1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 200 — bị thương


      [​IMG]

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 201 — Hạ độc

      “Rời khỏi nơi này, giống như lần trước vậy, nhưng mà lần này, ta rời quang minh chính đại. Có lẽ, sau này trở lại nữa. Nhưng mà ta nhớ ngươi, nhớ rằng ta từng có bằng hữu tốt như vậy.” Cung Tuyết Thiến .

      “Bảo bối, đừng làm giống như là sinh li tử biệt, hình như nàng quên, bất luận nàng ở nơi nào, chỉ cần ta muốn tìm nàng nhất định tìm được.” Cơ Tinh Hồn , hơn nữa nhất định tìm nàng.

      “Ta đương nhiên tin.” Cung Tuyết Thiến cười , nàng chưa từng hoài nghi bản lĩnh của .

      “Bây giờ có cái gì cần ta giúp ? Cứ .” Cơ Tinh Hồn hỏi.

      vậy sao? Vậy giúp thực tế chút , ngân phiếu.” Cung Tuyết Thiến giả vờ ra vẻ hám của, đưa tay ra.

      “Nàng cảm thấy là nàng đòi nhầm người à? Chẳng lẽ mấy Vương gia, Vương tử kia cho nàng ngân phiếu sao? Bạc của bọn họ còn thoải mái, còn nhiều hơn của ta nữa.” Cơ Tinh Hồn nhíu mày nhìn nàng, cũng tin bọn họ cho nàng.

      “Có cho, nhưng mà có ai lại ngại ngân phiếu nhiều đâu, thứ này, tóm lại càng nhiều càng tốt.” Cung Tuyết Thiến . Có câu rất đúng, có gì là cần đến tiền cả, đây chính là chân lý.

      “Bảo bối, tới hôm nay ta mới phát , hóa ra nàng cũng tham tài như vậy?” Cơ Tinh Hồn ôm lấy nàng, nghiệt .

      “Cũng giống ngươi thôi, ngươi có phát hay , ta còn thích mỹ nam nữa.” Cung Tuyết Thiến cẩn thận chạm vào ngực nhưng lại lấy tay lưu manh đùa bỡn mặt .


      “Vậy thích ta , ta rất nguyện ý phối hợp.” Cơ Tinh Hồn ngả đầu tựa vào vai nàng, ánh mắt mờ ám.

      “Được, mỹ nhân, để đại gia hôn cái.” Cung Tuyết Thiến dùng ngón tay kéo cằm , nghiệt nha, nghiệt, vẻ ngoài lại mị hoặc lòng người như vậy.

      “Gia, ta tuân mệnh.” Cơ Tinh Hồn giọng , nhăn nhăn nhó nhó đưa mặt lại, ánh mắt còn làm ra vẻ quyến rũ.

      “Ngươi cách xa ta chút, người gì đâu mà bán nam bán nữ.” Cả người Cung Tuyết Thiến ớn lạnh, bộ dáng bất nam bất nữ khiến lông tơ của nàng đều dựng đứng lên.

      “Đại gia, người ta chịu, phải ngài muốn trêu chọc người ta sao?” Cơ Tinh Hồn cũng định buông tha nàng như vậy.

      “Mỹ nhân, đại gia ta sai lầm rồi, ta nên thấy sắc nảy lòng tham, ta nhận sai, ta hối hận rồi.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến mang theo vẻ hài hước, diễn kịch.

      “Đại gia, ngài sai, ta chính là vô cùng nguyện ý, để ta đến hầu hạ ngài, cam đoan hầu hạ đại gia đến thoải mái.” Cả giọng và nụ cười của Cơ Tinh Hồn đều quyến rũ.

      “Đừng, thê tử của đại gia ta quản rất nghiêm.” Cung Tuyết Thiến lập tức lấy tay ngăn cản .

      “Muộn rồi, đại gia, hôm nay ta cho ngài.” Cơ Tinh Hồn lại lập tức ôm lấy nàng, môi muốn chạm xuống.

      Ngay tại lúc gần chạm đến môi nàng, Cung Tuyết Thiến lập tức lấy tay đặt ở môi , ngăn cản .

      Ánh mắt của Cơ Tinh Hồn trở nên ảm đạm, nhưng lập tức cười nghiệt, buông nàng ra : “Hôm nay ta buông tha cho nàng.”

      Cung Tuyết Thiến có bỏ qua ảm đạm trong mắt . phải nàng hiểu, mà là nàng thể hiểu. Sao nàng lại biết từ trước đến nay đều yên lặng giúp đỡ nàng. Nếu như , có lẽ hôm nay nàng còn đứng ở chỗ này.

      Kiễng đầu ngón chân, nhàng hôn cái lên mặt : “Cơ Tinh Hồn, cám ơn ngươi.”

      Ánh mắt Cơ Tinh Hồn lên tia sáng, nhìn nàng chằm chằm.

      “Ta mệt rồi, muốn ngủ, tiễn ngươi.” mặt Cung Tuyết Thiến có chút ửng đỏ mất tự nhiên, lập tức nhào lên giường, chui đầu vào trong chăn.

      Khóe môi Cơ Tinh Hồn nhếch lên nụ cười, nàng cũng biết thẹn thùng: “Bảo bối, vậy nàng ngủ ngon, sau này còn gặp lại.” Bất luận nàng tới nơi nào cũng đến gặp nàng.

      ******************

      “Tiểu thư, quận chúa đến.” Cung Tuyết Thiến cho Tuyến lang ăn Tiểu Vân tới .


      “Vậy ta gặp nàng.” Cung Tuyết Thiến , nàng cũng nên gặp nàng ta.

      “Quận chúa.” Vừa vào đại sảnh, nàng liền mỉm cười chào hỏi.

      “Tâm Nghi.” Liễu Nhu cũng khách khí , nhưng trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi, nàng luôn tươi cười vô tội như vậy, nhưng trong nụ cười có chứa đao kiếm.

      “Quận chúa, mời dùng trà.” Tiểu Vân đặt trà ở bên cạnh nàng, rồi lại đặt ly trà bên đối diện, xong mới lui xuống.

      “Quận chúa, người tới cũng khéo, đúng lúc ta cũng muốn gặp quận chúa.” Cung Tuyết Thiến uống ngụm trà.

      “Vậy sao? Vậy cũng khéo, biết Tâm Nghi tìm ta có việc gì?” Trong lời của Liễu Nhu chứa ý, cười hỏi.

      Cung Tuyết Thiến để ý tới thái độ của nàng ta, trong lòng có thể hiểu được, cũng biết nàng ta có hiểu lầm với mình. Nhưng mà mấy chuyện đó cũng phải là điểm chính: “Quận chúa, ta là muốn cáo từ người, ta sắp rời khỏi kinh thành.”

      yên lành, sao Tâm nghĩ lại nghĩ đến chuyện rời .” Trong lòng Liễu Nhu lạnh lẽo, đây chỉ sợ là lạt mềm buộc chặt, cố tình gợi lên hứng thú.

      “Ta vẫn luôn muốn rời , ra bên ngoài thăm thú, bây giờ vừa lúc có cơ hội cho nên liền quyết định.” Cung Tuyết Thiến , ra có rất nhiều chuyện mình cần trong lòng mọi người cũng biết , nhất thiết phải ra.

      “Vậy ta chúc muội thượng lộ bình an, hôm nay lấy trà thay rượu, mời muội ly.” Liễu Nhu đột nhiên đứng lên, lời của nàng dễ nghe.

      “Cám ơn.” Cung Tuyết Thiến cầm lấy chén trà, mở nắp trà ra, vừa muốn uống chợt nghe thấy Liễu Nhu kêu lên.

      “Ai da.” Liễu Nhu hoảng hốt hô lên tiếng, thân mình liền ngã xuống.

      “Quận chúa, người làm sao vậy?” Cung Tuyết Thiến cuống quýt đặt chén trà xuống bên rồi liền đưa tay đỡ lấy nàng.

      bàn tay của Liễu Nhu vững vàng cầm lấy chén trà, thừa dịp nàng đỡ lấy mình, trong bàn tay còn lại đột nhiên rơi ra bình sứ . Nàng ta dùng tay nhàng ấn cái, cái chai liền mở ra, giữa nắp cùng thân bình được buộc vào nhau bằng sợ dây, như vậy, nắp bình cũng bị rơi xuống. Tay chúc bình xuống, giọt giống như nước mưa rơi vào trong chén trà để mở của Cung Tuyết Thiến. Sau đó, Liễu Nhu nhanh chóng bỏ cái chai vào trong tay áo của mình.

      sao, vừa rồi trẹo chân chút, bây giờ sao rồi.” Nàng giả vờ như có việc gì, đứng dậy.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 202 — Trúng độc

      [​IMG]

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 203 — Mang thai

      Mộ Dung Trần ôm Cung Tuyết Thiến ngừng run rẩy vì đau trong lòng phóng ra bên ngoài.

      “Hoàng huynh, huynh đâu vậy?” Mộ Dung Phong liền ngăn lại.

      “Ta cũng thể để nàng chờ chết, ta muốn tìm đại phu thử xem lần.” Mộ Dung Trần .

      “Hoàng huynh, huynh hồ đồ rồi, những đại phu tốt nhất đều ở trong Hoàng cung, thập tứ đệ rồi, huynh cứ ở đây chờ chút, hẳn là lập tức tới ngay.” Mộ Dung Phong .

      “Phải, Vương gia, lúc này chúng ta thể cuống lên, chúng ta đều quan tâm nàng, chúng ta đều hi vọng nàng sao.” Gia Lỗ Tề cũng .

      “Trần, Vương tử rất đúng, Tâm Nghi là người tốt nhất định được trời phù hộ, muội ấy sao đâu.” Liễu Nhu cũng ở bên cạnh an ủi. Thái y? Nàng dám đánh cuộc, thái y tuyệt đối có cách nào, nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, Mạnh Tâm Nghi, ngươi cứ chờ chết .

      “Tâm Nghi, hãy chịu đựng, bổn Vương nhất định cứu nàng.” Mộ Dung Trần dừng bước, nhưng vẫn ôm chặt nàng, muốn giảm bớt nỗi thống khổ của nàng.

      Cung Tuyết Thiến tuy rằng bị đau đớn giày vò nhưng nàng vẫn có thể nghe được bọn họ chuyện đứt quãng. Thuốc giải? Nàng đột nhiên nhớ ra Cơ Tinh Hồn từng cho mình viên thuốc. Cố nén đau đớn, tay nàng buông cánh tay ra, run rẩy tìm kiếm trong ngực mình.

      “Tâm Nghi, nàng muốn lấy vật gì sao? Ngũ hoàng đệ, đệ tới lấy .” Mộ Dung Trần phân phó.

      “Vâng, hoàng huynh.” Mộ Dung Phong qua, lấy ra từ trong ngực nàng túi hương, mở ra nhìn vào, bên trong có viên thuốc.

      “Tâm Nghi, là thuốc sao? Nàng muốn uống sao?” Lòng Mộ Dung Trần khẽ động, chẳng lẽ là thuốc giải, vội vàng hỏi.

      Cung Tuyết Thiến khó khăn gật đầu.

      “Ngũ hoàng đệ, mau lên, đút vào miệng nàng.” Mộ Dung Trần vội vàng phân phó.

      “Được, hoàng huynh.” Mộ Dung Phong đáp rồi đưa viên thuốc tới bên miệng nàng.

      Cung Tuyết Thiến mở chiếc miệng tràn đầy máu ra, cố sức nuốt viên thuốc vào.

      Chỉ trong chốc lát, thân thể run rẩy của nàng dần dần ngừng lại, sắc mặt tuy rằng vẫn có màu xanh tím nhưng còn biến đổi màu sắc nữa.

      Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong cùng Gia Lỗ Tề thở phào.

      Sắc mặt của Liễu Nhu lập tức khó coi, lẽ nào Mạnh Tâm Nghi có thuốc giải?

      “Hoàng huynh, thái y đến rồi, thái y đến rồi.” Mộ Dung Vũ đầu đầy mồ hôi chạy vào, theo sau là mấy thái y cũng đổ đầy mồ hôi như vậy.

      “Thái y, qua xem .” Mộ Dung Trần ra lệnh.

      “Dạ, Vương gia.” Mấy thái y cùng qua, từng người bắt mạch, sau đó nhìn thoáng qua nhau, khẽ gật đầu.

      , rốt cuộc nàng thế nào?” Mọi người cùng nhau lo lắng.

      “Hồi bẩm Vương gia, mạch của nàng rất kỳ quái, trong cơ thể tựa hồ có cổ tà khí nhưng lại giống như bị thứ gì đó áp chế lại, phát huy được. Nhưng mà từ bộ dáng của nàng chúng thần có thể nhìn ra, nàng hẳn là trúng độc nhưng mà lúc này có vấn đề gì. Nhưng là loại độc gì…xin thứ cho bọn thần vô năng, nhận ra.” Mấy thái y cùng nhau hồi đáp.

      “Được rồi, bổn Vương biết rồi, các ngươi lui xuống trước .” Mộ Dung Trần phân phó, biết hẳn là viên thuốc nàng uống vừa rồi phát huy tác dụng, nhưng mà việc này cũng cho thời gian để tìm thuốc giải.

      “Dạ, Vương gia.” Thái y cùng nhau lui ra ngoài, lúc qua bên người Mộ Dung Vũ liền trộm liếc mắt.

      Mộ Dung Vũ cau chặt mày ra theo thái y, chẳng lẽ còn có tình? Liền lo lắng hỏi: “Thái y, rốt cuộc nàng thế nào.”

      “Thập tứ Vương gia.” Mấy vị thái y nhìn nhau tựa hồ biết có nên hay .


      “Có chuyện gì cứ việc thẳng.” Mộ Dung Vũ , vừa nhìn liền biết bọn họ có lời chưa ra.

      “Thập tứ Vương gia, vậy thần cũng xin . Mạnh nương có thai hai tháng rồi, nhưng giải dược và độc dược trong cơ thể nàng đối kháng, chỉ sợ giữ được đứa bé này, chúng thần dám với tam Vương gia.” Thái y , ra ai cũng biết, đứa bé trong bụng nàng nhất định là của Vương gia.

      “Cái gì?” Mộ Dung Vũ chấn động, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi có cách nào giữ lại đứa bé sao?” Nếu hoàng huynh biết nàng có con của mình nhưng lại giữ được, càng phẫn nộ hơn.

      “Vương gia thứ tội, bọn thần vô năng, có cách nào, nếu có cách vừa rồi giấu diếm tam Vương gia, tại cách tốt nhất chính là nhanh chóng giải độc, có lẽ còn giữ được đứa bé.” Thái y cũng bất đắc dĩ .

      “Được, bổn Vương biết rồi, chuyện này trước hết đừng cho những người khác biết.” Mộ Dung Vũ phân phó.

      “Chúng thần hiểu.” Mấy thái y cùng nhau chắp tay .

      “Được rồi, bây giờ các ngươi đến bên nghỉ ngơi , ta ở đây là được rồi.” Mộ Dung Vũ lại ra lệnh.

      “Dạ, Vương gia, chúng thần tuân mệnh.” Thái y đáp lời.

      Cung Tuyết Thiến nằm ở giường, sắc mặt vẫn xanh tím như trước, đầu ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng còn đau đớn nữa, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      “Ngũ hoàng đệ, đệ chuẩn bị xe ngựa, lương khô cho ta, ta muốn đưa nàng đến Kỳ Dị cốc xin thuốc giải.” Mộ Dung Trần phân phó, đợi nàng tỉnh lại .

      “Được, vậy đệ ngay.” Mộ Dung Phong đáp, xoay người rời .

      Liễu Nhu vẫn đứng ở phía sau bọn họ. Nàng rất hận, nàng ta sao lại mạng lớn như vậy, sao lại chết, nhưng mà mình nên làm sao bây giờ?

      “Vương gia, cốc chủ Kỳ Dị cốc tính tình rất cổ quái, cố ý làm khó dễ ngài, ngài nhất định phải cẩn thận ứng phó.” Gia Lỗ Tề Vương tử nhắc nhở.

      “Ta cẩn thận.” Vì Tâm Nghi, cái gì cũng chịu được.

      Lông mi của người giường đột nhiên khẽ nhúc nhích mấy cái, Cung Tuyết Thiến cố sức hé mắt. Hình như nàng mơ thấy giấc mơ rất dài, rất kinh khủng. Trong mơ, nàng đau đớn khó chịu, đau triệt nội tâm. Bây giờ cũng cảm giác cả người lực, mồ hôi giọt. Sao giấc mơ này lại như vậy?

      “Tâm Nghi, nàng tỉnh rồi, cảm giác thế nào?” Mộ Dung Trần lập tức giữ chặt tay nàng, trong mắt đều lộ vẻ quan tâm.

      “Cám ơn trời đất, Tâm Nghi, cuối cùng nàng cũng tỉnh.” Gia Lỗ Tề cùng Mộ Dung Vũ cũng .

      Ta xảy ra chuyện? Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hơi tỉnh táo lại. Phải, nàng xảy ra chuyện, nàng trúng độc, là nhờ viên thuốc của Cơ Tinh Hồn nên mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng mà sao nàng lại bị trúng độc?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 204 — Cầu xin


      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :