1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu vương phi điêu ngoa kiêu ngạo - Kim Lũ Minh (107/107)- Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆, Chương 33 : Tiểu Ngọc Nhi há hốc mồm, cử chỉ bình thường!

      Edit : babynhox.

      Tất cả mọi người bị ánh mắt của Bảo Lam thu hút, thái phó thấy biểu thất thường của Bảo Lam nhíu mày, khụ khụ, có đáp lại, có cách nào chỉ có thể lên tiếng : "Bảo Lam còn mau hành lễ với thái tử điện hạ và nhị hoàng tử Phong điện hạ, tam hoàng tử Trạch điện hạ, tứ hoàng tử Tịch điện hạ!"

      Đúng vậy, ngày xưa là Băng Phong, Băng Tịch, hôm nay là Nhất Băng Phong, Nhất Băng Tịch! Bảo Lam, sao ngươi có thể ngu như vậy chứ? Thôi, hành lễ!

      "Bảo Lam tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến Phong điện hạ, Trạch điện hạ, Tịch điện hạ!" Cúi đầu nhìn xung quanh, giọt lệ lặng lẽ tiếng động chảy xuống khuôn mặt, trượt xuống cái gáy trắng tuyết, biết trượt vào trong lòng ai!

      Ở ngay trong khí như thế này, thái tử vẫn là người có quyền lên tiếng nhất: " ra là Bảo Lam! Mới vài ngày gặp, lại càng khéo léo hơn rồi! Thế nào, Tiểu Ngọc Nhi cùng ngươi sao?"

      Đúng rồi! Tiểu Ngọc Nhi! Nguy rồi! Còn ăn! Miệng đầy dầu mỡ! Xong rồi!

      Bảo Lam khó xử đỏ mặt, ấp úng trả lời được: "Cái kia, mời thái tử cùng ba vị hoàng tử đến đại sảnh, Bảo Lam lập tức dẫn Tiểu Ngọc Nhi đến bái kiến!"

      "À? Ha ha, Ngọc nhi muội muội ở đâu? Bảo Lam được giấu diếm!" Băng Trạch lại bỏ đá xuống giếng đối với thái tử, mấy ngày hôm trước thái tử lạnh nhạt này luôn công khai bảo vệ Tiểu Ngọc Nhi, đây chính là chuyện cả triều đều biết! Trong này có thể là. . . ừ. . . có ý nghĩa sâu xa!

      Trong mắt thái tử ra vui, trong lòng của tam đệ này chính là có gì tốt!

      "Tiểu Ngọc Nhi ở. . . Ở. . ." Bảo Lam nhìn Trương thái phó bằng ánh mắt cầu cứu, nhất định là Trương thái phó mặc kệ!

      Trương thái phó thấy được ánh mắt cầu cứu, vừa muốn mở miệng giải vây : "Theo. . ."

      "Bảo Lam!" tiếng rống, trực tiếp chặt đứt lời của Trương thái phó.

      Băng Trạch khôi phục lại khuôn mặt tươi cười dịu dàng: "Bảo Lam, ngươi do dự cái gì? Hay là, Tiểu Ngọc Nhi làm cái chuyện gì thể gặp người khác? !"

      Lời này vừa ra, Trương thái phó lập tức liền phát hỏa, con bảo bối của mình sao có thể bị người ta xấu như vậy!

      "Bảo Lam, dẫn đường! tìm Tiểu Ngọc Nhi, con của ta, há có thể làm cho người ta chê cười! Hừ!" Trương thái phó phất tay áo, cất bước trước!

      Bảo Lam cũng cảm thấy Băng Trạch chướng mắt, trừng mắt nhìn Băng Trạch cái, trước dẫn đường!

      Băng Trạch xong nhìn thấy sắc mặt của Trương thái phó cũng hơi hối hận rồi ! Sư phó của mình thương con bao nhiêu toàn bộ người của Thánh Kinh đều biết, sao mình lại quản được miệng của mình chứ!

      có cách, đến bước này, thôi!

      Vì thế đoàn người chậm rãi về phía -- phòng bếp!

      Mọi người trừng to mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi tay cầm sườn, miệng đầy dầu mỡ, vẻ mặt vô tội, cảm thấy thế giới này là màu đen, đỉnh đầu là đám quạ đen bay quanh, "quạc quạc" Đàn quạ chê cười đoàn người vô tri này. . . Ách. . . Quý tộc!

      Nhất là thái tử, đừng là lạnh nhạt, cằm cũng sắp rơi xuống rồi!

      Dù là Băng Phong lạnh lùng như thế nhân, sắc mặt cũng là bị phá vỡ, hiểu phải hình dung như thế nào!

      Băng Trạch hối hận muốn chết, quả nhiên là làm "chuyện thể gặp mặt người khác!" Nhưng mà, đây. . . Toàn bộ là công lao của mình!

      Tiểu Ngọc Nhi trợn tròn mắt, cử chỉ bình thường, ngây người, nhúc nhích , ai có thể với ta, vì sao thái tử và ba vị hoàng tử lại chạy đến phòng bếp xem ta -- ăn sườn !

      ( ⊙ o ⊙ )!

      Còn muốn để cho ta sống hay hả?

      "A a a a a! Ai cho các ngươi tới đây a a a a? Mặt mũi của ta! Sao ta có sống được nửa! A a a a!"

      Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần nhìn đám người có vẻ mặt khác nhau, ném sườn cầm trong tay, dùng móng vuốt lau mặt, bộ dáng dũng hy sinh ở chiến trận, "A a a a a !" Gạt đẩy đám người ra liền hiên ngang lẫm liệt lao ra ngoài!

      Để lại những người liên quan ngẩn người tại chỗ! Quạc Quạc!

      "Phốc! Ha ha ha ha!" Băng Tịch hổ là Tiêu Dao vương tử, có thể thích ứng loại tính chất này nhất, chút khách khí cười ha hả, cảm thấy cười đến sắp rơi nước mắt!

      Lúc này mọi người mới phản ứng kịp, sắc mặt của Trương thái phó liền đừng tới, là chuyển đổi như bảng pha màu, màu gì cũng có!

      Bảo Lam nâng trán, tỏ vẻ mình biết người này! biết người này! Tuyệt đối biết người này!

      Thôi, thừa dịp bọn họ còn sững sờ, tranh thủ rút lui thôi! Nếu mình chết có chỗ chôn!

      Thái tử có gì kiên nhẫn, tâm trạng vô cùng sung sướng, tiểu gia hỏa này, là rất đáng ! là hận thể nhốt nàng lại ở bên người, thế nào cũng thả ra! Đương nhiên thái tử thừa nhận : Tuyệt đối để bất cứ kẻ nào nhìn thấy tiểu gia hỏa đáng của mình! Đây là nha đầu đáng của mình mình!

      Băng Phong và Băng Trạch trái ngược lại, chỉ có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng mà nhìn khuôn mặt thối thối của thái phó, cũng cố gắng kìm nén cười ra miệng!

      ràng là Băng Tích nhìn sắc mặt của thái phó, cũng có thể là thấy nhưng trực tiếp xem , ta chính là người có cá tính, nên cười phải cười, cũng thể để bản thân ủy khuất! Cũng thể để bản thân thiếu lợi ích!

      Vì thế, trước cửa phòng bếp chỉ còn lại mình Băng Tịch cười lớn "Ha ha ha ha..."!

      Chờ đoàn người cười đủ, nháo đủ, cuối cùng là rời khỏi nơi chọc người bật cười này!

      Cho đến rất nhiều năm sau, vừa nhắc tới chuyện phòng bếp này, vẫn là trò cười mình từng trải qua! Quả thực là ít lần Băng Trì dùng chuyện này để trêu chọc Tiểu Ngọc Nhi!

      Bảo Lam tìm được Tiểu Ngọc Nhi ở trong khuê phòng, lúc này Tiểu Ngọc Nhi rửa mặt xong, thay đổi thân quần áo sạch , nằm sấp ở giường dùng chăn ôm mặt mình, miệng còn than thở: "Hu hu, còn mặt mũi gặp người rồi. . . còn mặt mũi gặp người rồi. . . Ngượng chết được. . ."

      Bảo Lam qua xốc chăn lên, vuốt đầu Tiểu Ngọc Nhi giống như vuốt con chó : "Được rồi, ha ha, cũng qua. . . Được rồi. . . Ra . . ."

      "Sao muội cảm thẩy như là tỷ sờ sủng vật vậy?"

      "Muội thông minh!"

      "Lam tỷ tỷ, tỷ là xấu! Hu hu, các ngươi đều khi dễ ta, người ta muốn sống nửa!" Tiểu Ngọc Nhi lăn qua lăn lại ở giường!

      "Ha ha, được rồi! Mau đứng lên chải chuốt chút, tới trước điện thỉnh an!"

      "Gì? Thỉnh an? Tỷ tha cho muội , muội mới cần đâu! Muội mất mặt như vậy còn chưa đủ sao? ra ngoài còn bị chết cười sao!"

      "Nhưng mà, muội muốn làm rùa đen rút đầu mãi sao? Nếu muội ở trong phòng mãi sao? Ở đến lúc bọn họ rời ?"

      "Vậy. . . Vậy sau! Dù sao bây giờ muội !" Tiểu Ngọc Nhi chết sống , tỷ thích thế nào thế đó, muội liền làm tổ ở trong chăn, cho dù bên ngoài có núi băng sạt lỡ, đất đá có trôi, muội cũng kiên quyết !

      "Được rồi, được rồi! Ta ở đây cùng muội, muội thế nào liền thế đó được chưa?" là bây giờ Bảo Lam cũng muốn ra ngoài, Bảo Lam còn chưa nghĩ ra nên làm sao để đối mặt với Phong hoàng tử và Tịch hoàng tử!

      Vì thế, này Bảo Lam cùng Tiểu Ngọc Nhi liền cam tâm làm rùa đen rút đầu, ở trong tổ cười cười, chơi đùa nhốn nháo, rất vui!

      Trong đại sảnh, khí cũng là rất hài hòa, ách, đương nhiên, ngoại trừ Trương thái phó bị mất mặt sắc mặt còn chưa có hòa hoãn lại!

      ra mấy người cảm thấy có bao nhiêu mất mặt, chỉ là thấy chơi rất vui, cười cười liền qua, làm sao có thể lấy chuyện này để chê cười thái phó đại nhân mà mình kính trọng nhất chứ!
      Aliren thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 34 : Vậy ta sống uổng phí 15 năm rồi !

      Edit : babynhox

      Cơm chiều được cho là bữa cơm quan trọng nhất trong ngày!

      Ở trong đại gia tộc, rất ít khi cùng ăn ba bữa với nhau, bình thường cơm trưa đều là tự mình đến phòng bếp để giải quyết, còn cơm chiều phải về nhà dùng, báo cáo chút về thu hoạch trong ngày, bàn bạc tính toán cho ngày mai, đây cũng là cơ hội tốt để người nhà trao đổi với nhau!

      Đương nhiên, phủ thái phí lại chưa bao giờ có loại tình huống này! Trương thái phó chỉ có thê tử, còn dưỡng dục ba người con trai và con , năm miệng nhà có nhiều lục đục với nhau, gia đình hoà thuận vui vẻ, cơ bản là mỗi bữa đều cùng nhau ăn, đây cũng là thời gian hưởng thụ của gia đình!.

      Kiều thê, nhi tử tài trí hơn người, nhi nữ xinh đẹp có tài, đây là mong ước cả đời Trương thái phó!

      Lúc này giống ngày xưa, thái tử và hoàng tử tới chơi, theo lý thuyết là nam nhân tài năng xuất chúng, nhưng mà lúc các hoàng tử khác đều tự trở về viện thu dọn đồ, thái tử bày tỏ với thái phó là muốn Trương phu nhân và Tiểu Ngọc Nhi cùng dùng cơm, đương nhiên Trương thái phó thể cự tuyệt, cho nên phái người thông báo với Bảo Lam.

      Cấu tạo bố trí phủ thái phó là thế này : nhà Trương thái phó cùng phu nhân ở vị trí giữa phủ, tên là "Ôn Tân Uyển", đây cũng là viện lớn nhất ở trong phủ, lấy trương tên của Trương thái phó đặt tên, lấy câu trong《 Luận Ngữ 》của Khổng Tử: "Ôn cố nhi tri tân, khả dĩ vi sư hĩ."* . Đây cũng là câu tôn kính thái phó Trương Ôn Tân nhất, thân là thái phó tri thức uyên bác, được hoàng đế thái tử hoàng tử công nhận dưới có bách tính kính trọng, nhưng mà Trương thái phó chưa bao giờ buông bỏ khát vọng đối với tri thức, khi được người tán dương Trương thái phó : "Học mãi bờ, lão phu chỉ nhìn thấy góc núi băng mà thôi, lão phu dám ngông cuồng, bản thân có thể trong quá trình ngừng truyền thụ tri thức, ngừng đề cao mình, bằng khôg bị tài năng của thái tử cùng vài vị hoàng tử loại bỏ! Ha ha "

      *Xem xét việc đời xưa có thể hiểu biết chuyện đời nay có thể làm thầy

      Bởi vì hàng năm thái tử cùng hoàng tử đều phải đến học tập ở trong phủ, cho nên trong phủ này còn bố trí thêm bốn tòa viện, đây là hoàng đế tự mình hạ chỉ xây dựng! Nhiều năm như vậy thái phó cũng tham ô nhận hối lộ, chi phí trong phủ cũng rất tiết kiệm, hàng năm còn xuất ra phần bổng lộc phát cháo cứu tế dân chúng, cho nên năm đó Trương Thái Phó xâu dựng nổi bốn tòa viện này, vì hoàn thành việc này mà ít lo âu! May mắn là hoàng đế minh đại nghĩa, biết con người của Trương thái phó, xây xong viện này để bốn nhi tử của ông sử dụng!

      Nơi đầu tiên là "Xuân Lan Uyển" ở phía bên trái trong "Ôn Tân Uyển", là nơi ở của thái tử và tùy tùng, cổ đại lấy trái vì quý, cho nên thái tử cũng rất xem trọng vị trí!

      "Hạ Trúc Uyển" ở bên tay phải nơi đầu tiên, đây là nơi nhị hoàng tử Phong điện hạ và tùy tùng ở..

      "Thu Cúc Uyển" ở bên tay trái nơi thứ hai, đây là nơi tam hoàng tử Trạch điện hạ và tùy tùng ở.

      Vốn là dựa theo quy củ, tứ hoàng tử Tịch Điện hạ ở tại "Đông Mai Uyển", nhưng từ trước đến nay Tịch điện hạ đều muốn ở cùng Phong điện hạ, cho nên Tịch điện hạ cũng tách ra với Phong điện hạ, theo vào "Hạ Trúc Uyển", cứ như vậy, chỉ có ít thị vệ bên cạnh có thể ra vào "Hạ Trúc Uyển", chính là huynh đệ Trảm thị, tùy tùng còn lại đều là ở "Đông Mai Uyển" chờ lệnh.

      Bảo Lam thấy Tiểu Ngọc Nhi kì kèo mè nheo là cảm thấy rất buồn cười! Ngươi rửa mặt, chậu nước này rất mát, chậu nước này quá nóng, đổ vào nhau , "Ai nha! Rửa mặt nước lạnh là được rồi! Nước lạnh làm cho khuôn mặt nhắn của người ta càng mềm mại co dãn hơn đấy!", chờ lúc bưng nước lạnh tới, "Sao có thể sử dụng nước lạnh rửa mặt chứ? Nước này làm làn da tổn thương rất nhiều, hay là dùng nước ấm !" Bảo Lam cũng lười vạch trần nàng, vì thế liền đổi nước lạnh thành nước ấm, nha hoàn bưng nước khóc: "Tiểu thư, em làm sai cái gì người cứ việc thẳng , nếu sao trừng phạt nô tì như vậy!"

      Tiểu Ngọc Nhi: "...Ách! Được rồi, chậu nước này !"

      Khi chải đầu, "Kiểu tóc này được! Người ta là tiểu nương mười lăm cũng thành bác ba mươi lăm tuổi, đổi!" Lại tìm hai cái lược khắc hoa lại làm kiểu tóc khác, câu "Đứa bé này là ai?" Lại liền thay đổi. Rốt cục sau khi thay đổi năm loại kiểu tóc, "Tốt lắm." Giải cứu tiểu nha hoàn chải đầu bị tra tấn hai canh giờ!

      Nhưng quần áo lại là chuyện lớn!

      Tục ngữ : "Người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên!" Quần áo sang quý bằng quần áo xinh đẹp, quần áo xinh đẹp bằng quần áo thoải mái, quần áo thoải mái bằng quần áo đúng mực, quần áo đúng mực bằng quần áo thích hợp với mình!

      Thích hợp với mình mới là tốt!

      Cho nên quần áo lại thay đổi từng cái từng cái , giày cũng đôi nối đôi, chính là thích hợp, chính là có thứ thuận mắt Tiểu Ngọc Nhi!

      Tiểu nha hoàn bưng nước vụng trộm : "Hôm nay tiểu thư sao vậy? Thế này rất tốt rồi, vì sao tiểu thư lại vừa lòng chứ?"

      Tiểu nha hoàn chải đầu tỏ vẻ ea6t1 hiểu biết: "Ngươi còn biết sao?"

      Tiểu nha hoàn bưng nước tỏ vẻ hết sức hứng thú: "Ngươi có biết vì sao ! Mau với ta!".

      Bảo Lam cũng là vẻ mặt muốn biết, là tò mò sao tiểu nha đầu này có thể quan sát tỉ mỉ như vậy, ngay cả Tiểu Ngọc Nhi muốn đến đại sảnh ăn cơm cũng có thể đoán được.

      Tiểu nha đầu chải đầu: "Đây còn sao, là vì tiểu thư chúng ta coi trọng thái tử hoặc là vị hoàng tử nào đó, cho nên mới nghĩ cách làm cho mình hoàn mỹ trước mặt nam nhân mình !"

      "Là như thế sao! Ngươi là thông minh!" Tiểu nha đầu bưng nước bừng tỉnh ngộ ra, sùng bái nhìn tiểu nha đầu chải đầu, tiểu nha đầu chải lộ ra nét mặt "Đó là đương nhiên! Cũng xem xem ta là ai"!

      "..." Khóe mắt của Bảo Lam run rẩy, các người là . . . rất có tài

      Tiểu Ngọc Nhi đời danh liền bị hủy ở trong miệng của các ngươi rồi !

      Rốt cuộc Tiểu Ngọc Nhi lấy tốc độ ốc sên thay xong bộ quần áo, "Tiểu Ngọc Nhi, muội có thể chậm chút nửa ?"Bảo Lam là hết chỗ rồi, phải vứt bỏ cái tôi đến mức giống chuột thấy mèo sao!

      Tiểu Ngọc Nhi liếc mắt nhìn nàng cái, bi thương : "Sao tỷ có thể biết trái tim của muội? đời này ai hiểu được nổi khổ của Tiểu Ngọc Nhi muội! Trái tim của muội liền ngừng đập vào hôm nay, ánh mắt của muội cũng ở lại đây, rốt cục muội cũng hiểu được muội sống uổng phí 15 năm này rồi !  ̄ ̄ "

      Lời này nghe thế nào liền có nghĩa khác như vậy chứ!

      Tiểu nha đầu bưng nước nghe ra gian - tình đâu đây, lấy ánh mắt ra hiệu: "Oa oa oa, quả nhiên tiểu thư động lòng a a!"

      Tiểu nha hoàn chải đầu nhìn lại bằng ánh mắt đương nhiên, vẻ mặt tiểu đắc ý, mau tới sùng bái ta , mau tới mau tới !

      Lần này Bảo Lam hoàn toàn hết chỗ rồi, Tiểu Ngọc Nhi, muội hoàn toàn bán chính mình rồi!

      Bảo Lam nhìn Tiểu Ngọc Nhi lề mề ngày đến trời tối, cũng nhìn sắc mặt tiếp tục giả trầm tư của Tiểu Ngọc Nhi nửa liền kéo Tiểu Ngọc Nhi liều chết chạy lên đại sảnh!

      Ở đại sảnh lúc này là vợ chồng Trương thái phó cùng hai đứa con trai chuyện trời dưới đất từ xưa đến nay với ba vị hoàng tử, trò chuyện vui vẻ!

      Tiểu Ngọc Nhi thở phì phò ở cửa, gãi gãi đầu vào cửa, bị đôi mắt sắc bén của thái tử ngồi giữa bắt lấy.

      "Khụ khụ, Tiểu Ngọc Nhi, trời sinh voi sinh cỏ!"
      Aliren thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ 035 Cọng cỏ cứu mạng

      "Khụ khụ, Tiểu Ngọc Nhi, trời sinh voi sinh cỏ!" câu đem lực chú ý của mọi ngừơi tập trung ở cửa nhìn chung quanh người Tiểu Ngọc Nhi chỉ lộ đầu .

      Được rồi, đưa đầu đao, rụt đầu đao, cùng lắm . . . Éc. . . Cùng lắm , để cho bọn họ cười chút được rồi!

      Ôm quyết tâm "Gió hiu hắt chừ sông Dịch lạnh, tráng sĩ trở về!" , Tiểu Ngọc Nhi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang cất bước tiến vào!

      Lại biết khuôn mặt nhắn căng thẳng này cùng động tác nắm quyền bộ hùng hy sinh , là hoàn toàn lấy lòng tất cả mọi người tại chỗ nha!

      "Ha ha!"

      "Ha ha!"

      Trong đây lấy Phong Tịch nhất, cùng Tiểu Ngọc Nhi hợp nhất rồi, "Ta Tiểu Ngọc Nhi nha, biết đây là tới dùng cơm, biết còn tưởng rằng ngươi là ra chiến trường ! Ha ha!"

      Bảo Lam trước khi quyết định vào cửa cũng dừng lại lần tự với mình “bọn họ cùng ngươi có quan hệ, có quan hệ, có quan hệ, mình chỉ là bình dân, cùng hoàng tử cao cao tại thượng là người của hai thế giới, thể trở thành bằng hữu! Nhưng quan trọng hơn chút là, chính mình lần này đến Phách Băng quốc là tìm quốc bảo "Băng Tinh lệ" vì phụ thân chữa bệnh, dễ nghe điểm là "Tìm" , nếu là tìm được, đó chính là"Trộm" cũng muốn trộm trở về! Đây tất cả là mệnh trung chú định(số mạng định) , chỉ hi vọng là có ở tương lai xa , cần có xích mích, mà khả năng này cực kỳ thấp! Mệnh trung chú định muốn trở thành kẻ địch sao?

      Bảo Lam theo ở phía sau, nhẫn nhịn nhìn tới hai vị nam tử cao cao tại thượng này làm cho mình vừa vừa hận, làm bộ tiêu sái như có chuyện , nhưng đáng chết, ánh mắt này nhưng mà lại như là cố tình trúng tà tựa như khống chế được hướng hai người kia người lướt qua, đây là làm cho người ta hết sức buồn bực! Buồn bực hơn chính là hai đôi mắt này sau khi nhìn tới bóng dáng ngày nhớ đêm mong, tựa như kẻ trộm vội vàng rụt lại, chỉ sợ lộ ra chút xíu sơ hở, bị người khác phát mình bí mật trong lòng này!

      Đợi đến khi nhìn thấy mọi người lại cười như thường, trái tim mới xem như hoàn toàn an tâm lại!

      Nhưng là, đây chính là tự bản thân an phận, chỉ cần bắt được cơ hội, đôi mắt vội vàng liếc trộm cái, sau đó rút về, sau đó xác định an toàn, lại nắm lấy cơ hội, lén nhìn lần nữa!

      Bảo Lam hết sức căm ghét bản thân, là hận được tát mình hai cái! Nhưng cố tình giống như là tiểu nha đầu ăn trộm trái cấm , nhịn được loại hành động hấp dẫn vừa kích thích lại vừa hưng phấn này, cho dù rối rắm như vậy, thậm chí có thể là hưởng thụ chút kích thích biến thái này, hưởng cảm giác sung sướng khi thành công liếc trộm!

      Bảo Lam trong nội tâm có tiểu ác ma điều khiển, biết bao nhiêu lần chơi loại trò chơi "Tim gan run sợ" này, làm biết chán!

      "Nguy hiểm ! Thiếu chút nữa bị phát !" Bảo Lam cúi đầu miệng hài lòng, thoáng thở dốc hơi, mới vừa vừa ngẩng đầu vừa đúng đụng phải con ngươi thâm thúy của Băng Phong, nhịp tim Bảo Lam lập tức liền rối loạn, "Có phải hay bị phát rồi? Ta nên như thế nào làm nha? có chuyện gì, nhiều người như vậy làm sao chú ý tới tiểu nha hoàn ta đây sao! Làm sao bây giờ? Giả bộ! Làm bộ như như có chuyện gì xảy ra là tốt nhất!" Bảo Lam liền bình tĩnh vừa muốn nghiêng đầu, Băng Phong cùng Băng Tịch chuyện nhìn nàng!

      Bảo Lam trong lòng có chút mất mác, cảm giác nơi đó khỏi trống rỗng, trống trải, rất thoải mái, muốn tìm hiểu kỹ càng chút, ngược lại nghèn nghẹn , biết là gì lấp đầy trái tim, muốn xua đuổi làm thế nào cũng đuổi ra, muốn bắt được ngọn nguồn nhưng như thế nào cũng hiểu , chỉ là, càng ngày càng trống trải, càng ngày càng hoảng hốt, càng ngày càng hỗn loạn, càng ngày càng mê mang, càng ngày càng giãy giụa, càng ngày càng phiền não. . .

      Bảo Lam có cách nào khống chế trong lòng trống cùng hỗn loạn, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, trán cũng bắt đầu rịn mồ hôi, sắc mặt cũng bắt đầu lúc đỏ lúc trắng, thân thể chịu đại não chi phối, càng ngày càng hư nhược !
      Luôn luôn chú ý Bảo Lam Băng Phong thấy tình trạng Bảo Lam có cái gì đúng, vừa bắt đầu còn là khí định thần nhàn, sau lại nhìn nàng càng ngày càng khổ sở, Băng Phong hai quả đấm nắm chặt, sau đó lại nhìn Bảo Lam ý thức mơ hồ, lảo đảo muốn ngã, Băng Phong cũng đoái hoài tới cái gì đóng kịch, vung tay áo bào, để ý mọi người lúc ăn vui vẻ , "Vụt!" Liền đứng lên, hai lời, chạy thẳng tới Bảo Lam sau lưng Tiểu Ngọc Nhi mà đến!

      Bảo Lam cảm giác sức lực mình mất hết, mắt nhắm lại ngã xuống, mất cảm giác.
      Băng Phong ôm ngang Bảo Lam thêm thân thể bé có chút gầy , cẩn thận kiểm tra triệu chứng Bảo Lam, người khác vừa thấy này ngoài ý muốn, cũng đoái hoài tới ăn cơm, cũng bu lại, trong đó lấy Băng Tịch tích cực nhất.

      "Nhị ca, Lam Lam nàng thế nào? có sao chứ? Ta gọi thái y!" xong Băng Tịch liền chạy , may nhờ Băng Phong phản ứng kịp thời, kéo tiểu tử này lại.
      "Nàng hẳn là bị cảm nắng phát sốt, nghỉ ngơi tốt sao!"Băng Phong như cũ lạnh lùng qua triệu chứng, chỉ là Trương Thái Phó vẫn là tỉ mỉ nghe ra giọng Băng Phong khỏi có chút căng thẳng, nếu phải là người quen thuộc nhất, tuyệt đối phát ! biết, thái tử cùng Trạch Điện hạ có phát hay ? Thái Phó vẻ mặt đăm chiêu nhìn thái tử cùng Trạch Điện hạ chút!

      Băng Phong cẩn thận lau mồ hôi lạnh Bảo Lam mặt, hướng dẫn giảm bớt khổ sở của nàng: "Bảo Lam, thả lỏng! Hít sâu, hít sâu khó chịu! Thở-- hít-- thở --hít--đúng rồi cứ như vậy, thả lỏng. . ."

      "Đây là thế nào rồi hả ? Cảm giác tim muốn nhảy ra là chuyện gì xảy ra? Mình bị tẩu hỏa nhập ma chết sao? là tốt Băng Phong lại nhìn chút nha! Còn có phụ thân, ! được! Ta tuyệt đối thể gặp chuyện may! Phụ thân vẫn chờ ta cứu đâu rồi, ta tại sao có thể gặp chuyện may đây? Tĩnh tâm lại, tĩnh, nhất định phải tĩnh! khó chịu nha! Ai tới cứu cứu ta nha!"

      Bảo Lam cảm giác mình bị ném ra ngoài khơi, Bảo Lam trực típ bơi a bơi, liều mạng kêu cứu mạng nha, nhưng trừ bỏ tay chân càng ngày càng vô lực, mí mắt càng ngày càng mệt mỏi, lồng ngực càng ngày càng hỗn loạn, khí càng ngày càng mỏng manh, rốt cuộc cảm thấy chút sức lực nào. . . . Bảo Lam bị này tuyệt vọng vô biên cắn nuốt. . . Cắn nuốt. . .

      Cho đến người quen thuộc, trầm thấp, thanh lãnh khốc truyền vào lỗ tai Bảo Lam , truyền vào ở bên trong lòng của Bảo Lam, động lực này rót dòng suối vào trong thân thể lập tức làm cho Bảo Lam thả lỏng, đây chính là giữa mênh mông biển lớn duy nhất ai đó cứu, đây chính là trong tuyệt vọng vô biên duy nhất cọng cỏ cứu mạng!
      Trong lòng dục vọng điên cuồng kêu gào: "Bắt lại! Bắt lại! Hung hăng bắt lại!"

      Bắt được! Bắt được! Hung hăng bắt được! bao giờ buông tay nữa! bao giờ nữa!

      "Nghe lời, thở--hít--"

      Bảo Lam giống như là tiểu hài tử bi bô tập , theo tiết tấu, thở--hít, thở--hít, nhu thuận cực kỳ!

      Thân thể Bảo Lam rốt cuộc xụi lơ ở trong ngực Băng Phong, nhìn vẻ mặt Bảo Lam điềm tĩnh ngủ, gương mặt tuyệt sắc , vẻ hơi tái nhợt, bệnh mỹ nhân như vậy có thể nâng lên nam nhân ý muốn bảo hộ, mấy vị nam nhân có mặt đều đồng nhất vì nữ tử sâu mê muội , chỉ muốn ôm vào trong ngực, hảo hảo thương , hận được hái ánh trăng nơi xa chỉ vì giành được mỹ nhân cười tiếng!
      Aliren thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ☆ 37 CÁI TÁT TUYỆT VỌNG
      Đây thể nghi ngờ là đạo kình lôi đánh xuống đất: "Cái gì? Nấc a a!" Tiểu Ngọc Nhi vỗ bàn cái cọ đứng lên, mặt viết đầy tin, "Phụ thân, ta mới vừa nghe nhầm phải ? Ta thế nào nghe ngài Lý Như Yên muốn tới nhà chúng ta ở đây? Ta nhất định là nghe nhầm, nhất định đúng, nhất định đúng! Phụ thân, ngươi cho ta biết a, ngươi , có a!"

      Chẳng ai nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi phản ứng lợi hại như vậy, vợ chồng Trương Thái Phó nhìn bảo bối như vậy trong lòng là hết sức khó chịu: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi bình tĩnh chút, nương cho ngươi biết, đây là thực!"

      thể bởi vì để tốt cho Tiểu Ngọc Nhi mà phải lừa gạt ngươi, nữ nhi của bọn bọ cũng thể lừa mình dối người nha!

      Tiểu Ngọc Nhi mắt lạnh nhìn phụ thân mẫu thân, khàn cả giọng: "Tại sao? Đây là vì cái gì? Ta mặc kệ, ta muốn, ta muốn ả vào nhà chúng ta!"

      Trương phu nhân nhịn được liền rơi lệ, vội vàng ôm chặc lấy Tiểu Ngọc Nhi, chỉ sợ ngươi xảy ra chiện làm ra gì lý trí!

      "Tiểu Ngọc Nhi ngươi nghe nương , phụ thân cùng ta cũng muốn để cho ngươi chịu uất ức, nhưng phụ thân Lý Như Yên là đương triều Thừa Tướng, đây là Thái hậu tự mình hạ chỉ, bây giờ chúng ta cũng có biện pháp."

      "Ta mặc kệ, ta chính là đồng ý! Thái hậu hoàng hậu chó má gì, phải là ỷ thế hiếp người sao! Có. . . . . ."

      "Bốp"

      "Vô liêm sỉ! Câm miệng!"

      Mọi người sợ ngây người!

      Tiểu Ngọc Nhi khóe miệng chậm rãi chảy ra máu, Tiểu Ngọc Nhi giống như cảm thấy đau, cứ như vậy oán hận nhìn về phía Trương Thái Phó: "Ngươi đánh ta! Ngươi vì con tiện nhân kia đánh ta! Ha ha! Ha ha! Rất tốt , Trương Kim Ngọc, ngươi quả nhiên chỉ vì mũ ô sa cái gì cũng để ý a! Ha ha ha ha!"

      Cả gian phòng trong tràn ngập tiếng cười to tuyệt vọng Tiểu Ngọc Nhi, tiếng lại tiếng!

      Trương phu nhân khóc ra tiếng, chỉ có thể liều mạng ôm chặt Tiểu Ngọc Nhi giãy giụa điên cuồng, sợ chỉ cần buông tay, liền giữ lại được!

      Đây tất cả xảy ra quá nhanh, chuyện chỉ là trong vòng mấy giây, thái tử Băng Trì cùng Băng Trạch chỉ có thể là ngẩn người tại đó, muốn ngăn cản nhưng lại biết làm sao.

      Cuối cùng, Tiểu Ngọc Nhi tránh thoát giam cầm của mẫu thân, như cũ là nổi điên lớn tiếng cười tuyệt vọng, cũng thèm nhìn tới người trong phòng, hướng ngoài phòng từng bước từng bước tới, cuối cùng hoà vào trong bóng đêm. . .

      Trương Thái Phó sớm trợn tròn mắt, đây chính là mình cho tới bây giờ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa bảo bối cục cưng nha, tại sao có thể cứ như vậy ngay trước mặt thái tử cùng hoàng tử đánh cái tát đây? Coi như Tiểu Ngọc Nhi nhục mạ Thái hậu cùng hoàng hậu, vậy cũng cần xúc động như vậy a! Mặc dù là vì ngăn cản Tiểu Ngọc Nhi tiếp ra lời đại bất nghĩa, nhưng mình cũng là lựa chọn loại phương pháp sai lầm hỏng bét nhất! Cái này làm sao bây giờ , Tiểu Ngọc Nhi nhất định tha thứ cho ngừơi làm phụ thân này được rồi!

      Trương Thái Phó cứng ngắt nhìn tay dừng tại giữa trung, là hận thanh đao chặt !

      Chẳng lẽ như lời Tiểu Ngọc Nhi, mình là vì chức quan này mới có thể như thế kích động sao? ! phải vậy! phải như thế! Thiên địa chứng giám, ta Trương Kim Ngọc là tuyệt đối vì công danh lợi lộc mà vứt bỏ thê nữ a!
      Tiểu Ngọc Nhi ngươi tin tưởng phụ thân nha! Ngươi tin tưởng phụ thân là chỉ vì ngươi a!

      "Tiểu Ngọc Nhi! Tiểu Ngọc Nhi! Tiểu Ngọc Nhi!" Phục hồi tinh thần lại, Trương Thái Phó nổi điên kêu tên ái nữ, tuy nhiên phát trong đại sảnh này sớm có bóng dáng của ái nữ, Trương phu nhân vội vàng kéo trượng phu mất khống chế lại: "Ngươi cần lo lắng, thái tử điện hạ ra ngoài đuổi theo Ngọc nhi chúng ta, có việc gì! có việc gì! có việc gì!" Nhưng Trương phu nhân cũng là hoảng hốt lợi hại, luôn là cảm giác sắp xảy ra chuyện gì lớn!

      Bữa cơm tối này, ngay lúc Bảo Lam cùng Tiểu Ngọc Nhi sau khi lần lượt rời , vui tan rã!

      ***

      Băng Phong cùng Băng Tịch cứ như vậy tấc cũng rời canh giữ ở trước giường Bảo Lam, chính xác mà là Băng phong tuỳ ý kéo vạt áo ngồi ở mép giường Bảo Lam chờ đợi, mà Băng tịch là thái độ khác thường đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bóng đêm vô tận, cũng nhúc nhích, lời.

      Đêm nay đặc biệt tối, đưa tay thấy được năm ngón, cho dù nơi này trong phủ Thái Phó đèn đuốc vẫn sáng rực như cũ chỉ có thể nhìn thấy lác đác điểm cái ngọn đèn, cảnh vật nơi này tối như vậy, điểm , giống như là ánh mắt hắc ám của ma quỷ, chẳng những có làm cho người ta sinh ra cảm giác an toàn, ngược lại cảm giác lẻ loi, sợ, có chút lạnh!

      Ai! Này nhất định phải đêm bình thường a!

      Băng Phong lại lần nữa vì Bảo Lam lau mồ hôi trán, chậm rãi đưa tay nắm này đôi tay ấm áp, đôi tay bé trắng như sứ, khóe mắt dịu dàng đủ khiến vô số nữ tử thế gian điên cuồng!

      Chẳng qua, Băng Phong nhưng có phát giác, cho đến nhiều năm về sau Băng Phong đều rất hối hận, nếu đêm nay có thể tuân theo thanh nội tâm của chính mình, có phải hay cũng sinh ra nhiều hiểu lầm như vậy, tạo thành kết cục huynh đệ phản bội?

      Chẳng qua, cõi đời này ngàn vàng khó mua sớm biết!

      Ở trong này yên tĩnh, Băng Tịch rốt cuộc cũng nhịn được lên tiếng.

      "Nhị ca, ngươi Lam Lam hôm nay tại sao lại đột nhiên phát sốt nha?"

      Băng Tịch từ từ đến trước giường, Băng phong vội vàng buông tay Bảo Lamra, chỉ sợ Băng Tịch thấy, Băng Tịch rốt cuộc vẫn là có nhìn thấy. Băng Tịch đứng ở trước giường, nhìn nữ hài tử này nhớ thôi, động lòng dứt, tới chậu nước rửa mặt tự tay đổi khăn mặt, thận trọng lau chùi cái trán trơn bóng, thành kính giống như là đối đãi tuyệt thế trân bảo của mình, chỉ kém long dạ nâng tay.

      Băng Phong ánh mắt dõi theo, đem nhất cử nhất động Tứ đệ nhìn ràng, trong lòng có kết luận.

      "Hẳn là những ngày qua quá mệt mỏi, nghỉ ngơi chút tốt, Tứ đệ cần phải lo lắng."

      Băng Tịch nhìn gương mặt quen thuộc Băng Phong, liên tục do dự, rốt cuộc vẫn phải ra ý nghĩ trong lòng: "Nhị ca, mặc kệ như thế nào, ngươi cần tổn thương Lam Lam được ?"

      Giọng Băng Phong của đột nhiên lạnh lùng: "Dù là ngươi trộm ‘Băng Tinh lệ ’?"
      Băng Tịch hơi run lên, bao lâu nhị ca dùng giọng điệu như vậy chuyện với mình rồi hả ? Từ sau kiện kia về sau cũng chưa từng có.

      "Nhị ca, Lam Lam ngươi cần ‘Băng băng Tinh lệ ’ " Lời này cũng có chút lo lắng.

      " là phải cứu ai cần ta nhiều lời !"

      "Cùng lắm . . . Cùng lắm . . . Cứu liền cứu !" Băng Tịch ánh mắt bắt đầu né tránh, thanh càng thêm thấp như ruồi muỗi.

      "Chớ quên thân phận của ngươi!" giọng của Băng Phong càng thêm lạnh lùng, ánh mắt uy hiếp Nhất Băng Tịch, Băng Tịch chỉ cảm thấy bị ánh mắt như vậy nhìn, giống như mình bị nhìn xuyên, hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh mắt Băng Phong, chỗ nào che giấu!

      Loại cảm giác này, Băng Tịch rất thích!

      "Về sau cho phép đến gần Bảo Lam, nếu ta liền giết ngươi!" lộ ra sát ý, Băng Tịch tuyệt đối hoài nghi lời uy hiếp Băng phong.

      "Ta biết rồi, bất quá, ca phải đồng ý ta thể gây tổn thương ngươi, thể bại lộ thân phận của ngươi!"

      "Hảo!" Băng Phong trả lời rất dứt khoát, đó là bởi vì Băng Phong hiểu rất tính tình Băng Tịch, đừng xem bình thường bộ dạng chơi đùa, nếu nhận định chuyện gì, chính là trăm con bò đều kéo lại!

      Lấy được hứa hẹn của Băng Phong, Băng Tịch là hoàn toàn thở phào nhõm! Chỉ cần chuyện nhị ca đồng ý, liền nhất định làm được, lần này Lam Lam sao.
      Chỉ là, Băng Tịch quên Băng Phong phải thần, có số việc khi thoát khỏi tầm tay, chính là Băng Phong cũng bất lực, chờ đợi chỉ có thể là vạn kiếp bất phục!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      sr mng a ,post thiếu rùi bổ sung lại cho mng a ^^
      ☆ 36 đem tiểu hài tử để vào mắt

      Băng Tịch tuyệt đối là phái hành động: "Nhị ca, ngươi mệt mỏi a, ta ôm Lam Lam trở về phòng !" Đưa tay phải đoạt Bảo Lam, Băng Phong nghĩ cõi đời này tuyệt đối có mấy người có thể gần thân cận , nhưng đây là Băng Tịch,mình cưng chiều từ đến lớn, cũng có ngăn cản, để mặc cho Băng Tịch ôm .

      Thế nhưng, khiến Băng Tịch rối rắm làm cho Băng Phong vui vẻ, có người làm cho có cảm giác hứng thú chuyện xảy ra, Bảo Lam hung hăng túm y phục của Băng Phong, nhất định buông tay, Băng Tịch thử gỡ mấy lần thế nhưng mảy may lay động.

      Băng Tịch tức giận cái đầu rũ xuống, cực kỳ miễn cưỡng đối với Băng Phong : "Nhị ca, ngươi ôm Lam Lam trở về phòng nghỉ ngơi !" xong ba phần bất đắc dĩ ba phần thỏa hiệp bốn phần là tình nguyện.

      Băng Phong há hốc mồm muốn cái gì cuối cùng rồi lại gì, chỉ rất là có thâm ý nhìn Băng Tịch cái, ôm Bảo Lam trở về phòng.

      Băng Tịch theo sát phía sau, Tiểu Ngọc Nhi cũng muốn đuổi theo chăm sóc Lam tỷ tỷ ngươi, nhưng Trương Thái Phó lại nghiêm mặt vội vã gọi Tiểu Ngọc Nhi lại: "Tiểu Ngọc Nhi, cơm nước xong tới thư phòng ta, ta có lời muốn với con."

      "Thái Phó ở nơi này cũng sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải cần biết."

      Tiểu Ngọc Nhi nghe lời thái tử có thâm ý, theo bản năng nhìn về phía phụ thân, phụ thân chính là mái nhà của Tiểu Ngọc Nhi , vô luận là mưa to gió lớn, chỉ cần có tình cảm chân thành phụ thân ở bên người, cũng cảm thấy sợ hãi. Phụ thân chính là ngọn núi lớn trong lòng Tiểu Ngọc Nhi, chỉ cần là gặp chuyện phiền toái gì, Tiểu Ngọc Nhi nhất định trước tiên tìm kiếm núi lớn che chở, chỉ cần có phụ thân ở bên cạnh, ngươi là cây này có thể muốn làm gì làm! Dựa dẫm vào phụ thân nhiều năm như vậy thành thói quen là của Tiểu Ngọc Nhi.

      Trương Thái Phó làm như suy nghĩ lời của thái tử, cũng suy nghĩ nên mở miệng thế nào đây, tóm lại, mặt mũi có chút ngưng trọng, này Trương Thái Phó hòa ái chân mày nhíu có thể nhìn ra.

      Cuối cùng vẫn là Băng Trạch chuyển đề tài : "Tiểu Ngọc Nhi, có thể hay cho ca ca, ngươi và Lý Như Yên kia từng quen biết nhaunhư thế nào ? Ngươi , Trạch ca ca có thể làm chủ cho ngươi ."

      Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Băng Trạch, khuôn mặt nhắn cơ hồ muốn nhíu chung chỗ rồi, hiểu Tam hoàng tử điện hạ như thế nào hỏi vấn đề này, vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu phụ thân vạn năng.

      Lúc này, Băng Trạch lại lên tiếng, chỉ câu liền bỏ băn khoăn Tiểu Ngọc Nhi : "Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay chúng ta đây coi là gia yến, đó chính là người nhà, cần băn khoăn quá nhiều."

      Tiểu Ngọc Nhi nhìn phụ thân chậm rãi gật đầu cái, cũng biết chính mình là có thể thoải mái rồi, là nhiệt tình hết sức suy tính như thế nào kể khổ. Nhưng càng suy nghĩ chân mày tiểu tử này càng nhíu chặt hơn, có thể kẹp chết con ruồi, Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, tự hỏi nên như thế nào, nên từ đâu, nên cái gì, nên lấy thái độ gì , ai nha, là vấn đề rối rắm nha.

      Mọi người ngồi xung quanh bàn nhìn Tiểu Ngọc Nhi người ở đó diễn phim câm, cũng bị biểu tình phấn khích mặt Tiểu Ngọc Nhi hấp dẫn, hồi trầm tư, hồi nghi ngờ, hồi bừng tỉnh hiểu ra, hồi lại lâm vào lạc đường, thỉnh thoảng tức giận đấm ngực, thỉnh thoảng lại dương dương tự đắc, là làm khó tiểu nha đầu như vậy, vẻ mặt như vậy phong phú có ý tứ nha!

      Rốt cuộc, nửa ngày sau, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng mở miệng, làm mọi người bị sét đánh.
      Tiểu Ngọc Nhi như thế : " Chính là tiểu tử thối kia thấy bổn tiểu thư người gặp người , hoa gặp hoa nở, vô địch đáng ôn nhu thiện lương hiền lành, chỉ là đệ nhất đại mỹ nữ vũ trụ, ngay cả thần tiên cũng bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, cho nên sinh lòng hâm mộ ghen tị các loại. Các ngươi yên tâm , bản tiểu thư đem tiểu hài tử để vào mắt." xong chưa vừa ý lắm phất tay cái, giống như tiểu hài tử, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, lòng dạ rộng lượng.

      Mọi người hóa đá.

      Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định chúng ta là cùng đề tài?

      Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định ngươi nhân vật chính là ngươi?

      Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định cái người này phải ở Vương bà bán dưa -- mèo khen mèo dài đuôi?

      Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định Lý Như Yên chính là Tiểu hài tử trong miệng ngươi?

      Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định ngươi đem ngươi đặt ở trong mắt?

      Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định ngươi biết chúng ta hỏi ngươi là cái gì ?

      Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định đây chính là đáp án nửa ngày biểu diễn kịch câm sao?

      Ngươi xác định sao? Ngươi xác định sao? Ngươi xác định sao?

      Tiểu Ngọc Nhi mở mắt to vô tội nhìn chằm chằm , mặt ngây thơ nhìn mọi người hóa đá ,bộ dạng muốn : ta , ta , ta !

      Mọi người sau khi hóa đá phản ứng đầu tiên là:

      Tiểu Ngọc Nhi rất giảo hoạt!

      Tiểu Ngọc Nhi rất tự luyến!

      Tiểu Ngọc Nhi rất biết giả bộ!

      Tiểu Ngọc Nhi rất phúc hắc!

      Tiểu Ngọc Nhi rất biến thái!

      Tiểu Ngọc Nhi chính là điển hình giả heo ăn cọp.

      Trương Thái Phó vuốt vuốt cằm căn bản có râu, hết sức hài lòng: hổ có tác phong của ta (nãi phụ chi phong) a a

      Tiểu Ngọc Nhi trẻ con trả về ánh mắt: đó là đương nhiên!

      Trương phu nhân vội hoà giải: "Dạy nữ nhi vô phương, dạy nữ nhi vô phương!" Nhưng là chút cảm giác xấu hổ cũng có, trực tiếp đem dĩa sườn trước mặt thái tử bưng đến trước bànTiểu Ngọc Nhi:" Tiểu Ngọc Nhi nhà ta nhất định nghe lời, dùng dĩa sườn này trừng phạt ngươi được rồi!"

      Những người khác nghẹn ngào có gì để !

      Ta Thái Phó phu nhân nha, này người nào biết Tiểu Ngọc Nhi là kiêu ngạo của ngài a!

      Ta Thái Phó phu nhân nha, ngài coi chúng ta là lần đầu tiên tới a? Này người nào biết Tiểu Ngọc Nhi thích nhất là đĩa sườn a a!

      Được rồi, tại ai còn có thể cái gì, đụng phải toàn gia như vậy, bữa cơm này đích -- cả người thoải mái a (than tâm thư sướng)

      Tiểu Ngọc Nhi mới mặc kệ những thứ này, bắt đầu từ lúc dĩa sườn bưng đến trước mặt nàng, đầu ócTiểu Ngọc Nhi sớm hoạt động rồi, trong mắt chỉ có dĩa sườn thôi !
      Trương Thái Phó thấy Tiểu Ngọc Nhi ăn vui vẻ, cũng ngậm miệng gì, bàn này con hoàng tộc, cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi trong tay gặm dĩa sườn, Băng Trì nhìn thấy cũng thổn thức, dĩa thịt kho tàu này nhất định là mỹ vị nhân gian , muốn ăn nha!

      Vì vậy đời tên tuổi lẫy lừng Băng Trì cùng Băng Trạch vừa nhìn chuyển mắt Tiểu Ngọc Nhi gặm sườn, vừa trong tay gắp thức ăn bàn là biết là cái gì món ăn liền bỏ vào trong miệng, là thơm! là thơm!

      nồi thịt kho tàu trước mặt rốt cuộc cũng công đức viên mãn, bụng Tiểu Ngọc Nhi phình lên giống như quả bóng , "Nấc a a! là thơm!" Tiểu Ngọc Nhi rốt cuộc ngẩng đầu lên, lúc này cúi cùng mới phát tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, sờ sờ mặt tròn Trìa đầy thịt của mình: "Nhìn ta làm gì? mặt ta dính dầu mỡ , còn có cái gì sao?"

      囧!

      mặt dính dầu mỡ còn chưa đủ sao? Trừ dầu mỡ ngươi còn muốn có cái gì?

      đám quạ tập thể bay qua!

      Quên , tiểu gia hỏa này chính là nhất quái thai, , coi thường coi thường toàn bộ coi thường!

      Trương Thái Phó nhịn cả buổi tối rốt cuộc ra : "Tiểu Ngọc Nhi, bắt đầu từ ngày mai, Lý Như Yên tiểu thư cũng vào ở nhà chúng ta, cùng với thái tử hoàng tử cùng nhau học tập!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :