1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Yêu Tinh - Cố Tranh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Tiểu Tinh
      Quyển 01 chương 05: NGÀY THỨ TÁM

      Edit: 1900



      Lệ Viễn cầm điện thoại, ấn gọi dãy số.

      “Có thể thu lưới rồi.”

      Người như Lệ Thừa Trạch, xứng cùng chung hoạn nạn với nàng.

      …..

      “Kiều Kiều…đây là đâu?” Lệ Thừa Trạch nghẹn ngào, thanh đột nhiên vang lên.

      Văn Kiều nhanh chóng thay đổi tư thế thô bạo lôi kéo người của mình, nâng hơn phân nửa thân thể của Lệ Thừa Trạch dậy, làm có thể dựa vào người mình.

      “Em cũng biết đây là nơi nào, em chỉ biết phải mang theo rời khỏi nơi đó thôi… tới đường quốc lộ là có thể tìm xe đưa chúng ta trở lại rồi.” Văn Kiều giọng .

      Thanh bé yếu ớt tới nghẹn ngào, dường như rất lâu rồi được cho ăn uống.

      Đáy lòng Lệ Thừa Trạch chua xót, ngửa đầu nhìn nàng.

      Khuôn mặt trắng nõn giờ nhem nhuốc bùn và máu, quả thực là bắt nàng chịu tội mà.

      nhớ tới thời điểm còn tuổi, nàng cũng cứu nhu vậy, vì mà chịu ít đau đớn, sau đó cũng nhắc tới chuyện lần đó nữa. Nàng cầu báo ân, mà chỉ mong dùng hết thảy những điều tốt đẹp tới cho nàng.

      “Kiều Kiều…” Lệ Thừa Trạch khó nhọc nhấc tay lên, ôn nhu chạm vào gương mặt Văn Kiều.

      Trong chớp mắt, nước mắt Văn Kiều tuôn rơi, dù bùn máu đầy mặt cũng che dấu được nét dung nhan xinh đẹp, vẻ đẹp càng thêm động lòng người.

      Nàng chịu nhiều khổ ?

      Nàng vì cứu ta, còn bị thương ?

      Tim nàng, còn chịu nổi ?

      Lệ Thừa Trạch cau mày, ánh mắt càng dịu dàng xen lẫn đau lòng.

      Văn Kiều giơ tay lau lau nước mắt, oán trách, “May mà còn sống.”

      Vừa nhìn, liền thấy lòng bàn tay trắng nõn giờ che kín vết máu.

      Lệ Thừa Trạch bắt lấy cổ tay nàng, “Đây là có chuyện gì?”

      Nháy mắt, Lệ Thừa Trạch cảm thấy tim mình đau nhói.

      đau lòng tới cực điểm!

      “Kiều Kiều, em chịu khổ rồi…”

      “Em sao.” Văn Kiều lắc lắc đầu.

      Nàng càng kiên cường như vậy, Lệ Thừa Trạch càng đau lòng, trong vòng vài phút, trái tim như bị người ta hung hăng bóp vô số lần.

      Lúc này, trong biệt thự nơi núi xa.

      Người thanh nhiên giọng, “Hầy, có vị hôn phu đúng là giống a. Trước còn hung hãn như vậy, vừa thấy Lệ Thừa Trạch tỉnh liền rớt nước mắt….”

      Đôi mi Lệ Viễn hơi nhướng, đôi mắt xẹt qua tia vui.

      Lệ Thừa Trạch quá vô dụng.

      Vị thiên kim của Văn gia này, sao lại có thể thương nhỉ?

      Nàng yếu ớt, chỉ biểu lộ trước mặt Lệ Thừa Trạch.

      màn này, rơi sâu vào trong lòng Lệ Viễn.

      mở miệng, lời mang theo hàn khí lạnh băng, “Lệ Chấn Dương vô dụng như vậy? Địa điểm đều gửi cho rồi, làm sao mà còn chưa tìm thấy?”

      Người thanh niên kia cười đáp, “Lệ gia đều là người ngu xuẩn cả!” “A! Đương nhiên trừ ngài ra!”

      Thời điểm Lệ gia tìm được hai người, cũng chạng vạng.

      Lệ Thừa Trạch lại lần nữa té xỉu, Văn Kiều hoài nghi miệng vết thương bị nhiễm trùng dẫn tới sốt cao. Bất quá, người này có vầng sáng của nam chủ, hẳn là dễ chết như vậy.

      Bên này Lệ Chấn Dương mang theo nhân viên y tế tới, vô cùng lo lắng đưa Lệ Thừa Trạch lên xe cứu thương.

      Còn Văn Kiều ngược lại, bị người vắng vẻ.

      May mắn, người Văn gia cũng theo sát đuổi tới.

      Chờ mẹ Văn tới, liềm ôm chầm lấy người, Văn Kiều lúc này mới dám nhắm mắt, ngủ.

      Người Văn gia đều cho rằng ngàng ngất , tê tâm phế liệt mà hô vài tiếng, “Kiều Kiều”, rồi mới đưa lên xe cứu thương.

      Qua màn hình, Lệ Viễn lén lút thở nhàng hơi.

      ….

      Chờ Lệ Thừa Trạch tỉnh lại, chuyện đầu tiên là tìm Văn Kiều.

      “Kiều Kiều đâu rồi?” căm tức nhìn Lệ Chấn Dương hỏi.

      “Được Văn thúc thúc ngươi đón rồi.”

      Lệ Thừa Trạch chưa từng nhớ Văn Kiều mãnh liệt như vậy, rất muốn biết nàng thế nào rồi, muốn thấy nàng!

      Lệ Thừa Trạch giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng vừa động, liền cảm nhận được đau đớn mãnh liệt…

      Toàn bộ lưng đều đau nhức, như bị người ta tách lớp da vậy….

      Đau đón kịch liệt đánh úp lại, tự nhiên Lệ Thừa Trạch có sức lực, cả người ngã trở lại giường.

      Vừa ngã xuống, lưng lại tiếp xúc với mặt giường, tiếp tục trải qua đau đớn kinh khủng!

      quá đau.

      còn bị đau như vậy, Văn Kiều sao, nàng chắc chắn chịu ít khổ!

      Lệ Thừa Trạch cắn chặt răng, chỉ hận thể mang những điều tốt đẹp tới cho nàng, sủng ái nàng.

      tế, chút Văn Kiều cũng đau, chỉ là thân thể nàng hư nhược dẫn tới mệt mỏi thôi.

      Nằm giường, Văn Kiều ôm chăn, lười biếng cầm điều khiển từ xa, đổi tiết mục TV, thưởng thức thế giới nhân loại ngôn tình não tàn.

      Liền có người gõ gõ cửa.

      Quay đầu lại, liền thấy Vu An An do dự tiến vào.

      “Văn tiểu thư hảo, ta nghe ngươi và Lệ tiên sinh bị bắt cóc. Ngươi, ngươi có khỏe ?” Vu An An sợ hãi hỏi.

      “Ta còn hảo.” Văn Kiều hề keo kiệt nở nụ cười. Kế hoạch tiến hành thuận lợi, tâm tình nàng thực hảo.

      “Kia…Vậy, Lệ tiên sinh, có khỏe ?”

      Văn Kiều hạ mi.

      Nga, nguyên lai là tới hỏi thăm Lệ Thừa Trạch.

      Văn Kiều vô cùng hào phóng cho nàng, “ ở phòng bệnh 301, ngươi có thể tới xem.”

      Đáy mắt Vu An An dâng lên niềm vui sướng, nàng cúi đầu, giọng, “Cảm ơn Văn tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

      Bên này, cha Văn đột nhiên nhận được điện thoại của bạn.

      “Lão Văn, khoảng thời gian trước ngươi nhờ chúng ta tìm đồ vật kia?”

      Chuyện này khiến cha Văn sứt đầu mẻ trán lâu, tinh thần lập tức tỉnh táo, “Đúng vậy, như thế nào? Có tin tức?”

      “Có vị đại nhân vật trợ giúp, tìm được, bất quá…đối phương có cầu.”

      cầu gì? Đều có thể!”

      “Vị tiên sinh này muốn gặp thiên kim nhà ngươi.”

      “A?”

      Rốt cuộc Lệ Thừa Trạch cũng được xuống giường, lập tức liền tới phòng Văn Kiều, sau đó… có.

      Văn Kiều trở Văn gia, gặp mặt vị đại nhân vật kia.

      “Văn tiểu thư.”

      “Lệ tiên sinh.”

      Hai bên tiếp đón hòa hảo.

      Văn Kiều rốt cuộc cũng gặp mặt vị Lệ tiên sinh này, nghe năm đó là người ưu tú nhất Lệ gia.

      thân đơn giản, áo sơ mi trắng, tay áo kéo lên khuỷu tay, tây trang đặt tùy ý đặt đùi.

      So với tây trang ngày đó mặc, dáng người đĩnh đạc cao gầy, hôm nay chỉ mang sơ mi, ngược lại cơ bắp dưới cánh tay nổi lên ràng.

      Dáng người tốt.

      Làm người ta nhịn được muốn sờ.

      Ánh mắt Văn Kiều dấu vết mà tuần tra qua lại người đối phương, ra lại xem gương mặt nam nhân này.

      Lệ Viễn cũng đánh giá nàng này.

      So với màn ảnh ngày hôm trước, người càng xinh đẹp hơn nhiều.

      Lông mi cong cong, cái mũi xinh đẹp, con ngươi ngập nước.

      Chính là diện mạo điển hình của nước Hoa, ý nhị cổ điển dường như đều tập trung người này.

      Đối phương đoan trang tú lệ trước mắt này làm nghĩ tới tấm lưng trắng nõn mị ngày đó.

      Lệ Viễn rũ mắt, dấu vết túm túm tây trang người, che dấu bộ phận nào đó quá hưng phấn.

      Ngực nóng cháy, như nào cũng che được.

      Nữ nhân kia quá hấp dẫn , vượt xa tưởng tượng của !

      lúc lâu Lệ Viễn lên tiếng, Văn Kiều liền hào phóng mở miệng, “Cảm ơn Lệ Viễn tiên sinh tìm được trái tim cho ta.” xong, còn cười trêu ghẹo, “Tánh mạng của ta liền hoàn toàn dựa vào Lệ tiên sinh a.”

      “Vậy, Văn tiểu thư định báo ân thế nào?” Lệ Viễn đột nhiên hỏi.

      Văn Kiều ngốc lăng.

      “Hệ thống, ngươi , có phải có ý tứ với ta? Theo dõi qua máy còn chạy ra được tình cảm?”

      Hệ thống, “Thực xin lỗi, tình của nhân loại, ta vô pháp giải thích.”

      Văn Kiều nhăn mi, buồn rầu, “Nhân vật như Lệ tiên sinh, tất nhiên thiếu thứ gì. là làm khó ta, cũng biết nên báo đáp ngài cái gì.”

      Lệ Viễn cười nhạt, “Có thể biết tiểu thư, là báo đáp tốt nhất rồi.”

      Văn Kiều chớp chớp mắt, sóng mắt lưu chuyển, hai má đỏ ửng, nàng thấp giọng, “Cảm ơn Lệ tiên sinh, bằng ta mời ngài ăn cơm?”

      “Hảo.” Lệ Viễn đáp ứng ngay.

      Trước sau Lệ Viễn vẫn ngồi chắc chắn ở đó, cúc áo sơ mi thẳng thớm.

      Lãnh đạm cấm dục.

      “Bộ dáng bên ngoài nghiêm trang, chừng bên trong lại ý dâm ta….” Văn Kiều giọng cùng hệ thống trò chuyện.

      Hệ thống suy yếu mở miệng, “Ta chỉ là hệ thống mới xuất xưởng, cái gì ta cũng hiểu.”

      Những cái suy nghĩ lung tung rắc rối đó, chút cũng hiểu.

      Thân thể Văn Kiều vốn dĩ tốt, lại vừa bị bắt cóc, dĩ nhiên cha mẹ Văn đời nào cho nàng ra ngoài ăn cơm, vì thế mạnh mẽ lưu Lệ Viễn ở lại, nhà bốn người dùng bữa.

      Lệ Viễn cũng vô cùng phối hợp mà ăn liền ba bát đầy.

      Chờ dùng xong cơm là hơn 9 giờ tối.

      Văn Kiều trở lại bệnh viện, thân thể của nàng vẫn cầu theo dõi cẩn thận.

      “Ta đưa Văn tiểu thư trở lại.” Lệ Viễn mở miệng.

      Văn Kiều gật đầu đồng ý, “Phiền toái Lệ tiên sinh.”

      Thấy nữ nhi cũng đáp ứng rồi, cha Văn cũng tranh nữa, đưa hai người ra xe mới trở lại trong nhà.

      Văn Kiều sóng vai ngồi ở ghế sau với Lệ Viễn.

      “Ta nghe tiểu thư bị thương trong vụ bắt cóc hôm trước.”

      Văn Kiều nghe vậy, đưa tay kéo đai an toàn, “Ân, lưng với bàn tay bị thương, nhưng kết vảy rồi.” xong, liền mở bàn tay cho coi.

      thực quả thực kích thích hơn nhiều so với màn ảnh.

      Lệ Viễn nhìn chằm chằm bàn tay chằng chịt kết vảy của nàng, tâm cũng khẽ động.

      Sau lúc trầm mặc, “ xứng đáng được ngươi đối tốt như vậy.”

      Văn Kiều cười khẽ tiếng, đáp.

      Xem ra, Văn Kiều Lệ Thừa Trạch đến mức chút dao động nào.

      Mặc kệ người khác cái gì, nàng đều cho qua.

      Vì thế, dứt khoát chuyển đề tài, “Văn tiểu thư, mình ngươi ở phòng bệnh, cảm thấy nhàm chán sao?”

      “Trước kia a, bây giờ .” Văn Kiều cười vui vẻ, “Có tiểu nương tên Vu An An, mỗi ngày nàng đều tới bồi ta chuyện.”

      Vu An An.

      Lệ Viễn yên lặng nhớ kỹ cái tên này.

      Trở về cân nhắc chút, người này có gì đặc biệt như vậy, lại được Văn Kiều thích.

      Thực mau, xe dừng dưới thang máy bệnh viện.

      Con đường này quá ngắn rồi!

      Lệ Viễn nhăn mày.

      “Gặp lại sau, nếu ta có thể sống sót, nhất định mời ngài ăn cơm.” Văn Kiều xuống xe, có quên quay đầu lại cười với người xe cái, thuận tay vén lọn tóc rơi xuống, lúc này mới bước vào thang máy.

      Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài màu đen.

      Phác họa đường lung linh người.

      Dưới đêm tối, thân ảnh mô hồ hòa vào bóng đêm, đường cong như có như trêu chọc lòng người.

      So với thời điểm mặc lễ phục màu trắng còn đẹp hơn!

      Lệ Viễn im lặng nhìn, mãi cho tới khi còn bóng dáng người nữa, mới thu hồi ánh mắt.

      thôi.”

      Người thanh niên lái xe nhịn được quay đầu hỏi, “Ngài muốn làm gì?”

      Lệ Viễn giơ tay xoa khóe môi, tự giác mỉm cười, áp kiểu gì cũng nổi.

      Bởi vì thấy nàng, nhìn thấy nàng liền vui vẻ như vậy sao?

      Nghĩ nghĩ, Lệ Viễn đáp điềm tĩnh, “Đào góc tường của cháu trai.”
      Last edited: 15/9/20
      Tôm Thỏ, noair, Cá bơi ngửa3 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chào mừng nàng quay lại hố này!
      1900 thích bài này.

    3. Cá bơi ngửa

      Cá bơi ngửa New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      17
      Hứa follow và like đều, chỉ cầu ko drop. Ai lớp diu bấy bì pặc pặc
      :yoyo45:
      1900 thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chúc nửa thế giới luôn vui vẻ và xinh đẹp [​IMG][​IMG][​IMG]
      Đặc biệt, nhận được thiệt là nhiều hoa và quá nhé [​IMG][​IMG][​IMG]

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      TIỂU TINH

      QUYỂN 1: TỔNG TÀI VĂN.


      Chương 06: Rắc Rối.

      Editor: 1900




      *****

      Văn Kiều vừa về phòng bệnh, bị bóng người ôm chầm lấy.

      “Kiều Kiều, em đâu vậy? tìm thấy em đâu cả.” thanh khàn khàn của Lệ Thừa Trạch vang bên tai nàng, “ chỉ sợ bởi vì mình mà em lại bị ai trói rồi.”

      Văn Kiều ôm ngực, đẩy tra nam này ra xa.

      Lệ Thừa Trạch lại cho rằng mình đè nặng nàng, vội vàng thối lui, chân tay đều luống cuống.

      “Về nhà ăn bữa cơm.” Văn Kiều đến mép giường ngồi xuống.

      Lệ Thừa Trạch thế nhưng thở nhàng ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, thấp giọng , “Hôm nay Kiều Kiều xinh đẹp.”

      “Ân, cảm ơn.” Văn Kiều nghiêng đầu cười cười với .

      Lệ Thừa Trạch thất thần.

      Trước kia, trong lòng , Văn Kiều là thanh mai trúc mã, là ân nhân từ của , là bé cần che chở trong lòng bàn tay.

      Nhưng, biết bắt đầu từ khi nào, từ từ phát , Văn Kiều, lại đẹp như vậy, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập dụ hoặc như tiểu tinh, đặc biệt là đối với nam nhân.

      Cái loại ham muốn mãnh liệt bảo hộ thương nàng, dần biến thành hận thể đem nàng xoa nắn, tiến vào trong cơ thể mình…

      Hô hấp Lệ Thừa Trạch thô nặng…

      “Kiều Kiều…”

      Văn Kiều lại ôm ngực, đầu ngã xuống giường bệnh, thấp giọng, “Em được thoải mái, em muốn ngủ lát.”

      “Hảo, em ngủ .” Lệ Thừa Trạch cầm ghế dựa đặt lại gần giường, hiển nhiên ý tứ muốn nhìn nàng ngủ.

      ở đây em ngủ được a.”

      Lệ Thừa Trạch bất đắc dĩ cười cười, “Hảo, vậy em nghỉ , ngoài nhé.”

      còn ngồi ở đây, sợ là tiểu tinh tim đập càng nhanh, nghỉ ngơi được ?

      Văn Kiều gật gật đầu, nhắm mắt lại.

      Lệ Thừa Trạch nhìn nàng thâm tình, khó khăn rời mắt, xoay người bước ra ngoài.

      Đột nhiên, cảm thấy cực kỳ, cực kỳ, bức thiết vô cùng, cưới nàng qua cửa.

      Lệ Thừa Trạch áp xuống nóng vội trong lòng, cầm di động gọi điện, “Khi nào có thể an bài giải phẫu?”

      “Văn tiểu thư vừa chịu kinh hách, thích hợp làm phẫu thuật ngay… Chờ, ít nhất cũng năm ngày nữa.”

      “Được, vậy an bài năm ngày sau . Nhớ kỹ, thể để nàng biết.”

      “Lệ tổng ngài yên tâm.”

      …………

      Văn Kiều an tâm vui vẻ vượt qua hai ngày ăn nhậu chơi bời.

      Sau đó, hệ thống liền nhắc nhở, “Hai kẻ tiện kia lại lăn giường!”

      “Ồ?” Văn Kiều kinh ngạc mở to mắt đẹp.

      “Lệ Thừa Trạch đều biểu thâm tình thích ta như vậy cơ mà? Vẫn có thể lăn giường với Vu An An kia?”

      tham gia tiệc rượu, bị thả dược, sau lại tìm Vu An An kia.”

      “Xem ra, uy lực của cốt truyện thể khinh thường a.”

      Mấy ngày tiếp theo, tra nữ đều tới phòng bệnh thăm Văn Kiều nữa.

      Tra nam mỗi ngày đều lăn đều đều với tra nữ, ôi cuộc sống, aizzzzzz.

      Hệ thống nghĩ nghĩ, hỏi, “Ngươi , tên tra nam kia nghĩ cái gì?”

      Văn Kiều suy tư lát, mới mở miệng, “ , rất muốn lăn giường cùng ta a, nhưng ta có bệnh tim, thể vận động kịch liệt. Dĩ nhiên phải tìm kẻ thay thế để tiết dục a. Vu An An kia cũng chỉ là đồ chơi, trong lòng vẫn ta a.”

      “Ngươi đoán chuẩn.”

      Văn Kiều cười đắc ý, “Gần đây ta hay xem tiểu thuyết Tổng tài mạng, nam chủ đều có suy nghĩ khác mấy.”

      Vừa xong, liền có tiếng vang điện thoại.

      Nàng nhấp nghe, liền có tiếng Lệ Viễn truyền tới.

      “Tiến sĩ Wilson vừa gọi điện tới, hỏi em chuẩn bị tốt để phẫu thuật chưa?”

      “Ân, ngày mai .”

      “Được.”

      Đầu kia đáp xong, lại chậm chạp có cúp máy.

      Văn Kiều lịch , “Còn có việc gì sao Lệ tiên sinh?”

      “Ta chờ em mời ta bữa cơm.” thanh trầm thấp mê người dịu dàng .

      Lệ Viễn cúp máy, trán cao nhăn lại, “Lệ Thừa Trạch bị điên rồi sao? tính lừa tình cảm của nữ hài để đổi tim cho Văn Kiều? Đây phải làm nàng mang cái mạng người lưng sao?” Sắc mặt càng ngày càng khó coi, “ còn cùng nữ hài này lên giường? sợ nàng thương tâm khổ sở sao? Quả nhiên mặt hàng như cha ! Vừa ngu vừa hư hỏng!”

      Thanh niên bên này dùng sức gật đầu, “ phải thứ tốt! Đại ca mau đào chân tường !”

      Ánh mắt Lệ Viễn lóe lên, trong đầu toát ra ý niệm.

      đổi tim hợp pháp giúp nàng, nhưng làm Lệ Thừa Trạch kia nghĩ lầm, tim bị đổi là của Vu An An kia, lại đem mọi chuyện cho Văn Kiều biết, có chứng cứ ràng như vậy, nàng tin cũng phải tin!

      Đến lúc đó, Văn Kiều có còn thích tên kia nữa ?

      Mặc kệ thế nào, ít nhiều, đều có cơ hội!

      Gương mặt lãnh đạm nhiều thêm tia ý cười.

      “Lão nhị, ngươi chuẩn bị … Đảm bảo việc giải phẫu của Văn tiểu thư bị lộ ra ngoài.”

      *****

      Ngày giải phẫu….

      Văn Kiều nhắm mắt lại, mọi cảm quan đều có hệ thống đóng lại giúp.

      Toàn bộ quá trình giải phẫu, phảng phất là giấc ngủ dài….

      Nhưng Vu An An khác.

      Dù đơn thuần tới đâu nữa, nàng ta cũng xuẩn tới mức bị đẩy lên bàn phẫu thuật mà biết, đợi phát điểm thích hợp, kịp nữa rồi.

      Dù kịch liệt giãy giụa, cũng thoát được.

      Thư ký của Lệ Thừa Trạch tới trước mặt nàng, lạnh mặt hỏi, “Vu tiểu thư, ngươi cho rằng, bản thân ngươi đáng giá ngàn vạn sao?”

      Vu An An run rẩy, “Ngươi có ý gì?”

      “Tim của Văn tiểu thư tốt, trong lễ đính hôn cùng Lệ tổng bị té xỉu, nàng cần giải phẫu đổi tim mới có thể khỏi hẳn.”

      “Đổi...tim?” Vu An An ngơ ngác, đè lại trái tim đập thùm thụp, “Cho nên, ý ngươi là, ngàn vạn đó là trái tim của ta?”

      “Đúng vậy, ngàn vạn kia, ngươi đưa ba mẹ ngươi 800 vạn để chữa bệnh và mua phòng, bọn họ tiêu sạch ? Tiền dư lại, ngươi dùng 150 vạn cho bạn tốt ngươi. tại, Vu tiểu thư, thời điểm phát huy giá trị của ngươi tới rồi. Còn thỉnh ngươi phối hợp.”

      Thân thể Vu An An run rẩy kịch liệt.

      Nàng nhớ tới Văn tiểu thư kia, vừa xinh đẹp lại luôn cao cao tại thượng.

      Nàng nhớ tới, mấy ngày này, thời khắc thân mật cùng A Trạch.

      Nàng nhớ tới, số tiền kia…

      “Ta có thể trả các ngươi! Ta có thể…”

      Lời còn chưa dứt, bị ngươi hung hăng ấn mạnh xuống giường giải phẫu.

      Nước mắt trào ra từ hốc mắt.

      Nàng hận.

      Nàng hận Lệ Thừa Trạch, sao có thể nhẫn tâm như vậy!

      Nàng hận Văn Kiều, dựa vào cái gì nàng ta bị bệnh tim, liền cướp trái tim của mình?

      Văn Kiều có được gia thế tốt đẹp, có được diện mạo hoàn mỹ, có vị hôn phu nàng tới tận cùng… Nàng có được hết thảy!

      Dựa vào cái gì còn tới cướp trái tim của mình?

      Thư Ký lui ra ngoài, phòng giải phẫu đóng lại.

      Vu An An bị kim gây tê, sau đó liền hôn mê. Dĩ nhiên, nàng ta biết mọi điều xảy ra sau đó. Vừa hôn mê, liền có hộ sĩ đẩy ra ngoài từ thông đạo khác.

      Trừ bỏ mũi thuốc tê kia, tội gì nàng ta cũng phải chịu.

      Văn Kiều có hệ thống, sau phẫu thuật lâu sau liền tỉnh lại.

      Phòng bệnh vẫn vậy, chỉ là giường bệnh nhiều hơn người.

      “Tỉnh?”

      “Ân.”

      Người đàn ông đột nhiên cười, còn bộ dáng lãnh đạm cấm dục mọi ngày, “Ta còn chờ bữa cơm của em đâu.”

      “Hảo a.” Văn Kiều cười cười.

      Đầu gian nan chuyển quanh bốn phía.

      “Ta là người đầu tiên biết phẫu thuật thành công, bọn họ còn chưa tới.” Lệ Viễn .

      Tim là tìm được, bác sĩ là an bài. là người biết đầu tiên, cũng kỳ quái.

      Phẫu thuật kết thúc, là buổi tối. Trong phòng mảnh ấm áp, nhìn Lệ Viễn nhiều hơn hương vị ôn nhu.

      “Muốn uống nước sao?”

      đợi Văn Kiều trả lời. Liền có tiếng gõ cửa, “Lão đại, Lệ Thừa Trạch tới.”

      Văn Kiều chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Lệ Viễn, “Lệ tiên sinh tránh lát?”

      Biểu tình mặt Lệ Viễn đổi, đáy mắt lại xẹt qua tia sáng nguy hiểm.

      Dường như tiểu tam lên được mặt bàn vậy!

      “Lệ tiên sinh?” Văn Kiều lên tiếng thúc giục.

      Lệ Viễn lấy lại tinh thần, rũ đôi mắt ra điều tủi thân, “Ân, được rồi.”

      Đồng ý, liền xoay người tiến hướng nhà vệ sinh, kéo cửa ra, đóng lại.

      Wc đối diện, chếch góc 45 độ so với giường bệnh.

      Cánh cửa wc là pha lên, bên ngoài nhìn thấy, nhưng bên trong lại ràng.

      Văn Kiều có loại ảo giác, Lệ Viễn bên trong, lặng lẽ quan sát mình.

      Ngay lúc này, cửa bị người đẩy ra.

      Lệ Thừa Trạch bước nhanh tới.

      “Kiều Kiều, em tĩnh?”

      “Ân.”

      “Có cảm giác khó chịu ở đâu ?” Lệ Thừa Trạch ngồi xuống bên người nàng. Vị trí này, đúng là vị trí Lệ Viễn vừa đứng dậy.

      Văn Kiều nhịn được cười cười, “ có nơi nào khó chịu.”

      “Vậy là tốt rồi.” Thần sắc vẫn luôn căng chặt như được giải thoát mà thả lỏng.

      Văn Kiều lại nổi lên cái ý xấu, cười , “Gần đây đều thấy nữ hài kia, mấy ngày em tĩnh dưỡng, có thể để nàng tới đây bồi em sao?”

      Thần sắc Lệ Thừa Trạch quái dị, chần chờ, “Nàng giống như xuất viện rồi.”

      “Vậy à, tiếc….” Nét mặt thoáng thất vọng…

      Làm sao Lệ Thừa Trạch có thể để nàng thất vọng?

      nghĩ nghĩ, cẩn thận mở miệng, “Kiều Kiều, chờ em xuất viện, dưỡng tốt thân thể, chúng ta liền kết hôn .”

      Thanh vừa dứt, ‘phanh’ tiếng, trong wc truyền tới tiếng vang.

      “Sao vậy?” Lệ Thừa Trạch nhíu mày, xoay người dường như muốn qua wc xem.

      Văn Kiều kịp thời , “Có thể gió thổi làm đồ vật rớt xuống.”

      Lúc này Lệ Thừa Trạch mới quay đầu lại, trở về đề tài kết hôn.

      “Kiều Kiều, em cảm thấy thế nào?”

      Văn Kiều tránh tầm mắt , “Chúng ta giải trừ hôn ước.”

      sao cả, lại lần nữa cầu hôn em!”

      sau , em mệt rồi.” Văn Kiều nhắm mắt, dường như muốn chuyện.

      Cũng gấp gáp được. Lệ Thừa Trạch nhàng, “Được, em ngủ . Lát nữa thúc thúc và a di bọn họ cũng muốn tới, ta đón bọn họ.”

      Văn Kiều nhắm mắt đáp.

      Lệ Thừa Trạch chỉ coi như thuốc mê vẫn còn tác dụng, nàng quả thực mệt muốn chết . Yên lặng trong chốc lát liền đứng dậy ra ngoài.

      Chân trước vừa , Lệ Viễn ra tới.

      “Văn tiểu thư thực thích cháu trai kia của ta a, biết ta và có mâu thuẫn liền bảo ta tránh .” Lệ Viễn mở miệng, như bình tĩnh, nhưng hương vị sao đều cổ quái khó chịu.

      Văn Kiều hơi mỉm cười, cũng đáp.

      Trong đầu chao đảo, Lệ Viễn thấp giọng hỏi, “Văn tiểu thư giải trừ hôn ước với ?”

      “Um.”

      “Vì cái gì?” Lệ Viễn biết chắc chắn, Văn Kiều nàng biết những chuyện sau lưng kẻ kia làm. Vậy vì sao, nàng lại muốn giải trừ hôn ước?

      Chẳng lẽ… Bởi vì, nàng muốn liên lụy tới Lệ Thừa Trạch, cho nên tỏ vẻ hào phóng giải trừ hôn ước?

      Vừa phỏng đoán vậy, Lệ Viễn liền cảm giác tim đau.

      Tính, trăm kẻ tên Lệ Thừa Trạch kia, làm sao xứng với nàng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :