1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu vương phi điêu ngoa kiêu ngạo - Kim Lũ Minh (107/107)- Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24 Kinh nghiệm quả nhiên là thứ tốt
      Bảo Lam cùng Tiểu Ngọc Nhi đường hết sức phấn khởi về đến nhà.

      "Lam tỷ tỷ, tỷ thấy Trì ca ca là người như thếnào?" Tiểu Ngọc Nhi mặt mong đợi nhìn BảoLam.

      Bảo Lam có chút mơ màng, Thái tử như vậy liệu có thích hợp với Tiểu Ngọc Nhi? Cho dù chântướng thế nào, thái tử cuối cùng vẫn là thái tử, hoặc là lực áp quần hùng, vạn người, hoăc được làm vua thua làm giặc, cửa nát nhà tan!Nhưng bất kể thành hay bại, đều phải người hiền lành để chọn! Nhìn khuôn mặt TiểuNgọc Nhi phấn nộn non mịnh, muốn thế nàođây? Ai! Có lẽ là tự mình nghĩ quá nhiều rồi!Tiểu Ngọc Nhi còn , có lẽ có tâm tư kia đâu!

      "Biểu Trì ca ca của muội hôm nay rất tốt!"

      Quả nhiên Tiểu Ngọc Nhi nghe được lời mà mình mong muốn, đôi mắt liền sáng lên! Cặpmắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm Bảo Lam,sau đó chịu được : "Đúng đúngkhông! Muội cũng cảm thấy Trì ca ca rất tốt!"

      Bảo Lam biết làm thế nào để khuyênNgọc Nhi, nàng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh!

      "Tiểu Ngọc Nhi hôm nay khuya lắm rồi, muội mau về nghỉ !"

      đợi được đến khi Ngọc Nhi trả lời, biết Trương Thái Phó từ khi nào đứng sau hai người bắt đầu lên tiếng!

      "Bảo Lam về trước ! Tiểu Ngọc! Theo ta đếnthư phòng !"

      Hai người vội vàng phục hồi tinh thần lại, vừa định muốn thỉnh an, xoay người lại chỉ thấy bóng lưng cao ngất của Trương Thái Phó !

      Tiểu Ngọc Nhi rất ít khi nghe thấy thanh âmnghiêm nghị của phụ thân, chân mày khỏi nhăn nhó, "Lam tỷ tỷ, tỷ về trước , mai muộilại tới tìm tỷ. . ." Sau đó liền tâm nặng nềhướng thư phòng Thái Phó xuất phát.

      Bảo Lam há hốc mồm dường như muốn điềugì, cuối cùng lại gì, hôm nay hăng hái báo thù ném ra sau gáy, tại trong lòng ngừng suy đoán Trương Thái Phó có thểtìm Tiểu Ngọc Nhi để chuyện gì!

      Có thể khẳng định, nhất định là có liên quan đếnmình! Buổi sáng lúc rời còn dáng vẻ hiềnlạnh, thái độ với Tiểu Ngọc Nhi sau khi ra ngoàimột ngày biến hóa lớn như vậy, mấu chốtchính là cả ngày nay Tiểu Ngọc Nhi đều ở cùng với mình! Bảo Lam tính toán các rủi ro có thể xảy ra.

      Thứ nhất, chẳng lẽ thân phận của mình bại lộ? Trước hết phải nghĩ tới loại khả năng này, trừ cái này ra mình còn gì để giấu nữa!Thế nhưng cũng có chỗ sơ hở , nếu bại lộ sớm bại lộ, thể nào đúng lúc là hôm nay! Huống chi đối với chuyện thân phận mình, đâychính là điều quan trọng nhất, căn bản chỉcó Triệu Vũ Đường chủ biết, Triệu Vũ này làm việc tuyệt đối xảy ra vấn đề! Ngoài ra,nếu thân phận mình khác thường, điều TrươngThái Phó cần làm là đem mình nhốt lại, màkhông phải phát giận với ái nữ Tiểu Ngọc Nhi,cho nên, vấn đề hẳn phải là thân phậncủa mình !

      Thứ hai, chẳng lẽ hôm nay Tiểu Ngọc Nhi gây họa? Khả năng này là lớn nhất. Nhưng cả ngày hôm nay mình và Tiểu Ngọc Nhi tấccũng rời, hẳn có xảy ra chuyện lớn gì!

      ! đúng! Hôm nay ra xảy ra chuyện lớn! Hơn nữa còn đặc biệt lớn chuyện!

      Bảo Lam vỗ gáy cái, tại sao mình có thể đãquên kiện tham dự bãi săn đều là nhữngnhân vật nào đây? Đương triều thái tử, nhi nữ Thừa Tướng, nhi nữ Công Bộ Thượng Thư, nhinữ Lễ Bộ Thị Lang, nhi nữ thủ phủ cả nước, nhinữ Thánh Kinh Thái Thú, nhi nữ nhị phẩm ThịLang! Phụ thân người này giậm chân cái, cảKinh thành cũng phải run rẩy đấy!

      kiện quan trọng là vị nữ chính nào đó đãđắc tội đến mức thể đắc tội hơn với tất cảcác vị thiên kim tiểu thư rồi, mà vị nữ chính kiamới vừa rồi bị gọi vào thư phòng của TrươngThái Phó ------- Trương Kim Ngọc!

      Đúng rồi, có thế chứ! Khẳng định chính là như vậy! Nghĩ tới đây tầng quan hệ xanh ngọc cũng là sợ! Mình quá vọng động rồi!

      Cho dù thê nào, Trương Kim Ngọc vẫn là ái nữduy nhất của Trương Thái Phó, Liễu Như Yêndù có tức đến mấy cũng thể làm gì nàng , nhiều nhất là Trương Thái Phó mang theo ái nữtới nhận tội, Tiểu Ngọc Nhi cùng lắm bị cấm túc tháng!

      Nhưng cũng đúng! Mình bây giờ chính làmột nhi ai thương, vì nhi cho nên gọi là nhi, chính bởi vì bị khinh thường nên mới gọi là “” nha! Nếu như bị họ biết tình cảnh mình , nhất định phát chế tiết hận, nhấtđịnh là mình thể thoát khỏi nhiều ma trảonhư vậy! Mình cũng chư từng xem qua thủ đoạn của các vị tiểu thư hào môn thế gia! muốnđến đó, đừng là mình tìm được “Băngtinh lệ”, có khi chính mình thể thoát thân an toàn đấy chứ!
      Quả nhiên là mình hồ đồ mà!

      Quả mình rất xúc động vì có nănglực lấy được tín nhiệm của vợ chồng Thái phó!

      Tai vạ đến nơi rồi!

      Ý thức được tình cảnh khó khăn của mình, Bảo Lam vội chạy về thư phòng của mình, vội vã bắtđầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy ra!

      Bảo Lam lúc dọn dẹp hăng say, thấy kiện quần áo tơ tằm mềm mại màu hồng nhạt thêuchim quyên! Bảo Lam lo lắng bỗng bìnhtĩnh lại!

      Bộ y phục này do mẫu thân tự tay làm, nếu mình cứ chạy như vậy, "Băng Tinh lệ" làm thế nào? Như vậy phụ thân làm thế nào? Mẫu thân làm thế nào? Tiêu cục Thiên Địa làm thế nào?

      Bảo Lam nhớ tời lời phụ thân Thạch Mặc nhắn nhủ vào đêm sinh nhật mười tuổi mình:

      khi làm chuyện gì, phải nhớ gánh chịutất cả trách nhiệm hậu quả của chuyện đó!

      Bảo Lam còn nhớ rất khi đó phụ thân còncắn mạnh từng chữ từng chữ “tất cả tráchnhiệm hậu quả”!

      Đúng vậy a, này tai họa là mình trêu ra , mình sẽphải có gánh chịu hậu quả trách nhiệm! Cho dù là nhục nhã, cho dù là tánh mạng!

      Nghĩ thông suốt, Bảo Lam đem toàn bộ quần áo vừa đóng gói cất trở về, đói bụng, ăn cơm! Mệtmỏi, rửa mặt! Trời tối, ngủ! Thản nhiên chờ đợingày mai đến!

      Đúng như dự đoán của Bảo Lam, Tiểu Ngọc Nhi kì kèo mè nheo đẩy cửa sau thư phòng, để lộmột đầu trong cửa ngó nhìn chung quanh!

      Trương Thái Phó vẻ mặt tức giận, thấy bảo bối cục cưng đáng như vậy, Nhóc con, là dở khóc dở cười!

      Tức giận tiêu hết nửa, chỉ có thể giả bộ tức giận chút: "Mè nheo cái gì! Vào !"

      Tiểu Ngọc Nhi cùng Trương Thái Phó mắt to mắt , bất ngờ phòng bị, chỉ có thể làthở dài, nghỉ, đứng nghiêm, đều bước hướng phụ thân ngồi nghiêm chỉnh ghế!

      Ở cự ly cái bàn xa mét, đứng nghiêm, quayđầu lại nhìn về phía cửa chính mở ra, tínhtoán thời gian từ nơi này chạy đến cửa, căn cứ vào kinh nghiệm của mình, khi phụ thân nổi giận có thể an toàn chạy trốn được rồi!

      Ừm! Lần này Tiểu Ngọc Nhi đủ hài lòng! Kinh nghiệm quả nhiên là tuyệt vời nha!

      ai hiểu con bằng cha, Trương Thái Phó làm sao biết Tiểu Ngọc Nhi tínhtoán chuyện gì!

      Cái đứa bé lanh lợi này!

      Tại sao có thể đáng như thế!

      Trương Thái Phó vốn là vẻ mặt nghiêm túc nhưng khi chứng kiến thấy hành động đáng yêucủa Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời khóe miệng nâng lên nụ cười thỏa mãn, rốt cuộc công toirồi!

      "Khụ khụ" Vì duy trì hình tượng phụ thânnghiêm khắc, Trương Thái Phó vội vàng cúiđầu, giơ tay lên, che miệng, ho khan hai tiếng đểche giấu nụ cười của mình!

      "Đứng ngay ngắn!" Đầu tiên phải ra oai phủđầu!

      "Dạ!" Tránh voi chẳng xấu mặt nào!

      “Con biết sai rồi sao?" Cho con cái cơ hội!

      "Con biết sai rồi!" Mặc dù biết lỗi là ở đâu!

      "Biết là lỗi mà con còn làm!" Trợn mắt!

      "Làm xong mới biết sai lầm rồi!" Coi như khôngcó!

      "Con con sai ở đâu?" Cho con cái cơ hộithẳng thắn được khoan hồng!

      "Con sai hết ạ!" Nhưng người ta biết nha!

      "Hôm nay mới biết lỗi sao?" Thái độ khôngtệ, trẻ dễ dạy!

      " phạm sai lầm nữa ạ!" Con chưa là con làm nha!

      "Này thôi tha cho con!" Vẫn là trẻ con, bỏ qua vậy!

      "Phụ thân đại nhân, con người nhất  ̄ ̄"đây tuyệt đối là câu nhất hôm nay!

      Tiểu Ngọc Nhi nhào tới ôm đầu phụ thân cắn loạn!

      . . . . . .

      Chương 25: Mật đàm trong thư phòng.

      Edit : _MimiWonder
      Beta : babynhox

      Sau khi Tiểu Ngọc Nhi đáng thương bị TrươngThái Phó xử lý tội làm loạn, còn có thể giữ đầuóc tỉnh táo chuyện: "Con nha! Con nha!Đúng là tiểu gia hỏa làm người ta bớt lo!"

      Tiểu Ngọc Nhi chút xấu hổ cũng có, dù sao cũng quen rồi! Mình gây họa nhiều nămmà cần giải quyết, chính là dựa vào đượcdãn được a. Cho nên thể nhấnmạnh lần nữa, kinh nghiệm quả nhiên là đồ tốtnha!

      "Ai nha! Cha à, người khác hiểu con, người cũng hiểu con sao? Người ta là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, TiểuNgọc Nhi vô địch đáng , sao có thể có họagì?" Lại , Tiểu Ngọc Nhi đúng là biết mình gây họa gì ! Có nên hỏi chút đây?

      Nghe Tiểu Ngọc Nhi thao thao bất tuyệt, mồ hôicủa Trương Thái Phó từ từ chảy xuống! Nha đầu này da mặt lại dày như vậy! Lời này còn có thể ra mà mặt đỏ tim đập sao! Thôi, ai bảo mình cưng chiều làm gì !

      Trương Thái Phó ôm Tiểu Ngọc Nhi hả hê trongngực, vuốt mái tóc dài của ái nữ, tình ý sâu xa hướng về phía Tiểu Ngọc Nhi : "Tiểu Ngọc Nhi, con cũng lớn như vậy, nhiều năm con gâyra ‘chuyện tốt’ như vậy cũng ít, chỉ cầnkhông bị thương, ta và mẹ con đều có thể nhắm mắt cho qua, nhưng chuyện hôm nay con làm thể cho qua được!

      Đối với thế lực mà có ai đúng ai sai, chỉ là Lý Như Yên con trưởng của ThừaTướng phải loại người dễ chọc! Cha của nàng ta là Thừa Tướng, là dưới người vạn người, quan hệ của Lý gia rắc rối phức tạp, chính hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ mấy phần! Con tùy tiện dạy dỗ nàng ở nơi đôngngười như vậy, sao nàng có thể bỏ qua cho con?

      Vả lại nàng là nử mấy tiểu thư nhà quang kia, có xuất thân đơn giản hay sao? Dựa vào tính tình bao che con cái của bọn họ, trễ nhất ngày mai đến làm khó dễ chúng ta, con có phải là con quá vọng động rồi ?"

      Lần này, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi hiểu, ra là bởi vì chuyện ở bãi săn ngày hôm nay nha!

      "Cha, làm sao người biết nhanh như vậy?" Tiểu Ngọc Nhi nghĩ tới liền hỏi.

      "Bây giờ đoán chừng người trong Kinh Thành cũng biết rồi! Mấy người cha kia hận thểầm ĩ cho mọi người đều biết đấy !" đến đây giọng Trương Thái Phó mang theo nồng nặctức giận!

      Tiểu Ngọc Nhi cho là cha đối với mình quá thất vọng rồi, muốn nổi giận đây, vội vàng từ trong ngực Trương Thái Phó nhảy ra xa mét, đôitay che cái mông của mình, mặt cảnh giác đối với cha sững sờ : "Cha, người trách con, con cũng biết sai lầm rồi, ngườikhông cần phát lửa lớn như vậy!"

      Trương Thái Phó xem như hiểu con mèo lườibiếng này xù lông rồi, vừa dở khóc dởcười, vừa hoài nghi mình, xem ra chính mình mới vừa là hù dọa đứa bé! Về sau phải chú ý, thể ở trước mặt đứa bé quá lộ tâm tình!

      Trương Thái Phó khôi phục nụ cười hiền lành,hướng về phía Tiểu Ngọc Nhi nhìn chằm chằm ngoắc tay , "Ngọc nhi tới đây, đều là cha tốt hù con! Mới vừa rồi phải là cha đối với con, mà là với Thừa Tướng cầm đầumấy quan liêu. Bọn họ đây là muốn mượn cơhội lần này để rêu rao! Cái người này chỉ là mồidẫn lửa, nếu như có chuyện của con hôm nay, bọn họ cũng từ bỏ ý đồ!"

      Lần nữa tựa sát về trong lòng, Tiểu Ngọc Nhi lạitrở thành bảo bối hay tò mò, đem phẩm đức tốtđẹp của mình phát huy hỏi những thứ hiểu: "Tại sao vậy chứ? Người và bọn họ có thùoán sao?"

      "Trong triều đình, Đạo Bất Đồng Bất Tương ViMưu! Nơi này nước rất sâu !"

      "Vậy bọn họ làm sao nha? Chúng ta khôngcó chuyện gì chứ?"

      "Bây giờ còn khó mà , đến lúc đó tùy cơ ứngbiến là tốt rồi! Con nha! cần nhăn mày, có chuyện lớn gì , nhiều lắm là. . ."

      Tiểu Ngọc Nhi vừa nghe hậu quả nghiêm trọng,liền nhịn được bối rối, "Nhiều lắm là cái gì nha?"

      Trương Thái Phó nhìn lòng vì tiểu nữ nhi, cái này tâm ý bên trong, cũng chỉ còn lại có trànđầy thỏa mãn, nơi nào còn muốn hù dọa tiểu nữ nhi, "Nhiều lắm là phạt bổng lộc của ta, đến lúc đó chúng ta thể thừng cho con ăn sườnrồi! Ha ha ha a!"

      Chỉ là phạt bổng lộc! Vậy tốt là tốt rồi, khẳng định có chuyện lớn! Tiểu Ngọc Nhi vỗ vỗngực bị hù dọa, bỏ lỡ ánh mắt phụ thânđang lóe lên sầu lo, nếu là phạt bổng lộc cóthể hiểu là phật tổ phù hộ! Chỉ là vô luận như thế nào, cho dù là mất tước quan, cũng thể để cho nữ nhi chịu ủy khuất!

      "Chỉ là, cha cũng biết rồi, Lý Như Yênluôn gây phiền phức cho con! Con cũng khôngbiết làm phiền nàng khi nào, gặp mặt con liềnđối nghịch, người xem sao nàng lại có lý lẽ như vậy?"

      Nha đầu ngốc, đây phải là vấn đề của connha, mà là tranh cãi giữa người lớn!

      "Con cũng cần uất ức mình, về sau gặpmặt, bảo đảm mình chịu uất ức là được!Chỉ là, có thể xảy ra tranh chấp đừngnên tranh chấp làm gì! Bằng , thua thiệt nhất định phải nàng. Con nhớ kỹ chưa?"

      "Ừ, biết, ta về sau nhìn nàng! Coi như làcon quạ kêu lên! Cha, người cảm thấy như thếnào nha?" Nghĩ đến cái này giống vậy Tiểu Ngọc Nhi nhịn được nụ cười vui nở!

      "Được được được, con thích thế nào liền thếđấy!"

      . . . . . .

      Hai cha con chuyện trong thư phòng hồisau, đề tài liền quẹo về bên mình Bảo Lam.

      "Cha, người biết Lam tỷ tỷ lợi hại bao nhiêu đâu ! Lam tỷ tỷ đặc biệt thông minh, đặc biệt cơ trí, đặc biệt cường hãn! Ta thích ở chung chỗ với Lam tỷ tỷ!"

      Trương Thái Phó mặt đăm chiêu, "Con thích,về sau để cho Bảo Lam bên cạnh ngươi mấyngày để quan sát, nàng là người có chủ ý, vềsau con gặp chuyện bàn bạc với nàng, nàng để cho con chịu thiệt!" Quan trọngnhất là, võ công Bảo Lam tệ, đối với Tiểu Ngọc Nhi cũng chân thành, có nàng bêncạnh Ngọc nhi, nếu là có cái gì hay, ôngvà phu nhân cũng có thể yên tâm!

      Ở nơi này vào thời khắc hết sức trang nghiem, bé mèo lười, bụng rất hợp thời kêu lên vài tiếng !

      "Ừ, Ngọc nhi biết, cha, muộn rồi,? Người ta rất muốn cùng nhau ăn cơm với cha ! Cha  ̄ ̄"

      "Con nha con nha, được được được, thôi, ăn!"

      Hai người giương cung bạt kiếm vào, hòa hòa thuận thuận cùng hướng tới bàn cơm. . . . . .

      Tiểu Ngọc Nhi là người dấu đượcchuyện, ăn xong cơm tối cùng cha mẹ xong, liền dằn nổi mà đến chỗ Bảo Lam chuyện này, Tiểu Ngọc Nhi sinh động miêu tảmật đàm trong thư phòng, Bảo Lam tỉ mỉ phân tích quan hệ lợi hại, đêm này ở phủ Thái phó cũng yên tĩnh!

      Chỉ là, mấy nhà khác cũng thể yên tĩnh như vậy !

      Phủ Thừa Tướng, thư phòng quan trọng.

      "Chuyện này tuyệt đối thể như vậy rồi !"

      "Đúng! Thái Phó nhất định phải có câu trả lời thỏa đáng!"

      "Con của mình thể bị khi dễ uổngphí!"

      "Thừa Tướng phải làm chủ cho chúng ta nha!"

      "Thừa Tướng coi như vì chúng ta, ngàicũng phải vì thiên kim của ngài mà báo thù rửa hận!"

      sai, này gióng trống khua chiêng muốn lên tiếng phê phán Thái Phó, chính là do hômnay các vị tiểu thư bị Ngọc nhi khi dễ!

      Lúc này, Thừa Tướng vẫn trầm mặc lên tiếng,mọi người tự giác im lặng lại, "Bản Thừa Tướngvốn định cứ như vậy, dù sao cũng thể bởi vì mình tiểu nữ mà làm khó Thái Phó!Nhưng mà, nếu mấy vị đại nhân nhất trí muốncông bằng, ngày mai vào triều cùng các vị thiênkim bẩm báo với hoàng thượng!"

      Sau khi mấy người cáo từ, Lý Như Yên từ phíasau bình phong thư phòng cao ngạo ra, "Cha,lần này nhất định phải làm cho tiện nữ Thái phó trả giá xứng đáng!"

      "Nữ nhi của ta sao thể để cho nữ nhi thôn quê khi dễ? Yên nhi yên tâm, ngày mai chắc chắn báo thù cho con!"

      chương 26: Càng hồ đồ càng khỏe mạnh.

      Edit : _MimiWonder
      Beta : babynhox

      Hôm nay triều đình nhất định yên ổn như ngày thường!

      Thái tử rất ít xuất triều đình tới, Tamhoàng tử Băng Trạch ít người thấy đến cũng xuất , ngay cả người cơ hồ thấy đầu khôngthấy đuôi Nhị hoàng tử Băng Phong cũng tới.

      Còn chưa bắt đầu, chúng đại thần liền đánh hơi được mùi máu tươi nồng đậm!

      Thái tử vẫn như cũ duy trì nét lạnh băng nhàng quen thuộc, nhất là thời điểm đối mặt với Băng Phong lãnh khốc, càng thêm phiêu dật!

      "Hôm nay là ngọn gió nào thổi nhị đệ xem mạng người như kiến đến đây vậy?"

      Các vị đại thần cũng có thể coi như là có kinh nghiệm đối với sóng to gió lớn, nhưng mặc dùnghe là lời khích lệ, nhưng lại có được nửa điểm khích lệ, ngược lại tràn đầy ý châm trọn cùng….đố kỵ?

      Phải biết, sau lưng đố kỵ này chính là nồng nặcý vị thèm muốn!

      Điều này sao có thể? Thái tử lời đố kỵ là chuyện gì? Chẳng lẽ thái tử lại ghen tỵ nhị hoàng tử xem mạng người như con kiến hay sao? Này đúng rồi, ai biết thái tửnước Băng Phách là người lạnh nhạt nhất? Ai biết thái tử nước Băng Phách là ngườinhân từ? Sao có thể thích đệ đệ long dạ ác độc?

      Thái tử giỏi nhất là quan sát phản ứng của mọingười qua lời và nét mặt, liền biết mình mớivừa lỡ lời, đối với hình tượng mình nhiều nămnhư vậy ảnh hưởng tốt, thậm chí là gây ra nghi ngờ!

      Loại chuyện như vậy tuyệt đối thể xảyra!

      Nhưng trưởng thành trong hoàn cảnh ngươi lừata gạt nhiều năm như vậy, có thể rèn luyện conngười chính là gặp sợ hãi!

      Vì vậy thái tử rất hiểu sâu cái này lại lên tiếng: " nghĩ tới Tam đệ cũng có hứng thú tới tham dự triều chính! là hiếm thấy !"

      Lời vừa ra, các vị đại thần cũng tỉ mỉ nhìnchằm chằm thái tử cùng hai vị hoàng tử, rất sợ bỏ lỡ câu văn mấu chốt, từ ngữ, ánh mắt, khôngkhí mà đứng sai lầm hàng ngũ! Phải biết, làm quan trong triều, gần vua như gần cọp khôngnói, nếu là vừa bước lầm hối hận ngànđời!

      Lúc câu mấu chốt đầu tiên có thể vạn kiếpbất phục, cho nên, cho dù là cái ánh mắtđều phải cong mười tám quẹo ở trong long sau mới dám ra ở tất cả trước mặt triều thần!

      Nhất Băng Phong cùng Nhất Băng Trạch cũng trầm mặc , tĩnh như bàn thạch, lặng lẽ giằng co với thái tử Nhất Băng Trì!

      Vì vậy, trong triều đình to như vậy lại yên lặng như tờ, đừng là rơi cây kim, chỉ là rơi cọngtóc cũng có thể nghe được rất ràng!

      có cãi vả, có khói thuốc súng, có chiến tranh, ràng có gì cả, khí nơi này vẫn yên tĩnh, định lực khôngđủ đại thần trán trước sau cũng rịn mồ hôi, đôi chân liền nhịn được bắt đầu như nhũn ra, nhưng cho dù như vậy, cũng có ai dám lấy hơi, thậm chí là hơi thở của của ba người này cũng giống như là tiết độc!

      Ai cũng biết sau lung ‘ có cãi vả’, ‘khôngcó khói thuốc súng’ này sớm tạo ra ba thếlực, ‘ có chiến tranh’ chỉ là biểu tượng lừa dối ! Ba nam nhân nổi bật này sớm bàybinh bố trận! sớm đánh đến xác ngang khắpđồng ở tam giới, máu chảy thành sông! sớmbáo hiệu tường thành đốt lửa giết người cướp của khắp nơi! Ở chỗ này là chính là thắng được làm vua thua làm giặc, chính là bày mưu lập kếbên trong, quyết định thắng bại ở ngoài! Ba nam nhân nổi bật này nhất định phải vì lý tưởngchinh chiến sa trường, cho đến xưng bá thiên hạ!

      sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng!

      có thái tử trác tuyệt ở phía trước, cần gì phải chi phong đại tướng, ban ân đại sĩ?

      hoàng tử xuất chúng nổi bật là gió êm sóng lặng, có hai người xuất chúng nổi bật là thửthách thống trị, có ba người xuất chúng nổi bậtnhẹ chúng bạn xa lánh triều chánh khôngyên, nặng sanh linh đồ than nước mất nhàtan!

      Nhất định mở ra cuộc tranh đấu sứcmạnh!

      Hôm nay, ba vị hoàng tử cánh chưa đầy đặn,cũng giương cung bạt kiếm như thế, nếu mấynăm tiếp theo. . . ? vậy làm sao mới tốt!

      Ai có thể tới cứu thiên hạ Phách Băng?

      Ba vị hoàng tử phải là cao thủ tung hoành, sao đáy mắt lại có song lớn mãnh liệt,mặt ngoài nhìn ra cái gì! có gì cả mới là đại vấn đề!

      Cuốn sách khó hiểu nhất đời này là gì? – Sách chữ!

      Kiếm khó học nhất đời là gì? -- Kiếm vô hình!

      Bữa cơm khó làm nhất đời là gì? -- bột gột nên gạo!

      Lời khó hiểu nhất đời này là gì? -- gì!

      Mọi thứ thấy được sờ được , là có thể cẩn thậnđề phòng, nhưng ngươi xem ánh mắt của ba vịhoàng tử này, mới nhìn bình tĩnh song, nhìn lại lại có nhiều bí ấn, nhìn kỹ hơn có gì!

      Bình tĩnh giống như vũ trụ, ràng bao quát vạn vật, rồi lại nhìn thấy bờ, có giới hạn!

      Các vị đại thần hết sức im lặng, hơn mười phần bội phục, hoàn toàn bất đắc dĩ!

      Gặp phải ba vị chủ tử như vậy, ngươi có thể làm thế nào?

      Thận trọng từ lời đến việc làm có đủ hay ? Nơm nớp lo sợ có đủ hay ? Cẩnthận có đủ hay ?

      Rốt cuộc làm cái gì mới là đúng?

      lúc mọi người cảm thấy muốn ở đại sảnh rộng hít thở khí "Hoàng thượng giá lâm!"Cứu vớt vạn dân!

      Chưa từng có cảm thấy người này có thể vào triều cũng là chuyện hạnh phúc như thế! Đây là ràng "di chứng hoàng tử để lại" ! Dĩ nhiên về sau các vị đại thần còn có thể nhiều lần thân thểnghiệm loại "Cưng chiều" này đấy!

      "Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"

      Có thể quỳ xuống, làm sao lại tốt như vậy đây?Làm sao lại cảm thấy cúi đầu nhìn xuống đất cảm giác toàn thân thoải mái như vậy!

      Các vị đại thần rốt cuộc có thể "Đoàn kết"!

      "Hôm nay trẫm hết sức vui mừng! ba vị hoàngnhi đều tới, tốt tốt tốt! Chỉ là có ai biết tại saoTịch Nhi của trẫm vắng mặt ?" Vua củaPhách Băng quốc Nhất Băng Thác hưng phấn,mặc dù biết phải khác với thường ngày, chỉ là, binh đến tướng chắn, hơn nữa có thể nhìn thấyba nhi tử đây chính là chuyện tốt! Chỉ là khôngbiết tiểu nhi tử kia thế nào lại lộ mặt, theo lý thuyết tiểu nhi tử cùng con thứ hai là nhưhình với bóng nha? Kỳ quái kỳ quái!

      "Hồi bẩm phụ hoàng, Tứ đệ nghiên cứu binhpháp suốt đêm qua, cho nên bây giờ quá mức mệt mỏi, hài nhi cũng chưa có gọi !" cần nhìn cũng biết là Băng Phong trả lời! Trừ ra ai có thể quan tâm hiểu Băng Tịch nhưvậy!

      Mọi người: ". . . . . ."

      Nghiên cứu binh pháp? Còn suốt đêm? Là ?

      Làm ơn, ngài tốt xấu cũng nên phí chút tâm tư để "Lừa gạt" chúng ta có được hay ?

      Dù gì chúng ta cũng là quân vương hoàng tộc,thái tử, hoàng tử cùng tinh cả nước có đượchay , nên lừa gạt của chúng ta như vậy a! Ai biết Tứ hoàng tử tiêu dao tự tạinhất, ngài gây họa cả đêm còn được,nghiên cứu binh pháp chính là b aba bò đấtkhông tin nha!

      Ta liền như vậy, các ngươi có ý kiến? Ánh mắt của Nhất Băng Phong liếc nhìn đám quânthần, lừa gạt dân chúng biết gì khắp thiênhạ!

      "Khụ khụ! Phong nhi trở về cần phải chăm sóc tốt Tịch Nhi, thể quá mệt mỏi, thân thể mới là quan trọng! Dặn dò Ngự Thiện Phòng làm mấy món Tịch Nhi thích ăn, chăm sóc thậttốt !"

      Người hoàng thượng này dễ làmnha! Trừ có thể mắt nhắm mắt mở, còn phảithuận nước đẩy thuyền, lại giả bộ hồ đồ! Đượcrồi, càng hồ đồ càng khỏe mạnh!

      Chương 27: Muốn thao túng

      Người hoàng thượng này dễ làm! những mắt nhắm mắt mở, cònphải thuận nước đẩy thuyền, ràng hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ! Được rồi, hồ đồ càngkhỏe mạnh hơn!

      Cái đề tài này nhảy qua rồi, nên cho bên dưới thảo luận tiếp đề tài nào đây?

      Hoàng thượng thấy khí hôm nay khônggiống ngày thường, cũng bình tĩnh, dù sao nên tới cuối cùng phải tới! Chỉ là tò mò, người cóquyền lực nhất trong triều Lý thừa tướng mởmiệng như thế nào tới thay nữ nhi xảo trá ươngngạnh của mình báo thù đây?

      Chúng ta phải thừa nhận, trong lịch sử mỗi vị vua thành công cũng có những người đặcbiệt muốn thao túng mình, thao túng trăm dân thiên hạ, thao túng văn võ bá quan, muốn thaotúng cả khí, cả thành viên hoàng thất, bêntrong cung cũng như bên ngoài cung, rồi cảnữ nhân cũng vậy. . . . . . quan chức khôngthành công, chỉ biết hạn chế đầy tớ, lục đục đấu đá bên trong nội bộ, mỗi ngày hãm sâu trong lục đục đấu đá nội bộ, xử lý tốt đưa tới loạt phản ứng dây chuyền, tạo thành tuần hoàn ác tính, cho đến khi đem chínhmình cuốn vào!

      vua thành công hợp lý lợi dụng mạng lưới liên lạc khổng lồ này , nên thôngminh tuyệt hồ đồ, khi cần nhịn thìtuyệt phách lối, lúc bộc phát tuyệt mơ hồ, tàn nhẫn tuyệt nương tay!

      Quả , vua của Phách Băng Quốc Nhất BăngThác từng trải qua thời kì hỗn loạn, từngcùng mười ba huynh đệ ưu tú của mình tranhgiành, giấu tài, hết sức căng thẳng, cuối cùng cũng thành công lên ngôi! Chỉ cần phần tàn nhẫn quyết đoán, sau khi thay đổi mấy vị đạithần đến nay đẽ trở thành vị vua uy nghiêm! Sau khi lên ngôi, khởi công xây dựng thuỷ lợi, tạo phúc dân chúng, huấn luyện binhmã,lại càng thêm xuất chúng, đây chính lànguyên nhân trọng yếu tại sao Phách BăngQuốc có thể vững vàng chiếm cứ vị trí đầu trong ba nước!

      Cho nên, sau khi xảy ra chuyện tại bãi săn ngàyhôm qua, sớm truyền đến lỗ tai hoàng thượngmột chữ sót, hoàng thượng cũng sớm tính trước kỹ càng, tại ngài hoàn toàn chỉ giữ vững tâm tính ngồi xem kịch hay, dĩ nhiên,chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo quá xa, hoàngthượng luôn có biện pháp cho kéo trở về, hơnnữa còn dựa theo suy nghĩ của ông mà làm!

      Các vị đại thần câu được câu chuyện vụn vặt trong triều đình , ra nhữngchuyện này căn bản cần lấy văn võ bá quan ra để cùng nhau tham khảo, chỉ là, tất cả mọi người chờ trọng tâm chính của ngàyhôm nay, thế nhưng cái lão mưu sâu được coi là Thừa Tướng kia ngửi ra chút tư vị bấtthường, lấy im lặng là vàng làm phẩm đứcđẹp đẽ để phát triển, hoàn toàn thấy mấyánh mắt khinh bỉ gia trưởng của người khác, lời nào, nhưng người hả hê lại cam lòng, cho nên chuyện hôm nay cứ lôi ra từng cái từng cái , thậm chí ngay cả huyện thành người mang tội giết người nênxử trí như thế nào chuyện cũng mang lên đạiđiện, quá đáng hơn là mọi người còn nghe say sưa ngon lành, quá đáng hơn nữa là thái tử còn khích lệ vị đại thần này thương cảm dân tình, chuyện rồi thôi, thế nhưng quá đáng hơn vị hoàng thượng lão đầu kia còn lêntiếng, "Ái khanh cực khổ, thưởng trăm mẫutơ lụa, ngàn lượng hoàng kim!"

      囧! Trán các vị đại thần co quắp tập thế, nhưngvẫn phải hô:

      "Hoàng thượng minh!"

      "Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"

      Đây chính là cái gọi là hình thức, hình thức, hình thức đấy!

      Đề tài vẫn có gì thay đổi, người đứng đầu là hoàng thượng vốn có tính nhẫn nại nhất giờ bị tiêu hao dần, liền trưng cầu hỏi mộtcâu: "Các vị ái khanh còn có chuyện nào quantrọng cần tấu?" Ý kia chính là, có việc gì nhanh giải tán, lãng phí thời gian hôm nay của ta như vậy, bằng , ta sớm cưỡi ngựa từ lâu rồi! Lại , hoàng thượng này đãnghĩ muốn cưỡi ngựa từ trước rồi, sau kiệnđặc sắc ngày hôm qua, sớm muốn bộ hoạtđộng gân cốt!

      Có mấy vị đại thần hướng ánh mắt thúc giục lần nữa về phía Thừa tướng, thậm chí lần này còn khá nhiều ánh mắt tức giận! Ngày hôm qua phải rồi sao? tại sao lại lời nào?

      Thừa Tướng lười phải nhìn, nhìn thẳng!

      Vì vậy, có ba vị chim đầu đàn chịu được cái yên lặng, đảm đương làm cái bia.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốntấu!" Đây là Thị Lang nhị phẩm lên tiếng!

      Ánh mắt của mọi người vừa nhìn, hôm nay sốmột tin tức rốt cuộc nổi mặt nước rồi ! Lỗ tai lập tức dựng lên!

      Lại , các vị đại thần là người thâm trầm nhưng cũng là người rất muốn hóng chuyện mà!

      "Chuẩn tấu!" Hứng thú của lão đầu hoàngthượng tới! Nếu là có đề tài thú vị, ta đây chẳng phải mãi ở đây nghe chuyện về tộiphạm giết người sao!

      Vị lão đầu hoàng thượng này quên chính ông vì muốn nghe chuyện bát quái mà làm bộ làm tịch nghe từ đầu đến cuối à!

      Tên ngu ngốc này! Đồ đần! Có mắt khôngtròng! Cả nhà ngươi đều ngu ngốc, đần độn, cómắt tròng! Trong lòng Thừa Tướng khôngnhịn được mắng nhị phẩm Thị Lang, ngay cả tổtông mười tám đời của cũng chào hỏi quamột lần!

      "Khởi bẩm hoàng thượng, ngày hôm qua tiểunhi nữ cùng nhi nữ Lý Như Yên của ThừaTướng còn có. . . . . . Ở bãi săn bị nữ nhi củaTrương Thái Phó là Trương Kim Ngọc cùng thịnữ Bảo Lam ác ý đánh người, sáu người bị trọngthương, đến nay thể xuống giường, kính bệ hạ xem xét cho tiểu nhi nữ cái côngđao!"

      "Hả? Còn có chuyện này?" Lão đầu, giả bộ!Ngươi cứ giả vờ !"Chuyện này cũng thểkhinh thường, nhất định phải nghiêm túc xử lý! Hôm qua còn có nhân chứng?"

      "Lúc ấy, thái tử có mặt! Mong thái nữ cho tiểunữ nhà ta và năm vị nương khác cái côngđạo

      Trong lòng thái tử sớm vẽ chữ X đỏ tolên người ta!

      "Hôm qua đúng là bản thái tử có mặt ở đó! Chỉ là, ngươi xác định là bị trọng thương? Hả?" Thái tử Nhất Băng Trì nồng đậm giọng mũi thoáng đưa khí lên cao!

      Vì vậy, chuyện này liền từ nữ nhi Thái Phó Trương Kim Ngọc thành vấn đề có bị trọng thương, câu đầu tiên của thái tử đãthay đổi càn khôn!

      "Chuyện này. . . Tiểu nữ xác thực nằm trêngiường đến giờ!" Chỉ là, do dự này biến con chim ngu ngốc này thành bi thảm!

      Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Thái tử, Thái tử bình tĩnh lên tiếng: "Hôm qua bản thái tửcó cùng Trương Kim Ngọc và Bảo Lam rời ,lúc bản thái tử , Như Yên cùng năm vị tiểu thưđều rất có tinh thần, vui mừng cáo biệt ta, tạisao, bản thái tử lại biết chuyện bị trọngthương trong bãi săn? Hử  ̄" Giọng chậm rãi từtừ nhưng chứa đầy sát ý bên trong.

      "Hình bộ, theo luật, tôi khi quân xử như thếnào?" Nhất Băng Phong như đứa trẻ ngâythơ hỏi thăm.

      "Dạ là tội chết!"

      Lúc này Thừa tướng trước gì, rốtcuộc bắt đầu cất tiếng: "Hồi bẩm hoàngthượng, thân thể nữ nhi vi thần sau khi rời bãi săn vẫn rất tốt, hề có chuyện bị trọngthương!” Ý kia chính là tất cả đều do nhị phẩmThị Lang bậy, tuyệt đối liên quan đếnthần!

      Lời này vừa ra, cha của Quách Băng Thiến, chacủa Lưu Liễu nhi cũng vội vàng tỏ con gáicủa mình hết sức khỏe mạnh, hoạt bát, cóbất cứ vấn đề gì!

      "Ngài! Thừa Tướng làm sao ngài có thể. . ."

      "Ngươi còn biết tội?" Thừa Tướng làm sao có thể cho con chim ngu ngốc này cáicơ hội? Phải biết rằng chó nhảy tường cũng cóthể gây ra phiền toái!

      Hoàng thượng nhìn thấy vậy, chẳng có gì đểxem, có gì để chơi buồn nha!

      "Nể tình con ngươi bị trọng thương, trẫm sẽkhông trách tội, Trì nhi phái thái ý kiểm tra “ tốt”!" Đây chính là lời ý vị sâu xa!

      Vì vậy, nữ nhi của hết cách rồi, chỉ có thể làdo cha ức hiếp, bị người trong nhà đánh thành trọng thương, chờ thái y tới cửa chữa bệnh “thậttốt”!

      Trong phủ thừa tướng có mấy vị quan gia có nữ nhi bị trọng thương nhưng chiếm đượcích lợi lại tới, chỉ có điều lần này là hướng Thừa tướng thỉnh cầu mà đến đây!

      Chờ tất cả mọi người oán giận xong, lúc này Thừa Tướng tiếc rèn sắt thành thép, lườmbọn họ cái: "Hôm nay khí này ràng bất thường, thái tử, Nhị hoàng tử NhấtBăng Phong, Tam hoàng tử Nhất Băng Trạchcũng đến, các ngươi còn nhìn thấy đườngđi sao? Cũng chỉ có tên nhị phẩm Thị lang ngu ngốc đó mới đụng phải cửa!”

      “Nào có người nào biết Trương thái phólà thầy dạy của ba vị thái tử? Qua nhiều nămnhư vậy, mặc kệ ba vị hoàng tử tranh đấu gaygắt như thế nào, đối với vị Trương thái phó này vẫn mực kính trọng! Huống chi sắp tới là ngày mùng 7 tháng 7, chính là ngày thái tử cùng hoàng tử đến Phủ thái phó để học tập trong cuộc sống, tại thời điểm mấu chốt này, hôm nay các người lại còn dưới mắt ba vị hoàng tử mà tốcáo Trương thái phó, đây phải ràng làmuốn chết sao? chút là các người ghen tị với Trương thái phó, khôngnhìn nổi được cưng chiều, vu khống hãm hại! Nghiêm trọng hơn , rơi vào người có lòng các ngươi đứng trước mắt cáchoàng tử mà khiêu khích đấy! Các ngươi có mấycái mạng để thái tử cùng các vị hoàng tử lãnh khốc vô tình giết hả?”
      AlirenSkye thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Việc có xác suất

      Buổi chuyện với Thừa tướng làm mấy vị thức tỉnh thức trong cơn mơ!

      Mấy vị đại thần càng nghe tâm lại càng lạnh, càng nghe tâm lại càng kinh, đến cuối cùng mồ hôi lạnh ướt lưng, cách nào nhúc nhích!

      cách nào tưởng tượng nếu hôm nay trong triều đình mình cũng hùa theo nhị phẩm Thị Lang thế nào, mình mà phát ra liệu còn cái mệnh này ?

      "Nhờ có Thừa Tướng đại nhân nhìn xa trông rộng, mới giữ được tánh mạng của bọn ta! Tại hạ Quách Nghị nguyện vì đại nhân!" Phụ thân Quách Băng Thiến Công Bộ Thượng Thư Quách Nghị phản ứng đúng lúc, vội vàng vì mình mà trung thành.

      "Lễ Bộ Thị Lang Liễu Thành nguyện theo làm tùy tùng của đại nhân!" Phụ thân Lưu Liễu nhi Liễu Thành cũng là thua trời vạn bằng thua bạn ly.

      "Lý thừa tướng, hôm nay ta vừa lấy được pho tượng Ngọc Phật, tin đồn đây là vật ba ngàn năm, ngươi cũng biết, Dương Phong ta chính là người thô thiển, nào có hiểu được cổ vật này, Ngọc Phật này để cho Thừa tướng ngài thưởng thức thôi!"

      Ngọc Phật? Còn là hơn ba ngàn năm trước hay sao? Đây chính là đồ tuyệt đối tốt nha, huống chi đồ thủ phủ đưa, sao có thể là phàm vật?

      Dương Phong thấy Lý Bằng cùng năm lão hồ ly thời điểm nghe được Ngọc Phật này mắt tỏa sáng, cũng biết Lý Bằng động lòng, ở trong lòng mắng Lý Bằng và năm lão già kia tham lam ghê tởm, nhưng mặt vẫn cười khanh khách bổ sung: " Sáng sớm ngày mai tại hạ phái người đưa tới!"

      thể , địa vị càng cao, phải thân phận càng cao quý hơn, mà là da mặt càng ngày càng dày rồi!

      Độ dày da mặt có quan hệ trực tiếp với chức vị đấy!

      "Nhưng là, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho nhà Trương Ôn hay sao? Cứ như vậy để con của chúng ta chịu khổ sao? Con của chúng ta thân phận thấp kém còn chưa tính, nhưng thiên kim Thừa Tướng ngài chịu cái tội này cũng thể trắng trợn làm như vậy nha!" Đây là Thánh Kinh Thái Thú Thẩm Hằng chuyện, nữ nhi của Thẩm Mặc cũng thuộc hàng ngũ bị thương.

      "Dĩ nhiên là thể tính như vậy! Phải biết tháng Bảy, thái tử cùng hoàng tử phải nhà Trương Ôn để học tập, nếu khi đó, thái tử hoàng tử cẩn thận ở Trương gia mà xảy ra chuyện gì. . . . . ."

      Lý Bằng tới liền dừng, thêm nữa!

      "Nhưng , sợ rằng dễ dàng đâu! Trước đến lúc đó phòng thủ nghiêm trọng cỡ nào, coi như xảy ra chuyện gì, điều xảy ra cũng nhất định là thái tử hoặc vị hoàng tử kia? Nếu quả xảy ra chuyện gì, vô luận là thái tử hay hoàng tử cũng phải là người dễ thực ý đồ!"

      " phải còn có vị Tứ hoàng tử Nhất Băng Tịch sao?"

      Mọi người bừng tỉnh hiểu ra rồi ! Đúng nha, vị Tứ hoàng tử này nổi danh quỷ nghịch ngợm, trước học tập tốt, cả ngày lẫn đêm đều gây họa, nhưng chính vì có nhị ca là Nhất Băng Phong nên mới có thể bình an vô . Nếu theo lời , Nhất Băng Tịch mà rớt xuống bớt khó khăn hơn!

      Lại biết, hôm nay mấy người này tự cho mình là đúng, tháng sau biến mình thành người có đường về!

      Lại từ sáng sớm Bảo Lam bắt đầu lo sợ, hôm nay nên có kết quả rồi, biết Lý Bằng cùng năm vị chết tiệt trong hội Thừa tướng kia rêu rao chuyện này là như thế nào!

      Tất cả khẩn trương đạt tới điểm cao nhất lúc Trương Ôn mới về nhà, Bảo Lam thậm chí dám chủ động tiến lên, rất sợ Trương Thái Phó bán mình rồi, nhưng lại nhịn được muốn biết rốt cuộc kết quả thế nào! Bảo Lam cảm giác lòng mình muốn nhảy ra ngoài, "Thịch thịch thịch” sắp nhảy ra rồi!

      thời điểm Bảo Lam cố gắng giãy dụa, Tiểu Ngọc Nhi đánh bạo mở miệng hỏi : "Phụ thân, hôm nay. . . Hôm nay. . . Bọn họ có làm khó người ?”

      Trương Ôn nhìn đến nữ nhi sợ trời sợ đất của mình có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, xem ra chuyện này làm nàng sợ, mặc kệ thế nào, Trương Kim Ngọc chỉ là tiểu nha đầu mới mười lăm tuổi thôi!

      "Con đấy, cứ yên tâm , có chuyện gì!"

      "Vậy người làm sao trễ như thế mới trở về nhà?" Vừa nghe có việc gì, giọng điệu Trương Ngọc Nhi dãn ra.

      "Hôm nay thái tử cùng nhị hoàng tử và tam hoàng tử cũng bẩm lên , sau đó. . ." Trương Thái Phó liền kể giản lược chuyện triều ngày hôm nay, vì người nhà mình lo lắng mà an ủi, người nhà mở mắt to nghe say sưa ngon lành, thời điểm đến đoạn khẩn trương mà trợn to hai mắt, khi chuyển nguy thành an mà thở phào nhõm. Trương Thái Phó nhìn toàn bộ người trong nhà, cảm thấy trước nay thỏa mãn, vợ hiền con ngoan, còn cầu gì hơn?

      Trong đó, vui vẻ nhất đương nhiên là Bảo Lam rồi. Biết mình sao, lúc này mới dám thở phào cái, buông lỏng, thế nhưng lại phát hai chân mình thể nhúc nhích! Chắc do khẩn trương thái quá nên rút gân! Phải biết rằng dựa vào thân thể khỏe mạnh của Bảo Lam, xác suất bị rút gân như vậy hoàn toàn bằng với xác suất trúng được mười triệu khi mua vé xổ số vậy, đây tuyệt đối đều là chuyện có xác suất ! Như vậy có thể thấy được, Bảo Lam khẩn trương và lo lắng cỡ nào nha!

      "Vẫn là Trì ca ca tốt nhất, nếu có Trì ca ca giúp, phụ thân vẫn khó có thể thoát khỏi nguy hiểm nha!" Tiểu Ngọc Nhi vừa nhắc tới Nhất Băng Trì mặt nở ra nụ cười hạnh phúc, chỉ là Tiểu Ngọc Nhi có phát thôi!

      Nhưng, thân là mẫu thân Tiểu Ngọc Nhi Trương phu nhân làm sao có thể phát ra nụ cười như thế, mình chính là người từng trải ....! Thân là mẫu thân thương con , nàng dù sao là cảm thấy tính tình đơn thuần của Tiểu Ngọc Nhi thích hợp với Trì thái tử, Trương phu nhân cảm thấy chuyện này nhất định phải được chú trọng! Vẫn là dành thời gian xử lý chuyện này cẩn thận mới được!

      "Mấy ngày nữa thái tử cùng ba vị hoàng tử điện hạ đến học tập trong phủ, bây giờ là giai đoạn quan trọng, tuyệt đối thể để xảy ra chuyện may, các ngươi đều phải làm việc cẩn thận, nên tùy ý cùng người ngoài tiếp xúc, nên tùy ý mang người ngoài vào phủ, lại càng được cùng người ngoài thảo luận về việc bố trí thủ vệ trong phủ, các người hiểu chưa?" Trương Thái Phó thân là người đứng đầu phủ, bình thường đều hòa ái , rất ít khi lấy lý do gia chủ ra để chuyện nghiêm túc, mọi người dĩ nhiên là gì nghe nấy.

      "Tướng công, chàng cứ yên tâm, đây cũng phải lần đầu tiên mấy vị ấy tới nhà chúng ta học tập, chúng ta cũng có kinh nghiệm, nhiều năm như vậy đều có xảy ra chuyện may nào? Chúng ta chuẩn bị tốt, chệch khỏi quỹ đạo!" Trương phu nhân vội vàng an ủi tướng công, cùng giường chung gối nhiều năm như vậy, làm sao hiểu nội tâm suy nghĩ của Trương Thái Phó, lúc này giống ngày xưa, sợ rằng nhóm Thừa tướng dễ dáng từ bỏ ý đồ, nhưng, mình chỉ là nữ nhân, chỉ có thể là yên lặng cầu phúc, khiến tướng công an tâm.

      Cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, có chuyện gì xảy ra, chỉ có tình cảm Tiểu Ngọc Nhi cùng Bảo Lam ngày càng tốt đẹp, Tiểu Ngọc Nhi vô cùng sùng bái bản lĩnh của Bảo Lam, Bảo Lam lại hết sức thích Tiểu Ngọc Nhi ngây thơ như vậy, coi nàng như thân muội muội mà cưng chiều, hai người này cơ hồ như hình với bóng rồi !

      Cuối cùng tới ngày tháng bảy, hôm nay chính là ngày thái tử cùng ba vị hoàng tử vào ở phủ Thái phó, buổi sáng tinh mơ, Trương gia liền bận rộn cả lên!


      Chương 29: Liếc mắt đưa tình, đủ các loại YY

      Trương Thái Phó theo lệ vào triều diện kiến, mọi chuyện trong nhà đều do Trương phu nhân thu xếp ổn thỏa!

      "Thúy Trúc, ngươi xem thức ăn được chuẩn bị đúng thời gian quy định chưa? Nhất định phải mang đồ ăn lên kịp thời, thể làm trễ nải các vị hoàng tử dùng bữa!"

      "Thúy Cúc, ngươi ra ngoài cửa theo dõi kỹ, đoàn hoàng gia vừa tới, lập tức báo cho ta biết!"

      "Thúy Hà, người trong nhà vào vị trí chưa? cho bọn họ biết được chạy loạn khắp nơi, làm mất lễ nghi!"

      "Thúy mai, ngươi xem nhà Tề Hòa bên kia chuẩn bị tốt chưa? Còn có Tiểu Ngọc Nhi đâu, sao vẫn chưa đến đây?"

      Nhờ có phu nhân từng có kinh nghiệm chủ trì nhiều lần chuyện như thế này, nếu là người bình thường có lẽ thể làm được đâu vào đấy như vậy!

      "Tiểu Ngọc Nhi, sao bây giờ con mới đến? Sao giờ này vẫn còn vươn vai được? Con nhìn xem đây là giờ gì rồi? Bảo Lam, người phải trông chừng kỹ vị Tiểu tổ tông này, thể để cho tiểu tử mơ hồ này gây ra rắc rối gì đấy!"

      "Mẹ à, thái tử bọn họ mỗi năm đều đến đây phải sao? Người cần phải lo lắng như thế chứ!"

      Trương phu nhân nhìn bộ dáng bất cần đời của Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy đứa này thể tin tưởng được, "Từ trước đến giờ ta đều rồi, nếu con làm ra chuyện rắc rối gì, ta trừ ba tháng tiền tiêu vặt của con, cho con ăn sườn hơn nửa năm!" Trương phu nhân giả bộ nghiêm túc đe dọa nữ nhi biết điều của mình!

      Tiền tiêu vặt người cứ trừ ! Sườn ăn cũng . . . Gì? Người cho con ăn sườn? Mẹ, chẳng nữa người cần mạng của con nữa sao?

      " được được, con muốn ăn sườn, con muốn ăn sườn! Con ăn sườn ngay bây giờ!" xong cũng thèm để ý tới Trương phu nhân cùng Bảo Lam, trực tiếp bỏ chạy về hướng phòng bếp tìm sườn quý!

      "Đứa này!" Trương phu nhân nhìn tiểu tử lỗ mãng nhảy tung tăng, vừa giận vừa cười , tuy nhiên cũng có nửa điểm trách cứ!

      Bảo Lam dám lười biếng, trực tiếp theo Tiểu Ngọc Nhi.

      Nhạc đệm này rất nhanh qua , Tiểu Ngọc Nhi mặc kệ đây là thời gian biệt, mặc cho Bảo Lam khuyên can, đứng ở phòng bếp ăn ngấu nghiến! Miệng Tiểu Ngọc Nhi đầy dầu, còn cầm sườn đứng ở đó gặm từng miếng từng miếng ! Khiến tất cả mọi người trong phòng bếp nhìn được thèm thuồng nuốt nước miếng, tất cả đều liếc mắt đưa tình:

      Phu khuân vác giáp: "Sườn này dường như ăn ngon!"

      Rửa chén đĩa ất: "Nhìn dầu chảy ra chảy ra chảy ra chảy. . ."

      Rửa bát Bính: "Chảy nha chảy nha, chảy vào. . . trong miệng tiểu thư rồi!"

      Rửa chén đĩa đinh: "Ta ước gì có thể cắn được miếng!"

      Đầu bếp mậu: "Ta ngờ sườn lại ngon như vậy?"

      Mọi người: ". . . . . ."

      Mẹ nó, đến cùng có phải là ngươi làm ?

      Đầu bếp mậu chợt nhíu lông mày: " phải do ta làm!"

      Mọi người: "Mau mau! Thu hoạch ngoài ý muốn!"

      Đầu bếp mậu trợn mắt: "Vậy là các ngươi làm à?"

      Mọi người: ". . . . . ."

      Thôi , đùa với mọi người nữa!

      Bảo Lam nhìn mọi người diễn kịch câm vô cùng có cảm xúc! Cái này mà rơi vào đại, có lẽ Chaplin sớm nghỉ việc rồi!

      Tiểu Ngọc Nhi: "Nấc! Nước. . . Nấc! Nước. . . Nước!"

      Mọi người: ". . . . . ."

      Tiểu thư, người biết đả kích người ta nha!

      . . . . . .

      "Phu nhân phu nhân, lão gia trở lại, các vị thái tử gần đến cửa lớn!" Thúy Cúc nghe được hồi khua chiêng gõ trống rung trời, ngay sau đó nhìn về nơi xa đường từng dãy người mặc y phục quân đội, đầu đội mũ sắt, trước ngực là kí hiệu của Ngự lâm quân, giơ đại kỳ, xếp hàng chỉnh tề bước chân tới!

      Dùng gấm hoa Tô Châu làm nền, bình phong hoa văn tinh xảo trước được thêu thủ công trong hoàng cung dệt bốn chữ "Long Du Tường Vân”, tiếp đó là năm cái kiệu được Ngự lâm quân bao xung quanh, bốn cái kiệu trước đều có 4 nha hoàn được chia đứng ở hai bên, tất cả 16 vị nha hoàn đều tránh được ánh mắt sáng ngời của dân chúng! Chỉ thấy 16 vị này vóc người trước sau lồi có lõm có, dung mạo quốc sắc thiên hương khó che giấu, cố tình có mát mẻ, có xinh đẹp, có lãnh khốc, lại có cả nhiệt tình! Dân chúng tầm thường nào có được nhìn các vị mỹ nữ thường xuyên, hận thể bắt về để thương!

      Chỉ là, sau hưng phần là bát quái bắt đầu:

      Người qua đường Giáp: "Ngươi xem tại sao những này lại có thể đẹp đến vậy?"

      Người qua đường Ất: "Ha ha, nhìn người chảy nước miếng rồi kìa!"

      Người qua đường Bính: " muốn mang về nhà từ từ thương!"

      Người qua đường Đinh: "Ngươi cũng có tiền đồ nhỉ!"

      Người qua đường Bính: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ như vậy!"

      Người qua đường Đinh: "Ha ha, đều là đàn ông! Đều là đàn ông cả!"

      Mọi người: "Dừng lại!"

      Người qua đường Ất: "Ngươi nghĩ xem là hoàng tử tốt! Ra khỏi cửa cái là có rất nhiều ngự lâm quân theo, tranh giành cái gì chứ, là sảng khoái!"

      Mọi người: ". . . . . ."

      Là hoàng tử ngày ngày phải tranh giành? Nếu ngươi mà là hoàng tử, chẳng phải xảy ra cuộc bạo loạn luôn sao!

      Lộ Nhân Giáp: "Ngươi là, ý ta là , là hoàng tử tốt, ngày ngày được ở bên cạnh các mỹ nữ, muốn cưng chiều có cưng chiều, sung sướng! Ha ha ha ha!"

      Mọi người còn sức để ói mửa rồi!

      Là thái tử hay hoàng tử gì gì đó, mỗi ngày đều chẳng phải vừa ôm mỹ nhân vừa tranh giành sao?
      AlirenSkye thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30 : Tịch hoàng tử, chúng ta sinh đứa cho ngài! (1)

      Edit : babynhox

      Trương phu nhân nghe được tiếng la của Thúy Cúc, nhanh choong1 sờ sờ tóc chạm chạm vào mặt, với Thúy Trúc: "Ngươi xem ta có chỗ nào tốt ?"

      Thúy Trúc cười cười : "Phu nhân, người có vấn đề gì!"

      Dường như Trương phu nhân lo lắng, lại hỏi Thúy Hà: "Ngươi xem quần áo này của ta có thích hợp ? Có phải rất đẹp hay ? Hay là ta thay quần áo khác!" xong liền muốn trở về.

      Vừa thấy loại tình huống này, vài vị nương nhanh chóng kéo Trương phu nhân lại: "Phu nhân, đây chính là quần áo phòng dệt may đặc biệt làm ra, lựa chọn qua rất nhiều lần, tuyệt đối có vấn đề gì !"

      "Phu nhân, người cũng gặp thái tử và hoàng tử nhiều lần như vậy, vẫn còn khẩn trương sao?"

      "Phu nhân, chúng ta nên nhanh chóng tiếp giá thôi! Nếu để lỡ giờ tốt nửa!"

      Lúc này Trương phu nhân mới nhớ đến việc chính : "Đúng đúng đúng! Tiếp giá, mau tiếp giá!"

      Vì thế, Trương phu nhân dẫn đầu đoàn người phủ thái phó chậm rãi nghênh đón thái tử và ba vị hoàng tử, căn bản là quên Tiểu Ngọc Nhi và Bảo Lam ăn vụn rồi!

      Ngoài phủ thái phó, có ít nhất khoảng 5000 ngự lâm quân chậm rãi hộ tống cỗ kiệu qua đường cái đông như kiến chạy đến trước cửa chính, thủ lĩnh ngự lâm quân hô to tiếng: "Thái tử điện hạ giá lâm! Nhị hoàng tử Nhất Băng Phong giá lâm! Tam hoàng tử Nhất Băng Trạch giá lâm! Tứ hoàng tử Nhất Băng Tịch giá lâm!"

      Thủ lĩnh hét lớn chấn động xung quanh bốn con đường cũng có thể nghe được ràng, thái phó Trương Ôn Tân dẫn người trong phủ thái phó quỳ xuống đất trước cửa kiệu nghênh đón: "Hạ thần cung nghênh thái tử điện hạ! Cung nghênh Phong hoàng tử điện hạ! Cung nghênh Trạch hoàng tử điện hạ! Cung nghênh Tịch hoàng tử điện hạ!"

      Cửa kiệu mở ra, ở giữa là thái tử Nhất Băng Trì, Phong, Trạch, Tịch phân chia hai bên, bốn vị hoàng tử vừa lộ mặt, dân chúng chung quanh khỏi hít hơi khí lạnh! mảnh yên tĩnh!

      Thái tử mở miệng: "Thái phó miễn lễ, các vị mời đứng lên!"

      gặp mỹ nam, nhưng chưa thấy qua mỹ nam như vậy!

      gặp người tàn khốc, nhưng chưa thấy qua người tàn khốc như vậy !

      gặp người tuấn tú, nhưng chưa thấy người tuấn tú như vậy!

      gặp người có khí thế, nhưng chưa thấy qua người có khí thế như vậy!

      Đây là nhân vật hùng xưng bá nước Phách Băng a a a!

      Đương nhiên hùng ở đây chủ yếu là chỉ ba vị, về phần Tịch hoàng tử nghịch ngợm đáng tính tình trẻ con kia tính ở bên trong rồi!

      Nhưng mà, Tịch hoàng tử lại có gương mặt hại nước hại dân, hơn nữa còn thường lộ ra tươi cười tuấn mị, chỉ mới đứng thôi liền làm cho tiểu muội muội, tiểu nương, đại nương, tiểu a di, đại a di, tiểu thẩm thẩm, đại thẩm thẩm, lão bà bà, bà nãi nãi ở trường đều mê chết! Băng Tịch nhìn thấy náo nhiệt như vậy, cười cái với nhị ca ở bên cạnh, biết thầm cái gì, làm nổi bật dưới ánh mặt trời liền khiêu khích tiếng thét chói tai dứt: "Tứ hoàng tử điện hạ, ta rất mến ngài!"

      "Tịch hoàng tử, ngài vĩnh viễn là hoàng tử trong lòng ta!"

      "Tịch hoàng tử, nhìn ta nhìn ta nhìn ta!"

      "Tịch hoàng tử, ta rất thích ngài!"

      "Tịch hoàng tử, ta nguyện ý trở thành tiểu thiếp của ngài!"

      "Tịch hoàng tử, ta sinh đưa cho ngài, sinh nhiều đứa !"

      "Tịch hoàng tử, a a a a a!"

      . . . . . .

      Băng Tịch hồn nhiên vừa nghe đứa này lập tức đỏ mặt, này là rất có tinh lực a!

      Chương 30 : Tịch hoàng tử, chúng tôi sinh đứa cho ngài! (2)

      Thái tử nhìn khuôn mặt nhắn của đứa này, là rất đáng : "Ai! Từ khi nào nữ nhân Thánh Kinh cũng cởi mở như vậy rồi?" Dương như là hỏi dò Nhất Băng Tịch.

      "Ta thấy thấy ! Hoàn toàn nhìn !" Băng Tịch tự thôi miên mình , nhìn cửa lớn phủ thái phí, nhìn cửa nhà này, ừm, sai, sai!

      "Đúng vậy! Huynh còn đệ lưu manh, người khác cũng đám tiểu thiếp rồi ! Tứ đệ là kẻ gây họa!" Tâm trạng của Băng Trạch rất tốt, cũng bắt đầu trêu ghẹo tiểu đệ đệ này.

      " phải ta phải ta, thực phải ta!" Băng Tịch tiếp tục tự thôi miên, phủ thái phó là rất đẹp, sư tử lớn ở cửa lớn là rất sống động!

      Ngay cả Băng Phong đệ nhất lãnh khốc khinh thường nhìn Băng Tịch giả ngu, nhịn được : " nghĩ cho cháu trai của ta. . . Khụ khụ. . . . Cái tên gì chưa?"

      "Phốc!"

      "Ha ha ha ha!"

      là lời ra mà làm cho người ta kinh ngạc người chết cũng dứt, thái tử và Băng Trạch liền phun nước tại chỗ!

      " liên quan đến ta, liên quan đến ta, chuyện này liên quan đến mẹ của nó a a!" Rốt cuộc Băng Tịch cũng bình tĩnh được nửa!

      "Nhị ca, huynh cái gì? là ghê tởm a a a a!"

      Lần này Băng Tịch biến thành con tôm hùm Châu Úc, ngay cả cổ cũng đỏ bừng bừng !

      Cảnh này dừng ở trong mắt mấy nữ nhân lớn tuổi, đây chính là tình mẹ lan tràn, càng thương hơn, là hận thể xông lên sờ vài cái lên khuôn mặt nhắn non mềm mịn màng kia!

      "A a a a! Tịch điện hạ, cho ta sờ sờ mặt !"

      "Tịch Điện hạ, ta muốn gần ngài chút, chút chút a a a a!"

      "Tịch điện hạ, rất muốn chà đạp ngài chút a a a!"

      "Ngài hãy thỏa mãn nguyện vọng của chúng ta a a a!"

      "Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài a a a!"

      "A a a a!"

      Nữ nhân ở đây đều vì thần tượng mà điên rồi, cái gì là ngự lâm quân, cái gì là cấp bậc, cái gì là quy củ, tất cả đều bị hủy diệt ! Sờ lên mặt non mềm của Tịch điện hạ mới là đúng đắn!

      Vì thế, đám nữ nhân này xông lên!

      Vì thế Băng Tịch hận thể tìm cái lỗ để chui xuống!

      Vì thế, ngự lâm quân sắp ngăn cản được rồi !

      Thủ lĩnh ngự lâm quân vừa thấy, tình huống này ổn rồi, chạy nhanh đến trước mặt Tịch hoàng tử: "Mạt tướng cả gan đề nghị Tịch hoàng tử vào phủ trước! Ngự lâm quân. . . Sợ là ngự lâm quân sắp ngăn cản được rồi !"

      "Ha ha ha ha ha!" Thái tử, Băng Phong, Băng Trạch, cả nhà của thái phó cũng cười đến có lương tâm!

      Trời ạ, gọi sét đến đánh chết ta ! Ta là hoàng tử bi thương nhất đời này a a a!

      Bất quá, cuối cùng Băng Tịch vẫn rất nể mặt vào phủ!

      "A a a! Tịch hoàng tử đừng a a!"

      "Hu hu, van xin ngài liếc mắt nhìn ta cái !"

      "Van xin ngài liếc mắt nhìn đứa bé chúng ta cái a a!"

      Đứa bé này ở đâu ra? !

      Băng Tịch vừa nghe chân lảo đảo cái, suýt chút là "biểu diễn trực tiếp" ngay tại chỗ ( viết tắt xấu mặt )! Làm sao còn lo lắng đến mặt mũi gì, cố gắng chạy "Vèo vèo vèo vèo" vào giống như tên lửa!

      "Ha ha ha ha!"

      "Ha ha ha ha!"

      Chỉ để lại mấy vị ca ca xem kịch vui, cười đến lạc giọng cũng ngừng!
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      Aliren thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31 : Oán khí của ngươi rất nặng?

      Edit : babynhox.

      Trì thái tử, Phong hoàng tử, Trạch hoàng tử chậm rãi tiến vào phủ thái phó quen thuộc cùng đám người vây quanh.

      " năm chưa đến đây, quả bản thái tử rất nhớ nhung những món ngon trong phủ của sư phó!" Trì thái tử ở chính giữa, cùng chuyện với thái phó bên cạnh, nhìn như vô cùng nhớ nhung những ngày ở phủ thái phó.

      Lời này của thái tử tuyệt đối là khen tặng, thân là thái tử mỗi ngày đều là rượu ngon mỹ thực , sao còn có thể để món ăn hèn mọn của quý phủ ở trong mắt?

      "Đầu bếp trong phủ có thể được thái tử điện hạ khen tặng, quả là vinh hạnh suốt đời! Lão phu ở đây ày thay đầu bếp tạ ơn! Có thái tử điện hạ khen tặng, tin tưởng nhóm đầu bếp càng cố gắng hết lòng hơn, để thái tử thất vọng!" Trương thái phó rất đúng lúc, cho thấy đây hoàn toàn là công lao của đầu bếp, lại tỏ là thái tử khích lệ có thành tích rất tốt, vừa cho thái tử thể diện, lại vừa biểu mình là thái phó rộng lượng!
      "Vậy bản thái tử chờ mong biểu của nhóm đầu bếp!" Thái tử sao lại hiểu trong lúc vô ý thái phó tạo dựng hình tượng cho mình chứ? Trì thái tử rất thưởng thức thái phó kể công, kiêu ngạo, nhưng lại có lễ phần lễ nghi nên có!

      Phong hoàng tử hỏi thị vệ bên cạnh: "Nhìn thấy Tịch hoàng tử đâu ?"

      "Bẩm nhị hoàng tử điện hạ, Tịch hoàng tử điện hạ về phía hậu hoa viên!"

      "Nếu vậy, sư phó chúng ta cũng hậu hoa viên xem xem? Mọi người đều biết, tứ hoàng đệ rất thích trò chơi nhân gian, trước kia thích hơi thuyền hồ, bây giờ chính là mùa hoa sen nở rộ, đoán chừng lúc này ở ''Bách Hà Đường' chơi đùa đấy!"

      Bách Hà Đường chính là hồ nước có đủ loại hoa sen ở hậu hoa viên.

      Băng Phong nghe lời nghe như vô tình này của Băng Trạch, mày khỏi nhíu lại. Ý của Băng Trạch này phải là Băng Tịch cả ngày làm việc đàng hoàng, tham luyến cảnh đẹp ở thế gian sao! đến Băng Tịch vẫn là đứa con nít, chỉ bằng Băng Tịch là đệ đệ, Băng Trạch thân là tam hoàng huynh nên lên tiếng xấu trước nơi đông người!

      Hừ! Ý ở trong lời, xem ai cũng là kẻ ngốc sao?

      "Đúng là tam đệ rất 'quan tâm' Tịch nhi đấy!"

      câu "quan tâm" giống như là nặn ra từ trong kẽ răng của Băng Phong, kèm với hơi thở lãnh khóc, lập tức như đặt mọi người trong mùa đông khắc nghiệt, sao thời tiết tháng bảy này ấm áp như vậy mà cũng ấm đến trong lòng!

      Băng Trạch cũng hao tốn rất nhiều sức lực của mình mới duy trì được bình tĩnh mặt: "Đê chính là ca ca sao lại quan tâm đệ đệ mình?"

      Băng Phong giữ vững bước chân, chớp mắt, cũng cho Băng Trạch cái liếc mắt: " ra ngươi còn biết ngươi có đệ đệ? Vậy càng phải cẩn thận rồi ! Bất kể như thế nào ta cũng là ca ca của Tịch Nhi, về phần ngươi sao? . . . Ha ha, nên quan tâm chính mình !"

      Băng Trạch vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch, đè nén như thế nào cũng khống chế nổi phẫn nộ trong lòng và cam lòng!

      "Ngươi. . ." Nhưng ngươi mãi nên lời!
      ràng là thái phó quá quen thuộc với tình huống này, nhanh chậm đảm nhiệm cảnh nền của mình.

      Mà người trong phủ của ông ngửi thấy mùi thuốc súng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, sợ cẩn thận chút liền trúng đạn!

      Thái tử duy trì phong khinh vân đạm vạn năm thay đổi, ra trong lòng sớm dương dương đắc ý: "Đấu đấu ! Các ngươi trở mặt càng tốt, giảm bớt cho ta phải dùng kế châm ngòi ly gián!"

      Lãnh khốc như Băng Phong, lười phải suy đoán ngươi lừa ta gạt, nhưng mà cũng có nghĩa là hiểu!

      Thái tử này có sắp xếp cẩn thận gì cũng lười đoán, trực tiếp cho qua!

      "Sư phụ! Bách Hà Đường, mời!" Chỉ là thể như ý nguyện của thái tử! Ở trong lòng Băng Phong nghĩ như vậy!

      Lúc này Băng Trạch vui, nghĩ thầm chỉ vì mình đề nghị muốn Bách Hà Đường mới bị Băng Phong đến trả lời được, sao bây giờ Băng Phong liền chứ? Vậy thể ! Tuyệt đối thể!

      Vì thế, trong đám người xuất giọng chua xót : "Aiii....vừa rồi còn , vậy mà trong phút chốc lại thay đổi nhanh hơn lật sách!"

      "Oán khí của ngươi rất nặng?"

      (⊙ o ⊙ )! Phong hoàng tử vô cùng lãnh khốc của chúng ta, lời này là từ trong miệng của ngài ra sao? Đúng ? ?

      câu của Băng Phong thành công làm cho Băng Trạch ngậm miệng lại, bây giờ Băng Trạch rất muốn ôm đầu khóc rống với Băng Tịch, rốt cục Băng Trạch cũng hiểu cảm giác trong miệng của Băng Tịch là gì, đây là ngậm bồ hòn làm ngọt -- khổ mà được! câu mình thành oán phụ, hơn nửa, biết còn có từ ngữ "bậc cao" nào đó chờ mình!

      Băng Trạch là nhìn ra, so tài ăn , ba người như mình cũng phải đối thủ của !

      Băng Trạch chỉ cảm thấy tài ăn bằng Băng Phong, ra cuộc sống thực tế sau này hội trần trụi cho Băng Trạch ràng là ta có bao nhiêu khuyết điểm! Đương nhiên chuyện này sau!

      Cho nên , ở trong cuộc sống đừng nên coi thường người lãnh khốc, thường thường người như thế chia làm hai loại, loại là cao ngạo lười phản ứng lại, loại khác chính là cao ngạo lười phản ứng lại nhưng khi lên tiếng, chính là làm cho người ta hận thể đào đất chui xuống! Chúng ta thường thường nảy sinh ra hiểu lầm, đó chính là miệng của người lãnh khốc mới tốt, có thể chiếm hết tiện nghi của đầu lưỡi, mà thực tàn khốc thường thường dùng máu để cho chúng ta biết ví dụ, hoàn toàn sai lầm! thầm bùng nổ, chính là thầm biến mất!

      Mặt ngoài của người lãnh khốc khi bị người lướt qua giới hạn, im lặng trong thời gian liền đáp trả, hoàn toàn giống chúng ta đổ rác! Bọn họ nhìn thấu tất cả bản chất của mọi việc từ lâu, chỉ còn chờ đến lúc quan trọng chạm vào nổ ngay, đòn phải trúng, tiếng kinh người!

      Băng Tịch chính là giới hạn của Băng Phong!

      Đối với người tốt với Băng Tịch, Băng Phong có thể qua loa cho xong, chỉ cần ảnh hưởng nhiều, có thể tùy tiện làm ầm ĩ!

      Đối với tốt với Băng Tịch, cho dù là câu bậy, dằn lòng ngươi có ngàn vạn bản lĩnh, cũng phải chỉnh ngươi đến muốn sống được muốn chết xong!

      Thái phó đại nhân vừa thấy tình huống này, bản thân làm nền cũng nổi nữa, tiếp tục thế này, ngày đầu tiên có thể xuất chuyện đổ máu hay ? Vậy đối với hình tượng của mình là tốt!

      Thái phó đại nhân lo lắng lại chính là hình tượng của mình? Vậy nếu để cho Băng Trạch biết, đoán chừng trực tiếp hộc máu!

      "Khụ khụ! ! ngờ Bách Hà Đường này của lão phu cũng có bản lĩnh như vậy! dối gạt các vị điện hạ, hoa sen này chính là thứ tốt đấy! Trong《 Hoa Sen》của Chu Đôn Di cũng có viết 'Chỉ riêng ta hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trơ trạc nước mà lẳng lơ, bên trong thông suốt bên ngoài ngay thẳng gọn gàng, mùi hương truyền xa ràng, thuần khiết đứng thẳng cao vút, chỉ nhìn ngắm từ xa mà thể đùa bỡn.' cho nên bao nhiêu năm rồi, nhà thơ văn đối với hoa sen càng có tình cảm hơn! Làm người đời, dù sao cũng phải có chút theo đuổi, hoặc là công danh, hoặc là lợi lộc. Nếu chỉ vì ba bữa mỗi ngày mà tranh đấu, vậy khác gì súc vật! Tịch hoàng tử thích dạo thuyền hồ, có thể thấy được là người hướng tới thế gian thuần khiết, những vật thuần khiết, đây đúng là hiếm thấy!"

      "Học trò xin tuân theo dạy bảo của sư phó!"

      "Học trò xin tuân theo dạy bảo của sư phó!"

      "Học trò xin tuân theo dạy bảo của sư phó!"

      Trì thái tử và Phong hoàng tử, Trạch hoàng tử nghe Trương thái phó xong, được lợi rất nhiều, khiêm tốn tiếp nhận dạy bảo!

      Trương thái phó cười ha ha, "Lão phu có thể làm sư phó của các ngài, cũng đạt được thỏa mãn mà lão phu theo đuổi cả đời này!"
      Aliren thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, 32. Sát ý! Làm sao có thể?

      "Tiểu Ngọc Nhi, muội có cảm thấy bây giờ rất yên tĩnh hay ?" Bảo Lam có thính lực hơn với Tiểu Ngọc Nhi tiêu diệt sườn .

      "Lam tỷ tỷ, nếu người tới bọn họ trở về báo cho chúng ta biết!" Tiểu Ngọc Nhi lại biết "bọn họ" ném Tiểu Ngọc Nhi ra ngoài chín tầng mây từ lâu rồi.

      "Muội ở đây chờ, ta ra phía trước xem xem!" Bảo Lam cảm thấy yên tĩnh như vậy thích hợp lắm.

      Bảo Lam ra khỏi phòng bếp, qua hành lang dài được hoa lá quấn xung quanh từ đầu đến cuối, lại bay qua khối núi giả, liền tiến vào Bách Hà Đường! Càng chạy lại càng yên lặng, nhất định là bọn người thái tử đến đây!

      Nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi còn ở phòng bếp ăn ngon, Bảo Lam nâng trán gì, thôi, vẫn nên mau về cho Tiểu Ngọc Nhi tiếng !

      "Đứng lại, ngươi là ai?" tiếng mang hương vị ánh mặt trời, ngăn bước tiến của Bảo Lam. Ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng , Bảo Lam cùng thiếu niên đều mở to hai mắt, há to miệng, cũng có thể nhét quả trứng gà vào..

      "Lam. . . Lam Lam. . . Là ngươi sao?" Sau khi Băng Tịch ngẩn người cất giọng , nhưng vẫn thể tin mình chỉ hứng thú muốn tìm tiểu nha hoàn trêu đùa chút, ngờ lại tìm thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.

      "Tịch, đúng là ngươi!" Bảo Lam xoa xoa hai mắt của mình rồi lại mở, trước mặt vẫn là thiếu niên cao quý như ánh mặt trời kia, gặp người quen nơi đất khách, Bảo Lam khống chế nổi mà nhào tới!

      Băng Tịch chạy nhanh tới vươn hai tay ra ôm lấy Bảo Lam, hai người liền ôm nhau nhúng nhảy lên xuống, để diễn tả vui sướng bất ngờ này.

      "Ai ở bên kia lại hét lớn như vậy!" Thị vệ trung thành quyết để cho chủ tử bị quấy rầy, kiếm sắc liền rút ra khỏi vỏ, bắt đầu lớn tiếng ầm ĩ!

      Băng Tịch và Bảo Lam vội vàng ngừng hét, sau đó bỏ chạy ra sau núi giả, rồi sau đó chạy qua hành lang giống hai con chuột .

      Sau khi hai người chạy trốn thành công, mặt đối mặt cười ha hả, liền cảm thấy mình có thể thoát được là chuyện rất vĩ đại!..

      Nhưng lại biết người thị vệ này chú ý đến hai người từ lâu, nhưng trong lúc muốn ra tay nhận ra Tịch hoàng tử, Tịch hoàng tử này có tiếng là ham chơi, cho nên làm bộ biết để cho hai người bỏ trốn.

      Sau khi cười xong, Băng Tịch bắt đầu lo lắng.

      "Lam Lam, sao ngươi lại ở đây? phải là ngươi muốn tìm 'Băng Tinh Lệ' cứu cha ngươi sao?"

      Băng Tịch rất vui khi gặp Bảo Lam ở đây, việc này có nghĩa là mình bị lộ thân phận, nếu Bảo Lam biết sợ là vui! Quan trọng hơn là, nhị ca biết mục đích và thân phận của Bảo Lam, nếu Bảo Lam làm ra chuyện gì, nhị ca nương tay!

      "Tịch, ta nhờ ngươi chuyện, ta lấy thân phận nhi để vào đây,ngàn vạn lần ngươi đừng ra thân phận ta là con chưởng môn Thiên Địa tiêu cục có được ?"

      "Vì sao?" Nhìn ánh mắt chờ đợi của Bảo Lam, trong lòng Băng Tịch rất mâu thuẫn.

      "Ta ở đây mới có thể tiếp cận người trong hoàng cung, ta muốn nghĩ cách vào cung!"

      "... Được rồi! Ta đồng ý với ngươi, nhưng mà ngươi nhất định được làm chuyện quá đáng, nếu đến lúc đó ta cũng bảo vệ được ngươi!" Băng Tịch vốn muốn cự tuyệt, và khuyên Bảo Lam nhân lúc Băng Phong chưa phát khỏi đây, nhưng xem xét câu "Ta muốn nghĩ cách vào cung" và biểu kiên định trong mắt nàng, lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành thỏa hiệp! Trước mắt chỉ có thể phòng bị, tùy cơ ứng biến mà thôi!..

      "Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở đây? Hôm nay là ngày rất quan trọng, ngươi cũng nên gây họa, vậy tốt!"

      Băng Tịch tránh nặng tìm , tránh né vấn đề thân phận: "Ở trong lòng ngươi ta chính là người thích gây rối sao? Ta luôn luôn giữ quy củ có được ?"

      "A? khà khà!" Bảo Lam rất khách khí vạch trần Băng Tịch, "Là người giữ quy cũ nào đánh nhau với ta? Là người giữ quy củ nào cả ngày đùa giỡn? Là người giữ quy củ nào quấy rối để Băng Phong bắt cá?" Nhắc tới Băng Phong, Bảo Lam ngừng chút, nhìn nhìn xung quanh, "Đúng rồi, sao nhị ca của ngươi đến?"

      Băng Tịch được tự nhiên ho khan tiếng: "Nhị ca cũng có đến, lát ngươi liền gặp thôi!"

      Căn bản là Bảo Lam nghĩ tới mình là hoàng tử, chỉ sợ nàng chú ý tới lời của mình chút cũng phát kỳ lạ, cũng cần đợi đến lúc sáng tỏ tất cả!

      Hai người tiếp tục lặng lẽ . . .

      "Ồ? Đây phải là tứ đệ sao?"

      "Tứ đệ quả nhiên có sức hấp dẫn, nhanh như vậy bắt được trái tim mỹ nữ rồi!"

      Trì thái tử và Băng Trạch khó có được cùng ý kiến, quả nhiên hai người vì chèn ép Băng Phong từ thủ đoạn!

      Chỉ có Băng Phong nhìn bóng lưng của nữ tử cười kia cảm thấy rất quen mắt, ánh sáng lóe ra, tốt nhất là như ta nghĩ, nếu . . . Hừ!

      Mấy người cứ như vậy mà tiếp cận Băng Tịch, càng đến gần, tim của Băng Phong lại càng mênh mông, loại khả năng này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, gần như có thể xác định, quả nhiên. . . Hừ!..

      Lòng gian chết!

      Băng Tịch liếc thấy bóng dáng đám người thái tử, bắt lấy tay bé của Bảo Lam muốn chạy trốn lần nửa. . .

      "Tứ đệ muốn đâu ?" Sao Băng Trạch có thể buông tha cơ hội tốt như vậy.

      Băng Tịch bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại, "Hỏng bét, sao lại đến đây rồi ! Vậy bị lộ rồi!" Lặng lẽ nhìn Bảo Lam cái, "Lam Lam biết ta là hoàng tử có tức giận hay đây? Vậy phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, nhất định là nhị ca có cách!" Vì thế Băng Tịch lại nhìn về phía nhị ca vạn năng của mình, nhưng mà, ách, sắc mặt nhị ca rất thối, mình nhớ là hôm nay chọc giận ?

      Bảo Lam nhìn thấy Băng Phong đến, bước, lại bước, lại bước, gần, càng gần! Cuối cùng nhìn thấy Băng Phong xa cách hơn mười ngày, chợt ngẩn ra!

      vẫn lạnh lùng như trước, vẫn trầm mặc như trước, vẫn lạnh như băng! Chỉ là trong mắt có quen thuộc, có ý cười, chỉ có lạnh lẽo, thậm chí là sát ý!

      Sát ý! Làm sao có thể?

      "Tịch tham kiến thái tử điện hạ! Nhị ca, tam ca!"

      "Vi thần tham kiến tứ hoàng tử điện hạ!"
      Cuối cùng Bảo Lam bị tiếng hành lễ làm ánh mắt thu lại, nhìn người quen thuộc bên cạnh -- Trì thái tử!

      Ha ha, hiểu, làm sao có thể hiểu chứ?

      Bảo Lam à Bảo Lam, ngươi là đứa ngốc nhất đấy! đời này còn ai ngốc hơn so với ngươi! Tự dâng đến cho người ta chơi đùa! Bảo Lam nhớ tới mấy ngày ở cùng, cùng nhau bộ vui vẻ, nấu cơm giành giật, huynh đệ Trảm thị thà chất phác, Băng Tịch hồn nhiên, Băng Tịch náo loạn, khuôn mặt tươi cười của Băng Tịch, tính khí trẻ con của Băng Tịch! Băng Phong lãnh khốc, Băng Phong trầm tĩnh, Băng Phong cẩn thận, Băng Phong săn sóc, Băng Phong che chở, Băng Phong nhường nhịn, đại gia trưởng bao che đệ đệ náo loạn, Băng Phong quan tâm mình trong đêm mưa ấy, vòng tay ấm áp kia, , . . .

      ra trong lúc bất tri bất giác, mình ghi nhớ tất cả những chuyện này vào sâu trong trí nhớ ! phải là nhớ mà là khóa những ký ức quý giá này lại, cho phép làm ô uế phần chân thực phần đơn thuần này!..

      Chẳng trách nhìn mặt thái tử lại cảm thấy quen thuộc như vậy, huynh đệ ruột, làm sao có thể quen thuộc chứ? ra mấy huynh đệ này đúng là giống nhau như vậy!

      "Ha ha, khà khà, khà khà!" Bảo Lam đắm chìm ở trong thế giới của mình biết nên khóc hay nên cười!
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :