123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Yêu Tinh - Cố Tranh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Tiểu tinh [ xuyên nhanh ]

      Thế giới 1: Tổng tài văn.

      Chương 2: Nữ chính gặp nữ chủ??

      Dáng lưng Lệ Thừa Trạch cứng đờ, ngay sau đó, nắm hai tay chặt, kìm nén lửa giận, bước ra ngoài ngoảnh lại, “Ta đồng ý.”

      Văn Kiều thu hồi ánh mắt, từ từ nằm xuống, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Văn mụ mụ (*Văn mẫu, Văn phu nhân, mẹ Văn Kiều), bảo bà mang đồ ăn tới cho mình a.

      Hệ thống lại gấp đến dậm chân, “Làm sao bây giờ? đồng ý giải trừ hôn ước a!”
      Văn Kiều thong thả ấn điện thoại, ung dung , “Gấp cái gì? Phu thê Văn thị rất thương nữ nhi này, chỉ cần ta vừa mở miệng, Văn gia nhất định giải trừ hôn ước với Lệ gia.”

      “Ta biết a, chính bởi vậy, sợ rằng Lệ Thừa Trạch hiểu lầm a, nghĩ là ngươi vì ….”

      “Ta vậy để hiểu lầm a.” Văn Kiều vừa chuyện cùng hệ thống, vừa tìm danh bạ Văn mẫu.

      càng hiểu lầm, lại càng sốt ruột, hận thể đổi tim cho ta ngay.”

      Nguyên văn, để đạt được trái tim của Vu An An, từ lúc quen biết, bao nuôi, dưỡng thân thể tốt, lại tới tiếp xúc ngày càng nhiều hơn giữa hai người họ, lại ngoài ý muốn mà xảy ra quan hệ thân mật….cho tới cuối cùng mới làm thủ thuật giải phẫu đổi tim cho Văn Kiều và Vu An An.

      Toàn bộ quá trình, ước chừng tận bốn tháng a.

      Bốn tháng này, mới làm Vu An An Lệ Thừa Trạch sâu sắc, Lệ Thừa Trạch cũng dần dần phát những ưu điểm của Vu An An, sau đó mới màn tra tấn moi tim, ngược thân lại ngược tâm, rồi lại có thể tiếp tục tương thân tương ái mà đương…

      Hệ thống bé nghe Văn Kiều xong, càng kinh hoàng, “Tại sao ngươi lại muốn đẩy nhanh tiến độ đổi tim? Ngươi sợ sau này, Lệ Thừa Trạch đem mọi tội lỗi đổ lên đầu ngươi? Vu An An cũng hận thể giết ngươi !”

      “Cực hận, mới có thể đến minh tâm khắc cốt.” Văn Kiều dừng chút, “Ngô, ta cũng rất tò mò, nếu hai ngày nữa, Lệ Thừa Trạch liền phải lấy tim của Vu An An, mà do hai người họ chưa tiếp xúc đủ lâu để sinh tình cảm, Vu An An còn kẻ tiện nam như vậy?”

      Nhìn khuôn mặt trắng bệch có vẻ đáng thương của Văn Kiều, hệ thống bé hơi bấn, hình như nó lo lắng cho nhầm người phải.

      Hệ thống bé lại bất lực hít sâu hơi, dứt khoát làm bộ cái gì cũng thấy!

      ………..

      Giống như dự đoán của Văn Kiều, nàng vờ đáng thương, khóc lóc trước mặt phu thê Văn gia đến phút đồng hồ, đôi vợ chồng này liền mềm lòng, lập tức đáp ứng.

      “Được, được, vậy mụ mụ liền chuyện với Lệ gia bên kia, ngươi cần lo lắng, chỉ cần dưỡng thân mình tốt.” Văn mẫu vừa vừa lau khóe mắt hồng hồng.

      Văn phụ cũng phụ họa gật đầu, “Đúng vậy, ngươi cứ an tâm, việc giải phẫu, ba ba tìm cách khác.”

      “Ân.” Văn Kiều nở nụ cười, ỷ lại dựa vào trong lòng Văn mẫu, học bộ dáng nguyên thân làm nũng.

      Phu thê Văn thị thấy bộ dáng này, tâm đều mềm nhũn, bồi Văn Kiều chuyện lâu, lại bởi vì công việc bận rộn mà thể rời .

      Dù vậy, Lệ Thừa Trạch vẫn cứ mỗi ngày đều tới thăm Văn Kiều, mỗi lần tới đều ngồi lại ít nhất mười phút. Văn Kiều lười diễn kịch với , thấy tới liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

      Nguyên thân có bề ngoài đẹp, khi ngủ, dung nhan lại càng yên tĩnh xinh đẹp, dù thần sắc mặt mày có bệnh, lại chỉ khiến người ta càng thêm thương tiếc. Nàng càng ngậm miệng , Lệ Thừa Trạch càng cho rằng là nàng đau lòng.

      Nàng muốn liên lụy tới , dù đau đớn cũng đẩy xa, xa.

      Nàng nằm giường bệnh, yếu như vậy, chỉ cần đôi tay là có thể nhàng nâng nàng lên.

      Nàng như vậy, chỉ , có thể bảo hộ nàng trong ngực…

      Ý niệm như vậy, cứ điên cuồng trôi nổi trong đầu Lệ Thừa Trạch, để thương tiếc của đối với nàng lên đỉnh điểm.

      Cũng ở thời điểm đó, Lệ phụ gọi về, bất đắc dĩ thở dài, “Văn gia bên kia muốn giải trừ hôn ước, ta và mụ mụ ngươi suy nghĩ kỹ, tuy rằng như vậy là có lỗi với Văn gia, nhưng nếu bọn họ chủ động , coi như thể diện hai nhà đều được bảo toàn. Văn Kiều bây giờ, cũng biết sống được mấy năm nữa, giải trừ hôn ước lúc này vừa lúc…”

      Lệ Thừa Trạch nắm tay chặt, đáy mắt là hàn quang lạnh lẽo.

      “Ngươi đồng ý thay ta?”

      “Đúng vậy.” Lệ phụ gật đầu.

      Tình cảm giữa Lệ Thừa Trach và Lệ phụ cũng tốt, Lệ mẫu cũng phải thân mẫu ruột thịt của , mà là về sau mới gả vào. tại, ông trực tiếp làm chủ hủy hôn ước của , lấy tính tình chuyên quyền độc đoán của , tức khắc nộ khí xung thiên.

      lạnh lùng , “Ta đồng ý!”

      “Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi….”

      Ánh mắt Lệ Thừa Trạch trầm, nhìn Lệ phụ chằm chằm, từng câu từng chữ, chậm chạp nhấn mạnh, “Ta nghĩ cách chữa khỏi cho Văn Kiều, ta chỉ cưới nàng vào cửa. Duy nhất nàng, ai khác cũng đều được!”

      Trước kia, Lệ mẫu từng muốn tác hợp cháu họ với Lệ Thừa Trạch.

      Lệ Thừa Trạch nghĩ tới đây, lửa giận càng lớn.

      Đây là kẻ tiểu nhân cố ý ngăn trở ở bên Văn Kiều đây mà!

      lại càng muốn cho bọn họ được như ý!

      Lệ Thừa Trạch xoay người rời , móc di động trong túi ra gọi điện cho trợ lý.

      “Ngươi liên hệ tốt chưa?”

      “Đều ổn thỏa.”

      “Để nàng dọn vào bệnh viện, phái người chiếu cố nàng tốt. Tháng này, Văn Kiều cần được phẫu thuật.”

      “Nhanh như vậy?”

      Lệ Thừa Trạch tắt máy, sắc mặt trầm khó hiểu.

      Đương nhiên lên nhanh!

      Văn Kiều như vậy, càng phải giữ gìn hôn ước này, càng phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Văn Kiều.

      Số lần Lệ Thừa Trạch tới thăm Văn Kiều ngày càng nhiều.

      Hệ thống nhịn được hỏi, “ phải phu thê Văn gia thương lượng giải trừ hôn ước cùng Lệ gia hay sao? Dựa vào tính cách bá đạo của , hẳn là phải thẹn quá hóa giận mới đúng chứ. Nhưng sao ta cứ cảm thấy, hình như càng thích ngươi hơn?”

      “Bởi vì ta bảo phu thê họ trực tiếp tìm , mà thương lượng cùng Lệ gia, để Lệ phụ chuyện với .” Văn Kiều chút để ý, vừa chơi di động vừa hỏi đáp cùng hệ thống.

      “Có gì khác nhau sao?”

      “Đương nhiên là khác, Văn gia trực tiếp tìm , tức giận Văn gia. Nhưng nếu Lệ phụ , tự nhiên có nghĩa Lệ phụ tự chủ trương giải trừ hôn ước của . Lệ Thừa Trạch nắm quyền quản lý Lệ thị nhiều năm, tính cách quyết đoán hai, bao dung người nào lướt qua , làm chủ thay . Dù cho đó có là ba , cũng được. Lại , có mẹ kế bên cạnh chăm ngòi thổi gió, càng nghĩ đây là mưu, cố ý cho và ta ở bên nhau. Cho nên, nghĩ thái độ kiên định của Lệ gia làm ta đau lòng, liền nghĩ tới, ngoài ta cưới ai khác. Nam nhân a, càng chiếm được, lại càng thích.”

      Hệ thống: “……”

      Phục !

      Văn Kiều đột nhiên để di động xuống, đứng dậy ra ngoài.

      Hệ thống nghi hoặc, “Ngươi làm gì vậy?”

      nhìn nữ chủ của thế giới này.”

      Văn Kiều dựa vào cạnh cửa, nhìn nữ hài nhi biểu cảm được tự nhiên hành lang.
      Bảo tiêu ngăn cản nữ hài nhi, cho nàng lại gần Văn Kiều.

      Nữ hài nhi trông có vẻ , nàng cao tầm hơn 1 mét rưỡi, thanh tú có thừa, nhưng lại đủ xinh đẹp, bù lại, nàng có đôi mắt lớn.

      Lúc này, nàng dùng đôi mắt to tròn vô tội khiếp nhược nhìn bảo tiêu, giọng, “Nơi này thể qua sao?”

      thể.” Bảo tiêu giọng lạnh băng trả lời.

      Văn Kiều nhìn thấy, liền duỗi tay vẫy vẫy, “Để nàng lại đây .”

      Bảo tiêu nghe được, mới thu tay lại.

      Nữ hài nhi cũng chỉ mới thấy việc như vậy TV, đáy mắt liền ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó cẩn thận lại gần Văn Kiều.

      “Ngươi cũng bị bệnh sao?” Văn Kiều cười với nàng cái, hỏi.

      Nữ nhi lắc đầu, “ phải, ta tới nơi này làm kiểm tra.”

      “…”

      Nữ hài nhi ngẩng đầu nhìn Văn Kiều, gương mặt nóng bừng.

      Nữ nhân này lớn lên giống minh tinh, nàng cũng mới thấy TV. Vừa đứng bên cạnh, liền khác gì con vịt xấu xí bên cạnh thiên nga cả. cần gì, nàng cũng tự giác thấy xấu hổ.

      “Ngươi, ngươi hảo, ta gọi là Vu An An. Ngươi sao?” Ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt người nữ nhân này, Vu An An cùng khẩn trương, mở miệng cũng đều bị lắp chút.”

      “Văn Kiều.”

      Tên cũng dễ nghe hơn so với tên mình, Vu An An hận thể tìm được cái động mà trốn .

      “Muốn vào trong ngồi ?” Văn Kiều chỉ vào phòng bệnh, nhìn theo góc độ này, có thể thấy bàn đầy các loại trái cây và đồ ăn vặt.

      phong phú, Vu An An nuốt nuốt nước miếng, tự giác gật đầu.

      “Vậy vào thôi.” Văn Kiều xoay người vào, vừa vừa , “Thường ngày tầng lầu này có mình ta ở, quá đơn a.”

      Vu An An chút nghĩ ngợi liền , “Vậy, về sau ta tới bồi ngươi chuyện .”

      “Được a.” Văn Kiều ngồi xuống, ngửa đầu cười với Vu An An cái, “Ngươi cũng ngồi .”

      Vu An An cầm chiếc ghế dựa, đặt xuống, ngồi đối diện với Văn Kiều.

      Nàng thầm đánh giá Văn Kiều, đáy mắt là kinh ngạc rồi lại cảm thán. Nguyên lai thiên kim nhà giàu, cũng phải đều khó ở chung.

      Hệ thống lại dậm chân.

      “Lão đại, ngươi muốn làm gì? Bồi dưỡng tình cảm cùng Vu An An? Để tránh xung đột trong tương lai sao? có khả năng! Cốt truyện rất khó sửa đổi, Lệ Thừa Trạch hơn phân nửa vẫn ở cùng với Vu An An.”

      “Nguyên văn, Vu An An biết Lệ Thừa Trạch có vị hôn thê, ràng biết gây tổn thương cho mình, cũng vẫn muốn ở bên . Ta đương nhiên trông cậy vào đạo đức của nàng. Nữ chủ trong cuốn tiểu thuyết đều luôn đặt tình lên hàng đầu.”

      “Vậy ngươi muốn làm gì?”

      “Sau này ngươi biết.” Văn Kiều cười tủm tỉm chuyện với hệ thống.

      “A, ta, ta phải trở về!” Vu An An mặt đỏ ửng ngại ngùng đứng lên.

      “Được, tạm biệt.”

      Nguyên văn, vì đảm bảo thân thể Vu An An khỏe mạnh, Lệ Thừa Trạch đều tới thăm nàng mỗi ngày. Đến tận bây giờ mới dừng lại, Vu An An gặp mặt Lệ Thừa Trạch ba lần. nữ hài nhi trẻ tuổi, tướng mạo xuất sắc, vừa tốt nghiệp, gia cảnh quẫn bách, nàng đột nhiên nhìn thấy nam nhân tuấn soái khí, gia cảnh bạc triệu, cũng cho nàng số tiền lớn. Nàng làm sao có thể động tâm?”

      Cứ vào thời gian này mỗi ngày, Lệ Thừa Trạch đều tới thăm nàng.

      Lệ Thừa Trạch cho phép nàng chạy loạn bên ngoài, càng quy định thời gian tới thăm nàng.

      Loại đối xử này, đối với nữ hài trẻ tuổi chưa trải đời như Vu An An mà , lại thành kiểu sủng ái đặc biệt.

      Vu An An chạy nhanh ra ngoài, Văn Kiều nhìn theo, chuyện với hệ thống, “Lệ Thừa Trạch cũng cực ghê, vừa tới gặp nàng, lại vừa muốn tới gặp ta.”

      xong, Văn Kiều lười nhác ngáp cái, “Tắm rửa, ngủ.”

      Quả , chỉ tầm nửa giờ sau, Lệ Thừa Trạch lại đến phòng bệnh của Văn Kiều, thấy nàng ngon giấc giường, mặt lạnh mới ôn hòa hơn chút.

      chăm chú nhìn Văn Kiều, cứ nhìn chằm chằm khoảng hai mươi phút, sau đó mới đứng dậy gọi bảo tiêu.

      “Hôm nay Vu An An nhìn thấy Kiều Kiều?”

      Bảo tiêu lo lắng, mồ hôi chảy như tắm, “Vâng, vâng….”

      “Ta phân phó thế nào, đều quên rồi?”

      , dám quên…Là Vu tiểu thư tới hành lang, bị Văn tiểu thư nhìn thấy, Văn tiểu thư liền chủ động đón Vu tiểu thư vào phòng bệnh. Văn tiểu thư , tầng này chỉ có mình nàng trụ, nên mỗi ngày ở đây đều thực đơn.”

      Lệ Thừa Trạch ngẩn ra, thương tiếc trong lòng lại tăng lên.

      Nếu bị bệnh, lúc này Kiều Kiều của có lẽ vui vẻ dạo cùng thiên kim hào môn khác, dạo các cửa hàng xa xỉ, lên du thuyền ra biển tổ chức party, hay lại tham gia các show thời gian nổi tiếng?

      Thương tiếc càng nhiều, sắc mặt lại càng đen, liền ra ngoài, bước tới phòng bệnh của Vu An An.

      Mà Vu An An xem sách.

      Cửa đột nhiên mở ra.

      Vu An An vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lệ Thừa Trạch bước vào.

      vừa lâu, sao lại tới nữa?

      Hai gò má ửng đỏ, còn chưa kịp mở miệng, Lệ Thừa Trạch bước tới trước mặt nàng.

      giơ tay nắm bả vai nàng, lực tay lớn gần như muốn bóp nát nàng vậy.

      “Vu An An, ta với ngươi cái gì? cần chạy loạn!”

      “Ta, ta chạy loạn a.” Vu An An mở to đôi mắt, nước mắt đảo quanh, ngũ quan thanh tú, trong nháy mắt có điểm nhu nhược yếu đuối đến đáng thương.

      “Vậy, vì sao ngươi lại chạy tới hành lang tầng ?” Lệ Thừa Trạch chuyển tay nắm lấy cần cổ thon gầy, “Ta cho ngươi, cầm tiền, phải tuân thủ quy củ. Ngươi cần lại xuất trước mặt Kiều Kiều.”
      noair, Tôm Thỏ, Dung Nguyễn 19959 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @1900 : truyện càng ngày càng thú vị. Thêm chương nữa nàng ơi.
      1900Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      trích đoạn khá ý nghĩa:

      bé 15 tuổi cùng em trai mình tại tàu Auschwitz. Lúc chuẩn bị xuống tàu, bé nhìn thấy chân cậu em trai còn giày, "Sao mày ngu quá vậy, chỉ có giữ đồ của mình thôi mà cũng làm được hả?" Đó là cách chị lớn với em trai mình, may, đây cũng là những lời cuối cùng với em trai mình, vì cậu bé thể sống sót. "Và khi rời khỏi nơi đó, tôi thề rằng, tôi bao giờ ra những lời, vốn thể trở thành những lời cuối cùng của mình nữa."
      xukem, ChrisHale205 thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      trích đoạn khá ý nghĩa:

      bé 15 tuổi cùng em trai mình tại tàu Auschwitz. Lúc chuẩn bị xuống tàu, bé nhìn thấy chân cậu em trai còn giày, "Sao mày ngu quá vậy, chỉ có giữ đồ của mình thôi mà cũng làm được hả?" Đó là cách chị lớn với em trai mình, may, đây cũng là những lời cuối cùng với em trai mình, vì cậu bé thể sống sót. "Và khi rời khỏi nơi đó, tôi thề rằng, tôi bao giờ ra những lời, vốn thể trở thành những lời cuối cùng của mình nữa."

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      trích đoạn khá ý nghĩa:

      bé 15 tuổi cùng em trai mình tại tàu Auschwitz. Lúc chuẩn bị xuống tàu, bé nhìn thấy chân cậu em trai còn giày, "Sao mày ngu quá vậy, chỉ có giữ đồ của mình thôi mà cũng làm được hả?" Đó là cách chị lớn với em trai mình, may, đây cũng là những lời cuối cùng với em trai mình, vì cậu bé thể sống sót. "Và khi rời khỏi nơi đó, tôi thề rằng, tôi bao giờ ra những lời, vốn thể trở thành những lời cuối cùng của mình nữa."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :