1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 040 – Vì sinh hận
      Cung Tuyết Thiến mở lớn mắt, nhìn chén rượu nhắm thẳng vào trán mình mà bay đến, hoàn toàn quên mất phải tránh .

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân cũng bị dọa hét lên sợ hãi, quên mất cả phản ứng.

      Cung Tuyết Thiến nhắm mắt lại, chấp nhận số mệnh, xem ra nàng tránh khỏi. Nhưng lại chỉ nghe thanh của hai chiếc chén chạm nhau choang tiếng. Nàng hơi hé mắt, liền nhìn thấy hai chén rượu vỡ nát dưới chân mình. Theo bản năng nhìn qua, hẳn là do nam nhân kia ra tay.

      Namnhân nhìn trả lại nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị nhưng hề ác, làm cho trái tim nàng đột nhiên xao động.

      “Muốn chết ư.” Đột nhiên thân ảnh của nữ tử tựa như cơn gió lốc quét qua, tay đặt ở cổ của nàng.

      “Bùi Yên Nhiên, buông nàng ra, việc này liên quan đến nàng. Người ngươi hận là ta, người ngươi muốn giết cũng là ta.”Nam tử lạnh lùng tới, ánh mắt lạnh như băng xoáy vào nàng.

      “Hừ, Tinh Hồn, cũng có lúc ngươi đành lòng ư, ngươi càng muốn cho ta giết nàng ta, ta lại càng muốn giết.” Nữ tử được gọi là Bùi Yên Nhiên lạnh lùng , khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng khát máu, móng tay dài bóp cổ nàng chặt hơn vài phần.

      “Tiểu thư, ngươi buông tiểu thư nhà chúng ta ra.” Tiểu Vân thay chủ nhân lên tiếng, cơ thể lại ngừng run rẩy.

      “ Ta lại lần nữa, thả nàng, nếu ta khiến ngươi trả giá đắt.” người Tinh Hồn tản ra cỗ hàn khí bức người.

      “Ta cũng , ta muốn giết nàng ta. Biết vừa rồi ta hạ độc gì ? Chính là kiến huyết phong hầu. Nếu thể dùng được người ngươi, vậy để nàng dùng .” Bùi Yên Nhiên cười điên cuồng, ngón tay màu đỏ tươi trượt chiếc cổ trắng nõn của nàng.

      Cung Tuyết Thiến sợ hãi nuốt nước miếng, nàng vất vả mới qua được năm năm, vẫn còn chưa được tự do mà. Nàng càng muốn chết minh bạch như vậy, sớm biết như vậy nhắc nhở. hối hận.

      “ Vậy tùy , nếu ngươi giết nàng, ta khiến cho ngươi chôn cùng nàng.”Khuôn mặt lạnh như băng của Tinh Hồn đột nhiên nở nụ cười, bày ra dáng vẻ như tùy ngươi.

      “Ngươi điên rồi.” Ánh mắt của Bùi Yên Nhiên thoáng chốc bi thương, sâu kín mang theo hận ý : “Ngươi cho rằng, hôm nay ta muốn sống sót trở về sao? Từ lâu, ta chuẩn bị tốt để khiến ngươi chôn cùng, có chết ta cũng muốn chết cùng chỗ với ngươi.”

      Cung Tuyết Thiến giờ mới hiểu được, nàng ta là vì quá sinh hận, nữ nhân ngốc nghếch, khỏi than . “Tự cổ si tình nữ tử phụ tâm hán” (từ xưa, người con luôn si tình còn người con trai lại hay phụ tình), đúng là có chuyện như vậy.

      “Ngươi than thở cái gì?” Khuôn mặt Bùi Yên Nhiên mang theo vẻ tức giận.

      “Vị tỷ tỷ này, ta cảm thấy đáng tiếc thay cho ngươi, ngươi xem ngươi xinh đẹp như hoa như ngọc, thử hỏi ở trong này có nữ tử nào có thể sánh bằng với vẻ đẹp của ngươi. Nhưng tại sao ngươi lại muốn chết vì ?” Cung Tuyết Thiến lúc này mới lên tiếng

      “Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì?” Bùi Yên Nhiên trừng mắt nhìn Cung Tuyết Thiến, nàng ta làm sao có thể biết được tình của nàng có bao nhiêu đau khổ.

      “Là chính ngươi hiểu, ai cũng đều thấy được, hoàn toàn ngươi. Nếu ngươi, ngươi hy sinh sinh mệnh quý báu vì , chẳng phải là rất đáng sao.Tình như vậy rất tầm thường, thực lý trí.” Cung Tuyết Thiến theo lý .

      Bùi Yên Nhiên hơi ngẩn ra, sắc mặt cũng biến đổi lúc xanh lúc trắng, cười :“Ngươi chưa từng ai, làm sao biết được loại cảm giác chiếm được này.”

      Chương 041 – Người tình trước mắt
      Bùi Yên Nhiên hơi ngẩn ra, sắc mặt cũng biến đổi lúc xanh lúc trắng, cười mà : “Ngươi chưa từng ai, làm sao biết được loại cảm giác chiếm được này.”

      chiếm được phải giết sao? đời này có rất nhiều thứ phải ngươi muốn có là có thể có được, đặc biệt là tình cảm con người. Tình thể miễn cưỡng, thay vì chỉ quan tâm đến mình , tại sao ngươi thử nhìn xem, ở ngoài kia còn rất nhiều nam nhân tốt, hay bên cạnh ngươi còn có người ngươi sâu đậm. Chỉ là ngươi nhận ra mà thôi.”

      Cung Tuyết Thiến mạch hết, tuy rằng những điều này đều là xem được từ trong sách, nhưng chỉ cần hữu dụng là được, có điều biết có hữu dụng hay ?

      gian trở nên im ắng, có lấy chút tiếng động, ngay cả tiểu nhị bưng đồ ăn lên cũng yên lặng đặt ở bàn, sau đó nhanh chóng lui xuống.

      Tinh Hồn hứng thú nhìn nữ tử che mặt sau mái tóc dài. Mặc dù nhìn khuôn mặt dưới mái tóc, nhưng nhất định là nữ tử rất thông minh, càng thể ngờ được, tuổi nàng còn lại có thể ra những lời sâu sắc như vậy.

      Bùi Yên Nhiên nghe những lời nàng lập tức ngây người, người bên mình? trước mắt chợt lên khuôn mặt của nam nhân, “Sư huynh” Cho tới nay đều thầm chờ đợi ở bên nàng, chỉ cần là những việc nàng muốn, hai lời liền làm ngay, cũng hỏi vì sao? Có lần nàng nhịn được hỏi sư huynh vì sao đối với nàng tốt như vậy? Sư huynh chỉ khẽ mỉm cười: Muội vui là tốt rồi. ra, nàng biết sư huynh thích mình nhưng chính mình lại cứ cố chấp, thích Tinh Hồn. Từ đó về sau, khuôn mặt của sư huynh cũng còn nụ cười nữa, tuy rằng đối với nàng vẫn là muốn gì được nấy. Nàng cũng từng tự trách mình nhiều.

      “Yên Nhiên, muội sao rồi?” giọng lo lắng của nam nhân từ dưới lầu truyền lên, theo sau là nam tử thân hình cao lớn, tướng mạo đàng hoàng, sắc mặt lo lắng xuất ở trước mặt mọi người.

      “Sư huynh, sao huynh lại đến đây?” Bùi Yên Nhiên sửng sốt.

      “May mắn còn tới kịp, muội sao là tốt rồi.” Nam tử nhìn thấy nàng hề hấn gì, mới thả lỏng, trách : ”Yên Nhiên, sao muội lại ngốc như vậy, dùng mạng mình đổi lấy mạng , đáng. Hôm nay, huynh thay muội giết .”

      Kiếm ở trong tay muốn tuốt ra khỏi vỏ.

      “Đừng, sư huynh, huynh đánh lại .” Bùi Yên Nhiên lo lắng hô lên. Nàng sao có thể để sư huynh chịu chết được.

      sao, cho dù đánh lại, ta cũng phải thử. Yên Nhiên, hứa với ta phải sống tốt, chết vì kẻ biết quý trọng muội, đáng đâu.”Nam tử tựa như để lại di ngôn, kiếm trong tay muốn xuất chiêu.

      Bùi Yên Nhiên cắn môi, nhìn hai người giao chiến cùng nhau, tâm tình có chút phức tạp.

      “Này, ngươi còn do dự cái gì?” Cung Tuyết Thiến thể đứng nhìn được: “Có người ngươi như vậy, tại sao ngươi còn biết thỏa mãn. Con người vĩnh viễn đều là cái gì chiếm được mới thấy trân quý, có được dễ như trở bàn tay lại biết quý trọng, đợi đến khi mất rồi mới thấy hối hận.”

      Mất rồi mới thấy hối hận?Taycủa Bùi Yên Nhiên tự giác buông ra nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía hai người giao chiến quyết liệt. Nàng biết giờ phút này nàng lo lắng cho Tinh Hồn hay sư huynh.

      Khách trong tửu lâu đều trốn hết sang bên, nhìn bàn ghế chén bát đổ vỡ ngả nghiêng khắp nơi, chỉ có thanh của đao kiếm giao nhau.

      “Cơ Tinh Hồn, ngươi đáng chết.” Kiếm trong tay nam tử đột nhiên lạnh lùng đâm tới.

      “Đây chính là ngươi tự chuốc lấy, thể trách ta.” Ánh mắt của Tinh Hồn lạnh lùng, liền bắn ám khí ở trong tay ra.

      “Đừng, Cơ Tinh Hồn, ngươi dừng tay cho ta.” Sắc mặt của Bùi Yên Nhiên cực kỳ hoảng sợ, lo lắng hô lên, thân mình chớp mắt đứng chặn ở phía trước sư huynh.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 042 – Giật mình tỉnh ngộ
      “Yên Nhiên, tránh ra.” Nam nhân xoay người cái liền ôm lấy nàng, vút tiếng, sau lưng liền trúng ám khí.

      “Sư huynh, huynh có sao ?” Bùi Yên Nhiên đỡ lấy , sau đó xoay người quát Cơ Tinh Hồn: “Thuốc giải, mau cho huynh ấy thuốc giải.”

      có thuốc giải, ngươi nên biết, ám khí của Cơ Tinh Hồn ta từ trước đến nay chưa bao giờ có thuốc giải.” Cơ Tinh Hồn lạnh lùng .

      “Yên Nhiên, sao, ta sợ chết.” Nam tử xong lại đột nhiên quỳ xuống trước : “Cơ Tinh Hồn, ta chỉ cầu xin người đối xử tử tế với Yên Nhiên, muội ấy ngươi, nếu như mạng của ta có thể khiến ngươi nàng, vậy ta nguyện ý chết.”

      “Nữ nhân ta rất nhiều, chẳng lẽ người nào ta cũng phải chiếu cố sao? Ngươi tính là gì, mạng của ngươi ở trong mắt ta đáng đồng.” Cơ Tinh Hồn cách vô tình.

      Bùi Yên Nhiên đứng ở đó, vẻ mặt thay đổi lúc xanh lúc đỏ, sư huynh van xin đến thế, nhưng lại có thể vô tình như vậy.

      tại, chắc ngươi nên hiểu, ai mới là người thực thích ngươi, nguyện lấy sinh mệnh để đổi lại hạnh phúc cho ngươi. Ngươi còn do dự gì nữa?” Cung Tuyết Thiến đứng ở phía sau nàng .

      câu dường như khiến nàng tỉnh mộng, Bùi Yên Nhiên lập tức đỡ lấy sư huynh, ánh mắt sáng ngời, mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, tựa đầu vào trước ngực : “Sư huynh, xin lỗi, thực xin lỗi, sao muội lại có thể bỏ qua tình cảm của huynh, tình của huynh. Nhưng mà sao, từ nay về sau muội ở bên huynh, cho dù là tào địa phủ, muội cũng cùng huynh.”

      “Yên Nhiên ngốc, ta muốn muội còn sống, sống tốt, muội biết ? Ta muội, nhưng ta chưa từng có mong ước xa vời muốn muội đáp lại, ta chỉ cần muội hạnh phúc.” Trong mắt nam nhân đong đầy cảm động.

      “Nhưng nếu có huynh, làm sao muội có thể sống, ai quan tâm muội, ai cam tâm tình nguyện vì muội làm bất cứ việc gì, ai cho muội hạnh phúc.” Bùi Yên Nhiên nắm tay .

      “Yên Nhiên.” Thanh của nam nhân có chút nghẹn ngào, rốt cuộc đợi được đến lúc nàng những lời này, nhưng lại là thời khắc sinh ly tử biệt.

      “Sư huynh, huynh cần gì cả, cho dù có chết muội cũng nguyện ý ở bên huynh.” Bùi Yên Nhiên xong, giơ móng tay lên định cho vào trong miệng.

      Taylại đột nhiên bị người ta giữ lấy, Cơ Tinh Hồn lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi muốn chết như vậy sao?”

      “Buông tay, ta chết rồi phải rất hợp ý của ngươi sao? Nhưng ngươi yên tâm, bây giờ ta phải vì ngươi mà chết. Ta hối hận, bản thân nhìn thấu ngươi sớm chút. Nhưng mà, tại quan trọng nữa rồi.” Bùi Yên Nhiên xong lại dường như cởi bỏ được những ân oán trong lòng.

      “Yên Nhiên, Yên Nhiên, hình như ta trúng độc.”Nam tử lúc này mới cảm nhận được.

      “Cái gì?” Bùi Yên Nhiên sửng sốt, Cơ Tinh Hồn cho người khác thuốc giải, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Kinh ngạc như vậy sao? Ta cho người khác thuốc giải, nhưng ta cũng , mỗi ám khí bắn ra đều chứa độc dược.” Cơ Tinh Hồn .

      tại nàng mới biết được, vừa rồi là cố ý đùa giỡn mình, chút cảm kích :“Ta cảm kích ngươi đâu.”

      “Ta trước nay cần người khác cảm kích, nhất là ngươi.”Cơ Tinh Hồn cười lạnh.

      “Yên Nhiên, chúng ta thôi.” Nam tử tự mình rút ra ám khí ở sau lưng rồi .

      muốn cho nàng tiếp tục nhìn nam nhân kia, lại càng muốn nàng cùng ta dây dưa . Hạnh phúc của bản thân dễ dàng gì mới có được.

      “Vâng, sư huynh, chúng ta trở lại núi cùng thành thân nhé, huynh có nguyện ý lấy muội hay ?” Nàng đỡ nam tử dậy, vừa vừa .

      “Nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý.”

      Chương 043 – muốn làm bằng hữu với ngươi
      màn hận tình thù kết thúc viên mãn như vậy, may mắn là tất cả đều vui vẻ. Thực ra, Cung Tuyết Thiến biết, tuy rằng nàng ta đồng ý lấy nam tử kia nhưng nhất thời trong lòng rất khó quên người mình từng sâu đậm. Muốn quên hoàn toàn phải cần rất nhiều thời gian.

      Chưởng quầy tới, nhìn thấy nơi đây đống hỗn độn, rất đau lòng, biết phải làm sao? Nhưng cũng dám đắc tội với môn chủ Độc môn Cơ Tinh Hồn nổi danh giang hồ.

      “Đây xem như là bồi thường cho hôm nay.” Ai ngờ lại đột nhiên ném ra xấp ngân phiếu rất dày.

      “Cám ơn môn chủ, cám ơn môn chủ.” Chưởng quầy mừng rỡ cám ơn.

      Khách khứa lần lượt rời , lúc này Cung Tuyết Thiến mới với Tiểu Vân: “Chúng ta cũng thôi.”

      Vừa mới bước chân chợt nghe gọi lại từ phía sau: “Tiểu thư, xin dừng bước.”

      “Còn có chuyện gì sao?” Cung Tuyết Thiến quay người lại.

      “Ta muốn cảm tạ tiểu thư hôm nay ra tay tương trợ, chi bằng ta mời nàng ăn cơm.” biết vì sao, Cơ Tinh Hồn đề nghị. đột nhiên rất muốn tìm hiểu nàng, sau vẻ bề ngoài bình thường có thể nào là người khác thường hay ?

      cần. ra là ta làm điều thừa, cho dù nhắc nhở của ta, chỉ sợ ngươi cũng sớm biết trong chén rượu kia có độc.” Cung Tuyết Thiến tự giễu . Bây giờ, nàng mới hiểu được mình xen vào việc của người khác.

      “Tiểu thư quả nhiên băng tuyết thông minh. Chúng ta hãy làm bằng hữu .” Cơ Tinh Hồn cũng phủ nhận, lại tiếp. nghĩ ai cự tuyệt làm bằng hữu với .

      xin lỗi, ta muốn làm bằng hữu với ngươi.” Cung Tuyết Thiến lễ phép cự tuyệt. Nàng muốn liên quan đến những gì thị phi, nhất là nam nhân giống , nữ tử vừa rồi chính là ví dụ điển hình.

      “Cái gì?” Cơ Tinh Hồn sửng sốt, nàng cái gì? muốn làm bằng hữu với ?

      “Ha ha ha ha.” đột nhiên cười ha hả, : “Nàng nên biết đời này có bao nhiêu người vì muốn làm bằng hữu của ta mà phải vắt hết óc, nàng lại cự tuyệt.”Ngữ khí kia giống như nàng biết tốt xấu.

      “Đó là do trong lòng bọn họ có mưu đồ với ngươi, nhưng ta lại có. Hơn nữa bằng hữu là phải tâm kết giao mới là bằng hữu chân chính, chứ phải vì lợi dụng nhau mới kết giao. Thực xin lỗi, ta tiếp được.” Cung Tuyết Thiến ảm đạm cười, xong liền xoay người bước .

      Bằng hữu tâm kết giao? Cơ Tinh Hồn sửng sốt, đời này có loại bằng hữu như vậy sao? Dù sao vẫn chưa gặp qua, thoáng chốc liền ngăn cản ở trước mặt nàng: “Nếu có mưu đồ, vậy có thể làm bằng hữu được ?”

      “Việc này làm sao có thể dùng được hay được để hình dung? Hơn nữa, ta cũng muốn làm bằng hữu với ngươi. Tránh ra, ta phải về nhà.” Cung Tuyết Thiến cười khẽ, cự tuyệt lần nữa. Ai biết được, đúng lúc này, trận gió lạnh lại đột nhiên từ ngoài cửa sổ thổi vào.

      Làm cho tóc nàng che ở mặt nháy mắt bay lên, lộ ra khuôn mặt nhắn đẹp đẽ cùng nụ cười thản nhiên.

      Cơ Tinh Hồn nhìn thấy có chút ngây người. Mỹ nữ từng gặp rất nhiều nhưng nữ tử thanh thuần nhiễm bụi trần, đẹp tựa búp bê giống nàng là lần đầu tiên nhìn thấy. Khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị. Nàng trốn thoát khỏi đâu.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 044 – Ta xuất giá
      Cung Tuyết Thiến muốn để ý tới , xoay người liền kéo theo Tiểu Vân rời . Đột nhiên, thân thể lại động đậy được, đứng ở đó.

      “Vẫn chưa có ai dám cự tuyệt lời mời của ta, trừ phi là người chết.” mặt Cơ Tinh Hồn mang theo nụ cười nghiệt, ánh mắt lại lạnh như băng, tia ấm áp. Bình thường, hay nghe người ta nịnh hót nên tại cảm thấy rất khó chịu.

      “Vậy sao? Ta đây rất muốn làm người đầu tiên sống sót.” Cung Tuyết Thiến bất chấp . Thua người nhưng thể thua khí thế, huống chi nàng hoàn toàn biết là ai. Vậy sao phải sợ?

      “Vậy sao? đời này chỉ có người cự tuyệt lời mời của ta mà còn sống, đó chính là phu nhân của ta, nàng có thể chịu bất kỳ hạn chế nào. Nếu nàng muốn sống, chỉ có duy nhất lựa chọn.” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn lộ ra nụ cười đầy tính toán.

      “Phu nhân? Quả là lựa chọn tồi. Nhưng phải, ta xuất giá.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cười .

      “Xuất giá?” Cơ Tình Hồn sửng sốt nhìn xem đầu nàng có búi tóc, cười tà ác, : “ dối bị trừng phạt càng nghiêm trọng.”

      dối?” Cung Tuyết Thiến nhìn , nàng dối sao? Tuy rằng nàng cùng Vương gia phải phu thê thực nhưng rốt cuộc cũng là xuất giá.

      “Tiểu thư, người có búi tóc. Nữ tử thành thân thả tóc xuống.”Tiểu Vân ở bên giải thích.

      Cung Tuyết Thiến lúc này mới hiểu được. Hóa ra vì mình dùng tóc che mặt nên khiến hoài nghi, ảm đạm cười : “Giải thích đơn giản, bởi vì ta thích kiểu tóc kia.”

      “Nàng có thể thích kiểu tóc kia, nhưng chẳng lẽ cũng để ý đến cái đầu của nàng sao?” Mắt Cơ Tinh Hồn híp lại.

      “Ngươi có ý gì?” Cung Tuyết Thiến ngẩn người nhìn , có gì nghiêm trọng sao?

      “Tiểu thư, nếu nữ tử thành thân búi tóc, mất hết ý nghĩa của việc thành thân. Nếu có người truy cứu, mang tội tuân thủ chuẩn mực đạo đức, bị phạt nặng.”Tiểu Vân ở bên lại .

      “Cái gì? Sao lại có quy định như vậy, quá đáng.” Cung Tuyết Thiến tức giận, bất bình .

      “Ngươi biết hậu quả nghiêm trọng chưa?” Cơ Tinh Hồn rất vừa lòng với biểu tình của nàng.

      “Tùy ngươi sao , ta xuất giá.” Cung Tuyết Thiến vẻ quan tâm, .

      “Gả cho ai?” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn nheo lại, chỉ cần nàng , tra ra được.

      “Tại sao ta lại phải cho ngươi? phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Sao tự mình thăm dò?” Khóe môi Cung Tuyết Thiến chứa ý cười.

      “Nàng cố làm ra vẻ huyền bí sao? Nàng có tin chỉ ngày ta liền có thể tra ra nàng là ai?” Cơ Tinh Hồn , cho dù là hoàng cung đại viện cũng có thể tra ra. đời này, có chuyện gì mà thể điều tra được.

      “Tin, ta đương nhiên tin. Ngươi có bản lĩnh như vậy hãy thả ta , chính mình điều tra.” Cung Tuyết Thiến nhân cơ hội .

      “Được.” Cơ Tinh Hồn vừa dứt lời, liền dùng tay giải huyệt đạo người nàng. Đây chính là cơ hội nàng cho .

      Huyệt đạo của Cung Tuyết Thiến vừa được giải, nàng liền xoay người kéo theo Tiểu Vân rời .

      “Tiểu thư, hay là chúng ta quay về Vương phủ .” Tiểu Vân dường như sợ hãi.

      “Được, chúng ta trở về.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tự do ở phía trước, nàng bao giờ đến đây nữa. Mỗi lần đến đều xảy ra việc ngoài ý muốn.

      Cơ Tinh Hồn lặng lẽ theo sau các nàng, nhìn thấy các nàng vào Trần Vương phủ, hơi nhíu mày. Chẳng lẽ nàng là nữ nhân của Vương gia? Trong lòng đột nhiên có cảm giác tiếc hận.

      Taytùy tiện vung lên, liền bắn lên pháo hiệu. người dáng vẻ như thuộc hạ lập tức chắp tay trước mặt: “Môn chủ có gì phân phó?”

      “Người tra xem Trần Vương gia có bao nhiêu tiểu thiếp rồi trở về bẩm báo cho ta. Nhớ kỹ phải tra ràng cả họ tên.” Cơ Tinh Hồn phân phó.

      “Vâng, Môn chủ, thuộc hạ lập tức làm.”Nam nhân vừa chắp tay, thân mình thoắt cái biến mất trước mặt .

      Chương 045 – Rời khỏi Vương phủ
      tháng sau.

      Cung Tuyết Thiến rời giường từ rất sớm, sai Tiểu Vân thu dọn hết thảy mọi thứ. Hôm nay rời rồi, tâm tình có chút kích động.

      “Tiểu thư, đều thu dọn xong rồi.” Tiểu Vân sửa sang lại tốt mới .

      “Ừ, Tiểu Vân, ngươi xem xem lúc nào Vương gia mới trở về?” Cung Tuyết Thiến phân phó, có cho phép của , nàng mới có thể rời , là hoàn toàn rời .

      “Tiểu thư, vậy người đợi lát, nô tỳ lập tức ngay.” Tiểu Vân xong liền lui ra ngoài.

      Lúc này, Cung Tuyết Thiến mới nhìn hết thảy những thứ quen thuộc trong phòng. phải rời khỏi rồi, đột nhiên nàng lại cảm thấy có chút luyến tiếc. Dù sao chúng cũng làm bạn với nàng năm năm.

      “Tiểu thư, tiểu thư, Vương gia trở về rồi.” Tiểu Vân thở hổn hển chạy về báo.

      “Được, vậy ta đến gặp .” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tựa như có lấy chút lo lắng.

      Trong đại sảnh

      “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Cung Tuyết Thiến vừa vào cửa hành lễ.

      “Ngươi là ai?” Mộ Dung Trần có chút sững sờ, mày hơi nhíu lại. Trước mắt là nữ tử thân hình nhắn cúi đầu, nhưng tại sao lại chút ấn tượng?

      “Mạnh Tâm Nghi.” Cung Tuyết Thiến chủ động ra tên của mình.

      “Là ngươi.” Lúc này Mộ Dung Trần mới nhớ lại, vài năm qua , gần như quên nàng, ngờ nàng lớn như vậy khiến cho thể nhận ra. Hơn nữa năm năm trôi qua, những chuyện của năm năm trước còn so đo. Dù sao lúc ấy nàng vẫn còn quá . Nghĩ đến đây, dùng giọng điệu thản nhiên hỏi: “Có việc gì ?”

      “Có, ta đến là để từ biệt Vương gia.” Cung Tuyết Thiến , len lén quan sát chút. khuôn mặt của hoàn toàn chút dấu vết của năm tháng, ngược lại càng thêm vẻ chín chắn và chững chạc.

      “Từ biệt? Ngươi có ý gì?” Mộ Dung Trần sửng sốt, kịp phản ứng.

      biết Vương gia có còn nhớ những lời từng trước kia, chờ sau khi ta trưởng thành, nếu ta thay đổi chủ ý, người thả ta . Cho nên bây giờ ta đến chào từ biệt.” Cung Tuyết Thiến thẳng.

      “Ngươi vì chuyện này nên mới đến tìm ta sao?” Mộ Dung Trần nhíu mày, ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, nàng trưởng thành rồi.

      “Vâng, Vương gia, thiếp thân biết Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, lời giữ lời, nhất định thả ta . Nhưng mà, cho dù sắp phải rời , ta cũng muốn với Vương gia tiếng, đa tạ người mấy năm nay chiếu cố.” Cung Tuyết Thiến giọng điệu thành khẩn . Tuy rằng trong lòng hề nghĩ như vậy, nhưng đây là phương pháp phủ đầu, để cho có cơ hội đổi ý.

      “Trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện hơn. Được, Bổn Vương cho phép ngươi rời .” Mộ Dung Trần . Những chuyện của quá khứ đều qua , cũng muốn tiếp tục so đo với đứa bé.

      “Đa tạ Vương gia.” mặt của Cung Tuyết Thiến lộ vẻ vui mừng, ngờ lại hề làm khó nàng, lời liền đáp ứng. Có lẽ trải qua năm năm, theo dòng thời gian, sớm quên những hành vi lúc trước của nàng.

      “Có cần Bổn Vương phái người đưa ngươi về Mạnh phủ ?” Mộ Dung Trần đột nhiên hỏi, như vậy, coi như cũng có thể ăn với ân sư.

      cần, ta tự mình .” Cung Tuyết Thiến thể chờ đợi thêm, nhanh chóng ra cửa.

      đến đại sảnh, nàng vui mừng muốn hét lên, nàng tự do rồi, tự do rồi. Từ nay về sau, nàng có thể sống vui vẻ, thanh lâu, sòng bạc, giang hồ, nàng đều có thể đến dạo chơi.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 046 – Quay về Mạnh phủ
      Mạnh phủ.

      “Tiểu thư, người chờ nô tỳ gõ cửa.” Tiểu Vân mang theo tay nải, .

      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu. Tuy rằng phủ đệ này thể sánh bằng Vương phủ, nhưng cũng có thể xem là quý phủ. ra, quay về Mạnh gia, trong lòng nàng cũng quá xúc động, dù sao nơi này cũng phải nhà nàng, nàng cũng phải là Mạnh Tâm Nghi.

      Nghe thấy có người đập cửa, két tiếng, cửa liền mở ra, thanh già nua vang lên: “Ai vậy?”

      “Lý bá, chúng ta trở về rồi.” Tiểu Vân nhìn thấy cụ già tóc bạc hơn sáu mươi tuổi đến, giọng điệu nghẹn ngào kêu.

      “Ngươi là?” Lý bá hơi nheo mắt lại, nhìn thấy hai đứng ở cửa, đột nhiên hai mắt sáng ngời, hô lên đầy kích động: “Tiểu thư, Tiểu Vân, là hai người sao? Hai người quay lại.”

      “Lý bá, mấy năm nay ông vất vả rồi.” Cung Tuyết Thiến tiến lên phía trước, lòng . Nàng từng nghe Tiểu Vân qua, Lý bá là quản gia của Mạnh phủ, luôn trung thành và tận tâm. Trước khi lâm chung, lão gia đặc biệt giao cả nhà này cho ông trông nom.

      “Tiểu thư, người gì vậy? Mau, mau vào đây, đừng đứng ở ngoài cửa nữa.”Trong mắt Lý bá chứa đầy lệ, bảo các nàng vào.

      Cung Tuyết Thiến bước vào, mới phát , nơi này lớn hơn so với tưởng tượng của nàng, rất sạch , có lấy chút dáng vẻ hoang vắng, ngược lại gọn gàng ngăn nắp. Tuy rằng nàng có ký ức về nơi này nhưng nàng có thể nhìn ra Lý bá rất tận tâm tận sức.

      “Tiểu thư, năm năm rồi, lão nô cũng nhận ra người nữa.” Lý bá vẫn nhìn nàng, giọng điệu kích động, rốt cuộc tiểu thư của lão trưởng thành rồi.

      “Lý bá, sau này, mỗi ngày ông đều nhìn thấy ta, đừng chê ta phiền là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười , muốn khí tiếp tục nặng nề như vậy.

      “Lão nô nào dám, lão chỉ sợ tiểu thư quan tâm lão thôi.” Lý bá lo sợ . lo lắng, dù sao cũng già còn dùng được nữa.

      đâu, Lý bá, ông yên tâm. Ông và Tiểu Vân đều là người thân của ta. Sao ta lại cần ông được. Ta còn muốn phụng dưỡng ông lúc về già, trông nom hương hỏa cho ông nữa.” Cung Tuyết Thiến , từ trong sâu thẳm, nàng thực tôn kính người dốc hết cả đời mình chỉ vì gửi gắm của người khác như vậy.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân và Lý bá đều nhìn nàng cảm động.

      “Được rồi, Tiểu Vân, Lý bá, đêm nay chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, để chúc mừng chút.” Cung Tuyết Thiến đề nghị, muốn làm bọn họ đa sầu đa cảm nữa.

      “Được, việc này để nô tỳ chuẩn bị.” Tiểu Vân .

      “Lão nô giúp .” mặt Lý bá vẫn nở nụ cười.

      Nhìn thấy bọn họ về phía phòng bếp, mình Cung Tuyết Thiến bước ra sân, muốn làm quen chút. Chợt nghe thấy tiếng gõ cửa truyền từ bên ngoài truyền vào, nàng qua, vừa mở cửa vừa hỏi: “Ai?”

      “Tâm Nghi, là ta.” Ngoài cửa là mỹ công tử, trong tay cầm chiếc quạt, mặt mang theo nụ cười ôn nhu.

      “Là ngươi, Thập tứ Vương gia.” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc kêu lên, tuy rằng hai năm gặp nhưng nàng vừa liếc mắt liền nhận ra . Nhưng mà tại sao lại đến đây? Tại sao lại biết nàng trở về?

      mời ta vào ngồi chút sao?” Mộ Dung Vũ cười , cũng cần cho phép mà tự mình tiến vào.

      Chương 047 — Lễ hội hoa đào 1
      Ngồi ở ghế đá trong hoa viên, Cung Tuyết Thiến lúc này mới hỏi: “Làm sao ngươi biết ta rời vương phủ về nhà?” Tốc độ này cũng quá nhanh, mới chỉ chân trước chân sau rời . Chẳng lẽ trước giờ vẫn đều chú ý đến mình?

      “Kỳ ta vẫn hỏi thăm tin tức của nàng, hôm nay tới vương phủ nghe được hạ nhân bàn tán, hoành huynh đồng ý chịu thả nàng rời , ta liền tới đây xem nàng có cần giúp đỡ gì hay ?” mặt Mộ Dung Vũ mang theo chút ngượng ngùng nhưng cũng pha lẫn chút kỳ vọng, thản nhiên thừa nhận. Nàng còn là tiểu thiếp của hoàng huynh, vậy có phải còn có cơ hội hay ?

      “Cám ơn ngươi, nơi này tất cả đều tốt, có gì cần giúp cả!” Cung Tuyết Thiến , ra trong lòng vẫn có chút cảm động, nhiều năm trôi qua vẫn còn giữ được tình ý như vậy quả là khó khăn .

      “Vậy khi nào nàng cần giúp gì, cứ , ta nhất định giúp nàng.” Mộ Dung Vũ cách chân thành.

      “Ta .” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, nhưng nàng biết chính mình cầu giúp.

      “Tâm Nghi, ngày mốt là đến lễ hoa đào mỗi năm nở lần, ta muốn mời nàng cùng ngắm hoa với ta có được ?” Tận sâu trong ánh mắt Mộ Dung Vũ ánh lên vẻ chờ đợi.

      Lễ hoa đào, trước mắt Cung Tuyết Thiến lập tức ra mảng rừng đào lớn màu hồng, những đóa hoa rơi xuống như cơn mưa hoa đẹp, nghĩ đến cảnh tưởng quá đẹp nên nàng hề nghĩ ngợi mà mở miệng đáp: “Được.”

      “Nàng đồng ý rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Vũ lên tia vui mừng đặc biệt ngoài ý muốn.

      “Ừ, ta đồng ý rồi.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, nàng thích nhất hoa đào, đặc biệt còn là mảnh rừng toàn hoa đào mà chính nàng chỉ được thấy qua trong mộng.

      “Vậy được, sáng ngày mốt ta tới tìm nàng, ta xin cáo từ trước.” Mộ Dung Vũ dường như sợ nàng đổi ý nên liền đứng dậy rời .

      “Vương gia, để ta tiễn ngươi.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy , hiểu tại sao lại vội vã như vậy?

      Vẫn ra cửa, Mộ Dung Vũ đột nhiên quay đầu nhìn thấy nàng đến: “Nàng có thể gọi ta là Mộ Dung hoặc là Vũ.” xong, sắc mặt còn có chút hơi ửng hồng, đợi nàng trả lời liền xoay người rời .

      Khóe môi Cung Tuyết Thiến hơi nhếch lên thành nụ cười tươi, đúng là hay ngại ngùng mà.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      ra tiểu thư ở trong này, chả trách nô tì tìm thấy người.” Tiểu Vân ở phía sau nàng , sau đó nghi ngờ hỏi: “Có người đến đây à? Nếu tại sao tiểu thư lại đứng ở cửa.”

      “Ừm, Thập tứ Vương Gia đến đây.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu.

      Thập tứ Vương gia? Tiểu Vân sửng sốt, sau đó lại tươi cười : “Tiểu thư, tốc độ của Vương gia cũng nhanh , quả là có tâm ý nha, tiểu thư mới vừa rời biết, nhất định là luôn thầm chú ý đến tiểu thư, mà ra lo lắng cho tiểu thư như vậy có hơi sai phải ? Tiểu thư tốt xấu gì cũng là Tam Vương phi mà.”

      “Ngươi muốn nghĩ cái gì? Chuyện đâu có gì, vất vả ta mới ra khỏi nhà giam, nghĩ cứ ở lì trong nhà đúng lúc đến, mời ta ngày mốt xem lễ hoa đào.” Cung Tuyết Thiến buồn cười liếc Tiểu Vân cái, đúng là nàng này nghĩ sâu xa .

      “Cái gì? Tiểu thư đồng ý xem lễ hoa đào rồi sao?” Sắc mặt Tiểu Vân hoảng hốt, vội vàng hỏinàng.

      “Đồng ý rồi, làm sao vậy?” Cung Tuyết Thiến nhìn thấy sắc mặt Tiểu Vân đột nhiên nghiêm túc, bỗng nhiên trong lòng có chút bất ngờ, chẳng lẽ về phương diện này nàng còn biết chuyện gì nữa hay sao?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 048 – Lễ hội hoa đào 2
      “Tiểu thư ơi, lễ hoa đào tổ chức mỗi năm lần chính là lúc thanh niên nam nữ hội tụ lại tại địa điểm, nếu có tình ý với ai có thể mời người ấy cùng, còn nếu chỉ mình, khi nam nhân ấy tới trước mặt đưa nàng cành hoa đào, nếu ấy tiếp nhận là cũng có tình ý, còn nếu có ý gì, mà đằng này tiểu thư đồng ý lời thỉnh cầu của Vương gia rồi, Vương Gia cho rằng tiểu thư chấp nhận đó.” Tiểu Vân giải thích.

      “Ngươi biết nhiều về lễ hội đó như thế, tại sao lại sớm?” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nghe hiểu hết được cái khác thường của lễ hội, chả trách sao cao hứng mà khẩn cấp rời đến như vậy.

      “Tiểu thư, nô tỳ cũng nhớ tới, huống chi trước kia người cũng chưa trưởng thành nô tỳ làm sao biết được Vương Gia đột nhiên đến mời người ?” Tiểu Vân hơi ấm ức .

      “Bây giờ ta phải làm sao đây?” Cung Tuyết Thiến , bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ tiếp nhận .

      “Tiểu thư, ra Thập tứ Vương Gia cũng rất tốt, bằng người sai cứ cho sai luôn .” Tiểu Vân nguyện ý mở miệng đề nghị….

      “Nếu rất tốt, bằng đem ngươi gả cho .” Cung Tuyết Thiến đau đầu .

      ra nô tỳ cũng muốn, nhưng chỉ là nô tỳ thấy chướng mắt nô tỳ thôi.”Tiểu Vân cũng trêu đùa nàng.

      bằng ta giả bệnh, vậy là có thể rồi.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên nghĩ đến rồi .

      “Tiểu thư, nếu người muốn đổi ý cũng rất đơn giản, chỉ cần người tặng cành hoa mai là có thể hiểu.” Tiểu Vân lúc này mới .

      sao?” Cung Tuyết Thiến thở phào nhõm, tâm tình thoải mái hơn chút, may mắn là còn có cách để cứu vãn, chỉ là, trước đó đồng ý, bây giờ lại cự tuyệt, nhất định rất buồn, đây phải là chuyện nàng muốn nhìn thấy.

      “Tiểu thư làm sao vậy?” Tiểu Vân nhìn thấy mặt nàng đột nhiên u ám quan tâm hỏi.

      có gì! ăn cơm thôi.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, cho dù là vậy, nàng vẫn chọn cách cự tuyệt, thà đau lần còn hơn là đau lâu dài.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Sáng sớm ngày mốt, Mộ Dung Vũ đến đúng hẹn.

      “Chuẩn xong rồi chứ? Chúng ta thôi.” vươn tay, nhìn gương mặt chút son phấn, toàn thân vận bộ y phục mộc mạc màu lam nhạt đứng trước mặt , ánh mắt nàng mê hoặc, so với các nữ nhân trát đầy son phấn, nàng giống như nàng tiên khiến người ta dám bất kính. Hóa ra khi vén tóc lên nàng lại xinh đẹp như vậy.

      thôi.” Cung Tuyết Thiến do dự chút nhưng vẫn nắm tay bước , tuy rằng muốn hiểu lầm nhưng nàng đành lòng nhìn đến đây với tấm lòng tràn đầy hy vọng liền tức khắc biến thành bộ dáng bị tổn thương mà trở về, ít nhất phải cùng xem lễ hoa đào rồi mới .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Trong lễ hội hoa đào.

      hề nghĩ ngợi, nàng chạy đến dưới tàng cây hoa đào, vươn hai tay để đón lấy cánh hoa rơi xuống, gương mặt tươi cười tràn ngập vui sướng.

      Mà ánh mắt của nàng giờ phút này lại bị hoa đào xinh đẹp hấp dẫn, phóng tầm mắt nhìn ra xa hoàn toàn là biển hoa, có cơn gió thổi qua khiến cho đóa hoa đẹp kia rơi xuống như mưa, là đẹp mắt.

      Giờ phút này Cung Tuyết Thiến mới biết đây chính là đào hoa viên của hoàng cung, là nơi lớn nhất với rất nhiều cây đào, liếc mắt cái cũng nhìn thấy hết được, trong đám người tới tới lui lui toàn là tuấn nam mỹ nữ, công tử thiếu gia tiểu thư quyến rũ thẹn thùng đều có tình ý đứng chuyện với nhau.

      Chương 049 — Lễ hội hoa đào 3
      Mộ Dung Vũ lộ lên nụ cười hạnh phúc, tới bên cạnh, từ phía sau ôm lấy nàng, cầm lấy tay nàng như muốn nghênh đón cánh hoa đào rơi xuống

      Cung Tuyết Thiến hoảng sợ vội rút tay về, xoay người lại, sắc mặt đỏ lên xấu hổ :“Vương gia chúng ta đến phía trước xem.”

      “Được.” Mộ Dung Vũ mỉm cười gật đầu, còn tưởng rằng nàng thẹn thùng ngượng ngùng.

      Cung Tuyết Thiến cũng thầm tính toán làm sao mở miệng với .

      Cách đó xa Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Phong và Mộ Dung Vân tới.

      Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử – Vương gia, vừa xuất lập tức hấp dẫn vô số vẻ mặt xấu hổ của các nữ nhân, các nàng đều đưa qua cành hoa đào.

      Mộ Dung Trần cũng chỉ là lạnh lùng tiêu sái qua, vẻ mặt trầm kiên nhẫn.

      Phía sau các thiếu nữ đều tỏ vẻ mặt thất vọng nhìn theo bóng lưng của , muốn đem hoa đào đưa cho hai vị Vương gia lại chỉ thấy bọn họ lạnh lùng nhìn các nàng liếc mắt cái, cái gì vậy? Hoàng huynh cần? Liền chuyển hướng bọn họ sao?

      “Hoàng huynh, huynh cần bày ra bộ dạng này, huynh nhìn kỹ xem, chừng tìm thấy người huynh cần”. Mộ Dung Phong bất đắc dĩ , biết ở trong lòng hoàng huynh cho đến bây giờ vẫn luôn là Liễu Nhu.

      “Chính là, quý phủ của hoàng huynh năm năm chưa có nữ nhân nào mới đến, lúc nào cũng ở chung với các nàng như vậy huynh chán ghét sao?” Mộ Dung Vân ở bên cạnh cũng .

      “Hóa ra các ngươi trăm phương nghìn kế kéo ta tới nơi này là vì chuyện này ư? Ta đây trước, ta còn có chuyện phải làm, muốn lãng phí thời gian ở đây làm chuyện nhàm chán”. Mộ Dung Trần biết bọn họ là có lòng tốt, phải là mình cảm kích mà là ai có thể thay thế Liễu Nhu.

      “Hoàng huynh, nếu đến đây rồi cũng đừng có sớm vậy, giúp ta, giúp ta tìm mỹ nữ, cũng phải ý tồi nha”. Mộ Dung Phong kéo lại, trong lòng vẫn hy vọng có nhiều loại nữ tử như vậy có thể hấp dẫn ánh mắt của hoàng huynh .

      “Đúng vậy bằng hoàng huynh thay ta chọn lựa ”. Mộ Dung Vân cũng thông minh giữ chặt cái cánh tay của , còn cách nào khác, đây là chỉ thị của Ngũ hoàng huynh mà.

      “Các ngươi nghĩ ta rảnh rỗi như vậy à?”. Mộ Dung Trần tuy rằng ngoài miệng như vậy, nhưng vẫn cùng bọn họ tiếp tục lên phía trước .

      Dọc theo đường ít đều muốn tung khăn thêu hoa biểu đạt tình cảm ái mộ nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt kia trầm bị hù dọa làm cho bàn tay các nàng sớm rụt trở về, nghe qua Tam vương gia mặc dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử nhưng lại lãnh khốc vô tình.

      “Hoàng huynh, huynh chọn cũng cần bày vẻ mặt trầm dọa người như vậy được ?” Mộ Dung Phong bất đắc dĩ .

      “Hoàng huynh cười cái được ? Huynh xem, mỹ nữ đều bị huynh dọa chạy hết rồi”. Mộ Dung Vân cũng trêu chọc.

      “Các ngươi tự quản mình cho tốt là được rồi. Dọa chạy mất? Vậy các ngươi tự mình ”. Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn bọn họ, tâm tư bọn họ là gì chính mình vẫn chưa sao?

      Ai… Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu cái. Mộ Dung Vân đột nhiên phát Mộ Dung Vũ ở phía trước, bên cạnh còn thoáng có bóng dáng nữ nhân xa lạ, cảm thấy kinh ngạc mang theo vài phần hứng thú hỏi: “Hoàng huynh, các huynh xem nữ tử bên người Thập tứ đệ là ai?”

      Mộ Dung Phong nghe được như vậy liền nhìn thấy bóng dáng nữ tử rất mảnh khảnh, lắc lắc đầu : “ quen biết”.

      “Chúng ta đến đấy xem trộm , tiểu tử này rốt cục nghĩ thông suốt rồi ư”. Mộ Dung Vân hưng phấn đề nghị, cũng muốn biết là dạng nữ tử nào mà có khả năng mà hấp dẫn được Thập tứ đệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :