1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu Tuyết Chi Lương - M Mạn (3/62)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 6: Bí mật mà Triệu Dận Thành thích.

      Edit: Shyn

      Ngày thứ hai mà Tiểu Tuyết mong chờ cũng tới. Từ hôm qua đến giờ, Tiểu Tuyết luôn tưởng tượng Triệu Dận Thành cho xem cái gì, cuối cùng với kinh nghiệm bao năm trôi nổi giữa dòng đời, Tiểu Tuyết quyết định dùng bí mật đó để “uy hiếp” Triệu Dận Thành, bắt cậu làm nô bộc.

      Tiết học thứ nhất vừa kết thúc, vốn tưởng rằng có thể biết bí mật Triệu Dận Thành lại bị gọi vào phòng làm việc, càng chờ đợi Tiểu Tuyết càng khó chịu. Tiểu Tuyết thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn học tiếp tiết thứ hai.

      Hôm nay, tiết đầu tiên là tiết của Giang – giáo viên chủ nhiệm. Giang là người phụ nữ nghiêm túc, hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình, đối với chuyện phụ nữ gặp áp lực về hôn nhân, Tiểu Tuyết có ý kiến…

      Tiết sau, giáo viên say mê đọc diễn cảm bài văn, học sinh bên dưới nghiêm túc nhìn chằm chằm bài vở, đột nhiên Triệu Dận Thành ném cuốn vở sang, Tiểu Tuyết nhìn cậu cái, chỉ thấy cậu thần bí nháy mắt, Tiểu Tuyết liền hiểu ngay, sau đó nhân dịp giáo viên chú ý mở cuốn sổ ra. Trong lòng Tiểu Tuyết mênh mông, từ lúc trọng sinh đến nay, mới biết được cảm giác được bạn học chuyền giấy lại thú vị đến thế.

      quyển vở có gì đặc biệt, ngoại trừ phía dưới góc phải có ngốc Tiểu Hỏa cúi người. Lúc này Triệu Dận Thành dụ giáo viên xoay người sang hướng khác, Tiểu Tuyết cầm lấy quyển vở , sau đó mở góc ra, nhớ hình như lúc trước có lưu hành loại anime, cứ mua hộp bong bóng 5 xu là được tặng, hình như rất thịnh hành. Câu chuyện trang hoạt họa đại khái là thế này:

      vào khúc đường, cẩn thận dẫm lên đống phân, cho nên bé tiện tay nhặt chiếc lá để lau, kết quả chiếc lá đó có con sâu rất lớn, bé bị dọa giật mình, cuống quýt vứt con sâu lớn xuống đất, cho nên con sâu lớn nổi giận đùng đùng, sau đó nó biến thành trái boom, đem bé nổ đến tan xác . . . Tiểu Tuyết cảm thấy bất ngờ nhất chính là cuối chuyện còn có dòng chữ “Còn tiếp”.

      "Thế nào?" Sau khi nhìn Tiểu Tuyết lượt, Triệu Dận Thành hỏi.

      "Lợi hại." Tiểu Tuyết lấy lại tinh thần, giơ ngón cái lên cao. Sau đó gấp lại quyển vở, thầm nghĩ: đứa bé mạnh mẽ.

      Tiểu Tuyết chuẩn bị đem trả cuốn sổ cho Triệu Dận Thành, nhưng cuốn sổ đột nhiên biến đâu mất, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt nghiêm túc của Giang.

      "Vạn Tiểu Tuyết, tan học đến phòng làm việc của ." Giang bình tĩnh , cũng thuận tay nhét cuốn sổ vào túi.

      Nửa tiết còn lại, Tiểu Tuyết còn tâm trạng nghe nữa. ngờ sau khi sống lại vẫn phạm lỗi để giáo viên trách phạt o(>﹏<)o.

      "Vạn Tiểu Tuyết, có chuyện gì xảy ra?" Giang đặt quyển vở bàn. Trước mặt chứng cứ rành rành, Tiểu Tuyết lựa chọn im lặng.

      "Lúc bình thường trong lớp học em cũng rất thiếu tập trung." , Giang liếc mắt nhìn người cúi đầu im lặng sám hối, lại mở miệng : "Niệm tình em thông minh, thành tích tệ, báo cho người nhà, ngờ em lại đem đồ chơi vào tiết học, rất thất vọng."

      Vạn Tiểu Tuyết nhìn Giang, nghĩ thầm, đâu phải do em tự mang vào, có cần nghiêm khắc như vậy ? Nếu biết cái đồ chơi đó là do học sinh giỏi Triệu Dận Thành mang vào, lúc đó có còn tức giận ? Nhưng ngoài mặt Tiểu Tuyết trưng ra bộ mặt rất hối lỗi.

      "Thưa ."

      "Vào ." Mới vừa rồi còn nghiêm khắc dạy bảo, xoay người qua nhìn thấy Chi Lương, lập tức nhiệt tình đứng lên "Chi Lương, có chuyện gì mà tới tìm ?"

      Tiểu Tuyết nghe được giọng của Chi Lương, lặng lẽ đáng thương đưa mắt nhìn cậu, vậy mà Chi Lương tự nhiên quay đầu , làm bộ nhìn thấy.

      "Vạn Tiểu Tuyết, hình như em là hàng xóm của Chi Lương phải?" Mặc dù là câu nghi vấn, tuy nhiên giọng rất khẳng định.

      Tiểu Tuyết gật đầu cái, biết rồi hỏi em làm gì.

      " hi vọng em noi theo gương của Chi Lương để học tập, đúng rồi thầy Lâm, lần này Chi Lương thi Olympic điểm thế nào?" Thầy Lâm là giáo viên dạy Toán.

      "À đúng rồi, cao điểm nhất đấy, còn 15 điểm nữa là tròn rồi.”

      " như vậy là 85 điểm rồi, mà hình như tôi nhớ từ trước đến nay cũng xấp xỉ 85 là cao nhất rồi."

      "Chi Lương của chúng ta đúng là thiên tài, à đúng rồi Chi Lương, em tìm có chuyện gì?"

      "Bài tập quên nộp." Chi Lương thả lên mặt bàn giáo viên cuốn vở, sau đó quay mặt .

      Nhìn Chi Lương hề có tí lễ phép nào, hai giáo viên đồng loạt thở dài, a, thiên tài a, luôn khác người như vậy.

      Cuối cùng kết quả xử phạt là Tiểu Tuyết phải chép phạt 3 trang, sang mai nộp lại.

      Mà Tiểu Tuyết khai ra chủ nhân cuốn sổ là ai, cho nên Triệu Dận Thành vừa xót tiền vừa đau lòng cho , lại cảm thấy Tiểu Tuyết rất xứng là em, sau đó quyết định công nhận là bạn tốt.

      Sau khi Triệu Dận Thành mở rộng cửa lòng với tiểu Tuyết, liền suy nghĩ mà cống hiến cho “tâm huyết cả đời” —— mấy chục ảnh anime đơn giản. Tiểu Tuyết rất cảm thán, ra tuổi thơ lại đơn thuần như thế. Sau đó hưng trí bừng bừng nghiên cứu với Triệu Dận Thành, Tiểu Tuyết thấy trong truyện nữ nhi toàn gặp xui xẻo, còn nam nhi toàn gặp may mắn, nhất định là Triệu Dận Thành trọng nam khinh nữ, mà câu chuyện đó kể về hùng cổ đại…

      Dần dần, Tiểu Tuyết cũng nhân cơ hội học trễ hôm, Triệu Dận Thành vì mục tiêu vĩ đại mà mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cậu quên mất, trước cửa trường học còn có người điểm danh, cậu cũng đành bất đắc dĩ.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 7: Bụi phấn a ~ Bụi phấn…

      Edit: Shyn

      Theo lời của Triệu Dận Thành, lúc cậu sống ở Mĩ, lên tiểu học mới theo bố mẹ về đây sống, hè này quay về Mĩ sống với . Mà Tiểu Tuyết thấy trí tưởng tượng của Triệu Dận Thành đúng là Thiên Mã Hành *, quả nhiên học sinh trong nước thể nó trí tưởng tượng táo bạo như cậu.

      *Thiên Mã Hành : ý suy nghĩ thay đổi nhanh đến chóng mặt, theo khuôn tự nào, tự nhiên trôi chảy, khác hẳn với tư duy lộn xộn tầm thường.

      Trở thành bạn tốt của Triệu Dận Thành là điều rất thú vị. Cậu và Chi Lương là hai con người rất khác nhau, nếu như Triệu Dận Thành cho người ta cảm giác tinh vạn lí, Chi Lương đem lại cảm giác mưa dầm liên miên. Mà Triệu Dận Thành đơn thuần mà tỏa sáng như ánh mặt trời, cậu hề đáng ghét như Giang, gây như thằng nhóc lớp 4 Hoàng Đại Phi.

      Hoàng Đại Phi tuy là học sinh tiểu học, nhưng rất vinh dự được toàn trường đoàn kết công địch*. Nghe ở lớp 4 chả có ai muốn ngồi cùng bàn với cậu. Cậu ta rất thích đứng trước quầy thức ăn để cướp đồ ăn của học sinh khác, lần Tiểu Tuyết may chạm mặt cậu ta, nếu đưa cho cậu, cậu nhổ nước miếng lên đồ ăn của . . . Tóm lại, đối với loại học sinh như thế Tiểu Tuyết rất ghê tởm. Triệu Dận Thành ba của Hoàng Đại Phi là người giàu có, đóng góp cho trường học số tiền lớn, hồ bơi của trường học là do nhà bọn họ tài trợ. Nhìn hồ bơi rộng lớn, Tiểu Tuyết nhịn.

      *công địch: ý chán ghét.

      Ngày thứ sáu, sau khi học xong hai tiết buổi chiều, tiếp đến là hai tiết học tự chọn, bởi vì Tiểu Tuyết điểm danh ở lớp học tự chọn, nên và Triệu Dận Thành quyết định trốn tiết. Mấy hôm trước Triệu Dận Thành bắt gặp cây lựu kết trái, hẹn hôm nay cùng “nhìn”. Nhưng vừa đến cửa trường học liền thấy giáo viên đứng ở đó. Hai người nhanh chóng lui trở lại, thể về lớp được nữa, cả hai quyết định làm loạn trong sân trường.

      ngang qua phòng học toán Olympic, Tiểu Tuyết cố ý dừng làm mặt quỷ với Chi Lương, Chi Lương vẫn như cũng nghiêng đầu tập trung, Tiểu Tuyết nhất thời tức giận. Triệu Dận Thành bên gọi tên Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết liền vội vàng theo. Chi Lương nhìn bóng lưng của Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành, tốc độ viết cũng tăng nhanh mấy phần, sau đó rời khỏi phòng học theo.

      Nhưng đến khi tìm được Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành, người cả hai dính đầy bụi phấn.

      "Xảy ra chuyện gì?" Chi Lương ngờ mình chỉ ra ngoài muộn mấy phút, hai người họ liền thê thảm như vậy, lúc này cả hai đứng cạnh cái ao, lau bụi phấn người.

      "Hoàng Đại Phi, cậu ta ném phấn bọn tớ." Triệu Dận Thành thuận miệng đáp. Mạc dù cậu và tiểu Tuyết đều bị ném, nhưng hôm nay quần áo của cậu màu rất sáng nên sao, nhưng tiểu Tuyết lại gặp phải rắc rối, mắc tóc dài bám bụi trắng tinh, lúc này hận thể lao đầu xuống ao.

      "Tớ muốn đem cậu ta chặt thành 8 khúc, các cậu đừng cản tớ, tớ, tớ tìm hung khí mới được." Tiểu Tuyết vừa lắc lắc để bụi đầu rơi xuống vừa giận dữ.

      Triệu Dận Thành vô lương tâm cười phá lên, đừng Triệu Dận Thành. Khóe miệng hũ nút Chi Lương nhìn thấy cảnh này cũng nhịn được mà nhếch lên, chẳng qua là cả hai ra.

      Hơi tỉnh táo lại, Vạn Tiểu Tuyết thấy Hoàng Đại Phi đúng là phạm tội ác tày trời, cần bị trừng phạt nghiêm khắc, chặt thành 8 khối hình như hơi nhõm cho cậu ta. Nhưng trừng phạt nghiêm khắc thế nào Tiểu Tuyết vẫn nghĩ ra, doanh nhân tương lai Triệu Dận Thành vẫn chưa có cao kiến.

      "Tớ có cách." Chi Lương .

      "Cách gì?" Triệu Dận Thành biết Chi Lương rất thông minh, được nhiều giáo viên thích giống cậu. Tuy cả hai đều là “nam sủng” của giáo viên nhưng chưa từng tiếp xúc với nhau. Cậu chỉ biết Chi Lương là hàng xóm của Tiểu Tuyết, sau lưng bị gọi là “hũ nút”. Nghĩ lại cậu cũng có thiện cảm với Chi Lương, nghe cậu ấy có cách, liền nhanh chóng mở miệng hỏi .

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 8: Bản chất xấu xa bắt đầu lộ ra.

      Edit: Shyn

      Nghe phương pháp xử lí của Chi Lương, Triệu Dận Thành mở miệng tán thưởng, Vạn Tiểu Tuyết than thở ông trời bất công. Bất quá cả hai đều vội vã về nhà chuẩn bị, đợi đến thứ hai áp dụng kế hoạch trả thù.

      . . . Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, chỉ chờ Hoàng Đại Phi tự tìm đến cửa.

      Theo Chi Lương tính toán, người như Hoàng Đại Phi ghét 3 kiểu người: thứ nhất, người này là nam sinh; thứ hai, người này là nam sinh đẹp trai; thứ ba, người này là nam sinh được mọi người mến. Ngay từ điểm thứ nhất Tiểu Tuyết bị loại ra ngoài, nhưng Chi Lương và Triệu Dận Thành đều phù hợp với 3 điểm này. Còn chuyện được mọi người mến, riêng Triệu Dận Thành xứng đáng là NO.1.

      Chẳng qua Triệu Dận Thành chỉ cần làm bộ ôm túi chocolate vừa ăn vừa lòng vòng trường học, theo thống kê của Chi Lương, chocolate là loại thức ăn có nhiệt lượng cao, tỉ lệ bị cướp đoạt là cao nhất. Vì vậy, cùng lắm Triệu Dận Thành mang túi chocolate được thêm vào ít “dược liệu” rồi “năn nỉ” Hoàng Đại Phi cướp đoạt và ăn là được.

      Hoàng Đại Phi rất thỏa mãn, nhất thời thấy rất hãnh diện, hơi ăn ba bốn viên. Sau đó đến lượt Chi Lương ra sân.

      biết vì sao, Hoàng Đại Phi chưa từng trêu chọc Chi Lương, thậm chí thường tránh mặt cậu (trực giác của dã thú chăng?). Chi Lương lặng lẽ vòng ra sau lưng Hoàng Đại Phi, : "Cậu biết cậu vừa ăn cái gì ?"

      Hoàng Đại Phi bị dọa cho sợ đến trái tim nhảy thùm thụp, chạy ra quãng xa mới lên tiếng: "Mày thấy tao ăn gì à, sao, hay là mày cũng muốn ăn?" xong, nhanh chóng tống hết đống chocolate còn lại vào mồm, nhồm nhoàm "Ha ha, có."

      "." Chi Lương khinh thường, nhưng vẫn rất “tốt bụng” nhắc nhở: "Cậu có cảm thấy mùi vị của chocolate này rất khác bình thường ?"

      "Đúng là giống, à , có gì khác." Lúc này Hoàng Đại Phi mới cảm giác được, hình như kẹo này rất khác...

      Chi Lương ném cho Hoàng Đại Phi ánh mắt khiêu chiến, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo Hoàng Đại Phi cùng theo.

      Chi Lương dẫn Hoàng Đại Phi đến bồn rửa tay cạnh sân vận động, với Hoàng Đại Phi mờ mịt: "Cậu trúng độc."

      "Ha ha ha, thúi lắm, mày mới trúng độc." Mặc dù lúc học hành Hoàng Đại Phi rất ngu dốt, nhưng cũng chưa đến mức người khác gì cũng tin, huống chi còn là "trúng độc", loại dối này máu chó.

      Chỉ thấy Chi Lương sâu kín cười tiếng, : "Tớ lừa cậu." xong, móc ra bình thủy tinh, chiếc bình bằng thủy tinh này là quà tặng mini khi mẹ cậu mua nước hoa, bất quá chiếc bình tinh xảo càng làm cho Đại Phi tin lời Chi Lương .

      Chi Lương vài giọt vào trong bồn nước, sau đó nước trong bồn lập tức chuyển màu tím, cậu mở chốt vòi nước, nước tuôn ra tạo thành chất lỏng tím xanh xen kẽ.

      Hoàng Đại Phi trợn mắt hốc mồm, Chi Lương đánh đòn cuối cùng: "Cậu chính là trúng loại độc này."

      Vào giờ phút này, Tiểu Tuyết trốn trong góc phòng cười muốn gục xuống, Triệu Dận Thành gục từ tám đời, Tiểu Tuyết đá Triệu Dận Thành cười đến nằm đơ đất, : "Cậu nên ra sân rồi." Triệu Dận Thành xoa xoa khóe mắt, thu liễm tâm tình, từ dưới đất bò dậy, sau đó thong dong ra ngoài, đứng sóng vai cùng Chi Lương, giống như kẻ mất hình tượng vừa rồi phải cậu.

      Thấy Triệu Dận Thành từ trong góc ra, Hoàng Đại Phi sợ muốn khóc, vốn cậu còn chút hoài nghi, nhưng tại mất ráo. Bình thường thầy giáo hay đem tấm gương của Triệu Dận Thành và Chi Lương ra động viên cậu học hỏi, người xuất sắc như thể làm được.

      Hoàng Đại Phi tính tình ương ngạnh, chẳng hề sùng bái hai người này như bọn họ, nhưng hôm nay hai người này đứng cùng phe hợp tác, chắc là cậu trúng độc rồi, nhìn bồn rửa mặt lềnh bềnh thứ chất lỏng đó, Hoàng Đại Phi cảm giác rằng mình sắp chết.

      Chi Lương tốt bụng đề nghị: "Nếu cậu bảo đảm về sau xuất trước mặt bọn tớ, đến lúc cậu tốt nghiệp tớ giải độc cho cậu."

      Đúng như dự đoán, Hoàng Đại Phi lập tức đồng ý, bảo đảm xuất trước mặt các cậu, kèm theo là đánh nhau, cướp đồ ăn, học phải nghe giảng và vô số chuyện khác.

      Từ nay về sau, Hoàng Đại Phi xuất trước mặt họ cho đến tốt nghiệp.

      ngày nọ, sau khi tan học, Vạn Tiểu Tuyết như thường lệ sóng vai với Chi Lương, đột nhiên nghĩ đến túi chocolate bị “tẩm độc” kia, cho nên tò mò hỏi.

      "Nước rửa chân của bà ngoại tớ." Chi Lương .

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 9: “Cùng tập hát”, bắt cá thôi!

      Edit: Shyn

      Gần đây toàn trường đều bận rộn tổ chức tiệc mừng Quốc tế thiếu nhi, trường học quy định mỗi lớp ít nhất phải có tiết mục, lớp Hỏa Tiễn lại phải bắt buộc có. Mỗi học sinh trong lớp Hỏa Tiễn đều có tài năng riêng, nhưng vấn đề là làm sao để cả lớp phải cùng biểu diễn. Chỉ riêng Piano có thể gom thành dàn nhạc, hơn nữa tiêu chuẩn còn rất cao. Huốngchi còn có thêm đàn tỳ bà, nhảy truyền thống, múa Latin…

      Cuối cùng, chủ nhiệm lớp , đây có thể là buổi tiệc mừng Quốc tế thiếu nhi cuối cùng của các em, bởi vì học sinh ban Hỏa Tiễn năm cuối trải qua cuộc thi, ước chừng phần tư học sinh của lớp được thăng lên trung học đệ nhất, còn dư lại nhóm người ở lại tiến hành thi cuộc thi nữa. Cho nên, lần Quốc tế thiếu nhi này, ai cũng phải tham dự.

      Sau khi bàn bạc xong, cả lớp quyết định tiết mục: hợp ca.

      Từng Phỉ Phỉ dĩ nhiên là cây văn nghệ ưu tú trong lớp, giỏi ca múa khỏi bàn, mấu chốt cậu ta là bé vô cùng xinh đẹp, chừng vài năm sau còn trở thành đại minh tinh nổi tiếng, lĩnh sướng hợp ca dĩ nhiên là cậu ta dẫn đầu. Vạn Tiểu Tuyết vinh quang trở thành thành viên của ban đồng ca. Bài luyện vừa bắt đầu, Vạn Tiểu Tuyết phát ban hợp ca đột nhiên trở thành sân khấu đơn ca của Từng Phỉ Phỉ. Những bạn học trong nhóm hợp ca chỉ thủy chung hát từ “A --- ---”.

      Ngoài ra còn có nhóm nhạc khác kèm, ví dụ như nhạc đệm Piano, đàn vi-ô-lông đan xen vào, thêm cả ChiLươngvà Triệu Dận Thành. O__O

      Sau khi vất vả sắp xếp, rốt cục cũng xếp thành đội hình: nhạc khí ở hai bên võ đài, ban đồng ca sau cùng, Từng Phỉ Phỉ ở trước đài, ChiLương và Triệu Dận Thành đứng hai bên Từng Phỉ Phỉ. Nhìn Từng Phỉ Phỉ nét mặt tươi cười như hoa, vênh mặt hất hàm sai khiến, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận ghen tị.

      Cho nên, Tiểu Tuyết quyết định chỉ hát nhép chứ lên tiếng. Học sinh ban hỏa tiễn ít nhiều cũng trưởng thành sớm hơn các bạn học cùng lứa, cho nên rất dễ xấu hổ. Vì vậy, lần đầu tiên khởi xướng dàn nhạc, chỉ có le que mấy người hát, hơn nữa còn hát rất tệ, chừng còn cố ý phá hư bài nhạc. Vừa mở miệng hát ra cả đám bật cười. Sau cùng dường như ngầm hiểu nhau, càng hát càng cố ý rề rà, Giang vừa tức giận vừa lo lắng, chịu được đành mở miệng : "Nếu hôm nay hát tốt ở lại hát tiếp."

      Đây là phương pháp các giáo viên thường dùng, nhưng đối với những học sinh có gia cảnh hiển hách như học sinh lớp Hỏa Tiển chẳng có tác dụng, lập túc có học trò giơ tay : " giang, lát nữa em còn có lớp học ngữ." Sau đó liền xuất những ý kiến muốn học piano, tham gia khóa học Olympic, xx lớp, vân vân và vô số kể. . .

      Trong lòng Giang rất uất hận, đám học sinh này thể đánh thể mắng, ngay cả cái cớ giữ lại cũng có, đành hạ giọng : "Thôi được, các em học sinh trở về học những khoá học khác , ngày mai chúng ta tiếp tục luyện."

      Vừa dứt lời, khán đài chỉ còn mỗi Từng Phỉ Phỉ và Giang đứng trơ trọi. Có thể thấy được, học sinh ban hỏa tiển tốc độ cũng nhanh như hỏa tiển.

      Vạn Tiểu Tuyết ra sau, Triệu Dận Thành và ChiLương ra trước cổng đợi lấy cặp sách về, hôm nay bọn họ hẹn nhau ra bờ sông bắt cá. Triệu Dận Thành còn hào hứng đến mức tay còn cầm theo đồ đánh bắt cá, vừa nhìn biết là cái lưới . ra Tiểu Tuyết cũng mang đồ đánh bắt cá, nhưng kín đáo giấu trong túi xách.

      Ba người đường cãi nhau ầm ĩ mới đến bờ sông, Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành cởi giày xăng-̣đan, hai lời liền lội xuống sông. Để lại ChiLương bơ vơ bờ, cậu thuận tay lấy sách ra, chậm rãi đọc.

      Lúc này nước sông bị ô nhiễm, bơi sâu chút có thể thấy cá . Bên kia bờ còn có mấy ông lão câu tôm, mặc dù con sông này cá lớn rất ít, nhưng tôm cua tương đối nhiều.

      Chỉ chốc lát sau, Triệu Dận Thành nhay tay lẹ mắt có trong giỏ hơn mười con cá . Vạn Tiểu Tuyết thèm thuồng ghen tị, muốn bơi đến chỗ sâu hơn, lại nghe tiếng Chi Lương vọng lại: "Cẩn thận, dưới sông có rất nhiều côn trùng." TiểuTuyết lập tức lui trở lại.

      Ba người chơi bên hồ vô cùng vui vẻ, đột nhiên có tiếng la rống giận vang lên: "Các cậu làm gì?"

      Vừa quay đầu lại thấy Từng Phỉ Phỉ từ đê chạy tới, ba người nhất thời sững sờ tại chỗ, chỉ nghe cậu ta hét toáng lên: " phải các cậu buổi tối phải học thêm sao, tại sao lại ở đây?"

      ChiLương xoay người nhìn hai kẻ bắt cá sông, dùng miệng làm khẩu hình bảo “Chạy”, lấy tốc độ ánh sáng bỏ sách vào túi rồi vọt nhanh. Vạn Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành cũng ứng kịp, cũng co cẳng chạy, quên đem theo túi cá .

      Ba người chạy đoạn, lại nghe thấy tiếng Từng Phỉ Phỉ vọng lại: "Vạn Tiểu Tuyết, tao hận mày cả đời, tao mách ."

      . . . . . Tại sao cả ba người đều bị bắt mà con bé đó chỉ hận ? Vạn Tiểu Tuyết thầm nghĩ.

      Chạy xa, Phỉ Phỉ có đuổi theo nữa. bọn họ chạy dọc theo bờ sông, ChiLương lại vứt cặp sách xuống: "Chúng ta tiếp tục bắt cá ở đây , cậu ta đuổi theo."

      Triệu Dận Thành hoan hô tiếng, chạy như bay đến bờ sông. Vừa chạy hồi mệt nhọc nên Tiểu Tuyết quyết định ngồi sông nhìn Triệu Dận Thành bắt cá, nghĩ thầm nếu Từng Phỉ Phỉ mách , mình phải giải thích thế nào.

      ChiLương ngồi xuống cạnh Tiểu Tuyết, vô cùng thuần thục đem nhát vào túi xách Tiểu Tuyết cuốn tiểuthuyết đấu sĩ. Kể từ lúc cha cậu bắt đầu quan tâm vấn đề học tập, Chi Lương còn được phép xem những loại sách vô bổ, cho nên mỗi khi Chi Lương mua sách truyện đều nhét trong nhà Tiểu Tuyết. Cho nên trong suốt những năm tiểu học, trong phòng nữ sinh Tiểu Tuyết chất đầy tiểu thuyết đấu sĩ, Holme, Kim Dung. . . . . . , mỗi ngày phải mang đến trường cho Chi Lương, sau đó tan học lại mang về. ╮(╯_╰)╭

      " sao đâu."

      Vạn Tiểu Tuyết ngây người mấy giây, mới phản ứng được những lời này là ChiLương cho nghe, khỏi thầm: "Cậu chẳng sao rồi, Từng Phỉ Phỉ hề ‘hận mày cả đời’ với cậu."

      ChiLương hơi mỉm cười, : "Cùng lắm chúng ta chối là được." Dừng chút, câu còn "Có chúng tớ mà."

      Tiểu Tuyết suy nghĩ lúc, cũng đúng, chúng ta bắt cá liên quan gì đến con bé ấy, chúng ta nhận lấy chứng cứ nào nữa. Huống chi Từng Phỉ Phỉ có thể địch nổi Chi Lương và Triệu Dận Thành sao? Sau khi nghĩ thông suốt, Vạn Tiểu Tuyết lại xuống sông bắt cá, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, ba người mới của về nhà mình. Trước khi chia tay, Triệu Dận Thành vừa sách túi cá vừa cam kết: Ngày mai mời mọi người ăn cá chiên.

      Chương 10: chuẩn bị tâm lí

      Edit: Shyn

      Ngày hôm sau, vừa hết tiết hai, Triệu Dận Thành tự giác dâng lên thành quả tối hôm qua của mình – cá chiên. Nếu ăn với cơm mùi vị tồi. Sau khi Triệu Dận Thành ba hoa viễn cảnh lần đầu tiên xuống bếp của cậu, Vạn Tiểu Tuyết đoán chắc phòng bếp nhà cậu ta tan xác rồi.

      Bình thường ChiLương rất hạn chế hoạt động, ăn hai miếng rồi thôi. Cuối cùng mình Triệu Dận Thành và TiểuTuyết cùng nhau ăn sạch, phải Triệu Dận Thành keo kiệt, chẳng qua do là lớp trưởng nên tiện mời cả lớp ăn cá chiên.

      Mới vừa hết tiết thứ nhất, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy bụng bắt đầu đau, trực quan mách bảo là do cá chiên gây họa, nhưng hình như ChiLương và Triệu Dận Thành hề đau. Lại nhịn thêm tiết, rốt cục nhịn được nữa. Rốt cục VạnTiểu Tuyết cũng ôm bụng đưa vào phòng y tế, Triệu Dận Thành hết sức băn khoăn, chủ động giúp Vạn Tiểu Tuyết xin nghỉ, Vạn Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành là bạn cùng bàn, hơn nửa cậu còn là lớp trưởng, Giang rất vui vẻ để cho Vạn TiểuTuyết về nhà. ra Vạn Tiểu Tuyết cũng chỉ hơi khó chịu, uống thuốc xong nằm ở phòng y tế lát, sau đó “giải quyết” là xong, thế nhưng Triệu Dận Thành lại mang giấy phép giúp xin nghỉ xuống, Vạn Tiểu Tuyết chỉ có thể "bất đắc dĩ" về nhà.

      Cho dù thời gian quay ngược lại hai mươi năm, Vạn Tiểu Tuyết cũng sống trong cơ thể này năm năm rồi, đối với loại hấp dẫn này, vẫn như cũ khó có thể chống cự. Cơ hồ là vừa ra khỏi cổng trường, nét thống khổ mặt Vạn Tiểu Tuyết biến mất, miệng ngâm nga câu hát dân gian, lòng chỉ mong về nhà. Mặc dù về nhà cũng chẳng có gì để làm.

      Nhà của Tiểu Tuyết và ChiLương ở cùng tầng lầu, còn là hàng xóm cách vách. Tiểu Tuyết vừa bò lên tầng , mơ hồ nghe thấy tiếng cải vả. Trong lòng tò mò, tiến lên mấy bước, thanh gây gỗ càng phát ra ràng. Mới vừa rồi nghe thấy thanh mắng to của đàn ông, tiến tới chút còn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. Vạn Tiểu Tuyết quyết định muốn nghe chuyện của người khác.

      Nhưng bất đắc dĩ, cho dù Vạn Tiểu Tuyết muốn hỏi thăm chuyện nhà người ta, cũng muốn về nhà, nhưng nhà gây gỗ chính là hàng xóm của —— cha mẹ ChiLương. Văn Nóc có tham ô hay Vạn Tiểu Tuyết biết, nhưng chuyện ông ta ngoại tình rành rành rồi, dì Trần cũng thể làm như biết mãi. Vạn Tiểu Tuyết bước qua cửa nhà bọn họ, ly hôn phải , Văn Nóc muốn bỏ nhà . Đời trước Tiểu Tuyết chưa từng thấy cảnh này, cái cảnh Văn Nóc ôm ba lô và hành lý dứt khoát rời , Vạn Tiểu Tuyết lung la lung lay mở cửa, trực tiếp nhào lên giường.

      Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng có chút liên quan đến , tốt hay xấu vẫn còn chưa biết, chuyện của Văn Nóc ngổn ngang trong lòng Vạn Tiểu Tuyết, đây chính là nguyên nhân dẫn ChiLương đến bờ vực thẳm cực đoan ở đời trước. Nhưng thể thẳng ra cho ChiLương biết; rằng cậu đừng quan tâm cha cậu nữa, ông ta phải là người tốt. Nhớ lại khiếp trước Dì Trần và Văn Nóc cãi nhau, đòi ly hôn rất kịch liệt, nhưng đến khi mọi chuyện kết thúc, ông ta cũng chưa tổ chức đám cưới lần hai. Nếu lần này ông ta muốn tái hôn linh đình, chắc chắc ảnh hưởng đến tâm lí ChiLươngsao?

      Trong lòng xốc xếch ngổn ngang bao chuyện, đột nhiên truyền đến tiếng khoá cửa nhà leng keng, Tiểu Tuyết nghĩ mẹ về nhà, chuẩn chạy ra nghênh đón, nhưng thậm chí mẹ còn thèm đóng cửa lại, chạy vội ra ngoài, sau đó mang dì Trần về. Lúc này cha mẹ ai gì, mẹ cũng dẫn người về, đoán chừng là biết chuyện của dì Trần. Văn Nóc mới vừa , dì Trần vẫn đắm chìm trong đau thương như cũ, mẹ dịu dàng dìu dì Trần vào trong. Vạn Tiểu Tuyết tự giác tránh . Núp ở trong phòng mình, ngồi dựa lưng vào cửa phòng, tìm cách để nghe xem bọn họ gì.

      lòng, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy mẹ con dì Trần phủi sạch quan hệ với Văn Nóc là tốt nhất, nhưng dù sao ông ta vẫn là cha ChiLương, huyết nhục vĩnh viễn thể nào phủ nhận. Chỉ có thể tránh càng xa càng tốt, thế nhưng TiểuTuyết vẫn luôn tình nguyện giúp đỡ. Lúc này ChiLương ở trường học, cậu ấy biết mình sắp phải đối mặt với những gì, nghĩ đến đây, Vạn Tiểu Tuyết lại bắt đầu lo lắng, câu ấy vẫn là đứa bé mẫn cảm, rất có thể nghĩ quẩn, có khi nào lao ra đường cái . . . Nhưng mà kiếp này của ChiLương so với kiếp trước sáng sủa hơn nhiều, năm năm tuy dài, nhưng được giáo dục rất tốt, chắc chắn cậu lao ra đường...

      Nhưng chuyện khiến Tiểu Tuyết cảm thấy nghiêm trọng nhât ——chuyện Văn Nóc có tình nhân trong nhà ai cũng biết . Dì Trần nhắm mắt mở mắt cho qua nhưng cũng đâu thể gạt người mãi. Hôm nay nguyên nhân bọn họ cãi vã chủ yếu và vì ChiLương, dì Trần thương ChiLương vô hạn, cho dù cậu ấy là thiên tài hay đứa trẻ đần độn. Nhưng Văn Nóc muốn sau khi ly hôn, ông ta được quyền chăm sóc ChiLương, hứa hẹn cấp tiền hàng tháng cho Dì Trần, ngay cả căn hộ kia ông ta cũng giành lấy, nhưng dù vậy, đó cũng chỉ là minh chứng cho ý muốn rời khỏi của ông ta.

      Cuối cùng Văn Nóc vẫn thể xứng vai người chồng, người cha, nhưng thành công trong vai thương nhân giàu có, khoảng vài năm gần đây, ông ta quả quyết xin nghỉ việc, cùng mấy người bạn xuống biển làm ăn. Cha ChiLương kiếm bao nhiêu Tiền, ai biết, bởi vì ông ta rất ít khi đề cập, nhưng bên ngoài cũng có uy tín danh dự. Hôm nay, ông ta muốn phụ tình, chắc chắn kiếm ra tiền để đủ sống. Hôm nay Vạn Tiểu Tuyết cũng chứng kiến cảnh có dép mớ vứt dép cũ là thế nào.

      Nhưng người làm Tiểu Tuyết giật mình hơn chính là mẹ , bà hề an ủi dì Trần, ngược lại còn cổ vũ dì ấy ly hôn. Dù sao mẹ cùng là bạn tốt của dì Trần, mặc dù trong lòng dì ấy có chút khó chịu, nhưng thấu hiểu rất nhiều; quyền nuôi dưỡng ChiLương thể để cho Văn Nóc. Đây chính là lúc dì Trần phải kiên trì.

      Tóm lại, đau dài bằng đau ngắn, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy nên để cho ChiLương chuẩn bị tâm lý trước.

      Vì vậy, Tiểu Tuyết mang cặp lên lần nữa, len lén lẻn ra khỏi nhà, bây giờ cũng đến giờ tan học rồi.

      ChiLương đường rảo bước về nhà, hôm nay có Tiểu Tuyết lải nhải bên cạnh, hơi cảm thấy trống rỗng. Nhưng hình như cậu thấy Tiểu Tuyết ngồi ven đường, là đợi cậu hay sao? ràng hôm nay cậu thất khuôn mặt tái mét của Tiểu Tuyết, giờ này vẫn chưa về nhà mà đứng đây, muốn về nhà cùng cậu? ChiLương có chút tức giận cũng có chút vui vẻ.

      Vạn Tiểu Tuyết chờ ChiLương dưới gốc cây cổ thụ, trước kia bọn họ rất thường xuyên đến, nhưng kể từ lúc ChiLươngbận rộn học hành đến nữa, sau này chỗ này biến thành địa bàn của ông lão đánh cá.

      "Tớ mới vừa gặp bố mẹ cậu." Vạn Tiểu Tuyết mở câu đầu tiên.

      ChiLương chau mày, đáp, ý bảo Vạn Tiểu Tuyết tiếp.

      "Tớ nhìn thấy ông ấy gom hành lí."

      ". . . . . ." ChiLương vẫn có phản ứng gì như cũ, nhưng sắc mặt Vạn Tiểu Tuyết vô cùng lo âu.

      "Bây giờ mẹ cậu ở nhà tớ, " dừng chút, bổ sung "Mẹ tớ cũng có mặt ở đó."

      Vạn Tiểu Tuyết đầu đuôi, nhưng ChiLương vẫn hiểu ý của . Vì sợ Tiểu Tuyết lo lắng, : "Tớ biết."

      "Cậu biết, cậu biết cái gì?!" Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy mình diễn đạt quá kém, thể ý tứ. ChiLương lại cậu biết rồi, lập tức, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy ChiLương vẫn chưa hiểu, vì vậy tiếp tục giải thích: "Chuyện đó… Cậu phải hiểu, sớm muộn bọn họ cũng như vậy, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá." Tiểu Tuyết nghĩ như thế là rất đúng, cha mẹ cậu tình cảm bền chặt, sớm muộn cũng chia tay, cậu đừng quá đau buồn.

      "Ừm." Chi Lương vẫn bình tĩnh như cũ, "Tớ biết."

      "Ừm?" Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết nóng nảy, tôi như thế cậu vẫn hiểu sao? Rốt cục tức giận cũng bộc phát. Quyết định vòng vo nữa: "Cậu biết cái gì?"

      "Tình cảm bọn họ bền chặt, sớm muộn cũng chia tay ."

      ChiLương ra những lời này, nghe như : Hôm nay rau cải tươi quá, hay tối nay chúng ta ăn cải xào .

      Vạn Tiểu Tuyết gắng sức hít thở, bây giờ chỉ muốn hung hăng đánh mạnh lên cái gối nào đó, thầm nghĩ; bà đây lo lắng sợ ngươi đau buồn, muốn khuyên ngươi đừng suy nghĩ tiêu cực, tại sao nhà ngươi lại bình tĩnh như thế, ít nhất cũng phải đau khổ chút chứ.

      ChiLương nhìn Tiểu Tuyết im lặng, giải thích: "Bình thường bọn họ hòa hợp. Lúc cãi nhau tớ có tình cờ nghe thấy."

      Được rồi, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận công sức muốn Chi Lương chuẩn bị tâm lí là chuyện làm công.

      Chương 11:

      Edit: Shyn

      Chuyện khó đến nhe răng là, dì Trần muốn cho ChiLương biết quyết định của bà, đối với chuyện này ChiLươngkhông có nhiều cảm xúc lắm, chỉ xem đây là cuộc tranh đoạt quyền nuôi dưỡng của cha mẹ, dì Trần rất vui mừng, ngờ Văn Nóc đồng ý đáp ứng tất cả mọi điều, hơn nữa phí học tập và những khoản tiền khác đều do ông chu cấp.

      Chuyện ly hôn được giải quyết trong thời gian ngắn ngủi, Vạn Tiểu Tuyết thấy ChiLương có biểu suy sụp gì, trong lòng lấy làm vui vẻ.

      Trường học vẫn tất bật chuẩn bị cho ngày Quốc tế thiếu nhi, học sinh ban hỏa tiễn thầm kháng nghị việc tổ chức văn nghệ với lãnh đạo, vốn là, trường học rất coi trọng ban hỏa tiễn, năm nay lại là năm cuối nên học sinh rất bận rộn, nhà trường muốn gây khó dễ, cho nên hiệu trưởng ra mặt đồng ý.
      ra muốn giải quyết vấn đề rất đơn giản, trong lớp chỉ có mỗi Từng Phỉ Phỉ phản đối, chỉ cần “tiêu diệt” cậu ta là xong. Nhưng biết gia thế của Từng Phỉ Phỉ ra sao, cậu ta vô cùng kiến quyết, thể làm gì khác hơn là phải nghĩ cách, tất cả mọi người đều từ chối tham gia văn nghệ, nên cuối cùng chỉ còn mình Phỉ Phỉ lĩnh xướng, sau đó kèm thêm ba người hát phụ và dàn nhạc. Từng Phỉ Phỉ cuối cùng cũng được toả sáng, tất cả mọi người đều im lặng phối hợp.

      ChiLương và Triệu Dận thành vẫn phải đứng bên cạnh “hộ tống” Từng Phỉ Phỉ, ảo não nhìn dàn đồng ca mà ôm ngực, chúng tớ muốn làm bình hoa, sau đó thở dài hơi.

      Trong số ba lĩnh xướng hát phụ cũng có Tiểu Tuyết. Rốt cục, bốn nữ sinh đứng cùng nhau, có gì đặc biệt hay nổi trội, mọi người đều như nhau.

      Trong lòng Tiểu Tuyết cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, nhớ năm đó nàng ở trường học lăn lộn nhiều năm như vậy, đừng lĩnh xướng, ngay cả hợp xướng cũng chẳng đến lượt chen chân, hôm nay khó tránh khỏi cảm giác mới mẻ, hưng phấn lạ thường.

      Hôm nay Hiệu trưởng và đám người đến kiểm tra bài văn nghệ, còn khen ngợi nhóm của Tiểu Tuyết, khiến cho TiểuTuyết vui vẻ vô cùng. Sau khi tập luyện xong, Vạn Tiểu Tuyết và ChiLương cùng nhau về nhà, Tiểu Tuyết vô cùng vấn vươn bài hát này, hoàn toàn quên mất kiếp trước rất xem thường chuyện ca hát. ChiLương tỏ ra hết sức sáng suốt bằng cách tránh xa Tiểu Tuyết thêm hai bước chân.

      "Câu có nghĩ, sau này tớ thành ca sĩ ?" Vạn Tiểu Tuyết nhịn được mà bật thốt ra viễn cảnh ca sĩ mà mình mơ mộng.

      ". . . . . ."

      "Hiệu trưởng còn tớ hát tệ, hí hí." Vạn Tiểu Tuyết cười đến mức hai mắt híp lại thành đường.

      ". . . . . ." ràng tớ nhớ hiệu trưởng khen “các em” cơ mà, đâu phải khen mình cậu? ChiLương nhìn thấy hai mắtTiểu Tuyết híp lại vì cười, lời vừa thốt ra đành nuốt trở lại.

      "Sau này tớ ra album, cậu phải mua đấy." Ánh mắt híp lại của Tiểu Tuyết lóe lên tia nghịch ngợm, "Hay là lúc quay MV cho cậu đóng vai nam chính."

      Vạn Tiểu Tuyết nghiêng đầu nhìn “nam chính tương lai trong MV”, phát người đâu mất, đảo mắt khắp nơi mới thấy ChiLương bỏ xa 100m rồi.

      Cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ, kết thúc ngày Quốc tế thiếu nhi, Vạn Tiểu Tuyết vừa hưởng được chút hư vinh, bi kịch lại kéo tới.

      Tiệc chúc mừng vừa kết thúc, Vạn Tiểu Tuyết phát sách bài tập của bị mất, cuối cùng phát bị ném tơi tả góc. Sách tiểu học do là do giáo viên cấp phát, số lượng nhiều, Tiểu Tuyết thể làm gì khác hơn là tự bỏ tiền túi ra mua, dù sao cũng đáng bao nhiêu tiền. Nhưng dần dần, chỉ có vở bài tập, mà còn mất sách, mỗi lần có sách lại bị giáo viên mắng té tát, bất đắc dĩ cứ mua là bị mất, chẳng hiểu tại sao. Mấy lần lên lớp phải nhờ Triệu Dận Thành giúp đỡ, cậu cũng vui lòng xem chung sách với Tiểu Tuyết, nhưng vẫn thể viện cớ quên sách mãi được, hết lần này đến lần khác với vô vàn lí do, Triệu Dận Thành đoán ra tình, nhưng đành bó tay, cuối cùng hai người bàn bạc, để người ở lại phòng để canh sách vở cho Tiểu Tuyết. Mặc dù cách này thể bắt được thủ phạm, nhưng có thể bảo đảm sách của Tiểu Tuyết bị mất.

      Mới đầu, Vạn Tiểu Tuyết nghi ngờ là do Hoàng Đại Phi làm, nhưng nghĩ lại, và Hoàng Đại Phi chung lớp, cũng chưa từng gây thù oán với cậu ta, sau chuyện chocolate lần trước, vẫn chưa gặp Hoàng Đại Phi. Cho nên, chỉ có thể là bạn cùng lớp làm chuyện này.

      Vạn Tiểu Tuyết cho ai biết chuyện, nhưng vẫn giấu được Triệu Dận Thành. Còn nữa, từ khi Triệu Dận Thành giúp trông coi sách, còn bị mất lung tung nữa.

      Vạn Tiểu Tuyết chưa kịp vứt bỏ bóng ma tâm lý bị mất sách bi kịch lại lần nữa kéo đến, nguyên nhân là dưới tấm bảng “Trường Tiểu Học XX” còn xuất thêm dòng chữ to tướng, được viết bằng phấn trắng với nội dung: “Vạn TiểuTuyết là con hồ ly tinh”. Lúc này, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy đúng là bi kịch .

      Học sinh Tiểu học rất đơn thuần, chỉ cần quá hoang đường gì cũng tin. Vì vậy, sau khi mọi người đọc hàng chữ này, lại nhớ tới cảnh Tiểu Tuyết luôn cùng với hai “hot boy” ChiLương và Triệu Dận Thành, lập tức tin ngay. Bây giờ có muốn “giữa khoảng cách” với hai “hot boy” cũng muộn.

      Cho dù đến đâu, chỉ cần ở trong phạm vi trường học, có cảm giác sau lưng có người chỉ chỉ trỏ trỏ. Lúc này phim truyền hình Hồng Kông còn “hot” bộ phim, nội dung là hãm hại người khác, vu oan nhằm bôi nhọ thanh danh, cũng cản nổi lời bàn tán.

      Thậm chí Vạn Tiểu Tuyết còn bị mời vào phòng làm việc nhiều lần, bị chủ nhiệm và cả thầy phó hiệu trưởng “tra khảo”, sau khi xác nhận chẳng liên quan gì mới trả về chỗ cũ cạnh Triệu Dận Thành. may là, học sinh lớp Hỏa Tiễn phải những đứa trẻ đần độn, “chung sống” với Tiểu Tuyết 5 năm, hầu như mọi người đều tin Tiểu Tuyết là hồ ly tinh, nhưng lời là cử chỉ luôn mang tính dò xét, điều này làm cho Tiểu Tuyết rất khó chịu.

      Mỗi ngày sau khi tan học, Tiểu Tuyết vẫn cùng ChiLương. rất cảm động vì ChiLương vẫn xa lánh , ngược lại vẻ mặt còn như muốn lòng tin tưởng”. Mặc dù trong lòng hạ quyết định là cho qua, nhưng đối mặt với đám con nít ngây thơ năng thiếu suy nghĩ, rất sa sút, rất sa sút.

      Vạn Tiểu Tuyết rất muốn tìm đối tượng để “xả”, ChiLương bên cạnh lại là cái hũ nút. Hũ nút chính là hũ nút, làm thùng rác cũng có thể tạm chấp nhận.

      "Tớ nghe lời đồn kéo dài bảy mươi lăm ngày là hết. Nhưng tớ thấy mới có mấy ngày mà muốn phát điên lên. biết cái đứa bại hoại nào xấu sau lưng người khác, a, đúng, là viết xấu sau lưng, nếu để tớ biết tớ nhất định cạo sạch da nó, dùng roi quất nó, sau đó còn phải đạp nó hai cái mạnh." Vạn Tiểu Tuyết phát tiết bằng biểu cảm đơn thuần nhất, khăn quàng đỏ bị vặn thành bánh quai chèo, màu sắc tươi mới bị tra tấn dưới chủ nhân hồ ngôn loạn ngữ.

      "Nếu tớ biết nó là ai, tớ nhất định phục vụ nó màn đặc sắc, cắt ngón tay nó, cắt luôn cả ngón chân, sau đó dội nước lạnh vào. Rồi đá nó văng ra xa 50km, cho đến lúc nó bất tỉnh cho nó ăn thêm gáo nước lạnh. . ."

      Vạn Tiểu Tuyết phát tiết suốt đường đến lúc về nhà, rốt cục cũng dễ chịu hơn chút, trời cũng bắt đầu tối dần, Vạn Tiểu Tuyết thấy sắc mặt ChiLương có chút khác thường, rốt cục nhớ ra suốt dọc đường người ta chẳng thèm chữ, còn chịu nghe cực hình của cả buổi, trong lòng vô cùng xót thương, quan tâm hỏi: "Cậu, có khỏe ?" Vừa rồi có chút kích động, cảm thấy hơi ngượng ngùng nên vội bổ sung: "Tớ chỉ cho hả giận thôi. Đừng bảo là cậu sợ nhé."

      Sắc mặt Chi Lương rất lạ, giống kiểu mặt than như thường lệ, đáng tiếc Tiểu Tuyết thuộc loại “thần kinh thô”, chẳng thèm để ý. Dù sao cậu ta cũng là học sinh tiểu học thuần khiết, vẫn chưa bị “in tờ nết” (internet) làm hư hỏng đầu óc, nghe được mấy thứ dã man Tiểu Tuyết học được web chắc chắn kinh hoảng, chẳng qua sắc mặt chỉ hơi lạ, lát sau, Chi Lương khôi phục vẻ bình thường, : " cần phải bảy mươi lăm ngày."

      "Hử?" Vạn Tiểu Tuyết phản ứng kịp.

      "Mấy ngày nữa là hết."

      "Sao?" Dây thần kinh Vạn Tiểu Tuyết như bị trì trệ, ra vừa rồi là muốn an ủi , trong lòng dâng lên tia ấm áp, sau đó phát Chi Lương đóng cửa “Rầm” phát, biến mất khỏi tầm mắt Vạn Tiểu Tuyết.

      Chương 12: Cuộc thi

      Edit: Gió

      Ban hỏa tiễn thi đầu vào, trước khi thi cuộc thi cuối cùng, cách khác, chỉ cần ngươi thông qua cuộc thi lên lớp, sau này cần tiến hành cuộc thi nữa trực tiếp về nhà chơi đều được.

      Cuộc thi có sức hấp dẫn cực lớn đối với những phụ huynh học sinh, tham gia cuộc thi chỉ có học sinh năm lớp sáu và ban Hỏa Tiển của trường tiểu học XX. Chỉ cần đủ điểm được tuyển thẳng lên trung học. là cơ hội, đối với học sinh lớp năm ban Hỏa Tiển mà hoạt huyết lớn hơn chút, bởi vì năm lớp sáu mặc dù có ban Hỏa Tiễn, nhưng quả học sinh mười lớp chỉ mong lọt vào danh sách mười học sinh xuất sắc có hạn, mà lớp năm ban Hỏa Tiển có tổng cộng 40 người, trong đó cũng chọn ra 10 học sinh xuất sắc nhất. Còn dư lại 30 người kém hơn năm sau tiếp tục thi cùng với những học sinh khác là được, vẫn còn cơ hội rất lớn. Như vậy tính ra, trong số toàn bộ học sinh, được tuyển thẳng đều là học sinh Hỏa Tiển.

      Cuộc thi lên lớp này rất BH (BH = bưu hãn = trâu bò), bởi vì đây là kỳ thi khảo nghiệm của nội bộ trường, cách ra đề như thế nào cũng ai biết, vì vậy ngữ văn và số học hai môn cơ bản này dứt khoát liền bị hủy bỏ, đổi thành quốc văn và thi đấu Olympic toán học, cộng thêm môn thi nữa là văn. Nếu quốc văn, chính là bài thi đầy đủ tác phẩm văn cổ, Vạn Tiểu Tuyết đời trước là sinh viên khoa văn, trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học, quốc văn so với học sinh tiểu học là cần phải khó. Thành tích thi đấu Olimpic toán học tồi, phiền nhất chính là văn.

      Vạn Tiểu Tuyết may chính là người học văn kém, kiếp trước và kiếp này thân thể vẫn là của mình, có Tá Thi Hoàn Hồn đầu đột nhiên phát linh quang như thế, nếu như may sinh ra ở các nước tiếng , như vậy những người như tên gọi chuyên dụng: chứng khó đọc. May mắn được sinh ra ở Trung Quốc, đem tiếng như môn ngữ , thế nhưng Vạn Tiểu Tuyết như cũ che dấu nổi đối với văn bất lực

      Tuy học sinh tiểu học chỉ dạy văn chút từ ngữ đơn giản, cùng lắm thuộc mấy câu đối thoại thường dùng, phần lớn lúc này ngay cả các chương trình học văn của Tiểu Tuyết nêu ra cũng được mở. Nhưng trường học củaTiểu Tuyết trực tiếp bỏ chế độ dạy học truyền thống, truyền dạy 《 khí văn 》. Đối với văn, Tiểu Tuyết đúng là cảm thấy giống như là mây. Triệu Dận Thành về phương diện ngữ ngược lại với Vạn Tiểu Tuyết, chỉ có năng khiếu bẩm sinh —— thông minh, đồng thời còn có bỏ qua lúc lớn lên—— sinh ra ở Mĩ quốc. Tuy nhiên, người có năng khiếu bẩm sinh như vậy, được dạy dỗ ở tiểu học văn lâu sau vẫn như cũ tuyệt vọng. Cuối cùng, Triệu Dận Thành Vạn Tiểu Tuyết: " Hay là cậu thử gian lận , có lẽ được."

      Vạn Tiểu Tuyết thể chấp nhận tương lai có thể so với Chi Lương cùng Triệu Dận Thành thấp hơn bậc được, nhưng thiên phú của trong văn gần như bằng . Lúc này, Chi Lương lại cung cấp biện pháp: "Học bằng cách nhớ ."

      Suy nghĩ chút, hình như cũng chỉ có cách đó thôi. Chi Lương văn của tiểu học quá khó khăn, trừ khả năng nghe, từ đơn, câu ở ngoài, Vạn Tiểu Tuyết chỉ có cửa ải ngữ pháp này là khó trôi. Bất đắc dĩ, đời trước ngữ pháp văn của Vạn Tiểu Tuyết bị hổng lỗ to. Phương pháp học tập của Vạn Tiểu Tuyết cho tới bây giờ có mạch lạc, theo lời như lời mọi người chính là học tập nữa, muốn cho ở trong đầu sắp xếp lại các câu trọng điểm bằng trực tiếp bảo thuộc hết cả quyển sách.

      Tối hôm đó, sau Vạn Tiểu Tuyết khẩn cấp làm hết tất cả bài tập, bắt đầu hướng tới bàn học làm thâu đêm, chỉ cầu có thể học thuộc được mấy từ đơn, mấy đoạn chữ viết. Nếu như để ý thân thể Vạn Tiểu Tuyết chưa phát triển, đa số mọi người đều cho là nhà có ba sinh viên tốt nghiệp. Vạn Tiểu Tuyết tập trung tinh thần thuộc nhiều từ đơn, trực tiếp buông tha cho ngữ pháp rồi, vì vậy khi mẹ tới sau lưng , mới phát .

      "Làm gì đó, chăm chỉ học tập như vậy?" Mẹ có chút đau lòng, Tiểu Tuyết dù sao mới lớp năm, bị ép học thành như vậy. quan tâm, vấn đề Vạn Tiểu Tuyết quan tâm căn bản phải có thể hay và được trường trung học đứng đầu, mà là muốn so với Chi Lương thấp hơn lớp.

      "Thuộc từ đơn mà." Vạn Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn vào mắt mẹ, sau đó lập tức lại cúi đầu trở về giữa đại dương từ đơn văn.

      "Cái này cho con?" Mẹ đưa tới quyển vở .

      "Cái gì thế ạ?"

      "Tiểu Lương vừa mang đến, nhờ mẹ đưa cho con." Mẹ đem quyển vở giao cho Vạn Tiểu Tuyết xong liền ra ngoài, đóng cửa vẫn quên dặn dò: "Ngủ sớm chút , còn ngủ muộn hơn cha con rồi." ( cha mỗi ngày mười giờ rưỡi, Tiểu Tuyết bị quy định chín giờ rưỡi ngủ. )

      Tiểu Tuyết dạ tiếng, thấy mẹ đóng cửa lại rồi, liền mở quyển sách chi Lương đưa tới. Tiểu Tuyết đại khái đoán được là bản ghi chép, nhưng nhớ Chi Lương chưa từng có thói quen ghi chép?

      Mở ra vừa nhìn, Tiểu Tuyết liền vui vẻ, đây chính là bản ghi chép a, hoàn toàn chính là đề cương chứ sao. Sớm có lời đồn về đề thi văn trường tiểu học, là thầy giáo trung học số ra đề , các thầy giáo cũng phát qua mấy bộ bài thi đợt trước cho các làm, nhưng là tài liệu vẫn còn quá ít. Bản ghi chép của Chi Lương cũng chỉ có chừng mười tờ, ngay cả phần ba quyển sách cũng chưa tới, lại toàn là đề gốc. Vạn Tiểu Tuyết biết Chi Lương cho cái quyển sách này cụ thể là ý gì, chẳng lẽ là để cho học thuộc hết? Tiểu Tuyết quyết định sáng sớm ngày mai ngày hỏi thêm cái.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Vạn Tiểu Tuyết trực tiếp chạy gõ cửa phòng Chi Lương, thường ngày luôn là Chi Lương ở dưới lầu đợi , hôm nay bởi vì gấp gáp muốn biết chuyện quyển sách kia, Vạn Tiểu Tuyết động tác lưu loát chuẩn bị rửa mặt.

      Hai người mới vừa xuống lầu, Vạn Tiểu Tuyết lại hỏi: “Quyển sách ngươi cho ta chính xác là để làm gì a?"

      ". . . . . ." vẻ mặt Chi Lương lúc này nhìn ngu ngốc.

      "Cái đó, phải cậu định để cho tớ học thuộc chứ, nhiều như vậy. . . . . ." ra rất ít rồi, Chi Lương cho đều là đề, mười mấy tờ viết lên cũng là ba hoặc bốn bài trọng điểm, so với con mắt của Tiểu Tuyết tuyệt đối là quyển sách tốt.

      "Đưa quyển sách kia cho ta." Chi Lương .

      Vạn Tiểu Tuyết ngoan ngoãn từ trong túi xách đem quyển sách đưa tới.

      "Đưa tớ chiếc bút."

      Vạn Tiểu Tuyết lại từ trong túi xách luyến tiếc lấy ra chiếc bút hình dưa hấu to.

      Chi Lương ở quyển vở viết viết vài chỗ, Vạn Tiểu Tuyết nghĩ tới chẳng lẽ là viết các câu trọng điểm?

      Nhưng là, Chi Lương đồng học có viết cho Vạn Tiểu Tuyết bất kỳ trọng điểm nào, bởi vì quyển sách này của là trọng điểm rồi, chỉ có thể rất bất đắc dĩ sắp xếp chút những vấn đề nặng lắm, dùng cái này giảm bớt gánh nặng cho Vạn Tiểu Tuyết đầu gỗ kia. Lấy xong rồi lại lần nữa đem quyển sách đưa cho Vạn Tiểu Tuyết: “Bố tớ có người bạn có con học trường tiểu học XX."

      "Ha ha, cám ơn cậu." Trong lòng Tiểu Tuyết biết, cha Chi lương tuyệt đối vui khi con trai mình giúp đỡ người khác bằng “đường tắt”, lập tức lòng cảm tạ Chi Lương.

      " có gì." Khóe miệng Chi Lương khẽ giơ lên, biểu tâm tình của cậu rất tốt. Thực biết cha Chi Lương chỉ vì tìm tới xấp dày bài thi, Chi Lương lại từ xấp bài thi chọn lựa ra loại đề xuất , sửa sang lại thành sách. ( Vạn Tiểu Tuyết cho là cha Chi Lương mang cho con trai của mình cuốn sách này, biết trong tay cầm chính là quyển sách mà Chi Lương cẩn thận biên soạn ra, thế gian chỉ có bản O(╯□╰)o)

      Cuộc thi lên lớp yên lặng mà khí khẩn trương. Chi Lương cùng với Triệu Dận Thành dĩ nhiên phụ mong đợi của mọi người, Vạn Tiểu Tuyết cũng gần cuối cuộc thi chạy nước rút sau đó được như nguyện được tuyển thẳng vào trung học.

      Kết quả Cuộc thi sau khi đưa ra, nhà Vạn Tiểu Tuyết vui mừng. Mụ mụ liên tục hơn tuần lễ mỗi bữa ăn cũng làm phải làm bàn đầy các món Tiểu Tuyết thích ăn, cha Vạn Tiểu Tuyết càng thêm khoa trương gặp người liền khen con mình thông minh khả ái. Mời khách ăn cơm, thăm bạn bè là tránh khỏi, Vạn Tiểu Tuyết bị ép buộc, cảm thấy cha mẹ làm quá mức, phải là bay lên cấp trung học đệ nhất thôi sao, thế nào thấy nhà ChiLương bị ép buộc đây. Thực biết, Vạn Tiểu Tuyết cùng Chi lương bên trái hàng xóm bên phải bỏ giữa sớm bị phân chia thành cùng đẳng cấp, Chi Lương tuyển thẳng vào trung học đệ nhất đó là chuyện thực, Vạn Tiểu Tuyết được tuyển thẳng chỉ có thể là mèo mù vớ được cá rán. Trùng sinh những năm này, Vạn Tiểu Tuyết ỷ vào mình là người trưởng thành thông minh, tự cho là đánh đâu thắng đó gì cản nổi, ở tại giữa quê nhà, nàng nhiều lắm chỉ được xem là cơ trí khả ái. Phải biết, mặc dù Vạn Tiểu Tuyết vừa được hai mươi lăm tuổi, đơn thuần ngây thơ từ này dùng để hình dung nàng cũng sai.

      Tóm lại, Vạn Tiểu Tuyết thi xong liền hoàn toàn dễ dàng, nếu chấp nhận giáo dục S chính là như vậy, trong trường học học được điều gì đó vĩnh viễn tiến vào được cuộc sống, loại hoàn cảnh này học được cái gì cứng rắn mà đến thoải mái mà , Vạn Tiểu Tuyết giải thích điểm này rất tốt. Cùng ngược lại, cuộc thi qua Chi Lương trôi qua vẫn như cũ khổ cực, bởi vì là học sinh tuyển thẳng thậm chí có thể hề trường học tham gia sau cuộc thi cuối kỳ nữa, phần lớn lựa chọn trước rời trường học bắt đầu cuộc sống nghỉ hè, Chi Lương chút ngoài ý muốn là người đầu tiên tiến vào bi thảm nghỉ hè, nội dung an bài như sau: Thứ hai đến thứ tư, thi đấu Olympic toán học; thứ năm, thứ sáu học văn; thứ bảy buổi sáng học Piano; chủ nhật phải lấy ngày nghỉ ngơi ở nhà làm tác nghiệp. Kể từ khi biết Chi Lương nếu sau kế hoạch kỳ nghỉ hè, Vạn Tiểu Tuyết sinh ra loại gọi là cảm xúc nhất đau lòng, vì vậy khó có được hướng lão mẹ thỉnh cầu cho học Piano, mẹ gật lập tức đồng ý. Vạn Tiểu Tuyết nghĩ qua, văn là khắc tinh của , thi đấu Olympic toán học là thuộc lĩnh vực của Chi Lương, Piano tự hỏi trước kia có chút cơ sở ( còn nhớ vạn Tiểu Tuyết học qua đàn điện tử sao ^_^), cho nên liền chọn Piano, ra trong tiềm thức, Vạn Tiểu Tuyết vẫn như cũ có quên nhạc là mơ ước của . O(╯□╰)o

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 13: Nghỉ hè

      Editor: nguyệt linh nhi
      Beta: Shyn

      Trước khi ba mẹ Chi Lương ly hôn, chuyện con trai học những môn năng khiếu nghệ thuật luôn bị phản đối, về sau ba mẹ của cậu ly hôn, dì Trần phụ trách dạy con trai tất cả việc học. Đối với chuyện dì Trần cho Chi Lương báo danh lớp Piano, Vạn Tiểu Tuyết hoàn toàn có thể hiểu, tưởng tượng chút, chàng lớn lên dáng người thon dài tuấn tú, mặc tây trang màu trắng, ngồi ở trước piano màu trắng cảnh đẹp vui tai vui mắt. Có lẽ rất nhiều bà mẹ cho con trai mình báo danh khóa học Piano hay đàn vi-ô-lông trong lòng đều có kế hoạch nuôi dưỡng Bạch Mã Hoàng Tử.

      Chi Lương còn quen thuộc Cung Thiếu Niên hơn cả trường học, vì vậy ngày thứ bảy này trực tiếp do Chi Lương dẫn Vạn Tiểu Tuyết đến lớp Piano. Vạn Tiểu Tuyết là nhiều năm có tới Cung Thiếu Niên rồi, Chi Lương ở nơi này thành người nổi tiếng, phát ít học sinh thậm chí là cả phụ huynh ở sau lưng Chi Lương chỉ chỉ trỏ trỏ, đoạn thời gian trước ở trường học chịu đủ nỗi khổ của lời đồn Vạn Tiểu Tuyết hết sức nhạy cảm phát , cũng bị người ở sau lưng thuyết tam đạo tứ, Chi Lương đối mặt chỉ có hâm mộ ca ngợi, còn có ái mộ?!! Được rồi, dọc theo đường thấy ít nữ sinh nhìn Chi Lương, rành rành lộ ra khuôn mặt bé hồng hồng. Nguyên nhân rất đơn giản là —— hành lang Cung Thiếu Niên, cứ ba bước, năm bước chân lại có dán tờ áp phích về bạn học Chi Lương, áp phích giới thiệu vắn tắt về lí lịch cùng với các giải thưởng lớn , nghiễm nhiên cậu ta chính là chiêu bài của Cung Thiếu Niên. Lớp Piano ở tầng chót, dọc theo đường Vạn Tiểu Tuyết hưởng thụ rất nhiều ánh mắt phức tạp của nữ sinh quăng tới, quyết định cách xa Chi Lương chút.

      Những người đến lớp Piano ít, trình độ cao thấp đều. Hơi kém có, thậm chí chưa từng nhìn thấy Piano cũng có, khá hơn chút có đứa bé có thể đàn ra mấy bài nhạc đơn giản. Dù sao Vạn Tiểu Tuyết cũng có chút cơ bản của đàn điện tử, thành ra trình độ tương đối cao. Nhưng là ưu thế của nàng ở lần đầu tiên của khóa học cũng tồn tại.

      Trong trí nhớ Vạn Tiểu Tuyết, Chi Lương chưa từng có biểu về thiên phú nhạc của cậu, tuy nhiên cũng khiến người ta sợ hãi vì tốc độ học thuộc lòng phím đàn của cậu. Trí nhớ mạnh mẽ như vậy khiến cho giáo viên Piano sợ hãi than dứt, cảm thấy Chi Lương là mầm non có tố chất nhạc tài hoa, nhất định phải bồi dưỡng tốt. Chi Lương may mắn trở thành học sinh tâm đắc của giáo sư Piano, tiếp nhận hướng dẫn đặc biệt, Vạn Tiểu Tuyết tư chất bình thường lọt vào ánh mắt của giáo viên Piano, vì vậy, lần đầu tiên sau khóa học Piano, hai người tách ra, Chi Lương được tôn sùng tiến vào Cung Thiếu Niên nhạc vì có thiên phú nhạc mà lớp Piano đặc biệt xem trọng, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Vạn Tiểu Tuyết ở lại lớp bình thường như cũ, tiếp nhận giáo dục cơ bản.

      Mấy lần sau khóa học, Vạn Tiểu Tuyết hăng hái nghĩ đến cha vì chuyện này mà mua đàn điện tử cho , đối với điều kiện gia đình chưa đạt tới tiền lương bậc trung mà coi như là được rồi, nếu muốn mua chiếc Piano theo điều kiện kinh tế nhà bọn họ mà rất khó khăn, chớ chi là tương lai còn dùng tiền bạc đầu tư. Vạn Tiểu Tuyết quả quyết bỏ khóa học lớp Piano, cũng vụng trộm để cho ba mẹ thở phào nhõm.

      So sánh với Chi Lương rất bi kịch, ví dụ như, ba cái người lâu rồi chưa lộ mặt cư nhiên hai lời mua cho chiếc Piano, vì thế thậm chí ngay cả lý do lười biếng cũng có.

      Đối với Vạn Tiểu Tuyết cảm thụ qua sức hấp dẫn của Internet thế kỷ 21 mà , nghỉ hè hơn nữa khá dài, thay vào đó niên đại máy vi tính còn chưa phổ biến, có những phương thức giải trí khác Vạn Tiểu Tuyết đem bộ phận thời gian nghỉ hè vô cùng to lớn cống hiến cho hồ bơi, chơi đến quên trời quên đất.

      tuần lễ sau, Vạn Tiểu Tuyết mới vừa ăn cơm trưa, ban công gặm quả táo mà cha gọt cho, thấy Chi Lương chuẩn bị Cung Thiếu Niên, vì vậy ở sân thượng để ý hình tượng chào hỏi: “Chi Lương." tay gặm quả táo vẫy vẫy.

      Chi Lương ngẩng đầu nhìn Vạn Tiểu Tuyết, từ trong túi lấy ra quyển sách, hướng về phía Vạn Tiểu Tuyết vẫy vẫy.

      Vạn Tiểu Tuyết hiểu, quát: "Cậu chờ tớ chút." xong, cũng quản phản ứng của Chi Lương, nhanh chóng gom đồ bơi phơi ban công, hấp tấp ra cửa.

      Xuống lầu dưới, quả nhiên Chi Lương vẫn còn đứng tại chỗ đợi , vì vậy : "Cậu Cung Thiếu Niên , vừa đúng lúc cùng đường tớ ra hồ bơi."

      ra chính là muốn tìm bạn chung, ai cũng đều được.

      "Này, cậu nhanh như vậy làm gì?" Vạn Tiểu Tuyết ngừng tăng tốc hỏi Chi Lương "Hai người bọn mình nhanh làm gì, vẫn chưa muộn mà."

      "Ừ, Từng Phỉ Phỉ đợi phía trước." Chi Lương .

      "Từng Phỉ Phỉ?"

      "Chúng tớ cùng vào lớp Piano."

      "Ồ." Vạn Tiểu Tuyết theo bản năng coi thường từ sâu trong nội tâm, rất muốn biết lúc nào bọn họ quen như vậy rồi, cuối cùng lại mở miệng hỏi.

      Hôm nay Từng Phỉ Phỉ mặc váy liền màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp khả ái động lòng người, lời cử chỉ đơn giản khí chất mỹ nữ. Cậu mỉm cười giống như chào hỏi Chi Lương, nụ cười sau khi nhìn đến bên cạnh Chi Lương là Vạn Tiểu Tuyết cứng lại.

      "Sao cậu ta lại ở đây?" Từng Phỉ Phỉ trừng mắt liếc Vạn Tiểu Tuyết, lại quay đầu hướng về phía Chi Lương hỏi.

      Tay Vạn Tiểu Tuyết lúng túng hạ xuống nửa miệng, thu hồi nụ cười. làm sao lại quên Từng Phỉ Phỉ muốn "Hận mày cả đời" với vô.

      "Bạn ấy bơi, tớ thuận đường nên cùng nhau." Chi Lương hướng Từng Phỉ Phỉ giải thích, Từng Phỉ Phỉ hừ tiếng, bày tỏ bất mãn.

      bên Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy đúng lắm, sao lại cảm thấy khí giữa hai người này là quan hệ người nhỉ?! Được rồi, mặc dù học sinh sớm ít, nhìn hai người cũng rất xứng, nhưng trong lòng khó chịu a khó chịu, vì vậy tới ngã ba liền : "Tớ quẹo trái, các cậu thẳng đến cung thiếu niên nhé, tạm biệt." xong cũng có tính nhẫn nại, nhanh chóng xuyên qua đường cái, biến mất ở ngã ba đường.

      Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết có đốm lửa cháy rất khó chịu. Cho đến khi vọt tới hồ bơi, nhảy xuống nước đầu óc mới tỉnh táo lại. Vạn Tiểu Tuyết nằm ở bên cạnh hồ bơi , phân tích biểu của mình: "Tâm trạng của mình vốn là tốt vô cùng, từ khi thấy Từng Phỉ Phỉ lại biến thành xấu. Được rồi, thừa nhận thích Từng Phỉ Phỉ, thừa nhận mình ghen tỵ với Từng Phỉ Phỉ, nhưng ngày ngày ở trường học thấy cũng bình thường mà. Đúng rồi, tức giận là từ khi thấy cậu ta cùng Chi Lương "Tình chàng ý thiếp". Như vậy vấn đề ở người Chi Lương, là nhìn thấy Chi Lương lớn lên từng ngày ( uy uy! ), quan hệ với cậu cũng tệ. . . Cuối cùng, Vạn Tiểu Tuyết đem đốm lửa kia, giải thích bằng việc bảo vệ Chi Lương như bảo vệ con. sai, chính là bảo vệ con, mắt thấy Từng Phỉ Phỉ đoạt đứa trẻ ngoan nuôi từ , trong lòng dĩ nhiên là khó chịu .

      Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Vạn Tiểu Tuyết thư giãn, rốt cục đầu có khả năng gì lại ghen tị với Chi Lương và Từng Phỉ Phỉ~.

      Bên này, sau khi Vạn Tiểu Tuyết cùng Chi Lương và Từng Phỉ Phỉ chia tay nhau ở ngã ba, đường đến Cung Thiếu Niên, từ đầu đến cuối cũng có cái gì là "Tình chàng ý thiếp". Chi Lương rất ít , lúc này cũng thể tránh khỏi tẻ nhạt, Từng Phỉ Phỉ vẫn vô lực làm lung lay bầu khí, nhưng đối mặt với Chi Lương vẫn im lặng, để ý chủ động tiếp lời.

      "Hôm nay cậu chỉ ăn trong năm phút, là vì muốn cùng Vạn Tiểu Tuyết?" Từng Phỉ Phỉ hỏi.

      "Vừa đúng lúc cậu ấy bơi." Chi Lương xong, nhớ đến đến cảnh tượng Vạn Tiểu Tuyết ở sân thượng dùng nĩa gom đồ bơi, ràng phải là rất tức cười, bên tai tự giác đỏ lên.

      Từng Phỉ Phỉ chú ý tới lỗ tai Chi Lương hồng hồng, trong lòng cho là Chi Lương vì chuyện bị trễ nên ngại, lập tức thỏa mãn, liền đổi đề tài hỏi: "Cậu và cậu ấy là hàng xóm à."

      "Ừ."

      "Các cậu quan hệ rất tốt?"

      " tồi."

      "Tớ thấy các cậu thường cùng về sau giờ tan học."

      "Chúng tớ cùng đường."

      Cứ như vậy hỏi đáp, Từng Phỉ Phỉ cảm thấy Chi Lương đối với Vạn Tiểu Tuyết có quan tâm nhiều lắm, hai người quan hệ nhìn như tương đối khá, ra tất cả đều là Vạn Tiểu Tuyết ỷ vào quan hệ hàng xóm với Chi Lương, tóm lại nhất định là Vạn Tiểu Tuyết quấn lấy Chi Lương. Sớm biết nên tin lời đồn "Chi lương thích Vạn Tiểu Tuyết", mình cũng cần làm nhiều chuyện như vậy, thôi, mọi chuyện đều sáng tỏ. ( nơi này viết tương đối mịt mờ ha, đúng là trước Vạn Tiểu Tuyết ở trường học gặp phải đủ loại xui xẻo chuyện đều là Từng Phỉ Phỉ làm. ) trời cao quả nhiên là thương , tùy tiện báo danh tại lớp học hè cũng có thể gặp Chi Lương.

      Chương 14:

      Editor: nguyệt linh nhi
      Beta: Shyn

      Địa điểm: Trường học XX - trung học đệ nhất cấp bộ, sân thể dục

      Thời gian: ngày tháng chín

      Nhân vật: Bao gồm thím phục vụ căn tin và thành viên của trường trung học

      kiện: lễ chào mừng học sinh mới

      Vạn Tiểu Tuyết đứng ở trong đám người, buồn ngủ, có trời mới biết ghét nghe nhiều người lãnh đạo chuyện.

      Giương mắt thấy đài chủ tịch còn ba bốn người lãnh đạo nhao nhao xếp hàng trông mong ngóng chờ muốn thử lên tiếng, muốn sớm chút rời , dù sao hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường, chuyện như vậy thế nào cũng làm được. Vì vô cùng buồn chán bắt đầu len lén quan sát bạn học chung quanh, dù sao cũng là cùng nhau học chung ba năm. Lớp của Vạn Tiểu Tuyết là lớp tốt nhất, tóm lại, "trường học XX" tất cả lớp đều là lớp tốt nhất, chẳng qua là trừ danh tiếng lớp Hỏa Tiển, đổi tên lớp thí nghiệm, lớp thí nghiệm phía sau còn có ba lớp trọng điểm, còn dư lại sáu lớp là lớp bình thường.

      sai, đây chính là tiểu học siêu cấp trong truyền thuyết, a, , phải là siêu cấp trung học nữa. Mọi nơi nhìn chút, quy mô lớp của hai bên tổng cộng bốn mươi người, phần biết là cùng nhau tuyển thẳng ; phần nhìn quen mắt , phải là năm lớp sáu tuyển thẳng ; ở phần biết , là những học sinh trường khác thi đỗ hoặc là cử học , quan sát xong.

      Lúc này, xếp hàng đằng trước nam sinh đen thui nghiêng đầu lại, hướng về phía Vạn Tiểu Tuyết nhe răng cười tiếng, Vạn Tiểu Tuyết bắt đầu chỉ chú ý tới người có hàm răng trắng noãn kia, chỉ cảm thấy người này rất đen nhìn rất quen mắt, sau mới nhận ra tới —— Triệu Dận Thành!

      Mới kỳ nghỉ hè thấy, người này phơi đen như vậy, chẳng lẽ về nước Mỹ là ở chung với người da đen?

      Chỉ thấy Triệu Dận Thành dùng khẩu hình miệng đối với Vạn Tiểu Tuyết : "Ha ha, cậu đen hơn rồi đấy."

      Vạn Tiểu Tuyết cười ngất, cái gì mà đen hơn, ràng là cậu ta đen hơn có được hay . Sau đó Triệu Dận Thành lại làm động tác bơi tự do, ý tứ đại khái là hỏi: "Nghỉ hè bơi lội?"

      Vạn Tiểu Tuyết gật đầu cái, cũng làm khẩu hình miệng : "Cậu cũng vậy?"

      Thấy Triệu Dận Thành cũng gật đầu, hai người mới nhìn nhau cười tiếng, lại đứng ngay ngắn trong hàng của mình.

      đài chủ tịch bất cứ chuyện gì bất luận là ai cũng hấp dẫn được chú ý của Vạn Tiểu Tuyết, chỉ nghe xung quanh bạn học đột nhiên bộc nhiệt liệt tiếng vỗ tay, chẳng lẽ nàng mới vừa rồi bỏ lỡ lãnh đạo nào phấn khích chuyện? Vạn Tiểu Tuyết hướng chủ tịch đài nhìn, chỉ thấy bóng lưng Chi Lương. làm sao lại quên Chi Lương là vì tất cả tân sinh ở đây lên tiếng phát biểu.

      Sau đó nghe được bên cạnh mình hai học sinh nữa chung lớp "Oa, bộ dáng người đó đáng ."

      "Chắc là học sinh mới, chắc phải là cao điểm nhất mới được phát biểu." Nữ sinh Ất .

      "Cũng phải là sao, so với người phát biểu của chúng ta tốt hơn gấp trăm ngàn lần." Nữ sinh Giáp cảm thán.

      Nếu như Vạn Tiểu Tuyết lẻ loi mình, như vậy khẳng định nín thở rồi, nhưng là có tiếng tăm, vì vậy chỉ có thể kiêu ngạo giơ đầu lên, lỗ mũi hướng lên trời, nội tâm vô cùng hư vinh. Thấy , học sinh mới đẹp trai đó, chính là do "dưỡng dục" a ~
      Bên cạnh lớp có học sinh nữ, Vạn Tiểu Tuyết nhìn quen mắt, bạn học sinh nữ này đối với người học sinh nữ khác nhìn lạ mắt ;"Cái đó Chi Lương a, nhưng từ tiểu học chính là người nổi tiếng trong trường. kỳ nghỉ hè thấy , dáng dấp càng đẹp trai hơn đây." xong phụ họa đôi mắt lấp lánh.

      Cái đó học sinh nữ lạ mắt : "Oa, cậu may mắn có thể cùng học trường với cậu ấy, trước kia tham dự tớ Olympic Toán học có thấy cậu ấy, cậu ấy là giỏi."

      "Cũng chả có gì lạ, bất quá trước kia ở trường học nghe cậu ta thích người học sinh tên là cái gì Tuyết, hừ, làm sao có thể, loại người như vậy thế nào xứng với cậu ấy. . . . . ."

      Vạn Tiểu Tuyết lại lần nữa cúi đầu thấp, sợ bị người nhận ra, chính là người học sinh "Tên gì Tuyết" đó. Người bên cạnh những thứ gì Vạn Tiểu Tuyết cũng có tâm tư nghe nữa, trong bụng thầm quyết định, ở trường học còn là cùng Chi Lương giữ khoảng cách , tránh cho rước họa vào thân.

      tràn đài, liền giải tán trở về tất cả các lớp của mình.

      Vạn Tiểu Tuyết cùng Triệu Dận Thành hồi trước học ngồi cùng bàn, vì vậy lần đầu tiên tìm được lớp học mình hai người liền vô cùng ăn ý tìm vị trí trong phòng học ngồi chung chỗ, những người còn lại cũng đều tự tìm chỗ ngồi, Chi Lương cuối cùng vào phòng học, khi vào, trong lớp chỉ có vị trí cuối cùng, Chi Lương liền thẳng sang ngồi .

      Lần này chủ nhiệm lớp là giáo trẻ tuổi họ Phùng cả người phát ra khí chất lãnh đạo, tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, cầm túi văn kiện bước tự tin vào phòng học. chỉ ngắn gọn tự giới thiệu bản thân, sau đó đem phòng học từ trái sang phải nhìn lướt lần, : "Trước tiên, chúng ta sắp xếp chỗ ngồi."

      tình quá đột ngột! Rất nhiều học sinh vốn hưng phấn kích động bởi vì ngày đầu tiên vào trung học đệ nhất đột nhiện xảy ra việc này mà nụ cười suy sụp xuống, ai mà biết hoặc là nhìn thuận mắt người ngồi cùng nhau, mới vừa chọn xong chỗ ngồi hài lòng giờ phải chuyển . giáo Phùng từ túi công văn lấy ra tờ đơn, Vạn Tiểu Tuyết bằng vào kinh nghiệm học sinh phong phú, dám khẳng định tờ đơn này ghi chép thành tích nhập học của tất cả học sinh trong lớp.

      giáo Phùng gọi tên Chi Lương đầu tiên, đem cậu điều đến vị trí lệch giữa phòng học, ngồi cùng bàn với dáng người nhắn, nữ sinh kia mới vừa cùng bạn học tách ra, còn chưa kịp bi thương liền nghênh đón kinh hỉ lớn là Chi Lương, khuôn mặt kiềm chế được vui mừng, giáo Phùng tự nhiên cũng thấy được, vì vậy vui mừng của cậu ta còn chưa kịp thu lại, liền bị chuyển chỗ khác rồi, lần này đổi tới là nam sinh đeo mắt kính cảm giác giống con mọt sách.

      giáo là dựa theo danh sách thay đổi chỗ ngồi, thứ hai chính là Triệu Dận Thành, nhưng khi đứng lên, Vạn Tiểu Tuyết lúc này mới phát Triệu Dận Thành qua kỳ nghỉ hè vóc dáng cao lên ít. Triệu Dận Thành đắc ý hướng nhìn sang Chi Lương chau chau mày, Chi Lương tựa như nhìn thấy lần nữa ngồi xuống. Dù vóc dáng cao nhưng ngồi ở vị trí phía trước chính là ngăn cản người khác, ngược lại tại ngồi gần vị trí chếch sau cửa sổ là vị trí rất hợp, vì vậy đổi.

      Vạn Tiểu Tuyết phát , số ghế cũng phải là theo thứ tự sắp xếp xuống dưới, Vạn Tiểu Tuyết lờ mờ nhận thấy được thứ gì, nhưng mà ràng cho lắm. Ví dụ như bọn họ là học sinh lớp năm tuyển thẳng học sinh thành tích ở lớp hồi trước cũng đều, nhưng mà thời điểm sắp xếp chỗ ngồi cũng được xếp vào vị trí tương đối tốt, sau đó là theo như thành tích xếp số người vào chỗ ngồi, đồng dạng là học sinh năm lớp sáu tuyển thẳng căn bản là bị xếp ở cuối lớp học.

      Ngồi cùng bàn hầu hết đều là nam nữ phối hợp, Vạn Tiểu Tuyết vui vẻ phát ngồi bên cạnh Từng Phỉ Phỉ là nam sinh có vóc dáng tương đối yếu ớt như nữ sinh, loại sắp xếp này là hạn chế tỷ lệ học sinh chuyện (hoặc sớm), ở mức độ nào đó có phải hay giáo rất kỳ vọng vào học sinh của mình?

      Trong lớp mỗi ghế đều bị giáo Phùng chuyển người, nhưng Vạn Tiểu Tuyết cùng Triệu Dận Thành lại như cũ vẫn cùng bàn, chẳng lẽ là bởi vì hai người đều rất đen? ( nhưng ra là bởi vì Vạn Tiểu Tuyết lớn lên bình thường, ở trong mắt giáo Phùng tạo thành dẫn dụ Triệu Dận Thành học chuyện. )

      Tiếng chuông tan học vừa vang lên, giáo Phùng chân trước mới vừa bước ra phòng học, chỗ ngồi xung quanh Chi Lương liền bị các học sinh khác vây quanh làm quen.

      Vạn Tiểu Tuyết giữa các nữ sinh coi như là người cao thấp..., thậm chí so với Chi Lương còn cao hơn chút. Triệu Dận Thành ỷ vào mình có kỳ nghỉ hè cao lên ít, tiến vào trận địa địch, ngồi ở bên cạnh Chi Lương, đem cậu và bạn ngồi cùng bàn cứng rắn chen đến mép bên cạnh.

      Hai người bị đám người vây ở giữa, Vạn Tiểu Tuyết ở ngoài đoàn người nhìn quanh, nghe được bọn họ những thứ gì, Triệu Dận Thành để sát vào lỗ tai Chi lương bô bô hồi, Chi Lương gật đầu cái, ánh mắt hướng Vạn Tiểu Tuyết nơi này nhìn chút, lại bám vào lỗ tai Triệu Dận Thành thứ gì đó, Triệu Dận Thành cũng gật đầu cái.

      Trở lại chỗ ngồi, đợi Vạn Tiểu Tuyết mở miệng hỏi, Triệu Dận Thành đăm chiêu, : "Ba người chúng ta mấy tháng gặp, buổi trưa hôm nay cùng nhau ăn bữa cơm ."

      "Cậu mời khách à?" Vạn Tiểu Tuyết theo bản năng .

      "Đúng vậy, tớ mời."

      "He he, cậu người tốt." Vạn Tiểu Tuyết nịnh hót, đổi lấy ánh nhìn khinh bỉ của Triệu Dận Thành.

      "Chúng ta buổi trưa đâu ăn hả?"

      "Phòng ăn, cậu nghĩ là chỗ nào chứ?"

      ". . . . . ." cho là cậu ta dẫn bọn họ đến tiệm ăn.

      Trung học trọng điểm thầy mọi người đều là tinh , buổi sáng tại trường học, Vạn Tiểu Tuyết phát thế nhưng tiết nào để cho cảm giác buồn chán, loại trình độ dạy học so với trường trung học học kiếp trước của có thể là nghiêng trời lệch đất.

      Phòng học của bọn họ cách phòng ăn khá xa, thời điểm khi bọn đến phòng ăn, thấy núi người biển người. Vạn Tiểu Tuyết lúc ấy liền tuyệt vọng, cũng may cuối cùng Triệu Dận Thành phát chỗ ở tầng hai.

      Ba người tới phòng ăn tầng hai, phát nơi này người cũng ít, cũng may có thể thấy chỗ ngồi. Tìm được vị trí, Triệu Dận Thành gọi thức ăn, Vạn Tiểu Tuyết cùng Chi Lương ngồi chung chỗ.

      Đến gần hơn ba tháng nghỉ hè người chơi, còn ngừoi học tập, Vạn Tiểu Tuyết từ lần trước gặp phải Từng Phỉ Phỉ sau này ý thức tránh cùng Chi Lương gặp mặt, các loại nguyên nhân cũng , hôm nay hai người bằng hữu ngồi chung chỗ có chút được tự nhiên, được rồi, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận cuộc gặp của bọn họ tẻ nhạt.

      Nhìn chút Triệu Dận Thành vẫn còn xếp hàng gọi thức ăn, Vạn Tiểu Tuyết chấp nhận mở miệng trước: "Cái đó, cậu hôm nay đại biểu cho học sinh mới lên tiếng sao?" xong muốn đánh mình cái, đây phải là biết còn hỏi sao.

      "Ừ."

      "Cái đó, hay lắm." ra cái gì cũng nghe, chỉ thấy bóng dáng cậu lúc xuống đài.

      "Phải ?" Chi Lương lạnh lùng mở miệng.

      "Ừ, a, dĩ nhiên, là hay." Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy lúc Chi lương "Phải ", rất vui.

      Chi Lương nữa, Vạn Tiểu Tuyết cũng muốn nhảm, hai người đều có suy nghĩ riêng.

      Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết khó chịu, rốt cuộc chọc giận cậu ta rồi sao? Cậu ta cho rằng thích tình cuồng nhiệt mặt nóng dán mông lạnh à?

      Chi Lương nhìn phòng ăn người tới người lui, đại hội chào mừng học sinh mới nhớ đến lúc sáng sớm, đứng ở trước đài, trong miệng đọc thuộc lòng bài viết, ánh mắt lại tìm kiếm hình dáng Vạn Tiểu Tuyết dưới đài, cậu rất dễ dàng ở trong hơn hai ngàn thầy và học sinh trung học phát Vạn Tiểu Tuyết thân phơi đen thui, mặc dù tất cả mọi người mặc dạng đồng phục học sinh quá khó coi. Cậu tự chủ chú ý nhất cử nhất động của , từ đầu đến cuối chưa từng nhìn về phía cậu, cậu có thể cảm giác được nội tâm của mình cảm thấy mất mác, chẳng qua là lại nguyên nhân cảm thấy mất mác. ( con a, ngươi sớm nữa rồi. )

      Triệu Dận Thành vất vả xếp hàng có được chút món ăn, mới vừa ngồi xuống liền hướng Chi Lương giơ lên ngón cái : "Chi Lương cậu là giỏi."

      "Tớ thời điểm mới vừa rồi gọi thức ăn, đứng hàng phía sau tớ mấy nữ sinh mực đều đến cậu." Miệng cố hướng mấy nữ sinh .

      "Sao thể, sáng nay thời điểm sáng sớm mở đại hội, bên cạnh tớ mấy nữ sinh cũng về cậu." Vạn Tiểu Tuyết bổ sung.

      Chi Lương giương mắt chút Vạn Tiểu Tuyết nhìn , phát vẻ mặt chân thành tha thiết, vì vậy hỏi: "Các bạn ấy gì?"

      "Chính là khen cậu đẹp trai."

      "Phụt" Triệu Dận Thành nhịn được bật cười cái, cũng may uống nước, nếu Vạn Tiểu Tuyết đối diện khẳng định xui xẻo.

      "Oa, Chi Lương, lỗ tai cậu hồng nữa ~~." Vạn Tiểu Tuyết .

      "Ha ha, phải là xấu hổ chứ." Triệu Dận Thành nhìn thấy .

      ". . . . . ." Chi Lương im lặng gì.

      Hai người tiếp tục người xướng người họa.

      "Món ăn tới, bưng."

      "Oh." Bạn học Triệu Dận Thành đơn giản đáp ứng tiếng, liền chạy nhanh đến bưng thức ăn .

      Vạn Tiểu Tuyết nhìn bóng lưng Triệu Dận Thành, cảm khái rất nhiều, người này mặc dù cao lên ít, hơn nữa từ bị tư – tưởng - chủ - nghĩa - nước - nhà ảnh hưởng, lại như cũ cải biến được tính chất nộ bộc từ trong xương. . . . . .

      " có đũa." Chi Lương đối với Vạn Tiểu Tuyết ngẩn người .

      "Oh." Vạn Tiểu Tuyết rất tự giác chạy đến tủ vệ sinh cầm đũa, ạch, được rồi, này tính chất nô bộc cùng thần mã liên quan được rồi o(╯□╰)o.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :