1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 215 – Chết chung


      “Ta muốn làm gì? Cho dù chết, ta cũng muốn khiến Mộ Dung Trần đau thương đến chết. Ngươi xem, khi nhìn thấy bộ dạng ngươi bị người ta cưỡng bức có biểu tình như thế nào? Đau lòng hay là thương tiếc? Ha ha” Liễu Nhu biến thái cười lớn.

      “Ngươi….” Cung Tuyết Thiến ngờ rằng nàng ta ác độc như vậy.

      .” Liễu Nhu nháy mắt với phu xe ở bên.

      Khuôn mặt phu xe đầy vẻ đáng khinh, đôi mắt cũng chứa đầy vẻ dâm đãng nhìn nàng, từ từ đến.

      Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân lùi về phía sau từng bước .

      “Lại đây , mỹ nhân.” Tên phu xe tiến tới từng bước, dùng lực rất lớn kéo Cung Tuyết Thiến qua.

      “Cút ngay, ngươi sợ chết sao?” Cung Tuyết Thiến giãy dụa, phẫn nộ quát.

      “Bây giờ ta có muốn ngươi hay cũng chết, nếu đều là chết, vậy cũng phải chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Tên phu xe vừa vừa xé rách y phục của nàng.

      “Buông ra, ta liều mạng với ngươi.” Tiểu Vân xông lại, dùng sức cắn cánh tay .

      “Đáng chết, đợi lát nữa đến lượt ngươi.” Tên phu xe bị đau trở nên giận dữ, đánh tới chưởng, Tiểu Vân liền hôn mê bất tỉnh.

      “Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến sợ hãi kêu lên.

      “Mạnh Tâm Nghi, ta khuyên ngươi nên giữ chút sức lực , hôm nay ngươi nhất định chạy thoát.” Liễu Nhu ở bên nhàn nhã nhìn nàng.

      “Liễu Nhu, ta ngờ ngươi thay đổi hẳn như vậy, ta thực hối hận.” Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hối hận, nếu cho nàng thêm cơ hội nữa, nàng nhất định tiếp tục thiện lương, lấy đức báo oán như vậy nữa.

      đời này có thuốc hối hận….còn nhanh chút.” Liễu Nhu thúc giục tên phu xe.

      Nhưng Cung Tuyết Thiến lại bất ngờ hung hăng đá cước về phía hạ thân của .

      “A….” Tên phu xe hét thảm tiếng, sau đó lấy tay ôm lấy hạ thân ngừng nhảy nhảy, muốn giảm bớt nỗi đau đớn.

      “Mẹ nó, muốn làm lão tử đoạn tử tuyệt tôn sao? Cho ngươi nếm lợi hại của lão tử.” Chờ cơn đau giảm , tên phu xe mới như hung thần ác sát, hận thể phát nuốt sạch nàng.

      “Nếu ngươi sợ tuyệt tự cứ việc lại đây.” Cung Tuyết Thiến đứng ở đó, ánh mắt cũng hung ác nhìn , nhưng trong lòng lại nắm chắc.

      Lộc cộc lộc cộc…. trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần, thoáng cái ngừng lại.

      Liễu Nhu cảm thấy tốt liền vọt nhanh tới, cầm dao đặt cổ Cung Tuyết Thiến.

      “Tâm Nghi, nàng có sao ?” Mộ Dung Vũ lập tức nhảy xuống ngựa, liền nhìn thấy y phục của nàng chỉnh tề, lập tức tức giận nhìn Liễu Nhu : “Quận chúa, Tâm Nghi hết lần này đến lần khác đều bỏ qua cho ngươi, vậy mà ngươi lại báo ơn như thế này sao?”

      “Bỏ qua cho ta? Ngươi xem bộ dạng ta như thế này, là muốn bỏ qua cho ta sao? Bây giờ ta sống còn đau khổ hơn cả chết.” Liễu Nhu lập tức cởi tấm khăn che mặt xuống.

      “Đây phải là lỗi của nàng ấy, trước hết ngươi hãy thả nàng ra , có việc gì chúng ta thương lượng, huống chi ngươi sắp thành thân với hoàng huynh rồi, chẳng lẽ ngươi muốn gả cho hoàng huynh sao?” Mộ Dung Vũ cố gắng thuyết phục nàng ta.

      cần nhắc đến trước mặt ta, hôm nay ta chính là muốn cùng nàng ta chết chung.” Liễu Nhu phẫn nộ xong, liền dùng dao buộc Cung Tuyết Thiến lui về phía sau từng bước.

      “Ngươi , phải làm sao ngươi mới buông tha nàng?” Mộ Dung Vũ nhìn thấy xa phía sau bọn họ là vách núi, trong lòng liền căng thẳng gọi nàng ta lại.

      “Ta buông tha cho nàng ta.” Liễu Nhu tựa hồ nhìn ra tâm tư của , ngược lại càng kéo nàng lùi về phía sau nhanh hơn, đứng ở bên vách núi.

      Tên phu xe ở bên cạnh thấy tình cảnh này liền muốn thầm trốn .

      “Vũ, thay ta làm việc. Đợi ta chết rồi, thay ta giết .” Cung Tuyết Thiến dùng ngón tay chỉ vào tên phu xe.

      “Được.” Mộ Dung Vũ thoáng cái hiểu được chuyện gì xảy ra. Bây giờ cũng muốn giết tên phu xe kia.

      “Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng, nô tài cũng là bị bất đắc dĩ mới làm như vậy.” Tên phu xe lập tức quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ.

      “Kéo sang bên.” Mộ Dung Vũ phân phó thị vệ.

      “Dạ, Vương gia.” Thị vệ liền kéo qua bên.

      “Thập tứ Vương gia, ngươi đến đây rồi, chẳng lẽ còn biết sao?” Liễu Nhu nhìn hỏi.

      “Ngươi chờ hoàng huynh sao?” Mộ Dung Vũ thở phào, vậy ít nhất bây giờ còn có thể kéo dài ít thời gian.

      “Đương nhiên, ta muốn để tận mắt nhìn thấy nàng ta chết trước mặt , cho biết mùi vị mất thê tử.” Liễu Nhu nghiến răng nghiến lại , đây là kết quả của việc phản bội nàng.

      “Liễu Nhu, nếm qua lần rồi, năm năm trước, lúc ngươi chết ở trong ngực , liền biết mất nữ nhân mình là đau lòng đến chết như thế nào.” Cung Tuyết Thiến quay đầu nhìn nàng ta .

      “Câm miệng, bổn quận chúa muốn chuyện với ngươi.” Liễu Nhu gào lớn, che dấu chột dạ trong mắt.

      trận tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến, bóng dáng tuấn của Mộ Dung Trần xuất từ xa đến gần.

      “Liễu Nhu, ngươi làm gì vậy? Buông nàng ra.” Mộ Dung Trần nhảy xuống ngựa, sắc mặt độc nhìn nàng ta chằm chằm, ra lệnh.

      “Ngươi đến rồi, thế nào? Đau lòng sao? Ta biến thành bộ dạng này, ngươi từng đau lòng chưa?” Liễu Nhu nhìn chằm chằm vào nam nhân từng khiến nàng tận đáy lòng, nhưng cũng hận đến tận xương tủy trước mắt. Từng có lúc, tình của , quan tâm của đều là của nàng, nhưng bây giờ trong mắt đều là nữ nhân khác.

      “Nếu bổn Vương đau lòng, ngươi có tin ?” Mộ Dung Trần biết lúc này thể chọc tức nàng, cố nén tức giận trong lòng, giọng điệu dịu .

      tin.” Liễu Nhu hề nghĩ ngợi liền dứt khoát . Sao nàng lại tin được?

      “Ngươi cho là tình cảm năm năm thay đổi là có thể thay đổi sao. Bổn Vương ngươi nhưng từng bước của ngươi khiến tình của bổn Vương hoàn toàn tan biến.” Mộ Dung Trần nhìn nữ tử với khuôn mặt dữ tợn trước mắt. vẫn dám tưởng tượng rằng nàng chính là Nhu Nhi dịu dàng uyển chuyển của năm năm trước.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 216 –Nhảy núi


      “Vì sao ta lại trở thành bộ dạng này…chính là bị ngươi bức. Nhưng bây giờ những chuyện đó cũng vô dụng thôi. Ta rất nhân từ cho ngươi gặp mặt nàng ta lần cuối.” Liễu Nhu xong, bước chân lại lui về phía sau mấy bước, đá dưới chân rơi xuống vách núi.

      “Đợi lát.” Mộ Dung Trần khẩn trương đưa tay ra ngăn cản , “Thả nàng ra, bổn Vương nhảy xuống cùng ngươi.”

      Ơ….Cung Tuyết Thiến ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn , chỉ câu này đủ khiến lòng nàng ấm áp.

      “Ha ha ha ha, ngươi có thể vì nàng ta mà tiếc hi sinh bản thân sao? Mộ Dung Trần, ngươi muốn chết vì nàng ta sao? Ta lại cứ muốn nàng ta phải chết, để ngươi thống khổ.” Liễu Nhu điên cuồng cười to.

      “Nhu Nhi.” Mộ Dung Trần trao đổi ánh mắt với Mộ Dung Vũ, ý bảo hành tùy theo hoàn cảnh, cứu Mạnh Tâm Nghi ra. Lúc này mới khẽ gọi.

      Tiếng cười của Liễu Nhu lập tức ngừng lại, nước mắt tuôn trào trong mắt, đơn giản vì hai tiếng Nhu Nhi kia.

      “Còn có vài ngày nữa chúng ta thành thân, thả nàng , sau này bổn Vương nàng nhiều.” Mộ Dung Trần chậm rãi qua.

      “Đứng lại.” Liễu Nhu suýt chút nữa lạc trong nhu tình của , nhưng lại lập tức tỉnh táo lại: “Ta thành thế này rồi, ngươi còn có thể ta sao? cần tiếp tục gạt ta.”

      “Bổn Vương nghĩ cách chữa khỏi cho nàng, cho dù là tìm danh y trời dưới đất, bổn Vương cũng nhất định chữa khỏi cho nàng.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, trong ánh mắt chứa chân thành và thản nhiên, quả thực muốn nghĩ cách chữa cho nàng.

      Liễu Nhu nhìn chứ làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn , dường như suy nghĩ xem lời của hay giả.

      Mộ Dung Vũ thừa dịp nàng ta phân tâm, liền chạy tới bên cạnh, tay vừa mới nắm được y phục của Cung Tuyết Thiến Liễu Nhu liền lập tức phục hồi lại tinh thần, đặt dao lên cổ nàng, quát: “Buông tay.”

      Mộ Dung Vũ buông tay nhưng cũng tiếp tục dùng sức, sợ làm Mạnh Tâm Nghi bị thương.

      “Ta lại lần nữa, buông tay, nếu đừng trách ta.” Dao của Liễu Nhu nhàng cứa đường cổ nàng, vết máu lập tức xuất .

      “Thập tứ đệ, buông nàng ra.” Mộ Dung Trần đau lòng hô.

      Mộ Dung Vũ bất đắc dĩ buông tay, trong ánh mắt chứa phẫn nộ, hận thể giết chết Liễu Nhu.

      “Liễu Nhu, ngươi , rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bỏ qua cho nàng?” Mộ Dung Trần mất nhẫn nại, giọng điệu cũng biến thành lãnh.

      “Ngươi xem, ta tốn tâm tư sức lực mới bắt được nàng ta, còn có thể thả ra sao? Mộ Dung Trần, sao rồi, muốn đóng kịch với ta nữa sao? Vậy xem ta diễn kịch cho ngươi xem.” Liễu Nhu xong, tay cầm dao dùng sức, muốn cứa lên cổ nàng.

      “Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần kịp nghĩ nhiều, liền phóng phi tiêu bắn trúng tay của Liễu Nhu.

      “A….” Liễu Nhu đau đớn hét lớn, dao lập tức rơi mặt đất, nhưng nàng ta lại nắm lấy cánh tay của Cung Tuyết Thiến, nhảy xuống vách núi, “Ngươi cho là làm như vậy ta có cách khác sao? Vậy hãy để cho ta chết cùng nàng ta .”

      “Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ cùng Mộ Dung Trần đồng thời hét lớn.

      Mộ Dung Trần hề nghĩ ngợi liền cùng nhảy xuống với các nàng, ôm lấy thân mình Cung Tuyết Thiến.

      “Mộ Dung Trần, ngươi ràng chịu chết vì nàng ta, vậy ngươi cũng chết .” Liễu Nhu cũng rơi xuống nghĩ rằng nhảy xuống, hung tợn chửi bới.

      “Chàng ngốc, chàng nhảy xuống làm gì? Chàng sợ chết sao?” Cung Tuyết Thiến nghĩ rằng cùng nhảy xuống, rơi nước mắt hỏi, vẻ mặt lại cảm động hạnh phúc. Nếu như còn có thể sống, nàng nhất định bao giờ rời xa nữa.

      “Bổn Vương nghĩ nhiều như vậy.” Mộ Dung Trần ôm thân mình của nàng chặt nhanh chóng rơi xuống. khắc này có mong muốn gì cả, chỉ thầm nghĩ thể để cho nàng chết.

      Lúc sắp rơi xuống, mới phát ra dưới vách núi mặc dù có cây cối nhưng đều là đá, ngã xuống chết là điều thể nghi ngờ. dùng khinh công tận lực giảm bớt tốc độ rơi.

      Bộp, tiếng vang lớn, Liễu Nhu ngã xuống tảng đá, máu lập tức chảy ròng ròng.
      Mộ Dung Trần dám nhìn nàng ta, phải cứu mà là còn kịp nữa. Nhưng Cung Tuyết Thiến lại chỉ ôm chặt , nếu nhất định phải chết, lại có thể cùng chết với cũng hạnh phúc.

      Chân Mộ Dung Trần dẫm mấy nhánh cây, giảm bớt áp lực. Lúc này mới ôm nàng ngã xuống, lúc tiếp tục rơi xuống mặt đất, ôm nàng vào ngực chặt, đầu của liền đập vào tảng đá.

      Cung Tuyết Thiến phục hồi lại tinh thần trong choáng váng, cuống quýt đứng dậy, lấy tay lay : “Trần, mau đứng lên .” Lúc này mới phát đầu chảy máu.

      “Đừng, Trần, đừng rời khỏi thiếp, đừng….” Nàng ôm lấy , lúc này mới nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực . vẫn chưa chết, nàng phải bình tĩnh.

      “Trần, chàng thể có việc gì được, nếu chàng sao, thiếp hứa với chàng, chờ chàng tỉnh lại rồi thiếp rời xa chàng nữa, thiếp muốn ở cùng nơi với chàng, thiếp muốn làm Vương phi của chàng, còn nữa, thiếp sinh rất nhiều con, con của chúng ta, chàng nghe ?” Cung Tuyết Thiến ngừng chuyện với , nước mắt rơi xuống mặt từng giọt từng giọt. Nàng lấy tay sờ mặt , nàng chợt rất hận chính mình. Vì sao nàng thấy tim đập? Vì sao?

      “Tâm nghi, hoàng huynh.”

      “Vương gia, Mạnh tiểu thư, quận chúa.” Tiếng gọi lớn của thị vệ cùng Mộ Dung Vũ truyền đến từ xa.

      Cung Tuyết Thiến vui mừng, cuống quýt lấy tay lau lau nước mắt, lớn tiếng gọi: “Vũ, ta ở đây, nhanh lên.” Rốt cuộc tới.

      “Tâm Nghi, nàng sao chứ?” Mộ Dung Vũ vội vàng chạy nhanh đến, nhìn thấy nàng bình yên vô liền thở phào, nhưng nhìn đến hoàng huynh nằm trong ngực nàng , trong lòng lại khẩn trương: “Hoàng huynh làm sao vậy?”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 217 — Hôn mê


      “Vũ, nhanh lên, chàng bị thương.” Cung Tuyết Thiến cẩn thận lấy tay ôm đầu .

      Lúc này Mộ Dung Vũ mới nhìn thấy đầu của được băng lại, quần áo của nàng đều là vết máu, lập tức phân phó: “Người đâu, đỡ Vương gia lên xe ngựa, cẩn thận chút.”

      “Dạ.” Mấy thị vệ lập tức đến, cẩn thận đỡ Mộ Dung Trần hôn mê lên.

      “Còn các ngươi, khiêng di thể của quận chúa.” Sau đó liền phân phó với mấy thị vệ khác.

      “Dạ, Vương gia.” Mấy thị vệ lĩnh mệnh .

      “Tâm Nghi, lên xe ngựa , chúng ta nhanh về thôi, để thái y trị liệu cho hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ xong liền lên ngựa.

      “Được.” Cung Tuyết Thiến vừa muốn lên xe ngựa, tự giác liếc mắt cái, nằm ở cách đó xa chính là Liễu Nhu máu thịt lẫn lộn, nàng vội vàng chuyển dời ánh mắt. Nàng ta chính là trừng phạt đúng tội.

      Xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trong thành, nàng nhàng ôm đầu của vào trong lòng, để bị xóc nảy va chạm.

      Trong Vương phủ, thái y tụ tập cùng nhau, khẩn trương trị liệu cho Vương gia.

      Cung Tuyết Thiến mang sắc mặt lo lắng đứng ở ngoài phòng chờ đợi.

      “Tâm Nghi, cần lo lắng, hoàng huynh sao đâu, ta tin là như vậy.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng, an ủi nàng, tuy rằng cũng rất lo lắng.

      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến cố nén lệ trong mắt, nàng tin rằng sao, nhất định sao.

      “Trần Nhi thế nào rồi?” Quý phi nương nương mang sắc mặt lo lắng xông tới, bắt lấy cánh tay Mộ Dung Vũ, hỏi.

      “Mẫu phi, thái y còn ở trong kia, hoàng huynh sao đâu.” Mộ Dung Vũ cũng an ủi bà.

      “Rốt cuộc sao lại thế này?” Hoàng thượng cũng đến sau bà, sắc mặt trầm đảo qua những người trong phòng.

      “Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến nương nương.” Tất cả mọi người trong phòng đều hành lễ.

      “Đứng lên hết . Vũ Nhi, con cho trẫm biết, rốt cuộc sao lại thế này?” Hoàng thượng nhìn phân phó.

      “Phụ hoàng.” Mộ Dung Vũ kể mọi chuyện lại lần nữa cách đơn giản, nhưng hề hoàng huynh là bởi vì cứu Mạnh Tâm Nghi nên mới nhảy xuống, chỉ là do Liễu Nhu bất ngờ kéo bọn họ xuống, sợ rằng phụ hoàng trách cứ Mạnh Tâm Nghi.

      Cung Tuyết Thiến cảm động nhìn , nàng hiểu được dụng ý của , như vậy nàng có thể ở lại chăm sóc Mộ Dung Trần.

      là lớn mật, quận chúa kia đâu?” Hoàng thượng nghe xong liền giận tím mặt.

      “Phụ hoàng, nàng ta chết rồi.” Mộ Dung Vũ hồi đáp.

      “Chết rồi? Vậy là lợi cho nàng ta.” Quý phi nương nương ở bên cạnh tức giận . Nếu bà nhất định lóc xương lóc thịt nàng ta.

      Cửa phòng được mở ra, thái y ra.

      “Thái y, sao rồi?” Hoàng thượng và Quý phi nương nương cùng nhau hỏi, nhưng Cung Tuyết Thiến lại chỉ nhìn bọn họ với lo lắng bất an tràn đầy trong ánh mắt.

      “Vi thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến quý phi nương nương.” Thái y vội vàng hành lễ.

      “Miễn, nhanh lên, hoàng nhi thế nào rồi?” Hoàng thượng kiễn nhẫn ngắt lời bọn họ.

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, Vương gia chỉ là bị đập đầu dẫn đến hôn mê, những chỗ khác đáng ngại, hẳn là tỉnh lại rất nhanh thôi.” Thái y chắp tay .

      Nghe thấy thái y như vậy, tất cả mọi người đều thở phào, cùng tiến vào phòng trong, nhìn Mộ Dung Trần nằm lẳng lặng giường.

      Cung Tuyết Thiến rất muốn qua nhưng lại ngại Hoàng thượng cùng quý phi nương nương ở đây, đành phải chịu đựng.

      “Phụ hoàng, mẫu phi, nếu hoàng huynh sao rồi hai người cứ hồi cung trước, nhi thần ở lại đây tốt hơn. Đợi hoàng huynh tỉnh lại rồi, nhi thần tiến cung cho hai người biết.” Mộ Dung Vũ nõi.

      “Được rồi, vậy con hãy ở lại đây, nếu như có chuyện gì lập tức phái người tiến cung thông báo tiếng.” Hoàng thượng gật đầu, sau đó đưa quý phi nương nương rời khỏi.

      “Cung tiễn Hoàng thương, cung tiễn quý phi nương nương.”

      “Các ngươi đều lui xuống .” Lúc này Mộ Dung Vũ mới phân phó nha hoàn hạ nhân trong phòng.

      “Dạ, Vương gia.” Mọi người hành lễ rồi lui ra ngoài.

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới đến bên giường, nắm lấy tay , chăm chú nhìn , chờ đến lúc tỉnh lại, nàng nhất định cho biết, nàng biết bao nhiêu, sau này bao giờ rời khỏi nữa.

      “Tâm Nghi, nàng ở lại đây, ta xem thuốc sắc xong chưa?” Mộ Dung Vũ xong, liền rời , muốn quấy rầy nàng.

      “Vũ, Tiểu Vân đâu?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên nhớ tới Tiểu Vân.

      cần lo lắng, ta cho người đưa nàng quay về Mạnh phủ rồi.” Mộ Dung Vũ trả lời.

      “Cám ơn ngươi.” Ngoài những lời này ra, Cung Tuyết Thiến biết nên gì với nữa.

      “Tâm Nghi, cần khách sáo với ta như vậy.” Mộ Dung Vũ ra khỏi phòng, biết giữa và nàng vĩnh viễn thể ở bên nhau được.

      Cung Tuyết Thiến chậm rãi đút thuốc cho Mộ Dung Trần từng chút từng chút , mãi cho đến khi uống hết.

      “Tâm Nghi, nàng cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi , để ta trông nom hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ đau lòng nhìn nàng.

      cần, ta mệt. Vũ, ngươi nghỉ ngơi .” Cung Tuyết Thiến lắc đầu từ chối, nàng muốn trông coi , mãi cho đến khi tỉnh lại mới thôi.

      “Được rồi.” Mộ Dung Vũ biết nàng rời , cũng tiếp tục miễn cưỡng nữa.

      “Tiểu thư.” Ngoài cửa, Tiểu Vân đột nhiên xông tới, ôm lấy nàng, nhìn trái nhìn phải, xác định nàng sao rồi mới khóc nấc lên, năng lộn xộn: “Tiểu thư, người sao là tốt rồi.”

      “Nha đầu ngốc, ngươi khóc gì chứ? phải ta vẫn rất tốt sao? Được rồi, đừng khóc.” Cung Tuyết Thiến lau nước mắt dùm Tiểu Vân.

      “Dạ, khóc nữa.” Tiểu Vân vừa khóc vừa cười đáp. Nàng nghe người ta tiểu thư bị rơi xuống vách núi, bây giờ nhìn thấy tiểu thư sao, nàng hẳn nên cười.

      “Tiểu Vân, ngươi ở đây cùng tiểu thư, nếu như có chuyện gì liền thông báo cho bổn Vương, biết ?” Mộ Dung Vũ phân phó.

      “Dạ, Vương gia, nô tỳ biết rồi.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 218 — ngốc rồi


      [​IMG]

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 219 — Nghe lời nương tử

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :