Chương 054 – Ngũ Vương gia thử
Mộ Dung Vũ cùng Cung Tuyết Thiến xem hoa đào chợt nghe đằng sau có người gọi:“Thập tứ đệ.”
“Hoàng huynh, huynh cũng đến đây.” quay đầu thấy Thập nhị hoàng huynh Mộ Dung Vân chạy tới.
“Thập nhị Vương gia.” Cung Tuyết Thiến hơi hơi hành lễ.
Mộ Dung Vân cũng thèm nhìn nàng, lướt về phía trước, trực tiếp giữ chặt cánh tay Mộ Dung Vũ, : “Thập tứ đệ, theo huynh, huynh có chuyện tìm đệ.”
“Hoành huynh, đệ……” liếc mắt nhìn Cung Tuyết Thiến cái, còn chưa xong bị hoàng huynh ngắt lời.
“Đệ cái gì? Huynh quả có chuyện rất khẩn cấp nên mới tìm đệ.” Mộ Dung Vân khỏi phân trần, lôi kéo .
“Tâm Nghi, chờ ta chút, lát nữa ta tới tìm nàng.” Mộ Dung Vũ lay chuyển được , nên đành nhìn về phía nàng .
“ cần đâu Vương gia, ngươi cứ yên tâm, ta tự mình trở về.” Cung Tuyết Thiến , như vậy cũng tốt, nàng có thể mình tự do, thoải mái xem hoa đào rồi.
Nàng vui vẻ ra miệng, sau đó tiếp tục bước đến phía trước, đột nhiên trước mắt xuất cành đào chặn đường của nàng, nàng trừng lớn ánh mắt, thể nào, nhanh như vậy có người để ý nàng sao?
Nàng quay người lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tươi cười tao nhã quen thuộc, sở dĩ quen thuộc là bởi vì khuôn mặt kia in sâu vào trong trí nhớ của nàng, nàng vội vàng hành lễ : “Ngũ Vương gia.”
“Tiểu thư quen biết Bổn vương sao?” Mộ Dung Phong làm bộ giật mình hỏi. muốn thử lần, xem lời mà nàng với Thập tứ đệ có phải là hay ?
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, chẳng lẽ biết mình sao, nàng quay đầu lại ngẫm nghĩ, bớt phiền toái như vậy là tốt nhất, nên mỉm cười : “Đương nhiên là biết, thử hỏi trong thiên hạ này có ai mà biết đến các vị Vương gia tuấn tiêu sái như các vị đây.” Nàng cho là, các vị Vương gia này hẳn là nên chuyện say sưa cùng với các vị tiểu thư.
“À, nếu là như thế, vậy , vị tiểu này hãy nhận lấy cành đào của Bổn vương, Bổn vương cho nàng cơ hội quen biết ta.” Mộ Dung Phong thú vị .
“Thực xin lỗi Vương gia, tôi thể nhận.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu cự tuyệt.
“Tại sao?” Mộ Dung Phong sửng sốt.
“Đó là tôi tự biết thân biết phận của mình, tôi biết Vương gia coi trọng nữ tử diện mạo bình thường như tôi, và còn vì chính tôi cũng nhìn ra mình có điểm nào giống nử tử, huống chi mỹ nhân thiên hạ nhiều như vậy, Vương gia cứ mặc sức mà chọn. Vương gia làm sao lại coi trọng tôi, bất quá chỉ là tìm tôi trêu đùa mà thôi.” Cung Tuyết Thiến .
“Nàngthật biết sao? Mỹ nữ xem nhiều, thấy đẹp nữa.” Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm nàng , biết tại sao luôn luôn cảm thấy tư tưởng của nàng đặc biệt chính chắn, trưởng thành, dường như giống như người khác, những thế mà nàng còn rất quái dị, nhưng lại thể ra nàng quái dị ở điểm nào. Trong lòng cảm thấy thoải mái chút, mười tuổi chỉ biết sử dụng mưu kế để xuất giá, sao lại kỳ quái chứ…………
“Vương gia cũng còn coi trọng nữ nhân xấu như tôi sao.” Cung Tuyết Thiến biết đùa, nên cũng thoải mái trả lời, biết tại sao khi chuyện với , trong lòng nàng hề cảm thấy có áp lực hay đề phòng, có lẽ là bởi vì từng ra tay cứu giúp nàng.
“Nàng xấu sao? So với những nữ nhân trang điểm lộng lẫy nàng giống như đóa phù dung, đóa hoa sen trong nước, tinh khiết dính bụi trần.” Khóe môi của Mộ Dung Phong nhếch lên, mặt nàng có lấy chút son phấn chính là làm cho người ta có cảm giác như vậy.
“Vương gia, tôi có tốt như ngài đâu.” Sắc mặt Cung Tuyết Thiến hơi ửng đỏ lên, nhưng biết tại sao? Nghe được khích lệ như vậy, trong lòng nàng có chút ngọt ngào, nàng thầm mắng bản thân, nàng làm cái gì thế? Hóa ra là nàng cũng thích những điều phù phiếm như vậy.
Chương 055 – Người lạ mà quen 1
“Được ? Ý bổn vương muốn chính là biết ngươi có thể nhận lấy cành hoa đào này của bổn vương ?” Mộ Dung Phong đem hoa đào lại đặt ở trước mặt nàng, trong lòng yên, phải chăng nàng cũng giống những nữ tử khác đều ham mê hư vinh sao?
“ .” Cung Tuyết Thiến lắc đầu khẳng định, về chuyện ấy nàng vẫn còn lý trí, sau đó : “Ta quấy rầy Vương gia, ta trước.” xong liền xoay người bỏ , ra nàng cũng sợ, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nữ nhân nào cũng đều thích nghe những lời như vậy.
Nhìn thấy nàng vội vã rời , Mộ Dung Phong vẫn chưa đuổi theo, chỉ là rất muốn biết nàng rốt cuộc là loại người nào? Nàng ham hư vinh, danh phận phận cao quy’ phải rất hiếm lạ hay sao?
Cung Tuyết Thiến liền chạy xa mạch, lúc này mới ngừng lại thở phào vì sợ người khác quấy rầy nên nàng lập tức vào chỗ sâu bên trong, nơi thưa thớt người.
Nhìn quanh bốn bề vắng lặng, nàng hoàn toàn được trở về chính mình, bẻ mấy nhánh hoa kết thành vòng hoa đào đội lên đầu, lại còn tháo xuống nhiều cánh hoa để trong lòng bàn tay mà ăn, sau đó nhàng di chuyển thân người hướng lên trung cất tiếng hát: “Em ở đây chờ trở về, chờ trở về xem hoa đào nở, đem đóa hoa bé bỏng kia từng đóa, từng đóa nở rộ…”
Mộ Dung Trần đứng cách đó xa bị giật mình khi nhìn thấy nàng thản nhiên ăn hoa đào, đây là lần đầu tiên mới biết hoa đào còn có thể ăn được, nhìn nàng hát ca vui thích giống như người vướng bận âu lo, mà tựa như tiên tử, xem mà thực hiểu, người nào mới là con người của nàng, đột nhiên lại có loại cảm giác đầy tò mò đối với nàng.
Cung Tuyết Thiến vui vẻ di chuyển thân người ‘binh’ cái, liền cảm giác chính mình đụng phải lồng ngực của ai đó.
“Thực xin lỗi.” Vừa vội vàng nhận lỗi vừa ngẩng đầu lên liền thấy người có khuôn mặt tuấn mỹ nhưng ngược lại nàng muốn nhìn đến mắt .
Mộ Dung Trần gắt gao nhìn chằm chằm nàng, bốn mắt nhìn nhau, lúc này mới thấy nàng sau khi lớn lên có dung mạo thanh tú, gương mặt nhắn tinh xảo, đôi long mi dài cong vút, cái mũi khéo léo, cái miệng nhắn hồng hồng, còn có đôi mắt to đẹp long lanh ngập nước. Quả là nét đẹp tươi mát so với cách ăn diện trau chuốt tỉ mỉ còn đẹp hơn thập phần.
Thân mình chấn động, làm sao vậy? năm năm chưa bao giờ quan tâm đến nữ nhân, mà lại có thể nhận thức nàng rất đẹp, trong lòng bỗng dưng lo lắng bất an.
“Công tử, thực xin lỗi.” Cung Tuyết Thiến giả vờ như biết, né tránh ánh mắt của , thầm nghĩ phải rời khỏi, cánh tay lập tức bị tóm lại.
“Công tử, ta xin lỗi rồi mà.” Nàng khổ sở sa sầm nét mặt, muốn tránh trêu chọc người khác, lại cố tình gặp được. sao lại chạy đến đây, sớm biết thế, nàng đến chỗ này.
“Tiếng hát của nàng nghe rất êm tai.” Mộ Dung Trần lại đột nhiên , nếu nàng nghĩ muốn giả vờ chơi giả vờ cùng nàng.
“Ta chỉ là hát vu vơ thôi.” Cung Tuyết Thiến nặn ra nụ cười tươi, biết vì sao nàng thầm nghĩ muốn chạy nhanh khỏi đây? Đối với , nàng quả có cảm giác khẩn trương.
“Vậy tốt, hát cho ta nghe, ta muốn nghe.” Mộ Dung Trần dùng khẩu khí chân tin tưởng .
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, thể nào tin đây lại là , chỉ là cao hứng hát lần thôi mà.
Mộ Dung Trần nhìn thấy vẻ mặt muốn đến thống khổ của nàng, trong lòng cảm thấy rất tức giận, nàng bị miễn cưỡng đến vậy sao? Trước kia, vì muốn gả cho , nàng dùng hết mọi thủ đoạn, còn bây giờ lại ràng muốn né tránh.