1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu vương phi điêu ngoa kiêu ngạo - Kim Lũ Minh (107/107)- Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 103 Giao dịch


      Giữa Bích Ngọc Hiên

      Bảo Lam rúc vào trong lòng Đại Sư Huynh, đem các ủy khuất của mấy ngày nay kìm nén phát tiết ra ngoài, nước mắt nước mũi chảy đầy, vẫn cóchiều hướng ngừng lại.

      Thạch Hạo nghe tiểu sư muội gặp bất hạnh, trong lòng tràn đầy thương, làm sao còn là tiểu sư muội đơn thuần? Sư phụ hôn mê mang đến cho nàng đả kích khổng lồ, để cho đôi vai gầy yếu gánh chịu rất nhiều gánh nặng ai biết, là khổ nàng!

      "Lam Lam, đều là các sư huynh vô dụng, mới để cho ngươi bị nhiều ủy khuất như vậy!"

      Bảo Lam ngẩng khuôn mặt nhắn đầy nước mắt lên, nhìn thấy sư huynh tự trách, rất là đành lòng, "Sư huynh, huynh cần tự trách, đây là đường ta chọn, ta cam nguyện chịu đựng những thứ này! Ngược lại các huynh là quá cực khổ, cám ơn các huynh vì cha mẹ ta cố gắng như vậy!"

      "Nha đầu ngốc, cái gì đó! Sư phụ đối với chúng ta mà giống như phụ mẫu tái sinh, điểm này ủy khuất coi là cái gì!" Dù là ủy khuất lớn hơn nữa có câu này của tiểu sư muội, cũng tính là ủy khuất.

      "Sư huynh, huynh bây giờ dừng chân ở đâu? Làm sao huynh có thể thường xuyên tiến vào hoàng cung như vậy?" Bảo Lam hỏi vấn đề bị đè nén lâu, đây mới là tò mò, chẳng lẽ sư huynh cũng giống như mình, cũng có kỳ ngộ?

      Thời điểm Thạch Hạo tính toán trả lời vấn đề, giọng nam lạnh lùng chen vào, ngay sau đó nam tử hắc y từ ngoài mành vào, lộ ra hình dáng, thành công dọa sợ Bảo Lam và Thạch Hạo!

      "Bản Điện Hạ cũng là hết sức tò mò, hộ vệ đắc lực bên cạnh thái tử Mạc Hạo lúc nào biết Bảo Lam Quận chúa rồi hả ? ra là do thám a! Ngươi Bản Điện Hạ có phải hay thuận nước đẩy thuyền cho Thái tử cái tin tức tốt này đây?"

      Người vừa tới phải là ai khác, đích xác là mới vừa bận rộn chính vụ Nhất Băng Phong!

      Nhất Băng Phong rất sợ Bảo Lam thích ứng hoàn cảnh nơi này, giúp xong chính vụ liền vội vàng chạy tới, lại biết nơi này thủ vệ rất là lỏng lẻo, lo lắng Bảo Lam có thể hay gặp phải cái gì ngoài ý muốn, thấy hai người áo đen cùng nhau tới, liền lặng lẽ theo tới, lại biết, phát bí mật lớn như vậy!

      Bảo Lam nghe ra Nhất Băng Phong vui, vội vàng đứng lên vì đại sư huynh cầu tình, "Phong, cần, ngàn vạn lần nên tổn thương đại sư huynh! Đại Sư Huynh với ta cùng mục đích, chúng ta chỉ là vì tìm kiếm băng Tinh lệ chữa bệnh cho cha ta, cũng có toan tính uy hại người hoàng thất các ngươi, ngươi ngàn vạn lần nên
      tổn thương đại sư huynh!”

      Nhất Băng Phong bất vi sở động (bất vi sở động = động đậy), chỉ lạnh lùng nhìn Thạch Hạo, trong mắt tràn đầy lửa giận, đáng chết, ai bảo Bảo Lam vì những nam nhân khác xin tha!

      Thạch Hạo lại bình tĩnh chau chau mày, nhìn Nhất Băng Phong cho phép Bảo Lam đến gần, trong lòng rất là kinh ngạc! Xem ra giữa Nhất Băng Phong và Bảo Lam đơn giản a! Thậm chí ngay cả mục đích của mình Bảo Lam cũng thẳng thắn, lạnh lùng Vương Gia thế nhưng cho phép Bảo Lam có ý đồ đến gần, chẳng lẽ bọn họ?

      Phải , Bảo Lam làm sao có thể thích Nhất Băng Phong đây? Bản thân Nhất Băng Phong lạnh lùng hiểu thấu đáo, Bảo Lam thiện lương nhất định thua thiệt. Nhưng là, Phong Vương dường như cũng ngăn chặn Bảo Lam, đây nên làm thế nào đây? Coi như Phong Vương chỉ là kích động nhất thời, nhưng Bảo Lam nhất định thể chịu đựng tình cảm đả kích!

      “Lam Lam, ngươi cần cầu xin ! chưa chắc có thể làm gì ta!” Đệ nhất tiêu cục Đại Sư Huynh uy nghiêm hiển thị , mặc dù bằng khí thế của Băng Phong, nhưng cũng kém!

      Kẹp ở giữa hai người Bảo Lam cảm nhận được hồi căng thẳng, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

      Băng Phong thay đổi khí phách bên ngoài, ngược lại là vung tay lên, đem Bảo Lam ôm vào trong ngực, khiêu khích nhìn Thạch Hạo giậm chân giận dữ: “Vì Lam Lam, ta tự nhiên làm gì ngươi! Nhưng là lợi tức này có lẽ nhận lấy! Ngươi ràng cũng phải tâm đầu nhập vào Thái tử , bằng, ngươi sao trở mình qua giúp ta chứ?”

      Thạch Hạo khó có thể tin lời Phong Vương, ngươi rốt cuộc là biết xấu hổ mới có thể lên điều kiện này?

      giống như biết lời của Thạch Hạo, Băng Phong chẳng hề để ý trả lời nghi vấn của , “Bản Điện Hạ đây là lợi dụng tất cả tài nguyên dùng được, ngươi yên tâm, thời điểm bình thường này Bản Điện Hạ chưa dùng tới ngươi, tình huống đặc thù, đặc biệt đối đãi!”

      Thời điểm Thạch Hạo còn muốn tranh luận, Bảo Lam lên tiếng, “Đại Sư Huynh, ngươi nhân tiện giúp Phong , ta hy vọng Phong bị bất kỳ tổn hại nào! Nếu là Phong có việc gì hay xảy ra, ta cũng muốn sống!”

      Lời phản bác của Thạch Hạo liền ngăn ở cổ họng, nhìn vẻ mặt tiểu sư muội si mê, cự tuyệt cũng ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu cái, “Ngươi nhất định phải chăm sóc tốt Lam Lam! Lam Lam nếu là có tổn thương chút nào, ta nhất định bắt ngươi tra hỏi!”

      cần ngươi ta cũng biết ! Còn nữa, người của Bản Điện Hạ, cần nam nhân khác quan tâm, cho dù là thân ca cũng cần!” Ý ở ngoài lời, cái người này vị sư huynh liền đứng sang bên ! Có cút xa bao nhiêu cút!

      Cuối cùng, Thạch Hạo vẫn là bất đắc dĩ , nhưng là trong lòng vẫn gánh trách nhiệm chuyện, đó chính là nhất định phải có cơ hội tốt cùng sư muội chuyện chút, có thể vứt bỏ Băng Phong tốt!

      Đáng tiếc, chỉ cần thời điểm có Thạch Hạo, Băng Phong chắc chắn ở đây, cái thời cơ này vĩnh viễn đều có đến, cho đến, đích thân Băng Phong đem Bảo Lam đưa đến trong tay của , hộ tống bọn họ rời !

      Tiễn bước người đáng ghét, Băng Phong đem Bảo Lam ngồi cuối bàn ôm ở giường, “Cũng trễ thế này, còn chưa ngủ! Đáng đánh!” Mặc dù là miệng đầy nghiêm nghị, nhưng tay dịu dàng đánh vào cái mông cũng là có thể dịu dàng hơn, chỉ sợ làm đau người !

      “Phong, huynh ta nên làm như thế nào bây giờ nha? Ta chỉ có năm, tại cũng hơn nửa năm rồi, cũng biết cha ta thế nào! Băng Tịch lệ rốt cuộc ở đâu nha? Tại sao cũng là tìm được đây?” Bảo Lam nằm ở trong lòng Băng Phong thào, tìm kiếm an ủi!

      Lông mày Băng Phong xẹt qua tia nếp nhăn, “Nàng hãy yên tâm , ta phân phó rồi, dù là chân trời góc biển, ta cũng giúp nàng tìm được nó! Tốt lắm, mau ngủ , ngày mai còn có rất nhiều chuyện!”

      Thời điểm Bảo Lam còn muốn thêm gì nữa, thấy được mặt Băng Phong mệt mỏi, nhàng hôn cái lên gương mặt, “Ừ, biết, cám ơn huynh! Ngủ ngon!” Giằng co ngày Bảo Lam rất nhanh tiến vào mộng đẹp, đợi người bên cạnh ngủ say, Băng Phong đứng dậy, mở cửa sổ ra, lạnh giọng ra lệnh, “Kể từ hôm nay, vận dụng tất cả tài nguyên tìm kiếm Băng Tịch lệ! Để năm con phố cùng cái đại thương hào mọi người đều vận dụng, trong vòng mười ngày, ta muốn biết kết quả!”

      “Dạ!” Thị vệ chưa từng thân cứ như vậy lĩnh lệnh ra , Băng Phong vận dụng toàn bộ lực lượng rốt cuộc ở thời điểm ngày thứ tám, nhận được tin tức Băng Tịch lệ.

      Cùng lúc đó, Minh Quý Phi cũng tra được lai lịch cụ thể của Bảo Lam, trong lòng suy sụp, do dự rốt cuộc muốn đem quả bom này giao cho Lý quý phi, hơi cẩn thận, rất có thể nổ tung, kinh hãi triều đình và dân chúng!
      Last edited by a moderator: 26/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104. Tiễn biệt Băng Tịch

      Trời chưa sáng, Bảo Lam phải rời giường dưới thúc giục của Tiểu Liên!

      "Quận chúa, ngài mau chút a, hôm nay là ngày thỉnh an Hoàng Hậu, nếu là tới trễ, về sau ngài ở hậu cung được thuận tiện!"

      "Quận chúa nha, ta ngài rốt cuộc có hay nghe Tiểu Liên nha? Từ ngày người vào cung đây chính là lần đầu thỉnh an, cũng thể để lại ấn tượng xấu a!"

      "Quận chúa của ta a, ngài mau tỉnh lại a!" Mặc cho Tiểu Liên sờ mò lăn qua lăn lại như thế nào, Bảo Lam vẫn như cũ vẫn mê man ngủ, đây chính là cảnh giới a!

      Cuối cùng cũng vẫn phải tỉnh lại giữa tiếng khóc của Tiểu Liên, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, lười biếng thay y phục Tiểu Liên sớm chuẩn bị xong, ăn điểm tâm, Tiểu Liên lúc này mới thúc giục đến cung của Hoàng Hậu.

      Bảo Lam đến, căn bản người cũng tới đông đủ rồi, Bảo Lam rất là bất đắc dĩ nhún nhún vai, là Phong ngày hôm qua , cần để ý những quy củ này, Phong dù là nửa đêm hôm nay thỉnh an, mọi người hợp nhau đối phó với mình, bằng kìm chế tính khí của mình để dễ chịu!

      Nếu là có Phong chấp thuận, mình dám lười biếng?

      "Bảo Lam thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Ngọc Quý Phi cùng các vị Nương Nương!"

      câu của Bảo Lam dẫn đến bới móc của các vị Nương Nương, hơn nữa chính là Lý Quý Phi, "Chao ôi, đây là dựa vào đại thụ nào hả, ngay cả chúng ta cũng để vào mắt!"

      Minh Quý Phi cũng , "Ngọc Tỷ Tỷ là tốt số mà, chẳng những được Thánh Thượng ân sủng, Quận chúa mới tới này cũng liền thích....! Ta nữ nhi nha, nay tiếp xúc trò chuyện, ngươi phải học tập chút!"

      Cùng Ngọc Quý Phi quan hệ thân thiết Cầm Quý Phi liền lên tiếng, "Ta nha Đại công chúa vẫn là đừng học, ta nhìn Bảo Lam này dáng vẻ cơ trí cũng phải là người nào cũng có thể học được! Cũng đừng đến lúc đó vẽ hổ thành ra vẽ chó, lố lăng làm mất mặt hoàng gia!"

      "Ngươi ai lố lăng đấy? Chỉ có con
      nhà ngươi là tốt? Cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cho ai nhìn đây? Biết là ngươi có phương pháp giáo dục, biết còn tưởng rằng nàng cùng mẫu hậu mình học dạng quyến rũ đó!”

      “Ngươi!” Cầm Quý Phi vừa muốn nổi giận, Ngọc Quý Phi kịp thời ngăn nàng lại, “Cầm muội muội, chính trực sợ gian tà, thanh giả tự thanh, ngươi cần gì phải tức giận chứ?”

      Cầm Quý Phi tỉnh táo lại, châm chọc : “ Đúng vậy ạ, Minh Quý Phi đúng, tiểu nữ nhà ta ăn mặc lộng lẫy, nhưng đó căn bản cũng là tiểu nữ nhà ta tốt, giống Đại công chúa, cả ngày bi thương, biết còn tưởng rằng là vì ai đau lòng! bộ dáng vẻ nhu nhược, nàng cùng mẫu hậu nàng đúng là giống!”

      Còn lại Phi Tần ngồi nghe hai người miệng lưỡi sắc bén cũng giữ trầm mặc. Nhà mẹ đẻ hai vị Phi Tần đều là trọng thần, đều có vị công chúa, mỗi lần gặp mặt cũng phải giao thủ mấy lần, nhất là chúng nữ nhi trưởng thành, lại thêm tia lửa bắn ra bốn phía!

      Qua nửa nén hương, Hoàng Hậu mới phất tay cái, “Tốt lắm, đây đều là tỷ muội với nhau, ầm ĩ cái gì nha?”

      Hai người bắn lại đối phương ánh mắt hình dao găm, lúc này mới bỏ qua.

      “Bảo Lam Quận chúa, ngẩng đầu lên, khiến Bản cung nhìn chút!”

      Bảo Lam vốn là xem trò vui nhìn tốt, lại biết đến phiên mình, còn cách nào chỉ đành phải trong chốc lát điều chỉnh vẻ mặt, nhàng nâng lên khuôn mặt nhắn tươi cười, để cho hầu tử quan sát!

      “Ừ, quả nhiên là gương mặt nghiêng nước, nghiêng thành, trách được có bản lãnh nhiễu loạn triều cương!” Hoàng Hậu chính là Hoàng Hậu, câu , liền đem Bảo Lam định vị nâng lên tầng thứ, nhiễu loạn triều cương!

      “Bảo Lam ngu độn, hiểu ý tứ Hoàng Hậu! Bảo Lam chỉ là tiểu nữ tử mà thôi, chỉ mong được tâm người, bạc đầu chẳng xa nhau! Về phần cái gì nhiễu loạn triều cương, Bảo Lam tự biết ngu dốt, xứng với địa vị cao như vậy!”

      Ngọc Quý Phi gật đầu cái để lại dấu vết, đây là đứa bé thông minh cơ trí! trách được Tịch Nhi cùng Phong Nhi lại thích nàng, rất là bình thường nhưng mà!

      Hoàng hậu đụng phải cây đinh, trong lòng thoải mái, này sáng tinh mơ cũng liền sớm chút lui .

      “Lý Quý Phi, tiền bạc tháng này ở cung ngài có chút sai lệch, mời ngài trở về lần nữa xem xét kiểm tra chút!” Bên ngoài cung Hoàng Hậu, tên thái giám ngăn cản Lý quý phi, nhắn nhủ chỉ ý của Hoàng Hậu.

      Trong mắt Lý Quý Phi thể ý tứ hàm xúc nghênh ngang tiêu sái trở về cung điện Hoàng Hậu.

      Đại công chúa giậm chân cái, “Mẫu hậu, ngài phải nghĩ biện pháp lấy lòng Hoàng Hậu nha, thể để cho ta luôn luôn bị Lão Nhị đè ép nha! Ta đến tuổi xuất giá ròi, phò mã tốt cũng thể bị Lão Nhị chọn nha!”

      Minh Quý Phi khẽ nhíu mày, “Chuyện này, ngươi phải để cho ta suy nghĩ kỹ!”

      Bảo Lam trở lại Bích Ngọc Hiên, vừa hay nhìn thấy Băng Tịch ngồi ở đình nghỉ mát, mặt mất hồn, “Này, nghĩ gì thế?”

      Băng Tịch vẫn có chút buồn buồn vui, “Lam Lam, hôm nay bọn họ ai làm khó dễ ngươi ?”

      Bảo Lam cười đắc ý, “Tất nhiên, ngươi cũng nhìn xem ta là ai, đám lão bà kia tại sao có thể là đối thủ của ta!”

      “Vậy tốt!”

      có?

      “Ta , Tịch, ngươi rốt cuộc thế nào?”

      Băng Tịch đờ đẫn nhìn Bảo Lam, sau đó trầm thấp mở miệng, “Lam Lam, ta nhưng có thể phải rời khỏi đoạn thời gian, Bắc Phương nảy sinh ít chuyện, Nhị ca cùng Thái tử Tam ca đều có chuyện, chỉ có thể là ta . Ta hôm nay tới cáo biệt ngươi, ngươi, chính mình cẩn thận!”

      Bảo Lam còn tưởng rằng chuyện lớn gì đây, ra là chuyện này a, “ phải là ra cửa sao, cần phải như vậy sanh ly tử biệt , cũng phải là trở lại! Ngươi yên tâm , ta chăm sóc tật tốt của mình!”

      Băng Tịch rất là bất đắc gĩ gõ gõ đầu của nàng, “Còn trông cậy vào ngươi giữ ta lại đây, điều này cũng tốt, ngươi bây giờ liền ước gì ta đúng !”

      “Dĩ nhiên phải á? Chúng ta chính là hảo chiến hữu, ta làm sao có thể bỏ được ngươi! Đến đây , nhanh ăn cơm, ta hôm nay tự mình xuống bếp, làm tiệc tiễn đưa ngươi!”

      “Ô ô, có ? tốt quá! Chỉ là, Lam Lam, ngươi biết làm cơm sao?” đầu bị cú gõ dám chất vấn bản lĩnh của bản nương, muốn chết!

      Lúc ăn cơm tối, gần đây chỉ có buổi tối là có thể thấy Băng Phong thế nhưng quanh minh chánh đại tới Bích Ngọc Hiên, Băng Tịch rất là bất đắc dĩ nhìn nhìn Nhị ca, huynh xác định đây có cơ sở ngầm của huynh hả?

      Bảo Lam đối với Băng Phong đến cũng rất là ngoài ý muốn, vốn là bữa cơm rất dễ dàng, Bảo Lam nhưng lại như là lâm đại địch, chăm chú nhìn miệng Băng Phong, chỉ sợ phun ra cái từ gì tốt!

      Ánh mắt Băng Tịch hơi tối sầm lại, sau đó như có chuyện gì xảy ra bắt đầu ăn cơm.
      Last edited by a moderator: 26/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 105. Đại Kết Cục (1)

      Buổi tối, Bảo Lam ngồi ở trước bàn trang điểm, tay cầm lược chú ý chút nào cái lược mình chải tóc. Nghĩ tới biểu của Băng Phong tối nay, hết sức hài lòng, nếu có thể ngày ngày vì Phong nấu cơm tốt biết bao nhiêu nha?

      "Dáng vẻ ngốc, cười gì vậy?" Băng Phong từ phía sau ôm thích, ngửi hương thơm sau khi tắm, khẽ nhắm mắt lại, gương mặt hưởng thụ.

      "Phong, chàng tới rồi? Nhanh ngồi xuống, ta xoa bóp vai cho chàng!" Bảo Lam lôi kéo Băng Phong ngồi xuống ghế mình ngồi, nhàng nắn bóp, "Phong, về sau ta mỗi ngày nấu cơm cho chàng có được hay ?"

      Phong nhìn trong gương đồng kiều diễm, nhịn được đưa tay nắm ở bàn tay bé của Bảo Lam, "Tốt!" Nghĩ tới cuộc sống tương lai tốt đẹp, hai người đều là hết sức hướng tới.

      Bóng đêm nồng, hai người tình thâm ý trọng!

      Ngày thứ hai, sáng sớm Bảo Lam liền ngồi dậy thúc giục Băng Phong rời giường, nhìn từ trước đến nay gương mặt tuấn tú hợp quy tắc mọc râu ngắn ngủn, lúc này tinh thần chán chường nhìn sắc nam là hấp dẫn cực kỳ! nhịn được đưa tay nhàng sờ sờ, sờ nữa sờ.

      "Tiểu bảo bối, sáng sớm liền nghịch ngợm!" Băng Phong mặc dù có mở hai mắt ra, nhưng là mới vừa rời giường thanh gợi cảm làm cho Bảo Lam thất điên bát đảo, lại nhịn được hướng trong ngực Băng Phong dựa chút.

      "Hỏi nàng cái vấn đề nghiêm túc, nàng rốt cuộc lúc nào cho ta?"

      "Cho chàng cái gì?"

      "Nàng!"

      Mặt của Bảo Lam lập tức đỏ, thiệt là, mặc dù hai người ở cùng chỗ lâu rồi, nhưng là cũng có phát sinh thực chất cái kia gì gì kia.

      Nhưng là, láu cá, người ta trả lời thế nào loại vấn đề này nha, đương nhiên là nước chảy thành sông rồi!

      Từ trước đến nay Băng Phong khó được nhìn thấy dáng vẻ ngượng nghịu của hiệp nữ Bảo Lam, càng thêm nhịn được trêu chọc, đôi tay nhịn được ở người Bảo Lam quạt gió thổi lửa! Bảo Lam giống như chỉ con giun con, trái uốn éo bên phải uốn éo, khanh khách cười ngừng.

      "Nguy rồi!" Bảo Lam cọ vọt lên, trực tiếp nhảy xuống giường, lôi cánh tay Băng Phong hướng bên ngoài giường kéo, "Nhanh lên chút nhanh lên chút a, nếu thấy mặt Tịch lần cuối a ! A! Đứng lên a!"

      Trong mắt Băng Phong lóe lên nụ cười, chính là thích tính tình thẳng thắn này
      của Bảo Lam.

      Bảo Lam hai ba cái nhanh chóng vấn cho mình búi tóc đơn giản, sau đó liền tự mình động thủ chải đầu cho Băng Phong. Nghĩ rằng mái tóc tự nhiên của mình rất tốt, ngờ tóc của Băng Phong đen lại thêm sáng bóng và thẳng tắp, làm cho người ta thích buông tay!

      “Về sau, thời điểm có ta ở đây, phải là ta vấn tóc chải đầu cho chàng!” Chủ quyền của mình nhất định phải tranh giành!

      “Vậy nàng ở đây?”

      “Vậy chàng tự mình vấn! Tóm lại cho những tiểu nha đầu này đụng đến tóc của chàng! Có nghe hay nha!”

      “Tốt tốt tốt!” Băng Phong bất đắc dĩ cười cười, là phục cái tiểu nha đầu này rồi, dấm chua cũng ăn!

      ………..

      Cửa cung, Băng Phong thân chính khí vì đệ đệ tiễn hành, nhìn đệ đệ mình đảm đương phía, Băng Phong xúc động lâu, đây là thời điểm dể cho Tịch ra ngoài rèn luyện!

      “Lần này đệ khó khăn trùng điệp, gặp chuyện nhất định phải bình tĩnh chững chạc, được thiếu kiên nhẫn! Cùng Trảm Bạch, Trảm Sát bọn họ thương lượng chút, ta ở nơi này chờ đệ chiến thắng trở về!”

      Trong lòng Băng Tịch rất là cảm động, Trảm Bạch là đệ nhất mưu sĩ, Trảm Sát võ công siêu quần, hai người này luôn luôn ở bên cạnh Băng Phong rời, hôm nay lại cho mình, là hảo ca ca!

      Băng Phong đến gần Băng Tịch hai bước, kê vào lỗ tai , “Ngoài ta ra phái năm nghìn ám vệ cho đệ, đây là lệnh bài triều hồi cùng đạn tín hiệu, đệ nhất định phải cất kỹ!”

      Băng Tịch khiếp sợ nhìn nhị ca, “Nhị ca, tại trong triều thế cuộc hỗn loạn, làm sao huynh có thể cho ta năm nghìn chứ? Như vậy chẳng phải là huynh rất rất nguy hiểm?”

      Băng Phong để ý tới lời cự tuyệt của Băng Tịch, đôi tay dùng lực, nhét đồ vào trong tay Băng Tịch, “Chỉ cần đệ an toàn, ta liền an toàn!”

      Băng Tịch cự tuyệt nữa, mình chính là uy hiếp của nhị ca, cho nên vì nhị ca, nhất định phải bảo vệ tốt mình!

      Nhìn ở trong đám người Bảo Lam, Băng Tịch vẫn là khẩn trương , “Nhị ca, đệ biết huynh thích Lam Lam, Lam Lam cũng thích huynh, nhất định phải chăm sóc tốt nàng! Đệ chuyến này biết lúc nào mới có thể trở về, cho dù ngày nào đó nàng có làm chuyện gì quá phận, xin huynh nể tình đệ, xin huynh vì đệ, bảo vệ nàng!”

      Băng Phong cũng liếc mắt nhìn Bảo Lam, sau đó thận trọng gật đầu cái!

      Băng Tịch tới bên cạnh mẫu thân Ngọc Quý Phi, sau khi cùng Ngọc Quý Phi cáo biệt, xoay người, lên ngựa, mang đám người rời khỏi hoàng cung, nhắm hướng chiến trường mà !

      Trong Đông Cung Thái tử, Mạc Ngôn hướng về phía Thái tử , “Thái tử điện hạ, tại Băng Tịch , cơ hội chúng ta tới!”

      Thái tử ngồi phía sau bàn đọc sách phát biểu bất kỳ ý kiến gì, Mạc Ngôn tiếp tục “Tịch Vương chuyến này định yên ổn, chúng ta ngại trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, cho đến rút củi dưới đáy nồi!”

      Thái tử mở hai mắt ra, lệ quang thoáng qua, giải quyết dứt khoát, “Phái năm nghìn tinh binh, lần này nhất định phải dốc lòng bắt lại!”

      Bên trong cung điện Băng Trạch, năm vị mưu thần cũng ở đây cấp bách lên kế hoạch, sau khi trải qua phen mưu đồ bí mật, Băng Trạch quyết định làm chuyện lớn, “Các ngươi phái người nhanh chóng thông báo tướng lĩnh bốn cửa chính hoàng cung, để cho bọn họ tùy thời đợi lệnh, chờ đợi sai khiến!”

      Ba phương mây chuyển động, cuộc bão táp lại sắp tới!

      Mà, người nổ, chính là Bảo Lam!

      Hoàng hậu hạ lệnh vì chọn lựa phò mã cho Đại Công chúa và Nhị công chúa, trong đó số Quốc Công Phủ trưởng tôn đứng đầu, Minh Quý Phi cùng Cầm Quý Phi vì cửa hôn này đều là sử xuất tất cả thủ đoạn, Hoàng Thượng đánh lại gió bên tai, đem truyền quyết định giao vào trong tay Hoàng Hậu! thực tế, nữ nhi Nhị Công chúa của Cầm Quý Phi cao bậc, Minh Quý Phi vì Đại công chúa bất cứ giá nào, đem điều bí mật cho Hoàng Hậu để đổi lấy hạnh phúc của Đại công chúa!

      Sau khi Hoàng Hậu cùng Thái tử thương nghị phen, Thái tử cảm thán đây là ý trời a! Mình lo có cách nào đây, nay gió đông tới rồi! Thái tử cùng Hoàng Hậu quyết định xuống tay từ Bảo Lam, hoàn toàn đánh bại Băng Phong!

      Thái tử bày ra Thiên La Địa Võng, chờ Bảo Lam ngoan ngoãn mắc câu!

      Ba ngày sau đó, đem Bảo Lam len lén Tàng Bảo Các bắt được trước mặt mọi người! Hoàng Thượng giận dữ, Bảo Lam bị nhốt vào ngục!

      Đáng Băng Phong trở tay kịp, thời điểm Băng Phong quyết định làm thế nào cứu Bảo Lam, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Lý Như Yên bị Thái tử giường xui khiến, Thừa Tướng Lý Bằng Niên bị nữ nhi Lý Như Yên xúi giục, ở trong triều đình trước mặt mọi người tuyên bố thân thế Bảo Lam và mục đích bất lương khi tới hoàng cung, cả triều tức giận, Hoàng Thượng đương triều tuyên bố mười ngày sau xử trảm!

      Cả buổi lâm triều, Băng Phong lời!
      Last edited: 26/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 106. Đại Kết Cục (2)

      Cửa Thiên Lao, thị vệ ngăn cản Phong Vương, "Phong Vương, đây là Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh giam giữ phạm nhân, ngài vẫn là nên vào, tránh cho truyền ra tin đồn tốt!"

      Băng Phong vẫn như cũ duy trì tư thế tới, Trảm đoạt di chuyển lên trước, trực tiếp vung tay đem hộ vệ Thiên lao xốc lên, Băng Phong cùng Tiểu Ngọc Nhi thuận lợi tiến vào thiên lao.

      "Lớn mật, ngươi chính là thị vệ thế nhưng cũng dám ngăn cản trước mắt Phong Vương, đến tột cùng là người nào cho ngươi lá gan!" Hai mắt Trảm Đoạt hung hãn, mười phần uy hiếp, người thị vệ làm sao có thể chống đỡ đây?

      "Đại nhân tha mạng a, tiểu nhân chính là người trông coi cửa chính, nơi đó có người nào chỉ thị a, là Thái tử sáng sớm liền phân phó hạ lệnh xuống, phải chặt chẽ kiểm soát bảo vệ thiên lao, tiểu nhân sai lầm rồi, xin đại nhân tha mạng a!"

      Trảm Đoạt để ý tới nữa, lướt qua vào thiên lao, bước nhanh đuổi theo chủ tử của mình!

      Trong thiên lao trước sau như mùi hôi thối, Tiểu Ngọc Nhi nhịn được nhíu mày, "Lam tỷ tỷ làm sao có thể ở nơi sờ sài như vậy đây? Phong ca ca, ngươi nhanh chóng cứu Lam tỷ tỷ ra ngoài !"

      Băng Phong lờit, thẳng tới chỗ giam giữ Bảo Lam, phòng giam ai!

      "Người đâu!"

      Cùng tiến vào ngục đầu té quỵ dưới đất, cung kính dập đầu, "Phải là hình phòng! Phong Vương tha mạng a, chuyện này liên quan đến chúng ta a!"

      Hình phòng!

      Băng Phong bước như bay, vội vã xông về hình phòng!

      Hình phòng ở bên trong, Bảo Lam bị đặt ở thập tự giá, trói buộc hai tay hai chân, người y phục dạ hành sớm rách tung toé, người trầy da sứt thịt, mà bốn năm tên ngục tốt còn điên cuồng quật, mùi máu tanh nồng đậm tràn đầy cả hình phòng!

      Hai mắt Băng Phong đỏ ngầu, muốn liều mạng cứ như vậy giết sạch tất cả! thực tế, Băng Phong cũng làm như vậy, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, đem các loại nam nhân biến thái giết sạch tất cả!

      Bảo Lam ở trong lúc mơ mơ màng màng, thấy được bóng dáng quen thuộc, vài cái liền đem mấy con thú vật đáng ghét xoay xung quanh đưa gặp Diêm Vương.

      "Phong --" cuối cùng phát ra tiếng nỉ non, liền lọt vào trong bóng tối vô biên.

      "Lam Lam!" Ánh mắt Băng Phong thích giết chóc rút , đổi lại ánh mắt lo lắng, đem nhàng ôm vào trong ngực.

      Kim ngọc"A" tiếng, liền bị Trảm Đoạt phía sau tới bưng kín cái miệng nhắn, Trảm Đoạt lên trước, "Chủ tử, bây giờ nên làm gì? Nếu là đem Bảo Lam mang , rất phiền toái!"

      "Phiền toái thế nào? Ta chẳng lẽ còn muốn để cho nữ nhân của mình ở chỗ này chịu tội sao?" Băng Phong trong lòng tràn đầy đau lòng, tại càng thêm có gì so Bảo Lam quan trọng hơn.

      Trảm Đoạt nổi lên cảm xúc ưu tư, cuối cùng vẫn là lên tiếng khuyên nhủ, "Chủ tử, bây giờ là mưa gió muốn tới, ngài cũng thể vào lúc này mất tỉnh táo a! Ngài nghĩ a, ngài nếu
      như bị đánh sụp, Bảo Lam nương có khả năng sinh tồn! Chỉ có ngài trở nên cường đại, mới có thể thủ hộ Bảo Lam bị thương tổn!”

      Lý trí Băng Phong phân tán từ từ quay về, là đau, nhưng vẫn là cưỡng ép được ý niệm mang , đem Bảo Lam nhàng ôm trở về phòng giam, rồi sau đó hướng về phía Trảm Đoạt , “Thứ nhất, nghĩ biện pháp tìm thái y đưa tới xem bệnh cho Lam Lam! Tùy thời hướng tới ta báo cáo bệnh tình Bảo Lam. Thứ hai, ngươi giải quyết xong mấy người …kia ngục tốt! Cảnh cáo người thiên lao, lại có người dám bất kính với Bảo Lam, chính là đối nghịch cùng ta Nhất Băng Phong!”

      “Phong ca ca, ta có thể làm được gì đây?” Tiểu Ngọc Nhi hốc mắt đỏ lên, hết sức nhìn nổi Bảo Lam chịu tội.

      Băng Phong cũng có trực tiếp trả lời cái vấn đề này, mà là nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi, “Tiểu Ngọc Nhi, ngươi còn hận Bảo Lam sao?”

      Tiểu Ngọc Nhi ngây người sững sờ, sau đó thoải mái cười tiếng, “Những thứ này sớm trôi qua, ra trong khoảng thời gian này ta nghĩ rất nhiều, Lam tỷ tỷ cho tới bây giờ cũng chưa có làm bất cứ thương tổn gì chuyện của ta, ngược lại còn luôn luôn ở khắp nơi giúp ta, trước kia là ta quá bụng dạ hẹp hòi! Phong ca ca, ta là tâm hi vọng Lam tỷ tỷ tốt, ngươi nhất định có biện pháp có đúng ?”

      “Tiểu Ngọc Nhi, phải cứu Lam Lam, chỉ có ngươi có biện pháp?”

      “Ta?” Tiểu Ngọc Nhi chỉ mình, thế nào đều cảm thấy mình có thể làm cái gì!

      Băng Phong đến gần Tiểu Ngọc Nhi, ở bên tai nàng mấy tiếng, qua kế hoạch của mình…..

      Trong hoàng cung, Băng Phong đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng, nhìn Hoàng Thượng phê tấu chương.

      “Phong, những năm này trôi qua, ngươi có trách phụ hoàng có bảo vệ tốt mẫu phi ngươi?”

      “Lúc đầu, nhưng là tại ta có thể hiểu nỗi khổ tâm của ngài rồi! Sinh ở nhà Đế vương, có quá nhiều bất đắc dĩ!”

      “Ngươi là Bảo Lam ?”

      “Ta hiểu ngài làm như vậy đến tột cùng là dụng ý gì? Ngài biết rất ràng đây đều là mưu kế của Đại ca, tại sao còn phải dung túng bọn họ đây? Chẳng lẽ ở trong mắt ngài, vì Hoàng Hậu và Đại ca, mà có thể tùy tiện hy sinh ta cùng mẫu phi?!”

      Hoàng đế phê chuẩn tấu chương tay run lên, trong nháy mắt giống như già mười tuổi!

      “Ai! Phong Nhi, ta làm như vậy, là bởi vì ta bay giờ còn chưa phải là lão già hồ đồ!”

      “Ta hiểu !”

      “Ha ha, ngươi rất nhanh hiểu! Phong Nhi, ngươi đối với ngôi vị hoàng đế này có cảm thấy hứng thú ? Cái ngôi vị hoàng đế này cùng Bảo Lam, so với mẫu hậu ngươi, rốt cuộc người này trọng đây?”

      Băng Phong cũng có chần chờ, “Ta đối với ngôi vị hoàng đế chút hứng thú cũng có, nhìn ngài nhiều năm như vậy chu toàn ở các đại thần cùng hậu cung giữa các nữ nhân, ta chỉ là cảm thấy ngài rất đáng thương!”

      Đổi lại bất cứ người nào, cũng dám ra lời như vậy, thế nhưng Băng Phong khác biệt, vô dục mới bền (vô dục mới bền = muốn lại được), đại khái Băng Phong chính là người như vậy ! Ở giờ phút này với địa vị có, khinh thường a dua nịnh hót, cho dù là trước mặt Châu Long Thiên Tử này!

      “Ha ha, Đúng vậy a, là rất đáng thương….! Ghi nhớ quyết định hôm nay của ngươi, đây là ngươi lựa chọn cho mình, nên trách người khác!”

      ! Ta thầm nhiều năm như vậy đều là bởi vì ngài với ta, nếu muốn sinh tồn, nhất định phải nắm trong tay toàn cục! Ta vì thế phấn đấu mưới năm! Nhưng mà ta lại tình nguyện nhàn vân dã hạc!”

      “Chuyện này kết thúc, người phải núi Thiên Yết , đây chính là địa phương tốt!”

      “Quả nhiên, cái gì cũng tránh nổi con mắt của ngươi!”

      “Đen Băng Tịch lệ cho ta ! lâu như vậy, cũng nên là lúc lấy ra rồi!” Băng Phong bản lĩnh chút khách khí cầu “Băng Tịch lệ”, chút mơ hồ cũng có!

      Hoàng đế miễn cưỡng cười tiếng, “Ha ha, ngươi là nhi tử đắc ý nhất của ta, này cũng có thể bị ngươi tìm được! Thôi thôi, ừ, cho ngươi !”

      Băng Phong hài lòng mang theo “Băng Tịch lệ” rời , tại cần phải làm chính là cứu Lam Lam cùng đem bè phái Thái tử lưới bắt hết!

      …………..

      Hôm nay là ngày xử trảm Bảo Lam, đồng dạng cũng là ngày Thái tử thực đại kế!

      “Thái tử, ba vạn Ngự Lâm quân toàn bộ tụ họp tốt, chờ ngài ra lệnh tiếng liền có thể nhanh chóng chiếm lĩnh hoàng cung!”

      “Nhất Băng Phong nhất định đoạn pháp trường, chúng ta liền coi đây là nguyên do, định ở buổi trưa canh ba chỉ huy vào cung!”

      Thời điểm Thái tử thương lượng đại kế, người làm bẩm báo, Trương Kim Ngọc tiểu thư cầu kiến!

      Thái tử nhíu mày, “Truyền lời cho Liễu Như Yên, để cho nàng đem Tiểu Ngọc Nhi đuổi ! tại chính là thời khắc mấu chốt, cho phép bất kỳ sai lầm nào!”
      Last edited: 26/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 107 Đại Kết Cục (3)

      Liễu Như Yên phát huy khí thế gặp Tiểu Ngọc Nhi, Thái tử hôm nay mưu đồ đại kế, mình rất nhanh có thể trở thành Hoàng Hậu rồi, đây là chuyện tình tuyệt diệu đến cỡ nào a!

      "Chao ôi này, ta lại tưởng là ai đây, ra là Tiểu Ngọc Nhi nha, chậc chậc, mấy ngày thấy, sao gầy gò nhiều như vậy?" Liễu Như Yên kiêu ngạo ngồi ở trong gian phòng trà lâu, vênh váo hả hê!

      "Ta hôm nay tới là muốn gặp Thái tử ca ca, ngươi tới nơi này làm cái gì?"

      "Thái tử ca ca? Xem ngươi gọi thân thiết như vậy! Ngươi thái tử ca ca bây giờ nhìn đều lười phải xem ngươi cái, thua thiệt ngươi còn cho ra miệng!"

      " hài lòng, hơn nửa câu! Ta trước, chính ngươi ở nơi này hảo hảo uống trà !"

      Tiểu Ngọc Nhi xong đứng dậy, lười phải nhìn sắc mặt Liễu Như Yên phách lối!

      Liễu Như Yên mới lười phải trông nom, vừa đúng, vừa đúng để cho ta hảo hảo thưởng thức chút đường phố tươi đẹp này, ngày mai khoảng giờ này, chỉ có mình là đứng đầu hậu cung rồi !

      Ah? Làm thế nào ngủ đây? Lý Như Yên nhìn chút liền nằm úp sấp ở bàn ngủ thiếp !

      Trảm Đoạt từ trong gian phòng khác ra, "Mang !" Đoàn người lưu loát ngồi vào xe ngựa lao tới pháp trường!

      Buổi trưa canh ba qua, Thái tử dẫn đám mưu thần, từ phủ Thái tử xuất phát, thẳng hướng hoàng cung, xuất sư nổi danh: Phong Vương thế nhưng đoạn pháp trường, ý đồ tạo phản!

      Đại quân Thái tử thế như chẻ tre, hai canh giờ liền dẹp xong hoàng cung, lại nghe Băng Trạch suất lĩnh quân khởi nghĩa bao vây hoàng cung, ra cho oai: hộ vệ hoàng cung, bảo vệ thánh giá!

      Càng làm cho Thái tử nổi giận chính là: trong hoàng cung tất cả như trước, chỉ là thấy Ngọc Quý Phi cùng Hoàng Thượng!

      "Người đâu! Đào ba thước đất cho ta, cũng phải tìm đến hai người bọn họ!" Thái tử cùng Trạch Vương vây quanh hoàng cung đại chiến ba ngày, Thái tử cùng Trạch Vương khắp nơi quân khởi nghĩa rối rít khởi nghĩa, thiên hạ đại loạn, chiến làm đoàn, dân chúng lầm than!

      Núi Thiên Yết, ngủ mê gần năm Thạch Mặc Tôn rốt cuộc tỉnh lại, làm cho Bảo Lam rất nhiều căng thẳng cảm nhận được rất lớn an ủi!

      Thạch Mặc Tôn nghe thiên hạ rối loạn, tới giữa phòng phía sau núi, hướng về phía Nhất Băng Thác cùng Nhất Băng Phong đánh cờ , "Phong Nhi đúng lúc nên rời ! Ta chăm sóc tốt cha ngươi cùng mẫu thân ngươi !"

      Từ trong vụt ra hai người phụ nữ tướng mạo sinh đẹp tuổi tác xấp xỉ, người trong đó là biến mất Ngọc Quý Phi, "Tỷ tỷ, ta đến đây ! Ngươi và Phong Nhi cũng tách ra hơn mười năm, mới vừa cùng Phong Nhi gặp nhau, vẫn là muốn làm tiếp những chuyện này!"

      Trông thấy người tới, Băng Phong lập tức đến, đưa tay vòng chắc eo nữ tử, liền bắt đầu làm nũng, "Đúng a, mẫu thân, ngươi nếu có chuyện gì cũng cho ta biết tiếng, làm hại ta nhớ người nghĩ là khổ!"

      Người nữ tử này phải là ai khác, chính là mẫu thân Băng Phong!

      Đây đều là mưu kế của lão đầu tử ngồi ở án thư uống trà!

      "Ta Phong Nhi a, ngươi cũng cần phải trừng phụ hoàng ngươi, những năm này mẫu thân sống rất tốt! Ngươi xem chút, mẫu thân có phải hay so với trước kia da càng thêm tốt lắm đây?"

      "Đó là đương nhiên rồi, bộ dáng mẫu thân ngài còn là mười mấy năm trước, ngờ lão hồ ly nào đó cũng già rồi, mẫu thân, ta tìm chàng trai trẻ tuổi đẹp trai cho người!"

      "Cái tên tiểu tử thúi này! Có tin hay lão tử phiến ngươi a!"

      Băng Phong mặc kệ xú lão đầu này, trong mắt chỉ có mẫu thân thân ái của mình.

      "Lam Lam nơi nào? Nhanh nhanh gọi Lam Lam tới dùng cơm, ta hôm nay thực là làm nhiều món ăn ngon đấy!" Đối với Lam Lam người con dâu này đây chính là tương đối hài lòng, thế nào, cơ hồ cũng là chính mình nhìn lớn lên, lại trở thành con dâu, còn có chuyện nào tốt hơn chứ?

      bàn cơm, hai nhà hoà thuận vui vẻ,
      hơn nữa Bảo Lam cực kỳ tinh nghịch, tiếng cười luôn là thiếu được!

      Băng Phong nhìn người nhà hạnh phúc, rốt cuộc vẫn phải nhịn được đưa ra lời chào từ biệt, “Cha mẹ, Lam Lam, thời điểm ta nên ư! Ta kiểm lại đội ngũ tốt rồi, ăn xong bữa cơm này liền phải chinh chiến sa trường, xin ngài nhiều bảo trọng!”

      Tiếng cười hoàn toàn còn, qua mấy ngày hưởng thụ, ly biệt luôn là tàn nhẫn như vậy, chỉ là, đây là vận mệnh của Băng Phong, tự có sứ mạng của !

      “Phong Nhi, Tịch Nhi hôm qua đưa tin, lại thu phục hai tòa thành trì, ngươi trước tìm Tịch Nhi, Tịch Nhi tôi luyện sai biệt lắm rồi, nên là lúc các ngươi thực hoài bão rồi!” Lão Hoàng Thượng thận trọng dặn dò, đối với các con trai của mình, đành lòng cái gì nữa.

      “Phong, người yên tâm , ta thay người bảo vệ Lam Lam tốt nhất.”

      “Tướng công, ta chờ huynh trở lại!” Bảo Lam lưỡng lự phân vân, cuối cùng đem tin tức tốt cho Băng Phong, “Tướng công, ta hy vọng, huynh có thể trở lại trước khi hài tử ra đời, ta cùng hài tử chờ huynh về!”

      “Lam Lam, ngươi mang thai?”

      “Con , mấy tháng?”

      “Lam Lam, ngươi bắt đầu tư hôm nay, cái gì cũng cho làm, ngoan ngoãn dưỡng thai!”

      Nhìn nhà già trẻ dáng vẻ quan tâm, Băng Phong hơi ửng đỏ mắt, “Bảo bối, nàng yên tâm, ta nhất định coi chừng nàng và đứa bé! Ta nhất định mau chóng trở lại!”

      Bảo Lam nhịn được nhón chân lên hôn lên mặt tướng công, nhịn xuống nước mắt chua xót, “ tại hai tháng, ta chờ chàng! Thuận tiện cho Tịch, tiểu chất tử hoặc tiểu chắt nữ của chờ lễ ra mắt của thúc thúc đấy!”

      Thời gian bảy tháng chợt lóe lên, bụng của Bảo Lam hơn chín tháng rồi, được người nhà thân thiết chăm sóc cho, Bảo Lam bưng bụng lớn giống như Bì Cầu tròn trịa (Bì Cầu = tựa như quả bóng), bây giờ đường cũng phải có người đỡ, chỉ sợ trọng tâm chênh vênh ngã nhào!

      Bảo Lam mặc y phục màu trắng lớn, nhìn bão tuyết phía ngoài, nhàng hướng về phía Bảo Bảo trong bụng , “Bảo bối, cha hôm qua đưa tin cha rất nhanh có thể trở về, các người cần phải đợi đến cha trở lại nha! Cha rất là đẹp trai cha, thúc thúc rất là đẹp trai thúc thúc, các ngươi nhất định thích!”

      sai, trải qua chẩn đoán chính xác, Bảo Lam nghi ngờ chính là sanh đôi, hơn nữa có thể là Long Phượng Thai!

      “Lam Lam, mau tới đây, trong này chính là tiểu chắt tử ngoan cùng tiểu chắt nữ ngoan của ta, cũng thể mệt nhọc!” Hoàng Thượng Nhất Băng Thác ngày trước hoàn toàn hóa thân là gia gia hiền từ, cả ngày vây quanh con dâu Bảo Lam đảo quanh, đồng thời muốn làm ông ngoại Thạch Mặc Tôn tranh tới tranh lui, làm y phục cho các tiểu bảo bối từ lúc ra đời đến mười tuổi, món đồ chơi cũng chuẩn bị xong, đều chờ đợi các tiểu bảo bối ra đời!

      Bảo Lam ngoái đầu nhìn lại cười tiếng, phi thường lóa mắt!

      “Vương Phi! Vương Gia lần nữa chiến thắng quân đội Thái tử cùng Trạch vương, đại cuộc thiên hạ định, chúng ta thắng lợi!”

      sao? Vậy bọn họ lúc nào trở lại?” Bảo Lam hoan hỷ vui mừng, rót cuộc cũng kết thúc sao?

      “Ba ngày sau Vương Gia cầm chiếu thư Hoàng Thượng, nâng đỡ Tịch Vương lên ngôi, Phong Vương tính toán trở lại!”

      Tịch Nhi thường ngày nghịch ngợm gây đủ dũng cảm, trưởng thành là nam tử hán rồi! Tin tưởng dưới dẫn dắt của , Phách Băng Quốc có thể nghênh đón tình cảnh phồn thịnh hơn

      “Vương Phi, Kim Ngọc Vương Phi cũng tới, ngài có muốn hay tại tiếp kiến!”

      “Tiểu Ngọc Nhi? Ta nghe nàng cũng mang thai hài tử của Tịch, hơn ba tháng rồi sao, nhanh nhanh mời vào, ngàn vạn lần được đông lạnh!”

      “Tiểu Ngọc Nhi đứa này nếu phải là bởi vì mang thai, đoán chừng còn theo Tịch Nhi ở chiến trường đấy, Tịch Nhi có thể có được Vương Phi như vậy, là phúc khí của a!” Mẫu thân Băng Phong .

      “Cũng phải sao, người là có nghe Tịch xem Tiểu Ngọc Nhi như bảo bối, là bọc lại trong túi sợ té, ngậm trong miệng sợ tan!” Ngọc Quý Phi phụ họa , hôm nay các con cũng thành gia, tâm nguyện của mình cũng rồi, liền muốn ở núi Thiên Yết này an hưởng tuổi già.

      Hai mươi ngày qua, rốt cuộc Bảo Lam vẫn thể đợi đến ngày tướng công trở lại, sắp lâm bồn.

      “A - - a, Phong, huynh ở đâu a - - ô ô, Phong, huynh mau trở lại a!”

      “Phong - - tướng công - -”

      Trong phòng truyền ra trận lại trận ầm ĩ, các cha mẹ phía ngoài cửa nghe được cũng vội muốn chết!

      “Phong về rồi!”

      “Lam Lam - -” trận gió thổi qua, mọi người còn thấy , Băng Phong vọt vào phòng sanh, nắm tay người quan trọng nhất trong cuộc đời!

      “Oa oa - -” “Sinh, là tiểu Vương Gia!”

      “Oa oa - -” “Sinh, là tiểu Công chúa!”

      ……………..

      ---------Hoàn-------
      Last edited: 26/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :