1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 060 – Lại bị hôn
      “Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương buông tha ngươi.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần kiên định lạnh lùng, bởi vì thân thể thích xúc động của nàng.

      Thấy cho mình đường lui, Cung Tuyết Thiến buộc bản thân phải tỉnh táo lại, lúc lâu sau, mới hít hơi sâu, khôi phục lại bình tĩnh, “Dù thế nào nữa, ngươi để cho ta quay về Mạnh gia trước, năm năm rồi, ta muốn bái tế phụ thân.”

      Nàng biết bản thân thể đối chọi gay gắt cùng , nếu người bị thiệt chính là mình. Cho nên nàng lại đánh vào tình cảm. Tiểu Vân đó rất tôn kính cha, hy vọng như vậy ít ra đáp ứng nàng? Chỉ cần quay về Vương phủ, thân thể nàng vẫn được tự do.

      “Được, Bổn Vương cho ngươi mười ngày, mười ngày sau, ngươi phải quay về Vương phủ.” Mộ Dung Trần gật đầu đáp ứng, xem như là vì sư phụ, đáp ứng nàng.

      “Được. Ta trước.” Cung Tuyết Thiến , nàng dùng mười ngày này để nghĩ cách rời khỏi kinh thành, trốn đến nơi xa.

      “Bổn vương đưa ngươi trở về.” Mộ Dung Trần để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, kéo tay nàng định .

      “Chờ chút.” Cung Tuyết Thiến gọi lại.

      “Ngươi lại muốn làm gì?” Mộ Dung Trần hơi kiên nhẫn.

      “Ngươi xoay người sang chỗ khác, ta sửa sang lại quần áo chút.” Mặt Cung Tuyết Thiến hơi đỏ lên , dù sao ở kiếp trước nàng vẫn là Tiểu nương chưa trải việc đời.

      “Nên xem đều xem qua, xoay hay xoay có khác gì nhau sao?” Mộ Dung Trần lãnh phúng (lạnh lùng + trào phúng) nhưng vẫn xoay người sang chỗ khác.

      Phía sau, khuôn mặt nhắn của Cung Tuyết Thiến ửng đỏ, đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại làm ra vẻ muốn đánh nhưng nghĩ đến mình và chênh lệch rất xa, vẫn là thể buông tha.

      Đương nhiên hết thảy hành động của nàng đều qua được mắt Mộ Dung Trần, nhìn thấy động tác của nàng giống như tiểu hài tử đáng khoé môi tự giác mỉm cười.

      Sửa sang lại quần áo xong, Cung Tuyết Thiến cũng thèm để ý đến liền tự mình lên phía trước, tay nàng vô ý lướt qua cành hoa đào, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, cho dù trốn thế nào cũng thể thoát khỏi ?

      Đột nhiên sau lưng có cảm giác lành lạnh? Nàng lập tức hồi phục tinh thần, nhìn thấy bốn phía đều là những đôi mắt ghen tỵ tràn ngập hận ý tóe lửa nhìn thẳng vào người nàng.

      Làm gì vậy? Nàng sửng sốt, nhìn sang Mộ Dung Trần ở bên cạnh mới lập tức kịp phản ứng, nàng oan uổng muốn chết mất, nếu có lựa chọn, nàng nhất định cách xa . Nàng khỏi nhìn : “Ngươi cách xa ta chút, ta cũng muốn bị ánh mắt của những nữ nhân kia giết chết.”

      “Ngươi yên tâm, cho dù ngươi muốn chết, Bổn Vương cũng cho phép đâu.”Mộ Dung Trần dứt khoát ôm nàng vào trong lòng, biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nàng, tâm tình tốt lên.

      “Ngươi muốn mưu sát ta cũng cần dùng phương pháp này.” Cung Tuyết Thiến liều mạng giãy dụa kháng nghị.

      đáng ghét.” Mộ Dung Trần kiên nhẫn liền cúi đầu bao phủ miệng nàng.

      khí xung quanh nhất thời yên lặng, các tiểu thư nửa ngượng ngùng nửa tò mò lấy khăn che mặt nhìn trộm.

      Cung Tuyết Thiến mở to hai mắt, cư nhiên giữa chốn đông người lại hôn nàng.

      Mộ Dung Trần để ý tới bộ dáng ngây ngốc của nàng, liền ôm nàng về phía cửa ra của lễ hội hoa đào.

      Phía sau ồ lên mảnh xôn xao, lần này trong ghen tỵ còn có hâm mộ, có thể được đệ nhất mỹ nam tử như Vuơng gia hôn cái, ôm cái, đời này cũng đủ thỏa mãn.

      Chương 061 – Thiếu nữ hoài xuân
      Ngồi trong xe ngựa, Cung Tuyết Thiến mới lấy lại bình tĩnh, nàng nhất định phải chuyện với , nghĩ vậy, mới nhìn chăm chú, hỏi: “Vương gia, ta biết ngươi cũng thích ta, thậm chí còn hơi chán ghét ta, bằng ngày đó ngươi dễ dàng để cho ta rời , nhưng mà, vì sao bây giờ ngươi lại muốn ta trở về?” Nàng hiểu lắm.

      có lý do. Bổn vương làm việc chưa bao giờ cần lý do.” Mộ Dung Trần lạnh lùng , cho dù có cũng cho nàng biết.

      “Ngươi…….” Cung Tuyết Thiến tức giận trừng mắt nhìn , dứt khoát chuyện với nữa, nàng là “tú tài gặp phải binh” (hiểu sơ là người có học gặp kẻ thất phu), có lý cũng thể cãi lại.

      Cửa Mạnh phủ.

      “Tiểu thư, người trở lại.” Xe ngựa vừa dừng lại, Tiểu Vân liền chạy ra đón.

      Mở màn xe lại hoảng sợ, ràng là Vương gia, nàng vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”

      “Tiểu Vân, chúng ta trở về phòng, ta mệt rồi.” Cung Tuyết Thiến liền kéo nàng về phía cửa lớn.

      Phía sau xe ngựa truyền đến tiếng cảnh cáo lạnh lùng: “Nhớ kỹ, ngươi chỉ có mười ngày.” Tiếng vừa dứt, xe ngựa cũng rời .

      “Ngươi chết .” Cung Tuyết Thiến tức giận mắng.

      “Tiểu thư, mười ngày gì chứ? Sáng nay, người phải ra ngoài cùng Thập Tứ Vương gia sao? Sao lại trở về cùng Vương gia?” Tiểu Vân nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ Vương gia biết là tiểu thư rồi.

      “Đừng nữa, càng ta càng tức.” Cung Tuyết Thiến mạch trở về phòng liền nằm lên giường.

      “Tiểu thư, người có đói bụng ? Để nô tỳ chuẩn bị đồ ăn cho người, sau đó chuẩn bị nước cho người tắm rửa rồi nghỉ ngơi.” Tiểu Vân quan tâm .

      “Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầ̀u.

      Dùng xong bữa tối, thoải mái ngâm mình trong bồn nước tắm đầy hoa, có Tiểu Vân giúp lau rửa, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ, trong đầu tự chủ nhớ đến màn trong rừng đào, nhớ đến mềm mại môi, ra thế gọi là hôn môi, trách được những người nhau lại thích hôn môi như vậy, làm cho ngươi ta say mê. Nghĩ đến môi mang cho mình ấm áp, sắc mặt nàng khỏi đỏ lên.

      “Tiểu thư, nước rất nóng sao?” Tiểu Vân thấy mặt nàng đỏ bừng, lập tức hỏi, lạ, tại sao nàng lại cảm thấy nước nóng nhỉ.

      A…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này tinh thần mới hồi phục, trời ạ? Nàng suy nghĩ cái gì? Tại sao lại giống tiểu nương mới biết lần đầu, say mê nụ hôn của , nàng nhất định điên rồi.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân thấy nàng lời nào, lại hỏi, nàng cứ cảm giác sau khi trở về tiểu thư có điểm khác lạ.

      có gì. Tiểu Vân, tắm xong chưa? Tắm xong rồi ta muốn đứng dậy, dạo cả ngày mệt rồi.” Cung Tuyết Thiến , nàng sao có thể biết xấu hổ cho Tiểu Vân, nhưng nàng cũng mệt mỏi.

      “Dạ, tiểu thư, xong rồi.” Tiểu Vân rồi cầm khăn giúp nàng lau khô thân thể, sau đó mặc áo ngủ vào.

      Nằm ở giường, nàng cứ lăn qua lăn lại ngủ được, trước mắt lên những chuyện đó xảy ra ban ngày, đặc biệt trong nháy mắt cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài, bây giờ nhớ lại, mặt vẫn lập tức hồng đến tận mang tai, trong lòng vừa thẹn vừa hận.

      Tại sao nụ hôn thần bí cùng nóng bỏng kia của lại khiến lòng nàng có chút quyến luyến, nàng tựa như thiếu nữ hoài xuân, ngượng ngùng, ràng biết là thể nhưng trong lòng lại có chút chờ mong.

      được, nàng thể, sao nàng có thể bị mê muội bởi nụ hôn của , nàng phải tỉnh táo lại, nàng phải nghĩ cách rời .
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 062 – Bị theo dõi
      Sáng sớm hôm sau, Cung Tuyết Thiến nhìn thấy Tiểu Vân liền nghiêm túc hỏi: “Tiểu Vân, ngươi có đồng ý cùng ta rời khỏi kinh thành ? Nếu muốn, ngươi có thể ở lại đây.”

      “Tiểu thư, tại sao ngươi phải rời khỏi đây?” Tiểu Vân , nơi đây chẳng phải rất tốt sao? Hơn nữa tiểu thư vừa mới về đến nhà, vì sao lại muốn ?

      lời khó hết, Mộ Dung Trần hối hận ngày đó thả ta , cho ta thời gian mười ngày, sau đó phải trở lại vương phủ, ngươi biết rằng ta muốn trở về mà, nhưng ở lại kinh thành, tìm được, cho nên ta phải .” Cung Tuyết Thiến giải thích đơn giản.

      “Là vậy sao? Vậy tiểu thư đến đâu, nô tỳ theo tiểu thư đến đó.” Tiểu Vân lòng , dù sao nàng nhất định theo tiểu thư.

      “Cám ơn ngươi, Tiểu Vân, vậy chúng ta chuẩn bị chút, với Lý bá, ta cùng ngươi về quê.” Cung Tuyết Thiến , trong lòng rất cảm ơn Tiểu Vân rời bỏ nàng.

      “Được, tiểu thư.” Tiểu Vân gật gật đầu, chủ ý này tồi: “Tiểu thư, nô tỳ ra ngoài mua chút đồ để chúng ta dùng đường .”

      “Được, ngươi .” Cung Tuyết Thiến gật đầu, vẫn là Tiểu Vân nghĩ chu đáo.

      Cung Tuyết Thiến ngồi mình trong sân, suy nghĩ xem sau khi rời khỏi nơi này, nàng nên mang theo Tiểu Vân đâu? Xem ra nàng vẫn nên nghiên cứu tốt, tốt nhất là đến nơi bốn mùa dễ chịu. Đột nhiên nghe thấy từ xa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng chuyện.

      “Thập tứ vương gia, tiểu thư nhà ta ở trong phòng, mời bên này.” Là tiếng của Lý bá.

      , Mộ Dung Vũ? đến đây, vừa định đứng dậy nghênh đón, liền nhìn thấy đó tới, Lý bá lui xuống.

      “Vương gia, ngươi đến rồi.” Cung Tuyết Thiến nhìn thấy lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua, có chút mất tự nhiên.

      “Ta đến xem có phải nàng quay về Vương phủ cùng hoàng huynh rồi hay ?” Mộ Dung Vũ lúc này mới mở miệng , trong mắt lên tia thống khổ.

      , ta trở về. Vương gia, ngày hôm qua ngươi hiểu lầm rồi, ra giữa chúng tôi xảy ra chuyện gì cả.” Cung Tuyết Thiến biết muốn cái gì, vẫn mở miệng giải thích, tuy biết rằng giải thích là dư thừa, dù sao mắt thấy vẫn là .

      “Tâm Nghi, việc này còn quan trọng, quan trọng là…Nàng thích hoàng huynh, như vậy là đủ rồi.” Mộ Dung Vũ lắc đầu, mặc kệ có phát sinh chuyện gì hay ? Người trong lòng nàng chính là hoàng huynh, như vậy cũng đủ làm chết tâm, truy cứu chân tướng chỉ làm thêm thống khổ.

      “Ta…” Cung Tuyết Thiến vừa định “ta thương ” nhưng ngẫm lại vẫn là thôi , nếu như vậy nàng cần gì phải giải thích.

      “Tâm Nghi, nàng cần giải thích, ta chỉ là tới nhìn xem nàng có tốt , có ý gì khác.” Mộ Dung Vũ vội vàng giải thích, sợ nàng hiểu lầm.

      “Ta biết, ta hiểu được.” Cung Tuyết Thiến đau lòng nhìn , luôn thiện lương như vậy, khiến cho người ta đau lòng.

      “Nhìn thấy nàng rất tốt, ta an tâm rồi, ta trước đây, tạm biệt.” Mộ Dung Vũ đứng dậy, ở đây lâu cũng biết nên chuyện gì?

      “Ta tiễn ngươi.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy .

      “Đúng rồi, Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ đột nhiên hạ giọng ở bên tai của nàng: “Ta phát có người theo dõi nàng, nhưng hình như có ác ý, nàng có biết là ai ? Có muốn ta giúp đỡ ?”

      Chương 063 – Xin nàng huynh ấy
      “Có người theo dõi ta?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt chút, sau đó lập tức hiểu được, nhất định là do Mộ Dung Trần phái đến, nàng tốt đến nỗi cho là phái người đến bảo vệ mình, phỏng chừng là phái người đến giám sát nàng, sợ nàng bỏ chạy, trong lòng có chút buồn bực nhưng cũng thể biểu đạt, nàng biết tình cảm huynh đệ bọn họ rất tốt, dù có cũng hoàn toàn tin nên đành phải : “Đó là người của hoàng huynh ngươi phái đến bảo hộ ta.”

      “Vẫn là hoàng huynh suy nghĩ chu đáo.” Mộ Dung Vũ cười chua xót.

      “Hừ.” Cung Tuyết Thiến khỏi hừ lạnh tiếng, bảo hộ? Giám sát có.

      “Làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ nhìn thấy vẻ mặt cười của nàng, nghi ngờ hỏi.

      có gì? Đúng rồi, Vũ, ta rất tò mò, tình cảm huynh đệ giữa các ngươi hình như rất tốt, chẳng lẽ các ngươi là cùng mẹ sinh ra ?” Cung Tuyết Thiến tò mò hỏi, theo như nàng nghĩ bọn họ hẳn là phải tranh đấu gay gắt, cạnh tranh lẫn nhau.

      “Ha ha.” Mộ Dung Vũ đột nhiên khẽ cười tiếng, sau đó mới : “ừ, nàng đúng rồi, Tam hoàng huynh, Ngũ hoàng huynh, Thập nhị hoàng huynh cùng ta là do mẫu phi sinh.”

      Cung Tuyết Thiến trợn to mắt, nàng rồi mà, nhất định là như vậy, nàng lại lập tức tò mò hỏi: “Vậy các ngươi có tỷ muội gì sao?”

      “Có, ta có hoàng tỷ, nhưng mà sớm xuất giá, còn những tỷ muội khác cũng thân lắm.” Mộ Dung Vũ trả lời thành .

      “ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, cuộc sống hoàng gia hẳn là như vậy, luôn luôn tranh đấu, thân thiết cũng có gì lạ.

      “Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng.

      “Gì vậy?” Cung Tuyết Thiến cũng nhìn .

      “Nếu nàng hoàng huynh, vậy ta thỉnh cầu nàng hãy tâm huynh ấy, khiến huynh ấy quên những thống khổ trước kia, ta chúc phúc cho hai người.” Tuy mặt Mộ Dung Vũ mang theo đau xót nhưng trong mắt đều là chân thành.

      Cung Tuyết Thiến ngẩn ra nhìn , biết nên trả lời như thế nào, hơn nửa ngày mới hỏi: “Ngươi nữ nhân từng thích chết, xảy ra chuyện gì?”

      “Ta cũng lắm, chỉ biết nàng gọi là Liễu Nhu, hoàng huynh rất nàng, sau đó nàng chết , chuyện này liền trở thành điều cấm kỵ trong hoàng cung, cho phép bất kỳ ai nhắc lại. ra trước kia, hoàng huynh cũng giống Ngũ hoàng huynh vậy, mặt luôn mỉm cười, đối xử với chúng ta cũng tốt lắm, dạy chúng ta luyện võ, viết chữ, nhưng mà từ đó về sau, huynh ấy liền thay đối, quan tâm tất cả mọi việc xung quanh, mặt lúc nào cũng lạnh như băng, ta cùng Thập nhị hoàng huynh mỗi lần nhìn thấy huynh ấy đều rất sợ, dần dần trưởng thành mới biết được nỗi khổ trong lòng hoàng huynh, huynh ấy vẫn luôn quên được nữ nhân kia, cho nên chúng ta vẫn hy vọng cũng như vẫn luôn tìm kiếm nữ tử có thể thay thế vị trí Liễu Nhu trong lòng hoàng huynh. ra, nữ nhân ở Vương phủ thường do mẫu phi hoặc là Ngũ hoàng huynh đưa vào, có ai là người huynh ấy đích thân tìm kiếm cả.” Trong mắt Mộ Dung Vũ chứa đau lòng giải thích, bởi vì nên mới hiểu được nỗi thống khổ của hoàng huynh khi mất người mình .

      “Nếu ngươi biết như vậy, mà cũng thích, vì sao còn phải khẩn cầu ta?” Cung Tuyết Thiến hiểu, nhìn , muốn nàng là người thay thế sao? Nàng thèm, nàng gần như khẳng định cái chết của nữ tử tên Liễu Nhu kia hẳn là đơn giản, bằng Mộ Dung Trần biến thành như vậy, chuyện này TV vẫn thường thấy, chừng là có nội tình kinh người gì đó.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 064 – Quá thiện lương
      “Ta biết bây giờ hoàng huynh vẫn chưa thích nàng, nhưng mà huynh ấy chịu ôm nàng, hôn nàng là việc chưa từng xảy ra từ sau khi Liễu Nhu chết. Tâm Nghi, hoàng huynh nhất định thích nàng.” Mộ Dung Vũ khẳng định, chôn vùi đau xót sâu dưới đáy lòng mình.

      “Lý do này của ngươi là sao đây?” Cung Tuyết Thiến có chút dở khóc dở cười, làm sao có thể biết được nội tình bên trong chứ.

      “Mặc kệ có thể tính là lý do hay ? Tâm Nghi, chỉ cần nàng bằng lòng, ta có cảm giác, hoàng huynh nhất định cởi bỏ được khúc mắc trong lòng để thích nàng.” Mộ Dung Vũ mực khẳng định.

      Cung Tuyết Thiến biết khẳng định này của từ đâu mà có? Nhìn chăm chú, hỏi: “ phải ngươi thích ta sao? Vì sao lại hy vọng ta ?” cao thượng như vậy sao? Hay là hoàn toàn ?

      “Tâm Nghi, ta thích nàng, rất thích, nếu nàng cũng thích ta ta nhất định toàn tâm toàn ý nàng, nhưng mà chính miệng nàng nàng hoàng huynh, hơn nữa các người….” Mộ Dung Vũ nhìn nàng, tiếp tục , xem như cam tâm còn có thể làm gì?

      Mặt Cung Tuyết Thiến hơi đỏ, chuyện kia giải thích ràng lắm nên mới hiểu lầm.

      “Tâm Nghi, ta thích nàng, cũng mến hoàng huynh, cho nên ta hy vọng cả hai người ta đều được hạnh phúc.”Mộ Dung Vũ chân thành , nếu bọn họ hạnh phúc chút đau đớn này có là cái gì?

      “Vũ, tại sao ngươi lại thiện lương như vậy?” Cung Tuyết Thiến bị tấm lòng thiện lương của làm cảm động, thiếu chút nữa ra nàng cũng muốn thích , nhưng tình phải bố thí.

      “Ta ngốc, giao nàng cho hoàng huynh, cái này gọi là Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền (nước phù sa chảy ruộng người).” Mộ Dung Vũ đột nhiên trêu đùa, tìm niềm vui từ trong đau khổ.

      khí lập tức trở nên thoải mái hơn, Cung Tuyết Thiến giả vờ tức giận : “ nửa ngày trời, ta lại trở thành nước phù sa sao?”

      “Ha ha, bằng nàng cho rằng nàng là cái gì?” Mộ Dung Vũ cười lớn, thê lương trong mắt lại có cách nào che dấu.

      “Ta đương nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.” Cung Tuyết Thiến lấy tay chống nạnh .

      “Ha ha” Mộ Dung Vũ nở nụ cười, Tâm Nghi, trong lòng ta nàng luôn là thiên hạ đệ nhất:“Tâm Nghi, ta phải .”

      “Được, ta tiễn ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nhìn dáng người vừa tuấn khôi ngô vừa thiện lương, lại vì người khác mà lo nghĩ như vậy, trong lòng nghĩ, quả nàng nên khiến mình , nếu như , nàng nhất định rất hạnh phúc, nhưng mà…

      lâu sau khi rời , Tiểu Vân cao hứng đem theo túi lớn trở về.

      “Tiểu thư, người xem, đồ đạc đều chuẩn bị xong rồi, dọc đường , cả ăn cả dùng, cũng thiếu.” Nàng phấn khởi khoe với tiểu thư.

      “Vô dụng.” Cung Tuyết Thiến lại mặt ủ mày chau, xem cũng chưa xem, .

      “Làm sao vậy? Tiểu thư, nữa sao?” Tiểu Vân tò mò hỏi.

      phải , mà là được, ngươi phát chung quanh có người theo dõi chúng ta sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi.

      “Có sao? Nô tỳ nhận ra, tiểu thư nhận ra sao?” Tiểu Vân lắc đầu.

      “Ừ, là do tên Mộ Dung Trần chết tiệt kia phái đến, xem ra được rồi.” Cung Tuyết Thiến thở dài .

      “Vậy, phải làm sao bây giờ?” Tiểu Vân cũng có cách.

      Chương 065 – Đêm khuya xông vào nhà dân
      “Mặc kệ, bước nào tính bước ấy, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng (chỉ mọi việc yên ổn khi tới lúc), nghĩ nữa.” Cung Tuyết Thiến nằm bẹp giường , nàng muốn trốn, nhưng mà nàng biết những kẻ nấp trong chỗ tối kia thân thủ bất phàm, sao có thể để nàng dễ dàng rời .

      ngày tâm phiền ý loạn qua rất nhanh, màn đêm buông xuống, bóng đen vô thanh vô thức (yên lặng) đứng trước cửa phòng nàng.

      Cung Tuyết Thiến ôm chăn ngồi ở giường, nhìn ánh trăng kia chậm rãi nhô lên ngoài cửa sổ, đột nhiên ném chăn ở trong ngực ra: “ được, ta thể cứ ngồi chờ chết, mặc kệ có thành công hay cũng phải thử lần? Ta chính là chịu nhục năm năm mới có thể rời khỏi nơi đó? Cũng thể chờ cái tên Vương gia chết tiệt kia đến bắt mình trở về.”

      Rồi lại thở dài : “Nhưng mà làm thế nào để rời ? biết dịch dung, hai biết hóa trang, ba biết võ công, bốn có chỗ dựa.”

      Ánh mắt bỗng nhiên bừng sáng: “Đúng rồi, mình cũng có thể tìm Mộ Dung Vũ hỗ trợ, tìm lý do khiến giúp mình rời , tốt xấu gì cũng là Vương gia.”

      Lập tức lại lắc đầu nghĩ: “ được, lợi dụng như vậy có phải rất đê tiện hay ? phải là đẩy vào thế khó xử sao? Chưa kể, cũng nhất định đồng ý phản bội hoàng huynh của .”

      “Ngươi cũng biết làm như vậy rất đê tiện?” giọng lạnh như băng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.

      “Ai?” Cung Tuyết Thiến bị dọa lập tức nhảy xuống giường.

      Rầm….Cửa phòng bị đá văng, thân ảnh cao lớn tràn ngập hàn khí đứng ở cửa.

      “Là ngươi, Mộ Dung Trần?” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc kêu ra tiếng, phản ứng đầu tiên là chạy về giường chui vào chăn, cảnh giác nhìn chằm chằm, bởi vì tại người nàng chỉ mặc áo ngủ được cải tiến, áo tay và quần đùi ngắn đầu gối.

      “Nhìn thấy bổn vương rất kinh ngạc? Hay là trong lòng chột dạ?” Trong mắt Mộ Dung Trần lóe ra tia hàn khí bức người, ban ngày nghe ám vệ lặng lẽ bẩm báo là biết nàng có chủ ý gì, muốn chạy, chạy được sao?

      “Chột dạ gì chứ? Ngươi ban đêm xông vào nhà dân, nên chột dạ chính là ngươi.”Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn , biết nàng muốn bỏ trốn, ngoài dự tính của nàng, phải cắn trả vố.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, nhưng mà dường như ngươi quên ngươi là gì của Bổn Vương sao? Đừng là ban đêm xông vào, tại Bổn Vương có muốn ngươi cũng là quang minh chính đại.” Mộ Dung Trần xong bước từng bước lại gần, cánh tay trắng như tuyết, cặp đùi thon dài vừa nhìn thấy vẫn luôn lên trong đầu của , lại nghĩ tới hương vị ngọt ngào trong miệng nàng khiến xúc động.

      “Ngươi muốn làm gì? Đứng lại, được lại đây.” Cung Tuyết Thiến sợ hãi hô.

      “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ra lệnh cho Bổn Vương sao? Bổn Vương lại càng muốn đến.” Mộ Dung Trần vừa xong đến trước giường nàng.

      “Ngươi còn bước tới đây ta kêu cứu.” Cung Tuyết Thiến uy hiếp.

      “Kêu , ai ngăn cản ngươi, nếu ngươi cho rằng có người tới đây cứu ngươi ngươi cứ kêu.” Mộ Dung Trần lấy tay nâng cằm của nàng lên. biết vì sao rất thích nhìn ánh mắt khiêu khích chịu thua kia của nàng, càng khiến muốn chinh phục, làm cho trái tim chết của trong nháy mắt sống lại.

      “Ngươi muốn chết.” Cung Tuyết Thiến tức giận liền tát lên mặt cái.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 066 – Chọc giận
      Đột nhiên cánh tay lại bị bắt lấy, thân mình vững ngã vào lồng ngực .
      “Thế nào? Đây là vội vã muốn dâng mình sao? Yên tâm, Bổn Vương để ngươi thất vọng.” Mộ Dung Trần tà ác ở bên tai nàng, liền kéo áo ngủ của nàng làm cho thân thể xinh xắn kiêu ngạo của nàng lộ ra trong khí.

      “Ngươi vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận, lại thể che lại.

      Rầm….Mộ Dung Trần hung hăng đẩy nàng ngã xuống giường, lạnh lùng uy hiếp:“Mạnh Tâm Nghi, ngươi tốt nhất đừng để cho Bổn vương nghe được ngươi lại những lời này, bằng Bổn vương nhất định khiến ngươi sống bằng chết.”

      Tiếng vừa dứt, tiếng xoẹt, quần đùi của nàng cũng nằm trong tay .

      “á.” Cung Tuyết Thiến nổi giận, vội vàng dùng chăn bao bọc thân thể trần trụi của mình.

      “Lại đây.” Mộ Dung Trần lại lạnh lùng ra lệnh.

      “Mộ Dung Trần, ngươi tưởng ngươi là thiên hoàng lão tử sao? Cho dù là thiên hoàng lão tử ta cũng sợ, có bản lĩnh giết ta .”Mặt Cung Tuyết Thiến đỏ bừng tức giận, miệng chửi bới.

      “Giết ngươi? Yên tâm, tại Bổn Vương còn luyến tiếc.” Mộ Dung Trần phen liền lôi nàng ra, xoay người cái liền đặt nàng ở dưới thân, ánh mắt tùy ý lướt khắp thân thể nàng.

      “Ngươi vẫn nên giết ta.” Cung Tuyết Thiến nhắm mắt lại, xấu hổ muốn tự sát.

      “Ta muốn để cho ngươi sống.” Mộ Dung Trần cắn vành tai của nàng, tay để ngực nàng.

      Cả người Cung Tuyết Thiến lấm tấm mồ hôi, nàng nên làm gì bây giờ? Tuyệt vọng quát:“Mộ Dung Trần, ngươi là tên khốn kiếp, chẳng trách nữ nhân của ngươi cần ngươi. Đáng đời ngươi, ngươi phải sống độc suốt quãng đời còn lại.”

      Thân mình Mộ Dung Trần lập tức cứng ngắc, mặt nháy mắt lạnh như băng, ánh mắt hừng hực lửa giận nhìn nàng chằm chằm tựa hồ muốn biến nàng thành tro tàn.

      Cung Tuyết Thiến sợ hãi nhìn , bộ dạng của tựa như mãnh hổ phẫn nộ muốn ăn thịt người, hơi thở nguy hiểm kia hết sức căng thẳng.

      Bốp…. cái tát hung hăng đánh vào mặt nàng, trong nháy mắt nàng liền cảm giác được trong miệng ngai ngái, còn có cỗ nhiệt lưu lưu lại khóe miệng.

      Ánh mắt của lạnh như băng, tia thương tiếc đồng tình, nháy mắt liền chuyển sang điên cuồng trả thù, thô bạo, chút nào thương tiếc lấy tay tách hai chân của nàng ra, tựa như phát tiết phẫn nộ tích tụ trong lòng lâu.

      , đừng.” Cung Tuyết Thiến hoảng sợ nhìn , ánh mắt cầu xin, nàng bị hù dọa.

      Lúc này ánh mắt của Mộ Dung Trần tựa như bị lạc, trong đầu chỉ có duy nhất hình ảnh, Liễu Nhu miệng đầy máu tươi ngã vào lòng , mặt là cam lòng, rất hận, thực hận chính mình bảo vệ được người mình mến, động tác dưới thân chút lưu tình, tựa như phát tiết cừu hận trong lòng .

      “A…” Đau đớn như tê tâm liệt phế nháy mắt truyền khắp cả người nàng, tiếng kêu thê thảm của Cung Tuyết Thiến vang vọng cả bầu trời đêm, nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

      tựa như có chút cảm giác nào, vẻ mặt thù hận phẫn nộ, hung hăng dùng sức va chạm thân thể của nàng.

      “Ngươi được chết tử tế, cút ngay, ta muốn giết ngươi.” Thân thể đau đớn cùng nhục nhã làm cho Cung Tuyết Thiến ngừng mắng .

      Chương 067 – Tàn bạo lăng nhục
      Rầm…cửa bỗng chốc bị phá ra, TiểuVân lảo đảo chạy vào hô: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Nhưng rồi thoáng cái lại ngây người tại chỗ, tiểu thư nằm ở đó mà người ở nàng ràng là Vương gia, nháy mắtTiểuVân liền hiểu chuyện gì xảy ra? Tiểu thư và Vương gia ….

      xin lỗi… xin lỗi.”Tiểu Vân vừa cuống quýt xin lỗi vừa định lui ra.

      “Tiểu Vân, cứu…cứu ta.” Cung Tuyết Thiến giống như nhìn thấy vị cứu tinh.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân vừa định bước tới chợt nghe Mô Dung Trần tức giận quát:“Cút…cút ngay.”

      TiểuVân bị dọa, khẽ run rẩy, xem tình hình trước mắt, cuối cùng vẫn là xoay người rời khỏi. xin lỗi, tiểu thư, phải nô tỳ cứu người nhưng tại người là người của Vương gia rồi, nô tỳ chỉ có thể làm vậy thôi.

      Trong tích tắc cửa lại bị đóng lại, Cung Tuyết Thiến tuyệt vọng, giãy dụa cũng phản kháng, đờ đẫn nằm ở đó để mặc cho phát tiết lên thân thể của mình.

      Nước mắt khuất nhục cứ chảy mãi ngừng, nàng thể tưởng tượng được vận mệnh của mình lại giống như Vân Phi Tuyết. Chuyện nghĩ cũng dám nghĩ này lại có thể phát sinh ở người nàng, có tình , cũng có hiểu biết tối thiểu nhất, nàng lại mất trong sạch cách ràng như vậy.

      Cuồng phong bão táp biết tàn phá suốt bao lâu mới ngừng lại, thân thể của nàng còn đau đớn, cũng có tri giác, chỉ là chết lặng.

      Con ngươi của Mộ Dung Trần vẫn lạnh băng như trước rời khỏi người nàng, sửa sang lại y phục của mình tốt mới nhìn lên giường. Đầu tóc rối bời, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng chảy máu tươi, vết bầm tím đầy người, còn có vết máu tấm lót giường, nàng tựa như thiếu nữ bị chà đạp thê thảm, nhưng trong mắt lại tia thương tiếc đồng tình, lạnh nhạt khiến lòng người run rẩy.

      “Ngươi hài lòng chưa? Thỏa mãn chưa? Nếu rồi xin ngươi buông tha cho ta.” Từ giường, Cung Tuyết Thiến đột nhiên ngồi dậy, đờ đẫn nhìn , trong ánh mắt oán hận, càng có nước mắt, chỉ có trống rỗng khiến người khác cảm thấy đáng sợ.

      “Mạnh Tâm Nghi, đây là do ngươi tự chuốc lấy, nếu như dám chọc giận Bổn Vương ngươi hẳn là nên biết hậu quả như thế nào, Bổn Vương buông tha ngươi.” Trong con ngươi đen thâm thúy của Mộ Dung Trần chút ấm áp, nếu như nàng dám vềLiễuNhu vậy nàng nên biết có hậu quả như thế nào.

      “Ha ha…ha ha.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên bật cười, nhưng mà nụ cười đó lại vô cùng trầm đáng sợ.

      “Giả ngây giả dại sao? Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoan ở lại đây, bằng Bổn Vương khiến ngươi muốn sống được, muốn chết cũng xong.”Mộ Dung Trần lạnh lùng rồi xoay người rời .

      “Ngươi yên tâm, ta bỏ , ta ngoan ngoãn ở lại đây.” Cung Tuyết Thiến ở phía sau đột nhiên bình tĩnh mở miệng, phải, nàng bỏ , bởi vì nàng muốn trả thù, đem tất cả những sỉ nhục của hôm nay trả lại gấp bội cho .

      Nắm tay của nàng nắm chặt lại, ra hận lại có thể biến người ta trở nên kiên cường như vậy.

      “Tiểu thư.”Tiểu Vân với vẻ mặt áy náy tới, dám ngẩng đầu nhìn vào mắt của nàng.

      “Tiểu Vân, ta muốn tắm rửa.” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng phân phó, cũng thèm nhìn Tiểu Vân cái mà xoay người đến bên giường.

      “Dạ, nô tỳ sớm chuẩn bị xong, lấy nước tới ngay cho tiểu thư.” Tiểu Vân vội vàng lui ra ngoài, rất nhanh sau liền mang theo nước ấm bước vào, sau khi pha xong nước tắm mới : “Tiểu thư, được rồi.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 068 – Nàng muốn trả thù
      Cung Tuyết Thiến ngồi vào trong thùng gỗ, nhìn khắp người mình đều là vết thương, cùng đau rát mặt. Nghĩ tới vừa rồi phải chịu đựng khuất nhục, trong mắt nàng lộ ra tia thù hận, đôi bàn tày trắng như phấn nắm chặt lại. Mộ Dung Trần, ta trả lại ngươi gấp bội tất cả những khuất nhục ta phải chịu hôm nay.

      “Tiểu thư, xin lỗi.”Tiểu Vân vừa giúp nàng lau sau lưng vừa xin lỗi thôi.

      cần xin lỗi, thời điểm mấu chốt ai cũng muốn bảo trụ tính mạng của mình, huống chi ngươi căn bản cũng cứu được ta.” Giọng điệu của Cung Tuyết Thiến hơi lạnh lùng, tuy rằng nàng biết cho dùTiểu Vân có cứu mình cũng chẳng ăn thua gì nhưng mà Tiểu Vân xoay người rời vẫn khiến cho trái tim nàng lạnh giá.

      “Tiểu thư, người hiểu lầm rồi.” Tiểu Vân biết tiểu thư tức giận, trong mắt đong đầy nước mắt : “Nô tỳ nhìn thấy tiểu thư trở thành người của Vương gia rồi nên mới rời .”

      A… Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới hiểu được,TiểuVân đại khái nghĩ là nàng trở thành nữ nhân của , vì cuộc sống sau này, cần khiến cho tình hình càng thêm bế tắc, dù sao nữ nhân cổ đại đều là “tòng nhất nhi chung” (chỉ thủy chung với chồng).

      “Tiểu thư, người hãy tha thứ cho nô tỳ.” Tiểu Vân đột nhiên quỳ xuống.

      “Đứng dậy , Tiểu Vân, ta trách ngươi.” Cung Tuyết Thiến kéo Tiểu Vân dậy, cho dùTiểu Vân có cứu cũng chỉ là bọ ngựa đá xe, tự lượng sức mình, nàng nên tráchTiểu Vân, dù sao Tiểu Vân cũng giống như trong suy nghĩ của nàng.

      “Tiểu thư, người trách nô tỳ sao?”Tiểu Vân vẫn yên lòng hỏi.

      “Phải, trách, ngươi cùng ta lớn lên từ , đời này ta còn người thân, ngươi là người thân duy nhất của ta.” Cung Tuyết Thiến , nàng nghĩ như vậy, dù saoTiểu Vân theo nàng năm năm, năm năm tình cảm là gì có thể thay thế được.

      “Tiểu thư, nô tỳ bao giờ phản bội người.”Tiểu Vân bật khóc, thề.

      “Ta tin tưởng ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nếuTiểu Vân mà nàng cũng thể tin tưởng vậy nên tin tưởng ai đây.

      Cởi bỏ khúc mắc, TiểuVân vừa nhàng chà lau giúp nàng vừa đau lòng : “Tiểu thư, đau ? Vương gia nhẫn tâm, lại có thể đối xử với tiểu thư như vậy.”

      phải nhẫn tâm mà là có tim.” Cung Tuyết Thiến hung hăng .

      “Tiểu thư, bây giờ phải làm sao? Dù sao Vương gia cũng phải cho tiểu thư danh phận chứ.”Tiểu Vân hỏi, dù thế nào nữa tiểu thư cũng là người của Vương gia.

      “Danh phận? Ta thèm.” Cái nàng cần chính là trả thù.

      Giọng của nàng oán hận khiến TiểuVân sửng sốt lảng sang chuyện khác: “Tiểu thư, tắm xong rồi, nô tỳ dọn dẹp lại giường để người nghỉ ngơi.”

      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.

      Sau khi tắm rửa xong, Cung Tuyết Thiến ngồi trước gương đồng, nhìn khuôn mặt mình bị đánh sưng đỏ, mối hận bị lăng nhục lại từ đáy lòng trào ra lần nữa, thân thể mơ hồ đau đớn khiến màn kia lại xuất trước mặt nàng.

      Nước mắt nhịn được lập tức trào ra, tại sao lại như vậy? Nàng cảm thấy bất lực, đơn, cho dù trong đầu điên cuồng muốn trả thù nhưng nàng nên trả thù như thế nào?

      Chương 069 – Giao dịch giết người
      Cung Tuyết Thiến nằm ở giường suốt ba ngày mới tĩnh dưỡng tốt thân thể bị thương, mà Mộ Dung Trần cũng phái người đến hạ lệnh, ép nàng ba ngày sau phải quay về Vương phủ.

      Ba ngày, nàng có nên dùng ba ngày này để làm chút chuyện gì đó ?

      “Tiểu thư, hôm nay là ngày chợ lễ lớn nhất được tổ chức mỗi năm lần, có thể thấy được rất nhiều đồ vật mới lạ mà bình thường thể thấy được, tiểu thư muốn xem sao?” Tiểu Vân , thực tế là muốn giúp nàng khuây khỏa.

      sao? Vậy chúng ta xem xem.” Cung Tuyết Thiến , có lẽ ra ngoài tốt hơn nhiều.

      Chợ phồn hoa náo nhiệt, dòng người cũng rất náo động, đường có rất nhiều người như tiểu thư con quan, phu nhân, công tử cùng các thiếu gia. Ngoài ra còn có những thương nhân cùng với những người bán rong. Tất cả đều rất đa dạng hấp hẫn thu hút chú ý của mọi người, duy chỉ có mỗi Cung Tuyết Thiến là yên lòng cứ tới phía trước.

      Trong căn phòng ở tửu lâu.

      “Cơ môn chủ, đây là mười vạn hai hoàng kim, cám ơn ngươi thay ta diệt trừ kẻ địch.” nam nhân độ khoảng hơn năm mươi tuổi có vẻ mặt phúc hậu đem vàng ở bàn đưa tới trước mặt , tạ ơn ngàn vạn lần.

      “Ông chủ Chu quả nhiên sảng khoái, vậy Cơ mỗ xin nhận.” Cơ Tinh Hồn khẽ vung tay, lập tức nhận lấy hoàng kim.

      “Cơ môn chủ, tại hạ xin cáo từ.” Ông chủChu chắp tay .

      tiễn.” Cơ Tinh Hồn , chờ đến khi ông ta rời mới phân phó người đứng bên cạnh: “Ngươi đem vàng này về Khoái Hoạt Môn.”

      “Vâng, môn chủ.” Thuộc hạ liền quay người rời .

      Cơ Tinh Hồn lơ đãng ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy vẻ mặt hơi ngẩn ngơ của Cung Tuyết Thiến, là nàng? Khóe môi nhếch lên thành nụ cười tà mị, liền phi thân cái, thi triển khinh công, ôm nàng trở lại phòng.

      “A….” Thân mình bỗng bay lên trời dọa nàng sợ đến mức thiếu chút nữa hét chói tai, nhưng chỉ trong chớp mắt mình lại đứng mặt đất, lúc này nàng mới thở phào, khi quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt như cười như , là ?

      “Tiểu thư, có phải chúng ta tâm linh tương thông hay , đúng lúc ta vừa muốn tìm nàng, nàng lại xuất .” Cơ Tinh Hồn mờ ám vừa lấy tay ôm nàng vừa , cách đây mười ngày, biết được thân phận của nàng, nàng chính là Mạnh Tâm Nghi thanh danh lừng lẫy, điều này càng làm cho cảm thấy hứng thú.

      Cung Tuyết Thiến lại bất ngờ giãy dụa, mà ngược lại nhìn chằm chằm, nàng còn nhớ lúc trước , có chỗ nào mà vào được, xem ra nhất định rất lợi hại.

      “Tiểu thư cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, xem ra cũng muốn ta.” Cơ Tinh Hồn lấy tay vuốt ve khuôn mặt của nàng.

      “Có phải võ công của ngươi rất cao cường ?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên hỏi.

      Tinh Hồn sửng sốt, sau đó lại cười quyến rũ: “ phải, nhưng mà giang hồ người có thể đánh thắng được ta chỉ quá mười người.”

      “Vậy ngươi có thể làm giúp ta việc hay ?” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến vô cùng nghiêm túc.

      “Là việc gì?” Cơ Tinh Hồn cảm thấy hứng thú hỏi.

      “Giúp ta giết người!”

      “Giết người? Được…nàng muốn giết người nào? Chỉ là giá của ta rất cao.”

      “Đương kim tam Vương gia Mộ Dung Trần. Giá bao nhiêu ngươi cứ , cho dù khuynh gia bại sản ta cũng tiếc.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến lộ ra tia tàn nhẫn.

      “Cho dù nàng khuynh gia bại sản cũng chưa chắc trả đủ, bởi vì giết Vương gia phải là chuyện .” Cơ Tinh Hồn nhìn chằm chằm nàng, phải nàng là tiểu thiếp của tam Vương gia sao? Tại sao lại muốn giết Vương gia? Chẳng lẽ câu “độc nhất là tâm địa phụ nữ” là đúng.

      “Ngươi chỉ cần có dám hay , về phần giá cả, chỉ cần ngươi ra giá, ta trả.” Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu lên , nàng vẫn rất tự tin.

      “Được, nhưng ta cần ngân lượng, ta chỉ cần nàng.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, .

      “Được, chỉ cần ngươi giết , ta đây chính là của ngươi.” Cung Tuyết Thiến , chỉ cần có thể trả thù, dù trả bằng bất cứ giá nào nàng cũng đồng ý.

      “Nàng lập tức là của ta.” Cơ Tinh Hồn đột nhiên cười quỷ dị.

      đợi Cung Tuyết Thiến phản ứng, cánh cửa phòng bị người dùng sức đá văng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :