1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 030 – Muốn ngươi làm Vương Phi
      Cung Tuyết Thiến nhìn bộ dạng có vẻ đau thương, đành lòng :“ phải, ta có ý kia, ta chỉ nghĩ Vương gia đến đây mình, ta chỉ sợ hạ nhân của ta đàm tiếu, ta sợ, nhưng ngài là vị Vương gia, thể để cho người ta nhảm.” Nàng tùy tiện tìm lý do giải thích.

      ra là như vậy. Tâm Nghi, ngươi yên tâm, ngươi xem, Bổn vương là Vương gia? Ai dám nhảm Bổn vương tuyệt đối dễ dàng tha thứ.” Mộ Dung Vũ ngữ khí lạnh như băng, sau đó vô cùng khí phách .

      Cung Tuyết Thiến chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt nhìn , làm sao lại đơn thuần như vậy, tại sao hiểu thâm ý của người khác cơ chứ, là buồn bực, lại biết cách nào đuổi .

      “Tâm Nghi, ngươi ở Vương Phủ này thấy sao? Có vui hay ?” Mộ Dung Vũ nhìn dáng vẻ như mất hồn của nàng hỏi.

      “Bình thường, có gì là vui vẻ hay .” Cung Tuyết Thiến , kỳ nàng rất vui vẻ nhưng là cũng thể với “Tâm Nghi, ngươi có muốn rời khỏi Vương phủ, làm tiểu thiếp của hoàng huynh nữa?” Mộ Dung Vũ đột nhiên hỏi rất chân thành.

      “Hả.” Cung Tuyết Thiến nhìn , biết là có ý gì?

      “Tâm Nghi, chỉ cần ngươi tiếng ‘muốn’, Bổn vương nhất định cầu xin hoàng huynh đem ngươi tặng cho Bổn vương. Lúc đó Bổn vương mang ngươi rời .” Mộ Dung Vũ đột nhiên giữ chặt tay nàng.

      “Mang ta rời nơi nào? Chẳng lẽ để cho ta làm tiểu thiếp của ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến trêu ghẹo .

      , Bổn vương cưới ngươi làm Vương phi. để cho ngươi chịu ủy khuất.” mặt Mộ Dung Vũ lên tia đỏ ửng.

      “Vương phi.” Cung Tuyết Thiến ngây ngốc nhìn , tấm lòng này của làm cho nàng rất cảm động, nhưng mà dù sao nàng cũng định cự tuyệt .

      “Rầm” Từ phía sau tiếng vang lớn, bọn họ xoay người sang chỗ khác liền nhìn thấy cửa chính của sân lập tức bị người đá văng. Mộ Dung Trần sắc mặt trầm đứng ở nơi đó.

      trở lại Vương Phủ, chợt nghe quản gia đến báo cáo có Thập tứ Vương gia đến đây tìm Tuyết chủ tử, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, liền đến Tuyết Uyển. Lúc đến cửa đình viện, chợt nghe Thập tứ hoàng đệ những lời này

      “Tam hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ nhìn thấy sắc mặt tức giận của , có chút sợ hãi lập tức đứng dậy.

      “Ai bảo đệ tới nơi này.” Mộ Dung Trần đến gần , sắc mặt lạnh như băng.

      “Ta tới gặp Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ cúi đầu dám nhìn ánh mắt của .

      “Tâm Nghi?” Sắc mặt Mộ Dung Trần càng thêm u sắc bén, đảo qua Cung Tuyết Thiến đứng bên . “Thập tứ hoàng đế nhớ kỹ, sau này được đến hậu viện của Vương phủ , ta phái người đưa đệ hồi cung.”

      “Hoàng huynh, đệ….” Mộ Dung Vũ vừa muốn chút gì đó.

      Mộ Dung Trần vẫn lạnh lùng cắt ngang lời của : “Có chuyện gì sau này hãy , bây giờ trở về hoàng cung, người đâu.”

      “Vương gia.” Ngoài cửa, người thị vệ vào.

      “Đưa thập tứ Vương gia hồi cung.” Mộ Dung Trần phân phó.

      “Dạ, Vương gia.” Thị vệ đáp.

      Mộ Dung Vũ lúc này mới lưu luyến rời nhìn Cung Tuyết Thiến, sau đó cam tâm mà xoay người rời .

      Chương 031 – Nhốt trong Tuyết Uyển
      Lúc này ánh mắt Mộ Dung Trần mới lạnh nhìn chằm chằm nàng: “Mạnh Tâm Nghi bổn vương nghĩ đến, dã tâm của ngươi to lớn như thế, Vương Phi, ngươi cũng xứng sao?”


      “Xứng hay , phải ngươi thấy rồi sao? Chỉ cần ngươi chịu thả ta, chừng sau này ta chính là Thập tứ Vương Phi.”Cung Tuyết Thiến muốn nhìn thấy bộ dáng khinh người của , nên càng trêu tức .

      “Hừ”. Nhưng Mộ Dung Trần chỉ là hừ lạnh vài tiếng, sau đó giễu cợt : “Ngươi cho là Vương Phi có thể dễ làm như vậy sao? Ngươi cho là ai muốn làm Vương Phi đều có thể làm hay sao? Ngươi cho là thân phận của ngươi xứng làm Vương Phi sao? là ngu xuẩn.” đến đây trong lòng đau xót. Nếu như có thể cho mình lựa chọn, Nhu nhi phải chết, nếu có thể tự mình lựa chọn, hôm nay cũng phải trở thành người như thế này.

      “Con người có thể làm mọi chuyện, nếu ngươi tin, ngươi đại khái có thể thả ta xem, xem ta có thể ngồi vào vị trí Vương phi hay .” Cung Tuyết Thiến nhìn , trong lòng vốn dĩ hề để ý, bởi vì nàng hoàn toàn hề muốn làm Vương phi, chẳng qua nếu như có thể để cho thả mình ra, nếu được như vậy, nàng có cầu cũng cầu được.

      “Mạnh Tâm Nghi ngươi lại, vẫn phải là muốn rời sao? Ngươi suy tính chu đáo, nhưng mà bổn vương thể để ngươi đạt thành ý nguyện,muốn rời ư, có cửa đâu.” Mộ Dung Trần liếc thấy ra tâm tư của nàng, lạnh lùng cười.

      “Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến hoàn toàn nghĩ đến thả mình, sớm biết như vậy.

      “Người đâu.” Mộ Dung Trần đột nhiên hướng về phía ngoài cửa phân phó .

      “Vương gia có gì phân phó?” Ngoài cửa thị vệ vào.

      “Phái người bảo vệ nơi này, nhớ kỹ trong vòng nửa năm để Tuyết chủ tử bước ra Tuyết Uyển nửa bước, cũng cho bất luận kẻ nào tiến vào. Đặc biệt là Thập tứ Vương gia.” Mộ Dung Trần lớn tiếng phân phó .

      “Dạ, Vương gia, thuộc hạ hiểu được.” Thị vệ chắp tay đáp, xoay người rời .

      Nửa năm? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, là muốn giam cầm mình sao? Nhưng mà sao cả, như vậy ít có người đến phiền nàng.

      “Mạnh Tâm Nghi, bây giờ bổn vương xem ngươi còn mưu kế gì để đùa giỡn nữa.” Mộ Dung Trần xong lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt cái, sau đó xoay người rời .

      Chờ Vương gia rời , Tiểu Vân mới vào bất an hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy? Vì sao ngoài cửa lại thêm hai thị vệ?”

      “Bị cầm tù.” Cung Tuyết Thiến , vẻ mặt hề buồn bực mà ngược lại rất thoải mái.

      “Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Vân sửng sốt.

      cần làm gì bây giờ cả. Như vậy rất tốt, ta thích yên tĩnh.”Cung Tuyết Thiến , như vậy nàng có thể lẳng lặng chờ, sau khi lớn lên lúc đó rời .

      “Dạ”. Tiểu Vân gật gật đầu, có lẽ như vậy đối với tiểu thư là tốt nhất, bởi vì như thế này tiểu thư có thể tránh khỏi rất nhiều trừng phạt.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Thời gian thấm thoát, nửa năm giống như chỉ mới chớp mắt cái trôi qua rồi. Cung Tuyết Thiến ngày qua ngày tuy rằng thực nhàm chán nhưng cũng rất ung dung tự tại. Mỗi ngày chỉ ăn cơm rồi ngủ, nhàm chán luyện viết chữ, cùng Tiểu Vân chuyện phiếm, đánh cờ. Đương nhiên là nàng có thể tự chế được cờ năm quân.

      Ở trong đoạn thời gian này Mộ Dung Trần cùng bất luận kẻ nào ở Vương phủ cũng có xuất qua. Thập tứ Vương gia tới vài lần, đáng tiếc đều là thị vệ ngăn ở ngoài cửa nàng cũng biết.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 032 – Ngẫu nhiên gặp ở ngoài đường
      “Tiểu thư hôm nay thị vệ ngoài cửa rời khỏi.” Tiểu Vân tới , nửa năm tù cuối cùng cũng trôi qua.

      ?” Cung Tuyết Thiến có chút thích ứng, nàng có thói quen sống cuộc sống đơn điệu, muốn cuộc sống sau này cũng được trôi qua êm đềm như vậy .

      Thời gian trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt lần nữa lại nửa năm trôi qua.

      Cung Tuyết Thiến mặc đồ ngủ, ngồi nhìn Tiểu Vân ngừng lấy ra từng mớ quần áo, miệng : “Tiểu thư, người cũng nên thay quần áo mới, quần áo này đều thể mặc được nữa.”

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn xem áo ngủ người mìnhhiện tại mới chú ý tới hơi chút. Sau đó lại cúi xem bộ ngực của mình, cũng bắt đầu căng mẩy lên như cái bánh bao .

      “Tiểu thư chúng ta ngày mai ra Vương phủ, sắm cho người mấy bộ quần áo .” Tiểu Vân xoay người lại đề nghị.

      “Ừm, mai chúng ta .” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, quần áo luôn phải thay đổi.

      Ngày hôm sau nàng ăn qua điểm tâm rồi cùng Tiểu Vân ra khỏi cửa.

      Tiểu Vân nhìn tóc nàng dài che hơn nửa khuôn mặt vốn thanh tú động lòng người của tiểu thư. khuôn mặt nhắn thực nhận ra, nàng hiểu tiểu thư vì sao để nàng búi lại cho gọn.

      Cung Tuyết Thiến thấy nàng nhìn chằm chằm vào tóc của mình, biết nàng nghĩ mãi mà . Kỳ Tiểu Vân làm sao biết được ý nghĩ của nàng, nàng muốn ai biết nàng là Mạnh tiểu thư, nên mới cố ý che khuất khuôn mặt, muốn để cho người khác biết, càng muốn cho Mộ Dung Trần biết nàng sáng sớm rời khỏi Vương phủ.

      Từ cửa hiệu quần áo ra, nàng nhìn phố xá náo nhiệt : “Tiểu Vân, chúng ta hãy dạo lát.” Đến đây hơn năm, nàng vẫn là lần đầu tiên được ra ngoài dạo.

      “Được.” Tiểu Vân gật gật đầu, nàng cũng muốn ở bên ngoài dạo chút.

      Từ bên này chậm rãi về phía trước Cung Tuyết Thiến nhìn những đồ vật này, so với những vở kịch tivi cũng sai biệt lắm. Chỉ là, ở đại chẳng qua là khí màu sắc cổ xưa như vậy.

      “Binh.” Lơ đãng chút liền củng người đối diện đụng vào nhau.

      “Thực xin lỗi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt xem ra quen thuộc. đúng là trùng hợp, ràng là – Thập tứ Vương gia, tuy rằng năm gặp, cao lớn và cũng chín chắn ít, nhưng nàng vẫn nhận ra ngay, và bên cạnh là Thập nhị Vương gia, vội vàng cúi mặt thấp xuống.

      “Thập tứ đệ thế nào? đường có mắt sao?” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân ở bên cạnh lạnh lùng mắng.

      “Đệ sao, quên , nàng cũng phải là cố ý. phải xin lỗi rồi sao?” Mộ Dung Vũ rộng lượng .

      Chuyện này lại làm cho Cung Tuyết Thiến đối với có thêm vài phần hảo cảm, cũng may là nàng cúi thấp mặt, nếu nhất định nhận ra mình, như vậy lại thêm phiền toái.

      “Nô…” Tiểu Vân đứng kế bên vừa định bái kiến bị Cung Tuyết Thiến kéo lại,làm thế phải tự báo thân phận sao?

      “Được rồi, các ngươi .” Mộ Dung Vũ vẫy vẫy tay.

      “Đa tạ công tử.” Cung Tuyết Thiến đè nặng thanh , lôi kéo Tiểu Vân bước , sợ bọn họ nhận ra mình.

      Phía sau bọn họ nhìn bóng lưng các nàng rời .

      “Thập tứ hoàng đệ, hiểu tại sao huynh lại cảm thấy các nàng nhìn quen mắt như vậy nhỉ? Giống như gặp nhau ở nơi nào?” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân nhíu mắt .

      “Đệ cũng cảm thấy nhìn quen mắt.” Mộ Dung Vũ nhìn theo nàng, trong thoáng chốc liền cảm thấy nàng rất quen thuộc. Trong đầu liền suy ngẫm cẩn thận, đột nhiên trước mắt sáng ngời. Là nàng, nhất định là nàng lập tức liền đuổi theo gọi to.

      “Chờ chút.”

      Chương 033 – Ba năm sau
      Cung Tuyết Thiến hoảng hồn, chẳng lẽ nhận ra mình? Thân mình cứng ngắc chút, xoay người sang chỗ khác : “Công tử còn có việc sao?”

      “Tâm Nghi, là ngươi sao?” Mộ Dung Vũ tới, trong mắt tràn ngập chờ mong.

      Cung Tuyết Thiến hơi sửng sờ sau đó mới : “Công tử người nhận lầm người rồi.” quả nhiên nhận ra, có điều chính mình thừa nhận.

      “Phải ?” Mộ Dung Vũ nhìn chằm chằm nàng, vươn tay ra vừa định vén tóc mặt nàng lên, tay đột nhiên bị Mộ Dung Vân nắm lấy.

      “Thập tứ đệ thể lỗ mãng như vậy, đối với nương phải biết tôn kính.” Mặc kệ nàng ta có phải hay , cũng hy vọng Thập tứ đệ cùng nàng có liên quan gì hết.

      “Ngươi phải là Tâm Nghi sao?” Mộ Dung Vũ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.

      phải.” Cung Tuyết Thiến vẫn như trước lắc đầu.

      “Tiểu thư, làm phiền. Là tại hạ đường đột nhận lầm người, mời .” Khuôn mặt của Mộ Dung Vũ thất vọng.

      “Công tử, cáo từ.” Cung Tuyết Thiến thầm thở phào, chần chờ xoay người rời , mãi cho đến khi quẹo vào góc mới bước chậm lại.

      “Tiểu thư, Thập tứ Vương gia ràng nhận ra người. Vì sao người thừa nhận?” Tiểu Vân kỳ quái hỏi.

      “Chúng ta bây giờ yên tĩnh là tốt lắm, ta muốn bị quấy rầy.”Cung Tuyết Thiến trả lời, nếu Mộ Dung Trần lại đến cảnh cáo nàng. Nàng muốn cho toàn bộ người của Vương phủ hoàn toàn quên hữu của mình.

      “Tiểu thư, năm nay nô tỳ phát giác ra, tiểu thư giống như thay đổi trở thành người khác.” Tiểu Vân rốt cục nhịn được .

      tốt sao? Ngươi thích ta như thế này sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi, phải giống mà là hoàn toàn đổi người.

      “Thích, nô tỳ rất thích.” Tiểu Vân vội vàng .

      “Được rồi, thôi, nên trở về Vương phủ.” Cung Tuyết Thiến , đổi hay đổi, còn là chuyện quan trọng nữa.

      ***********************************************************

      Ngày tháng qua nhanh, chỉ trong chớp mắt lại thêm hai năm nữa trôi qua.

      Trong gương đồng ra gương mặt hơi có vẻ ngây thơ, đôi rèm mi cong vút, đôi mắt long lanh trong suốt, cái mũi khéo léo, môi hồng răng trắng. mặc bộ quần áo màu trắng sữa, nét mặt mỉm cười đứng ở nơi đó.

      “Tiểu thư, người đẹp quá. sớm biết tiểu thư lớn lên là mỹ nhân, lại nghĩ rằng tiểu thư lại đẹp như vậy.” Tiểu Vân ở phía sau tán thưởng.

      “Tiểu Vân, ngươi còn ta, ngươi lúc này chẳng phải là mỹ nữ duyên dáng kiều sao, đúng rồi, phải mười lăm tuổi là có thể lập gia đình? Ta đây có phải nên đem ngươi gả ra ngoài hay ?” Cung Tuyết Thiến trêu ghẹo. Mấy năm nay sống cùng, khiến nàng và Tiểu Vân thân nhau như tỷ muội. Bây giờ Tiểu Vân, ngực cũng có ngực, eo cũng có eo. hoàn toàn ra dáng là đại nương.

      “Tiểu thư, nô tỳ muốn lập gia đình, nô tỳ muốn cả đời hầu hạ tiểu thư.” Tiểu Vân có chút gấp quá, giống như thề.

      “Ngươi đương nhiên phải lập gia đình, cũng cho ngươi rời khỏi ta được chưa?” Cung Tuyết Thiến mặt khẽ cười, đến điều này thực đơn giản.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân cảm động cay cay mũi.

      Ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh của nô tỳ: “Xin hỏi Tuyết chủ tử có ở đây ?”

      Cung Tuyết Thiến hoảng hốt, ba năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên có người tới Tuyết Uyển của bọn họ. Nàng vốn nghĩ đến, Mộ Dung Trần cùng mọi người ở Vương phủ quên hữu của nàng. Cho dù là lễ mừng năm mới đều có đến mời nàng, hôm nay làm sao có thể đột nhiên tới cửa.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 034 – Cung nghênh Hoàng Thượng
      Tiểu Vân nhìn nàng cái, sau đó giương giọng : “Đến ngay.” xong vội ra ngoài.

      Cung Tuyết Thiến từ trong phòng nhìn ra ngoài khe cửa thấy tiểu nha hoàn mực cung kính đứng ở nơi đó.

      “Tiểu Hồng, là ngươi, có chuyện gì sao?” Tiểu Vân đến gần nàng hỏi.

      “Tiểu Vân tỷ tỷ, quản gia bảo ta với Tuyết chủ tử tiếng. Ngày kia Hoàng Thượng muốn tới Vương phủ, tất cả mọi người trong Vương phủ đều phải nghênh đón. Cho nên thỉnh Tuyết chủ tử chuẩn bị chút, đến lúc đó cần kinh động thánh giá.”

      Tiểu Hồng đại khái đem lời của quản gia lặp lại lần.

      “Cám ơn ngươi, Tiểu Hồng, ta biết rồi.” Tiểu Vân gật gật đầu.

      “Tiểu Vân tỷ tỷ, ta trước.” Tiểu Hồng đến.

      “Ừm, tiễn.” Tiểu Vân .

      Cung Tuyết Thiến đứng ở trong phòng nghe được, Hoàng Thượng sắp tới, nàng cũng rất muốn xem thử vị hoàng đế kia bộ dáng như thế nào. Nhưng mà cũng nhất định là tuấn tiêu sái, nếu con trai của ông ta sao có thể tuấn mỹ như vậy. Còn vị quản gia kia có ý gì khi nàng cần kinh động đến thánh giá? Làm ơn , cho dù bọn họ muốn, nàng còn muốn đâu.

      “Tiểu thư có muốn nô tỳ chuẩn bị quần áo mới cho người hay ?” Tiểu Vân đến hỏi, nàng biết tiểu thư nhất định nghe được.

      cần, như bình thường là được rồi.” Cung Tuyết Thiến , nàng mới muốn để mọi người chú ý đâu, bất mãn : “ ra, ta cũng muốn , tại sao phải cho ta biết, bình thường phải cho hay đấy sao?”

      “Tiểu thư, bọn họ dám giấu chuyện hoàng đế giá lâm. Theo quy củ, tất cả mọi người đều phải ra nghênh đón, nếu phạm vào tội bất kính.” Tiểu Vân giải thích .

      “Ra là vậy.” Cung Tuyết Thiến giờ mới hiểu được, vậy , dù sao ở Vương phủ có đến mấy trăm người, nàng ở giữa cũng thấy được.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Ba ngày sau.

      Vương phủ vô cùng náo nhiệt, cũng là vì chuyện Hoàng Thượng sắp đến mà trở nên khẩn trương, dám có chút gì sai sót.

      Người thanh nhàn duy nhất chắc có lẽ chỉ mình Cung Tuyết Thiến. Sáng sớm nàng ngồi ở trước gương đồng hoá trang, lông mi thô kệch, mắt , và tóc phủ lòa xòa trước mặt. Màu sắc quần áo khác gì nha hoàn ở Vương phủ.

      “Tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?” Tiểu Vân bị nàng dọa cho sợ hãi .

      “Ta xinh đẹp ?” Cung Tuyết Thiến cố ý xoay vòng.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân thiếu chút nữa té xỉu, muốn trước kia tiểu thư là mỹ nhân thanh nhã, tại tiểu thư lại giống như nha hoàn thô kệch, mặc dù là xấu, nhưng tuyệt đối khiến cho ánh mắt của người ta muốn nhìn lần thứ hai.

      “Tiểu Vân, nếu hai năm sau chúng ta muốn rời khỏi Vương phủ, ta phải làm như vậy. Cái này gọi là, trước tiểu nhân sau quân tử, ai biết có thể đổi ý hay đây?” Giọng điệu Cung Tuyết Thiến nghiêm túc .

      “Tiểu thư, ta hiểu được.” Tiểu Vân gật gật đầu, nàng biết tiểu thư là sợ nếu chẳng may Vương gia coi trọng tiểu thư phiền toái. ra tiểu thư vốn tính toán sẵn, chuyện gì cũng đều nghĩ đến, làm cho nàng bội phục .

      “Biết là tốt rồi, bây giờ chúng ta cũng nên ra ngoài có phải hay ?” Cung Tuyết Thiến .

      Cửa lớn của Vương phủ, người người sắp xếp tề chỉnh. Vương gia đứng ở trước mặt mọi người, hai bên là mười hai vị tiểu thiếp của , mà nàng đứng ở bên trái của . Còn lại là nha hoàn, hạ nhân Vương phủ đều chỉnh tề xếp hàng ở phía sau.

      Cung Tuyết Thiến vụng trộm đánh giá Mộ Dung Trần kia chút, ba năm gặp , dường như càng ngày càng tuấn mỹ. Trong lòng cảm thán, ràng đó là gương mặt chứ phải ngụy trang, làm cho nàng hoài nghi đời này làm sao có thể có gương mặt hoàn mỹ như vậy, nhưng chút cũng để ý đến mình, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú con đường phía trước.

      Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

      “Đến rồi, Vương gia! Hoàng thượng tới.” hạ nhân phía trước chạy đến bẩm báo .

      “Bổn vương biết, lui sang bên.” Mộ Dung Trần phân phó . Phía trước nhìn thấy Long liễn mười sáu người khiêng đến trước mặt.

      Chương 035 – Gặp lại lúc đêm khuya
      đến cửa Vương phủ, tiến lên phía trước mở đường là vài tên thái giám, hai bên là các vị Vương gia cũng đứng ở cạnh. Long liễn ngừng lại. Thái giám xốc rèm lên, : “Hoàng thượng, đến Vương phủ rồi, thỉnh người xuống kiệu.”

      Cung Tuyết Thiến chỉ thấy bóng người từ bên trong ra, còn chưa kịp nhìn , cũng cảm giác được người bên cạnh đều quỳ xuống, nàng cũng quỳ xuống theo: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

      “Tất cả đứng lên .” giọng uy nghiêm vang lên phía đầu..

      “Tạ ơn hoàng thượng.” Mọi người đứng dậy.

      “Phụ hoàng, nhi thần dẫn người vào phủ.” Mộ Dung Trần tới, cung kính .

      vào xem.” Hoàng đế gật gật đầu với người bên cạnh, Cung Tuyết Thiến đứng thẳng người lên, lúc này mới vụng trộm bắt đầu đánh giá vị hoàng đế này.

      Thế này mới phát giống như trong tưởng tượng của nàng, khoảng bốn mươi mấy tuổi, người hơi hơi mập, mặt khí sắc lại tốt. Khuôn mặt mặc dù có chút dấu vết của năm tháng, nhưng đây tuyệt đối là tinh phẩm, điều này cũng có gì kì quái khi thấy các con của ông ta tại sao lại tuấn như vậy.

      nhìn ngây ngẩn, chợt cảm giác có người kéo chân mình, vụng trộm liếc mắt nhìn cái, là Tiểu Vân, lập tức hiểu được là nàng nhắc nhở chính mình chú ý. Vội vàng đứng vững lại, thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đôi chân.

      Đột nhiên đôi giày màu đen thêu chỉ vàng dừng ở trước mặt của nàng.

      Cung Tuyết Thiến cả kinh cố gắng trấn định. có để ý tới.

      “Mạnh Tâm Nghi phải ?” Giọng hơi quen thuộc. từ đứa trẻ biến thành nam nhân, nhưng nàng vẫn biết là Thập tứ Vương gia.

      “Phải.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, vẫn chưa ngẩng đầu, hôm nay tránh khỏi chỉ có thể thừa nhận.

      “Tâm Nghi, là ngươi”. Giọng điệuThập tứ Vương gia mang theo vui mừng, vừa định tiếp, chợt nghe có người thét lên: “Thập tứ đệ, nhanh lên chút, mau theo vào .”

      “Đến ngay.” Mộ Dung Vũ đáp, sau đó với nàng: “Chờ ta, buổi tối ta đến tìm ngươi.” Liền chạy nhanh đuổi theo.

      Nhìn tất cả mọi người theo Hoàng Thượng tiến vào Vương Phủ, nàng mới thở ra hơi nhõm. Nhiệm vụ hoàn thành, chừng tiệc tối, còn có chỗ cho nàng đâu, nàng càng muốn ấy chứ.

      “Tiểu Vân, chúng ta trở về.” Nàng phân phó .

      “Dạ.” Tiểu Vân gật đầu.

      Trở lại Tuyết Uyển, nàng bình tâm lại, để ý đến bên ngoài vô cùng náo nhiệt như thế nào, chuyện này liên quan gì đến nàng.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Màn đêm buông xuống, nàng ngồi ở trong viện nhìn đại sảnh của Vương phủ, nơi ca múa mừng cảnh thái bình, đèn đuốc sáng trưng, nàng và nơi đó dường như hợp nhau.

      “Nô tỳ tham kiến Thập tứ Vương gia.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Tiểu Vân.

      “Đứng lên .” Mộ Dung Vũ giọng phân phó, sau đó vào.

      “Là ngươi, tại sao ngươi lại tới nơi này?” Cung Tuyết Thiến giật mình hỏi , sợ người khác đàm tiếu sao? Huống chi tại Hoàng Thượng còn ở đây.

      “Tâm Nghi, ngươi có khỏe ? Mấy năm nay ta vẫn muốn tới thăm ngươi, nhưng mỗi lần đều bị ngăn ở ngoài cửa. Hôm nay vất vả tìm được cơ hội này, thầm nghĩ muốn đến thăm hỏi ngươi chút?” Mộ Dung Vũ trong giọng tràn ngập áy náy, lúc trước nên tới để cho hoàng huynh trừng phạt nàng.

      “Vương gia, ta rất khỏe. Ngươi nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đây phải là nơi ngươi nên đến.” Cung Tuyết Thiến .

      “Ta biết, nhưng ta kềm lòng được, chỉ là muốn cùng ngươi chuyện lúc thôi.” Mộ Dung Vũ , còn là tiểu tử ba năm trước, biết nàng là tiểu thiếp của hoàng huynh, và bản thân nên tới nơi này.

      “Chúng ta đây ra ngoài .” Thấy muốn , Cung Tuyết Thiến đề nghị, ở bên ngoài so với trong phòng này tốt hơn rất nhiều, ít nhất để cho người khác hiểu lầm.

      ra ngoài? Được.” Mộ Dung Vũ đột nhiên đồng ý, cũng cảm tạ khéo hiểu lòng

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 036 – Vương phi, ta ham
      Ngồi trong hoa viên, Cung Tuyết Thiến cùng Mộ Dung Vũ đều có chút trầm mặc, tựa như biết nên mở miệng thế nào.

      “Ta từng đến tìm nàng, nhưng mỗi lần đều bị chặn lại ngoài cửa, ta biết là hoàng huynh nhốt nàng, thực xin lỗi.”

      trách ngươi được, mọi chuyện qua lâu rồi, ta cũng đều quên hết.” Cung Tuyết Thiến , bị nhốt như vậy đối với nàng mà cũng phải quá khó khăn, ngược lại, nàng rất thích ở trong đó.

      “Hoàng huynh có làm khó dễ nàng hay ?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng chằm chằm, đáng tiếc, mái tóc dài của nàng che khuất nửa mặt, dưới ánh trăng mờ thấy được.

      có.” Cung Tuyết Thiến đáp, hỏi câu nàng đáp lại câu, hoàn toàn có tâm tình chuyện phiếm.

      Cách đó xa đột nhiên có hai người tới, là Ngũ vương gia Mộ Dung Phong và thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân.

      “Thập tứ đệ, hóa ra đệ ở trong này.” Mộ Dung Vân .

      Mộ Dung Phong lại nhìn Cung Tuyết Thiến đứng bên cạnh, lập tức hiểu ra, vì sao nửa chừng lại chạy mất? Vài năm trôi qua, còn cố chấp như vậy.

      “Hoàng huynh, sao các huynh lại ra ngoài này? Yến hội xong rồi sao?” mặt Mộ Dung Vũ có chút xấu hổ, giống như làm việc sai bị người khác bắt được vậy.

      “Còn chưa có xong, ở trong phòng rất ngột ngạt nên ra ngoài này hít thở khí.” Mộ Dung Phong khẽ cười .

      “Vậy hoàng huynh cũng ngồi xuống nghỉ chút .” Mộ Dung Vũ , kỳ trong lòng ai cũng hiểu đến tìm nàng, chỉ là có ai ra.

      Cung Tuyết Thiến vẫn gì, nàng cũng biết mình nên gì nữa? Tình cảnh thực xấu hổ, ngồi cũng được cũng xong.

      “Ngươi chính là tiểu thiếp của hoàng huynh đúng ?” Thập nhị Vương gia hỏi nàng, khẩu khí ràng vui.

      “Vương gia phải biết sao?” Cung Tuyết Thiến thản nhiên hỏi ngược lại.

      “Bổn Vương hỏi ngươi, ngươi hẳn nên trả lời phải hay phải? Sao có thể vô lễ như vậy?” Sắc mặt Mộ Dung Vân tối lại, đối với nàng có chút hảo cảm nào. Nàng chỉ là tiểu thiếp của hoàng huynh, cư nhiên lại khiến cho Thập tứ đệ thần hồn điên đảo. Nhất định phải người lương thiện gì.

      “Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ vội vàng kêu lên, làm cái gì vậy?

      “Gọi cái gì? Ta đúng sao?” Mộ Dung Vân trừng mắt với , chính là bị ma quỷ mê hoặc tâm trí rồi.

      “Thập nhị Vương gia, ngươi là Vương gia quả sai, nhưng ngươi cũng đừng quên ta là ai? Ta là nữ nhân của hoàng huynh ngươi, thế nào nữa ngươi cũng nên gọi ta tiếng ‘Hoàng tẩu’, xét về thân phận, ta là bậc trưởng bối của ngươi, còn cái gì vô lễ hay có lễ?” Cung Tuyết Thiến cũng lạnh giọng , đừng tưởng nàng dễ bị ăn hiếp.

      “Ha ha ha ha.” Nghe nàng xong, Mộ Dung Vân đột nhiên cười rộ cách khoa trương, chỉ tay vào nàng : “Hoàng tẩu, ngươi cũng biết nâng cao mình, ngươi lên mặt cái gì? cho ngươi biết, chỉ có chính phi của hoàng huynh chúng ta mới gọi là hoàng tẩu, ngươi cùng lắm cũng chỉ là công cụ làm ấm giường thôi.”

      “Hoàng huynh im mồm.” Mộ Dung Phong hét lên.

      “Thập nhị đệ, được làm càn.” Mộ Dung Phong cũng quát lớn.

      “Các người sao lại giúp nàng ta chứ? Ta cũng đâu có sai?” Mộ Dung Vân bất mãn.

      “Vương gia, ngươi sai, có điều ta cho ngươi, Vương phi, ta còn ham.” Cung Tuyết Thiến nhất thời tức giận thốt lên.

      Bọn họ đều sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng, nàng cái gì? Địa vị Vương phi, nàng ham. Nếu như vậy sao nàng lại gả vào Vương phủ.

      Cung Tuyết Thiến lúc này mới giật mình, nàng cái gì? Bọn họ có hoài nghi hay ?

      “Ngươi chỉ sợ phải là ham, mà là ngươi biết ngưoi hoàn toàn có tư cách đó, thể buông tay.” Mộ Dung Vân mọn .

      Cung Tuyết Thiến cũng phản bác lại, như vậy cũng tốt, thay nàng tìm được lý do, muốn ở đây mà ngây ngốc nữa, nàng đứng dậy : “Vương gia, các người ở đây tán gẫu, ta cáo lui trước.” xong muốn , dưới chân lại cảm giác được cỗ nóng.

      Chương 037 – Bị thương
      Cung Tuyết Thiến sửng sốt, sao lại thế này? Đại khái ngồi lâu, lại là cỗ nóng ấm, nàng lập tức hiểu ra, chính là đến chu kỳ hàng tháng, lại càng dám chần chờ, lập tức muốn rời .

      “Tâm Nghi, vài năm mới gặp lại lần, ngồi thêm chút nữa , chừng sau này còn cơ hội gặp gỡ nữa đâu.” Mộ Dung Vũ mở miệng, tựa như muốn buông tha.

      Cung Tuyết Thiến biết nên làm cái gì bây giờ? Muốn rời , nhìn thấy tình giữ lại, có chút đành lòng cự tuyệt, nhưng là nàng vẫn phải .

      “Vương gia, thực xin lỗi, ta còn có chuyện, thất lễ rồi.” Cung Tuyết Thiến , nàng cảm giác được máu theo chân mình chảy xuống.

      “Ta đưa nàng về.” Mộ Dung Vũ thấy nàng cố ý muốn rời khỏi, đứng dậy .

      cần… cần.” Cung Tuyết Thiến khẩn cấp xoay người bỏ chạy, còn kịp mất.

      Mộ Dung Vũ lại liếc mắt, nhìn thấy quần áo phía sau nàng dính máu, quá sợ hãi, kịp nghĩ ngợi gì, vội đuổi theo bắt lấy nàng: “Tâm Nghi, nàng bị thương ư? Sao lại chảy máu?”

      Mặt Cung Tuyết Thiến hồng đến tận cổ, là mất mặt muốn chết , nàng phải thế nào?

      “Ta sai người truyền thái y.” Mộ Dung Vũ lo lắng .

      cần, ta thực cần, ta sao.” Cung Tuyết Thiến xấu hổ, vội vàng giữ chặt , muốn nàng xấu hổ chết hay sao?

      “Vậy nàng cho ta biết, sao nàng lại bị thương?” Mộ Dung Vũ quan tâm mà hỏi.

      “Cái này… ta… ta…” Cung Tuyết Thiến ấp úng biết nên thế nào?

      “Ta cái gì? Có chuyện gì mau ?” Mộ Dung Vân kiên nhẫn .

      “Liên quan gì đến ngươi?” Cung Tuyết Thiến tức giận lườm .

      “Thập nhị đệ, Thập tứ đệ, lúc này chắc Phụ hoàng cũng dùng xong bữa. Các đệ mau quay trở lại, cứ giao nàng cho huynh là được rồi.” Khóe môi Mộ Dung Phong khẽ cười, giải vây cho nàng.

      có việc gì sao?” Mộ Dung Vũ lo lắng lại hỏi.

      có chuyện gì.” Mộ Dung Phong gật đầu.

      “Vậy hoàng huynh chăm sóc nàng cẩn thận, bọn đệ vào trước.” Mộ Dung Vũ đứng dậy, tựa như đối với hoàng huynh này vô cùng tin tưởng. Lại quay sang nàng : “Tâm Nghi, bảo trọng, rảnh ta đến thăm nàng.”

      Cung Tuyết Thiến gật bừa, rốt cuộc cũng chịu , tạ ơn trời đất.

      Hoa viên lại trở nên an tĩnh, Mộ Dung Phong tới: “, ta đưa ngươi trở về phòng.”

      cần, ta tự mình .” Cung Tuyết Thiến vẫn đỏ mặt như cũ , cảm tạ thay nàng giải vây.

      “Vẫn là nên để ta đưa ngươi về, bằng chỉ sợ lại có người hỏi sao ngươi lại bị thương.” Mộ Dung Phong hài hước .

      Mặt Cung Tuyết Thiến lại nhanh chóng hồng trở lại, đành phải gật đầu đồng ý.

      Đưa nàng về tận Tuyết Uyển, Mộ Dung Phong mới xoay người rời .

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Nhìn thấy nàng cả người đầy máu, Tiểu Vân hoảng sợ.

      “Tiểu Vân, mau chuẩn bị đồ cho ta, mắc cỡ chết mất.” Cung Tuyết Thiến phân phó, như thế nào lại xảy ra việc xấu hổ như vậy, bảo nàng về sau mặt mũi đâu mà gặp người khác.

      “Được, tiểu thư, người chờ chút.” Tiểu Vân lập tức hiểu ra, tìm đồ chuẩn bị cho tiểu thư, trong lòng có vài phần vui mừng, Tiểu thư rốt cuộc lớn rồi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 038 – Kế hoạch rời
      Từ ngày đó, Cung Tuyết Thiến vẫn an phận thủ thường ở trong phòng. Thập tứ Vương gia có đến nữa, nàng chỉ người lẳng lặng sống. Thời gian cứ như vậy qua , hai năm tiếp theo lại trôi qua rất nhanh.

      Trong chớp mắt, Cung Tuyết Thiến từ tiểu nương trở thành thiếu nữ, duyên dáng kiều, chỉ có điều, nàng vẫn lấy tóc che lấp dung mạo của mình, quần áo cũng mặc cực kỳ đơn giản, đem vẻ mỹ miều của mình che dấu bên trong, dám lộ ra ngoài chút nào.

      “Tiểu thư, còn mười ngày nữa chính là sinh nhật của người, qua sinh nhật này người mười lăm tuổi rồi.” Tiểu Vân ở bên cạnh cao hứng .

      “Ừ, ta biết rồi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nàng chờ chính là ngày này, cuối cùng cũng đợi được rồi, nàng cũng nên bắt đầu tìm cách rời khỏi vương phủ thôi.

      “Tiểu thư, nô tỳ mua vài thứ, thay người chúc mừng, lễ sinh nhật trưởng thành của nữ nhân là rất quan trọng nha.” Tiểu Vân .

      cần, Tiểu Vân, ta muốn gây chú ý cho người khác, ta nghĩ muốn mang ngươi rời khỏi nơi này, tìm cuộc sống tự do, đó chính là lời chúc mừng tốt nhất.” Cung Tuyết Thiến đáp, đó mới là điều nàng hướng tới.

      “Tiểu thư, người Vương gia để cho người rời khỏi sao?” Tiểu Vân lại có chút lo lắng.

      “Có, đại trượng phu lời đáng giá ngàn vàng, nếu như vậy tuân thủ đúng như vậy.” Cung Tuyết Thiến chút nghi ngờ. Cùng lắm lúc đó dùng lời thề của buộc phải thực .

      “Như vậy là tốt rồi.” Tiểu Vân gật đầu.

      “Tiểu Vân, chúng ta ra ngoài chút , lâu rồi chúng ta ra ngoài, ta cũng quên mất cảnh sắc bên ngoài rồi.” Cung Tuyết Thiến đứng lên , đại khái là vì sắp rời khỏi nơi này, nàng có chút hưng phấn.

      “Được.” Tiểu Vân lập tức đồng ý.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Dạo vòng quanh phố xá náo nhiệt, nhìn mọi thứ đầy rẫy trước mặt, Cung Tuyết Thiến tò mò nhìn xem, vẫn chưa mua cái gì, nhưng Tiểu Vân thay nàng mua ít son phấn.

      “Tiểu thư, người đói chưa? Chúng ta ăn chút gì đó nhé?” Tiểu Vân đề nghị. nửa ngày rồi, nàng rất đói.

      “Cũng hơi đói.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy tửu lâu ở bên kia đường, : “, chúng ta vào đó tìm thứ gì để ăn.”

      “Tiểu thư muốn ăn cái gì?” Nhìn thấy khách nhân vào cửa, tiểu nhị rất nhiệt tình khom lưng cúi đầu tiếp đón.

      “Đem thức ăn ngon nhất của nơi này, mang lên vài món là được rồi.” Cung Tuyết Thiến phân phó.

      “Dạ được, tiểu thư, mời lên lầu, thức ăn lập tức đến ngay.” Tiểu nhị , liền về phía nhà bếp.

      “Cám ơn.” Cung Tuyết Thiến muốn lên lầu, nhưng dưới lầu ngồi đầy người, đành phải dẫn Tiểu Vân lên, mới phát , lầu hai phải ngăn phòng, nhìn chung quanh tìm chỗ trống ngồi xuống, nàng đột nhiên cảm giác có gì đó đúng nhưng ra được là gì.

      “Tiểu thư, nơi này quỷ dị, chúng ta hay là thôi, người xem, cũng chẳng có ai lên tiếng, dọa người.” Tiểu Vân kéo kéo góc áo nàng, sau đó thấp giọng bên tai nàng.

      Cung Tuyết Thiến lúc này mới bừng tỉnh, đúng rồi, nơi này chính là thích hợp, đưa mắt nhìn khắp nơi, nơi này có đến mấy chục người, vốn phải vô cùng náo nhiệt, tại sao lại hề có thanh nào, chỉ có tiếng miệng động, nàng ngốc đến mức cho rằng nơi này có quy định khi ăn được chứ.

      lúc nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên nghe thấy trong đám người truyền đến thanh quyến rũ.

      “Hồn, người ta giúp chàng uống, được ?”

      Chương 039 – Nam nữ quyến rũ
      giọng động lòng người, thanh hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tất cả đều hẹn mà cùng nhìn sang nơi phát ra thanh đó.

      Cung Tuyết Thiến liền thấy nữ tử xương, cực kỳ quyến rũ, cặp mắt tình, ánh mắt khẽ lay động, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hấp dẫn và quyến rũ, cầm chén rượu ngồi lòng nam nhân, ánh mắt vô cùng lẳng lơ, chút quan tâm đến đây là chốn đông người.

      “Mỹ nhân mời rượu, ta đương nhiên là từ chối.” Khóe môi nam nhân kia khẽ nhếch lên nụ cười tà mị, ngón tay trêu chọc môi của nàng.

      Cung Tuyết Thiến cũng nhờ vậy mới nhìn nam nhân kia, khuôn mặt quyến rũ, hấp dẫn chúng sinh phải hít thở thông, mắt dài , hơi xếch, lông mi của còn dài hơn của nữ nhân, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, tóc dài tùy ý buộc phía sau đầu, còn có vài sợi bay bay trước ngực, càng làm cho có vẻ phóng đãng nghiệt, quần áo đỏ tươi, them cả khóe môi tươi cười như có như , quyến rũ xinh đẹp giống như người trần gian.

      Trong lòng thầm cảm thán, nàng vốn nghĩ Mộ Dung Trần chính là tai họa cho mọi người, tại lại có thêm kẻ thứ hai.

      “Đáng ghét.” Nữ nhân kia lại nũng nịu tiếng, dùng môi ngậm lấy ngón tay nam nhân kia, động tác hấp dẫn đến cực điểm.

      Mọi người đều buông chén đũa trong tay, nhìn chăm chú vào màn biểu diễn miễn phí của bọn họ, các nam nhân kia, mặt cực kỳ hưng phấn, giống như ngón tay bị nàng ngậm trong miệng chính là ngón tay của mình, nữ nhân xấu hổ cúi đầu, rồi lại lơ đãng nhìn lén vài lần.

      Cung Tuyết Thiến cũng có chút hứng thú nhìn họ, nam nhân kia nhìn thế nào cũng phải con vịt (trai bao?), bởi vì ánh mắt kia tuy rằng tà ác, lại lộ ra vẻ lạnh lùng, nữ nhân kia cũng giống kỹ nữ, tuy rằng ngôn ngữ và động tác khiêu khích, nhưng cũng chút hương vị phong trần nào, nàng liền muốn tìm hiểu xem, tại sao bọn họ lại sẵn sang diễn trò khỉ ở đây cho mọi người xem .

      “Hồn, uống rượu.” Móng tay màu tím của nữ nhân bưng lên chén rượu, lúc chú ý để cho móng tay đụng vào bên trong chén rượu, quả được tự nhiên.

      Cung Tuyết Thiến bĩu môi, trong đầu lại lên hình ảnh TV vẫn hay chiếu, nữ tử hạ độc, chỉ nhúng móng tay vào thuốc độc, chẳng lẽ vừa rồi nàng cũng hạ độc?

      “Được.” Nam tử mị nhìn nàng, hơi hé miệng, chờ nàng rót rượu vào.

      Nữ tử thẹn thùng cúi đầu cúi đầu xuống, hạ thấp ánh mắt lạnh lùng, thời điểm ngẩng lên thay sang bộ dạng quyến rũ tươi cười.

      Chén rượu muốn chạm vào miệng nam nhân.

      được uống, có độc.” Trong lòng Cung Tuyết Thiến quýnh lên, liền hét ra tiếng, nàng thậm chí cũng vì sao lại phải nhắc nhở cho ?

      “Cái gì?” Ánh mắt mọi người đều chuyển sang phía nàng. Ngay cả Tiểu Vân cũng kinh ngạc nhìn nàng.

      “Ngươi bậy bạ gì vậy?” Nữ nhân cầm chén rượu kia, mặt biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại, nữ tử xuất chúng, dường như mình cũng quen nàng.

      “Bùi Yên Nhiên, màn diễn của ngươi cũng nên xong rồi.”Nam nhân sắc mặt biến đổi lạnh lùng, chút lưu tình mà đẩy nàng ra.

      “Hồn, ta có.” Nữ nhân thoáng chốc thay bộ mặt đáng thương.

      “Nếu có vậy ngươi tự mình uống .”Nam nhân lạnh lùng .

      Nữ nhân cố nén giận, cắn răng hung tợn trừng mắt với Cung Tuyết Thiến, tay bóp chặt chén rượu đến mức gân xanh nổi lên.

      Cung Tuyết Thiến bị ánh mắt hung ác của nàng ta dọa, nhất thời run rẩy, nàng tựa như muốn ăn mình.

      “Sao rồi? dám ư?” Ánh mắt nam nhân trở nên lạnh lẽo, xong vung tay lên, rượu trong chén lập tức rơi xuống, bốc lên làn khói trắng.

      Sắc mặt nữ nhân trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cung Tuyết Thiến, ràng dám phá hư việc tốt của mình. Tất cả oán khí đều dồn lên người nàng, chén rượu trong tay liền hướng về phía trán nàng mà bay tới.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :