1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tim đập trên đầu lưỡi - Tiêu Đường Đông Qua (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 78: Cá sạo chiên và thịt dê nướng than

      Elis nhìn về Lâm Khả Tụng ở phía đối diện, bày biện rất chăm chú.

      Lúc này, Elis thể đánh giá kĩ lại này. ai chỉ có thể đơn thuần dựa vào may mắn, hay vì Giang Thiên Phàm bao che mà được đến bước này. Vị giác là cảm giác rất dễ thấy. Tuy những bậc thầy nấu nướng bọn họ khi bàn luận đến vấn đề nấu ăn luôn có rất nhiều lý luận và kinh nghiệm, nhưng có thể phê bình trình độ nấu nướng, chỉ có đầu lưỡi khách hàng.

      Mỹ vị chính là Mỹ vị, ngon chính là ngon.

      Winston nhìn đồng hồ cổ kính trong sảnh lớn, cùng đếm ngược với các nhà phê bình và bạn bè truyền thông.

      Khi kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ hai mươi, hai bên dự thi đều phải hoàn tất món chính.

      Lúc này, nhân viên Việt Giang Lâu mang thức ăn lên cho các nhà bình phẩm.

      Mà Winston lại đến trước mặt phóng viên.

      " lâu gặp rồi, nữ sĩ Lâm !" Winston chào hỏi vị nữ sĩ xấp xỉ bốn mươi tuổi.

      Lâm đến từ Việt Nam, khi mười hai tuổi theo ba mẹ đến New York, bà là tác giả tự do, mặt bà xuất bảng quảng cáo của các đại lý các quốc gia lớn, ảnh hưởng rất lớn.

      "Xin chào, Mr. Winston. chào hỏi mình tôi trước mặt nhiều bạn hữu như vậy, tôi có thể đoán rằng, tôi cũng như ba vị đầu bếp , may mắn trở thành người phê bình món chính ?"

      "Phải. Tôi mời nữ sĩ Lâm nhận xét món chính đầu tiên cá sạo chiên." Tiếng vỗ tay của Winston vang lên, hai phần cá sạo chiên được đưa tới trước mặt Lâm .

      Lâm mỉm cười, "Do chủ đề 'cá sạo chiên' khá hạn chế, nên hai bên chọn cách nấu cá giống nhau. Mọi người đều biết, thịt cá khác thịt heo thịt bò, có đặc điểm dễ nát, phương diện ngon miệng lại càng khó. Trong quá trình chiên cá, khi canh lửa dầu thất bại, chín quá. Nếu thời gian và lửa dầu vừa phải, chỉ có thể giữ được vị dai, cũng có thể giữ nguyên nước cá bên trong."

      Lâm mở hai phần cá sạo khác nhau ra quan sát, cho kết luận: " hổ là tác phẩm của bậc thầy. Màu cá rất đẹp, mặt ngoài đều được chiên thành lớp vàng mỏng, thực rất khiến người ta mong chờ."

      " cách khác, cá sạo chiên của hai bên, phương diện lửa dầu đều ngang nhau. Phải xem hương vị rồi?"

      "Đúng vậy." Lâm nếm miếng cá sạo của Jessica và Elis, chậm rãi gật đầu, " rất ngon! Cá sạo được ướp vô cùng vừa miệng! Sốt bơ rưới thịt cá quá tuyệt vời. Rau thơm và hành, tỏi, nước dừa, hạt là kết hợp lại, rất có tầng vị, giống như hấp dẫn đầu lưỡi, khiến người ta muốn mau nuốt xuống, ngừng để đầu lưỡi đón nhận hương vị này!"

      "Xem ra rất thích món này?"

      "Đương nhiên!"

      Nhưng tôi đề nghị nếm thử phần khác."

      Lâm gật gật đầu.

      Khi đĩa của bà được đặt cá sạo của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng, cũng vội bỏ vào miệng, mà quơ quơ trước mũi, như có mùi nào đó hấp dẫn bà.

      "Tôi ngửi thấy mùi hương rất đặc biệt... Mùi hương này khiến người ta rất muốn ăn..." Lâm nuốt nước miếng rất ràng.

      Winston nở nụ cười, các bạn hữu truyền thông khác đều nhìn qua.

      Lâm ngậm chặt miếng thịt cá kia, nhàng nhấm nuốt, mãi đến khi bà ăn hết hơn phân nửa cá sạo, Winston cuối cùng nhịn được mà nhắc nhở: "Nữ sĩ Lâm ... Sau khi đánh giá xong, có thể tiếp tục ăn hết món thích."

      Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ tôi hoàn toàn thể dừng lại! Gia vị món này rất tuyệt! Cho dù là độ mặn hay các hương vị khác đều được phối hợp thành thể hoàn chỉnh. Nếu ít thứ, hay môt thứ trong đó biến hóa, đều mất hương vị hoàn mỹ. Mùi nương nồng đậm và hơi khói này rốt cuộc đến từ đâu?"

      Winston quay đầu phìn về phía Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng: "Nào! Hai vị! Có ai có thể giải thích chút ?"

      "Là tỏi và hành tây." Giang Thiên Phàm chỉ đơn giản ra hai cái tên.

      Mọi người ở đầu vẫn hiểu gì.

      Winston ho khan hai tiếng, nhìn về phía Lâm Khả Tụng trang trí món ngọt, bất đắc dĩ : "Khả Tụng, tuy tôi quen với phong cách chuyện này của đầu bếp Giang Thiên Phàm, nhưng các vị bạn hữu có thể theo kịp lối suy nghĩ của cậu ấy."

      Lâm Khả Tụng vừa gọn ghẽ tách mâm xôi ra, vừa cười : Đến tận bây giờ, có khi tôi cũng hiểu ấy gì đâu! Nhưng mà đến tỏi và hành tây trong cá sạo chiên... Sau khi cắt hành xong bỏ vào chảo xào, để vị hành tây lưu lại trong nồi, sau đó lấy rượu vang điều hương. Tthat65 ra tỏi được thêm khi cá sắp ra! Nhưng mà, trước đó tôi có hun tỏi trong cỏ! Có phải rất thơm ?"

      "A!" Lâm lộ ra vẻ mặt hiểu .

      Lâm Khả Tụng cười xoa mũi.

      "Vậy nữ sĩ Lâm , hai phần cá sạo chiên này, thích phần nào?" Winston quên vấn đề quan trọng nhất.

      "Ai... rất khó chọn... Hai món ăn đều có nét độc đáo riêng! Lửa dầu và vị giác đều nổi tiếng, đây là cá sạo chiên ngon nhất tôi từng ăn. Nhưng nếu cho ra đáp án, bỏ qua cho tôi."

      "Đúng vậy."

      "Được rồi, tôi chọn món của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng. Tôi thừa nhận dưới tình huống hương vị gần như giống nhau như vậy, vị hun khói làm tôi thèm ăn hơn." Lâm rất nghiêm túc đưa ra lựa chọn.

      "ĐƯợc rồi, để chúng tôi thấy phiếu bầu của giám khảo ! Aha! Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng lại dẫn đầu lần nữa, đạt chín phiếu. Mà Elis và Jessica lại đạt bảy phiếu!"

      Nghe đến đó, Lâm Khả Tụng nhô vai thở hắt ra.

      "Làm tốt lắm." Giang Thiên Phàm cúi đầu, ghé vào tai khẽ.

      cảm thấy rất môi đối phương cọ vào vành tai mình. Mặc dù có thể do Giang Thiên Phàm nhìn thấy nắm giữ tốt cảm giác khoảng cách, nhưng Lâm Khả Tụng biết tám chín phần mười là người này cố ý.

      " biết Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng nắm ưu thế dẫn đầu đến khi nào đây? Theo hiểu biết của tôi Jessica và Elis cũng phải dạng vừa đâu, các ấy có thể mang đến bất ngờ bất cứ lúc nào. Hơn nữa với Lâm Khả Tụng và Giang Thiên Phàm, ra ưu thế 4 phiếu cũng khác có ưu thế, có thể bị lật ngược bất cứ lúc nào! Tiếp theo..." Winston tới trước mặt Luke, "Xin mời bạn già của tôi, nhà phê bình ẩm thực Luke bình phẩm món chính thứ hai, thịt dê nướng than!"

      Luke lộ ra vẻ mặt vui thích: "Winston, tôi vẫn luôn chờ đấy! Nếu từ đầu đến cuối mời tôi làm bình luận viên riêng, tôi tuyệt giao với !"

      Hai phần thịt dê được đưa đến trước mặt Luke.

      Thịt dê của Jessica và Elis được đặt đĩa gỗ, thịt dê được cắt ra, mặt bày đủ loại đồ ăn kết hợp, thị giác có vẻ vô cung2phong phú.

      Mà thịt dê nướng than của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng lại bày đĩa trắng dài hẹp. Tht5 dê nằm giữa nước sốt vàng nhạt, bên ngoài phết lớp salat cua bơ và rau thơm.

      Luke quan sát rất kĩ chất thịt bên ngoài của hai món ăn bàn.

      "Ừm, hai bên đều nắm lửa dầu thành thục. Jessica và Elis có thể làm đến mức này tôi cũng cảm thấy có gì lạ, ngược lại đầu bếp Giang Thiên Phàm... Mỗi mồi lửa trong tay đều chính xác như vậy, tôi cảm thấy khó mà tin được. Tôi muốn biết cậu có kỹ xảo gì có thể biết được độ chín của thịt thông qua thị giác ?"

      Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Thiên Phàm sau tường thủy tinh.

      nấu caramel, hề có ý ngẩng đầu.

      "Khả Tụng, biết ?" Luke cười hỏi.

      "Hả? Tôi sao?" Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, nhìn về phía GIang Thiên Phàm, "Kinh nghiệm và cảm giác sau hơn nghìn lần luyện tập... Còn có cảm ứng với hương vị và nhiệt độ nữa?"

      "Ha ha!" Luke bật cười, "Vậy để tôi nếm thử thịt dê nướng của hai bên .

      Luke đưa miếng thịt dê nướng của Jessica và Elis vào trong miệng trước, ông nuốt rất cẩn thận, nghiêng đầu nhắm mắt lại, phát ra mội tiếng dài cảm thán từ trong mũi: "Ưm -- dùng hương lê, cà rốt, tiêu ngọt, bách lý hương, sả, gừng, tỏi, sốt cá, là, muối, hồ tiêu chế thành sốt ướp thịt dê. Bởi vì nướng ngoài, nên thịt dê nóng đều, mặt nào cũng có phần giòn, vị rất tuyệt! Đặc biệt là hương lê và cà rốt thanh ngọt khiến món này ngoài hương vị còn có chút dư vị. Khi trang trí, tôi nghĩ Jessica và Elis rắc lên ít bạc hà chanh. Khiến món ăn phong phú hơn, hơn nữa ớt Mexico gia tăng cảm giác ăn, ạnh yếu của món a, sữa dê và dưa chua xào rất hợp với món này. tóm lại... Cho dù ba tháng sau, tôi cũng thể quên hương vị của nó!"

      Dù Luke ca ngợi nhiều như vậy, nhưng Elis vẫn bình tĩnh lại. Đồ ăn của họ đương nhiên làm người ta lưu luyến rời, nhưng đủ, nhất định phải mạnh hơn Giang Thiên Phàm. SỐt sữa dê dưa chua là do ta quyết định dùng vào phút cuối.

      Bây giờ ta hiểu rất , nếu muốn thắng Giang Thiên Phàm, làm từng bước như cũ là thể. ta nhất định phải mạo hiểm, thử cách ta chưa từng thử.

      "Con làm rất tốt." Jessica lộ ra nụ cười yếu ớt, rất vừa lòng với con trong món ăn này.

      "Tiếp theo, tôi nếm thử tác phẩm của đầu bếp Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng."

      Khi Luke cắt thịt dê, Lâm Khả Tụng ở bàn trang trí căng thẳng đổ mồ hôi trong lòng.

      "Ừm -- bách lý hương, gừng, tỏi, tự nhiên, tiêu, muối, những thứ này và miếng thịt giống Jessica và Elis. Nhưng mà, tôi còn nếm được bị bột tiêu, mè trắng, thực rất thơm. Cảm giác như mè nứt ra đầu lưỡi vậy!"
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79: ... ...... ...... .......

      Editor: tu tai

      "Còn gì nữa ?" Winston hỏi.

      "Hương vị êm dịu tươi mát của salad bơ cua hương vani kết hợp cùng mùi vị của món sườn cừu nướng than tạo ra chênh lệch ràng, sau khi bị mùi vị nồng nặc của sườn cừu đánh thẳng vào, vị giác lại bị salad dịu dàng an ủi! là phối hợp rất tuyệt vời!"

      "Xem ra đây cũng là lựa chọn khó khăn. Nhưng với tư cách là nhà bình phẩm của món ăn này, toi vẫn rất cần ngài cho mọi người biết rốt cuộc trong hai phần sườn cừu nướng này, phần nào là phần ngài thích nhất?"

      "À. . . . . ." Luke thở dài cái dài, vỗ vỗ đầu mình, " ràng thưởng thức được món sườn cừu ngon như vậy là chuyện làm người ta hạnh phúc nhất, nhưng lại cố tình muốn tôi làm ra lựa chọn!"

      xong, Luke cúi đầu tiếp tục ăn sườn cừu.

      Mà Winston vỗ vỗ bờ vai của ông ta : "Ông bạn, đừng như vậy, cuộc tranh tài còn phải tiếp tục."

      "Cầu xin để tôi hưởng thụ chút ! Tôi đưa ra đánh giá rồi, lựa chọn món nào ngon hơn là quyết định của ban bình phẩm, phải của tôi!"

      "Lời của nghe rất có đạo lý. . . . . ." Winston chỉ đành phải gọi nhân viên kiểm phiếu đưa kết quả thống kê số phiếu đến, sờ sờ lên cái cằm, "Tôi chỉ có thể số phiếu hết sức sát nhau. Mà hai vị bếp trưởng có kinh nghiệm phong phú hơn nữa rất có sức sáng tạo Jessica cùng Elis, là thể nào vẫn mặc cho người khác vượt lên trước! Hai mẹ con họ hợp tác, ở món chính này đạt được 12 phiếu ủng hộ! Mà Giang Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng đạt được 10 phiếu! Bếp trưởng Giang Thiên Phàm, phải cẩn thận! Phải biết Jessica và Elis chỉ kém hai người có hai phiếu thôi. Chỉ hai phiếu mà thôi, có lẽ sau món chính, hoặc có lẽ sau ba món điểm tâm ngọt, cũng bị lật ngược lại rồi!"

      Jessica nhíu nhíu mày, mặc dù ở món ăn này bà thắng Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng, nhưng vẫn kém hơn so với mong đợi của bà rất nhiều. Vốn dĩ bà cho là món sườn cừu nướng bí truyền trải qua vô số lần thí nghiệm cùng suy tư của bà có thể tạo ra ưu thế tuyệt đối trước Giang Thiên Phàm, nhưng kết quả lại cũng như dự tính.

      "Vừng trắng đúng là ý tưởng hay." Elis lạnh nhạt .

      " ‘ Ý tưởng hay ’ mà con nhất định là Giang Thiên Phàm nghĩ ra, khả năng rất lớn là do Lâm Khả Tụng nghĩ ra." Jessica nhướn nhướn mày.

      "Con chỉ công nhận ý tưởng, cũng có công nhận tất cả."

      Lúc này, Lâm Khả Tụng mím môi. hơi mất mát. Thêm vừng trắng khi nướng sườn cừu là chủ ý của , mặc dù chủ ý này được Luke tán thành, nhưng cũng khiến cho món sườn cừu nướng của bọn họ nhận được thích của phần lớn các vị bình phẩm.

      "Trong mắt 1000 độc giả có 1000 Hamlet." Giang Thiên Phàm cúi người xuống ở bên tai .

      biết bắt đầu từ lúc nào, Giang Thiên Phàm đặc biệt thích chuyện ở bên tai . Có lẽ là bởi vì như vậy có thể dựa vào gần hơn, hoặc là người này phát có sức chống cự đối với hành động rỉ tai của .

      "Em hiểu. Chúng ta thể luôn luôn đều thắng." Lâm Khả Tụng ngửa mặt lên cười.

      Mà cuộc so đấu ba món ăn chính cuối cùng tới món ăn cực kỳ khó cũng cực kỳ hồi hộp món gà tây.

      "Đúng như lời của Mông Ca Mã Lợi trước đó, gà tây là loại thịt rất khó xử lý. Chỗ khó của nó là bản thân loại thịt này thiếu hụt hàm lượng nước, sơ ý chút mùi vị giống như nhai sáp nến. Lại , chính là nó cũng dễ dàng nhập vị. Chẳng qua tôi tin tưởng, những thứ này đối với hai đội dự thi mà đều phải là vấn đề, bởi vì bọn họ là siêu đầu bếp trong siêu đầu bếp! Đây chính là món chính cuối cùng, tôi có ý định mời vị bình phẩm mỹ thực chuyên nghiệp hoặc là vị bếp trưởng nữa, mà muốn nghe chút ý kiến đến từ ban bình phẩm! Lãng quên ý kiến của bọn họ, trận so đấu này trở nên có ý nghĩa nữa!"

      Quý khách cùng nhóm truyền thông đều lộ ra nét mặt thất vọng. Vốn dĩ bọn họ ôm trong lòng mong đợi mình cũng có thể nếm thử món gà tây hai đội chế biến ra!

      Winston tới giữa ban bình phẩm, tìm được mặc áo sơ mi kẻ caro mang mắt kiếng gọng đen.

      "Hắc, Tên là gì? Đến từ nơi nào?"

      "Tôi tên là Martha, là sinh viên đại học Newyork."

      "A, đại học Newyork!" Winston chỉ chỉ về phía Lâm Khả Tụng, "Hai người lại là bạn học!"

      "Yên tâm, tôi tuân theo cảm giác của mình, bởi vì tôi và người dự thi là bạn học mà có bất kỳ thiên vị nào."

      "Tốt, Martha. có thể miêu tả món gà tây của hai đội từ góc độ của cho các vị ngồi đây hay ?"

      "Có thể! Mặc dù tôi có lợi hại như các vị bếp trưởng các vị mỹ thực gia, có thể thoải mái phân biệt ra các loại gia vị thậm chí phương pháp nấu nướng, nhưng tôi nghĩ năng lực miêu tả bằng ngôn ngữ của tôi cũng tệ lắm! Đầu tiên về món thịt gà tây cuộn của hai vị bếp trưởng của Quintin chút. Giữa cuộn thịt gà tây là nấm, thịt gà mềm mại hơn so với trong tưởng tượng, hơn nữa sau khi hấp thu nước cùng hương thơm của nấm, trở nên rất có hương vị."

      "A. . . . . ." Winston cúi đầu nhìn kỹ chút, "Căn cứ tôi vừa quan sát được, hai vị bếp trưởng của Quintin chắc hẳn lựa chọn phần thịt ức, sau khi đập dập bằng búa , khiến cấu tạo của miếng thịt càng trở nên căng đầy. Trước tiên họ cho thịt gà vào nước dùng đặc chế đun nhừ, vào thời điểm thịt còn chưa chín lại vớt ra, ướp với gia vị, cuộn lại với nấm, tưới mỡ bò lên nướng vỉ sắt, lại thêm gia vị. Phối hợp với món ăn là salad bạch măng tây cùng gạch cua, chắc hẳn rất ngon miệng. Martha, cảm thấy hương vị món ăn này thế nào?"

      "Tôi quét nước tương cùng Mù-Tạc vào giữa thịt gà và nấm, tôi còn nếm được chút mùi vị của sốt hoa quả. Hình như là quả cam cùng chuối tiêu! Rất mát mẻ rất hồi vị! Bên trong thịt gà rất mềm mại nhưng mặt ngoài lại rất giòn rất ngon miệng! Mùi vị cực kỳ đáng khen!"

      "È hèm, vậy món gà tây của bếp trường Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng đây? cảm thấy như thế nào?"

      "Đây là món bánh bột ngô cuộn thịt gà tây rất đặc biệt!" Martha dừng chút, hình như biết nên miêu tả như thế nào.

      Winston cười: "Martha, tôi nhớ là , năng lực miêu tả bằng ngôn ngữ của rất giỏi! Cho nên món ăn này. . . . . . nên chỉ là ‘ món bánh bột ngô cuộn thịt gà tây rất đặc biệt’ chứ? Phải biết cái tên này cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn ăn. . . . . . Ngược lại, làm cho người ta liên tưởng đến Hamburg hoặc là hot dog gì đó ngoài đường. . . . . ."

      "Trời ạ! Cái này cùng Hamburg hoặc là hot dog hoàn toàn phải cấp bậc! Món ăn này trình bày rất chói mắt! Mặc dù là bánh cuộn, nhưng lại cuốn rất tinh xảo, có thể thấy từng lớp rất đẹp. Ông xem , đây là lớp thịt gà thái hạt lựu, lớp này là quả bơ, đây là lá vừng, còn có tầng này là nước sốt! Nhưng được bố trí vô cùng đều đặn, lúc tôi cắn xuống miếng, mỗi loại đều nằm trong miệng, càng nhai lại càng có mùi vị, ăn ngon giống như là. . . . . . Vũ trụ bùng nổ!" Martha cau mày suy nghĩ chút, "Tôi chỉ muốn biết cái lớp thịt gà thái hạt lựu này làm như thế nào! Rất tươi mới! Mùi vị rất phong phú, làm cho đầu lưỡi của tôi ngừng muốn được cảm thụ! Còn có cái nước sốt đó. . . . . . Tôi muốn mang 1 bình lớn trở về, tôi có thể cho chút lúc hầm cách thủy gà tây, quét chút lúc nướng gà, hoặc là làm thịt gà tây cuộn cho mình!" Martha càng hình dung càng kích động.

      "Cho nên rất ràng, Martha thích món gà tây của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng hơn, đúng ?" Winston hỏi.

      "Đúng vậy. Tôi nghĩ tôi ăn hoài cũng chán!"

      "Tốt, chúng ta lại nghe thêm đánh giá của vị bình phẩm khác chút." Winston tới trước mặt người đàn ông trung niên mặc tây trang đeo cà vạt, "Xin chào, thưa ngài, có thể giới thiệu cho tôi biết tên và nghề nghiệp của ngài sao?"

      "Tôi là Donald, tôi là luật sư."

      "Ồ! Donald, tôi nhớ ông thường gặp mặt khách hàng ở vài nhà hàng cao cấp đúng ?"

      "Đúng vậy."

      "Rất tốt, nếu để cho ông bình luận hai món gà tây này, tôi tin tưởng nhất định ràng đâu ra đấy."

      Donald cười : "Hai món gà tây này là ngon nhất mà tôi ăn, tôi rất vui được đánh giá chúng. Đầu tiên là món thịt gà tây cuốn nấm của hai vị bếp trưởng của Quintin. Mặc dù nguyên liệu của món ăn này có vẻ rất đơn giản, nhưng là phương thức nấu nướng cũng rất phức tạp. Vừa rồi chủ biên Winston giới thiệu qua rồi, tôi thêm nữa. Thịt gà tây hề khô giống như gà nướng thông thường, tôi đoán lúc đầu thực phương thức đun nhừ thịt ức gà tây có hai mục đích, là vì cất giữ hàm lượng nước có trong thịt gà, hai là vì ngon miệng. Mà nấm và thịt gà tây kết hợp cũng tương đối hài hòa, hơn nữa mùi vị tương hỗ lẫn nhau. Sốt hoa quả cam sành cùng chuối tiêu là điểm sáng tạo lớn của món ăn này. Vị ngọt của trái cây khiến cho khẩu vị vốn dĩ nồng đậm mùi vị của gà tây cuộn nấm hồi vị. Mà những hương vị khác, giống như là cây nghệ, bột cà ri, hạt tiêu đen, muối, cần tây còn có cây quế phối hợp cũng tương đối hoàn mỹ!"

      Winston vỗ tay cái: "Ngài Donald, khả năng đánh giá của Ngài vượt xa Luke bạn tốt của toi rồi! Có thể mời Ngài cũng đánh giá món gà tây của Bếp trưởng Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng cụ thể giống như vậy được hay ?"

      " đến món bánh bột ngô cuộn thịt gà tây này, tôi chỉ có thể nghĩ đến câu , chính là thể nhất phong cách ẩm thực Trung Quốc! Bánh bột ngô hết sức đàn hồi, nhưng lại phải cái loại đàn hồi khiến người nhai rất mệt đó! Tôi vô cùng muốn biết làm thế nào lại làm được như vậy! Còn có thịt gà thái hạt lựu bị cuộn ở trong đó nữa! Điều này làm cho tôi nhớ tới mấy năm trước Trung Quốc ăn đến món ăn, dân bản xứ gọi nó ‘ Gà cay xé phay’! Mùi vị thịt gà trong món ăn này rất giống món ăn kia, nhưng có làm như vậy, ngược lại tôi cắn miếng gà ra bên trong còn cất giữ nước thịt! Đây phải có tài nghệ nấu nướng như thế nào mới có thể làm được như thế! Nồng nặc phong cách Trung Quốc, loại mùi thơm này cùng vị cay kích thích vị giác, làm cho người ta muốn cắn liên tục miếng lại miếng! Còn có nước sốt trong đó, tôi nếm được cây thìa là, thử vĩ thảo cùng lá nguyệt quế, hợp với số lượng vừa phải Mù-Tạc hòa quyện vào nhau, Oh my God, giống như Đông Phương cổ xưa đụng vào Tây Phương nhiệt tình! Đây là mỹ vị khiến cho người ta ở trong mộng cũng phải nhớ mãi quên!"

      Winston hoàn toàn hiểu được lựa chọn của Donald, lại tới trước mặt vị phu nhân.

      Vị phu nhân cười đối với Winston: "Tôi có nhiều từ ngữ hoa lệ trau chuốt để khen ngợi hai món ăn này như vậy, nhưng có điều tôi rất khẳng định, chúng là mỹ vị mà trong đời tôi khó có thể nếm được lần thứ hai. Tôi rất hi vọng món gầ tây cuộn nấm của hai vị bếp trưởng của Quintin có thể xuất trong hôn lễ của cháu tôi, đây đúng là món ăn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc."

      "Cho nên ngài thích món gà tây này hơn?"

      "Ha ha, nhưng mà đối với món bánh bột ngô cuộn thịt gà tây. . . . . . Nếu như mà sinh mạng của tôi tới giây cuối cùng, tôi nghĩ nguyện vọng lớn nhất của tôi là được ăn cái bánh bột ngô cuộn thịt gà tây lần nữa!"
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80:

      Editor: Kaori Hương

      “Như vậy bên thắng của nấu Gà Tây lần này, rốt cuộc là người nào?” Ôn Tư Đốn vỗ tay cái, nhận lấy tấm thẻ mà nhân viên làm việc đưa đến, sờ sờ cằm, mấy giây vẫn câu.

      Điều này khiến cho tất cả mọi người ở trong trường tràn ngập tò mò.

      “Chớ thừa nước đục thả câu, Ôn Tư Đốn! Nhanh công bố kết quả !”

      “Cẩn thận mọi người dùng khay đập cậu đó!”

      Ôn Tư Đốn ho khan tiếng, chậm rãi mở miệng: “Món ăn Gà Tây lần này, thành , số phiếu cách nhau rất xa! Tôi xác định được bên ở phía sau có cơ hội đuổi kịp hay . Giám khảo lựa chọn Gà Tây làm món ăn chủ đạo có tổng cộng 22 người. Trong đó có 13 người bỏ phiếu cho cùng món, đó chính là món Gà Tây tẩm bột ngô cuốn bánh nương của Giang Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng.”

      Trong trường vang lên tràng vỗ tay.

      Lâm Khả Tụng mở lớn hai mắt nhìn về phía Giang Thiên Phàm: “Chúng ta được 15 phiếu sao? Tôi nghe nhầm chứ?”

      nghe nhầm.”

      Giang Thiên Phàm vừa dứt lời, Lâm Khả Tụng liền nhảy dựng lên ôm cổ : “ tốt quá! tốt quá! Tôi cũng biết mọi người thích mà!”

      Hai tay Giang Thiên Phàm mở rộng ra, mặc cho Lâm Khả Tụng dùng sức ôm lấy mình, mấy giây sau mới ôm vào ngực, vỗ vỗ sau lưng : “Đó cũng chưa phải là kết quả cuối cùng. Đừng quên, chúng ta còn có ba món ngọt.”

      Vẻ mặt của bình tĩnh như nước, nhìn thấy nét mừng rỡ nhiều.

      Lòng của Lâm Khả Tụng cũng trở nênbình tĩnh như .

      “Vâng, còn có ba món điểm tâm ngọt… Hơn nữa thắng thua mãi mãi chỉ là nhất thời! Vui vẻ cũng chỉ ngay lúc đó!”

      lo lắng khi tham gia thi đấu dường như tan thành mây khói, còn dư lại trong lòng là cảm giác thỏa mãn.

      Bất luận cuối cùng cùng Giang Thiên Phàm có lấy được số phiếu để vượt qua Khiết Tây Lạp cùng Y Lệ Ti hay , cũng dễ dàng để mình dán nhãn thất bại.

      Mà Khiết Tây Lạp lại cau chặt mày, tay đặt lên mép bàn, cắn chặt răng: “Cái này thể nào… Điều này sao có thể? Bất luận là chúng ta nấu Gà Tây, gia vị còn phối hợp chê vào đâu được! Làm sao có thể dễ dàng thua như thế? Có phải trong đây có điều gì mờ ám hay ? Những vị ban giám kia nhất định là Giang Thiên Phàm sắp xếp trước đó! Nếu tiếp tục cuộc tranh tàu này, khiến chúng ta tự rước lấy nhục nhã! Chúng ta…”

      “Chúng ta rút khỏi cuộc thi sao?” Y Lệ Ti đưa món điểm tâm ngọt lên cách gọn gàng sạch , so với vẻ mạnh mẽ của trước kia, giờ phút này dường như vô cùng trầm tĩnh: “Sau đó để mọi người cười nhạo chúng ta, Côn Đình Gia thắng nổi sao? Mẹ, đừng quên, sáu mươi người giám khảo ngoài Ôn Tư Đốn còn có những người có uy tín khác chưa tới. Nếu như giám khảo là do Giang Thiên Phàm sắp xếp, phải là có ý muốn cả bọn họ đều ở đây để chống lại nhà Côn Đình chúng ta hay sao? Coi như giám khảo đánh giá thấp gây bất lợi cho chúng ta sao? Nếu có thua, cũng phải thua có phong độ.”

      Khiết Tây Lạp thở ra hơi: “Được rôi. Nếu như cuộc tranh tài này công bằng, phải Giang Thiên Phàm lợi dụng con và mẹ để thể , như vậy sáu phiếu chênh lệch, chúng ta vẫn có bánh trà xanh sân khấu kịch, còn có quả mâm xôi để lấy về!”

      Lúc này, Ôn Tư Đốn nhắc nhở mọi người đến giờ. Món điểm tâm ngọt được nhân viên đẩy ra phía sau cửa, đưa đến trước mặt các vị giám khảo.

      Y Lệ Ti cúi đầu xuống trước chiếc loa, với Ôn Tư Đốn: “Ngài Tư Đốn, trận đấu này là màn cuối. Tôi có cầu nho .”

      “Hả, cầu gì?” Ôn Tư Đốn lộ ra vẻ mặt hứng thú.

      Y Lệ Ti nghiêm túc: “Từ khi bắt đầu tranh tàu từ món phụ đến món chính, vẫn luôn để bình luận viên hay giám khảo tới phê bình các món ăn của chúng tôi, cho nên hai bên dự thi chúng tôi muốn hiểu về món ăn của đối thủ đều nhờ vào người khác. Việc này bất lợi cho trao đổi học tập của đầu bếp hai bên. Nếu như Tổng biên tập Ôn Tư Đốn ngại, tôi hy vọng vòng cuối cùng tranh tài này có thể cho chúng tôi tự nhận xét lẫn nhau.”

      Khiết Tây Lạp thấy rất hài lòng với đề nghị này của con . Với thân phận là đầu bếp chính, từ góc độ chuyên nghiệp tới đánh giá tác phẩm của đối phương, tìm ra sai sót của đối phương, so với kết quả của những người ban giám khảo còn biết kéo sợi mì như thế nào kia tốt hơn nhiều. Mặc dù thua, chỉ cần giải thích của hai người độc đáo, thắng thua cũng chỉ có thể đại diện cho vị giác của những người ban giám khảo này, cũng thể đại diện cho trình độ chuyên nghiệp được.

      “Ừ! Tôi thích đề nghị này!” Ôn Tư Đốn nhìn về phía Giang Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng , “ biết các người cảm thấy đề nghị như thế được ?”

      Lâm Khả Tụng bày ra khuôn mặt tươi cười, đây chính là thứ muốn.

      Rốt cuộc bánh trà xanh sân khấu kịch của Khiết Tây Lạp nhà Côn Đình có vị như thế nào, đợi cho Giang Thiên Phàm trả lời, gật đầu.

      Ôn Tư Đốn khỏi cười, ông với Giang Thiên Phàm: “Tôi tin cậu cũng từ chối cơ hội học tập cùng tiến bộ này.”

      “Dĩ nhiên.”

      Cho nên bốn người bọn họ rời khỏi hậu trường, tới trước bàn ăn, ngồi cùng với các vị giám khảo.

      Lâm Khả Tụng ngồi đối diện với Y Lệ Ti. Ánh mắt ta vẫn lạnh lùng như cũ.

      Tư thế ngồi của Khiết Tây Lạp thoạt nhìn rất ưu nhã, quanh thân toát ra phong cách quý phái, so với bộ dáng bỡ ngỡ của Lâm Khả Tụng, bà có vẻ thành thục chững chạc hơn.

      “Thiên Phàm, tôi nghĩ cậu hiểu, chinh phục đối thủ của mình khó hơn so với chinh phục sáu mươi giám khảm nhiều lắm.”

      “Dĩ nhiên. Năng lực vị giác của bà cao hơn người bình thường. Cho nên tôi cũng rất mong đợi được đầu bếp chính của Côn Đình có thể lên đề nghị trọng yếu.”

      Hai người chuyện, Lâm Khả Tụng câu cũng nghe lọt. Ánh mắt của nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay người phục vụ.

      Bánh trà xanh sân khấu kịch được đưa đến mặt bàn. Bánh ngọt hình chữ nhật, có đường chéo dọc theo thân, vừa thể màu trà xanh biếc của trà xanh, bên kia còn có chocolate màu đên ngào ngạt trầm. Phía ngoài của chocolate là những mảnh vụn được xếp uốn cong mặt bánh, cây kẹo đường trong suốt hương Thảo Mai khẽ tựa vào chiếc bánh. Trong nháy mắt, Lâm Khả Tụng nghĩ tới hình ảnh thiếu nữ tuổi xuân dựa vào sân khấu đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời.

      “Ăn .” Giang Thiên Phàm nghiêng mặt với Lâm Khả Tụng.

      Dường như bọn họ phải thưởng thức tác phẩm của đối thủ, mà là nhàn nhã uống trà chiều trong quá cà phê.

      “Vâng.” Lâm Khả Tụng nâng nĩa lên, nhàng xắn góc của chiếc bánh.

      cảm nghĩ của chút .” Giang Thiên Phàm nghiên người, tay chống mặt, mặc dù thấy nhưng tầm mắt lại dừng lại ở phần môi mím lại của Lâm Khả Tụng.

      ưu nhã mà thong thả, đối với , tất cả đều nhàn nhã tự tại, thắng thua cũng liên quan đến mình.

      “Bánh trà xanh rất ngon! Đặc biệt là bánh ngọt… Có thể đạt tới bị xốp như vậy nhưng mất độ co dãn, nhất định trứng gà, lòng trắng trứng, bột mì còn có pha thêm mỡ bò được pha trộn rất tinh tế! Chỉ cần chút xíu cân bằng mất cảm giác thích thú khi răng chạm vào! Mặc dù bánh ngọt này cũng thêm vào trà xanh, nhưng bột trà rất mịn, kết hợp với bột mì chút vị chát nào! Chocolate cũng rất ngon! Ở thị trường em chưa từng được ăn chocolate ngon như vậy! nhàng trơn nhẵn nhưng mất chất của chocolate, vị đắng nhàn nhạt hòa cùng mùi thơm ngát của trà xanh, chê vào đâu được!”

      Bất tri bất giác Lâm Khả Tụng đồng thời nuốt miếng bánh vào.

      Khiết Tây Lạp hơi nhếch môi, bà sớm biết bánh ngọt rất hoàn mỹ, Lâm Khả Tụng thể tìm ra chút sai sót nào.

      “Đầu bếp chính Giang Thiên Phàm, tôi cũng mong ý kiến của cậu về món đó.”

      Giang Thiên Phàm cầm nĩa lên, ngón tay mơn trớn rìa của chiếc đĩa. Bởi vì chiếc bàn chuyển động nên cách nào xác định được vị trí của chiếc bánh.

      Lâm Khả Tụng đặt tay lên bàn tay của , mang theo chiếc nĩa của tới chỗ mép bánh ngọt, nhàng cắt xuống.

      Giang Thiên Phàm đưa bánh đến môi, chỉ ăn miếng, lập tức đặt nĩa xuống.

      “Pha trộn cân đối rất hoàn mỹ, bất luận là hương thơm hay là độ ngọt đều rất thành công, tôi tin cho dù là người rất ghét đồ ngọt cũng có cách nào từ chối chiếc bánh như vậy, tựa như tiếng hát du dương ấm áp trong ngày đông truyền đến. Thức ăn ngon, đầu bếp chính của Côn Đình làm món Bánh trà xanh sân khấu kịch này thành món điểm tâm ngọt, quả danh bất hư truyền.”

      “Tôi tin tưởng đầu bếp chính Giang Thiên Phàm thể nào chỉ ra sai sót của bánh Trà xanh sâu khấu kịch hoàn mỹ này. Dù sao cậu cũng có vị giác tuyệt vời, hôm nay cũng phải là lần đầu cậu thưởng thức bánh tôi làm, cho nên tôi tin nhất định cậu làm lẽ rất dễ dàng.”

      Mặc dù miệng như vậy, Khiết Tây Ta[j cũng cho là bánh của mình lại bị đối phương có thể bị đối phương làm lại hoàn mỹ như đúc. Dù sao đó cũng phải là tác phẩm của riêng Giang Thiên Phàm, còn có Lâm Khả Tụng. Ánh mắt Giang Thiên Phàm hơi phiền phức, bao gồm bơ được chế biến, quá trình chocolate hòa tan đều cần có phán đoán của Lâm Khả Tụng. Lâm Khả Tụng chính là điềm xấu của món ngọt.

      Khiết Tây Tạp cầm đồ ăn lên, nhìn bánh Trà xanh trước mặt, từ đỉnh bánh cho đến phần đáy, điều này làm cho bà có thể tinh tường quan sát được phân tầng của miếng bánh.

      Khi dùng nĩa cắt chocolate ra, chạm vào trong lõi bánh, cắt qua phần bơ trắng, ràng tay cảm thấy rất mềm mại, dường như bà dùng đến sức lực, nhưng bánh lại bị biến dạng, quan trọng là các tầng đều ràng, thậm chí ngay cả bơ trắng cùng chocolate ngọt cho thấy độ dày cũng như độ đặc cũng rất vừa phải. Mặc dù chưa đưa vào trong miệng, Khiết Tây Tạp cũng biết vị của nó rất hoàn mỹ. Còn xót lại chính là mùi vị của khác biệt.

      Nhưng vị giác của Giang Thiên Phàm cũng rất chắc chắn cùng chuẩn xác, Khiết Tây Tạp biết muốn tìm ra sai sót nào cũng hết sức khó khăn.

      Mà Y Lệ Ti bên cạnh bà cũng lên tiếng: “Tôi muốn biết rốt cuộc mật đường hương thảo này làm như thế nào. Mùi của hương thảo rất đậm mùi thuần khiết, theo lý dùng hương thảo phải ít. Nhưng nếu dùng quá nhiều, thời gian nấu quá lâu giữ lại cặn trong nước đường, hơn nữa phá hỏng mùi thơm.”
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tồn Tồn thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81

      Editor: Trà sữa trà xanh

      "Là nồi áp suất ." Lâm Khả Tụng mừng rỡ trong lòng, hiếm khi Irri ti cảm thấy hứng thú với ý tưởng của .

      "Nồi áp suất sao?" Irri ti sửng sốt hai giây mới phản ứng, " cho nước và hương thảo vào trong nồi áp suất , sau đó đun nhừ."

      "Đúng, điều quan trọng là thời gian d[d[lqd được lâu quá, quá lâu khí áp phá hư mùi rau thơm, cho nên khi nước sôi tôi liền tắt lửa, chậm rãi chờ đợi khí áp trong nồi áp suất khôi phục bình thường. Mà trong khoảng thời gian này, hương thảo dung hợp với nước." Lâm Khả Tụng giải thích.

      Irri ti nhếch môi, tự giễu cười tiếng.

      "Khiết Tây Tạp, bà còn ý kiến gì ?" Winston hỏi.

      Khiết Tây Tạp lắc đầu cái : "Cho dù là nhân bánh ngọt hay là vị ngọt của chocolate thậm chí bôi phân lượng của bột trà cũng đúng mức. Vị rau cũng quá lỏng, độ ngọt cũng rất chuẩn xác, có thể món điểm tâm ngọt này được tái lại rất hoàn mỹ."

      Chuyện cho tới bây giờ, thay vì lựa xương trong trứng gà bằng lấy tấm lòng bao dung ca ngợi đối phương.

      Hơn nữa theo lời của bà là "tái lại". cách khác bánh ngọt trà ca kịch của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng cho dù rất xuất sắc, nhưng cũng chỉ là bắt chước tác phẩm của .

      "Tốt! Hai bên đều ca ngợi lẫn nhau, tôi thấy có chút xung đột nào, khiến người ta rất thất vọng. Làm ơn, đợi đến khi nếm thử món điểm tâm, hai bên đừng có “tương thân tương ái’ như vậy nữa!"

      xong, Winston nhận lấy phiếu kết quả từ nhân viên, nhíu mày : "Aha, số phiếu bầu rất gần nhau! Tổng cộng có mười ba giám khảo bỏ phiếu cho Khiết Tây Tạp và Irri ti, mà Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng lấy được 12 phiếu còn lại! Chúng ta hãy cùng xem kết quả phiếu bầu bây giờ của hai bên! Hai vị đầu bếp chánh Quintin lấy được tổng cộng 70 phiếu! Mà đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng lấy được 75 phiếu! Còn lại hai món ngọt, thế cục vẫn có cơ hội thay đổi! ai chắc chắn có bên nào xảy ra sai lầm hay , hay là phát huy hết mức tạo ra kì tích!"

      Lúc này, nhân viên làm việc đưa tới món điểm tâm ngọt thứ hai, kem sơn tra hương thảo.

      Lâm Khả Tụng nhìn tác phẩm hoàn thành của Khiết Tây Tạp cùng Irri ti. Món ăn được bày ở bàn có tính thẩm mỹ độc đáo tinh tế thuộc về phái nữ, cao nhã mà chăm chút từng chi tiết. Đồ ngọt như vậy, cho dù mùi vị như thế nào, chỉ dựa theo thị giác cũng khiến người ăn hết sức hưởng thụ.

      Họ dùng ở cà rốt trung ương moi ra tiểu cái rãnh, khoai tây hấp bơ được đệm ở đáy khay cố định trụ cà rốt, ly rượu đỏ tựa vào cái lõm của cà rốt, mà bên trong chứa mấy viên bọc sơn tra màu đỏ bọc đường. Mấy miếng lá non bạc hà cùng nhị hoa dương cam cúc làm đẹp ở phía , làm người ta tim đập thình thịch.

      "Thử xem." Ánh mắt Irri ti tập trung vào Lâm Khả Tụng.

      Thay vì áp lực đến từ Irri ti bằng đây là cuộc khảo nghiệm. muốn thử đầu lưỡi của Lâm Khả Tụng có phải là nhạy bén , kỹ thuật nấu nướng của rốt cuộc là dựa theo bóng dáng của Giang Thiên Phàm, hay là có ý tưởng riêng.

      Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nâng muỗng lên, múc viên sơn tra đưa vào trong miệng.

      Hàm răng cắn, truyền đến thanh rắc rắc thanh thúy vang lên, vỏ bọc đường ở trong miệng vỡ vụn ra, tiếp theo là vị chua cùng chát của sơn tra, chỉ là chua xót có kéo dài quá lâu, vị ngọt nhu hòa của kem hương thảo rất nhanh bao vây của .

      "Như thế nào, có ý kiến gì ?" Irri ti ôm cánh tay hỏi.

      nhìn Giang Thiên Phàm, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Khả Tụng.

      "Ăn ngon, độ dầy mỏng của vỏ bọc đường vừa đúng, hơn nữa đủ độ lạnh. Trong vỏ bọc đường có ít mảnh vụn của da chanh, mùi thơm ngát cùng vị chua cùng vị ngọt kết hợp với nhau, khiến vỏ bọc đường có mùi vị rất đơn giản trở nên sinh động hẳn lên. Sơn tra được lựa chọn rất hoàn mỹ, trong sơn tra bị khoét rỗng vô cùng có kỹ xảo. Vị kem hương thảo cũng rất mềm nhẵn, sữa tươi và hương thảo cũng hoàn toàn cướp vị chua vốn có của sơn tra, ngược lại khi kết hợp với nhau, khiến người ta rất muốn ăn thêm. Quan trọng nhất là, mùi vị của quả bách hương trong kem. . . . . . Rất mát mẻ!" Lâm Khả Tụng rất nghiêm túc đánh giá.

      "Là mảnh vỡ của quả bách hương. Bởi vì gian bên trong sơn tra lớn, nếu như nhét quả bách hương lành lặn vào, gian đủ, mà kem cũng có biện pháp kết hợp với quả bách hương." Irri ti thong thả giải thích, "Chỉ là Lâm tiểu thư, lời mà tôi muốn nghe phải chỉ có ca ngợi cùng tán thành. Chúng tôi thay đổi hoặc là nâng cấp món điểm tâm ngọt này, biết đối với nâng cấp như vậy, có đề nghị gì khác ?"

      Dù sao bây giờ Lâm Khả Tụng chỉ là học sinh của Giang Thiên Phàm, có thể đưa ý kiến với đầu bếp chánh nổi danh như Irri ti sao?

      Giang Thiên Phàm cũng ăn viên.

      "Đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm, giống Lâm tiểu thư keo kiệt cho ý kiến sao."

      " ấy và tôi có vị giác cùng cái nhìn giống nhau, nên để cho ấy ."

      Vẻ mặt Giang Thiên Phàm thản nhiên, rất khẳng định Lâm Khả Tụng có thể ra suy nghĩ của mình.

      "Được rồi, đầu bếp chánh Quintin, tôi thẳng vậy." Ánh mắt Lâm Khả Tụng trở nên kiên định, hôm nay đầu bếp, cần vì quyền uy trước mặt mà sợ hãi rụt rè, "Mặc dù cho mảnh vụn của vỏ chanh là ý tưởng rất tốt, chỉ là tôi cảm thấy thời điểm cho vào đúng lúc."

      "Cái gì?" Ánh mắt của Khiết Tây Tạp híp lại.

      "Vỏ chanh có nhiều nhiệt lượng, nhiệt độ bình thường của nó cao hơn chất ăn mòn, thậm chí chút chua sót. Các vị vì để cho từng trái sơn tra dính vào vỏ chanh, cho nên khi nấu vỏ bọc đường, thừa dịp vỏ bọc đường còn là chất lỏng liền rắc mảnh vụn vỏ chanh lên phía trước, đúng ? Nhưng lúc này, nhiệt độ của đường cũng phải là thấp, nhiệt độ của vỏ chanh cũng thấp, hơn nữa mất độ dãn. . . . . . Cho nên khi tôi cắn lên vỏ bọc đường nếm vị vỏ chanh, cảm thấy. . . . . . là đáng tiếc. . . . . ."

      Lâm Khả Tụng tiếp, bởi vì sắc mặt của Khiết Tây Tạp thay đổi.

      " cũng cho là như vậy sao? Đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm?"

      "Bà có thể nếm thử." Giang Thiên Phàm đẩy đĩa đối diện Khiết Tây Tạp.

      Khiết Tây Tạp cũng múc viên, khi bà cắn vỏ bọc đường, mi tâm chậm rãi nhíu lại.

      Quả tính lầm. Mặc dù chất ăn mòn biến hóa cũng lớn, người bình thường có lẽ căn bản để ý, nhưng bà nghĩ đến bị này nếm ra.

      "Khả Tụng đưa ra ý kiến của tôi rồi, đầu bếp chánh Quintin, bà cũng nếm thử kem sơn tra hương thảo của chúng tôi ."

      Giọng của Giang Thiên Phàm phập phồng, lại toát ra khí thế tương tự như nắm chắc phần thắng.

      Khiết Tây Tạp liếc mắt nhìn món ăn trước mắt, món ngọt này được trang trí rất đơn giản, tựa như tính tình của Giang Thiên Phàm.

      Đó là vỏ trứng nằm sấp, phía có mấy miếng dâu tây cắt miếng, phối hợp mảnh vụn bạc hà, giống như là trong đất đai nở ra bông hoa xinh đẹp.

      Khiết Tây Tạp khơi viên sơn tra lên, mới vừa đưa đến khóe miệng ngửi thấy mùi thơm ngát.

      "Hoa quế?" Khiết Tây Tạp ngẩn người.

      "Là hoa quế. Chúng tôi cũng cùng giống như bà, muốn vỏ bọc đường đơn điệu có nhiều mùi vị hơn, cho nên chúng tôi lựa chọn dùng hoa quế tăng thêm hương thơm. Nhưng mà chúng tôi chỉ bỏ thêm chút ít, bởi vì muốn hoa quế áp đảo mùi vị kem hương thảo."

      "Còn có rượu Rum." Irri ti mở miệng , "Dùng rượu Rum tăng thêm dư vị cho vỏ bọc đường, đúng là ý tưởng tương đối cao minh."

      "Rượu Rum là ý tưởng của Khả Tụng." Giang Thiên Phàm nghiêng đầu.

      Irri ti nhếch môi cười cười, ngờ mình lại lần nữa hứng thú với Lâm Khả Tụng: "Là cái gì khiến nghĩ đến khi chế biến vỏ bọc đường cho rượu Rum vào? Linh cảm bộc phát từ trong chocolate nên cho rượu vào sao?"

      Lâm Khả Tụng nhếch môi lắc đầu cái: " phải tới từ chocolate, cũng phải là đến từ bất kỳ thức ăn gì, mà là tâm tình khi người."

      "Tâm tình khi người sao?" Irri ti có chút khó hiểu.

      "Tôi tin tưởng cũng người nào đó, coi như cách rất xa xôi, cũng cố gắng đến gần. Coi như nhìn , cũng nhịn được nhìn . Cho dù biết những thứ mình bỏ ra có hồi đáp, hay là muốn sóng vai ở bên cạnh ấy. Cái này giống như là vị ngọt trong rượu, ràng sắp say đến nỗi quên mất mình là ai, nhưng vẫn muốn tỉnh táo lại."

      Irri ti nhìn ánh mắt của Lâm Khả Tụng, hồi lâu, quay mặt nhìn Giang Thiên Phàm.

      vĩnh viễn biết dùng ánh mắt gì nhìn , tất cả mong đợi cùng hi vọng của đối với giống như giọt rượu rum rơi vào nước, thể nào thu hồi, cũng thể chia lìa.

      "Đây đúng là rất tinh xảo, ý tưởng rất tuyệt vời." Ánh mắt Irri ti chậm rãi quay lại người Lâm Khả Tụng.

      Môi của mím lại thành đường cong, trong tươi cười có cảm giác thả lỏng. Đó là vui vẻ phát ra từ nội tâm.

      "Khiết Tây Tạp? Bà có ý kiến gì ?" Giang Thiên Phàm hỏi.

      Mặc dù mặt rất bình tĩnh, nhưng Khiết Tây Tạp phải thừa nhận mình cam lòng. Cho dù vỏ bọc đường pha trộn cân đối, chất ăn mòn của sơn tra cùng kem Hương Thảo bị nhiệt độ ở khoang miệng hòa tan giống như nham thạch nóng chảy lao ra ngoài đất ngọt ngào chinh phục vị giác, thậm chí mùi thơm hoa quế nhàn nhạt cùng mùi vị Hương Thảo phối hợp với rượu Rum, quả giống như là bữa tiệc vị giác gặp gỡ tất cả mùi vị.

      tìm ra bất kỳ tỳ vết nào.

      "Nó rất hoàn mỹ." Khiết Tây Tạp nặn ra nụ cười.

      Nếu như có bất kỳ đối lập, người bình thường nhất định cảm thấy kem sơn tra hương thảo của Khiết Tây Tạp và Irri ti mỹ vị ai địch nổi, nhưng mùi vị mà Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng mang đến càng làm say lòng người.

      vòng này, Khiết Tây Tạp biết chênh lệch lớn hơn.

      xem thường Giang d[[dlqd Thiên Phàm, nhưng bà biết mình xem thường ánh mắt của Giang Thiên Phàm.

      Cũng phải tất cả ai có năng lực đều trở thành học sinh của , càng cần phải hợp tác.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82:

      Editor: Trà sữa trà xanh

      "Cám ơn." Giang Thiên Phàm trả lời.

      Tiếp theo đến phiên Winston công bố kết quả bỏ phiếu.

      Nhìn tờ giấy trong tay, kết quả như Winston dự liệu.

      "Phiếu bầu cho Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng tổng cộng có mười lăm người, mà người thích đồ ngọt của hai vị đầu bếp chánh Quintin hơn có mười người."

      Winston ngắm nhìn bốn phía, đến lúc này, cơ hồ tất cả người đoán được kết quả cuộc thi này.

      "Trước mắt, Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng dẫn đầu. Nhưng mà chúng ta vẫn còn món đồ ngọt nữa chưa được nhận xét. đầu bếp tốt, vì kết quả thắng bại mà chuyên chú ở chế biến tạo thành món ăn ngon nhất. Hôm nay cũng giống như vậy. Cho nên xin mọi người nén mọi cảm xúc lại, cảm thụ món điểm tâm ngọt tầm thường nhất cũng là quan trọng nhất —— bánh việt quất!"

      Tiếng của ông vang lên, tiếng vỗ tay vang lên. Phấn khích mà cuộc thi này mang lại vượt dự đoán của rất nhiều người, tất cả mọi kỹ xảo cùng kỹ thuật nấu nướng đều lộ ra hết, so với đơn thuần ngồi ở nhà hàng đắt giá, nghe Violin cao nhã, giờ phút này tất cả đều là trải nghiệm làm người ta khó có thể quên được.

      Theo tiếng vỗ tay hạ xuống, nhân viên làm việc bưng bánh việt quất đến trước mặt giám khảo.

      "Khả Tụng, hôm nay là thí sinh dự thi trẻ nhất, có thể cho chúng tôi biết nhận xét của về bánh việt quất ?" Winston tự mình bưng đĩa đến trước mặt của Lâm Khả Tụng.

      Điều này làm cho có chút thụ sủng nhược kinh.

      "Bánh việt quất. . . . . . Trong phim ảnh ở Trung Quốc, khi có người mới chuyển đến hàng xóm thường mang bánh việt quất đến chào hỏi người đó. Cho nên tôi muốn bánh việt quất phải tạo ra cảm giác gần gũi, làm cho người ta cảm thấy đây là điểm tâm rất thân thiện. Nó rất bình thường, chỉ cần có phòng bếp có lò nướng là có thể làm được. Ở Trung Quốc rất dễ thấy nó ở trong phố lớn ngõ , nhưng chỉ cần điều chỉnh chút xíu, có thể là độ lửa, có thể là gia vị thậm chí về thủ pháp, nổi danh, khác biệt với người khác. Cho nên vô luận là món ăn Pháp, món ăn Italy, món ăn nước Đức, món ăn Mexico hoặc là món Trung Quốc, chưa từng có món ăn xuất sắc nhất, chỉ có thể dụng tâm nấu nướng cùng với cảm thụ của người thưởng thức."

      Lâm Khả Tụng rất nghiêm túc .

      Lời này là Giang Thiên Phàm dạy .

      "Tốt. tại mọi người hãy cùng nhau nếm món bánh bình thường nhất nhưng có khả năng là bánh việt quất ngon nhất tới nay."

      Người bình thường đều dùng khay nướng để làm ra bánh việt quất hoàn chỉnh, nhưng Khiết Tây Tạp cùng Irri ti lại làm ra 1 bánh việt quất mini bằng nắm tay. Độ khó rất cao, bởi vì bánh rất , cho nên phải cẩn thận để tạo lớp vỏ dày. Nếu như vỏ ngoài bằng vỏ ngoài bánh việt quất bình thường, như vậy trái cây ở nướng chín, vỏ ngoài lại chưa chín. Nếu như vỏ ngoài quá mỏng nhanh chín, nhưng việt quất bên trong còn chưa chín.

      Dao ăn của Lâm Khả Tụng chạm lên vỏ ngoài bánh việt quất, khi cắt ra tốn chút sức nào, thanh giòn xốp vang lên báo hiệu cho biết vỏ ngoài thành công. Khi tách bánh việt quất ra, bên trong nhân bánh dán sát vỏ ngoài, chút nào nát hay rời.

      mùi hương nồng nặc khiến người ta muốn hung hăng cắn xuống hớp trái cây tràn vào trong mũi.

      Lâm Khả Tụng nhìn về Irri ti, khóe môi ấy là nụ cười thản nhiên, tựa hồ cho biết bánh này tuyệt đối thành công chút tỳ vết.

      Lâm Khả Tụng khe khẽ cắn hớp, cảm giác ấm áp mang theo mùi thơm việt quất, mùi vị vui vẻ khuếch tán ở đầu lưỡi. Vỏ ngoài giòn xốp cùng nhân bánh nhu hòa tạo thành chênh lệch ràng, chua cùng ngọt pha trộn hoàn mỹ cân đối khiến muốn ngừng mà được.

      "Cảm thấy thế nào?" Irri ti nghiêng mặt.

      "Coi như cho tôi bàn lớn, tôi cũng ăn hết!" Lâm Khả Tụng cắn cái, tỉ mỉ lặp lại, đành lòng nuốt nó vào trong cổ.

      "So với những bình luận khen ngợi của giám khảo, tôi thích trực tiếp bình luận như vậy hơn. Đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm ở trong nghề được công nhận có vị giác chuẩn xác nhất. Làm học sinh của cậu ta, hãy cho tôi biết trong bánh việt quất có gì?"

      Lâm Khả Tụng ngẹo đầu cẩn thận phân biệt mỗi mùi vị, có vội vã trả lời, mà là trải qua 10 mấy giây tự hỏi.

      "Vỏ ngoài có mỡ bò, khi nhào bột mì cho nước ngâm bạc hà, cho nên vỏ ngoài có mùi thơm mát của bạc hà. À! Còn có hương thơm của nước cốt dừa! Cho nên vỏ ngoài thơm như vậy, hơn nữa mùi thơm này hợp với việt quất tăng thêm sức mạnh đột ngột chút nào!"

      " tệ, có thể nếm ra mùi vị của nước cốt dừa. Chúng tôi cũng cho vào nhiều. Còn nhân bánh sao?" Irri ti tiếp tục hỏi.

      "Bên trong nhân bánh có gừng! Nhục quế phấn! Vỏ chanh chua! Rượu gin! Còn có. . . . . ." Lâm Khả Tụng nheo mắt lại.

      "Còn có cái gì?" Irri ti khẽ nhìn Lâm Khả Tụng, tựa hồ xác định cái gì.

      Lâm Khả Tụng nhếch khóe môi, tinh tường trả lời Irri ti: "Còn có chút ít bí đỏ quả nê. Nó khiến nhân bánh việt quất có cảm giác sềnh sệch, cũng làm cho vị ngọt của nó càng thêm nhu hòa."

      Irri ti nhắm mắt lại, cười nhìn về phía Giang Thiên Phàm : " ấy cũng giống có thiên phú vị giác."

      "Tôi chỉ cần giây là có thể phân biệt tất cả nguyên liệu, mà ấy lại dùng gần nửa phút. ấy vẫn còn cách xa tôi." Giang Thiên Phàm bình tĩnh trả lời.

      "Được rồi, tại để cho tôi nếm thử bánh việt quất của hai người."

      Irri ti cúi đầu nhìn qua cái bánh việt quất hình tam giác trong mâm. Giang Thiên Phàm áp dụng phương thức truyền thống làm ra bánh việt quất. Irri ti nâng nĩa lên, khe khẽ gõ cái dọc theo bánh, tiếng vang "kèn kẹt" biểu thị vỏ ngoài của cái bánh này thua kém bánh của .

      nghiêng người, nhìn lát cắt, gật đầu cái : "Từ lát cắt có thể thấy được, độ dày cùng độ căng đầy của nhân bánh rất hoàn mỹ, vỏ ngoài bánh quá dầy cũng quá mỏng. Dĩ nhiên những thứ này rất căn bản, đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm thể nào làm sai được."

      Irri ti cắt xuống phần , đưa vào trong miệng. nhắm mắt lại, theo mỗi lần nhai, đều khẽ gật đầu cái.

      "Mặc dù thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mà tôi lại thể thừa nhận mùi vị của nó chẳng những hoàn mỹ còn có chỗ kinh ngạc. Vỏ ngoài cũng giống như chúng tôi có bạc hà, hai người cũng cho Hương Thảo. . . . . ." Irri ti nghiêng đầu, "Còn có chút ít bột gừng. . . . . . bột bắp sao?"

      "Có phải rất thơm?" Lâm Khả Tụng cười.

      "Quả rất thơm. Độ chua ngọt của nhân bánh cũng rất thăng bằng. Trừ việt quất ở ngoài, tôi còn ngửi thấy mùi chanh. Nhưng trong nhân bánh tôi nhìn thấy quả cam, cho nên hai người dùng nước chanh. Còn có mùi rượu Brandy, nó dẫn ra vị việt quất, càng tô đậm thêm hương chanh. Vỏ chanh được rắc lên cuối cùng, bảo lưu lại vị mát mẻ của nó. Tôi muốn biết, khi nướng bánh là ai canh thời gian?"

      "Thời gian có vấn đề sao?" Lâm Khả Tụng đột nhiên khẩn trương lên.

      Irri ti nhìn nét mặt Lâm Khả Tụng khỏi cười ra tiếng: "Bởi vì thời gian nướng rất chuẩn xác. Tôi còn tưởng rằng là đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm, chỉ là xem vẻ mặt của , tôi biết ngay là rồi. Làm tệ, Lâm Khả Tụng."

      xong, Irri ti đưa tay ra với Lâm Khả Tụng.

      Điều này làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy khó tin. Irri ti vẫn có hảo cảm với , thậm chí ngừng gạt bỏ . Mà hôm nay, thế nhưng Irri ti lại đưa tay ra với !

      Lâm Khả Tụng nắm tay của đối phương, lực độ ở ngón tay Irri ti khiến hiểu, mình lấy được đồng ý ở vị đầu bếp chánh này.

      "Mẹ, mẹ muốn ?"

      Khiết Tây Tạp lắc đầu cái. Bây giờ cái gì cũng có ý nghĩa, ít nhất Irri ti có thể tự nhiên thanh thản được tất cả mọi người ở đây tôn trọng.

      "Chủ bút Winston, đến lúc đó tuyên bố kết quả." Irri ti cười nhắc nhở Winston.

      "À, tôi đắm chìm trong bầu khi thấu hiểu lẫn nhau này, thậm chí quên chuyện này!"

      Winston liếc mắt nhìn kết quả trong tay, nhếch môi: "Đây là kết cục tốt nhất hôm nay rồi. Hai bên đều lấy được năm phiếu! Bánh việt quất là món dễ dàng nhất cũng là khó khăn lớn nhất hôm nay. Nhưng qua bánh này chúng ta thấy được tài nghệ nấu nướng của hai bên thí sinh. Xin mọi người cho phép tôi gởi tới họ hai chữ kính trọng."

      xong, Winston hành lễ với họ.

      Mà toàn trường cũng vang lên tràng tiếng vỗ tay.

      "Hôm nay, ở chỗ này tôi xin chúc mừng đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng lấy được 93 phiếu chiến thắng cuộc thi hôm nay. Nhưng mà ở trong lĩnh vực nấu nướng, đây chỉ là góc của tảng băng chìm. có thắng vĩnh viễn, chỉ có cao hơn. Hơn nữa, thành tựu của ngày hôm nay cũng chỉ đại biểu hôm nay, chỉ có thể đại biểu cho chín món ăn, cũng phải toàn bộ." Winston về phía Lâm Khả Tụng, nhàng vỗ vai , "Khả Tụng, tôi biết có thiên phú mà người khác có. Nhưng vô luận ở lĩnh vực gì, làm bất cứ chuyện gì, muốn trở thành đại sư, phải hiểu như thế nào từ hạt cát thấy thế giới. may mắn biết Giang Thiên Phàm người đại sư có tài nghệ như thế, lại có cơ hội tỷ thí với những đầu bếp trứ danh Khiết Tây Tạp còn có Irri ti, có lẽ cảm thấy mình sao mà may mắn, thậm chí cảm thấy mình thiên phú cao hơn người khác. Nhưng tất cả hôm nay, chỉ là viên cát. Có thể từ viên cát nơi này nhìn thấu ra thế giới này, chỉ dựa vào thiên phú là đủ."

      "Tôi hiểu, cám ơn ngài, chủ bút Winston!"

      Lâm Khả Tụng tiến lên ôm ông.

      Khách quý ở khán đài như Mông Ca Mã Lợi còn có các đầu bếp chánh khác đều rối rít đứng dậy vỗ tay.

      Trong lúc giật mình, chợt nhớ tới cảnh tượng mình tham gia "Đại sư tú". Khi đó mình chỉ làm được trứng chiên cà chua, thậm chí rốt cuộc mình muốn làm gì cũng biết.

      Vậy mà hôm nay, phát lĩnh vực mà mình nhiệt tình thương, cũng tìm được phương hướng của mình.

      Nhóm truyền thông hết sức thân thiện tiến lên phỏng vấn, Lâm Khả Tụng đương nhiên trở thành tiêu điểm của bọn họ. Hôm nay giới ẩm thực phỏng đoán, trẻ tuổi này có phải là người thừa kế của đại sư Giang Thiên Phàm ?

      Cũng bởi vì cuộc thi hôm nay khiến đông đảo người dân tới trước thành phố New York thấy được tài nấu nướng cao siêu của Giang Thiên Phàm, trong khoảng thời gian ngắn khiến vô số người hứng thú đối với trong công viên phố ẩm thực Trung Hoa, tất cả mọi người đều thể chờ đợi muốn nếm thử món ăn vặt nơi này.

      Lâm Khả Tụng bị chìm ngập trong tiếng vỗ tay cùng lời ca ngợi cũng cảm thấy mừng rỡ như điên, nhiều hơn là sợ hãi.

      theo bản năng ngừng lùi lại, cho đến khi dựa vào trong ngực Giang Thiên Phàm.

      ôm , thong dong mà có trật tự trả lời các câu hỏi của truyền thông.

      Đạm bạc lây sang Lâm Khả Tụng. Giống như Winston từng , tất cả hôm nay chỉ là viên cát, trước mặt còn có thế giới ẩm thực tươi đẹp chờ đợi khám phá.

      Irri ti tới trước mặt hai người, bắt tay với Giang Thiên Phàm: "Tôi từng thưởng thức . Thưởng thức nghiêm cẩn, chuẩn xác, minh mẫn cùng cố chấp của . Tôi cứ ngỡ là thưởng thức, nhưng hôm nay tôi bỗng nhiên phát , tôi là ái mộ ."

      Lời này làm cho cả trường chợt yên tĩnh lại.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :