1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tim đập trên đầu lưỡi - Tiêu Đường Đông Qua (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Thích Tống Ý Nhiên = Đái dầm

      Editor: Kaori Hương

      "Em lấy từ chỗ nào?" Tống Ý Nhiên tò mò lại gần.

      Nhìn thấy lông mi dài của ta tưởng chừng như muốn chợt ra trước mắt . Lâm Khả Tụng vội lùng lui nửa bước về phía sau, tránh thoát.

      "Dù sao cũng phải là bán thân hay bán thận, hợp pháp là được! quản nhiều thế!"

      Lâm Khả Tụng khoá trái cửa phòng ngủ, thay quần áo, đến phố đối diện ăn Ma Lạt Thang với Tống Ý Nhiên.

      Tống Ý Nhiên hỏi 1000 Đô-la lấy từ đâu, ngược lại vừa gắp miếng củ cải khô vào chén vừa hỏi : "Em có lẽ em cũng Newyork Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cũng là du học sao?"

      "Em đâu có tốt số như . Em giúp nhà hàng người Hoa của chú em tay. Nếu như có thể góp đủ tiền, có lẽ suy tính học lên thạc sĩ."

      "Ồ, vậy cố gắng chọn học cùng trường với ! Như vậy có thể bảo vệ em rồi!"

      "Thôi , ra nghĩ là em học cùng chuyên ngành với , sau đó có thể sao chép bài tập của em chứ gì! Nhưng mà cảm thấy em nên đồng ý lời mời của chú em ?"

      " tại sinh viên rất nhiều. Em muốn xinh đẹp cũng xinh đẹp, muốn vóc người cũng có vóc người, cũng thể tự khen mình giỏi giang, nào có dễ để người khác nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của em? Nếu như có điều kiện, ra xem chút về thế giới bên ngoài cũng là chuyện tốt, có lẽ làm thay đổi vận mệnh cuộc sống của em. Hơn nữa em tới đó giúp chú em tay, là kiếm tiền, chứ phải là tiêu tiền. Em còn trẻ, cảm thấy nơi đó thích hợp với mình hoặc là đến nơi đến chốn vài thứ rồi trở về, cũng muộn. chừng đến thời điểm đó, suy nghĩ của em cũng chín chắn hơn, cũng đến ba ngày hai bữa công ty đuổi việc em, mà là em đuổi việc công ty rồi."

      Tống Ý Nhiên luôn dùng giọng điệu tuỳ ý chuyện quan trọng với người khác.

      Nhưng là Lâm Khả Tụng biết, rất nghiêm túc.

      Sau khi hai người ăn uống no nê, Lâm Khả Tụng ngân hàng đổi tấm chi phiếu kia.

      Tống Ý Nhiên cảm thấy giá quy định rất thích hợp, để cho Lâm Khả Tụng lấy tiền vừa mới đổi ra, gửi vào trong thẻ.

      Khi Lâm Khả Tụng bỏ thẻ vào trong túi tiền, Tống Ý Nhiên chợt giữ tay lại.

      "Tay em sao thế?"

      "À? Cái này à? có gì! Ngày hôm qua cẩn thận ngã xuống, bàn tay chà nhằm đất bị rách da!"

      Ngóm tay của Tống Ý Nhiên ấm áp, xuyên qua da thịt, có thể cảm nhận ràng độ mạnh yếu của đối phương.

      Máu kiềm được kích động, giả vờ bình tình rút khỏi ngón tay của Tống Ý Nhiên.

      "Em đúng là cẩn thận.” Tống Ý Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, "Em như vậy, nếu giúp chú em tay, cũng đừng làm rơi mâm rơi chén."

      "Vậy cũng tốt hơn cái người chưa rửa qua chén đĩa như ."

      Vừa lúc đó, điện thoại của Lâm Khả Tung vang lên. Điện thoại di động của lên tên người gọi.

      "Điện thoại quấy rối sao." Đầu của Tống Ý Nhiên sáp lại gần hỏi.

      nửa cổ trắng nõn nằm ngay trước mắt Lâm Khả Tụng, theo bản năng nuốt nước miếng, muốn đẩy đầu đối phương ra, Tống Ý Nhiên lại : "Quả em có thể cúp, đây là số của Sở Đình."

      "Cái gì?" Lâm Khả Tụng hơi sửng sốt, "Nếu như là Sở Đình, nhất định em phải nhận."

      Hai tay Tống Ý Nhiên ôm vào nhau nhíu mày lại, "Em mà nhận phỏng chừng bịt lỗ tai ."

      "Nếu như ấy chạy tới làm ầm ĩ nhà em, cả nhà em đều bịt hết lỗ tai."

      Lâm Khả Tụng nhận cuộc điện thoại, "Alo, tôi là Lâm Khả tụng, xin hỏi đầu dây là ai?"

      "Ngay cả giọng của tôi cũng nghe ra sao!"

      Hừm, cơn tức vẫn còn lớn.

      "A, Sở Đình à? Chuyện gì?"

      "Bây giờ phải là vô cùng vui vẻ ở chung chỗ với Tống Ý Nhiên à ? Cái con hồ ly tinh này! chọc tới Sở Đình tôi, nhà họ Sở chúng tôi chắc chắn để cho sống tốt!"

      "Đừng như vậy, đương với ấy, lôi tôi vào làm cái gì? Thực là tôi ở chung chỗ với Tống Ý Nhiên, chúng tôi vừa mới ăn Ma Lạt Thang !"

      ". . . . . . . . . . . Lần trước còn với tôi, có ý nghĩ gì khác với ấy! Cái con hồ ly tinh này! . . . . . ."

      "Chờ chút, Sở Đình, bản thân sờ lại lương tâm mình mà hỏi xem, Lâm Khả Tụng tôi có vốn mà làm hồ ly tinh sao?"

      Lâm Khả Tụng mở hình thức loa ngoài ra, Tống Ý Nhiên ở bên cạnh cười đến mắt cũng có thể chảy ra nước.

      ". . . . . . Vậy. . . . . . Vậy !"

      "Sở Đình, với Tống Ý Nhiên mà , tôi chính là thùng rác. cho rằng mỗi lần ta mời tôi ăn cơm, đó chỉ là vì ăn cơm sao? ràng ta châm chọc tôi đó!"

      "Châm chọc cái gì?"

      "Châm chọc bạn của mình ra cửa luôn luôn diện đồ mất hai giờ, tới trễ cũng chưa bao giờ xin lỗi, rất thích mặc váy ngắn và giày cao gót. . . . . ."

      "Váy ngắn và giày cao gót. . . . . . Là sao?"

      " là bạn của Tống Ý Nhiên, những thứ này cũng biết ư? Nếu làm bạn ấy, nên ăn mặc bảo thủ chứ sao. Váy ít nhất phải đến đầu gối á! Nếu bạn của ấy bị người khác nhìn thấy hết, chuyện như thế người đàn ông như ấy sao có thể chịu được trong lòng?"

      " láo! Ý Nhiên phải loại người truyền thống như vậy!"

      "Chuyện này có quan hệ gì với truyền thống. hỏi người đàn ông bên cạnh , có người nào trong bọn họ thích vợ mình cùng con mặc váy áo cực ngắn sáng chói ở bên ngoài đây? Người phụ nữ khác nhìn đẹp mắt, người phụ nữ của mình sao có thể vui mừng cho được? Còn có giày cao gót. . . . . . cũng biết chứ, lúc ấy học năm đầu cao trung có bạn đầu tiên, đối phương tuổi lớn hơn ấy, cả ngày đôi giày cao gót. Ngày Tống Ý Nhiên thi lên đại học chia tay với ta, ta hung hăng dùng giày cao gót giẫm ở bàn chân Tống Ý Nhiên. Ặc —— bây giờ tôi nhớ lại cũng cảm thấy đau! vẫn luôn giày cao gót trước mắt ấy, đây phải là cố tình vạch trần tâm lý ám của ấy sao?"

      Lâm Khả Tụng dối quá xuôi dòng, ngay cả chính cũng tin đó là giả.

      Mà Tống Ý Nhiên vẫn rất hứng thú nhìn Lâm Khả Tụng, trong đôi mắt hình như muốn : xem em có thể dối đến trình độ nào.

      "Thế nhưng ấy chưa bao giờ qua. . . . . ."

      " chắc chắn ấy chưa qua? Hay là xong nhưng vẫn để trong lòng? Giả sử như đến trễ, ấy có thể cười với sao, lần sau sớm chút là được rồi. Sau đó tự động cho ấy là thèm để ý?"

      ". . . . . . Là như vậy à. . . . . ."

      Khí thế của Sở Đình ràng yếu , thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình.

      "Đương nhiên là như vậy. Nếu gia thế của tốt hơn tôi, nhan sắc xinh đẹp hơn tôi, biết cũng nhiều hơn tôi, đầu óc của ấy cũng phải cái hố, làm sao có thể thích tôi?"

      Đúng vậy nhỉ. . . . . . Nếu như đầu óc ấy phải cái hố, làm sao có thể thích tôi. . . . . .

      Cho nên vẫn nên làm em là được rồi.

      "Vậy tôi nên làm cái gì đây? Tôi nên lời xin lỗi với ấy sao? với ấy giùm tôi , về sau tôi đến trễ nữa, mặc váy ngắn nữa. . . . . . Cũng giày cao gót nữa! Tôi có khuyết điểm nào, chỉ cần muốn thay đổi, tôi cũng sửa lại, có được hay ?"

      Lâm Khả Tụng sợ nhất là phụ nữ như vậy.

      "Sở Đình, trong mắt của tôi có khuyết điểm gì lớn, chỉ là lòng tự ái của cái tên Tống Ý Nhiên này quá mạnh mẽ mà thôi. Hôm nay nguyện ý thay đổi vì , ngày mai ta được voi đòi tiên cầu nhiêu hơn. Lúc ta đòi chia tay bạn trước kia, biết ta ?"

      " gì?" Sở Đình bị Lâm Khả Tụng nắm mũi dẫn .

      " ta , thích Tống Ý Nhiên giống như đái dầm."

      "À?" Sở Đình cảm thấy như mình nghe lầm.

      Tống Ý Nhiên vươn tay ra bóp mặt của Lâm Khả Tụng, lại bị nàng tránh khỏi.

      "Ấm trong chốc lát, mỗi lần bị lạnh đến chết."

      Lâm Khả Tụng hung hăng trừng mắt về phía Tống Ý Nhiên, Tống Ý Nhiên lại da mặt dày giơ ngón cái về phía , giống như rất hài lòng về tổng kết này của .

      "Cho nên Sở Đình, nếu như thích ta như vậy, cảm thấy vô luận bị ta như thể nào cũng chịu được, cũng ngại Newyork cùng ấy, cùng nhau học, bỏ xuống lòng tự tôn quấn quanh ta, để cho người phụ nữ khác đến gần ấy. Nếu như vậy, đến cuối cùng ấy chọn ."

      Đây là lời lòng của Lâm Khả Tụng.

      cũng lòng cảm thấy như vậy, thế giới này nhất định như vậy, dù là bị người khác khi dễ bị người khác đáng giá, cũng nguyện ý ở bên cạnh cái tên Tống Ý Nhiên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa này.

      Cúp điện thoại, Lâm Khả Tụng thở ra hơi .

      Tống Ý Nhiên lại nâng tay lên vỗ, lại sáp đầu lại gần: "Này, , cái gì gọi là ‘thích Tống Ý Nhiên giống như đái dầm, ấm trong chóc lát, mỗi lần bị lạnh đến chết’?"

      Bờ môi của rất đẹp, trong lúc khép mở có loạt hấp dẫn đặc biệt.

      Lâm Khả Tụng dùng di động gõ đầu cái, cảnh cáo : "Lần sau bất kể muốn bỏ rơi nào, còn dám lấy em làm bia đỡ đạn, em nhấn mặt vào trong bồn cầu!"

      "Ồ, tại sao là bồn cầu?"

      " phải luôn thiếu gia họ Tống hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở bồn cầu cũng sửa chữa sao!"

      Trong lòng Lâm Khả Tụng trống rỗng.

      cảm thấy, chỉ cần mình bao giờ trắng trợn nhắc đến, bao giờ trở thành Sở Đình.

      Tống Ý Nhiên nhấc cánh tay lên, vuốt đầu Lâm Khả Tụng: "Này, , Newyork cùng . chăm sóc em tốt."

      "Cái gì mà gọi là Newyork chung với hả? Hai chúng ta có thể như nhau sao? học, em là làm! Còn cái gì mà chiếu cố em tốt! Em cho biết, về sau để giấy ăn trong túi tiền của mình!"

      " sao! sao! Trăm sông đổ về biển!"

      "Về cái đầu á!"

      Lâm Khả Tụng về đến nhà hết sức cẩn thận suy nghĩ nghiêm túc về việc này. Cái gì mà nàng làm quản lý quán rượu chuyện nghiệp, đúng là công việc khó tìm. tại khách sạn, nhà hàng, trong phòng ăn cần rửa chén bát đĩa còn hơn cái gọi là quản lý quán rượu chuyên nghiệp. như vậy, đúng là bằng Newyork lau cái mâm. Có lẽ rất vất vả, có lẽ tốt đẹp giống như mình tưởng tượng. Nhưng nếu quả giống như Tống Ý Nhiên , mình làm việc ở trong nhà hàng có thể kiếm thêm tiền học, phải là việc tốt. Nếu như thế giới bên ngoài tàn khốc hơn so với tưởng tưởng của mình, đầu máu chảy trở về nước, có lẽ cũng tâm khí cao ngạo như bây giờ, ngược lại có thể an phận mà làm việc.

      Vì vậy đồng ý sắp xếp của bố mẹ, quyết định Newyork giúp nhà hàng của chú tay.

      Biết mình phải nơi nào hơn nữa sau này muốn làm gì, cuộc sống của Lâm Khả Tụng trở thành có mục tiêu.

      bắt đầu học ngữ dựa vào phim, tận lực để cho phát của mình trở nên mượt mà.

      tìm kiếm các trang web, tìm kiếm sinh hoạt hằng ngày ở Newyork, chuẩn bị các đồ vật sinh hoạt cần thiết.

      Ngược lại cái người Tống Ý Nhiên này, trình độ đáng đánh đòn càng nghiêm trọng hơn.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vân thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      truyện hay quá...thanks editor

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: New York

      Editor: Tranh

      Chẳng hạn như ngày nào đó, hai người trò chuyện bằng điện thoại di động, Tống Ý Nhiên chợt : “Này, Khả Tụng, số chân em là bao nhiêu?”

      “35. có ý kiến sao?”

      “Đương nhiên là có. Em phải mua giày ở trong nước cho xong, cái gì mà mùa hè tới mùa thu rồi tới mùa đông cũng mang. chờ em qua kia, cũng chỉ có thể mua giày trẻ em thôi. Ha ha ha!”

      “Cười cái đầu á.”

      “Ai ôi, em có muốn mang nồi cơm điện qua ? Như nhiều người ra nước ngoài du học cũng mang theo nổi cơm điện ấy?”

      “Em cũng phải du học. Hơn nữa ở đó chú em bao ăn uống, mang nồi cơm điện theo làm gì.”

      “Vậy phải du học, em xem có cần mang theo nồi cơm điện ?” Giọng Tống Ý Nhiên nghe giống như là rất chú ý chuyện này vậy.

      “Vậy mang theo thôi.”

      cũng tin mang theo nồi cơm điện.


      “Này, em muốn mang tương ớt theo ?” Tống Ý Nhiên nghiêm trang hỏi.

      Lâm Khả Tụng kéo khóe môi, biết người này đùa giỡn với đây. Nếu như mang theo tương ớt để trong hành lí lúc qua cửa khẩu là phiền toái lớn. Hơn nữa phố người Hoa hoặc siêu thị Trung Quốc phải cũng có thể tìm được sao?

      “À, đồ của em nhiều quá bỏ được, hay là mang mấy bình tương ớt qua . Vừa đúng đặt trong nồi cơm điện gửi vận chuyển luôn, tiết kiệm được gian đó!” Lâm Khả Tụng nghiêm túc trả lời .

      Tống Ý Nhiên biết mình lừa được Lâm Khả Tụng, ở đầu dây bên kia cười đến đau bụng.

      Ba tháng sau visa xuống đến nơi, vé máy bay cũng mua xong, Lâm Khả Tụng cứ như vậy chào ba mẹ rồi lên máy bay tiến về phía New York.

      Mặc dù Lâm Khả Tụng và Tống Ý Nhiên đặt cùng chuyến máy bay, nhưng vị trí của bọn họ lại cách nhau rất xa.

      Lâm Khả Tụng ở khoang bình thường, Tống Ý Nhiên lại ở khoang hạng nhất.

      Lúc Tống Ý Nhiên thoải mái nằm ở ghế rộng rãi Lâm Khả Tụng lại có cảm giác muốn hỏng.

      Bỏi vì thời gian bay quá dài, vóc dáng của cũng phải rất cao, đôi chân treo ngược ghế ngồi, đầu gối mỏi muốn chết. gian lại hẹp, muốn duỗi chân chút cũng duỗi được.

      Khổ sở căn bản ngủ được!

      Vừa lúc đó, nữ tiếp viên hàng cầm cái gối tới trước mặt của Lâm Khả Tụng, cúi đầu xuống rất lễ phép : “Xin hỏi có phải là Lâm tiểu thư ?”

      “Vâng. Là tôi.”

      “Đây là Tống tiên sinh ở khoang hạng nhất gọi tôi mang tới cho .”

      Lâm Khả Tụng có chút mông lung hiểu.

      “Cho đệm lót chân.”

      Mấy hành khách xung quanh nhìn sang, còn nhân tiện liếc mắt nhìn đôi chân ngắn bao nhiêu.

      “Cám ơn .”

      Lâm Khả Tụng yên tâm thoải mái mang đệm lót để dưới chân, xem như đầu Tống Ý Nhiên mà dùng sức đạp! phải em tốt sao? đưa tôi cái gối làm gì! Có bản lãnh hãy đặt vé máy bay khoang hạng nhất ! Ngày ngày gặp đốt tiền, vào lúc này sao đốt tiền người chút! Đồ khốn! Nhìn tôi đạp nát vỏ rùa của !

      Mười mấy tiếng căn bản có ngủ qua, lúc máy bay đáp xuống, Lâm Khả Tụng chỉ có cảm giác được giải thoát.

      Đôi chân của chắc được nữa. Tới sau sân bay Kennedy, Tống Ý Nhiên vẫn khí thế như thế, mặc áo khoác Ba Bảo Lỵ, túi tiền, nhìn Lâm Khả Tụng có tinh thần ra.

      thôi, cầm hành lí !”

      Lâm Khả Tụng muốn chuyện, chỉ muốn có giường để cho ngủ.

      Trước kia Tống Ý Nhiên rất thích sai bảo làm cái này cái kia thế nhưng cũng có chút ga lăng, chỉ phát biệnh thiếu gia, tìm xe đẩy tới, còn mang hành lí Lâm Khả Tụng ra giúp .

      Lúc này Lâm Khả Tụng mới phát ra hành lí Tống Ý Nhiên cũng nhiều lắm, ngược lại mình khoa trương hơn rất nhiều. Khẳng định nồi cơm điện mang, tương ớt càng cần phải rồi.

      Lâm Khả Tụng theo sau lưng Tống Ý Nhiên. Người này lại cao, chân lại dài, bộ dạng đẩy xe nhàn nhã giống như đóng phim.

      Mà Lâm Khả Tụng ràng chính là nhân vật quần chúng trong phim.

      Người màu da khác ngang qua, ngôn ngữ mà Lâm Khả Tụng hiểu được, đại sảnh sân bay rộng lớn, thanh của chương trình phát thanh liên tiếp phát ra, khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy mình đến chỗ khác hoàn toàn, từng thuộc về địa phương đơn, hiu quạnh.

      lúc Lâm Khả Tụng còn mờ mịt, Tống Ý Nhiên ở phía trước đột nhiên bế lên.

      Cảm giác bay lên làm cho hét lên kinh ngạc, Tống Ý Nhiên đặt rương hành lí.

      thôi!”

      Tống Ý Nhiên ngẩng mặt lên, cười với . Dưới ánh đèn có cảm giác động lòng người.

      Lâm Khả Tụng chợt có loại kích động muốn giữ chặt mặt dùng sức hôn .

      “Em cho là cái này chỉ có nữ chính mới được đối xử như thế giống trong phim truyền hình vậy.” Lâm Khả Tụng .

      “Mặc dù em phải là nữ chính trong phim truyền hình, nhưng em vĩnh viễn là nam chính trong cuộc đời của Tống Ý Nhiên .”

      cảm thấy cách này rất lãng mạn sao?” Lâm Khả Tụng xoay người sang chỗ khác, gác chân, chống cằm.

      Người này rất hay châm chọc như đàn ông thôi!

      cảm thấy rất lãng mạn đó. “Vĩnh viễn” là từ ngữ lãng mạn.”

      Hừ, nếu như mà trong lòng vĩnh viễn là tên thiếu não, còn cảm thấy lãng mạn sao?

      Lâm Khả Tụng quay đầu qua chỗ khác để ý tới đối phương.

      Tống Ý Nhiên mang Lâm Khả Tụng và hành lí đẩy .

      ít người mang theo hoa, sủng vật, thậm chí còn mang bong bóng đến đợi người thân của mình.

      Lâm Khả Tụng phóng tầm mắt tới, bắt đầu tìm kiếm khuôn mặt quan thuộc.

      người đàn ông trung niên hơi mập giơ tấm bảng, từng bước từng bước nhìn hành khách nâng hành lí của mình.

      “Khả Tụng! Khả Tụng! Ở đây!”

      “Chú!” Lâm Khả Tụng gặp được chú của mình, thiếu chút nữa ngã xuống từ rương hành lí.

      May mắn Tống Ý Nhiên tay vịn lại.

      “Cẩn thận chút.” Tống Ý Nhiên cúi người, ghé mắt nhìn Lâm Khả Tụng. Cánh tay vững vàng mà có lực, ở trong ngực căn bản có sức nặng.

      Mi tâm của hiếm khi nhíu lên, Lâm Khả Tụng biết lúc mình thiếu chút nữa té xuống, người này lo lắng.

      Lâm Khả Tụng theo bản năng quay mặt qua chỗ khác.

      “Chú, con ở nơi này!”

      “Thấy rồi, thấy rồi! Nhà của các người lông mày rất giống nhau! Nhìn chú của em, cũng biết chờ em là dáng vẻ người trung niên mập mạp này!”

      “Stop!”

      Lâm Khả Tụng ngay cả hành lí cũng để ý, tự mình ôm chú.

      Vốn còn có chút nỡ, nhìn thấy dáng vẻ của chú trong đám người chờ đợi, liền hoàn toàn yên tâm rồi.

      Lâm Khả Tụng trò chuyện cùng chú vài câu, nhìn về phía của Tống Ý Nhiên.

      “Này, có muốn chú em tiễn đoạn đường ?” Lâm Khả Tụng biết Tống Ý Nhiên mướn nhà trọ rất tốt.

      cần, ở nơi này cũng có bạn của .”

      Tống Ý Nhiên đẩy hành lí theo hướng ngược lại.

      người trẻ tuổi cao lớn chạy tới chỗ Tống Ý Nhiên: “Ngại quá! Tớ tới muộn!”

      Nhìn giống như con lai, hết sức thân thiện với Tống Ý Nhiên, xem ra quen biết từ lâu.

      Lâm Khả Tụng tò mò quan sát đối phương, bạn bè của Tống Ý Nhiên cơ hồ nhiều mấy, nhưng đều biết. Nhưng người này, chưa bao giờ thấy.

      Mà chú của Lâm Khả Tụng bên cạnh cũng nhìn tới, lộ ra vẻ mặt hiểu: “Cái đó. . . . . . .Giống như là. . . . .”

      “Giống như cái gì?” Lâm Khả Tụng nghi ngờ nhìn về chú mình, “Chú biết Tống Ý Nhiên à?”

      “À. . . . . . ., người tới đón cậu ta. . . .Giống như người quen của chú. Chắc là chú nhìn lầm thôi!”

      Mà Tống Ý Nhiên quay đầu vẫy vẫy tay với Lâm Khả Tụng, làm động tác “Đừng quên gọi điện thoại”, xoay người rời .

      Lâm Khả Tụng cười cười ở trong lòng. Người này, vô luận đến góc nào của thế giới, cũng có thể hưởng thụ đặc sắc thuộc về .

      Chú lái chiếc xe nhiều chỗ tới đón , trong xe còn có các loại hương vị cùng với mùi của thức ăn.

      “Nha đầu, đừng để ý! Xe này là vận chuyển thức ăn, lại vận chuyển người, mùi vị có chút nặng!”

      sao! Chú tới đón con. . . . con rất vui vẻ rồi! Hơn nữa con thích mùi vị nặng!”

      Lâm Khả Tụng nằm sấp bệ cửa sổ, nhìn quang cảnh thành phố và người đường ngoài cửa sổ rất khác với trong nước, tràn ngập tò mò.

      “Vốn muốn dẫn con dạo xung quanh chút, nhưng nhà hàng quá bận rộn! Đợi đến lúc nào rãnh rỗi, để cho em họ Claire dẫn con dạo. Nào là tượng nữ thần tự do! Nào là Wall Street! Cao ốc Empire State, công viên trung tâm, còn có Quảng Châu nữa!”

      “Cám ơn chú!” lâu chưa thấy em họ Lâm Tiểu Tuyết rồi. Claire là tên tiếng của .

      Nhà hàng của chú mở là chỗ ở của người Hoa, có thể tùy tiện thấy được chữ viết Trung Quốc tấm biển, người qua lại cũng là người da vàng, nơi này đông nghịt, tiếng Việt và tiếng Trung pha lẫn, làm cho Lâm Khả Tụng có loại cảm giác xuyên , cảm giác trở lại trong nước.

      Nhà hàng của chú ở dưới lầu.

      Ông dẫn Lâm Khả Tụng lên lầu, tìm mấy người giúp mang hành lí lên, còn mở phòng riêng cho .

      “Căn phòng này tuy chút, nhưng rất sạch. Con trước ở tạm nơi này, nếu thích, chú đổi chỗ mới!”

      cần ạ! Con rất thịc! Có giường, có bàn đọc sách còn có tủ treo quần áo! Bên ngoài cửa sổ còn có quang cảnh thành phố! Con rất thích!”

      “Vậy tốt, con chỉnh sửa .”

      “Lúc nào con có thể bắt đầu làm việc?” Lâm Khả Tụng chưa từng quên mình tới đây làm gì.

      vội, từ từ . Con vừa mới xuống máy bay, nghỉ ngơi cho tốt, chỉnh thời gian cho tốt rồi hãy tiếp.”

      Sau khi Lâm Khả Tụng cảm ơn chú, sửa sang lại hành lí của mình. Bày xong giường, tắm rửa sạch , ngủ thẳng cho tới tối.

      Lúc ăn cơm tối, cuối cùng cũng gặp được em họ Lâm Tiểu Tuyết.

      để đầu gợn sóng xinh đẹp, mang vòng tai hợp thời. Cơm tối chỉ có hai người bọn họ ăn chung, chú còn có công việc lu bù trong phòng ăn rồi.

      Món ăn rất phong phú, bàn gà xé cay, phần thịt bò , cháo gà, nhìn thấy làm cho người ta thèm.

      Nhưng Lâm Tiểu Tuyết chút nhiệt tình hoặc là chút ý tứ làm quen với chị họ chút nào, ngược lại vẫn cúi đầu chơi điện thoại di động. Cơm ăn quá hai chén, liền trở về phòng mình.

      Thậm chí Lâm Khả Tụng biết làm sao mở miệng chuyện với .

      Lâm Tiểu Tuyết vào phòng bao lâu, bỗng nhiên nhanh ra ngoài, giọng mặc dù phải lễ phép, nhưng lại rất miễn cưỡng.

      “Chị họ, sau này chị tắm xong, nhớ dọn tóc sạch . Em có chút quen lắm đồ của người khác trong phòng tắm của em.”

      cách khác, trong lòng ta, đem chị họ này làm người nhà.

      Nhất thời Lâm Khả tụng biết phải cái gì.

      Có lẽ ban ngày được ngủ nhiều quá, đến buổi tối, Lâm Khả Tụng lại mất ngủ.

      Tới tận mười giờ khuya, chú mới từ phòng ăn trở lại.

      Mà mặc dù giọng Lâm Tiểu Tuyết chuyện với chú lớn, nhưng Lâm Khả Tụng lại nghe được rất ràng.

      “Cha, ta nhất định phải ở tại nhà chúng ta à? Con có thói quen cùng người khác ở cùng chỗ.”

      “Nó là chị họ của con, cũng phải người lạ. Ban ngày con học, đến buổi tối hai chị em đều ở trong phòng của mình, ai cũng đụng ai mà phải ?”

      “Con phải dùng chung nhà vệ sinh với ta!”

      “Cái này có gì? phải con vẫn dùng chung nhà vệ sinh với cha sao?”

      thèm nghe cha nữa!” Lâm Tiểu Tuyết đóng cửa lại.

      Nghe được hờn dỗi.

      Lâm Khả Tụng thở dài cái. cũng là đứa , cũng hiểu loại cảm giác gian riêng của mình bị người khác xâm nhập.

      Nhưng muốn những thứ này cũng vô ích. nửa phần tiền cũng có, tiền cha mẹ cho cũng thể phung phí, đối với hoàn cảnh xa lạ quen thuộc, chỉ có thể tạm thời ở nơi này. Nếu như qua chút thời gian đợi mình thích ứng, mà Lâm Tiểu Tuyết vẫn có thói quen người chị họ này tồn tại, rời cũng muộn.

      Lúc này, điện thoại Lâm Khả Tụng run lên, nhận được tin nhắn hình ảnh. Tống Ý Nhiên ngồi ghế sa lon tự chụp tấm hình, mơ hồ có thể nhìn thấy tượng nữ thần tự do ngoài cửa sổ.

      Người này lại đốt tiền rồi.

      Lâm Khả Tụng cũng ngồi ở đầu giường, tự chụp tấm hình cho .

      Đối phương rất nhanh hồi : em con chim bồ câu xinh đẹp.

      Lâm Khả Tụng nhìn tới nhìn lui, hiểu sao mình có thể làm cho đối phương liên tưởng đến chim bồ câu. Vì vậy trả lời câu: Tại sao là chim bồ câu?

      Tống Ý Nhiên: bởi vì em ở trong lồng của chim bồ câu.

      Lâm Khả Tụng có loại kích động muốn đập điện thoại.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: Theo đuổi cùng đánh giá

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Lâm Khả Tụng: chết .

      Tống Ý Nhiên: chúng ta là d]d]lqd em, cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.

      Lâm Khả Tụng: . . . . . .

      Mà lúc này, dưới ánh đèn màu trắng, người đàn ông mặc tây trang màu đậm ngồi nghiêm chỉnh trước sô pha.

      Khuôn mặt của tuấn mỹ mà vô dục, trong đôi mắt giống như là màn trời cuộc hạ xuống.

      Ồn ào náo động cùng với phù hoa của Newyork lắng đọng xuống quanh thân , giống như mây khói trôi qua.

      bàn trước sô pha, ly cà phê tản ra sương mù, hương thơm đậm đà bay đến mọi ngõ ngách ở bốn phía.

      "Thiên Phàm, gần đây rất bận rộn sao, bận đến quên cuộc hẹn với tôi."

      Người đàn ông ngồi đối diện mở miệng, trong giọng của lộ ra vẻ thấu tình đoạt lý.

      "Nếu tôi cần kiếm tiền để chuyện phiếm với bác sĩ Tạ đây, quên cuộc hẹn với ."

      Giọng lạnh lẽo mà đạm bạc vang lên, khiến tách cà phê nóng ấm áp bị che bởi tầng sương lạnh.

      "Được rồi, được rồi. Xem ra vẫn thay đổi gì. Chỉ là người bên cạnh có chút lo lắng cho ."

      " Meire sao?"

      " ta đương nhiên là người trong số đó."

      "Sao cậu ta lại lo lắng cho tôi?"

      Bác sĩ Tạ cầm gọng kính của mình: "Cậu ấy từ lúc từ Trung Quốc về Newyork, hành động của có chút khác thường. thí dụ như, mang chiếc xe đạp mua bên Trung Quốc về Newyork. chưa từng lưu lại đồ vô dụng."

      "Đó là xe đạp của tôi. Nếu như tôi muốn, tôi có thể tặng nó đến Bắc Cực."

      Giọng của chỉ có lạnh lẽo, còn có cảm giác thể vượt qua.

      "Tháng trước, thường sai người mua hồ lô nhào đường. rất khó tìm được hồ lô nhào đường ở Newyork này. Cho dù ở trong phố người Hoa, cũng hiếm khi nhìn thấy hồ lô nhào đường."

      "Cho nên bây giờ tôi tự mình làm."

      "Nhưng làm hồ lô nhào đường tháng nay. Có rất ít thức ăn gì có thể khiến mò mẫn tháng mà vẫn thể làm ra mùi vị khiến hài lòng." Bác sĩ Tạ bưng tách cà phê lên, nhàng nhấp ngụm. Sau đó thông qua tròng kính mỏng, ngưng mắt nhìn nét mặt của Giang Thiếu Phàm, muốn từ biến hóa rất khuôn mặt nhìn nội tâm của .

      Nhưng giống như trời sanh là tác phẩm điêu khắc có tình cảm, hề biểu lộ vẻ mặt gì.

      "Vỏ ngoài được bọc đường nên rất ngọt, nhưng chỉ cần cắn vào, có mùi vị vừa chua vừa chát. Bác sĩ Tạ, thấy giống cái gì?"

      ". . . . . .Hồ lô nhào đường. Lúc tôi còn , khi chưa di dân tới nước Mĩ, từng ăn qua."

      " như vậy mà còn nhớ cái mùi kia sao?"

      "Vốn là nhớ . Nhưng do nhắc tới, tôi liền có ấn tượng. Trong miệng cũng cảm thấy ê ẩm."

      "Như vậy còn nhớ mùi vị lần đầu tiên thầm mến người ?"

      Bác sĩ Tạ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cúi đầu nở nụ cười, "Mơ hồ nhớ chút. Thế nào?"

      "Hôm nay thời gian chúng ta hẹn nhau hết."

      Giang Thiên Phàm lạnh nhạt đứng dậy, hất gậy dò đường ra của mình ra, xoay người ra cửa.

      Bác sĩ Tạ lạnh nhạt ngồi ở chỗ cũ tiếp tục uống cà phê của mình, đuôi lông mày khẽ vểnh lên, trong đôi mắt chứa ánh sáng giảo hoạt.

      Ngày hôm sau là chủ nhật, Lâm Khả Tụng duỗi lưng cái, mà chú của chuẩn bị xong bữa ăn sáng đặt lên bàn.

      "Con thức dậy sớm nha. giống Tiểu Tuyết, đến bây giờ còn ngủ đấy."

      "Con còn ngủ hơn nữa. Nếu như ở nhà, bây giờ con còn ngủ đấy."

      Cho đến khi Lâm Khả Tụng ăn điểm tâm xong, Lâm Tiểu Tuyết mới duỗi lưng cái ra cửa phòng.

      Chú của mở miệng : " phải hôm nay thời tiết rất tốt sao? Tiểu Tuyết, con dẫn Khả Tụng tham quan xung quanh ."

      " được gọi con là Tiểu Tuyết, gọi con là Claire có được . Nếu như muốn con dẫn chị ấy xem tượng nữ thần tự do gì đó ..., coi như thôi . chút ý tứ cũng có. Buổi chiều con có hẹn với bạn học đến tiệm người Hàn Quốc mở làm móng tay rồi!"

      "Con chỉ sơn móng tay thôi, nhưng chị họ của con vừa tới Newyork, bây giờ rảnh rỗi vui chơi chút, chờ đến khi đến nhà hàng giúp tay, chưa chắc có thời gian đâu!"

      "Con là có hẹn với bạn học của con đó!"

      "Thôi chú, có gì đâu. Đúng lúc hôm nay con cũng có hẹn với bạn, ấy dẫn con đến Wall Street."

      "Ừ. . . . . .Là cậu nhóc họ Tống đó sao?"

      Lâm Khả Tụng gật đầu cái.

      "Cậu nhóc đó là bạn trai của con phải ? Cậu ấy rất đẹp trai nha, ở Newyork này rất nhiều cám dỗ, chú sợ con giữ cậu ta được." Chú nghiêm trang dặn dò.

      " phải vậy. Bọn con là bạn học mười năm. Nếu chú gặp ấy đừng lung tung đó."

      "Thế nào, con còn xấu hổ sao?"

      "Mới phải. Tống Ý Nhiên đó, con sợ miệng của biết kiềm chế mà giỡn, lúc đó chú lúng túng!"

      "Ha ha ha! sợ sợ!"

      "Bạn học của chị? Tới Newyork làm gì? Cũng đến làm việc ở nhà hàng sao?" Lâm Tiểu Tuyết giống như vô ý .

      Chú dùng chiếc đũa gõ cái vào chén của ấy, lúc này mới thêm gì nữa.

      Ăn điểm tâm xong, Lâm Khả Tụng mặc bộ đồ thể thao và mang giày chơi bóng vào rồi ra cửa.

      Vừa đúng đụng phải Lâm Tiểu Tuyết trang điểm xong, bới đầu tóc lên mặc váy ngắn lộ lưng.

      Lâm Tiểu Tuyết quan sát Lâm Khả Tụng từ xuống dưới phen, khóe môi cười cười, sau đó mang giày cao gót dáng vẻ thướt tha mềm mại xuống lầu.

      Ở ngoài cửa nhà hàng, bóng dáng thon dài nhàn nhã dựa vào cột đèn đường chơi điện thoại di động.

      Khi Lâm Tiểu Tuyết ngang qua cũng để ý tới, thế nhưng khi bước qua được 2 bước, nhịn được quay đầu lại.

      chưa từng gặp đàn ông châu Á nào có dáng dấp đẹp mắt như vậy, ngũ quan của lập thể hơn so với người bình thường. Khuôn mặt rất sắc nét, giống như là được tỉ mỉ mài dũa qua lần, nhưng kì lạ là làm cho người ta cảm thấy mềm yếu như phụ nữ, ngược lại có khí chất chỉnh tề.

      "Này! Tống Ý Nhiên, dựa vào đèn đường, là muốn cos La Bá Đặc · DeNiro sao?"

      ra là tên của là "Tống Ý Nhiên".

      Lâm Tiểu Tuyết ngừng lặp lại cái tên đó trong miệng.

      Giữa hai lông mày của Tống Ý Nhiên là mảnh sắc bén, khi ngẩng đầu lên trong nháy mắt thu lại, lộ ra vẻ mặt lười biếng.

      " cảm thấy đẹp trai hơn La Bá Đặc · DeNiro nhiều."

      "Lại nữa. Tự luyến là bệnh, phải trị! phải muốn dẫn em đến Wall Street nhìn con đồng ngưu gì sao?"

      "Đúng vậy. Nghe sờ vào cái mông của nó may mắn."

      "Vậy biết đường nào sao?"

      Tống Ý Nhiên chậm rãi bày ra tấm bản đồ.

      "Này, đáng tin ?"

      Trước chất vấn của Lâm Khả Tụng, Tống Ý Nhiên nở nụ cười ha ha. Theo rung động khuôn mặt , ánh sáng của mấy ngày liên tiếp giống như bị khúc khuỷu lại.

      " đương nhiên biết làm sao đến Wall Street rồi."

      Nhìn bóng lưng bọn họ xa, Lâm Tiểu Tuyết nhíu mày. nhìn ra, người người đàn ông gọi là Tống Ý Nhiên có khí chất thanh niên tài tuấn, căn bản hợp với chị họ. Chị họ của nghĩ như thế nào đây?

      Lúc này, Giang Thiên Phàm ngồi ở trong xe, mặt của hướng ra bên ngoài cửa sổ, tầm mắt của giống như có tiêu cự, kéo dài đến chỗ rất xa.

      "Giang tiên sinh, ngài nghe Winston tiên sinh sắp tổ chức cuộc thi mỹ thực chưa?"

      "Ừ."

      "Ngài tham gia sao? Ngài ấy phát thư mời cho ngài rồi."

      " biết."

      "Vậy sao, đoán chừng đây cũng là cuộc thi hữu danh vô thực. Tất cả đầu bếp phải theo kịch bản biểu diễn lại, căn bản có thiết tha muốn tranh tài nấu nướng với nhau. Hơn nữa vô luận là ngài, hay là người khác từng đạt được sao Michelin cấp đầu bếp nổi tiếng, khi đặt chung chỗ để so sánh hơn thua, vô luận thắng thua, mọi người đều rất lúng túng."

      Giang Thiên Phàm quan tâm vấn đề này, mà vẫn ngó ra ngoài cửa sổ.

      Xe vừa lúc lái qua lối vào phố người Hoa, trong dòng người hối hả mơ hồ có thể nghe được tiếng cười của .

      "Nghe sờ cái vào viên tròn tròn của đồng ngưu ở Wall Street, vô luận xào cổ phiếu gì cũng lên giá."

      "Tròn tròn? Cái trứng gì. . . . . . Em đầu cơ cổ phiếu! Chính sờ cho đủ !"

      Giọng càng ngày càng xa, bên mặt của Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng, hơi ngẩng cằm, giống như tìm gì.

      Lúc này, Meire nhận cú điện thoại, sau đó vẻ mặt trở nên cổ quái.

      "Tiên sinh, nghe quy tắc của cuộc thi kia thay đổi."

      Giang Thiên Phàm trầm mặc chẳng đúng sai, giống như tất cả có quan hệ gì với .

      Trong đám người, người có giọng quen thuộc biến mất rồi.

      Giống như là ảo giác.

      "Cuộc thi được phó thác cho Hải Tuyển, từ trong đám người có sở thích nấu nướng nghiệp dư trúng tuyển tuyển chọn những người xuất sắc bước vào cuộc thi." Meire liếc mắt quan sát gò má của Giang Thiên Phàm, "Sau đó các đầu bếp từng đạt được sao Michelin tới chọn lựa học sinh, cấp cho 3 tháng tiến hành huấn luyện. Ba tháng sau, những học sinh này đại biểu cho thầy của bọn họ dự thi. Tình huống như vậy tránh được tình trạng so sánh tài nấu nướng giữa những đầu bếp từng đạt sao Michelin khiến mọi người lúng túng. Thắng tất nhiên sáng rỡ, thua cũng thể hoàn toàn đại biểu cho tài nghệ của bậc thầy."

      "Tôi cảm giác cậu nhìn tôi."

      "Đúng, tôi nhìn , tiên sinh." Trong đôi mắt của Meire là ý cười thuộc về bậc trưởng lão cơ trí.

      "Cậu muốn tôi phái người dự thi."

      "Tiên sinh, Giang thị có rất nhiều người Hoa kinh doanh ở nơi này có thực lực hùng hậu nhất về món ngon, đầu bếp ưu tú dưới cờ đếm xuể. Nhưng người chân chính có thể thể tài nghệ tốt nhất, chính là tiên sinh. Nếu như ngài nguyện ý dự thi, hơn nữa còn hướng dẫn người bình thường mà , tôi đảm bảo với ngài, vô luận thắng thua, cũng tăng lên nổi tiếng của Giang thị cùng với đoàn kết trong đồng bào ta."

      "Tôi cảm thấy giống như đầu bếp chính hoặc là người kinh doanh ngành ăn uống, lại giống như muốn tranh cử Tổng Thống."

      "Cho nên ngài đồng ý sao?"

      "Tài nấu nướng là theo đuổi đúng đắn, phải là đánh giá."

      Giang Thiên Phàm tới đây liền dừng lại.

      Meire gật d[[dlqd đầu cười tiếng, đáp án như vậy hình như đúng như dự đoán của .

      "Có lẽ tiên sinh tham dự, có chuyện gì xảy ra đây?"
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vân thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Bò đồng phố Wall

      Edit: Thố Lạt

      "Tôi cho là như vậy."

      "Nhưng bác sĩ Tạ lại cảm thấy như vậy mới có lợi cho . cần tự giao tiếp với thế giới bên ngoài, chứ phải phòng thủ kiên cố trong bức tường của chính mình."

      "Bây giờ tôi giao tiếp rất tốt với ."

      Meire cười cười, tiếp nữa.

      Khi Lâm Khả Tụng đến phố Wall, hơi thất vọng.

      Nơi tập trung tinh hoa tài chính xuất sắc nhất thế giới, mang phong cách phương Tây bậc nhất như trong tưởng tượng của chút nào. Rất nhiều trụ sở chính của các ngân hàng đầu tư, công ty ký gửi, công ty bảo hiểm cũng xây dựng ở chỗ này. Lâm Khả Tụng có chút nghi ngờ sao có thể dồn lại được. Nhưng mà càng vào bên trong, trông thấy những nhóm người làm nghề tài chính giày da mặc âu phục qua người , mùi tiền nồng đậm tản ra trong khí.

      Tống Ý Nhiên mua hai ly cà phê, đưa ly cho Lâm Khả Tụng.

      uống vào trong miệng, ngọt ngọt. biết Tống Ý Nhiên chỉ uống cà phê đen, cà phê mua cho chắc chắn đặc phải biệt căn dặn thêm nhiều sữa và đường. Nhưng mà sau khi thêm ngọt vẫn loại bỏ được vị đắng.

      "Này, đợi em để dành đủ tiền, có muốn cùng học đại học tài chính New York với ?" Tống Ý Nhiên cúi người với Lâm Khả Tụng.

      Chỉ cần nghiêng mặt, liền có thể nhìn thấy ánh mắt sáng ngời cùng với gương mặt khiến người ta phát điên.

      "Hả? đầu tư cổ phiếu, vậy em để làm gì?"

      "Ờ... em ôm đùi ."

      " muốn em ôm đùi ?"

      "Phải đó."

      "Đừng hối hận nha."

      " hối hận."

      Tống Ý Nhiên mới vừa xong, Lâm Khả Tụng đặt cà phê ở bên ghế dài, cúi người chợt ôm lấy chân Tống Ý Nhiên.

      Sử dụng sức lực bú sữa mẹ, đáng tiếc dáng người Tống Ý Nhiên quá cao, hoàn toàn nhúc nhích tí nào.

      Đỉnh đầu Lâm Khả Tụng truyền đến tiếng cười phách lối của người này.

      "Hay là đổi lại để ôm đùi em?" hất chân mày cái, tâm Lâm Khả Tụng vất vả giấu kín lộ ra.

      " bao giờ." Lâm Khả Tụng xoay người rời .

      Muốn đến gần, lại muốn rời xa, mâu thuẫn này Tống ý Nhiên bao giờ hiểu.

      Họ mất nhiều thời gian để hết phố Wall.

      Ở trước pho tượng bò đồng, ít du khách đều vuốt mông bò chụp hình.

      Lâm Khả Tụng cúi người, thừa dịp Tống Ý Nhiên chú ý sờ soạng trứng của bò đồng.

      Nhưng đến lúc đứng dậy, Tống Ý Nhiên ở bên cạnh , đầy hứng thú cúi người xem làm gì.

      Người này đến quá gần, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa cọ vào mặt của . Trái tim liền thắt lại hồi, thiếu chút nữa té ngồi lên mặt đất, may mà Tống Ý Nhiên duỗi tay, kéo Lâm Khả Tụng lên.

      "Có lẽ em là người đầu tiên sờ... trứng của bò đồng mà kích động đến nỗi ngồi xuống đất nhỉ?" Tống Ý Nhiên mở to hai mắt.

      "Em bị dọa, được chưa!" Lâm Khả Tụng đỏ tai.

      " phải em mình đầu tư cổ phiếu, cho nên sờ sao?"

      "Vậy nhỡ ngày nào đó em thử sao?"

      "Vậy em sờ ! Người khác sờ em cũng sờ, có quan hệ gì? Lỗ tai em đỏ hết rồi kìa!"

      Tống Ý Nhiên vươn tay, xách tai Lâm Khả Tụng, giận đến nỗi Lâm Khả Tụng trốn khắp nơi.

      Nếu như Lâm Khả Tụng nhớ lầm, Tống Ý Nhiên dùng chuyện 囧 này cười nhạo Lâm Khả Tụng cực kì lâu.

      Ở bên Tống Ý Nhiên, mặc dù hơn phân nửa Lâm Khả Tụng tức chết, nhưng cho đến giờ được ăn ngon cũng ít.

      đường hai người rời phố Wall đến tòa nhà Empire State, thấy dường như đầu đường tổ chức hoạt động gì đó. Người vây xem ít, đầu người nhốn nháo, hăng hái tăng cao.

      Lâm Khả Tụng nhảy lên, nhìn thấy gì cả.

      Mà Tống Ý Nhiên chỉ cần hơi ngẩng lên, chỉ cần mượn ưu thế chiều cao thất ràng.

      "Hình như là cuộc thi nấu ăn. Nghe người phê bình còn là biên tập của tạp chí thức ăn ngon nào đó. Bọn họ chọn ra người ưu tú từ những người dự thi trúng tuyển để tham gia cuộc thi nấu ăn gì đó. Đây chắc là vòng loại."

      Tống Ý Nhiên tốt bụng giải thích cho Lâm Khả Tụng bên cạnh.

      Luôn có người vào, sau đó ngừng có người ra. Mặc dù khả năng tiếng của Lâm Khả Tụng bằng Tống Ý Nhiên, nhưng lực nghe luôn tệ.

      "Này, người em! Cảm giác như thế nào?"

      "Giám khảo phê bình món ăn tôi làm rất tệ, tôi có bóng ma với nhà bếp rồi!"

      "Giám khảo là ai?"

      "Tổng biên tập Winston của "Người sành ăn"! Chủ tịch hội liên hiệp đồ ăn ngon Davy gì đó, còn có nhà giám định Luke sành ăn!"

      "Ôi chao! Giám khảo như vậy, phải chỉ có bậc thầy mới có thể tạm thỏa mãn khẩu vị của bọn họ sao?"

      "Nhưng cuộc thi này chỉ có người thích nấu ăn nghiệp dư mới có thể tham gia. Đầu bếp chuyên nghiệp có tư cách dự thi!"

      "Quái gở vậy?"

      Mặc dù Lâm Khả Tụng thích ăn, nhưng lại có chút hứng thú nào với việc nấu nướng. kéo kéo tay áo Tống Ý Nhiên : "Này, thôi! có gì hay để chơi!"

      Nhưng Tống Ý Nhiên lại ôm tay hơi nheo mắt, ràng nổi lên ý xấu nào đó.

      "Khả Tụng, em ... tổng biên tập tạp chí thức ăn ngon, còn có nhà giám định thức ăn ngon gì đó, bọn họ thường chỉ biết thưởng thức đồ ăn bậc thầy làm sao? Đặc biệt là những món ăn kia được đầu bếp ngôi sao Michelin làm."

      "Hả... Đúng vậy đó." Lâm Khả Tụng cảm thấy đồ ăn của đầu bếp ngôi sao Michelin quá to lớn, cơ bản thuộc về cuộc sống của .

      chỉ cần ăn đồ xào đặc biệt chú làm cảm thấy rất vui vẻ rồi.

      "Quy mô vòng loại này ."

      "Cái đó mắc mớ gì đến chúng ta?"

      "Em cảm thấy khiến những người kén ăn này lộ ra vẻ mặt khó coi là chuyện thú vị biết bao! , Khả Tụng! Em bộc lộ tài năng !"

      Tống Ý Nhiên lại vỗ vai Lâm Khả Tụng, đưa chen vào trong đám người.

      "Em làm đâu! đừng lôi em ! Này! Này! Tống ý Nhiên đừng quá đáng quá!"

      Nhưng mà Tống Ý Nhiên đưa vào nơi đăng ký, còn ra tất cả thông tin của Lâm Khả Tụng hết sức lưu loát, thậm chí còn nhét bút vào tay Lâm Khả Tụng ép kí tên lên đơn đăng ký.

      Khi Tống Ý Nhiên hỏi phí báo danh, đối phương lại có. Những người dự thi khác đều nhận được tin trước mới mang dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn và bọn nọ lại có gì cả.

      Lâm Khả Tụng xấu hổ muốn , Tống Ý Nhiên lại mua thẳng đồ những người dự thi khác mang theo khi rời .

      Bên trong có nồi rán, có cái xúc, còn có cà chua và trứng cùng các loại chai lọ.

      " tốt quá! Khả Tụng, phải em chỉ biết cà chua xào trứng sao? Cứ làm món này cho bọn họ ăn! Nhớ nhất định phải khó ăn chết bọn họ!"

      rất lâu Lâm Khả Tụng thấy người này cười vui vẻ như thế.

      Vẻ mặt ủ rũ hư hỏng, khiến lòng người hơi ngứa.

      Lâm Khả Tụng cứ thế chóng mặt tiến vào. Mà trong trường hợp đó, Tống Ý Nhiên giải thích rằng bạn mình vừa tới nước Mĩ, tiếng tốt lắm, muốn ở bên phiên dịch, bảo vệ canh giữ trường rất có tình người cho bọn họ cùng tiến vào, chỉ liên tục cầu Tống Ý Nhiên được ra tay giúp Lâm Khả Tụng trong quá trình nấu nướng, nếu khiến Lâm Khả Tụng mất tư cách dự thi.

      Lâm Khả Tụng vào liền phát trường có rất nhiều người nấu món đặc biệt của bọn họ. Nét mặt của bọn họ hết sức chuyên chú, ràng có chuẩn bị mà đến.

      liếc mắt nhìn Tống Ý Nhiên bên cạnh : "Đây là muốn để em làm trò hề sao?"

      "Làm trò hề phải em, mà là ba người ngồi đó."

      Tống ý Nhiên nhướng mày, Lâm Khả Tụng nhìn qua, nhìn ba người đàn ông ở ghế giám khảo, bọn họ đều mặc âu phục vô cùng ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc. Giám khảo bị bịt mắt bằng khăn trắng, mỗi người dự thi làm xong món ăn đều dùng vẻ mặt hết sức tôn kính bưng đĩa .

      Ba giám khảo trao đồi ý kiến, cho người dự thi lời bình của họ. Nhưng người dự thi nào tươi cười rời . Xem ra tiêu chuẩn của họ hết sức hà khắc.

      Dáng vẻ bọn họ ăn khiến Lâm Khả Tụng nhớ tới khối băng lớn Giang Thiên Phàm kia, tất cả món ăn bưng lên chỉ ăn miếng, thậm chí có khi nhổ ra vì theo họ quá khó ăn. Điều này khiến tấm lòng người nấu ăn rất đau đớn.

      "Này, người khác đều tới so tài nghiêm túc, chúng ta lại tới chơi, cái này tốt đâu."

      "Có gì tốt?" Vẻ mặt Tống ý Nhiên như sợ thiên hạ loạn, "Nhớ cho nhiều muối hôn!"

      "Em xào ra, họ nhìn rồi ăn."

      " đóng gói cho em!"

      Lâm Khả Tụng độc ác trợn mắt nhìn đối phương, đoán chứng lần này mất mặt lớn rồi!

      làm theo cách bình thường, xào phần cà chua xào trứng, nhưng sản phẩm chưa ra hình dáng gì. Mà Tống ý Nhiên bên cạnh tuân theo quy định cuộc thi, mở miệng chuyện cũng giúp Lâm Khả Tụng.

      Trong chảo là mảng đồ ăn nấu nhừ, thứ mà chính cũng ăn tin ba vị giám khảo ngu ngốc đưa vào trong miệng như vậy.

      Do đó, như vậy còn gì để mất!

      Dù sao cũng phải tới để thi .

      Nghĩ như thế, Lâm Khả Tụng thả lỏng. mở các gia vị mang vào ra, thêm lung tung vào bên trong, sau khi quấy xong thêm nước tiếp tục đun.

      Đun đến trái cà chua cũng nát vào trong canh, Lâm Khả Tụng mới đưa món của họ ra ngoài, bỏ vào trong mâm.

      liếc qua đĩa của những người khác. Dù họ đều phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng vẫn tạo hình cho món ăn của mình rất nghiêm túc.

      Trình bày đẹp rất quan trọng, trình bày là kiểu mẫu của bữa ăn tây cao cấp mà.

      để mình bị xem thường, Lâm Khả Tụng quyết định cũng trang điểm tốt cho món "hổ lốn" này của mình.

      múc canh ra chén trước, lau sạch mép chén, sau đó tìm kiếm, tìm được mấy là cần tây, thả vào nước canh hồng hồng, còn lấy ra chai màu đen có mùi nồng biết là gia vị gì, rót vào bên lá cần tây.

      Lâm Khả Tụng rất hài lòng nhìn món ăn của mình, đưa "canh" đến trước mặt giám khảo. sợ những giám khảo này ném cho mình cà chua nát và trứng gà thối, chỉ sợ họ ăn món nấu, nếu vậy, bận rộn làm bữa tiệc này uổng phí rồi.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :