1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 050 – Lễ hội hoa đào 4
      nên, đừng quấy rầy bọn họ.” Mộ Dung Trần phản đối, dù sao, ai cũng muốn bị quấy rầy.

      “Hoàng huynh, ta chưa quấy rầy bọn họ, ta chỉ là vụng trộm theo phía sau, nhìn xem nữ tử thế nào có thể làm cho Thập tứ đệ của chúng ta động tâm thôi, các ngươi , ta tự mình ”. Mộ Dung Vân xong liền về trước.

      “Hoàng huynh chúng ta cũng qua , bằng tiểu tử Thập nhị này nhất định làm bọn họ xấu hổ sượng mặt mới thôi.” Mộ Dung Phong .

      ”. Mộ Dung Trần đương nhiên hiểu được tiểu tử Thập nhị này nhất định làm như vậy, vì Thập tứ đệ, chỉ có thể ngăn cản lại.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Trong mắt Mộ Dung Vũ đều là nàng, tuy rằng yên lặng lên phía trước nhưng chỉ cần cùng nàng, được ở cùng chỗ, trong lòng liền cảm thấy rất hạnh phúc.

      Trong lòng Cung Tuyết Thiến lại phiền toái nên mở miệng như thế nào? Nên mở miệng như thế nào? Nhưng chắc chắn là nàng phải rang, nếu tránh khỏi, vậy sớm tốt hơn, đột nhiên, nàng dừng bước đến bên cây đào với tay liền bẻ nhánh hoa.

      Nhìn nàng bẻ gẫy nhành hoa đào, Mộ Dung Vũ tim đập nhanh, lập tức sắc mặt cũng có chút thay đổi.

      Phía sau, ba vị Vương gia nhà Mộ Dung nhìn thấy bọn họ dừng bước vội trốn phía sau thân cây hoa đào.

      “Vương gia, thực xin lỗi”. Cung Tuyết Thiến trong tay cầm cành hoa đào, hít sâu mới lên tiếng đem cành hoa đào trong tay mình đưa cho , chắc hẳn là hiểu ý tứ của mình. (Lẽ ra như lời Tiểu Vân ở chap 48, phải tặng hoa mai mới là từ chối tình ý của người khác, hiểu sao trong bản Trung lại là hoa đào T_T)

      “Vì sao? phải nàng nhận lời mời của ta sao?” Mộ Dung Vũ sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vì sao nàng lại muốn cự tuyệt?

      “Thực xin lỗi! xin lỗi, nếu ta ta biết lễ hội hoa đào này có ý nghĩa như vậy, ngươi có tin ? Mặc kệ ngươi tin hay tin? Ta biết. Sau khi tiểu Vân lại với ta, ta mới biết được”. Cung Tuyết Thiến giải thích, mặc dù là như vậy nàng vẫn cảm thấy thực xin lỗi .

      “Tâm Nghi, cho dù nàng hiểu nhưng nàng rời khỏi Vương Phủ, vì sao thể đón nhận ta?” Mộ Dung Vũ dường như còn ôm tia hi vọng.

      Mà trốn ở sau thân cây hoa đào, ba người cũng hẹn đồng thời sửng sốt. Tâm Nghi, Mạnh Tâm Nghi… ra là nàng? Mắt Mộ Dung Trần hơi híp lại chút.

      “Vương gia, đây là hai việc khác nhau.” Cung Tuyết Thiến biết nên giải thích cho như thế nào, mới hiểu.

      “Tâm Nghi, cho đến bây giờ người mà trong lòng ngươi thích vẫn là hoàng huynh ư?” Mộ Dung Vũ chịu đựng từng chữ, đau lòng tự hỏi, thầm nghĩ đến khả năng này.

      Tránh ở phía sau cây hoa đào, Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân khỏi quay đầu nhìn phía Mộ Dung Trần. sắc mặt trầm chờ nàng trả lời.

      Cung Tuyết Thiến bối rối, nàng nên trả lời như thế nào? Có điều lúc này có vẻ như đây cũng là cái cớ rất tốt, nếu như mình thừa nhận như vậy, chết tâm, huống chi người nào cũng biết chính mình lúc mười tuổi bắt đầu thích Mộ Dung Trần, thôi cứ quyết định như vậy , nhìn thừa nhận: “Phải, người ta thích là .”

      “Ngươi vẫn thích hoàng huynh?” Sắc mặt Mộ Dung Vũ khó coi đến cực điểm, lại thắc mắc nhìn nàng: “Nếu thích huynh ấy tại sao phải rời khỏi huynh ấy? Nàng làm vậy phải là rất mâu thuẫn sao?”

      Chương 051 -Lễ hội hoa đào 5
      “Chính là bởi vì thích nên ta mới rời khỏi .” Cung Tuyết Thiến mỉm cười .

      “Vậy là có ý gì?” Mộ Dung Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

      Ba vị Vương gia phía sau lại sửng sốt, dường như lần đầu tiên nghe thấy giải thích kỳ lạ như vậy, thích nên mới rời sao?

      Mộ Dung Trần nhíu mày nghi hoặc, năm năm trước vì gả cho chính mình lao tâm tổn trí, tại lại bởi vì thích cho nên mới rời , như thế rất mâu thuẫn, nàng lại có chủ ý gì?

      “Rất đơn giản, ai cũng biết ta lúc mười tuổi liền thích , gả cho làm tiểu thiếp nhưng thời điểm ta còn hoàn toàn hiểu hoặc là cái gì là tiểu thiếp, cũng hiểu được thích lẫn nhau là như thế nào, chỉ biết là làm như vậy có thể được ở bên , sau khi tới vương phủ, xảy ra rất nhiều chuyện cũng cho ta hiểu được rất nhiều, sau khi trưởng thành lại biết có mười mấy nữ nhân, tuy rằng thích nhưng ta càng hiểu được chính mình thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục được, cho nên ta quyết định rời khỏi vương phủ, kỳ thực thích cũng nhất định phải gả cho , chỉ cần biết rằng vẫn hạnh phúc, khỏe mạnh là được, quan trọng là cũng thích ta, cho nên lựa chọn rời là tốt nhất.” Cung Tuyết Thiến hơi giải đáp hết thắc mắc trong lòng .

      “Tâm Nghi, ta uỷ khuất nàng, ta rồi, muốn nànglàm Vương phi của ta.” Mộ Dung Vũ kích động cầm lấy tay nàng, nữ tử tốt như vậy bỏ qua.

      Phía sau, trong lòng ba vị Vương gia kia nhất thời tức giận, ra nàng nhiều như vậy là muốn nhắm đến vị trí Vương phi.

      “Vương gia, người hiểu lầm ý của ta, ta phải phải vì thân phận, lại càng muốn làm Vương phi, ta chỉ xem ngươi như bằng hữu, bằng hữu tốt.” Cung Tuyết Thiến ràng cho hiểu, hy vọng có thể chết tâm.

      “Nàng coi ta là bằng hữu vì sao lúc trước muốn hôn ta?’’ Mộ Dung Vũ ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi.

      “Hôn ngươi?’’ Cung Tuyết Thiến nghi hoặc chút đột nhiên hiểu được ra là vì vậy, khoé môi khẽ cười : “Ta phải hôn ngươi mà là ta cứu ngươi bởi vì lúc ấy ngươi hôn mê, ta chỉ hô hấp nhân tạo cho ngươi” Tuy biết rằng nghe hiểu nhưng nàng vẫn giải thích.

      “Hô hấp nhân tạo? Là cái gì vậy?’’ Mộ Dung Vũ quả nhiên nghi hoặc hỏi.

      “Chính là phương pháp cứu người’’ Với nghi ngờ của , Cung Tuyết Thiến chỉ trả lời đơn giản, nếu nàng giải thích cho hiểu được, chỉ sợ vấn đề ngày càng phức tạp.

      “Phương pháp cứu người. Còn có phương pháp như vậy sao?’’ Mộ Dung Vũ hiển nhiên thể tin tưởng, còn nghĩ đến cùng lắm đây là cái cớ của nàng.

      Vài người kia cũng cùng hoài nghi lời của nàng, thể tin được hôn mà cũng có thể cứu người.

      “Nàng học được ở đâu vậy?’’ Mộ Dung Vũ lại hỏi, nếu là như vậy tìm xem xem.

      “Ta quên rồi, chỉ nhớ trước đây nhìn thấy người như vậy cứu người rơi xuống nước, ta cũng thấy kỳ quái lại hỏi nắm cái mũi người hôn mê rồi thổi khí, bởi vì ấn tượng khắc lại quá sâu, cho nên vào thời điểm ngươi hôn mê ta mặc kệ hữu dụng hay vô dụng cứ thử xem sao.’’ Cung Tuyết Thiến dối, đến như vậy thể nào tra ra.

      “Hóa ra là như vậy’’ Mộ Dung Vũ có chút thất vọng, như vậy vĩnh viễn biết chân tướng việc.

      bornthisway011091 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 052 – Lễ hội hoa đào 6
      “Vũ, ta xem ngươi như bằng hữu, bằng hữu tốt nhất’’ Cung Tuyết Thiến kêu tên của , nhìn nghĩ lại thương tâm khổ sở như vậy .

      “Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng có chút kinh hỉ, nàng kêu tên mình, phải nàng đối với mình chút hảo cảm, mặc kệ thế nào? Đây là khởi đầu tốt. “Ta nguyện ý làm bằng hữu của nàng.” Nếu nàng như vậy, vậy cứ làm bằng hữu, chậm rãi từng chút từng chút làm nàng cảm động, chờ năm năm, nên cũng ngại chờ thêm vài năm, ngày nào đó nàng thích chính mình.

      “Cám ơn, cám ơn ngươi’’ Cung Tuyết Thiến thở phào, tâm tình lập tức thoải mái hơn.

      “Tâm Nghi, nàng hát cho ta nghe , còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng chính là nghe được nàng hát.” Mộ Dung Vũ sang chuyện khác.

      “Được, ngươi muốn nghe hát gì?” Cung Tuyết Thiến vui vẻ đồng ý, nếu ca hát có thể biểu đạt lời xin lỗi chỉ bài mà trăm bài nàng cũng nguyện ý.

      “Tuỳ nàng , chỉ cần nàng hát ta đều thích nghe” Mộ Dung Vũ .

      “Bao năm tháng qua, có người từng trải qua bao gió mưa, nước mắt và sai lầm, và biết bao điều gian khổ nhớ hết. Khi thương mới hiểu đơn, biết vượt qua gian khổ để vươn lên, rồi cuối cùng bạn mãi trong tim tôi.”

      Cung Tuyết Thiến hát bài Bằng hữu của Châu Hoa Kiện. (Mag: Bài này mình thích nhất nè, có soái ca nào thích nghe ta hát ta? ^^ Quinn: đừng đầu độc soái ca trong PDG chứ ^^)

      Ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Vũ mang theo chút ảm đạm nhìn chằm chằm nàng, nữ tử vừa thông minh vừa xinh đẹp, thích mình lại thích hoàng huynh, có chút ghen tỵ với hoàng huynh.

      Núp ở phía sau mặt mọi người khiếp sợ khi nghe tiếng ca tuyệt vời, Mộ Dung Trần lại thể tưởng tượng, nàng lại có thể cự tuyệt làm Vương phi, trong ấn tượng xuất vẻ quật cường khư khư cố chấp, làm việc từ thủ đoạn, sau đó lại xuất vẻ mặt ngây thơ ở trước mắt, có chút hiểu nàng.

      “Bạn ơi, chúng ta còn đơn nữa. tiếng bằng hữu, bạn có biết ? Dù có đau, có khổ, có đến đâu cũng có tôi bên cạnh bạn.”

      Cung Tuyết Thiến chậm rãi kết thúc bài hát, ánh mắt chân thành nhìn : “Bằng hữu, ngươi hiểu ?”

      “Ta hiểu, nàng xem ta là bằng hữu của nàng.” Mộ Dung Vũ trong lòng có chút đau xót nhìn đoá hoa bay xuống qua người , nàng xinh đẹp tựa như đoá hoa đào tiên tử, làm cho người ta mơ hồ. tự chủ được, tới hái xuống đóa hoa đào, cài lên tóc nàng. Có thể làm bằng hữu của nàng cũng là may mắn.

      Cung Tuyết Thiến sửng sốt, sau đó thản nhiên cười: “Cám ơn.”

      Nhìn nụ cười rực rỡ, khỏi thốt ra: “Nàng biết ? Ta ghen tỵ với hoàng huynh, có nàng thương huynh ấy mà huynh ấy lại để mất , biết quý trọng.”

      “Người nhiều lắm, huống chi muốn dạng nữ nhân gì mà có? Mà ta có giá trị gì để thích, có điều ta cũng muốn buông xuôi, lạm tình mười mấy tiểu thiếp như vậy, có quý trọng ai đâu.” Cung Tuyết Thiến hạ thấp mình , nàng để ý đối đãi với mình ra sao, bởi vì nàng hoàn toàn có thương .

      Lạm tình? Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân thiếu chút nữa cười ra tiếng, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe được có người hoàng huynh lạm tình.

      Sắc mặt Mộ Dung Trần trầm, Mạnh Tâm Nghi, ra ngươi là vì nguyên nhân này mới rời vương phủ, vốn tưởng rằng qua năm năm ngươi trưởng thành ngờ ngươi cư nhiên so với trước kia càng quá phận.

      , phải, ngươi hiểu lầm hoàng huynh rồi, huynh ấy phải kẻ lạm tình, trong lòng huynh ấy có nỗi khổ.” Mộ Dung Vũ đột nhiên .

      Cung Tuyết Thiến sửng sốt “Có ý tứ gì? Chẳng lẽ có chuyện gì muốn người khác biết.”

      Chương 053 — Lễ hội hoa đào 7
      Hả?Cung Tuyết Thiến sửng sốt “Có ý tứ gì? Chẳng lẽ có chuyện cũ gì muốn người khác biết.”

      “Trước kia hoàng huynh có nữ tử rất sâu đậm, bọn họ thực nhau nhưng sau đó biết vì chuyện gì mà nàng ta lại qua đời, kể từ đó về sau hoàng huynh liền thay đổi, tính tình trở nên có chút lãnh khốc, mặt huynh ấy cũng rất ít khi nhìn thấy nụ cươi, mặc dù huynh ấy có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng người nào huynh ấy cũng , bởi vì tâm tư huynh ấy theo nàng ta mất rồi.” Mộ Dung Vũ , nỗi thống khổ trong lòng hoàng huynh chỉ có bọn họ biết mà thôi.

      thương sao lại còn cưới nhiều như vậy, chẳng phải lại càng được sao, cho dù là có nhu cầu cũng cần tìm nhiều nữ nhân như vậy, lạm tình chính là lạm tình, ngươi cần thay giải thích, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến ta.” Giọng điệu chút đồng tình kèm thêm chút châm biếm của Cung Tuyết Thiến vang lên.

      Núp ở phía sau, Mộ Dung Phong và Mộ Dung Vân nhìn thấy Mộ Dung Trần đứng ở bên cạnh sắc mặt trầm biến thành màu đen, phía sau có cảm giác lạnh xương sống, Mạnh Tâm Nghi này chết chắc rồi, chỉ sợ chính bản thân nàng ta còn biết.

      Lạm tình? Trong lòng Mộ Dung Trần thầm cười lạnh, hy vọng có thể lạm tình, nếu thực lạm tình phải thống khổ như thế, tiểu thiếp nhiều thế nào? Trong mắt , bọn họ chẳng qua là nữ nhân để cho bản thân giải quyết nhu cầu khi cần mà thôi, thậm chí cũng thèm để ý đến bộ dạng của bọn họ là bộ dạng gì nữa.

      Nhưng mà ngờ Thập tứ đệ lại có thể đem chuyện mà mọi người đều ngậm miệng đề cập tới, cho nàng biết.

      Mộ Dung Vũ kinh ngạc nhìn nàng, nàng vừa mới cái gì? Nhu cầu? Lời như vậy làm sao nàng lại có thể ra miệng?

      “Làm sao vậy? Tại sao lại nhìn ta như thế?” Cung Tuyết Thiến thấy cứ nhìn chằm chằm mình nên khó hiểu hỏi.

      có gì!” Sắc mặt Mộ Dung Vũ đỏ lên, cố gắng che đậy. Sao nàng lại biết xấu hổ mà còn hỏi.

      Cung Tuyết Thiến nhăn mặt nhíu mày chút, đỏ mặt cái gì chứ? Bộ mình có gì sai à? Sao nàng phát ra.

      “Ta với nàng dạo chút, chuyên tâm xem hoa đào, như vậy có khi lại tránh được nhiều rắc rối.” Mộ Dung Vũ lên tiếng, giấu trái tim mất mát vào tận đáy lòng.

      “Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến hề cự tuyệt bởi vì rất đúng, nàng muốn cự tuyệt khi người khác mời mình xem hoa đào.

      Chờ cho bọn họ chậm rãi xa, mấy vị Vương gia của dòng họ Mộ Dung mới từ phía sau bước ra.

      “Ngũ hoàng huynh, Thập tứ đệ có phải rất si tình hay ? Nó vẫn còn thương thương nhớ nhớ nàng Mạnh Tâm Nghi này? Nhưng nàng ta cũng biết điều, Vương phi mà nàng ta cũng muốn làm. Nàng ta nghĩ mình là ai?”Mộ Dung Vân có chút tức giận, bất bình .

      “Thập nhị đệ.” Mộ Dung Phong gằn giọng .

      “Vốn là vậy mà.” Mộ Dung Vân phục sau đó lại : “Tam hoàng huynh, tại sao huynh lại thả nàng ra khỏi phủ, phải nhốt nàng ở Vương phủ rất tốt sao? Như vậy đỡ phải khiến Thập tứ đệ thần hồn điên đảo.”

      Sắc mặt Mộ Dung Trần khó coi, hung hăng liếc mắt nhìn cái, bị dọa, lập tức ngậm miệng, nhưng lại chưa từ bỏ ý định mà tiếp: “Ta tìm Thập tứ đệ.” chính là muốn Thập tứ đệ thích loại nữ nhân kia.

      Vừa xong, liền chạy ra ngoài nhanh như chớp.

      “Hoàng huynh, đệ xem nó.” Mộ Dung Phong cũng chạy nhanh đuổi theo, trong lòng sợ làm cho Mạnh Tâm Nghi mất mặt.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 054 – Ngũ Vương gia thử
      Mộ Dung Vũ cùng Cung Tuyết Thiến xem hoa đào chợt nghe đằng sau có người gọi:“Thập tứ đệ.”

      “Hoàng huynh, huynh cũng đến đây.” quay đầu thấy Thập nhị hoàng huynh Mộ Dung Vân chạy tới.

      “Thập nhị Vương gia.” Cung Tuyết Thiến hơi hơi hành lễ.

      Mộ Dung Vân cũng thèm nhìn nàng, lướt về phía trước, trực tiếp giữ chặt cánh tay Mộ Dung Vũ, : “Thập tứ đệ, theo huynh, huynh có chuyện tìm đệ.”

      “Hoành huynh, đệ……” liếc mắt nhìn Cung Tuyết Thiến cái, còn chưa xong bị hoàng huynh ngắt lời.

      “Đệ cái gì? Huynh quả có chuyện rất khẩn cấp nên mới tìm đệ.” Mộ Dung Vân khỏi phân trần, lôi kéo .

      “Tâm Nghi, chờ ta chút, lát nữa ta tới tìm nàng.” Mộ Dung Vũ lay chuyển được , nên đành nhìn về phía nàng .

      cần đâu Vương gia, ngươi cứ yên tâm, ta tự mình trở về.” Cung Tuyết Thiến , như vậy cũng tốt, nàng có thể mình tự do, thoải mái xem hoa đào rồi.

      Nàng vui vẻ ra miệng, sau đó tiếp tục bước đến phía trước, đột nhiên trước mắt xuất cành đào chặn đường của nàng, nàng trừng lớn ánh mắt, thể nào, nhanh như vậy có người để ý nàng sao?

      Nàng quay người lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tươi cười tao nhã quen thuộc, sở dĩ quen thuộc là bởi vì khuôn mặt kia in sâu vào trong trí nhớ của nàng, nàng vội vàng hành lễ : “Ngũ Vương gia.”

      “Tiểu thư quen biết Bổn vương sao?” Mộ Dung Phong làm bộ giật mình hỏi. muốn thử lần, xem lời mà nàng với Thập tứ đệ có phải là hay ?

      Cung Tuyết Thiến sửng sốt, chẳng lẽ biết mình sao, nàng quay đầu lại ngẫm nghĩ, bớt phiền toái như vậy là tốt nhất, nên mỉm cười : “Đương nhiên là biết, thử hỏi trong thiên hạ này có ai mà biết đến các vị Vương gia tuấn tiêu sái như các vị đây.” Nàng cho là, các vị Vương gia này hẳn là nên chuyện say sưa cùng với các vị tiểu thư.

      “À, nếu là như thế, vậy , vị tiểu này hãy nhận lấy cành đào của Bổn vương, Bổn vương cho nàng cơ hội quen biết ta.” Mộ Dung Phong thú vị .

      “Thực xin lỗi Vương gia, tôi thể nhận.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu cự tuyệt.

      “Tại sao?” Mộ Dung Phong sửng sốt.

      “Đó là tôi tự biết thân biết phận của mình, tôi biết Vương gia coi trọng nữ tử diện mạo bình thường như tôi, và còn vì chính tôi cũng nhìn ra mình có điểm nào giống nử tử, huống chi mỹ nhân thiên hạ nhiều như vậy, Vương gia cứ mặc sức mà chọn. Vương gia làm sao lại coi trọng tôi, bất quá chỉ là tìm tôi trêu đùa mà thôi.” Cung Tuyết Thiến .

      “Nàngthật biết sao? Mỹ nữ xem nhiều, thấy đẹp nữa.” Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm nàng , biết tại sao luôn luôn cảm thấy tư tưởng của nàng đặc biệt chính chắn, trưởng thành, dường như giống như người khác, những thế mà nàng còn rất quái dị, nhưng lại thể ra nàng quái dị ở điểm nào. Trong lòng cảm thấy thoải mái chút, mười tuổi chỉ biết sử dụng mưu kế để xuất giá, sao lại kỳ quái chứ…………

      “Vương gia cũng còn coi trọng nữ nhân xấu như tôi sao.” Cung Tuyết Thiến biết đùa, nên cũng thoải mái trả lời, biết tại sao khi chuyện với , trong lòng nàng hề cảm thấy có áp lực hay đề phòng, có lẽ là bởi vì từng ra tay cứu giúp nàng.

      “Nàng xấu sao? So với những nữ nhân trang điểm lộng lẫy nàng giống như đóa phù dung, đóa hoa sen trong nước, tinh khiết dính bụi trần.” Khóe môi của Mộ Dung Phong nhếch lên, mặt nàng có lấy chút son phấn chính là làm cho người ta có cảm giác như vậy.

      “Vương gia, tôi có tốt như ngài đâu.” Sắc mặt Cung Tuyết Thiến hơi ửng đỏ lên, nhưng biết tại sao? Nghe được khích lệ như vậy, trong lòng nàng có chút ngọt ngào, nàng thầm mắng bản thân, nàng làm cái gì thế? Hóa ra là nàng cũng thích những điều phù phiếm như vậy.

      Chương 055 – Người lạ mà quen 1
      “Được ? Ý bổn vương muốn chính là biết ngươi có thể nhận lấy cành hoa đào này của bổn vương ?” Mộ Dung Phong đem hoa đào lại đặt ở trước mặt nàng, trong lòng yên, phải chăng nàng cũng giống những nữ tử khác đều ham mê hư vinh sao?

      .” Cung Tuyết Thiến lắc đầu khẳng định, về chuyện ấy nàng vẫn còn lý trí, sau đó : “Ta quấy rầy Vương gia, ta trước.” xong liền xoay người bỏ , ra nàng cũng sợ, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nữ nhân nào cũng đều thích nghe những lời như vậy.

      Nhìn thấy nàng vội vã rời , Mộ Dung Phong vẫn chưa đuổi theo, chỉ là rất muốn biết nàng rốt cuộc là loại người nào? Nàng ham hư vinh, danh phận phận cao quy’ phải rất hiếm lạ hay sao?

      Cung Tuyết Thiến liền chạy xa mạch, lúc này mới ngừng lại thở phào vì sợ người khác quấy rầy nên nàng lập tức vào chỗ sâu bên trong, nơi thưa thớt người.

      Nhìn quanh bốn bề vắng lặng, nàng hoàn toàn được trở về chính mình, bẻ mấy nhánh hoa kết thành vòng hoa đào đội lên đầu, lại còn tháo xuống nhiều cánh hoa để trong lòng bàn tay mà ăn, sau đó nhàng di chuyển thân người hướng lên trung cất tiếng hát: “Em ở đây chờ trở về, chờ trở về xem hoa đào nở, đem đóa hoa bé bỏng kia từng đóa, từng đóa nở rộ…”

      Mộ Dung Trần đứng cách đó xa bị giật mình khi nhìn thấy nàng thản nhiên ăn hoa đào, đây là lần đầu tiên mới biết hoa đào còn có thể ăn được, nhìn nàng hát ca vui thích giống như người vướng bận âu lo, mà tựa như tiên tử, xem mà thực hiểu, người nào mới là con người của nàng, đột nhiên lại có loại cảm giác đầy tò mò đối với nàng.

      Cung Tuyết Thiến vui vẻ di chuyển thân người ‘binh’ cái, liền cảm giác chính mình đụng phải lồng ngực của ai đó.

      “Thực xin lỗi.” Vừa vội vàng nhận lỗi vừa ngẩng đầu lên liền thấy người có khuôn mặt tuấn mỹ nhưng ngược lại nàng muốn nhìn đến mắt .

      Mộ Dung Trần gắt gao nhìn chằm chằm nàng, bốn mắt nhìn nhau, lúc này mới thấy nàng sau khi lớn lên có dung mạo thanh tú, gương mặt nhắn tinh xảo, đôi long mi dài cong vút, cái mũi khéo léo, cái miệng nhắn hồng hồng, còn có đôi mắt to đẹp long lanh ngập nước. Quả là nét đẹp tươi mát so với cách ăn diện trau chuốt tỉ mỉ còn đẹp hơn thập phần.

      Thân mình chấn động, làm sao vậy? năm năm chưa bao giờ quan tâm đến nữ nhân, mà lại có thể nhận thức nàng rất đẹp, trong lòng bỗng dưng lo lắng bất an.

      “Công tử, thực xin lỗi.” Cung Tuyết Thiến giả vờ như biết, né tránh ánh mắt của , thầm nghĩ phải rời khỏi, cánh tay lập tức bị tóm lại.

      “Công tử, ta xin lỗi rồi mà.” Nàng khổ sở sa sầm nét mặt, muốn tránh trêu chọc người khác, lại cố tình gặp được. sao lại chạy đến đây, sớm biết thế, nàng đến chỗ này.

      “Tiếng hát của nàng nghe rất êm tai.” Mộ Dung Trần lại đột nhiên , nếu nàng nghĩ muốn giả vờ chơi giả vờ cùng nàng.

      “Ta chỉ là hát vu vơ thôi.” Cung Tuyết Thiến nặn ra nụ cười tươi, biết vì sao nàng thầm nghĩ muốn chạy nhanh khỏi đây? Đối với , nàng quả cảm giác khẩn trương.

      “Vậy tốt, hát cho ta nghe, ta muốn nghe.” Mộ Dung Trần dùng khẩu khí chân tin tưởng .

      Cung Tuyết Thiến sửng sốt, thể nào tin đây lại là , chỉ là cao hứng hát lần thôi mà.

      Mộ Dung Trần nhìn thấy vẻ mặt muốn đến thống khổ của nàng, trong lòng cảm thấy rất tức giận, nàng bị miễn cưỡng đến vậy sao? Trước kia, vì muốn gả cho , nàng dùng hết mọi thủ đoạn, còn bây giờ lại ràng muốn né tránh.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 056 – Người lạ mà quen 2
      Khi tiếng ca chấm dứt, nàng liền vội : “Công tử, ta có thể rời được ? Ta sợ người nhà tìm thấy ta.” Nàng tùy tiện viện đại lý do.

      “Được thôi.” Mộ Dung Trần hơi buông lỏng người nàng ra. Nàng cũng biết lấy lý do.

      Cung Tuyết Thiến giống như được đặc xá liền tựa như muốn chạy , nhưng thân mình lại đột nhiên dừng lại ở bên thân người rắn chắc cường tráng, nàng mở to mắt. đợi nàng hiểu tại sao lại thế này? môi của nàng liền cảm giác mảnh mềm mại cùng ấm áp, trong đầu mơ hồ, làm cái gì? Có phải hôn nàng ?

      Mà có điều nàng chỉ ngây ngốc đứng nhìn để tùy ý dùng cái miệng mềm mại như cánh hoa hấp dẫn mình, cảm giác kỳ dị ngọt ngào khiến nàng nảy sinh ra loại xúc động khó hiểu.

      Mộ Dung Trần vốn định trừng phạt, giáo huấn nàng chút nhưng nghĩ đến hương vị của nàng thanh khiết, lại còn mang theo mùi thơm ngát phảng phất của hoa đào, tuy rằng vẫn còn ngây ngô tia phản ứng, nhưng lại càng làm cho tay khỏi gắt gao siết lấy eo nàng, mặt khác bàn tay còn lại đặt ở sau đầu nàng, đem đầu lưỡi nhàng tiến vào trong miệng nàng, làm cho lưỡi nàng đáp lại mình.

      Trong đầu Cung Tuyết Thiến hoàn toàn mơ hồ, chỉ có ý niệm, đây chính là hôn sao? Đây có phải là cách hôn mà trong tiểu thuyết viết hay ? Hóa ra cảm giác thực tốt đẹp, đột nhiên nàng có cảm giác thử mình, nên lập tức tỉnh táo lại, nàng làm cái gì vậy? Nàng dùng sức muốn đẩy ra, nhưng phát chính mình lại còn chút khí lực nào cả.

      Dường như cảm nhận được phản kháng của nàng, Mộ Dung Trần càng ôm nàng chặt hơn, gần như điên cuồng hôn nàng, tựa hồ như muốn đem nàng hòa nhập vào cơ thể của chính mình.

      Cung Tuyết Thiến từ từ thôi giãy dụa, bởi vì loại cảm giác khó hiểu này càng ngày trở nên mãnh liệt, nàng thậm chí bắt đầu thử thăm dò, chậm rãi đáp lại , lòng nàng hưng phấn nhưng lại sợ hãi, thần bí rồi lại tò mò. Cảm giác đặc biệt làm cho nàng muốn rời nhưng lại càng thể.

      Trong rừng hoa đào bay đầy trời, có hai người vẫn gắt gao ôm lấy nhau, hai người hôn nhau như lửa như nước, khó tách rời. Những đóa hoa phấn hồng ngừng rơi xuống đỉnh đầu họ, tạo nên cảnh tượng đẹp tuyệt mĩ.

      biết trôi qua bao lâu, thân mình Cung Tuyết Thiến càng ngày càng vô lực, chỉ có thể đem thân mình tựa vào lồng ngực , Mộ Dung Trần liều lĩnh hôn nàng, mi nàng, mắt nàng, vành tai của nàng, thân thể xúc động đến muốn phát đau.

      Môi bắt đầu dừng lại trước ngực nàng, dùng răng mở dây buộc trước ngực, muốn nàng, vô cùng muốn nàng.

      Cung Tuyết Thiến đắm chìm vào nụ hôn, hoàn toàn nhắm mắt biết tại xảy ra chuyện gì? Hay là kế tiếp phát sinh cái gì?

      Vạt áo lặng lẽ mở ra, lộ ra màu đỏ thẫm của yếm, cùng với trước ngực nhô cao.

      Mắt Mộ Dung Trần càng thêm tối lại, đầu lưỡi khẽ liếm trước cảnh xuân phóng khoáng của nàng, nàng chỉ cảm thấy trong người có loại khát vọng, loại khoái hoạt thành lời từ đầu lưỡi truyền đến làm cho nàng hoàn toàn thể ngăn cản.

      Răng khẽ cắn, cái yếm liền rớt xuống dưới, lộ ra mảnh, cùng với hai bầu ngực là hai nụ hoa đào run lên nhè , nhất thời cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, bản thân thể khống chế được liền ôm nàng nằm ngã ra bãi cỏ được bao phủ đầy hoa.

      Chương 057 – Tự vệ
      Cảm giác được mảnh lạnh lẽo sau lưng, Cung Tuyết Thiến mới đột nhiên cúi đầu nhìn thấy cảnh xuân trước ngực mình, vừa thẹn vừa giận, kịp nghĩ ngợi, liền vươn tay tát .

      Mộ Dung Trần chìm đắm, hoàn toàn chú ý tới, đến khi tỉnh táo lại chỉ cảm thấy mặt có cảm giác đau đớn.

      “Sắc lang, buông ra..” Cung Tuyết Thiến lập tức từ dưới người giãy dụa thoát ra. Quần áo hỗn loạn, muốn mặc lại cho tử tế nhưng tay còn chưa kịp động cảm thấy đau đớn.

      “Ngươi dám đánh ta?” nh mắt Mộ Dung Trần trầm, hung hăng nắm lấy cổ tay của nàng.

      *Bốp* tiếng, mặt của nàng liền ra dấu tay màu đỏ nóng rát, đau đớn.

      cổ tay và mặt cảm giác đau đớn, làm nàng chau mày chút, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn : “Là ngươi khinh bạc ta trước, ta đây chỉ là tự vệ, huống chi ngươi cho ngươi là ai? Sao ta lại dám đánh ngươi?” Nếu phải biết mình đánh lại , nàng khẳng định bây giờ còn tiếp tục ra tay.

      “Tự vệ? Ta xem ngươi cũng hưởng ứng, mê luyến hưởng thụ, nhìn xem mặt ngươi vẫn còn chưa hết dục vọng.” Mộ Dung Trần mỉa mai, chút lưu tình.

      “Ngươi vô sỉ.” Trong nháy mắt Cung Tuyết Thiến sắc mặt trở nên ửng đỏ, nàng đều nhận ra, cảm thấy vừa đau lại vừa xấu hổ.



      “Vô sỉ? Rốt cuộc ta đây có phải có vô sỉ hay quan trọng, thân thể của ngươi bị ta thấy được, ngươi còn trong sạch, cho nên ngươi chỉ có thể theo ta.” Mộ Dung Trần lạnh lùng , thầm nghĩ nàng ràng có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của mình, chỉ bằng điểm này quyết buông tha nàng.



      “Cái gì?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nàng vất vả đợi năm năm mới rời được, sao còn có thể trở về? cho là mình vì bị nhìn thấy mà cảm thấy hổ thẹn sao? Vậy sai lầm rồi, mỉm cười : “vậy ngươi cần phải lo lắng, trong sạch hay trong sạch là chuyện của ta, liên quan đến ngươi.”

      Hả? Mộ Dung Trần ngờ nàng như vậy, nhìn vẻ mặt thoải mái của nàng tựa hồ như tuyệt để ý thân thể của mình bị người thấy qua, chẳng lẽ Thập tứ đệ cũng từng thấy sao? Trong lòng sinh ra tức giận.

      “Từ giờ trở chúng ta coi như quen biết, quên chuyện này , tạm biệt.”Cung Tuyết Thiến , trong lòng muốn nhanh chóng rời khỏi.

      Đột nhiên cảm giác có cỗ lực từ phía sau đánh tới, thân mình lảo đảo phải dựa vào trong ngực của .

      “Ngươi cứ như vậy cần thân thể của mình? Danh tiết của mình sao? Hay là ngươi nhìn thấy thân thể nam nhân nhiều lắm nên ngươi mới cần.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần trầm đáng sợ, chỉ nghĩ đến nàng bị người khác thấy qua, trong lòng liền cực kỳ thoải mái, bất kể như thế nào ? Nàng vẫn là nữ nhân của .

      Nữ nhân của mình? hơi sửng sốt, nhớ tới đôi môi ngọt ngào mền mại vừa rồi của nàng, khóe môi nhếch lên cái nụ cười tà ác.

      “Đó là chuyện của ta, cho dù là bị người khác xem qua, ngươi cũng quản sao?”Cung Tuyết Thiến liếc mắt nhìn , biết vì sao nhìn thấy khóe môi tươi cười của làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi bổn vương được quản sao?” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh như băng nhìn nàng, cũng bởi vì những lời này của nàng, trừng phạt nàng.

      “Ngươi… ngươi biết là ta sao?” Cung Tuyết Thiến giật mình nhìn , trong lòng nàng tức giận, hóa ra giả bộ.

      “Ngươi dám ngươi biết bổn vương sao?” Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Trần nhìn thẳng vào nàng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 058 — Bổn vương chính là muốn nuốt lời
      “Ta phải quen ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến cũng mắt lạnh hỏi lại , dù sao tại còn quan hệ gì với , vì sao phải thừa nhận có quen biết ?

      “Có quen hay , quan trọng, Bổn vương làm ngươi từ từ nhận thức chút. Mạnh Tâm Nghi, sau năm năm, hôm nay bổn vương dạy ngươi chút nghĩa vụ của tiểu thiếp.” Mộ Dung Trần xong liền phen lại mở quần áo trước ngực ra nàng.

      “Ngươi vô sỉ! Đừng quên ta phải tiểu thiếp của ngươi, ngươi thả ta .” Cung Tuyết Thiến giận dữ hô lớn, bởi vì chính mình vô lực phản kháng.

      phải tiểu thiếp của Bổn vương ? Ai có thể chứng minh? Hưu thư đâu? Ngươi có sao?” Mộ Dung Trần cười lạnh, trong đó còn mang theo đắc ý.

      “Hưu thư?” Cung Tuyết Thiến mơ hồ chút, sao nàng có thể quên vật quan trọng như vậy? đúng, có hưu thư nhưng có hứa hẹn, nhìn : “Ngươi quên ngươi có hứa với ta, chờ ta mười lăm tuổi, nếu muốn rời khỏi, ngươi để ta , ta sở dĩ rời Vương Phủ phải là bởi vì ngươi lúc trước hứa hẹn sao, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi phải muốn đổi ‎ chứ?”

      “Hứa hẹn?” Mộ Dung Trần hừ lạnh vài tiếng, có chút vô lại hỏi: “Ai nghe được Bổn vương hứa hẹn với ngươi?”

      “Tiểu Vân có thể làm chứng.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn .

      “Tiểu Vân là nha hoàn của ngươi, lời của nàng ta, có người tin tưởng.” Mộ Dung Trần lãnh phúng.

      “Ngươi… ngươi muốn nuốt lời?” Cung Tuyết Thiến lúc này mới phát ra ý đồ của , sắc mặt tức giận của nàng biến từ đỏ sang trắng, bởi vì nàng biết nếu nuốt lời, nàng đúng là có bất kỳ biện pháp nào.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi đúng rồi đó, Bổn vương chính là muốn nuốt lời, ngươi có thể làm thế nào?” Mộ Dung Trần tựa hồ cũng còn giấu diếm, nhìn thấy nàng tức giận, khuôn mặt nhắn đỏ lên, mặt lộ vẻ đắc ý.

      “Ngươi.” Cung Tuyết Thiến tức giận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên há miệng, hung hăng cắn vào cánh tay .

      A. Đột nhiên đau đớn làm cho Mộ Dung Trần lập tức buông nàng ra, giận dữ hét: “Ngươi là cẩu sao? Động chút là cắn người?”

      “Nơi này có người sao? Ta là cắn cẩu”. Cung Tuyết Thiến yếu thế trừng mắt , ám phúng .

      “Mạnh Tâm Nghi, vài năm gặp miệng lưỡi của ngươi cũng bắt đầu trở lên sắc bén, dám châm chọc bổn vương, ngươi muốn cắn Bổn vương phải ? Vậy Bổn vương khiến cho ngươi cắn đủ.” Sắc mặt trầm của Mộ Dung Trần thoáng nét tươi cười.

      “Ta cần.” Cung Tuyết Thiến sợ hãi lui về phía sau, gắt gao giữ chặt quần áo trước ngực, ánh mắt dán lên từng mảnh quần áo nàng, mà nàng tựa như cái hố sơn dương.

      “Muốn hay , ngươi cho là bây giờ còn tùy vào ngươi sao?” Mộ Dung Trần bước lại gần nàng.

      “Ngươi đứng lại, bằng đừng trách ta khách khí.” Cung Tuyết Thiến lớn gan quát, nàng cũng phải hiểu ý .

      “Bổn vương rất muốn nhìn xem ngươi khách khí thế nào, thậm chí ta cực kỳ chờ mong.” Nhìn nàng ràng run sợ lại còn tại cả gan phản kháng. Mộ Dung Trần muốn tới gần bên người nàng, mắt gắt gao chăm chú nhìn vào cảnh xuân trước ngực của nàng lơ đãng lộ ra ngoài.

      “Ngươi… ngươi biến thái.” Cung Tuyết Thiến vội vàng lấy tay che kín ngực của mình, khóc ra nước mắt, nàng cũng muốn cứ như vậy bị hủy trong sạch. Ông trời ơi, tới cứu ta. Vừa muốn kêu cứu mạng chợt nghe thấy cách đó xa truyền đến tiếng lo lắng gọi ầm ĩ.

      “Tâm Nghi nàng ở đâu?”

      Chương 059 — Mộ Dung gia chính là vương pháp
      Trước mắt Cung Tuyết Thiến sáng ngời, nàng được cứu rồi, hề nghĩ ngợi liền hô:“Thập tứ vương gia, ta ở trong này.” Như vậy phải buông nàng ra.

      Mộ Dung Trần hơi chau mày, Thập tứ đệ đến đây, đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng cách ám muội, như vậy cũng tốt, phải để Thập tứ đệ sớm hết hy vọng.

      “Ngươi làm gì?” Cung Tuyết Thiến thất kinh muốn giãy dụa, nếu để người ngoài nhìn thấy tình cảnh này nhất định hiểu lầm.

      “Bổn vương làm gì ngươi biết sao?” Mộ Dung Trần vẫn buông nàng ra. sai, chính là muốn làm cho Thập tứ đệ hiểu lầm.

      “Tâm Nghi, nàng…” Lúc Mộ Dung Vũ chạy đến với vẻ mặt lo lắng liền thấy nàng y phục chỉnh tề tựa vào trong lòng hoàng huynh, nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch. Khóe môi nhếch lên nụ cười chua xót đến cực điểm.

      “Thập tứ đệ, đệ cũng tới đây.” Mộ Dung Trần thực tựy ý , tay vẫn ôm chặt lấy nàng, còn cố ý dùng tay lôi kéo y phục trước ngực nàng.

      Cung Tuyết Thiến hung hăng trừng mắt liếc cái, muốn giãy ra khỏi lồng ngực lại phát càng ôm nàng chặt hơn.

      “Hoàng huynh.” Sắc mặt Mộ Dung Vũ khó coi kêu lên, ánh mắt lại gắt gao nhìn nàng chằm chằm, nàng gấp gáp cự tuyệt như vậy là bởi vì muốn gặp hoàng huynh sao?

      Cung Tuyết Thiến nhìn nét mặt bi thương cùng thất vọng của , nàng rất muốn giải thích nhưng lại biết nên giải thích như thế nào, bởi vì nàng thể giải thích , cuối cùng miệng chỉ hơi động, câu.

      “Thập tứ đệ, ta cùng Tâm Nghi ngắm hoa, chi bằng chúng ta cùng nhau ngắm .” Mộ Dung Trần cố ý nhưng tay vẫn để lưng nàng.

      Mộ Dung Vũ nhìn thấy bọn họ gắn bó chỗ, trái tim đau như rỉ máu, có thể tưởng tượng vừa rồi giữa bọn họ xảy ra chuyện gì? Cố nén đau lòng : “Hoàng huynh, các người ngắm ta còn có việc trước.”

      giống như trốn chạy rời khỏi nơi này, mặt cười khổ, người nàng vẫn là hoàng huynh.

      Nhìn bi thương rời , Cung Tuyết Thiến đau lòng,g____________________________________________________________________________________________________________________________ ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn : “Ngươi cố ý phải ? Cố ý làm cho khổ sở, làm cho chịu nổi.”

      “Mạnh Tâm Nghi, vẫn chưa tới phiên ngươi chất vấn Bổn vương.” Mộ Dung Trần lạnh lùng , nếu lúc này khiến Thập tứ khổ sở như vậy, sau này nó càng khó sống, càng thống khổ, cho nên tại chính phải nhẫn tâm.

      Cung Tuyết Thiến tức giận đến mức nghiến răng, hung hăng hất tay ra : “Thả ta .” Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi .

      “Quay về vương phủ cùng Bổn Vương.” Mộ Dung Trần cũng dùng giọng điệu cho phép người khác phản kháng.

      “Mộ Dung Trần, ngươi đừng quá đáng. Cho dù thế nào mọi người đều biết là ngươi thả ta về nhà, chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng, khiến người khắp thiên hạ đều chê cười sao?” Cung Tuyết Thiến nhịn được quát, nàng cực kỳ tức giận.

      “Việc này rất đơn giản, Bổn Vương có thể với mọi người, bởi vì ngươi mười lăm tuổi, trưởng thành rồi nên Bổn Vương muốn lấy ngươi vào cửa lần nữa.” Mộ Dung Trần đó sớm nghĩ ra đối sách.

      đê tiện, chẳng lẽ còn vương pháp hay sao?” Cung Tuyết Thiến nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn .

      “Vương pháp? Vương pháp là do Mộ Dung gia định đoạt.” Mộ Dung trần cố ý kích phúng (kích động + châm biếm) nàng.

      “Vậy phải như thế nào ngươi mới có thể buông tha ta?” Cung Tuyết Thiến khống chế được giận dữ hét lên, ở nơi này là xã hội phong kiến nàng thể chuyện đạo lý công bằng.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :