1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tim đập trên đầu lưỡi - Tiêu Đường Đông Qua (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: cắn tôi sao.

      Editor: tu tai

      "Đúng 12 giờ trưa mai, nghị viên cùng người ủng hộ quan trọng đặt bữa trưa ở nhà hàng của chúng ta, thầy của Lâm cho ấy chứng kiến tận mắt quá trình nấu nướng thức ăn ngon của nhà hàng ba sao. Từ chuẩn bị nguyên vật liệu đến gia vị rồi đến bước cuối cùng trình bay ra đĩa, mỗi bước đều vô cùng tinh tế. Chẳng qua tôi dám đảm bảo, ngày mai lúc lên xe, thấy của Lâm lại thấy ấy đâu..., có phản ứng như thế nào?"

      hai lời, những vị chú bác này đưa Lâm Khả Tụng lên xe. Tai Lâm Khả Tụng nghe ngàn căn vạn dặn của chú Lâm Phong, chỉ là mảnh mờ mịt.

      Xe chạy, tiếng gào thét của chú Lâm Phong dặn lúc nào có thể gọi điện về nhà cuối cùng cũng khiến hơi tỉnh táo chút, khi nghiêng đầu nhìn về phía sau, bóng dáng của chú càng ngày càng xa. Mà khi chú trở lại trong phòng ăn với bạn của mình người trong đó chỉ vào chai rượu xái : "Lão Lâm, rượu trắng 52 độ đấy. . . . . . Có phải chúng ta hơi quá mức rồi ?"

      "Nếu biết quá đáng, tại sao lúc ấy còn chuốc con bé như vậy?"

      " phải là vì vui mừng quá sao?"

      Những ngọn đèn của thành phố phồn hoa có đêm Newyork, lướt qua khuôn mặt Lâm Khả Tụng.

      phát giác mình giống như phiêu đãng trong mảnh trời sao mênh mông này.

      Trong lòng chợt trống rỗng.

      lấy điện thoại di động của mình ra, chỉ có tin nhắn đến từ Tống Ý Nhiên: San Francisco rồi, lúc thu ngân đừng thu nhầm tiền nhé!

      Ngu ngốc. . . . . . Bây giờ phải là nhân viên thu ngân nữa rồi! phải theo sư phụ Michelin học nấu ăn!

      Đầu Lâm Khả Tụng dựa vào cửa sổ xe, mở ra trang blog của Tống Ý Nhiên. Đó là bức ảnh chụp chung cùng mấy người trong quán bar. cười lười biếng, buông thả hưởng thụ xa hoa đồi trụy của thành phố đêm này.

      Sau đó, ánh mắt của nàng chua xót.

      Cuối cùng cũng trở lại biệt thự của Giang Thiên Phàm, Meire cùng bác trung niên mặc tạp dề hơi béo chờ bọn họ ở cửa.

      Meire nhìn thấy dáng vẻ Lâm Khả Tụng lắc lắc xuống xe, hoàn toàn phân phương hướng hơi nhíu mày.

      "Nina, giúp ấy chút."

      " ấy uống say rồi, ngài ấy có tức giận hay ?"

      Meire nhún vai: "Có lẽ là có người tiễn đưa ấy, nghe người Trung Quốc lúc chia tay thường uống nhiều rượu. Uống rượu say cũng có chỗ tốt của uống say, ít nhất ngủ thiếp cũng ồn ào đến ngài Giang."

      Lâm Khả Tụng chỉ biết Nina đỡ mình lên những bậc thang an tĩnh mà lạnh lẽo, tài xế xách hành lý theo phía sau.

      Meire mở cửa cho Lâm Khả Tụng, Nina đặt xuống giường. lâu sau, bờ môi liền có ly nước bạc hà, hương vị bạc hà mát lạnh quấn quanh giữa môi và răng của , chảy dọc theo cổ họng của xuống, cả người cũng sảng khoái hơn.

      Qua bao lâu, tất cả liền yên tĩnh lại, lúc Meire rời đóng cửa lại, nhàng tiếng: "Ngủ ngon."

      Cái giường này rất mềm, giống như là khối kẹo bông khổng lồ. thanh xe cẩu bên ngoài cửa sổ cùng với tiếng cười hoàn toàn biến mất rồi, tới Newyork thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cách xa ồn ào náo động hưởng thụ được loại yên tĩnh gần như tuyệt đối này.

      Nhưng ngủ được bao lâu, Lâm Khả Tụng lại cảm thấy khát nước.

      nhớ ràng có để cái ly bên giường, nhưng bây giờ cho dù sờ thế nào cũng sờ tới. đứng dậy xuống giường, chân đạp mặt đất rất lâu, cuối cùng cũng đạp trúng giày của mình. Nhưng ở đâu, cũng tìm được ly nước của mình.

      ra khỏi căn phòng này, đầu rất nặng, ánh mắt nặng trĩu gần như mở ra được. vin lên vách tường, ngừng lần mò về phía trước, cho đến khi nhìn thấy mặt đất khe hở để lộ ra chút ánh sáng.

      Lâm Khả Tụng híp mắt nở nụ cười.

      Nơi này có người. Có người là có thể tìm được nước uống! Trong lòng hoan hô vì thông minh tài trí của mình!

      Mở cửa, gian phòng này lớn đến có thể. . . . . .

      Mà Lâm Khả Tụng dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể đem tầm mắt của tập trung vào khay trà bộ sofa phía trước. Nơi đó để cái ly thủy tinh, bên trong chứa nửa ly nước, an tĩnh chiết xạ ra làm lòng người động quang.

      Lâm Khả Tụng hai lời, nâng cái ly lên, ừng ực ừng ực hai ba ngụm nuốt xuống.

      Ngay khi phổi của cũng bị ly nước này làm dịu đến mức dường như muốn bay lên, thanh lạnh lẽo truyền đến từ nơi xa.

      "Ai cho phép tiến vào nơi này?"

      Giọng đặc biệt như vậy, đan vào bóng đêm, mang theo tao nhã mà xa cách khó có thể diễn tả bằng lời.

      Lâm Khả Tụng đứng dậy, chỉ nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chậm rãi từ ban công vào.

      Ánh sáng màu bạc mỏng manh rơi xuống tại đầu vai ta, trong trẻo lạnh lùng mà muốn.

      Khi đối phương càng đến gần Lâm Khả Tụng dựng thẳng nửa người , híp mắt cố gắng muốn nhìn ràng đối phương là người nào.

      "Meire ràng quy tắc của nơi này cho biết sao."

      hơi nghiêng đầu, người này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      Ánh mắt của ta rất sâu, đường cong lông mày rất đẹp, chóp mũi cao đầy phong cách, còn có phần môi của ta.

      Lâm Khả Tụng dùng sức nhìn nơi đó, trái tim hiểu bị kích thích, có cái gì đó ngừng xẹt qua trái tim của .

      " cái gì. . . . . ."

      muốn nhìn thấy ta chuyện. Chỉ cần chuyện, có thể thấy được nơi khiến cảm xúc của thay đổi. Đầu của thò dọc theo ghế salon, duỗi thẳng cổ của mình.

      "Lời giống như vậy, đừng để cho tôi lần thứ hai."

      có thể chuyện lâu hơn chút hay ?

      Lâm Khả Tụng lại di chuyển ra phía ngoài salon, cuối cùng mất trọng tâm, vào lúc muốn dùng đôi tay chống xuống đất, đối phương giữ chặt vai , kéo lên.

      Bàn tay của dùng sức quá, khiến Lâm Khả Tụng đau đớn nơi xương vai.

      "Trở về."

      Lại ngắn gọn như vậy.

      Nhưng khi bờ môi sắp nhắm chặt lại, Lâm Khả Tụng cảm thấy cỗ lực lượng từ sâu trong đáy lòng dâng lên, thúc giục kéo cổ áo của đối phương, sáp lại gần.

      Đối phương nghiêng mặt, môi Lâm Khả Tụng sát qua vành tai của ta, cảm xúc ấm áp thoáng qua rồi biến mất.

      Cuối cùng cằm của Lâm Khả Tụng rơi lên bả vai của đối phương.

      Thân thể của ta hơi cứng lại, giọng thấp xuống .

      " làm gì?"

      Dường như muốn nén cả khí xuống .

      ". . . . . . Tôi muốn sờ đầu lưỡi của cái. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng cười hắc hắc hai tiếng, duỗi ngón tay ra, mới vừa chạm lên khóe miệng của đối phương, bị đẩy ra.

      Mu bàn tay có hơi đau chút.

      chưa từ bỏ ý định lại đưa tay ra, đầu ngón tay mới vừa nâng lên đến môi đối phương sắp chạm lên cái nơi hết sức ấm áp đó, đối phương lưu loát nghiêng mặt , đẩy tay ra lần nữa.

      "Lâm Khả Tụng, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ."

      Cảnh cáo tôi cái gì?

      Lâm Khả Tụng vẫn buồn bực cười cười, đôi mắt cong cong nhìn gần như ánh trăng non.

      "Tôi chỉ muốn sờ đầu lưỡi của cái! để cho sờ. . . . . . cắn tôi sao!"

      giống như mong muốn chạm vào nơi đó từ rất lâu rồi. . . . . . Cứ sắp đến lúc quên lại bị đối phương nhắc nhở. . . . . .

      Bóp tim gãi phổi có chút nào sảng khoái! Chỉ muốn sờ cái!

      Ngón tay Lâm Khả Tụng dọc theo khóe môi của đối phương, giống như là quen thuộc góc độ đối phương tránh né, ràng tránh mặt , mà ngón tay của lại dễ dàng dọc theo môi của vào, thừa dịp hàm răng của đối phương còn chưa khép lại, chạm vào nơi mềm mại nhất này. Ngón tay của hài lòng dừng lại ở đầu lưỡi của , khẽ giật giật, cái loại cảm giác mềm mại ướt át đó hoàn toàn khác biệt với giọng lạnh lẽo lúc chủ nhân chuyện . . . . . .

      "A nha!" Lâm Khả Tụng kêu lên, bỗng dưng thu hồi tay mình lại.

      Bởi vì đối phương chút lưu tình cắn xuống, cái loại cảm giác đau đớn đó khiến Lâm Khả Tụng cúi người xuống ấn ấn ngón tay của mình.

      Đau quá!

      Nhất định chảy máu! Chảy máu!

      " phải chỉ sờ soạng chút sao? Làm gì mà phải cắn người chứ. . . . . ." Đầu lưỡi của rất đần, luôn ràng.

      Bỗng dưng, Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy có cái gì giữ lại cái gáy của , sức mạnh khiến thể ngẩng đầu lên.

      Trong nháy mắt khi hé miệng chuyện, cuối cùng đối phương cũng xác định phương hướng, bỗng đè lại.

      Nơi vốn dĩ ấm áp mềm mại trong kẽ môi của đột nhiên nóng bỏng lên, hề có điềm báo trước xông vào giữa môi của , quét ngang tất cả mọi ngóc ngách.

      Lâm Khả Tụng dùng sức vỗ lên bả vai của đối phương, cái loại cảm giác sợ hãi bị đối phương ép vỡ hoàn toàn làm chuẩn bị nâng đầu gối lên cho đối phương kích mạnh.

      Nhưng còn chưa có phát lực, bỗng vặn cánh tay kia của ra phía sau lưng, ép càng gần sát vào .

      Khoảng cách như vậy, đừng nâng lên đầu gối công kích, ngay cả thở cũng sắp thở nổi rồi!

      Đối phương nghiêng cả mặt , lực lượng đè ép lớn hơn gấp mấy lần, ngậm hôn như vậy dường như muốn nuốt cả người xuống.

      Vào lúc Lâm Khả Tụng sắp khóc lên, bỗng ta đứng dậy, bị mất chỗ dựa liền lảo đảo về phía sau hai bước ngã lên ghế salon.

      "Lần sau nếu để cho bản thân uống say, tôi ném ra."

      Đối phương xoay người rời , thực hề lưu luyến.

      Đôi môi và đầu lưỡi của Lâm Khả Tụng đều tê dại.

      mới thèm đứng ở đây nữa!

      hết sức kiên cường đứng lên, lắc lắc về phía cửa, còn chưa được hai bước, đầu gối liền đụng vào khay trà. vẫn cố tới cửa, nhưng sau khi mở cửa, lại phát giác cho dù là bên trái hay bên phải, đều là khoảng gian đen kịt.

      Nơi này là nơi nào?

      Nhất định là nằm mơ! Lúc nằm mơ, tìm được đường về nhà, chỉ cần tiếp tục ngủ, chờ đợi tỉnh mộng là được!

      Lâm Khả Tụng tự động trở lại cái ghế salon đó, nằm lên.

      Cũng lâu lắm, cả gian phòng chợt tối xuống.

      Lâm Khả Tụng ôm cánh tay của mình, nhíu mày.

      Lạnh quá. . . . . . phải là đá chăn xuống dưới giường rồi chứ?

      Đưa tay sờ sờ. . . . . . sờ thấy cái gì.

      Chăn đâu rồi?

      Có đồ vật gì đó rơi vào người của , mềm mại, mang theo hơi thở nhàng khoan khoái dễ chịu nào đó.

      khi buông lỏng, lại bắt đầu tan rã.

      Lâm Khả Tụng hài lòng lật người.

      "Hắc, tỉnh! Tiểu bánh bao mau tỉnh dậy!"

      Nguy rồi! Hôm nay phải còn muốn thu ngân?

      Lâm Khả Tụng bỗng ngồi dậy, cái trán thiếu chút nữa đụng vào chóp mũi của đối phương.

      ". . . . . . Ngài Meire?"

      Lâm Khả Tụng ngây ngốc nhìn đối phương, lại ngắm nhìn bốn phía, phát tất cả mọi thứ nơi đây đều phải những gì quen thuộc.

      Mặt tường trắng noãn chút tì vết, sàn nhà đá cẩm thạch dưới chân giống như mặt kính.

      Tiến về phía trước mấy bước, lại là thảm Scotland với hoa văn ưu nhã, mặc dù chỉ dùng ánh mắt nhìn cũng biết nó được chế tác tinh xảo giá trị xa xỉ.

      Giữa căn phòng lớn như vậy, bày chiếc giường lớn. giường cái mền cũng là màu trắng. Đầu giường để hai chiếc tủ đầu giường màu đậm, tủ đặt hai tác phẩm nghệ thuật đại đối xứng nhau.

      Gian phòng cực kỳ trống trải, gần như đồ trang trí dư thừa nào.

      Thậm chí giống như là có người ở.

      "Đây là đâu?" Đầu Lâm Khả Tụng vẫn còn hơi đau, nhưng tối hôm qua ăn vào trong bụng gì đó đều bị tiêu hóa hết rồi, quá đói.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Bữa sáng đầu tiên với Giang Thiên Phàm

      Editor: Kaori Hương

      Meire khẽ mỉm cười: "Ngày hôm qua tôi sai người đón , khi đó uống say. Tối hôm qua lúc tôi nhìn thấy lần cuối, tôi nhìn thấy được sắp xếp nằm trong phòng này rồi."

      Lâm Khả Tụng gõ gõ vào đầu, còn nhớ lúc chú và bạn của chú tiễn . Bọn họ còn cho uống ly rượu trắng có tác dụng chậm, vừa mới uống chỉ cảm thấy vừa nồng lại vừa cay, sau đó lại thêm mấy cốc bia vào bụng, đại não liền hoàn toàn dừng lại. . . . . .

      "Nơi này là phòng của Giang tiên sinh. Tôi rất tò mò biết vào đây bằng cách nào?"

      "Phòng của Giang. . . . . . Giang tiên sinh!" Thiếu chút nữa Lâm Khả Tụng té từ ghế salon xuống.

      thế nào mà căn phòng này thế nào mà chút tình cảm cũng có! Trừ bỏ màu trắng ra, những tông màu nặng nề khác làm cho có người nào có thể vui nổi, Lâm Khả Tụng cảm thấy như cơ thể mình ở thế giới khác.

      "Tôi quên với , phòng của Giang tiên sinh, trừ Nina cùng tôi ra, những người khác được phép tiến vào."

      Lúc này, Lâm Khả Tụng mới phát ra người phụ nữa trung niên béo phì có làn gia hơi đen mặc tạp dề màu trắng đứng cạnh ghế sofa.

      Vẻ mặt của ấy giống như Giang Thiên Phạm, có biểu cảm.

      "Rất xin lỗi. . . . . . Tôi cố ý!"

      " sao. Giang tiên sinh cho phép người nào cũng được mắc sai lầm. Nhưng mà cùng sai lầm chỉ được có lần."

      Meire cười cười, nghe qua bụng dạ của Giang tiên sinh rộng rãi.

      Vấn đề là, căn bản Khả Tụng nhớ là làm sao mình tới được nơi này! chỉ nhớ mình giống như lắc lư trong gian đen kịt, tựa như giấc mơ tìm được lối thoát.

      Chẳng lẽ giấc mơ của mình là tới căn phòng của Giang Thiên Phàm hay sao? Trời ạ. . . . . . mất thể diện quá mà.

      xốc chăn người lên, cảm ơn với Meire, phát ra cổ của mình đau dữ dội.

      " cần cám ơn. Cũng phải tôi hay Nina đắp chăn lên cho ."

      Bả vai Lâm Khả Tụng dừng lại. . . . . . Nếu như phải là Meire hay Nina, chẳng lẽ là lúc hồ đồ cướp chăn của Giang Thiên Buồm tới? Ôi. . . . . . Trời ạ! Lần đầu tiên Lâm Khả Tụng phát ra da mặt của mình dày như vậy!

      Meire nhìn đồng hồ, tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu thư Lâm, bây giờ là năm giờ sáng, còn nửa tiếng nửa để làm xong rửa mặt, thay quần áo, ăn cơm và hàng loạt công việc."

      "Năm giờ rưỡi?" Lâm Khả Tụng nhìn về ban công, lúc này mới phát ra lúc này chỉ mới tờ mờ sáng.

      "Hôm nay phải theo tiên sinh về nhà hàng của nhà họ Giang để chuẩn bị cơm trưa cho nghị viên Thomas . Đây cũng là lần đầu tiên vào phía sau của nhà hàng cao cấp. rất may mắn khi được mở mang kiến thức vì được cùng Giang tiên sinh chuẩn bị món ăn chiêu bài nổi tiếng ba sao mà Michelin hồng bảo giám nhắc can chim cút."

      Lâm Khả Tụng mở to hai mắt, mới như thế mà cho vào phòng bếp của nhà hàng cao cấp?

      phải ban đầu nên từ cái gì mà kỹ thuật xắt rau, lựa chọn thực đơn... Kiến thức cơ bản lên sao?

      Đây quả thực là ngồi tốc độ hỏa tiễn á!

      "Chỉ còn lại 27 phút nữa. chắc chắn tiếp tục ngẩn lãng phí thời gian ở đây sao?"

      Lâm Khả Tụng hai lời, chạy như bay đến cửa, sau khi mở cửa nhìn hành lang hai bên giống nhau như đúc, thể làm gì khác hơn nữa là lại quay đầu lại nhìn về phía Meire nhờ giúp đỡ.

      "Phòng thứ sáu bên tay trái của sau đó quẹo phải đến gian phòng thứ hai!"

      Cái gì quẹo trái quẹo phải đấy! Nhà xây lớn như vậy làm cái gì? Trước sau có sử dụng!

      Lâm Khả Tụng vất vả lắm mới tìm được phòng của mình, nhanh chóng lấy ra đồ rửa mặ từ trong hành lý, hoàn thành rửa mặt trong vòng ba phút, hai phút mặc xong quần áo chỉnh thề, quả so với huấn luyện quân thời đại học quân huấn còn thần tốc hơn.

      Nina dẫn xuống phòng ăn tầng dưới, lúc này Giang Thiên Phàm ngồi đàng hoàng ở phòng ăn, khẽ vuốt cằm, múc chén canh rau trong bát sứ, đưa vào trong miệng.

      Lâm Khả Tụng hơi hồi hộp ngồi xuống, bàn bày bữa ăn sáng rất phong phú, nhưng lại rất ít, tất cả mọi thứ đựng đồ ănđều làm bằng sứ trắng. Ngay cả cái muỗng và chén khẽ chạm vào nhau cũng phát ra tiếng gioòn ang, giống như có người chính giữa gõ cái.

      Hai cái sủi cảo tôm như thuỷ tinh trong suốt, đĩa rau chân vịt màu nhẵn bóng, hai cái nemrán đến màu vàng óng bốc với cuốn tiểu xuân, cùng ngó sen vào với ớt cay đỏ cắt tạo nên bữa ăn sáng.

      Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên, vẻ mặt Giang Thiên Phàm bĩnh tĩnh mà đạm bạc. Nắm sớm lướt gò má của , thế mà sinh ra cảm giác cấm dục thần thánh.

      Meire khẽ mỉm cười với Lâm Khả Tụng, giỡ hai ngón tay, ý bảo chủ còn dư lại 20 phút để ăn cơm.

      Bữa sáng thịnh soạn như vậy chỉ có 20 phút thưởng thức, quá tiếc mà! cũng muốn giống Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn xong cũng biết mùi vị là gì.

      Chỉ là tại sao. . . . . . Trước mặt của Giang Thiên Phàm chỉ có chén cháo? Hay là ta xuống khá sớm, cho nên ăn xong rồi?

      Lâm Khả Tụng biết bây giờ là học sinh của Giang Thiên Phàm, ít nhất là học sinh tạm thời. Thầy giáo có lên tiếng, học sinh là đây tốt nhất nên mở miệng hỏi bất cứ vấn đề gì.

      Meire lấy máy tính bảng ra, thong thả dùng giọng cuyên nghiệp đọc số tin tức đáng chú ý cho Giang Thiên Phàm, tất nhiên cũng bao gồm số tin tức trong ngành ẩm thực.

      Trong đó phần lớn, Lâm Khả Tụng đều nghe hiểu. chỉ cần cố gắng chăm chú ăn điểm tâm là tốt rồi.

      Đầu tiên múc muỗng cháo, cháo chín tạo ra mội mùi gạo độc đáo, kết hợpvới rau cải, chút vị nhạt mằn mặn, trong chốc lát cảm thấy toàn thân cao thấp cực kỳ thoải mái. Tiếp đó cắn miếng sủi cảo tôm, bột ngoài mỏng lại đàn hội, cảm giác thịt tôm chạm vào răng quá tuyệt vời, tôm thịt tươi mới vừa vặn hợp với đầu nành, vị tươi mặn đan xen cùng vị thanh ngọt của đậu nành, thoải mái mà ngán.

      Vỏ ngoài cuốn tiểu xuân giòn xếp, hàm răng lúc cắn, vỏ ngoài rách ở trong miệng, nấm mềm nhẵn trượt vào trong miệng , cùng với cái vị hơi cay cay, lan toả khắp đầu lưỡi.

      Trong lòng Lâm Khả Tụng phỏng đoán, bữa ăn sáng này hẳn phải là Giang Thiên Phàm làm rồi. . . . . . Nhìn lại Nina lần nữa, Lâm Khả Tụng liền hiểu.

      Ngay cả Nina cũng có tài nấu nướng tinh xảo như vậy, mình theo bên người Giang Thiên Phàm nhất định nhiều kinh nghiệm quý giá!

      Từ đầu đến cuối, Giang Thiên Phàm câu nào với Lâm Khả Tụng, thậm chí cũng có ngẩng đầu nhìn về phía .

      Mặc dù thị lực của cách nào phân biệt ra được thân phận của người khác, nhưng ít ra ấy biết Lâm Khả Tụng ngồi đối diện với .

      Chắc là. . . . . . ta vui khi hôm nay mình tự tiến tiến vào phòng ta thôi.

      Hơn nữa, ta vốn là người lạnh nhạt như vậy.

      Giang Thiên Phàm buông chiếc muỗng, Meire đưa khắn vải lên cho ta, ta xếp khăn lại, nhàng xoa lên môi.

      Toàn bộ đều ra vẻ lễ độ trí thức, Lâm Khả Tụng thấy mình tựa như thưởng thức phim điện ảnh.

      " thôi." Giang Thiên Phàm đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

      Lâm Khả Tụng nhìn về phía Meire, phải còn hơn 20 phút sao?

      Meire lấy làm tiếc lắc đầu, ý bảo Lâm Khả Tụng đuổi theo sát.

      Nhưng còn dư nhiều đồ ăn còn chưa ăn xong! chừng lãng phí thức ăn về sau bị thức ăn trả thù!

      Lâm Khả Tụng húp hết cháo vào trong, ăn hết nem rán còn lại, hớp cho sủi cảo vào bụng. Tất cả chỉ xảy ra trong ba giây đồng hồ, Meire đứng bên nhìn ngây người.

      Lâm Khả Tụng theo sau lưng Giang Thiên Phàm.

      Nhìn bóng lưng cao lớn của đối phương, Lâm Khả Tụng có loại cảm giác kỳ diệu, đó chính là Giang Thiên Phàm xa lánh .

      Tuy rằng ấy lạnh lùng với mọi người, nhưng nếu muốn nhì nthấy , cũng muốn như cái đuôi theo phía sau ta, vậy tại sao ta lại nguyện ý làm thầy của ?

      Suy nghĩ của đàn ông bạn đoán được.

      người dáng dấp tuấn mỹ, nghiệp thành công mắt còn nhìn thấy tâm tư của người đàn ông này, càng đoán được.

      Tài xế đứng ở bên cửa xe chờ Giang Thiêm Phàm rồi rồi.

      Sau khi ta ngồivào, Lâm Khả Tụng cảm thấy rất do dự. nên ngồi nơi nào đây? Là ngồi bên cạnh Giang Thiên Phàm, hay vị trí kế bên tài xế? Cuối cùng Meire tốt bụng giải đáp nghi vấn của Lâm Khả Tụng.

      Bởi vì ta ngồi lên vị trí kế bên tài xế rồi, cách khác, Lâm Khả Tụng chỉ có thể cùng chung chỗ với Giang Thiêm Phàm rồi rồi.

      Tại gian nho như vậy, Lâm Khả Tụng lần nữa như ngửi thấy mùi hương phái nam vừa xa lạ lại có chút quen thuộc.

      biết, đó là mùi hương của Giang Thiên Phàm.

      Trước kia lúc mang ta ăn, khi khom người xuống lau mặt bàn, ngửi được.

      Rất nhạt rất nhạt, chỉ có mình lột hết tạp vị ra, mới có thể cảm nhận được mùi vị nhàn nhạt. Nhưng chỉ là chút như vậy, nhưng giống như lực lượng nào đó, dẫn dắt khứu giác Lâm Khả Tụng, ngừng truy tìm nguồn gốc, tìm kiếm nguồn gốc thuần tuý nhất.

      Xe lái ra khỏi toà nhà, từ từ về phía nội thành.

      Mục đích của bọn họ ở Manhattan, từ nơi này chạy đến, ít nhất phải hết nửa giờ.

      Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, có bất kỳ thanh nào.

      Meire lời nào, tài xế cũng im lặng, ngay cả radio cũng bị tắt. Đây có lẽ rất bình thường với bọn họ, nhưng đối với Lâm Khả Tụng mà lại hết sức lúng túng. chỉ có thể nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh ngừng thay đổi.

      Cho đến khi lái vào nội thành, thanh ngoài cửa xe trở nên phong phú, hiểu sao Lâm Khả Tụng cảm thấy lúng túng nữa, còn bị buộc phải cảm nhận lạnh nhàn và im lặng của người đàn ông bên cạnh.

      Khi xe sắp lái về đường giao, hai người ăn mặc đồng phục cảnh sát đuổi theo người trẻ tuổi đội nỏi, người trẻ tuổi bất chấp tất cả xông về đường cái, vừa đúng xe quẹo cua nên vô-lăng thể quay góc độ lớn hơn nữa nên tài xe đạp thắng xe.

      Cổ của Lâm Khả Tụng như có cảm giác bị gãy, cả người ngã về nên, mặt trực tiếp ngả vào bả vai của Giang Thiên Phàm

      Giang Thiên Phàm nâng cánh tay lên, vừa đụng vào sườn mặt Lâm Khả Tụng.

      Xe dừng lại, Meire thở ra hơi: "Người tuổi trẻ bây giờ đúng là điên rồi! Vội vã gặp Chúa sao?"

      Gò má Khả Tụng có thể cảm nhận được nhiệt đồ lòng bản tay Giang Thiên Phàm.

      Ánh mắt của chút biến hóa, đối với chuyện xảy ra chút quan tâm.

      Lâm Khả Tụng cho là ta rất mau cất tay , nhưng tựa như thời gian ngừng lại, bàn tay của vẫn như cũ chạm vào mặt .
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: PolarLights

      Editor: Tranh

      Thậm chí nhiệt độ lòng bàn tay tăng cao giống bình thường, trở nên nóng bỏng.

      “Meire, lần sau khi ăn xong điểm tâm nhớ ta lau sạch mặt.”

      Giang Thiên Phàm lên tiếng, giọng lành lạnh, vững vàng.

      Lâm Khả Tụng sờ soạng mặt mình cái, Á. . . . . Phần còn lại của thức ăn vẫn còn ở mặt.

      Meire cong khóe môi, đưa khăn giấy qua.

      Giang Thiên Phàm lau bàn tay, ở trong mắt Lâm Khả Tụng mười phần chói mắt.

      Cái này giống như là mình thâm tình nhìn nam thần, kết quả nam thần trong mắt tôi giống như ghèn vậy.

      Lâm Khả Tụng theo bản năng liếc qua tay của Giang Thiên Phàm, lời Meire vang lên trong đầu, thấy được nhiều vết thương ở giữa các ngón tay của . Màu sắc của chúng rất nhạt nhẽo, hẳn là bị lưỡi dao rất sắc bén cắt trúng. Thậm chí, eo bàn tay và mu bàn tay đều có những dấu vết như vậy. cổ tay trái của mang chiếc đồng hồ nam được chế tạo hết sức tinh xảo, nhưng mà dọc theo đồng hồ, mơ hồ có thể thấy những vết sẹo hình tròn do bị phỏng.

      Meire có qua, Giang Thiên Phàm nhốt mình trong phòng bếp luyện tập hết tám năm.

      Đây chính là cái giá cao mà phải trả.

      Trong quá trình tôi luyện kĩ xảo ở phòng ăn, những đầu bếp cao cấp khác có lẽ cũng từng bị lưỡi dao cắt qua làm bị thương, bị dầu văng tung tóe. Nhưng cả đời bọn họ bởi vì theo đuổi đam mê nấu nướng mà chấp nhận khổ sở, cũng nhất định có ngày ở nhà Giang Thiên Phàm cảm nhận sâu sắc được như vậy.

      Lâm Khả Tụng thở dài trong lòng.

      Qủa có cảm thấy chút đồng tình nào đối với Giang Thiên Phàm. Bởi vì đồng tình là nhằm vào người yếu đuối hơn mình.

      Mà vô luận Giang Thiên Phàm là thực lực hay nội tâm, ràng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

      Xe chuyển động lần nữa, lái về phía bọn họ.

      Nhà hàng cao cấp ở Manhattan (*) nhiều. Cho tới nay, ấn tượng của Lâm Khả Tụng đối với nhà hàng Tây cao cấp giống như là khách sạn hoa sóng ở trong nước, phô trương hạng nhất, các thiết bị lắp đặt rất đại. Nhưng sau khi tới đây, mới biết, khí và tình cảm càng quan trọng hơn, cùng với cách thức phục vụ khách quý.

      (*) Manhattan: có khi Việt hóa thành ''Mã Nhật Tân", là trong 5 quận (borough) của thành phố New York, chủ yếu nằm phần cửa sông Hudson.

      Cánh cửa của PHTS cũng hết sức phách lỗi, khác với nhà hàng Tây bình thường khác.

      Chỉ là sau khi vào, mới cảm thấy có khoảng trời riêng. Quán có phong cách cổ xưa, tính năng tơ tằm thanh nhã, vách tường còn treo các tác phẩm đẹp đẽ, cùng với nguyên liệu cùng với tương, bình sữa tươi tạo thành những loại hình kì lạ làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy mới mẻ.

      theo Giang Thiên Phàm tiến vào phía sau, qua lối hẹp.

      ít người cúi đầu hành lễ với Giang Thiên Phàm.

      “Ming, Chief!”

      thanh liên tiếp như vậy.

      Dựa vào nét mặt và giọng của bọn họ, Lâm Khả Tụng có thể cảm nhận được loại tôn trọng và sùng bái.

      Giang Thiên Phàm có mở miệng, chỉ là men theo giọng nhìn về hướng của mỗi người, hơi gật đầu.

      Nơi này còn mấy giờ nữa mới đến giờ chính thức mở cửa, nhưng tất cả mọi người đều bận rộn.

      Meire xoay người lại với Lâm Khả Tụng: “ phòng ăn tốt, tất cả thức ăn ngon đều xuất phát từ khâu chuẩn bị. Đối với khâu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thậm chí đối với công cụ chuẩn bị nấu nướng cũng phải nhập vào bên trong nó, từng khâu đều rất quan trọng.”

      Lâm Khả Tụng gật đầu cái.

      Khi Giang Thiên Phàm qua bọn họ, mỗi người đều cúi xuống chuyên chú làm công việc tay. Có ở phía nhào nặn, có người điều chế nguyên liệu, có người lau chùi mặt bàn.

      Bọn họ làm giống như chỉ là thức ăn đơn giản như vậy.

      Khi cánh cửa khác mở ra, Lâm Khả Tụng sợ ngây người.

      Đây là gian phòng cơ hồ giống như đúc phòng bếp trong biệt thự của Giang Thiên Phàm.

      người đàn ông trung niên mặc quần áo đầu bếp màu trắng yên lặng ở trước mặt bàn chờ Giang Thiên Phàm.

      “Tôi đợi ở đây lâu, đầu bếp chính!”

      ta đưa tay ra, mà Giang Thiên Phàm bắt tay ta chút do dự.

      “Hôm nay làm phiền chút, đầu bếp chính Brodie.”

      “Hợp tác với , là vinh hạnh của tôi.” Ánh mắt Brodie lướt qua bả vai của Giang Thiên Phàm, rơi vào người của Lâm Khả Tụng, “Vị này là. . . . . .Là người mới muốn gia nhập PT này của chúng ta sao?”

      Lâm Khả Tụng vừa muốn khoát tay bày tỏ rằng đối phương hiểu lầm, Giang Thiên Phàm mở miệng trước: “ ta có tư cách đó.”

      Được rồi. . . . . . Vừa đao.

      Meire giọng giải thích ở bên tai Lâm Khả Tụng: “Vị này chính là đầu bếp chính Brodie của PHTS. Trong tác phẩm của ta, rượu Brandy ngon miệng pha với cá Lư hai năm trước làm hai phòng ăn cao cấp trưng bày món ăn bị Michelin giới thiệu là bảo vật, mà gan ngỗng xào trứng cút là món ăn được trưng bày lúc PHTS được đánh giá là nhà hành cao cấp ba sao. ta là đầu bếp chính mà Giang tiên sinh thưởng thức và tin tưởng nhất.”

      Nhân tài ưu tú như vậy đều ra sức vì Giang Thiên Phàm, vậy tài nghệ của Giang Thiên Phàm tới trình độ gì mới có thể làm cho Brodie này cảm phục?

      Giang Thiên Phàm cởi ra áo khoác tây trang của mình, mặc áo đầu bếp chính màu trắng giống như Brodie. vò vò tóc, đội cái mũ màu trắng của đầu bếp chính lên đầu.

      Cái trán cao cùng với lông mày dưới mắt làm cho người ta phải miêu tả càng thêm ràng, tròng mắt vốn ảm đạm hình như cũng sáng như sao, muốn đốt cháy toàn bộ gian.

      Lâm Khả Tụng và Meire chỉ có thể ở bên quan sát, thể chuyện, thể làm bất kỳ chuyện gì quấy rầy bọn họ chuyên tâm làm công việc.


      “Nguyên liệu nấu ăn mà Thác Mã Tư đề nghị bữa ăn đơn chuẩn bị xong chưa?” Giang Thiên Phàm tới vòi nước, hết sức cẩn thận rửa tay của mình.

      “Chuẩn bị xong. có thể chọn lần cuối cùng nguyên liệu nấu ăn .”

      Brodie lấy ra cái khay, trong khay còn để mấy con chim cút, đặt mặt bàn.

      Giang Thiên Phàm vươn tay, mơn trớn mỗi con chim cút, xác định lớn của chúng, lấy ngón tay cảm nhận thịt và mỡ của chúng, cuối cùng lựa chọn lấy hai con ra ngoài.

      Tiếp theo là gan ngỗng, măng tây, các loại món ăn tương ưng.

      Giang Thiên Phàm chút tỉ mỉ chọn lựa, tiêu chuẩn của vô cùng nghiêm khắc, lúc xử lí những nguyên liệu nấu ăn này nếu có chút tì vết nào đều bị nhạy cảm phát .

      Toàn bộ trình tự đâu vào đấy, trong lúc đó Giang Thiên Phàm và Brodie ngầm hiểu nhau cần dùng lời lẽ để khai thông.

      Khi chim cút được đưa vào chế biến canh nguyên chất, được chưng cách thủy, Giang Thiên Phàm đồng thời bắt đầu kéo sợi mì.

      Lâm Khả Tụng chỉ nhìn thấy Giang Thiên Phàm hết sức quen thuộc xử lí rau. Brodie ở chỗ đun nước, nấu da heo chín trước.

      quay đầu, hoàn toàn biết bọn họ chế biến cái gì.

      Tiếp theo là đậu phụ, cà rốt, rau cần cùng với trứng gà đều được cắt gọn gàng để bên.

      Lâm Khả Tụng chú ý động tác của Giang Thiên Phàm. Mỗi lần động dao, đều dùng ngón tay vuốt ve nguyên liệu nấu ăn mặt bàn, xác định chiều dài của nó, lớn và tính chất chút, đối xử với từng nguyên liệu nấu ăn, hạ dao đều có khác biệt rất .

      Khi lưỡi dao cắt nguyên liệu thức ăn và mặt bàn chạm nhau vang lên tiết tấu rất dễ nghe.

      Mặc dù Lâm Khả Tụng hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, lại có thể cảm nhận sâu sắc được mỗi khoảng khắc ngưng tụ đều là quá trình ngày đêm nghiêng cứu luyện tập tám năm của .

      Lúc này, Giang Thiên Phàm lấy ra miếng đậu phụ, dùng dao nghiền nát chúng nó, dùng mặt dao đưa chúng vào trong mâm, sau đó lấy cái muỗng , chỉ múc chút, đưa vào môi nhấp, “Brodie.”

      Brodie xoay người lại, cái gì cũng , lấy đậu phụ nhão ra, đưa ít canh da heo tới.

      Giang Thiên Phàm ngậm muỗng vào, canh dừng ở răng môi tới giây, gật đầu cái, “Rất tốt.”

      Brodie khẽ mỉm cười, rót đậu phụ nhão vào trong canh da héo nấu chín.

      Tất cả đều phân tán, nhìn ra bất kỳ quy luật.

      Nhưng tất cả vừa như quỹ đạo, Giang Thiên Phàm làm mỗi bước đều ung dung mà quỹ đạo.

      Lâm Khả Tụng cảm thấy rất thần kỳ, đứng trong phòng bếp hết bốn giờ, thế nhưng thấy mệt mỏi chút nào.

      Cho đến khi Meire nhận được điện thoại sau đó cho bọn họ biết, nghị sĩ Thác Mã Tư cùng bạn ta đến, Giang Thiên Phàm bắt đầu nấu gan ngỗng. Vô luận là động tác cắt mỡ bò, hay là vững vàng bỏ gan ngỗng vào trong nồi, tất cả đều làm cho người ta thể tin được mắt có vấn đề.

      Đầu tiên là đưa cải trắng vào canh.

      Cải trắng bị vớt từ trong canh ra ngoài, chỉ để lại mấy miếng lá bạc hà và sợi mì trong suốt. Canh cũng có lập tức đổ ra, Giang Thiên Phàm dùng muỗng duy nhất nếm nếm, gật đầu, Brodie mới đưa bọn họ múc vào trong chén đặc chế.

      Cái này giống như là mặt hồ yên tĩnh phản chiếu ra bóng cây, rành rành đơn giản như thế, lại làm cho người ta cảm thấy ưu nhã.

      Lâm Khả Tụng theo bản năng nuốt nước miếng. Cải trắng là rau dưa hết sức bình thường, trong lòng kém xa măng tây cao nhã, nhưng lại được bưng lên bàn ăn của nhà hàng cao cấp, thậm chí dùng để chiêu đãi nghị sĩ. rất muốn biết đó là mùi vị gì.

      Lúc này Giang Thiên Phàm cũng có hết bận rộn.

      Brodie từ tủ lạnh lấy ra cái gì đó giống như là thạch hoa quả, đưa đến trước mặt của Giang Thiên Phàm.

      dùng dao cắt phần , đưa vào trong miệng lần nữa.

      Khi ngậm miếng trong suốt đông lạnh hơi cúi đầu, lông mi rủ xuống. Lâm Khả Tụng khỏi nghiêng mặt sang bên trái, muốn nhìn ràng vẻ mặt của .

      Sau đó nghiêng người, đưa cánh tay dài, mang tới khuôn đúc, khoảnh khắc kia lưng cùng dọc theo cổ giàu sức gợi cảm và đường cong, làm người ta nhịn được tim đập rộn lên.

      Brodie đặt phần vật liệu hỗn hợp cắt sẵn đặt ở bên cánh tay trái của .

      Giang Thiên Phàm đưa chúng nó xào thành mùi tương thơm bốn phía, xối lên mặt đông lạnh.

      Mà Brodie xoay người lại, sắp xếp khâu cuối cùng.

      Cả món ăn tỏa ra loại cảm giác rực rỡ.

      Meire khẽ nhìn Lâm Khả Tụng ngây người, giọng giải thích: “Đây chính là món ăn khai vị, tôm đậu phụ đông lạnh. Món ăn khai vị trong bữa ăn Tây là hết sức quan trọng, nó hòa hợp món ăn và món ăn khai vị. Món ăn khai vị giúp cho khách thèm ăn, hơn nữa món tiếp theo, sinh ra cảm giác tự thể nghiệm.”

      Lâm Khả Tụng cái hiểu cái gật gật đầu.

      Mà Giang Thiên Phàm cũng có dừng lại. Brodie cũng sắp chim cút từ trong nồi hầm cách thủy lấy ra ngoài.

      Gan ngỗng bị chiên xèo xèo nghe khỏi cảm động.

      Cũng có gì ngoài sức tưởng tượng, Giang Thiên Phàm thêm gia vị vào cũng là thường thấy nhất. Bên ngoài nồi dâng lên màu vàng nhạt vui mắt, Giang Thiên Phàm nhét nó vào bụng của chim cút, sau đó chiên chim cút ở trong chảo vài lần, sau đó Brodie lại đưa chúng nó vào lò nướng.

      Trong khí tràn ngập mùi thơm khiến cho Lâm Khả Tụng sắp đứng yên.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vân thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Kem táo gai

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Ngày trước nhắc đến cơm Tây chỉ biết thịt bò bít tết, súp borsch hoặc là súp kem nấm gì đó, hay là salad và các loại bánh ngọt gì đó, mà bây giờ mới phát , căn bản tất cả đơn giản giống d[d[lqd như tưởng tượng của .

      Mấy phút sau, chim cút được bưng ra ngoài, còn bốc hơi nóng nữa.

      Hai mùi thơm giao nhau trong khí, mà Giang Thiên Phàm vẫn phối hương liệu gì đó.

      Cuối cùng là trang trí bàn ăn, quả tựa như trân phẩm trong viện bảo tàng nghệ thuật. Trước kia Lâm Khả Tụng hiểu tại sao trong rất nhiều bữa ăn tây trong hình chụp lại đặt chút xíu thức ăn những chén đĩa lớn, mà bây giờ khi trường quan sát, chợt hiểu ra.

      bàn màu trắng lớn chiếm phần lớn tầm nhìn, hơn nữa còn có xinh đẹp. Trí tưởng tượng bàn ăn màu trắng ngừng kéo dài, thẳng đến chỗ sâu của đại não.

      Cuối cùng, Giang Thiên Phàm giơ cổ tay lên, cầm muỗng chất lỏng màu vàng nhạt biết tên tưới lên chim cút.

      Cổ tay của nhàng đung đưa, giống như phác hoạ bức họa tốt đẹp nhất.

      "Đây chính là món chính hôm nay, chim cút nga can (nga can có nghĩa là gan ngỗng)." Meire giải thích với Lâm Khả Tụng, "Món ăn này, rất nhiều nhà hàng cao cấp cho là thiếu dinh dưỡng, nhưng nghị viên Thác Mã Tư lại chung tình với món này của Giang tiên sinh."

      Lâm Khả Tụng biết nhà hàng khác làm món ăn này ra sao, nhưng đứng ngoài quan sát tất cả quá trình nấu nướng, cẩn thận mà tinh xảo, kể cuối cùng bàn ăn này vẫn tràn ngập mùi thơm, cũng khiến ê ẩm hai má, kích động muốn ăn ngấu nghiến.

      "Tiếp đó, chính là đồ ngọt. Đây là món ăn cuối cùng, nếu như làm tốt, để lại dư vị khó phai cho khách hàng. Nhưng nếu như đồ ngọt đủ hoàn mỹ, tất cả mỹ vị trước mắt bị giờ khắc thất bại đó bao phủ."

      Lâm Khả Tụng nhìn bóng lưng của Giang Thiên Phàm, ngừng tưởng tượng trong nội tâm sâu thẳm, đồ ngọt là cái gì?

      Là bánh ngọt ngon miệng đầy đủ mỹ vị? Hay là soufflé (trứng rán phồng)? Hay là kem lạnh nhân là dưa hấu mát mẻ?

      Nhưng mà Lâm Khả Tụng thể ngờ được Giang Thiên Phàm bắt đầu xào đường, trong nồi vốn là đường cát trắng bị hầm thành màu nâu đỏ, giơ tay lên, biết thêm chút gia vị vào trong đó, hương vị ngọt ngào nhất thời bay ra.

      Brodie lấy từ trong tủ lạnh ra cái hộp kín gió, khi mở nắp hộp ra, thấy bên trong có viên táo gai.

      Chẳng lẽ Giang Thiên Phàm định làm hồ lô nhào đường?

      Cái này thể nào. . . . phải cảm thấy hồ lô nhào đường vừa chua vừa chát căn bản phù hợp để làm sao?

      Trong lúc Lâm Khả Tụng hoài nghi, Giang Thiên Phàm múc chút táo gai ra, nhanh chóng cho đường nấu trước đó phớt qua mặt, rồi múc vào trong đĩa, sau đó lấy cái muỗng nếm thử rồi gật đầu cái.

      Brodie nhận lấy đĩa, dùng bàn chải dính nước đường sền sệch phết lên, ngừng vẽ vài vòng táo gai chất thành ngọn núi , nước đường gặp hơi lạnh nhanh chóng ngưng kết lại, cuối cùng tạo thành hình tổ. Óng ánh trong suốt, làm cho người ta nỡ lòng nào làm nó vụn vỡ.

      Lâm Khả Tụng hít hơi, có cảm giác, món ăn này nhìn giống như là hồ lô nhào đường, nhưng nhất định Giang Thiên Phàm cải tiến nó, hòa hợp độ chua và vị ngọt vào nhau.

      Đĩa bị đưa ra ngoài, Brodie và Giang Thiên Phàm bắt đầu dọn dẹp phòng bếp.

      Thao tác của Giang Thiên Phàm hết sức lưu loát, tới ba phút mặt bàn trở nên vô cùng trong sạch. đưa ngón tay mơn trớn mặt bàn, xác định phía sạch có bất kỳ vết bẩn nào, mới bắt đầu rửa tay.

      Mấy phút sau, điện thoại sau bếp reo, quản lý nhà hàng ở đại sảnh thông báo cho Giang Thiên Phàm biết, nghị viên Thác Mã Tư muốn gặp , là vì món ngọt cuối cùng.

      Lâm Khả Tụng khẩn trương. Món ngọt đó thế nào? Có phải quá chua ? Hay là vẫn còn quá mặn?

      phải Giang Thiên Phàm ăn táo gai rồi sao? ràng thích mùi kia, tại sao còn muốn dùng sơn tra làm đồ ngọt cho nghị viên Thác Mã Tư đây?

      "Brodie, chúng ta ."

      "Vâng."

      Giang Thiên Phàm ra khỏi phòng bếp, trong tay nắm gậy dò đường nhưng mở ra. Brodie trước mặt của Giang Thiên Phàm, mà Giang Thiên Phàm lại đưa bàn tay đặt ở đầu vai của Brodie, để dẫn đường.

      Đây chỉ là động tác đơn giản, Lâm Khả Tụng lại có thể cảm nhận được Giang Thiên Phàm rất tin tưởng Brodie.

      Meire gật đầu cái với Lâm Khả Tụng, ý bảo theo sau lưng Giang Thiên Phàm.

      Khi bọn họ tới bàn ăn của nghị viên Thác Mã Tư và bạn của ngài ấy hai người đó cùng nhau vỗ tay.

      "Mỗi lần tôi tới nơi này, trừ việc chưa bao giờ thay đổi chất lượng cao ở bên ngoài, luôn có niềm vui mới." Trong mắt nghị viên Thác Mã Tư che giấu tán thưởng dành cho Giang Thiên Phàm.

      Bạn của nghị viên cũng gật đầu đồng ý: "Đặc biệt là món điểm tâm ngọt cuối cùng, ngờ có thể dùng hoa quả chua xót đó làm thành đồ ngọt có vị lạ như vậy, nhét kem vào trong nhân táo gai, đây là tinh xảo cỡ nào."

      Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, mặc dù bọn họ đều tiếng , nhưng tin chắc mình nghe được trong táo gai có kem!

      Táo gai như vậy, rốt cuộc Giang Thiên Phàm làm gì?

      Sau khi nghị viên ôm Giang Thiên Phàm, hết sức thõa mãn rời cùng bạn của mình.

      Đối với lời ca ngợi từ nhân vật nổi tiếng, Giang Thiên Phàm lại rất bình tĩnh đối mặt, khuôn mặt buồn vui.

      lạnh nhạt xoay người lại, với Lâm Khả Tụng: " theo tôi."

      Lâm Khả Tụng giật giật thần kinh, khỏi lại khẩn trương.

      Meire khẽ gật đầu với , hình như là an ủi : có gì lớn đâu, .

      Brodie trở lại sau bếp, mà Giang Thiên Phàm lại lên lầu.

      Chân của giẫm sàn nhà bằng gỗ, phát ra thanh chi chi, khiến trái tim của Lâm Khả Tụng cũng rung động theo.

      Khi dọc theo cầu thang xoay người sang chỗ khác, Lâm Khả Tụng liền đuổi theo sát. Chân trái của giẫm lên chỗ hẹp ở ngã rẽ cầu thang, chao đảo xém chút nữa ngã nhào, mà Giang Thiên Phàm lại đứng ở cầu thang xoay người lại: " làm gì đó?"

      Giọng trong trẻo lạnh lùng rơi xuống từ đỉnh đầu, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa sắp giữ được thăng bằng liền mất trọng tâm, ngã sấp xuống.

      Cái trán của thiếu chút nữa đụng vào bậc thang, cái tay nhanh chóng bắt được tay vịn thang lầu, rốt cuộc may mắn thoát nạn.

      " cần phải thực nghi lễ bái sư long trọng như vậy."

      Giang Thiên Phàm xong, liền xoay người tiếp tục đến phía trước.

      Lâm Khả Tụng bò dậy, biết vừa rồi là nghiêm túc, hay là châm chọc ? Đây coi như là nằm rạp xuống quần tây của đầu bếp chánh đạt sao Michellin sao?

      Nếu như bị Tống Ý Nhiên biết, người này tuyệt đối hả hê : Chết dưới quần tây của nam thần, bị vùi dập giữa chợ cũng phong lưu!

      Khi đuổi kịp Giang Thiên Phàm, mới phát bọn họ tới phòng ăn nằm gác lửng của nhà hàng.

      gác xép bày bàn ăn, khăn trải bàn trắng noãn, giữa hồ nước hình nón bằng thủy tinh có đóa hoa thủy tiên xinh xắn trôi lơ lửng mặt nước, cửa sổ hình tam giác sát đất kề bên người, ngoài cửa sổ là cảnh tượng Manhattan ngựa xe như nước và dòng người vội vã.

      có quá nhiều đồ trang trí, làm Lâm Khả Tụng khỏi cảm thấy nơi này là thế giới khác.

      "Ngồi." Giang Thiên Phàm thu lại gậy dò đường của mình, để ở bên.

      Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhớ tới, bây giờ là hai giờ trưa, và Giang Thiên Phàm còn chưa ăn trưa đấy.

      vị nhân viên tạp vụ bưng khay lên, hết sức lễ độ đưa hai phần canh lên trước mặt Giang Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng.

      Lâm Khả Tụng ngây người, chẳng lẽ sắp hưởng thụ những đãi ngộ dành cho nghị viên sao?

      "Lâm Khả Tụng, ở trong lòng , thức ăn là cái gì?"

      Lâm Khả Tụng còn chưa cầm thìa lên, Giang Thiên Phàm lên tiếng.

      "Thức ăn. . . . . ."

      biết trả lời vấn đề này như thế nào?

      " chỉ cần những suy nghĩ chân nhất trong đầu của ra."

      Mặc dù như vậy, nhưng mà làm học sinh làm sao có thể trả lời lung tung đây?

      Ước chừng Lâm Khả Tụng suy nghĩ phút, trong đầu ngừng nhớ lại những lời giới thiệu hay xuất ti vi của các đầu bếp nổi tiếng, đáng tiếc coi tiết mục nấu ăn nhiều, nên trong đầu có lời nào.

      Mà Giang Thiên Phàm phía đối diện lại vô cùng kiên nhẫn, cho dù Lâm Khả Tụng suy nghĩ bao lâu, đều chờ. Nhưng mà Lâm Khả Tụng muốn chờ.

      " về thức ăn, đầu tiên chính là lấp đầy bụng." Lâm Khả Tụng cảm thấy nhận xét này quá tầm thường.

      "Ừ, đây là . Sau đó sao?"

      "Sau đó. . . . . . Là hưởng thụ? Thưởng thức món ăn ngon làm cho tâm tình của mình vui vẻ, cùng với người nhà bạn bè thậm chí là người trong lòng thưởng thức chính là gắn kết. . . . . . Còn có. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng dựa vào lưng ghế, trong lòng nghĩ thầm nếu là Tống Ý Nhiên, nhất định chân thành thành món ăn như kim cương làm người ta say mê gì đó rồi.

      Mà Lâm Khả Tụng biết những lời như thế!

      Giang Thiên Phàm làm khó nữa, mà là hỏi ngược lại: " biết đối với mỹ thực gia hoặc là đầu bếp mà , món ăn là cái gì ?"

      "Tác phẩm?"

      "Đúng, bọn chúng là tác phẩm. Nguồn sống của hoạ sĩ là vải vẽ tranh sơn dầu cùng thuốc màu, nguồn sống của nhà nhạc là phù, mà nguồn sống của chúng ta chính là thế giới có hương vị hơn nữa còn có thể nuốt vào bụng. Nó đơn thuần là phối hợp những nguyên liệu khác nhau vào món, mà còn là cân bằng cùng hòa hợp vị giác, là quy luật tìm kiếm và ra của thế giới này."

      Giọng của Giang Thiên Phàm ôn hòa, giống như dòng suối hơi lạnh chảy qua đá vụn, quanh co giữa dãy núi, cuối cùng lặng yên tiếng động chảy vào biển.

      Nếu như là người khác lời này, Lâm Khả Tụng xì mũi coi thường phản bác lại: giả tạo.

      Nhưng lúc Giang Thiên Phàm những lời này, lại có sức thuyết phục sâu.

      "Cho nên, mặc kệ ở quên quán của người dân đối đãi như thế nào với đầu bếp, ở chỗ này, tất cả đầu bếp đều là Nghệ Thuật Gia."

      Lâm Khả Tụng mấp máy môi, khắc kia có cảm giác xấu hổ.

      Bởi vì trong lòng ăn đồ có ngon hơn nữa cũng chỉ để ăn, sau khi lĩnh hội nó cũng chỉ là nhất thời, cuối cùng vẫn cống hiến cho bồn cầu thôi.

      chỉ coi thức ăn là thức ăn mà thôi, chưa từng tinh tế lĩnh hội mỗi mùi vị xíu trong món ăn. Bao gồm món ăn chú Lâm Phong tự mình nấu cho ăn, bao gồm gan xào của Vương Bà Bà còn có đậu hủ thúi trước cửa trường học của . Vì để cho những món ăn này ngon, đầu bếp đều rất tâm huyết vào nó.

      "Hôm nay, ở chỗ này thưởng thức bốn món ăn được nghị viên Thác Mã Tư thưởng thức. Món thứ nhất, là canh cải trắng bạc hà. Tôi hi vọng trừ ăn no bụng ra, có thể phân biệt những tầng lớp hương vị trong đó. Mỗi tầng là xuất phát từ nguyên liệu nấu ăn nào. Nguyên liệu đó có tác dụng gì, khiến món ăn này trở nên ‘ ăn ngon ’."

      "A. . . . . ." Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống nhìn canh trước mắt, đột nhiên áp lực như núi.

      "Đến đây ." Giang Thiên Phàm cúi đầu, múc muỗng canh thứ nhất, ngậm vào vào d[[lqd trong miệng.

      Phân biệt nguyên liệu nấu ăn đối với có lẽ là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với Lâm Khả Tụng mà . . . . cảm thấy cái này rất giống cảnh giới chí cao trong tiểu thuyết kiếm hiệp.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Canh cải trắng bạc hà = ác mộng

      Edit: Thố Lạt

      Trong lòng Lâm Khả Tụng bắt đầu căng thẳng, múc muỗng, đưa lên bên miệng, trong lòng suy nghĩ nếu canh này là cải trắng bạc hà với đường, bên trong nhất định chỉ có cải trắng và bạc hà thôi! Nếu có gì bất ngờ, chắc chắn còn bỏ muối. Trừ những thứ đó ra còn có thể có gì ?

      Trong mũi là mùi hương rất thú vị, nhưng rốt cuộc mùi hương này là gì? Lâm Khả Tụng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại nhớ ra được.

      Cuối cùng vẫn đưa muỗng nước canh này vào trong miệng.

      Độ nóng vừa đủ, vị thanh nhuận, mùi cải trắng cũng đậm như trong tưởng tượng, khiến mùi thơm ngát của bạc hà từ từ lan tra khi lưu chuyển.

      Độ mặn của nước canh vẫn còn kém hơn Lâm Khả Tụng tưởng tượng chút, nhưng mùi vị lại có phần ngọt ngào.

      Mà cùng với ngọt thanh này còn có hương quả nhàn nhạt, và vị chua của nước quả.

      Nếu Giang Thiên Phàm chưa từng với rằng phải chú ý trình tự của các hương vị khác nhau, có lẽ chỉ coi nước canh này là món nước canh khai vị mà uống xuống, mãi mãi chú ý đến nhiều điều huyền diệu trong đó như vậy.

      " cho tôi biết, hương vị đầu tiên tiếp xúc được là gì?"

      "... hương vị độc đáo. Rất dễ ngửi, khiến người ta cảm thấy rất thèm ăn, như là mùi của quả hạch nào đó..." Lâm Khả Tụng cau mày, cố gắng suy nghĩ. Đây là đề thi đầu tiên Giang Thiên Phàm cho , muốn bản thân cứ nộp giấy trắng như vậy.

      "Loại quả hạch nào?"

      Lâm Khả Tụng tìm tòi trong đầu. phải đậu phộng, mùi đâu phộng giống thế này. Có phần giống hạt điều rang, nhưng mùi nồng như hạt điều. Nó nhạt hơn, nhàng hơn... cướp mất hương vị của cải trắng.

      "Là hạnh nhân à?" Lâm Khả Tụng quá chắc chắn hỏi.

      "Đúng."

      Giọng của Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, giống như Lâm Khả Tụng nếm ra vị hạnh nhân là điều đương nhiên.

      Nhưng tiếng "đúng" kia, trong nháy mắt khi khóe miệng mở ra kia, Lâm Khả Tụng bắt đầu vô cùng tiếc nuối.

      Bởi vì chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ chút nữa, có thể thấy đầu lưỡi của .

      "Còn có gì nữa?"

      "Còn có vị cải trắng. Tôi chỉ tò mò... vị ngọt của cải trắng sao có thể mất trong canh? Là hầm lâu à?" Lâm Khả Tụng xong mới bắt đầu hối hận.

      Bởi vì Giang Thiên Phàm cho phép đặt câu hỏi.

      "Nếu hầm cải trắng quá lâu, chỉ làm mất dinh dưỡng của cải trắng, cũng khiến cải trắng mất vị ngọt của mình. Cách thức là chọn phần tươi nhất của cải trắng để nấu, hơn nữa nhất định phải lấy ra trước khi lá non của cải trắng hóa vàng, nhất định phải nắm bắt thời gian chính xác. Tỉ lệ nước phải tương đương với tỉ lệ lá non của cải trắng. Nếu nhiều nước hơn, vị thơm ngọt của lá cải non trở nên nhạt."

      Hai tay Giang Thiên Phàm đặt đầu gậy dò đường, mà gậy dò đường lại chống mặt đất. Tư thế này giống lần đầu tiên Lâm Khả Tụng thấy trong biệt thự của như đúc.

      Bình tĩnh, chín chắn cùng với lạnh lùng ở vị trí cao.

      Lâm Khả Tụng chợt hiểu ra người đàn ông này cũng cao ngạo.

      Thế giới của quá màu nhiệm quá tinh tế, phải người thường có thể thấy được, cũng phải người thường có thể hiểu được.

      tự xưng vương trong thế giới của mình, nắm tất cả như lòng bàn tay.

      "Còn có vị gì khác?"

      "Còn có bạc hà?"

      "Hương bạc hà rất ràng. nghĩ khi nào bạc hà được thêm vào?"

      "Mùi bạc hà rất ràng, hẳn là có trong nước canh từ đầu rồi?"

      " phải. Là khi sắp bắc nồi. Nếu bạc hà và cải trắng nấu chung, để quá lâu, trong nước canh có mùi thuốc đông y, phá vỡ vị ngọt thanh vốn có của cải trắng."

      Lâm Khả Tụng sững sờ, ngờ ngay cả thời gian bỏ bạc hà cũng có nhiều điều cần chú ý như vậy.

      "Còn gì nữa?"

      Giang Thiên Phàm hỏi như vậy, hỏi Lâm Khả Tụng đến cùng. Ngoại trừ hạnh nhân, cải trắng, bạc hà ngoài ra còn có muối, còn có thể có nguyên liệu nào khác sao?

      Lâm Khả Tụng lại uống ngụm.

      Hạnh nhân, cải trắng, bạc hà... Còn có hương vị độc đáo...

      "Cần tây! Là cần tây đúng ?"

      "Cái này khó."

      Cái này khó? Cái này còn khó? Vị cần tây nhạt như thể còn bảo khó?

      "Là nhánh cần tây tươi nhất, sau khi bỏ lá, lọc trong nước canh ba mươi giây. Mục đích là gia tăng cấp độ của mùi vị, mà để mùi cần tây lấn át cải trắng."

      Lâm Khả Tụng mím môi, đầu tiên là hạnh nhân sau đó là cải trắng, lại còn cần tây, đây là nấu ăn mà, còn hơn cả điều chế nước hoa nữa.

      "Nguyên liệu cuối cùng là gì?"

      Lâm Khả Tụng suýt phun hết nước canh lên mặt đối phương.

      Vẫn còn sao? Đây chỉ là món canh thôi! Sao lại phải phức tạp như vậy chứ!

      Giang Thiên Phàm vẫn ngồi yên nhúc nhích ở phía đối diện, vô cùng kiên nhẫn.

      Lâm Khả Tụng nuốt thìa thứ năm xuống, nhận thấy có vị chua dịu. Vị chua này khéo léo kích thích vị giác, nhưng lại nhanh chóng biến mất thấy nữa.

      Là gì chứ? Rốt cuộc là gì?

      Nồi canh vốn nhiều, bị Lâm Khả Tụng uống thấy đáy.

      ngẩng đầu liếc nhìn Giang Thiên Phàm, quyết định trả lời thành : "Tôi cảm nhận được vị quả nào đó... Nhưng tôi nếm ra là cái gì..."

      Giang Thiên Phàm trách Lâm Khả Tụng, chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Đừng cố tìm tòi trong giới hạn hiểu biết về đồ ăn Trung Quốc, mở rộng đầu óc của ."

      Lâm Khả Tụng mím môi, trở về chỗ cũ.

      Lúc này người giúp việc tới, đưa phần đồ ăn đến trước Giang Thiên Phàm, chỉ có điều phải tôm đông lạnh hôm nay thấy.

      Nhưng mà trước mặt Lâm Khả Tụng, vẫn là nước canh giống hệt như cũ.

      Xem ra, nếu tìm ra đáp án, Giang Thiên Phàm nhất định cho ăn cơm.

      rất đói... Rất muốn ăn chút đồ ăn gì đó!

      cúi đầu, buồn bực múc muỗng nước canh, vừa đưa đến bên miệng, Giang Thiên Phàm bỗng mở miệng.

      " vui."

      "Hả? vui?" Lâm Khả Tụng buộc bản thân nở nụ cười, "Sao có thể vui chứ? Đây chính là canh trong nhà hàng cấp ba sao Michelin đó! Uống ít hay nhiều cũng đều ngán!"

      "Vậy cứ tiếp tục uống ."

      Khóe miệng Lâm Khả Tụng giật giật, gân xanh trán nổi lên, nhưng lại thể phát hỏa.

      Vì sao người ngồi đối diện phải Tống Ý Nhiên? Nếu vậy, có thể úp thẳng chén canh lên đầu !

      Mà Giang Thiên Phàm lại nâng dao nĩa lên, nĩa cắt vào trong tôm hè bàn, dao nhàng lướt qua, phần thịt tôm bị xiên lên, nhanh chậm đưa vào trong miệng.

      Từ đầu đến cuối va chạm hay phát ra bất kì tiếng động nào, thậm chí còn nâng khuỷu tay lên, khi đó cổ tay và đồ ăn phối hợp có vẻ như được dày công tính toán, cảnh đẹp ý vui.

      Quá trình dùng cơm nhanh chậm, toàn bộ nơi này đều tuần hoàn theo quy tắc của , kể cả thời gian.

      Lâm Khả Tụng cúi đầu, tiếp tục uống canh. Trong đầu ngừng nhớ ra rốt cuộc có loại quả nào có thể lấy ra nấu canh?

      Hình như chỉ có cà chua phải?

      Nhưng mà nhìn từ màu sắc của canh này, thấy sao cũng khó có thể có cà chua.

      Lâm Khả Tụng lén lấy di động của mình ra từ túi áo, có tiếng động, sau đó bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm: Hoa quả dùng để làm cơm tây.

      Vừa tìm xong, nghờ lại ra đống hoa quả.

      Vì thế Lâm Khả Tụng quyết định thu hẹp phạm vi tìm kiếm, trực tiếp tìm "canh cải trắng bạc hà", lập tức ra cách nấu, trước mắt bỗng sáng lên.

      Ôi! ra là cái này! ra người nước ngoài nấu cơm rất hay dùng loại quả này!

      "Là cam phải ?" Lâm Khả Tụng hỏi.

      mặt Giang Thiên Phàm vẫn có bất cứ biểu tình gì như cũ.

      " đúng."

      Hai chữ này khiến Lâm Khả Tụng vốn vui mừng trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát.

      Vậy mà phải cam! ràng mạng viết nguyên liệu phối hợp là cam mà!

      "Dứa?"

      " đúng."

      "Táo!"

      " đúng."

      Mọi người cùng tới lập phái hoa quả !

      Lâm Khả Tụng thầm rơi lệ.

      Loại hoa quả này nhất định từng nếm qua sao?

      Đồ ăn trước mặt Giang Thiên Phàm được đổi thành món chính, mà Lâm Khả Tụng lại bắt đầu uống bát canh cải trắng bạc hà thứ ba.

      Nước canh vốn ngọt thanh ngon miệng giờ đây cũng mất thú vị, hận đầu mình thể chút,vùi thẳng vào tự dìm mình chết đuối là được rồi!

      "Công cụ tìm kiếm có ích ?'

      Sau khi chén canh thứ ba của Lâm Khả Tụng xuống bụng hết, Giang Thiên Phàm rốt cuộc mở miệng.

      "Khụ khụ khụ..." Lâm Khả Tụng ho đến mắt nổ đom đóm.

      Người này thế mà lại nhìn ra? Làm sao thấy được?

      phải Meire chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng sao?

      "Tôi có thể cho gợi ý. phải chuối, phải bưởi tây, phải nho Mĩ, phải việt quất, phải mâm xôi, phải dâu tằm. Phạm vi tìm kiếm của có thể thu gọn lại chút chưa?"

      Giọng của Giang Thiên Phàm như suối băng chậm rãi tràn ra từ khe hở, lạnh nhạt mà ung dung.

      Dù Lâm Khả Tụng là đồ ngốc, cũng biết đối phương châm biếm mình!

      chỉ có thể yên lặng cất điện thoại vào túi áo, hơn nữa vì thói khôn vặt của mình mà đỏ mặt.

      " nếm ra hạnh nhân, cải trắng, bạc hà, cần tay, cuối cùng lại nếm ra loại quả này, là tôi đánh giá cao sao?"

      Giang Thiên Phàm buông dao nĩa xuống, ánh mắt có bất kì ham muốn gì kia ràng trống rỗng nhưng lại khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy áp lực .

      Giọng của hề lên xuống, lại giống dao sắc đâm vào trong lòng Lâm Khả Tụng.

      cực kỳ tức giận, rất tức giận. Đối phương ăn xong món chính rồi, còn vẫn quanh quẩn tại chén canh cái gì cũng có.

      Đây là quỷ đánh tường sao?

      Khi món chính của Giang Thiên Phàm được dọn xuống, đổi thành món tráng miệng ngọt, Lâm Khả Tụng uống xong chén canh thứ năm.

      vẫn biết rốt cuộc loại quả này là gì.

      Mà từ dáng ngồi đến vẻ mặt của Giang Thiên Phàm đều luôn thay đổi.

      Cố chấp vào việc này có ích lợi gì?

      cũng phải uống được nước canh! Ngoại trừ canh cải trắng bạc hà này, phải còn có canh nấm bơ, canh thịt chim, nếu còn canh gà Trung Quốc, canh giò heo sao!

      Lâm Khả Tụng đỡ trán, Giang Thiên Phàm cũng dùng món tráng miệng ngọt, mà hai tay chống lên gậy dò đường, nhìn về phía Lâm Khả Tụng.

      giống như kẻ độc tài.

      ràng biết đáp án, lại muốn cả thế giới cũng toàn bộ như lòng bàn tay giống !

      Khi chén canh thứ tám được đưa đến trước mặt , hoàn toàn còn chút * nâng thìa lên nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :