1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tim đập trên đầu lưỡi - Tiêu Đường Đông Qua (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Món gan xào của bà Vương

      Editor: Kaori Hương

      "Nếu như muốn, thôi vậy."

      Đúng lúc Giang Thiên Phàm xoay người trở về xe, lập tức Lâm Khả Tụng như tên lửa bắt lấy cánh tay của : "Muốn! Tôi rất sẵn lòng! 1000 Đô-la là tiền mặt, chuyển khoản hay là chi phiếu!"

      Sau khi những câu này xong, trong chốc lát cảm thấy hình như mình luôn thể ngẩng đầu kiêu ngạo trước mặt tiền bạc, lộ ra bản tính chân chó như lúc Tống Y Nhiên dùng ‘tôm hùm chua cay’ dụ dỗ.

      Nhưng mà là 1000 Đô-la đó! Tương đương hơn sáu ngàn nhân dân tệ!

      (6000 NDT ~ 19.882.267,78 VNĐ – Gần 20 triệu.)

      Nếu như mình Newyork, nhất định là phải mang ít vốn sang đó!

      Để ngày kiếm được 1000 Đô-la, chỉ cần mang theo vị tiên sinh lạnh lùng bị mù này ăn uống mà thôi, có việc để làm, tại sao cần?

      Nhưng mà Giang Thiên Phàm lại cau mày lại, dùng sức giật cánh tay mình về.

      Nguy rồi. . . . . . Chẳng lẽ mình gấp gáp quá mức, chọc giận ông chủ rồi hả?

      "Vị tiểu thư này, Giang tiên sinh thích người khác đụng vào người ngài ấy." Trợ lý Lý Ngạn lên tiếng nhắc nhở.

      Lâm Khả Tụng vội vàng rút tay mình lại.

      "Mặt khác, Giang tiên sinh là người quan trọng trong giới ẩm thức người Trung Quốc. Đặc biệt là vị giác của ngài ấy. Cho nên tôi hi vọng dẫn ngài ấy ăn món nào đó ảnh hưởng đến sức khoẻ cơ thể hay là nơi dơ dáy bẩn thỉu."

      Ám chỉ của Lý Ngạn vô cùng ràng.

      Nhất thời Lâm Khả Tụng biết gì. Giang Thiên Phàm muốn ăn những đồ ăn đặc sắc, nhưng đoán chừng đồ ăn vặt đặc sắc đạt được cầu của Lý Ngạn.

      Lúc này Giang Thiên Phàm vung gậy dò đường lên ra.

      Động tác kia vô cùng ưu nhã, giống như lúc kiếm khách cổ đại dùng kiếm, tỉnh táo và sắc bén.

      đưa gậy dò đường về phía Lâm Khả Tụng, ý bảo cầm, : "Chúng ta thôi."

      "Giang tiên sinh, tại sao ngồi xe?"

      " cần. Ngồi vào xe đó, phải nơi nào cũng được."

      "Nhưng. . . . . . Giang tiên sinh. . . . . . Ngài quen ngồi taxi!"

      Lý Ngạn dám đụng vào Giang Thiên Phàm, nhưng lại dùng tay giữ chặt eo Lâm Khả Tùng, Lâm Khả Tụng rơi vào tình huống khó xử.

      Xem ra, 1000 Đô-la dễ kiếm.

      Còn nữa, cái gì mà ngồi taxi quen?

      Giang Thiên Phàm im lặng .

      Lý Ngạn thể làm gì khác hơn là với Lâm Khả Tụng: "Nếu như và ngài ấy xe taxi, nhớ kỹ là nhất định phải chủ động mở cửa thay Giang tiên sinh..

      Giang tiên sinh đụng vào những nơi bị nhiều người chạm qua. Còn có, lúc mở cửa, nhất định đừng làm cho Giang tiên sinh đụng vào người mình. phải trải nệm cho ngài ấy, Giang tiên sinh ngồi những chỗ bị nhiều người ngồi qua! Sau khi ngồi xuống, phải hạ kính xe taxi xuống, mở thông gió thông khí! Giang tiên sinh thấy ngửi thấy mùi thuốc lá hay là những mùi lạ khác!"

      Lâm Khả Tụng khống chế được tâm trạng của mình, vẻ mặt của đen xì.

      trắng ra là, vị Giang tiên sinh này chẳng những mắt bị mù, mà còn là người đàn ông thích sách !

      phải đều “nhắm mắt làm ngơ” sao?

      Vậy chuyện ta thích sạch là như thế nào?

      Lúc này, Giang Thiên Phàm rốt cuộc lên tiếng.

      "Tôi tàu điện ngầm, xe buýt và xe taxi."

      Lâm Khả Tụng chỉ có thể nhìn về phía chiếc Bentley sáng óng ánh, từ đáy lòng suy nghĩ vẫn nên ngồi xe này thôi.

      Nhưng mà câu Giang Thiên Phàm tiếp hoàn toàn khiến Lâm Khả Tụng còn gì để .

      " biết xe đạp ?"

      "Sáu tuổi biết."

      "Lý Ngạn, bây giờ mua chiếc xe đạp . Để cho ấy lái xe đạp chở tôi ."

      Lâm Khả Tụng trợn tròn mắt, "Cái gì?"

      phải chưa từng chở người khác. Lúc trường học tổ chức lái xe đạp chơi vùng ngoại ô, nhưng thiếu gia Tống Ý Nhiên lại mắc phải bệnh, thể làm gì hơn là lấy thân phận người đàn bỏ con chở ta hơn hai giờ, khiến cho ngày hôm sau eo mỏi lưng đau, đặc biệt là đôi chân nhấc nổi bước.

      "Như thế quá nguy hiểm!" Lý Ngạn phản đối lần nữa.

      " là trợ lý của tôi, công việc của là đáp ứng cầu của tôi mà phải liên tiếp bác bỏ quyết định của tôi."

      Giọng của Giang Thiên Phàm lành lạnh.

      Vẻ mặt của Lý Ngạn có chút khó coi.

      "Vâng, Giang tiên sinh."

      Lâm Khả Tụng lúng túng kéo gậy dò đường của Giang Thiên Phàm sang chỗ bên lề đường.

      ít người đường ngang qua nhịn được liếc mắt nhìn hai người. Dù sao Giang Thiên Phàm có vẻ bề ngoài vô cùng xuất sắc cùng khí chất lạnh lùng xa cách, nên bây giờ Lâm Khả Tụng là mình dắt soái ca dào. . . . . . À, là bị soái ca lạnh lùng dẫn .

      Hiệu suất xử lý của Lý Ngạn vượt qua tưởng tưởng của Lâm Khả Túng. tới mười lăm phút, bọn họ mua được chiếc xe đạp.

      Lâm Khả Tụng liếc nhìn giá tiền dán ở xe, thiếu chút nữa bị hù chết, chiếc xe này bằng hai tháng lương thực tập của rồi!

      chỉ như thế, bọn họ còn để trước giỏ xe bộ đồ ăn chuyên dụng, khăn giấy,... của Giang Thiên Phàm đợi chút.

      Lý Ngạn còn lấy giấy chứng minh thư của Lâm Khả Tụng giữ lại, ý nếu như Giang tiên sinh ngài ấy xảy ra vấn đề gì, bọn họ báo cảnh sát bắt .

      Chuyện ầm ĩ đến tình trạng này, chợt Lâm Khả Tụng có chút muốn nhận việc này rồi.

      Quả nhiên có bánh bao nào từ trời rớt xuống . . . . .

      Lâm Khả Tụng giữ xe đạp, nhắm mắt lên tiếng: "Ngài có thể ngồi lên rồi, Giang tiên sinh."

      "Ừ."

      Giang Thiên Phàm ngồi lên, Lâm Khả Tụng cắn răng, đạp xe .

      May mà có Tống Y Nhiên cho luyện tập, nếu có thể thoải mái chở đấng mày râu cao 1m85 như Giang Thiên Phàm với tư thể oai hùng sao? phải. . . . . . Là hiên ngang mạnh mẽ.

      " tên là gì?" Giang Thiên Phàm sau lưng hỏi.

      "Lâm Khả Tụng." Lâm Khả Tụng hít hơi, ông chủ sau lưng này nhất định phải đối đãi cẩn thận, "Giang tiên sinh có đặc biệt thích món ăn nào ?"

      "Chỉ cần ở trong phòng ăn hạng sang và có đồ ăn ngon là được rồi.”

      Giọng lạnh như băng truyền đến từ phía sau, Lâm Khả Tụng bởi vì dùng sức đạp xe nên mồ hồi chảy ướt sống lưng đúng lại này cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

      Lâm Khả Tụng nhanh chóng tìm tòi ở trong đầu.

      Xe đạp cũng rời khỏi đường lớn, lái về phía ngõ hẹp của khu phố .

      "Giang tiên sinh, nếu là đồ ăn vặt, vậy chắc chắn được chú trọng như nhà hàng Lanxg Hoađược. Chỉ ăn khẩu vị, đòi hỏi chất lượng."

      Lâm Khả Tụng phải trước cho vị Giang tiên sinh này để đề phòng trước. hợp miệng khẩu vị của ta cần vội, nhưng lỡ như ta tỏ vẻ hài lòng hay vui với nơi bán đồ ăn mà , trường hợp như vậy rất xấu hổ!

      "Ừ."

      "Cái đó. . . . . . Tôi chọn nơi mà tôi cảm thấy được ở đó khá sạch . Tôi ăn hai mươi năm rồi nhưng chưa đau bụng lần nào."

      "Ừ."

      "Chỉ là đều là quán nằm bên đường hoặc trong ngõ, có số quán là cửa hàng tại nhà."

      "Ừ."

      Bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy cạn lời.

      bạn tốt bụng à, trừ ngoài “Ừ” ra, còn có thể cái khác sau?

      Đều là ngồi phía sau xe đạp của , bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy so với vị Giang tiên sinh này, Tông Y Nhiên nhất định đáng hơn nhiều!

      "Giang tiên sinh, ngài tên gì vậy?" Lâm Khả Tụng cảm thấy nếu mà mình ngồi xe đạp của người ta mà biết tên họ là gì quá lừa bịp rồi.

      "Giang Thiên Phàm."
      o
      Đây chính là trả lời, ba chữ. Tỷ như "Ngàn" trong từ gì, “Phàm" trong từ gì, chút giải thích kèm theo cũng có.

      Cho đến vài phút sau, rốt cuộc Lâm Khả Tụng phản ứng kịp tên của đối phương là "Giang Thiên Phàm" .

      Nước sông trôi về phía Đông, ngàn vạn cánh buồm từng qua.

      Cái tên này nghe qua có chút tang thương phiền muộn.

      Nhưng chủ nhân của cái tên đó lại hờ hững khiến cho người ta biết chung đụng như thế nào.

      Lâm Khả Tụng im lặng đạp xe đạp, rốt cuộc tới quán có ven đường, bà già đàn đứng gần nồi nấu, chậm rãi khuấy đều.

      Mấy chiếc bàn gấp, mấy đôi nam nữ trẻ tuổi từ từ ăn cái gì đó, cười cười với nhau. Trong khí bay ra mũi thơm làm cho người ta chảy nước miếng, Lâm Khả Tụng còn chưa có dừng xe, nhịn được nuốt nước miếng.

      chân vừa chạm đất, lên tiếng: "Giang tiên sinh, chúng ta đến nơi. Tôi ăn món gan bà Vương từ đến lớn."

      Giang Thiên Phàm xuống xe, lúc này Lâm Khả Tụng mới phát Lý Ngạn mua xe đạp lại mua khóa!

      đành phải dựng xe về bên, dùng khăn giấy xếp lại lót lên ghế, mời Giang Thiên Phàm ngồi xuống, sau giọng ở bên tay : "Bởi vì đây là quán ăn vặt, cho nên chén và đũa đều đơn giản rửa qua bằng nước nóng nấu qua để khử độc. Ngài ngại chứ ?"

      Giang Thiên Phầm xoay mặt, rất ràng rất vui đối với việc Lâm Khả Tụng lại gần.

      "Ở đây có thể làm được như thế tệ."

      Lâm Khả Tụng vui vẻ đến chỗ bà Vương lấy món gan xào. Ngay cả cái tên kén ăn Tống Y Nhiên cũng chẳng biết xấu hổ muốn mang theo món gan bà Vương xào đến trường cho . cũng tin vị Giang tiên sinh này cảm thấy món gan xào của bà Vương ăn ngon!

      Lâm Khả Tụng nhận lấy món gan xào từ chỗ bà Vương bà, cẩn thận từng li từng tí bưng đến trước mặt của Giang Thiên Phàm, "Giang tiên sinh, có hơi nóng, ngài cẩn thân chút."

      lấy cái muỗng để ở bên cạnh cái chén, vốn là muốn dùng tay đưa thìa cho Giang Thiên Phàm, nhưng nhớ tới Lý Ngạn qua ta thích người khác đụng ta, vì vậy chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên cạnh.

      Giang Thiên Phàm cúi đầu, hơi nước ấm áp lượn lờ bốc lên, mang theo mùi thơm nồng nặc của món gan xào

      Lông mi của ta rất dài, sống mũi cao thẳng. Bởi vì hơi nóng nhè bốc lên, ngũ quan vốn lạnh lùng cũng nhu hòa.

      Trong lòng Lâm Khả Tụng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nếu như ta có thể nhìn thấy, đại khái vô cùng phù hợp với ảo tưởng tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo của những . . . . . . vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có ngoại hình có thể so sánh với tên hoa tâm Tống Y Nhiên.

      Động tắc Giang Thiên Phàm ăn thức ăn nội liễm mà ưu nhã, chậm chạp nhưng lại để cho người ta cảm thấy kiểu cách hay tính con .

      Ngược lại, Lâm Khả Tụng phải thừa nhận, rất có tính thưởng thức.

      Khi đôi môi mở ra có thể khẽ nhìn thấy đầu lưỡi của ta, khoảnh khắc chạm phải chiếc muỗng, vẻ mặt hỡ hừng của người đàn ông này nhiều hơn phần cảm tính vô cùng mê người.

      Nhưng mà ta chỉ ăn miếng, rồi để cái muỗng xuống.

      "Thế nào? Có phải rất ngon ?"

      "Thực tế mà , gan heo vô cùn tươi mới, ruột heo được xử lý rất sạch . Sau khi dầu được làm nóng cho hồi hương cùng tỏi vào chiên cho thấm vị. Sau lúc chiên đến vàng, cho lượng đậu nành vừa phải vào, đồng thời cho nước canh nấm Khâu Bắc chế biến vào. Khuấy đều vào nhau rồi lại cho bột canh vào.Vốn là nội tạng được xủ lý theo cách tốt nhất, nhưng mà món gan xào làm ra này lại cho cảm giác như nấu bằng ruột heo và gan heo ngon nhất.”

      "Cho nên ngài cảm thấy ngon rồi hả?" Ánh mắt Lâm Khả Tụng sáng lên.

      nhớ Giang Thiên Phàm từng qua, nếu như dẫn ta nếm được món mà ta cảm thấy ngon, ngoài phí 1000 Đô-la làm hướng dẫn du lịch phí ra, còn thưởng thêm 500 Đô-la!

      "Quán ven đường bình thường có thể làm được đến trinh độ này quả là khó có được. Nhưng chưa tới mức ngon."

      Lâm Khả Tụng quẫn rồi. Chỗ nào ăn ngon? Thế nào là ăn ngon? Tại sao ăn ngon hả?

      Đây quả thực là vũ nhục tay nghề mấy chục năm qua của bà Vương mà!
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Snow, Nhược VânPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Nhà tư bản = bị khinh bỉ

      Editor: Tranh


      “Nấm Khấu Bắc được cho vào súp nấm Khẩu Bắc quá nhiều. Nếu cho số lượng nấm Khấu Bắc vào vừa đủ có thể nâng cao hương vị của gan và ruột heo, nhưng nếu cho vào lượng nhiều hơn, át mất hương vị tinh hoa nhất.”

      xong, Giang Thiên Phàm chuẩn bị đứng dậy.

      Lâm Khả Tụng nhìn chén gan xào giống như chưa từng bị đụng vào, đau lòng muốn chết. Mỗi lần mang món gan xào của bà Vương cho bầy mèo ham ăn trong phòng ngủ, chúng nó đều hận thể liếm sạch . Nhưng Giang Thiên Phàm lại chỉ ăn miếng, còn có giọng điệu soi mói.

      Lâm Khả Tụng muốn bà Vương nhìn thấy thức ăn còn nhiều như vậy, vội vàng lấy cái muỗng mà Giang Thiên Phàm dùng qua, ăn hết hai ba lần, thiếu chút nữa là bị phỏng.

      Giang Thiên Phàm lại dùng gậy dò đường gõ lên bàn cái, giọng : “. tới chỗ.”

      Lâm Khả Tụng tùy tiện lau miệng, nghĩ thầm món gan xào của bà Vương hợp với , thành phố lớn như thế, chắc có món hợp khẩu vị của .

      đỡ xe đạp, Giang Thiên Phàm ngồi lên, Lâm Khả Tụng nghĩ ở trong lòng tiếp theo nên chỗ nào.

      Dần dần, bọn họ tới ngõ . Dưới bánh xe đất đá đầy đủ, làm cho xe khỏi lắc lư.

      Lâm Khả Tụng nghiêng ngã đến mấy lần. vốn tưởng Giang tiên sinh ở sau lưng giữ , hoặc ít nhất ôm cái đệm, nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn bình tĩnh rũ hai tay xuống đùi.

      Điều này làm cho Lâm Khả Tụng nổi lên ý tưởng xấu.

      cố ý kêu “ui da”, đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo về phía trước.

      Nhưng lại khiến cho người ta thất vọng, theo đạo lý khả năng thăng bằng của người mù tốt, nhưng Giang Thiên Phàm vẫn vững như núi Thái Sơn mà ngồi ở phía sau , tiếng kêu lớn cũng có.

      “Thính giác của tôi rất tốt, Lâm tiểu thư. con đường này rất ít người , mặc dù mặt đường bằng phẳng nhưng với khả năng của có thể điều khiển tốt được thăng bằng.”

      Giọng Giang Thiên Phàm lành lạnh truyền đến từ phía sau lưng.

      Nhất thời tim Lâm Khả Tụng lập tức trầm xuống

      chỉ muốn vui đùa chút thôi, chắc bị trừ vào tiền “hướng dẫn du lịch” chứ?

      “Cái này. . . . . . tôi chỉ cảm thấy bầu khí hơi lạnh, nên muốn làm khí thêm sinh động mà thôi. . . . . Ha ha. . . . . .”



      cũng làm chuyện giống như thế với Tống Y Nhiên, tên đó còn chẳng biết xấu hổ cái gì mà “muốn chết cùng chết”, sau đó hai người cười ha ha.

      Nhưng khi chỗ ngồi phía sau đổi thành Giang Thiên Phàm, đúng là tự tìm chết.

      “Quan hệ giữa tôi và là người thuê và người được thuê thôi, cần phải làm bầu khí sinh động.”

      Giọng Giang Thiên Phàm đều đều như máy móc bình thường có chút cảm xúc nào, thậm chí còn mang theo cảm giác lành lạnh của kim loại.

      Thế nhưng Lâm Khả Tụng phát mình phản bác được.

      vừa đạp xe vừa nghĩ trong lòng, hiểu hoàn cảnh sống của vị Giang tiên sinh này như thế nào. Ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất cũng biết sao? Cho dù chỉ là quan hệ thuê và được thuê, nhưng khổ cực chở ta qua bao con phố lớn ngõ , chẳng lẽ ngay cả tư cách cười liên tục hai câu cũng có?

      Nhìn ta ngồi xe sang trọng đến nhà hàng Lãng Hoa, giám đốc của nhà hàng lại tự mình ra đón, rồi cả trợ lý Lý Ngạn có bộ dạng sống chết quan tâm tới ta, là nhân vật quan trọng gì đó —— hơn phân nửa là nhà tư bản đó!

      Nhà tư bản cũng bị khinh bỉ!

      Khi bọn họ cũng đến cuối ngõ , chỗ giao nhau của thành phố lớn Lâm Khả Tụng dừng lại.

      lúc sau, mùi dầu áp chảo truyền đến, cùng với mùi nước sốt đậm đà, Lâm Khả Tụng theo bản năng liếm môi cái.

      “Giang tiên sinh, chúng ta đến. Nếm thử món dạ dày nổ ở đây . Bình thường mọi người đều đến các nhà hàng lớn hoặc là các phố buôn bán ăn món dạ dày nổ. ra đều là gạt người đó, những quán ở trong hẻm hoặc lề đường như thế này làm món dạ dày nổ mới là chính cống.”

      Ngoại trừ giới thiệu món ăn ra, Lâm Khả Tụng còn muốn chuyện với nữa rồi.

      Theo thường lệ, phải dọn dẹp chỗ ngồi của Giang Thiên Phàm trước khi ngồi xuống, dùng khăn lau chỗ ngồi cho sạch , lau đến khi mặt bàn đến vết bẩn cũng thấy.

      Lâm Khả Tụng nghĩ ở trong lòng, còn chưa đến nhà hàng của chú làm việc, cũng trở thành nhân viên phục vụ rồi. . . . . .

      Lúc nghiêng người ngồi xuống, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm nhàng khoan khái người Giang Thiên Phàm.

      Đó cũng phải là mùi hương điển hình của phái nam, mà là loại mùi hương tự nhiên, hình như là mùi của sữa tắm.

      Lâm Khả Tụng nhịn được đến gần, bởi vì ở đây có mùi thơm đậm đặc của dạ dày nổ, nên hiểu sao mùi hương người Giang Thiên Phàm lại làm người khác cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn mang theo chút ấm áp.

      Lúc chú ý, lọn tóc vô tình lướt qua cằm của Giang Thiên Phàm.

      muốn ôm ấp đương với tôi sao?”

      Giọng của đối phương giống như dội chậu nước lạnh xuống đầu, Lâm Khả Tụng nhanh chóng trở về với thực.

      “À, phải phải! Chỉ là mép bàn có vết bẩn mà thôi.”

      “Nhưng vừa rồi cũng lau sát mép bàn.”

      Giang Thiên Phàm chút lưu tình vạch trần lời dối của Lâm Khả Tụng.

      Lâm Khả Tụng lại phản bác được.

      Phí hướng dẫn du lịch ngày ngàn đô, cầu người hướng dẫn tuyệt đối phải có tâm trí cực kỳ kiên nhẫn.

      nhớ tới Tống Ý Nhiên mặt dày, lập tức ngẩng đầu lên cười: “Vì mùi người Giang tiên sinh rất dễ ngửi chứ sao. Tôi chỉ tò mò chút thôi. Ngài đừng để ý, tôi cũng đụng vào ngài.”

      Giang Thiên Phàm có mở miệng chuyện, điều này khiến Lâm Khả Tụng thở phào.

      Bởi vì cảm giác chỉ cần Giang Thiên Phàm vừa mở miệng, có hiệu quả như cây đao đâm vào người.

      Lâm Khả Tụng gọi phần dạ dày nổ, trong lòng cầu nguyện món quà vặt mà ăn chán ngấy trong suốt mấy chục năm có thể làm cho Giang Thiên Phàm tiếng “Ăn ngon”.

      Lâm Khả Tụng biết quán cóc này chú ý vệ sinh bát đũa sạch , vì thế Lâm Khả Tụng dùng bộ đồ ăn mà Lý Ngạn chuẩn bị cho Giang Thiên Phàm, múc món dạ dày nổ rồi đưa đến trước mặt Giang Thiên Phàm.

      Mùi thơm này càng kích thích người ta chảy ra nước miếng hơn cả món gan xào của bà Vương, nếu phải do ăn quá no ở nhà hàng Lãng Hoa, rồi vừa nãy lại ăn mấy miếng gan lớn, phần dạ dày nổ, Lâm Khả Tụng chỉ cần 1 phút đồng hồ để càn quét sạch .

      Giang Thiên Phàm cầm đũa lên. Ngón tay của ta thon dài rất khác biệt, rất có mỹ cảm, như thể những đồ vật được , đều trở nên tốt đẹp.

      gắp miếng dạ dày, đưa lên mũi ngửi, chớp mắt cái rồi đưa vào trong miệng.

      Trái tim Lâm Khả Tụng treo lên.

      ta có cảm thấy ngon ? Đạp xe đạp xa như vậy để tới nơi này, có lẽ cũng đáng giá chứ?

      khắc này, Lâm Khả Tụng vô thức mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào môi của Giang Thiên Phàm. Môi của mở ra, nhàng nếm qua món ăn kia, trong nháy mắt bỗng nhiên có cảm giác có gì đó vỡ vụn bên tai.

      Dáng vẻ lúc ăn của người đàn ông này, khiến cho người khác hề cảm thấy có chút nhiệt tình nào cả.

      Nhưng khi ta ăn, Lâm Khả Tụng lại có thể cảm nhận được loại cố chấp tinh khiết.

      Chẳng lẽ vì đẹp trai, dù cho chuyện hay làm việc đều lạnh như băng cũng được tha thứ sao?

      yên lặng chờ đợi người đàn ông này lại ăn miếng thứ hai, nhưng ta vẫn bỏ đũa xuống.

      "Thế nào? Ăn ngon sao?" Lâm KhảTụng khẩn trương.

      Đối với quán dạ dày nổ Lâm Ký, thực rất có niềm tin. sống ở thành phố này lâu như vậy, ăn rất nhiều dạ dày nổ, chỉ có dạ dày nổ của Lâm Ký là ngon nhất.

      khó ăn, nhưng cũng ngon.”

      ". . . . . ."

      Lâm Khả Tụng cảm thấy uể oải, chỉ cảm thấy ‘ khó ăn’ thôi sao? Nếu như vậy suốt hai mươi năm qua ăn tính là gì?

      Bây giờ có thể hoàn toàn xác định, người trước mắt này còn khó hầu hạ hơn tên Tống Ý Nhiên kia.

      “Tại sao lại cảm thấy ăn ngon?”

      Lâm Khả Tụng cảm thấy nếu chết cũng phải chết ràng.

      “Món dạ dày nổ này, nếu về hương vị, cũng kém chút nào so với nhiều đầu bếp chuyên nghiệp. Nguyên liệu làm nước tương dùng tương vừng, hoa hồng, chao, hoa rau hẹ, xì dầu, đường kẹo, dầu vừng, rau thơm, ngọn hành lá kết hợp thành. Độ mặn rất phù hợp.”

      . . . .

      Nguyên liệu làm tương có vấn đề, chẳng lẽ là do dạ dày?

      “Dạ dày nổ dùng nước nóng và hoa tiêu cùng hành tây để khử mùi. Điều này được suy nghĩ khá chu đáo, làm được vậy tệ.”

      Vậy vấn đề nằm ở đâu? Chỗ nào khiến hài lòng hả?

      “Nhưng sa tế đổ lên dạ dày, vì lửa quá lớn, khiến ớt bị cháy thành màu đen, ở cùng chỗ với tiêu tạo thành vị cay đắng.”

      Giọng của lạnh như băng mà bình tĩnh, giống như có quy tắc nào đó, giới hạn thể vượt qua.

      Ở trước mặt hoàn toàn có khả năng xảy ra bất kì nghi ngờ hay tranh luận nào.

      "Làm sao có thể!"

      Lâm Khả Tụng đưa tay cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng cho vào miệng, cực kỳ cẩn thận dùng sức để thưởng thức, chỉ cảm thấy ăn rất ngon.

      Nhưng dần dần, cũng cảm thấy chút vị đắng, hương vị của ớt và tiêu càng về sau càng quá mức.

      Nhưng người bình thường có ai để ý những chi tiết kia đâu chứ? Thậm chí nếu cẩn thận cảm nhận thể nào nhận ra hương vị này được! Đây phải là quá soi mói sao?

      Lâm Khả Tụng giương mắt nhìn Giang Thiên Phàm, bỗng nhiên có suy nghĩ biết lưỡi của ta có cấu tạo như thế nào nhỉ? Mùi vị như vậy mà ta chỉ ăn cái nhận ra?

      " thôi." Giang Thiên Phàm đứng dậy, sửa sang lại cổ áo của mình.

      "Đợi chút. . . . . . Đồ ăn. . . . . ."

      “Vừa nãy ăn rồi, tôi dùng nữa.”

      Giang Thiên Phàm cầm lấy gậy dò đường, để ý Lâm Khả Tụng chút nào, cứ như vậy ra ngoài.

      Lâm Khả Tụng nhìn phần dạ dày nổ, trong lòng cầu nguyện ông chủ đừng hận quá lãng phí thế này.

      Lâm Khả Tụng thở dài, đuổi theo Giang Thiên Phàm.


      hơi nghi ngờ, đời này món làm cho ta cảm thấy ngon hình như hề tồn tại phải.

      Cũng may Lâm Khả Tụng thường xuyên tìm những vị trí của quán ăn vặt nên những nơi này cách xa nhau quá, nếu thành phố to như vậy,đằng sau còn có người đàn ông nặng hơn trăm ký, cũng sớm sụp đổ rồi.

      dẫn Giang Thiên Phàm ăn đậu hà lan hoàng, Giang Thiên Phàm chỉ ăn miếng, lời bình là chất lượng tốt, độ ngọt quá mức.

      Lại ăn cháo bột ở dưới cầu vượt, Giang Thiên Phàm chỉ ăn miếng, lời bình là rất tinh tế tỉ mỉ, độ dày vừa đúng, nhưng hoa quế được tươi mới.

      Lâm Khả Tụng còn muốn chuyện nữa, chỉ “Lên xe”, sau đó lại đạp xe vào trong hẻm .

      Sau đó, bánh ngải cứu, lẩu cá nguội, mì sốt tương, Lâm Khả Tụng đoán trước là bị Giang Thiên Phàm xử bắn tất cả.

      Sắc trời dần tối, vốn là phí hướng dẫn du lịch của Lâm Khả Tụng tận ngàn đô-la, nhưng cảm giác là mình cung cấp cho đối phương toàn bộ những vị trí mà mình biết, làm việc hết sức chuyên nghiệp, chịu bao mệt nhọc, còn ngại cực khổ mà phục vụ, nhưng kiên nhẫn của sớm bị mất hết, hơn nữa còn chưa thu được tiền đặt cọc nữa!

      rất muốn bổ đầu Giang Thiên Phàm ra mà hỏi : tôi người này em, đồ ăn nhiều như vậy, toàn bộ đều truyền thừa vài thập niên, tại sao đến đây cũng chỉ ăn được miếng vậy hả? Nên gọi là “Giang Nhất Khẩu” mới đúng!
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      SnowNhược Vân thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Kẻ trộm= kẻ hói đầu

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Nhưng người ngồi phía sau vẫn thờ ơ, khuôn d[d[lqd mặt chút thay đổi.

      " còn nơi nào có thể ?"

      Câu mà Giang Thiên Phàm dùng phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

      Nghe xong, cây đuốc trong lòng Lâm Khả Tụng bừng bừng bốc cháy, xông thẳng đến đại não. muốn đạp xe vào ven đường ngay bây giờ, sau đó nhét vào bao tải, rồi đá đến xó xỉnh nào đó.

      À, đúng rồi, người này là người mù. Trùm bao tải cũng vô dụng thôi. đáng tiếc, vị trợ lý thông minh của giữ giấy chứng minh của .

      tức giận.

      tức giận.

      tức giận.

      có thể nhịn vị thiếu gia ngốc nghếch như Tống Ý Nhiên tận mười năm trời, Giang Thiên Phàm chỉ người mù thôi!

      Người ta mù, nên muốn tùy hứng, nên nhắm mắt cho qua thôi!

      "Đương nhiên là còn. Thành phố này lớn như vậy, muốn ăn hết những món ăn vặt ở đây, dễ dàng như vậy đâu!"

      Lâm Khả Tụng nhớ có quán bán gừng chiên hương vị cũng tệ lắm, dĩ nhiên biết chắc món đó qua đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm. Chỉ là đồng ý với đối phương làm hướng dẫn du lịch dẫn thưởng thức món ăn vặt ngày, nên tận hết sức mình trong thời gian giao hẹn dẫn ăn.

      Chỉ là giờ phút này Lâm Khả Tụng thành cà nhiễm sương, cúi đầu, hoàn toàn có hùng tâm tráng chí (nhiệt huyết) như ban đầu nữa.

      Trong khí truyền đến mùi hôi thúi, bất giác hai người đến trường sơ trung từng học. Ánh mắt Lâm Khả Tụng liếc cái, liền nhìn thấy gian hàng chiên đậu hủ thúi. chợt hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên và Tống Ý Nhiên ăn đậu hủ thúi.

      Trong khi ăn say sưa ngon lành, lại nhăn nhó muốn ói ra.

      Lâm Khả Tụng nhếch môi, tư tưởng xấu lại nổi lên.

      "Hắc, tôi này, đến rồi. Nếm thử đậu hủ thúi ở chỗ này !"

      "Đậu hủ thúi giống thức ăn vặt." Mi tâm của Giang Thiên Phàm hơi nhíu lại.

      Lâm Khả Tụng nhớ lại cảnh Tống Ý Nhiên ăn đậu hủ thúi rồi liên tưởng đến Giang Thiên Phàm. Bà đây chờ phun ra đây.

      " biết rồi, học sinh trung học ở thành phố này, người nào cũng ăn món này. Bao nhiêu học sinh sau khi tan học, đều cởi xe đạp chạy đến đây mua đậu hủ thúi đó? Tôi nè, vận khí của quá tốt rồi. Học sinh tan học lâu, nên chúng ta cần xếp hàng, tốt!"

      "Tôi ăn đậu hủ thúi." Giọng của Giang Thiên Phàm lành lạnh, mang theo ý tứ ra lệnh.

      Lâm Khả Tụng tính thuyết phục ăn đậu hủ thúi.

      Muốn ghê tởm người, nhất định cần phải làm cho đối phương ăn vật ghê tởm.

      Chỉ cần cảm thấy ghê tởm, có thể ghê tởm .

      "Vậy sao, tôi lập tức dẫn ăn gừng chiên. Nhưng mà lâu rồi tôi mới qua trường cũ của mình, để cho tôi ăn ghiền trước !"

      " lãng phi thời giờ của tôi đó. Tôi trả 1000 đô la làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi trong vòng ngày bao gồm thời gian chờ ăn."

      Giọng của Giang Thiên Phàm giống như máy móc phát ra, mỗi chữ đều ràng đúng chuẩn như MC đọc tin tức, đặc biệt còn kèm theo giọng lạnh như băng, cực kỳ cần ăn đòn.

      Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, phút ăn đậu hủ thúi cũng bị người này tính như vậy.

      Quả nhiên nhà tư bản chính là nhà tư bản!

      Điên cuồng áp bức nhân dân lao động để lấy cái dư thừa!

      Lâm Khả Tụng rất muốn lý luận phen với đối phương, nhưng Giang Thiên Phàm bàn về việc "Lãng phí thời gian" mặc dù đơn giản nhưng đầy đủ logic, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Khả Tụng biết cái gì cho phải.

      Vừa lúc đó, người đeo túi xách đội nón ngang qua bên cạnh hai người bọn họ, đụng vào Giang Thiên Phàm, cúi đầu buồn bực câu " xin lỗi", liền vội vã rời .

      Lâm Khả Tụng vẫn chăm chú nhìn thẳng Giang Thiên Phàm, bỗng nhiên Giang Thiên Phàm mở miệng: "Người mới đụng tôi trộm điện thoại của tôi."

      "A. . . . . . Cái gì?"

      Đề tài bị chuyển quá nhanh, Lâm Khả Tụng trong khoảng thời gian ngắn còn chưa tìm ra mối quan hệ giữa đậu hủ thúi và điện thoại di động.

      Hai giây sau, Lâm Khả Tụng chợt ý thức được cái gì, nhìn về người nam đeo túi lẫn vào trong dòng người.

      " ở yên chỗ này chờ tôi! được đâu hết! Tôi lấy điện thoại cho !"

      xong, Lâm Khả Tụng quay đầu xe, ra sức đạp xe, đuổi theo.

      Đời này hận nhất người có ba cái tay (ý móc túi)!

      Có tay có chân, tại sao biết tìm việc làm đứng đắn!

      đến việc này làm nhớ tới tết năm nay, cùng ba mẹ xem bắn pháo hoa. Lúc bắn xong, điện thoại di động của cánh mà bay rồi!

      Lâm Khả Tụng có lớn tiếng la "Bắt trộm", mà kìm nén mạch vọt tới.

      Lúc sắp vọt tới trước mặt, tên kia chợt quay đầu lại phát Lâm Khả Tụng, lập tức chạy như điên.

      Hai chân của có thể chạy nhanh hơn hai bánh xe của sao!

      Lâm Khả Tụng vô cùng dũng mãnh xông tới, người đường xung quanh rối rít lùi sang bên.

      Lúc này mới hô lên: "Bắt trộm! Bắt trộm! Tên đeo túi màu đen kia là trộm! Mọi người giúp tay bắt lại!"

      Tên kia quả quyết cởi túi của mình ra, tiện tay ném sang hòm thư bên cạnh.

      Lâm Khả Tụng tiếp tục kêu: "Tên kia trộm điện thoại đó! Chính là cái tên đội nón len màu nâu chết tiệt kia!"

      Tên kia cởi nón của mình xuống nhét vào trong bọc, đầu chỉ còn hai ba dúm tóc đung đưa trong gió.

      "Tên trộm! Chính là người hói đầu! Mọi người giúp tay!"

      tin đầu của có thể đột ngột mọc ra tóc!

      Hai chú tốt bụng cản tên trộm đó lại, Lâm Khả Tụng vừa muốn tiến lên cám ơn, ai ngờ hai chú đó lại đẩy tên trộm đó ra sau lưng.

      "Tôi này, người khác trộm điện thoại di động của ? Vậy điện thoại di động của có hình dạng gì? có thể miêu tả chút ?"

      "Đó là điện thoại di động của bạn tôi, tôi biết ." Lâm Khả Tụng thở dốc hơi.

      " , vậy đúng rồi. la hét muốn bắt trộm, nhưng lại biết điện thoại có hình dạng gì, chúng tôi làm sao biết điện thoại mà tên này ăn trộm có phải của , hay là điện thoại đó chính là của này!"

      Rốt cuộc Lâm Khả Tụng hiểu, mấy người này là cùng nhóm! Chỉ là Lâm Khả Tụng dễ chọc đâu!

      Lúc trước ở trường đại học, Tống Ý Nhiên chợt phát điên muốn học Taekwondo, còn kéo theo. Kết quả người này ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới an vị ở bên uống nước trái cây tán , mặc khác Lâm Khả Tụng lại đạt được chút thành tựu. Sau đó Tống Ý Nhiên kết luận: Lâm Khả Tụng chỉ là em của , còn là hộ vệ!

      Lâm Khả Tụng có lòng tin giẫm đạp tên hói đầu kia phải than trời, nhưng hai đồng bọn này của . . . . . . chắc cho lắm.

      Những người đường ngang qua đồng tình nhìn .

      Tên hói đầu cười cười, xoay người vào trong hẻm .

      Lâm Khả Tụng là hảo hán chịu thiệt thòi trước mắt, tin có lúc mình!

      xoay người cởi xe đạp , nhưng là vòng qua đầu khác của ngõ hẻm, kiên nhẫn chờ tên hói đầu huýt sáo tới. Mà đồng bọn của vẫn còn đung đưa ở chỗ giao nhau giữa hẻm và phố lớn, hình như đề phòng Lâm Khả Tụng tìm tới lần nữa.

      Ngu ngốc! Bây giờ nước xa cứu được lửa gần rồi!

      Lâm Khả Tụng chợt xông tới, nhấc chân đá vào bụng tên hói đầu kia, đối phương thiếu chút nữa phun ra. nhanh chóng túm cổ áo đối phương, cực kỳ khí thế đè vào tường, "Điện thoại di động của tôi đâu!"

      ". . . . . . coi chừng các em của tôi. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng nhìn đầu hẻm, hai em ngốc nghếch của đưa lưng về phía bọn họ hút thuốc lá.

      "Sao hả? Chờ em của sang đây xem tôi đánh à!" Lâm Khả Tụng giơ quả đấm lên, "Có tin khi em của tới đây, là đầu heo rồi ! Điện thoại di động đâu!"

      "Ở đây. . . . . . Ở đây này. . . . . ." Tên ngốc sờ túi quần của mình.

      Lâm Khả Tụng cũng ngu như vậy, nếu tên này móc ra dao găm sao?

      "Tự tôi lấy!" Lâm Khả Tụng tự mình móc ra điện thoại di động bóng loáng đời mới trong túi , đây chắc chắn phải điện thoại của tên ngốc này, "Đây là điện thoại trộm sao?"

      "Phải . . . . . Phải . . . . . Tôi mới trộm được cái. . . . . . Hôm nay mới vừa khai trương. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng cũng ngốc, nhân tiện lấy ra điện thoại di động của mình, chụp hình tên này lại, sau đó dùng giọng điệu ác bá : " nghe kỹ cho tôi, nếu còn dám ăn trộm, hoặc là dẫn theo em của tới tìm tôi gây phiền toái, tôi gửi hình cho Cục Công An để lập hồ sơ đó!"

      "Đừng mà! Bà của tôi! ăn trộm nữa! ăn trộm nữa!"

      Lâm Khả Tụng hừ tiếng, liếc nhìn đầu hẻm, giơ tay lên nhìn đồng hồ, nơi đó có camera, đúng lúc có thể lưu lại hình ảnh bắt trộm nhưng bị đồng bọn của chúng ngăn lại. tin người này có thể thay đổi được □□, nhất định tiếp tục trộm. lập tức đến bót cảnh sát báo án.

      Xoay người, cởi xe đạp, Lâm Khả Tụng trở về trường học tìm Giang Thiên Phàm.

      Vừa đạp, vừa nghĩ tới màn vừa rồi đặc biệt dũng.

      Ai da. . . . . . Dũng cảm bắt trộm sao, đây phải là chuyện đàn ông nên làm sao?

      lại phải là loại chim dịu dàng nép vào người.

      Nếu Sở Đình gặp chuyện như vậy, sớm ở bên thét chói tai chờ Tống Ý Nhiên đuổi theo lấy lại điện thoại di động cho .

      A. . . . . . , Tống Ý Nhiên chắc chắn đuổi theo lấy điện thoại di động, : sao, mua cái mới thôi. . . . . .

      Hơn nữa vận khí của tốt. Ngộ nhỡ bọn chúng tách ra, cho dù đuổi theo cũng vô dụng thôi. Hơn nữa ngộ nhỡ bọn họ phát , xông về phía , chỉ biết cởi xe đạp chạy trốn thôi.

      Ai, nên ấm đầu đuổi theo lấy điện thoại. nên dẫn Giang Thiên Phàm báo cảnh sát.

      Lâm Khả Tụng tưởng tượng nét mặt Giang Thiên Phàm ngồi trong bót cảnh sát bánh xe trước đè lên hòn đá, sau đó bánh xe nghiêng cái, Lâm Khả Tụng liền ngã xuống đất.

      Bánh xe đạp xoay tròn.

      Miệng của Lâm Khả Tụng méo sang bên. Hai bàn tay của bị thương, nâng tay lên, bàn tay bị d[d[lqd trầy mảng lớn. ngửa đầu thở dài, kiên cường đứng dậy, lấy khăn giấy lót trong lòng bàn tay, cởi xe đạp, tiếp tục tìm Giang Thiên Phàm.

      Đợi đến khi trở lại trường học, là tám giờ rưỡi.

      Gian hàng đậu hủ thúi dọn quán. Bốn phía sớm có bóng dáng của Giang Thiên Phàm.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 7: Kẻ trộm= kẻ hói đầu

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Nhưng người ngồi phía sau vẫn thờ ơ, khuôn d[d[lqd mặt chút thay đổi.

      " còn nơi nào có thể ?"

      Câu mà Giang Thiên Phàm dùng phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

      Nghe xong, cây đuốc trong lòng Lâm Khả Tụng bừng bừng bốc cháy, xông thẳng đến đại não. muốn đạp xe vào ven đường ngay bây giờ, sau đó nhét vào bao tải, rồi đá đến xó xỉnh nào đó.

      À, đúng rồi, người này là người mù. Trùm bao tải cũng vô dụng thôi. đáng tiếc, vị trợ lý thông minh của giữ giấy chứng minh của .

      tức giận.

      tức giận.

      tức giận.

      có thể nhịn vị thiếu gia ngốc nghếch như Tống Ý Nhiên tận mười năm trời, Giang Thiên Phàm chỉ người mù thôi!

      Người ta mù, nên muốn tùy hứng, nên nhắm mắt cho qua thôi!

      "Đương nhiên là còn. Thành phố này lớn như vậy, muốn ăn hết những món ăn vặt ở đây, dễ dàng như vậy đâu!"

      Lâm Khả Tụng nhớ có quán bán gừng chiên hương vị cũng tệ lắm, dĩ nhiên biết chắc món đó qua đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm. Chỉ là đồng ý với đối phương làm hướng dẫn du lịch dẫn thưởng thức món ăn vặt ngày, nên tận hết sức mình trong thời gian giao hẹn dẫn ăn.

      Chỉ là giờ phút này Lâm Khả Tụng thành cà nhiễm sương, cúi đầu, hoàn toàn có hùng tâm tráng chí (nhiệt huyết) như ban đầu nữa.

      Trong khí truyền đến mùi hôi thúi, bất giác hai người đến trường sơ trung từng học. Ánh mắt Lâm Khả Tụng liếc cái, liền nhìn thấy gian hàng chiên đậu hủ thúi. chợt hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên và Tống Ý Nhiên ăn đậu hủ thúi.

      Trong khi ăn say sưa ngon lành, lại nhăn nhó muốn ói ra.

      Lâm Khả Tụng nhếch môi, tư tưởng xấu lại nổi lên.

      "Hắc, tôi này, đến rồi. Nếm thử đậu hủ thúi ở chỗ này !"

      "Đậu hủ thúi giống thức ăn vặt." Mi tâm của Giang Thiên Phàm hơi nhíu lại.

      Lâm Khả Tụng nhớ lại cảnh Tống Ý Nhiên ăn đậu hủ thúi rồi liên tưởng đến Giang Thiên Phàm. Bà đây chờ phun ra đây.

      " biết rồi, học sinh trung học ở thành phố này, người nào cũng ăn món này. Bao nhiêu học sinh sau khi tan học, đều cởi xe đạp chạy đến đây mua đậu hủ thúi đó? Tôi nè, vận khí của quá tốt rồi. Học sinh tan học lâu, nên chúng ta cần xếp hàng, tốt!"

      "Tôi ăn đậu hủ thúi." Giọng của Giang Thiên Phàm lành lạnh, mang theo ý tứ ra lệnh.

      Lâm Khả Tụng tính thuyết phục ăn đậu hủ thúi.

      Muốn ghê tởm người, nhất định cần phải làm cho đối phương ăn vật ghê tởm.

      Chỉ cần cảm thấy ghê tởm, có thể ghê tởm .

      "Vậy sao, tôi lập tức dẫn ăn gừng chiên. Nhưng mà lâu rồi tôi mới qua trường cũ của mình, để cho tôi ăn ghiền trước !"

      " lãng phi thời giờ của tôi đó. Tôi trả 1000 đô la làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi trong vòng ngày bao gồm thời gian chờ ăn."

      Giọng của Giang Thiên Phàm giống như máy móc phát ra, mỗi chữ đều ràng đúng chuẩn như MC đọc tin tức, đặc biệt còn kèm theo giọng lạnh như băng, cực kỳ cần ăn đòn.

      Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, phút ăn đậu hủ thúi cũng bị người này tính như vậy.

      Quả nhiên nhà tư bản chính là nhà tư bản!

      Điên cuồng áp bức nhân dân lao động để lấy cái dư thừa!

      Lâm Khả Tụng rất muốn lý luận phen với đối phương, nhưng Giang Thiên Phàm bàn về việc "Lãng phí thời gian" mặc dù đơn giản nhưng đầy đủ logic, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Khả Tụng biết cái gì cho phải.

      Vừa lúc đó, người đeo túi xách đội nón ngang qua bên cạnh hai người bọn họ, đụng vào Giang Thiên Phàm, cúi đầu buồn bực câu " xin lỗi", liền vội vã rời .

      Lâm Khả Tụng vẫn chăm chú nhìn thẳng Giang Thiên Phàm, bỗng nhiên Giang Thiên Phàm mở miệng: "Người mới đụng tôi trộm điện thoại của tôi."

      "A. . . . . . Cái gì?"

      Đề tài bị chuyển quá nhanh, Lâm Khả Tụng trong khoảng thời gian ngắn còn chưa tìm ra mối quan hệ giữa đậu hủ thúi và điện thoại di động.

      Hai giây sau, Lâm Khả Tụng chợt ý thức được cái gì, nhìn về người nam đeo túi lẫn vào trong dòng người.

      " ở yên chỗ này chờ tôi! được đâu hết! Tôi lấy điện thoại cho !"

      xong, Lâm Khả Tụng quay đầu xe, ra sức đạp xe, đuổi theo.

      Đời này hận nhất người có ba cái tay (ý móc túi)!

      Có tay có chân, tại sao biết tìm việc làm đứng đắn!

      đến việc này làm nhớ tới tết năm nay, cùng ba mẹ xem bắn pháo hoa. Lúc bắn xong, điện thoại di động của cánh mà bay rồi!

      Lâm Khả Tụng có lớn tiếng la "Bắt trộm", mà kìm nén mạch vọt tới.

      Lúc sắp vọt tới trước mặt, tên kia chợt quay đầu lại phát Lâm Khả Tụng, lập tức chạy như điên.

      Hai chân của có thể chạy nhanh hơn hai bánh xe của sao!

      Lâm Khả Tụng vô cùng dũng mãnh xông tới, người đường xung quanh rối rít lùi sang bên.

      Lúc này mới hô lên: "Bắt trộm! Bắt trộm! Tên đeo túi màu đen kia là trộm! Mọi người giúp tay bắt lại!"

      Tên kia quả quyết cởi túi của mình ra, tiện tay ném sang hòm thư bên cạnh.

      Lâm Khả Tụng tiếp tục kêu: "Tên kia trộm điện thoại đó! Chính là cái tên đội nón len màu nâu chết tiệt kia!"

      Tên kia cởi nón của mình xuống nhét vào trong bọc, đầu chỉ còn hai ba dúm tóc đung đưa trong gió.

      "Tên trộm! Chính là người hói đầu! Mọi người giúp tay!"

      tin đầu của có thể đột ngột mọc ra tóc!

      Hai chú tốt bụng cản tên trộm đó lại, Lâm Khả Tụng vừa muốn tiến lên cám ơn, ai ngờ hai chú đó lại đẩy tên trộm đó ra sau lưng.

      "Tôi này, người khác trộm điện thoại di động của ? Vậy điện thoại di động của có hình dạng gì? có thể miêu tả chút ?"

      "Đó là điện thoại di động của bạn tôi, tôi biết ." Lâm Khả Tụng thở dốc hơi.

      " , vậy đúng rồi. la hét muốn bắt trộm, nhưng lại biết điện thoại có hình dạng gì, chúng tôi làm sao biết điện thoại mà tên này ăn trộm có phải của , hay là điện thoại đó chính là của này!"

      Rốt cuộc Lâm Khả Tụng hiểu, mấy người này là cùng nhóm! Chỉ là Lâm Khả Tụng dễ chọc đâu!

      Lúc trước ở trường đại học, Tống Ý Nhiên chợt phát điên muốn học Taekwondo, còn kéo theo. Kết quả người này ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới an vị ở bên uống nước trái cây tán , mặc khác Lâm Khả Tụng lại đạt được chút thành tựu. Sau đó Tống Ý Nhiên kết luận: Lâm Khả Tụng chỉ là em của , còn là hộ vệ!

      Lâm Khả Tụng có lòng tin giẫm đạp tên hói đầu kia phải than trời, nhưng hai đồng bọn này của . . . . . . chắc cho lắm.

      Những người đường ngang qua đồng tình nhìn .

      Tên hói đầu cười cười, xoay người vào trong hẻm .

      Lâm Khả Tụng là hảo hán chịu thiệt thòi trước mắt, tin có lúc mình!

      xoay người cởi xe đạp , nhưng là vòng qua đầu khác của ngõ hẻm, kiên nhẫn chờ tên hói đầu huýt sáo tới. Mà đồng bọn của vẫn còn đung đưa ở chỗ giao nhau giữa hẻm và phố lớn, hình như đề phòng Lâm Khả Tụng tìm tới lần nữa.

      Ngu ngốc! Bây giờ nước xa cứu được lửa gần rồi!

      Lâm Khả Tụng chợt xông tới, nhấc chân đá vào bụng tên hói đầu kia, đối phương thiếu chút nữa phun ra. nhanh chóng túm cổ áo đối phương, cực kỳ khí thế đè vào tường, "Điện thoại di động của tôi đâu!"

      ". . . . . . coi chừng các em của tôi. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng nhìn đầu hẻm, hai em ngốc nghếch của đưa lưng về phía bọn họ hút thuốc lá.

      "Sao hả? Chờ em của sang đây xem tôi đánh à!" Lâm Khả Tụng giơ quả đấm lên, "Có tin khi em của tới đây, là đầu heo rồi ! Điện thoại di động đâu!"

      "Ở đây. . . . . . Ở đây này. . . . . ." Tên ngốc sờ túi quần của mình.

      Lâm Khả Tụng cũng ngu như vậy, nếu tên này móc ra dao găm sao?

      "Tự tôi lấy!" Lâm Khả Tụng tự mình móc ra điện thoại di động bóng loáng đời mới trong túi , đây chắc chắn phải điện thoại của tên ngốc này, "Đây là điện thoại trộm sao?"

      "Phải . . . . . Phải . . . . . Tôi mới trộm được cái. . . . . . Hôm nay mới vừa khai trương. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng cũng ngốc, nhân tiện lấy ra điện thoại di động của mình, chụp hình tên này lại, sau đó dùng giọng điệu ác bá : " nghe kỹ cho tôi, nếu còn dám ăn trộm, hoặc là dẫn theo em của tới tìm tôi gây phiền toái, tôi gửi hình cho Cục Công An để lập hồ sơ đó!"

      "Đừng mà! Bà của tôi! ăn trộm nữa! ăn trộm nữa!"

      Lâm Khả Tụng hừ tiếng, liếc nhìn đầu hẻm, giơ tay lên nhìn đồng hồ, nơi đó có camera, đúng lúc có thể lưu lại hình ảnh bắt trộm nhưng bị đồng bọn của chúng ngăn lại. tin người này có thể thay đổi được □□, nhất định tiếp tục trộm. lập tức đến bót cảnh sát báo án.

      Xoay người, cởi xe đạp, Lâm Khả Tụng trở về trường học tìm Giang Thiên Phàm.

      Vừa đạp, vừa nghĩ tới màn vừa rồi đặc biệt dũng.

      Ai da. . . . . . Dũng cảm bắt trộm sao, đây phải là chuyện đàn ông nên làm sao?

      lại phải là loại chim dịu dàng nép vào người.

      Nếu Sở Đình gặp chuyện như vậy, sớm ở bên thét chói tai chờ Tống Ý Nhiên đuổi theo lấy lại điện thoại di động cho .

      A. . . . . . , Tống Ý Nhiên chắc chắn đuổi theo lấy điện thoại di động, : sao, mua cái mới thôi. . . . . .

      Hơn nữa vận khí của tốt. Ngộ nhỡ bọn chúng tách ra, cho dù đuổi theo cũng vô dụng thôi. Hơn nữa ngộ nhỡ bọn họ phát , xông về phía , chỉ biết cởi xe đạp chạy trốn thôi.

      Ai, nên ấm đầu đuổi theo lấy điện thoại. nên dẫn Giang Thiên Phàm báo cảnh sát.

      Lâm Khả Tụng tưởng tượng nét mặt Giang Thiên Phàm ngồi trong bót cảnh sát bánh xe trước đè lên hòn đá, sau đó bánh xe nghiêng cái, Lâm Khả Tụng liền ngã xuống đất.

      Bánh xe đạp xoay tròn.

      Miệng của Lâm Khả Tụng méo sang bên. Hai bàn tay của bị thương, nâng tay lên, bàn tay bị d[d[lqd trầy mảng lớn. ngửa đầu thở dài, kiên cường đứng dậy, lấy khăn giấy lót trong lòng bàn tay, cởi xe đạp, tiếp tục tìm Giang Thiên Phàm.

      Đợi đến khi trở lại trường học, là tám giờ rưỡi.

      Gian hàng đậu hủ thúi dọn quán. Bốn phía sớm có bóng dáng của Giang Thiên Phàm.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Snow, Nhược VânPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Mùi vị thầm mến = xâu hồ lô đường

      Edit: Thố Lạt

      Trái tim Lâm Khả Tụng chùng xuống. rời quá lâu mà! Sao lại có người rồi?

      "Bà chủ! Vừa rồi có người đàn ông dáng dấp rất ưa nhìn, mắt nhìn được, đứng ở chỗ này, dì có biết ta đâu ?"

      "À, tôi nhìn thấy ta sang đường, về phía đối diện!"

      " ta... tự qua đường?"

      "Phải."

      " muốn sống nữa rồi!" Lâm Khả Tụng vội vàng chạy lên phía trước.

      Phía trước là cửa hàng vật dụng văn phòng phẩm và hiệu sách nào đó. Lâm Khả Tụng ngừng tìm kiếm, vẫn tìm được.

      Mồ hôi toát ra ướt lưng.

      Làm gì thế! phải bảo ta đứng yên chờ sao! Tự ta sang đường, hoảng loạn cái gì chứ!

      Điện thoại di động cũng bị mất, làm sao người khác có thể liên lạc với ta!

      "Đứng yên chờ", ba chữ này ta nghe hiểu à!

      Lâm Khả Tụng hỏi tất cả các tiệm mì, lòng như lửa đốt, nghĩ xem có phải báo cảnh sát hay , cuối cùng ông chủ quán đồ ăn vặt với : "Người muốn tìm hình như vào quán cà phê Mộ Phong gì đó!"

      Lâm Khả Tụng thiếu chút nửa quỳ xuống trước ông chủ.

      vội vàng đến quán cà phê, dựa xe đạp ngoài cửa, lên lầu.

      Nhìn vòng, cuối cùng thấy Giang lạnh lùng thản nhiên bình tĩnh bên cửa số.

      Vẻ mặt vẫn tuấn tú như cũ, ngũ quan tinh tế đến nỗi tìm ra khuyết điểm nào, ánh nắng chiếu đến chóp mũi , phủ lên tầng ấm áp.

      Ngay cả vẻ lạnh lùng xa cách của , cũng mảy may khiến lòng người ta có cảm giác vui, ngược lại còn thêm cảm giác thần bí.

      Trước mặt đối phương còn để ly nước chanh.

      Giang Thiên Phàm cầm cái ly lên, đưa lên môi nhấp ngụm, hiển nhiên là dường như trong thế giới của , Lâm Khả Tụng chính là khí.

      Cơn giận của Lâm Khả Tụng, tựa như tên lửa muốn bay lên trung.

      gắng sức ngồi xuống trước mặt Giang Thiên Phàm, tức giận : " phải đôi bảo ở yên chỗ đợi tôi sao? Sao lại đến đây?"

      mặt Giang Thiên Phàm có chút biểu cảm rằng mình làm sai.

      "Tôi thích mùi đậu hũ thúi."

      Lâm Khả Tụng liếc mắt lên trời, nghĩ thầm tôi còn thích đấy!

      "Vậy nếu như tôi tìm được phải làm sao?"

      " nhất định tìm được tôi."

      "Tại sao?"

      "Vì phí hướng dẫn du lịch ngàn đô-la ngày."

      Lâm Khả Tụng có cảm giác như bị đao xuyên qua.

      Hôm nay bị mắc kẹt cả ngày, vẫn sẵn lòng trở lại tìm , nhớ đến phí hướng dẫn du lịch ngàn đô-la ngày kia.

      "Điện thoại di động của ." Lâm Khả Tụng đặt điện thoại của đối phương lên mặt bàn.

      Người này thong thả lấy khăn giấy ra, lau chùi điện thoại di động. Ngón tay của rất đẹp, khi vuốt cằm, có cảm giác đẹp khiến người ta khỏi động lòng.

      Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cẩn thận nhìn ở khoảng cách gần như vậy.

      " muốn ăn gì ở đây? Hay là ăn bánh gừng chiên?"

      Lâm Khả Tụng thấm mệt, giọng cũng mệt mỏi.

      "Cà phê ở đây rất kém chất lượng, cảm nhận nhiệt độ cũng biết vị đắng đậm. Vừa rồi bưng bánh ngọt qua còn thoang thoảng mùi bột mì, chứng tỏ thời gian ở trong lò nướng đủ. Tay nghề như thế, tôi ăn gì ở đây."

      Giang Thiên Phàm nhét điện thoại di động vào trong túi.

      Lâm khả Tụng sờ gáy, cũng biết, nơi này cũng phù hợp để Giang Thiên Phàm thưởng thức. cũng muốn nổi cáu lần như núi lửa bộc phát, nhưng khi ánh mắt của chạm vào dung mạo tĩnh lặng của Giang Thiên Phàm, phát cơn giận của mình bừng lên được.

      tựa như hồ nước giữa thung lũng mây mù, cho dù bạn đất rung núi chuyển, vẫn tĩnh lặng như nước.

      " tức giận." Mặt Giang Thiên Phàm vẫn biểu cảm như trước.

      Cảm ơn biết tôi tức giận.

      "Tôi vất vả lắm mới đuổi lấy lại điện thoại giúp . lại đứng yên tại chỗ chờ tôi. Nếu là tôi, cảm thấy thế nào?"

      "Tiền tôi trả là phí hướng dẫn du lịch, cần giúp tôi duổi theo điện thoại di động."

      Lại là đao, vào chính giữa hồng tâm.

      Có điều ngay cả cảm giác đau lâm khả Tụng cũng có.

      "À, tôi biết. Lần sau đuổi theo, thôi."

      Hi vọng vừa ra khỏi cửa, điện thoại di động liền bị trộm mất! Đến lúc đó cho dù quỳ uống cầu xin tôi lấy về giúp , tôi cũng cầm nước chanh từ từ mà uống!

      Lâm khả Tụng đứng dậy, lôi gậy dò đường của Giang Thiên Phàm sang chỗ khác, kéo ta xuống cầu thang.

      Khi bọn họ đến cuối cầu thang, Giang Thiên Phàm chợt dừng lại.

      "Sao vậy?"

      " bị thương." Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi.

      Lâm khả tụng nghĩ thầm, phải là nhìn được sao? Chẳng lẽ còn có thể biết ta tôi bị trầy?

      "À, khi đạp xe đạp bị ngã. Làm sao biết?"

      Trong lòng Lâm khả Tụng dâng lên chút uất ức. Chỉ có điều, nếu như đối phương là Tống ý Nhiên có lẽ còn có thể thưởng hai cái băng ok. Nhưng vị này là Giang tôn quý bậc nhất... bị đâm dao là tốt rồi.

      "Tôi ngửi thấy mùi máu."

      Lâm Khả Tụng nhìn lòng bàn tay mình chút, chút máu như vậy ta cũng có thể đoán được?

      Mặc dù nghe người mù dù mất thị giác, nhưng những giác quan khác có thể nhạy bén hơn, nhưng mà nhạy bén đến mức này chứ.

      " nhà thuốc chuyến, khử trùng chút."

      Đây coi như là câu có tính người nhất của này trong cả ngày hôm nay Lâm Khả Tụng theo .

      Gần đó có tiệm thuốc , lâm Khả Tụng mua lọ ô-xy già, lúc vào lòng bàn tay nước mắt đảo quanh trong hốc mặt , ánh mắt của liếc thấy Giang Thiên Phàm đứng bên cửa sổ.

      Vẻ mặt của rất nghiêm nghị.

      Ánh đèn xe ngoài cửa sổ lần lượt xẹt qua gương mặt của , mà chưa từng nháy mắt lần.

      ràng là người phàm, lại cứ có khí thế từ cao nhìn xuống, có bất kì hành động nào.

      biết dùng từ "đẹp" để hình dung đàn ông là rất kỳ quái.

      Nhưng Giang Thiên Phàm khi đó, khiến có ảo giác đạm bạc mà đẹp đẽ.

      Lâm Khả Tụng bỗng nhiên bắt đầu tưởng tượng, nếu như mắt Giang Thiên Phàm nhìn được, biểu cảm mặt lợi hại như thế nào?

      Kiêu căng hơn? Hay thờ ơ cười như Tống ý Nhiên?

      Sau khi dán miệng vết thương, Lâm Khả Tụng tiếp tục đưa Giang Thiên Phàm lên đường.

      Thành phố này hết sức phồn hoa, dù về khuya, tiếng người vẫn huyên náo như cũ.

      Khi bọn họ đến tiệm bánh gừng chiên , chủ quán dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa. lâm Khả Tụng mua phần bánh gừng chiên cuối cùng.

      Giang Thiên Phàm cúi đầu, gió đêm vén sợi tóc của lên, ánh đèn lờ mờ khiến gò má có vẻ chân .

      Giống như dự liệu, Giang Thiên Phàm vẫn chỉ ăn miếng.

      "Độ chua ngọt thích hợp, vị gừng tươi ngào ngạt. Nhưng mùi tanh của trứng gà phối hợp quá nặng, hẳn là nuôi gà đẻ trứng bằng thức ăn gia súc chứ phải ngũ cốc."

      "Nếu dùng ngũ cốc, đối với quán , tiền vốn quá cao."

      Lâm Khả Tụng giải thích.

      "Ừ."

      hiếm thấy, Giang Thiên Phàm lạnh như băng lại đồng ý với quan điểm của .

      Ngay vào lúc này, thím lớn tuổi gánh hồ lô xâu qua bọn họ. bia cũng chỉ còn lại hai chuỗi lẻ tẻ.

      Đầu lưỡi Lâm Khả Tụng dâng lên mùi vị chua ngọt, nước miếng cũng mau chóng ứa ra. Tâm tư ràng uể oải phấn chấn lại nhảy nhót lần nữa.

      " đến đây, sao có thể ăn hồ lô xâu."

      Lâm Khả Tụng chỉ mua xâu.

      Bởi vì cho dù là đồ ăn ngon hơn nữa, nhiều lắm Giang Thiên Phàm cũng chỉ ăn miếng.

      Lâm Khả Tụng đưa hồ lô đến trước mặt Giang Thiên Phàm, " cẩn thận chút, cắn ngang xuống, đừng để cây trúc đâm trúng."

      Giang Thiên Phàm há miệng ra, Lâm Khả Tụng lại nhìn thấy đầu lưỡi của .

      hiểu sao, mỗi khi Giang Thiên Phàm ăn cái gì đó, chỉ cần cẩn thận nhìn thấy đầu lưỡi của , liền như có thứ gì đó nhàng xẹt qua trái tim , khuấy động suy nghĩ của , cả thế giới đều gợn sóng dập dờn.

      ngậm hồ lô vào, nuốt cả vào miệng, mà răng rắc cắn xuống.

      Vỏ bọc đường màu đỏ nứt ra ở môi , phát ra tiếng lốp bốp.

      ngậm tới giây, chân mày cau lại.

      Lâm Khả Tụng nhìn vẻ mặt của , trong lòng bật cười trận.

      "Như thế nào?"

      "Sơn tra[1] phải bỏ vỏ, bằng rất chát. Thịt quả sơn tra quá chua, vỏ bọc đường quá mỏng, vị ngọt và vị chua có cách nào cân bằng. Chất lượng đường cũng tốt, quá nhiều tạp chất."

      "Cho nên ngon?"

      "Là món khó ăn nhất trong những món hôm nay cho tôi ăn."

      Lâm Khả Tụng cười cười, dừng xe đạp ở ven đường, ngồi xuống bậc thang, nhanh chậm cắn hồ lô đường, cố ý phát ra thanh kẽo kẹt.

      " có từng thầm mến ai chưa?" thuận miệng hỏi.

      Dù sao cũng coi như thần, cũng lộ ra vẻ mặt khác như vậy. Chi bằng muốn làm sao làm.

      " có."

      Đáp án này khẳng định hết sức lưu loát.

      Bóng dáng dưới ánh đèn đường vừa bé vừa độc. Lâm Khả Tụng cười, lần đầu tiên cảm thấy có ưu thế trước mặt Giang Thiên Phàm.

      Ít nhất có chuyện từng trải, có, mà chưa từng cảm nhận.

      "Thầm mến như hồ lô đường. Thích người cũng như vỏ bọc đường, tưởng là ngọt ngào, nhưng cắn xuống, ăn được mùi vị vừa chua vừa chát. Nhất là khi nhìn thấy người thích luôn có người khác bên người, mà cái "người khác" đó lại dương dương tự đắc như kĩ nữ trà xanh, cái cảm giác chua xót đó cũng mau chóng toát ra từ cổ họng. Nhưng mà, khi mặc quần jeans cũ, tùy ý theo người thầm mến kia qua phố lớn ngõ , sau đó mua xâu hồ lô đường. Kỳ biết vỏ bọc đường của nó quá mỏng, đủ chống lại vị chua của sơn tra, nhưng vẫn cảm thấy mỗi viên đều lkhiến tâm tình vui vẻ, bởi vì người kia ở bên cạnh ."

      Giang Thiên Phàm đứng ỡ chỗ cũ, gì.

      Lâm Khả Tụng đoán biết cái gì là "kĩ nữ trà xanh", càng biết cái gì là "thầm mến".

      Chỉ là hiếm khi im lặng mà kiên nhẫn chờ Lâm Khả Tụng ăn hết hồ lô đường còn dư.

      Khi chỉ còn lại viên cuối cùng, Lâm Khả Tụng đứng dậy đến bên người Giang Thiên Phàm, lệch mặt, dùng cùi trỏ huých : "Này! Còn viên cuối cùng! có muốn ăn thêm miếng ?"

      " cần." Trả lời lạnh như băng như trong dự liệu.

      " ra , hai viên sơn tra về sau chua như trước. Thử chút, có lẽ cảm thấy ngon sao?"

      Lâm Khả Tụng đưa hồ lô đường đến bên miệng Giang Thiên Phàm, Giang Thiên Phàm cự tuyệt thẳng, chỉ né tránh. Khi mặt nghiêng qua trước mặt , ánh mắt dường như dãn ra.

      Giang Thiên Phàm như vậy, có chút lưu luyến mềm mại.

      Lâm Khả Tụng chợt nổi lên ánh mắt xấu xa, muốn xem vẻ mặt Giang Thiên Phàm khi né tránh nhiều hơn.

      Dáng vẻ nghiêng mặt, thậm chí cái cổ thon dài trắng noãn của , tựa như sao băng định là biến mất nơi chân trời, chỉ có thể xem bằng mắt, vĩnh viễn có cách nào bắt được.

      Lâm Khả Tụng nhón chân cố ý đưa hồ lô đường đến bờ môi , khi giơ tay lên từ chối, cố ý : "Cần thận cây tăm trúc."

      Quả nhiên Giang Thiên Phàm đẩy ra, mà lựa chọn lui về sau.

      "Tới ! viên cuối cùng! Biết đâu ăn ngàn viên hồ lô đường đều có vị chua, nhưng viên này lại như vậy! Cũng phải mỗi quả sơn tra đều đến từ thân cây!"

      "Tôi phải người để đùa giỡn, Lâm."

      Giọng của Giang Thiên Phàm mang ý tứ cảnh cáo, áp suất giảm thấp xuống.

      "Tôi đùa giỡn với . Sao thể thử mong đợi vào mùi vị của viên hồ lô đường cuối cùng này chứ? chừng chua cùng ngọt lại vừa đủ sao."

      Giang Thiên Phàm đứng ở chỗ cũ, nhúc nhích.

      Lâm Khả Tụng cố chấp đưa hồ lô đường đến bên miệng , mặt đầy ý xấu.

      Có lẽ muốn tiếp tục từ chối, cũng có lẽ muốn bị Lâm Khả Tụng tiếp tục quấn lấy, hơi há miệng, thời khắc bờ môi mở ra kia, tựa như cả thế giới khác cũng chậm rãi mở ra.

      Kam6 Khả Tụng chăm chú nhìn giây phút ngắn ngủi này, bỗng thu hồ lô đường lại.

      " muốn ăn thôi."

      rắc rắc tiếng, cắn xuống.

      Tôi siết! Viên cuối cùng này chua nhất!

      Lâm Khả Tụng ném cây tăm bằng trúc vào thùng rác, vỗ tay.

      Giang Thiên Phàm đứng ở chỗ cũ như trước, mặt có bất kì biểu cảm nào.

      Lâm Khả Tụng liếm môi, lộ ra vẻ mặt đắc ý trước mặt : "Vừa rồi có phải muốn cắn xuống ?"

      Đối phương trả lời , bờ mi đạm bạc có ý hờ hững.

      " có muốn biết mùi vị của viên cuối cùng ?"

      " cần." Đôi mắt Giang Thiên Phàm lành lạnh, ràng nhìn thấy, nhưng bởi vì ánh đèn đường khúc xạ, giống như thiêu đốt trong bóng đêm vắng vẻ.

      "Tôi cũng có ý định cho biết." Lâm Khả Tụng lục lại túi, đến bên xe đạp.

      Điện thoại di động trong túi vanh lên, là trợ lý Lý Ngạn của gọi tới.

      Lâm Khả Tụng vỗ vỗ yên xe : " thôi, tôi đưa về nhà. Mặc dù ngày hướng dẫn du lịch còn chưa kết thúc, còn lại ngày mai tôi bù cho ."

      Dù sao đợi việc ở nhà, rảnh rỗi đến mốc meo.

      "Sáng mai tôi bay." Giang Thiên Phàm hờ hững .

      "À... Có điều khuya lắm rồi, có người lo lắng cho ."

      Lâm Khả Tụng nhảy lên xe đạp, Giang Thiên Phàm men theo giọng lên. cũng phải vì ngàn đô-la kia, mà bởi vì mệt mỏi muốn đầu óc suy nghĩ số chuyện.

      Gió đêm có chút lạnh, thổi lất phất vào mặt Lâm Khả Tụng.

      Vị ngọt nhàn nhạt cùng mùi sơn tra lan ra trong khí.

      Bọn họ qua ngã tư, bởi vì đèn đường có chút mờ tối, Lâm Khả Tụng thấy , bánh trước ngoẹo cái, phía sau xe theo đó mà đong đưa.

      Lâm Khả Tụng cố giữ thăng bằng, nhưng vào giây phút kia, cảm giác được có gì đó chắn ở hông của .

      Cảm giác ấm áp ràng như thế, giống như nâng trái tim của lên.

      Nhưng tay của đối phương nhanh chóng bỏ xuống.

      Lâm Khả Tụng cúi đầu, mím môi.

      Dọc đường bọn họ thêm câu nào.

      Lâm Khả Tụng đưa đến quán rượu sang trọng trong trung tâm thành phố. Ở cửa quán rượu, Lý Ngạn và vài người ngoại quốc khác Lâm khả Tụng chưa từng thấy qua có vẻ như chờ lâu.

      "Sao bây giờ hai người mới về! Lâm, đưa Giang đâu vậy?"

      Người ngoại quốc bên cạnh đè bả vai Lý Ngạn xuống, dùng tiếng hỏi Giang Thiên Phàm: " Giang, sao chứ?"

      "Tôi rất khỏe."

      Tiếng của Giang Thiên Phàm hơi tỉ mỉ, nghiêng về cách phát ngữ pháp tiếng , có vẻ cẩn thận mà bó buộc.

      Lâm Khả Tụng thở ra hơi, đẩy xe đạp đến trước mặt Lý Ngạn, " Lý, đây là xe đạp mua, bây giờ tôi trả vể chủ cũ."
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Snow, Nhược VânMymy97 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Cho dù là em vào nhà cũng phải gõ cửa

      Hình như Lý Ngạn còn muốn gì đó với Lâm Khả Tụng, Giang Thiên Phàm lại với người nước ngoài kia: "Meire, trả ấy 1000 đô la phí hướng dẫn du lịch."

      "Vâng, tiên sinh." Meire gật đầu cái, quay sang với Lâm Khả Tụng, "Thưa , xin hỏi tên là gì?"

      "Cái đó. . . . . . Tôi tên là Lâm Khả Tụng. . . . . ." Lâm Khả Tụng nghĩ thầm đối phương định chuyển tiền qua ngân hàng hay là viết chi phiếu, có cần viết thông tin tài khoản hay ?

      "Khả Tụng?" hai bên môi Meire giữ lại hai chòm râu, mang kính gọng, mặc tây trang hết sức chính thống, thoạt nhìn giống như lão quý tộc của quốc. So với Lý Ngạn, quả hòa ái thân cận hơn rất nhiều. Hơn nữa, tiếng Trung của ông ấy rất tốt, gần như nghe ra khác biệt.

      "Lâm là họ của tôi, còn tên của tôi là Nhật Tụng."

      Meire cười: "Nghe giống như là."

      Lâm Khả Tụng cười, "A, pháp sư bánh bao Dương Giác!"

      Quả nhiên Meire xé tờ chi phiếu tiền mặt, vô cùng có lễ phép đưa cho Lâm Khả Tụng: "Cám ơn hôm nay làm bạn bên cạnh Giang tiên sinh, bánh bao đáng ."

      Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, ông ta gọi là cái gì?

      Bánh bao đáng ?

      Giang Thiên Phàm lên cầu thang của khách sạn khẽ dừng bước, hướng về phía Lâm Khả Tụng.

      Mặc dù Lâm Khả Tụng biết ta hoàn toàn nhìn thấy mình, nhưng biết tại sao, loại cảm giác đối phương "Gặp lại" với .

      "Gặp lại, Giang tiên sinh."

      Lâm Khả Tụng giọng xong, về phía bên kia đường, tính toán ngồi tàu điện ngầm về nhà.

      Lý Ngạn cùng Meire cùng với Giang Thiên Phàm vào thang máy.

      Giang Thiên Phàm vẫn luôn chìm lạnh chợt mở miệng: "Chiếc xe đạp kia đâu?"

      "A, tôi nghĩ. . . . . . Nếu đưa cho nhân viên làm việc trong khách sạn được ?" Lý Ngạn lộ ra vẻ mặt kỳ quái, ta hiểu tại sao bỗng nhiên Giang Thiên Phàm lại nhắc tới xe đạp.

      "Tôi muốn mang nó trở về Newyork."

      Lý Ngạn há miệng, chiếc xe đạp mà thôi cần thiết ngàn dặm xa xôi mang về Newyork, hơn nữa Giang Thiên Phàm nhìn thấy, ta hoàn toàn thể xe đạp được!

      Nhưng Meire lại hơi giơ tay, ý bảo Lý Ngạn cần nữa.

      Khi bọn họ trở lại phòng khách sạn, sau khi Lý Ngạn báo cáo đơn giản đoạn, trong phòng cũng chỉ còn lại có Giang Thiên Phàm cùng Meire.

      Meire nhanh chậm pha ấm trà, ngồi đối diện Giang Thiên Phàm.

      "Giang tiên sinh, Lý Ngạn cậu muốn nếm thử đồ ăn vặt ở nơi này, tại sao để cho ta cùng với cậu, ngược lại chọn xa lạ, hơn nữa còn xe đạp nữa?"

      "Khách sạn Lãng Hoa cũng xuất sắc như trong báo cáo của Lý, đủ để làm người hợp tác của chúng ta tại khu vực Trung Quốc. Hôm nay ở trong nhà hàng Lãng Hoa, Lý Ngạn cũng khẩn trương hơn bình thường rất nhiều."

      "Cho nên, Giang tiên sinh cậu cảm thấy Lý Ngạn có gì đó lừa dối cậu?"

      " tin tưởng của tôi, chỉ giao cho lần. Nếu như tôi ngồi chiếc xe đó, tôi cho là Lý Ngạn khiến tôi tìm được thứ mà tôi muốn."

      "Nhưng Lâm tiểu thư làm được, sao?"

      "Đúng vậy."

      Mà giờ khắc này Lâm Khả Tụng ở trong xe điện ngầm dựa vào thành ghế ngủ biết trời đất, đến lúc đột nhiên tỉnh dậy, cùng tuyến đường này, hình như ngồi hai lượt rồi!

      Lau lau nước miếng, Lâm Khả Tụng vội vã xuống xe.

      Về đến nhà, tắm thoải mái, Lâm Khả Tụng nằm ở giường dùng tin nhắn thanh nhắn cho Tống Ý Nhiên tin: Hình như em cũng muốn Newyork rồi.

      xong, liền thay đổi điện thoại di động sang chế độ làm phiến, cuốn chăn cái, ngủ trôi qua.

      Tám giờ sáng ngày hôm sau, chiếc Bentley màu đen chạy đường ở khu vực nội thành.

      Người thanh niên ngồi ở ghế trước vỗ vỗ cửa sổ xe: " nghĩ mới tám giờ sáng, giao thông tắc nghẽn như vậy!"

      "Cho dù ở Newyork, tám giờ sáng giao thông cũng có tốt hơn chỗ nào, huống chi là tại Trung Quốc? Bình tĩnh chút, người trẻ tuổi." Meire an ủi.

      Xe bị ngăn ở giao lộ, mấy phút đồng hồ mà nửa bước khó .

      Lý Ngạn ngồi ở ghế trước cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt của ông chủ từ trong kính chiếu hậu.

      Giang Thiên Phàm vui giận đều lộ ra, giống như băng điêu mặt nhìn ra bất kỳ dao động cảm xúc nào.

      Nhưng Lý Ngạn lại mơ hồ có cảm giác, chuyện Triệu đổng của nhà hàng Lãng Hoa tìm ta nhờ giúp đỡ đạt được hợp tác cùng Giang Thiên Phàm bị đối phương biết rồi.

      Giang Thiên Phàm muốn thưởng thức những món ăn vặt của địa phương, vốn dĩ có thể giao hết cho Lý Ngạn lên kế hoạch lo liệu, hoàn toàn cần phải mua chiếc xe đạp gọi đưa ta . Bây giờ lại đến muộn, mặc dù giao thông phải thứ do Lý Ngạn có thể khống chế được, nhưng vẫn nhịn được lo lắng, nếu như bọn họ kịp lên máy bay, Giang Thiên Phàm có thể lấy chuyện này đổ lên người ta hay ?

      khí buổi sáng sớm coi như mới mẻ, Giang Thiên Phàm mở nửa cửa xe, ánh nắng ấm áp rơi xuống nửa bên mặt của .

      Bỗng nhiên, ta mở miệng : " đường có người bán Băng Đường Hồ Lô hay ?"

      Lý Ngạn dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lão già khiêng chiếc cọc cắm đầy Băng Đường Hồ Lô chầm chậm lối cho người bộ. Nếu như là người bình thường, có lẽ kinh ngạc tại sao Giang Thiên Phàm nhìn thấy lại có thể biết. Nhưng Lý Ngạn làm việc bên cạnh gần năm, khứu giác của Giang Thiên Phàm hết sức nhạy cảm, chỉ cần là mùi hương trong vòng cự ly 5 thước, ta đều có thể phân biệt ra được.

      "Đúng là có người bán Băng Đường Hồ Lô."

      "Tôi muốn que."

      Lý Ngạn nhìn về phía Meire, Meire gật đầu cái.

      Xuống xe, Lý Ngạn thở hơi. ta hiểu nổi Giang Thiên Phàm.

      Vị giác ở đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm bị vô hạn phóng đại, cho dù là cảm giác ăn ngon, hay là cảm giác khó ăn. Cho nên cầu của Giang Thiên Phàm đối với thức ăn cao đến mức làm cho người ta thể cảm thấy giải thích hợp lý. Thức ăn mà người bình thường cảm thấy rất tốt ăn, đối với ta lại có thể là khó có thể nuốt xuống.

      Mà loại đồ ăn lên được mặt bàn như Băng Đường Hồ Lô, Lý Ngạn nghĩ thế nào cũng hiểu làm sao mà Giang Thiên Phàm lại muốn ăn.

      Nhưng trải qua hai ngày nay, Lý Ngạn hiểu, làm người trợ lý, điều phải làm phải là hỏi tại sao, mà là Giang Thiên Phàm muốn làm cái gì phải làm cái đó.

      Tỉ mỉ chọn lựa cây Băng Đường Hồ Lô bắt mắt nhất, Lý Ngạn cẩn thận từng li từng tí dùng giấy gói kỹ, đưa vào trong xe.

      tò mò, Giang Thiên Phàm ăn chứ?

      Cuối cùng xe cũng có thể di chuyển. Giang Thiên Phàm chỉ cầm cây Băng Đường Hồ Lô kia, hề có ý ăn nó, thậm chí nhìn ra ta nghĩ cái gì.

      Cho đến khi đến sân bay, xuống xe, Lý Ngạn cùng tài xế bắt đầu mang hành lý, Giang Thiên Phàm mới đưa cây Băng Đường Hồ Lô kia cho Meire.

      "Tiên sinh? Cái này cũng cần phải mang về Newyork sao?"

      "Nó phải hương vị mà tôi muốn."

      Giang Thiên Phàm xong, lấy gậy dò đường ra, về phía trước.

      Lý Ngạn nhìn về phía Meire, Meire lại kín đáo đưa cây Băng Đường Hồ Lô đó cho ta.

      Nhưng cầm cây Băng Đường Hồ Lô này cũng biết nên làm gì? Rốt cuộc Giang Thiên Phàm có muốn hay ? Cũng đừng giống như xe đạp, đợi đến lên máy bay bỗng nhiên lại hỏi Băng Đường Hồ Lô có được mang theo về Newyork hay !

      Lâm Khả Tụng còn chưa tỉnh ngủ, Lâm Khả Tụng bị người lôi dậy.

      "Sao gọi điện thoại cho em mà em nhận? Cũng mười giờ rồi mà còn ngủ nữa? Đây là thái độ cuộc sống của trẻ thất nghiệp cần có hay sao?"

      Giọng hài hước từ đỉnh đầu rơi xuống. Lâm Khả Tụng vừa mở mắt chống lại đôi mắt hẹp đào hoa.

      Còn có nốt ruồi sống mũi đại biểu hoa tâm kia nữa.

      Lâm Khả Tụng chợt tỉnh hồn lại.

      "Uy —— Tống Ý Nhiên! làm cái gì vậy! Làm sao. . . . . . Làm sao xuất ở trong phòng của tôi!"

      "Tôi tới tìm em, mẹ em mở cửa cho tôi, bà ấy tập luyện múa lụa đỏ gì đó với các dì khác rồi. Tôi ngồi ghế salon đợi từ 9h sáng đến mười giờ mới lên gọi em, có phải em cảm thấy tôi rất có nghĩa khí ?" Tống Ý Nhiên vẫn vẻ mặt đương nhiên như cũ.

      " nên gõ cửa trước, chờ tôi mặc quần áo đàng hoàng, hãy vào!"

      Lâm Khả Tụng cúi đầu xem xét, thực sắp ngất mất rồi. mặc áo ngủ kẻ caro của cha mình, đầu tóc có lẽ cũng giống như cái ổ gà. Hình tượng của ! Mặc dù tin chắc bản thân ở trước mặt Tống Ý Nhiên cũng hề có hình tượng gì đáng .

      Tống Ý Nhiên làm bộ làm tịch ra phòng ngủ, đứng ở cửa gõ cửa: "Lâm Khả Tụng, tôi vào nhé!"

      Lâm Khả Tụng trừng mắt, như vậy có ý tứ sao?

      chưa kịp đáp lời, Tống Ý Nhiên tự ý bước vào, "Dù sao em ăn mặc cũng rất chỉnh tề. Hãy đoạn tin nhắn thanh kia là có ý gì trước ?"

      "Chính là ý đó? nghe hiểu tiếng Trung Quốc sao?"

      Thành , Lâm Khả Tụng muốn cứ chạy tới hỏi chuyện này như vậy.

      Tống Ý Nhiên nhìn Lâm Khả Tụng, thấy khiến sợ hãi mới hết sức nghiêm túc mở miệng : "Khả Tụng, phải là em thích tôi, muốn ở bên tôi, cho nên mới muốn Newyork chứ?"

      Trái tim Lâm Khả Tụng trong nháy mắt bị thứ gì đó bắt lấy gắt gao, gần như thở nổi.

      khắc kia, chợt ý thức được, chút tâm tình trong lòng của có lẽ vĩnh viễn cũng nên để Tống Ý Nhiên biết là tốt nhất.

      nhếch môi, làm ra nét mặt thổ phỉ ác bá, ngón tay xẹt qua cằm Tống Ý Nhiên: "Người đẹp à, đại gia chính là đặc biệt thích em. Em đừng cứ cố trốn tránh đại gia! Dù là Newyork đại gia cũng cùng với em!"

      Tống Ý Nhiên lập tức làm ra bộ tiểu tức phụ bộ dạng, thẹn thùng ngã xuống giường, "Ai da. . . . . . Đại gia đừng mà!"

      Lâm Khả Tụng cười ha hả, nhào tới, cố ý làm cho tóc của người này cũng loạn như mình.

      Tống Ý Nhiên bộ xốc xa xốc xếch, mặt cười câu nhân. khắc kia, Lâm Khả Tụng rất muốn đè lại mà hung hăng hôn.

      Chẳng qua nhịn được.

      "Lăn tìm bạn của !"

      Lâm Khả Tụng lanh lẹ lật người , vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

      Ánh mắt của hơi chua chát. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

      Bóp lấy kem đánh răng, bắt đầu đánh răng.

      Tống Ý Nhiên ôm cánh tay dựa vào cửa phòng tắm, hình ảnh kia quả sánh ngang áp-phích quảng cáo, Lâm Khả Tụng muốn nhìn thẳng.

      "Tôi với Sở Đình chia tay."

      Lâm Khả Tụng phun ra hớp bọt, lại ho sặc đỏ bừng cả mặt.

      " cái gì?"

      "Tôi và Sở Đình chia tay."

      "Lại chia tay?" Lâm Khả Tụng dùng vẻ mặt khó có thể giải thích được nhìn , "Lần này lại là nguyên nhân gì?"

      "Tống Ý Nhiên có bằng hữu, em làm bạn mười năm. Nhưng bạn của tôi vẫn nghĩ làm thế nào tạo cảm giác tồn tại trước mặt em, đây chẳng phải là muốn làm khó Tống Ý Nhiên sao?" môi Tống Ý Nhiên là nụ cười nhàn nhạt.

      "Thôi , bớt lấy em làm bia đỡ đạn . Nhất định là thích bản tính đại tiểu thư của Sở Đình."

      Lâm Khả Tụng dùng lược dính nước, chải đầu tổ chim của xuống.

      Tống Ý Nhiên cười đáp.

      "Này, muốn đến đối diện ăn Ma Lạt Thang hay ?" Lâm Khả Tụng lấy mu bàn tay vỗ vỗ ngực Tống Ý Nhiên.

      "Em mời khách sao?"

      "Em mời em mời!" Lâm Khả Tụng lấy ra tờ chi phiếu 1000 đô la, quơ quơ trước mặt Tống Ý Nhiên.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Nhược Vân, Mymy97melodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :