1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu thuyết tình yêu của một con phượng - Phượng Hoàng Vũ Phi (c12) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Dừng chút, lại với ta: "Tiểu nha đầu, ba ngày trước ca ca ngươi tới Đông Hải ta tìm người, ta cũng biết tình hình cụ thể trong đó. Ngày đó vừa lúc Dạ Xoa tuần biển hướng tới ta bẩm báo, có xà tới đảo Bồng Lai làm loạn, dùng Huyễn Hải Liên chí tà làm tổn thương mấy vạn Thủy Tộc ta, ta chỉ biết hộ vệ Bồng Lai đảo Long Tứ bất lực ngăn cản xà , sau khi ác chiến mất tung tích, chuyện này có liên hệ gì tới nha đầu ngươi 3000 binh tướng Thủy tộc Đông Hải ta ba ngày nay ngày đêm ngừng tìm kiếm người, cơ hồ tìm khắp đáy sâu Đông Hải cũng thu hoạch được gì, vậy mà ca ca ngươi cứ khăng khăng ngươi ở Đông Hải, chính là nương nhờ trong Thủy Tinh cung của ta chịu , ta cũng hết sức chán ốm. Hôm nay ngươi cùng Long Tứ xuất cùng nhau, ngươi chút, các ngươi đến tột cùng nơi nào? Như thế nào lại ở chung chỗ?" Hai tròng mắt màu lam đậm kia giống như nhìn thấu lòng người, yên lặng nhìn chăm chú vào ta, lòng ta tiếp tục luống cuống.

      Long Tứ từng với ta, Tiêu Dao điện dưới đảo Bồng Lai kia là cấm địa của Đông Hải Long tộc, xà Ngọc Khanh Nhi chính là muốn tìm tòi, mới lao lực trăm cay nghìn đắng lấy Huyễn Hải Liên tới khiêu khích. Nhìn ánh mắt dò xét của Đông Hải Long Vương trước mặt, hẳn là hoài nghi ta vào cấm địa này, nếu để cho biết được, như thế nào chịu để yên? Nếu tìm mẹ đòi giải thích, lần này ta chịu nổi rồi. Quan trọng hơn là, chuyện này Long Tứ tất bị dính líu, cũng biết hình phạt của Đông Hải có nghiêm khắc hay , có hay làm liên lụy tới Long Tứ. Như thế nghĩ nghĩ lại, mặt ta tự chủ có chút chần chừ.

      Đại ca thấy thần sắc ta bất thường, lập tức : "Phượng Ca, ngươi đem chuyện cho Long Vương bệ hạ, chuyện này vốn là ngoài ý muốn, bệ hạ tất trách cứ ngươi!"

      Ta ngập ngừng : "Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Lại nghe được Long Tứ quỳ cất cao giọng : "Bệ hạ, vị nương này ngày đó tới Đông Hải du ngoạn, đúng lúc đụng phải xà làm phép, vị nương này tu hành sâu, cũng bị thu hút của Huyễn Hải Liên , suýt nữa vọt vào Tà Trận. Thần lúc ấy toàn lực đối phó xà , tự thân cũng bị trọng thương, vì vậy bất lực cứu giúp. Sau đó trận này tạo nên dị động ở đáy biển, chúng ta cùng nhau bị cuốn vào trong biển, bị đẩy đến hõm biển sâu ở biên giới Nam Hải, ba ngày nay thần bận rộn chữa thương, có sức xuất hải, vị nương này bản thân hoàn toàn có thủy tính, tự nhiên cũng bị vây ở nơi đó, hôm nay thương thế của thần lành được năm phần, lập tức mang theo nàng trở về mặt biển, lúc này mới lại thấy ánh mặt trời."

      Ta nhìn Long Tứ quỳ, sau khi bình tĩnh xong những lời này liền cúi đầu, ta nhìn ràng lắm vẻ mặt của . Lala nằm vai , con tiểu động vật biển đen thùi lùi này trong lúc chuyện liều mạng gật đầu, tỏ vẻ chủ nhân của nó nghìn thực vạn thực, mặc dù nó làm như thế có ý nghĩa gì, nhưng trung thành và tận tâm của nó đối với Long Tứ lại làm cho lòng của ta ấm áp.

      Đông Hải Long Vương trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc : " ra là bị đẩy đến Nam Hải, khó trách chúng ta ở Đông Hải tìm khắp nơi thấy. Thôi được, Long Tứ, ngươi đứng lên . Lần này xà làm loạn, cũng thể trách ngươi ngăn chặn đựoc, dù sao tà vật kia cũng là thánh vật của ma giới, tu vi của ngươi còn thấp, hiển nhiên hàng phục được nó. Bất quá mặc dù chuyện này phải do ngươi, thế nhưng ngàn vạn Thủy tộc Đông Hải ta chết oan ở phụ cận Bồng Lai đảo, ngươi làm hộ vệ đảo này, ta thể phạt. Từ hôm nay, phạt ngươi cấm bế ở Bồng Lai đảo ngàn năm, cũng kiêm chức thủ vệ, tóm lại thể rời đảo này bước, ngươi có lĩnh phạt?

      Ước chừng trước kia Long Tứ thường lúc rỗi rãnh tam giới tìm người, Long Vương cũng biết. Lần này phạt cấm bế, nếu là trước kia, tất nhiên coi như là nặng. Nhưng Long Vương biết là, lần này Long Tứ biết người muốn tìm ở Bồng Lai đảo, vì vậy cái cấm bế này cũng tính là trừng phạt. Vì vậy Long Tứ lập tức liền cúi đầu : "Thần lĩnh phạt!"

      Ta thở phào nhõm, khỏi cảm kích nhìn về phía Long Vương, ai ngờ lại phát ánh mắt Long Vương nhìn chăm chú Long Tứ, trong đó lại có tia ôn nhu khó có thể phát giác, ta kinh hãi giật mình. Dùng sức chớp mắt, sai, kia đúng là ôn nhu ân cần, có thể chính cũng phát . Đây là vì sao? Lòng ta sinh nghi hoặc. Nhìn về phía Long Tứ, vẫn vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ thờ ơ với tất cả.

      Long Vương lại với tướng sĩ Thủy Tộc: "Chúng tướng nghe lệnh, trong tam giới, Thủy Tộc ta nếu như có thấy xà kia làm loạn, nhất loạt giết tha!" Giọng như chuông đồng, uy nghi hiển hách, chúng Thủy Tộc ầm ầm lĩnh mệnh.

      Nhìn chuyện giống như được giải quyết, đại ca liền với Long Vương: "Hãn huynh, mấy ngày nay quấy rầy có nhiều mạo phạm, nếu tìm được muội tử, chúng ta liền trở về Linh Sơn. Ngày khác nhất định tới cửa bồi tội."

      "Như thế cũng tốt. Tiểu nha đầu lần này bị kinh sợ, trước tạm trở về nghỉ ngơi mấy ngày, lần sau tới Đông Hải ta, trực tiếp đến Thủy Tinh cung thông báo tiếng, tự ta cùng ngươi du ngoạn." Long Vương có chút hiền từ với ta, ta thụ sủng nhược kinh [1] gật đầu.
      [1]: được sủng ái mà lo sợ =D

      Trong bụng khỏi vui vẻ nhìn Long Tứ, Long Vương cũng như vậy, lần sau tới Bồng Lai đảo, cũng cản ta chứ? Khi đó theo ta dạo chơi Đông Hải sao? Vậy mà vừa nhìn, tâm trạng hưng phấn nhất thời nguội lạnh từng mảnh.

      Nơi quỳ lúc trước sớm là trống , ra chẳng biết lúc nào mang theo Lala lặng yên tiếng động lui xuống.

      Bên này ta liền mặt ủ mày chau, tâm tư ngẩn ngơ nghe đại ca cùng Long Vương hàn huyên xong, Long Vương mang theo 3000 binh tướng của chìm vào đáy biển. mặt biển rốt cuộc chỉ còn lại hai ngươi ta cùng đại ca.

      Tức giận của đại ca tức giận giống như tiêu tan, cau mày vuốt vuốt mái tóc rối bời của ta, lại kéo kéo y phục nhiều nếp nhăn của ta : "Xem ngươi chút, xuống núi bất quá ước chừng mới mấy ngày lại trở thành bộ dạng chật vật chịu nổi này, làm cho Phượng tộc chúng ta mất thể diện!" Dứt lời dắt tay của ta : " biết nương bọn họ về đến nhà chưa, ngươi cái nha đầu này, có tiên gia ở Thiên cung hỏi nương, mấy ngày trước Lôi Công thời điểm bố lôi gặp qua ngươi, nương trong bụng còn tin, liền để cho ta trở về nhà trước nhìn chút. Ta ở Linh sơn thấy ngươi, lại nhìn bộ dạng bị dọa sợ gần chết của bọn Đan Tâm, biết vị tiên gia kia sai. Đan Tâm ngươi tới Đông Hải, ta vội vàng chạy tới, còn kinh động Long Vương. . . . . . May mà ngươi sao, chẳng qua là chờ nương trở lại, trận khiển trách ước chừng là chạy thoát rồi. Ngươi liền cùng đại ca về nhà a!"

      Ta vẫn như cũ tâm tư ngẩn ngơ, ngoan ngoãn "Dạ" tiếng, lại nghe được bên tai đại ca đột nhiên lạnh lùng quát: "Phượng Ca! Ngươi nha đầu ngốc này! Ngươi có phải cho người nào giọt huyết tâm đầu hay ?" (Phong: tèn ten, bị phát , tự cầu nhiều phúc chim -- Phương Ca: *lườm lườm: ta là phượng, phải chim T_T)

      Chương 10: Thanh Phong vì sao sầu phân ly (hạ)
      Đại ca tiếng quát chói tai giống như sấm mùa xuân san bằng đất, phát nổ khiến ta lập tức ba hồn sáu phách toàn bộ trở về vị trí cũ. Ta phục hồi lại tinh thần, sững sờ nhìn , vẫn còn thể tin được tiếng gào thét vừa rồi do đại ca xưa nay tao nhã lịch , phong khinh vân đạm của phát ra.

      Lại thấy đại ca cơ hồ dữ tợn nắm cổ tay ta, lôi kéo làm ta đau, ta giùng giằng nhe răng trợn mắt : "Ca ca, là đau a, chút! chút!" nghe vậy khí lực tay hơi chút, nhưng đôi mắt càng phát ra đỏ tươi giống như muốn ra máu. vội vàng ấn chặt cổ tay ta dò mạch đập, trong miệng chồng chất tiếng quát hỏi: "Ngươi nôn ra máu phải ? Phải ?" Cơ hồ muốn đem cổ tay ta bẻ gãy.

      Lòng ta dĩ nhiên muốn lừa gạt bất quá, sợ hãi gật gật đầu, cũng dám giãy giụa nữa, chẳng qua là mặc liều mạng lôi tay ta.

      Thế nhưng đại ca nghe vậy nhất thời mặt xám như tro tàn, chán nản buông lỏng tay thở dài : "Phượng Ca a Phượng Ca, ngươi bảo đại ca phải gì bây giờ? Lần đầu xuống núi, liền tùy tiện tặng tâm đầu huyết cho người ta, nương thường ngày dạy ngươi, ngươi lại chưa bao giờ để ở trong lòng! Tùy hứng làm bậy như thế, có thể thấy được chúng ta thường ngày đối với ngươi quá mức nuông chiều!"

      Ta co rúm lại : "Ca ca có điều biết, người này cũng là ta thể cứu!"

      Đại ca phẫn nộ quát: "Chính là tên Long Tử cùng ngươi ở chung chỗ sao? Cái gì gọi là thể cứu? Ngươi cùng quen biết bất quá mấy ngày ngắn ngủi, ngươi có biết là người phương nào tộc gì? Nhà ở đâu? Đệ tử nơi nào? Bèo nước gặp gỡ như vậy, lại khiến cho ngươi quên lời nhắc nhở nương mỗi ngày ân cần dạy bảo vạn năm nay, thực quá buồn cười!"

      Hơi ngưng lại, ngờ cay nghiệt : "Nếu ta đoán sai, người ta cũng cầu xin ngươi cứu giúp. Ta coi đối với thế mảnh lãnh mạc, đối với ngươi cũng quá mức cảm kích, ngươi hy sinh lớn như thế là vì cái gì?"

      Ta cứng lại, trong lòng nho tranh luận: Long Tứ tuy lãnh mạc, thế nhưng đại khái là bởi vì cũng biết ta cứu giúp thôi. Trong nước biển lạnh như băng thấu xương, bàn tay ôn nhu ấm áp nắm lấy tay của ta, giờ phút này còn khẽ xao động trong lòng ta. Huống chi, đối với Lala nhặt được cũng ôn nhu như vậy, có thể thấy phải là người trời sinh lãnh mạc, ta tin chắc như thế.

      Nhưng lý do này, ta cũng dám ra, e sợ làm đại ca càng thêm nổi cáu, chẳng qua là im lặng .

      Nhưng đại ca vẫn tức giận kiềm được, bóp cổ tay thở dài : "Ta lần này tới Đông Hải tìm ngươi, mấy ngày trước tìm thấy ngươi, trong lòng tính toán đến tình huống xấu nhất, nhưng nghĩ đến còn có kết quả tệ hơn! Ngươi coi thường tính mạng bản thân như thế, ta đây làm huynh trưởng cũng cảm thấy có trách nhiệm, quả biết lấy mặt mũi nào dẫn ngươi hồi Linh Sơn!"

      Ta đau thương khẩn cầu: "Phượng Ca biết mình sai lầm rồi, kính xin ca ca cần giận nữa. Hôm nay chuyện như thế, ta cũng có tổn thương lớn gì, nhiều lắm là mất chút tu hành thôi. Ta vốn tu hành tốt, cũng cần đứng hàng thượng thần, chỉ cần cùng nương, cha và các ca ca vui vẻ ở núi Linh Sơn là được rồi, những thứ tu hành kia mất cũng liền mất. Nhưng nếu như ca ca buồn bực ta, ta hồi Linh Sơn lần nữa cố gắng tu luyện, tuyệt lười biếng!" Dứt lời đáng thương nhìn .

      Đại ca nghe vậy sắc mặt buồn bã, hồi lâu mới : "Thường ngày nương nhắc nhở, ngươi lại chưa bao giờ để ở trong lòng sao? Những thứ tu hành này, há tu luyện là có thể bổ hồi? Phượng tộc chúng ta chính là Thượng Cổ thần thú, trong huyết mạch của chúng ta, bẩm sinh chính là thần lực Bàn Cổ đại thần ban cho lúc thượng cổ hỗn độn sơ khai, phải là tu luyện bình thường đoạt được, mất liền thể khôi phục như trước. Nha đầu người nán lại trong vỏ trứng hai ngàn năm, trời sinh thần lực phi phàm, vì vậy mặc dù thường ngày lười biếng tu luyện, chúng ta cũng đành lòng quản thúc ngươi, chỉ muốn chờ ngươi nữa lớn lên chút, đến lúc đó cần cù chút, cũng có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới thượng thần. nghĩ tới trước khi ngươi trải qua Thiên kiếp trưởng thành, lại gặp được loại tình huống này. Cuộc đời này khó đạt được cảnh giới thượng thần, chẳng lẽ đây chính là thiên mệnh của ngươi sao?"

      dứt lời đúng là dáng vẻ nản lòng thoái chí, hề liếc ta lấy cái, lạnh nhạt tiếng " thôi", trực tiếp tự nhảy lên mây hướng Linh Sơn bay . Mặc dù thân thể ta còn suy yếu, theo phía sau mà còn hết sức gắng gượng, cũng chưa từng giống như thường ngày đối với ta có nửa phần thương tiếc, trong lòng ta biết, chuyện này đả thương trái tim đại ca rồi.

      Ta theo sau lưng đại ca, đường lảo đảo bay về phía tây Linh Sơn. ngày này bầu trời xanh xanh thẳm như được gột rửa, như thủy tinh óng ánh trong suốt. Cung điện Cửu Trọng Thiên trời cũng chiếu ra bóng dáng nhàn nhạt. Có thể thấy nơi đó tường vân lượn lờ, cung điện to lớn mái cong như móc câu, khí thế rộng lớn, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng đàn sáo tiên nhạc, cực kỳ êm tai.

      Nếu thường ngày, ta tất sinh ra tò mò cực lớn, quấn lấy đại ca dẫn ta lên nhìn trộm chút, nhưng hôm nay ta cũng dám , mực chán nản theo sát sau lưng . Ngược lại đại ca ngừng lại, chỉ vào cung điện kia : "Hội bàn đào ước chừng kết thúc mấy ngày rồi, cũng biết nương bọn họ còn ở đó hay . Ta đúng là lo lắng, nếu nương biết chuyện tốt ngươi làm, có thể hay giận đến đem ngươi nhét vào trong vỏ trứng."

      Ta co rúm lại hồi lâu, lấy dũng khí mở miệng : "Đại ca, hảo ca ca, về chuyện nôn ra máu này, ca ca có thể che giấu cho Phượng Ca hay ?"

      Đại ca vẻ mặt lo lắng, nhìn ta .

      Ta suy nghĩ lại chút, ngập ngừng : "Chuyện này Phượng Ca nếu làm, cũng hối hận. Đại ca buồn bực ta là thương ta, lòng ta tất nhiên hiểu. Nhưng chuyện nếu theo như lời đại ca có khả năng cứu vãn, cho dù báo cho nương biết, cũng chỉ làm mọi người thương tâm. bằng đại ca thay ta giấu giếm, ta tự chăm chỉ tu hành. Từ xưa cần cù bù thông minh, phàm thai cũng có thể tu thành thượng thần, Phượng Ca cho dù lần này bị trọng thương, dù sao vẫn còn nền tảng tốt, nếu cố gắng gấp bội, chẳng lẽ còn bằng người phàm?"

      Đại ca trầm mặc , lộ ra vẻ suy tư. Ta thấy có hi vọng, liền làm ra vẻ mặt điềm đạm đáng , ôm cánh tay của bi thương : "Ca ca thương tiếc Phượng Ca chút, nếu như bị nương biết chuyện này, há là trận trách mắng có thể giải quyết? chừng muốn bắt giam ta mấy ngàn năm cấm bế cũng nên. Đến lúc đó ca ca mấy ngàn năm thấy được Phượng Ca, chẳng lẽ lại nhớ?"

      xong nghĩ đến việc nếu bị cấm bế, chẳng những thấy được người nhà, cũng thể lại đến Đông Hải tìm Long Tứ, cuối cùng khó khăn lắm rơi lệ. Khuôn mặt nghiêm nghị của đại ca rốt cuộc dãn ra, suy tư hồi lâu, cuối cùng thở dài, vuốt đầu ta : "Nha đầu này, thực để cho người có nửa điểm tĩnh tâm. Đại ca tất nhiên nỡ để ngươi bị phạt, nhưng chuyện này muốn lừa gạt nương cũng dễ, cũng phải cẩn thận nên để cho nương thăm dò mạch đập của ngươi. Ngoài ra ngươi phải chăm chỉ tu hành, ta tìm kiếm tiên thảo diệu dược trong tam giới giúp ngươi bồi bổ."

      ngừng lại chút, : "Còn có chuyện lớn cũng thể cẩn thận. Ngươi cũng biết Phượng tộc ta trước khi trưởng thành đểu phải trải qua Thiên kiếp chứ?"

      Ta gật đầu cái. Ta từ liền biết, Phượng tộc chúng ta trước khi trưởng thành đều phải trải qua đại kiếp Thiên Lôi đánh, vượt qua kiếp này liền chứng tỏ thông qua khảo nghiệm của trời đất, có thể thọ cùng trời đất. Bởi vì Phượng tộc thần lực phi phàm, lại phần lớn thời gian đều ở núi Linh Sơn, nên lúc sét của Thiên Lôi bổ tới, sát khí cũng yếu bớt, vì vậy Phượng tộc thông qua Thiên kiếp đến nỗi hồn phi phách tán vô cùng ít, từ lúc ta sinh ra tới nay liền chưa từng nghe qua. Đại ca nhị ca sớm trải qua Thiên kiếp, bởi vì vô kinh vô hiểm, ta thậm chí cũng nhớ chuyện này phát sinh lúc nào.

      Đại ca vuốt đầu của ta : "Phượng Ca, ngươi ra khỏi vỏ trứng 8000 năm, đến thời điểm vạn năm, cũng chính là ước chừng hai ngàn năm sau, Thiên kiếp này nhất định tới. Lấy tu vi bây giờ của ngươi, muốn thông qua kiếp này rất khó, cho dù trốn sau lưng Như Lai phật tổ cũng được. Ngươi còn chừng hai ngàn năm để khắc khổ tu luyện, đại ca giúp ngươi tay, nhưng ngươi chớ lười biếng nữa! Đây chính là đại liên quan đến tính mạng!"

      Nhìn đại ca âu sầu lo lắng lộ ra cả ánh mắt, lòng ta tràn đấy ấm áp, mắt ướt ướt, trịnh trọng gật đầu cái.

      "Vậy chúng ta mau trở về a! Tranh thủ trước khi bọn nương trở lại, đem ngươi chỉnh dốn sạch gọn gàng chút. Bộ dạng này của ngươi quả chính là từ trong ổ gà bò ra, thực bôi nhọ danh tiếng của Phượng tộc chúng ta!" Đại ca rốt cuộc khôi phục ôn nhu thường ngảy, dắt tay của ta : "Nhanh về nhà thôi, thân ngươi suy yếu, ca ca mang theo ngươi!"

      Ta nắm tay đại ca, tâm buông xuống hơn phân nửa.

      Mắt thấy trùng điệp tám nghìn dặm Linh sơn trong tầm mắt, ta nhịn được quay đầu lại hướng Đông Hải, lại nhìn cái. Ánh mắt của ta dĩ nhiên thể xuyên qua bốn vạn dặm mây mù, chạm đến thiếu niên tuấn tú đảo Bồng Lai kia, thế nhưng nhớ thương trong lòng lại triền triền miên miên sinh ra.

      Trải qua lần từ biệt này, khi nào có thể gặp lại?

      Thời điểm gặp lại, ngươi có thể hay vẫn nhớ ta?

      Ngươi cũng biết, chuyện lúc đó ta sợ nhất, phải là nương trừng phạt, cũng phải là cái gì Thiên Lôi đánh, mà là ngươi từ đây quên mất ta.

      edit: Tiểu
      beta: Vô Phong
      Chương 11: Núi trăng biết chuyện đáy lòng (thượng)

      Lúc về tới Linh sơn, Mão Nhật Tinh Quân trở về vị trí cũ, Thường Nga tiên tử đem ánh trăng vẩy khắp tam giới, cả Linh sơn giống như được bao phủ bởi lớp lụa mỏng màu trắng bạc.

      Linh sơn là dãy núi dài, thế núi hiểm trở, toàn bộ lớn có 108 ngọn núi, ngọn núi cao nhất trong số đó có bán kính cả trăm dặm, chung quanh tất cả đều là vách đá, sâu thấy đáy, mây mù lượn lờ quanh năm. Ban ngày, đỉnh núi kia được bao phủ bởi tầng hào quang màu vàng kim lúc lúc sau làn mây trắng noãn, làm người ta có cảm giác kính sợ trong lòng. Nếu cẩn thận nhìn lại, ở sâu trong tầng mây đó thường thường xuất những đóa hoa sen màu trắng to như cái bát ngọc, nơi đó chính là trái tim của Linh sơn, là Thánh Địa của phật tổ Như Lai, trong miệng người phàm gọi là cõi cực lạc Tây Phương. Ngay cả khi ở dưới ánh trăng, ánh hào quang kia cũng biến mất, làm cho nơi đây càng thêm vài phần thần bí.

      Lúc này ta cùng đại ca đều còn lòng dạ nào mà thưởng thức, trực tiếp bay về phía ngọn núi bên cạnh.

      Tộc trưởng Phượng tộc trước giờ đều ở ngọn núi bên cạnh này, cũng vì vậy nó được gọi là Phượng Hoàng Lĩnh. đỉnh núi có Minh Phượng Các, là nơi Phượng tộc ta tổ chức nghị . Phía trước Minh Phượng Các là Phượng Hoàng đài rộng trăm trượng, mà nhà chúng ta ở sau mảnh rừng Sa La [1].
      [1]: cây dẻ ngựa

      [​IMG]
      [cây dẻ ngựa]


      Nếu theo cách của nhân gian, từ khi nương bắt đầu lên ngôi, chúng ta cùng Phật tổ đại nhân làm hàng xóm tốt mấy vạn năm. Ngay cả Phật tổ cũng khá thân thiết với Phượng tộc ta, tuy Thánh Địa kia hề đề phòng với chúng ta, nhưng xuất phát từ tôn trọng đối với Phật tổ, người trong tộc chúng ta rất ít tiến vào, e sợ quấy rầy thanh tịnh của Phật tổ. Lúc ta còn rất thích Thánh Địa Phật gia phồn hoa rực rỡ, quanh năm ngâm tụng Phạn lại cực kỳ dễ nghe, nên thường cùng Hoàng Minh len lén chạy vào trong chơi đùa, Phật tổ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, rất khoan dung với chúng ta, cho nên vì vậy, chúng ta cũng quen ít linh điểu, linh thú quy y Phật môn.

      Những linh điểu linh thú đó thường ngày cũng ra khỏi ngọn núi kia, ít nhất là từ khi ta ra khỏi vỏ trứng cho tới nay, chưa bao giờ gặp qua bọn họ ở nơi khác Linh Sơn. Hôm nay khi ta nhìn thấy tùy tùng của Phật tổ là Kim Sí Đại Bằng Điểu Già Lâu La xuất gốc cây gần Phượng Minh Các còn tưởng rằng ca ca lầm đường, dẫn ta đến chỗ Như Lai phật tổ lão gia.

      Đại ca hiển nhiên cũng ngẩn người ra, ngược lại Già Lâu La nhìn thấy bọn ta, hơi có chút ngượng ngùng, : "Nguyên lai là hai vị tiểu điện hạ!"

      Già Lâu La kỳ có chút nguồn gốc với Phượng tộc chúng ta. Thời thượng cổ, sau lúc hỗn độn sơ phân, biến hóa ra con phượng hoàng. Trong số con bọn họ sinh hạ, có Phượng, có Hoàng, còn có Khổng Tước cùng Đại Bàng, rồi sau đó sinh ra muôn loài chim của thế gian. Vì vậy nếu xét huyết thống cùng bối phận mà , với con Kim Sí Đại Bằng Điểu hơn mười vạn tuổi trước mặt này, ta cùng Hoàng Vũ thể thiếu tiến lên cung cung kính kính gọi tiếng cữu cữu (cậu).

      Nhưng mà cái gọi là bách điểu hướng Phượng, bộ tộc Đại Bàng thấy chúng ta, vô luận già trẻ đều có chút cung kính. Giờ phút này Già Lâu La ở hình người, là nam tử trung niên thân mặc tăng bào màu vàng xám, chiếc mũi chim ưng dài, khuôn mặt thăng trầm, vái chào chúng ta.

      Đại ca đáp lễ lại, kinh ngạc : "Các hạ hôm nay sao lại rảnh rỗi tới Phượng Hoàng Lĩnh ta?"

      Già Lâu La ho khan tiếng, hơi mất tự nhiên: "Qua trưa nay lâu, sau khi tộc trưởng nương nương trở về từ hội bàn đào, biết tại sao vô cùng tức giận, lúc đó ta ở núi Linh Sơn thanh tu, chỉ thấy Minh Phượng Các ánh sáng rực rỡ, nhìn giống như bị cháy, trong bụng có chút lo lắng liền chạy tới đây xem chút, chỉ nghe trong Minh Phượng Các có tiếng ồn ào, ra là là tộc trưởng nương nương nổi giận, phóng chân khí tạo ra ánh sáng rực rỡ. Lão thân sống mười mấy vạn năm, số lần thấy tộc trưởng Phượng tộc phát hỏa lớn như vậy thực là có thể đếm được đầu ngón tay, vì vậy. . . . . . liền ở đây nhìn cái, tại muốn trở về, nghĩ gặp hai vị điện hạ!" Dứt lời nét mặt già nua hơi đỏ lên.

      Con đại bàng nhập Phật môn này cũng bát quái như thế, có thể thấy được cuộc sống thanh tu là quá mức nhàm chán.

      Lúc đó ta còn đủ sức cười nhạo , tim đập thình thịch, nhìn về phía đại ca cầu cứu. Đại ca túm chặt tay của ta, với Già Lâu La: "Hôm nay trong tộc có chuyện, ngày khác lại đến thăm hỏi . Lần này sắc trời tối, các hạ nên sớm trở về tốt hơn." Sau đó liền dẫn ta bay về phía Minh Phượng Các.

      Minh Phượng Các đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên trong lại yên tĩnh, đại ca mang theo ta chậm rãi vào trong các.

      Cho dù ta chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên nhìn thấy bốn vị tỷ tỷ quỳ mặt đất nức nở nghẹn ngào, nương cùng cha ngồi Phượng ỷ mặt trầm như nước, nhị ca đứng phía sau cười như cười nhìn ta, ta vẫn là hung hăng run cái, ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt của nương trầm như vậy.

      Đại ca tiến lên trước : "Nương, cha, con tìm được muội muội. Muội muội chạy tới Đông Hải du ngoạn, gặp phải xà làm loạn cuốn nàng xuống đáy biển, ước chừng mệt nhọc ba ngày mới thấy lại ánh mặt trời, cũng may tổn hao gì, con liền đem nàng trở lại."

      Gương mặt cha lộ vẻ ân cần, đứng dậy, mới vừa bước được bước liền bị nương lên tiếng ngăn lại: "Đừng để ý tới nó. Nha đầu này bản lĩnh lớn, bây giờ có thể phá kết giới Đông Hải, lần tới nên xông lên Nam Thiên môn . Đều là do chàng chiều hư nó!"

      Cha ngượng ngùng thu hồi chân, bất đắc dĩ ngồi xuống. Đại ca nhất thời cũng biết gì.

      Ta thấy Đan Tâm len lén ngẩng đầu, lo lắng nhìn ta, hai mắt to khóc đến hồng hồng. Lòng ta cảm thấy từng trận khó chịu, nghĩ đến việc làm liên lụy tới bốn vị tỷ tỷ, khỏi xấu hổ chịu nổi.

      Lấy hết dũng khí, ta bước tới trước quỳ xuống : "Nương, cha, lần này Phượng Ca quả mười phần sai, nhưng chuyện lén xuống núi, bốn vị tỷ tỷ trước đó hề biết, nương muốn phạt liền phạt Phượng Ca, xin người tha cho bốn vị tỷ tỷ."

      Ai ngờ sắc mặt nương càng thêm trầm, lạnh lùng : "Lúc nào ngươi học được láo hả? Phượng Ca, ngươi làm cho nương thất vọng. Mới vừa rồi Đan Tâm thừa nhận là nàng giựt dây ngươi Đông Hải, làm sao nàng lại biết chuyện?"

      Lòng son quỳ gối hai bước, lấy trán chạm đất: "Nương nương, là lỗi của nô tì. Nô tì nên giựt dây công chúa, công chúa tuổi ham chơi, nhịn được cảnh đẹp phàm trần mà nô tì kể mới lén xuống núi, chuyện này Đậu Khấu, Lục Tang, Hồng Châu biết gì cả, xin nương nương tha cho công chúa và bọn họ, muốn phạt liền phạt mình nô tì."

      Nương cười lạnh : "Các ngươi tình cảm sâu đậm. Bốn người các ngươi theo Phượng Ca từ lúc mới ra đời, chẳng lẽ biết nàng là tộc trưởng Phượng tộc kế tiếp, thống lĩnh muôn chim thế gian? trưởng thành của nàng há có thể có nửa điểm sơ xuất? Ta cùng cha nàng ngàn lần, vạn lần cẩn thận, để bảo hộ nàng được bình an lớn lên trút xuống bao nhiêu tâm huyết? Thoáng rời mấy ngày, các ngươi lại xúi giục nó xuống núi, còn biến thành chật vật như vậy. Nếu có sơ xuất gì, ai có thể chịu trách nhiệm? Thôi, từ nay về sau ta tự mìnnh lo lắng cho Phượng Ca, các ngươi hãy trở về tộc của mình ."

      Trong lúc nhất thời bốn vị tỷ tỷ bi thương khóc rống, mặt cha cùng các ca ca đều có vẻ đành lòng. Tâm trạng của ta đại thảm thiết, thể tin được nương lại muốn đuổi họ , lập tức quỳ xuống, tới trước mặt nương và cha, dập đầu khóc ròng : "Ngàn sai vạn sai là Phượng Ca sai, liên quan gì đến các tỷ tỷ? Nếu nương giận chó đánh mèo quả bất công với các nàng. Nương, người từng dạy ta phải biết chịu trách nhiệm, chuyện này lỗi của ta, ta xin nhận phạt. Nhưng cầu nương ngàn vạn lần cần đuổi bốn vị tỷ tỷ ."

      Hai mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ, ta thấy được cha kéo kéo ống tay áo của nương, nhị ca cũng thu hồi vẻ cợt nhả mà cầu tình cho chúng ta, nhưng nương chỉ trầm mặt .

      Dường như quỳ lâu, có lẽ là canh giờ, thể lực của ta dần dần chống đỡ hết nổi, trước mắt bắt đầu mơ hồ. Đột nhiên đôi bàn to đỡ lấy ta, với nương: "Nương mắng cũng mắng rồi, Phượng Ca cùng mấy người Đan Tâm cũng phải dạy dỗ, dù sao Phượng Ca xảy ra chuyện gì, bằng nương bỏ qua chuyện cũ, xem biểu sau này của bọn họ !" Đại ca thận trọng đỡ lấy ta. Nhị ca cũng : "Muội muội lần này bướng bỉnh, cũng may vẫn chưa có gì sơ xuất, rất may mắn rồi. Nương tha bọn họ !" Tâm trạng của ta nóng lên, thiếu chút nữa lại lệ rơi đầy mặt.

      Nương cuối cùng lên tiếng : "Cũng may Phượng Ca việc gì, nhưng trừng phạt là thiếu được. Từ giờ trở , Đan Tâm đưa vào Tĩnh Tâm thất tự xét trăm năm. Về phần Phượng Ca, nhốt vào phía sau núi Thanh Hà động hối lỗi trăm năm. Ba người còn lại phụ trách quét dọn Phượng Hoàng Lĩnh trong vòng trăm năm, các ngươi đồng ý lĩnh phạt ?"

      Đan Tâm lập tức dập đầu khóc ra tiếng: "Tạ nương nương khai ân!" Các tỷ tỷ khác cũng dập đầu tạ ơn.

      Ta im lặng gật đầu. Đối với sinh mệnh của ta, trăm năm chẳng qua chỉ như trong nháy mắt mà thôi. Nương trừng phạt, tính là nặng.

      Nhưng nếu trong lòng có nhớ thương, trăm năm, lại quá dài rồi.

      Nhị ca dẫn Đan Tâm . Nàng vừa vừa ngoảnh đầu lại nhìn ta, trong mắt tràn đầy ân cần. Trong lòng ta tràn đầy áy náy, lại chỉ có thể cho nàng cái mỉm cười an ủi.

      Đại ca đỡ ta lên, giúp ta sửa lại vài sợi tóc rối, ôn nhu : " thôi!"

      Ta vén áo thi lễ với cha nương, xoay người rời khỏi Phượng Minh Các, tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cha mẹ sau lưng.

      Lúc đó ta còn nổi loạn, trong lòng chỉ biết là nhớ thương người kia, nhưng biết được ta nhất đời chính là gia đình của ta. Có lẽ phương thức của bọn họ làm cho ta nhất thời khó có thể tiếp nhận, nhưng tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ vì ta, tiếc dùng phương thức khiến ta đau đớn bức bách ta trưởng thành. Chờ ta hiểu được khổ tâm của cha nương, những chuyện này lắng đọng ở trong ký ức quá lâu, xa xôi giống như sương khói, mà ta cũng có cơ hội trở lại ngày trước, vì lỗ mãng kiêu căng lúc ấy của mình mà tiếng xin lỗi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      edit: Tiểu
      beta: Vô Phong

      Chương 12: Núi trăng biết chuyện đáy lòng (trung)

      Động Thanh Hà nằm trong biển hoa ở phía sau sườn núi Phượng Hoàng Lĩnh, cửa động bị đủ cá loại kỳ hoa dị theo che lấp, nếu như tìm kiếm cẩn thận, rất khó phát ra cửa động. Từ ta cùng Hoàng Minh rất thích chơi đùa ở trong biển hoa, có vài lần vô ý ngã xuống động, ngã đến váng đầu hoa mắt.

      Dưới ánh trăng đại ca chuẩn xác dẫn ta tới cửa động, nhàng đẩy lớp hoa cỏ che kín cửa động ra, nhìn ta : "Phượng Ca, đại ca vào trước, ngươi theo phía sau. Động này lâu có người vào, đồ vật bên trong có chút đơn sơ, bất quá dùng để thanh tu thể tốt hơn. Ngươi theo sát ta, lúc chú ý khom lưng, cẩn thận kẻo đụng đầu." Dứt lời vung vạt áo lên khẽ khom người tiến vào động.

      Ta theo sát phía sau. Động Thanh Hà này là thiên nhiên tạo nên, vừa vào động là con dốc, quanh co khúc chiết, bốn vách tường hết sức bằng phẳng, có nham thạch trong suốt như ngọc vây quanh, ánh trăng xuyên qua cửa động tản ra màu xanh nhạt, mới vào bên trong động, nhất thời mọi thanh đều im lặng, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập, chỉ cảm đoạn đường chật hẹp ước chừng dài 20 trượng này giống như xuyên qua thế giới khác. Cuối cùng đáy động ra trước mắt. Ta bắt chước đại ca nhàng nhảy cái, liền vững vàng đứng ở đáy động.

      Mặc dù khi còn bé ta từng mấy lần rơi xuống đây, thế nhưng khi đó chỉ biết chơi đùa cùng Hoàng Minh, chưa bao giờ nghiêm túc quan sát nơi này.

      Động này cao chừng mười trượng, dài rộng khoảng mười trượng trở lại, gần giống hình quả trứng tròn. Bốn vách tường bên trong động có màu xanh ngọc tự nhiên, bất đồng với màu xanh phát ra từ bốn vách nham thạch ngoài lối . Ngọc thạch phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt bao phủ khắp động vì thế nên tên gọi là động Thanh Hà. Bên trong động có khối ngọc xanh khổng lồ nhô lên từ dưới đất, cao chừng thước, mặt ngoài hết sức trơn nhẵn, giống như cái giường lớn, thực tế nó chính là giường của ta trong trăm năm tới.

      Ngoài ra còn có cái bàn được làm từ cây sala, vỏ cây cũng lột bỏ, có chút đơn sơ. mặt đất có hai khối ngọc xanh dùng làm ghế ngồi. Vách đá bên cạnh chiếc giường ngọc có khe hở, bên trong là nước suối chảy xuống cái hồ tầm thước vuông, nước trong hồ chưa bao giờ tràn ra, trong veo lại ngọt, uống rất dễ chịu. Nương từng , động này được tạo hóa ưu ái, thích hợp cho người tu đạo thanh tu. Trước khi nương kế nhiệm chức vị tộc trưởng, cũng từng ở đây tu đạo, nghe tu vi tinh tiến, được lợi ít.

      Đại ca sờ đầu của ta, thở dài : "Hôm nay bị nương nhận ra ngươi mất tâm đầu huyết là vô cùng may mắn. Ngươi ở đây tu hành trăm năm để vượt qua thiên kiếp. Lần này ngươi nên tùy hứng làm bậy, cần phải dốc lòng tu hành. Từ mai, đại ca bắt đầu tam giới tìm linh thảo tiên dược trợ giúp ngươi tu hành, rảnh rỗi tới thăm ngươi. Mỗi ngày có người đưa thức ăn tới cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn ăn xong, nên suy nghĩ bậy bạ, tập trung tinh thần tĩnh dưỡng tốt thân thể. nên oán trách nương, lần này ngươi cả gan làm loạn, cũng nên chịu chút gian khổ ."

      Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn khuôn mặt đại ca thanh nhã như họa, trong lòng nỡ: "Đại ca phải giữ lời, phải thường đến thăm Phượng Ca! mình sống ở chỗ này, rất nhàm chán."

      Đại ca : "Yên tâm , rỗi rãi đại ca đến. Ngươi cần mỗi ngày đều phát ngốc, nếu ngươi dốc lòng tu hành, thời gian trôi qua nhanh thôi."

      Ta lo lắng : " biết Đan Tâm ở Tĩnh Tâm đường thế nào. Ba vị tỷ tỷ khác cũng phải chịu phen khổ sở, Phượng Hoàng Lĩnh lớn như vậy, lại cho dùng tiên pháp, quét dọn quá khó khăn."

      Đại ca : "Lúc này ngươi cũng biết áy náy khi làm liên lụy đến người khác sao? Ngày đó xuống núi sao cái gì cũng quan tâm? Nếu ngươi áy náy, về sau ngoan ngoãn chút, chớ làm liên lụy đến người bên cạnh. Tĩnh Tâm đường so với động Thanh Hà này thoải mái hơn chút, ngươi cần phải lo lắng. Về phần công việc quét dọn kia, cũng chỉ là việc hư thôi, cần phải biết Linh Sơn chính là Thánh Địa, đâu cần phải quét dọn nhiều như phàm trần? Ngươi chỉ cần an tâm tu hành ở đây ."

      Nghe đại ca có lý, lòng ta liền bớt phân nữa.

      Đại ca nhìn ngoài động chút, : "Sợ là trăng lên đỉnh đầu rồi, cũng còn sớm, chi bằng ta sớm trở về phục mệnh, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi. Theo quy củ, ta tạo kết giới, so với kết giới lần trước của nương khó khăn hơn nhiều, ngươi cũng cần uổng phí khí lực."

      Ta ngượng ngùng : "Phượng Ca tự nhiên chạy nữa!"

      Đại ca cười tiếng, lại sờ đầu của ta, nhảy tới lối , biến mất ở cửa động.

      Bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe “tách tách” tiếng từng giọt nước rơi vào trong hồ, thanh thúy dễ nghe. Hôm nay tâm tình ta lúc lên lúc xuống, lại ra sức bay 4 vạn dặm, vô cùng mệt mỏi, nằm giường ngọc bất tri bất giác nhắm mắt ngủ mất, hẳn là cả đêm mộng mị.

      Sáng sớm ánh nắng xuyên thấu qua cửa động, xuyên qua lối quanh co, chiếu vào trước giường thanh ngọc, lưu lại điểm sáng sặc sỡ mặt đất. Bên trong động Thanh Hà vẫn tối như cũ, nước suối “tí tách”. Sau khi tỉnh lại ta phát đầu giường có khay hoa quả tươi và điểm tâm, đều là những món thường ngày ta thích ăn, biết là người nào nhân lúc nửa đêm đem tới?

      Ta đứng lên hoạt động gấn cốt chút, vốn cho rằng giường ngọc kia cứng lắm, xem ra ta sai lầm rồi. Ta có cảm giác tứ chi nhõm, đầu óc nhàng khoan khoái, hẳn là khá hơn nhiều so với hôm qua. Nguyên lai nương nơi đây thích hợp tu đạo là ý này.

      Ta vốc nước suối rửa mặt chải đầu, vừa mới chuẩn bị dùng bữa sáng, lại nghe có người ở cửa động kêu to: "Phượng Ca, ở bên trong sao? phải là ngủ đến chết đấy chứ?"

      Thanh đáng đánh đòn này trừ Hoàng Minh ra còn có thể là ai? Nhị ca cầu tình vì ta ngày hôm qua, ước chừng chỉ là ảo giác của ta thôi. Ta hữu khí vô lực về hướng cửa động: " ngủ đến chết, còn sống! Ngươi tới chê cười ta sao?"

      Hoàng Minh cười ha ha: "Dĩ nhiên rồi!"

      Ta lập tức quên mất ăn sáng, nghiến răng nghiến lợi vọng tới cửa động, quả nhiên thấy khuôn mặt cà lơ phất phơ của Hoàng Minh ngậm cọng cỏ, liếc xéo ta. Nhìn hoa cỏ trước cửa động, bị tàn phá ngã trái ngã phải.

      Ta cả giận : "Mấy bông hoa này làm phiền gì nhị điện hạ? Ngươi làm nó biến thành bộ dạng này, người khác còn tưởng rằng đây là động hồ ly! Hơn nữa, mấy bông hoa nay giúp ta che mưa che nắng, ngươi làm như thế là muốn ta phải dầm mưa dãi nắng hay sao?"

      Hoàng Minh cười đến rất là đáng hận: "Muội tử của ta Đông Hải cũng qua rồi, còn cùng xà đấu pháp kia mà, phơi chút nắng chịu chút mưa há có sao? "

      Ta nhìn tươi cười chói mắt kia, ác ý : "Theo hiểu biết của ta với ngươi, ngươi nhất định là ghen tỵ với ta! Chuyện hay như vậy mà ngươi lại chưa từng trải qua, có phải cảm thấy rất khó chịu hay ?"

      Hoàng Minh bị trúng tâm , mặt ửng hồng lên, lớn tiếng : "Ta khó chịu cái gì! Ta hội bàn đào Thiên Đình, biết sung sướng bao nhiêu! Đào trong hội bàn đào lớn bằng cái đầu ngươi, rượu lại ngon vô cùng, khiến người ta phiêu nhiên dục tiên! Tiên tử Thiên Đình ai cũng đẹp hơn ngươi, rất nhiều tiên tử thầm thích ta ha ha ha. . . . ."

      Ta thương hại nhìn : "Đó là bởi vì ngươi đứng ở phía sau đại ca mà thôi, ngươi đáng thương!"

      Hoàng Minh nhất thời phát điên thôi. Chúng ta bắt đầu công kích nhau mãnh liệt hơn, cho đến khi mặt trời lên cao, Hoàng Minh thể theo cha luyện tập tiên pháp, mới rốt cuộc ngậm cái miệng chim của lại, thỏa mãn rời .

      Ta phẫn nộ trở lại trong động ăn sáng. Mới vừa ăn xong chuẩn bị ngủ trưa Lục Tang tới. Nàng lén lén lút lút ở cửa động giọng gọi ta: "Điện hạ điện hạ, mau đến đây chút!"

      Ta vọt tới cửa động: "Lục Tang, các ngươi như thế nào? Quét dọn có mệt hay ?"

      Nàng buộc hai búi tóc, mặc bộ quần áo màu xanh, giống như đồng tử quét dọn chân chính, giờ phút này trán tràn đầy mồ hôi hột, làm cho ta đau lòng thôi.

      Ta đỏ đôi mắt, : "Tỷ tỷ, là Phượng Ca tùy hứng, liên lụy các ngươi!"

      Lục Tang vội vàng lau mồ hôi: "Quét dọn cũng mệt mỏi, đây là ta chạy nhanh tới tìm điện hạ mới chảy chút mồ hôi. Thời gian của ta nhiều lắm, tóm lại người yên tâm, chúng ta đều tốt. Các nàng bảo ta đến xem ở đây người thiếu những thứ gì, chúng ta nghĩ cách chuẩn bị cho người. Nơi này đơn sơ, ủy khuất cho điện hạ."

      Ta chảy nước mắt : "Các tỷ tỷ trách tội ta, ta vui mừng lắm rồi. Nơi này rất tốt, ta tu tâm dưỡng tính, về sau tùy hứng làm bậy nữa."

      Lục Tang : "Điện hạ cần tự trách như thế. Mặc dù xuống núi là nên, nhưng thấy người bình an trở về, chúng ta cầu mong gì nữa. Người nghĩ lại xem còn thiếu những gì!"

      Ta suy tư chốc lát : "Lục Tang, những quyển thơ kia, có thể cho ta xem chút ? Còn có gương Phỉ Thúy Như Ý trong phòng ta cũng lấy tới đây. Nếu sau này nương có hỏi, các ngươi , ta là nữ nhi, mỗi ngày đếu phải rửa mặt chải đầu, thể để tóc tai bù xù đến còn hình dáng được."

      Lục Tang gật đầu như mổ thóc: "Được được, ta đây, nếu để tộc trưởng nương nương biết được mới ngày thứ hai ta lén tới thăm công chúa tốt. Điện hạ bảo trọng a!" Dứt lời nàng đứng dậy nhanh như mèo lén lén lút lút rời .

      Ta nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng vô cùng phiền muộn.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :