuyện mình muốn làm."

      Lại tin phổi chủ đề tán gẫu mấy câu, mới tắt đeện thoại, lúc này Lâm Khả Tụng mới ngồi dậy.

      Ai nha, gọi điện thoại với đối tượng thầm mến trong toilet, lãng mạn tí nào.

      thở ra hơi, cúi đầu ra toilet.

      Chân vừa mới bước ra khỏi cửa, còn chưa có ngẩng đầu lên, giọng lành lạnh vang lên bên tai .

      "Rất xin lỗi, tôi chính là người tổng hợp cả OCD (Rối loạn ám ảnh cũng chế) và mình là trung tâm. chỉ có như thế, còn rất thích sạch và suy nhược thần kinh."

      Lâm Khả Tụng bỗng phát ra, vậy mà Giang Thiên Phàm cầm gậy dò đường, đứng yên ở bên ngoài cửa phòng toilet.

      phía sau ta là Meire. Mà vẻ mặt Meire biết làm sao lắc đầu với Lâm Khả Tụng.

      Lâm Khả Tụng hoàn toàn cháng váng, sao Giang Thiêm Phàm lại tới đây? phải ta vẫn ngồi trong xe sao?

      Chẳng lẽ ta cũng muốn toilet, cho nên vừa lúc nghe được cuộc chuyện giữa và Tống Ý Nhiên?

      Giang Thiên Phàm! Tôi xem bình thường cao ngạo thế, sao lại nghe lén trước cửa toilet nữ!

      Chỉ là những thứ này đều phải là vấn đề!

      Giang Thiên Phàm câu nào, xoay người sang chỗ khác. Bóng lưng kia, càng thêm lạnh lùng rồi.

      Rốt cuộc đây là lần thứ mấy trong ngày mình làm cho ta mất hứng rồi?

      Lâm Khả Tụng ơi Lâm Khả tụng, hôm nay muốn tìm đường chết sao?

      Nhất định về sau có ngày tốt lành rồi!

      muốn suy nghĩ lại đề nghị của Tống Ý Nhiên lần nữa, đường này thông, vẫn là tranh thủ thời gian buông tha đường vòng !

      "Lâm tiểu thư, có biết mình ở trong toilet bao lâu ?" Meire tới bên người Lâm Khả Tụng giọng hỏi.

      "Ba phút?"

      Meire lắc đầu.

      "Năm phút?"

      Meire vẫn lắc đầu: "Là mười lăm phút. Hơn nữa gọi điện thoại cho , đều là số liên lạc bận."

      Lâm Khả Tụng quẫn rồi. Là mình gọi điện với Tống Ý Nhiên trong toilet, quên hết thời gian.

      "Giang tiên sinh lo lắng cho , tự mình tìm ."

      Meire vừa như thế, Lâm Khả Tụng cảm thấy tội lỗi .

      Nhưng mà. . . . . . thấy thế nào Giang Thiên Phàm cũng giống như lo lắng cho ?

      có cái gì đáng giá để ta lo lắng? phải là nhà vệ sinh sao? Chẳng lẽ vừa xông vào bồn cầu bị đưa đến dị giới rồi hả?

      " ấy lo cho tôi?" Lâm Khả Tụng rất chắc chắn hỏi Meire.

      "Tôi đoán." Meire nghiêm túc trả lời, bước nhanh theo Giang Thiền Phàm.

      Đoán sao có thể trúng!

      Suy nghĩ của Giang Thiên Phàm ai có thể đoán trúng!

      Bọn họ trở lại xe, sau khi Meire nhận cú điện thoại, xoay đầu lại với Giang Thiên Phàm: "Giang tiên sinh, Lý Ngạn kiên trì muốn gặp mặt ngài lần."

      "Tôi gặp là vì thấy ta cần thiết."

      Meire do dự hai giây, vẫn lời trong lòng ra: "Giang tiên sinh, nghe qua Lý Ngạn hơi kích động."

      "Nhìn thấy tôi, ta chỉ thêm kích động hơn, tỉnh lại nhìn vấn đề của mình chút nào."

      Meire hít hơi, "Tôi hiểu."

      Lâm Khả Tụng lại cảm thấy cái tên "Lý Ngạn" này quen tai. Đây phải là trợ lý của Giang Thiên Phàm sao?

      Chẳng lẽ bị khối băng này “xào” ?

      Cũng chỉ là thế, cầu của khối băng lớn cao như vậy, há người phàm có thể đạt tới?

      đường im lặng, Lâm Khả Tụng trở về biệt thự của Giang Thiên Phàm.

      ra biệt thự của Giang Thiên Phàm, trừ quá sạch , quá an tĩnh, phòng quá lớn nhưng ai ở ra, cái khác đều rất tốt.

      Lúc ngồi chồm hổm mặt đất ra sức kéo hành lý, Meire vào, đặt đống sách lên bàn.

      "Những thứ này là kiến thức nền tảng trước khi nấu ăn, món chính, các loại canh, món điểm tâm ngọt. Nội dung bên trong vô cùng tường tận, hi vọng có thể thu được từ trong đó."

      Tầm mắt của Lâm Khả Tụng xê dịch về gáy mấy cuốn sách, có chừng mười mấy cuốn.

      Cái gì mà “Làm sao để bạn chuẩn bị bữa ăn tối”, “Nguyên liệu nấu ăn”, “Học cân bằng vị giác”, đợi chút.

      Lâm Khả Tụng nhìn về phía Meire: "Những thứ này là muốn tôi đọc xong trong ba tháng?"

      "Ba tháng?" Meire cười cười, " nghĩ ba tháng này chỉ đọc sách sao? Tuần đầu tiên nên đọc qua hơn nữa nên hiểu nội dung."

      Thiếu chút nữa phổi Lâm Khả Tụng phun ra..

      "Trừ lần đó ra, sáng sớm mỗi ngày từ tám giờ đến mười hai giờ, Giang tiên sinh dạy tiến hành cắt như thế nào để tổn hại đến nguyên liệu nấu ăn."

      Là kỹ thuật xắt rau hả?

      "Tối hôm nay tôi bay đến Atlant, xử lý số công việc cho Giang tiên sinh. Chúc tối nay ngủ ngon trước."

      Meire rời khỏi phòng, Lâm Khả Tụng thuận tay cầm cuốn sách lên lật lật lại, con ngươi muốn rơi ra ngoài.

      Lại là tiếng ! Toàn bộ đều là tiếng !

      Coi như ngữ lúc học đại học của có bỏ bê, nhưng mà nhiều từ đơn về thức ăn cùng phương pháp nấu như vậy, căn bản chưa từng thấy qua! Đây là muốn khôi phục “treo đèn lên học tập” như trước kia sau?

      Lúc này cũng tiêu hoá hết tám chén canh, tại Lâm Khả Tụng đói lả.

      mở cửa phòng, nhìn chung quanh chút, thấy Meire cũng tìm được Nina. . . . . . cũng dám tuỳ ý lại chỗ này. . . . . . chỉ đành tới rương hành lý lấy ra ít bánh quy và sô-đa lúc sắp Newyork mẹ nhét vào. Mặc dù nát, nhưng Lâm Khả Tụng còn đứng trước sọt rác mà ăn rất ngon.

      Cái gì mà món ăn chiêu bài của phòng ăn ba sao Michelin, căn bản là bây giờ so ra còn kém hơn vụn bánh quy.

      Ăn xong bánh bích quy, Lâm Khả Tụng lười biếng nằm ở giường, nhìn chồng sách cao này, cảm thấy bi thương như gió bão sắp tới đỉnh núi lạnh lẽo.

      Lâm Khả Tụng biết, được chăng hay chớ chỉ làm mình ở tại nơi của Giang Thiên Phàm càng khó chịu.

      Nhiều quyển sách như vậy, muốn xem hơn nữa còn thuộc lòng trong vòng bảy ngày, nhất định là Giang Thiên Phàm nghĩ ra cách để được sảng khoái.

      Nhưng chỉ cần hiểu hết chúng, Giang Thiên Phàm thể sảng khoái!

      Lâm Khả Tụng ngồi dậy, tìm ra cuốn sách mỏng nhất “Nguyên liệu nấu ăn” rồi bắt đầu đọc.

      Nhớ lúc học trung học cấp hai, đọc thuộc lòng văn học cổ, ở trước bàn cũng có thể ngủ. Cho nên giờ phút này, Lâm Khả Tụng chuẩn bị nằm xuống bàn.

      Chẳng qua là khi mở quyển sách này ra, ngây ngẩn cả người. tờ giấy có rất nhiều ghi chú, đều là dùng bút máy mà viết. Chữ rất , cũng rất phóng khoáng. Có nơi còn đánh dấu ký hiêu, có nơi còn viết giải thích. Giống như có người biết Lâm Khả Tụng sắp sửa đọc quyển sách này, cho nên chuẩn bị đầy đủ trước giúp .

      biết vì sao, Lâm Khả Tụng cảm thấy những chữ này do giang Giang Thiên Phàm viết.

      Nhưng mà Giang Thiên Phàm nhìn thấy. ta thể ghi chú giùm .

      Lâm Khả Tụng rối rít mở sách khác ra, làm cho cảm thấy khó tin, trong mỗi quyển sách đều có chú giải tương tự. có thể cảm nhận được người viết xuống những dòng chữ đó, là ngồi chuyên chú như thế nào trước bàn đọc sách, mang theo tâm bình tĩnh đọc qua mỗi trang dưới ánh đèn

      Phối hợp với những ghi chú này, bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy vốn là sách ban đầu lưu loát cũng biến thành thú vị. chưa bao giờ biết người Pháp hái Hắc Tùng cho heo mẹ! Cũng biết cây ngô lại là cây lưỡng tính! Càng thêm ngờ cá hồi ở kỳ đẻ trứng ngược dòng mà tới!

      Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy vô cùng thú vị. Ngay cả Nina đưa bữa ăn tối đến bên cạnh , cũng phát ra.

      Khi xem xong tờ cuối của cuốn “Nguyên liệu thức ăn”, phát chín rưỡi tối.

      dọn dẹp bàn xong, tắm.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26.1: Cả đêm sóng gió

      Editor: Tranh

      Phòng tắm hẹp rỗng tếch nhà chú căn bản cách nào so được với căn phòng tắm này. Bồn tắm trắng noãn, hệ thống cung cấp nước nóng chảy ra ồ ạt, khiến Lâm Khả Tụng có loại kích động muốn tắm cho tốt.

      lấy quần áo cất xong, mở vòi hoa sen ra, thích ý cảm thụ làn nước nóng chảy qua thân thể mình.

      Tâm tình vui sướng nên nhịn được ngâm nga hát.

      Nhưng giây phút xoay người lại, thét lên tiếng, thiếu chút nữa mông an vị mặt đất.

      Bởi vì mặt Giang Thiên Phàm hững hờ, ôm cánh tay dựa vào trước cửa phòng tắm, biết nhìn bao lâu.

      Lâm Khả Tụng ôm chặt thân thể mình, lùi về phía sau, dầu gội và sữa tắm quăng tới tấp, phát ra tiếng ‘đùng đùng’.

      . . . . . Sao lại vào đây! phải biết tôi tắm!”

      Đầu óc Lâm Khả Tụng muốn nổ tung rồi! Vội vàng kéo khăn tắm qua bao kín mình.

      Hai giây sau, Lâm Khả Tụng mới ý thức được, ra Giang Thiên Phàm nhìn thấy.

      Hơi nước trong phòng tắm tiếp xúc với mặt của Giang Thiên Phàm, cũng làm tan vẻ lạnh lùng.

      Vốn là dung nhan lạnh lùng mà vào giờ phút này có vẻ nhu hòa.

      Nhưng tại sao, loại ảo giác, tầm mắt Giang Thiên Phàm rơi vào người của , miêu tả khuôn mặt , cổ của , thậm chí cách khăn tắm, nhàng ôm lấy .

      Tim đập loạn lên.

      khí hít vào trong phổi có cách nào kiềm chế được.

      biết bây giờ là mấy giờ rồi sao?” Giang Thiên Phàm chậm rãi mở miệng hỏi.

      Khóe miệng hé mở, là nguồn gốc làm cho Lâm Khả Tụng bị kích thích.

      Linh cảm đột nhiên chợt lóe lên, rất muốn dùng sức bắt lại.

      “Chín giờ. . . . . Bốn mươi?” nhìn xuyên qua cửa phòng tắm, nhìn thấy đồng hồ vách tường.

      “Meire nên qua cho , sau chín giờ cho phép tắm nữa.”

      ". . . . . ."

      Qủa Meire có qua với , chỉ là nhớ . . . . .

      nghe thấy tiếng tôi tắm sao?” Lâm Khả Tụng xác định hỏi.

      Dù sao phòng của và Giang Thiên Phàm cũng cách nhau khoảng.

      “Đúng, tôi nghe vô cùng . Cho nên quấy rầy tôi nghỉ ngơi, Lâm Khả Tụng.”

      biết vì sao, khi gọi “Lâm Khả Tụng”, đáy lòng của dâng lên loại cảm xúc thất vọng tràn trề.

      “Lỗ tai của là thính. . . . . .” Lâm Khả Tụng bĩu môi.

      “Qủa lỗ tai của tôi rất nhạy. Tôi có thể nghe được tiếng hít thở lúc láo của , có thể nghe thấy hát trong phòng tắm, cũng có thể nghe tiếng nước chảy xuống trong biệt thự. Cho dù tôi muốn nghe, nhưng tôi vẫn nghe. Tôi như vậy, hiểu chưa?”

      “Hiểu.” Lâm Khả Tụng mím môi cái.

      Lời ở trong phòng cũng lớn lắm, xem bóng đá, nghe nhạc cũng phải đeo tai nghe, cùng với sau chín giờ được tắm. . . . . tóm lại chính là thể phát ra bất kỳ thanh nào!

      đáng tiếc, phải là người chết.

      Người chết có động tĩnh gì, có thể thỏa mãn cầu cực hạn “An tĩnh tuyệt đối” của .

      Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác rời . Lúc này Lâm Khả Tụng mới bắt đầu dọn dẹp mấy cái chai rơi mặt đất.

      Cuộc sống của có cách nào qua được!

      Chỉ là giây phút ngồi chồm hổm mặt đất, cảm thấy vạn phần đồng tình với Giang Thiên Phàm. có thể vào phòng tắm của , là bởi vì quên khóa cửa.

      Thử nghĩ nếu như người tắm ở chỗ này phải là Lâm Khả Tụng , mà là đại mĩ nhân hấp dẫn!

      Người đàn ông khác nhìn thấy màn này, máu mũi đều muốn phun ra ngoài.

      Nhưng Giang Thiên Phàm ta có nhìn thấy!

      Đáng buồn cỡ nào!

      Lâm Khả Tụng buồn buồn nở nụ cười.

      Sau đó sờ sờ đầu, sao vẫn có loại cảm giác phiền muộn vì bị đối phương xem sạch bách vậy nhỉ?

      Giang Thiên Phàm rời khỏi phòng của Lâm Khả Tụng, dọc theo hành lang dài, tự trở lại phòng của mình.

      Ở đó, bác sĩ Tạ hết sức kiên nhẫn ngồi ở ghế sô pha chờ .

      “Thiên Phàm, sao vậy?”

      “Lâm Khả Tụng tắm.” Giang Thiên Phàm ngồi xuống.

      Bác sĩ Tạ cúi đầu xuống, nhàng lật lên phần tư liệu về Lâm Khả Tụng, “À, vì tắm nên phát ra thanh quấy rầy tôi và chuyện à?”

      Mặc dù bác sĩ Tạ có nghe thất, căn bản cũng phải chưa nghe thấy.

      "Đúng vậy."

      Bác sĩ Tạ nhàng cong khóe môi, nhanh chậm : “Tôi nghe tối hôm qua, khiến cho Lâm Khả Tụng ngủ ở ghế số pha trong phòng ?”

      Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng mặt sang, khuôn mặt sáng sủa của còn lưu lại dấu vết đau khổ. cũng có mở miệng .

      Bởi vì đối với việc này phải là vấn đề cần phải trả lời.

      “Tại sao ấy lại đến phòng của ?” Bác sĩ Tạ tiếp tục hỏi.


      ấy uống say, rồi nhầm phòng.”

      “Cho nên có thể ngửi được mùi cồn của rượu từ người ấy.” Bác sĩ Tạ nhìn Giang Thiên Phàm như có điều phải suy nghĩ, “ có thể bỏ qua cái mùi kia, Thiên Phàm.”

      muốn cái gì?”

      “Còn có hôm nay, vốn nên ngồi trong xe đợi , nhưng sau mười phút chưa thấy ấy về, vì vậy vào trong cửa hàng tìm ấy.”

      “Là Meire cho biết?”

      “Đây là điều ta nên cho tôi biết, cho nên cần trách Meire. Chỉ là, có nghĩ tới tại sao phải tìm ấy, phải ở bên ngoài toilet chờ ấy ?”

      “Tôi có nghĩ tới.” Giọng Giang Thiên Phàm rất lạnh lẽo.

      Bác sĩ Tạ cười tiếng, đổi tư thế ngồi: “Có lẽ. . . . .Tôi là ‘có lẽ’. biết mình rất nghiêm khắc, biết thính giác, khứu giác, vị giác còn có xúc giác nhạy hơn người thường gấp chục lần, cũng biết bản thân theo đuổi hoàn mĩ quá làm cho người khác chùn bước. Cho nên lo lắng, ấy giống như những người khác, xoay người qua chỗ khác, ngay cả câu ‘hẹn gặp lại’ cũng có liền rời .”


      cảm tính quá rồi, bác sĩ Tạ.” Hình như dung mạo Giang Thiên Phàm cứng lại chút, có tí dao động nào.

      “Vừa rồi mới nhắc nhở ấy, cần tắm sau chín giờ, tuân theo quy tắc ‘Yê tĩnh tuyệt đối’ của căn biệt thự này. Nhưng thanh ấy tắm, rốt cuộc là làm cho biệt thự này yên tĩnh, hay là lòng của cách nào lắng xuống?” Giọng bác sĩ Tạ mang theo vài phần buồn cười.

      “Lòng của tôi muốn yên tĩnh.”

      Bác sĩ Tạ phát ra tiếng cười, “Thiên Phàm, chắc chắn lúc tiếng nước vang lên, trong đầu của phải là cảnh nước chảy qua cổ của , vai của , đầu ngón tay của ấy sao?”

      Giọng của ta nhàng, lại có loại lực độ hình dung được, giống như chỗ sâu trong đại não đập.

      " phải."

      Mà Giang Thiên Phàm vẫn trả lời đơn giản mà khẳng định như cũ.

      chắc chắn tự mình đến đó, phải bởi vì muốn xem thử sao?”

      ta có gì đáng giá để tôi muốn nhìn thấy.”

      chắc chắn lời muốn với ấy phải là ‘rời khỏi đầu óc của tôi’ mà là ‘sau chín giờ được tắm’ sao?”

      “Bác sĩ Tạ, hôm nay hỏi vượt qua phạm vi mà bác sĩ nên hỏi. Hơn nữa tôi xác định, tại tôi vẫn khỏe mạnh như cũ. có khuynh hướng uất ức, có nhân cách phản xã hội, cũng có đặc điểm tự phong bế. Tôi biết hỏi mấy vấn đề này để làm gì.”

      tại chỉ tràn đầy phòng bị với tôi, hơn nữa còn rất giàu tính công kích.” Bác sĩ Tạ sờ sờ cái cằm, dùng giọng thâm trầm , “Điều này rất , tôi hỏi đúng vấn đề. Tôi chỉ ra vấn đề mà tự hỏi mình thôi. Có chút triết lí, có thể từ hạt cát, thấy bản chất của con người. Đối với cũng vậy. hạt cát rất bé, sơ ý chút tìm lại được nữa.”

      “Đa tạ lời nhắc nhở của .”

      “À, chỗ này của tôi có tấm hình của Khả Tụng, có cần tôi hình dung cho nghe thử xem đó là dạng ?”

      cần.” Giang Thiên Phàm đứng dậy, làm dấu tiễn khách.

      Bác sĩ Tạ lại làm như thấy, tiếp: “Da của ấy rất trắng, mắt to.”

      “Bác sĩ Tạ, hôm nay hết giờ tư vấn rồi.”

      “Chớp mũi rất , lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền bên trái.”

      “Bác sĩ Tạ.” Giang Thiên Phàm giọng.

      “Tóc ngắn, nhưng rất nhanh nhẹn.”

      Mặt Giang Thiên Phàm hướng ra cửa.

      Bác sĩ Tạ cong khóe môi, cuối cùng cũng đứng dậy rời .

      Lúc tới cửa, ta dừng bước, “Thiên Phàm, so với người bình thường, hiểu hơn rất nhiều chỉ là ‘ thấy’ mà thôi.”

      Trong lòng yên tĩnh lại lần nữa. Giang Thiên Phàm ngồi ngay ngắn ghế sô pha, trầm mặc rất lâu.

      Sau khi Lâm Khả Tụng sửa sang lại phòng tắm cách thỏa đáng, bắt đầu lau tóc của mình.

      dám sử dụng máy sấy, sợ vang lên thanh lại dẫn Giang Thiên Phàm đến đây, chỉ có thể vừa nhắn tin với Tống Ý Nhiên, vừa lau tóc.

      Lâm Khả Tụng: trở lại Newyork rồi sao?

      Tống Ý Nhiên: cuối tuần này bay. Có phải nhớ ? Sao !

      Lâm Khả Tụng: cái rắm!

      vốn muốn kể với Tống Ý Nhiên sau này sau chín giờ thể sử dụng phòng tắm phong hoa tuyệt thế theo quy định nữa, nhưng nghĩ lại, vừa ra phải liền lộ bị Giang Thiên Phàm ‘nhìn thấy’ hết sao?

      Tống Ý Nhiên nhất định cười như điên!

      Lâm Khả Tụng nhìn lên màn hình ‘ ’ lỗ tai có chút nóng lên.

      Người này ngu như heo, khẳng định biết ‘ ’ là có ý gì!

      Tống Ý Nhiên lại nhắn lại tin: sau khi về, cùng nhau ăn cơm được chứ?

      Lâm Khả Tụng suy nghĩ chút: phải hỏi sư phụ em xem có đồng ý cho em đường sống .

      Đầu kia điện thoại, ở San Franciso, Tống Ý Nhiên đứng ở cửa sổ khổng lồ sát đất, nhìn ánh đèn từ Silicon Valley, ánh mắt híp lại.

      Đeo tai nghe, nghe bài hát, Lâm Khả Tụng bắt đầu nhớ nhà. gọi điện thoại cho ba mẹ, sau đó báo mình vẫn ổn với chú, sờ bụng cái. . . . .Đói bụng.

      Lâm Khả Tụng có chút hối hận tại sao trước khi đến đây có chuẩn bị rương đồ ăn vặt.

      Bỗng dưng, nhớ lại trước mình có từng thăm quan cái phòng bếp rồi.

      khẳng định thể nấu cái gì ăn ở trong phòng bếp, Giang Thiên Phàm nhất định phát .

      Nhưng ở nơi đó có nhiều nguyên liệu nấu ăn, bao gồm các loại trái cây.

      Dù sao Meire cũng qua với , thể đến phòng bếp lấy trái cây ăn.

      Nhất thời Lâm Khả Tụng vui vẻ.

      rời khỏi phòng mình, trong đầu nhớ lại đường đến phòng bếp mà ngày đó Meire dẫn đến.

      Trong hành lang là khoảng gian đen kịt, cũng chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ.

      Lâm Khả Tụng lảm nhảm ở trong lòng, hoàn toàn biết Giang Thiên Phàm mua căn biệt thự lớn như vây để làm gì!

      Bóng cây chuyển động, chiếu lên mặt đấy giống như ma quỷ.

      Cuối cùng Lâm Khả Tụng cũng mò tới phòng bếp, lúc này mới nhớ ban đầu hình như Meire có quét qua mật mã, biết mật mã là gì!

      Xem ra lại uổng công chuyến rồi!
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vântrangu213 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26.2

      Editor: Tranh

      Vào lúc Lâm Khả Tụng muốn trở lại phòng ngủ, phát hình như cửa phòng bếp chỉ khép hờ.

      Là Meire quên khóa cửa sao?

      Hay là Giang Thiên Phàm ở bên trong.

      Ngón tay Lâm Khả Tụng vịn vào bên cạnh cửa, chậm rãi mở nó ra.

      Trong bóng tối, mơ hồ thấy bóng dáng trong góc phòng bếp.

      Lâm Khả Tụng mò tới đèn ở bên tường, ấn xuống, trong nháy mắt, cả phòng bếp đều sáng lên.

      Mà bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng kia, đứng ở kệ hàng hóa cuối cùng, biết làm gì ở trong góc.

      Trong nháy mắt khi ánh đèn sáng lên, ta kéo nón xuống, đột nhiên xoay người, tông vào Lâm Khả Tụng, xông ra ngoài.

      Lâm Khả Tụng giữ vai của mình, đau đến xương hình như cũng muốn nứt ra.

      Nhưng giây kế tiếp, hiểu .

      Đó là ăn trộm!

      Phòng nhà Giang Thiên Phàm nhiều như vậy nhưng lại trống trải, nhất định là tòa nhà trống !

      Lâm Khả Tụng chợt nghĩ đến Giang Thiên Phàm, thấy , biết kẻ trộm có cố ý gây bất lợi gì cho ?

      Người đàn ông kia chạy trốn ra ngoài, sắp rẽ cua, nơi đó chính là phòng của Giang Thiên Phàm!

      Vào giây phút đó, thanh hết sức thống khổ vang lên, ngay sau đó chính là tiếng thứ gì đó ngã xuống.

      Trong lòng Lâm Khả Tụng cả kinh, vội nhấc chân .

      “Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm!”

      Giọng của vang vọng trong hành lang trống trải, nhưng có tiếng trả lời của Giang Thiên Phàm.

      Lòng nóng như lửa đốt.

      Lâm Khả Tụng thề, lúc chạy nước rút ở chương trình trung học cũng có nhanh đến như vậy!

      Cửa phòng Giang Thiên Phàm mở rộng ra, ánh sáng chiếu lên hành lang.

      bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng té ngã xuống đất, Lâm Khả Tụng nhanh chóng xông lên đỡ đối phương.

      “Giang Thiên Phàm —— có việc gì chứ. . . .”

      Lâm Khả Tụng vừa mới chạm vào tay đối phương, liền nhận ra người này phải là Giang Thiên Phàm.

      Mà đối phương cũng hai lời giơ quyền lên chuẩn bị đánh vào mặt của Lâm Khả Tụng.

      Lâm Khả Tụng giật mình, tránh cũng thể tránh.

      Trong nháy mắt đó, có người kéo cổ áo , có lực rất lớn trực tiếp đánh qua .

      quyền kia cơ hồ vung trúng má của Lâm Khả Tụng, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Cổ tay níu lại cũng buông lỏng ra.

      Lâm Khả Tụng lảo đảo lui về phía sau theo quán tính, và vào trong ngực đối phương.

      Hơi thở quen thuộc lan tới.

      cái tay đè hông của luôn, làm cho ổn định.

      Lâm Khả Tụng hít vào hơi, ngẩng mặt, vừa đúng lúc nhìn thấy cằm của Giang Thiên Phàm.

      “Lý Ngạn, tới đây làm gì?”

      Giọng lạnh như băng vang lên, giống như tất cả vui buồn hờn giận thế giới cũng có ý nghĩa gì với .

      Người đàn ông ngồi dưới đất lấy nón xuống, lúc này Lâm Khả Tụng mới nhận ra, ta chính là trợ lí theo lúc Lâm Khả Tụng gặp gỡ Giang Thiên Phàm lần đầu tiên.

      Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

      Lý Ngạn cười lạnh, từ dưới đất bò dậy. Chân trái của cà thọt, hẳn là vấp phải gậy dò đường của Giang Thiên Phàm nên mới té.

      “Tôi tới nơi này làm gì? Giang tiên sinh! Tôi làm trợ lí của hơn năm, có công lao cũng có khổ lao! lại đối đãi với tôi như thế nào?”

      “Cũng bởi vì có công lao lại có khổ lao, nên tôi mới để cho có cơ hội tự động nghỉ việc.”

      “Tự động nghỉ việc? Đây là thừa nhận công việc của tôi? Đây chính là hồi báo của dành cho công việc của tôi?”

      Lý Ngạn nghiêm mặt, trong ánh mắt là cố chấp vặn vẹo.

      Trong lòng Lâm Khả Tụng có loại dự cảm tốt lắm.

      Cuộc đời này, Lâm Khả Tụng sợ lưu manh cũng có sợ lưu mang có văn hóa. Nhưng đối với kẻ điên, từ trước đến giờ thể dùng lực.

      ngăn trước mặt của Giang Thiên Phàm, trong lòng tự hỏi biết lúc nào có thể kéo Giang Thiên Phàm chạy được đây?

      “Chẳng lẽ có nhận hối lộ của Triệu đổng bên khách sạn Bọt Sóng sao, cho nên liệt nó vào danh sách đối tác của Giang thị sao? chỉ có như thế, vì đột nhiên nhà hàng Bọt Sóng chiếm được ưu thế, còn cố ý che giấu tư liệu và những ưu điểm của những nhà hàng khác. Lý Ngạn, lợi dụng tin tưởng của tôi dành cho .”

      Giọng Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, bình tĩnh như vậy ngay cả “thất vọng” cũng thấy được.

      Lý Ngạn khẽ hừ tiếng, chỉ vào Giang Thiên Phàm lớn: “Chẳng lẽ khách sạn Bọt Sóng phải là đối tác có thực lực nhất sao? Trừ họ ra, còn có thể có lựa chọn nào khác sao? Tôi chỉ là làm cho nhà hàng Bọt Sóng bộc lộ ưu điểm ràng hơn thôi!”

      “Tôi cần người khác lựa chọn thay tôi.”

      “Nhưng bây giờ ở nước Mĩ là giới ăn uống của người Hoa, tôi có tương lai! Bởi vì là Giang Thiên Phàm, người mà cần, liền là người có vấn đề hoặc là người hoàn mĩ! hủy diệt tất cả của tôi!”

      Lý Ngạn bắt đầu kích động.

      Lâm Khả Tụng thể tưởng tượng nổi, người đàn ông vốn hào hoa phong nhã, thế nhưng chỉ như vậy mà nổi giận.

      Nếu như ta giơ nắm đấm lên, hai người bọn họ ai cũng chịu nổi!

      Giang Thiên Phàm ơi là Giang Thiên Phàm, sao để người hầu ở lại! Ít nhất còn có người gọi điện báo cảnh sát!

      Phòng ốc nhiều như vậy, tiền cũng ít, mướn người tuần tra an ninh vào ban đêm, bị mất khối thịt nào sao!

      “Tôi có hủy diệt , là hủy tất cả những thứ vốn có. có tương lai trong giới ăn uống của người Hoa, tôi lại cho là như vậy. Nhiều nhà ăn lẻ tẻ như vậy, ràng có thể lên từ chỗ căn bản nhất, nhưng là cam tâm. có cách nào quên được cảm giác ưu việt khi mình làm người quản lí của khách sạn cao cấp, khinh thường công việc bình thường nhất, đơn giản nhất, lòng của có lắng xuống, đây mới là nguyên nhân có cách nào tìm được công việc, phải tại tôi.”

      Lâm Khả Tụng ngừng dùng khuỷu tay thúc vào ngực Giang Thiên Phàm, nhắc nhở nên nữa, cần kích thích Lý Ngạn nữa.

      “Cho nên thế giới chỉ có mình mày là cao thượng nhất! Mày bắt tất cả hành động vi phạm của mọi người vào khuôn mẫu, bao gồm cả đời người sao! Tao tự mình nỗ lực ở nơi này mười năm, mới có mọi thứ như hôm nay! Mà mày lại dễ dàng hủy bỏ tất cả của tao! Nếu như vậy, mày cũng phải nếm thử cảm giác bị người ta từ bỏ.”

      xong, bỗng dưng Lý Ngạn rút con dao từ trong túi tiền ra, định đâm vào vai của Giang Thiên Phàm.

      Lâm Khả Tụng lời nào giơ chân lên, đạp cước vào bụng của Lý Ngạn.

      “Ưmh. . . . .” Lý Ngạn ôm bụng lui về phía sau, hung ác trừng mắt nhìn Lâm Khả Tụng, nâng con dao lên chuẩn bị đâm .

      có học qua Taekwondo, nhưng cảm thấy mình cần phải liều mạng với kẻ điên.

      tránh thoát tập kích của Lý Ngạn, quay người bỏ chạy.

      Chạy chưa được hai bước, phát căn bản Lý Ngạn có đuổi theo, mà nhằm vào lồng ngực của Giang Thiên Phàm đâm tới.

      “Giang Thiên Phàm!”

      Lâm Khả Tụng choáng váng, chạy trở về.

      Giang Thiên Phàm giơ tay lên ngăn cản, vung gậy dò đường tới, vừa đánh trúng vào mặt của Lý Ngạn.

      Lý Ngạn bụm mặt ngã xuống.

      Lâm Khả Tụng hơi sững sờ, nghĩ thầm Lý Ngạn có bản lĩnh, ngay cả người mù cũng đâm trúng!

      Đợi chút, đây phải là vấn đề nên nghĩ.

      xông lên phía trước, Lý Ngạn lại vọt lên, kéo gậy dò đường của Giang Thiên Phàm, hung hăng đập Lý Ngạn loạn xạ.

      “Nha đầu thối! Mày với Giang Thiên Phàm chết !”

      “Ngày ngày muốn người khác chết! Sao chết luôn !” Lâm Khả Tụng càng gõ càng ác liệt.

      Trong lòng , đầu óc Lý Ngạn này nhất định có bệnh!

      Khi Lý Ngạn dùng tay bắt lấy gậy dò đường, Lâm Khả Tụng cũng dây dưa với ta nữa, xoay người kéo cổ tay Giang Thiên Phàm bỏ chạy.

      “Còn đứng ngây người ở đó làm gì! Chạy nhanh!”

      Giang Thiên Phàm gì, mặc cho Lâm Khả Tụng kéo, cho đến khi bọn họ chạy vào trong phòng bếp, biết Giang Thiên Phàm nhấn nút gì, cửa phòng bếp liền bị khóa trái.

      Ở ngoài cửa Lý Ngạn liều mạng bấm mật khẩu, nhưng cửa cũng có nửa điểm phản ứng. ta nhất thời mất tính nhẫn nại, dùng sức đạp cửa.

      “Giang Thiên Phàm cái người nhu nhược này! ra ngoài cho tao! Ra ngoài!”

      “Giang Thiên Phàm —— cái tên ích kỉ khốn khiếp! Mày ra ngoài tao! Nếu tao đốt chết mày!”

      Lâm Khả Tụng nghe ta như vậy, khỏi kinh hãi.

      ta muốn đốt chết tôi!”

      Giang Thiên Phàm dựa vào mặt bàn, cụp mắt xuống, bĩnh tĩnh như thường.

      “Á. . . . . Cái tên điên kia làm chứ?”

      “Phòng có cảm ứng khói. Nếu như ta phóng hỏa, hệ thống dập lửa tự động giội nước.”

      Lâm Khả Tụng hết ý kiến.

      “Ở bên phải cửa, có nút báo động. Ấn xuống, nhân viên an ninh chạy tới.”

      “Ồ!” Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhớ đến nơi này là khu dân cư cao cấp, bảo toàn là hoàn toàn chu đáo kỹ lưỡng.

      Chỉ là Lý Ngạn vào đây bằng cách nào? ràng ta biết muốn vào biệt thự của Giang Thiên Phàm phải có mật khẩu, hơn nữa ta đến phòng bếp làm gì?

      Lý Ngạn thấy bọn họ chịu ra ngoài, bắt đầu đập đồ trong nhà loạn xạ.

      tiếng lại tiếng, răng rắc, Lâm Khả Tụng nghe đến đầu đều đau.

      ta. . . . . phải trước đó ta theo sao? Hơn nữa còn rất quan tama nh. . . . .”

      Lâm Khả Tụng nhớ, ban đầu dẫn Giang Thiên Phàm ăn vặt, Lý Ngạn còn muốn xem chứng minh của , chính là muồn bảo đảm an toàn cho Giang Thiên Phàm. Ở trong lòng của Lâm Khả Tụng, Lý Ngạn rất nghiêm túc trong công việc, làm tròn bổn phận, cái gì cũng đều vì Giang Thiên Phàm mà nghĩ.”

      "Bởi vì ta làm sai chuyện."

      Giang Thiên Phàm có chút ý tứ muốn tiếp tục giải thích, Lâm Khả Tụng cũng hiểu, đây phải là vấn đề mình cần hỏi, cần hỏi nhiều.

      Rất nhanh, nhân viên an ninh liền chạy tới, chế ngự Lý Ngạn, giao cho cảnh sát xử lí.

      Lâm Khả Tụng nhận được điện thoại của nhân viên bảo vệ gọi đến, lúc này mới giải tán khỏi phòng bếp, theo Giang Thiên Phàm ra ngoài.

      Cửa biệt thự rộng mở, ánh đèn xe cảnh sát xẹt qua mặt của Lâm Khả Tụng.

      Lý Ngạn vẫn còn giãy giụa, cảnh sát thể kìm ta trước mui xe.

      Giây phút ta nhìn thấy Giang Thiên Phàm, đôi mắt trừng lên như muốn rớt ra ngoài: “Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm! Tao bỏ qua cho mày đâu! Tao bỏ qua cho mày đâu!”

      Gương mặt của Giang Thiên Phàm vẫn bình tĩnh như cũ, cảnh sát tới bên cạnh , đưa cho tập tài liều mời kí tên xác nhận.


      "Tiên sinh, xin ở ký tên ở chỗ này."

      Lúc đối phương hình như phát mắt nhìn thấy, liền cố gắng cầm tay Giang Thiên Phàm.

      Giang Thiên Phàm lại tránh được.

      “Lâm Khả Tụng.”

      Nghe gọi tên mình, Lâm Khả Tụng khẩn trương bước lên, “Có chuyện gì sao, Giang tiên sinh?”
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vân thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27: Mỳ trộn nấm hương thịt băm

      Editor: Trà sữa trà xanh

      "Ký tên vào chỗ nào?"

      Giang Thiên Phàm giơ tay lên, Lâm Khả Tụng lại dừng lại, biết mình có nên chạm vào .

      Cho đến khi chân mày của Giang Thiên Phàm nhíu lại, Lâm Khả Tụng mới vội vàng nhận lấy bút cảnh sát đưa tới, nhét vào trong tay Giang Thiên Phàm, nắm ngón tay của dịch chuyển đến chỗ ký tên.

      "Chính là chỗ này."

      Giang Thiên Phàm động tay. ký tên tiếng của mình vô cùng tao nhã, Lâm Khả Tụng mở to hai mắt, sao giống nét chữ ghi chú cuốn sách kia vậy.

      Chẳng lẽ những ghi chú kia đều là do Giang Thiên Phàm viết?

      Gió đêm lạnh lẽo lướt qua mấy sợi tóc trán Giang Thiên Phàm, êm ái giống như sóng biển chạy dài dứt.

      từng cảm thấy gò má của Giang Thiên Phàm lạnh lùng tựa như vách đá, mà giờ khắc này lại có cảm giác đơn lý do.

      Cảnh sát rời , Lý Ngạn cũng bị dẫn , ta bị thưa ra tòa

      Giang Thiên Phàm quay người sang.

      có gậy dò đường, tới cửa, hơi do dự lát, chợt mở miệng: "Lâm Khả Tụng, tới đây."

      "Hả?"

      Lâm Khả Tụng chạy nhanh đến bên cạnh . Nhưng tuyệt đối ngờ rằng, Giang Thiên Phàm lại giơ bàn tay lên.

      "Bờ vai của đâu?"

      "Ở chỗ này. . . . . ." Lâm Khả Tụng cẩn thận từng li từng tí giữ chặt cánh tay của Giang Thiên Phàm, đặt nó lên đầu vai của mình.

      Lòng bàn tay của rất ấm, nhiệt độ đó khiến lòng người an tâm.

      "Trở về."

      "Ừ."

      Lâm Khả Tụng từ từ lên cầu thang, Giang Thiên Phàm ở phía sau theo .

      "Đóng cửa lại, nhớ bố trí canh phòng."

      Giọng của từ phía sau truyền đến, khoảng cách gần như vậy, khiến luôn có loại ảo giác, khi chuyện hơi thở của đối phương quanh quẩn bên gáy của .

      nghe theo lời , thiết lập mật mã. Vừa , vừa xác định tất cả cửa sổ được đóng chặt chưa.

      Cửa sổ gần phòng bếp bị đập bể, gió đêm thổi tới, rèm cửa sổ tung bay trong gió, tựa như làn váy của hồn.

      Nếu như phải Giang Thiên Phàm ở phía sau lưng , Lâm Khả Tụng cảm thấy mình nhất định bị hù chết.

      "Vừa rồi phát Lý Ngạn trong phòng bếp phải ?"

      "Ừ, đúng vậy."

      Lâm Khả Tụng cũng cảm thấy rất kì quái. Nếu như Lý Ngạn ghi hận Giang Thiên Phàm chút lưu tình bức ta , vậy ta có thể đến phòng ngủ của Giang Thiên Phàm quấy rối, tại sao lại đến phòng bếp đây?

      "Trở về phòng bếp xem chút."

      "Được."

      Lâm Khả Tụng mở cửa phòng bếp ra, Giang Thiên Phàm theo .

      " nhìn kỹ chút, đặc biệt chỗ Lý Ngạn đứng lúc nãy, có gì đặc biệt ?"

      "Được!"

      Lâm Khả Tụng nhón chân lên, nghiêng người sang, nhìn thấy đồ gì đó ở trông góc.

      đạp lên kệ hàng, muốn bắt chước bộ dáng của Lý Ngạn leo lên, nhưng mà vẫn với tới.

      "Giang tiên sinh, hình như có đồ vật gì đó! Nhưng tôi với tới!"

      xong, Lâm Khả Tụng liền cảm thấy có người giữ chặt lưng của mình, mà còn chưa kịp phản ứng, liền bị bế lên, ngồi lên đầu vai của Giang Thiên Phàm.

      khắc kia, thiếu chút nữa thét chói tai, quá khẩn trương nên đè đầu của Giang Thiên Phàm xuống.

      " vội cái gì, tôi để té xuống."

      Giọng của vẫn lạnh, nhưng có thể cảm nhận được ràng giảm lại lượng của mình.

      Lâm Khả Tụng cẩn thận buông Giang Thiên Phàm ra, thử duỗi tay dài ra.

      "Giang tiên sinh, xin nhích sang bên trái chút."

      Ngón tay của Lâm Khả Tụng chộp được vật màu đen, dùng sức xé ra, lôi nó xuống.

      "Được rồi! Giang tiên sinh! Tôi lấy được rồi!"

      Lâm Khả Tụng cho là Giang Thiên Phàm trực tiếp đặt xuống, ngờ lại lui về sau hai bước, tay của vốn nâng lưng Lâm Khả Tụng, ôm đặt xuống đất.

      Hai tay của đỡ , giống như đối với , có chút trọng lượng nào.

      Đây là lần đầu tiên gần Giang Thiên Phàm như thế. Tầm mắt của cơ hồ song song với Giang Thiên Phàm, cái trán cao của , khuôn mặt của thậm chí lông mi ưu nhã đều trước mắt .

      Khi phản ứng lại, Giang Thiên Phàm đặt mặt bàn.

      "Đồ đâu?" duỗi tay về phía .

      Thân thể của nghiêng về phía trước, cái tay còn xanh đặt cạnh .

      khẽ nghiêng mặt qua, thoạt nhìn khúc dạo đầu của hôn môi.

      Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, giao thứ gì cho đối phương.

      Giang Thiên Phàm ngồi dậy, rời khỏi .

      Hơi thở bao phủ lên người nãy giờ rời , làm hiểu sao lại thất vọng.

      Ngón tay của Giang Thiên Phàm di chuyển món đồ màu đen đó, tiện tay để nó xuống mặt bàn.

      "Cái đó là camera mini sao?" Lâm Khả Tụng chỉ chỉ đồ vật từng thấy TV.

      "Đúng vậy."

      "Lý Ngạn ở trong phòng bếp gắn camera mini làm gì?"

      Lâm Khả Tụng hoàn toàn hiểu. Lý Ngạn là biến thái sao? Ví dụ như ta mê luyến tư thế Giang Thiên Phàm nấu ăn sao?

      Mặc dù khi mặc quần áo đầu bếp chánh làm việc trong phòng bếp quả thực rất đẹp trai đến nỗi trời đất mù mịt. . . . . . Cho nên Lý Ngạn ở bên Giang Thiên Phàm làm việc hơn năm vẫn chống lại sức hấp dẫn của nên trong lòng sinh ra biến thái sao?

      Nghĩ tới đây, Lâm Khả Tụng thể hình như não của quá lớn. . . . . .

      "Tôi thường xuyên ở phòng bếp nghiên cứu và chế biến món ăn."

      Giang Thiên Phàm vừa xong, Lâm Khả Tụng chợt tỉnh ngộ.

      "Cho nên Lý Ngạn gắn camera ở chỗ này để quay lại quá trình chế biến những món ăn mới, sau đó bán cho nhà hàng khác phải ? Đặc biệt là bán cho đối thủ cạnh tranh của trong giới đầu bếp! ta cho là như d[dlqd vậy có thể đánh bại , đúng ?"

      "Đúng vậy."

      Ban đầu nghe Lý Ngạn là Giang Thiên Phàm ép ta , nên cũng có chút đồng tình với Lý Ngạn.

      Nhưng bây giờ xem ra, căn bản là Lý Ngạn tâm thuật bất chánh ( có mưu kế trong lòng).

      Chẳng qua Giang Thiên Phàm nhìn ra điểm này, cho nên mới đuổi Lý Ngạn .

      "Vậy chúng ta nhìn xem còn có camera khác !"

      " cần. Chờ Meire trở về rồi ." Giang Thiên Phàm chợt đưa tay ra, đẩy tóc rơi trước trán Lâm Khả Tụng ra, "Còn sao?"

      "Tôi? Tôi thế nào?"

      Bị bàn tay của giữ, Lâm Khả Tụng theo bản năng ngẩng đầu lên.

      " ở trong phòng ngủ, sao lại chạy vào phòng bếp?"

      Lâm Khả Tụng trợn tròn mắt.

      Khối băng lớn! Đầu của đừng có chuyển nhanh như vậy chứ!

      Chúng ta mới sống sót sau tai nạn! phải nên khui bia ăn mừng sao?

      Lâm Khả Tụng thể suy nghĩ ra mấy lý do hợp tình hợp lý. . . . . . ví dụ như mộng du?

      "Hãy nhớ lời tôi với , được dối."

      "Tôi đói rồi. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng đáng thương .

      "Cho nên kiếm đồ ăn."

      "Đúng vậy. Chẳng qua tôi chỉ muốn tìm trái chuối hay quả cà chua thôi!" Lâm Khả Tụng muốn giảm tội của mình xuống mức thấp nhất.

      " muốn ăn gì?"

      Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi.

      Lâm Khả Tụng trợn tròn mắt, ngẹo đầu hỏi ngược lại: " nấu đồ ăn cho tôi sao?"

      "Tôi muốn nấu mì, có thể cho uống nước canh."

      xong, Giang Thiên Phàm liền xoay người sang chỗ khác, mở tủ lạnh ra, lấy nấm hương ra, còn có khối thịt heo.

      Lâm Khả Tụng nở nụ cười, bắt đầu mơ mộng, Giang Thiên Phàm chính là nấu mì cho ăn đó!

      "Còn nấu nước?" Giang Thiên Phàm nhìn .

      Lâm Khả Tụng từ mặt bàn nhảy xuống, theo chỉ điểm của Giang Thiên Phàm, đổ phần ba nước vào nồi, rồi đặt ở lò đun nóng.

      "Qua đây xem."

      Giang Thiên Phàm vừa mặc tạp dề vào, vừa kêu Lâm Khả Tụng.

      Tạp dề mà mặc vào rất đơn giản, có bất kỳ đường hoa văn nào, trắng tỳ vết. người đàn ông mặc tạp dề có lẽ có mùi vị đàn ông gia đình, nhưng Giang Thiên Phàm lại có dáng vẻ rất chuyên nghiệp, mỗi cái phất tay đều có khí thế khiến người ta rất tin tưởng.

      Lâm Khả Tụng tới bên cạnh .

      Giang Thiên Phàm cúi thấp mặt, ngón tay đặt nấm hương, ngón tay khẽ đè lên, "Mỗi nguyên liệu nấu ăn đều có chính nó tính chất và hoa văn đặc biệt của nó. Có nguyên liệu phải theo quy luật riêng cắt nó ra, mới có thể bảo vệ tính chất của nó trước khi bỏ vào nồi, giữ được những hương vị ngon nhất của nó. thí dụ như nấm hương, thấy hoa văn của nó ?"

      "Nhìn thấy."

      Giang Thiên Phàm cắt nấm hương, chia làm mấy đoạn, sau đó lộn mặt trong của nấm hương ra.

      Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhìn thấy, những đường vân bên trong nó bởi vì bị cắt mà lộ ra ngoài.

      "Ở loài nấm, khi đường vân của nó lộ ra có thể bảo vệ những chỗ co dãn của nó cách tốt nhất."

      "Ừ." Lâm Khả Tụng gật đầu.

      Nhưng tầm mắt của vẫn luôn tập trung những ngón tay của Giang Thiên Phàm, thon dài tuyệt đẹp, cho dù có những vết thương nhạt, cũng mất hoàn mỹ hay là có thêm nét dữ tợn, ngược lại có vẻ đẹp rất riêng biệt.

      " tới thử lần ."

      biết có phải là do thanh nước sôi xa làm quấy nhiễu hay , giọng của Giang Thiên Phàm rơi vào trong lỗ tai của Lâm Khả Tụng nhu hòa hơn rất nhiều.

      theo phương pháp của Giang Thiên Phàm, trước quan sát đường vân của nấm hương, sau đó cắt nó ra.

      Sau khi cắt gọn, Giang Thiên Phàm ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, liền đẩy nó sang bên.

      " cần kiểm tra chút sao?" Lâm Khả Tụng nghiêng đầu hỏi.

      " có ngốc như vậy. Nước sôi rồi, bỏ mỳ vào, nhớ dùng chiếc đũa quấy, đừng để dính nồi."

      "À! Biết rồi!"

      Lâm Khả Tụng cười ha ha hai tiếng, câu " có ngốc như vậy" có tính là khích lệ hay ?

      Giang Thiên Phàm giơ tay lên, lấy ra tấm thớt khác, đặt thịt heo lên .

      "Thịt heo cắt ngang dễ vỡ, dựng thẳng cắt bị biến chất, cho nên khi cắt thịt heo, tốt nhất là dọc theo đường vân của nó cắt chéo."

      Giang Thiên Phàm đổi dao, ngón tay nhàng mơn trớn mặt ngoài của thịt heo. Lâm Khả Tụng biết, cảm thụ đường vân của thịt heo.

      cố ý làm chậm, để Lâm Khả Tụng thấy góc độ lưỡi dao và thịt heo chạm nhau.

      Mỗi nhát dao đều dọc theo đường vân của thịt heo, trong đáy lòng Lâm Khả Tụng vô cùng tò mò với Giang Thiên Phàm. Mặc dù Meire từng qua, Giang Thiên Phàm vì muốn trở lại giới nấu nướng, từng bế quan tám năm, mặc dù như vậy, khi dứt khoát cắt thịt heo, Lâm Khả Tụng vẫn cảm thấy tất cả giống như kỳ tích.

      " tới thử lần ."

      "À. . . . . . Tôi sao. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng nghĩ thầm để cắt nhất định ngổn ngang, lớn có có, tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn của Giang Thiên Phàm.

      Thế nhưng khi Lâm Khả Tụng cầm dao lên, cúi đầu xuống quan sát đường vân của thịt heo Giang Thiên Phàm lại đến phía sau lưng .

      Tay trái của nhàng đặt lên ngón tay của Lâm Khả Tụng, đầu ngón tay của song song với đầu ngón tay của , tay phải để bàn tay của Lâm Khả Tụng đè dao xuống.

      Bả vai của Lâm Khả Tụng đột nhiên khẩn trương lên.

      Bởi vì nhận ra, mình sắp bị đối phương ôm vào lòng. Đây là thế giới rất , chỉ có tấc vuông. chỉ cần khẽ nghiêng người, đụng vào người phía sau. Vì vậy chỉ có thể cẩn thận co mình lại, giống như sợ quấy rầy thế giới của đối phương.

      "Sao lại khẩn trương? Tôi để bị đứt tay."

      Giọng của Giang Thiên Phàm trước sau như lạnh lẽo chút gợn sóng.

      Nhưng mà Lâm Khả Tụng tỉnh táo hẳn. biết làm sao thấy được, giống như chút xíu cảm xúc của đều bị cảm nhận được?

      Giang Thiên Phàm dẫn dắt bàn tay của chuyển động. vốn cho là đao pháp của rất có lực, nhưng lại thoải mái ung dung ngoài ý muốn

      Lưỡi dao xẹt qua, có thể cảm nhận được thịt heo vỡ ra dưới lưỡi dao. Mỗi đường vân bị ngọn gió xẹt qua có từng lát thịt xuất .

      Giống như bàn tay của dưới dẫn dắt của Giang Thiên Phàm khiến tất cả cảm quan của đều được phóng đại.

      Tất cả trở nên kỳ diệu.

      "Chính là góc độ này, nhớ kỹ chưa?"

      "Được, tôi nhớ rồi." Lâm Khả Tụng gật đầu cái.

      Giang Thiên Phàm buông lỏng tay ra, bắt đầu làm nóng nồi.

      Lâm Khả Tụng đứng ở bên, quan sát cẩn thận động tác của .

      Nồi nóng, có rót dầu, mà đổ nấm hương vào trong nồi trộn xào, bức hơi nước trong nấm hương ra, đặt ở trong mâm đồ dự bị.

      Tiếp, bỏ dầu vào, kiên nhẫn chờ đợi 10 mấy giây, sau đó mới cho thịt băm bỏ vào.

      Thủ pháp trộn xào của rất đặc biệt, giống như mỗi tấc thịt băm đều nhảy nhót dưới bàn tay cầm xẻng của . Lâm Khả Tụng nhón chân lên, nhìn màu sắc của thịt vẫn chưa hoàn toàn biến trắng, tỏi phiến cùng gừng mỏng được thêm vào, tiếng vang tí tách kèm theo nùng hương truyền đến, Lâm Khả Tụng đói bụng nữa rồi.

      nuốt nước miếng xuống, Giang Thiên Phàm bỗng cất giọng : "Chẳng phải buổi tối ăn rất nhiều sao?"

      Lâm Khả Tụng sờ bụng cái, ngượng ngùng cười cười: "Cơ quan tiêu hóa của tôi tốt."

      Giang Thiên Phàm thêm gì, đổ nấm hương chuẩn bị tốt ban đầu vào trong nồi, tiếp: "Lấy ba khối băng cho vào nồi đun nước."

      "À? Tại sao?"

      Lâm Khả Tụng mặc dù làm theo lời , nhưng vẫn nhịn được hỏi lý do.

      "Vì để cho sợi mì có độ co dãn."

      Hoá ra là như vậy!

      Khi mì sôi trào hai lần, Giang Thiên Phàm tiếng: "Vớt mì ra."

      Lâm Khả Tụng làm theo, khi vớt mì vào chén, mới phát bao nhiêu đây chỉ đủ người ăn thôi!

      Giang Thiên Phàm tưới nấm hương và thịt băm xào kỹ kể cả nước canh lên mì, lấy chiếc đũa, hết sức lưu loát quấy đều những nguyên liệu lại.

      "Ăn ."

      đẩy tô mì đến trước mặt Lâm Khả Tụng.

      " ăn sao? Tô mì này là làm cho tôi ăn sao?" Lâm Khả Tụng cảm thấy chuyện khối băng lớn này nấu mì cho mình ăn là chuyện tưởng.

      "Tôi ăn khuya."

      "À. . . . . .Sao tốt với tôi quá vậy. . . . . ." Lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cảm động muốn rơi nước mắt với .

      "Đây là phần thưởng vì có chạy trốn mình, còn nhớ quay đầu lại tìm tôi."

      Lâm Khả Tụng giật giật khóe miệng, câu "Cám ơn" chết sao?

      Nhưng tô mì trước mắt này quá thơm rồi, chẳng qua chỉ là mì trộn nấm hương cùng với thịt băm mà thôi, tại sao có thể thơm như vậy?

      "Đừng là sau khi tôi ăn xong kêu tôi kể ra những nguyên liệu nấu món này đó chứ?"

      Nếu như được, tiếp tục nấu mì cho tôi ăn, cho đến khi bụng của tôi chịu nổi sao?

      "Tôi dùng nguyên liệu gì, phải thấy rất ràng sao? Cần gì làm điều thừa như ?"

      Giọng của Giang Thiên Phàm vẫn đổi, nhưng khẽ nhíu chân mày, ràng là ngầm : ngốc sao?

      Lâm Khả Tụng có tấm lòng rộng lớn, bụng càng thêm đói bụng.

      kẹp mỳ vào đũa, thổi thổi, muốn nuốt vào, người đàn ông ngồi đối diện chợt giơ tay lên, chuẩn xác ấn lên cái trán của , khiến ngẩng mặt lên. vất vả gắp lên sợi mì lại rơi vào chén.

      Bàn tay của vẫn như cũ dính vào trán của .

      Lâm Khả Tụng biết sao khẩn trương lên, "Sao. . . . . . Thế nào?"

      "Mì rất nóng, lại đưa thẳng vào miệng, cần đầu lưỡi nữa sao?"

      Lâm Khả Tụng ngây ngốc nhìn đôi môi của Giang Thiên Phàm, đầu lưỡi của như như , mỗi cử động đều lay động dòng suy nghĩ của .

      nghĩ chạm vào .

      Lý Ngạn từng thích chạm vào người khác, Meire cũng từng dặn dò chuyện đó với .

      Nhưng vì cái gì, quy tắc kia giống như là bị đánh vỡ, hôm nay chỉ lần chạm vào .

      "Tôi. . . . . . Tôi thổi chút. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng hít vào hơi, cúi đầu xuống, gắp sợi mỳ lên, thổi rất nhiều lần, xác định nguội, mới đưa vào trong miệng.

      Mà Giang Thiên Phàm mang tới khăn vải, bắt đầu lau bàn, sửa sang lại đồ dùng nhà bếp rồi.

      Lâm Khả Tụng vừa ăn, vừa nhịn được nhìn đối phương.

      Khi dọn dẹp phòng bếp, tất cả đều suôn sẻ, Lâm Khả Tụng vẫn tin nhìn thấy.

      thuần thục đó, hoàn toàn phụ thuộc vào hiểu nơi này của .

      Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhận ra, mặt bàn đều có đường lối ràng, mà mỗi gia vị hoặc là đao cụ đều đặt ở những địa phương được định trước. Rốt cuộc Lâm Khả Tụng hiểu , chỉ cần những thứ đồ này ở đúng vị trí, Giang Thiên Phàm nhớ chỗ của bọn chúng, giống như người bình thường nấu nướng.

      Giang Thiên Phàm dọn dẹp tới 3 phút, sắp xếp ngăn nắp mọi thứ. Từ góc độ của Lâm Khả Tụng nhìn sang, chỗ nào sáng ngời.

      cho là lạnh giọng ăn xong nhớ cầm chén đũa rửa, thế nhưng lại ngồi xuống bên người Lâm Khả Tụng.

      Tất cả yên tĩnh lại, chỉ còn lại thanh Lâm Khả Tụng ăn mì.

      Khi nuốt sợi mì thứ nhất vào, Lâm Khả Tụng liền ngây ngẩn cả người. Chỉ là mì trộn nấm hương thịt băm bình thường mà thôi, lại có mùi vị thơm nồng như vậy.

      Mùi thơm của thịt băm cùng với nấm hương, gừng, tỏi gia vị dung hòa chung chỗ, tạo thành mùi vị sâu xa, cảm giác ấm áp từ đầu lưỡi tuôn đến tận đáy lòng.

      Sợi mì ngoại trừ co dãn, còn mang theo mùi hương trứng gà nhàn nhạt cùng với mùi thơm của cây kiều mạch.

      Những yếu tố này khiến Lâm Khả Tụng muốn hơi ăn hết tô mỳ này.

      Nhưng Giang Thiên Phàm lại ngồi đối diện với .

      Mấy ngày nay, Lâm Khả Tụng hiểu sâu sắc thính giác của Giang Thiên Phàm thần kỳ đến cỡ nào. Hơn nữa khi dùng cơm luôn luôn ưu nhã, nghe ăn mì phát ra thanh rầm rầm rào rào, nhất định cảm thấy rất thoải mái?

      Vì vậy chỉ có thể cố nén miệng to ăn mì, gắp lên mấy sợi mì, đưa vào trong miệng còn phải đặc biệt cẩn thận phát ra thanh gì.

      Lâm Khả Tụng vừa ăn, vừa giương mắt liếc qua Giang Thiên Phàm.

      Khối băng lớn vẫn ngồi ở nơi này làm gì đó? Có thể cho ăn tự nhiên thoải mái đây?

      Giang Thiên Phàm khẽ dựa vào bàn đài, nghiêng mặt. Ánh mắt của Lâm Khả Tụng nhìn ánh mắt thâm thúy của , rồi nhìn tới cằm của , dọc theo cổ miêu tả bả vai căng chùng vừa phải, cuối cùng dừng lại ở ống tay áo tháo nút của , được kéo lên ngay ngăn, dừng lại ở cẳng tay .

      Lâm Khả Tụng theo bản năng nghiêng mặt .

      Bởi vì khắc kia có chút kích động, muốn kéo áo sơ mi của Giang Thiên Phàm ra, xem trừ lạnh lùng xa cách ra còn có vẻ gì khác.

      Ý nghĩ như vậy là quá biến thái!

      "Mỳ có vấn đề gì ?" Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi.

      "! có bất cứ vấn đề gì! Ăn rất ngon!"

      Sao lại nghĩ có vấn đề? Vấn đề lớn nhất chính là ăn quá ngon khiến cách nào ngăn mình há to miệng!

      " thanh ăn mỳ giống như ‘ ăn rất ngon’."

      Giang Thiên Phàm đưa bàn tay qua, đặt lên cánh tay của Lâm Khả Tụng .

      khắc kia, Lâm Khả Tụng khẩn trương lên, cứng ngắc biết nên làm cái gì.

      Mà bàn tay của Giang Thiên Phàm lại dọc theo cánh tay của chậm rãi xuống phía dưới, tới chỗ cổ tay.

      Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cảm nhận ràng đầu ngón tay của đối phương. Đó là xúc cảm dịu dàng rất khác lạnh lùng mà toát ra.

      lấy đôi đũa trong tay , rồi nghiêng người tới phía .

      Khi dần đến gần, Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy khí hiểu sao xao động, ngay cả lông mi dày của cũng giống như cánh chim rục rịch, bóng mờ chỗ mí mắt mơ hồ run động.

      gắp sợi mì trong chén lên, ngậm vào trong miệng.

      "Mỳ có vấn đề. Mùi vị cũng . Là nấm hương hay thịt có vấn đề sao?" Giang Thiên Phàm nghiêng mặt sang bên Lâm Khả Tụng.

      cảm nhận được suy đoán trong mắt .

      "Nấm hương đâu?" Giang Thiên Phàm khẽ nhăn đầu lông mày hỏi.

      "Tôi. . . . . . Tôi gắp cho ."

      Lâm Khả Tụng cẩn thận từng li từng tí lấy đôi đũa khỏi tay , gắp lên khối nấm hương, đưa đến môi .

      Lâm Khả Tụng từng cảm thấy bờ môi của lạnh và mỏng rất nghiêm nghị, lại luôn mím môi khiến người ta khẩn trương. Nhưng giờ phút này mới phát , có bờ môi rất đẹp, khi hé mở, càng làm cho người ta muốn hô to quả thực là quá mê người.

      Khi Lâm Khả Tụng nhàng đưa nấm hương vào miệng , có thể cảm nhận được đầu lưỡi của trong nháy mắt đó.

      thể ngừng thở, đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm giống như xẹt qua trái tim của , đến nỗi tế bào bé nhất cũng rung động theo.

      "Nấm hương cũng có vấn đề. Là thịt băm ăn ngon sao?"

      cố chấp muốn biết rốt cuộc mỳ trộn nấm hương thịt bằm này có vấn đề gì.

      Mà Lâm Khả Tụng chợt ý thức được, dùng qua đôi đũa này!

      Sao Giang Thiên Phàm lại có phản ứng gì!

      Nếu nghĩ đến, trực tiếp dùng đôi đũa này đâm chết ?

      Nhưng, tại d[d[lqd chỉ có thể nhắm mắt gắp lên thịt băm, đưa vào trong miệng của thôi.

      thể , tư thế khẽ ngửa cằm lên chờ đợi có mấy phần đáng . Ngay cả cằm vốn lạnh lùng cũng trở nên tính trẻ con rồi.

      "Thịt băm cũng có vấn đề, rốt cuộc cảm thấy chỗ nào ngon?"

      Giang Thiên Phàm nhíu chân mày lại.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :