1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 205 – Sảy thai

      Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn, đầy máu, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.

      Tất cả mọi người đều ngây ngẩn quên mất phản ứng, sao lại thế này? Té cái mà liền chảy máu sao?

      “Thái y, thái y.” Mộ Dung Vũ liền phản ứng lại, nhanh chóng ôm lấy nàng, đặt lên giường.

      “Vương gia, có gì phân phó?” Thái y lập tức chạy vào.

      “Mau, nhất định phải cứu đứa bé.” Mộ Dung Vũ lo lắng ra lệnh.

      “Dạ, thần cố hết sức.” Thái y dám chậm trễ nhưng nhìn thấy máu tươi chảy ra giữa hai chân nàng liền biết giữ nổi đứa bé nữa.

      Đứa bé? Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Cung Tuyết Thiến cũng ngẩn ra, nàng có thai sao?

      “Thập tứ đệ, đệ cho ràng, cái gì đứa bé? Đứa bé của ai?” Mộ Dung Trần giống như điên rồi, đưa tay bắt lấy vạt áo Mộ Dung Vũ.

      “Hoàng huynh, đệ cũng vừa mới biết thôi. Tâm Nghi, nàng ấy có thai hai tháng rồi.” thể giấu diếm tiếp, liền ra.

      “Cái gì? Có thai hai tháng?” Tay của Mộ Dung Trần lập tức buông ra, bước chân lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, vậy có nghĩa đây là con của .

      Lúc này mọi người cũng mới kịp phản ứng, đứa bé chỉ có thể là của người.

      “Thái y, nhất định phải giữ được đứa bé, nếu giết tha.” Mộ Dung Trần đột nhiên giống như nổi điên xông đến bên giường.

      Cung Tuyết Thiến ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm ở đó, nàng có thai, vậy mà nàng lại hề biết gì cả.

      Mấy thái y ngồi ở chỗ kia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Bọn họ biết nên thế nào với Vương gia, hoặc là sao để giữ được tính mạng của mình.

      “Thái y, sao rồi? Đứa bé thế nào?” Mộ Dung Trần lo lắng ép hỏi.

      “Vương gia, bọn thần tận lực, là bởi vì Mạnh nương vừa mới trúng độc nên thân thể rất suy yếu, đứa bé vốn rất nguy hiểm rồi. Xin Vương gia thứ tội.” Thái y có cách nào giấu diếm, cùng nhau quỳ xuống, mồ hôi rơi xuống từng giọt từng giọt.

      “Cái gì?” Trong mắt Mộ Dung Trần tản mát ra ánh sáng muốn cắn nuốt người, gân xanh nổi đầy tay.

      Đứa bé còn nữa. Liễu Nhu ở bên cạnh liền cười lớn ra tiếng. Báo ứng, đây là báo ứng.

      Cung Tuyết Thiến đờ đẫn nằm ở đó, nàng vẫn chưa kịp phản ứng với lời của thái y. Trong đầu chỉ có hai chữ, đứa bé.

      Sắc mặt Mộ Dung Vũ cùng Mộ Dung Phong cũng có vẻ thương xót khó coi liếc nhìn nhau.

      “Các ngươi lui xuống hết .” Mộ Dung Phong phân phó với thái y.

      “Cám ơn Vương gia.” Thái y thở phào, lui ra ngoài như chạy trối chết.

      “Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ biết phải an ủi như thế nào vào giờ phút này.

      “A….” Mộ Dung Trần gào lớn, hung hăng đấm đấm vào tường. Máu tươi theo tay chảy xuống, đứa bé, là tự tay xóa sạch con mình. Vì sao lại đẩy nàng? Biết nàng trúng độc, vì sao còn muốn đẩy nàng? làm sao tha thứ cho mình được.

      “Hoàng huynh, đệ biết huynh rất khổ sở, rất đau lòng, nhưng bây giờ người khổ sở nhất là Tâm Nghi. Huynh hẳn là nên an ủi nàng chứ phải là thương tổn, trách cứ bản thân.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh bình tĩnh .

      Tâm Nghi? Mộ Dung Trần liền phản ứng lại, đầu khỏi quay nhìn về phía giường, nhưng mà còn có mặt mũi nào đối mặt với nàng nữa?

      Ánh mắt Cung Tuyết Thiến vô hồn cứ như vậy nhìn về phía trước, sắc mặt xanh tím càng thêm khó coi, chuỗi nước mắt đột nhiên rơi ra từ khóe mắt. Con, con của nàng, lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ bỏ , thâm chí còn để nàng cảm nhận được tồn tại của nó, cứ như vậy chảy ra từ trong thân thể nàng, vĩnh viễn rời xa nàng. xin lỗi, xin lỗi, con à, là mẹ tốt, là mẹ bảo vệ con tốt, mẹ nên cẩn thận, vì sao lại cẩn thận như vậy?

      “Tâm Nghi, nếu như nàng khổ sở cứ khóc ra thành tiếng, nàng phải kiên cường lên, con sau này vẫn có thể có lại, bây giờ như vậy giống nàng.” Gia Lỗ Tề vẫn luôn gì đột nhiên qua .

      “Phải, Gia Lỗ Tề Vương tử rất đúng, Tâm Nghi, chỉ cần nàng khỏe sau này vẫn có thể có con.” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh , nàng như vậy khiến người khác đau lòng, thương tiếc.

      “Oa…” Cung Tuyết Thiến rốt cuộc nhịn được, khóc lớn thành tiếng, nước mắt giống như vỡ đê, cứ ngừng tự trách: “Vì sao phải đối với ta như vậy? Ta thậm chí còn biết nó tồn tại, nó cứ lặng lẽ bỏ như vậy, cũng để ta gọi nó tiếng “bảo bối”, cứ như vậy rời , làm sao ta có thể tha thứ chính mình?”

      Lời của nàng, từng câu từng chữ đập vào trong lòng Mộ Dung Trần, khiến đau, khiến hối hận.

      “Hoàng huynh, Tâm Nghi trong tình trạng này thích hợp lại lặn lội đường xa nữa. bằng để đệ Kỳ Dị cốc lấy thuốc giải, huynh ở lại đây.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh đề nghị.

      “Được, ngũ hoàng đệ, vậy đệ vất vả rồi.” Mộ Dung Trần khẽ gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.

      “Hoàng huynh, đệ đây.” Mộ Dung Phong xong liền rời , chuyện thuốc giải cũng thể chậm trễ được.

      Mộ Dung Trần đến bên giường, nhìn thấy nàng rơi lệ đầy mặt, đau lòng thôi, lời đến bên miệng nhưng lại biết nên gì. phải an ủi nàng như thế nào đây? Đột nhiên xoay người lại, chạy ra phía ngoài cửa.

      Cũng chỉ nghe được trong sân vang lên trận rầm rầm, sau đó là tiếng cây cối đổ gãy. Gia Lỗ Tề tới cửa, liền thấy trong sân đống hỗn độn, cây cối đổ ngổn ngang lộn xộn mặt đất. Mộ Dung Trần đứng ở đó, hai tay máu tươi ngừng giọt, bất đắc dĩ lắc đầu. nghĩ tới mọi chuyện trở nên như vậy, càng ngờ rằng quận chúa Minh Nguyệt quốc lại tàn như vậy.

      “Quận chúa, xin mời.” Mộ Dung Vũ mang theo sắc mặt khó coi tới, sợ với cơn thịnh nộ sẵn có hoàng huynh làm ra những chuyện đánh mất lý trí với nàng ta. Nhưng mà, nếu nàng ta dám thương tổn Tâm Nghi chính cũng bỏ qua cho nàng ta. Trước tiên cứ giam giữ nàng ta ở phủ quận chúa , chờ ngũ hoàng huynh trở về, giải độc của Tâm Nghi rồi tiếp.

      Liễu Nhu xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy Mộ Dung Trần đứng ở trong sân, nhìn thấy thương tâm, khổ sở, bi thống như vậy, trong lòng cũng khỏi đau xót. Nhưng đó là điều đáng nhận được, ai bảo phản bội nàng.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 206 — Trừng phạt

      [​IMG]

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 207 — Trừng phạt chính mình

      “Còn có cái gì?” Cung Tuyết Thiến thuận miệng hỏi.

      “Tiểu thư, mấy ngày nay Vương gia vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, đều chờ lúc người ngủ say trộm vào thăm người lát, sau đó lại tiếp tục canh giữ ở ngoài cửa. Nô tỳ nhìn mà đau lòng. Tiểu thư, thể trách Vương gia, người cùng Vương gia sau này nhất định còn có rất nhiều con, người tha thứ cho Vương gia .” Tiểu Vân kiềm chế được . Nàng cũng tin rằng quận chúa ác độc như vậy, Vương gia nhất định thích nàng ta nữa, vậy nhất định lấy tiểu thư.

      “Ta biết.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười nhạt, Tiểu Vân còn biết đạo lý này, sao nàng lại biết được. Nhưng biết biết, nàng vẫn thể vượt qua được vết trũng trong lòng.

      “Tiểu thư, Vương gia ăn uống, ba ngày rồi, người đau lòng sao?” Tiểu Vân lại giọng thầm.

      “Tiểu Vân, ngươi đưa đồ đến cho ăn sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại, nàng muốn gặp . Phải, nàng biết, phải cố ý nhưng nàng vẫn quên được cú đẩy kia.

      “Tiểu thư, người cho là nô tỳ có đưa qua sao? Nhưng mà Vương gia mực ăn, còn nổi giận bảo nô tỳ .” Tiểu Vân bất đắc dĩ , ý chí của tiểu thư sắt đá như vậy sao?

      “Đó là do tự nguyện. Được rồi, Tiểu Vân, ta mệt rồi, ta muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến muốn để Tiểu Vân tiếp tục quấy nhiễu tâm tình của mình nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.

      Nhìn thấy tiểu thư muốn nữa, Tiểu Vân cũng chỉ đành bất đắc dĩ xoay người, lại đúng lúc nhìn thấy Mộ Dung Vũ tới, vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến thập tứ Vương gia.”

      “Lui xuống .” Mộ Dung Vũ giọng phân phó.

      “Dạ.” Tiểu Vân hành lễ rồi lui ra ngoài.

      “Vũ, ngươi đến rồi.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới mở mắt ra.

      “Tâm Nghi, sức khỏe khá hơn chút nào chưa?” Mộ Dung Vũ nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt có chút huyết sắc, trong mắt chứa đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể che giấu ở trong lòng.

      “Ừ.” Giọng của Cung Tuyết Thiến hơi nghẹn ngào, sức khỏe đỡ rồi nhưng nỗi đau trong lòng lại là vĩnh viễn.

      “Tâm Nghi, tha thứ cho hoàng huynh , muốn trách cứ trách ta, thái ý cho ta biết nàng mang thai, là ta muốn bọn họ giấu.” Vẻ mặt của Mộ Dung Vũ đầy áy náy, nếu cho bọn họ biết chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

      “Vũ, đừng như vậy, ta trách ngươi, là ta với đứa bé này vô duyên vô phận.” Cung Tuyết Thiến đành lòng nhìn thấy tự trách. ra nàng hiểu nhất định là do mình trúng độc, thân thể khỏe, bằng thái y cũng vụng trộm cho biết, cũng vì ngã như vậy mà mất đứa trẻ.

      “Tâm Nghi, nếu nàng nghĩ như vậy cũng tha thứ cho hoàng huynh , huynh ấy vẫn luôn rất tự trách, vẫn luôn chờ nàng tha thứ cho mình.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng .

      “Vũ, chúng ta đến chuyện này được ?” Cung Tuyết Thiến chuyển đề tài, nàng muốn nữa, nhắc tới Mộ Dung Trần là nàng lại nhớ tới đứa bé.

      “Được, vậy Tâm Nghi, nàng nghỉ ngơi tốt trước , ta thăm hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ gật đầu , biết trong lòng nàng khổ sở, nhưng phải muốn nhắc tới mà do cũng rất thương hoàng huynh.

      Trong sân, Mộ Dung Trần vẫn luôn đứng ở đó, máu tươi cánh tay bị thương đông lại, sắc mặt tiều tụy đau xót lời.

      “Hoàng huynh, huynh tội gì phải tra tấn mình.” Mộ Dung Vũ thở dài .

      “Thập tứ đệ, đệ có hiểu, đệ có biết ta chờ mong đứa con cùng Tâm Nghi biết bao nhiêu ? Vậy mà nó bị ta chính tay xóa sạch, đệ có biết ta hận bản thân mình bao nhiêu ?” Mộ Dung Trần nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên, hận thể quyền đánh chết chính mình.

      “Hoàng huynh, cần tự trách mình nữa, cho dù huynh có tự trách cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Bây giờ Tâm Nghi cần người chăm sóc, chứ phải là như huynh ở đây cam chịu.” Mộ Dung Vũ hi vọng vào lúc này mà hoàng huynh và nàng đều cố chấp.

      , nàng tha thứ cho ta, chỉ đến khi nàng tha thứ cho ta, ta mới có thể tha thứ chính mình.” Mộ Dung Trần lại cố chấp .

      “Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ còn muốn bị ngắt lời.

      “Được rồi, thập tứ đệ, đệ cần nữa.”

      “Được rồi, hoàng huynh, vậy huynh bảo trọng, đệ trước.” Mộ Dung Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

      Dùng xong cơm tối, Cung Tuyết Thiến nằm ở giường, tự chủ nghĩ đến Mộ Dung Trần đứng ở bên ngoài, lăn qua lộn lại, là ngủ được, đành lặng lẽ đứng dậy, nhìn ra từ cửa sổ.

      Liền nhìn thấy bóng lưng độc thê lương của đứng ở đó, tim có loại đau xót khó hiểu, trừng phạt chính mình sao?

      Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên trận gió to, ngay sau đó là tia chớp cùng tiếng sấm vang ầm ầm, nháy mắt mưa to rơi xuống như trút nước, nhanh đến khiến người khác phản ứng kịp.

      Trời mưa, Cung Tuyết Thiến ngẩn ra, liền nhìn thấy trong mưa gió, bóng hình kia vẫn đứng ở đó như trước, y phục người đều ướt đẫm, dính vào người , lộ ra thân hình cường tráng cao lớn của , biết tránh sao? Lỡ như mắc bệnh làm sao?

      Cung Tuyết Thiến hơi tức giận, lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn sao? tức giận với ai chứ?

      “Tiểu thư, người khuyên Vương gia .” Tiểu Vân chạy vào phòng, nhìn thấy tiểu thư đứng ở trước cửa sổ, trong mắt liền lộ ra tia vui mừng.

      muốn đứng cứ để cho đứng.” Cung Tuyết Thiến giả vờ hờ hững trở lại giường.

      “Phải, cũng phải, để Vương gia đứng đó , dù sao sinh bệnh càng trút được giận.” Tiểu Vân hùa theo, nàng muốn nhẫn nại nữa.

      Cung Tuyết Thiến vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Tiểu Vân, từ khi nào mà nàng cũng biết ngược như vậy chứ?

      “Tiểu thư, bên ngoài mưa gió lớn như vậy, người nghỉ ngơi sớm chút , nô tỳ lui xuống trước.” Tiểu Vân cố ý từ mưa gió rất nặng, còn cố ý bỏ ô vào bàn trong phòng rồi mới rời .

      Bên ngoài tiếng mưa gió, sấm chớp liên tục ngừng, trong lòng Cung Tuyết Thiến thể nào an tĩnh được. định đứng như vậy cả đêm sao?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 208 — Dầm mưa

      [​IMG]

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 209 — Hủy hoại dung nhan 1

      Mộ Dung Trần khước từ mọi người đến thăm, suốt tháng ở trong phòng cùng nàng, chăm sóc thương nàng, cũng thượng triều. Nhưng mà Hoàng thượng dường như cũng trách tội.

      Cung Tuyết Thiến cũng muốn nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn vì bản thân mà làm theo lòng mình lần, nhưng mà nàng biết những gì nên đối mặt trước sau cũng phải đối mặt.

      “Hoàng huynh, Minh Nguyệt quốc phái người đến đây rồi, bọn họ hỏi huynh còn muốn liên hôn , nếu huynh đồng ý, bọn họ liền đưa quận chúa về nước.” Mộ Dung Vũ .

      “Nàng ta gây ra chuyện đó mà vẫn còn nghĩ đến chuyện trở về như vậy sao?” Mộ Dung Trần thể tha thứ Liễu Nhu.

      “Nhưng mà hoàng huynh, nếu huynh cứ khăng khăng xử phạt nàng chỉ sợ biết ăn sao với bên Minh Nguyệt quốc. Phụ hoàng cũng có ý này nên liền thả nàng ta trở về.” Mộ Dung Vũ trộm nhìn , thực tế chẳng qua chỉ là đến chuyển lời.

      “Có phải phụ hoàng quyết định rồi ?” Mộ Dung Trần nhạy cảm nhận ra được.

      Liễu Nhu muốn trở về? Trong lòng Cung Tuyết Thiến có cảm giác được là gì. Nàng muốn buông tha nàng ta nhưng nếu muốn làm gì nàng ta nàng ra tay.

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến trận ồn ào.

      “Quận chúa, người thể xông vào.” Giọng của Tiểu Vân.

      “Cút ngay, bảo Mạnh Tâm Nghi, con tiện nhân kia lăn ra đây.” tiếng gầm giận dữ vang lên, tất cả mọi người đều nghe được, đó là giọng của Liễu Nhu.

      “Hoàng huynh, Tâm Nghi, để đệ xem, nàng ta quá kiêu ngạo rồi.” Mộ Dung Vũ đứng dậy .

      “Thôi , cứ để ta , xem thái độ của nàng ta hẳn là cố ý đến tìm ta.” Cung Tuyết Thiến , nàng vẫn chưa tìm nàng ta, vậy mà nàng ta tự đưa đến cửa. Dù sao nàng cũng nên đòi công bằng cho con.

      “Chúng ta cùng .” Mộ Dung Trần nắm tay nàng trong tay mình.

      Cung Tuyết Thiến nhìn thoáng qua , cười thoải mái, rút tay ra. Nàng muốn cho Liễu Nhu nhìn xem, nàng ta thua, nàng ta mất rồi. Đây là đả kích lớn nhất đối với nàng ta. Nàng muốn tiếp tục thiện lương nữa.

      “Tiểu Vân, tránh ra.” Mấy người Cung Tuyết Thiến đến trong sân, phân phó, liền nhìn thấy mặt Liễu Nhu che khăn lụa trắng, lông mày giận dữ trừng lên, vừa nhìn thấy nàng, trong ánh mắt liền phun ra ngọn lửa cừu hận.

      “Quận chúa, sao ngươi còn có mặt mũi tới đây?” Mộ Dung Vũ hỏi với giọng điệu trầm, ánh mắt nhìn về phía mấy thị vệ đuổi theo ở sau lưng nàng ta.

      “Hồi bẩm Vương gia, quận chúa khăng khăng xông vào, nếu bọn thuộc hạ ngăn cản nàng liền tự sát.” thị vệ bẩm báo.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi tiện nhân, hôm nay ta muốn giết ngươi.” Nhưng Liễu Nhu để ý đến , trực tiếp đánh về phía Cung Tuyết Thiến, hận thể phát bóp chết nàng.

      “Ngươi làm gì vậy?” Mộ Dung Trần xuất ra chưởng đánh vào lồng ngực nàng. Nàng còn muốn thương tổn Tâm Nghi sao?

      Liễu Nhu thể tin nhìn , thân thể lảo đảo lui về sau mấy bước. Phụt, ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng nàng, lụa che mặt cũng theo đó mà rơi xuống.

      Vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng, tất cả mọi người ở đây đều khỏi hít ngụm khí lạnh. Hai bên mặt nàng ta bị người dùng kiếm vạch lên hai đường chéo rất sâu, da thịt đều lộ ra ngoài. Khuôn mặt vốn như hoa như ngọc bây giờ biến thành bộ mặt dữ tợn.

      “Mặt của ngươi sao lại thế này?” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc nhìn nàng ta. Chẳng lẽ chính nàng ta tự hủy mặt mình? Đây hình như phải là tính cách của nàng ta.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi là tiện nhân, ngươi cũng biết giả vờ, ngươi biết sao mặt ta lại như vậy à?” Ánh mắt Liễu Nhu cừu hận, hận thể lập tức giết chết nàng.

      Có liên quan đến nàng sao? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, khỏi nhìn về phía Mộ Dung Trần, chẳng lẽ là ? , có khả năng, ra tay độc ác với nàng ta như vậy.

      “Liễu Nhu, ngươi cho ràng, rốt cuộc sao lại thế này?” Sắc mặt Mộ Dung Trần trở nên khó coi. Cho dù hận nàng, nhưng cũng muốn nhìn thấy bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ này của nàng.

      “Ha ha ha ha….” Liễu Nhu đột nhiên cười như điên trông dữ tợn, đến cuối cùng lại cười ra nước mắt, chăm chú nhìn chằm chằm : “Liễu Nhu? Ngươi gọi ta là Liễu Nhu. Mộ Dung Trần, uổng ta ngươi năm năm, ngươi có biết trong năm năm đó ta trải qua cuộc sống như thế nào ? Ngươi có biết vì sao trước kia ta lại tự sát ?”

      ”Vì sao?” Thân mình Mộ Dung Trần cứng đờ, bên trong quả nhiên có tình.

      “Vì sao? Ngươi hỏi mẫu phi cao cao tại thượng, bề ngoài thiện lương cao quý nhưng bên trong lại lòng dạ độc ác của ngươi . Hôm nay ta tới là để tìm nàng ta.” Nhớ tới năm năm trước, Liễu Nhu liền hận nghiến răng nghiến lợi.

      “Mặt của ngươi phải do ta sai người hủy. Tuy rằng ta rất muốn làm như vậy nhưng ta còn đê tiện như ngươi.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lên tiếng.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi còn tiếp tục ngụy biện, đúng là ngươi động thủ, nhưng tình nhân ngươi làm, ta muốn giết ngươi.” Liễu Nhu xong lại nhào tới.

      “Ngươi điên rồi.” Mộ Dung Vũ liền giữ chặt nàng ta lại.

      “Tình nhân? Tình nhân gì chứ? Ngươi cho ràng .” Cung Tuyết Thiến nhíu chặt mày. Rốt cuộc nàng ta gì vậy chứ?

      “Ngươi vẫn còn giả bộ.” Liễu Nhu hằn thù nhìn nàng, đột nhiên quay đầu : “Mộ Dung Trần, ngươi rất đắc ý phải ? Ngươi hãy nhìn nữ nhân trước mắt này cho , nàng ta vậy mà lại cùng nam nhân khác lên giường. Nhưng mà, đây cũng là báo ứng của ngươi. Ta ngươi như vậy, vậy mà ngươi quý trọng, lại tìm nữ nhân lẳng lơ. Đây là báo ứng đối với ngươi. Ha ha ha.” Nàng ta lại cười lớn cách biến thái.

      Bốp…. Tiếng cái bạt tai giòn giã vang vọng bên tai mọi người, tay của Mộ Dung Trần in khuôn mặt vốn bị thương của Liễu Nhu.

      “Liễu Nhu, bổn Vương cảnh cáo ngươi, đừng tiếp tục thương tổn Tâm Nghi nữa. Ngươi năm lần bảy lượt giết được nàng, liền nghĩ đến chuyện bêu xấu nàng sao? Coi như nàng ở cùng nam nhân khác bổn Vương vẫn nàng như cũ, bởi vì nàng thiện lương hơn ngươi nhiều.” nhìn nàng chằm chằm, từng chữ từng chữ.

      “Ngươi đánh ta, ngươi đánh ta.” Liễu Nhu lấy tay che miệng, nhìn , ngừng lắc đầu. Nàng ta tiếp nhận được này, người nàng nhất lại ra tay đánh nàng.

      “Đừng trách bổn Vương, đây là ngươi tự chuốc lấy.” Chính Mộ Dung Trần cũng chưa từng nghĩ tới có ngày ra tay đánh Liễu Nhu.

      “Liễu Nhu, ngươi cho ràng, rốt cuộc là ai hủy mặt ngươi?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại lần nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :